Vương Tử Hoa cung kính ngồi bên kia, hắn nghe lãnh đạo khích lệ mình, đây vốn là chuyện vui, nhưng bây giờ hắn là người tự ti mặc cảm, thế cho nên thật sự không thể vui mừng cho được. Vì Vương Tử Quân đang mỉm cười tủm tỉm ở bên cạnh thật sự giống như một ngọn núi lớn đặt nặng trong lòng hắn.
Chính mình là chủ tịch huyện, thế nhưng người anh họ lớn hơn mình hai tuổi đã là bí thư thị ủy, hơn nữa anh mình ở trên cấp bậc giám đốc sở đủ thời gian bốn năm thì nghe nói sẽ nhanh chóng tiến lên trên.
Vương lão gia tử cười ha hả, yêu cầu Triệu Bản Thao cũng không vì Vương Tử Hoa là cháu trai của mình mà giảm bớt yêu cầu. Triệu Bản Thao càng mở miệng cam ðoan, nhất ðịnh sẽ huấn luyện cho Výõng Tử Hoa thật tốt, nguyên tắc sử dụng cán bộ của ðảng chính là ðặt những ngýời thích hợp ðến cýõng vị thích hợp.
Vương Tử Quân ở bên cạnh châm trà rót nước và lẳng lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện, có vẻ rất nhàn nhã. Triệu Bản Thao đề cao Vương Tử Hoa một chặp, sau đó cười nói với Vương Tử Quân:
- Tiểu Vương, cậu công tác ở đâu vậy?
- Tôi công tác ở thành phố La Nam.
Vương Tử Quân cười cười khẽ nói.
- La Nam? Là thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam sao? Sao cậu lại công tác ở chỗ đó?
Triệu Bản Thao xem ra biết rõ tình hình các thành phố chung quanh, hắn nhấp một ngụm trà rồi dùng giọng kinh ngạc nói.
Vương Tử Hoa thấy bí thư Triệu giống như còn có ý muốn hỏi thêm, thế là vội vàng nói:
- Bí thư Triệu, đây là anh họ của tôi, là Vương Tử Quân, anh ấy bây giờ là bí thư thị ủy La Nam.
“ Bí thư thị ủy La Nam? “
Triệu Bản Thao nghe được danh xưng như vậy mà trong lòng khẽ run lên, hắn tuy cũng là bí thư thị ủy thế nhưng danh xưng lại nhiều hơn một chữ “ phó “ so với Vương Tử Quân. Bây giờ người đàn ông trẻ tuổi này chính là bí thư thị ủy, là lãnh đạo đứng đầu chính cống. Trong quan trường có câu thế này: “ Lãnh đạo đứng đầu nói một không hai, lãnh đạo thứ hai nói hai không một “ , sự khác biệt giữa hai người là quá rõ ràng, căn bản không thể nào xóa đi được.
- Chào bí thư Vương, ngài về nhà ăn tết sao?
Cũng may Triệu Bản Thao cũng là kẻ lão luyện quan trường, hắn nhanh chóng đánh tan cảm giác xấu hổ, chỉ trầm ngâm giây lát đã hiểu nên dùng thái độ thế nào để đối đãi với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đúng vậy, đến tết cũng nên về nhà sum họp.
Hai người nói thêm vài câu thì kết thúc cuộc nói chuyện, mười phút sau Triệu Bản Thao cáo từ bỏ đi. Nhưng trong thời gian mười phút kia thái độ của Triệu Bản Thao với Vương Tử Quân là khá nịnh nọt, dù sao người ta cũng là bí thư thị ủy cấp bậc giám đốc sở, mà mình chỉ là phó giám đốc sở mà thôi.
Vương Tử Hoa nhìn biểu hiện khiêm tốn của lãnh đạo mình trước mặt Vương Tử Quân, thế là hắn càng nhận thức một sự thật, địa vị của anh mình đang gần tiếp cận với bố mình.
Sau một thời gian cấm đốt pháo thì thành phố Giang Thị tiếp tục hủy lệnh cấm, không biết có phải là vì cấm quá lâu hay không, thế nhưng tối ba mươi tiếng pháo vang lên cực kỳ rộn rã.
Tiệc tất nhiên được tổ chức vào tối ba mươi ở nhà Vương lão gia tử, có Vương Quang Vinh, Vương Giải Phóng, Tôn Thuận Tân...Cả nhà quây quần trong nhà Vương lão gia tử đón năm mới.
Vương Tử Quân và Vương Tử Hoa là nhân viên phục vụ của bữa tiệc, Mạc Tiểu Bắc ôm con lại trở thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm. Đặc biệt là khi tiếng pháo vang lên rộn rã, tiểu tử này bị đánh thức khóc oa oa rất lớn, càng làm địa vị của Mạc Tiểu Bắc tăng tiến rất nhiều.
Vì Vương lão gia tử uống không nhiều nên bữa tiệc không dùng quá nhiều rượu, chỉ uống hết một chao Mao Đài rồi thôi. Sau khi uống xong thì Tô Thuận Tân chợt nói:
- Anh, anh thật sự sẽ đi Ma Đô sao?
- À, trên cơ bản đã được xác định, qua năm sẽ phải đi.
Vương Quang Vinh lúc này cũng có chút men say, lão cười cười với Tô Thuận Tân rồi khẽ nói.
- Là vị trí gì?
Tô Thuận Tân cầm lấy ly rượu rồi dùng giọng tò mò hỏi.
- Phó chủ tịch thường vụ.
Nụ cười trên mặt chứng tỏ Vương Quang Vinh rất thỏa mãn với vị trí này của mình.
Vương Tử Quân đã được nghe nói về tin tức này vào hai ngày trước, thật sự hắn rất vui vì sắp xếp này đối với bố mình. Phó chủ tịch thường vụ thành phố tuy là cấp phó bộ, thế nhưng vị trí thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy căn bản là không thể sánh được.
- Ôi, bác, bác làm chủ tịch thành phố thì không phải là bị anh Tử Quân quản lý rồi sao?
Tô Anh đang gặm đùi gà, nàng nghe thấy bố nói chuyện với bác trai, thế là không khỏi chen lời.
Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên đầu Tô Anh, sau đó cười híp mắt nói:
- Tô Anh, em cần phải bổ sung thêm kiến thức, anh là bí thư thị ủy, nhưng anh không thể nào quản được vị trí phó chủ tịch thường vụ của bác em.
Những người khác nghe thấy vậy cũng cười theo, Lý Thu Lệ vừa cười vừa nói:
- Tô Anh, hai ngày trước bác thấy cháu đi cùng một tiểu tử, có phải là đối tượng đấy không?
Tô Anh đang ăn uống vui say, chợt nghe thấy Lý Thu Lệ nói như vậy thì vội vàng lên tiếng:
- Không phải, cháu còn nhỏ, cháu còn chưa có đối tượng.
Nhưng Tô Anh dù lên tiếng bổ cứu cũng không có tác dụng, nàng còn chưa nói dứt lời thì gương mặt Vương Ái Hồng đã trầm xuống, nàng nhìn Tô Anh rồi lạnh lùng nói:
- Đến bây giờ còn chưa chia tay tên kia sao? Tôi nói cho cô biết, nếu như cô cứ tiếp tục lui tới với nó, đừng trách tôi không nhận cô đấy nhé.
Tô Anh nhếch miệng lên, Vương Quang Vinh thấy cháu gái giống như muốn khóc, thế là vội vàng lên tiếng;
- Thôi được rồi, hôm nay cả nhà tụ tập ở đây đang rất vui vẻ, chuyện liên quan đến con cháu để về nhà rồi nói sau.
Khi vị trí của Vương Quang Vinh càng tăng tiến, lão càng tiếp nhận vi trí của Vương lão gia tử, trở thành một tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh. Tuy Vương Ái Hồng cực kỳ không thoải mái vì chuyện yêu đương của Tô Anh, thế nhưng chỉ có thể chờ lúc về nhà để xử lý mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt e thẹn của Tô Anh, hắn chợt hỏi:
- Cậu kia tên gì?
- Là Thụ Minh.
Vương Tử Quân gật đầu không nói gì thêm, nhưng lúc này Tô Anh lại cảm thấy giống như có được hy vọng lớn. Theo ý nghĩ của nàng, trong nhà này người có quyền lên tiếng nhất là ông ngoại, thé nhưng nàng căn bản không cầu cạnh gì ông được. Bác Hai tuy có thể giúp nàng mở miệng thuyết phục bố mẹ, nhưng nàng cảm thấy bác sẽ không mở miệng, thế cho nên bây giờ nàng đồng ý giúp nàng chỉ còn lại Vương Tử Quân mà thôi.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi áo của Vương Tử Quân. Tuy hắn đã rời khỏi thành phố La Nam, nhưng hai mươi bốn tiếng đều phải mở điện thoại, để có thể xử lý tất cả tình huống xảy ra ở thành phố La Nam.
Vương Tử Quân lấy điện thoại ra, hắn phát hiện đó là một tin nhắn. Hắn mở ra xem, đó là một tin nhắn quái dị, chỉ có dòng chữ:
- Em đang ở một phương trời khác, ánh trăng nơi đây cũng không sáng bằng quê nhà.
Không có mở đầu không có kết thúc, thế nhưng Vương Tử Quân lại biết đây là tin nhắn của ai. Hắn cười cười với mọi người đang nhìn về phía mình rồi nói:
- Là tin nhắn chúc tết.
- Tử Quân là bí thư thị ủy, nhất định sẽ có nhiều người chúc tết.
Lý Thu Lệ nhìn Vương Tử Quân rồi cười hì hì nói.
Vương Tử Quân cũng cười nói:
- Có nhiều tin nhắn chúc tết chỉ là thêm bận rộn phiền toái mà thôi.
Vương Tử Quân ăn cơm tối xong, hắn tìm cớ đi ra ngoài gọi cho một số máy quen thuộc. Chợt nghe đầu dây bên kia vang lên một âm thanh nhàn nhạt:
- Alo!
- Dĩnh Nhi, là anh đây, chúc mừng năm mới.
Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng hắn có muôn ngàn lời nói, thế nhưng lúc này căn bản chỉ có thể nói ra bốn chữ chúc mừng năm mới mà thôi.
Lâm Dĩnh Nhi ở đầu dây bên kia cũng cảm nhận được ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, giọng điệu của nàng có chút run rẩy, âm thanh chậm rãi truyền đến tai Vương Tử Quân:
- Chúc mừng năm mới.
Lâm Dĩnh Nhi ở nước ngoài xem như không có tết, không có người quen, chỉ có nổi nhớ quê mà thôi.
Sau khi Lâm Dĩnh Nhi ra ngoài du học, hai người chủ yếu liên lạc qua internet, hầu như mỗi ngày nàng đều gửi cho hắn một email nói về cuộc sống của mình. Trong khoảng thời gian này, Vương Tử Quân càng phát hiện một Lâm Dĩnh Nhi trưởng thành xuất hiện trước mắt mình.
- Em nhớ anh.
Ba chữ mang theo nổi nhớ vô tận truyền đến từ bên kia, Vương Tử Quân nghe thấy Lâm Dĩnh Nhi nói như vậy thì có hơi khựng lại, sau đó cũng khẽ nói:
- Anh cũng rất nhớ em.
- Có phải tết năm nay rất vui không? Nếu anh không có việc gì quan trọng, anh đi thăm ba mẹ giúp em, em cảm thấy không có em ở nhà thì bố mẹ sẽ rất cô đơn.
Khi Lâm Dĩnh Nhi sắp cúp điện thoại, nàng chợt khẽ nói.
- Ừ, anh sẽ đến.
Sau khi nói lời tạm biệt với Lâm Dĩnh Nhi, Vương Tử Quân cúp điện thoại.
“ Trăng nơi đây cũng không sáng bằng quê nhà! “
Vương Tử Quân nghe tiếng pháo liên tục vang lên bên tai, trong lòng chợt khó chịu. Sau đó hắn gọi điện thoại cho Tần Hồng Cẩm, Y Phong, những người phụ nữ của hắn tươi cười nói chuyện, điều này càng làm hắn cảm thấy thêm khó chịu.
Khó khăn nhất trong đời chính là vấn đề về phụ nữ, đôi khi có quá nhiều ân tình với nhiều người phụ nữ cũng là một áp lực không nhỏ.
Vương Tử Quân nghĩ như vậy, hắn đi vào nhà bắt chuyện với Mạc Tiểu Bắc, sau đó cất bước đến nhà Lâm Trạch Viễn. Vẫn là căn nhà cũ, cánh cửa cũ, ngoài hoàn cảnh chung quanh có hơi biến đổi theo mùa thì cô gái năm xưa cũng đã đi đến chân trời xa.
Vương Tử Quân khẽ nhấn chuông cửa, sau khi nhấn ba lượt thì chợt nghe bên trong có người nói:
- Ai vậy?
Đây là âm thanh của Lâm Trạch Viễn, tuy đã nhiều ngày không gặp bí thư Lâm, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn nhớ rõ giọng nói của vị bố vợ hữu danh vô thực này.
- Tôi đến tặng quà tết.
Vương Tử Quân khẽ lên tiếng:
- Bí thư Lâm, lãnh đạo nói tôi đến tặng quà cho ngài, thế nhưng vì sơ sẩy mà quên đưa đi, mong lãnh đạo thứ lỗi.
- Tiểu tử thối, cậu còn giả vờ như vậy làm gì, còn không mau vào nhà.
Tuy Vương Tử Quân nói rất khẽ và cố gắng thay đổi giọng điệu, thế nhưng căn bản không gật được Lâm Trạch Viễn. Khi hắn còn chưa nói xong thì Lâm Trạch Viễn đã cười cười rồi mắng lớn.
Vương Tử Quân đi vào trong nhà, hắn thấy Lâm Trạch Viễn đang mặc một chiếc áo len xám mỉm cười tủm tỉm nhìn mình. Tuy chỉ ăn mặc rất bình dị nhưng Lâm Trạch Viễn đứng nơi đó vẫn làm cho Vương Tử Quân cảm ứng được áp lực không nhỏ.
Lâm Trạch Viễn là bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, khí chất uy nghiêm trên người là rất nặng, nghe nói rất nhiều lãnh đạo thị ủy đến trước mặt lão đều phải thành thật như học sinh tiểu học.
- Bí thư Lâm, tôi cũng không nói ngao, tôi thật sự đến tặng quà lãnh đạo.
Vương Tử Quân vừa đi theo Lâm Trạch Viễn vào nhà vừa cười nói.
Lâm Trạch Viễn cười ha hả nói:
- Quà cáp cái gì, cậu nói xem, quà của cậu đâu? Chỉ cần cậu tặng quà, tôi sẽ nhận ngay.
- Điều này...Quà của tôi chính là cái bụng, nhưng nó lại trống rỗng, kính mong bí thư Lâm nhồi vào vài thứ cho nó đầy lên.
Vương Tử Quân cười hì hì rồi dùng giọng xấu xa nói.
Khi hai người đang trò chuyện với nhau thì Lâm phu nhân cũng đi ra, sau khi thấy Vương Tử Quân thì cười nói:
- Tử Quân, sao cậu lại đến một mình, không đưa cả Tiểu Bắc đến chơi?
- Ngày mai bọn họ sẽ đến, hôm nay tiểu tử kia đã ngủ, ông nội rất thương chắt, không cho ai động vào, cũng không ai được phép lớn tiếng, nếu không ông cụ sẽ trừng mắt tức giận.
Vương Tử Quân cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi nói:
- Dì, mong dì làm hai món gì đó cũng được, cháu muốn uống vài ly với bí thư Lâm.
- Được được, hai người chờ chút.
Lâm phu nhân thật lòng rất yêu mến Vương Tử Quân, nhưng khi Vương Tử Quân còn trẻ thì Lâm Dĩnh Nhi lại đang học đại học, thế cho nên bà cũng không xem Vương Tử Quân là con rể. Đợi đến khi bà có ý nghĩ này thì Vương Tử Quân đã là người có gia đình rồi.
Vì chuyện này mà Lâm phu nhân không phải một lần oán trách Lâm Trạch Viễn, nói bí thư Lâm không quan tâm đến con gái, nếu cho hai người tiếp xúc sớm một chút, không phải Vương Tử Quân sẽ là rể nhà mình rồi sao?
Bí thư Lâm rất lạnh nhạt với vấn đề này, nói là tôi không quan tâm, chẳng lẽ bà cũng quan tâm sao?
Lúc đó bí thư Lâm cảm thấy rất thoải mái, thế nhưng lão thật sự không ngờ Lâm phu nhân phản kích càng sắc bén hơn. Bà trực tiếp lấy danh tiếng nhìn xa trông rộng của Lâm Trạch Viễn để tiến hành thảo phạt, ý là tôi không nhìn xa trông rông là bình thường, thế nhưng anh là bí thư tỉnh ủy từng làm ra không ít chuyện tốt, chẳng lẽ không có ánh mắt lâu dài, không có tư tưởng chiến lược sao?
Một lát sau Lâm phu nhân đã đưa đến năm sáu món ăn, vì là tết nhất nên chuẩn bị thức ăn rất dễ dàng. Sau đó bà đưa ra một chai rượu rồi nói:
- Các người cứ ăn uống vui vẻ, tôi đi làm thêm vài món nữa.
- Dì, không cần đâu, hôm nay cũng không uống nhiều.
Vương Tử Quân thấy mẹ vợ giống như còn muốn tiếp tục bận rộn, thế là thật sự ngồi không yên, hắn khẽ mở miệng khuyên can.
- Được rồi, cứ để bà ấy đi, bà ấy không chịu ngồi yên, nếu để cho bà ấy nhàn rỗi, không bằng để cho bà ấy tự bận rộn.
Lâm Trạch Viễn khoát tay chặn lời Vương Tử Quân, sau đó đưa chai rượu sang cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân mở chai Mao Đài đã được sản xuất khá nhiều năm, sau đó rót đầy ly cho Lâm Trạch Viễn. Sau khi rót đầy ly cho mình thì hắn nâng ly lên nói:
- Chú Lâm, chúc mừng chú, sau này chú với cháu cùng là bí thư thị ủy.
Lâm Trạch Viễn chỉ có một khuê nữ bảo bối, vì không có con gái ở nhà, thế cho nên một năm qua càng thêm nhớ mong, càng có nhiều phiền muộn. Vương Tử Quân đến chơi làm cho tâm tình của lão giảm bớt đi một chút, sau khi nghe Vương Tử Quân nói ra lời trêu chọc như vậy, lão khẽ cười nói theo:
- Được, chúng ta uống cạn, bí thư Vương, hai vị bí thư thị ủy cùng cạn ly.
Hai ly rượu đụng vào nhau, Vương Tử Quân và Lâm Trạch Viễn cùng uống cạn. Sau khi Lâm Trạch Viễn hỏi về vài tình huống liên quan đến Vương Tử Quân thì cười nói:
- Tử Quân, tôi hỏi cậu, nếu như hai người chúng ta đổi chỗ cho nhau thì cậu sẽ làm thế nào?
- Chuyện đơn giản thôi, tôi sẽ đề nghị với lãnh đạo, đồng chí bí thư Lâm Trạch Viễn của thành phố La Nam chăm chú công tác, là mầm mống tốt, cứ để cho anh ấy đi theo tôi là thư ký trưởng.
Vương Tử Quân vung tay lên dùng giọng hào khí nói.
Chính mình là chủ tịch huyện, thế nhưng người anh họ lớn hơn mình hai tuổi đã là bí thư thị ủy, hơn nữa anh mình ở trên cấp bậc giám đốc sở đủ thời gian bốn năm thì nghe nói sẽ nhanh chóng tiến lên trên.
Vương lão gia tử cười ha hả, yêu cầu Triệu Bản Thao cũng không vì Vương Tử Hoa là cháu trai của mình mà giảm bớt yêu cầu. Triệu Bản Thao càng mở miệng cam ðoan, nhất ðịnh sẽ huấn luyện cho Výõng Tử Hoa thật tốt, nguyên tắc sử dụng cán bộ của ðảng chính là ðặt những ngýời thích hợp ðến cýõng vị thích hợp.
Vương Tử Quân ở bên cạnh châm trà rót nước và lẳng lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện, có vẻ rất nhàn nhã. Triệu Bản Thao đề cao Vương Tử Hoa một chặp, sau đó cười nói với Vương Tử Quân:
- Tiểu Vương, cậu công tác ở đâu vậy?
- Tôi công tác ở thành phố La Nam.
Vương Tử Quân cười cười khẽ nói.
- La Nam? Là thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam sao? Sao cậu lại công tác ở chỗ đó?
Triệu Bản Thao xem ra biết rõ tình hình các thành phố chung quanh, hắn nhấp một ngụm trà rồi dùng giọng kinh ngạc nói.
Vương Tử Hoa thấy bí thư Triệu giống như còn có ý muốn hỏi thêm, thế là vội vàng nói:
- Bí thư Triệu, đây là anh họ của tôi, là Vương Tử Quân, anh ấy bây giờ là bí thư thị ủy La Nam.
“ Bí thư thị ủy La Nam? “
Triệu Bản Thao nghe được danh xưng như vậy mà trong lòng khẽ run lên, hắn tuy cũng là bí thư thị ủy thế nhưng danh xưng lại nhiều hơn một chữ “ phó “ so với Vương Tử Quân. Bây giờ người đàn ông trẻ tuổi này chính là bí thư thị ủy, là lãnh đạo đứng đầu chính cống. Trong quan trường có câu thế này: “ Lãnh đạo đứng đầu nói một không hai, lãnh đạo thứ hai nói hai không một “ , sự khác biệt giữa hai người là quá rõ ràng, căn bản không thể nào xóa đi được.
- Chào bí thư Vương, ngài về nhà ăn tết sao?
Cũng may Triệu Bản Thao cũng là kẻ lão luyện quan trường, hắn nhanh chóng đánh tan cảm giác xấu hổ, chỉ trầm ngâm giây lát đã hiểu nên dùng thái độ thế nào để đối đãi với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đúng vậy, đến tết cũng nên về nhà sum họp.
Hai người nói thêm vài câu thì kết thúc cuộc nói chuyện, mười phút sau Triệu Bản Thao cáo từ bỏ đi. Nhưng trong thời gian mười phút kia thái độ của Triệu Bản Thao với Vương Tử Quân là khá nịnh nọt, dù sao người ta cũng là bí thư thị ủy cấp bậc giám đốc sở, mà mình chỉ là phó giám đốc sở mà thôi.
Vương Tử Hoa nhìn biểu hiện khiêm tốn của lãnh đạo mình trước mặt Vương Tử Quân, thế là hắn càng nhận thức một sự thật, địa vị của anh mình đang gần tiếp cận với bố mình.
Sau một thời gian cấm đốt pháo thì thành phố Giang Thị tiếp tục hủy lệnh cấm, không biết có phải là vì cấm quá lâu hay không, thế nhưng tối ba mươi tiếng pháo vang lên cực kỳ rộn rã.
Tiệc tất nhiên được tổ chức vào tối ba mươi ở nhà Vương lão gia tử, có Vương Quang Vinh, Vương Giải Phóng, Tôn Thuận Tân...Cả nhà quây quần trong nhà Vương lão gia tử đón năm mới.
Vương Tử Quân và Vương Tử Hoa là nhân viên phục vụ của bữa tiệc, Mạc Tiểu Bắc ôm con lại trở thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm. Đặc biệt là khi tiếng pháo vang lên rộn rã, tiểu tử này bị đánh thức khóc oa oa rất lớn, càng làm địa vị của Mạc Tiểu Bắc tăng tiến rất nhiều.
Vì Vương lão gia tử uống không nhiều nên bữa tiệc không dùng quá nhiều rượu, chỉ uống hết một chao Mao Đài rồi thôi. Sau khi uống xong thì Tô Thuận Tân chợt nói:
- Anh, anh thật sự sẽ đi Ma Đô sao?
- À, trên cơ bản đã được xác định, qua năm sẽ phải đi.
Vương Quang Vinh lúc này cũng có chút men say, lão cười cười với Tô Thuận Tân rồi khẽ nói.
- Là vị trí gì?
Tô Thuận Tân cầm lấy ly rượu rồi dùng giọng tò mò hỏi.
- Phó chủ tịch thường vụ.
Nụ cười trên mặt chứng tỏ Vương Quang Vinh rất thỏa mãn với vị trí này của mình.
Vương Tử Quân đã được nghe nói về tin tức này vào hai ngày trước, thật sự hắn rất vui vì sắp xếp này đối với bố mình. Phó chủ tịch thường vụ thành phố tuy là cấp phó bộ, thế nhưng vị trí thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy căn bản là không thể sánh được.
- Ôi, bác, bác làm chủ tịch thành phố thì không phải là bị anh Tử Quân quản lý rồi sao?
Tô Anh đang gặm đùi gà, nàng nghe thấy bố nói chuyện với bác trai, thế là không khỏi chen lời.
Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên đầu Tô Anh, sau đó cười híp mắt nói:
- Tô Anh, em cần phải bổ sung thêm kiến thức, anh là bí thư thị ủy, nhưng anh không thể nào quản được vị trí phó chủ tịch thường vụ của bác em.
Những người khác nghe thấy vậy cũng cười theo, Lý Thu Lệ vừa cười vừa nói:
- Tô Anh, hai ngày trước bác thấy cháu đi cùng một tiểu tử, có phải là đối tượng đấy không?
Tô Anh đang ăn uống vui say, chợt nghe thấy Lý Thu Lệ nói như vậy thì vội vàng lên tiếng:
- Không phải, cháu còn nhỏ, cháu còn chưa có đối tượng.
Nhưng Tô Anh dù lên tiếng bổ cứu cũng không có tác dụng, nàng còn chưa nói dứt lời thì gương mặt Vương Ái Hồng đã trầm xuống, nàng nhìn Tô Anh rồi lạnh lùng nói:
- Đến bây giờ còn chưa chia tay tên kia sao? Tôi nói cho cô biết, nếu như cô cứ tiếp tục lui tới với nó, đừng trách tôi không nhận cô đấy nhé.
Tô Anh nhếch miệng lên, Vương Quang Vinh thấy cháu gái giống như muốn khóc, thế là vội vàng lên tiếng;
- Thôi được rồi, hôm nay cả nhà tụ tập ở đây đang rất vui vẻ, chuyện liên quan đến con cháu để về nhà rồi nói sau.
Khi vị trí của Vương Quang Vinh càng tăng tiến, lão càng tiếp nhận vi trí của Vương lão gia tử, trở thành một tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh. Tuy Vương Ái Hồng cực kỳ không thoải mái vì chuyện yêu đương của Tô Anh, thế nhưng chỉ có thể chờ lúc về nhà để xử lý mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt e thẹn của Tô Anh, hắn chợt hỏi:
- Cậu kia tên gì?
- Là Thụ Minh.
Vương Tử Quân gật đầu không nói gì thêm, nhưng lúc này Tô Anh lại cảm thấy giống như có được hy vọng lớn. Theo ý nghĩ của nàng, trong nhà này người có quyền lên tiếng nhất là ông ngoại, thé nhưng nàng căn bản không cầu cạnh gì ông được. Bác Hai tuy có thể giúp nàng mở miệng thuyết phục bố mẹ, nhưng nàng cảm thấy bác sẽ không mở miệng, thế cho nên bây giờ nàng đồng ý giúp nàng chỉ còn lại Vương Tử Quân mà thôi.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi áo của Vương Tử Quân. Tuy hắn đã rời khỏi thành phố La Nam, nhưng hai mươi bốn tiếng đều phải mở điện thoại, để có thể xử lý tất cả tình huống xảy ra ở thành phố La Nam.
Vương Tử Quân lấy điện thoại ra, hắn phát hiện đó là một tin nhắn. Hắn mở ra xem, đó là một tin nhắn quái dị, chỉ có dòng chữ:
- Em đang ở một phương trời khác, ánh trăng nơi đây cũng không sáng bằng quê nhà.
Không có mở đầu không có kết thúc, thế nhưng Vương Tử Quân lại biết đây là tin nhắn của ai. Hắn cười cười với mọi người đang nhìn về phía mình rồi nói:
- Là tin nhắn chúc tết.
- Tử Quân là bí thư thị ủy, nhất định sẽ có nhiều người chúc tết.
Lý Thu Lệ nhìn Vương Tử Quân rồi cười hì hì nói.
Vương Tử Quân cũng cười nói:
- Có nhiều tin nhắn chúc tết chỉ là thêm bận rộn phiền toái mà thôi.
Vương Tử Quân ăn cơm tối xong, hắn tìm cớ đi ra ngoài gọi cho một số máy quen thuộc. Chợt nghe đầu dây bên kia vang lên một âm thanh nhàn nhạt:
- Alo!
- Dĩnh Nhi, là anh đây, chúc mừng năm mới.
Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng hắn có muôn ngàn lời nói, thế nhưng lúc này căn bản chỉ có thể nói ra bốn chữ chúc mừng năm mới mà thôi.
Lâm Dĩnh Nhi ở đầu dây bên kia cũng cảm nhận được ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, giọng điệu của nàng có chút run rẩy, âm thanh chậm rãi truyền đến tai Vương Tử Quân:
- Chúc mừng năm mới.
Lâm Dĩnh Nhi ở nước ngoài xem như không có tết, không có người quen, chỉ có nổi nhớ quê mà thôi.
Sau khi Lâm Dĩnh Nhi ra ngoài du học, hai người chủ yếu liên lạc qua internet, hầu như mỗi ngày nàng đều gửi cho hắn một email nói về cuộc sống của mình. Trong khoảng thời gian này, Vương Tử Quân càng phát hiện một Lâm Dĩnh Nhi trưởng thành xuất hiện trước mắt mình.
- Em nhớ anh.
Ba chữ mang theo nổi nhớ vô tận truyền đến từ bên kia, Vương Tử Quân nghe thấy Lâm Dĩnh Nhi nói như vậy thì có hơi khựng lại, sau đó cũng khẽ nói:
- Anh cũng rất nhớ em.
- Có phải tết năm nay rất vui không? Nếu anh không có việc gì quan trọng, anh đi thăm ba mẹ giúp em, em cảm thấy không có em ở nhà thì bố mẹ sẽ rất cô đơn.
Khi Lâm Dĩnh Nhi sắp cúp điện thoại, nàng chợt khẽ nói.
- Ừ, anh sẽ đến.
Sau khi nói lời tạm biệt với Lâm Dĩnh Nhi, Vương Tử Quân cúp điện thoại.
“ Trăng nơi đây cũng không sáng bằng quê nhà! “
Vương Tử Quân nghe tiếng pháo liên tục vang lên bên tai, trong lòng chợt khó chịu. Sau đó hắn gọi điện thoại cho Tần Hồng Cẩm, Y Phong, những người phụ nữ của hắn tươi cười nói chuyện, điều này càng làm hắn cảm thấy thêm khó chịu.
Khó khăn nhất trong đời chính là vấn đề về phụ nữ, đôi khi có quá nhiều ân tình với nhiều người phụ nữ cũng là một áp lực không nhỏ.
Vương Tử Quân nghĩ như vậy, hắn đi vào nhà bắt chuyện với Mạc Tiểu Bắc, sau đó cất bước đến nhà Lâm Trạch Viễn. Vẫn là căn nhà cũ, cánh cửa cũ, ngoài hoàn cảnh chung quanh có hơi biến đổi theo mùa thì cô gái năm xưa cũng đã đi đến chân trời xa.
Vương Tử Quân khẽ nhấn chuông cửa, sau khi nhấn ba lượt thì chợt nghe bên trong có người nói:
- Ai vậy?
Đây là âm thanh của Lâm Trạch Viễn, tuy đã nhiều ngày không gặp bí thư Lâm, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn nhớ rõ giọng nói của vị bố vợ hữu danh vô thực này.
- Tôi đến tặng quà tết.
Vương Tử Quân khẽ lên tiếng:
- Bí thư Lâm, lãnh đạo nói tôi đến tặng quà cho ngài, thế nhưng vì sơ sẩy mà quên đưa đi, mong lãnh đạo thứ lỗi.
- Tiểu tử thối, cậu còn giả vờ như vậy làm gì, còn không mau vào nhà.
Tuy Vương Tử Quân nói rất khẽ và cố gắng thay đổi giọng điệu, thế nhưng căn bản không gật được Lâm Trạch Viễn. Khi hắn còn chưa nói xong thì Lâm Trạch Viễn đã cười cười rồi mắng lớn.
Vương Tử Quân đi vào trong nhà, hắn thấy Lâm Trạch Viễn đang mặc một chiếc áo len xám mỉm cười tủm tỉm nhìn mình. Tuy chỉ ăn mặc rất bình dị nhưng Lâm Trạch Viễn đứng nơi đó vẫn làm cho Vương Tử Quân cảm ứng được áp lực không nhỏ.
Lâm Trạch Viễn là bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, khí chất uy nghiêm trên người là rất nặng, nghe nói rất nhiều lãnh đạo thị ủy đến trước mặt lão đều phải thành thật như học sinh tiểu học.
- Bí thư Lâm, tôi cũng không nói ngao, tôi thật sự đến tặng quà lãnh đạo.
Vương Tử Quân vừa đi theo Lâm Trạch Viễn vào nhà vừa cười nói.
Lâm Trạch Viễn cười ha hả nói:
- Quà cáp cái gì, cậu nói xem, quà của cậu đâu? Chỉ cần cậu tặng quà, tôi sẽ nhận ngay.
- Điều này...Quà của tôi chính là cái bụng, nhưng nó lại trống rỗng, kính mong bí thư Lâm nhồi vào vài thứ cho nó đầy lên.
Vương Tử Quân cười hì hì rồi dùng giọng xấu xa nói.
Khi hai người đang trò chuyện với nhau thì Lâm phu nhân cũng đi ra, sau khi thấy Vương Tử Quân thì cười nói:
- Tử Quân, sao cậu lại đến một mình, không đưa cả Tiểu Bắc đến chơi?
- Ngày mai bọn họ sẽ đến, hôm nay tiểu tử kia đã ngủ, ông nội rất thương chắt, không cho ai động vào, cũng không ai được phép lớn tiếng, nếu không ông cụ sẽ trừng mắt tức giận.
Vương Tử Quân cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi nói:
- Dì, mong dì làm hai món gì đó cũng được, cháu muốn uống vài ly với bí thư Lâm.
- Được được, hai người chờ chút.
Lâm phu nhân thật lòng rất yêu mến Vương Tử Quân, nhưng khi Vương Tử Quân còn trẻ thì Lâm Dĩnh Nhi lại đang học đại học, thế cho nên bà cũng không xem Vương Tử Quân là con rể. Đợi đến khi bà có ý nghĩ này thì Vương Tử Quân đã là người có gia đình rồi.
Vì chuyện này mà Lâm phu nhân không phải một lần oán trách Lâm Trạch Viễn, nói bí thư Lâm không quan tâm đến con gái, nếu cho hai người tiếp xúc sớm một chút, không phải Vương Tử Quân sẽ là rể nhà mình rồi sao?
Bí thư Lâm rất lạnh nhạt với vấn đề này, nói là tôi không quan tâm, chẳng lẽ bà cũng quan tâm sao?
Lúc đó bí thư Lâm cảm thấy rất thoải mái, thế nhưng lão thật sự không ngờ Lâm phu nhân phản kích càng sắc bén hơn. Bà trực tiếp lấy danh tiếng nhìn xa trông rộng của Lâm Trạch Viễn để tiến hành thảo phạt, ý là tôi không nhìn xa trông rông là bình thường, thế nhưng anh là bí thư tỉnh ủy từng làm ra không ít chuyện tốt, chẳng lẽ không có ánh mắt lâu dài, không có tư tưởng chiến lược sao?
Một lát sau Lâm phu nhân đã đưa đến năm sáu món ăn, vì là tết nhất nên chuẩn bị thức ăn rất dễ dàng. Sau đó bà đưa ra một chai rượu rồi nói:
- Các người cứ ăn uống vui vẻ, tôi đi làm thêm vài món nữa.
- Dì, không cần đâu, hôm nay cũng không uống nhiều.
Vương Tử Quân thấy mẹ vợ giống như còn muốn tiếp tục bận rộn, thế là thật sự ngồi không yên, hắn khẽ mở miệng khuyên can.
- Được rồi, cứ để bà ấy đi, bà ấy không chịu ngồi yên, nếu để cho bà ấy nhàn rỗi, không bằng để cho bà ấy tự bận rộn.
Lâm Trạch Viễn khoát tay chặn lời Vương Tử Quân, sau đó đưa chai rượu sang cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân mở chai Mao Đài đã được sản xuất khá nhiều năm, sau đó rót đầy ly cho Lâm Trạch Viễn. Sau khi rót đầy ly cho mình thì hắn nâng ly lên nói:
- Chú Lâm, chúc mừng chú, sau này chú với cháu cùng là bí thư thị ủy.
Lâm Trạch Viễn chỉ có một khuê nữ bảo bối, vì không có con gái ở nhà, thế cho nên một năm qua càng thêm nhớ mong, càng có nhiều phiền muộn. Vương Tử Quân đến chơi làm cho tâm tình của lão giảm bớt đi một chút, sau khi nghe Vương Tử Quân nói ra lời trêu chọc như vậy, lão khẽ cười nói theo:
- Được, chúng ta uống cạn, bí thư Vương, hai vị bí thư thị ủy cùng cạn ly.
Hai ly rượu đụng vào nhau, Vương Tử Quân và Lâm Trạch Viễn cùng uống cạn. Sau khi Lâm Trạch Viễn hỏi về vài tình huống liên quan đến Vương Tử Quân thì cười nói:
- Tử Quân, tôi hỏi cậu, nếu như hai người chúng ta đổi chỗ cho nhau thì cậu sẽ làm thế nào?
- Chuyện đơn giản thôi, tôi sẽ đề nghị với lãnh đạo, đồng chí bí thư Lâm Trạch Viễn của thành phố La Nam chăm chú công tác, là mầm mống tốt, cứ để cho anh ấy đi theo tôi là thư ký trưởng.
Vương Tử Quân vung tay lên dùng giọng hào khí nói.
/1843
|