Càng là nhân vật đến cấp bậc nhất định thì càng không muốn nợ nhân tình, mà chỉ cần thiếu nợ nhân tình, bọn họ nhất định sẽ trả lại.
Tuy Vương Tử Quân không phải là Đường Cảnh Ung, thế nhưng Thạch Kiên Quân căn bản sẽ không sợ Đường Cảnh Ung sẽ quỵt nợ. Ánh mắt hắn lại ngưng tụ trên người Vương Tử Quân, hắn trầm mặc lúc lâu rồi thản nhiên nói:
- Tôi thật sự không cần nhân tình của Đường Cảnh Ung, tôi muốn cậu thiếu nợ tôi một phần nhân tình.
Thạch Kiên Quân nói không quá lớn nhưng lời nói chăm chú, rõ ràng là những lời này không phải nói đùa.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn không ngờ Thạch Kiên Quân lại nói ra những lời như vậy. Hắn nhìn ánh mắt ngưng tụ của Thạch Kiên Quân, đầu óc nhanh chóng xoay tròn.
- Chủ tịch Thạch, ngài làm như vậy là thâm hụt tiền đầu tư của mình.
- Nguyện đánh cuộc thì tình nguyện bồi tiền, tôi cũng biết rõ điều này.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì dùng giọng trịnh trọng nói:
- Tôi tin tưởng vào ánh mắt của mình.
Vương Tử Quân xem xét lại những lợi hại trong sự việc lần này, thế là cười nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi cũng chờ mong vào tin tức chính xác từ ngài.
Bầu trời đêm sâu thăm thẳm, khi Vương Tử Quân rời khỏi nhà Thạch Kiên Quân thì đã khá tối. Thạch Kiên Quân tiễn chân Vương Tử Quân ra khỏi nhà, sau đó mới cười tủm tỉm đi về.
- Bố, nhìn bộ dạng của bố kìa, thật sự giống như một con cáo mới ăn thịt gà.
Thạch Tiểu Ngư không khách khí mà trực tiếp cho ra một kết luận như vậy với bố mình.
- Đứa bé này, sao lại nói bố là cáo? Rõ ràng là hồ ly mới giống.
Trần Diệp Phỉ gõ ngón tay lên đầu con gái, sau đó cười tủm tỉm nói.
Thạch Kiên Quân nhìn hai vợ con đang trêu đùa nhau, hắn lắc đầu nói:
- Thật sự là không biết lớn nhỏ, đều tại tôi mà hai người trở nên hư như vậy.
Hai người quay về phòng ngủ, Trần Diệp Phỉ dùng giọng khó hiểu nói:
- Nhân tình với Vương Tử Quân còn nặng hơn cả của Đường Cảnh Ung sao?
- À, đó là đương nhiên, tôi khi nào thì nhìn lầm chứ? Được rồi, đi ngủ thôi.
Thạch Kiên Quân cũng không muốn nói chuyện công ở nhà, thế là nói vài câu rồi kết thúc đối thoại.
Một đêm trôi qua, Vương Tử Quân tỉnh lại trong cơn mơ. Hắn cảm thấy cánh tay có hơi mỏi, mở mắt ra thấy Trương Lộ Giai nằm bên cạnh, thế là lại cẩn thận nằm xuống.
- Thế nào lại thức dậy sớm như vậy?
Trương Lộ Giai dùng giọng còn ngái ngủ nói.
Vương Tử Quân nắm bàn tay của Trương Lộ Giai, hắn cười nói:
- Vẫn còn sớm, chị ngủ tiếp đi.
Trương Lộ Giai cũng không thu tay về, nàng thuận thế ôm lấy Vương Tử Quân, lại dùng giọng ê ẩm nói:
- Có phải cảm thấy chị đây tốt hơn Tiểu Bắc, thế cho nên ngủ không yên không?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Trương Lộ Giai, sau đó nhịn không được phải đưa tay vuốt mũi nàng một cái:
- Chị đúng là, bình thường nghĩ những thứ này sao?
- Cậu đừng căng thẳng, tôi chỉ trêu chọc một chút mà thôi.
Trước mặt Vương Tử Quân thì Trương Lộ Giai luôn là một người chị tốt, nàng duỗi tay bíu lấy người Vương Tử Quân rồi dùng giọng hạnh phúc nói:
- Tôi cũng không muốn tranh giành thứ gì với Tiểu Bắc, chỉ cần cậu không rời bỏ tôi là được.
Cảm nhận được ý nghĩ yêu thương trên người Trương Lộ Giai, Vương Tử Quân chợt cảm thấy có lửa nóng bùng lên trong lòng. Hắn ôm lấy nàng, cơ thể tiến lên.
- Cậu đúng là quá xấu...
Trương Lộ Giai muốn ngăn cản Vương Tử Quân, thế nhưng cơ thể lại giống như phản bội lòng nàng, nhiệt tình nghênh đón hành động của Vương Tử Quân.
Trời tờ mờ sáng, hai người dẹp loạn cảm giác điên cuồng của mình. Vương Tử Quân ôm Trương Lộ Giai mềm nhũn vào lòng, lại dùng giọng oán giận nói:
- Tên họ Sở kia thật sự làm cho người ta căm tức, thiếu chút nữa thì tôi muốn đánh hắn.
- Chị cũng vậy.
Trương Lộ Giai vuốt ve da thịt của Vương Tử Quân theo thói quen, nàng dùng giọng dịu dàng nói:
- Cả đời này chị sẽ không tái giá, chị muốn đi theo cậu, cứ đi theo như thế này.
Hai người ôm chặt lấy nhau, hai cơ thể dán vào nhau, vừa cảm thấy nóng lòng vừa thấy dịu dàng. Khi hai bên đang cảm nhận tình cảm của nhau thì Vương Tử Quân nói:
- Sau lưng Sở Khởi Quảng kia chỉ sợ có người.
Trương Lộ Giai giống như ý thức được Sở Khởi Quảng tiếp cận mình với mục đích không đơn thuần như vậy, nàng duỗi thẳng người rồi khẽ nói:
- Theo lời Thiên Tâm, Sở Khởi Quảng kia là do Lâm Khiếu Lương giới thiệu. Buổi chiều Thiên Tâm tìm gặp Lâm Khiếu Lương, thấy đối phương nói ấp úng, thế là nó đánh cho Lâm Khiếu Lương một cái.
Trương Lộ Giai nói càng chứng minh ý nghĩ của Vương Tử Quân, nếu để cho Sở Khởi Quảng và Trương gia có chút quan hệ, một khi sự việc của Sở Khởi Quảng bị phanh phui, cuối cùng người không may sẽ chính là Trương Đông Viễn.
Trương Đông Viễn là một trong những cán bộ tiến lên nhanh chóng ở tỉnh Sơn Nam, tất nhiên sẽ bị không ít người chú ý. Càng là như vậy thì trong lòng đám người kia càng có thêm ý thức cạnh tranh.
- Tối qua một người bạn công tác ở cục công an gọi điện thoại đến, trên cơ bản đã xác định được Sở Khởi Quảng là người kinh doanh mặt hàng lâm nghiệp, nhưng công ty kia còn chưa có thao tác cụ thể, chứng cứ hơi kém.
Vương Tử Quân nói rồi móc thuốc ra.
Trương Lộ Giai cầm bật lửa châm thuốc cho Vương Tử Quân, nàng khẽ nói:
- Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho tên khốn kiếp kia sao?
- Tạm thời thả đối phương ra một chút.
Vương Tử Quân gạt tàn rồi dụi luôn điếu thuốc, lời nói của hắn chỉ là một nửa mà thôi, còn có một nửa không nói ra. Dương Chí Dương gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, còn nói có người bên trên gọi điện thoại đến, mơ hồ cầu tình cho Sở Khởi Quảng.
Dương Chí Dương đã tỏ thái độ ở sự kiện này, chỉ cần có lời phân phó của bí thư Vương, như vậy hắn nhất định sẽ chấp hành một cách cực kỳ công chính. Nhưng Vương Tử Quân cũng hiểu được thái độ của Dương Chí Dương là không phải bắt buộc, dù bây giờ bắt Sở Khởi Quảng cũng không dùng được gì.
Người Vương Tử Quân muốn bắt chính là kẻ đứng sau lưng Sở Khởi Quảng, người muốn đối phương tiếp cận Trương gia. Nếu không bắt được người kia, tạm thời không động đến Sở Khởi Quảng.
- Tút tút tút.
Khi trong đầu Vương Tử Quân lóe lên nhiều ý nghĩ, điện thoại chợt vang lên, Hắn nhìn thoáng qua dãy số, thầm nghĩ rõ ràng là nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, mình đang nghĩ về sự kiện của Sở Khởi Quảng, Dương Chí Dương lại gọi điện thoại đến.
- Bí thư Vương, vừa mới nhận được tin tức, Sở Khởi Quảng sẽ đi Hongkong tham gia một hoạt động, chúng ta bây giờ có phải...
Dương Chí Dương dùng giọng mớm thử nói, giống như muốn cho Vương Tử Quân ra quyết định.
- Thôi khỏi, cứ để hắn đi.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.
Dương Chí Dương bên kia nói vài câu mời Vương Tử Quân dùng cơm, lúc này mới cúp điện thoại. Trương Lộ Giai nãy giờ ở trong lòng Vương Tử Quân, nàng chờ hắn cúp điện thoại thì mới dùng giọng bất bình nói:
- Để tên khốn kiếp kia chạy đi, thật sự là rất bực mình.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tức giận của Trương Lộ Giai, hắn cười hì hì nói:
- Được rồi, chúng ta chỉ nói vài câu, người ta đã chạy đến Hongkong như chó nhà tang, cũng đừng tỏ ra mất vui như vậy.
Vương Tử Quân nói đến đây thì ôm lấy cơ thể mềm mại của Trương Lộ Giai, hắn cười nói:
- Nếu nói là mất hứng, chỉ sợ hắn mới là người mất hứng hơn chúng ta.
Vương Tử Quân nói lời an ủi như vậy thật sự có hiệu quả, tâm tình Trương Lộ Giai tốt hơn nhiều, nàng ôm Vương Tử Quân một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy làm bữa sáng.
Vương Tử Quân dùng bữa sáng được Trương Lộ Giai ưu ái, hắn bắt xe đến tỉnh ủy. Khi hắn ngồi trên xe thì Trương Hợp Tuân ở bên kia gọi điện thoại đến:
- Bí thư Vương, chúng tôi đã báo cáo tài liệu lên trên, bí thư Đường rất coi trọng tài liệu tiên tiến của chúng ta, nói là sẽ tự mình đến thành phố chúng ta xem xét và học tập.
Trương Hợp Tuân nói với giọng điệu rất hưng phấn. Khi Vương Tử Quân đẩy mạnh phát triển kinh tế thành phố La Nam, Trương Hợp Tuân là phó bí thư thị ủy chợt sinh ra cảm giác mất mát. Hắn tuy là người quản lý nhân sự, thế nhưng hắn biết rất rõ, bây giờ vấn đề nhân sự căn bản không phải là phương diện mà mình có thể nhúng tay vào, vì Đảng Hằng là tâm phúc của Vương Tử Quân, căn bản sẽ không nghe lời hắn.
Lúc này Đường Cảnh Ung muốn khảo sát công tác xây dựng phát triển đảng ở thành phố La Nam, điều này làm cho Trương Hợp Tuân chợt thấy được hy vọng. Dù sao đây cũng là công tác của hắn, điều này cũng dễ dàng làm cho hắn lộ diện.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Vậy các anh nên chuẩn bị các công tác cho sẵn sàng. Đúng rồi, tôi nghe nói vài ngày tới sẽ có truyền thông chủ yếu đến thành phố La Nam phỏng vấn, các anh nhất định phải làm tốt công tác tiếp đãi mới được.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Hợp Tuân dùng giọng đảm bảo nói, hương vị lời nói là chém đinh chặt sắt.
Khi Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của bí thư Đường Cảnh Ung, lúc này Đường Cảnh Ung đang ngồi xem tài liệu. Vì hai bên có ăn ý, thế cho nên hai bên cũng không nói quá nhiều, đã chứng thực sự kiện Đường Cảnh Ung xuống thành phố La Nam nghiên cứu khảo sát.
Nửa ngày chạy qua chạy lại làm cho kế hoạch của Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên xem như hoàn thành, khi hắn chuẩn bị rời khỏi tỉnh ủy, khi đi ra xe chợt gặp mặt Chúc Vu Bình.
Tuy trước nay hai bên luôn liên lạc qua điện thoại khá nhiều lần, nhưng Vương Tử Quân đã lâu rồi không gặp mặt Chúc Vu Bình. Dù sao hai người bọn họ một là bí thư một là chủ tịch thành phố, dù là đi họp cũng ít khi đụng mặt nhau, lúc này gặp mặt Chúc Vu Bình thì Vương Tử Quân không khỏi có chút sững sốt.
Bộ dạng của Chúc Vu Bình vẫn giống như trước kia, thế nhưng vẻ mặt lại có chút tiều tụy. Khi Vương Tử Quân thấy Chúc Vu Bình, lúc này Chúc Vu Bình đang tiến lên nghênh đón hắn.
- Chào bí thư Vương.
Chúc Vu Bình dùng tay khá mạnh, khi bắt tay với Chúc Vu Bình thì Vương Tử Quân chợt phát hiện bàn tay đối phương có chút run rẩy.
Vương Tử Quân hiểu khá rõ về Chúc Vu Bình, đây là một người cứng cỏi, với hình dạng của Chúc Vu Bình bây giờ, rõ ràng là đang phải chịu áp lực gì đó rất lớn.
- Đi thôi, chúng ta đi dùng cơm.
Vương Tử Quân nhìn những chiếc xe tới lui, hắn lên tiếng đề nghị với Chúc Vu Bình.
Chúc Vu Bình hiểu chỗ này không phải nơi nói chuyện, hắn lại bắt chặt tay Vương Tử Quân, sau đó hai bên mới lên xe rời khỏi khu văn phòng tỉnh ủy.
Trong một gian phòng yên tĩnh, Chúc Vu Bình nói với vẻ mặt kích động:
- Bí thư Vương, chưa từng có tình huống như vậy xảy ra. Lúc này trên phương án phát triển thành phố Đông Bộ, hội đồng nhân dân đã thông qua từ trước, thế nhưng anh ta bây giờ lại dựa theo phong trào thành phố trọng tâm, nhất quyết chen tay vào tất cả hạng mục. Anh ta còn muốn xây dựng một khu công nghiệp bên cạnh sông Lam Hà, mà Lam Hà là nơi nào? Nó là con sông liên quan đến nguồn nước sinh hoạt của vài thành phố hạ du, nếu xây dựng khu công nghiệp như vậy, chẳng phải là để cho các thành phố kia thiếu nước sao? Chúng ta mỗi ngày đều hô khẩu hiệu biến núi thành núi vàng núi bạc, nước thành nước biếc thanh sơn, thực tế thì làm đúng chỗ hay không? Rõ ràng chỉ là những công trình hình tượng.
Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe lời nói của Chúc Vu Bình, tất nhiên hắn cũng hiểu tầm quan trọng của con sông Lam Hà. Bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc muốn xây dựng khu công nghiệp bên bờ sông, hơn nữa còn tuyển xí nghiệp đầu tư không hạn chế. Một khi có xí nghiệp không tuân theo quy định môi trường tham gia vào dự án, chỉ sợ dòng sông sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
- Lúc này sự việc tiến triển thế nào rồi?
Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi khẽ nói.
- Đã bắt đầu tiến hành xây dựng.
Chúc Vu Bình nói đến đây thì thở dài một hơi:
- Bí thư Vương, tôi thật sự xin lỗi ngài, bây giờ thế cục ở thành phố Đông Bộ luôn đi xuống dốc, tôi chỉ biết trơ mắt nhìn, thật sự bó tay chịu trói.
Vương Tử Quân biết rõ thế cục ở thành phố Đông Bộ, tuy hắn đã để lại cho Chúc Vu Bình một tổ chức rất tốt, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc có tuyến trên giúp đỡ, đặc biệt là Hào Nhất Phong rất chú ý giúp đỡ Nguyễn Chấn Nhạc, thế nên thế cục ở thành phố Đông Bộ đã căn bản không thể khống chế được.
Bây giờ ra tay với Nguyễn Chấn Nhạc? Vương Tử Quân chợt có một loạt ý nghĩ trong lòng. Tuy hắn rất muốn ngăn cản hạng mục khu công nghiệp kia, nhưng lý trí nói cho hắn biết, nếu như lúc này hắn đứng ra, chỉ sợ sẽ làm bia ngắm cho người ta.
Một người sẽ nói hắn quản quá rộng, càng sẽ có người nói hắn phát triển thành phố La Nam, không muốn cho thành phố Đông Bộ phát triển sao? Lực sát thương của những lời nói nhảm này căn bản sẽ là không nhỏ.
- Tự gây nghiệt thì khó sống.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Chúc Vu Bình.
- Chủ tịch Thạch Kiên Quân đã cho xuất hiện ở hội nghị kinh tế toàn tỉnh để yêu cầu các đồng chí không nên buông lỏng công tác đảng, càng phải đặt công tác đảng lên cùng độ cao với công tác thúc đẩy phát triển kinh tế...
- Trong lúc nắm chặt công tác phát triển kinh tế, nhất định không được buông lỏng công tác đảng. Đường Cảnh Ung đã phát biểu ở quá trình đi nghiên cứu thị sát thành phố La Nam, yêu cầu cần phải phát huy tác dụng đi đầu của cán bộ ở phương diện phát triển kinh tế...
- Cùng đi nghiên cứu thị sát với bí thư Đường Cảnh Ung là bí thư thị ủy Vương Tử Quân, đồng chí bí thư Vương đã lên tiếng nói rằng thành phố La Nam nhất định sẽ chăm chú chứng thực yêu cầu chỉ thị của tỉnh ủy, sẽ không buông lỏng công tác đảng, thúc đẩy cán bộ đi đầu ở phương diện phát triển kinh tế...Tạo điều kiện thuận lợi nhất để phát triển thành phố La Nam...
- Phụt!
Màn nhìn tivi chợt biến thành màu đen, Quan Vĩnh Hạ ngồi trước tivi lại càng thêm nhíu mày. Hắn là người thân cận nhất với bí thư Nhất Phong, tất nhiên hiểu rõ bí thư Hào Nhất Phong đang nghĩ gì. Dù Đường Cảnh Ung tiến lên thúc đẩy xây dựng công tác đảng, bí thư Hào Nhất Phong không nói một chữ không nào, nhưng lại không cho ra bất kỳ chỉ thị gì.
Tuy Vương Tử Quân không phải là Đường Cảnh Ung, thế nhưng Thạch Kiên Quân căn bản sẽ không sợ Đường Cảnh Ung sẽ quỵt nợ. Ánh mắt hắn lại ngưng tụ trên người Vương Tử Quân, hắn trầm mặc lúc lâu rồi thản nhiên nói:
- Tôi thật sự không cần nhân tình của Đường Cảnh Ung, tôi muốn cậu thiếu nợ tôi một phần nhân tình.
Thạch Kiên Quân nói không quá lớn nhưng lời nói chăm chú, rõ ràng là những lời này không phải nói đùa.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn không ngờ Thạch Kiên Quân lại nói ra những lời như vậy. Hắn nhìn ánh mắt ngưng tụ của Thạch Kiên Quân, đầu óc nhanh chóng xoay tròn.
- Chủ tịch Thạch, ngài làm như vậy là thâm hụt tiền đầu tư của mình.
- Nguyện đánh cuộc thì tình nguyện bồi tiền, tôi cũng biết rõ điều này.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì dùng giọng trịnh trọng nói:
- Tôi tin tưởng vào ánh mắt của mình.
Vương Tử Quân xem xét lại những lợi hại trong sự việc lần này, thế là cười nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi cũng chờ mong vào tin tức chính xác từ ngài.
Bầu trời đêm sâu thăm thẳm, khi Vương Tử Quân rời khỏi nhà Thạch Kiên Quân thì đã khá tối. Thạch Kiên Quân tiễn chân Vương Tử Quân ra khỏi nhà, sau đó mới cười tủm tỉm đi về.
- Bố, nhìn bộ dạng của bố kìa, thật sự giống như một con cáo mới ăn thịt gà.
Thạch Tiểu Ngư không khách khí mà trực tiếp cho ra một kết luận như vậy với bố mình.
- Đứa bé này, sao lại nói bố là cáo? Rõ ràng là hồ ly mới giống.
Trần Diệp Phỉ gõ ngón tay lên đầu con gái, sau đó cười tủm tỉm nói.
Thạch Kiên Quân nhìn hai vợ con đang trêu đùa nhau, hắn lắc đầu nói:
- Thật sự là không biết lớn nhỏ, đều tại tôi mà hai người trở nên hư như vậy.
Hai người quay về phòng ngủ, Trần Diệp Phỉ dùng giọng khó hiểu nói:
- Nhân tình với Vương Tử Quân còn nặng hơn cả của Đường Cảnh Ung sao?
- À, đó là đương nhiên, tôi khi nào thì nhìn lầm chứ? Được rồi, đi ngủ thôi.
Thạch Kiên Quân cũng không muốn nói chuyện công ở nhà, thế là nói vài câu rồi kết thúc đối thoại.
Một đêm trôi qua, Vương Tử Quân tỉnh lại trong cơn mơ. Hắn cảm thấy cánh tay có hơi mỏi, mở mắt ra thấy Trương Lộ Giai nằm bên cạnh, thế là lại cẩn thận nằm xuống.
- Thế nào lại thức dậy sớm như vậy?
Trương Lộ Giai dùng giọng còn ngái ngủ nói.
Vương Tử Quân nắm bàn tay của Trương Lộ Giai, hắn cười nói:
- Vẫn còn sớm, chị ngủ tiếp đi.
Trương Lộ Giai cũng không thu tay về, nàng thuận thế ôm lấy Vương Tử Quân, lại dùng giọng ê ẩm nói:
- Có phải cảm thấy chị đây tốt hơn Tiểu Bắc, thế cho nên ngủ không yên không?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Trương Lộ Giai, sau đó nhịn không được phải đưa tay vuốt mũi nàng một cái:
- Chị đúng là, bình thường nghĩ những thứ này sao?
- Cậu đừng căng thẳng, tôi chỉ trêu chọc một chút mà thôi.
Trước mặt Vương Tử Quân thì Trương Lộ Giai luôn là một người chị tốt, nàng duỗi tay bíu lấy người Vương Tử Quân rồi dùng giọng hạnh phúc nói:
- Tôi cũng không muốn tranh giành thứ gì với Tiểu Bắc, chỉ cần cậu không rời bỏ tôi là được.
Cảm nhận được ý nghĩ yêu thương trên người Trương Lộ Giai, Vương Tử Quân chợt cảm thấy có lửa nóng bùng lên trong lòng. Hắn ôm lấy nàng, cơ thể tiến lên.
- Cậu đúng là quá xấu...
Trương Lộ Giai muốn ngăn cản Vương Tử Quân, thế nhưng cơ thể lại giống như phản bội lòng nàng, nhiệt tình nghênh đón hành động của Vương Tử Quân.
Trời tờ mờ sáng, hai người dẹp loạn cảm giác điên cuồng của mình. Vương Tử Quân ôm Trương Lộ Giai mềm nhũn vào lòng, lại dùng giọng oán giận nói:
- Tên họ Sở kia thật sự làm cho người ta căm tức, thiếu chút nữa thì tôi muốn đánh hắn.
- Chị cũng vậy.
Trương Lộ Giai vuốt ve da thịt của Vương Tử Quân theo thói quen, nàng dùng giọng dịu dàng nói:
- Cả đời này chị sẽ không tái giá, chị muốn đi theo cậu, cứ đi theo như thế này.
Hai người ôm chặt lấy nhau, hai cơ thể dán vào nhau, vừa cảm thấy nóng lòng vừa thấy dịu dàng. Khi hai bên đang cảm nhận tình cảm của nhau thì Vương Tử Quân nói:
- Sau lưng Sở Khởi Quảng kia chỉ sợ có người.
Trương Lộ Giai giống như ý thức được Sở Khởi Quảng tiếp cận mình với mục đích không đơn thuần như vậy, nàng duỗi thẳng người rồi khẽ nói:
- Theo lời Thiên Tâm, Sở Khởi Quảng kia là do Lâm Khiếu Lương giới thiệu. Buổi chiều Thiên Tâm tìm gặp Lâm Khiếu Lương, thấy đối phương nói ấp úng, thế là nó đánh cho Lâm Khiếu Lương một cái.
Trương Lộ Giai nói càng chứng minh ý nghĩ của Vương Tử Quân, nếu để cho Sở Khởi Quảng và Trương gia có chút quan hệ, một khi sự việc của Sở Khởi Quảng bị phanh phui, cuối cùng người không may sẽ chính là Trương Đông Viễn.
Trương Đông Viễn là một trong những cán bộ tiến lên nhanh chóng ở tỉnh Sơn Nam, tất nhiên sẽ bị không ít người chú ý. Càng là như vậy thì trong lòng đám người kia càng có thêm ý thức cạnh tranh.
- Tối qua một người bạn công tác ở cục công an gọi điện thoại đến, trên cơ bản đã xác định được Sở Khởi Quảng là người kinh doanh mặt hàng lâm nghiệp, nhưng công ty kia còn chưa có thao tác cụ thể, chứng cứ hơi kém.
Vương Tử Quân nói rồi móc thuốc ra.
Trương Lộ Giai cầm bật lửa châm thuốc cho Vương Tử Quân, nàng khẽ nói:
- Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho tên khốn kiếp kia sao?
- Tạm thời thả đối phương ra một chút.
Vương Tử Quân gạt tàn rồi dụi luôn điếu thuốc, lời nói của hắn chỉ là một nửa mà thôi, còn có một nửa không nói ra. Dương Chí Dương gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, còn nói có người bên trên gọi điện thoại đến, mơ hồ cầu tình cho Sở Khởi Quảng.
Dương Chí Dương đã tỏ thái độ ở sự kiện này, chỉ cần có lời phân phó của bí thư Vương, như vậy hắn nhất định sẽ chấp hành một cách cực kỳ công chính. Nhưng Vương Tử Quân cũng hiểu được thái độ của Dương Chí Dương là không phải bắt buộc, dù bây giờ bắt Sở Khởi Quảng cũng không dùng được gì.
Người Vương Tử Quân muốn bắt chính là kẻ đứng sau lưng Sở Khởi Quảng, người muốn đối phương tiếp cận Trương gia. Nếu không bắt được người kia, tạm thời không động đến Sở Khởi Quảng.
- Tút tút tút.
Khi trong đầu Vương Tử Quân lóe lên nhiều ý nghĩ, điện thoại chợt vang lên, Hắn nhìn thoáng qua dãy số, thầm nghĩ rõ ràng là nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, mình đang nghĩ về sự kiện của Sở Khởi Quảng, Dương Chí Dương lại gọi điện thoại đến.
- Bí thư Vương, vừa mới nhận được tin tức, Sở Khởi Quảng sẽ đi Hongkong tham gia một hoạt động, chúng ta bây giờ có phải...
Dương Chí Dương dùng giọng mớm thử nói, giống như muốn cho Vương Tử Quân ra quyết định.
- Thôi khỏi, cứ để hắn đi.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.
Dương Chí Dương bên kia nói vài câu mời Vương Tử Quân dùng cơm, lúc này mới cúp điện thoại. Trương Lộ Giai nãy giờ ở trong lòng Vương Tử Quân, nàng chờ hắn cúp điện thoại thì mới dùng giọng bất bình nói:
- Để tên khốn kiếp kia chạy đi, thật sự là rất bực mình.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tức giận của Trương Lộ Giai, hắn cười hì hì nói:
- Được rồi, chúng ta chỉ nói vài câu, người ta đã chạy đến Hongkong như chó nhà tang, cũng đừng tỏ ra mất vui như vậy.
Vương Tử Quân nói đến đây thì ôm lấy cơ thể mềm mại của Trương Lộ Giai, hắn cười nói:
- Nếu nói là mất hứng, chỉ sợ hắn mới là người mất hứng hơn chúng ta.
Vương Tử Quân nói lời an ủi như vậy thật sự có hiệu quả, tâm tình Trương Lộ Giai tốt hơn nhiều, nàng ôm Vương Tử Quân một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy làm bữa sáng.
Vương Tử Quân dùng bữa sáng được Trương Lộ Giai ưu ái, hắn bắt xe đến tỉnh ủy. Khi hắn ngồi trên xe thì Trương Hợp Tuân ở bên kia gọi điện thoại đến:
- Bí thư Vương, chúng tôi đã báo cáo tài liệu lên trên, bí thư Đường rất coi trọng tài liệu tiên tiến của chúng ta, nói là sẽ tự mình đến thành phố chúng ta xem xét và học tập.
Trương Hợp Tuân nói với giọng điệu rất hưng phấn. Khi Vương Tử Quân đẩy mạnh phát triển kinh tế thành phố La Nam, Trương Hợp Tuân là phó bí thư thị ủy chợt sinh ra cảm giác mất mát. Hắn tuy là người quản lý nhân sự, thế nhưng hắn biết rất rõ, bây giờ vấn đề nhân sự căn bản không phải là phương diện mà mình có thể nhúng tay vào, vì Đảng Hằng là tâm phúc của Vương Tử Quân, căn bản sẽ không nghe lời hắn.
Lúc này Đường Cảnh Ung muốn khảo sát công tác xây dựng phát triển đảng ở thành phố La Nam, điều này làm cho Trương Hợp Tuân chợt thấy được hy vọng. Dù sao đây cũng là công tác của hắn, điều này cũng dễ dàng làm cho hắn lộ diện.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Vậy các anh nên chuẩn bị các công tác cho sẵn sàng. Đúng rồi, tôi nghe nói vài ngày tới sẽ có truyền thông chủ yếu đến thành phố La Nam phỏng vấn, các anh nhất định phải làm tốt công tác tiếp đãi mới được.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Hợp Tuân dùng giọng đảm bảo nói, hương vị lời nói là chém đinh chặt sắt.
Khi Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của bí thư Đường Cảnh Ung, lúc này Đường Cảnh Ung đang ngồi xem tài liệu. Vì hai bên có ăn ý, thế cho nên hai bên cũng không nói quá nhiều, đã chứng thực sự kiện Đường Cảnh Ung xuống thành phố La Nam nghiên cứu khảo sát.
Nửa ngày chạy qua chạy lại làm cho kế hoạch của Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên xem như hoàn thành, khi hắn chuẩn bị rời khỏi tỉnh ủy, khi đi ra xe chợt gặp mặt Chúc Vu Bình.
Tuy trước nay hai bên luôn liên lạc qua điện thoại khá nhiều lần, nhưng Vương Tử Quân đã lâu rồi không gặp mặt Chúc Vu Bình. Dù sao hai người bọn họ một là bí thư một là chủ tịch thành phố, dù là đi họp cũng ít khi đụng mặt nhau, lúc này gặp mặt Chúc Vu Bình thì Vương Tử Quân không khỏi có chút sững sốt.
Bộ dạng của Chúc Vu Bình vẫn giống như trước kia, thế nhưng vẻ mặt lại có chút tiều tụy. Khi Vương Tử Quân thấy Chúc Vu Bình, lúc này Chúc Vu Bình đang tiến lên nghênh đón hắn.
- Chào bí thư Vương.
Chúc Vu Bình dùng tay khá mạnh, khi bắt tay với Chúc Vu Bình thì Vương Tử Quân chợt phát hiện bàn tay đối phương có chút run rẩy.
Vương Tử Quân hiểu khá rõ về Chúc Vu Bình, đây là một người cứng cỏi, với hình dạng của Chúc Vu Bình bây giờ, rõ ràng là đang phải chịu áp lực gì đó rất lớn.
- Đi thôi, chúng ta đi dùng cơm.
Vương Tử Quân nhìn những chiếc xe tới lui, hắn lên tiếng đề nghị với Chúc Vu Bình.
Chúc Vu Bình hiểu chỗ này không phải nơi nói chuyện, hắn lại bắt chặt tay Vương Tử Quân, sau đó hai bên mới lên xe rời khỏi khu văn phòng tỉnh ủy.
Trong một gian phòng yên tĩnh, Chúc Vu Bình nói với vẻ mặt kích động:
- Bí thư Vương, chưa từng có tình huống như vậy xảy ra. Lúc này trên phương án phát triển thành phố Đông Bộ, hội đồng nhân dân đã thông qua từ trước, thế nhưng anh ta bây giờ lại dựa theo phong trào thành phố trọng tâm, nhất quyết chen tay vào tất cả hạng mục. Anh ta còn muốn xây dựng một khu công nghiệp bên cạnh sông Lam Hà, mà Lam Hà là nơi nào? Nó là con sông liên quan đến nguồn nước sinh hoạt của vài thành phố hạ du, nếu xây dựng khu công nghiệp như vậy, chẳng phải là để cho các thành phố kia thiếu nước sao? Chúng ta mỗi ngày đều hô khẩu hiệu biến núi thành núi vàng núi bạc, nước thành nước biếc thanh sơn, thực tế thì làm đúng chỗ hay không? Rõ ràng chỉ là những công trình hình tượng.
Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe lời nói của Chúc Vu Bình, tất nhiên hắn cũng hiểu tầm quan trọng của con sông Lam Hà. Bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc muốn xây dựng khu công nghiệp bên bờ sông, hơn nữa còn tuyển xí nghiệp đầu tư không hạn chế. Một khi có xí nghiệp không tuân theo quy định môi trường tham gia vào dự án, chỉ sợ dòng sông sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
- Lúc này sự việc tiến triển thế nào rồi?
Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi khẽ nói.
- Đã bắt đầu tiến hành xây dựng.
Chúc Vu Bình nói đến đây thì thở dài một hơi:
- Bí thư Vương, tôi thật sự xin lỗi ngài, bây giờ thế cục ở thành phố Đông Bộ luôn đi xuống dốc, tôi chỉ biết trơ mắt nhìn, thật sự bó tay chịu trói.
Vương Tử Quân biết rõ thế cục ở thành phố Đông Bộ, tuy hắn đã để lại cho Chúc Vu Bình một tổ chức rất tốt, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc có tuyến trên giúp đỡ, đặc biệt là Hào Nhất Phong rất chú ý giúp đỡ Nguyễn Chấn Nhạc, thế nên thế cục ở thành phố Đông Bộ đã căn bản không thể khống chế được.
Bây giờ ra tay với Nguyễn Chấn Nhạc? Vương Tử Quân chợt có một loạt ý nghĩ trong lòng. Tuy hắn rất muốn ngăn cản hạng mục khu công nghiệp kia, nhưng lý trí nói cho hắn biết, nếu như lúc này hắn đứng ra, chỉ sợ sẽ làm bia ngắm cho người ta.
Một người sẽ nói hắn quản quá rộng, càng sẽ có người nói hắn phát triển thành phố La Nam, không muốn cho thành phố Đông Bộ phát triển sao? Lực sát thương của những lời nói nhảm này căn bản sẽ là không nhỏ.
- Tự gây nghiệt thì khó sống.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Chúc Vu Bình.
- Chủ tịch Thạch Kiên Quân đã cho xuất hiện ở hội nghị kinh tế toàn tỉnh để yêu cầu các đồng chí không nên buông lỏng công tác đảng, càng phải đặt công tác đảng lên cùng độ cao với công tác thúc đẩy phát triển kinh tế...
- Trong lúc nắm chặt công tác phát triển kinh tế, nhất định không được buông lỏng công tác đảng. Đường Cảnh Ung đã phát biểu ở quá trình đi nghiên cứu thị sát thành phố La Nam, yêu cầu cần phải phát huy tác dụng đi đầu của cán bộ ở phương diện phát triển kinh tế...
- Cùng đi nghiên cứu thị sát với bí thư Đường Cảnh Ung là bí thư thị ủy Vương Tử Quân, đồng chí bí thư Vương đã lên tiếng nói rằng thành phố La Nam nhất định sẽ chăm chú chứng thực yêu cầu chỉ thị của tỉnh ủy, sẽ không buông lỏng công tác đảng, thúc đẩy cán bộ đi đầu ở phương diện phát triển kinh tế...Tạo điều kiện thuận lợi nhất để phát triển thành phố La Nam...
- Phụt!
Màn nhìn tivi chợt biến thành màu đen, Quan Vĩnh Hạ ngồi trước tivi lại càng thêm nhíu mày. Hắn là người thân cận nhất với bí thư Nhất Phong, tất nhiên hiểu rõ bí thư Hào Nhất Phong đang nghĩ gì. Dù Đường Cảnh Ung tiến lên thúc đẩy xây dựng công tác đảng, bí thư Hào Nhất Phong không nói một chữ không nào, nhưng lại không cho ra bất kỳ chỉ thị gì.
/1843
|