Khi Lục Ngọc Hùng tiến vào trong phòng tổ chức tỉnh ủy thì nhận được tin tức thành phố La Nam vây bắt Trịnh Khiếu Đống. Lúc này hắn mặc một bộ trang phục tây trang màu đen, nhìn qua đặc biệt tinh thần, nhưng sau khi biết được tin thì hắn có chút hoảng hốt.
Vương Tử Quân dám ra tay với Trịnh Khiếu Đống, như vậy đang nắm chắc chứng cứ trực tiếp liên quan đến Trịnh Khiếu Đống. Không phải, với sự trầm ổn và cực kỳ cẩn thận của Vương Tử Quân, tuyệt đối không thể ra tay tùy tiện. Dù thế nào thì Trịnh Khiếu Đống cũng là người có lực ảnh hưởng sâu sắc ở thành phố La Nam, còn là đại biểu quốc hội của thành phố La Nam.
Lúc này Vương Tử Quân ra tay, dù là nắm giữ căn cứ chính xác gì, cũng có thể cho ra kết luận: Cực kỳ bất lợi cho mình. Lú này Lục Ngọc Hùng vừa đi vừa đưa hai tay lên nới rộng cổ áo, giống như có sợi dây thừng vô hình đang xiết chặt lại vậy.
Nếu sợi dây thừng kia cứ tiếp tục siết lại, nhất định hắn sẽ phải chết.
May mà vẫn còn tin tức tốt, dù Vương Tử Quân dùng trăm phương ngàn kế bày ra thiên la địa võng nhưng Trịnh Khiếu Đống vẫn chạy thoát, đây có thể nói là may mắn trong bất hạnh với Lục Ngọc Hùng, dù sao Trịnh Khiếu Đống chạy thoát cũng tranh thủ thời gian cho hắn.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Lục Ngọc Hùng càng kiên định với những chuẩn bị của mình. Mặc kệ Vương Tử Quân có gây sự như thế nào, tôi không chơi với anh, anh làm gì được tôi?
- Bí thư Lục, trước tiên anh chờ chút, trưởng phòng Hứa đang nói chuyện với một người trong phòng.
Thư ký của Hứa Tiền Giang thấy Lục Ngọc Hùng đi đến thì nhanh chóng tiến lên chào đón.
Lục Ngọc Hùng không quen biết thư ký của Hứa Tiền Giang, hắn dùng giọng khách khí nói:
- Cảm ơn cậu, trước tiên tôi ngồi đây chờ một lát, chút nữa sẽ gặp mặt trưởng phòng Hứa.
Người này là thư ký của trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang, tất nhiên là kẻ linh thông tin tức. Hắn biết rõ Lục Ngọc Hùng sắp là chủ tịch thành phố La Nam, vì thế rất khách khí với Lục Ngọc Hùng. Sau khi rót trà cho Lục Ngọc Hùng thì hắn cười nói:
- Bí thư Lục, sau này kính mong giúp đỡ nhiều hơn.
Lục Ngọc Hùng cười cười, hắn hiểu ý của vị thư ký này, tuy trong lòng cười lạnh không thôi, nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Cậu quá khách khí rồi, phải là cậu quan tâm giúp đỡ tôi mới đúng.
- Ôi, bí thư Lục, lời này của ngài rõ ràng là làm khó tôi. Nếu nói ra thì tôi chỉ là một kẻ tiểu dân bình thường, nhìn thấy ngài không khác nào gặp được quan phụ mẫu địa phương.
Thư ký dừng lại một chút rồi khẽ nói với Lục Ngọc Hùng:
- Tuy ông nội của tôi đã rời khỏi thành phố La Nam, thế nhưng dù nói thế nào thì chúng ta cũng là người có gốc La Nam.
Nếu như là trước kia Lục Ngọc Hùng nghe được những lời như thế này, hắn nhất định sẽ muốn kết giao một phen. Nhưng bây giờ thì khác, hắn đang có suy nghĩ, cũng không có tâm tư cố sức ở phương diện này. Nhưng hắn vẫn biểu hiện khách khí với thư ký của Hứa Tiền Giang, yêu cầu đối phương sau này nên bỏ thời gian về cố hương thăm thú.
Viên thư ký tất nhiên không biết rõ ý nghĩ thật sự của Lục Ngọc Hùng, hắn vui vẻ tiếp nhận và cố ý thân cận với Lục Ngọc Hùng. Hai người trò chuyện một phen, sau đó Lục Ngọc Hùng và viên thư ký đi vào trong phòng làm việc của trưởng phòng Hứa Tiền Giang.
Lúc này Hứa Tiền Giang cũng không có mặt trong phòng, sau khi Lục Ngọc Hùng ngồi chờ được một phút thì Hứa Tiền Giang mới đi vào. Lão vừa thấy Lục Ngọc Hùng thì cười cười nói:
- Đã để cho đồng chí Ngọc Hùng phải chờ lâu.
Hứa Tiền Giang mở miệng nói lời khách khí có mang theo vài phần thân cận, dưới tình huống bình thường thì lão đều xưng hô chức vụ với cán bộ cấp dưới, bây giờ mở miệng với Lục Ngọc Hùng lại đổi thành đồng chí, điều này nói rõ Hứa Tiền Giang coi Lục Ngọc Hùng là người một nhà.
Trước kia Lục Ngọc Hùng rất có khát vọng trở thành người một nhà với trưởng phòng Hứa Tiền Giang, thế nhưng mãi mà không có được cơ hội. Bây giờ cơ hội đến, hắn căn bản không cần phải làm gì cả, trưởng phòng Hứa tự động nói ra hai chữ đồng chí.
Tất nhiên nó cũng không phải là vì Lục Ngọc Hùng quá quyến rũ, mà là vì tuyến trên có người tán thưởng mình, thế cho nên Hứa Tiền Giang mới có ý nghĩ kết giao. Thậm chí lãnh đạo tuyến trên sở dĩ tán thưởng mình cũng là vì sự tồn tại của Vương Tử Quân.
Nếu nhìn từ góc độ này thì Lục Ngọc Hùng chẳng khác nào là một quân cờ của người ta.
Lục Ngọc Hùng cũng không cảm thấy khó thể tiếp nhận sự thật mình bị lãnh đạo coi là một quân cờ, khác biệt là hắn thật sự rất tiếp nhận sự thật này. Nhưng thời gian không chờ đợi con người, cơ hội này dù thật sự tốt thế nhưng hắn không có đủ thời gian hưởng thụ.
Sau khi Lục Ngọc Hùng nói hai câu khiêm tốn, Hứa Tiền Giang bắt đầu nói chuyện với lục ngọc hùng. Phòng tổ chức tỉnh ủy trước nay trò chuyện với cán bộ chủ yếu là giải quyết việc chung, trưởng phòng Hứa Tiền Giang lại càng không biết bao nhiêu lần tiếp xúc với cán bộ, thế cho nên lúc này tiếp xúc với Lục Ngọc Hùng lại càng thuận tiện dễ làm.
Quyền chủ động trong lúc hai bên trò chuyện luôn nằm trong tay của trưởng phòng Hứa Tiền Giang, Lục Ngọc Hùng lúc này chỉ có một lựa chọn là đi theo chủ đề của trưởng phòng Hứa. Sau nửa giờ trò chuyện thì Hứa Tiền Giang mới nói:
- Đồng chí Ngọc Hùng, cậu công tác nhiều năm ở thành phố La Nam, tỉnh ủy luôn nhìn bằng mắt đánh giá bằng lòng. Trải qua đề nghị của bí thư Nhất Phong, quyết định đẩy cậu lên cương vị quan trọng. Cậu nên chuẩn bị tư tưởng, sau này nên phối hợp công tác với bí thư Vương, cho ra cống hiến lớn nhất với thành phố La Nam.
Hứa Tiền Giang mở miệng đi đường vòng, lời nói ẩn giấu. Lục Ngọc Hùng là người làm công tác tổ chức, tất nhiên hắn hiểu trong chuyện này còn có dư âm quay về.
Sự kiện còn chưa được thông qua hội nghị thường ủy, thế cho nên Hứa Tiền Giang nói đến đúng điểm thì dừng, giống như càng giống như đã nói tất cả cho anh; nhưng nếu anh suy xét từng chữ từng lời thì lại càng cảm thấy lãnh đạo giống như chưa từng nói gì.
Đây là nghệ thuật lãnh đạo, Lục Ngọc Hùng thầm bội phục Hứa Tiền Giang, chợt nghe Hứa Tiền Giang nói tiếp:
- Đồng chí Ngọc Hùng, vừa rồi bí thư Nhất Phong có gọi điện thoại, bí thư muốn gặp cậu.
Hào Nhất Phong muốn gặp mình? Lục Ngọc Hùng không ngờ bây giờ mình lại là một mâm bánh trái mà ai cũng muốn kéo về, hắn vội vàng dùng giọng kính cẩn nói:
- Cám ơn trưởng phòng Hứa đã bảo vệ che chở cho tôi, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của trưởng phòng Hứa, sẽ công tác thật thiết thực, cố gắng vì sự phát triển của thành phố La Nam.
Hứa Tiền Giang cươi cười, lão cảm nhận được những lời nói thức thời của Lục Ngọc Hùng, trong lòng chợt sinh ra cảm giác thân cận. Hắn khoát tay áo nói:
- Đồng chí Ngọc Hùng, sau khi trở về cố gắng công tác sao cho tốt, bí thư Nhất Phong còn chờ anh, vì vậy anh cũng không nên ở lại chỗ tôi quá lâu.
Hứa Tiền Giang tiễn chân Lục Ngọc Hùng đến bên cửa, đối với các cán bộ cấp sở bình thường thì đây cơ bản là lễ ngộ cực kỳ lớn. Lục Ngọc Hùng tất nhiên biết rõ lễ ngộ này, cũng cười khổ với tình cảnh của mình vào lúc hiện tại.
Phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không cách quá xa phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, chỉ mất bốn năm phút thì Lục Ngọc Hùng đã đi đến phòng làm việc của Hào Nhất Phong. Sau khi được thư ký thông báo, hắn đi vào trong phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy.
Vương Tử Quân dám ra tay với Trịnh Khiếu Đống, như vậy đang nắm chắc chứng cứ trực tiếp liên quan đến Trịnh Khiếu Đống. Không phải, với sự trầm ổn và cực kỳ cẩn thận của Vương Tử Quân, tuyệt đối không thể ra tay tùy tiện. Dù thế nào thì Trịnh Khiếu Đống cũng là người có lực ảnh hưởng sâu sắc ở thành phố La Nam, còn là đại biểu quốc hội của thành phố La Nam.
Lúc này Vương Tử Quân ra tay, dù là nắm giữ căn cứ chính xác gì, cũng có thể cho ra kết luận: Cực kỳ bất lợi cho mình. Lú này Lục Ngọc Hùng vừa đi vừa đưa hai tay lên nới rộng cổ áo, giống như có sợi dây thừng vô hình đang xiết chặt lại vậy.
Nếu sợi dây thừng kia cứ tiếp tục siết lại, nhất định hắn sẽ phải chết.
May mà vẫn còn tin tức tốt, dù Vương Tử Quân dùng trăm phương ngàn kế bày ra thiên la địa võng nhưng Trịnh Khiếu Đống vẫn chạy thoát, đây có thể nói là may mắn trong bất hạnh với Lục Ngọc Hùng, dù sao Trịnh Khiếu Đống chạy thoát cũng tranh thủ thời gian cho hắn.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Lục Ngọc Hùng càng kiên định với những chuẩn bị của mình. Mặc kệ Vương Tử Quân có gây sự như thế nào, tôi không chơi với anh, anh làm gì được tôi?
- Bí thư Lục, trước tiên anh chờ chút, trưởng phòng Hứa đang nói chuyện với một người trong phòng.
Thư ký của Hứa Tiền Giang thấy Lục Ngọc Hùng đi đến thì nhanh chóng tiến lên chào đón.
Lục Ngọc Hùng không quen biết thư ký của Hứa Tiền Giang, hắn dùng giọng khách khí nói:
- Cảm ơn cậu, trước tiên tôi ngồi đây chờ một lát, chút nữa sẽ gặp mặt trưởng phòng Hứa.
Người này là thư ký của trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang, tất nhiên là kẻ linh thông tin tức. Hắn biết rõ Lục Ngọc Hùng sắp là chủ tịch thành phố La Nam, vì thế rất khách khí với Lục Ngọc Hùng. Sau khi rót trà cho Lục Ngọc Hùng thì hắn cười nói:
- Bí thư Lục, sau này kính mong giúp đỡ nhiều hơn.
Lục Ngọc Hùng cười cười, hắn hiểu ý của vị thư ký này, tuy trong lòng cười lạnh không thôi, nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Cậu quá khách khí rồi, phải là cậu quan tâm giúp đỡ tôi mới đúng.
- Ôi, bí thư Lục, lời này của ngài rõ ràng là làm khó tôi. Nếu nói ra thì tôi chỉ là một kẻ tiểu dân bình thường, nhìn thấy ngài không khác nào gặp được quan phụ mẫu địa phương.
Thư ký dừng lại một chút rồi khẽ nói với Lục Ngọc Hùng:
- Tuy ông nội của tôi đã rời khỏi thành phố La Nam, thế nhưng dù nói thế nào thì chúng ta cũng là người có gốc La Nam.
Nếu như là trước kia Lục Ngọc Hùng nghe được những lời như thế này, hắn nhất định sẽ muốn kết giao một phen. Nhưng bây giờ thì khác, hắn đang có suy nghĩ, cũng không có tâm tư cố sức ở phương diện này. Nhưng hắn vẫn biểu hiện khách khí với thư ký của Hứa Tiền Giang, yêu cầu đối phương sau này nên bỏ thời gian về cố hương thăm thú.
Viên thư ký tất nhiên không biết rõ ý nghĩ thật sự của Lục Ngọc Hùng, hắn vui vẻ tiếp nhận và cố ý thân cận với Lục Ngọc Hùng. Hai người trò chuyện một phen, sau đó Lục Ngọc Hùng và viên thư ký đi vào trong phòng làm việc của trưởng phòng Hứa Tiền Giang.
Lúc này Hứa Tiền Giang cũng không có mặt trong phòng, sau khi Lục Ngọc Hùng ngồi chờ được một phút thì Hứa Tiền Giang mới đi vào. Lão vừa thấy Lục Ngọc Hùng thì cười cười nói:
- Đã để cho đồng chí Ngọc Hùng phải chờ lâu.
Hứa Tiền Giang mở miệng nói lời khách khí có mang theo vài phần thân cận, dưới tình huống bình thường thì lão đều xưng hô chức vụ với cán bộ cấp dưới, bây giờ mở miệng với Lục Ngọc Hùng lại đổi thành đồng chí, điều này nói rõ Hứa Tiền Giang coi Lục Ngọc Hùng là người một nhà.
Trước kia Lục Ngọc Hùng rất có khát vọng trở thành người một nhà với trưởng phòng Hứa Tiền Giang, thế nhưng mãi mà không có được cơ hội. Bây giờ cơ hội đến, hắn căn bản không cần phải làm gì cả, trưởng phòng Hứa tự động nói ra hai chữ đồng chí.
Tất nhiên nó cũng không phải là vì Lục Ngọc Hùng quá quyến rũ, mà là vì tuyến trên có người tán thưởng mình, thế cho nên Hứa Tiền Giang mới có ý nghĩ kết giao. Thậm chí lãnh đạo tuyến trên sở dĩ tán thưởng mình cũng là vì sự tồn tại của Vương Tử Quân.
Nếu nhìn từ góc độ này thì Lục Ngọc Hùng chẳng khác nào là một quân cờ của người ta.
Lục Ngọc Hùng cũng không cảm thấy khó thể tiếp nhận sự thật mình bị lãnh đạo coi là một quân cờ, khác biệt là hắn thật sự rất tiếp nhận sự thật này. Nhưng thời gian không chờ đợi con người, cơ hội này dù thật sự tốt thế nhưng hắn không có đủ thời gian hưởng thụ.
Sau khi Lục Ngọc Hùng nói hai câu khiêm tốn, Hứa Tiền Giang bắt đầu nói chuyện với lục ngọc hùng. Phòng tổ chức tỉnh ủy trước nay trò chuyện với cán bộ chủ yếu là giải quyết việc chung, trưởng phòng Hứa Tiền Giang lại càng không biết bao nhiêu lần tiếp xúc với cán bộ, thế cho nên lúc này tiếp xúc với Lục Ngọc Hùng lại càng thuận tiện dễ làm.
Quyền chủ động trong lúc hai bên trò chuyện luôn nằm trong tay của trưởng phòng Hứa Tiền Giang, Lục Ngọc Hùng lúc này chỉ có một lựa chọn là đi theo chủ đề của trưởng phòng Hứa. Sau nửa giờ trò chuyện thì Hứa Tiền Giang mới nói:
- Đồng chí Ngọc Hùng, cậu công tác nhiều năm ở thành phố La Nam, tỉnh ủy luôn nhìn bằng mắt đánh giá bằng lòng. Trải qua đề nghị của bí thư Nhất Phong, quyết định đẩy cậu lên cương vị quan trọng. Cậu nên chuẩn bị tư tưởng, sau này nên phối hợp công tác với bí thư Vương, cho ra cống hiến lớn nhất với thành phố La Nam.
Hứa Tiền Giang mở miệng đi đường vòng, lời nói ẩn giấu. Lục Ngọc Hùng là người làm công tác tổ chức, tất nhiên hắn hiểu trong chuyện này còn có dư âm quay về.
Sự kiện còn chưa được thông qua hội nghị thường ủy, thế cho nên Hứa Tiền Giang nói đến đúng điểm thì dừng, giống như càng giống như đã nói tất cả cho anh; nhưng nếu anh suy xét từng chữ từng lời thì lại càng cảm thấy lãnh đạo giống như chưa từng nói gì.
Đây là nghệ thuật lãnh đạo, Lục Ngọc Hùng thầm bội phục Hứa Tiền Giang, chợt nghe Hứa Tiền Giang nói tiếp:
- Đồng chí Ngọc Hùng, vừa rồi bí thư Nhất Phong có gọi điện thoại, bí thư muốn gặp cậu.
Hào Nhất Phong muốn gặp mình? Lục Ngọc Hùng không ngờ bây giờ mình lại là một mâm bánh trái mà ai cũng muốn kéo về, hắn vội vàng dùng giọng kính cẩn nói:
- Cám ơn trưởng phòng Hứa đã bảo vệ che chở cho tôi, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của trưởng phòng Hứa, sẽ công tác thật thiết thực, cố gắng vì sự phát triển của thành phố La Nam.
Hứa Tiền Giang cươi cười, lão cảm nhận được những lời nói thức thời của Lục Ngọc Hùng, trong lòng chợt sinh ra cảm giác thân cận. Hắn khoát tay áo nói:
- Đồng chí Ngọc Hùng, sau khi trở về cố gắng công tác sao cho tốt, bí thư Nhất Phong còn chờ anh, vì vậy anh cũng không nên ở lại chỗ tôi quá lâu.
Hứa Tiền Giang tiễn chân Lục Ngọc Hùng đến bên cửa, đối với các cán bộ cấp sở bình thường thì đây cơ bản là lễ ngộ cực kỳ lớn. Lục Ngọc Hùng tất nhiên biết rõ lễ ngộ này, cũng cười khổ với tình cảnh của mình vào lúc hiện tại.
Phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không cách quá xa phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, chỉ mất bốn năm phút thì Lục Ngọc Hùng đã đi đến phòng làm việc của Hào Nhất Phong. Sau khi được thư ký thông báo, hắn đi vào trong phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy.
/1843
|