Hai người nói đến vài hạng mục công tác, sau đó Quan Quả Đống khẽ nói:
- Bí thư La, lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này chúng ta có nên cho ra những chính sách ưu đãi gì không?
La Nhân Uy căn bản không có hứng thú gì với sự việc này, lão vung tay lên nói:
- Lúc này khách còn chưa tới, hạng mục đầu tư gì cũng còn chưa biết, chưa thấy thỏ chưa thả chim ưng, chờ bọn họ đến đầu tư rồi nói sau.
Quan Quả Đống có hơi nhíu mày, nhưng La Nhân Uy là lãnh đạo đứng đầu thành phố, lời nói của bí thư La không thể không nghe, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ không đồng ý. Lúc này các nơi đều đang hừng hực khí thế kêu gọi đầu tư, thỏ đã chạy đến địa bàn của người ta, còn đợi đến lúc mình thả chim ưng ra sao?
Quan Quả Đống nhìn La Nhân Uy, trong lòng sinh ra cảm giác đồng tình. Lúc này thành phố La Nam dưới sự lãnh đạo của La Nhân Uy, Quan Quả Đống biết rõ đám cán bộ công tác có trạng thái công tác không lý tưởng là rất nhiều, thiếu cán bộ biết làm việc. Dùng một câu nói của bí thư La Nhân Uy vào lúc say rượu có thể miêu tả rõ ràng tình huống này: Mông voi đẩy bất động.
Dù thế nào thì Quan Quả Đống cũng không muốn dật tắt hào hứng công tác của mình, thế nhưng lời hứa trở thành bí thư của lãnh đạo tuyến trên đã giống như câu nói suông gió thổi bên tai. Sau này hắn không còn xem trọng lời hứa của lãnh đạo, mỗi lần vang lên bên tai căn bản không có hương vị gì.
Dựa vào cái gì đám cán bộ luôn công tác đầy nhiệt huyết, luôn có tâm tư sáng nghiệp lại may áo cưới cho người, làm nền cho người ta?
br />
La Nhân Uy tất nhiên không biết lúc này trong đầu Quan Quả Đống đang bùng sóng suy nghĩ? Lão chỉ dùng ánh mắt chân thành nhìn đối phương, chờ đối phương lên tiếng. Quan Quả Đống đối mặt với vẻ chờ mong của bí thư La Nhân Uy, hắn thật sự sinh ra cảm giác tiến thoái lưỡng nan, nhưng nếu hắn tiếp tục tiến lên đấu tranh anh dũng trên sân khấu, như vậy liệu có thể giẫm lên vết xe cũ trước kia hay không?
La Nhân Uy thấy Quan Quả Đống không lên tiếng thì dùng giọng điệu đầy ẩn ý nói:
- Chủ tịch Quả Đống, anh cũng biết sản lượng kinh tế của thành phố Sơn Viên là rất tốt, nhưng dù sao cũng là phát triển lạc hậu. Gần đây tôi luôn suy xét về vấn đề này, chúng ta cũng mở hội nghị thường ủy, trông mong các vị thường ủy hiến kế phát triển. Thế nhưng không ai lên tiếng, chỉ là một mình tôi vung tay lên tiếng, cũng không có được bao nhiêu âm lượng; nếu đến các quận huyện nghiên cứu thì cũng theo khuôn phép cũ, không hề có thu hoạch tốt. Vì vậy tôi thật sự mong chờ chủ tịch Quả Đống có thể đưa thành phố Sơn Viên tiến lên, anh còn trẻ, còn có cơ hội cho ra nhiều thành tích.
Quan Quả Đống thấy La Nhân Uy nghiêm túc nói về vấn đề này, thế là thiếu chút nữa nói ra những gì đang suy nghĩ trong lòng: Hội nghị thường ủy hay cái quái gì là xuống quận huyện nghiên cứu khảo sát, La Nhân Uy anh đi đâu cũng là tiền hô hậu ủng, đài truyền hình và báo chí xuống đưa tin rầm rộ, hành trình vui vẻ, ngàn người một mặt, căn bản có người nào khác lên tiếng trái ngược được sao?
- Két!
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một người còn trẻ đi vào.
La Nhân Uy thấy người kia đi vào thì nhíu mày không nói gì, thế nhưng Quan Quả Đống lại mỉm cười nói:
- Xương Hào đến đấy à!
La Xương Hào thấy Quan Quả Đống chào hỏi mình thì cũng lên tiếng:
- Chào chú Quan.
Quan Quả Đống cũng không có hảo cảm gì với La Xương Hào, chưa nói gì khác, chủ tịch Trương có một cô con gái tốt, gả cho La Xương Hào là thật sự quá ưu ái. Thế nhưng tên kia lại là loại người ăn ở hai lòng, nghe nói luôn làm việc không tốt.
Tuy Quan Quả Đống nghe qua nhiều chuyện liên quan đến La Xương Hào, thế nhưng với quan hệ giữa hắn và La Nhân Uy, hắn căn bản cũng không nói gì. Dù sao thì con ai người đó quản, hắn không có thời gian quan tâm dùm người khác.
- Bí thư La, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước.
Quan Quả Đống thấy La Xương Hào đi đến bên cạnh La Nhân Uy, hắn biết rõ hai người có chuyện cần bàn, thế là đứng lên ghế sa lông nói.
La Nhân Uy gật đầu nói:
- Chủ tịch Quan, mong anh quan tâm nhiều hơn đến lễ hội văn hóa Thần Hoàng, tuy thời gian có hơi căng, thế nhưng dù thế nào thì cũng phải tạo ra phong thái của thành phố Sơn Viên.
Quan Quả Đống có hơi nhíu mày, hắn hiểu ý của La Nhân Uy. Nhưng muốn một hoạt động có phong thái và hiệu quả, cũng không phải bỏ ra chút tiền là xong.
Tuy trong lòng có chút không muốn nhưng Quan Quả Đống vẫn phải cười nói:
- Bí thư La cứ yên tâm, tôi biết phải làm thế nào.
Khi Quan Quả Đống khẽ đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại La Nhân Uy và La Xương Hào. Lúc vừa rồi La Xương Hào đang đứng nghiêm với bộ dạng cực kỳ thành thật, bây giờ lại ngồi ngay xuống vị trí của Quan Quả Đống lúc vừa rồi, hắn bắt chéo chân dùng giọng không kiêng nể gì nói:
- Bố, sao bố còn chưa đuổi tên họ Quan kia đi?
La Nhân Uy nhìn bộ dạng lưu manh của con trai, vẻ mặt chợt biến đổi. Lão nói với La Xương Hào:
- Cậu đứng lên cho tôi, cậu có bộ dạng như vậy sao? Cậu đã hơn ba mươi rồi, vì sao vẫn giữ bộ dạng côn đồ như vậy? Cậu có thể nói ra những lời như vậy được à?
La Xương Hào đứng lên ghế sa lông, hắn cung kính đi đến sau lưng La Nhân Uy, sau đó dùng hai tay bóp vai cho La Nhân Uy rồi cười nói:
- Bí thư La tôn kính, ngài xem ngài kìa, nóng nảy như vậy làm gì? Không phải con trai đang quan tâm đến ngài sao?
- Quan tâm đến tôi, hừ, anh tạm thời đừng gây chuyện thì tốt quá rồi.
La Nhân Uy ngậm một điếu thuốc, sau đó cầm một phần văn kiện đi đến chiếc ghế của mình ngồi xuống và bắt đầu xem xét, không quan tâm đến La Xương Hào.
La Xương Hào thầm cảm thán, quan viên thật sự không dễ dàng chút nào, ngày nào cũng phải chạy qua chạy lại, đầu óc tuyệt đối không chút rãnh rỗi. Đám người này là như vậy, không có mấy thời gian nghỉ ngơi, thế nào cũng có chuyện, thậm chí xem văn kiện chính là một thói quen giải trí của bọn họ. Hắn quen biết nhiều người quan viên, bố của hắn chính là một trong những người thích xem văn kiện giống như vậy.
La Xương Hào rất hiểu bố mình, hắn vừa đi đến xoa xoa hai vai vừa cười giải thích:
- Bố, con biết ngài không thích con có bộ dạng như vậy, nhưng thật sự là con không sửa được. Nhưng ngài nghĩ mà xem, bây giờ con là ông chủ, nếu không ăn mặc thế này, nếu đổi lại phong cách của ngài, mỗi ngày đều phải chú trọng lễ tiết, như vậy con còn kinh doanh thế nào nữa?
- Hơn nữa tên họ Quan kia có vị trí nhưng không có bất kỳ ý nghĩ phát triển nào, luôn có mưu đồ phá hoại làm ngài nổi giận. Trong mắt con, chỉ cần kẻ nào dám trêu chọc bố mình, con cũng coi đối phương không ra gì. Mỗi ngày tôi sẽ cho bọn họ một trăm roi, sẽ đẩy hết đi.
- Bí thư La, lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này chúng ta có nên cho ra những chính sách ưu đãi gì không?
La Nhân Uy căn bản không có hứng thú gì với sự việc này, lão vung tay lên nói:
- Lúc này khách còn chưa tới, hạng mục đầu tư gì cũng còn chưa biết, chưa thấy thỏ chưa thả chim ưng, chờ bọn họ đến đầu tư rồi nói sau.
Quan Quả Đống có hơi nhíu mày, nhưng La Nhân Uy là lãnh đạo đứng đầu thành phố, lời nói của bí thư La không thể không nghe, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ không đồng ý. Lúc này các nơi đều đang hừng hực khí thế kêu gọi đầu tư, thỏ đã chạy đến địa bàn của người ta, còn đợi đến lúc mình thả chim ưng ra sao?
Quan Quả Đống nhìn La Nhân Uy, trong lòng sinh ra cảm giác đồng tình. Lúc này thành phố La Nam dưới sự lãnh đạo của La Nhân Uy, Quan Quả Đống biết rõ đám cán bộ công tác có trạng thái công tác không lý tưởng là rất nhiều, thiếu cán bộ biết làm việc. Dùng một câu nói của bí thư La Nhân Uy vào lúc say rượu có thể miêu tả rõ ràng tình huống này: Mông voi đẩy bất động.
Dù thế nào thì Quan Quả Đống cũng không muốn dật tắt hào hứng công tác của mình, thế nhưng lời hứa trở thành bí thư của lãnh đạo tuyến trên đã giống như câu nói suông gió thổi bên tai. Sau này hắn không còn xem trọng lời hứa của lãnh đạo, mỗi lần vang lên bên tai căn bản không có hương vị gì.
Dựa vào cái gì đám cán bộ luôn công tác đầy nhiệt huyết, luôn có tâm tư sáng nghiệp lại may áo cưới cho người, làm nền cho người ta?
br />
La Nhân Uy tất nhiên không biết lúc này trong đầu Quan Quả Đống đang bùng sóng suy nghĩ? Lão chỉ dùng ánh mắt chân thành nhìn đối phương, chờ đối phương lên tiếng. Quan Quả Đống đối mặt với vẻ chờ mong của bí thư La Nhân Uy, hắn thật sự sinh ra cảm giác tiến thoái lưỡng nan, nhưng nếu hắn tiếp tục tiến lên đấu tranh anh dũng trên sân khấu, như vậy liệu có thể giẫm lên vết xe cũ trước kia hay không?
La Nhân Uy thấy Quan Quả Đống không lên tiếng thì dùng giọng điệu đầy ẩn ý nói:
- Chủ tịch Quả Đống, anh cũng biết sản lượng kinh tế của thành phố Sơn Viên là rất tốt, nhưng dù sao cũng là phát triển lạc hậu. Gần đây tôi luôn suy xét về vấn đề này, chúng ta cũng mở hội nghị thường ủy, trông mong các vị thường ủy hiến kế phát triển. Thế nhưng không ai lên tiếng, chỉ là một mình tôi vung tay lên tiếng, cũng không có được bao nhiêu âm lượng; nếu đến các quận huyện nghiên cứu thì cũng theo khuôn phép cũ, không hề có thu hoạch tốt. Vì vậy tôi thật sự mong chờ chủ tịch Quả Đống có thể đưa thành phố Sơn Viên tiến lên, anh còn trẻ, còn có cơ hội cho ra nhiều thành tích.
Quan Quả Đống thấy La Nhân Uy nghiêm túc nói về vấn đề này, thế là thiếu chút nữa nói ra những gì đang suy nghĩ trong lòng: Hội nghị thường ủy hay cái quái gì là xuống quận huyện nghiên cứu khảo sát, La Nhân Uy anh đi đâu cũng là tiền hô hậu ủng, đài truyền hình và báo chí xuống đưa tin rầm rộ, hành trình vui vẻ, ngàn người một mặt, căn bản có người nào khác lên tiếng trái ngược được sao?
- Két!
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một người còn trẻ đi vào.
La Nhân Uy thấy người kia đi vào thì nhíu mày không nói gì, thế nhưng Quan Quả Đống lại mỉm cười nói:
- Xương Hào đến đấy à!
La Xương Hào thấy Quan Quả Đống chào hỏi mình thì cũng lên tiếng:
- Chào chú Quan.
Quan Quả Đống cũng không có hảo cảm gì với La Xương Hào, chưa nói gì khác, chủ tịch Trương có một cô con gái tốt, gả cho La Xương Hào là thật sự quá ưu ái. Thế nhưng tên kia lại là loại người ăn ở hai lòng, nghe nói luôn làm việc không tốt.
Tuy Quan Quả Đống nghe qua nhiều chuyện liên quan đến La Xương Hào, thế nhưng với quan hệ giữa hắn và La Nhân Uy, hắn căn bản cũng không nói gì. Dù sao thì con ai người đó quản, hắn không có thời gian quan tâm dùm người khác.
- Bí thư La, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước.
Quan Quả Đống thấy La Xương Hào đi đến bên cạnh La Nhân Uy, hắn biết rõ hai người có chuyện cần bàn, thế là đứng lên ghế sa lông nói.
La Nhân Uy gật đầu nói:
- Chủ tịch Quan, mong anh quan tâm nhiều hơn đến lễ hội văn hóa Thần Hoàng, tuy thời gian có hơi căng, thế nhưng dù thế nào thì cũng phải tạo ra phong thái của thành phố Sơn Viên.
Quan Quả Đống có hơi nhíu mày, hắn hiểu ý của La Nhân Uy. Nhưng muốn một hoạt động có phong thái và hiệu quả, cũng không phải bỏ ra chút tiền là xong.
Tuy trong lòng có chút không muốn nhưng Quan Quả Đống vẫn phải cười nói:
- Bí thư La cứ yên tâm, tôi biết phải làm thế nào.
Khi Quan Quả Đống khẽ đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại La Nhân Uy và La Xương Hào. Lúc vừa rồi La Xương Hào đang đứng nghiêm với bộ dạng cực kỳ thành thật, bây giờ lại ngồi ngay xuống vị trí của Quan Quả Đống lúc vừa rồi, hắn bắt chéo chân dùng giọng không kiêng nể gì nói:
- Bố, sao bố còn chưa đuổi tên họ Quan kia đi?
La Nhân Uy nhìn bộ dạng lưu manh của con trai, vẻ mặt chợt biến đổi. Lão nói với La Xương Hào:
- Cậu đứng lên cho tôi, cậu có bộ dạng như vậy sao? Cậu đã hơn ba mươi rồi, vì sao vẫn giữ bộ dạng côn đồ như vậy? Cậu có thể nói ra những lời như vậy được à?
La Xương Hào đứng lên ghế sa lông, hắn cung kính đi đến sau lưng La Nhân Uy, sau đó dùng hai tay bóp vai cho La Nhân Uy rồi cười nói:
- Bí thư La tôn kính, ngài xem ngài kìa, nóng nảy như vậy làm gì? Không phải con trai đang quan tâm đến ngài sao?
- Quan tâm đến tôi, hừ, anh tạm thời đừng gây chuyện thì tốt quá rồi.
La Nhân Uy ngậm một điếu thuốc, sau đó cầm một phần văn kiện đi đến chiếc ghế của mình ngồi xuống và bắt đầu xem xét, không quan tâm đến La Xương Hào.
La Xương Hào thầm cảm thán, quan viên thật sự không dễ dàng chút nào, ngày nào cũng phải chạy qua chạy lại, đầu óc tuyệt đối không chút rãnh rỗi. Đám người này là như vậy, không có mấy thời gian nghỉ ngơi, thế nào cũng có chuyện, thậm chí xem văn kiện chính là một thói quen giải trí của bọn họ. Hắn quen biết nhiều người quan viên, bố của hắn chính là một trong những người thích xem văn kiện giống như vậy.
La Xương Hào rất hiểu bố mình, hắn vừa đi đến xoa xoa hai vai vừa cười giải thích:
- Bố, con biết ngài không thích con có bộ dạng như vậy, nhưng thật sự là con không sửa được. Nhưng ngài nghĩ mà xem, bây giờ con là ông chủ, nếu không ăn mặc thế này, nếu đổi lại phong cách của ngài, mỗi ngày đều phải chú trọng lễ tiết, như vậy con còn kinh doanh thế nào nữa?
- Hơn nữa tên họ Quan kia có vị trí nhưng không có bất kỳ ý nghĩ phát triển nào, luôn có mưu đồ phá hoại làm ngài nổi giận. Trong mắt con, chỉ cần kẻ nào dám trêu chọc bố mình, con cũng coi đối phương không ra gì. Mỗi ngày tôi sẽ cho bọn họ một trăm roi, sẽ đẩy hết đi.
/1843
|