- Đúng rồi, tôi còn muốn đi đến chỗ bí thư Lật Tử Đạo một chút. Chưa nói đến phương diện thiếp mời của thị ủy Sơn Viên, tôi còn phải tự mình đi một chuyến mới được.
La Nhân Uy nói xong thì khoát tay áo với Quan Quả Đống, sau đó đi về phía trước.
Nhìn bộ dạng đi lại cực kỳ tự tin của La Nhân Uy, Quan Quả Đống nhíu mày thật chặt, cuối cùng hắn mới giậm chân nói:
- Trời sập cũng không cần mình phải đẩy, con bà nó thích làm gì thì làm.
- Chào giám đốc Triệu, tôi là Phạm Hòa Long của thành phố Sơn Viên, anh đang ở nơi nào? Xe của chúng tôi đã đến cổng công ty của anh rồi.
Phạm Hòa Long ngồi trên xe nở nụ cười thật tươi nói vào trong điện thoại.
Trên nóc một tòa nhà hai mươi tầng, một người đàn ông mặc tây phục màu trắng cười nói:
- Chào chủ tịch Phạm, chào mừng anh đến công ty chúng tôi, nhưng thật sự quá trùng hợp, tôi vừa ra nước ngoài đàm phán hạng mục, thật sự không có cơ hội được tiếp đãi ngài.
Phạm Hòa Long nghe mà gương mặt trầm xuống, nhưng công ty này không phải là sản nghiệp thuộc thành phố Sơn Viên, bọn họ căn bản cũng không nể tình thành phố Sơn Viên. Hơn nữa thương nhân cần phải tự đi, mình đến mời sao có thể nói gì được?
Phạm Hòa Long thầm nghĩ, đây là thời đại gì, vì sao lại có người dám cứng nhắc với mình? Nhớ ngày trước khi có việc cần nhờ mình thì tên giám đốc Triệu chó má này có thái độ dịu dàng ngoan ngoãn đến mức nào. Chính mình khi đó chỉ dùng giọng nửa thật nửa giả nói đùa một câu là có hơi mệt mỏi, không muốn xả giao, thế là giám đốc Triệu không nói hai lời mà nhanh chóng đưa mình đến khách sạn Lãng Đào Sa ăn uống no say, thật sự xứng với tiêu chuẩn khách sạn năm sao.
Giám đốc Triệu khi đó và giám đốc Triệu bây giờ hoàn toàn là hai người khác biệt, Phạm Hòa Long rất hận loại người mặt chó, thế nhưng lại không thể nào ly khai khỏi loại người tiểu nhân này. Chưa nói gì khác, đơn cử là hắn thích đi ăn uống, mỗi lần như vậy các tiểu thư xếp hàng mời chào, ai cũng cúi đầu khom lưng bộc lộ vẻ đẹp của mình. Nhưng hắn cũng không ngốc, không vì hóc môn trong người quá dư thừa mà vứt đi mũ quan của mình.
Mỗi khi như vậy thì giám đốc Triệu thường mở lòng khuyên bảo cực kỳ khéo léo, nào là lãnh đạo Phạm, người trong tỉnh Sơn Nam chúng ta nói tiếng phổ thông không chuẩn, ngài biết người trong tỉnh chúng ta nói chữ "tính mạng" thành gì không? Là tánh mạng, tánh mạng và tánh mạng, không tính nào có mệnh? Vì thế mà một đám tiểu thư chung quanh nhìn Phạm Hòa Long mà cười ngã nghiêng, điều này càng không khỏi làm cho Phạm Hòa Long sinh ra cảm giác muốn ôm hương nắn ngọc, tước vũ khí đầu hàng. Thế nhưng trong lòng hắn lại thầm an ủi mình: "Người đi ở bên cạnh sông sao không ướt giày? Giày ướt thì không sao, chỉ cần che giấu một chút là được.
Sau vài lần liên hệ thì Phạm Hòa Long cảm thấy giám đốc Triệu này thuộc hàng "chơi được", thế nên quan hệ có chút thân thiết hơn. Hắn nghĩ đến thái độ của bí thư La trước khi đến, thế là trong lòng có chút phản cảm với giám đốc Triệu, nhưng ngoài miệng vẫn mỉm cười nhẫn nại:
- Giám đốc Triệu, dù sao các anh cũng là ông chủ lớn, mỗi ngày đều bận rộn, ngày nam trời bắc, thật sự hơn chúng tôi rất nhiều.
- Ôi, chúng tôi đều là vì chén cơm của mình, lãnh đạo ngài mới là người bận rộn ấy chứ.
Giám đốc Triệu vừa nịnh nọt vừa cười, hắn nghĩ đến những trò đánh trống lãng mà trước đó mình được người ta nói đến.
- Giám đốc Triệu, ngài mai thành phố Sơn Viên chúng tôi có lễ hội văn hóa Thần Hoàng, ngài nhất định phải đến tham gia đấy nhé, nếu không tôi thật sự không thể nào ăn nói với bí thư La được.
Giám đốc Triệu nhanh chóng trả lời:
- Chủ tịch Phạm, lần này tôi về không kịp rồi, chuyện bên này thật sự khó giải quyết, tôi cũng không thể nào quay về được.
- Tôi mặc kệ anh có trở về được hay không, nếu anh nể mặt tôi, như vậy phải làm cho tôi hoàn thành nhiệm vụ mà bí thư La giao phó.
Phạm Hòa Long nói đến đây thì thầm nghĩ, mình là một vị phó chủ tịch mà coi như mất mặt mũi, nói những lời như vậy với một tên giám đốc doanh nghiệp, thật sự xấu hổ.
Giám đốc Triệu tuy không muốn đắc tội với Phạm Hòa Long, thế nhưng hắn lại càng không muốn bỏ qua hạng mục với tương lai rực sáng. Dưới tay hắn cũng không phải không có người, nhưng nếu bỏ mặc mà không chịu đi qua, không biết có bị đối thủ cạnh tranh bỏ xa hay không?
Hành động lần này có liên quan đến hướng đi mười năm tới của xí nghiệp của mình, giám đốc Triệu tuyệt đối không dám có sai lầm. Hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Chủ tịch Phạm, anh yên tâm, dù tôi cắt da bỏ thịt cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cho anh. Anh xem thế này được không, tôi không đi được, thế nhưng tôi sẽ cho phó tổng giám đốc đi qua, anh thấy được không?
Phạm Hòa Long nghe người ta nói sẽ phái phó tổng giám đốc đến, cũng chỉ có thể đồng ý. Dù sao người ta phái người là còn nể mặt mình, hắn dù là phó chủ tịch thành phố nhưng cũng không phải kẻ quản người ta trong tay. Hơn nữa chẳng lẽ anh mời thì người ta nhất định phải đi sao? Nếu người ta trực tiếp không quan tâm đến anh, chỉ sợ anh cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.
- Được rồi, giám đốc Triệu đưa số điện thoại của vị phó tổng giám đốc kia cho tôi, tôi sẽ tự mình mở lời mời.
- Không cần đâu, chủ tịch Phạm không phải đã đến rồi sao? Tôi sẽ cho anh ấy xuống chờ.
Giám đốc Triệu nói hai câu khách khí rồi cúp điện thoại.
Sau khi phân phó nữ thư ký ở bên cạnh hai câu, một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi nhanh chóng đi đến.
- Giám đốc Triệu, anh tìm tôi sao?
Sau khi ném cho người đàn ông trung niên kia một điếu thuốc, giám đốc Triệu trầm giọng nói:
- Hợp Đường, những ngày qua anh đã bận rộn nhiều vì chuyện của công ty, vừa đúng lúc hôm nay có cơ hội tốt để nghỉ ngơi, anh đi đến tham gia một chút.
Giám đốc Triệu vừa nói vừa đưa thiệp mời sang cho người đàn ông trung niên tên là Hợp Đường.
Hợp Dường nhận lấy thiếp mời nhìn thoáng qua rồi trầm giọng nói:
- Chúng ta phải tham gia lễ hội văn hóa Thần Hoàng này sao?
Giám đốc Triệu hiểu ý của Hợp Đường, những lễ hội văn hóa giống như lần này bọn họ đã từng tham gia nhiều lần, dù nói là lễ hội văn hóa Thần Hoàng Tam Hồ , thế nhưng thực chất lại có ý nghĩa kêu gọi đầu tư.
- Công ty chúng ta muốn phát triển thì chủ yếu là phải có những hạng mục gia công thịt sống, còn những thứ khác, cũng không nằm trong suy nghĩ của chúng ta. Lần này anh đến cứ thả lỏng một chút, có gì nên uống thì cứ uống, nên chơi thì cứ chơi.
Giám đốc Triệu nói đến đây thì nở nụ cười đắc ý.
Nữ thư ký nhìn người đàn ông trung niên tên là Hợp Đường rời khỏi phòng mà càng thêm kính nể giám đốc Triệu, trong lòng thầm nghĩ giám đốc đúng là giám đốc, ngay cả những chuyện phiền phức như vậy cũng có thể dùng làm bình phong mua chuộc nhân tâm.
- Nghĩ gì vậy cưng?
Giám đốc Triệu nhìn ánh mắt mê ly của thư ký, hắn chợt dùng giọng tiêu sái hỏi.
- Không có gì cả, chỉ là cảm thấy ngài làm như vậy giống như hãm hại nổi khổ tâm của người ta.
Nữ thư ký cười ha hả rồi dùng giọng quyến rũ nói.
Giám đốc Triệu nhìn bộ ngực nảy tưng tưng của nữ thư ký mà không khỏi cười ha hả nói:
- Cái này thì có gì chứ? Một bên tình nguyện chịu đánh, một bên muốn đánh, hì hì, cũng không phải là tôi có chuyện cần cầu cạnh bọn họ. Hơn nữa nếu bọn họ không yêu cầu quá căng, tôi cũng không cho Hợp Đường đi đâu cả, vì anh ấy còn nhiều chuyện cần xử lý ở công ty.
- Lần sau, anh có thể cho em đi.
Nữ thư ký ngồi vào trong lòng giám đốc Triệu, cặp mông liên tục ngọ nguậy.
Giám đốc Triệu bị nữ thư ký làm cho bốc hỏa, bàn tay không thành thật sờ soạng lên người nàng, sau đó cười nói:
- Điều này em cứ yên tâm, nếu có cơ hội thì anh nhất định sẽ cho em đi.
Khi chuẩn bị làm gì đó cho qua thời gian, điện thoại trong phòng làm việc của giám đốc Triệu chợt vang lên. Nữ thư ký tuy muốn cắt ngang điện thoại, thế nhưng giám đốc Triệu là người nghiêm cẩn, hắn đưa tay nhận điện thoại.
- Cái gì, công ty Chúng Khẩu cũng muốn nhúng tay vào hạng mục này sao? Anh xác định là thật à? Tốt, tốt, tôi biết rồi, các anh chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ đến thành phố La Nam ngay bây giờ.
Giám đốc Triệu rút bàn tay trong lòng thư ký ra ngoài, sau đó trầm giọng nói.
Xe tiếp đón khách của thành phố Sơn Viên đến khách sạn Sơn Viên vào lúc năm giờ chiều, vì lúc nay đang trong lễ hội văn hóa Thần Hoàng nên khách sạn Sơn Viên cũng trở nên tươi đẹp, những dòng chữ hoan nghênh lễ hội văn hóa Thần Hoàng cũng được treo lên, đỏ tươi bắt mắt.
Phạm Hòa Long có chút không thoải mái, lần này hắn đưa xe đi và đón về đầy người nhưng trong số đó chỉ có năm sáu vị giám đốc , những người còn lại đều là phó giám đốc hoặc là chủ nhiệm văn phòng mà thôi.
Phạm Hòa Long căn bản không hài lòng với tình huống này, nhưng người ta có chuyện, hắn cũng không thể ép người ta phải đến ưược.
Phạm Hòa Long nhìn những người lục tục xuống xe, vẻ mặt tốt đẹp hơn một chút. Thầm nghĩ xem của mình gặp tình huống đặc thù, những xe khác sẽ có tình huống tốt hơn.
- Ủa, kia là ai?
Khi Phạm Hòa Long thấy một người phụ nữ mặc váy ngắn màu hồng bước xuống xe thì chợt nhíu mày hỏi thư ký của mình.
Thư ký cũng không biết đó là ai, nhưng hắn là người linh hoạt, thế là cười nói:
- Chủ tịch Phạm, có lẽ là người tình của một ông chủ nào đó, ngài cũng biết rồi đấy, bây giờ đám thương nhân đều là như vậy.
Khi hai người Phạm Hòa Long nói chuyện với nhau, đúng lúc đám người từ trên xe đi xuống mỉm cười chào hỏi lẫn nhau.
- Ôi, giám đốc Hà, thật không ngờ anh cũng đến, hôm nay chúng ta cần phải uống vài ly mới được.
- Ha ha, giám đốc Lý, anh đến không lẽ tôi không thể đến sao? Muốn nói uống rượu thì có một lần anh rất không hay, uống nước mà dám gạt tôi là uống rượu Ngũ Lương.
Hai người nói chuyện vui vẻ làm cho Phạm Hòa Long có chút thể diện, hắn nhìn cách xưng hô của đám người, chợt cảm thấy mình làm công tác tiếp đãi rất tốt.
Lúc này điện thoại của chủ tịch Phạm vang lên, hắn lấy ra nhìn thoáng qua, sau đó nở nụ cười vui vẻ đi nghe điện thoại:
- Chủ tịch Quan, tôi là Phạm Hòa Long.
- Chủ tịch Phạm, lãnh đạo doanh nghiệp đã đến chưa?
Quan Quả Đống nói có chút lo lắng.
- Đã đón được nhiều người, ngoài ba vị giám đốc có việc bận không thể nào đến được, những người khác căn bản đã đến.
Phạm Hòa Long vừa xem xét bản thống kê vừa nói với đầu đây bên kia.
Một giọng nói có chút khó tin chợt vang lên:
- Bọn họ đều đến cả sao?
- Đúng vậy, chủ tịch Quan, bọn họ đều đã đến.
Phạm Hòa Long có chút không thoải mái, thầm nghĩ mình làm phó chủ tịch đi làm việc này có chút khó chịu, thế nhưng anh lại nói này nọ, rõ ràng là không tin vào đồng chí của mình.
Tuy có chút không thoải mái nhưng chủ tịch Phạm là người chú ý đại cục, hơn nữa bây giờ người gọi điện thoại là Quan Quả Đống, dù sao cũng là lãnh đạo trực tiếp của hắn.
- Đến cả là tốt, thật sự quá tốt.
Quan Quả Đống nói hai chữ tốt liên tục, sau đó trầm giọng nói;
- Anh Phạm, hôm nay anh lập công lớn, đến khi gặp mặt bí thư La tôi sẽ thỉnh công cho anh.
Phạm Hòa Long thầm cảm tạ lãnh đạo đã quan tâm, thế nhưng trong lòng thầm nghĩ, chuyện này tôi không tự nói với bí thư La được sao? Sau khi nói vài câu với Quan Quả Đống, hắn bấm số điện thoại của La Nhân Uy.
La Nhân Uy nghe máy, điều này nói rõ Quan Quả Đống còn chưa gọi cho La Nhân Uy. Sau khi báo cáo tin tức tiếp đãi cho La Nhân Uy, lúc này La Nhân Uy ở đầu dây bên kia dùng giọng hưng phấn nói:
- Chủ tịch Hòa Long, tôi sớm biết anh là thành viên có khả năng của ủy ban nhân dân thành phố, việc khó gì cũng giải quyết dễ dàng. Lúc này anh nói cho các vị lãnh đạo doanh nghiệp kia biết, tối nay nếu tôi rảnh sẽ đến dùng cơm với bọn họ. Tất nhiên nếu tôi có việc bận thì chủ tịch Quả Đống sẽ thay mặt tôi đến chung vui.
Phạm Hòa Long cúp máy của bí thư La Nhân Uy mà trong lòng thoải mái hơn vài phần, hay nhất vẫn là câu nói tán thưởng hắn là người giỏi giang nhất ủy ban nhân dân của bí thư La. Phạm Hòa Long hắn được bí thư thị ủy tán thưởng, sau này sẽ có cơ hội phát triển rất tốt.
Phạm Hòa Long ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước vào trong khách sạn Sơn Viên, hắn muốn nói chuyện bí thư La muốn dùng cơm cùng với đám thương nhân, như vậy cũng cho đám thương nhân biết lãnh đạo thành phố Sơn Viên rất sẵn sàng.
Khi Phạm Hòa Long đang thầm nghĩ đến tình huống mình được lãnh đạo coi trọng, đúng lúc này có hai cô gái trẻ tuổi đang bàn tán với nhau. Một người trong số đó chính là người phụ nữ mặc váy ngắn đã làm cho Phạm Hòa Long cau mày trước đó.
- Chị Hà, chị cũng đến à?
- À, không có gì, lãnh đạo nói dạo này tôi công tác mệt mỏi, thế cho nên để tôi đến hưởng đãi ngộ của lãnh đạo doanh nghiệp, hì hì, thật sự rất tốt.
- Lãnh đạo của tôi cũng tốt như của chị, nói rằng thuần túy thấy tôi công tác nhiều và bận rộn, chẳng qua tôi thấy bọn họ có việc cần phải làm, rõ ràng có việc chính bên phía thành phố La Nam, mang theo tôi chỉ sợ người ta nghĩ rằng mình không có lòng thành mà thôi.
- Đàn ông là như vậy, không có ai là tốt. Tiểu Diệp, chúng ta đã đến đây, như vậy nên vui vẻ một ngày là được...
La Nhân Uy nói xong thì khoát tay áo với Quan Quả Đống, sau đó đi về phía trước.
Nhìn bộ dạng đi lại cực kỳ tự tin của La Nhân Uy, Quan Quả Đống nhíu mày thật chặt, cuối cùng hắn mới giậm chân nói:
- Trời sập cũng không cần mình phải đẩy, con bà nó thích làm gì thì làm.
- Chào giám đốc Triệu, tôi là Phạm Hòa Long của thành phố Sơn Viên, anh đang ở nơi nào? Xe của chúng tôi đã đến cổng công ty của anh rồi.
Phạm Hòa Long ngồi trên xe nở nụ cười thật tươi nói vào trong điện thoại.
Trên nóc một tòa nhà hai mươi tầng, một người đàn ông mặc tây phục màu trắng cười nói:
- Chào chủ tịch Phạm, chào mừng anh đến công ty chúng tôi, nhưng thật sự quá trùng hợp, tôi vừa ra nước ngoài đàm phán hạng mục, thật sự không có cơ hội được tiếp đãi ngài.
Phạm Hòa Long nghe mà gương mặt trầm xuống, nhưng công ty này không phải là sản nghiệp thuộc thành phố Sơn Viên, bọn họ căn bản cũng không nể tình thành phố Sơn Viên. Hơn nữa thương nhân cần phải tự đi, mình đến mời sao có thể nói gì được?
Phạm Hòa Long thầm nghĩ, đây là thời đại gì, vì sao lại có người dám cứng nhắc với mình? Nhớ ngày trước khi có việc cần nhờ mình thì tên giám đốc Triệu chó má này có thái độ dịu dàng ngoan ngoãn đến mức nào. Chính mình khi đó chỉ dùng giọng nửa thật nửa giả nói đùa một câu là có hơi mệt mỏi, không muốn xả giao, thế là giám đốc Triệu không nói hai lời mà nhanh chóng đưa mình đến khách sạn Lãng Đào Sa ăn uống no say, thật sự xứng với tiêu chuẩn khách sạn năm sao.
Giám đốc Triệu khi đó và giám đốc Triệu bây giờ hoàn toàn là hai người khác biệt, Phạm Hòa Long rất hận loại người mặt chó, thế nhưng lại không thể nào ly khai khỏi loại người tiểu nhân này. Chưa nói gì khác, đơn cử là hắn thích đi ăn uống, mỗi lần như vậy các tiểu thư xếp hàng mời chào, ai cũng cúi đầu khom lưng bộc lộ vẻ đẹp của mình. Nhưng hắn cũng không ngốc, không vì hóc môn trong người quá dư thừa mà vứt đi mũ quan của mình.
Mỗi khi như vậy thì giám đốc Triệu thường mở lòng khuyên bảo cực kỳ khéo léo, nào là lãnh đạo Phạm, người trong tỉnh Sơn Nam chúng ta nói tiếng phổ thông không chuẩn, ngài biết người trong tỉnh chúng ta nói chữ "tính mạng" thành gì không? Là tánh mạng, tánh mạng và tánh mạng, không tính nào có mệnh? Vì thế mà một đám tiểu thư chung quanh nhìn Phạm Hòa Long mà cười ngã nghiêng, điều này càng không khỏi làm cho Phạm Hòa Long sinh ra cảm giác muốn ôm hương nắn ngọc, tước vũ khí đầu hàng. Thế nhưng trong lòng hắn lại thầm an ủi mình: "Người đi ở bên cạnh sông sao không ướt giày? Giày ướt thì không sao, chỉ cần che giấu một chút là được.
Sau vài lần liên hệ thì Phạm Hòa Long cảm thấy giám đốc Triệu này thuộc hàng "chơi được", thế nên quan hệ có chút thân thiết hơn. Hắn nghĩ đến thái độ của bí thư La trước khi đến, thế là trong lòng có chút phản cảm với giám đốc Triệu, nhưng ngoài miệng vẫn mỉm cười nhẫn nại:
- Giám đốc Triệu, dù sao các anh cũng là ông chủ lớn, mỗi ngày đều bận rộn, ngày nam trời bắc, thật sự hơn chúng tôi rất nhiều.
- Ôi, chúng tôi đều là vì chén cơm của mình, lãnh đạo ngài mới là người bận rộn ấy chứ.
Giám đốc Triệu vừa nịnh nọt vừa cười, hắn nghĩ đến những trò đánh trống lãng mà trước đó mình được người ta nói đến.
- Giám đốc Triệu, ngài mai thành phố Sơn Viên chúng tôi có lễ hội văn hóa Thần Hoàng, ngài nhất định phải đến tham gia đấy nhé, nếu không tôi thật sự không thể nào ăn nói với bí thư La được.
Giám đốc Triệu nhanh chóng trả lời:
- Chủ tịch Phạm, lần này tôi về không kịp rồi, chuyện bên này thật sự khó giải quyết, tôi cũng không thể nào quay về được.
- Tôi mặc kệ anh có trở về được hay không, nếu anh nể mặt tôi, như vậy phải làm cho tôi hoàn thành nhiệm vụ mà bí thư La giao phó.
Phạm Hòa Long nói đến đây thì thầm nghĩ, mình là một vị phó chủ tịch mà coi như mất mặt mũi, nói những lời như vậy với một tên giám đốc doanh nghiệp, thật sự xấu hổ.
Giám đốc Triệu tuy không muốn đắc tội với Phạm Hòa Long, thế nhưng hắn lại càng không muốn bỏ qua hạng mục với tương lai rực sáng. Dưới tay hắn cũng không phải không có người, nhưng nếu bỏ mặc mà không chịu đi qua, không biết có bị đối thủ cạnh tranh bỏ xa hay không?
Hành động lần này có liên quan đến hướng đi mười năm tới của xí nghiệp của mình, giám đốc Triệu tuyệt đối không dám có sai lầm. Hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Chủ tịch Phạm, anh yên tâm, dù tôi cắt da bỏ thịt cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cho anh. Anh xem thế này được không, tôi không đi được, thế nhưng tôi sẽ cho phó tổng giám đốc đi qua, anh thấy được không?
Phạm Hòa Long nghe người ta nói sẽ phái phó tổng giám đốc đến, cũng chỉ có thể đồng ý. Dù sao người ta phái người là còn nể mặt mình, hắn dù là phó chủ tịch thành phố nhưng cũng không phải kẻ quản người ta trong tay. Hơn nữa chẳng lẽ anh mời thì người ta nhất định phải đi sao? Nếu người ta trực tiếp không quan tâm đến anh, chỉ sợ anh cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.
- Được rồi, giám đốc Triệu đưa số điện thoại của vị phó tổng giám đốc kia cho tôi, tôi sẽ tự mình mở lời mời.
- Không cần đâu, chủ tịch Phạm không phải đã đến rồi sao? Tôi sẽ cho anh ấy xuống chờ.
Giám đốc Triệu nói hai câu khách khí rồi cúp điện thoại.
Sau khi phân phó nữ thư ký ở bên cạnh hai câu, một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi nhanh chóng đi đến.
- Giám đốc Triệu, anh tìm tôi sao?
Sau khi ném cho người đàn ông trung niên kia một điếu thuốc, giám đốc Triệu trầm giọng nói:
- Hợp Đường, những ngày qua anh đã bận rộn nhiều vì chuyện của công ty, vừa đúng lúc hôm nay có cơ hội tốt để nghỉ ngơi, anh đi đến tham gia một chút.
Giám đốc Triệu vừa nói vừa đưa thiệp mời sang cho người đàn ông trung niên tên là Hợp Đường.
Hợp Dường nhận lấy thiếp mời nhìn thoáng qua rồi trầm giọng nói:
- Chúng ta phải tham gia lễ hội văn hóa Thần Hoàng này sao?
Giám đốc Triệu hiểu ý của Hợp Đường, những lễ hội văn hóa giống như lần này bọn họ đã từng tham gia nhiều lần, dù nói là lễ hội văn hóa Thần Hoàng Tam Hồ , thế nhưng thực chất lại có ý nghĩa kêu gọi đầu tư.
- Công ty chúng ta muốn phát triển thì chủ yếu là phải có những hạng mục gia công thịt sống, còn những thứ khác, cũng không nằm trong suy nghĩ của chúng ta. Lần này anh đến cứ thả lỏng một chút, có gì nên uống thì cứ uống, nên chơi thì cứ chơi.
Giám đốc Triệu nói đến đây thì nở nụ cười đắc ý.
Nữ thư ký nhìn người đàn ông trung niên tên là Hợp Đường rời khỏi phòng mà càng thêm kính nể giám đốc Triệu, trong lòng thầm nghĩ giám đốc đúng là giám đốc, ngay cả những chuyện phiền phức như vậy cũng có thể dùng làm bình phong mua chuộc nhân tâm.
- Nghĩ gì vậy cưng?
Giám đốc Triệu nhìn ánh mắt mê ly của thư ký, hắn chợt dùng giọng tiêu sái hỏi.
- Không có gì cả, chỉ là cảm thấy ngài làm như vậy giống như hãm hại nổi khổ tâm của người ta.
Nữ thư ký cười ha hả rồi dùng giọng quyến rũ nói.
Giám đốc Triệu nhìn bộ ngực nảy tưng tưng của nữ thư ký mà không khỏi cười ha hả nói:
- Cái này thì có gì chứ? Một bên tình nguyện chịu đánh, một bên muốn đánh, hì hì, cũng không phải là tôi có chuyện cần cầu cạnh bọn họ. Hơn nữa nếu bọn họ không yêu cầu quá căng, tôi cũng không cho Hợp Đường đi đâu cả, vì anh ấy còn nhiều chuyện cần xử lý ở công ty.
- Lần sau, anh có thể cho em đi.
Nữ thư ký ngồi vào trong lòng giám đốc Triệu, cặp mông liên tục ngọ nguậy.
Giám đốc Triệu bị nữ thư ký làm cho bốc hỏa, bàn tay không thành thật sờ soạng lên người nàng, sau đó cười nói:
- Điều này em cứ yên tâm, nếu có cơ hội thì anh nhất định sẽ cho em đi.
Khi chuẩn bị làm gì đó cho qua thời gian, điện thoại trong phòng làm việc của giám đốc Triệu chợt vang lên. Nữ thư ký tuy muốn cắt ngang điện thoại, thế nhưng giám đốc Triệu là người nghiêm cẩn, hắn đưa tay nhận điện thoại.
- Cái gì, công ty Chúng Khẩu cũng muốn nhúng tay vào hạng mục này sao? Anh xác định là thật à? Tốt, tốt, tôi biết rồi, các anh chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ đến thành phố La Nam ngay bây giờ.
Giám đốc Triệu rút bàn tay trong lòng thư ký ra ngoài, sau đó trầm giọng nói.
Xe tiếp đón khách của thành phố Sơn Viên đến khách sạn Sơn Viên vào lúc năm giờ chiều, vì lúc nay đang trong lễ hội văn hóa Thần Hoàng nên khách sạn Sơn Viên cũng trở nên tươi đẹp, những dòng chữ hoan nghênh lễ hội văn hóa Thần Hoàng cũng được treo lên, đỏ tươi bắt mắt.
Phạm Hòa Long có chút không thoải mái, lần này hắn đưa xe đi và đón về đầy người nhưng trong số đó chỉ có năm sáu vị giám đốc , những người còn lại đều là phó giám đốc hoặc là chủ nhiệm văn phòng mà thôi.
Phạm Hòa Long căn bản không hài lòng với tình huống này, nhưng người ta có chuyện, hắn cũng không thể ép người ta phải đến ưược.
Phạm Hòa Long nhìn những người lục tục xuống xe, vẻ mặt tốt đẹp hơn một chút. Thầm nghĩ xem của mình gặp tình huống đặc thù, những xe khác sẽ có tình huống tốt hơn.
- Ủa, kia là ai?
Khi Phạm Hòa Long thấy một người phụ nữ mặc váy ngắn màu hồng bước xuống xe thì chợt nhíu mày hỏi thư ký của mình.
Thư ký cũng không biết đó là ai, nhưng hắn là người linh hoạt, thế là cười nói:
- Chủ tịch Phạm, có lẽ là người tình của một ông chủ nào đó, ngài cũng biết rồi đấy, bây giờ đám thương nhân đều là như vậy.
Khi hai người Phạm Hòa Long nói chuyện với nhau, đúng lúc đám người từ trên xe đi xuống mỉm cười chào hỏi lẫn nhau.
- Ôi, giám đốc Hà, thật không ngờ anh cũng đến, hôm nay chúng ta cần phải uống vài ly mới được.
- Ha ha, giám đốc Lý, anh đến không lẽ tôi không thể đến sao? Muốn nói uống rượu thì có một lần anh rất không hay, uống nước mà dám gạt tôi là uống rượu Ngũ Lương.
Hai người nói chuyện vui vẻ làm cho Phạm Hòa Long có chút thể diện, hắn nhìn cách xưng hô của đám người, chợt cảm thấy mình làm công tác tiếp đãi rất tốt.
Lúc này điện thoại của chủ tịch Phạm vang lên, hắn lấy ra nhìn thoáng qua, sau đó nở nụ cười vui vẻ đi nghe điện thoại:
- Chủ tịch Quan, tôi là Phạm Hòa Long.
- Chủ tịch Phạm, lãnh đạo doanh nghiệp đã đến chưa?
Quan Quả Đống nói có chút lo lắng.
- Đã đón được nhiều người, ngoài ba vị giám đốc có việc bận không thể nào đến được, những người khác căn bản đã đến.
Phạm Hòa Long vừa xem xét bản thống kê vừa nói với đầu đây bên kia.
Một giọng nói có chút khó tin chợt vang lên:
- Bọn họ đều đến cả sao?
- Đúng vậy, chủ tịch Quan, bọn họ đều đã đến.
Phạm Hòa Long có chút không thoải mái, thầm nghĩ mình làm phó chủ tịch đi làm việc này có chút khó chịu, thế nhưng anh lại nói này nọ, rõ ràng là không tin vào đồng chí của mình.
Tuy có chút không thoải mái nhưng chủ tịch Phạm là người chú ý đại cục, hơn nữa bây giờ người gọi điện thoại là Quan Quả Đống, dù sao cũng là lãnh đạo trực tiếp của hắn.
- Đến cả là tốt, thật sự quá tốt.
Quan Quả Đống nói hai chữ tốt liên tục, sau đó trầm giọng nói;
- Anh Phạm, hôm nay anh lập công lớn, đến khi gặp mặt bí thư La tôi sẽ thỉnh công cho anh.
Phạm Hòa Long thầm cảm tạ lãnh đạo đã quan tâm, thế nhưng trong lòng thầm nghĩ, chuyện này tôi không tự nói với bí thư La được sao? Sau khi nói vài câu với Quan Quả Đống, hắn bấm số điện thoại của La Nhân Uy.
La Nhân Uy nghe máy, điều này nói rõ Quan Quả Đống còn chưa gọi cho La Nhân Uy. Sau khi báo cáo tin tức tiếp đãi cho La Nhân Uy, lúc này La Nhân Uy ở đầu dây bên kia dùng giọng hưng phấn nói:
- Chủ tịch Hòa Long, tôi sớm biết anh là thành viên có khả năng của ủy ban nhân dân thành phố, việc khó gì cũng giải quyết dễ dàng. Lúc này anh nói cho các vị lãnh đạo doanh nghiệp kia biết, tối nay nếu tôi rảnh sẽ đến dùng cơm với bọn họ. Tất nhiên nếu tôi có việc bận thì chủ tịch Quả Đống sẽ thay mặt tôi đến chung vui.
Phạm Hòa Long cúp máy của bí thư La Nhân Uy mà trong lòng thoải mái hơn vài phần, hay nhất vẫn là câu nói tán thưởng hắn là người giỏi giang nhất ủy ban nhân dân của bí thư La. Phạm Hòa Long hắn được bí thư thị ủy tán thưởng, sau này sẽ có cơ hội phát triển rất tốt.
Phạm Hòa Long ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước vào trong khách sạn Sơn Viên, hắn muốn nói chuyện bí thư La muốn dùng cơm cùng với đám thương nhân, như vậy cũng cho đám thương nhân biết lãnh đạo thành phố Sơn Viên rất sẵn sàng.
Khi Phạm Hòa Long đang thầm nghĩ đến tình huống mình được lãnh đạo coi trọng, đúng lúc này có hai cô gái trẻ tuổi đang bàn tán với nhau. Một người trong số đó chính là người phụ nữ mặc váy ngắn đã làm cho Phạm Hòa Long cau mày trước đó.
- Chị Hà, chị cũng đến à?
- À, không có gì, lãnh đạo nói dạo này tôi công tác mệt mỏi, thế cho nên để tôi đến hưởng đãi ngộ của lãnh đạo doanh nghiệp, hì hì, thật sự rất tốt.
- Lãnh đạo của tôi cũng tốt như của chị, nói rằng thuần túy thấy tôi công tác nhiều và bận rộn, chẳng qua tôi thấy bọn họ có việc cần phải làm, rõ ràng có việc chính bên phía thành phố La Nam, mang theo tôi chỉ sợ người ta nghĩ rằng mình không có lòng thành mà thôi.
- Đàn ông là như vậy, không có ai là tốt. Tiểu Diệp, chúng ta đã đến đây, như vậy nên vui vẻ một ngày là được...
/1843
|