- Hơn năm trăm ngàn người?
Kim Điền Lạc nhìn con số thống kê mà thiếu chút nữa kêu lớn. Trước kia hắn từng đến thăm một thành phố du lịch, thành phố kia một tháng cũng chỉ được năm trăm ngàn người lữ khách, nhưng Cô Yên Sơn chỉ cần bảy ngày đã có được cón số này.
Dù phương diện thu vé vào cổng là hạng nhất, nhưng đối với một thành phố du lịch thì phương diện ăn mặc đi ở mua sắm mới là miếng bánh lớn, cũng là động lực kéo GDP.
Chỉ là một kỳ nghỉ mà đã kéo được năm trăm ngàn lữ khách, ngày thường chỉ cần một phần mười thế này cũng đủ là một nguồn thu nhập không nhỏ cho thành phố La Nam.
Kim Điền Lạc nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn biết rõ trước kia đi kêu gọi đầu tư thường là tự mình ra mặt mời gọi người ta, bây giờ đã khác rồi. Thành phố La Nam có lưu lượng người quá lớn, mình phải là người chủ động, không, mình chỉ cần làm tốt công tác phục vụ là được.
- Bí thư Vương, tôi đã biết nên làm thế nào.
Kim Điền Lạc cười cười với Vương Tử Quân rồi dùng giọng nghiêm túc nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đặt bản báo cáo lên mặt bàn.
Ngày đầu tiên đi làm, người đến phòng làm việc của Vương Tử Quân báo cáo là khá đông. Sau khi hắn vội vàng nghe xong báo cáo cả buổi sáng, đột nhiên điện thoại vang lên.
Vương Tử Quân lấy điện thoại nhìn thoáng qua, hắn phát hiện một tin nhắn, được gửi đến từ một số điện thoại lạ. Hắn mở ra xem, chợt thấy bên trong có nội dung: “ Anh khỏe không? “
“ Ai vậy nhỉ? “
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân trực tiếp xóa tin nhắn này đi. Hắn là bí thư thị ủy, tuy số điện thoại của hắn là bí mật, thế nhưng vẫn có nhiều người thông qua nhiều phương pháp khác biệt để lấy được số điện thoại của hắn.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông lại vang lên, vẫn là số máy kia, Vương Tử Quân chỉ nhìn lướt qua mà không mở ra xem. Nhưng số điện thoại kia có vẻ rất cố chấp, khi Vương Tử Quân đang cúi đầu sửa văn kiện thì lại tiếp tục vang lên.
- Em là Liêu An Như, anh vẫn khỏe chứ?
Vương Tử Quân xem như biết được ai là người gửi tin sau khi đọc tin nhắn thứ ba.
Là số điện thoại của Liêu An Như.
Vương Tử Quân nhìn bốn chữ “ anh vẫn khỏe chứ? “ trong điện thoại, hắn trầm ngâm giây lát rồi cũng không chú ý đến tin nhắn này. Khi ở trong khu du lịch Cô Yên Sơn thì Vương Tử Quân đã từng gặp Liêu An Như, khi đó nàng đang tham gia buổi họp báo của tổ làm phim Thiên Kiếm Kỳ Duyên. Dù nói là gặp mặt thế nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua nàng từ phía xa mà thôi.
Lúc đó Liêu An Như mặc một bộ trang phục cổ trang, nàng đi dưới ánh mặt trời chói lọi giống như một tiên nữ xinh đẹp, nhưng tiên nữ này giống như đã rời xa khỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có chút cảm giác giải thoát, có chút chán nản, còn có vài phần không muốn. Nhưng tâm tình khi đó của hắn cũng chỉ có như vậy mà thôi, hắn không đi đến nói chuyện gì với nàng, chỉ nhàn nhạt bỏ đi mà thôi.
Vương Tử Quân vốn cho rằng sau này mình không còn nhiều quan hệ với Liêu An Như, lại chưa từng nghĩ Liêu An Như sẽ gửi cho mình một tin nhắn như vậy.
Gương mặt chẳng bằng không gặp, nếu hai người gặp nhau để rồi tra tấn nhau, không bàng cá quay về nước quên chuyện trên bờ.
Vương Tử Quân lại xóa đi tin nhắn của Liêu An Như, sau đó tiếp tục xem xét văn kiện, mà điện thoại vừa đặt xuống lại vang lên.
- Bí thư Vương, mười một giờ hôm nay chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố La Nam, tôi hy vọng có thể được gặp mặt ngài, có được không?
Vương Tử Quân nhìn tin nhắn này mà chợt rơi vào trầm mặc, trong lòng hắn hiểu rõ, lúc này gặp Liêu An Như thì chính mình cũng không cho nàng được thứ gì. Nhưng kiếp trước hai người có nhiều tình cảm, bây giờ hắn thật sự buông bỏ không được.
Đi hay không? Có hai lựa chọn, hắn xiết chặt bàn tay, chợt cảm thấy cực kỳ do dự.
Trong lúc do dự thì Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, lần này hắn cũng không gọi Khương Long Cương, chỉ lấy chìa khóa chiếc xe việt dã từ trong tay Lý Đức Trụ rồi chạy như bay về phía khu du lịch Cô Yên Sơn.
Cô Yên Sơn, hôm nay Liêu An Như sẽ phải rời khỏi nơi này.
- Đạo diễn, tôi nghe một người bạn học nói, bộ phim Thiên Kiếm Kỳ Duyên thật sự được mọi người xem nhiều nhất.
Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi uống éo đi đến bên cạnh đạo diễn phim Thiên Kiếm Kỳ Duyên rồi dùng giọng tràn đầy nịnh nọt nói.
- Tôi cũng có nghe nói như vậy, có vài đài truyền hình lén phát sóng phim của chúng ta, nếu không thì sẽ có lượng người xem cực kỳ lớn.
Một người phụ nữ mặc cáo vàng cũng dùng giọng nịnh nọt nói với viên đạo diễn.
Viên đạo diễn không nói gì thêm, thế nhưng nụ cười trên mặt đã nói rõ tất cả. Thiên Kiếm Kỳ Duyên kiếm được thành công lớn, làm cho một người không có mấy địa vị trong giới đạo diễn như hắn tiến lên như diều gặp gió, bây giờ phim của hắn đang được chiếu ở khắp nơi, có rất nhiều bộ phim nhựa đang được người ta mời chào hắn làm đạo diễn.
Làm phim tất nhiên sẽ có tiền, có lợi nhuận.
Nhưng những bộ phim nhựa căn bản không lọt vào mắt của những đạo diễn có tiếng, người này không những muốn làm bộ phim hay, còn phải tìm được đồng lương cao.
- An Như sao còn chưa đến?
Đạo diễn nhìn vài chiếc xe đang vận chuyển đồ đạc, sau đó hỏi một người phụ nữ ở bên cạnh.
- Chị Liêu đang trang điểm trong phòng, lát nữa sẽ đi ra.
Người phụ nữ kia nói chuyện ngọt hơn mật, thế nhưng hoàn toàn có thể nghe được vài phần ghen ghét trong lời nói của nàng.
Một người phụ nữ khác thấy đạo diễn không có phản ứng thì trong lòng thầm tức giận, nhưng nàng biết mình căn bản không thể nào sánh được với Liêu An Như, thế là hai mắt xoay chuyển, lại cười nói:
- Tiểu Lạc, cậu nói xem lần này Hàn công tử sẽ đưa đến cho An Như bao nhiêu hoa đây?
- Lần trước đưa đến chín trăm chín mươi chín đóa, tôi cảm thấy lần này có lẽ cũng không ít.
Khi hai người phụ nữ đang bàn luận về vấn đề này, Liêu An Như từ trong phòng đi ra. Vì bây giờ là mùa xuân nên Liêu An Như ăn mặc khá đơn giản, quần jean xanh vào áo thun ngắn tay màu trắng, xem như biểu hiện đầy đủ dáng người ra bên ngoài.
Nhưng Liêu An Như cũng không đi về phía đám người đạo diễn, nàng đi về phía một đài cao trong khu du lịch Cô Yên Sơn.
Trên đài gió khá mạnh, bình thường nếu có người thích ngắm cảnh sẽ đi lên một hai phút, các diễn viên lại càng không thích đi lên đây.
- An Như, em muốn làm gì vậy?
Đạo diễn thấy Liêu An Như leo lên đài quan sát thì vội vàng lớn tiếng hỏi.
- Không có gì, em muốn ngắm cảnh một chút.
Liêu An Như leo lên đài rồi nhìn khắp chung quanh.
Gió núi có vẻ khá mạnh, thổi tung những sợi tóc của nàng, mái tóc đen tung bay giống như dải lụa phất phơ trong gió/.
- Hì hì, bày vẽ trò gì vậy?
Tiểu Lạc nhìn thấy mọi người lúc này đều đang quan sát Liêu An Như, thế là dùng giọng mang theo vài phần ghen ghét nói.
- Bày vẽ sao? Hừ hừ, đây là nhìn tình lang, không phải đang ngóng tình lang sao? Đừng nghĩ rằng người ta giả vờ ba trinh sáu liệt trước mặt Hàn công tử, bây giờ người ta không đến chẳng phải trợn mắt há mồm rồi sao? Đúng là chờ không kịp còn giả vờ.
Khi hai người phụ nữ nói chuyện thì gió càng thêm mạnh, đừng nói là ở bên trên đài quan sát, người ở bên dưới cũng đã cảm thấy lạnh lẽo.
- An Như, xuống đây đi, chúng ta sắp xuất phát rồi.
Đạo diễn nhìn Liêu An Như, trong lòng thật sự có chút gấp gáp.
- Tôi ngắm cảnh một lúc đã, tôi đã thu dọn xong tất cả rồi, đến giờ tôi sẽ xuất phát.
Liêu An Như dù đang cười nói thế nhưng ánh mắt của nàng vẫn nhìn về phía đường vào núi, từng chiếc xe lớn nhỏ liên tục xẹt qua mắt nàng, liệu trong những chiếc xe kia có một cái thuộc về hắn không?
Liêu An Như biết hắn đã có vợ, biết rõ hắn không thể nào lấy mình, thậm chí còn cảm giác được hắn ta đang ra sức tránh né mình. Nàng vốn cho rằng mình đã quên đi tất cả, thế nhưng hôm này sẽ rời khỏi thành phố La Nam, nàng nhịn không được phải nhắn tin cho số điện thoại kia, đó là một dãy số mãi khắc ghi vào trong lòng nàng.
Nhưng hắn sẽ đến sao? Gió núi gào thét cuốn tung mái tóc dài đen nhánh.
- An Như, chúng ta phải đi rồi.
Vài phút trôi qua, giọng nói của đạo diễn vẫn vang lên.
Liêu An Như nghe âm thanh của đạo diễn mà càng thêm khó chịu, bàn tay trắng nõn của nàng chợt xiết chặt, nhưng bàn chân lại tiếp tục tiến về phía trước.
- Một bước, hai bước, ba bước...
Hầu như mỗi bước đi thì Liêu An Như luôn nhìn về một phía của đài quan sát, nàng thật sự hy vọng khoảnh khắc nào đó hình bóng của hắn sẽ xuất hiện trong mắt mình.
- Tuýt tuýt tuýt...
Còi xe hơi vang lên, Liêu An Như biết rõ đó là âm thanh thúc giục mình. Nàng có chút tiếc nuối, thế nhưng cuối cùng cũng phải quyết tâm đi xuống đài quan sát.
- Không sao đấy chứ Liêu An Như?
Đạo diễn rất tán thưởng cô gái ngoài mềm trong cứng này, tuy hắn dồn tinh lực lên phương diện làm phim, thế nhưng sức quan sát nhạy cảm làm cho hắn cảm nhận được cô gái này căn bản không bình thường.
- Không có gì, đạo diễn.
Liêu An Như cười cười với viên đạo diễn, sau đó giống như đã khôi phục lại như thường. Nhưng mái tóc tung bay rối loạn phía sau có chút khổ sở, chỉ có chính nàng cảm nhận được hương vị này mà thôi.
Rời khỏi Cô Yên Sơn, biệt ly trong nước mắt.
Khi phó giám đốc Hà phụ trách khu du lịch Cô Yên Sơn liên tục kéo tay thể hiện cảm tình với đạo diễn phim Thiên Kiếm Kỳ Duyên, một chiếc xe thể thao màu đỏ lao đến như chớp trên con đường vừa mới được xây dựng chưa lâu.
Chiếc xe tiếp cận nhóm người Liêu An Như thì nhanh chóng dừng lại, một chiếc xe đẹp đẽ chậm rãi giảm tốc độ trên con đường không phải quá rộng, sau đó dừng lại cách Liêu An Như không quá xa.
Một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đi xuống xe, hắn lấy kính râm trên mũi xuống, trên gương mặt gầy gò chợt xuất hiện nụ cười:
- An Như, chúc mừng em thành công.
Nắp xe phía sau được mở ra, một biển hoa chợt xuất hiện, người ta xếp nó thành một dòng chữ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người: “ Em là hoa hồng của anh! “
Những nữ diễn viên của đoàn làm phim nhìn một xe đầy hoa hồng mà không khỏi hô lên kinh ngạc, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ.
Tiếng hô kinh ngạc vang lên phá vỡ không gian yên ắng, sau đó mọi ánh mắt đều tập trung lên người Liêu An Như.
Liêu An Như nhìn hoa và người đi về phía mình, nàng trầm ngâm giây lát rồi đi về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông nhìn thấy Liêu An Như đi về phía mình, trên mặt hắn nhanh chóng xuất hiện nụ cười, đó là nụ cười tự tin và tràn đầy đắc ý.
- Hàn Mộng, cám ơn lời chúc phúc của anh, hy vọng chúng ta vĩnh viễn là bạn.
Liêu An Như khẽ đưa ty ra, trên mặt là nụ cười vui vẻ.
Vĩnh viễn là bạn, đặc biệt là khi một người phụ nữ nói bốn chữ này với một người đàn ông có tâm ý với mình, ý nghĩa là gì thì mọi người đều hiểu, hơn nữa trong đoàn làm phim đã có nhiều nàng từng diễn qua phân cảnh thế này.
Mười phút sau thì trò vui mới xem như chấm dứt, mọi người đều đi, chỉ còn lại chút hương hoa vấn vương trong không khí.
- Nha đầu kia thật sự rất có cá tính.
Vương Tử Quân nhặt một đóa hoa lên, hắn thì thào nói, nhưng lúc này tâm tình của hắn tràn đầy mâu thuẫn.
Lần này Vương Tử Quân vốn có một tính toán, đó chính là đến đây nhìn người phụ nữ kiếp trước sống cùng mình nhiều năm rời khỏi La Nam, sau đó hắn lại là cá quay về nước quên đi chuyện trên bờ. Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe hơi thể thao xinh đẹp và hoa hồng của người đàn ông kia, hắn chợt sinh ra cảm giác có chút xúc động, một cảm xúc khác thường chợt tràn đầy lồng ngực hắn.
Cảm tình thế này người ta gọi là ghen ghét.
Một loại cảm giác ghen ghét liên tục thiêu đốt trong lòng Vương Tử Quân. Hắn vốn cho rằng mình đã có thể thản nhiên trước tất cả, thế nhưng khi hắn thấy người đàn ông họ Hàn kia mở nắp xe, hắn mới hiểu mình đang tự gạt mình.
Tình cảm hơn hai mươi năm, lại sinh con dưỡng dục, chỉ là một câu nói quên thì sẽ quên đi sao?
Chính không quên thì có thể làm được gì, hắn không có khả năng lấy Liêu An Như làm vợ.
Vương Tử Quân thở dài, hắn cầm đóa hoa hồng, sau đó rơi vào trầm ngâm.
Khu văn phòng ủy ban tỉnh Sơn Nam, Trương Đông Viễn đẩy cửa phòng làm việc của Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân đang ngồi bên cạnh bàn làm việc xem xét văn kiện, khi thấy Trương Đông Viễn đi đến thì nhanh chóng đứng lên nghênh đón. Hai người ngồi xuống ghế sa lông, sau đó thư ký đi vào đặt hai ly trà xuống trước mặt hai người Thạch Kiên Quân.
- Chủ tịch Trương, xem như anh phải khổ cực trong những ngày nghỉ vừa rồi. Tôi nghĩ rằng những ngày nghỉ sẽ có ít việc, không ngờ lại có nhiều chuyện như thế.
Thạch Kiên Quân nhích người ngồi lại gần với Trương Đông Viễn rồi cười nói.
Trương Đông Viễn cũng cười nói:
- Cũng không có gì cả, hai ngày qua có chút bề bộn, cũng may có nhiều chuyện nhưng lại không phát sinh sự cố gì lớn.
Thạch Kiên Quân cười cười ném một điếu thuốc cho Trương Đông Viễn. Nếu nói về độ tuổi, Thạch Kiên Quân còn kém Trương Đông Viễn vài tuổi, vì vậy hai người gặp nhau trò chuyện đều có thái độ khá tốt.
- Anh Trương, lần này tôi mời anh đến chính là vì sự kiện thành phố trọng tâm, lúc này tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh Sơn Nam đang dần chậm lại, chúng ta không những phải gắng sức thực hiện mục tiêu, hơn nữa còn phải vượt qua cả những người khác.
Thạch Kiên Quân gõ gõ ngón tay xuống bàn rồi nói tiếp:
- Thành phố trọng tâm chính là động cơ phát triển của tỉnh Sơn Nam chúng ta, cần phải sớm được quyết định, sớm một ngầy sẽ có lợi cho sự phát triển của cả tỉnh.
Trước khi đến Trương Đông Viễn cũng đã suy đoán mục đích Thạch Kiên Quân tìm gặp mình, lão cười cười nói:
- Thành phố trọng tâm được xác lập sẽ là một sự kiện có tính chiến lược lớn với tỉnh Sơn Nam, đối với phương diện suy xét thành phố trọng tâm, tổ khảo sát của chúng ta đã căn cứ vào nhiều luận chứng để xác định được ba thành phố trọng tâm phía đông tây bắc, thế nhưng lại khó quyết định thành phố trọng tâm ở phía nam.
Thạch Kiên Quân nghe Trương Đông Viễn lên tiếng mà liên tục gật đầu, đợi khi Trương Đông Viễn nói xong thì hắn mới trầm giọng nói:
- Phía nam không có thành phố nào quá vượt bậc, thật sự khó quyết định tìm ra một thành phố làm động cơ thúc đẩy cả vùng phát triển. Nhưng lúc này thời gian không còn chờ con người nữa, chủ tịch Đông Viễn, tổ công tác các anh nhất định phải cho ra phương án, chiều nay bí thư Nhất Phong sẽ mở hội nghị thường ủy để thảo luận về vấn đề này.
Kim Điền Lạc nhìn con số thống kê mà thiếu chút nữa kêu lớn. Trước kia hắn từng đến thăm một thành phố du lịch, thành phố kia một tháng cũng chỉ được năm trăm ngàn người lữ khách, nhưng Cô Yên Sơn chỉ cần bảy ngày đã có được cón số này.
Dù phương diện thu vé vào cổng là hạng nhất, nhưng đối với một thành phố du lịch thì phương diện ăn mặc đi ở mua sắm mới là miếng bánh lớn, cũng là động lực kéo GDP.
Chỉ là một kỳ nghỉ mà đã kéo được năm trăm ngàn lữ khách, ngày thường chỉ cần một phần mười thế này cũng đủ là một nguồn thu nhập không nhỏ cho thành phố La Nam.
Kim Điền Lạc nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn biết rõ trước kia đi kêu gọi đầu tư thường là tự mình ra mặt mời gọi người ta, bây giờ đã khác rồi. Thành phố La Nam có lưu lượng người quá lớn, mình phải là người chủ động, không, mình chỉ cần làm tốt công tác phục vụ là được.
- Bí thư Vương, tôi đã biết nên làm thế nào.
Kim Điền Lạc cười cười với Vương Tử Quân rồi dùng giọng nghiêm túc nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đặt bản báo cáo lên mặt bàn.
Ngày đầu tiên đi làm, người đến phòng làm việc của Vương Tử Quân báo cáo là khá đông. Sau khi hắn vội vàng nghe xong báo cáo cả buổi sáng, đột nhiên điện thoại vang lên.
Vương Tử Quân lấy điện thoại nhìn thoáng qua, hắn phát hiện một tin nhắn, được gửi đến từ một số điện thoại lạ. Hắn mở ra xem, chợt thấy bên trong có nội dung: “ Anh khỏe không? “
“ Ai vậy nhỉ? “
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân trực tiếp xóa tin nhắn này đi. Hắn là bí thư thị ủy, tuy số điện thoại của hắn là bí mật, thế nhưng vẫn có nhiều người thông qua nhiều phương pháp khác biệt để lấy được số điện thoại của hắn.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông lại vang lên, vẫn là số máy kia, Vương Tử Quân chỉ nhìn lướt qua mà không mở ra xem. Nhưng số điện thoại kia có vẻ rất cố chấp, khi Vương Tử Quân đang cúi đầu sửa văn kiện thì lại tiếp tục vang lên.
- Em là Liêu An Như, anh vẫn khỏe chứ?
Vương Tử Quân xem như biết được ai là người gửi tin sau khi đọc tin nhắn thứ ba.
Là số điện thoại của Liêu An Như.
Vương Tử Quân nhìn bốn chữ “ anh vẫn khỏe chứ? “ trong điện thoại, hắn trầm ngâm giây lát rồi cũng không chú ý đến tin nhắn này. Khi ở trong khu du lịch Cô Yên Sơn thì Vương Tử Quân đã từng gặp Liêu An Như, khi đó nàng đang tham gia buổi họp báo của tổ làm phim Thiên Kiếm Kỳ Duyên. Dù nói là gặp mặt thế nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua nàng từ phía xa mà thôi.
Lúc đó Liêu An Như mặc một bộ trang phục cổ trang, nàng đi dưới ánh mặt trời chói lọi giống như một tiên nữ xinh đẹp, nhưng tiên nữ này giống như đã rời xa khỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có chút cảm giác giải thoát, có chút chán nản, còn có vài phần không muốn. Nhưng tâm tình khi đó của hắn cũng chỉ có như vậy mà thôi, hắn không đi đến nói chuyện gì với nàng, chỉ nhàn nhạt bỏ đi mà thôi.
Vương Tử Quân vốn cho rằng sau này mình không còn nhiều quan hệ với Liêu An Như, lại chưa từng nghĩ Liêu An Như sẽ gửi cho mình một tin nhắn như vậy.
Gương mặt chẳng bằng không gặp, nếu hai người gặp nhau để rồi tra tấn nhau, không bàng cá quay về nước quên chuyện trên bờ.
Vương Tử Quân lại xóa đi tin nhắn của Liêu An Như, sau đó tiếp tục xem xét văn kiện, mà điện thoại vừa đặt xuống lại vang lên.
- Bí thư Vương, mười một giờ hôm nay chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố La Nam, tôi hy vọng có thể được gặp mặt ngài, có được không?
Vương Tử Quân nhìn tin nhắn này mà chợt rơi vào trầm mặc, trong lòng hắn hiểu rõ, lúc này gặp Liêu An Như thì chính mình cũng không cho nàng được thứ gì. Nhưng kiếp trước hai người có nhiều tình cảm, bây giờ hắn thật sự buông bỏ không được.
Đi hay không? Có hai lựa chọn, hắn xiết chặt bàn tay, chợt cảm thấy cực kỳ do dự.
Trong lúc do dự thì Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, lần này hắn cũng không gọi Khương Long Cương, chỉ lấy chìa khóa chiếc xe việt dã từ trong tay Lý Đức Trụ rồi chạy như bay về phía khu du lịch Cô Yên Sơn.
Cô Yên Sơn, hôm nay Liêu An Như sẽ phải rời khỏi nơi này.
- Đạo diễn, tôi nghe một người bạn học nói, bộ phim Thiên Kiếm Kỳ Duyên thật sự được mọi người xem nhiều nhất.
Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi uống éo đi đến bên cạnh đạo diễn phim Thiên Kiếm Kỳ Duyên rồi dùng giọng tràn đầy nịnh nọt nói.
- Tôi cũng có nghe nói như vậy, có vài đài truyền hình lén phát sóng phim của chúng ta, nếu không thì sẽ có lượng người xem cực kỳ lớn.
Một người phụ nữ mặc cáo vàng cũng dùng giọng nịnh nọt nói với viên đạo diễn.
Viên đạo diễn không nói gì thêm, thế nhưng nụ cười trên mặt đã nói rõ tất cả. Thiên Kiếm Kỳ Duyên kiếm được thành công lớn, làm cho một người không có mấy địa vị trong giới đạo diễn như hắn tiến lên như diều gặp gió, bây giờ phim của hắn đang được chiếu ở khắp nơi, có rất nhiều bộ phim nhựa đang được người ta mời chào hắn làm đạo diễn.
Làm phim tất nhiên sẽ có tiền, có lợi nhuận.
Nhưng những bộ phim nhựa căn bản không lọt vào mắt của những đạo diễn có tiếng, người này không những muốn làm bộ phim hay, còn phải tìm được đồng lương cao.
- An Như sao còn chưa đến?
Đạo diễn nhìn vài chiếc xe đang vận chuyển đồ đạc, sau đó hỏi một người phụ nữ ở bên cạnh.
- Chị Liêu đang trang điểm trong phòng, lát nữa sẽ đi ra.
Người phụ nữ kia nói chuyện ngọt hơn mật, thế nhưng hoàn toàn có thể nghe được vài phần ghen ghét trong lời nói của nàng.
Một người phụ nữ khác thấy đạo diễn không có phản ứng thì trong lòng thầm tức giận, nhưng nàng biết mình căn bản không thể nào sánh được với Liêu An Như, thế là hai mắt xoay chuyển, lại cười nói:
- Tiểu Lạc, cậu nói xem lần này Hàn công tử sẽ đưa đến cho An Như bao nhiêu hoa đây?
- Lần trước đưa đến chín trăm chín mươi chín đóa, tôi cảm thấy lần này có lẽ cũng không ít.
Khi hai người phụ nữ đang bàn luận về vấn đề này, Liêu An Như từ trong phòng đi ra. Vì bây giờ là mùa xuân nên Liêu An Như ăn mặc khá đơn giản, quần jean xanh vào áo thun ngắn tay màu trắng, xem như biểu hiện đầy đủ dáng người ra bên ngoài.
Nhưng Liêu An Như cũng không đi về phía đám người đạo diễn, nàng đi về phía một đài cao trong khu du lịch Cô Yên Sơn.
Trên đài gió khá mạnh, bình thường nếu có người thích ngắm cảnh sẽ đi lên một hai phút, các diễn viên lại càng không thích đi lên đây.
- An Như, em muốn làm gì vậy?
Đạo diễn thấy Liêu An Như leo lên đài quan sát thì vội vàng lớn tiếng hỏi.
- Không có gì, em muốn ngắm cảnh một chút.
Liêu An Như leo lên đài rồi nhìn khắp chung quanh.
Gió núi có vẻ khá mạnh, thổi tung những sợi tóc của nàng, mái tóc đen tung bay giống như dải lụa phất phơ trong gió/.
- Hì hì, bày vẽ trò gì vậy?
Tiểu Lạc nhìn thấy mọi người lúc này đều đang quan sát Liêu An Như, thế là dùng giọng mang theo vài phần ghen ghét nói.
- Bày vẽ sao? Hừ hừ, đây là nhìn tình lang, không phải đang ngóng tình lang sao? Đừng nghĩ rằng người ta giả vờ ba trinh sáu liệt trước mặt Hàn công tử, bây giờ người ta không đến chẳng phải trợn mắt há mồm rồi sao? Đúng là chờ không kịp còn giả vờ.
Khi hai người phụ nữ nói chuyện thì gió càng thêm mạnh, đừng nói là ở bên trên đài quan sát, người ở bên dưới cũng đã cảm thấy lạnh lẽo.
- An Như, xuống đây đi, chúng ta sắp xuất phát rồi.
Đạo diễn nhìn Liêu An Như, trong lòng thật sự có chút gấp gáp.
- Tôi ngắm cảnh một lúc đã, tôi đã thu dọn xong tất cả rồi, đến giờ tôi sẽ xuất phát.
Liêu An Như dù đang cười nói thế nhưng ánh mắt của nàng vẫn nhìn về phía đường vào núi, từng chiếc xe lớn nhỏ liên tục xẹt qua mắt nàng, liệu trong những chiếc xe kia có một cái thuộc về hắn không?
Liêu An Như biết hắn đã có vợ, biết rõ hắn không thể nào lấy mình, thậm chí còn cảm giác được hắn ta đang ra sức tránh né mình. Nàng vốn cho rằng mình đã quên đi tất cả, thế nhưng hôm này sẽ rời khỏi thành phố La Nam, nàng nhịn không được phải nhắn tin cho số điện thoại kia, đó là một dãy số mãi khắc ghi vào trong lòng nàng.
Nhưng hắn sẽ đến sao? Gió núi gào thét cuốn tung mái tóc dài đen nhánh.
- An Như, chúng ta phải đi rồi.
Vài phút trôi qua, giọng nói của đạo diễn vẫn vang lên.
Liêu An Như nghe âm thanh của đạo diễn mà càng thêm khó chịu, bàn tay trắng nõn của nàng chợt xiết chặt, nhưng bàn chân lại tiếp tục tiến về phía trước.
- Một bước, hai bước, ba bước...
Hầu như mỗi bước đi thì Liêu An Như luôn nhìn về một phía của đài quan sát, nàng thật sự hy vọng khoảnh khắc nào đó hình bóng của hắn sẽ xuất hiện trong mắt mình.
- Tuýt tuýt tuýt...
Còi xe hơi vang lên, Liêu An Như biết rõ đó là âm thanh thúc giục mình. Nàng có chút tiếc nuối, thế nhưng cuối cùng cũng phải quyết tâm đi xuống đài quan sát.
- Không sao đấy chứ Liêu An Như?
Đạo diễn rất tán thưởng cô gái ngoài mềm trong cứng này, tuy hắn dồn tinh lực lên phương diện làm phim, thế nhưng sức quan sát nhạy cảm làm cho hắn cảm nhận được cô gái này căn bản không bình thường.
- Không có gì, đạo diễn.
Liêu An Như cười cười với viên đạo diễn, sau đó giống như đã khôi phục lại như thường. Nhưng mái tóc tung bay rối loạn phía sau có chút khổ sở, chỉ có chính nàng cảm nhận được hương vị này mà thôi.
Rời khỏi Cô Yên Sơn, biệt ly trong nước mắt.
Khi phó giám đốc Hà phụ trách khu du lịch Cô Yên Sơn liên tục kéo tay thể hiện cảm tình với đạo diễn phim Thiên Kiếm Kỳ Duyên, một chiếc xe thể thao màu đỏ lao đến như chớp trên con đường vừa mới được xây dựng chưa lâu.
Chiếc xe tiếp cận nhóm người Liêu An Như thì nhanh chóng dừng lại, một chiếc xe đẹp đẽ chậm rãi giảm tốc độ trên con đường không phải quá rộng, sau đó dừng lại cách Liêu An Như không quá xa.
Một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đi xuống xe, hắn lấy kính râm trên mũi xuống, trên gương mặt gầy gò chợt xuất hiện nụ cười:
- An Như, chúc mừng em thành công.
Nắp xe phía sau được mở ra, một biển hoa chợt xuất hiện, người ta xếp nó thành một dòng chữ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người: “ Em là hoa hồng của anh! “
Những nữ diễn viên của đoàn làm phim nhìn một xe đầy hoa hồng mà không khỏi hô lên kinh ngạc, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ.
Tiếng hô kinh ngạc vang lên phá vỡ không gian yên ắng, sau đó mọi ánh mắt đều tập trung lên người Liêu An Như.
Liêu An Như nhìn hoa và người đi về phía mình, nàng trầm ngâm giây lát rồi đi về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông nhìn thấy Liêu An Như đi về phía mình, trên mặt hắn nhanh chóng xuất hiện nụ cười, đó là nụ cười tự tin và tràn đầy đắc ý.
- Hàn Mộng, cám ơn lời chúc phúc của anh, hy vọng chúng ta vĩnh viễn là bạn.
Liêu An Như khẽ đưa ty ra, trên mặt là nụ cười vui vẻ.
Vĩnh viễn là bạn, đặc biệt là khi một người phụ nữ nói bốn chữ này với một người đàn ông có tâm ý với mình, ý nghĩa là gì thì mọi người đều hiểu, hơn nữa trong đoàn làm phim đã có nhiều nàng từng diễn qua phân cảnh thế này.
Mười phút sau thì trò vui mới xem như chấm dứt, mọi người đều đi, chỉ còn lại chút hương hoa vấn vương trong không khí.
- Nha đầu kia thật sự rất có cá tính.
Vương Tử Quân nhặt một đóa hoa lên, hắn thì thào nói, nhưng lúc này tâm tình của hắn tràn đầy mâu thuẫn.
Lần này Vương Tử Quân vốn có một tính toán, đó chính là đến đây nhìn người phụ nữ kiếp trước sống cùng mình nhiều năm rời khỏi La Nam, sau đó hắn lại là cá quay về nước quên đi chuyện trên bờ. Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe hơi thể thao xinh đẹp và hoa hồng của người đàn ông kia, hắn chợt sinh ra cảm giác có chút xúc động, một cảm xúc khác thường chợt tràn đầy lồng ngực hắn.
Cảm tình thế này người ta gọi là ghen ghét.
Một loại cảm giác ghen ghét liên tục thiêu đốt trong lòng Vương Tử Quân. Hắn vốn cho rằng mình đã có thể thản nhiên trước tất cả, thế nhưng khi hắn thấy người đàn ông họ Hàn kia mở nắp xe, hắn mới hiểu mình đang tự gạt mình.
Tình cảm hơn hai mươi năm, lại sinh con dưỡng dục, chỉ là một câu nói quên thì sẽ quên đi sao?
Chính không quên thì có thể làm được gì, hắn không có khả năng lấy Liêu An Như làm vợ.
Vương Tử Quân thở dài, hắn cầm đóa hoa hồng, sau đó rơi vào trầm ngâm.
Khu văn phòng ủy ban tỉnh Sơn Nam, Trương Đông Viễn đẩy cửa phòng làm việc của Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân đang ngồi bên cạnh bàn làm việc xem xét văn kiện, khi thấy Trương Đông Viễn đi đến thì nhanh chóng đứng lên nghênh đón. Hai người ngồi xuống ghế sa lông, sau đó thư ký đi vào đặt hai ly trà xuống trước mặt hai người Thạch Kiên Quân.
- Chủ tịch Trương, xem như anh phải khổ cực trong những ngày nghỉ vừa rồi. Tôi nghĩ rằng những ngày nghỉ sẽ có ít việc, không ngờ lại có nhiều chuyện như thế.
Thạch Kiên Quân nhích người ngồi lại gần với Trương Đông Viễn rồi cười nói.
Trương Đông Viễn cũng cười nói:
- Cũng không có gì cả, hai ngày qua có chút bề bộn, cũng may có nhiều chuyện nhưng lại không phát sinh sự cố gì lớn.
Thạch Kiên Quân cười cười ném một điếu thuốc cho Trương Đông Viễn. Nếu nói về độ tuổi, Thạch Kiên Quân còn kém Trương Đông Viễn vài tuổi, vì vậy hai người gặp nhau trò chuyện đều có thái độ khá tốt.
- Anh Trương, lần này tôi mời anh đến chính là vì sự kiện thành phố trọng tâm, lúc này tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh Sơn Nam đang dần chậm lại, chúng ta không những phải gắng sức thực hiện mục tiêu, hơn nữa còn phải vượt qua cả những người khác.
Thạch Kiên Quân gõ gõ ngón tay xuống bàn rồi nói tiếp:
- Thành phố trọng tâm chính là động cơ phát triển của tỉnh Sơn Nam chúng ta, cần phải sớm được quyết định, sớm một ngầy sẽ có lợi cho sự phát triển của cả tỉnh.
Trước khi đến Trương Đông Viễn cũng đã suy đoán mục đích Thạch Kiên Quân tìm gặp mình, lão cười cười nói:
- Thành phố trọng tâm được xác lập sẽ là một sự kiện có tính chiến lược lớn với tỉnh Sơn Nam, đối với phương diện suy xét thành phố trọng tâm, tổ khảo sát của chúng ta đã căn cứ vào nhiều luận chứng để xác định được ba thành phố trọng tâm phía đông tây bắc, thế nhưng lại khó quyết định thành phố trọng tâm ở phía nam.
Thạch Kiên Quân nghe Trương Đông Viễn lên tiếng mà liên tục gật đầu, đợi khi Trương Đông Viễn nói xong thì hắn mới trầm giọng nói:
- Phía nam không có thành phố nào quá vượt bậc, thật sự khó quyết định tìm ra một thành phố làm động cơ thúc đẩy cả vùng phát triển. Nhưng lúc này thời gian không còn chờ con người nữa, chủ tịch Đông Viễn, tổ công tác các anh nhất định phải cho ra phương án, chiều nay bí thư Nhất Phong sẽ mở hội nghị thường ủy để thảo luận về vấn đề này.
/1843
|