- Chào chủ tịch Thạch, tôi là chủ nhiệm Lý Hồng Thuấn của văn phòng công ty Sam Tập Vận, rất vui được gặp ngài.
- Chủ tịch Trương, chào ngài, tôi là phó giám đốc công ty thủy điện...
Đủ loại âm thanh vang lên bên tai các vị thường ủy tỉnh ủy. Khi tình huống các vị thường ủy tỉnh ủy bắt tay nhiệt liệt với đám quan khách, dù là Hào Nhất Phong hay các vị thường ủy tỉnh ủy hoặc các nhân viên công tác phụ trách tiếp đãi của thành phố Sơn Viên đều ý thức được xảy ra vấn đề.
Mọi người đưa mắt nhìn những tinh anh trong thương trường đang bắt tay với lãnh đạo, trong lòng thật sự tràn đầy nghi vấn. Lần này thành phố Sơn Viên tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng để kêu gọi đầu tư, thế nhưng lại đưa đến một đám người như thế này: Trợ lý tổng giám đốc, chủ nhiệm văn phòng, phòng giáo dục chăm sóc khách hàng...
Những chức vụ này thật sự cũng tương đối tốt đẹp trong công ty, nhưng trong một hội nghị kêu gọi đầu tư có sự quan tâm của các vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, những nhân vật như vậy thật sự còn chưa đủ độ nặng.
Một xí nghiệp đầu tư vào địa phương thì người quyết định chính là giám đốc, nếu không phải thì căn bản là không được. Lúc này đám người đến đây phần lớn đều không có thực quyền quyết định chuyện lớn của công ty, như vậy bọn họ sẽ đầu tư vào thành phố Sơn Viên được sao?
Thành phố Sơn Viên cử hành một lễ hội văn hóa Thần Hoàng với quy mô lớn thế này, rõ ràng là làm việc không công, nếu như sự việc truyền ra ngoài, không phải làm trò cười cho người trong nghề sao?
Hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu mọi người, thế nhưng bọn họ dù có phát hiện ra cũng không tiện mở miệng.
- Bí thư Hào, lát nữa có một vị lãnh đạo quốc hội đi đến thành phố Sơn Viên của chúng ta, văn phòng tỉnh ủy đã gọi điện thoại đến, nói là ngài cần phải đến sân bay nghênh đón.
Quan Vĩnh Hạ không hỗ danh là thư ký trưởng tràn đầy kinh nghiệm, khi thấy Hào Nhất Phong tỏ ra bối rối, hắn tiến lên trước người bí thư Nhất Phong, sau đó trầm giọng nói.
Lúc này Hào Nhất Phong thật sự chỉ có lửa giận, đã không biết mình còn duy trì nụ cười được bao lâu nữa. Sau khi bắt tay với một người phụ nữ ăn mặc nhức mắt, lão bắt đầu đổ mồ hôi hột.
Sau khi nghe được lời giải vây của Quan Vĩnh Hạ, Hào Nhất Phong giống như nhận được đại xá, lão tranh thủ thời gian nói:
- Các vị, tôi đi tiếp đón lãnh đạo, các anh có chuyện gì cứ nói kỹ càng với lãnh đạo thành phố Sơn Viên.
Hào Nhất Phong vừa nói vừa cất bước đi ra ngoài.
Khi mọi người còn chưa biết phản ứng như thế nào, giám đốc Mễ vừa rồi nói chuyện với bí thư Hào Nhất Phong chợt cảm thấy tình huống lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam rời đi có chút đột ngột, bầu không khí cũng không còn hào hứng, đành phải suy nghĩ tìm nguồn vui. Hắn lấy điện thoại ra, nói rằng mình vừa nhận được một tin nhắn, có bốn câu nói làm cho người ta sợ hãi: Khi còn bé thì mẹ nói sói đến; khi đến trường thì bạn học nói thầy cô đến; sau khi kết hôn thì đồng sự nói vợ anh đến; bây giờ thì tình nhân nói tháng này tôi còn chưa đến.
Câu chuyện này rõ ràng nhận được sự cộng minh từ mọi người, toàn trường chợt cười vang. Ngay sau đó lại có người nói ra một câu chuyện vui, lại cười ha hả, cũng có không ít người lên tiếng bình luận.
Mười phút sau tình huống rối loạn mới được khống chế, khách quý được nhân viên công tác đưa ra ngoài hội trường để nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này thật sự không còn ai quan tâm đến đám khách quý kia, La Nhân Uy là lãnh đạo đứng đầu thành phố Sơn Viên, khi Hào Nhất Phong đi ra thì lão cũng nhanh chóng đi theo.
- Bí thư Hào, chuyện này chúng tôi tổ chức không được tốt, anh xem...
La Nhân Uy nhìn gương mặt phát lạnh của Hào Nhất Phong, thế là đỏ mặt tía tai, sinh ra cảm giác cực kỳ khó xử. Lão có thể hiểu được tâm tình của Hào Nhất Phong, bí thư Hào đã huy động nhân lực lãnh đạo cấp tỉnh đến giúp đỡ mình, nhưng lão lại làm ăn không ra thể thống gì.
La Nhân Uy là lãnh đạo đứng đầu thành phố Sơn Viên, lão tất nhiên phải cho ra một câu trả lời thỏa đáng với bí thư Hào, nếu không thì thật sự là không hay.
Hào Nhất Phong hít vào một hơi thật sâu, sau đó áp chế tất cả những cảm giác không hay của mình xuống. Lần này thành phố Sơn Viên tổ chức sự kiện lễ hội văn hóa Thần Hoàng, có thể nói là lão vui vẻ khi đến nhưng mất hứng đi về.
Đáng lý ra Hào Nhất Phong vì hỗ trợ thành phố Sơn Viên kêu gọi đầu tư thì phải ở lại tỏ thái độ với đám khách quý là lãnh đạo doanh nghiệp, nhưng bây giờ thành phố Sơn Viên hao tiền tốn của bày ra sự kiện như vậy, còn kêu gọi đầu tư cái gì nữa? Phó giám đốc, trưởng phòng, còn có vài thư ký của giám đốc, với đám người này có thể rót vào sức sôngg cho thành phố Sơn Viên được sao? Thuần túy chỉ là hồ đồ mà thôi.
Hào Nhất Phong thầm nghĩ như vậy, thế là sẽ không thể nào vui lên được. Lão nhìn La Nhân Uy rồi thản nhiên nói:
- Nhân Uy, sau này làm công tác kêu gọi đầu tư thì đầu óc phải tỉnh táo, không thể mở rộng cửa sổ cho ruồi bọ bay cả vào được.
- Vâng, bí thư Hào phê phán rất đúng, lần này thật sự có chút...
Lúc này La Nhân Uy thật sự khó thể nào mở miệng nói lời tốt đẹp.
Nhưng La Nhân Uy nói không nên lời thì Hào Nhất Phong lại giúp đỡ:
- Không phải là có một chút, mà là có rất nhiều. Lần này các anh tổ chức sự kiện văn hóa để hát khúc ca kinh tế, nhưng anh nói cho tôi nghe xem, đang diễn ra trò gì ở đây?
La Nhân Uy chỉ cảm thấy gương mặt phát sốt, nhưng lão vẫn phải giải thíc, vẫn phải thừa nhận sai lầm. Dù sao sự kiện này cũng sinh ra ảnh hưởng không tốt, nếu như Hào Nhất Phong sử dụng nó để tạo nên thế công với mình, chỉ sợ lão sẽ mất ngay mạng già của mình.
- Bí thư Nhất Phong, sau khi chúng tôi quay về sẽ chăm chú tổng kết sai lầm hôm nay, sẽ điều tra đến cùng với những người không chịu trách nhiệm, tuyệt đối không nuông chiều.
La Nhân Uy lúc này đã bình tĩnh trở lại, tiếng nói cũng thản nhiên hơn nhiều.
Hào Nhất Phong nhìn vẻ mặt của La Nhân Uy, dù vẫn còn có chút bất mãn, thế nhưng lúc này dù sao cũng là La Nhân Uy dựa vào lão, vào đúng thời điểm thì lão vẫn phải kéo La Nhân Uy một chút.
- Nhân Uy, sau này làm việc phải chú ý một chút.
Hào Nhất Phong nói xong câu này thì leo lên xe, đám người Thạch Kiên Quân cũng đi ra. Sau khi nhìn thấy Hào Nhất Phong lên xe, Thạch Kiên Quân không khách khí đi đến bên cạnh La Nhân Uy nói:
- Bí thư Nhân Uy, lần này các anh tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng thật sự rất tốt. Anh xem có nên để cho văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh tuyên truyền một chút không?
La Nhân Uy lúc này thật sự đỏ mặt. Vừa rồi lão bị Hào Nhất Phong phê bình, bây giờ lại bị Thạch Kiên Quân mở lời khiêu khích, trong lòng thật sự mất vui nhưng chỉ có thể dùng giọng kiểm điểm nói:
- Chủ tịch Thạch, thành phố Sơn Viên chúng tôi không làm tốt công tác của mình, tôi xin làm kiểm điểm với anh.
Xử lý một người nào đó cũng không dễ dàng, tuy Thạch Kiên Quân rất muốn để cho La Nhân Uy phải đẹp mắt, nhưng người ta đã thừa nhận sai lầm, thế nên lời nói của hắn cũng không còn cay nghiệt như vừa rồi.
- Bí thư Nhân Uy, ai cũng có sơ hở, vấn đề là chú ý tránh sai lầm. Xuất hiện chút sai lầm như thế này cũng không phải là vấn đề năng lực, chủ yếu là ở vấn đề thái độ.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua La Nhân Uy rồi nói tiếp:
- Lễ hội văn hóa Thần Hoàng của các anh còn chưa xong, tôi cũng không ở đây quấy rầy, hy vọng thành phố Sơn Viên các anh có thể thỏa mãn bài thi của lãnh đạo tỉnh.
La Nhân Uy nhìn Thạch Kiên Quân chui vào trong xe mà thật sự rất khó chịu. Thạch Kiên Quân nói những lời cực kỳ ẩn giấu, những thứ này La Nhân Uy đều có thể nghe ra được. Cái gì mà thỏa mãn bài thi của lãnh đạo tỉnh? Không phải đang cố ý ép mình phải thừa nhận trách nhiệm sao?
Đám thường ủy tỉnh ủy đến cùng bí thư Hào Nhất Phong tham gia lễ hội văn hóa Thần Hoàng ở thành phố Sơn Viên đều lên xe của mình, tuy trong số này có những người có quan hệ tốt với la nhân uy, thế nhưng lúc này căn bản không dám nói gì.
Ngay sau đó mười mấy chiếc xe chạy đi như bay, La Nhân Uy nhìn những chiếc xe này mà vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
- Bí thư La.
Khi La Nhân Uy cảm thấy rất bức bối thì giọng nói của Quan Quả Đống vang lên phía sau.
La Nhân Uy thấy Quan Quả Đống đi đến thì chỉ vào mặt nói:
- Chủ tịch Quan, anh nói cho tôi nghe xem đây là có chuyện gì? Đấy, anh nói cho rõ ràng xem, vì sao đám người kia lại đến đây?
Quan Quả Đống nào hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hắn là chủ tịch thành phố Sơn Viên, hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm ở sự kiện này được. Dù sao khối chính quyền vẫn đứng đầu ở phương diện kêu gọi đầu tưu, bây giờ tạo nên sự kiện không hay trước mắt lãnh đạo, tội quá lớn.
- Bí thư La, thật có lỗi, tôi không làm tốt công tác, tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra sự kiện này...
- Được rồi, một câu xin lỗi thì xong việc sao? Tôi đã cho các anh nhanh chóng đi đón tiếp các vị lãnh đạo doanh nghiệp, anh làm thế nào, chẳng lẽ trong đầu chỉ là tương dầu thôi sao?
Lúc này Quan Quả Đống thật sự đỏ mặt, hắn tuy không sợ gánh vác trách nhiệm, thế nhưng bây giờ bị dạy bảo như cháu nội thì thật sự khó thể tiếp nhận. La Nhân Uy dù là lãnh đạo đứng đầu thành phố Sơn Viên, còn là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng cũng không thể đẩy tất cả trách nhiệm lên người mình được.
- Bí thư La, phương diện tiếp đón khách là của chủ tịch Phạm, nếu ngài có vấn đề gì cứ hỏi chủ tịch Phạm.
Phạm Hòa Long là bộ hạ cũ của La Nhân Uy, mặc dù là phó chủ tịch thành phố nhưng phần lớn sự việc đều lướt qua ủy ban nhân dân thành phố để trực tiếp báo cáo với La Nhân Uy. Trước kia Quan Quả Đống nhắm một mắt mở một mắt cho qua, thế nhưng bây giờ cũng không khách khí như vậy.
La Nhân Uy nhìn vẻ mặt tái nhợt của Quan Quả Đống, lão chợt ý thức được lời nói của mình có vẻ hơi nặng. Nhưng dù thế nào thì Quan Quả Đống cũng là chủ tịch thành phố Sơn Viên, cũng là một người chỉ huy, không thể không đi xuống cơ sở tự mình làm việc được, nói như thế này thì thật sự rất oan uổng.
Hơn nữa cục diện trước mắt thì La Nhân Uy cần sự đồng tâm hiệp lực của Quan Quả Đống để vượt qua bị động. La Nhân Uy đã phát triển đến cấp bậc hiện tại cũng không phải là nhân vật đơn giản, lão trầm ngâm giây lát rồi áp chế cảm giác tức giận trong lòng rồi hít vào một hơi thật sâu nói:
- Chủ tịch Quả Đống, ai nên gánh trách nhiệm thì sẽ không thể nào chạy thoát được, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, mà phải làm sao cho xong việc.
Quan Quả Đống thấy giọng điệu của La Nhân Uy bình tĩnh trở lại thì cũng áp chế cảm giác trong lòng rồi nói:
- Bí thư La, bây giờ vẫn trong lễ hội văn hóa Thần Hoàng, tôi cảm thấy chúng ta cứ tiếp tục chương trình hội nghị như trước.
La Nhân Uy nhìn thoáng qua Quan Quả Đống, lão hiểu ý của đối phương. Dù lúc này bọn họ trên cơ bản đã tự đập nát sự kiện của mình trong mắt lãnh đạo, nhưng bọn họ nhất định phải làm cho xong, ít nhất cũng không mất mặt.
Dù sao quần chúng cũng không biết lễ hội văn hóa Thần Hoàng phát sinh vấn đề, cán bộ bình thường cũng không biết sự kiện lần này đã đổ vỡ. Hơn nữa sự kiện này căn bản không phải liên quan đến hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố Sơn Viên như bọn họ, cơ bản là cả thể diện của thành phố Sơn Viên.
Nếu như lễ hội văn hóa Thần Hoàng chấm dứt đột ngột, người ta ít nhất sẽ nghĩ rằng có vấn đề phát sinh, như vậy sự kiện lần này sẽ bộc lộ ra. Nếu cứ tiếp đi theo phương hướng như vậy, không phải là ngoài đẹp trong xấu sao? Cũng không nên có sai lầm nữa.
- À, chủ tịch Quan, tôi đồng ý với anh.
La Nhân Uy còn muốn cường điệu sự quan trọng của vấn đề, thế nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời của mình vào bụng.
Khi La Nhân Uy và Quan Quả Đống đi vào trong hội trường, bầu không khí náo nhiệt chợt trở nên lạnh ngắt như tờ, tất cả ánh mắt mọi người đều hướng về phía hai người La Nhân Uy và Quan Quả Đống.
Phó chủ tịch Phạm Hòa Long chính là một người cảm thấy bất an nhất, hắn là người phụ trách công tác tiếp đón giám đốc các doanh nghiệp, thế nhưng bây giờ tình huống lại là gà mái biến thành vịt giống hệt như ảo thuật. Lãnh đạo doanh nghiệp lúc này biến thành những người làm công, khốn nổi những người làm công đó lại được các lãnh đạo o bé và bắt tay rộn rã nửa ngày trời.
Sau sự kiện lần này, với tính tình của La Nhân Uy, chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình, nhưng Phạm Hòa Long lúc này căn bản là bất đắc dĩ không thể nào xoay chuyển đất trời, hắn có thể làm sao được đây?
- Bí thư La, chủ tịch Quan...
Không đợi Phạm Hòa Long nói xong, La Nhân Uy chợt khoát tay áo nói:
- Chuyện này trước tiên đừng nói.
- Các đồng chí, lãnh đạo tỉnh đã cho ra đánh giá cao độ với sự kiện lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này của thành phố chúng tôi, bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong càng cho ra chỉ thị, để cho chúng tôi tổng kết kinh nghiệm, hơn nữa còn mở rộng ra bên ngoài.
Trên mặt La Nhân Uy chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua thật sự giống như lãnh đạo tỉnh ủy đã mở miệng khen ngợi lão.
Nhưng đám người nơi đây căn bản đều hiểu lãnh đạo của mình, chỉ cần nhìn vào khóe miệng có hơi run rẩy của bí thư La, có thể thấy rõ nụ cười đó cứng nhắc như thế nào.
- Thành phố Sơn Viên tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này thể hiện nội tình văn hóa sâu đậm, có lợi có xu thế xúc tiến văn hóa, sau này trong công tác cần chú trọng sự kiện dùng sự kiện văn hóa phát triển kinh tế, tiến thêm một bước làm giàu cho thành phố Sơn Viên...
Đám cán bộ thành phố Sơn Viên nhìn bí thư La Nhân Uy mở miệng rất chậm rãi và khí độ, thế là không khỏi sinh ra cảm giác bội phục.
Trong phòng làm việc của Thạch Kiên Quân, hắn vốn ngồi xuống với vẻ mặt nghiêm túc, thế nhưng lúc này lại không nhịn được phải phá lên cười. Thư ký đi theo chủ tịch Thạch Kiên Quân vào phòng đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng nở nụ cười.
- Chủ tịch Trương, chào ngài, tôi là phó giám đốc công ty thủy điện...
Đủ loại âm thanh vang lên bên tai các vị thường ủy tỉnh ủy. Khi tình huống các vị thường ủy tỉnh ủy bắt tay nhiệt liệt với đám quan khách, dù là Hào Nhất Phong hay các vị thường ủy tỉnh ủy hoặc các nhân viên công tác phụ trách tiếp đãi của thành phố Sơn Viên đều ý thức được xảy ra vấn đề.
Mọi người đưa mắt nhìn những tinh anh trong thương trường đang bắt tay với lãnh đạo, trong lòng thật sự tràn đầy nghi vấn. Lần này thành phố Sơn Viên tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng để kêu gọi đầu tư, thế nhưng lại đưa đến một đám người như thế này: Trợ lý tổng giám đốc, chủ nhiệm văn phòng, phòng giáo dục chăm sóc khách hàng...
Những chức vụ này thật sự cũng tương đối tốt đẹp trong công ty, nhưng trong một hội nghị kêu gọi đầu tư có sự quan tâm của các vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, những nhân vật như vậy thật sự còn chưa đủ độ nặng.
Một xí nghiệp đầu tư vào địa phương thì người quyết định chính là giám đốc, nếu không phải thì căn bản là không được. Lúc này đám người đến đây phần lớn đều không có thực quyền quyết định chuyện lớn của công ty, như vậy bọn họ sẽ đầu tư vào thành phố Sơn Viên được sao?
Thành phố Sơn Viên cử hành một lễ hội văn hóa Thần Hoàng với quy mô lớn thế này, rõ ràng là làm việc không công, nếu như sự việc truyền ra ngoài, không phải làm trò cười cho người trong nghề sao?
Hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu mọi người, thế nhưng bọn họ dù có phát hiện ra cũng không tiện mở miệng.
- Bí thư Hào, lát nữa có một vị lãnh đạo quốc hội đi đến thành phố Sơn Viên của chúng ta, văn phòng tỉnh ủy đã gọi điện thoại đến, nói là ngài cần phải đến sân bay nghênh đón.
Quan Vĩnh Hạ không hỗ danh là thư ký trưởng tràn đầy kinh nghiệm, khi thấy Hào Nhất Phong tỏ ra bối rối, hắn tiến lên trước người bí thư Nhất Phong, sau đó trầm giọng nói.
Lúc này Hào Nhất Phong thật sự chỉ có lửa giận, đã không biết mình còn duy trì nụ cười được bao lâu nữa. Sau khi bắt tay với một người phụ nữ ăn mặc nhức mắt, lão bắt đầu đổ mồ hôi hột.
Sau khi nghe được lời giải vây của Quan Vĩnh Hạ, Hào Nhất Phong giống như nhận được đại xá, lão tranh thủ thời gian nói:
- Các vị, tôi đi tiếp đón lãnh đạo, các anh có chuyện gì cứ nói kỹ càng với lãnh đạo thành phố Sơn Viên.
Hào Nhất Phong vừa nói vừa cất bước đi ra ngoài.
Khi mọi người còn chưa biết phản ứng như thế nào, giám đốc Mễ vừa rồi nói chuyện với bí thư Hào Nhất Phong chợt cảm thấy tình huống lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam rời đi có chút đột ngột, bầu không khí cũng không còn hào hứng, đành phải suy nghĩ tìm nguồn vui. Hắn lấy điện thoại ra, nói rằng mình vừa nhận được một tin nhắn, có bốn câu nói làm cho người ta sợ hãi: Khi còn bé thì mẹ nói sói đến; khi đến trường thì bạn học nói thầy cô đến; sau khi kết hôn thì đồng sự nói vợ anh đến; bây giờ thì tình nhân nói tháng này tôi còn chưa đến.
Câu chuyện này rõ ràng nhận được sự cộng minh từ mọi người, toàn trường chợt cười vang. Ngay sau đó lại có người nói ra một câu chuyện vui, lại cười ha hả, cũng có không ít người lên tiếng bình luận.
Mười phút sau tình huống rối loạn mới được khống chế, khách quý được nhân viên công tác đưa ra ngoài hội trường để nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này thật sự không còn ai quan tâm đến đám khách quý kia, La Nhân Uy là lãnh đạo đứng đầu thành phố Sơn Viên, khi Hào Nhất Phong đi ra thì lão cũng nhanh chóng đi theo.
- Bí thư Hào, chuyện này chúng tôi tổ chức không được tốt, anh xem...
La Nhân Uy nhìn gương mặt phát lạnh của Hào Nhất Phong, thế là đỏ mặt tía tai, sinh ra cảm giác cực kỳ khó xử. Lão có thể hiểu được tâm tình của Hào Nhất Phong, bí thư Hào đã huy động nhân lực lãnh đạo cấp tỉnh đến giúp đỡ mình, nhưng lão lại làm ăn không ra thể thống gì.
La Nhân Uy là lãnh đạo đứng đầu thành phố Sơn Viên, lão tất nhiên phải cho ra một câu trả lời thỏa đáng với bí thư Hào, nếu không thì thật sự là không hay.
Hào Nhất Phong hít vào một hơi thật sâu, sau đó áp chế tất cả những cảm giác không hay của mình xuống. Lần này thành phố Sơn Viên tổ chức sự kiện lễ hội văn hóa Thần Hoàng, có thể nói là lão vui vẻ khi đến nhưng mất hứng đi về.
Đáng lý ra Hào Nhất Phong vì hỗ trợ thành phố Sơn Viên kêu gọi đầu tư thì phải ở lại tỏ thái độ với đám khách quý là lãnh đạo doanh nghiệp, nhưng bây giờ thành phố Sơn Viên hao tiền tốn của bày ra sự kiện như vậy, còn kêu gọi đầu tư cái gì nữa? Phó giám đốc, trưởng phòng, còn có vài thư ký của giám đốc, với đám người này có thể rót vào sức sôngg cho thành phố Sơn Viên được sao? Thuần túy chỉ là hồ đồ mà thôi.
Hào Nhất Phong thầm nghĩ như vậy, thế là sẽ không thể nào vui lên được. Lão nhìn La Nhân Uy rồi thản nhiên nói:
- Nhân Uy, sau này làm công tác kêu gọi đầu tư thì đầu óc phải tỉnh táo, không thể mở rộng cửa sổ cho ruồi bọ bay cả vào được.
- Vâng, bí thư Hào phê phán rất đúng, lần này thật sự có chút...
Lúc này La Nhân Uy thật sự khó thể nào mở miệng nói lời tốt đẹp.
Nhưng La Nhân Uy nói không nên lời thì Hào Nhất Phong lại giúp đỡ:
- Không phải là có một chút, mà là có rất nhiều. Lần này các anh tổ chức sự kiện văn hóa để hát khúc ca kinh tế, nhưng anh nói cho tôi nghe xem, đang diễn ra trò gì ở đây?
La Nhân Uy chỉ cảm thấy gương mặt phát sốt, nhưng lão vẫn phải giải thíc, vẫn phải thừa nhận sai lầm. Dù sao sự kiện này cũng sinh ra ảnh hưởng không tốt, nếu như Hào Nhất Phong sử dụng nó để tạo nên thế công với mình, chỉ sợ lão sẽ mất ngay mạng già của mình.
- Bí thư Nhất Phong, sau khi chúng tôi quay về sẽ chăm chú tổng kết sai lầm hôm nay, sẽ điều tra đến cùng với những người không chịu trách nhiệm, tuyệt đối không nuông chiều.
La Nhân Uy lúc này đã bình tĩnh trở lại, tiếng nói cũng thản nhiên hơn nhiều.
Hào Nhất Phong nhìn vẻ mặt của La Nhân Uy, dù vẫn còn có chút bất mãn, thế nhưng lúc này dù sao cũng là La Nhân Uy dựa vào lão, vào đúng thời điểm thì lão vẫn phải kéo La Nhân Uy một chút.
- Nhân Uy, sau này làm việc phải chú ý một chút.
Hào Nhất Phong nói xong câu này thì leo lên xe, đám người Thạch Kiên Quân cũng đi ra. Sau khi nhìn thấy Hào Nhất Phong lên xe, Thạch Kiên Quân không khách khí đi đến bên cạnh La Nhân Uy nói:
- Bí thư Nhân Uy, lần này các anh tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng thật sự rất tốt. Anh xem có nên để cho văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh tuyên truyền một chút không?
La Nhân Uy lúc này thật sự đỏ mặt. Vừa rồi lão bị Hào Nhất Phong phê bình, bây giờ lại bị Thạch Kiên Quân mở lời khiêu khích, trong lòng thật sự mất vui nhưng chỉ có thể dùng giọng kiểm điểm nói:
- Chủ tịch Thạch, thành phố Sơn Viên chúng tôi không làm tốt công tác của mình, tôi xin làm kiểm điểm với anh.
Xử lý một người nào đó cũng không dễ dàng, tuy Thạch Kiên Quân rất muốn để cho La Nhân Uy phải đẹp mắt, nhưng người ta đã thừa nhận sai lầm, thế nên lời nói của hắn cũng không còn cay nghiệt như vừa rồi.
- Bí thư Nhân Uy, ai cũng có sơ hở, vấn đề là chú ý tránh sai lầm. Xuất hiện chút sai lầm như thế này cũng không phải là vấn đề năng lực, chủ yếu là ở vấn đề thái độ.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua La Nhân Uy rồi nói tiếp:
- Lễ hội văn hóa Thần Hoàng của các anh còn chưa xong, tôi cũng không ở đây quấy rầy, hy vọng thành phố Sơn Viên các anh có thể thỏa mãn bài thi của lãnh đạo tỉnh.
La Nhân Uy nhìn Thạch Kiên Quân chui vào trong xe mà thật sự rất khó chịu. Thạch Kiên Quân nói những lời cực kỳ ẩn giấu, những thứ này La Nhân Uy đều có thể nghe ra được. Cái gì mà thỏa mãn bài thi của lãnh đạo tỉnh? Không phải đang cố ý ép mình phải thừa nhận trách nhiệm sao?
Đám thường ủy tỉnh ủy đến cùng bí thư Hào Nhất Phong tham gia lễ hội văn hóa Thần Hoàng ở thành phố Sơn Viên đều lên xe của mình, tuy trong số này có những người có quan hệ tốt với la nhân uy, thế nhưng lúc này căn bản không dám nói gì.
Ngay sau đó mười mấy chiếc xe chạy đi như bay, La Nhân Uy nhìn những chiếc xe này mà vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
- Bí thư La.
Khi La Nhân Uy cảm thấy rất bức bối thì giọng nói của Quan Quả Đống vang lên phía sau.
La Nhân Uy thấy Quan Quả Đống đi đến thì chỉ vào mặt nói:
- Chủ tịch Quan, anh nói cho tôi nghe xem đây là có chuyện gì? Đấy, anh nói cho rõ ràng xem, vì sao đám người kia lại đến đây?
Quan Quả Đống nào hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hắn là chủ tịch thành phố Sơn Viên, hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm ở sự kiện này được. Dù sao khối chính quyền vẫn đứng đầu ở phương diện kêu gọi đầu tưu, bây giờ tạo nên sự kiện không hay trước mắt lãnh đạo, tội quá lớn.
- Bí thư La, thật có lỗi, tôi không làm tốt công tác, tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra sự kiện này...
- Được rồi, một câu xin lỗi thì xong việc sao? Tôi đã cho các anh nhanh chóng đi đón tiếp các vị lãnh đạo doanh nghiệp, anh làm thế nào, chẳng lẽ trong đầu chỉ là tương dầu thôi sao?
Lúc này Quan Quả Đống thật sự đỏ mặt, hắn tuy không sợ gánh vác trách nhiệm, thế nhưng bây giờ bị dạy bảo như cháu nội thì thật sự khó thể tiếp nhận. La Nhân Uy dù là lãnh đạo đứng đầu thành phố Sơn Viên, còn là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng cũng không thể đẩy tất cả trách nhiệm lên người mình được.
- Bí thư La, phương diện tiếp đón khách là của chủ tịch Phạm, nếu ngài có vấn đề gì cứ hỏi chủ tịch Phạm.
Phạm Hòa Long là bộ hạ cũ của La Nhân Uy, mặc dù là phó chủ tịch thành phố nhưng phần lớn sự việc đều lướt qua ủy ban nhân dân thành phố để trực tiếp báo cáo với La Nhân Uy. Trước kia Quan Quả Đống nhắm một mắt mở một mắt cho qua, thế nhưng bây giờ cũng không khách khí như vậy.
La Nhân Uy nhìn vẻ mặt tái nhợt của Quan Quả Đống, lão chợt ý thức được lời nói của mình có vẻ hơi nặng. Nhưng dù thế nào thì Quan Quả Đống cũng là chủ tịch thành phố Sơn Viên, cũng là một người chỉ huy, không thể không đi xuống cơ sở tự mình làm việc được, nói như thế này thì thật sự rất oan uổng.
Hơn nữa cục diện trước mắt thì La Nhân Uy cần sự đồng tâm hiệp lực của Quan Quả Đống để vượt qua bị động. La Nhân Uy đã phát triển đến cấp bậc hiện tại cũng không phải là nhân vật đơn giản, lão trầm ngâm giây lát rồi áp chế cảm giác tức giận trong lòng rồi hít vào một hơi thật sâu nói:
- Chủ tịch Quả Đống, ai nên gánh trách nhiệm thì sẽ không thể nào chạy thoát được, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, mà phải làm sao cho xong việc.
Quan Quả Đống thấy giọng điệu của La Nhân Uy bình tĩnh trở lại thì cũng áp chế cảm giác trong lòng rồi nói:
- Bí thư La, bây giờ vẫn trong lễ hội văn hóa Thần Hoàng, tôi cảm thấy chúng ta cứ tiếp tục chương trình hội nghị như trước.
La Nhân Uy nhìn thoáng qua Quan Quả Đống, lão hiểu ý của đối phương. Dù lúc này bọn họ trên cơ bản đã tự đập nát sự kiện của mình trong mắt lãnh đạo, nhưng bọn họ nhất định phải làm cho xong, ít nhất cũng không mất mặt.
Dù sao quần chúng cũng không biết lễ hội văn hóa Thần Hoàng phát sinh vấn đề, cán bộ bình thường cũng không biết sự kiện lần này đã đổ vỡ. Hơn nữa sự kiện này căn bản không phải liên quan đến hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố Sơn Viên như bọn họ, cơ bản là cả thể diện của thành phố Sơn Viên.
Nếu như lễ hội văn hóa Thần Hoàng chấm dứt đột ngột, người ta ít nhất sẽ nghĩ rằng có vấn đề phát sinh, như vậy sự kiện lần này sẽ bộc lộ ra. Nếu cứ tiếp đi theo phương hướng như vậy, không phải là ngoài đẹp trong xấu sao? Cũng không nên có sai lầm nữa.
- À, chủ tịch Quan, tôi đồng ý với anh.
La Nhân Uy còn muốn cường điệu sự quan trọng của vấn đề, thế nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời của mình vào bụng.
Khi La Nhân Uy và Quan Quả Đống đi vào trong hội trường, bầu không khí náo nhiệt chợt trở nên lạnh ngắt như tờ, tất cả ánh mắt mọi người đều hướng về phía hai người La Nhân Uy và Quan Quả Đống.
Phó chủ tịch Phạm Hòa Long chính là một người cảm thấy bất an nhất, hắn là người phụ trách công tác tiếp đón giám đốc các doanh nghiệp, thế nhưng bây giờ tình huống lại là gà mái biến thành vịt giống hệt như ảo thuật. Lãnh đạo doanh nghiệp lúc này biến thành những người làm công, khốn nổi những người làm công đó lại được các lãnh đạo o bé và bắt tay rộn rã nửa ngày trời.
Sau sự kiện lần này, với tính tình của La Nhân Uy, chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình, nhưng Phạm Hòa Long lúc này căn bản là bất đắc dĩ không thể nào xoay chuyển đất trời, hắn có thể làm sao được đây?
- Bí thư La, chủ tịch Quan...
Không đợi Phạm Hòa Long nói xong, La Nhân Uy chợt khoát tay áo nói:
- Chuyện này trước tiên đừng nói.
- Các đồng chí, lãnh đạo tỉnh đã cho ra đánh giá cao độ với sự kiện lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này của thành phố chúng tôi, bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong càng cho ra chỉ thị, để cho chúng tôi tổng kết kinh nghiệm, hơn nữa còn mở rộng ra bên ngoài.
Trên mặt La Nhân Uy chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua thật sự giống như lãnh đạo tỉnh ủy đã mở miệng khen ngợi lão.
Nhưng đám người nơi đây căn bản đều hiểu lãnh đạo của mình, chỉ cần nhìn vào khóe miệng có hơi run rẩy của bí thư La, có thể thấy rõ nụ cười đó cứng nhắc như thế nào.
- Thành phố Sơn Viên tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này thể hiện nội tình văn hóa sâu đậm, có lợi có xu thế xúc tiến văn hóa, sau này trong công tác cần chú trọng sự kiện dùng sự kiện văn hóa phát triển kinh tế, tiến thêm một bước làm giàu cho thành phố Sơn Viên...
Đám cán bộ thành phố Sơn Viên nhìn bí thư La Nhân Uy mở miệng rất chậm rãi và khí độ, thế là không khỏi sinh ra cảm giác bội phục.
Trong phòng làm việc của Thạch Kiên Quân, hắn vốn ngồi xuống với vẻ mặt nghiêm túc, thế nhưng lúc này lại không nhịn được phải phá lên cười. Thư ký đi theo chủ tịch Thạch Kiên Quân vào phòng đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng nở nụ cười.
/1843
|