Giám đốc Hà cười cười dùng giọng cung kính nói:
- Bí thư Vương, công ty Đông Du chúng ta có quan hệ không tồi với một vài đài truyền hình, tất nhiên bây giờ bọn họ sẽ giúp đỡ chúng tôi tuyên truyền một chút, hiện tại thì mùi rượu thơm cũng sợ ngõ sâu rồi.
Giám đốc Hà còn chưa nói hết lời, ánh mắt đã nhìn về phía nữ phóng viên, nhìn biên tập viên mà nhân dân cả nước đều biết, vẻ mặt có hơi sững sờ.
- Công ty Đông Du quả nhiên là rất giỏi, có thể mời được cả biên tập viên của đài truyền hình CCTV...
Giám đốc Triệu cũng thấy nữ phóng viên kia, thế là dùng giọng nịnh nọt nói với giám đốc Hà.
Giám đốc Triệu vừa rồi đi ra làm báo cáo cho lãnh đạo công ty, lúc này có bộ dạng rất hăng hái. Hắn vốn gọi điện thoại cho giám đốc khách sạn, cũng không ngờ lãnh đạo công ty cũng có mặt, hắn thấy sự việc này mình không thể làm chủ được, thế là tranh thủ thời gian báo cáo cho lãnh đạo.
Giám đốc sau khi nghe nói tình huống ở khu du lịch Cô Yên Sơn thì lập tức chỉ thị cho giám đốc Triệu nhanh chóng làm tốt công tác liên hệ với thành phố La Nam, đặc biệt là phương diện chuẩn bị hợp tác, những công tác còn lại chờ hắn đến rồi nói sau.
Dù là phó giám đốc nhưng giám đốc Triệu cũng không có nhiều cơ hội được lãnh đạo coi trọng, đây càng là lần đầu tiên giám đốc trịnh trọng giao nhiệm vụ cho hắn như vậy, thế nên hắn càng cố gắng biểu hiện vị trí chính đáng của mình.
Giám đốc Hà nghe lời nói của giám đốc Triệu, nụ cười trên mặt chợt ngưng tụ lại, rốt cuộc có bao nhiêu truyền thông đến đây thì hắn biết rất rõ, căn bản cũng không có đài truyền hình nào là quá lớn, bây giờ là có chuyện gì?
Không phải là giám đốc Hà không muốn mời, thế nhưng cấp bậc của hắn căn bản là không đủ. Chẳng lẽ người ta không mời mà đến? Tự chạy đến làm quảng cáo cho mình sao?
Xem ra lần này Cô Yên Sơn còn chưa mở cửa thì đã có khởi đầu tốt đẹp rồi.
...
- Hôm nay thời tiết quá tốt, mặt trời rực rỡ, tượng trưng cho sự nghiệp của chúng ta phát triển mạnh mẽ. Trong bầu không khí này, tôi mong muốn công ty Thần Huy liên tục phát triển, cũng tin tưởng vào thị ủy Tam Hồ...
Những lời nói dõng dạc phát ra từ miệng Đường Cảnh Ung, hắn còn chưa nói xong thì những tiếng vỗ tay nhiệt liệt đã vang lên.
Tiếng vỗ tay thật sự vừa làm sống động vừa làm nóng bầu không khí, thúc đẩy công tác khởi công lần này. Lâm Trường Công là người tổ chức sự kiện khởi công, hắn đứng trên đài chủ tịch, đưa mắt nhìn không gian thoáng đãng, một cảm giác hào hùng chợt bùng lên.
Không bao lâu sau vùng đất này sẽ biến thành một trung tâm sản xuất tivi, nếu hạng mục hoàn công, từ nơi này sẽ có hàng chục ngàn chiếc tivi đổ ra cả nước.
Đơn vị tính bằng nghìn không khỏi làm cho người ta rung động, con số đó sẽ đưa đến cho thành phố Tam Hồ bao nhiêu lợi thuận về thuế? Sẽ đẩy thành phố Tam Hồ phát triển đến mức nào?
Bảy trăm triệu đầu tư có phải là quá nhỏ không?
Lâm Trường Công nghe những lời tán dương về hạng mục sản xuất tivi của bí thư Đường, thế là trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác còn chưa thỏa mãn. Nếu so với một công viên kỹ thuật với mức đầu tư trên chục tỷ, hạng mục của mình thật sự là quá nhỏ. Nếu như không phải thành phố La Nam có một công viên kỹ thuật phát sáng rực rỡ, năm nay làm sao có thể đứng trên hàng có thể cạnh tranh lực ảnh hưởng với thành phố Tam Hồ?
“ Thật sự hơi nhỏ! “
Lâm Trường Công không khỏi nhớ đến lời nói tràn đầy ý nghĩa của thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ với mình trước đó.
Đằng Đạt Hải là giám đốc công ty Thần Huy, là nhà đầu tư, tất nhiên vị trí càng là ở gần bên cạnh Lâm Trường Công. Giám đốc Đằng đã đại biểu công ty phát biểu vài lời, lúc này thấy tình huống đang diễn ra thì không khỏi nở nụ cười nhạt.
- Giám đốc Đằng.
Lâm Trường Công khẽ huýnh tay Đằng Đạt Hải rồi khẽ nói.
Đằng Đạt Hải thấy Lâm Trường Công muốn nói chuyện với mình, hắn khẽ nghiêng đầu qua, sau đó chờ Lâm Trường Công lên tiếng.
- Giám đốc Đằng, lần này các anh đưa ra sáu dây chuyền sản xuất tivi, như vậy có phải quá ít không?
Nơi đây cũng không phải chỗ khách sáo, vì vậy mà Lâm Trường Công mở miệng trực tiếp đi vào vấn đề.
Đằng Đạt Hải biết tâm tư của bí thư Lâm, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Công ty chúng tôi có kế hoạch đầu tư lớn, nhưng lúc này tài chính có hơi khó khăn, quay vòng đồng vốn hơi khó, Vì vậy mà chúng tôi mới quyết định nén lại một chút, thế cho nên mới có con số bảy trăm triệu.
Nén lại thì đã là bảy trăm triệu, nếu như không thì sẽ là con số bao nhiêu? Trong đầu Đằng Đạt Hải lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn trầm ngâm giây lát rồi hỏi Đằng Đạt Hải:
- Giai đoạn đầu quý công ty định đầu tư bao nhiêu tiền.
- Cũng không phải là quá nhiều, chỉ là hai tỷ, đồng thời đưa đến mười lăm dây chuyền sản xuất. Thế nhưng cuối cùng bên phía ngân hàng có chút vấn đề, vì vậy mới cắt đi hơn phân nửa hạng mục.
Đầu tư hơn hai tỷ, mười lăm dây chuyền sản xuất, nếu như hạng mục này thuận lợi áp dụng, chỉ sợ thành tích của thành phố Tam Hồ sẽ làm cho hai mắt lãnh đạo phải tỏa sáng.
- Giám đốc Đằng, các anh có muốn tiếp tục đẩy mạnh đầu tư hay không?
Lâm Trường Công cố gắng áp chế kích động, hắn trầm giọng nói với Đằng Đạt Hải.
- Các đồng chí, tôi tin dưới sự nỗ lực và cùng chung cố gắng của các vị, thành phố Tam Hồ chúng ta sẽ tiến lên một giai đoạn công tác mới, phương diện phát triển kinh tế sẽ có hiệu quả mới, thành phố chúng ta sẽ...
Đường Cảnh Ung vẫn lên tiếng rất dõng dạc, nhưng lúc này Lâm Trường Công căn bản không còn quá quan tâm đến lời nói của bí thư Đường Cảnh Ung, trong lòng hắn liên tục lóe lên hạng mục hai tỷ.
Lâm Trường Công suy xét về phương diện này, sau đó hắn đưa mắt nhìn Đằng Đạt Hải, rất sợ những lời từ chối phát ra từ miệng đối phương.
- Sao lại không cơ chứ? Công ty Thần Huy chúng tôi muốn là công ty sản xuất tivi mạnh nhất cả nước, nhưng vấn đề khó khăn về tài chính căn bản là không dễ giải quyết.
Đằng Đạt Hải lúc này đã hiểu rõ vấn đề, lời nói đã bắt đầu co hơi lớn.
Lâm Trường Công nghe được những lời của Đằng Đạt Hải thì thả lỏng một chút, thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ đưa đến bốn ngân hàng lớn trong tỉnh, nếu như mình không vận dụng thì rõ ràng là kẻ ngốc.
- Phương diện tài chính, đợi sau này chúng ta cùng thương lượng.
Lâm Trường Công vung tay với Đằng Đạt Hải, bộ dạng giống như đã tính trước.
Khi Đường Cảnh Ung chấm dứt bài phát biểu, Triệu Bảo Lâm là người chủ trì hội nghị, hắn lớn tiếng nói:
- Lúc này tôi tuyên bố nghi thức khởi công bắt đầu.
Khoảnh khắc này pháo mừng và pháo hoa liên tục vang lên đinh tai nhức óc.
Giấy màu được phóng lên trời rồi rơi xuống lả tả như mưa.
Đám lãnh đạo Đường Cảnh Ung, Quan Vĩnh Hạ mỗi người cầm một chiếc xẻng xúc vài lượt đất bồi lên.
Ánh đèn liên tục lóe lên ngay sau khi lãnh đạo có động tác, đám phong viên đài truyền hình thành phố Tam Hồ càng vội vàng chạy đến bên cạnh lãnh đạo, theo sát hành động của lãnh đạo.
Nghi thức khởi công bắt đầu nhanh và kết thúc cũng nhanh, khi lên xe, Lâm Trường Công cũng ngồi bên cạnh bí thư Đường Cảnh Ung, hai bên cùng nói chuyện vui đùa. Nhưng khi hắn lên xe thì đã sắp xếp cho chủ tịch Triệu Bảo Lâm và phó chủ tịch thường vụ Hào Tử Động phụ trách công tác với Đằng Đạt Hải và bốn lãnh đạo ngân hàng lớn trong tỉnh, tiến hành bàn bạc việc đầu tư.
Một kẻ có tình và một kẻ cố ý, hai bên đụng vào nhau, tất nhiên sẽ là củi khô bốc lửa, càng khó thể vãn hồi.
Khi xe còn chưa đến khách sạn Tam Hồ thì Triệu Bảo Lâm đã cùng Đằng Đạt Hải thương thảo khá tốt đẹp, sẽ thêm vào một tỷ ba trăm triệu, tiền chủ yếu vay từ ngân hàng, khối chính quyền thành phố Tam Hồ sẽ phụ trách phương diện vay nợ.
Nếu so sánh với Triệu Bảo Lâm thì Hào Tử Động có tiến độ khá chậm, nhưng đám người kia cũng không từ chối. Hắn là người thường xuyên liên hệ với ngân hàng, hắn biết rõ bọn họ có thái độ lập lờ nước đôi, chính là ý nghĩa sự việc có chút khó khăn, thế nhưng vẫn có hướng giải quyết.
Vì vậy sau đó Lâm Trường Công bắt đầu bài binh bố trận, đó chính là sắp xếp từng vị thường ủy một choi một với một vị lãnh đạo ngân hàng, cố gắng để công ty Thần Huy mở rộng hạng mục.
Công ty Thần Huy đã sớm có chuẩn bị, thế cho nên chỉ việc đưa ra phương án là xong.
- Bí thư Vương, công ty Đông Du chúng ta có quan hệ không tồi với một vài đài truyền hình, tất nhiên bây giờ bọn họ sẽ giúp đỡ chúng tôi tuyên truyền một chút, hiện tại thì mùi rượu thơm cũng sợ ngõ sâu rồi.
Giám đốc Hà còn chưa nói hết lời, ánh mắt đã nhìn về phía nữ phóng viên, nhìn biên tập viên mà nhân dân cả nước đều biết, vẻ mặt có hơi sững sờ.
- Công ty Đông Du quả nhiên là rất giỏi, có thể mời được cả biên tập viên của đài truyền hình CCTV...
Giám đốc Triệu cũng thấy nữ phóng viên kia, thế là dùng giọng nịnh nọt nói với giám đốc Hà.
Giám đốc Triệu vừa rồi đi ra làm báo cáo cho lãnh đạo công ty, lúc này có bộ dạng rất hăng hái. Hắn vốn gọi điện thoại cho giám đốc khách sạn, cũng không ngờ lãnh đạo công ty cũng có mặt, hắn thấy sự việc này mình không thể làm chủ được, thế là tranh thủ thời gian báo cáo cho lãnh đạo.
Giám đốc sau khi nghe nói tình huống ở khu du lịch Cô Yên Sơn thì lập tức chỉ thị cho giám đốc Triệu nhanh chóng làm tốt công tác liên hệ với thành phố La Nam, đặc biệt là phương diện chuẩn bị hợp tác, những công tác còn lại chờ hắn đến rồi nói sau.
Dù là phó giám đốc nhưng giám đốc Triệu cũng không có nhiều cơ hội được lãnh đạo coi trọng, đây càng là lần đầu tiên giám đốc trịnh trọng giao nhiệm vụ cho hắn như vậy, thế nên hắn càng cố gắng biểu hiện vị trí chính đáng của mình.
Giám đốc Hà nghe lời nói của giám đốc Triệu, nụ cười trên mặt chợt ngưng tụ lại, rốt cuộc có bao nhiêu truyền thông đến đây thì hắn biết rất rõ, căn bản cũng không có đài truyền hình nào là quá lớn, bây giờ là có chuyện gì?
Không phải là giám đốc Hà không muốn mời, thế nhưng cấp bậc của hắn căn bản là không đủ. Chẳng lẽ người ta không mời mà đến? Tự chạy đến làm quảng cáo cho mình sao?
Xem ra lần này Cô Yên Sơn còn chưa mở cửa thì đã có khởi đầu tốt đẹp rồi.
...
- Hôm nay thời tiết quá tốt, mặt trời rực rỡ, tượng trưng cho sự nghiệp của chúng ta phát triển mạnh mẽ. Trong bầu không khí này, tôi mong muốn công ty Thần Huy liên tục phát triển, cũng tin tưởng vào thị ủy Tam Hồ...
Những lời nói dõng dạc phát ra từ miệng Đường Cảnh Ung, hắn còn chưa nói xong thì những tiếng vỗ tay nhiệt liệt đã vang lên.
Tiếng vỗ tay thật sự vừa làm sống động vừa làm nóng bầu không khí, thúc đẩy công tác khởi công lần này. Lâm Trường Công là người tổ chức sự kiện khởi công, hắn đứng trên đài chủ tịch, đưa mắt nhìn không gian thoáng đãng, một cảm giác hào hùng chợt bùng lên.
Không bao lâu sau vùng đất này sẽ biến thành một trung tâm sản xuất tivi, nếu hạng mục hoàn công, từ nơi này sẽ có hàng chục ngàn chiếc tivi đổ ra cả nước.
Đơn vị tính bằng nghìn không khỏi làm cho người ta rung động, con số đó sẽ đưa đến cho thành phố Tam Hồ bao nhiêu lợi thuận về thuế? Sẽ đẩy thành phố Tam Hồ phát triển đến mức nào?
Bảy trăm triệu đầu tư có phải là quá nhỏ không?
Lâm Trường Công nghe những lời tán dương về hạng mục sản xuất tivi của bí thư Đường, thế là trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác còn chưa thỏa mãn. Nếu so với một công viên kỹ thuật với mức đầu tư trên chục tỷ, hạng mục của mình thật sự là quá nhỏ. Nếu như không phải thành phố La Nam có một công viên kỹ thuật phát sáng rực rỡ, năm nay làm sao có thể đứng trên hàng có thể cạnh tranh lực ảnh hưởng với thành phố Tam Hồ?
“ Thật sự hơi nhỏ! “
Lâm Trường Công không khỏi nhớ đến lời nói tràn đầy ý nghĩa của thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ với mình trước đó.
Đằng Đạt Hải là giám đốc công ty Thần Huy, là nhà đầu tư, tất nhiên vị trí càng là ở gần bên cạnh Lâm Trường Công. Giám đốc Đằng đã đại biểu công ty phát biểu vài lời, lúc này thấy tình huống đang diễn ra thì không khỏi nở nụ cười nhạt.
- Giám đốc Đằng.
Lâm Trường Công khẽ huýnh tay Đằng Đạt Hải rồi khẽ nói.
Đằng Đạt Hải thấy Lâm Trường Công muốn nói chuyện với mình, hắn khẽ nghiêng đầu qua, sau đó chờ Lâm Trường Công lên tiếng.
- Giám đốc Đằng, lần này các anh đưa ra sáu dây chuyền sản xuất tivi, như vậy có phải quá ít không?
Nơi đây cũng không phải chỗ khách sáo, vì vậy mà Lâm Trường Công mở miệng trực tiếp đi vào vấn đề.
Đằng Đạt Hải biết tâm tư của bí thư Lâm, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Công ty chúng tôi có kế hoạch đầu tư lớn, nhưng lúc này tài chính có hơi khó khăn, quay vòng đồng vốn hơi khó, Vì vậy mà chúng tôi mới quyết định nén lại một chút, thế cho nên mới có con số bảy trăm triệu.
Nén lại thì đã là bảy trăm triệu, nếu như không thì sẽ là con số bao nhiêu? Trong đầu Đằng Đạt Hải lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn trầm ngâm giây lát rồi hỏi Đằng Đạt Hải:
- Giai đoạn đầu quý công ty định đầu tư bao nhiêu tiền.
- Cũng không phải là quá nhiều, chỉ là hai tỷ, đồng thời đưa đến mười lăm dây chuyền sản xuất. Thế nhưng cuối cùng bên phía ngân hàng có chút vấn đề, vì vậy mới cắt đi hơn phân nửa hạng mục.
Đầu tư hơn hai tỷ, mười lăm dây chuyền sản xuất, nếu như hạng mục này thuận lợi áp dụng, chỉ sợ thành tích của thành phố Tam Hồ sẽ làm cho hai mắt lãnh đạo phải tỏa sáng.
- Giám đốc Đằng, các anh có muốn tiếp tục đẩy mạnh đầu tư hay không?
Lâm Trường Công cố gắng áp chế kích động, hắn trầm giọng nói với Đằng Đạt Hải.
- Các đồng chí, tôi tin dưới sự nỗ lực và cùng chung cố gắng của các vị, thành phố Tam Hồ chúng ta sẽ tiến lên một giai đoạn công tác mới, phương diện phát triển kinh tế sẽ có hiệu quả mới, thành phố chúng ta sẽ...
Đường Cảnh Ung vẫn lên tiếng rất dõng dạc, nhưng lúc này Lâm Trường Công căn bản không còn quá quan tâm đến lời nói của bí thư Đường Cảnh Ung, trong lòng hắn liên tục lóe lên hạng mục hai tỷ.
Lâm Trường Công suy xét về phương diện này, sau đó hắn đưa mắt nhìn Đằng Đạt Hải, rất sợ những lời từ chối phát ra từ miệng đối phương.
- Sao lại không cơ chứ? Công ty Thần Huy chúng tôi muốn là công ty sản xuất tivi mạnh nhất cả nước, nhưng vấn đề khó khăn về tài chính căn bản là không dễ giải quyết.
Đằng Đạt Hải lúc này đã hiểu rõ vấn đề, lời nói đã bắt đầu co hơi lớn.
Lâm Trường Công nghe được những lời của Đằng Đạt Hải thì thả lỏng một chút, thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ đưa đến bốn ngân hàng lớn trong tỉnh, nếu như mình không vận dụng thì rõ ràng là kẻ ngốc.
- Phương diện tài chính, đợi sau này chúng ta cùng thương lượng.
Lâm Trường Công vung tay với Đằng Đạt Hải, bộ dạng giống như đã tính trước.
Khi Đường Cảnh Ung chấm dứt bài phát biểu, Triệu Bảo Lâm là người chủ trì hội nghị, hắn lớn tiếng nói:
- Lúc này tôi tuyên bố nghi thức khởi công bắt đầu.
Khoảnh khắc này pháo mừng và pháo hoa liên tục vang lên đinh tai nhức óc.
Giấy màu được phóng lên trời rồi rơi xuống lả tả như mưa.
Đám lãnh đạo Đường Cảnh Ung, Quan Vĩnh Hạ mỗi người cầm một chiếc xẻng xúc vài lượt đất bồi lên.
Ánh đèn liên tục lóe lên ngay sau khi lãnh đạo có động tác, đám phong viên đài truyền hình thành phố Tam Hồ càng vội vàng chạy đến bên cạnh lãnh đạo, theo sát hành động của lãnh đạo.
Nghi thức khởi công bắt đầu nhanh và kết thúc cũng nhanh, khi lên xe, Lâm Trường Công cũng ngồi bên cạnh bí thư Đường Cảnh Ung, hai bên cùng nói chuyện vui đùa. Nhưng khi hắn lên xe thì đã sắp xếp cho chủ tịch Triệu Bảo Lâm và phó chủ tịch thường vụ Hào Tử Động phụ trách công tác với Đằng Đạt Hải và bốn lãnh đạo ngân hàng lớn trong tỉnh, tiến hành bàn bạc việc đầu tư.
Một kẻ có tình và một kẻ cố ý, hai bên đụng vào nhau, tất nhiên sẽ là củi khô bốc lửa, càng khó thể vãn hồi.
Khi xe còn chưa đến khách sạn Tam Hồ thì Triệu Bảo Lâm đã cùng Đằng Đạt Hải thương thảo khá tốt đẹp, sẽ thêm vào một tỷ ba trăm triệu, tiền chủ yếu vay từ ngân hàng, khối chính quyền thành phố Tam Hồ sẽ phụ trách phương diện vay nợ.
Nếu so sánh với Triệu Bảo Lâm thì Hào Tử Động có tiến độ khá chậm, nhưng đám người kia cũng không từ chối. Hắn là người thường xuyên liên hệ với ngân hàng, hắn biết rõ bọn họ có thái độ lập lờ nước đôi, chính là ý nghĩa sự việc có chút khó khăn, thế nhưng vẫn có hướng giải quyết.
Vì vậy sau đó Lâm Trường Công bắt đầu bài binh bố trận, đó chính là sắp xếp từng vị thường ủy một choi một với một vị lãnh đạo ngân hàng, cố gắng để công ty Thần Huy mở rộng hạng mục.
Công ty Thần Huy đã sớm có chuẩn bị, thế cho nên chỉ việc đưa ra phương án là xong.
/1843
|