"Ôi, tổng kết vì sao chúng tôi thất bại, còn anh thì thành công sao?"
- Bí thư Vương, một chuyện quan trọng như vậy nên giao cho văn phòng thị ủy thì hay hơn.
Lục Ngọc Hùng cắn răng trầm giọng nói.
- Bí thư Ngọc Hùng, anh đã từng là trưởng phòng tổ chức bốn năm, ba năm làm phó bí thư nắm công tác tổ chức, có thể nói anh là người cực kỳ có kinh nghiệm công tác tổ chức. Còn trưởng phòng Chiêu Hi cũng nổi tiếng là chuyên gia khung về công tác tổ chức trong thành phố La Nam. Lần này bí thư Nhất Phong mang theo các vị lãnh đạo tỉnh ủy đến thành phố La Nam thị sát nghiên cứu, càng xem trọng thành phố chúng ta. Có thể nói sự kiện lần này đại biểu cho thể diện của thành phố La Nam, dù hai vị có như thế nào cũng phải gánh vác nhiệm vụ này.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Lục Ngọc Hùng, sau đó dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Lục Ngọc Hùng còn muốn nói điều gì đó, thế nhưng hắn chợt phát hiện Tôn Chiêu Hi đưa mắt nhìn mình, thế là chậm rãi tỉnh táo trở lại, cũng hiểu ý của Tôn Chiêu Hi. Đó chính là nhiệm vụ này vốn là của chúng ta, anh dù có nói thế nào cũng không có tác dụng.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lục Ngọc Hùng hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng mới áp chế được câu nói nhận thua vào trong bụng.
Vương Tử Quân vì sao lại không rõ tâm tư của Lục Ngọc Hùng? Thế nhưng chuyện này vẫn muón giao cho Lục Ngọc Hùng và Tôn Chiêu Hi. Tuy người ngoài nhìn vào thì có vẻ là ức hiếp quá đáng, thế nhưng ai bảo bây giờ hai người bọn họ chính là phó bí thư và trưởng phòng tổ chức.
- Tốt, bí thư Ngọc Hùng nói như vậy thì tôi thật sự an tâm.
Vương Tử Quân nhìn về phía Lục Ngọc Hùng rồi cười cười nói tiếp:
- Chủ tịch Lý, lần này bí thư Nhất Phong đến thị sát nghiên cứu, có một việc rất quan trọng, anh cần phải chú ý trọng điểm và đặc tinh lực ở sự việc này.
Lý Quý Niên tất nhiên sẽ không phản đối tình huống mà chính mình vừa có thể diện và thành tích, thế cho nên hắn cười cười với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương cứ yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực, đảm bảo sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
- Ngoài việc chăm chú đối đãi, anh cần phải phát lực nhiều hơn ở phương diện kinh tế, chú tâm vào sự kiện nghiên cứu thị sát của lãnh đạo lần này.
- Hì hì, tôi biết ngay bí thư ngài bảo tôi chuẩn bị những thứ này, thế nên ngài cứ yên tâm, chỉ cần là những chuyện phòng tổ chức cần dùng tiền, tôi nhất định sẽ nhanh chóng thông qua, tuyệt đối không làm hỏng việc.
Lý Quý Niên nói rồi nhìn đồng hồ:
- Bí thư Vương, có câu hoàng đế không tuyển lính đói, bây giờ cũng đã đến giờ cơm, hay là ngài mời mọi người một bữa đi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Lý Quý Niên, hắn vung tay lên sảng khoái nói:
- Anh nói rất đúng, tôi sẽ thông báo cho khách sạn ở bên kia.
Sau khi cho ra giao ước cùng dùng cơm, Lục Ngọc Hùng và Tôn Chiêu Hi chậm rãi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hai người đều không nói gì, nhưng dù là ai cũng có thể nhìn thấy gương mặt không thoải mái của đối phương.
- Tôi cảm thấy anh ta là một người giỏi phát triển kinh tế, không ngờ phương diện tổ chức cũng không chút yếu kém, người này xem ra không phải là đèn cạn dầu.
Lục Ngọc Hùng nhìn Tôn Chiêu Hi muốn nói lại thôi, thế là khẽ cảm thán một câu.
Tôn Chiêu Hi không nói gì, hắn hiểu ý nghĩa lời nói của Lục Ngọc Hùng. Sau thất bại thì hai người bọn họ giúp nhau liếm vết thương, điều này chưa đáng nói, khó khăn nhất chính là Vương Tử Quân ép bọn họ phải vỗ tay hoan hô.
- Tiểu Hà, anh có chút căng thẳng.
Người thanh niên mặc tây phục cảm thấy toàn thân có chút khó chịu, hắn khẽ đẩy mắt kính, lại xoa xoa tay, rõ ràng đang rất căng thẳng.
Cô bạn gái cũng hơn hai mươi tuổi, mái tóc ngắn với gương mặt ưa nhìn, có vẻ cực kỳ đáng yêu. Nàng nhìn bộ dạng mất tập trung của bạn trai, thế là véo hắn một cái:
- Khương Long Cương, không phải anh nói chẳng có gì phải sợ sao? Bây giờ làm sao vậy? Anh là người giỏi nhất, em tin tưởng anh.
Khương Long Cương nhìn bộ dạng giống như chắc chắn "anh sẽ làm được" của bạn gái, thế là hắn đứng thẳng người, bày ra bộ dạng anh hùng không chút sợ hãi. Nhưng khi bạn gái tỏ ra tán thưởng thì toàn thân hắn chợt mềm nhũn, tinh thần mỏi mệt:
- Ôi, không được, anh vẫn căng thẳng.
Tiểu Hà nhìn bạn trai mà thật sự nổi giận, nàng vươn tay của mình ra véo Khương Long Cương theo thói quen, sau đó đưa miệng về phía lỗ tai của hắn:
- Khương Long Cương, anh nhớ kỹ cho em, mẹ của em bên kia nói có nhiều người sự nghiệp thăng tiến đang chờ. Nếu lần này anh không được vào văn phòng thị ủy, không thuyết phục được mẹ em, như vậy hai chúng ta xong đời. Nếu anh cam lòng như vậy, anh cứ ở đó mà căng thẳng.
- Anh biết rồi, nhưng anh vẫn có chút căng thẳng.
Khương Long Cương dùng giọng bất đắc dĩ nói với bạn gái.
Lúc này Tiểu Hà xem như không còn cách nào khác, nàng nhìn thoáng qua hội đường trang nghiêm phía trước, sau đó chợt nói:
- Anh không phải nói bí thư thị ủy còn trẻ, đi theo anh ấy làm việc thì rất vui sướng sao? Nghe nói hôm nay bí thư Vương cũng đến, nếu anh biểu hiện tốt, biết đây sẽ tung bay lên tận tầng trời, sẽ được làm thư ký cho bí thư Vương.
Lúc này giống như ý chí chiến đấu của Khương Long Cương bị kích phát, nhưng khi Tiểu Hà còn chưa kịp tỏ ra vui vẻ thì Khương Long Cương dùng giọng lo lắng nói:
- Tiểu Hà, anh vẫn có chút căng thẳng.
Tiểu Hà xem như đã hoàn toàn bái phục, nàng nhìn bạn trai rồi dùng giọng bất đắc dĩ nói:
- Khương Long Cương, coi như em van xin anh, anh nhất định phải phát biểu cho thật tốt.
Khi hai người nói chuyện thì đám người ở bốn phía đều nhìn về một hướng, chợt nghe thấy có người trầm giọng nói:
- Xem đã tới chưa, đó là xe của bí thư Vương!
- Thì ra là bác Hai nói thật, bí thư Vương thật sự đến xem chúng ta diễn thuyết.
Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi nói xong thì lại giống như có chút khó hiểu:
- Chúng ta cũng không phải là cán bộ lãnh đạo, vì sao bí thư Vương lại bỏ thời gian đến đây?
- Không biết sao? Tôi nghe nói thư ký Đổng Trí Tân của bí thư Vương sắp nhận chức chỉ huy trưởng đường cao tốc Sơn La, lần này bí thư Vương đến có lẽ là vì chọn thư ký.
Làm thư ký cho lãnh đạo hầu như là một con đường tắt trong quan trường, tất nhiên những người đến tham gia tuyển chọn đều hiểu rõ điều này. Làm thư ký cho bí thư thị ủy thành phố La Nam càng là tương lai rực rỡ, thế nên ánh mắt vài người chợt sáng rực.
- Anh có nghe thấy không Khương Long Cương? Bí thư Vương sẽ chọn thư ký, nếu anh được nhìn trúng, mẹ của em sẽ không còn bài xích anh, sợ rằng sẽ nghênh đón nhiệt liệt như một chàng rể tốt, anh có biết không vậy?
Tiểu Hà giữ chặt lấy cánh tay của Khương Long Cương, sau đó dùng giọng từng chữ từng câu nói.
Khương Long Cương thật sự cũng có chút động tâm, hắn trầm ngâm giây lát rồi đột nhiên nói:
- Nhưng anh nghe nói chuyện này đều có dự định sẵn, chúng ta không có tiền cũng không có bối cảnh, em cứ nói đùa...
- Anh đúng là, nếu là người khác thì e không nói, nhưng bí thư Vương là ai? Nếu anh ấy muốn tuyển người lén lút, còn đến đây xem các anh diễn thuyết nữa à?
Tiểu Hà nói đến đúng tiếng lòng của Khương Long Cương, lúc này Khương Long Cương nghĩ đến gương mặt của mẹ vợ tương lai, thế là không khỏi xiết chặt nắm đấm:
- Tiểu Hà yên tâm, anh nhất định sẽ làm cho mẹ coi trọng.
- Đây mới là tốt chứ...
Tiểu Hà vừa định khích lệ Khương Long Cương hai câu, nhưng nàng vừa nói được một nửa thì khẽ vỗ lên vai hắn rồi gắt giọng:
- Không cho phép anh nghĩ xấu về mẹ em, vì mẹ cũng vì muốn tốt cho em.
Tất nhiên Vương Tử Quân sẽ không nghe được những lời nói của cặp tình nhân này. Lần này hắn an phận đến xem diễn thuyết, thế nhưng ngồi xuống chưa được bao lâu thì có ba bốn vị thường ủy thị ủy đi đến. Tất nhiên thư ký trưởng Kim Điền Lạc nhất định phải có mặt, theo sát sau đó là bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân, Kim Điền Lạc đến chưa được bao lâu thì Tống Ích Dân đã xuất hiện ở bên cạnh Vương Tử Quân. Càng làm cho người ta cảm thấy bất ngờ chính là trưởng phòng tuyên truyền thị ủy Lữ Hâm Sâm cũng đi đến.
Lữ Hâm Sâm tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến chỗ này, Vương Tử Quân suy ngẫm giây lát thì hiểu rõ mục đích của trưởng phòng Lữ. Nhưng đáng tiếc, Lữ Hâm Sâm muốn mở miệng cầu cạnh, nhưng bây giờ Vương Tử Quân thật sự không làm gì hơn được.
Mọi người rất mẫn cảm, đặc biệt là người trong quan trường, càng mẫn cảm phát hiện những tình huống gió thổi cỏ lay. Sự kiện Tôn Chiêu Hi mất mặt trước Vương Tử Quân, rất nhiều người nhìn bằng mắt nhưng lại đặt nặng vào lòng.
Nếu như Hứa Tiền Giang không đến, đại đa số mọi người sẽ nghĩ khác. Nhưng Hứa Tiền Giang đã đến, hơn nữa thành phố La Nam sắp nghênh đón chuyến nghiên cứu thị sát của bí thư Nhất Phong, điều này làm cho mọi người cảm thấy trưởng phòng tổ chức Tôn Chiêu Hi sắp ngã đổ, thật sự ngồi không vững nữa rồi.
Lữ Hâm Sâm và Tôn Chiêu Hi tuy cùng là thường ủy thị ủy, nhưng trưởng phòng tổ chức và trưởng phòng tuyên truyền có sự khác biệt quá lớn, hai người đều cảm giác được điều này. Lữ Hâm Sâm cảm thấy kết cục Tôn Chiêu Hi rời khỏi vị trí đã định, thế cho nên cho ra quyết định dựa về phía bí thư Vương. Tất nhiên trong đơn vị thì mọi người chú ý làm từng bước một, cố gắng làm sao cho thật tốt, thiết lập bậc thang cầu tiến cho chính mình.
Nhưng đáng tiếc là Vương Tử Quân lại có suy xét khác ở chiếc ghế trưởng phòng tổ chức, thế cho nên Lữ Hâm Sâm dù có nhiệt tình thì hắn cũng chỉ có thể lẳng lặng cho ra lời trấn an, căn bản không làm ra hứa hẹn nào khác.
Đám người diễn thuyết lần lượt lên đài, bắt đầu nói ra những gì mình đã chuẩn bị. Bọn họ đưa mắt nhìn đám người bên dưới, thế nhưng thật lòng thì bọn họ chỉ chú ý đến vài vị trí ở giữa phòng mà thôi.
Vương Tử Quân nghe những lời diễn thuyết dõng dạc của đám người trên đài mà không khỏi liên tục nở nụ cười. Tuy bản thảo của bọn họ khó có thể lọt vào trong mắt xanh của bí thư Vương, thế nhưng nhìn vào tình huống diễn thuyết, rõ ràng là văn phòng thị ủy tuyển chọn nhân viên lần này thật sự có chút tác dụng.
- Bí thư Vương, tôi thấy viên cán bộ trẻ kia là không tệ, đặc biệt có vài người diễn thuyết hùng hồn, phong thái rất tốt, có thể ra tay.
Lữ Hâm Sâm khẽ cúi đầu nói với Vương Tử Quân.
- À, rất tốt, thư ký trưởng Kim tổ chức sự kiện diễn thuyết lần này là rất tốt.
Vương Tử Quân khẽ cười với Lữ Hâm Sâm, sau đó khen ngợi Kim Điền Lạc một câu.
Lữ Hâm Sâm khẽ cười, hắn lại tiếp tục lên tiếng góp vui:
- Bí thư Vương, tuy văn phòng thị ủy thiếu người, thế nhưng tôi cảm thấy cũng không nên dùng nhiều người như vậy. Phòng tuyên truyền của chúng tôi cũng đang có vài biên chế, tôi thấy không bằng mình chọn vài đồng chí trong số này, ngài thấy thế nào?
Vương Tử Quân hiểu Lữ Hâm Sâm mở miệng như vậy chính là tìm niềm vui cho mình, nhưng hắn cũng không nói ra mà cười cười:
- Trưởng phòng Lữ, người tuyển chọn lần này là thư ký trưởng Kim, tôi thật sự không quản được.
Khi hai người đang nói chuyện với nhau, điện thoại của Đổng Trí Tân chợt vang lên. Hắn nhìn dãy số, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài phòng nghe điện thoại. Vương Tử Quân cũng nhìn thấy tình huống Đổng Trí Tân ra ngoài gọi điện thoại, thế nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nghe diễn thuyết.
Một lát sau Đổng Trí Tân vội vã đi vào nói:
- Bí thư Vương, có chuyện xảy ra.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt có chút sốt ruột của Đổng Trí Tân, hắn biết sự việc chỉ sợ có chút khó giải quyết. Nếu không với địa vị của Đổng Trí Tân vào lúc hiện tại, căn bản có ít sự việc mà thư ký Đổng không thể hòa giải được.
- Có việc gì?
Vương Tử Quân nói bằng giọng lạnh nhạt.
- Đức Trụ đánh người.
Đổng Trí Tân chợt có hơi gấp gáp.
"Lý Đức Trụ đánh người?"
Vương Tử Quân rất có hảo cảm với lái xe Lý Đức Trụ, tiểu tử kia là người trời sinh cởi mở, lại chịu khó cẩn thận, bình thường lời nói việc làm đều đúng mực, vì sao bây giờ lại phát sinh sự kiện như vậy.
- Chuyện gì xảy ra?
Đổng Trí Tân nhìn bốn phía rồi khẽ nói:
- Đức Trụ đưa ngài đi đến xem diễn thuyết rồi thừa dịp đi bảo dưỡng xe, tôi cho cậu ấy đi, không ngờ khi bảo dưỡng xe lại nghe có người nói bậy về ngài, thế là cậu ấy nổi giận cãi cọ với đối phương.
Nghe có người nói bậy về mình và Lý Đức Trụ đứng ra cãi cọ với đối phương, hai hàng chân mày của Vương Tử Quân chợt thả lỏng, nhưng hắn cũng không nói lời nào, chỉ nghe Đổng Trí Tân tiếp tục lên tiếng.
- Kết quả là hai bên không hợp nhau, nhanh chóng ra tay, Đức Trụ đấm vỡ mũi của đối phương.
Đổng Trí Tân nhìn vẻ mặt bất động của Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.
- Người đó là ai?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
- Hứa Tranh Viễn!
Đổng Trí Tân trả lời làm cho hai hàng chân mày Vương Tử Quân khẽ nhíu lại, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ vì Hứa Tranh Viễn nói bậy về mình. Hứa Tranh Viễn là điển hình con nhà quan ở thành phố La Nam, tuy bây gời Hứa Vân Sơn đã đến làm chủ tịch mặt trận tổ quốc, thế nhưng người này vẫn có lực ảnh hưởng thâm căn cố đế ở thành phố La Nam. Hứa Tranh Viễn dựa vào lực ảnh hưởng của cha mới có thể tiến lên làm phó phòng giao thông.
Quan trường xưa nay luôn chú ý đến những vị trí trống, trước mắt chiếc ghế trưởng phòng giao thông đang trống, Hứa Tranh Viễn chỉ còn chờ thời cơ chín muồi để thể hiện tài năng, thuận lý nhảy vào bên trong chiếc hố có sẵn. Lúc này hắn bị người ta chặt đứt con đường thăng tiến, hắn có thể thoải mái được sao?
Lý Đức Trụ là người tận tâm trung thành đi theo Vương Tử Quân, tất nhiên hắn sẽ căn bản không nghe lọt tai những lời phát ra từ miệng Hứa Tranh Viễn.
- Bí thư Vương, một chuyện quan trọng như vậy nên giao cho văn phòng thị ủy thì hay hơn.
Lục Ngọc Hùng cắn răng trầm giọng nói.
- Bí thư Ngọc Hùng, anh đã từng là trưởng phòng tổ chức bốn năm, ba năm làm phó bí thư nắm công tác tổ chức, có thể nói anh là người cực kỳ có kinh nghiệm công tác tổ chức. Còn trưởng phòng Chiêu Hi cũng nổi tiếng là chuyên gia khung về công tác tổ chức trong thành phố La Nam. Lần này bí thư Nhất Phong mang theo các vị lãnh đạo tỉnh ủy đến thành phố La Nam thị sát nghiên cứu, càng xem trọng thành phố chúng ta. Có thể nói sự kiện lần này đại biểu cho thể diện của thành phố La Nam, dù hai vị có như thế nào cũng phải gánh vác nhiệm vụ này.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Lục Ngọc Hùng, sau đó dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Lục Ngọc Hùng còn muốn nói điều gì đó, thế nhưng hắn chợt phát hiện Tôn Chiêu Hi đưa mắt nhìn mình, thế là chậm rãi tỉnh táo trở lại, cũng hiểu ý của Tôn Chiêu Hi. Đó chính là nhiệm vụ này vốn là của chúng ta, anh dù có nói thế nào cũng không có tác dụng.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lục Ngọc Hùng hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng mới áp chế được câu nói nhận thua vào trong bụng.
Vương Tử Quân vì sao lại không rõ tâm tư của Lục Ngọc Hùng? Thế nhưng chuyện này vẫn muón giao cho Lục Ngọc Hùng và Tôn Chiêu Hi. Tuy người ngoài nhìn vào thì có vẻ là ức hiếp quá đáng, thế nhưng ai bảo bây giờ hai người bọn họ chính là phó bí thư và trưởng phòng tổ chức.
- Tốt, bí thư Ngọc Hùng nói như vậy thì tôi thật sự an tâm.
Vương Tử Quân nhìn về phía Lục Ngọc Hùng rồi cười cười nói tiếp:
- Chủ tịch Lý, lần này bí thư Nhất Phong đến thị sát nghiên cứu, có một việc rất quan trọng, anh cần phải chú ý trọng điểm và đặc tinh lực ở sự việc này.
Lý Quý Niên tất nhiên sẽ không phản đối tình huống mà chính mình vừa có thể diện và thành tích, thế cho nên hắn cười cười với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương cứ yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực, đảm bảo sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
- Ngoài việc chăm chú đối đãi, anh cần phải phát lực nhiều hơn ở phương diện kinh tế, chú tâm vào sự kiện nghiên cứu thị sát của lãnh đạo lần này.
- Hì hì, tôi biết ngay bí thư ngài bảo tôi chuẩn bị những thứ này, thế nên ngài cứ yên tâm, chỉ cần là những chuyện phòng tổ chức cần dùng tiền, tôi nhất định sẽ nhanh chóng thông qua, tuyệt đối không làm hỏng việc.
Lý Quý Niên nói rồi nhìn đồng hồ:
- Bí thư Vương, có câu hoàng đế không tuyển lính đói, bây giờ cũng đã đến giờ cơm, hay là ngài mời mọi người một bữa đi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Lý Quý Niên, hắn vung tay lên sảng khoái nói:
- Anh nói rất đúng, tôi sẽ thông báo cho khách sạn ở bên kia.
Sau khi cho ra giao ước cùng dùng cơm, Lục Ngọc Hùng và Tôn Chiêu Hi chậm rãi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hai người đều không nói gì, nhưng dù là ai cũng có thể nhìn thấy gương mặt không thoải mái của đối phương.
- Tôi cảm thấy anh ta là một người giỏi phát triển kinh tế, không ngờ phương diện tổ chức cũng không chút yếu kém, người này xem ra không phải là đèn cạn dầu.
Lục Ngọc Hùng nhìn Tôn Chiêu Hi muốn nói lại thôi, thế là khẽ cảm thán một câu.
Tôn Chiêu Hi không nói gì, hắn hiểu ý nghĩa lời nói của Lục Ngọc Hùng. Sau thất bại thì hai người bọn họ giúp nhau liếm vết thương, điều này chưa đáng nói, khó khăn nhất chính là Vương Tử Quân ép bọn họ phải vỗ tay hoan hô.
- Tiểu Hà, anh có chút căng thẳng.
Người thanh niên mặc tây phục cảm thấy toàn thân có chút khó chịu, hắn khẽ đẩy mắt kính, lại xoa xoa tay, rõ ràng đang rất căng thẳng.
Cô bạn gái cũng hơn hai mươi tuổi, mái tóc ngắn với gương mặt ưa nhìn, có vẻ cực kỳ đáng yêu. Nàng nhìn bộ dạng mất tập trung của bạn trai, thế là véo hắn một cái:
- Khương Long Cương, không phải anh nói chẳng có gì phải sợ sao? Bây giờ làm sao vậy? Anh là người giỏi nhất, em tin tưởng anh.
Khương Long Cương nhìn bộ dạng giống như chắc chắn "anh sẽ làm được" của bạn gái, thế là hắn đứng thẳng người, bày ra bộ dạng anh hùng không chút sợ hãi. Nhưng khi bạn gái tỏ ra tán thưởng thì toàn thân hắn chợt mềm nhũn, tinh thần mỏi mệt:
- Ôi, không được, anh vẫn căng thẳng.
Tiểu Hà nhìn bạn trai mà thật sự nổi giận, nàng vươn tay của mình ra véo Khương Long Cương theo thói quen, sau đó đưa miệng về phía lỗ tai của hắn:
- Khương Long Cương, anh nhớ kỹ cho em, mẹ của em bên kia nói có nhiều người sự nghiệp thăng tiến đang chờ. Nếu lần này anh không được vào văn phòng thị ủy, không thuyết phục được mẹ em, như vậy hai chúng ta xong đời. Nếu anh cam lòng như vậy, anh cứ ở đó mà căng thẳng.
- Anh biết rồi, nhưng anh vẫn có chút căng thẳng.
Khương Long Cương dùng giọng bất đắc dĩ nói với bạn gái.
Lúc này Tiểu Hà xem như không còn cách nào khác, nàng nhìn thoáng qua hội đường trang nghiêm phía trước, sau đó chợt nói:
- Anh không phải nói bí thư thị ủy còn trẻ, đi theo anh ấy làm việc thì rất vui sướng sao? Nghe nói hôm nay bí thư Vương cũng đến, nếu anh biểu hiện tốt, biết đây sẽ tung bay lên tận tầng trời, sẽ được làm thư ký cho bí thư Vương.
Lúc này giống như ý chí chiến đấu của Khương Long Cương bị kích phát, nhưng khi Tiểu Hà còn chưa kịp tỏ ra vui vẻ thì Khương Long Cương dùng giọng lo lắng nói:
- Tiểu Hà, anh vẫn có chút căng thẳng.
Tiểu Hà xem như đã hoàn toàn bái phục, nàng nhìn bạn trai rồi dùng giọng bất đắc dĩ nói:
- Khương Long Cương, coi như em van xin anh, anh nhất định phải phát biểu cho thật tốt.
Khi hai người nói chuyện thì đám người ở bốn phía đều nhìn về một hướng, chợt nghe thấy có người trầm giọng nói:
- Xem đã tới chưa, đó là xe của bí thư Vương!
- Thì ra là bác Hai nói thật, bí thư Vương thật sự đến xem chúng ta diễn thuyết.
Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi nói xong thì lại giống như có chút khó hiểu:
- Chúng ta cũng không phải là cán bộ lãnh đạo, vì sao bí thư Vương lại bỏ thời gian đến đây?
- Không biết sao? Tôi nghe nói thư ký Đổng Trí Tân của bí thư Vương sắp nhận chức chỉ huy trưởng đường cao tốc Sơn La, lần này bí thư Vương đến có lẽ là vì chọn thư ký.
Làm thư ký cho lãnh đạo hầu như là một con đường tắt trong quan trường, tất nhiên những người đến tham gia tuyển chọn đều hiểu rõ điều này. Làm thư ký cho bí thư thị ủy thành phố La Nam càng là tương lai rực rỡ, thế nên ánh mắt vài người chợt sáng rực.
- Anh có nghe thấy không Khương Long Cương? Bí thư Vương sẽ chọn thư ký, nếu anh được nhìn trúng, mẹ của em sẽ không còn bài xích anh, sợ rằng sẽ nghênh đón nhiệt liệt như một chàng rể tốt, anh có biết không vậy?
Tiểu Hà giữ chặt lấy cánh tay của Khương Long Cương, sau đó dùng giọng từng chữ từng câu nói.
Khương Long Cương thật sự cũng có chút động tâm, hắn trầm ngâm giây lát rồi đột nhiên nói:
- Nhưng anh nghe nói chuyện này đều có dự định sẵn, chúng ta không có tiền cũng không có bối cảnh, em cứ nói đùa...
- Anh đúng là, nếu là người khác thì e không nói, nhưng bí thư Vương là ai? Nếu anh ấy muốn tuyển người lén lút, còn đến đây xem các anh diễn thuyết nữa à?
Tiểu Hà nói đến đúng tiếng lòng của Khương Long Cương, lúc này Khương Long Cương nghĩ đến gương mặt của mẹ vợ tương lai, thế là không khỏi xiết chặt nắm đấm:
- Tiểu Hà yên tâm, anh nhất định sẽ làm cho mẹ coi trọng.
- Đây mới là tốt chứ...
Tiểu Hà vừa định khích lệ Khương Long Cương hai câu, nhưng nàng vừa nói được một nửa thì khẽ vỗ lên vai hắn rồi gắt giọng:
- Không cho phép anh nghĩ xấu về mẹ em, vì mẹ cũng vì muốn tốt cho em.
Tất nhiên Vương Tử Quân sẽ không nghe được những lời nói của cặp tình nhân này. Lần này hắn an phận đến xem diễn thuyết, thế nhưng ngồi xuống chưa được bao lâu thì có ba bốn vị thường ủy thị ủy đi đến. Tất nhiên thư ký trưởng Kim Điền Lạc nhất định phải có mặt, theo sát sau đó là bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân, Kim Điền Lạc đến chưa được bao lâu thì Tống Ích Dân đã xuất hiện ở bên cạnh Vương Tử Quân. Càng làm cho người ta cảm thấy bất ngờ chính là trưởng phòng tuyên truyền thị ủy Lữ Hâm Sâm cũng đi đến.
Lữ Hâm Sâm tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến chỗ này, Vương Tử Quân suy ngẫm giây lát thì hiểu rõ mục đích của trưởng phòng Lữ. Nhưng đáng tiếc, Lữ Hâm Sâm muốn mở miệng cầu cạnh, nhưng bây giờ Vương Tử Quân thật sự không làm gì hơn được.
Mọi người rất mẫn cảm, đặc biệt là người trong quan trường, càng mẫn cảm phát hiện những tình huống gió thổi cỏ lay. Sự kiện Tôn Chiêu Hi mất mặt trước Vương Tử Quân, rất nhiều người nhìn bằng mắt nhưng lại đặt nặng vào lòng.
Nếu như Hứa Tiền Giang không đến, đại đa số mọi người sẽ nghĩ khác. Nhưng Hứa Tiền Giang đã đến, hơn nữa thành phố La Nam sắp nghênh đón chuyến nghiên cứu thị sát của bí thư Nhất Phong, điều này làm cho mọi người cảm thấy trưởng phòng tổ chức Tôn Chiêu Hi sắp ngã đổ, thật sự ngồi không vững nữa rồi.
Lữ Hâm Sâm và Tôn Chiêu Hi tuy cùng là thường ủy thị ủy, nhưng trưởng phòng tổ chức và trưởng phòng tuyên truyền có sự khác biệt quá lớn, hai người đều cảm giác được điều này. Lữ Hâm Sâm cảm thấy kết cục Tôn Chiêu Hi rời khỏi vị trí đã định, thế cho nên cho ra quyết định dựa về phía bí thư Vương. Tất nhiên trong đơn vị thì mọi người chú ý làm từng bước một, cố gắng làm sao cho thật tốt, thiết lập bậc thang cầu tiến cho chính mình.
Nhưng đáng tiếc là Vương Tử Quân lại có suy xét khác ở chiếc ghế trưởng phòng tổ chức, thế cho nên Lữ Hâm Sâm dù có nhiệt tình thì hắn cũng chỉ có thể lẳng lặng cho ra lời trấn an, căn bản không làm ra hứa hẹn nào khác.
Đám người diễn thuyết lần lượt lên đài, bắt đầu nói ra những gì mình đã chuẩn bị. Bọn họ đưa mắt nhìn đám người bên dưới, thế nhưng thật lòng thì bọn họ chỉ chú ý đến vài vị trí ở giữa phòng mà thôi.
Vương Tử Quân nghe những lời diễn thuyết dõng dạc của đám người trên đài mà không khỏi liên tục nở nụ cười. Tuy bản thảo của bọn họ khó có thể lọt vào trong mắt xanh của bí thư Vương, thế nhưng nhìn vào tình huống diễn thuyết, rõ ràng là văn phòng thị ủy tuyển chọn nhân viên lần này thật sự có chút tác dụng.
- Bí thư Vương, tôi thấy viên cán bộ trẻ kia là không tệ, đặc biệt có vài người diễn thuyết hùng hồn, phong thái rất tốt, có thể ra tay.
Lữ Hâm Sâm khẽ cúi đầu nói với Vương Tử Quân.
- À, rất tốt, thư ký trưởng Kim tổ chức sự kiện diễn thuyết lần này là rất tốt.
Vương Tử Quân khẽ cười với Lữ Hâm Sâm, sau đó khen ngợi Kim Điền Lạc một câu.
Lữ Hâm Sâm khẽ cười, hắn lại tiếp tục lên tiếng góp vui:
- Bí thư Vương, tuy văn phòng thị ủy thiếu người, thế nhưng tôi cảm thấy cũng không nên dùng nhiều người như vậy. Phòng tuyên truyền của chúng tôi cũng đang có vài biên chế, tôi thấy không bằng mình chọn vài đồng chí trong số này, ngài thấy thế nào?
Vương Tử Quân hiểu Lữ Hâm Sâm mở miệng như vậy chính là tìm niềm vui cho mình, nhưng hắn cũng không nói ra mà cười cười:
- Trưởng phòng Lữ, người tuyển chọn lần này là thư ký trưởng Kim, tôi thật sự không quản được.
Khi hai người đang nói chuyện với nhau, điện thoại của Đổng Trí Tân chợt vang lên. Hắn nhìn dãy số, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài phòng nghe điện thoại. Vương Tử Quân cũng nhìn thấy tình huống Đổng Trí Tân ra ngoài gọi điện thoại, thế nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nghe diễn thuyết.
Một lát sau Đổng Trí Tân vội vã đi vào nói:
- Bí thư Vương, có chuyện xảy ra.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt có chút sốt ruột của Đổng Trí Tân, hắn biết sự việc chỉ sợ có chút khó giải quyết. Nếu không với địa vị của Đổng Trí Tân vào lúc hiện tại, căn bản có ít sự việc mà thư ký Đổng không thể hòa giải được.
- Có việc gì?
Vương Tử Quân nói bằng giọng lạnh nhạt.
- Đức Trụ đánh người.
Đổng Trí Tân chợt có hơi gấp gáp.
"Lý Đức Trụ đánh người?"
Vương Tử Quân rất có hảo cảm với lái xe Lý Đức Trụ, tiểu tử kia là người trời sinh cởi mở, lại chịu khó cẩn thận, bình thường lời nói việc làm đều đúng mực, vì sao bây giờ lại phát sinh sự kiện như vậy.
- Chuyện gì xảy ra?
Đổng Trí Tân nhìn bốn phía rồi khẽ nói:
- Đức Trụ đưa ngài đi đến xem diễn thuyết rồi thừa dịp đi bảo dưỡng xe, tôi cho cậu ấy đi, không ngờ khi bảo dưỡng xe lại nghe có người nói bậy về ngài, thế là cậu ấy nổi giận cãi cọ với đối phương.
Nghe có người nói bậy về mình và Lý Đức Trụ đứng ra cãi cọ với đối phương, hai hàng chân mày của Vương Tử Quân chợt thả lỏng, nhưng hắn cũng không nói lời nào, chỉ nghe Đổng Trí Tân tiếp tục lên tiếng.
- Kết quả là hai bên không hợp nhau, nhanh chóng ra tay, Đức Trụ đấm vỡ mũi của đối phương.
Đổng Trí Tân nhìn vẻ mặt bất động của Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.
- Người đó là ai?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
- Hứa Tranh Viễn!
Đổng Trí Tân trả lời làm cho hai hàng chân mày Vương Tử Quân khẽ nhíu lại, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ vì Hứa Tranh Viễn nói bậy về mình. Hứa Tranh Viễn là điển hình con nhà quan ở thành phố La Nam, tuy bây gời Hứa Vân Sơn đã đến làm chủ tịch mặt trận tổ quốc, thế nhưng người này vẫn có lực ảnh hưởng thâm căn cố đế ở thành phố La Nam. Hứa Tranh Viễn dựa vào lực ảnh hưởng của cha mới có thể tiến lên làm phó phòng giao thông.
Quan trường xưa nay luôn chú ý đến những vị trí trống, trước mắt chiếc ghế trưởng phòng giao thông đang trống, Hứa Tranh Viễn chỉ còn chờ thời cơ chín muồi để thể hiện tài năng, thuận lý nhảy vào bên trong chiếc hố có sẵn. Lúc này hắn bị người ta chặt đứt con đường thăng tiến, hắn có thể thoải mái được sao?
Lý Đức Trụ là người tận tâm trung thành đi theo Vương Tử Quân, tất nhiên hắn sẽ căn bản không nghe lọt tai những lời phát ra từ miệng Hứa Tranh Viễn.
/1843
|