- Trưởng phòng Hứa quá khiên nhường rồi, người nào không biết ngài là một bậc đại trí tuệ trong tỉnh Sơn Nam chúng ta? Nếu so sánh với từ điển thì rõ ràng là bôi nhọ ngài rồi.
Vương Tử Quân lơ đãng cho ra một lời nịnh hót với Hứa Tiền Giang.
Câu nói nịnh hót của Vương Tử Quân làm cho Hứa Tiền Giang cười lên ha hả, liên tục nói không dám nhận. Nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào lời nói của trưởng phòng Hứa để biết rằng những lời nịnh nọt của mình là có tác dụng, lãnh đạo vẫn tương đối tỏ ra hưởng thụ.
Dù là anh đến cấp bậc gì, anh cũng thích những lời dễ nghe. Dù anh là một vị vua anh minh thì cũng là như vậy. Có một lần Hứa Tiền Giang xuống cơ sở nghiên cứu xem xét, đến thăm một vườn táo ở thành phố La Nam, khi đó đang vào mùa hoa, gió lạnh thổi qua, không gian dịu nhẹ, mùi hương thoang thoảng. Sâu trong vườn táo là nhà nông như ẩn như hiện, tiếng chó sửa gà kêu lọt vào trong tai làm cho Hứa Tiền Giang bừng bừng hào hứng, lão chống nạnh nhìn quanh khắp nơi với hứng thú dạt dào:
- Thật sự là không gian điền viên quá đẹp, đúng là xanh mướt mắt, mát rượi tâm hồn. Tử Quân, đây là bài thơ nổi tiếng của Đào Uyên Minh, có thể nói là danh ngôn thiên cổ.
- Trưởng phòng Hứa thật sự là đây bụng kinh luân.
Vương Tử Quân mơ hồ nhớ bài thơ đó là của Mạnh Hạo Nhiên, thế nhưng đành phải mở miệng dùng giọng hàm hồ nói. Hứa Tiền Giang lắc lắc đầu cười cười, nụ cười vui vẻ và có chút khiêm tốn.
Vì vườn cây ăn quả quá lớn, thế cho nên phải đi xe thăm thú. Hứa Tiền Giang nhìn vườn cây thông qua cửa sổ, lão không nhịn được phải chậc chậc tán thưởng:
- Bài thơ của Đào Uyên Minh thật sự quá chuẩn:
Bạn xưa gà lúa sẵn rồi
Mời ta có dịp sang chơi bên nhà.
Cây xanh xóm nhỏ la đà
Nghiêng nghiêng núi biếc xa xa bên thành.
Cảnh vườn hiện trước hiên mành
Rượu khà đàm luận dâu xanh tơ tầm.
Đợi ngày trùng cửu ghé thăm
Ngắm giàn hoa cúc bên sân nở đầy.(Thơ Quá Cố Nhân Trang, qua nhà bạn cũ của Mạnh Hạo Nhiên).
Không phải là thi nhân đang miêu tả bức tranh này sao?
- Đúng vậy, thơ của Đào Uyên Minh cực kỳ thoát tục, trong thơ có họa, thật sự là thế ngoại đào viên.
Vương Tử Quân nói như một người trong nghề, thế nhưng lại có chút chột dạ, chỉ sợ thư ký của Hứa Tiền Giang sẽ tìm ra được sơ hở. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn viên thư ký của Hứa Tiền Giang ở phía trước, thấy đối phương không nói lời nào. Lúc này thư ký của trưởng phòng Hứa Tiền Giang giống như kẻ điếc, căn bản không chú ý đến câu chuyện giữa hai vị lãnh đạo.
Sau đó tiễn chân Hứa Tiền Giang, Vương Tử Quân ngồi vào trong xe, cuối cùng cũng không chịu được mà cười lớn. Đổng Trí Tân ở bên cạnh cũng không thể không cười, Vương Tử Quân thầm nghĩ hèn gì người ta gọi trưởng phòng Hứa là từ điển tiếng Trugn, vì quyển từ điển này thật sự quá rối.
Hứa Tiền Giang dù là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức, bây giờ càng là một bậc lãnh đạo cực cao với đám bí thư thị ủy, thế nhưng lão vẫn thích nghe những lời bùi tai. Đặc biệt là những lời như vậy lại được phát ra từ miệng Vương Tử Quân. Lão thấy người này thật sự có thể nói là cùng cấp bậc với mình.
- Trưởng phòng Hứa, hai ngày qua tôi đã đọc bài viết "Tiến thêm một bước trong công tác công khai phân công cán bộ!" của trưởng ban Dương, bên trong có nhiều thứ tôi chưa lĩnh ngộ được, kính mong lãnh đạo chỉ bảo.
Vương Tử Quân nói vẫn rất cung kính nhưng rơi vào trong tai lại làm cho Hứa Tiền Giang sững sờ, lão cũng nhớ từng xem qua, nhưng lúc này căn bản không còn nhớ nội dung nữa rồi.
Trong quan trường dù là quan lớn hay nhỏ thì đều phải có nhiều bài viết, tất nhiên những bài viết này chưa chắc là do chính lãnh đạo viết ra, cũng có thể là do thư ký làm hộ. Vì lãnh đạo thường rất bận rộn, bọn họ phải chải tóc bóng loáng, đi vào ngồi trong xe, tham gia đủ mọi hội nghị, mở miệng là phát biểu chỉ điểm giang sơn.
Trước khi tham gia hội nghị thì thư ký phải cho ra một bài phát biểu, tất nhiên phải giúp lãnh đạo nói rõ vấn đề, bút pháp phải thần kỳ đẹp đẽ, tư tưởng phải tinh luyện phong phú, vì vậy thì bài phát biểu của lãnh đạo mới có chiều sâu lý luận cho được.
Bài viết của trưởng ban Dương hầu như đại biểu cho một xu thế cải cách nhân sự, hơn nữa trưởng ban Dương lại là một tồn tại đặc biệt ở tỉnh Sơn Nam. Trong đầu Hứa Tiền Giang chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hầu như chỉ sau nháy mắt thì lão đã hiểu ra vì sao Vương Tử Quân lại nói như thế.
Nhưng trong lòng càng căng cứng thì Hứa Tiền Giang càng biểu hiện cực kỳ thoải mái. Có câu hổ chết vẫn còn giữ lại uy phong, lão tuyệt đối không thể nào biểu hiện phương diện không thoải mái của mình ra trước mặt thủ hạ.
- Tử Quân, cậu nói rõ cho tôi biết một chút, nếu như tôi còn chưa quyết định được, có thể gọi điện thoại thỉnh giáo trưởng ban Dương.
Hứa Tiền Giang vẫn mở lời rất ung dung, thế nhưng cách xưng hô đã biến từ bí thư Tử Quân sang gọi tên riêng là Tử Quân, hơn nữa một câu nói phía sau lại càng biểu hiện mình và trưởng ban Dương có quan hệ rất tốt.
Bày tỏ đôi khi sẽ là thị uy, trái ngược lại cũng là một biểu hiện chột dạ. Với cấp bậc của Hứa Tiền Giang chỉ cần nói trắng ra là được, cần gì phải khoe khoang quan hệ với trưởng ban Dương trước mặt một người cấp dưới như Vương Tử Quân?
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không vạch trần Hứa Tiền Giang, hắn cười cười nói:
- Trưởng phòng Hứa, tôi cũng không khách khí.
Thế là Vương Tử Quân lên tiếng, ném tất cả những gì mình đã chuẩn bị sẵn ra ngoài cho Hứa Tiền Giang.
Đối với vấn đề này đừng nói là Hứa Tiền Giang, cho dù là bất kỳ một đồng chí nào ở phòng tổ chức cũng có thể trả lời trôi chảy. Hứa Tiền Giang nghe rõ được vài vấn đề mà thầm khen Vương Tử Quân một tiếng, lão thật sự sợ Vương Tử Quân hỏi đến phương diện cải cách, vì khi đó mình căn bản không thể nào tỏ thái độ được.
- Tử Quân, rất tốt, kiên trì học tập thì trình độ lý luận sẽ ngày càng cao. Sau này nếu có bất kỳ vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.
Sau khi Vương Tử Quân mở lời cảm tạ, Hứa Tiền Giang cười tủm tỉm nói.
Hứa Tiền Giang đặt điện thoại xuống mà cảm thấy sau lưng vã đầy mồ hôi, nhưgn lúc này lão cũng không thèm quan tâm. Lão vội vàng lấy ra một chồng sách báo của nửa năm qua trong tủ hồ sơ ra lục lọi xem xét.
Hứa Tiền Giang nhìn bài viết có ký tên trưởng ban Dương, lão thầm mắng mình hồ đồ. Tuy bài viết không ghi rõ ràng, thế nhưng lại biểu hiện một xu thế nhân sự mới. Nếu mình xuống thành phố La Nam nói ra những lời quá khích, những lời này rơi vào trong tai trưởng ban Dương sẽ cho ra kết quả gì?
Hứa Tiền Giang khẽ đặt tờ báo xuống, lão thầm mắng Lục Ngọc Hùng, thầm nghĩ người này thiếu chút nữa đã làm mình phải nhảy vào. Nếu không phải là Vương Tử Quân gọi điện thoại đến kịp thời, chính mình đang chuẩn bị tìm lời để gõ đầu Vương Tử Quân, nếu như vậy chẳng phải không bảo trì sự ăn ý trong hành động với trưởng ban Dương sao?
Hứa Tiền Giang đặt hết tất cả vấn đề lên người Lục Ngọc Hùng và Tôn Chiêu Hi, thế là cảm giác với hai người vào lúc này khác hẳn trước kia. Lão trầm ngâm một lát, sau đó cầm điện thoại gọi ra ngoài.
- Ha ha, cậu Hào, tôi là Tiền Giang, đã lâu không gặp. Cậu nghe tôi nói này, cậu có thời gian thì đến chỗ anh chỉ đạo công tác một chút, có phải là anh đây làm chậm trễ công tác của cậu không?
Hứa Tiền Giang nói bằng giọng tràn đầy thân tình và gương mặt tươi cười hớn hở.
Đầu đây bên kia cũng vang lên những lời nói rất khách khí, hai người hàn huyên với nhau một lúc, sau đó Hứa Tiền Giang mới nói đến vấn đề chính:
- Cậu Hào, hôm nay tôi xem bài viết về cơ chế nhân sự của trưởng ban Dương, thật sự sinh ra nhiều cảm khái.
Lời nói trên quan trường chú ý ngộ tính, Hứa Tiền Giang tuy nói ra một câu như vậy nhưng thực tế lại làm rõ chủ đề, cậu Hào ở bên kia chợt cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Hứa, anh Hứa, tôi thật sự bội phục anh sát đất, những thứ không công khai như vậy mà anh cũng biết được. Tôi đang chuẩn bị nói với anh một tiếng, ép anh mời một bữa tiệc rượu, thế nhưng nguyện vọng lại thất bại.
Hứa Tiền Giang chợt chấn động, lão đã thầm có suy đoán, nhưng lúc này lại cực kỳ hy vọng có thể được nghe thấy người cận thần ở bên cạnh trưởng ban Dương lên tiếng xác thực. Thế là lão chặn lại:
- Cậu cũng đừng quá khách khí, chỗ tôi chẳng lẽ không có rượu thịt sao? Đúng rồi, hai ngày trước tôi gặp em trai của cậu, nghe lãnh đạo thành phố của cậu ấy nhận xét, cậu ấy công tác rất tốt. Là một cán bộ công tác nhiệt tình, cần gia tăng trọng trách.
- Anh Hứa, tôi biết rõ em của mình, những thứ khác đều tốt nhưng tính tình có hơi nôn nóng. Nếu phái cậu ấy đến nơi khác thì tôi thật sự không yên tâm, thế nhưng bây giờ có anh Hứa bao phủ, tôi cũng bớt lo lắng hơn.
Cậu Hào bên kia hiểu ý nghĩ của Hứa Tiền Giang, thế là mở miệng nói lời cảm tạ.
Hứa Tiền Giang hào phóng vung tay lên nói:
- Cậu nói những lời này là không được, anh em của cậu là anh em của tôi, hai người chúng ta cần gì phải phân chia như vậy? Nếu cậu còn khách khí như thế, cũng sẽ không coi tôi là đại ca.
Hai bên nói chuyện càng thêm nóng hôi hổi, thế là lời nói của cậu Hào bên kia càng thên tùy tiện, hắn dùng giọng hàm hồ nói ra vài thứ với Hứa Tiền Giang, làm cho quần áo của Hứa Tiền Giang đã khô càng nhớp nháp mồ hôi.
Hứa Tiền Giang cúp điện thoại mà trong lòng cảm thấy tràn đầy nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ tuyến trên đang thúc đẩy một hạng mục lớn, rốt cuộc là Vương Tử Quân đoán được hay là nghe được thông qua con đường nào khác? Nếu như thật sự là như vậy thì lòng dạ người này cũng là quá sâu rồi. Đối phương rõ ràng là ẩn giấu khôn lường, thỉnh thoảng nói ra vài điểm quan trọng, chờ anh phục hồi tinh thần thì người ta đã chạy xa vạn dặm rồi.
Hứa Tiền Giang thầm suy đoán con đường của Vương Tử Quân, tâm tư của lão nhanh chóng tập trung thành một mối, dù sao cũng còn chuyện quan trọng hơn cần lão đi làm.
Phải làm sao để có thể hùa theo ý đồ của trưởng ban Dương ở tỉnh Sơn Nam? Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, lão cũng có tâm tư muốn tiến lên. Lão cũng chưa phải quá già, còn muốn thừa dịp này để thừa thắng xông lên, mà trưởng ban Dương chính là một quý nhân ở bên trên có thể nâng đỡ hắn.
Hứa Tiền Giang cầm bài viết trên tờ báo lên xem thêm vài lượt, sau đó đã thầm hiểu rõ vấn đề, cây bút trong tay không khỏi viết xuống ba chữ lớn: "Vương Tử Quân!"
Vì đường cao tốc Sơn La còn chưa được xây dựng, thế cho nên khi đám lãnh đạo thành phố La Nam chào đón thượng cấp, vì muốn biểu hiện lòng thành đã phải đi ra tận đầu đường. Cũng vì thế ở vị trí giao giới giữa thành phố La Nam và Tam Hồ thường xuyên thấy xe của lãnh đạo thành phố La Nam đứng chào đón lãnh đạo.
Hôm nay khí trời nắng ấm, cuối thu gió đã quét sạch những chiếc lá xanh xuống dưới đất, chỉ còn vài con châu chấu búng người trên những đọt non cuối cùng. Đám châu chấu vô tư bay nhảy mà không biết gió thu sẽ dần đưa tất cả những chồi non cuối cùng biến thành lá vàng.
- Bí thư Lục, trưởng phòng Hứa không phải nói ngày mai mới đến sao? Thế nào chiều nay lại chạy đến La Nam rồi?
Tôn Chiêu Hi đứng dưới ánh mặt trời mùa thu, hắn nhìn Lục Ngọc Hùng ở phía đối diện rồi trầm giọng hỏi.
Lục Ngọc Hùng và Tôn Chiêu Hi có quan hệ không quá khả quan, bây giờ mối quan hệ đó vẫn chưa ấm lên, thế nhưng bọn họ có cùng kẻ địch, thế cho nên ít nhất giữa hai bên cũng có tiếng nói chung. Hơn nữa Lục Ngọc Hùng có ý thả lỏng, thế cho nên hai bên cũng có vài phần giao hòa.
Lục Ngọc Hùng hít vào một hơi thuốc, sau đó kẹp điếu thuốc vào ngón tay cực kỳ ưu nhã, lại dùng giọng thản nhiên nói:
- Tuy phòng tổ chức tỉnh ủy thông báo ngày mai trưởng phòng Hứa có việc bận, thế nhưng anh có tin tưởng được không?
Tôn Chiêu Hi không nói gì, thế nhưng hắn thật sự không tin lý do gượng ép mà phòng tổ chức tỉnh ủy đã đưa ra. Dù sao lãnh đạo xuống tuyến dưới nghiên cứu thường hay lùi thời gian, cũng ít khi nào đến sớm hơn dự định như thế này.
Hơn nữa gần đây trong tỉnh cũng không có hoạt động gì lớn, càng không có hội nghị gì bắt buộc trưởng phòng Hứa phải tham gia, thật sự khó thể nào tìm ra được lý do phù hợp, khó thể giải thích được. Bây giờ Hứa Tiền Giang vội vàng chạy đến đây, điều này nói rõ một vấn đề, đó chính là trưởng phòng Hứa đã không đợi được nữa rồi.
Điều gì làm cho Hứa Tiền Giang không chờ đợi được nữa? Tôn Chiêu Hi thầm nghĩ mà trên mặt lộ ra nụ cười. Hai ngày qua có thể nói là hắn rất khốn khổ, tuy còn chưa mở hội nghị thường ủy để tự phê bình, thế nhưng cả thành phố đều biết hắn bị lãnh đạo phê bình. Những tin đồn về đám cán bộ chỉ nhận được bảy phiếu tán thành trong đơn vị càng lan truyền khắp nơi.
Tuy những tin đồn kia sẽ không có vấn đề, thế nhưng nó liên tục truyền vào trong tai Tôn Chiêu Hi, điều này làm hắn cảm thấy rất khó chịu. Lúc này Hứa Tiền Giang đến có thể mở ra một con đường mới cho Tôn Chiêu Hi, sẽ loại trừ tất cả những ảnh hưởng mặt trái trong những ngày qua.
Nhìn vào thái độ của trưởng phòng Hứa Tiền Giang, xem ra lần này khả năng trưởng phòng Hứa đến mở ra con đường mới cho Tôn Chiêu Hi là rất lớn. Trong đầu Tôn Chiêu Hi chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Lục Ngọc Hùng:
- Bí thư Lục, ngài nên nói tốt cho tôi vài câu trước mặt trưởng phòng Hứa mới được.
- Với quan hệ của hai ta, anh cần phải nói những lời như thế này nữa sao?
Lục Ngọc Hùng cười ha hả, hắn khẽ vỗ lên vai Tôn Chiêu Hi, sau đó khẽ nói:
- Anh Tôn, chỉ cần hai chúng ta một lòng, như vậy sẽ thành công ở thành phố La Nam, tất cả phải dựa vào sự hợp sức của hai ta.
Tôn Chiêu Hi dù không thích ứng với lời nói và nụ cười của Lục Ngọc Hùng, thế nhưng hắn nhất định phải nghe theo, vì bây giờ hai người đang ở trên cùng một con thuyền.
Tôn Chiêu Hi nhìn thoáng qua đồng hồ, hắn nhấc điện thoại lên bấm một dãy số, sau đó khẽ nói:
- Chào trưởng phòng Lý, bây giờ xe đến chỗ nào rồi?
- Sắp đến rồi à? Vâng, vâng, cảm ơn anh, lát nữa dùng cơm, mong rằng có thể mời anh vài ly.
Sau khi cười lớn hai tiếng thì Tôn Chiêu Hi cúp điện thoại.
Lục Ngọc Hùng vỗ bụi đất trên quần áo, sau đó cười nói:
- Có phải trưởng phòng Hứa sắp đến rồi không?
- Sắp đến rồi.
Tôn Chiêu Hi đặt điện thoại vào trong túi quần, sau đó hắn dùng tay vuốt tóc. Tuy mái tóc của hắn vốn rất chỉnh tề, thế nhưng hắn vẫn vô thức cho ra động tác như vậy.
- Tút tút tút.
Kèn xe vang lên, một chiếc Audi màu đen xuất hiện phía bên kia, phía sau chiếc xe Audi là một chiếc xe hai mươi chỗ. Khi hai chiếc xe đi đến trước mặt hai người Lục Ngọc Hùng thì chậm rãi dừng lại.
Vương Tử Quân lơ đãng cho ra một lời nịnh hót với Hứa Tiền Giang.
Câu nói nịnh hót của Vương Tử Quân làm cho Hứa Tiền Giang cười lên ha hả, liên tục nói không dám nhận. Nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào lời nói của trưởng phòng Hứa để biết rằng những lời nịnh nọt của mình là có tác dụng, lãnh đạo vẫn tương đối tỏ ra hưởng thụ.
Dù là anh đến cấp bậc gì, anh cũng thích những lời dễ nghe. Dù anh là một vị vua anh minh thì cũng là như vậy. Có một lần Hứa Tiền Giang xuống cơ sở nghiên cứu xem xét, đến thăm một vườn táo ở thành phố La Nam, khi đó đang vào mùa hoa, gió lạnh thổi qua, không gian dịu nhẹ, mùi hương thoang thoảng. Sâu trong vườn táo là nhà nông như ẩn như hiện, tiếng chó sửa gà kêu lọt vào trong tai làm cho Hứa Tiền Giang bừng bừng hào hứng, lão chống nạnh nhìn quanh khắp nơi với hứng thú dạt dào:
- Thật sự là không gian điền viên quá đẹp, đúng là xanh mướt mắt, mát rượi tâm hồn. Tử Quân, đây là bài thơ nổi tiếng của Đào Uyên Minh, có thể nói là danh ngôn thiên cổ.
- Trưởng phòng Hứa thật sự là đây bụng kinh luân.
Vương Tử Quân mơ hồ nhớ bài thơ đó là của Mạnh Hạo Nhiên, thế nhưng đành phải mở miệng dùng giọng hàm hồ nói. Hứa Tiền Giang lắc lắc đầu cười cười, nụ cười vui vẻ và có chút khiêm tốn.
Vì vườn cây ăn quả quá lớn, thế cho nên phải đi xe thăm thú. Hứa Tiền Giang nhìn vườn cây thông qua cửa sổ, lão không nhịn được phải chậc chậc tán thưởng:
- Bài thơ của Đào Uyên Minh thật sự quá chuẩn:
Bạn xưa gà lúa sẵn rồi
Mời ta có dịp sang chơi bên nhà.
Cây xanh xóm nhỏ la đà
Nghiêng nghiêng núi biếc xa xa bên thành.
Cảnh vườn hiện trước hiên mành
Rượu khà đàm luận dâu xanh tơ tầm.
Đợi ngày trùng cửu ghé thăm
Ngắm giàn hoa cúc bên sân nở đầy.(Thơ Quá Cố Nhân Trang, qua nhà bạn cũ của Mạnh Hạo Nhiên).
Không phải là thi nhân đang miêu tả bức tranh này sao?
- Đúng vậy, thơ của Đào Uyên Minh cực kỳ thoát tục, trong thơ có họa, thật sự là thế ngoại đào viên.
Vương Tử Quân nói như một người trong nghề, thế nhưng lại có chút chột dạ, chỉ sợ thư ký của Hứa Tiền Giang sẽ tìm ra được sơ hở. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn viên thư ký của Hứa Tiền Giang ở phía trước, thấy đối phương không nói lời nào. Lúc này thư ký của trưởng phòng Hứa Tiền Giang giống như kẻ điếc, căn bản không chú ý đến câu chuyện giữa hai vị lãnh đạo.
Sau đó tiễn chân Hứa Tiền Giang, Vương Tử Quân ngồi vào trong xe, cuối cùng cũng không chịu được mà cười lớn. Đổng Trí Tân ở bên cạnh cũng không thể không cười, Vương Tử Quân thầm nghĩ hèn gì người ta gọi trưởng phòng Hứa là từ điển tiếng Trugn, vì quyển từ điển này thật sự quá rối.
Hứa Tiền Giang dù là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức, bây giờ càng là một bậc lãnh đạo cực cao với đám bí thư thị ủy, thế nhưng lão vẫn thích nghe những lời bùi tai. Đặc biệt là những lời như vậy lại được phát ra từ miệng Vương Tử Quân. Lão thấy người này thật sự có thể nói là cùng cấp bậc với mình.
- Trưởng phòng Hứa, hai ngày qua tôi đã đọc bài viết "Tiến thêm một bước trong công tác công khai phân công cán bộ!" của trưởng ban Dương, bên trong có nhiều thứ tôi chưa lĩnh ngộ được, kính mong lãnh đạo chỉ bảo.
Vương Tử Quân nói vẫn rất cung kính nhưng rơi vào trong tai lại làm cho Hứa Tiền Giang sững sờ, lão cũng nhớ từng xem qua, nhưng lúc này căn bản không còn nhớ nội dung nữa rồi.
Trong quan trường dù là quan lớn hay nhỏ thì đều phải có nhiều bài viết, tất nhiên những bài viết này chưa chắc là do chính lãnh đạo viết ra, cũng có thể là do thư ký làm hộ. Vì lãnh đạo thường rất bận rộn, bọn họ phải chải tóc bóng loáng, đi vào ngồi trong xe, tham gia đủ mọi hội nghị, mở miệng là phát biểu chỉ điểm giang sơn.
Trước khi tham gia hội nghị thì thư ký phải cho ra một bài phát biểu, tất nhiên phải giúp lãnh đạo nói rõ vấn đề, bút pháp phải thần kỳ đẹp đẽ, tư tưởng phải tinh luyện phong phú, vì vậy thì bài phát biểu của lãnh đạo mới có chiều sâu lý luận cho được.
Bài viết của trưởng ban Dương hầu như đại biểu cho một xu thế cải cách nhân sự, hơn nữa trưởng ban Dương lại là một tồn tại đặc biệt ở tỉnh Sơn Nam. Trong đầu Hứa Tiền Giang chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hầu như chỉ sau nháy mắt thì lão đã hiểu ra vì sao Vương Tử Quân lại nói như thế.
Nhưng trong lòng càng căng cứng thì Hứa Tiền Giang càng biểu hiện cực kỳ thoải mái. Có câu hổ chết vẫn còn giữ lại uy phong, lão tuyệt đối không thể nào biểu hiện phương diện không thoải mái của mình ra trước mặt thủ hạ.
- Tử Quân, cậu nói rõ cho tôi biết một chút, nếu như tôi còn chưa quyết định được, có thể gọi điện thoại thỉnh giáo trưởng ban Dương.
Hứa Tiền Giang vẫn mở lời rất ung dung, thế nhưng cách xưng hô đã biến từ bí thư Tử Quân sang gọi tên riêng là Tử Quân, hơn nữa một câu nói phía sau lại càng biểu hiện mình và trưởng ban Dương có quan hệ rất tốt.
Bày tỏ đôi khi sẽ là thị uy, trái ngược lại cũng là một biểu hiện chột dạ. Với cấp bậc của Hứa Tiền Giang chỉ cần nói trắng ra là được, cần gì phải khoe khoang quan hệ với trưởng ban Dương trước mặt một người cấp dưới như Vương Tử Quân?
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không vạch trần Hứa Tiền Giang, hắn cười cười nói:
- Trưởng phòng Hứa, tôi cũng không khách khí.
Thế là Vương Tử Quân lên tiếng, ném tất cả những gì mình đã chuẩn bị sẵn ra ngoài cho Hứa Tiền Giang.
Đối với vấn đề này đừng nói là Hứa Tiền Giang, cho dù là bất kỳ một đồng chí nào ở phòng tổ chức cũng có thể trả lời trôi chảy. Hứa Tiền Giang nghe rõ được vài vấn đề mà thầm khen Vương Tử Quân một tiếng, lão thật sự sợ Vương Tử Quân hỏi đến phương diện cải cách, vì khi đó mình căn bản không thể nào tỏ thái độ được.
- Tử Quân, rất tốt, kiên trì học tập thì trình độ lý luận sẽ ngày càng cao. Sau này nếu có bất kỳ vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.
Sau khi Vương Tử Quân mở lời cảm tạ, Hứa Tiền Giang cười tủm tỉm nói.
Hứa Tiền Giang đặt điện thoại xuống mà cảm thấy sau lưng vã đầy mồ hôi, nhưgn lúc này lão cũng không thèm quan tâm. Lão vội vàng lấy ra một chồng sách báo của nửa năm qua trong tủ hồ sơ ra lục lọi xem xét.
Hứa Tiền Giang nhìn bài viết có ký tên trưởng ban Dương, lão thầm mắng mình hồ đồ. Tuy bài viết không ghi rõ ràng, thế nhưng lại biểu hiện một xu thế nhân sự mới. Nếu mình xuống thành phố La Nam nói ra những lời quá khích, những lời này rơi vào trong tai trưởng ban Dương sẽ cho ra kết quả gì?
Hứa Tiền Giang khẽ đặt tờ báo xuống, lão thầm mắng Lục Ngọc Hùng, thầm nghĩ người này thiếu chút nữa đã làm mình phải nhảy vào. Nếu không phải là Vương Tử Quân gọi điện thoại đến kịp thời, chính mình đang chuẩn bị tìm lời để gõ đầu Vương Tử Quân, nếu như vậy chẳng phải không bảo trì sự ăn ý trong hành động với trưởng ban Dương sao?
Hứa Tiền Giang đặt hết tất cả vấn đề lên người Lục Ngọc Hùng và Tôn Chiêu Hi, thế là cảm giác với hai người vào lúc này khác hẳn trước kia. Lão trầm ngâm một lát, sau đó cầm điện thoại gọi ra ngoài.
- Ha ha, cậu Hào, tôi là Tiền Giang, đã lâu không gặp. Cậu nghe tôi nói này, cậu có thời gian thì đến chỗ anh chỉ đạo công tác một chút, có phải là anh đây làm chậm trễ công tác của cậu không?
Hứa Tiền Giang nói bằng giọng tràn đầy thân tình và gương mặt tươi cười hớn hở.
Đầu đây bên kia cũng vang lên những lời nói rất khách khí, hai người hàn huyên với nhau một lúc, sau đó Hứa Tiền Giang mới nói đến vấn đề chính:
- Cậu Hào, hôm nay tôi xem bài viết về cơ chế nhân sự của trưởng ban Dương, thật sự sinh ra nhiều cảm khái.
Lời nói trên quan trường chú ý ngộ tính, Hứa Tiền Giang tuy nói ra một câu như vậy nhưng thực tế lại làm rõ chủ đề, cậu Hào ở bên kia chợt cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Hứa, anh Hứa, tôi thật sự bội phục anh sát đất, những thứ không công khai như vậy mà anh cũng biết được. Tôi đang chuẩn bị nói với anh một tiếng, ép anh mời một bữa tiệc rượu, thế nhưng nguyện vọng lại thất bại.
Hứa Tiền Giang chợt chấn động, lão đã thầm có suy đoán, nhưng lúc này lại cực kỳ hy vọng có thể được nghe thấy người cận thần ở bên cạnh trưởng ban Dương lên tiếng xác thực. Thế là lão chặn lại:
- Cậu cũng đừng quá khách khí, chỗ tôi chẳng lẽ không có rượu thịt sao? Đúng rồi, hai ngày trước tôi gặp em trai của cậu, nghe lãnh đạo thành phố của cậu ấy nhận xét, cậu ấy công tác rất tốt. Là một cán bộ công tác nhiệt tình, cần gia tăng trọng trách.
- Anh Hứa, tôi biết rõ em của mình, những thứ khác đều tốt nhưng tính tình có hơi nôn nóng. Nếu phái cậu ấy đến nơi khác thì tôi thật sự không yên tâm, thế nhưng bây giờ có anh Hứa bao phủ, tôi cũng bớt lo lắng hơn.
Cậu Hào bên kia hiểu ý nghĩ của Hứa Tiền Giang, thế là mở miệng nói lời cảm tạ.
Hứa Tiền Giang hào phóng vung tay lên nói:
- Cậu nói những lời này là không được, anh em của cậu là anh em của tôi, hai người chúng ta cần gì phải phân chia như vậy? Nếu cậu còn khách khí như thế, cũng sẽ không coi tôi là đại ca.
Hai bên nói chuyện càng thêm nóng hôi hổi, thế là lời nói của cậu Hào bên kia càng thên tùy tiện, hắn dùng giọng hàm hồ nói ra vài thứ với Hứa Tiền Giang, làm cho quần áo của Hứa Tiền Giang đã khô càng nhớp nháp mồ hôi.
Hứa Tiền Giang cúp điện thoại mà trong lòng cảm thấy tràn đầy nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ tuyến trên đang thúc đẩy một hạng mục lớn, rốt cuộc là Vương Tử Quân đoán được hay là nghe được thông qua con đường nào khác? Nếu như thật sự là như vậy thì lòng dạ người này cũng là quá sâu rồi. Đối phương rõ ràng là ẩn giấu khôn lường, thỉnh thoảng nói ra vài điểm quan trọng, chờ anh phục hồi tinh thần thì người ta đã chạy xa vạn dặm rồi.
Hứa Tiền Giang thầm suy đoán con đường của Vương Tử Quân, tâm tư của lão nhanh chóng tập trung thành một mối, dù sao cũng còn chuyện quan trọng hơn cần lão đi làm.
Phải làm sao để có thể hùa theo ý đồ của trưởng ban Dương ở tỉnh Sơn Nam? Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, lão cũng có tâm tư muốn tiến lên. Lão cũng chưa phải quá già, còn muốn thừa dịp này để thừa thắng xông lên, mà trưởng ban Dương chính là một quý nhân ở bên trên có thể nâng đỡ hắn.
Hứa Tiền Giang cầm bài viết trên tờ báo lên xem thêm vài lượt, sau đó đã thầm hiểu rõ vấn đề, cây bút trong tay không khỏi viết xuống ba chữ lớn: "Vương Tử Quân!"
Vì đường cao tốc Sơn La còn chưa được xây dựng, thế cho nên khi đám lãnh đạo thành phố La Nam chào đón thượng cấp, vì muốn biểu hiện lòng thành đã phải đi ra tận đầu đường. Cũng vì thế ở vị trí giao giới giữa thành phố La Nam và Tam Hồ thường xuyên thấy xe của lãnh đạo thành phố La Nam đứng chào đón lãnh đạo.
Hôm nay khí trời nắng ấm, cuối thu gió đã quét sạch những chiếc lá xanh xuống dưới đất, chỉ còn vài con châu chấu búng người trên những đọt non cuối cùng. Đám châu chấu vô tư bay nhảy mà không biết gió thu sẽ dần đưa tất cả những chồi non cuối cùng biến thành lá vàng.
- Bí thư Lục, trưởng phòng Hứa không phải nói ngày mai mới đến sao? Thế nào chiều nay lại chạy đến La Nam rồi?
Tôn Chiêu Hi đứng dưới ánh mặt trời mùa thu, hắn nhìn Lục Ngọc Hùng ở phía đối diện rồi trầm giọng hỏi.
Lục Ngọc Hùng và Tôn Chiêu Hi có quan hệ không quá khả quan, bây giờ mối quan hệ đó vẫn chưa ấm lên, thế nhưng bọn họ có cùng kẻ địch, thế cho nên ít nhất giữa hai bên cũng có tiếng nói chung. Hơn nữa Lục Ngọc Hùng có ý thả lỏng, thế cho nên hai bên cũng có vài phần giao hòa.
Lục Ngọc Hùng hít vào một hơi thuốc, sau đó kẹp điếu thuốc vào ngón tay cực kỳ ưu nhã, lại dùng giọng thản nhiên nói:
- Tuy phòng tổ chức tỉnh ủy thông báo ngày mai trưởng phòng Hứa có việc bận, thế nhưng anh có tin tưởng được không?
Tôn Chiêu Hi không nói gì, thế nhưng hắn thật sự không tin lý do gượng ép mà phòng tổ chức tỉnh ủy đã đưa ra. Dù sao lãnh đạo xuống tuyến dưới nghiên cứu thường hay lùi thời gian, cũng ít khi nào đến sớm hơn dự định như thế này.
Hơn nữa gần đây trong tỉnh cũng không có hoạt động gì lớn, càng không có hội nghị gì bắt buộc trưởng phòng Hứa phải tham gia, thật sự khó thể nào tìm ra được lý do phù hợp, khó thể giải thích được. Bây giờ Hứa Tiền Giang vội vàng chạy đến đây, điều này nói rõ một vấn đề, đó chính là trưởng phòng Hứa đã không đợi được nữa rồi.
Điều gì làm cho Hứa Tiền Giang không chờ đợi được nữa? Tôn Chiêu Hi thầm nghĩ mà trên mặt lộ ra nụ cười. Hai ngày qua có thể nói là hắn rất khốn khổ, tuy còn chưa mở hội nghị thường ủy để tự phê bình, thế nhưng cả thành phố đều biết hắn bị lãnh đạo phê bình. Những tin đồn về đám cán bộ chỉ nhận được bảy phiếu tán thành trong đơn vị càng lan truyền khắp nơi.
Tuy những tin đồn kia sẽ không có vấn đề, thế nhưng nó liên tục truyền vào trong tai Tôn Chiêu Hi, điều này làm hắn cảm thấy rất khó chịu. Lúc này Hứa Tiền Giang đến có thể mở ra một con đường mới cho Tôn Chiêu Hi, sẽ loại trừ tất cả những ảnh hưởng mặt trái trong những ngày qua.
Nhìn vào thái độ của trưởng phòng Hứa Tiền Giang, xem ra lần này khả năng trưởng phòng Hứa đến mở ra con đường mới cho Tôn Chiêu Hi là rất lớn. Trong đầu Tôn Chiêu Hi chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Lục Ngọc Hùng:
- Bí thư Lục, ngài nên nói tốt cho tôi vài câu trước mặt trưởng phòng Hứa mới được.
- Với quan hệ của hai ta, anh cần phải nói những lời như thế này nữa sao?
Lục Ngọc Hùng cười ha hả, hắn khẽ vỗ lên vai Tôn Chiêu Hi, sau đó khẽ nói:
- Anh Tôn, chỉ cần hai chúng ta một lòng, như vậy sẽ thành công ở thành phố La Nam, tất cả phải dựa vào sự hợp sức của hai ta.
Tôn Chiêu Hi dù không thích ứng với lời nói và nụ cười của Lục Ngọc Hùng, thế nhưng hắn nhất định phải nghe theo, vì bây giờ hai người đang ở trên cùng một con thuyền.
Tôn Chiêu Hi nhìn thoáng qua đồng hồ, hắn nhấc điện thoại lên bấm một dãy số, sau đó khẽ nói:
- Chào trưởng phòng Lý, bây giờ xe đến chỗ nào rồi?
- Sắp đến rồi à? Vâng, vâng, cảm ơn anh, lát nữa dùng cơm, mong rằng có thể mời anh vài ly.
Sau khi cười lớn hai tiếng thì Tôn Chiêu Hi cúp điện thoại.
Lục Ngọc Hùng vỗ bụi đất trên quần áo, sau đó cười nói:
- Có phải trưởng phòng Hứa sắp đến rồi không?
- Sắp đến rồi.
Tôn Chiêu Hi đặt điện thoại vào trong túi quần, sau đó hắn dùng tay vuốt tóc. Tuy mái tóc của hắn vốn rất chỉnh tề, thế nhưng hắn vẫn vô thức cho ra động tác như vậy.
- Tút tút tút.
Kèn xe vang lên, một chiếc Audi màu đen xuất hiện phía bên kia, phía sau chiếc xe Audi là một chiếc xe hai mươi chỗ. Khi hai chiếc xe đi đến trước mặt hai người Lục Ngọc Hùng thì chậm rãi dừng lại.
/1843
|