Vương Tử Quân không biết Hào Nhất Phong có thể hất đổ trà nước hay không, nhưng có một điều có thể kết luận, chỉ cần sự việc phơi bày, tình huống độc tài của Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam sẽ bị đánh phá, thời gian của chính Vương Tử Quân ở tỉnh Sơn Nam sẽ khá giả hơn.
Vương Tử Quân rất chờ mong khoảng thời gian thoải mái của mình ở tỉnh Sơn Nam.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại, chợt nghe thấy bên trong vang lên âm thanh của Lý Quý Niên:
- Bí thư Vương, anh có bận rộn gì không? Tôi muốn báo cáo công tác với anh.
- Chủ tịch Lý, anh quá khách khí rồi, nếu có chuyện cần thương lượng thì được, nếu nói đến báo cáo công tác thì tôi căn bản là không có thời gian.
Vương Tử Quân dùng giọng tươi cười nói với đầu dây bên kia.
Lý Quý Niên nói hai câu khiêm tốn, sau đó đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lý Quý Niên rất hài lòng với sắp xếp cho mình vào thời điểm hiện tại, sở tài nguyên môi trường là một đơn vị rất tốt, hơn nữa hắn chỉ cần yên ổn ngồi trên vị trí đó vài năm, sau đó sẽ có hy vọng tiến lên cấp phó bộ.
Hơn nữa làm lãnh đạo đứng đầu đơn vị sẽ hài lòng hơn làm lãnh đạo đứng hàng thứ hai rất nhiều, thế cho nên lúc này Lý Quý Niên căn bản rất chờ mong tình huống mình rời khỏi chức vụ hiện tại. Nhưng có một việc hắn cần phải hiểu, chính là hắn sở dĩ có thể tiến lên làm giám đốc sở tài nguyên môi trường, tất cả không rời khỏi sự trợ giúp của Vương Tử Quân.
Không, phải là Vương Tử Quân lấy lợi ích của bản thân ra để trao đổi. Nếu không phải Vương Tử Quân phản đối dữ dội với Lục Ngọc Hùng, nếu không phải vào đúng thời điểm quan trọng thì chủ tịch Thạch Kiên Quân và phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn đứng lên nói giúp, chỉ sợ con đường phía trước của hắn chỉ là bí thư đảng ủy phòng dân chính mà thôi.
Lý Quý Niên là chủ tịch thành phố La Nam vài năm, thế nhưng hắn căn bản không có quan hệ sâu xa gì với Thạch Kiên Quân và Trương Đông Viễn. Người ta sở dĩ đề bạt hắn lên làm giám đốc sở tài nguyên môi trường, căn bản không phải vì thấy hắn phát sáng rực rỡ, chẳng qua là vì Vương Tử Quân tiến cử.
Nói trắng ra là người ta nể mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vì Lý Quý Niên mà phản đối Lục Ngọc Hùng tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam, bị Hào Nhất Phong phê bình ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Dù bí thư Hào Nhất Phong không chỉ mặt gọi tên, thế nhưng những lời nói của bí thư Hào cực kỳ nghiêm khắc, Lý Quý Niên hiểu rõ điều này.
- Bí thư Vương, cám ơn anh.
Lý Quý Niên ngồi trong phòng của Vương Tử Quân một lát, lúc đi ra dùng sức lắc tay Vương Tử Quân nói.
Vương Tử Quân hiểu tâm tình của Lý Quý Niên, hắn điềm nhiên cười nói:
- Chủ tịch Lý, hai tay nói lời cảm tạ có phải hơi xa lạ không? Hơn nữa tổ chức đề bạt anh làm lãnh đạo sở tài nguyên môi trường cũng là xem trọng năng lực công tác của anh, không liên quan đến những thứ gì khác.
Nếu là cán bộ trẻ tuổi bình thường thì sẽ tin lời của Vương Tử Quân, nhưng Lý Quý Niên không phải là kẻ non nớt trong quan trường, hắn là chủ tịch thành phố La Nam sau nhiều năm lăn lộn cơ sở, có gì mà hắn không rõ? Sở tài nguyên môi trường cũng không phải chỉ một lần thay đổi lãnh đạo, hắn làm cán bộ cấp giám đốc sở cũng không phải một hai năm, vì sao trước kia không có phát hiện này?
Cùng Vương Tử Quân hàn huyện hai ba câu, Lý Quý Niên lại nói đến chuyện hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Khi nói đến bí thư Hào Nhất Phong, Lý Quý Niên trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, đầu óc của anh cực kỳ nhanh nhạy, có nhiều chuyện nhìn xa trông rộng hơn tôi rất nhiều, tôi thật sự không thể không phục. Có chuyện này nói ra sợ anh mất hứng, nhưng tôi không thể không nói.
- Anh cứng rắn với bí thư Hào, tôi biết rõ điều này. Nhưng dù sao anh ấy cũng là bí thư tỉnh ủy, quan lớn hơn một cấp đã đủ đè chết người, có một số chuyện anh nên nhịn một chút, lùi một bước, dù sao thì anh ta cũng đang ngồi trên vị trí cao vời, anh cần liên hệ với anh ấy nhiều hơn một chút.
Lý Quý Niên nói, sau đó lại đi đường vòng:
- Trong quan trường căn bản không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Vì thế tôi thấy ngài nên cố gắng, cần phải biến báo, linh hoạt hơn.
Vương Tử Quân hiểu ý tốt của Lý Quý Niên, cũng có chút cảm động vì lời khuyên của Lý Quý Niên. Với cách làm người của Lý Quý Niên, có thể nói ra những lời như vậy, rõ ràng đã rất kính trọng Vương Tử Quân.
Nhưng Vương Tử Quân hiểu rõ lúc này Hào Nhất Phong căn bản đã không còn dư âm hòa hoãn, hắn cũng không muốn nói như vậy với lý quý niên, thế nên chỉ cười cười với lời khuyên bảo của Lý Quý Niên:
- Tôi nhất định sẽ chú ý.
- Tử Quân, anh cũng đừng quá chú tâm đến chuyện của Lục Ngọc Hùng. Dù anh ta ở thành phố La Nam nhiều năm, nhưng anh ta kinh doanh căn bản còn kém hơn anh trong thời gian nửa năm qua. Những thứ khác tôi không nói bừa, thế nhưng ít nhất bây giờ nhân tâm đã đến bên cạnh anh, người giúp đỡ anh nhiều hơn thì giúp đỡ anh ta ít hơn, tuy anh ta có tính cách mạnh mẽ, thế nhưng thật sự không gây ra bao nhiêu sóng gió với anh.
Không ngờ Lý Quý Niên lại thấy rõ ràng như vậy, xem ra vị chủ tịch thành phố này cũng không phải chẳng biết gì. Vương Tử Quân gật đầu rồi khẽ nói:
- Tôi cũng có lòng tin này.
- Anh cần phải cố gắng bày ra bộ dạng tích cực dưới tình huống bị bí thư Nhất Phong phê bình, đặc biệt là phương diện quan hệ với Lục Ngọc Hùng, nên làm tốt hơn một chút, làm sao cho người ngoài nhìn vào cảm thấy cực kỳ hợp lý.
Lý Quý Niên cũng không biết Vương Tử Quân đang có ý gì, nhưng hắn có ý nghĩ như vậy, nó rất có tác dụng với Vương Tử Quân. Vì thế hắn cũng không có quá nhiều kiêng kỵ, nhanh chóng dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói với Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân và Lý Quý Niên bàn luận với nhau, điện thoại trên bàn làm việc chợt đổ chuông, người gọi điện thoại lần này chính là Mễ Hoa Lâm. Vương Tử Quân nghe máy, Mễ Hoa Lâm dùng giọng không thể chờ đợi được để báo cáo:
- Bí thư Vương, điều tra căn cứ vào lộ tuyến Trịnh Khiếu Nam xuất hiện, chúng tôi phát hiện chỗ ẩn núp của Trịnh Khiếu Đống, bây giờ đã khống chế được Trịnh Khiếu Đống.
“ Đã bắt được Trịnh Khiếu Đống? “
Vương Tử Quân chợt cảm thấy hưng phấn, đừng nghĩ Trịnh Khiếu Nam là một kẻ liều mạng giương nanh múa vuốt, thực tế chỉ là một kẻ trong đầu trống rỗng, hữu dũng vô mưu, không đáng để lo, vì hắn chỉ tôn trọng câu nói vũ lực có thể giải quyết tất cả. Nhưng Trịnh Khiếu Đống không phải là người như vậy, vì thế Vương Tử Quân thật sự lưu tâm về người này.
Bây giờ Trịnh Khiếu Đống đã bị bắt, đại biểu cho ngày tốt lành của anh em Trịnh gia ở thành phố La Nam đã không còn. Vương Tử Quân gõ ngón tay lên bàn rồi trầm giọng nói:
- Khống chế Trịnh Khiếu Đống thật chặt, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
- Mong bí thư Vương cứ yên tâm, Mễ Hoa Lâm xin đảm bảo với anh, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Mễ Hoa Lâm dùng giọng uy nghiêm và cực kỳ có lực nói với Vương Tử Quân.
Khoảng thời gian qua áp lực của Mễ Hoa Lâm là rất lớn, khu nhà thị ủy La Nam chợt phát sinh án mạng, vợ của chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố bị giết, chuyện này như hạt giống bồ công anh bay đi theo gió và nảy mầm khắp ngóc ngách quan trường trong thành phố La Nam. Nếu như không phải bắt được tội phạm ngay tại chỗ, chỉ sợ cục trưởng Mễ Hoa Lâm phải nhận lỗi từ chức.
Nhưng dù thế nào thì cũng có người nghị luận về chuyện này, nói Mễ Hoa Lâm là cục trưởng cục công an vô năng, ngay cả khu nhà thị ủy còn bảo vệ không xong, huống chi là dân chúng đầu không tóc?
Lúc này Trịnh Khiếu Đống bị bắt, cuối cùng là áp chế những âm thanh nghi vấn này xuống. Thành phố La Nam có người nào không biết Trịnh Khiếu Đống như thế nào, Trịnh Khiếu Đống bị bắt, như vậy sẽ là một tin tức sảng khoái nhân tâm.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng đập cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân nhướng mày, mình và Lý Quý Niên nói chuyện với nhau, Khương Long Cương là thư ký làm ăn thế nào, lại có người đến quấy rầy.
- Vào đi.
Vương Tử Quân thật sự có chút bức bối, nhưng hắn vẫn nói một câu. Ngay sau đó Đảng Hằng cất bước đi vào.
Đảng Hằng thấy Vương Tử Quân đang ngồi nói chuyện với Lý Quý Niên, thế là hắn vừa chào hỏi vừa nói:
- Bí thư Vương, vốn không muốn quấy rầy ngài, thế nhưng phòng tổ chức tỉnh ủy vừa cho ra thông báo, nói là chiều nay sẽ tiến hành khảo sát với đồng chí Lục Ngọc Hùng, mong thành phố chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.
Sáng mở hội nghị thường ủy, chiều đã tiến hành khảo sát, hiệu suất của phòng tổ chức rõ ràng không phải chỉ là một chữ cao mà thôi. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Lý Quý Niên, sau đó hắn nói với Đảng Hằng:
- Tôi biết rồi, anh nói với trưởng phòng Hứa, nói tôi ở thành phố chờ các vị lãnh đạo đến khảo sát.
Đảng Hằng đến công tác ở thành phố La Nam, có thể nói những ngày qua sống rất thoải mái. Có sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, hắn căn bản không quá hao tâm tổn trí ở phòng tổ chức thị ủy, dễ dàng nắm công tác tổ chức vào trong tay. Hắn có được một môi trường công tác quá tốt, càng làm cho hắn sinh ra cảm giác như cá gặp nước.
Đảng Hằng cũng biết nội dung hội nghị thường ủy lần này, trước khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, trong lòng hắn còn nghĩ rằng sẽ an ủi lãnh đạo hai câu, không ngờ bộ dạng và tinh thần của bí thư Vương thật sự thoải mái hơn mình rất nhiều.
Hơn nữa Lý Quý Niên ngồi ở chỗ này, hắn càng không thích hợp nói nhiều. Khi hắn chuẩn bị đứng lên cáo từ, Vương Tử Quân chợt khoát tay nói:
- Trưởng phòng Đảng, anh đã thông báo cho bí thư Lục Ngọc Hùng chưa?
- Đã thông báo cho bí thư Lục.
Đảng Hằng nhanh chóng trả lời không chút do dự.
Vương Tử Quân gật gật đầu, vừa muốn lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn tiếp điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lục Ngọc Hùng:
- Bí thư Vương phải không, tôi là Lục Ngọc Hùng.
- Chào bí thư Lục.
Vương Tử Quân nở nụ cười nhàn nhạt, lại khẽ nói với Lục Ngọc Hùng.
- Bí thư Vương, tôi muốn nói với anh một vấn đề, đó là bố vợ tôi đã có chuẩn đoán chính xác, bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, hai ngày này tôi chỉ có thể ở bệnh viện không thể đi được.
Lục Ngọc Hùng dùng giọng trầm thấp và có chút đau đớn nói.
“ Ung thư dạ dày giai đoạn cuối? “
Vương Tử Quân cũng không ngờ hiện tại Lục Ngọc Hùng lại có chuyện này, tuy hắn cơ bản đã nhận định Lục Ngọc Hùng và anh em Trịnh gia có liên lụy rất sâu, tuy hắn phản đối Lục Ngọc Hùng đảm nhiệm vị trí chủ tịch thành phố La Nam, thế nhưng lúc này liên quan đến thân nhân, hắn vẫn dùng giọng quan tâm nói:
- Bí thư Ngọc Hùng, không cần phải quá lo lắng, lúc này y học phát triển, dù là bệnh ung thư cũng có thể khống chế được.
- Cám ơn bí thư Vương, bác sĩ cũng nói như vậy, chỉ là những ngày gần đây tôi sẽ phải trễ nãi công tác.
- Cũng không có vấn đề.
Lúc này liên quan đến sinh lão bệnh tử, Vương Tử Quân dù không thích Lục Ngọc Hùng cũng không thể nói khác, chỉ có thể khẽ lên tiếng an ủi:
- Chuyện công tác thì anh cứ yên tâm, cứ an lòng chăm sóc bố, có gì anh cứ nói, tôi sẽ để thị ủy sắp xếp cho anh.
- Đúng rồi bí thư Ngọc Hùng, chiều nay anh có rảnh không? Phòng tổ chức tỉnh ủy sẽ tiến hành khảo sát với anh.
Lục Ngọc Hùng trầm ngâm một lát đối với lời nhắc nhở của Vương Tử Quân, sau đó mới nói:
- Bí thư Vương, bây giờ tôi đang ở trong bệnh viện, tôi thật sự không đi được. Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho trưởng phòng Hứa, trưởng phòng Hứa đồng ý để tôi đến phòng tổ chức nói chuyện, còn những chuyện ở thành phố La Nam, kính mong bí thư Vương hao tâm tổn trí nhiều hơn.
Lục Ngọc Hùng đã nói như vậy thì Vương Tử Quân có thể nói gì khác nữa? Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn thật sự cảm thấy có vài phần bội phục Lục Ngọc Hùng, dù thế nào thì chuyện hiếu vẫn đi đầu, Lục Ngọc Hùng vẫn xem như là một người con hiếu thảo.
Khi Vương Tử Quân cúp điện thoại thì Lục Ngọc Hùng cũng cúp điện thoại. Lục Ngọc Hùng nhìn tin nhắn trên chiếc điện thoại vừa mở ra không lâu của mình, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
- Trịnh Khiếu Đống đã bị bắt.
Tin nhắn chỉ có vài chữ, nhưng những chữ này thật sự giống như ngàn quân, đánh mạnh vào lòng hắn.
Đối với phương diện khảo sát một vị chủ tịch thành phố, phòng tổ chức chỉ cần phái vài cán bộ trong ban công tác đến là được, nhưng lúc này khảo sát Lục Ngọc Hùng lại là một đoàn người do phó phòng tổ chức Quách Tiên Vi đi đầu.
- Bí thư Tử Quân, hoàn cảnh công tác của anh ở thành phố La Nam là rất tốt.
Quách Tiên Vi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, hắn vừa uống trà vừa mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn và Quách Tiên Vi có giao tình nhiều năm, tuy hai bên phần nhiều là trao đổi lợi ích, nhưng ít nhất cũng có cảm giác bạn bè của nhau. Vương Tử Quân đặt ly nước trong tay xuống, sau đó mới cười nói:
- Nếu không thì tôi với anh đổi vị trí cho nhau, anh đến thành phố La Nam làm bí thư thị ủy, tôi đến làm phó phòng tổ chức?
- Được rồi, anh nên tha cho trưởng phòng Hứa, người ta còn muốn công tác ở phòng tổ chức thêm vài năm, nếu anh đến phòng tổ chức, không phải có âm mưu soán quyền sao?
Quách Tiên Vi dùng giọng không chút khách khí nói đùa với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười lên ha hả, Quách Tiên Vi là người luôn nói năng ổn định, rất nhiều lời nói chỉ là có một nửa ý nghĩa, nhưng lúc này ở trước mặt Vương Tử Quân thì vẫn luôn chân thành thẳng thắn.
Hai người uống trà, lẳng lặng trò chuyện, Quách Tiên Vi cười nói:
- Tôi nghe nói em dâu không phải là người xinh đẹp, còn là một anh hùng khí khái, tên Trịnh Khiếu Nam kia nổi tiếng là kẻ liều mạng ở thành phố La Nam, thế nhưng lại bị em dâu vung tay thu thập. Anh cũng nên cẩn thận, ngày nào đó em dâu mất hứng, chú ý một bí thư thị ủy như anh cũng bị đạp văng xuống giường.
Vương Tử Quân rất chờ mong khoảng thời gian thoải mái của mình ở tỉnh Sơn Nam.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại, chợt nghe thấy bên trong vang lên âm thanh của Lý Quý Niên:
- Bí thư Vương, anh có bận rộn gì không? Tôi muốn báo cáo công tác với anh.
- Chủ tịch Lý, anh quá khách khí rồi, nếu có chuyện cần thương lượng thì được, nếu nói đến báo cáo công tác thì tôi căn bản là không có thời gian.
Vương Tử Quân dùng giọng tươi cười nói với đầu dây bên kia.
Lý Quý Niên nói hai câu khiêm tốn, sau đó đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lý Quý Niên rất hài lòng với sắp xếp cho mình vào thời điểm hiện tại, sở tài nguyên môi trường là một đơn vị rất tốt, hơn nữa hắn chỉ cần yên ổn ngồi trên vị trí đó vài năm, sau đó sẽ có hy vọng tiến lên cấp phó bộ.
Hơn nữa làm lãnh đạo đứng đầu đơn vị sẽ hài lòng hơn làm lãnh đạo đứng hàng thứ hai rất nhiều, thế cho nên lúc này Lý Quý Niên căn bản rất chờ mong tình huống mình rời khỏi chức vụ hiện tại. Nhưng có một việc hắn cần phải hiểu, chính là hắn sở dĩ có thể tiến lên làm giám đốc sở tài nguyên môi trường, tất cả không rời khỏi sự trợ giúp của Vương Tử Quân.
Không, phải là Vương Tử Quân lấy lợi ích của bản thân ra để trao đổi. Nếu không phải Vương Tử Quân phản đối dữ dội với Lục Ngọc Hùng, nếu không phải vào đúng thời điểm quan trọng thì chủ tịch Thạch Kiên Quân và phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn đứng lên nói giúp, chỉ sợ con đường phía trước của hắn chỉ là bí thư đảng ủy phòng dân chính mà thôi.
Lý Quý Niên là chủ tịch thành phố La Nam vài năm, thế nhưng hắn căn bản không có quan hệ sâu xa gì với Thạch Kiên Quân và Trương Đông Viễn. Người ta sở dĩ đề bạt hắn lên làm giám đốc sở tài nguyên môi trường, căn bản không phải vì thấy hắn phát sáng rực rỡ, chẳng qua là vì Vương Tử Quân tiến cử.
Nói trắng ra là người ta nể mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vì Lý Quý Niên mà phản đối Lục Ngọc Hùng tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam, bị Hào Nhất Phong phê bình ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Dù bí thư Hào Nhất Phong không chỉ mặt gọi tên, thế nhưng những lời nói của bí thư Hào cực kỳ nghiêm khắc, Lý Quý Niên hiểu rõ điều này.
- Bí thư Vương, cám ơn anh.
Lý Quý Niên ngồi trong phòng của Vương Tử Quân một lát, lúc đi ra dùng sức lắc tay Vương Tử Quân nói.
Vương Tử Quân hiểu tâm tình của Lý Quý Niên, hắn điềm nhiên cười nói:
- Chủ tịch Lý, hai tay nói lời cảm tạ có phải hơi xa lạ không? Hơn nữa tổ chức đề bạt anh làm lãnh đạo sở tài nguyên môi trường cũng là xem trọng năng lực công tác của anh, không liên quan đến những thứ gì khác.
Nếu là cán bộ trẻ tuổi bình thường thì sẽ tin lời của Vương Tử Quân, nhưng Lý Quý Niên không phải là kẻ non nớt trong quan trường, hắn là chủ tịch thành phố La Nam sau nhiều năm lăn lộn cơ sở, có gì mà hắn không rõ? Sở tài nguyên môi trường cũng không phải chỉ một lần thay đổi lãnh đạo, hắn làm cán bộ cấp giám đốc sở cũng không phải một hai năm, vì sao trước kia không có phát hiện này?
Cùng Vương Tử Quân hàn huyện hai ba câu, Lý Quý Niên lại nói đến chuyện hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Khi nói đến bí thư Hào Nhất Phong, Lý Quý Niên trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, đầu óc của anh cực kỳ nhanh nhạy, có nhiều chuyện nhìn xa trông rộng hơn tôi rất nhiều, tôi thật sự không thể không phục. Có chuyện này nói ra sợ anh mất hứng, nhưng tôi không thể không nói.
- Anh cứng rắn với bí thư Hào, tôi biết rõ điều này. Nhưng dù sao anh ấy cũng là bí thư tỉnh ủy, quan lớn hơn một cấp đã đủ đè chết người, có một số chuyện anh nên nhịn một chút, lùi một bước, dù sao thì anh ta cũng đang ngồi trên vị trí cao vời, anh cần liên hệ với anh ấy nhiều hơn một chút.
Lý Quý Niên nói, sau đó lại đi đường vòng:
- Trong quan trường căn bản không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Vì thế tôi thấy ngài nên cố gắng, cần phải biến báo, linh hoạt hơn.
Vương Tử Quân hiểu ý tốt của Lý Quý Niên, cũng có chút cảm động vì lời khuyên của Lý Quý Niên. Với cách làm người của Lý Quý Niên, có thể nói ra những lời như vậy, rõ ràng đã rất kính trọng Vương Tử Quân.
Nhưng Vương Tử Quân hiểu rõ lúc này Hào Nhất Phong căn bản đã không còn dư âm hòa hoãn, hắn cũng không muốn nói như vậy với lý quý niên, thế nên chỉ cười cười với lời khuyên bảo của Lý Quý Niên:
- Tôi nhất định sẽ chú ý.
- Tử Quân, anh cũng đừng quá chú tâm đến chuyện của Lục Ngọc Hùng. Dù anh ta ở thành phố La Nam nhiều năm, nhưng anh ta kinh doanh căn bản còn kém hơn anh trong thời gian nửa năm qua. Những thứ khác tôi không nói bừa, thế nhưng ít nhất bây giờ nhân tâm đã đến bên cạnh anh, người giúp đỡ anh nhiều hơn thì giúp đỡ anh ta ít hơn, tuy anh ta có tính cách mạnh mẽ, thế nhưng thật sự không gây ra bao nhiêu sóng gió với anh.
Không ngờ Lý Quý Niên lại thấy rõ ràng như vậy, xem ra vị chủ tịch thành phố này cũng không phải chẳng biết gì. Vương Tử Quân gật đầu rồi khẽ nói:
- Tôi cũng có lòng tin này.
- Anh cần phải cố gắng bày ra bộ dạng tích cực dưới tình huống bị bí thư Nhất Phong phê bình, đặc biệt là phương diện quan hệ với Lục Ngọc Hùng, nên làm tốt hơn một chút, làm sao cho người ngoài nhìn vào cảm thấy cực kỳ hợp lý.
Lý Quý Niên cũng không biết Vương Tử Quân đang có ý gì, nhưng hắn có ý nghĩ như vậy, nó rất có tác dụng với Vương Tử Quân. Vì thế hắn cũng không có quá nhiều kiêng kỵ, nhanh chóng dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói với Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân và Lý Quý Niên bàn luận với nhau, điện thoại trên bàn làm việc chợt đổ chuông, người gọi điện thoại lần này chính là Mễ Hoa Lâm. Vương Tử Quân nghe máy, Mễ Hoa Lâm dùng giọng không thể chờ đợi được để báo cáo:
- Bí thư Vương, điều tra căn cứ vào lộ tuyến Trịnh Khiếu Nam xuất hiện, chúng tôi phát hiện chỗ ẩn núp của Trịnh Khiếu Đống, bây giờ đã khống chế được Trịnh Khiếu Đống.
“ Đã bắt được Trịnh Khiếu Đống? “
Vương Tử Quân chợt cảm thấy hưng phấn, đừng nghĩ Trịnh Khiếu Nam là một kẻ liều mạng giương nanh múa vuốt, thực tế chỉ là một kẻ trong đầu trống rỗng, hữu dũng vô mưu, không đáng để lo, vì hắn chỉ tôn trọng câu nói vũ lực có thể giải quyết tất cả. Nhưng Trịnh Khiếu Đống không phải là người như vậy, vì thế Vương Tử Quân thật sự lưu tâm về người này.
Bây giờ Trịnh Khiếu Đống đã bị bắt, đại biểu cho ngày tốt lành của anh em Trịnh gia ở thành phố La Nam đã không còn. Vương Tử Quân gõ ngón tay lên bàn rồi trầm giọng nói:
- Khống chế Trịnh Khiếu Đống thật chặt, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
- Mong bí thư Vương cứ yên tâm, Mễ Hoa Lâm xin đảm bảo với anh, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Mễ Hoa Lâm dùng giọng uy nghiêm và cực kỳ có lực nói với Vương Tử Quân.
Khoảng thời gian qua áp lực của Mễ Hoa Lâm là rất lớn, khu nhà thị ủy La Nam chợt phát sinh án mạng, vợ của chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố bị giết, chuyện này như hạt giống bồ công anh bay đi theo gió và nảy mầm khắp ngóc ngách quan trường trong thành phố La Nam. Nếu như không phải bắt được tội phạm ngay tại chỗ, chỉ sợ cục trưởng Mễ Hoa Lâm phải nhận lỗi từ chức.
Nhưng dù thế nào thì cũng có người nghị luận về chuyện này, nói Mễ Hoa Lâm là cục trưởng cục công an vô năng, ngay cả khu nhà thị ủy còn bảo vệ không xong, huống chi là dân chúng đầu không tóc?
Lúc này Trịnh Khiếu Đống bị bắt, cuối cùng là áp chế những âm thanh nghi vấn này xuống. Thành phố La Nam có người nào không biết Trịnh Khiếu Đống như thế nào, Trịnh Khiếu Đống bị bắt, như vậy sẽ là một tin tức sảng khoái nhân tâm.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng đập cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân nhướng mày, mình và Lý Quý Niên nói chuyện với nhau, Khương Long Cương là thư ký làm ăn thế nào, lại có người đến quấy rầy.
- Vào đi.
Vương Tử Quân thật sự có chút bức bối, nhưng hắn vẫn nói một câu. Ngay sau đó Đảng Hằng cất bước đi vào.
Đảng Hằng thấy Vương Tử Quân đang ngồi nói chuyện với Lý Quý Niên, thế là hắn vừa chào hỏi vừa nói:
- Bí thư Vương, vốn không muốn quấy rầy ngài, thế nhưng phòng tổ chức tỉnh ủy vừa cho ra thông báo, nói là chiều nay sẽ tiến hành khảo sát với đồng chí Lục Ngọc Hùng, mong thành phố chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.
Sáng mở hội nghị thường ủy, chiều đã tiến hành khảo sát, hiệu suất của phòng tổ chức rõ ràng không phải chỉ là một chữ cao mà thôi. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Lý Quý Niên, sau đó hắn nói với Đảng Hằng:
- Tôi biết rồi, anh nói với trưởng phòng Hứa, nói tôi ở thành phố chờ các vị lãnh đạo đến khảo sát.
Đảng Hằng đến công tác ở thành phố La Nam, có thể nói những ngày qua sống rất thoải mái. Có sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, hắn căn bản không quá hao tâm tổn trí ở phòng tổ chức thị ủy, dễ dàng nắm công tác tổ chức vào trong tay. Hắn có được một môi trường công tác quá tốt, càng làm cho hắn sinh ra cảm giác như cá gặp nước.
Đảng Hằng cũng biết nội dung hội nghị thường ủy lần này, trước khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, trong lòng hắn còn nghĩ rằng sẽ an ủi lãnh đạo hai câu, không ngờ bộ dạng và tinh thần của bí thư Vương thật sự thoải mái hơn mình rất nhiều.
Hơn nữa Lý Quý Niên ngồi ở chỗ này, hắn càng không thích hợp nói nhiều. Khi hắn chuẩn bị đứng lên cáo từ, Vương Tử Quân chợt khoát tay nói:
- Trưởng phòng Đảng, anh đã thông báo cho bí thư Lục Ngọc Hùng chưa?
- Đã thông báo cho bí thư Lục.
Đảng Hằng nhanh chóng trả lời không chút do dự.
Vương Tử Quân gật gật đầu, vừa muốn lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn tiếp điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lục Ngọc Hùng:
- Bí thư Vương phải không, tôi là Lục Ngọc Hùng.
- Chào bí thư Lục.
Vương Tử Quân nở nụ cười nhàn nhạt, lại khẽ nói với Lục Ngọc Hùng.
- Bí thư Vương, tôi muốn nói với anh một vấn đề, đó là bố vợ tôi đã có chuẩn đoán chính xác, bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, hai ngày này tôi chỉ có thể ở bệnh viện không thể đi được.
Lục Ngọc Hùng dùng giọng trầm thấp và có chút đau đớn nói.
“ Ung thư dạ dày giai đoạn cuối? “
Vương Tử Quân cũng không ngờ hiện tại Lục Ngọc Hùng lại có chuyện này, tuy hắn cơ bản đã nhận định Lục Ngọc Hùng và anh em Trịnh gia có liên lụy rất sâu, tuy hắn phản đối Lục Ngọc Hùng đảm nhiệm vị trí chủ tịch thành phố La Nam, thế nhưng lúc này liên quan đến thân nhân, hắn vẫn dùng giọng quan tâm nói:
- Bí thư Ngọc Hùng, không cần phải quá lo lắng, lúc này y học phát triển, dù là bệnh ung thư cũng có thể khống chế được.
- Cám ơn bí thư Vương, bác sĩ cũng nói như vậy, chỉ là những ngày gần đây tôi sẽ phải trễ nãi công tác.
- Cũng không có vấn đề.
Lúc này liên quan đến sinh lão bệnh tử, Vương Tử Quân dù không thích Lục Ngọc Hùng cũng không thể nói khác, chỉ có thể khẽ lên tiếng an ủi:
- Chuyện công tác thì anh cứ yên tâm, cứ an lòng chăm sóc bố, có gì anh cứ nói, tôi sẽ để thị ủy sắp xếp cho anh.
- Đúng rồi bí thư Ngọc Hùng, chiều nay anh có rảnh không? Phòng tổ chức tỉnh ủy sẽ tiến hành khảo sát với anh.
Lục Ngọc Hùng trầm ngâm một lát đối với lời nhắc nhở của Vương Tử Quân, sau đó mới nói:
- Bí thư Vương, bây giờ tôi đang ở trong bệnh viện, tôi thật sự không đi được. Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho trưởng phòng Hứa, trưởng phòng Hứa đồng ý để tôi đến phòng tổ chức nói chuyện, còn những chuyện ở thành phố La Nam, kính mong bí thư Vương hao tâm tổn trí nhiều hơn.
Lục Ngọc Hùng đã nói như vậy thì Vương Tử Quân có thể nói gì khác nữa? Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn thật sự cảm thấy có vài phần bội phục Lục Ngọc Hùng, dù thế nào thì chuyện hiếu vẫn đi đầu, Lục Ngọc Hùng vẫn xem như là một người con hiếu thảo.
Khi Vương Tử Quân cúp điện thoại thì Lục Ngọc Hùng cũng cúp điện thoại. Lục Ngọc Hùng nhìn tin nhắn trên chiếc điện thoại vừa mở ra không lâu của mình, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
- Trịnh Khiếu Đống đã bị bắt.
Tin nhắn chỉ có vài chữ, nhưng những chữ này thật sự giống như ngàn quân, đánh mạnh vào lòng hắn.
Đối với phương diện khảo sát một vị chủ tịch thành phố, phòng tổ chức chỉ cần phái vài cán bộ trong ban công tác đến là được, nhưng lúc này khảo sát Lục Ngọc Hùng lại là một đoàn người do phó phòng tổ chức Quách Tiên Vi đi đầu.
- Bí thư Tử Quân, hoàn cảnh công tác của anh ở thành phố La Nam là rất tốt.
Quách Tiên Vi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, hắn vừa uống trà vừa mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn và Quách Tiên Vi có giao tình nhiều năm, tuy hai bên phần nhiều là trao đổi lợi ích, nhưng ít nhất cũng có cảm giác bạn bè của nhau. Vương Tử Quân đặt ly nước trong tay xuống, sau đó mới cười nói:
- Nếu không thì tôi với anh đổi vị trí cho nhau, anh đến thành phố La Nam làm bí thư thị ủy, tôi đến làm phó phòng tổ chức?
- Được rồi, anh nên tha cho trưởng phòng Hứa, người ta còn muốn công tác ở phòng tổ chức thêm vài năm, nếu anh đến phòng tổ chức, không phải có âm mưu soán quyền sao?
Quách Tiên Vi dùng giọng không chút khách khí nói đùa với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười lên ha hả, Quách Tiên Vi là người luôn nói năng ổn định, rất nhiều lời nói chỉ là có một nửa ý nghĩa, nhưng lúc này ở trước mặt Vương Tử Quân thì vẫn luôn chân thành thẳng thắn.
Hai người uống trà, lẳng lặng trò chuyện, Quách Tiên Vi cười nói:
- Tôi nghe nói em dâu không phải là người xinh đẹp, còn là một anh hùng khí khái, tên Trịnh Khiếu Nam kia nổi tiếng là kẻ liều mạng ở thành phố La Nam, thế nhưng lại bị em dâu vung tay thu thập. Anh cũng nên cẩn thận, ngày nào đó em dâu mất hứng, chú ý một bí thư thị ủy như anh cũng bị đạp văng xuống giường.
/1843
|