Thạch Kiên Quân khẽ gật đầu đi theo thư ký ra khỏi phòng, khi đi đến tầng bên dưới phòng của Dương Độ Lục, chợt thấy Hào Nhất Phong cất bước đi đến.
- Chủ tịch Thạch, anh nghỉ ngơi thế nào?
Hào Nhất Phong cười cười với Thạch Kiên Quân rồi khẽ hỏi.
- Cũng không tệ lắm.
Thạch Kiên Quân trả lời một câu, sau đó cùng Thạch Kiên Quân đi vào trong đại sảnh. Lúc này Mâu Thiệu Đắc đang kêu gọi vài nhân viên phục vụ thu dọn phòng, bữa sáng nóng hổi cũng đã được dâng lên.
Hào Nhất Phong hỏi Dương Độ Lục đã thức dậy chưa, sau đó kéo tay Thạch Kiên Quân:
- Đi, chúng ta lên lầu gặp trưởng ban.
Hai người vừa nói vừa đi lên lầu, vừa mới lên đến nơi thì Thạch Kiên Quân gnhe được một âm thanh quen thuộc.
- Cũng không quá chú ý như vậy, lúc này có mười ba nhân mạng trong núi, tôi nếu cứ chú ý như vậy thì còn ra gì, nào còn...
...
Sáu giờ sáng, trời mới sáng tờ mờ, lúc này đèn đuốc ở khu ủy ban thành phố Đông Bộ đã sáng trưng, không ít xe máy xe đạp và xe hơi tụ tập lại ở trước cổng ủy ban thành phố.
- Con bà nó, chưa tỉnh ngủ đã phải đi làm, bây giờ hai mí mắt của tôi cứ liên tục sụp xuống.
Một tên cán bộ hơn hai mươi tuổi từ trong nhà để xe đạp đi ra, hắn khẽ dùng giọng oán giận nói với đồng sự ở bên cạnh.
Vị đồng sự kia hơn ba mươi tuổi, tuy đeo kính nhưng lại không có được mấy phần khí chất hào hoa phong nhã. Sau khi nghe người kia phàn nàn thì hắn cười ha hả nói:
- Có phải là tối qua vận động nhiều quá không? Tiểu Trương à, cậu dù mới lấy vợ nhưng cũng phải cho vợ thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày đều bận rộn như vậy, cẩn thận kẻo bị người ta hút khô.
- Đi chết đi, ai giống như anh chứ, không có gì là bày trò, anh thành thật nói cho tôi biết, nghe nói hai ngày trước chị nhà cấm không cho lên giường, có phải vậy không?
Tiểu Trương trẻ tuổi cũng không yếu thế, hắn lớn tiếng hỏi người đồng sự đeo kính.
Người đống sự đoe kính cười cười nói:
- Cái gì mà không cho lên giường, vợ chồng tôi rất tốt, cậu cũng đừng nghe người ta nói bậy bạ. Cậu xem lại mình đi, khi vừa đến đơn vị thì thuần khiết như một đứa bé, bây giờ sao lại biến thành bộ dạng này rồi.
- Đây không phải là ảnh hưởng từ anh sao? Chính anh ảnh hưởng đến cậu ấy còn nói gì nữa?
Khi hai người lên tiếng, một chiếc xe đạp dừng lại, người đàn ông trung niên kia vừa khóa xe vừa lên tiếng.
Người đàn ông đeo kiếng cười cười nói:
- Trưởng khoa Cát, chúng tôi cũng không như anh, bất cứ thứ gì cũng phải có căn cứ chứ? Anh cũng không nên vu oan cho người ta như vậy được.
- Được rồi, đừng ba hoa nữa, mau lên thôi, còn nhiều chuyện cần chúng ta làm, nếu chậm chân thì thư ký trưởng Triệu sẽ cho chúng ta biết tay.
Trưởng khoa Cát nhìn khu ủy ban sáng rực ánh đèn, thế là vội vàng nói với hai người bên cạnh.
Tiểu Trương không nói gì, nhưng người đàn ông đeo kiếng là lão cơ quan, hắn cũng không chịu bỏ qua, hắn cười hì hì nói:
- Trưởng khoa Cát, có câu hoàng đế cũng không để lính đói, tối qua mãi mời hai giờ tôi mới đi ngủ, chưa đến năm giờ đã phải thức dậy, anh dù sao cũng phải cho chúng tôi chút thời gian thư thái chứ?
- Cậu thì sướng quá rồi, cậu còn ngủ được đến năm giờ, còn tôi thì sao, bận rộn chuẩn bị tài liệu đến ba giờ sáng, vừa nằm xuống đã bị đồng hồ đánh thức, tôi phải tìm nói lý lẽ với ai đây?
Trưởng khoa Cát vừa nói vừa đi về phía ủy ban thành phố.
- Hì hì, cũng không tìm thấy ai để nói lý, chúng ta đi thôi.
Thấy trưởng khoa Cát còn thảm thương hơn mình, người đàn ông đeo kiếng chợt dùng giọng vui mừng nói.
Trưởng khoa Cát hiểu rõ tính cách của người đàn ông đeo kiếng kia, hắn trầm giọng nói:
- Anh Hào, hai ngày nay anh nên chịu khó một chút, cũng đừng nên phạm vào sai lầm. Sự kiện tiếp đãi lần này cực kỳ quan trọng với chủ tịch Nguyễn, nếu như có bất kỳ vấn đề gì, thư ký trưởng Triệu sẽ vung tay xử lý, đến lúc đó có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
- Hừ, họ Triệu kia lợi hại cái gì, thật sự xem mình giống như đã là thư ký trưởng, mà thư ký trưởng Đảng cũng căn bản không làm như vậy.
Anh Hào có chút ý kiến với thư ký trưởng Triệu, lúc này dùng giọng khinh thường nói.
- Thư ký trưởng Đảng lợi hại hơn nên mới đến mặt trận tổ quốc, anh nên thành thật một chút, tôi nghe nói lần này bí thư Nguyễn đã đưa lên báo cáo muốn thư ký trưởng Triệu tiếp nhận vị trí của thư ký trưởng Đảng.
Trưởng khoa Cát là cán bộ trung tầng, hắn rất linh thông tin tức. Anh Hào dù thầm oán Triệu Đức Càn, thế nhưng cũng không dám tiếp tục nói ra.
- Trưởng khoa Cát, qua sự việc lần này, có thể để tôi nghỉ hai ngày không?
Tiểu Trương vừa di theo lên lầu vừa khẽ hỏi trưởng khoa Cát.
- Có chuyện gì sao Tiểu Trương?
Trưởng khoa Cát quét mắt nhìn Tiểu Trương rồi nói.
- Trước khi kết hôn đã hứa sẽ đưa vợ ra ngoài du lịch một chuyến, nhưng vì mãi bận rộn mà không thành, vì vậy tôi muốn nhân cơ hội này để đưa cô ấy đi dạo một vòng.
Tiểu Trương dùng giọng ngượng ngùng khẽ nói với trưởng khoa Cát.
Trưởng khoa Cát nhíu nhíu mày, thế nhưng hắn vẫn trầm giọng nói:
- Tôi cho cậu tranh thủ, nhưng sự việc này căn bản không dễ thông qua, cậu cần phải chuẩn bị tư tưởng.
- Cái gì vậy? Chưa tính tăng ca, còn bỏ cả ngày nghỉ, con bà nó, cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào. Cái gì mà chú trọng đẩy mạnh phát triển kinh tế, năm xưa chủ tịch Vương còn ở thành phố Đông Bộ, chúng ta thoải mái nghỉ tết, kinh tế vẫn không kém hơn bây giờ.
Anh Hào đẩy kính lên mũi rồi dùng giọng bực tức mắng.
- Khi đó phát triển kinh tế không quan trọng hơn lúc này, bây giờ tình thế đã khác rồi.
Tiểu Trương là người nắm công tác thống kê, hắn tất nhiên hiểu rõ vấn đề, sau khi nghe anh Hào nói thì mở miệng cải chính.
Anh Hào cười hì hì không nói gì thêm, còn trưởng khoa Cát thì càng thêm nghiêm túc, không nói gì.
Ba người đi theo cầu thang lên lầu, trưởng khoa Cát chợt nói:
- Hai người sau này nói chuyện chú ý một chút, ngàn vạn lần không cần phải nói khi còn bí thư Vương thì tốt hơn, như vậy sẽ là phạm húy.
Anh Hào nhìn thoáng qua bên ngoài, phát hiên trong văn phòng chỉ có ba người bọn họ, thế là không kiêng kỵ gì nói:
- Chúng tôi cũng nói sự thật mà thôi, hì hì, chẳng qua có vài người không muốn nghe. Nếu như đó là lời kiêng kỵ, vạy thì đừng tiếp nhận công tác chào đón tổ lãnh đạo xuống nghiên cứu lần này, vì ai cũng biết lần này lãnh đạo xuống thành phố La Nam, nếu không vì sự kiện ở Cô Yên Sơn, nào đến lượt anh ta nhận vận may chứ?
- Chủ tịch Thạch, anh nghỉ ngơi thế nào?
Hào Nhất Phong cười cười với Thạch Kiên Quân rồi khẽ hỏi.
- Cũng không tệ lắm.
Thạch Kiên Quân trả lời một câu, sau đó cùng Thạch Kiên Quân đi vào trong đại sảnh. Lúc này Mâu Thiệu Đắc đang kêu gọi vài nhân viên phục vụ thu dọn phòng, bữa sáng nóng hổi cũng đã được dâng lên.
Hào Nhất Phong hỏi Dương Độ Lục đã thức dậy chưa, sau đó kéo tay Thạch Kiên Quân:
- Đi, chúng ta lên lầu gặp trưởng ban.
Hai người vừa nói vừa đi lên lầu, vừa mới lên đến nơi thì Thạch Kiên Quân gnhe được một âm thanh quen thuộc.
- Cũng không quá chú ý như vậy, lúc này có mười ba nhân mạng trong núi, tôi nếu cứ chú ý như vậy thì còn ra gì, nào còn...
...
Sáu giờ sáng, trời mới sáng tờ mờ, lúc này đèn đuốc ở khu ủy ban thành phố Đông Bộ đã sáng trưng, không ít xe máy xe đạp và xe hơi tụ tập lại ở trước cổng ủy ban thành phố.
- Con bà nó, chưa tỉnh ngủ đã phải đi làm, bây giờ hai mí mắt của tôi cứ liên tục sụp xuống.
Một tên cán bộ hơn hai mươi tuổi từ trong nhà để xe đạp đi ra, hắn khẽ dùng giọng oán giận nói với đồng sự ở bên cạnh.
Vị đồng sự kia hơn ba mươi tuổi, tuy đeo kính nhưng lại không có được mấy phần khí chất hào hoa phong nhã. Sau khi nghe người kia phàn nàn thì hắn cười ha hả nói:
- Có phải là tối qua vận động nhiều quá không? Tiểu Trương à, cậu dù mới lấy vợ nhưng cũng phải cho vợ thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày đều bận rộn như vậy, cẩn thận kẻo bị người ta hút khô.
- Đi chết đi, ai giống như anh chứ, không có gì là bày trò, anh thành thật nói cho tôi biết, nghe nói hai ngày trước chị nhà cấm không cho lên giường, có phải vậy không?
Tiểu Trương trẻ tuổi cũng không yếu thế, hắn lớn tiếng hỏi người đồng sự đeo kính.
Người đống sự đoe kính cười cười nói:
- Cái gì mà không cho lên giường, vợ chồng tôi rất tốt, cậu cũng đừng nghe người ta nói bậy bạ. Cậu xem lại mình đi, khi vừa đến đơn vị thì thuần khiết như một đứa bé, bây giờ sao lại biến thành bộ dạng này rồi.
- Đây không phải là ảnh hưởng từ anh sao? Chính anh ảnh hưởng đến cậu ấy còn nói gì nữa?
Khi hai người lên tiếng, một chiếc xe đạp dừng lại, người đàn ông trung niên kia vừa khóa xe vừa lên tiếng.
Người đàn ông đeo kiếng cười cười nói:
- Trưởng khoa Cát, chúng tôi cũng không như anh, bất cứ thứ gì cũng phải có căn cứ chứ? Anh cũng không nên vu oan cho người ta như vậy được.
- Được rồi, đừng ba hoa nữa, mau lên thôi, còn nhiều chuyện cần chúng ta làm, nếu chậm chân thì thư ký trưởng Triệu sẽ cho chúng ta biết tay.
Trưởng khoa Cát nhìn khu ủy ban sáng rực ánh đèn, thế là vội vàng nói với hai người bên cạnh.
Tiểu Trương không nói gì, nhưng người đàn ông đeo kiếng là lão cơ quan, hắn cũng không chịu bỏ qua, hắn cười hì hì nói:
- Trưởng khoa Cát, có câu hoàng đế cũng không để lính đói, tối qua mãi mời hai giờ tôi mới đi ngủ, chưa đến năm giờ đã phải thức dậy, anh dù sao cũng phải cho chúng tôi chút thời gian thư thái chứ?
- Cậu thì sướng quá rồi, cậu còn ngủ được đến năm giờ, còn tôi thì sao, bận rộn chuẩn bị tài liệu đến ba giờ sáng, vừa nằm xuống đã bị đồng hồ đánh thức, tôi phải tìm nói lý lẽ với ai đây?
Trưởng khoa Cát vừa nói vừa đi về phía ủy ban thành phố.
- Hì hì, cũng không tìm thấy ai để nói lý, chúng ta đi thôi.
Thấy trưởng khoa Cát còn thảm thương hơn mình, người đàn ông đeo kiếng chợt dùng giọng vui mừng nói.
Trưởng khoa Cát hiểu rõ tính cách của người đàn ông đeo kiếng kia, hắn trầm giọng nói:
- Anh Hào, hai ngày nay anh nên chịu khó một chút, cũng đừng nên phạm vào sai lầm. Sự kiện tiếp đãi lần này cực kỳ quan trọng với chủ tịch Nguyễn, nếu như có bất kỳ vấn đề gì, thư ký trưởng Triệu sẽ vung tay xử lý, đến lúc đó có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
- Hừ, họ Triệu kia lợi hại cái gì, thật sự xem mình giống như đã là thư ký trưởng, mà thư ký trưởng Đảng cũng căn bản không làm như vậy.
Anh Hào có chút ý kiến với thư ký trưởng Triệu, lúc này dùng giọng khinh thường nói.
- Thư ký trưởng Đảng lợi hại hơn nên mới đến mặt trận tổ quốc, anh nên thành thật một chút, tôi nghe nói lần này bí thư Nguyễn đã đưa lên báo cáo muốn thư ký trưởng Triệu tiếp nhận vị trí của thư ký trưởng Đảng.
Trưởng khoa Cát là cán bộ trung tầng, hắn rất linh thông tin tức. Anh Hào dù thầm oán Triệu Đức Càn, thế nhưng cũng không dám tiếp tục nói ra.
- Trưởng khoa Cát, qua sự việc lần này, có thể để tôi nghỉ hai ngày không?
Tiểu Trương vừa di theo lên lầu vừa khẽ hỏi trưởng khoa Cát.
- Có chuyện gì sao Tiểu Trương?
Trưởng khoa Cát quét mắt nhìn Tiểu Trương rồi nói.
- Trước khi kết hôn đã hứa sẽ đưa vợ ra ngoài du lịch một chuyến, nhưng vì mãi bận rộn mà không thành, vì vậy tôi muốn nhân cơ hội này để đưa cô ấy đi dạo một vòng.
Tiểu Trương dùng giọng ngượng ngùng khẽ nói với trưởng khoa Cát.
Trưởng khoa Cát nhíu nhíu mày, thế nhưng hắn vẫn trầm giọng nói:
- Tôi cho cậu tranh thủ, nhưng sự việc này căn bản không dễ thông qua, cậu cần phải chuẩn bị tư tưởng.
- Cái gì vậy? Chưa tính tăng ca, còn bỏ cả ngày nghỉ, con bà nó, cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào. Cái gì mà chú trọng đẩy mạnh phát triển kinh tế, năm xưa chủ tịch Vương còn ở thành phố Đông Bộ, chúng ta thoải mái nghỉ tết, kinh tế vẫn không kém hơn bây giờ.
Anh Hào đẩy kính lên mũi rồi dùng giọng bực tức mắng.
- Khi đó phát triển kinh tế không quan trọng hơn lúc này, bây giờ tình thế đã khác rồi.
Tiểu Trương là người nắm công tác thống kê, hắn tất nhiên hiểu rõ vấn đề, sau khi nghe anh Hào nói thì mở miệng cải chính.
Anh Hào cười hì hì không nói gì thêm, còn trưởng khoa Cát thì càng thêm nghiêm túc, không nói gì.
Ba người đi theo cầu thang lên lầu, trưởng khoa Cát chợt nói:
- Hai người sau này nói chuyện chú ý một chút, ngàn vạn lần không cần phải nói khi còn bí thư Vương thì tốt hơn, như vậy sẽ là phạm húy.
Anh Hào nhìn thoáng qua bên ngoài, phát hiên trong văn phòng chỉ có ba người bọn họ, thế là không kiêng kỵ gì nói:
- Chúng tôi cũng nói sự thật mà thôi, hì hì, chẳng qua có vài người không muốn nghe. Nếu như đó là lời kiêng kỵ, vạy thì đừng tiếp nhận công tác chào đón tổ lãnh đạo xuống nghiên cứu lần này, vì ai cũng biết lần này lãnh đạo xuống thành phố La Nam, nếu không vì sự kiện ở Cô Yên Sơn, nào đến lượt anh ta nhận vận may chứ?
/1843
|