- Có lẽ bây giờ Cô Yên Sơn chưa có khách sạn, nhưng hai năm sau thì sẽ có. Tôi nghe nói Cô Yên Sơn là núi hoang ở thành phố La Nam, được bí thư Vương đẩy mạnh tuyên truyền. Hì hì, nghe nói có công ty bỏ ra hai trăm triệu để đầu tư, nếu như bí thư Vương vẫn là lãnh đạo thành phố Đông Bộ thì thật sự quát tốt rồi.
Tiểu Ngô nói lời cảm khái thật sự lại lọt tai anh Hà, anh Hà hít một hơi thuốc rồi cũng cảm khái:
- Nói ra cũng phải cảm tạ bí thư Vương, nếu không phải bí thư Vương khôi phục lại nhà máy Tâm Hương Y, chỉ sợ với chút tiền lương của tôi, vợ tôi lại không có việc làm ổn định, như vậy cuộc sống sẽ rất căng. Khi đó trong nhà muốn mua cá thịt cho con trai cũng phải khổ sở suy tính đấy.
- Được rồi, đừng kể khổ nữa anh, ai mà chẳng biết nhà vợ anh đều công tác trong nhà máy Tâm Hương Y. Đúng rồi, anh nói với chị nhà một câu, nói rằng tìm một cô gái trong nhà máy giới thiệu cho tôi, tuy tôi không phải là sinh viên đại học nhưng cũng là cao đẳng, không tính là quá đẹp trai nhưng cũng không phải xấu.
Tiểu Ngô vỗ vai anh Hà rồi dùng giọng nịnh nọt nói.
Anh Hà nhìn bộ dạng Tiểu Ngô, hắn cười ha hả nói:
- Được rồi Tiểu Ngô, đừng ăn trong nồi ngồi trong niêu nữa, bây giờ cậu đã tốt rồi, cũng nên lập gia đình. Hơn nữa cưới nữ công nhân nhà máy Tâm Hương Y thì cậu sẽ có áp lực đấy. Cậu cũng không phải không biết, tiền lương của người ta gấp đôi cậu, xem như cậu không có nhiều khí thế, chẳng phải cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng sao?
- Đây chính là kinh nghiệm của anh phải không? Có lẽ chị nhà cũng cưỡi lên đầu anh, xem như anh là đàn ông mà bị ép quá mức.
Anh Hà bị Tiểu Ngô trêu chọc giả vờ muốn đánh, nhưng đó lại là sự thật. Chỉ là hắn thích cuộc sống như vậy. Hắn nhìn một nhà vui vẻ sống với nhau, tất nhiên sẽ là hạnh phúc.
Tất cả đều nhờ công lao của bí thư Vương.
- Anh nói xem bí thư Vương hôm nay có tham gia buổi bắn pháo hoa hôm nay không?
Tiểu Ngô dừng lời vui đùa, hắn trầm giọng hỏi.
Anh Hà nói mà không cần nghĩ ngợi:
- Tất nhiên là có, nghe nói lần này có cả lãnh đạo trung ương, bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đến tham gia.
- Lúc này cần bí thư Nguyễn lộ mặt, tôi nghe nói hiệu quả kêu gọi đầu tưu của thành phố Đông Bộ là rất tốt, hôm nay còn ký được hạng mục hơn hai tỷ, ép thành phố Sơn Viên và An Dịch xuống vị trí cách biệt.
Tiểu Ngô phất phất tay với một người bán hàng rong định bày hàng buôn bán, sau đó nói với anh Hà.
Anh Hà không trả lời, hắn trầm ngâm một chút rồi mời khẽ hỏi:
- Hì hì, vậy cũng không thể, tôi cảm thấy bí thư Nguyễn sẽ không vui sướng được.
- Chuyện gì xảy ra sao? Thành tích tốt như vậy là cực kỳ có thể diện trước mặt lãnh đạo, anh ấy còn mất hứng cái gì?
Anh Hà nói làm cho Tiểu Ngô có chút giật mình, thế là không khỏi hỏi lại.
- Thành tích tương đối tốt, cậu biết không, Lữ lão gia tử của tập đoàn Huyền Lục đã đến Đông Bộ.
Anh Hà hút thuốc rồi dùng giọng cảm thán nói với Tiểu Ngô, đối với những người không có quá nhiều ý nghĩ trên quan trường như hắn, niềm vui thú lớn nhất chính là để cho người ta tôn kính mình.
Tiểu Ngô là người muốn một bước tiến lên trời, hắn trước nay luôn phục sát đất với Lữ lão là một người tạo dựng sự nghiệp lừng lẫy từ hai bàn tay trắng.
- Thật hay giả vậy? Lữ lão đến thành phố Đông Bộ chúng ta sao?
Tiểu Ngô dùng giọng khó tin nói.
- Còn không phải à? Tôi gạt cậu sao?
Anh Hà tương đối thỏa mãn với hiệu quả vào lúc này, hắn gật đầu cười đắc ý với Tiểu Ngô, sau đó chậm rãi nói:
- Cậu biết không, cậu em của tôi làm đầu bếp ở khách sạn Đông Bộ, có tin tức gì ở bên kia mà không nghe ngóng được? Đây là tin tức mà cậu ấy gọi điện thoại thông báo cho tôi vào giấc trưa.
- Thật vậy sao? Tôi rất muốn có chữ ký của Lữ lão, ông ấy là thần tượng của tôi.
Anh Hà hừ mũi một tiếng, hắn chỉ cười nhạt với chút tâm tư của Tiểu Ngô. Hắn là một người có chiều sâu tư tưởng, hắn tuyệt đối sẽ không hùa theo nguyện vọng này với Tiểu Ngô. Tất nhiên bây giờ hắn không có năng lực này, loại người kia mình có thể tùy tiện tiếp xúc sao? Hắn nghĩ đến đây rồi nói:
- Này cậu, tốt xấu gì cậu cũng đã tham gia công tác nhiều năm, cậu có muốn chữ ký của Lữ lão không? Tôi sẽ nói cậu em ở khách sạn Đông Bộ giúp đỡ một chút, cũng không phải nói đùa.
Tiểu Ngô cười hì hì, hắn dùng giọng bát quái nói:
- Lữu lão đến thành phố Đông Bộ không phải là chuyện vui vẻ rất lớn với bí thư Nguyễn sao? Hôm nay càng có nhiều người đến thì bí thư sẽ càng có thể diện.
- Cậu nói cũng đúng, nhưng cậu có biết không, người ta đến thành phố Đông Bộ cũng không phải vì hội chợ xúc tiến thương mại, mà là vì đầu tư một hạng mục.
Anh Hà nói đến đây thì dùng giọng vui vẻ cố làm ra vẽ huyễn hoặc nói:
- Là đầu tư hạng mục ở thành phố La Nam.
- Anh nói Lữ lão đến vì bí thư Vương sao?
- Tất nhiên rồi, ông say không phải vì rượu, tôi nghe nói đó là hạng mục trên chục tỷ.
- Nguyễn Chấn Nhạc khổ sở chuẩn bị nửa năm, cuối cùng lại may áo cưới cho người khác.
Anh Hà cười hì hì nói.
- Anh so sánh rất hay, con bà nó, sao tôi nghe được tin tức này thì vui vẻ như vậy? Nếu biết bí thư Nguyễn đến thành phố Đông Bộ không thuận lợi như vậy, không bằng không đến, để cho bí thư Vương tiếp tục ở lại thành phố Đông Bộ thì hay hơn.
Tiểu Ngô nói tất nhiên sẽ nhận được lời đồng ý từ anh Hà, khi hai người thầm nói thì phía sau vang lên tiếng kèn, chợt thấy vị phó cục trưởng cục công thương chủ khảo nghiệp vụ chạy xe đến.
Anh Hà là người cực kỳ thông minh, hắn tranh thủ thời gian nhìn khắp bốn phía xem có tình huống gì bất thường hay không. Sau đó hắn chạy đến trước xe của phó cục trưởng, báo cáo đại khái tình huống, tất nhiên lãnh đạo sẽ dặn dò bọn họ nhất định làm tốt công tác, bảo vệ bộ mặt thành phố, vài phút sau lãnh đạo phải đi đến chủ trì công tác bắn pháo hoa.
Sau khi anh Hà vỗ ngực đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra, hắn mới đi về phía xe chấp pháp. Hắn nói với Tiểu Ngô:
- May mà tôi phát hiện kịp thời, chúng ta cũng không thể tiếp tục nói nhiều, cần phải công tác cho tốt, cũng không thể gây ra vấn đề, tôi nghe nói cả cục trưởng cũng phải lên đường tuần tra.
- Xem ra lãnh đạo cũng không muốn làm nơi trút giận của bí thư Nguyễn.
Tiểu Ngô cảm khái nói một tiếng rồi chầm chậm lái xe đi trên con đường hôn loạn, tiếp tục công tác của mình.
Mười phút sau, tiếng loa vang lên, ánh đèn bừng sáng rực rỡ, đài chủ tịch sáng như ban ngày. Chúc Vu Bình là chủ tịch thành phố Đông Bộ, là người chủ trì sự kiện ngày hôm nay, hắn bắt đầu giới thiệu các vị khách quý.
- Nhìn kìa, đó không phải là chủ tịch Vương sao? Vì sao anh ấy lại ở trên đài chủ tịch?
Anh Hà chỉ vào Vương Tử Quân, sau đó khẽ hỏi.
Nhưng lúc này Tiểu Ngô cũng không trả lời, hắn chuyển mắt lên người thần tượng, sau đó dùng giọng kích động không thôi nói:
- Lữ lão có thể nói là nhìn qua rất tinh thần, hèn gì có thể dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Anh Hà chỉ cười thầm với tình huống không tiếp lời của Tiểu Ngô, hắn nhìn thoáng qua Lữ lão rồi nói:
- Cậu xem kìa, Lữ lão và bí thư Vương ngồi sát bên nhau, có phải lát nữa sẽ tuyên cáo hạng mục đầu tư chục tỷ kia không?
- Tôi thấy đây có lẽ là không phải, vì nó chỉ là một sự kiện bắn pháo hoa mà thôi?
Tiểu Ngô nhìn thần tượng của mình rồi nói với anh Hà.
Khi hai người anh Hà và Tiểu Ngô nói chuyện với nhau thì các vị lãnh đạo đứng trên đài bắt đầu phát biểu. Có lẽ vì đám người bên dưới chỉ chú tâm vào pháo hoa, thế cho nên không quan tâm lãnh đạo nói gì, sau mười phút thì các vị lãnh đạo đã nói xong.
Khi Hào Nhất Phong nói hai chữ bắt đầu bắn pháo hoa, một chùm pháo hoa đẹp đẽ bay lên. Anh đèn chợt tối hẳn đi, càng làm cho pháo hoa nổ tung trên bầu trời có thêm vài phần quyến rũ.
- Anh Hà, bên kia có người bán khoai lang.
Tiểu Ngô quay đầu, chợt phát hiện tình huống.
Anh Hà quay đầu nhìn rồi trầm ngâm giây lát nói:
- Người ta cũng xem pháo hoa, dù sao thì sự kiện pháo hoa cũng bắt đầu, thôi thì nhắm một mắt mở một mắt cho bọn họ.
Tiểu Ngô khẽ gật đầu, ánh mắt hắn dời qua thần tượng của mình, chợt rơi lên người Nguyễn Chấn Nhạc. Dù cách khá xa nhưng Tiểu Ngô vẫn có thể thấy khá rõ biểu hiện của bí thư Nguyễn. Hắn ngẩng đầu nhìn, sau đó dùng giọng nghiêm túc hỏi anh Hà:
- Anh Hà, sao tôi cảm thấy lúc này bí thư Nguyễn có chút cô đơn thì phải.
...
Nguyễn Chấn Nhạc quay về nhà ở khu thường ủy thành phố Đông Bộ thì đã là mười một giờ khuya. Tuy lúc này hắn rất mệt mỏi nhưng thứ làm cho hắn mệt mỏi hơn chính là tâm lý, nếu tất cả phát triển theo đúng kế hoạch thì có lẽ hắn sẽ phấn chấn tinh thần hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy rất mệt mỏi, sự việc hôm nay thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn, điều này càng làm hắn sinh ra cảm giác bị đòn cảnh cáo. Tuy áp lực này cũng không làm gì được hắn, nhưng hắn lại thấy rất không thoải mái.
Không chỉ một lần Nguyễn Chấn Nhạc coi Vương Tử Quân là kẻ đối đầu trời sinh của mình, nhưng bây giờ ý nghĩ kia càng thêm mãnh liệt, nếu như không phải lần nay Vương Tử Quân ầm ầm xuất hiện cực kỳ cường thế, chỉ sợ hội chợ xúc tiến thương mại lần này sẽ là của riêng Nguyễn Chấn Nhạc.
Nhưng tất cả đã kết thúc, cuối cùng Nguyễn Chấn Nhạc mới biết mình không phải là nhân vật chính. Hắn cũng không cho rằng mình là nhân vật phụ, hắn lại cảm thấy mình giống như kẻ đóng thế.
Khi tất cả chuẩn bị xong thì đột nhiên thay người lên sâu khấu biểu diễn, cảm giác này cực kỳ không dễ chịu. Hắn nghĩ lại tình huống bữa tiệc tối, khi hắn rót rượu cho Lữ lão, đối phương đã cười nói: Bí thư Nguyễn đừng khách khí, ngày sau chúng ta còn nhiều thời gian!"
Khi đó Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy rất khó khăn, trong lòng càng bừng bừng hương vị khó chịu. Hắn suy xét thật kỹ lời nói của Lữ lão, hắn cảm thấy nó có ý nghĩa rất sâu. Ngày sau còn nhiều thời gian, ngày sau này là cái ngày gì? Chỉ sợ sau khi tập đoàn Huyền Lục và Vương Tử Quân ký kết với nhau, bọn họ sẽ nổi lòng căm hận với mình ấy chứ?
- Bí thư Nguyễn.
Nguyễn Chấn Nhạc ngồi do dự trong xe khá lâu, cuối cùng lái xe cũng phải mở miệng nhắc nhở.
Nguyễn Chấn Nhạc giật mình trong cảm giác không thoải mái, hắn nhìn thoáng qua lái xe rồi cười nói:
- Tiểu Trịnh, hôm nay vất vả cho cậu rồi. Lãnh đạo còn ở trong khách sạn Đông Bộ, ngày mai cậu đến đón tôi sớm một chút, đồng thời tối nay cũng đừng tắt điện thoại.
- Bí thư Nguyễn cữ yên tâm, tôi nhất định sẽ theo lời kêu gọi của ngài.
Lái xe cũng không dám chậm trễ vì lời khách khí của Nguyễn Chấn Nhạc. Sau khi hắn nói vài câu, bị Nguyễn Chấn Nhạc thúc giục rời khỏi nha bí thư.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn chiếc xe chạy đi như bay, hắn đẩy cửa bước vào nhà.
Tiêng nhạc du dương vang lên rất quen thuộc giống như chào đón Nguyễn Chấn Nhạc vui vẻ về nhà, nhưng lúc này hắn cũng không muốn nghe bài hát sung sướng kia. Hắn đi về phía phòng khách, vừa đi vừa vung tay tắt chiếc máy nghe nhạc ở bên cạnh.
- Chấn Nhạc, chẳng lẽ anh không thích nghe những bài này nữa sao?
Tào Chân Nhi mặc một bộ áo tơ tằm mỏng dính đang nằm trên ghế sa lông, nàng chợt ngồi dậy.
Tào Chân Nhi mặc áo ngủ, tóc xỏa tung dưới ánh đèn, thật sự có vài phần quyến rũ. Nhưng khi nhìn vào miệng Tào Chân Nhi, nguyễn chấn nhạc chợt cảm thayas trng lòng chậm rãi bùng lên dòng nước nóng, lúc này hắn giống như cảm thấy có thứ gì đó kẹt trong lồng ngực mình.
- Anh có chút mệt mỏi, mai còn phải đến khách sạn, anh muốn nghỉ ngơi một chút.
Nguyễn Chấn Nhạc trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng bình tĩnh nói, nhưng lời nói lại làm cho lửa giận tronng lòng bùng ra mạn mẽ hơn.
- Anh không phải mệt người mà là mệt tâm!
Tào Chân Nhi đi đến bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc, nàng nhìn hắn, sau đó trầm giọng nói:
- Nếu anh để cho ông cụ thấy được bộ dạng vào lúc này, em nghĩ bọn họ sẽ cho rằng mình chọn sai người. Anh là Nguyễn Chấn Nhạc, sao có thể thất bại và rơi vào tình huống này được?
Cơ thể Nguyễn Chấn Nhạc có hơi lay động, biên độ rất nhỏ, chỉ có mình hắn mới nhận ra được, thế nhưng lúc này hắn lại thấy đỏ mặt.
Trong lòng hắn tràn đầy phẫn nộ, hắn dùng ánh mắt lanh lùng nhìn Tào Chân Nhi, sau đó hắn dùng giọng căm tức nói:
- Chuyện của anh không cần em quan tâm.
- Không cần em quan tâm, đây là lời của anh sao?
Tào Chân Nhi không những lui mà còn tiến lên một bước:
- Trốn tránh là nhu nhược, sau này đường đi của anh còn dài, một Vương Tử Quân mà có thể dọa anh ra như vậy, sau này anh cũng đừng lăn lộn trong quan trường, tôi đề nghị cho anh về làm ruộng thì hay hơn.
Nguyễn Chấn Nhạc đối mặt với bộ dạng gay gắt không chịu nhường của Tào Chân Nhi, hắn cảm thấy giống như có thứ gì chặn lại trong ngực, thật sự nói không nên lời. Hắn lăn lộn quan trường nhiều năm, hắn hiểu rõ: Dù anh thuận buồn xuôi gió ngay ngược gió dong thuyền trong quan trường, anh cũng không thể kiếm thêm phiền phức từ phương diện hôn nhân. Anh còn chưa làm tốt công tác trong gia đình của mình, lấy gì để nói tề gia trị quốc bình thiên hạ? Nếu động một chút thì trong gia đình đã phát sinh vấn đề, rõ ràng là không có vài phần bản lĩnh.
Hơn nữa trước mặt người ngoài thì Tào Chân Nhi luôn là một hình mẫu phụ nữ xinh đẹp thông minh dịu dàng hòa ái, có đầy đủ tố chất của một tiểu thư khuê các, Nguyễn Chấn Nhạc thật sự không thể nói gì hơn được. Không ai hiểu nổi khổ sở của hắn, nhìn qua thi hắn rấ rạng rỡ, nhưng thực tế là thế nào thì kẻ ở bên trong mới biết rõ ấm lạnh, chỉ mình hắn tự biết, trên phương diện cảm tình thì hắn rất chán nản. Nói thật lòng, hắn thật sự cảm thấy mình mang theo vài phần cảm giác tang thương đến nhận chức ở thành phố Đông Bộ, mặc dù lần này hắn hàng không xuống nhận chức có rất nhiều người hâm mộ, chịu nhiều sự kỳ vọng của các lão tiền bối.
Tiểu Ngô nói lời cảm khái thật sự lại lọt tai anh Hà, anh Hà hít một hơi thuốc rồi cũng cảm khái:
- Nói ra cũng phải cảm tạ bí thư Vương, nếu không phải bí thư Vương khôi phục lại nhà máy Tâm Hương Y, chỉ sợ với chút tiền lương của tôi, vợ tôi lại không có việc làm ổn định, như vậy cuộc sống sẽ rất căng. Khi đó trong nhà muốn mua cá thịt cho con trai cũng phải khổ sở suy tính đấy.
- Được rồi, đừng kể khổ nữa anh, ai mà chẳng biết nhà vợ anh đều công tác trong nhà máy Tâm Hương Y. Đúng rồi, anh nói với chị nhà một câu, nói rằng tìm một cô gái trong nhà máy giới thiệu cho tôi, tuy tôi không phải là sinh viên đại học nhưng cũng là cao đẳng, không tính là quá đẹp trai nhưng cũng không phải xấu.
Tiểu Ngô vỗ vai anh Hà rồi dùng giọng nịnh nọt nói.
Anh Hà nhìn bộ dạng Tiểu Ngô, hắn cười ha hả nói:
- Được rồi Tiểu Ngô, đừng ăn trong nồi ngồi trong niêu nữa, bây giờ cậu đã tốt rồi, cũng nên lập gia đình. Hơn nữa cưới nữ công nhân nhà máy Tâm Hương Y thì cậu sẽ có áp lực đấy. Cậu cũng không phải không biết, tiền lương của người ta gấp đôi cậu, xem như cậu không có nhiều khí thế, chẳng phải cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng sao?
- Đây chính là kinh nghiệm của anh phải không? Có lẽ chị nhà cũng cưỡi lên đầu anh, xem như anh là đàn ông mà bị ép quá mức.
Anh Hà bị Tiểu Ngô trêu chọc giả vờ muốn đánh, nhưng đó lại là sự thật. Chỉ là hắn thích cuộc sống như vậy. Hắn nhìn một nhà vui vẻ sống với nhau, tất nhiên sẽ là hạnh phúc.
Tất cả đều nhờ công lao của bí thư Vương.
- Anh nói xem bí thư Vương hôm nay có tham gia buổi bắn pháo hoa hôm nay không?
Tiểu Ngô dừng lời vui đùa, hắn trầm giọng hỏi.
Anh Hà nói mà không cần nghĩ ngợi:
- Tất nhiên là có, nghe nói lần này có cả lãnh đạo trung ương, bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đến tham gia.
- Lúc này cần bí thư Nguyễn lộ mặt, tôi nghe nói hiệu quả kêu gọi đầu tưu của thành phố Đông Bộ là rất tốt, hôm nay còn ký được hạng mục hơn hai tỷ, ép thành phố Sơn Viên và An Dịch xuống vị trí cách biệt.
Tiểu Ngô phất phất tay với một người bán hàng rong định bày hàng buôn bán, sau đó nói với anh Hà.
Anh Hà không trả lời, hắn trầm ngâm một chút rồi mời khẽ hỏi:
- Hì hì, vậy cũng không thể, tôi cảm thấy bí thư Nguyễn sẽ không vui sướng được.
- Chuyện gì xảy ra sao? Thành tích tốt như vậy là cực kỳ có thể diện trước mặt lãnh đạo, anh ấy còn mất hứng cái gì?
Anh Hà nói làm cho Tiểu Ngô có chút giật mình, thế là không khỏi hỏi lại.
- Thành tích tương đối tốt, cậu biết không, Lữ lão gia tử của tập đoàn Huyền Lục đã đến Đông Bộ.
Anh Hà hút thuốc rồi dùng giọng cảm thán nói với Tiểu Ngô, đối với những người không có quá nhiều ý nghĩ trên quan trường như hắn, niềm vui thú lớn nhất chính là để cho người ta tôn kính mình.
Tiểu Ngô là người muốn một bước tiến lên trời, hắn trước nay luôn phục sát đất với Lữ lão là một người tạo dựng sự nghiệp lừng lẫy từ hai bàn tay trắng.
- Thật hay giả vậy? Lữ lão đến thành phố Đông Bộ chúng ta sao?
Tiểu Ngô dùng giọng khó tin nói.
- Còn không phải à? Tôi gạt cậu sao?
Anh Hà tương đối thỏa mãn với hiệu quả vào lúc này, hắn gật đầu cười đắc ý với Tiểu Ngô, sau đó chậm rãi nói:
- Cậu biết không, cậu em của tôi làm đầu bếp ở khách sạn Đông Bộ, có tin tức gì ở bên kia mà không nghe ngóng được? Đây là tin tức mà cậu ấy gọi điện thoại thông báo cho tôi vào giấc trưa.
- Thật vậy sao? Tôi rất muốn có chữ ký của Lữ lão, ông ấy là thần tượng của tôi.
Anh Hà hừ mũi một tiếng, hắn chỉ cười nhạt với chút tâm tư của Tiểu Ngô. Hắn là một người có chiều sâu tư tưởng, hắn tuyệt đối sẽ không hùa theo nguyện vọng này với Tiểu Ngô. Tất nhiên bây giờ hắn không có năng lực này, loại người kia mình có thể tùy tiện tiếp xúc sao? Hắn nghĩ đến đây rồi nói:
- Này cậu, tốt xấu gì cậu cũng đã tham gia công tác nhiều năm, cậu có muốn chữ ký của Lữ lão không? Tôi sẽ nói cậu em ở khách sạn Đông Bộ giúp đỡ một chút, cũng không phải nói đùa.
Tiểu Ngô cười hì hì, hắn dùng giọng bát quái nói:
- Lữu lão đến thành phố Đông Bộ không phải là chuyện vui vẻ rất lớn với bí thư Nguyễn sao? Hôm nay càng có nhiều người đến thì bí thư sẽ càng có thể diện.
- Cậu nói cũng đúng, nhưng cậu có biết không, người ta đến thành phố Đông Bộ cũng không phải vì hội chợ xúc tiến thương mại, mà là vì đầu tư một hạng mục.
Anh Hà nói đến đây thì dùng giọng vui vẻ cố làm ra vẽ huyễn hoặc nói:
- Là đầu tư hạng mục ở thành phố La Nam.
- Anh nói Lữ lão đến vì bí thư Vương sao?
- Tất nhiên rồi, ông say không phải vì rượu, tôi nghe nói đó là hạng mục trên chục tỷ.
- Nguyễn Chấn Nhạc khổ sở chuẩn bị nửa năm, cuối cùng lại may áo cưới cho người khác.
Anh Hà cười hì hì nói.
- Anh so sánh rất hay, con bà nó, sao tôi nghe được tin tức này thì vui vẻ như vậy? Nếu biết bí thư Nguyễn đến thành phố Đông Bộ không thuận lợi như vậy, không bằng không đến, để cho bí thư Vương tiếp tục ở lại thành phố Đông Bộ thì hay hơn.
Tiểu Ngô nói tất nhiên sẽ nhận được lời đồng ý từ anh Hà, khi hai người thầm nói thì phía sau vang lên tiếng kèn, chợt thấy vị phó cục trưởng cục công thương chủ khảo nghiệp vụ chạy xe đến.
Anh Hà là người cực kỳ thông minh, hắn tranh thủ thời gian nhìn khắp bốn phía xem có tình huống gì bất thường hay không. Sau đó hắn chạy đến trước xe của phó cục trưởng, báo cáo đại khái tình huống, tất nhiên lãnh đạo sẽ dặn dò bọn họ nhất định làm tốt công tác, bảo vệ bộ mặt thành phố, vài phút sau lãnh đạo phải đi đến chủ trì công tác bắn pháo hoa.
Sau khi anh Hà vỗ ngực đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra, hắn mới đi về phía xe chấp pháp. Hắn nói với Tiểu Ngô:
- May mà tôi phát hiện kịp thời, chúng ta cũng không thể tiếp tục nói nhiều, cần phải công tác cho tốt, cũng không thể gây ra vấn đề, tôi nghe nói cả cục trưởng cũng phải lên đường tuần tra.
- Xem ra lãnh đạo cũng không muốn làm nơi trút giận của bí thư Nguyễn.
Tiểu Ngô cảm khái nói một tiếng rồi chầm chậm lái xe đi trên con đường hôn loạn, tiếp tục công tác của mình.
Mười phút sau, tiếng loa vang lên, ánh đèn bừng sáng rực rỡ, đài chủ tịch sáng như ban ngày. Chúc Vu Bình là chủ tịch thành phố Đông Bộ, là người chủ trì sự kiện ngày hôm nay, hắn bắt đầu giới thiệu các vị khách quý.
- Nhìn kìa, đó không phải là chủ tịch Vương sao? Vì sao anh ấy lại ở trên đài chủ tịch?
Anh Hà chỉ vào Vương Tử Quân, sau đó khẽ hỏi.
Nhưng lúc này Tiểu Ngô cũng không trả lời, hắn chuyển mắt lên người thần tượng, sau đó dùng giọng kích động không thôi nói:
- Lữ lão có thể nói là nhìn qua rất tinh thần, hèn gì có thể dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Anh Hà chỉ cười thầm với tình huống không tiếp lời của Tiểu Ngô, hắn nhìn thoáng qua Lữ lão rồi nói:
- Cậu xem kìa, Lữ lão và bí thư Vương ngồi sát bên nhau, có phải lát nữa sẽ tuyên cáo hạng mục đầu tư chục tỷ kia không?
- Tôi thấy đây có lẽ là không phải, vì nó chỉ là một sự kiện bắn pháo hoa mà thôi?
Tiểu Ngô nhìn thần tượng của mình rồi nói với anh Hà.
Khi hai người anh Hà và Tiểu Ngô nói chuyện với nhau thì các vị lãnh đạo đứng trên đài bắt đầu phát biểu. Có lẽ vì đám người bên dưới chỉ chú tâm vào pháo hoa, thế cho nên không quan tâm lãnh đạo nói gì, sau mười phút thì các vị lãnh đạo đã nói xong.
Khi Hào Nhất Phong nói hai chữ bắt đầu bắn pháo hoa, một chùm pháo hoa đẹp đẽ bay lên. Anh đèn chợt tối hẳn đi, càng làm cho pháo hoa nổ tung trên bầu trời có thêm vài phần quyến rũ.
- Anh Hà, bên kia có người bán khoai lang.
Tiểu Ngô quay đầu, chợt phát hiện tình huống.
Anh Hà quay đầu nhìn rồi trầm ngâm giây lát nói:
- Người ta cũng xem pháo hoa, dù sao thì sự kiện pháo hoa cũng bắt đầu, thôi thì nhắm một mắt mở một mắt cho bọn họ.
Tiểu Ngô khẽ gật đầu, ánh mắt hắn dời qua thần tượng của mình, chợt rơi lên người Nguyễn Chấn Nhạc. Dù cách khá xa nhưng Tiểu Ngô vẫn có thể thấy khá rõ biểu hiện của bí thư Nguyễn. Hắn ngẩng đầu nhìn, sau đó dùng giọng nghiêm túc hỏi anh Hà:
- Anh Hà, sao tôi cảm thấy lúc này bí thư Nguyễn có chút cô đơn thì phải.
...
Nguyễn Chấn Nhạc quay về nhà ở khu thường ủy thành phố Đông Bộ thì đã là mười một giờ khuya. Tuy lúc này hắn rất mệt mỏi nhưng thứ làm cho hắn mệt mỏi hơn chính là tâm lý, nếu tất cả phát triển theo đúng kế hoạch thì có lẽ hắn sẽ phấn chấn tinh thần hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy rất mệt mỏi, sự việc hôm nay thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn, điều này càng làm hắn sinh ra cảm giác bị đòn cảnh cáo. Tuy áp lực này cũng không làm gì được hắn, nhưng hắn lại thấy rất không thoải mái.
Không chỉ một lần Nguyễn Chấn Nhạc coi Vương Tử Quân là kẻ đối đầu trời sinh của mình, nhưng bây giờ ý nghĩ kia càng thêm mãnh liệt, nếu như không phải lần nay Vương Tử Quân ầm ầm xuất hiện cực kỳ cường thế, chỉ sợ hội chợ xúc tiến thương mại lần này sẽ là của riêng Nguyễn Chấn Nhạc.
Nhưng tất cả đã kết thúc, cuối cùng Nguyễn Chấn Nhạc mới biết mình không phải là nhân vật chính. Hắn cũng không cho rằng mình là nhân vật phụ, hắn lại cảm thấy mình giống như kẻ đóng thế.
Khi tất cả chuẩn bị xong thì đột nhiên thay người lên sâu khấu biểu diễn, cảm giác này cực kỳ không dễ chịu. Hắn nghĩ lại tình huống bữa tiệc tối, khi hắn rót rượu cho Lữ lão, đối phương đã cười nói: Bí thư Nguyễn đừng khách khí, ngày sau chúng ta còn nhiều thời gian!"
Khi đó Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy rất khó khăn, trong lòng càng bừng bừng hương vị khó chịu. Hắn suy xét thật kỹ lời nói của Lữ lão, hắn cảm thấy nó có ý nghĩa rất sâu. Ngày sau còn nhiều thời gian, ngày sau này là cái ngày gì? Chỉ sợ sau khi tập đoàn Huyền Lục và Vương Tử Quân ký kết với nhau, bọn họ sẽ nổi lòng căm hận với mình ấy chứ?
- Bí thư Nguyễn.
Nguyễn Chấn Nhạc ngồi do dự trong xe khá lâu, cuối cùng lái xe cũng phải mở miệng nhắc nhở.
Nguyễn Chấn Nhạc giật mình trong cảm giác không thoải mái, hắn nhìn thoáng qua lái xe rồi cười nói:
- Tiểu Trịnh, hôm nay vất vả cho cậu rồi. Lãnh đạo còn ở trong khách sạn Đông Bộ, ngày mai cậu đến đón tôi sớm một chút, đồng thời tối nay cũng đừng tắt điện thoại.
- Bí thư Nguyễn cữ yên tâm, tôi nhất định sẽ theo lời kêu gọi của ngài.
Lái xe cũng không dám chậm trễ vì lời khách khí của Nguyễn Chấn Nhạc. Sau khi hắn nói vài câu, bị Nguyễn Chấn Nhạc thúc giục rời khỏi nha bí thư.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn chiếc xe chạy đi như bay, hắn đẩy cửa bước vào nhà.
Tiêng nhạc du dương vang lên rất quen thuộc giống như chào đón Nguyễn Chấn Nhạc vui vẻ về nhà, nhưng lúc này hắn cũng không muốn nghe bài hát sung sướng kia. Hắn đi về phía phòng khách, vừa đi vừa vung tay tắt chiếc máy nghe nhạc ở bên cạnh.
- Chấn Nhạc, chẳng lẽ anh không thích nghe những bài này nữa sao?
Tào Chân Nhi mặc một bộ áo tơ tằm mỏng dính đang nằm trên ghế sa lông, nàng chợt ngồi dậy.
Tào Chân Nhi mặc áo ngủ, tóc xỏa tung dưới ánh đèn, thật sự có vài phần quyến rũ. Nhưng khi nhìn vào miệng Tào Chân Nhi, nguyễn chấn nhạc chợt cảm thayas trng lòng chậm rãi bùng lên dòng nước nóng, lúc này hắn giống như cảm thấy có thứ gì đó kẹt trong lồng ngực mình.
- Anh có chút mệt mỏi, mai còn phải đến khách sạn, anh muốn nghỉ ngơi một chút.
Nguyễn Chấn Nhạc trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng bình tĩnh nói, nhưng lời nói lại làm cho lửa giận tronng lòng bùng ra mạn mẽ hơn.
- Anh không phải mệt người mà là mệt tâm!
Tào Chân Nhi đi đến bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc, nàng nhìn hắn, sau đó trầm giọng nói:
- Nếu anh để cho ông cụ thấy được bộ dạng vào lúc này, em nghĩ bọn họ sẽ cho rằng mình chọn sai người. Anh là Nguyễn Chấn Nhạc, sao có thể thất bại và rơi vào tình huống này được?
Cơ thể Nguyễn Chấn Nhạc có hơi lay động, biên độ rất nhỏ, chỉ có mình hắn mới nhận ra được, thế nhưng lúc này hắn lại thấy đỏ mặt.
Trong lòng hắn tràn đầy phẫn nộ, hắn dùng ánh mắt lanh lùng nhìn Tào Chân Nhi, sau đó hắn dùng giọng căm tức nói:
- Chuyện của anh không cần em quan tâm.
- Không cần em quan tâm, đây là lời của anh sao?
Tào Chân Nhi không những lui mà còn tiến lên một bước:
- Trốn tránh là nhu nhược, sau này đường đi của anh còn dài, một Vương Tử Quân mà có thể dọa anh ra như vậy, sau này anh cũng đừng lăn lộn trong quan trường, tôi đề nghị cho anh về làm ruộng thì hay hơn.
Nguyễn Chấn Nhạc đối mặt với bộ dạng gay gắt không chịu nhường của Tào Chân Nhi, hắn cảm thấy giống như có thứ gì chặn lại trong ngực, thật sự nói không nên lời. Hắn lăn lộn quan trường nhiều năm, hắn hiểu rõ: Dù anh thuận buồn xuôi gió ngay ngược gió dong thuyền trong quan trường, anh cũng không thể kiếm thêm phiền phức từ phương diện hôn nhân. Anh còn chưa làm tốt công tác trong gia đình của mình, lấy gì để nói tề gia trị quốc bình thiên hạ? Nếu động một chút thì trong gia đình đã phát sinh vấn đề, rõ ràng là không có vài phần bản lĩnh.
Hơn nữa trước mặt người ngoài thì Tào Chân Nhi luôn là một hình mẫu phụ nữ xinh đẹp thông minh dịu dàng hòa ái, có đầy đủ tố chất của một tiểu thư khuê các, Nguyễn Chấn Nhạc thật sự không thể nói gì hơn được. Không ai hiểu nổi khổ sở của hắn, nhìn qua thi hắn rấ rạng rỡ, nhưng thực tế là thế nào thì kẻ ở bên trong mới biết rõ ấm lạnh, chỉ mình hắn tự biết, trên phương diện cảm tình thì hắn rất chán nản. Nói thật lòng, hắn thật sự cảm thấy mình mang theo vài phần cảm giác tang thương đến nhận chức ở thành phố Đông Bộ, mặc dù lần này hắn hàng không xuống nhận chức có rất nhiều người hâm mộ, chịu nhiều sự kỳ vọng của các lão tiền bối.
/1843
|