Sau khi nói ra vài vấn đề yêu cầu Triệu Quang Phi chú ý, Tôn Chiêu Hi lúc này mới rời khỏi phòng. Bầu không khí đã trở nên u ám, nhưng lúc này Tôn Chiêu Hi cũng không muốn về nhà.
Lúc này có lẽ ở nhà đã tụ tập rất nhiều người, tuy hắn đã nói không ít lần về sự kiện này, thế nhưng mỗi lần có động đến nhân sự là trong nhà lại luôn kín người.
- Trưởng phòng Tôn, chúng ta đi đâu đây?
Lái xe thấy Tôn Chiêu Hi không nói lời nào, thế là khẽ hỏi lãnh đạo.
Tôn Chiêu Hi trầm ngâm giây lát, hắn định mở miệng thì thấy một đoàn người mỉm cười từ trên lầu đi xuống, đứng trung tâm đoàn người chính là bí thư thị ủy La Nam Vương Tử Quân. Đứng bên cạnh Vương Tử Quân ngoài vài vị cán bộ thành phố La Nam, còn có một người mà Tôn Chiêu Hi thấy rất quen mặt nhưng không thể gọi được tên.
"Tề Tự Tuyển!"
Khi thấy Vương Tử Quân đứng song sóng với người kia, Tôn Chiêu Hi cuối cùng cũng nhận ra đối phương là ai: Chính là bí thư Tề Tự Tuyển của thành phố Thiền Duyên, trước kia hắn đã từng tham gia một hội nghị có mặt Tề Tự Tuyển.
- Đó có phải là đoàn người thành phố Thiền Duyên không?
Tôn Chiêu Hi trầm ngâm giây lát rồi hỏi lái xe, tuy lái xe chỉ là tiểu nhân vật trong thành phố Đông Bộ, thế nhưng cả ngày hắn đi theo lãnh đạo, mỗi người như vậy đều cực kỳ linh thông tin tức.
Lái xe cũng thấy đoàn người đi xuống bên dưới, hắn nghe được câu hỏi của Tôn Chiêu Hi thì cười nói:
- Đúng vậy, trưởng phòng Tôn, nghe nói thành phố Thiền Duyên lần này bỏ ra sức lực rất lớn, ngay cả bí thư thị ủy của bọn họ cũng chạy đến đây.
Tôn Chiêu Hi cũng từng nghe nói thành phố Thiền Duyên muốn tìm một ngã rẽ trên đường cao tốc Sơn La. Nhưng hắn thật sự không ngờ thành phố Thiền Duyên lại coi trọng như vậy, không những phái đến một đoàn đại biểu, còn có cả bí thư thị ủy Tề Tự Tuyển.
Tuy Tôn Chiêu Hi chỉ là cán bộ chủ quản tổ chức, nhưng hắn cũng hiểu rõ khá nhiều về phương diện kinh tế. Trước đó khi tìm cách xây dựng đường cao tốc Sơn La thì Vương Tử Quân có đến tìm người của thành phố Thiền Duyên, lại bị người ta đuổi đi. Bây giờ dưới lực ảnh hưởng mạnh mẽ của đường cao tốc Sơn La, đám người thành phố Thiền Duyên bắt đầu ngồi không yên.
Tề Tự Tuyển tự mình đến có phải muốn vứt bỏ thể diện để nâng Vương Tử Quân lên, đồng thời cũng mang theo tâm tư cúi đầu nhận lỗi hay không? Trong đầu Tôn Chiêu Hi chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn nhìn gương mặt mập mạp của Tề Tự Tuyển, nhiều ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Khi xuống đến bên dưới thì Vương Tử Quân cũng thấy xe của Tôn Chiêu Hi, thế là vẫy vẫy tay với Tôn Chiêu Hi, tỏ ý cho đối phương đi qua bên này.
Tuy lúc này Tôn Chiêu Hi và Lục Ngọc Hùng đang âm thầm phân cao thấp với Vương Tử Quân, thế nhưng ngoài mặt vẫn xem Vương Tử Quân là lãnh đạo, vì vậy khi Vương Tử Quân vẫy tay thì hắn nhanh chóng đi đến.
- Bí thư Vương.
Vương Tử Quân nhìn Tôn Chiêu Hi đi đến, hắn cười cười nói:
- Bí thư Tề, tôi giới thiệu cho anh, vị này chính là trưởng phòng tổ chức Tôn Chiêu Hi của thành phố La Nam chúng tôi. Chiêu Hi, anh đến ra mắt bí thư Tề.
Tề Tự Tuyển cũng chưa quen thuộc công tác của thành phố La Nam, vì thế cũng không biết mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Tôn Chiêu Hi. Nhưng khi hắn nghe thấy Vương Tử Quân mở miệng giới thiệu thì cười nói:
- Trưởng phòng Tôn, đã sớm nghe nói anh là một viên đại tướng của bí thư Vương, hôm nay gặp mặt quả nhiên là bất phàm.
Tôn Chiêu Hi thật sự không thích ứng với lời nói dạo đầu của Tề Tự Tuyển, mình dựng lên bàn thờ trinh tiết lại bị người ta xem là kỹ nữ, tất nhiên trong lòng sẽ sinh ra cảm giác cực kỳ mất vui. Nhưng hắn vẫn nhiệt tình dùng hai tay bắt chặt tay của bí thư Tề Tự Tuyển, nhiệt tình hoan nghênh đoàn người Tề Tự Tuyển đến thành phố la nam chỉ đạo công tác.
- Thật sự không dám nhận đến La Nam chỉ đạo công tác, chỉ là muốn xin bí thư Vương một bữa cơm. Trước kia tôi suy xét không ổn thỏa, ném miếng thịt béo qua miệng, bây giờ mới biết đói bụng đến tìm cơm. Bí thư Vương, anh cũng đừng nên để tôi phải đói bụng quay về được.
Tề Tự Tuyển nở nụ cười cực kỳ sáng lạn.
Vương Tử Quân thật sự không có mấy thứ phải sợ, thế nhưng cũng thật sự có chút cảm giác sợ hãi với một Tề Tự Tuyển cứ quấn chặt lấy người. Vị bí thư Tề của thành phố Thiền Duyên đến thành phố Đông Bộ thì luôn quấn chặt lấy Vương Tử Quân, bây giờ đến La Nam cũng không bỏ qua, bộ dạng nếu như Vương Tử Quân không đồng ý mở một đường rẽ đi qua thành phố Thiền Duyên, hắn sẽ không chịu đi.
Vương Tử Quân thật sự cũng không làm gì được một người có tư thế lưu manh như Tề Tự Tuyển, nhưng hắn lại rất tức giận vì trước đó đám người thành phố Thiền Duyên mà đặc biệt là Tề Tự Tuyển đã từ chối cho đường cao tốc đi qua thành phố Thiền Duyên, cho nên dù Tề Tự Tuyển có quấn chặt lấy người như thế nào thì hắn cũng không cho ra những lời hoàn thiện. Tề Tự Tuyển bị ép bức, thế là càng đổ tất cả vấn đề lên thân hai thành phố còn lại là Tam Hồ và Triệu Lô.
Dù Tề Tự Tuyển có nói như thế nào, hắn biết mình chỉ có một phương án và mục đích, mình phải làm dũng sĩ ôm bộc phá chạy vào đánh tan lô cốt của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đối mặt với lời khẩn cầu của Tề Tự Tuyển thì cười cười nói;
- Anh đã đến thành phố La Nam, tôi sao có thể cho anh đói bụng quay về được? Thành phố La Nam chúng tôi tuy căng thẳng tài chính nhưng dù thế nào cũng phải chiêu đãi anh cho thật tốt. Chủ tịch Lý bọn họ đang chờ ở khách sạn La Nam, chúng tôi cũng không có gì khác ngoài rượu thịt, chắc chắn sẽ làm cho bí thư Tề được thoải mái.
Vương Tử Quân cũng không phải là một cao thủ đánh Thái Cực Quyền, thế nhưng dù thế nào thì hắn cũng phải tiếp chiêu của Tề Tự Tuyển. Dù sao bây giờ Tề Tự Tuyển cũng là kẻ cần cầu cạnh, cũng không phải giống như thời điểm Vương Tử Quân chạy đến thành phố Thiền Duyên yêu cầu bọn họ hợp tác với mình nữa.
- Tốt, bí thư Vương, vậy chúng ta cùng uống say một bữa. Tôi nghe nói bí thư Vương ngài rất rộng lượng, lần trước chúng ta không thể nào tận hứng ở thành phố Thiền Duyên, lúc này nhất định không say không về.
Tề Tự Tuyển cũng biết vào thời cơ hiện tại, nếu muốn ép Vương Tử Quân đồng ý thì căn bản là không thể. Hắn suy nghĩ một lát, đơng giản đặt trái tim lên bàn tiệc, hy vọng có thể nhờ rượu thực hiện giấc mộng của mình.
- Trưởng phòng Tôn, chúng ta cùng đến khách sạn, cùng bí thư Tề uống vài ly.
Vương Tử Quân nói đùa hai câu với Tề Tự Tuyển, sau đó phất tay nói với Tôn Chiêu Hi.
Tôn Chiêu Hi nhìn gương mặt hồng hào của Vương Tử Quân, trong lòng càng mất bình tĩnh, nhưng trên mặt lại xuất hiện nụ cười khó xử:
- Bí thư Vương, tôi thật sự không thể nào đi được, ngày mai còn có nhiều công tác quan trọng, tôi còn phải sắp xếp lại một chút.
Vương Tử Quân nở nụ cười, hắn biết Tôn Chiêu Hi nói ngày mai có công tác là thứ gì, thế nhưng cũng không chỉ ra. Hắn chỉ cười cười nói:
- Được rồi, trưởng phòng Chiêu Hi cứ bận rộn đi, nhưng sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, đến lúc nên nghỉ ngơi thì phải kết hợp một chút cho khỏe người.
- Cám ơn bí thư Vương đã quan tâm, tôi biết rõ mình nên làm thế nào.
Tôn Chiêu Hi nói rồi quay sang cáo từ Tề Tự Tuyển.
Khi Tôn Chiêu Hi lên xe của mình, hắn chợt phát hiện đám người Vương Tử Quân đã lên xe. Hắn cũng không dám đi trước, sau khi chờ xe của nhóm Vương Tử Quân chạy đi, hắn mới nói lái xe nhấn chân ga.
Phía trước có một cơn gió cuốn tung lá vàng, Tôn Chiêu Hi chợt cảm thấy có chút hiu quạnh, cuối cùng cũng đã đến trời thu.
- Chào chủ tịch Trần.
Lý Thuần Tường đi lại trong khu văn phòng huyện ủy, hắn vừa suy nghĩ xem hôm nay phải làm sao đưa bản thảo cho phó chủ tịch Triệu vừa cúi đầu đi đường. Khi hắn phát hiện chủ tịch Trần Minh Tuấn đi đến, lúc này chủ tịch đã ở ngay trước mặt.
Dù Lý Thuần Tường đã chào hỏi chủ tịch Trần Minh Tuấn thế nhưng trong lòng vẫn có chút không yên, dù sao vừa rồi hắn vừa cúi đầu vừa suy nghĩ đã chặn đường của Trần Minh Tuấn, mà chủ tịch Trần là người rất ghét kẻ khác chặn đường mình.
- À, chào buổi sáng, Tiểu Lý.
Khi Lý Thuần Tường cảm thấy thật sự không yên, chợt thấy một âm thanh ôn hòa vang vọng trong tai.
Nếu như không phải Lý Thuần Tường đã quá quen thuộc với giọng nói của chủ tịch Trần, hắn căn bản không thể tin chủ tịch Trần sẽ nói ra những lời như vậy.
- Ủa, có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc hướng tây?
Khi Lý Thuần Tường đang cực kỳ nghi hoặc thì thấy chủ tịch Trần đang cười tươi chào hỏi đám cán bộ trung tầng đang đi vào trong văn phòng huyện ủy.
Lý Thuần Tường tự giác đi chậm lại, nhưng thái độ khác thường của chủ tịch huyện hôm nay làm hắn cực kỳ nghi hoặc. Khi trong lòng đang cảm thấy cực kỳ khó hiểu thì chợt nghe sau lưng có người nghị luận:
- Thấy không, không giống với ngày thường, anh Trần sao hôm nay lại tỏ ra hòa khí như vậy?
- Không hòa khí như vậy sao được? Nghe nói lần này bình luận dân chủ sẽ là một trình tự để đề bạt cán bộ, chủ tịch Trần đây là đang tự tìm phiếu cho mình.
Một người khác dùng giọng đùa cợt nói.
Đánh giá xác định dân chủ? Lý Thuần Tường chợt hiểu rõ vấn đề, hắn cũng không quay đầu mà nhanh chóng đi về phía trước. Nhưng lúc này trong lòng lại liên tục suy nghĩ xem xác định đánh giá dân chủ là như thế nào.
Trước đó Lý Thuần Tường có nghe nói thị ủy cố ý cho chủ tịch Trần đảm nhiệm vị trí bí thư huyện ủy, bây giờ sao lại có trình tự xác định đánh giá dân chủ? Chủ tịch Trần lần này có gặp trở ngại gì lớn ở phương diện này không?
Hàng loạt ý nghĩ chợt xuất hiện trong lòng Lý Thuần Tường, đối với hắn thì căn bản không quan tâm đến Trần Minh Tuấn. Tất nhiên hắn chỉ là một nhân viên văn phòng nho nhỏ, dù không ưa đối phương thì thế nào? Cũng không ai coi hắn ra gì.
Sở dĩ Lý Thuần Tường không ưa chủ tịch Trần Minh Tuấn, cũng không phải hai bên có vấn đề ở phương diện tư nhân, mà là vì hắn chướng mắt vì những hành vi của chủ tịch Trần. Chưa nói những thứ gì khác, Trần Minh Tuấn vừa lên chức đã nhét bạn bè anh em của mình vào các đơn vị ban ngành, làm cho nhiều người có ý kiến, mà Lý Thuần Tường là một trong số đó.
Đáng lý ra sự việc Lý Thuần Tường được điều động làm trưởng ban đã được quyết định, thế nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim vung tay nắm bắt. Sau đó Lý Thuần Tường chú ý nghe ngóng, mới phát hiện người kia là một thân thích của chủ tịch Trần Minh Tuấn.
- Con bà nó, để xem đợt đánh giá dân chủ lần này sẽ có kết quả thế nào.
Lý Thuần Tường thầm lầm bầm rồi đi vào văn phòng huyện ủy.
- Thuần Tường, hôm nay cậu không cần phải làm gì khác, cậu theo tôi đi đến hội trường, phương diện đánh giá dân chủ lần này căn bản không được cho ra bất kỳ sai lầm nào.
Lý Thuần Tường vừa mới bước vào khu văn phòng huyện ủy, đột nhiên chủ nhiệm văn phòng là anh Hào chợt lớn tiếng nói.
Lý Thuần Tường có quan hệ bình thường với anh Hào, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hôm nay hắn thật sự có sắp xếp như vậy, thế cho nên nhanh chóng nói:
- Vâng, chủ nhiệm, tôi còn có một tài liệu cần báo cáo cho chủ tịch Triệu.
- Được rồi, hôm nay có trình tự đánh giá dân chủ về chủ tịch Trần Minh Tuấn, tất cả hạng mục công tác khác đều phải nhường đường. Tôi nói cho cậu biết, nếu như trong quá trình đánh giá dân chủ lần này có bất kỳ vấn đề gì ở phương diện hậu cần, chủ tịch Trần sẽ tính sổ tất cả chúng ta, cậu nhanh tay nhanh chân lên cho tôi.
Anh Hào nói rồi nhấc điện thoại lên nói:
- Chủ tịch Lý sao? Tôi là Hào Đại Long của văn phòng khối chính quyền huyện, ha ha, mời tôi uống rượu sao? Được, hai anh em chúng ta đã lâu rồi không uống rượu với nhau, tôi thật sự rất muốn với anh vài ly.
- À, ha ha, cũng không có chuyện gì, chỉ là chuyện của chủ tịch Trần. Không phải anh Trần sắp tiến lên một bước sao? Phòng tổ chức thị ủy hôm nay sẽ tiến thêm một bước đánh giá dân chủ về chủ tịch Trần, anh Lý, vào thời điểm mấu chốt mong anh có thể nhận thấy rõ tình thế. Anh yên tâm, sự việc qua đi, tôi sẽ báo cáo với chủ tịch Trần, lãnh đạo sẽ nhớ kỹ về anh.
Tuy không biết phía bên kia nói gì nhưng nghe những lời của chủ nhiệm Hào thì Lý Thuần Tường hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Hắn thầm cảm thấy hèn mọn, sau đó chuẩn bị cùng các đồng sự đi về phía phòng họp.
- Chào chủ tịch Trần.
Tiểu Lưu đứng ở cửa ra vào chợt lớn tiếng chào hỏi người đi vào, lúc này âm thanh của hắn làm coh đám người trong văn phòng nhanh chóng đứng lên, những nhân viên trong văn phòng nhanh chóng chạy đến đứng thành hàng như đang hoan nghênh lãnh đạo giá lâm.
Trên mặt Trần Minh Tuấn treo nụ cười nhẹ nhàng, hắn khẽ phất tay. Lúc này giọng điệu của anh Hào càng thêm cao vút, cuối cùng hắn nói một câu rằng chủ tịch Trần rất coi trọng công tác đánh giá dân chủ lần này, sau đó tranh thủ thời gian đặt điện thoại xuống.
- Chủ tịch Trần, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho vài người, yêu cầu bọn họ làm tốt công tác đánh giá dân chủ lần này.
Hào Đại Long bước đến bên cạnh Trần Minh Tuấn, hắn dùng giọng ngại ngùng báo cáo.
Trần Minh Tuấn khẽ cau mày, biểu hiện nghiêm túc, giọng điệu lại có vài phần phê bình:
- Anh Hào, anh làm vậy là không đúng, không phải đang có hiềm nghi tranh thủ phiếu bầu sao? Giữa đất trời có một cán cân, dân chúng chính là quả cân, mọi người có ý kiến như thế nào với tôi, tất nhiên tôi cũng biết rõ ràng.
Lý Thuần Tường lúc này muốn nghe thêm vài câu, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hung ác quét khắp chung quanh của Hào Đại Long, hắn và những người bên cạnh cũng không dám chần chờ lâu. Bọn họ cùng nhau đi về phía phòng họp của huyện ủy.
Lúc này phòng họp đã được quét dọn không một hạt bụi, tất nhiên nhân viên vệ sinh đã chuẩn bị sẵn sàng. Bây giờ nhóm Lý Thuần Tường đi vào dọn dẹp sắp xếp, bọn họ đã quen việc dễ làm, thế cho nên cũng không có gì là khó khăn.
Nửa giờ sau khi phòng họp được quét dọn sạch sẽ thì bắt đầu có người đi đến. Vì người được đánh giá là Trần Minh Tuấn, thế cho nên tất cả các vị lãnh đạo xã thị trấn và đơn vị ban ngành trong huyện đều phải tham gia, những người này đi vào phòng họp liên tục mở miệng trò chuyện với nhau, thế nhưng lời nói lại không tương quan đến chương trình đánh giá dân chủ hôm nay.
Lúc này có lẽ ở nhà đã tụ tập rất nhiều người, tuy hắn đã nói không ít lần về sự kiện này, thế nhưng mỗi lần có động đến nhân sự là trong nhà lại luôn kín người.
- Trưởng phòng Tôn, chúng ta đi đâu đây?
Lái xe thấy Tôn Chiêu Hi không nói lời nào, thế là khẽ hỏi lãnh đạo.
Tôn Chiêu Hi trầm ngâm giây lát, hắn định mở miệng thì thấy một đoàn người mỉm cười từ trên lầu đi xuống, đứng trung tâm đoàn người chính là bí thư thị ủy La Nam Vương Tử Quân. Đứng bên cạnh Vương Tử Quân ngoài vài vị cán bộ thành phố La Nam, còn có một người mà Tôn Chiêu Hi thấy rất quen mặt nhưng không thể gọi được tên.
"Tề Tự Tuyển!"
Khi thấy Vương Tử Quân đứng song sóng với người kia, Tôn Chiêu Hi cuối cùng cũng nhận ra đối phương là ai: Chính là bí thư Tề Tự Tuyển của thành phố Thiền Duyên, trước kia hắn đã từng tham gia một hội nghị có mặt Tề Tự Tuyển.
- Đó có phải là đoàn người thành phố Thiền Duyên không?
Tôn Chiêu Hi trầm ngâm giây lát rồi hỏi lái xe, tuy lái xe chỉ là tiểu nhân vật trong thành phố Đông Bộ, thế nhưng cả ngày hắn đi theo lãnh đạo, mỗi người như vậy đều cực kỳ linh thông tin tức.
Lái xe cũng thấy đoàn người đi xuống bên dưới, hắn nghe được câu hỏi của Tôn Chiêu Hi thì cười nói:
- Đúng vậy, trưởng phòng Tôn, nghe nói thành phố Thiền Duyên lần này bỏ ra sức lực rất lớn, ngay cả bí thư thị ủy của bọn họ cũng chạy đến đây.
Tôn Chiêu Hi cũng từng nghe nói thành phố Thiền Duyên muốn tìm một ngã rẽ trên đường cao tốc Sơn La. Nhưng hắn thật sự không ngờ thành phố Thiền Duyên lại coi trọng như vậy, không những phái đến một đoàn đại biểu, còn có cả bí thư thị ủy Tề Tự Tuyển.
Tuy Tôn Chiêu Hi chỉ là cán bộ chủ quản tổ chức, nhưng hắn cũng hiểu rõ khá nhiều về phương diện kinh tế. Trước đó khi tìm cách xây dựng đường cao tốc Sơn La thì Vương Tử Quân có đến tìm người của thành phố Thiền Duyên, lại bị người ta đuổi đi. Bây giờ dưới lực ảnh hưởng mạnh mẽ của đường cao tốc Sơn La, đám người thành phố Thiền Duyên bắt đầu ngồi không yên.
Tề Tự Tuyển tự mình đến có phải muốn vứt bỏ thể diện để nâng Vương Tử Quân lên, đồng thời cũng mang theo tâm tư cúi đầu nhận lỗi hay không? Trong đầu Tôn Chiêu Hi chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn nhìn gương mặt mập mạp của Tề Tự Tuyển, nhiều ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Khi xuống đến bên dưới thì Vương Tử Quân cũng thấy xe của Tôn Chiêu Hi, thế là vẫy vẫy tay với Tôn Chiêu Hi, tỏ ý cho đối phương đi qua bên này.
Tuy lúc này Tôn Chiêu Hi và Lục Ngọc Hùng đang âm thầm phân cao thấp với Vương Tử Quân, thế nhưng ngoài mặt vẫn xem Vương Tử Quân là lãnh đạo, vì vậy khi Vương Tử Quân vẫy tay thì hắn nhanh chóng đi đến.
- Bí thư Vương.
Vương Tử Quân nhìn Tôn Chiêu Hi đi đến, hắn cười cười nói:
- Bí thư Tề, tôi giới thiệu cho anh, vị này chính là trưởng phòng tổ chức Tôn Chiêu Hi của thành phố La Nam chúng tôi. Chiêu Hi, anh đến ra mắt bí thư Tề.
Tề Tự Tuyển cũng chưa quen thuộc công tác của thành phố La Nam, vì thế cũng không biết mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Tôn Chiêu Hi. Nhưng khi hắn nghe thấy Vương Tử Quân mở miệng giới thiệu thì cười nói:
- Trưởng phòng Tôn, đã sớm nghe nói anh là một viên đại tướng của bí thư Vương, hôm nay gặp mặt quả nhiên là bất phàm.
Tôn Chiêu Hi thật sự không thích ứng với lời nói dạo đầu của Tề Tự Tuyển, mình dựng lên bàn thờ trinh tiết lại bị người ta xem là kỹ nữ, tất nhiên trong lòng sẽ sinh ra cảm giác cực kỳ mất vui. Nhưng hắn vẫn nhiệt tình dùng hai tay bắt chặt tay của bí thư Tề Tự Tuyển, nhiệt tình hoan nghênh đoàn người Tề Tự Tuyển đến thành phố la nam chỉ đạo công tác.
- Thật sự không dám nhận đến La Nam chỉ đạo công tác, chỉ là muốn xin bí thư Vương một bữa cơm. Trước kia tôi suy xét không ổn thỏa, ném miếng thịt béo qua miệng, bây giờ mới biết đói bụng đến tìm cơm. Bí thư Vương, anh cũng đừng nên để tôi phải đói bụng quay về được.
Tề Tự Tuyển nở nụ cười cực kỳ sáng lạn.
Vương Tử Quân thật sự không có mấy thứ phải sợ, thế nhưng cũng thật sự có chút cảm giác sợ hãi với một Tề Tự Tuyển cứ quấn chặt lấy người. Vị bí thư Tề của thành phố Thiền Duyên đến thành phố Đông Bộ thì luôn quấn chặt lấy Vương Tử Quân, bây giờ đến La Nam cũng không bỏ qua, bộ dạng nếu như Vương Tử Quân không đồng ý mở một đường rẽ đi qua thành phố Thiền Duyên, hắn sẽ không chịu đi.
Vương Tử Quân thật sự cũng không làm gì được một người có tư thế lưu manh như Tề Tự Tuyển, nhưng hắn lại rất tức giận vì trước đó đám người thành phố Thiền Duyên mà đặc biệt là Tề Tự Tuyển đã từ chối cho đường cao tốc đi qua thành phố Thiền Duyên, cho nên dù Tề Tự Tuyển có quấn chặt lấy người như thế nào thì hắn cũng không cho ra những lời hoàn thiện. Tề Tự Tuyển bị ép bức, thế là càng đổ tất cả vấn đề lên thân hai thành phố còn lại là Tam Hồ và Triệu Lô.
Dù Tề Tự Tuyển có nói như thế nào, hắn biết mình chỉ có một phương án và mục đích, mình phải làm dũng sĩ ôm bộc phá chạy vào đánh tan lô cốt của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đối mặt với lời khẩn cầu của Tề Tự Tuyển thì cười cười nói;
- Anh đã đến thành phố La Nam, tôi sao có thể cho anh đói bụng quay về được? Thành phố La Nam chúng tôi tuy căng thẳng tài chính nhưng dù thế nào cũng phải chiêu đãi anh cho thật tốt. Chủ tịch Lý bọn họ đang chờ ở khách sạn La Nam, chúng tôi cũng không có gì khác ngoài rượu thịt, chắc chắn sẽ làm cho bí thư Tề được thoải mái.
Vương Tử Quân cũng không phải là một cao thủ đánh Thái Cực Quyền, thế nhưng dù thế nào thì hắn cũng phải tiếp chiêu của Tề Tự Tuyển. Dù sao bây giờ Tề Tự Tuyển cũng là kẻ cần cầu cạnh, cũng không phải giống như thời điểm Vương Tử Quân chạy đến thành phố Thiền Duyên yêu cầu bọn họ hợp tác với mình nữa.
- Tốt, bí thư Vương, vậy chúng ta cùng uống say một bữa. Tôi nghe nói bí thư Vương ngài rất rộng lượng, lần trước chúng ta không thể nào tận hứng ở thành phố Thiền Duyên, lúc này nhất định không say không về.
Tề Tự Tuyển cũng biết vào thời cơ hiện tại, nếu muốn ép Vương Tử Quân đồng ý thì căn bản là không thể. Hắn suy nghĩ một lát, đơng giản đặt trái tim lên bàn tiệc, hy vọng có thể nhờ rượu thực hiện giấc mộng của mình.
- Trưởng phòng Tôn, chúng ta cùng đến khách sạn, cùng bí thư Tề uống vài ly.
Vương Tử Quân nói đùa hai câu với Tề Tự Tuyển, sau đó phất tay nói với Tôn Chiêu Hi.
Tôn Chiêu Hi nhìn gương mặt hồng hào của Vương Tử Quân, trong lòng càng mất bình tĩnh, nhưng trên mặt lại xuất hiện nụ cười khó xử:
- Bí thư Vương, tôi thật sự không thể nào đi được, ngày mai còn có nhiều công tác quan trọng, tôi còn phải sắp xếp lại một chút.
Vương Tử Quân nở nụ cười, hắn biết Tôn Chiêu Hi nói ngày mai có công tác là thứ gì, thế nhưng cũng không chỉ ra. Hắn chỉ cười cười nói:
- Được rồi, trưởng phòng Chiêu Hi cứ bận rộn đi, nhưng sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, đến lúc nên nghỉ ngơi thì phải kết hợp một chút cho khỏe người.
- Cám ơn bí thư Vương đã quan tâm, tôi biết rõ mình nên làm thế nào.
Tôn Chiêu Hi nói rồi quay sang cáo từ Tề Tự Tuyển.
Khi Tôn Chiêu Hi lên xe của mình, hắn chợt phát hiện đám người Vương Tử Quân đã lên xe. Hắn cũng không dám đi trước, sau khi chờ xe của nhóm Vương Tử Quân chạy đi, hắn mới nói lái xe nhấn chân ga.
Phía trước có một cơn gió cuốn tung lá vàng, Tôn Chiêu Hi chợt cảm thấy có chút hiu quạnh, cuối cùng cũng đã đến trời thu.
- Chào chủ tịch Trần.
Lý Thuần Tường đi lại trong khu văn phòng huyện ủy, hắn vừa suy nghĩ xem hôm nay phải làm sao đưa bản thảo cho phó chủ tịch Triệu vừa cúi đầu đi đường. Khi hắn phát hiện chủ tịch Trần Minh Tuấn đi đến, lúc này chủ tịch đã ở ngay trước mặt.
Dù Lý Thuần Tường đã chào hỏi chủ tịch Trần Minh Tuấn thế nhưng trong lòng vẫn có chút không yên, dù sao vừa rồi hắn vừa cúi đầu vừa suy nghĩ đã chặn đường của Trần Minh Tuấn, mà chủ tịch Trần là người rất ghét kẻ khác chặn đường mình.
- À, chào buổi sáng, Tiểu Lý.
Khi Lý Thuần Tường cảm thấy thật sự không yên, chợt thấy một âm thanh ôn hòa vang vọng trong tai.
Nếu như không phải Lý Thuần Tường đã quá quen thuộc với giọng nói của chủ tịch Trần, hắn căn bản không thể tin chủ tịch Trần sẽ nói ra những lời như vậy.
- Ủa, có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc hướng tây?
Khi Lý Thuần Tường đang cực kỳ nghi hoặc thì thấy chủ tịch Trần đang cười tươi chào hỏi đám cán bộ trung tầng đang đi vào trong văn phòng huyện ủy.
Lý Thuần Tường tự giác đi chậm lại, nhưng thái độ khác thường của chủ tịch huyện hôm nay làm hắn cực kỳ nghi hoặc. Khi trong lòng đang cảm thấy cực kỳ khó hiểu thì chợt nghe sau lưng có người nghị luận:
- Thấy không, không giống với ngày thường, anh Trần sao hôm nay lại tỏ ra hòa khí như vậy?
- Không hòa khí như vậy sao được? Nghe nói lần này bình luận dân chủ sẽ là một trình tự để đề bạt cán bộ, chủ tịch Trần đây là đang tự tìm phiếu cho mình.
Một người khác dùng giọng đùa cợt nói.
Đánh giá xác định dân chủ? Lý Thuần Tường chợt hiểu rõ vấn đề, hắn cũng không quay đầu mà nhanh chóng đi về phía trước. Nhưng lúc này trong lòng lại liên tục suy nghĩ xem xác định đánh giá dân chủ là như thế nào.
Trước đó Lý Thuần Tường có nghe nói thị ủy cố ý cho chủ tịch Trần đảm nhiệm vị trí bí thư huyện ủy, bây giờ sao lại có trình tự xác định đánh giá dân chủ? Chủ tịch Trần lần này có gặp trở ngại gì lớn ở phương diện này không?
Hàng loạt ý nghĩ chợt xuất hiện trong lòng Lý Thuần Tường, đối với hắn thì căn bản không quan tâm đến Trần Minh Tuấn. Tất nhiên hắn chỉ là một nhân viên văn phòng nho nhỏ, dù không ưa đối phương thì thế nào? Cũng không ai coi hắn ra gì.
Sở dĩ Lý Thuần Tường không ưa chủ tịch Trần Minh Tuấn, cũng không phải hai bên có vấn đề ở phương diện tư nhân, mà là vì hắn chướng mắt vì những hành vi của chủ tịch Trần. Chưa nói những thứ gì khác, Trần Minh Tuấn vừa lên chức đã nhét bạn bè anh em của mình vào các đơn vị ban ngành, làm cho nhiều người có ý kiến, mà Lý Thuần Tường là một trong số đó.
Đáng lý ra sự việc Lý Thuần Tường được điều động làm trưởng ban đã được quyết định, thế nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim vung tay nắm bắt. Sau đó Lý Thuần Tường chú ý nghe ngóng, mới phát hiện người kia là một thân thích của chủ tịch Trần Minh Tuấn.
- Con bà nó, để xem đợt đánh giá dân chủ lần này sẽ có kết quả thế nào.
Lý Thuần Tường thầm lầm bầm rồi đi vào văn phòng huyện ủy.
- Thuần Tường, hôm nay cậu không cần phải làm gì khác, cậu theo tôi đi đến hội trường, phương diện đánh giá dân chủ lần này căn bản không được cho ra bất kỳ sai lầm nào.
Lý Thuần Tường vừa mới bước vào khu văn phòng huyện ủy, đột nhiên chủ nhiệm văn phòng là anh Hào chợt lớn tiếng nói.
Lý Thuần Tường có quan hệ bình thường với anh Hào, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hôm nay hắn thật sự có sắp xếp như vậy, thế cho nên nhanh chóng nói:
- Vâng, chủ nhiệm, tôi còn có một tài liệu cần báo cáo cho chủ tịch Triệu.
- Được rồi, hôm nay có trình tự đánh giá dân chủ về chủ tịch Trần Minh Tuấn, tất cả hạng mục công tác khác đều phải nhường đường. Tôi nói cho cậu biết, nếu như trong quá trình đánh giá dân chủ lần này có bất kỳ vấn đề gì ở phương diện hậu cần, chủ tịch Trần sẽ tính sổ tất cả chúng ta, cậu nhanh tay nhanh chân lên cho tôi.
Anh Hào nói rồi nhấc điện thoại lên nói:
- Chủ tịch Lý sao? Tôi là Hào Đại Long của văn phòng khối chính quyền huyện, ha ha, mời tôi uống rượu sao? Được, hai anh em chúng ta đã lâu rồi không uống rượu với nhau, tôi thật sự rất muốn với anh vài ly.
- À, ha ha, cũng không có chuyện gì, chỉ là chuyện của chủ tịch Trần. Không phải anh Trần sắp tiến lên một bước sao? Phòng tổ chức thị ủy hôm nay sẽ tiến thêm một bước đánh giá dân chủ về chủ tịch Trần, anh Lý, vào thời điểm mấu chốt mong anh có thể nhận thấy rõ tình thế. Anh yên tâm, sự việc qua đi, tôi sẽ báo cáo với chủ tịch Trần, lãnh đạo sẽ nhớ kỹ về anh.
Tuy không biết phía bên kia nói gì nhưng nghe những lời của chủ nhiệm Hào thì Lý Thuần Tường hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Hắn thầm cảm thấy hèn mọn, sau đó chuẩn bị cùng các đồng sự đi về phía phòng họp.
- Chào chủ tịch Trần.
Tiểu Lưu đứng ở cửa ra vào chợt lớn tiếng chào hỏi người đi vào, lúc này âm thanh của hắn làm coh đám người trong văn phòng nhanh chóng đứng lên, những nhân viên trong văn phòng nhanh chóng chạy đến đứng thành hàng như đang hoan nghênh lãnh đạo giá lâm.
Trên mặt Trần Minh Tuấn treo nụ cười nhẹ nhàng, hắn khẽ phất tay. Lúc này giọng điệu của anh Hào càng thêm cao vút, cuối cùng hắn nói một câu rằng chủ tịch Trần rất coi trọng công tác đánh giá dân chủ lần này, sau đó tranh thủ thời gian đặt điện thoại xuống.
- Chủ tịch Trần, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho vài người, yêu cầu bọn họ làm tốt công tác đánh giá dân chủ lần này.
Hào Đại Long bước đến bên cạnh Trần Minh Tuấn, hắn dùng giọng ngại ngùng báo cáo.
Trần Minh Tuấn khẽ cau mày, biểu hiện nghiêm túc, giọng điệu lại có vài phần phê bình:
- Anh Hào, anh làm vậy là không đúng, không phải đang có hiềm nghi tranh thủ phiếu bầu sao? Giữa đất trời có một cán cân, dân chúng chính là quả cân, mọi người có ý kiến như thế nào với tôi, tất nhiên tôi cũng biết rõ ràng.
Lý Thuần Tường lúc này muốn nghe thêm vài câu, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hung ác quét khắp chung quanh của Hào Đại Long, hắn và những người bên cạnh cũng không dám chần chờ lâu. Bọn họ cùng nhau đi về phía phòng họp của huyện ủy.
Lúc này phòng họp đã được quét dọn không một hạt bụi, tất nhiên nhân viên vệ sinh đã chuẩn bị sẵn sàng. Bây giờ nhóm Lý Thuần Tường đi vào dọn dẹp sắp xếp, bọn họ đã quen việc dễ làm, thế cho nên cũng không có gì là khó khăn.
Nửa giờ sau khi phòng họp được quét dọn sạch sẽ thì bắt đầu có người đi đến. Vì người được đánh giá là Trần Minh Tuấn, thế cho nên tất cả các vị lãnh đạo xã thị trấn và đơn vị ban ngành trong huyện đều phải tham gia, những người này đi vào phòng họp liên tục mở miệng trò chuyện với nhau, thế nhưng lời nói lại không tương quan đến chương trình đánh giá dân chủ hôm nay.
/1843
|