Trên tờ giấy mỏng có mười hạng mục lớn nhỏ, nhưng những hạng mục này nếu không phải là đầu tư ô nhiễm thì cũng có số vốn cực kỳ nhỏ. Vương Tử Quân tính toán đại khái, cảm thấy tổng số tiền đầu tư còn nhỏ hơn hạng mục Cô Yên Sơn một con số.
"Xem ra muốn đẩy mạnh phát triển kinh tế thành phố La Nam thì rõ ràng là gánh nặng đường xa!"
Vương Tử Quân thầm cảm thán một tiếng, sau đó đặt văn kiện xuống nói:
- Mời thư ký trưởng Kim đến đây.
Khi Đổng Trí Tân đồng ý đi ra bên ngoài thì Lý Quý Niên đẩy cửa đi vào. Lúc này vẻ mặt lý quý niên rất vui vẻ, cười đến mức lộ ra đầy vết nhăn. Khi hắn gặp Vương Tử Quân thì cười nói:
- Bt.v, thành phố La Nam chúng ta thật sự là thả ra một ngôi sao lớn. Vừa rồi huyện Dương Phong gọi điện thoại đến, nói là hôm nay có bảy tám công ty muốn đầu tư vào Cô Yên Sơn, hơn nữa còn có hơn chục công ty du lịch gọi điện thoại hẹn trước, muốn đến xem xét hoàn cảnh Cô Yên Sơn.
Vương Tử Quân vừa gọi Đổng Trí Tân pha trà rót nước cho Lý Quý Niên vừa cười nói:
- Mùi rượu thơm cũng không sợ hẻm sâu, hôm nay chúng ta tuyên truyền rượu đúng chỗ, thế cho nên người ta ngửi được mùi hương mà đến.
Lý Quý Niên nhìn gương mặt ung dung bình tĩnh của Vương Tử Quân mà cảm thấy có hơi nóng mặt, lại càng thêm bội phục định lực của Vương Tử Quân. Mình đã lớn tuổi nhưng xem ra vẫn còn tâm tính thiếu niên, còn không bảo trì sự bình thản thâm sâu bằng một người trẻ tuổi như Vương Tử Quân.
Nhưng Lý Quý Niên thật sự chịu phục Vương Tử Quân ở phương diện hạng mục Cô Yên Sơn, đây là ngọn núi cao ở thành phố La Nam, nó đã đứng ở La Nam bao năm qua nhưng chưa từng có người nào có ý nghĩ gì khác, vì thế ngọn núi mới ngủ say nhiều năm như vậy.
Vương Tử Quân đến thành phố La Nam chưa được bao lâu thì biến núi Cô Yên Sơn thành một mâm bánh trái, trước kia Lý Quý Niên đi kêu gọi đầu tư thường là gào khóc kêu gọi thương nhân, lúc nào cũng hô khẩu hiệu: "Dù có đầu tư hay không chúng tôi cũng cảm ơn!", thật sự là quá mức quẫn bách. Nhưng bây giờ người ta lại chạy đến điên cuồng vì Cô Yên Sơn, thậm chí nhà đầu tư mở miệng ngay trước mặt lãnh đạo tỉnh và quốc gia nhưng Vương Tử Quân vẫn từ chối.
Lúc này thành phố La Nam xem như có được một hạng mục quá tốt, mà ngay cả Lý Quý Niên là một chủ tịch thành phố cũng rất có mặt mũi.
- Chủ tịch Lý, tuy thành phố La Nam chúng ta có hạng mục Cô Yên Sơn chèo chống, nhưng nhìn vào tổng thể công tác kêu gọi đầu tư lần này thì thật sự là khó thể lạc quan được.
Vương Tử Quân nói rồi đưa bảng báo cáo cho Lý Quý Niên.
Lý Quý Niên cẩn thận xem xét, sau đó hắn đặt văn kiện lên bàn nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy bảng báo cáo này cũng không có quá nhiều vấn đề, cảm thấy ngài không nên gấp gáp. Tuy thành phố La Nam chúng ta khá tụt hậu, nhưng dựa vào hạng mục Cô Yên Sơn, tôi cảm thấy thành phố La Nam cuối cùng sẽ có xếp hạng khá cao.
- Đây là thành tích tốt nhất của thành phố La Nam sau bao nhiêu năm qua.
Lý Quý Niên cuối cùng còn nói một câu như vậy, ý nghĩa của nó chính là muốn nói với Vương Tử Quân đi từng bước một mới hết đoạn đường, ăn từng miếng một mới mập, bây giờ chúng ta đang khiêu chiến với chính bản thân mình rồi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đắc chí vừa lòng của Lý Quý Niên, hắn thật sự có chút không thoải mái, thế nhưng vẫn nở nụ cười:
- À, cố gắng là được, nếu không thì theo số mệnh.
Khi hai người Vương Tử Quân nói chuyện với nhau, Kim Điền Lạc đi đến. Hắn là thư ký trưởng, cũng xem là đại thư ký của Vương Tử Quân, mặc dù là thường ủy nhưng lại ở sát bên cạnh Vương Tử Quân. Lúc này dù Đổng Trí Tân không đến tìm thì hắn cũng muốn đến phòng làm việc của bí thư Vương để báo cáo tình huống.
- Bí thư Vương, chủ tịch Lý.
Khi thấy Lý Quý Niên cũng có mặt thì Kim Điền Lạc bắt chuyện với Vương Tử Quân, sau đó cũng gật đầu với Lý Quý Niên.
Lý Quý Niên khẽ cười cười với Kim Điền Lạc, sau đó ung dung tiếp nhận điếu thuốc Kim Điền Lạc đưa đến, hắn cười nói:
- Thư ký trưởng Kim, nhìn bộ dạng nóng lòng của anh kìa, có phải có chuyện gì tốt muốn báo cáo không?
- Chủ tịch Lý, ngài thật sự là miệng vàng lời ngọc, tôi thật sự có việc cần làm báo cáo với hai vị lãnh đạo.
Kim Điền Lạc là người rất linh hoạt, hắn vốn đến báo cáo với Vương Tử Quân, lúc này thấy có cả Lý Quý Niên thì dứt khoát kéo cả vào tròng.
Lý Quý Niên sao lại không hiểu cách làm việc dựa theo hoàn cảnh của Kim Điền Lạc? Đối phương rõ ràng chỉ xem hắn là một thủ lĩnh thêm vào cho đủ mà thôi. Dù hắn thật sự có chút bức bối nhưng biểu hiện lại là vuốt cằm nở nụ cười, ánh mắt hầu như rất ôn hòa.
- Bí thư Vương, đây là báo cáo kết quả kiểm tra đo lường của cục giám định chất lượng dược phẩm quốc gia, trên đó có ghi rõ Huyền Lộ Dịch rất có công năng bảo vệ sức khỏe. Chẳng những có thể xúc tiến tuần hoàn máu, còn có thể phát âm bổ dương giải tỏa mệt nhọc, tăng sức miễn dịch. Nếu dùng thường xuyên thì sẽ có tác dụng tăng cường sức khỏe và sức đề kháng.
Kim Điền Lạc nói rồi đưa một phần báo cáo vào trong tay Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tuy rất lo lắng với vấn đề này, nhưng khi Kim Điền Lạc đưa báo cáo đến, hắn tỏ ra rất hớn hở:
- Thật sự là thứ tốt, sư phụ của Huyền Chân đạo nhân có thể sống đến tám mươi tuổi mà mắt không mờ tai không điếc, thật sự có rất nhiều lợi ích.
- Đúng rồi, phương diện xin nhãn hiệu như thế nào rồi?
Vương Tử Quân cầm láy tờ giấy rồi trầm giọng hỏi.
- Khu thường trú bên kia nói chuyện này được tiến hành đồng thời, sau khi có báo cáo kiểm định, ngày mai sẽ đăng ký nhãn hiệu.
Kim Điền Lạc vừa trả lời vừa thầm kêu may mắn, may mà trước khi đến mình có hỏi bên kia một câu, nếu không bây giờ cũng xấu hổ.
Lý Quý Niên căn bản không biết rõ tình hình, hắn nhìn bộ dạng vui vẻ của Vương Tử Quân, càng cảm thấy khó hiểu. Vương Tử Quân lại có chuyện gì lớn sao? Nhưng nó lại không cho mình biết, thật sự có chút quá phận.
- Chủ tịch Lý, vài ngày trước tôi đến Cô Yên Sơn, Tam Thanh Quan bên kia có đưa ra một chai rượu thuốc, uống vào có cảm giác rất tốt. Nếu thứ tốt như thế này mà có ít người hưởng thụ thì thật sự quá đáng tiếc, vì vậy mới để cho người đi kiểm nghiệm, nhìn xem có thể sản xuất số lượng lớn hay không. Bây giờ mới thấy những thứ mà tiền bối để lại thật sự là bảo vật.
Vương Tử Quân cũng nhìn ra vẻ khác thường của Lý Quý Niên, sau đó khẽ nói với Lý Quý Niên.
- Bí thư Vương, ngài thật sự là ánh mắt sáng như sao trên trời, tôi nghĩ thành phố La Nam sẽ có thêm một hạng mục thu hút được nhiều đầu tư trong hội chợ lần này.
Lý Quý Niên vốn ngồi bắt chéo chân, bây giờ hai chân nhanh chóng tạo thành một góc vuông với mặt đất, hai tay cũng đặt lên đầu gối, vẻ mặt càng giống như cúi rạp xuống đất.
Kim Điền Lạc nghe hai người đối thoại với nhau mà không khỏi nở nụ cười, nhưng bản thân lại không mở miệng. Hắn thấy chủ tịch Lý có ý kiến gì hay không cũng là như nhau mà thôi, lãnh đạo lên tiếng không chú trọng ở độ dài mà chú trọng ở độ nặng, nói ít nghĩa nhiều.
Với cục diện chính trị hiện tại ở thành phố La Nam, Lý Quý Niên bây giờ liên tục chạy đến bên cạnh bí thư Vương. Thậm chí dù anh cúi đầu khom lưng đến bên cạnh, nếu bí thư Vương đưa mắt nhìn anh, như vậy cũng là phúc phần của anh rồi.
- Bí thư Vương, chủ tịch Lý, hôm nay tôi nhận được điện thoại của cục trưởng Triệu cục du lịch tỉnh Sơn Nam, anh ấy rất tán thưởng sự kiện chúng ta đẩy mạnh khai phá du lịch ở Cô Yên Sơn, nói cục du lịch nhất định sẽ cho ra giúp đỡ mạnh mẽ nhất với công tác của thành phố La Nam chúng ta.
Kim Điền Lạc chờ Vương Tử Quân nói xong với Lý Quý Niên thì lên tiếng.
Vương Tử Quân chưa từng tiếp xúc với cục trưởng Triệu cục du lịch, nhưng Lý Quý Niên lại thật sự cảm khái. Hắn và cục trưởng Triệu có chút quan hệ, sau khi nghe xong Kim Điền Lạc báo cáo thì hắn cười ha hả nói:
- Thư ký trưởng Kim, anh còn chưa nói hết lời, cục trưởng Triệu là người không có lợi sẽ không thức dậy sớm, anh ta gọi điện thoại đến với bộ dạng sốt ruột như vậy, có phải có ý kiên gì nữa không?
- Cục trưởng Triệu giới thiệu cho chúng ta một công ty đầu tư, nói là công ty này chủ yếu đẩy mạnh phát triển du lịch trong thời gian nhiều năm, có danh dự rất tốt.
Kim Điền Lạc trả lời rồi đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, dù sao người cho ra ý kiến cuối cùng cũng phải là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu câu nói cái gì gọi là danh dự rất tốt từ trong miệng của cục trưởng Triệu, đây căn bản không phải là vấn đề danh dự, mà chỉ là một lý do thôi. Cục du lịch tỉnh Sơn Nam tuy không quan tâm đến phương diện khai phá điểm du lịch Cô Yên Sơn, nhưng dù sao bọn họ cũng là đơn vị chủ quản cấp trên, có một số việc phải phối hợp với cục du lịch bọn họ.
- Thư ký trưởng Kim, chuyện này anh xem xét rồi nắm chắc nguyên tắc, đó là dưới điều kiện ngang nhau thì chúng ta sẽ ưu tiên cho doanh nghiệp được cục trưởng Triệu giới thiệu.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua Lý Quý Niên, sau đó hắn cười hì hì nói:
- Dù sao cũng là một doanh nghiệp được cục du lịch quan tâm nhiều năm, chúng ta lần đầu tiên làm công tác du lịch, cũng cần tham khảo ý kiến của đơn vị chủ quản mới được.
Lý Quý Niên thật sự hy vọng Vương Tử Quân đắc tội với vài người, dù sao trong quan trường chính nghĩa cũng được ủng hộ, thế nhưng hễ có việc gì cần làm thì sẽ phát sinh ra vài vấn đề liên quan. Nhưng lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy, Lý Quý Niên vẫn phải cười phụ họa nói:
- Bí thư Vương nói đúng, dù sao thì cục du lịch cũng có kinh nghiệm phong phú ở phương diện lần này, hơn nữa lại là chiến hữu chung chiến hào với chúng ta.
Ba người bàn bạc với nhau, thời gian qua rất nhanh, lúc này sắc trời bên ngoài cũng đã tối. Sau khi nói thêm vài câu thì Kim Điền Lạc chợt vỗ đầu nói:
- Anh xem tôi thiếu chút nữa thì quên chuyện lớn rồi, trưa nay khối chính quyền thành phố Đông Bộ phái một đồng chí đến nói, tối nay bọn họ sẽ mở tiệc chiêu đãi chúng ta.
Vương Tử Quân đã sớm biết tin tức này trước cả Kim Điền Lạc, trước khi Chúc Vu Bình phái người đi thông báo, hắn đã gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không muốn để cho Chúc Vu Bình và đám thủ hạ ở thành phố Đông Bộ gặp phải tình huống khó xử khi mở tiệc chiêu đãi mình, vì thế hắn mới ném cả sự việc lên chính quyền thành phố La Nam. Kết quả là chính quyền thành phố Đông Bộ mời tiệc thành phố La Nam, như vậy sẽ không phát sinh những vấn đề khó nói.
- Nếu các cán bộ thành phố Đông Bộ đã có lòng như vậy, chúng ta cũng không thể cho bọn họ chờ lâu, đỡ cho người ta nói mình không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Vương Tử Quân đứng lên ghế nói với Lý Quý Niên:
- Chủ tịch Lý, lần này anh nên phát huy cho tốt, cũng không nên làm giảm danh tiếng của thành phố La Nam.
Nếu là khối chính quyền thành phố Đông Bộ cho ra lời mời, như vậy Lý Quý Niên là lãnh đạo khối chính quyền thành phố La Nam, hắn càng là người làm chủ ở phía La Nam. Nhưng Lý Quý Niên biết rõ mình chỉ là kẻ được sắp xếp cho có mà thôi, đối tượng người ta mời chính là chủ tịch tiền nhiệm của thành phố Đông Bộ, là bí thư Vương Tử Quân mà thôi.
"Xem ra muốn đẩy mạnh phát triển kinh tế thành phố La Nam thì rõ ràng là gánh nặng đường xa!"
Vương Tử Quân thầm cảm thán một tiếng, sau đó đặt văn kiện xuống nói:
- Mời thư ký trưởng Kim đến đây.
Khi Đổng Trí Tân đồng ý đi ra bên ngoài thì Lý Quý Niên đẩy cửa đi vào. Lúc này vẻ mặt lý quý niên rất vui vẻ, cười đến mức lộ ra đầy vết nhăn. Khi hắn gặp Vương Tử Quân thì cười nói:
- Bt.v, thành phố La Nam chúng ta thật sự là thả ra một ngôi sao lớn. Vừa rồi huyện Dương Phong gọi điện thoại đến, nói là hôm nay có bảy tám công ty muốn đầu tư vào Cô Yên Sơn, hơn nữa còn có hơn chục công ty du lịch gọi điện thoại hẹn trước, muốn đến xem xét hoàn cảnh Cô Yên Sơn.
Vương Tử Quân vừa gọi Đổng Trí Tân pha trà rót nước cho Lý Quý Niên vừa cười nói:
- Mùi rượu thơm cũng không sợ hẻm sâu, hôm nay chúng ta tuyên truyền rượu đúng chỗ, thế cho nên người ta ngửi được mùi hương mà đến.
Lý Quý Niên nhìn gương mặt ung dung bình tĩnh của Vương Tử Quân mà cảm thấy có hơi nóng mặt, lại càng thêm bội phục định lực của Vương Tử Quân. Mình đã lớn tuổi nhưng xem ra vẫn còn tâm tính thiếu niên, còn không bảo trì sự bình thản thâm sâu bằng một người trẻ tuổi như Vương Tử Quân.
Nhưng Lý Quý Niên thật sự chịu phục Vương Tử Quân ở phương diện hạng mục Cô Yên Sơn, đây là ngọn núi cao ở thành phố La Nam, nó đã đứng ở La Nam bao năm qua nhưng chưa từng có người nào có ý nghĩ gì khác, vì thế ngọn núi mới ngủ say nhiều năm như vậy.
Vương Tử Quân đến thành phố La Nam chưa được bao lâu thì biến núi Cô Yên Sơn thành một mâm bánh trái, trước kia Lý Quý Niên đi kêu gọi đầu tư thường là gào khóc kêu gọi thương nhân, lúc nào cũng hô khẩu hiệu: "Dù có đầu tư hay không chúng tôi cũng cảm ơn!", thật sự là quá mức quẫn bách. Nhưng bây giờ người ta lại chạy đến điên cuồng vì Cô Yên Sơn, thậm chí nhà đầu tư mở miệng ngay trước mặt lãnh đạo tỉnh và quốc gia nhưng Vương Tử Quân vẫn từ chối.
Lúc này thành phố La Nam xem như có được một hạng mục quá tốt, mà ngay cả Lý Quý Niên là một chủ tịch thành phố cũng rất có mặt mũi.
- Chủ tịch Lý, tuy thành phố La Nam chúng ta có hạng mục Cô Yên Sơn chèo chống, nhưng nhìn vào tổng thể công tác kêu gọi đầu tư lần này thì thật sự là khó thể lạc quan được.
Vương Tử Quân nói rồi đưa bảng báo cáo cho Lý Quý Niên.
Lý Quý Niên cẩn thận xem xét, sau đó hắn đặt văn kiện lên bàn nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy bảng báo cáo này cũng không có quá nhiều vấn đề, cảm thấy ngài không nên gấp gáp. Tuy thành phố La Nam chúng ta khá tụt hậu, nhưng dựa vào hạng mục Cô Yên Sơn, tôi cảm thấy thành phố La Nam cuối cùng sẽ có xếp hạng khá cao.
- Đây là thành tích tốt nhất của thành phố La Nam sau bao nhiêu năm qua.
Lý Quý Niên cuối cùng còn nói một câu như vậy, ý nghĩa của nó chính là muốn nói với Vương Tử Quân đi từng bước một mới hết đoạn đường, ăn từng miếng một mới mập, bây giờ chúng ta đang khiêu chiến với chính bản thân mình rồi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đắc chí vừa lòng của Lý Quý Niên, hắn thật sự có chút không thoải mái, thế nhưng vẫn nở nụ cười:
- À, cố gắng là được, nếu không thì theo số mệnh.
Khi hai người Vương Tử Quân nói chuyện với nhau, Kim Điền Lạc đi đến. Hắn là thư ký trưởng, cũng xem là đại thư ký của Vương Tử Quân, mặc dù là thường ủy nhưng lại ở sát bên cạnh Vương Tử Quân. Lúc này dù Đổng Trí Tân không đến tìm thì hắn cũng muốn đến phòng làm việc của bí thư Vương để báo cáo tình huống.
- Bí thư Vương, chủ tịch Lý.
Khi thấy Lý Quý Niên cũng có mặt thì Kim Điền Lạc bắt chuyện với Vương Tử Quân, sau đó cũng gật đầu với Lý Quý Niên.
Lý Quý Niên khẽ cười cười với Kim Điền Lạc, sau đó ung dung tiếp nhận điếu thuốc Kim Điền Lạc đưa đến, hắn cười nói:
- Thư ký trưởng Kim, nhìn bộ dạng nóng lòng của anh kìa, có phải có chuyện gì tốt muốn báo cáo không?
- Chủ tịch Lý, ngài thật sự là miệng vàng lời ngọc, tôi thật sự có việc cần làm báo cáo với hai vị lãnh đạo.
Kim Điền Lạc là người rất linh hoạt, hắn vốn đến báo cáo với Vương Tử Quân, lúc này thấy có cả Lý Quý Niên thì dứt khoát kéo cả vào tròng.
Lý Quý Niên sao lại không hiểu cách làm việc dựa theo hoàn cảnh của Kim Điền Lạc? Đối phương rõ ràng chỉ xem hắn là một thủ lĩnh thêm vào cho đủ mà thôi. Dù hắn thật sự có chút bức bối nhưng biểu hiện lại là vuốt cằm nở nụ cười, ánh mắt hầu như rất ôn hòa.
- Bí thư Vương, đây là báo cáo kết quả kiểm tra đo lường của cục giám định chất lượng dược phẩm quốc gia, trên đó có ghi rõ Huyền Lộ Dịch rất có công năng bảo vệ sức khỏe. Chẳng những có thể xúc tiến tuần hoàn máu, còn có thể phát âm bổ dương giải tỏa mệt nhọc, tăng sức miễn dịch. Nếu dùng thường xuyên thì sẽ có tác dụng tăng cường sức khỏe và sức đề kháng.
Kim Điền Lạc nói rồi đưa một phần báo cáo vào trong tay Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tuy rất lo lắng với vấn đề này, nhưng khi Kim Điền Lạc đưa báo cáo đến, hắn tỏ ra rất hớn hở:
- Thật sự là thứ tốt, sư phụ của Huyền Chân đạo nhân có thể sống đến tám mươi tuổi mà mắt không mờ tai không điếc, thật sự có rất nhiều lợi ích.
- Đúng rồi, phương diện xin nhãn hiệu như thế nào rồi?
Vương Tử Quân cầm láy tờ giấy rồi trầm giọng hỏi.
- Khu thường trú bên kia nói chuyện này được tiến hành đồng thời, sau khi có báo cáo kiểm định, ngày mai sẽ đăng ký nhãn hiệu.
Kim Điền Lạc vừa trả lời vừa thầm kêu may mắn, may mà trước khi đến mình có hỏi bên kia một câu, nếu không bây giờ cũng xấu hổ.
Lý Quý Niên căn bản không biết rõ tình hình, hắn nhìn bộ dạng vui vẻ của Vương Tử Quân, càng cảm thấy khó hiểu. Vương Tử Quân lại có chuyện gì lớn sao? Nhưng nó lại không cho mình biết, thật sự có chút quá phận.
- Chủ tịch Lý, vài ngày trước tôi đến Cô Yên Sơn, Tam Thanh Quan bên kia có đưa ra một chai rượu thuốc, uống vào có cảm giác rất tốt. Nếu thứ tốt như thế này mà có ít người hưởng thụ thì thật sự quá đáng tiếc, vì vậy mới để cho người đi kiểm nghiệm, nhìn xem có thể sản xuất số lượng lớn hay không. Bây giờ mới thấy những thứ mà tiền bối để lại thật sự là bảo vật.
Vương Tử Quân cũng nhìn ra vẻ khác thường của Lý Quý Niên, sau đó khẽ nói với Lý Quý Niên.
- Bí thư Vương, ngài thật sự là ánh mắt sáng như sao trên trời, tôi nghĩ thành phố La Nam sẽ có thêm một hạng mục thu hút được nhiều đầu tư trong hội chợ lần này.
Lý Quý Niên vốn ngồi bắt chéo chân, bây giờ hai chân nhanh chóng tạo thành một góc vuông với mặt đất, hai tay cũng đặt lên đầu gối, vẻ mặt càng giống như cúi rạp xuống đất.
Kim Điền Lạc nghe hai người đối thoại với nhau mà không khỏi nở nụ cười, nhưng bản thân lại không mở miệng. Hắn thấy chủ tịch Lý có ý kiến gì hay không cũng là như nhau mà thôi, lãnh đạo lên tiếng không chú trọng ở độ dài mà chú trọng ở độ nặng, nói ít nghĩa nhiều.
Với cục diện chính trị hiện tại ở thành phố La Nam, Lý Quý Niên bây giờ liên tục chạy đến bên cạnh bí thư Vương. Thậm chí dù anh cúi đầu khom lưng đến bên cạnh, nếu bí thư Vương đưa mắt nhìn anh, như vậy cũng là phúc phần của anh rồi.
- Bí thư Vương, chủ tịch Lý, hôm nay tôi nhận được điện thoại của cục trưởng Triệu cục du lịch tỉnh Sơn Nam, anh ấy rất tán thưởng sự kiện chúng ta đẩy mạnh khai phá du lịch ở Cô Yên Sơn, nói cục du lịch nhất định sẽ cho ra giúp đỡ mạnh mẽ nhất với công tác của thành phố La Nam chúng ta.
Kim Điền Lạc chờ Vương Tử Quân nói xong với Lý Quý Niên thì lên tiếng.
Vương Tử Quân chưa từng tiếp xúc với cục trưởng Triệu cục du lịch, nhưng Lý Quý Niên lại thật sự cảm khái. Hắn và cục trưởng Triệu có chút quan hệ, sau khi nghe xong Kim Điền Lạc báo cáo thì hắn cười ha hả nói:
- Thư ký trưởng Kim, anh còn chưa nói hết lời, cục trưởng Triệu là người không có lợi sẽ không thức dậy sớm, anh ta gọi điện thoại đến với bộ dạng sốt ruột như vậy, có phải có ý kiên gì nữa không?
- Cục trưởng Triệu giới thiệu cho chúng ta một công ty đầu tư, nói là công ty này chủ yếu đẩy mạnh phát triển du lịch trong thời gian nhiều năm, có danh dự rất tốt.
Kim Điền Lạc trả lời rồi đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, dù sao người cho ra ý kiến cuối cùng cũng phải là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu câu nói cái gì gọi là danh dự rất tốt từ trong miệng của cục trưởng Triệu, đây căn bản không phải là vấn đề danh dự, mà chỉ là một lý do thôi. Cục du lịch tỉnh Sơn Nam tuy không quan tâm đến phương diện khai phá điểm du lịch Cô Yên Sơn, nhưng dù sao bọn họ cũng là đơn vị chủ quản cấp trên, có một số việc phải phối hợp với cục du lịch bọn họ.
- Thư ký trưởng Kim, chuyện này anh xem xét rồi nắm chắc nguyên tắc, đó là dưới điều kiện ngang nhau thì chúng ta sẽ ưu tiên cho doanh nghiệp được cục trưởng Triệu giới thiệu.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua Lý Quý Niên, sau đó hắn cười hì hì nói:
- Dù sao cũng là một doanh nghiệp được cục du lịch quan tâm nhiều năm, chúng ta lần đầu tiên làm công tác du lịch, cũng cần tham khảo ý kiến của đơn vị chủ quản mới được.
Lý Quý Niên thật sự hy vọng Vương Tử Quân đắc tội với vài người, dù sao trong quan trường chính nghĩa cũng được ủng hộ, thế nhưng hễ có việc gì cần làm thì sẽ phát sinh ra vài vấn đề liên quan. Nhưng lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy, Lý Quý Niên vẫn phải cười phụ họa nói:
- Bí thư Vương nói đúng, dù sao thì cục du lịch cũng có kinh nghiệm phong phú ở phương diện lần này, hơn nữa lại là chiến hữu chung chiến hào với chúng ta.
Ba người bàn bạc với nhau, thời gian qua rất nhanh, lúc này sắc trời bên ngoài cũng đã tối. Sau khi nói thêm vài câu thì Kim Điền Lạc chợt vỗ đầu nói:
- Anh xem tôi thiếu chút nữa thì quên chuyện lớn rồi, trưa nay khối chính quyền thành phố Đông Bộ phái một đồng chí đến nói, tối nay bọn họ sẽ mở tiệc chiêu đãi chúng ta.
Vương Tử Quân đã sớm biết tin tức này trước cả Kim Điền Lạc, trước khi Chúc Vu Bình phái người đi thông báo, hắn đã gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không muốn để cho Chúc Vu Bình và đám thủ hạ ở thành phố Đông Bộ gặp phải tình huống khó xử khi mở tiệc chiêu đãi mình, vì thế hắn mới ném cả sự việc lên chính quyền thành phố La Nam. Kết quả là chính quyền thành phố Đông Bộ mời tiệc thành phố La Nam, như vậy sẽ không phát sinh những vấn đề khó nói.
- Nếu các cán bộ thành phố Đông Bộ đã có lòng như vậy, chúng ta cũng không thể cho bọn họ chờ lâu, đỡ cho người ta nói mình không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Vương Tử Quân đứng lên ghế nói với Lý Quý Niên:
- Chủ tịch Lý, lần này anh nên phát huy cho tốt, cũng không nên làm giảm danh tiếng của thành phố La Nam.
Nếu là khối chính quyền thành phố Đông Bộ cho ra lời mời, như vậy Lý Quý Niên là lãnh đạo khối chính quyền thành phố La Nam, hắn càng là người làm chủ ở phía La Nam. Nhưng Lý Quý Niên biết rõ mình chỉ là kẻ được sắp xếp cho có mà thôi, đối tượng người ta mời chính là chủ tịch tiền nhiệm của thành phố Đông Bộ, là bí thư Vương Tử Quân mà thôi.
/1843
|