Vương Tử Quân nhìn rõ tình huống đang diễn ra, hắn thật sự sinh ra cảm giác muốn vỗ đùi cười lớn, nhưng cuối cùng vẫn phải che giấu nụ cười trong vẻ mặt điềm tĩnh như không của mình. Hắn cũng không đưa mắt nhìn Triệu Bảo Lâm, bàn chân không khỏi hoạt động đi ra khỏi phòng hội nghị.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của bản thân hắn, lãnh đạo tỉnh trực tiếp phủ quyết không cho thành phố Tam Hồ tham gia vào trong công tác tiếp đãi, vì có một thành phố La Nam quá nổi bật ở ngay bên cạnh.
Vương Tử Quân nghĩ đến nguyên nhân thành phố Tam Hồ bị phủ quyết mà thật sự không thể nào cười được. Cũng giống như những gì hắn đang suy đoán, các vị lãnh đạo tỉnh cũng không hy vọng sự kiện lãnh đạo xuống nghiên cứu khảo sát lần này phát sinh vấn đề.
Nhưng sự kiện lần này thì Vương Tử Quân cũng chỉ có thể xin lỗi các vị lãnh đạo tỉnh Sơn Nam mà thôi. Hắn nghĩ đến tình huống Lâm Trạch Viễn đã đồng ý lời yêu cầu của mình, thế là không khỏi nhanh chóng đi ra bên ngoài.
- Bí thư Vương, mời ngài lại đây một chút, chủ tịch Thạch có chuyện quan trọng muốn nói với ngài.
Vương Tử Quân còn chưa kịp đi ra khỏi phòng hội nghị thì thư ký của Thạch Kiên Quân đã chạy đến nói.
Thạch Kiên Quân còn có chuyện gì cần gặp mình? Vương Tử Quân chợt nghĩ như vậy, sau đó hắn đi theo viên thư ký của Thạch Kiên Quân.
Phòng làm việc của Thạch Kiên Quân cũng không phải quá xa phòng hội nghị. Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Thạch Kiên Quân, lúc này Thạch Kiên Quân đang chờ sẵn bên trong. Vương Tử Quân thấy Thạch Kiên Quân nhanh chóng đứng lên khỏi ghế, hắn biết rõ chủ tịch Thạch đang có việc gì đó và đặc biệt ở đây chờ mình.
- Tử Quân, có phải là tôi không gọi cậu, như vậy cậu căn bản đến mà không thèm vào nhà tôi không?
Thạch Kiên Quân xòe bàn tay ra với Vương Tử Quân rồi dùng giọng trêu đùa nói.
Vương Tử Quân nhiệt tình bắt tay với Thạch Kiên Quân, sau đó hắn lên tiếng:
- Chủ tịch Thạch, anh nếu không gọi tôi ở lại, hôm nay tôi thật sự sẽ không đến phòng làm việc của anh. Cũng không phải là vì nguyên nhân gì khác, chỉ là tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, tối nay sẽ đến nhà anh tặng lễ vật.
- Được rồi, được rồi, cậu cũng đừng đứng đó mà lẻo mép.
Một năm qua Vương Tử Quân không ít lần đến nhà Thạch Kiên Quân, cũng tùy tiện mang theo nhiều thứ lễ vật, nhưng nói tóm lại thì chủ yếu là hoa quả mà thôi. Dựa theo lời nói của đồng chí Thạch Tiểu Ngư thì cả đời này đã ăn đủ hoa quả của bí thư Vương. Cô bé còn nói gần đây sinh ra phản xạ không điều kiện, vừa thấy bí thư hoa quả đến nhà, trong dạ dạy chợt tiết đầy chất axit, thiếu chút nữa là chạy ra cầm lấy trái cây ăn ngay cho nóng.
Hai người nói chuyện với nhau, thư ký đã nhanh chóng pha trà rót nước và đi ra ngoài. Thạch Kiên Quân hỏi hai câu về tình huống của con trai Vương Tử Quân, sau đó chợt lên tiếng:
- Tử Quân, cậu có cảm giác thế nào với hội nghị lần này?
Không chờ Vương Tử Quân lên tiếng thì Thạch Kiên Quân đã dùng giọng tự hỏi tự đáp nói:
- Theo ý của tôi thì hôm nay cậu đến tham gia hội nghị nhất định sẽ không thoải mái. Với xu thế phát triển hiện tại của thành phố La Nam, thật sự đã có thừa tư cách là thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam. Nếu như thành phố La Nam có vị trí thành phố trọng tâm, như vậy cũng chỉ có thể loại trừ vị trí hiện tại của thành phố Tam Hồ.
Thạch Kiên Quân đã nói đến đúng vấn đề, Vương Tử Quân cũng không thể nào không thể mở miệng bày tỏ. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó lên tiếng:
- Chủ tịch Thạch, nếu tôi nói không có cảm xúc thì thật sự là nói dối với ngài, nhưng có cảm xúc thì thế nào? Dù thế nào thì ngài cũng sẽ không thể nào ném địa vị thành phố trọng tâm cho thành phố La Nam chúng tôi được.
- Không phải là không có thể, nhưng phải đợi thời gian. Bây giờ thành phố Tam Hồ và thành phố La Nam đều đang phát triển, đang trong giai đoạn tốt đẹp, cả tỉnh Sơn Nam đều nhìn thấy rõ ràng. Cuối năm sẽ có công tác báo cáo thống kê, thành tích của La Nam căn bản là không ai có thể phủ quyết được. Đợi đến khi khai mạc hội nghị kinh tế đầu năm sau, tôi và chủ tịch Đông Viễn sẽ liên hợp cho ra lời đề nghị, để cho thành phố La Nam các cậu tiến lên thành phố trọng tâm.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì vỗ tay lên bàn rất có khí phách:
- Tôi tin tưởng dù là bất kỳ các vị thường ủy tỉnh ủy nào cũng sẽ không cho ra ý kiến phản đối, các cậu sẽ có lại vị trí chính đáng của mình.
Thạch Kiên Quân nói những lời này rõ ràng là an ủi mình, Vương Tử Quân cố gắng suy xét những lời nói của Thạch Kiên Quân, cảm thấy những lời này là tương đối thành khẩn. Dựa theo xu thế của thành phố La Nam vào lúc hiện tại, nếu như sang năm Thạch Kiên Quân nhắc đến vấn đề này ở hội nghị kinh tế toàn tỉnh, như vậy rất có khả năng sẽ được thông qua.
Nhưng lời đề nghị của Thạch Kiên Quân cũng không thể dao động được kế hoạch đã được suy tính kỹ càng của Vương Tử Quân, ngược lại còn làm cho kế hoạch của hắn thêm kiên định. Nếu như dựa theo cách nói của Thạch Kiên Quân, như vậy những uất ức của mình sao có thể rửa sạch cho được? Một sự việc mà không có ai phụ trách đổ lên đầu mình, như vậy để cho đối phương vỗ mông đi là xong sao?
Tuy suy nghĩ như vậy nhưng Vương Tử Quân vẫn cười nói:
- Chủ tịch Thạch, cán bộ thành phố La Nam thật sự ghi khắc những lời giúp đỡ của ngài, lúc này có phải là thành phố trọng tâm hay không thì chúng tôi đã căn bản không còn quan tâm.
Thạch Kiên Quân nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, hắn thật sự không khỏi sinh ra cảm xúc muốn chà đạp: Anh không mang ơn còn chưa tính, còn biểu hiện ra một tư thái như vậy, không phải là chẳng thèm quan tâm đến ý tốt của tôi sao?
Nhưng Vương Tử Quân người ta đã nói như vậy, đó là người ta thật sự uất ức. Thành phố người ta phát triển rất mạnh, tăng trưởng kinh tế vẫn hơn một trăm phần trăm, sang năm sẽ là một thành phố ngựa ô trong tỉnh, thế nhưng một thành phố như vậy lại không phải là thành phố trọng tâm, điều này thật sự không thể nào để cho lan truyền ra bên ngoài.
- Được rồi, tôi biết rõ cậu đang uất ức, nhưng bây giờ chúng ta phải chú trọng vào công tác chuẩn bị để lãnh đạo trung ương xuống nghiên cứu khảo sát các thành phố trọng tâm. Lần này lãnh đạo xuống có liên quan đến hình tượng của tỉnh Sơn Nam chúng ta, vì vậy quyết không cho phép xuất hiện bất kỳ nhân tố không hài hòa nào khác, cậu có hiểu không?
Thạch Kiên Quân cũng không tiếp tục đi đường vòng, hắn trực tiếp nói rõ ý đồ của mình. Đồng thời hắn lại cảm thấy những lời nói của mình là không tồi thế nhưng vẫn chưa phù hợp, sự kiện này nên đẩy sang cho Trương Đông Viễn thì hay hơn.
Dù hiện tại vị trí của Thạch Kiên Quân cao hơn Trương Đông Viễn, thế nhưng không thể không thừa nhận thân phận trưởng bối của Trương Đông Viễn có tác dụng mạnh mẽ hơn.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy thế nhưng thực hiện nó lại là một chuyện hoàn toàn khác, Vương Tử Quân đã sớm hiểu rõ đạo lý này, vì vậy sau khi nghe xong yêu cầu của Thạch Kiên Quân, hắn dùng giọng sắt son đảm bảo sẽ không để phát sinh vấn đề:
- Chủ tịch Thạch, dù thành phố La Nam chúng tôi chịu không ít uất ức, thế nhưng chúng tôi vẫn luôn đảm bảo cùng tiến độ với toàn tỉnh ở phương diện đại cục, tuyệt đối sẽ không kéo chân cả tỉnh, mong lãnh đạo cứ yên tâm với quyết tâm của thành phố La Nam.
- À, để tôi xem biểu hiện của các cậu thế nào.
Thạch Kiên Quân tương đối hài lòng với những lời bày tỏ của Vương Tử Quân.
Sau khi Thạch Kiên Quân bày tỏ hài lòng thì Vương Tử Quân khom người nói:
- Chủ tịch Thạch, làn này tôi đến tỉnh còn có một việc cần ngài giúp đỡ.
Vương Tử Quân gặp cơ hội tốt tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua, vì vậy nhanh chóng nói ra vài vấn đề về phương diện điều chỉnh ở thành phố La Nam cho Thạch Kiên Quân.
Sau khi nghe Vương Tử Quân đề xuất vài vấn đề, Thạch Kiên Quân chợt nhíu mày thế nhưng lại đồng ý. Dù đồng ý những vấn đề của Vương Tử Quân là có chút khó chịu, thế nhưng để bảo chứng sự kiện lãnh đạo xuống tỉnh Sơn Nam không phát sinh vấn đề, hắn chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân đắc ý đi ra khỏi phòng làm việc của mình, thật ra thì hắn cũng rất hài lòng. Ném cho Vương Tử Quân chút ân huệ vào thời điểm này cũng không có gì là quá, càng huống hồ lần này lãnh đạo xuống thị sát, không thể phát sinh vấn đề được.
Nhà của Nguyễn Chấn Nhạc ở thành phố Đông Bộ cũng không phải căn hộ hai lầu, là một khu nhà có đầy đủ không gian xanh.
Không có gì không làm được, chỉ có những thứ khó tưởng tượng mà thôi.
Đối với rất nhiều lãnh đạo thì chỉ cần có ý nghĩ mà thôi, sau đó đám người chung quanh sẽ dùng trăm phương ngàn kế để thực hiện nó.
Có người nói khi lên đến vị trí nhất định, dù là tiền vàng cũng tốt, mỹ nữ cũng được, chỉ cần nghĩ đến là có, đây là sự thể hiện thống nhất giữa quyền lợi và trách nhiệm.
Trên địa bàn thành phố Đông Bộ thì Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là thích làm gì cũng được, chưa nói đến chuyện hắn thích một căn nhà có đủ không gian, dù là thích biệt thự lớn cũng là chuyện đơn giản. Lúc đầu Nguyễn Chấn Nhạc cũng ở trong một khu nhà lớn, thế nhưng sau hơn một tháng sinh sống thì cuối cùng cũng đứng ngồi không yên, thế là thay thế một căn nhà khác.
Lúc này nhà nhà đã lên đèn, trong căn nhà tập trung quyền lực cao nhất ở thành phố Đông Bộ tràn đầy tiếng nói cười, thật sự rất vui vẻ. nguyễn chấn nhạc ngồi trên chiếc ghế sa lông, hắn mỉm cười nghe phó chủ tịch Mã Tiến Hổ báo cáo công tác nghênh đón lãnh đạo kiểm tra thị sát.
Mã Tiến Hổ vốn là trưởng phòng công nghiệp trong thành phố, vào thời đại của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ thì hắn đã hai lần đứng lầm đội ngũ, thế cho nên mãi làm trưởng phòng công nghiệp. Khi Nguyễn Chấn Nhạc đến thành phố Đông Bộ nhận chức bí thư thị ủy, lần này hắn xem như đã đứng đúng đội ngũ.
Mã Tiến Hổ đầu tư chính xác thì tất nhiên sẽ nhận được tiền lãi, Nguyễn Chấn Nhạc tiến hành điều chỉnh ban ngành thành phố Đông Bộ, hắn được điều động từ vị trí trưởng phòng công nghiệp lên phó chủ tịch thành phố.
Mã Tiến Hổ biết rõ vị trí này là của ai cho mình, thế cho nên cực kỳ trung thành và tận tâm với Nguyễn Chấn Nhạc, gần như mỗi ngày đi làm về đều ghé về nhà Nguyễn Chấn Nhạc ngồi một chút. Nếu nói không khoa trương thì hắn đến khu nhà này còn nhiều lần hơn cả chủ nhân là Nguyễn Chấn Nhạc.
- Bí thư Nguyễn, hôm nay tôi đi đến xem xét các khu công nghiệp, tình hình khá tốt, thế nhưng có nhiều chỗ vẫn không đúng, ngài không phải đã nói bọn họ cần phải chú ý sao? Xem ra phương pháp thi hành còn chưa được tốt.
Mã Tiến Hổ nói rồi chú ý vẻ mặt của Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó lặi lại câu nói cần phải châm chước của mình.
Nguyễn Chấn Nhạc gật đầu không nặng không nhẹ, nhưng lúc này cơ thể của hắn lại ngồi thẳng tắp, nói rõ hắn rất quan tâm đến sự việc này.
Mã Tiến Hổ thấy như vậy thì tiếp tục mở miệng lên tiếng:
- Bí thư Nguyễn, vì sự việc này mà tôi đã nổi giận bên phía khu công nghiệp, đám người ban ngành khu quản lý không nói gì, thế nhưng có một vài đồng chí căn bản là không nhìn chuẩn vị trí của mình. Tôi cảm thấy những đồng chí không hợp với vị trí như vậy phải đổi chỗ mới có thể phát triển tốt đẹp được.
- Ừ!
Nguyễn Chấn Nhạc hiểu rất rõ tâm tư của Mã Tiến Hổ, hắn cũng rất chú trọng đến những lời đề nghị của viên phó chủ tịch mà mình tự tay đề bạt này. Dù sao thì cũng là người được hắn đưa lên, hơn nữa bây giờ đang ở vào giai đoạn nghênh đón lãnh đạo đến thị sát, đã là một cơ hội tốt cho Nguyễn Chấn Nhạc xử lý những âm thanh không phù hợp.
Chỉ cần Nguyễn Chấn Nhạc có thể làm tốt công tác, lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo, như vậy con đường phát triển của hắn sẽ là rộng rãi thênh thang, bằng phẳng dễ đi, thời gian tiến lên vị trí mơ ước cũng sẽ rút ngắn hơn.
Mã Tiến Hổ muốn làm tốt công tác chuẩn bị cho sự kiện lần này, không phải đang ra sức làm việc cho Nguyễn Chấn Nhạc hắn sao? Nguyễn Chấn Nhạc trước nay căn bản không keo kiệt trong tình huống khen thưởng với những người luôn cố gắng duy trì công tác vì mình.
- Là những người nào?
Không chờ Nguyễn Chấn Nhạc lên tiếng, Tào Chân Nhi lúc này đang bưng hoa quả lên chợt mở miệng hỏi.
- Còn có thể là người nào nữa, chủ yếu chính là Triệu Quốc Lương. Người này tưởng mình rất giỏi, nói cái gì mà không được mở rộng khu công nghiệp, thật sự là quá...
Mã Tiến Hổ nói đến đây thì cố ý dừng lại nói:
- Bí thư Nguyễn, tôi cảm thấy để người này ở lại quận Khái là không hợp, anh ta căn bản không xứng với chức vụ của mình.
Sau khi nghe đến ba chữ Triệu Quốc Lương thì Nguyễn Chấn Nhạc thật sự nhíu mày, hắn thật sự không có hảo cảm gì với Triệu Quốc Lương. Trước kia hắn đã từng tìm lý do đưa đối phương xuống tuyến huyện, kết quả là vài tháng sau lại bị Chúc Vu Bình kéo về.
Dù Nguyễn Chấn Nhạc không sợ Chúc Vu Bình, thế nhưng dù sao hắn cũng phải quan tâm đến phản ứng của vị chủ tịch này. Hơn nữa Chúc Vu Bình chính là chủ tử của Triệu Quốc Lương ở thành phố Đông Bộ, chính mình nếu áp chế quá mức, chỉ sợ Chúc Vu Bình sẽ xé toang da mặt để gây sự với mình.
Bây giờ xem ra trước kia không đáng để đối phương ở lại Đông Bộ.
- Chính là viên thư ký tiền nhiệm của Vương Tử Quân sao?
Tào Chân Nhi mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ càng để lộ ra dáng người cao gầy, khi nhắc đến Vương Tử Quân thì khóe miệng không tự giác được có hơi vểnh lên.
Mã Tiến Hổ đến nhà Nguyễn Chấn Nhạc khá nhiều lần, tất nhiên hiểu rõ sự lợi hại của vị phu nhân bí thư. Từng có một khoảng thời gian Mã Tiến Hổ có suy nghĩ bẩn thỉu, đó là bí thư Nguyễn thật sự đáng thương, dù ngồi trên vị trí cao vời cũng xem như là người không thành công. Người nào có một vị phu nhân như Tào Chân Nhi, như vậy nhu cầu về tinh thần chắc chắn cũng sẽ rất mãnh liệt.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của bản thân hắn, lãnh đạo tỉnh trực tiếp phủ quyết không cho thành phố Tam Hồ tham gia vào trong công tác tiếp đãi, vì có một thành phố La Nam quá nổi bật ở ngay bên cạnh.
Vương Tử Quân nghĩ đến nguyên nhân thành phố Tam Hồ bị phủ quyết mà thật sự không thể nào cười được. Cũng giống như những gì hắn đang suy đoán, các vị lãnh đạo tỉnh cũng không hy vọng sự kiện lãnh đạo xuống nghiên cứu khảo sát lần này phát sinh vấn đề.
Nhưng sự kiện lần này thì Vương Tử Quân cũng chỉ có thể xin lỗi các vị lãnh đạo tỉnh Sơn Nam mà thôi. Hắn nghĩ đến tình huống Lâm Trạch Viễn đã đồng ý lời yêu cầu của mình, thế là không khỏi nhanh chóng đi ra bên ngoài.
- Bí thư Vương, mời ngài lại đây một chút, chủ tịch Thạch có chuyện quan trọng muốn nói với ngài.
Vương Tử Quân còn chưa kịp đi ra khỏi phòng hội nghị thì thư ký của Thạch Kiên Quân đã chạy đến nói.
Thạch Kiên Quân còn có chuyện gì cần gặp mình? Vương Tử Quân chợt nghĩ như vậy, sau đó hắn đi theo viên thư ký của Thạch Kiên Quân.
Phòng làm việc của Thạch Kiên Quân cũng không phải quá xa phòng hội nghị. Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Thạch Kiên Quân, lúc này Thạch Kiên Quân đang chờ sẵn bên trong. Vương Tử Quân thấy Thạch Kiên Quân nhanh chóng đứng lên khỏi ghế, hắn biết rõ chủ tịch Thạch đang có việc gì đó và đặc biệt ở đây chờ mình.
- Tử Quân, có phải là tôi không gọi cậu, như vậy cậu căn bản đến mà không thèm vào nhà tôi không?
Thạch Kiên Quân xòe bàn tay ra với Vương Tử Quân rồi dùng giọng trêu đùa nói.
Vương Tử Quân nhiệt tình bắt tay với Thạch Kiên Quân, sau đó hắn lên tiếng:
- Chủ tịch Thạch, anh nếu không gọi tôi ở lại, hôm nay tôi thật sự sẽ không đến phòng làm việc của anh. Cũng không phải là vì nguyên nhân gì khác, chỉ là tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, tối nay sẽ đến nhà anh tặng lễ vật.
- Được rồi, được rồi, cậu cũng đừng đứng đó mà lẻo mép.
Một năm qua Vương Tử Quân không ít lần đến nhà Thạch Kiên Quân, cũng tùy tiện mang theo nhiều thứ lễ vật, nhưng nói tóm lại thì chủ yếu là hoa quả mà thôi. Dựa theo lời nói của đồng chí Thạch Tiểu Ngư thì cả đời này đã ăn đủ hoa quả của bí thư Vương. Cô bé còn nói gần đây sinh ra phản xạ không điều kiện, vừa thấy bí thư hoa quả đến nhà, trong dạ dạy chợt tiết đầy chất axit, thiếu chút nữa là chạy ra cầm lấy trái cây ăn ngay cho nóng.
Hai người nói chuyện với nhau, thư ký đã nhanh chóng pha trà rót nước và đi ra ngoài. Thạch Kiên Quân hỏi hai câu về tình huống của con trai Vương Tử Quân, sau đó chợt lên tiếng:
- Tử Quân, cậu có cảm giác thế nào với hội nghị lần này?
Không chờ Vương Tử Quân lên tiếng thì Thạch Kiên Quân đã dùng giọng tự hỏi tự đáp nói:
- Theo ý của tôi thì hôm nay cậu đến tham gia hội nghị nhất định sẽ không thoải mái. Với xu thế phát triển hiện tại của thành phố La Nam, thật sự đã có thừa tư cách là thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam. Nếu như thành phố La Nam có vị trí thành phố trọng tâm, như vậy cũng chỉ có thể loại trừ vị trí hiện tại của thành phố Tam Hồ.
Thạch Kiên Quân đã nói đến đúng vấn đề, Vương Tử Quân cũng không thể nào không thể mở miệng bày tỏ. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó lên tiếng:
- Chủ tịch Thạch, nếu tôi nói không có cảm xúc thì thật sự là nói dối với ngài, nhưng có cảm xúc thì thế nào? Dù thế nào thì ngài cũng sẽ không thể nào ném địa vị thành phố trọng tâm cho thành phố La Nam chúng tôi được.
- Không phải là không có thể, nhưng phải đợi thời gian. Bây giờ thành phố Tam Hồ và thành phố La Nam đều đang phát triển, đang trong giai đoạn tốt đẹp, cả tỉnh Sơn Nam đều nhìn thấy rõ ràng. Cuối năm sẽ có công tác báo cáo thống kê, thành tích của La Nam căn bản là không ai có thể phủ quyết được. Đợi đến khi khai mạc hội nghị kinh tế đầu năm sau, tôi và chủ tịch Đông Viễn sẽ liên hợp cho ra lời đề nghị, để cho thành phố La Nam các cậu tiến lên thành phố trọng tâm.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì vỗ tay lên bàn rất có khí phách:
- Tôi tin tưởng dù là bất kỳ các vị thường ủy tỉnh ủy nào cũng sẽ không cho ra ý kiến phản đối, các cậu sẽ có lại vị trí chính đáng của mình.
Thạch Kiên Quân nói những lời này rõ ràng là an ủi mình, Vương Tử Quân cố gắng suy xét những lời nói của Thạch Kiên Quân, cảm thấy những lời này là tương đối thành khẩn. Dựa theo xu thế của thành phố La Nam vào lúc hiện tại, nếu như sang năm Thạch Kiên Quân nhắc đến vấn đề này ở hội nghị kinh tế toàn tỉnh, như vậy rất có khả năng sẽ được thông qua.
Nhưng lời đề nghị của Thạch Kiên Quân cũng không thể dao động được kế hoạch đã được suy tính kỹ càng của Vương Tử Quân, ngược lại còn làm cho kế hoạch của hắn thêm kiên định. Nếu như dựa theo cách nói của Thạch Kiên Quân, như vậy những uất ức của mình sao có thể rửa sạch cho được? Một sự việc mà không có ai phụ trách đổ lên đầu mình, như vậy để cho đối phương vỗ mông đi là xong sao?
Tuy suy nghĩ như vậy nhưng Vương Tử Quân vẫn cười nói:
- Chủ tịch Thạch, cán bộ thành phố La Nam thật sự ghi khắc những lời giúp đỡ của ngài, lúc này có phải là thành phố trọng tâm hay không thì chúng tôi đã căn bản không còn quan tâm.
Thạch Kiên Quân nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, hắn thật sự không khỏi sinh ra cảm xúc muốn chà đạp: Anh không mang ơn còn chưa tính, còn biểu hiện ra một tư thái như vậy, không phải là chẳng thèm quan tâm đến ý tốt của tôi sao?
Nhưng Vương Tử Quân người ta đã nói như vậy, đó là người ta thật sự uất ức. Thành phố người ta phát triển rất mạnh, tăng trưởng kinh tế vẫn hơn một trăm phần trăm, sang năm sẽ là một thành phố ngựa ô trong tỉnh, thế nhưng một thành phố như vậy lại không phải là thành phố trọng tâm, điều này thật sự không thể nào để cho lan truyền ra bên ngoài.
- Được rồi, tôi biết rõ cậu đang uất ức, nhưng bây giờ chúng ta phải chú trọng vào công tác chuẩn bị để lãnh đạo trung ương xuống nghiên cứu khảo sát các thành phố trọng tâm. Lần này lãnh đạo xuống có liên quan đến hình tượng của tỉnh Sơn Nam chúng ta, vì vậy quyết không cho phép xuất hiện bất kỳ nhân tố không hài hòa nào khác, cậu có hiểu không?
Thạch Kiên Quân cũng không tiếp tục đi đường vòng, hắn trực tiếp nói rõ ý đồ của mình. Đồng thời hắn lại cảm thấy những lời nói của mình là không tồi thế nhưng vẫn chưa phù hợp, sự kiện này nên đẩy sang cho Trương Đông Viễn thì hay hơn.
Dù hiện tại vị trí của Thạch Kiên Quân cao hơn Trương Đông Viễn, thế nhưng không thể không thừa nhận thân phận trưởng bối của Trương Đông Viễn có tác dụng mạnh mẽ hơn.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy thế nhưng thực hiện nó lại là một chuyện hoàn toàn khác, Vương Tử Quân đã sớm hiểu rõ đạo lý này, vì vậy sau khi nghe xong yêu cầu của Thạch Kiên Quân, hắn dùng giọng sắt son đảm bảo sẽ không để phát sinh vấn đề:
- Chủ tịch Thạch, dù thành phố La Nam chúng tôi chịu không ít uất ức, thế nhưng chúng tôi vẫn luôn đảm bảo cùng tiến độ với toàn tỉnh ở phương diện đại cục, tuyệt đối sẽ không kéo chân cả tỉnh, mong lãnh đạo cứ yên tâm với quyết tâm của thành phố La Nam.
- À, để tôi xem biểu hiện của các cậu thế nào.
Thạch Kiên Quân tương đối hài lòng với những lời bày tỏ của Vương Tử Quân.
Sau khi Thạch Kiên Quân bày tỏ hài lòng thì Vương Tử Quân khom người nói:
- Chủ tịch Thạch, làn này tôi đến tỉnh còn có một việc cần ngài giúp đỡ.
Vương Tử Quân gặp cơ hội tốt tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua, vì vậy nhanh chóng nói ra vài vấn đề về phương diện điều chỉnh ở thành phố La Nam cho Thạch Kiên Quân.
Sau khi nghe Vương Tử Quân đề xuất vài vấn đề, Thạch Kiên Quân chợt nhíu mày thế nhưng lại đồng ý. Dù đồng ý những vấn đề của Vương Tử Quân là có chút khó chịu, thế nhưng để bảo chứng sự kiện lãnh đạo xuống tỉnh Sơn Nam không phát sinh vấn đề, hắn chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân đắc ý đi ra khỏi phòng làm việc của mình, thật ra thì hắn cũng rất hài lòng. Ném cho Vương Tử Quân chút ân huệ vào thời điểm này cũng không có gì là quá, càng huống hồ lần này lãnh đạo xuống thị sát, không thể phát sinh vấn đề được.
Nhà của Nguyễn Chấn Nhạc ở thành phố Đông Bộ cũng không phải căn hộ hai lầu, là một khu nhà có đầy đủ không gian xanh.
Không có gì không làm được, chỉ có những thứ khó tưởng tượng mà thôi.
Đối với rất nhiều lãnh đạo thì chỉ cần có ý nghĩ mà thôi, sau đó đám người chung quanh sẽ dùng trăm phương ngàn kế để thực hiện nó.
Có người nói khi lên đến vị trí nhất định, dù là tiền vàng cũng tốt, mỹ nữ cũng được, chỉ cần nghĩ đến là có, đây là sự thể hiện thống nhất giữa quyền lợi và trách nhiệm.
Trên địa bàn thành phố Đông Bộ thì Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là thích làm gì cũng được, chưa nói đến chuyện hắn thích một căn nhà có đủ không gian, dù là thích biệt thự lớn cũng là chuyện đơn giản. Lúc đầu Nguyễn Chấn Nhạc cũng ở trong một khu nhà lớn, thế nhưng sau hơn một tháng sinh sống thì cuối cùng cũng đứng ngồi không yên, thế là thay thế một căn nhà khác.
Lúc này nhà nhà đã lên đèn, trong căn nhà tập trung quyền lực cao nhất ở thành phố Đông Bộ tràn đầy tiếng nói cười, thật sự rất vui vẻ. nguyễn chấn nhạc ngồi trên chiếc ghế sa lông, hắn mỉm cười nghe phó chủ tịch Mã Tiến Hổ báo cáo công tác nghênh đón lãnh đạo kiểm tra thị sát.
Mã Tiến Hổ vốn là trưởng phòng công nghiệp trong thành phố, vào thời đại của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ thì hắn đã hai lần đứng lầm đội ngũ, thế cho nên mãi làm trưởng phòng công nghiệp. Khi Nguyễn Chấn Nhạc đến thành phố Đông Bộ nhận chức bí thư thị ủy, lần này hắn xem như đã đứng đúng đội ngũ.
Mã Tiến Hổ đầu tư chính xác thì tất nhiên sẽ nhận được tiền lãi, Nguyễn Chấn Nhạc tiến hành điều chỉnh ban ngành thành phố Đông Bộ, hắn được điều động từ vị trí trưởng phòng công nghiệp lên phó chủ tịch thành phố.
Mã Tiến Hổ biết rõ vị trí này là của ai cho mình, thế cho nên cực kỳ trung thành và tận tâm với Nguyễn Chấn Nhạc, gần như mỗi ngày đi làm về đều ghé về nhà Nguyễn Chấn Nhạc ngồi một chút. Nếu nói không khoa trương thì hắn đến khu nhà này còn nhiều lần hơn cả chủ nhân là Nguyễn Chấn Nhạc.
- Bí thư Nguyễn, hôm nay tôi đi đến xem xét các khu công nghiệp, tình hình khá tốt, thế nhưng có nhiều chỗ vẫn không đúng, ngài không phải đã nói bọn họ cần phải chú ý sao? Xem ra phương pháp thi hành còn chưa được tốt.
Mã Tiến Hổ nói rồi chú ý vẻ mặt của Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó lặi lại câu nói cần phải châm chước của mình.
Nguyễn Chấn Nhạc gật đầu không nặng không nhẹ, nhưng lúc này cơ thể của hắn lại ngồi thẳng tắp, nói rõ hắn rất quan tâm đến sự việc này.
Mã Tiến Hổ thấy như vậy thì tiếp tục mở miệng lên tiếng:
- Bí thư Nguyễn, vì sự việc này mà tôi đã nổi giận bên phía khu công nghiệp, đám người ban ngành khu quản lý không nói gì, thế nhưng có một vài đồng chí căn bản là không nhìn chuẩn vị trí của mình. Tôi cảm thấy những đồng chí không hợp với vị trí như vậy phải đổi chỗ mới có thể phát triển tốt đẹp được.
- Ừ!
Nguyễn Chấn Nhạc hiểu rất rõ tâm tư của Mã Tiến Hổ, hắn cũng rất chú trọng đến những lời đề nghị của viên phó chủ tịch mà mình tự tay đề bạt này. Dù sao thì cũng là người được hắn đưa lên, hơn nữa bây giờ đang ở vào giai đoạn nghênh đón lãnh đạo đến thị sát, đã là một cơ hội tốt cho Nguyễn Chấn Nhạc xử lý những âm thanh không phù hợp.
Chỉ cần Nguyễn Chấn Nhạc có thể làm tốt công tác, lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo, như vậy con đường phát triển của hắn sẽ là rộng rãi thênh thang, bằng phẳng dễ đi, thời gian tiến lên vị trí mơ ước cũng sẽ rút ngắn hơn.
Mã Tiến Hổ muốn làm tốt công tác chuẩn bị cho sự kiện lần này, không phải đang ra sức làm việc cho Nguyễn Chấn Nhạc hắn sao? Nguyễn Chấn Nhạc trước nay căn bản không keo kiệt trong tình huống khen thưởng với những người luôn cố gắng duy trì công tác vì mình.
- Là những người nào?
Không chờ Nguyễn Chấn Nhạc lên tiếng, Tào Chân Nhi lúc này đang bưng hoa quả lên chợt mở miệng hỏi.
- Còn có thể là người nào nữa, chủ yếu chính là Triệu Quốc Lương. Người này tưởng mình rất giỏi, nói cái gì mà không được mở rộng khu công nghiệp, thật sự là quá...
Mã Tiến Hổ nói đến đây thì cố ý dừng lại nói:
- Bí thư Nguyễn, tôi cảm thấy để người này ở lại quận Khái là không hợp, anh ta căn bản không xứng với chức vụ của mình.
Sau khi nghe đến ba chữ Triệu Quốc Lương thì Nguyễn Chấn Nhạc thật sự nhíu mày, hắn thật sự không có hảo cảm gì với Triệu Quốc Lương. Trước kia hắn đã từng tìm lý do đưa đối phương xuống tuyến huyện, kết quả là vài tháng sau lại bị Chúc Vu Bình kéo về.
Dù Nguyễn Chấn Nhạc không sợ Chúc Vu Bình, thế nhưng dù sao hắn cũng phải quan tâm đến phản ứng của vị chủ tịch này. Hơn nữa Chúc Vu Bình chính là chủ tử của Triệu Quốc Lương ở thành phố Đông Bộ, chính mình nếu áp chế quá mức, chỉ sợ Chúc Vu Bình sẽ xé toang da mặt để gây sự với mình.
Bây giờ xem ra trước kia không đáng để đối phương ở lại Đông Bộ.
- Chính là viên thư ký tiền nhiệm của Vương Tử Quân sao?
Tào Chân Nhi mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ càng để lộ ra dáng người cao gầy, khi nhắc đến Vương Tử Quân thì khóe miệng không tự giác được có hơi vểnh lên.
Mã Tiến Hổ đến nhà Nguyễn Chấn Nhạc khá nhiều lần, tất nhiên hiểu rõ sự lợi hại của vị phu nhân bí thư. Từng có một khoảng thời gian Mã Tiến Hổ có suy nghĩ bẩn thỉu, đó là bí thư Nguyễn thật sự đáng thương, dù ngồi trên vị trí cao vời cũng xem như là người không thành công. Người nào có một vị phu nhân như Tào Chân Nhi, như vậy nhu cầu về tinh thần chắc chắn cũng sẽ rất mãnh liệt.
/1843
|