Một ngày mới lại bắt đầu, ánh nắng vàng lại trải dài trên mặt đất, bước chân lên lá vàng làm cho người ta cảm nhận được bầu không khí sảng khoái vào lúc cuối thu.
Làm cho tất cả đám cán bộ xã Tây Hà Tử thất vọng chính là tình huống tranh đấu sống chết giữa hai vị lãnh đạo đã không xảy ra, cả hai chỉ tủm tỉm cười đi về phía phòng họp.
Đám cán bộ xã nghĩ rằng sẽ có một cơn bão bùng lên, lúc này không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cảm thấy rất hiếu kỳ. Nhưng sự thật sờ sờ trước mặt, hai người kia đi với nhau rất thân mật vui vẻ, sau lưng còn có đám người Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành, vẻ mặt đám người giống như mùa xuân đến sớm, thỉnh thoảng còn vui vẻ chào hỏi người bên cạnh.
Khi Vương Tử Quân và Triệu Liên Sinh bước vào phòng họp thì tiếng xì xào bàn tán chợt biến mất, không gian yên ắng như tờ, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Vương Tử Quân và Triệu Liên Sinh.
Trương Dân Cường cũng không ngồi lên đài chủ tịch điểm danh như thường lệ, hắn đi xuống dưới đài ngồi xuống, ném đài chủ tịch rộng rãi cho hai vị lãnh đạo.
- Các đồng chí, hôm nay là ngày đi làm đầu tiên sau ngày nghĩ trung thu, cũng là một khoảng thời gian đáng ăn mừng. Lúc này chúng ta dùng tiếng vỗ tay để nhiệt liệt hoan nghênh chủ tịch Triệu của chúng ta đã lành bệnh quay về.
Vương Tử Quân nhìn xuông bên dưới rồi lớn tiếng tuyên bố.
Trong phòng họp vang lên những tiếng vỗ tay như sấm, Triệu Liên Sinh cũng đứng lên, tỏ vẻ cảm tạ sự quan tâm của mọi người.
Lúc này mọi người tập hợp mất hơn phân nửa thời gian để Triệu Liên Sinh sắp xếp công tác, tất nhiên cũng trọng điểm bố trí hoạt động tăng cường học tập lý luận chính trị và đề cao tố chất của cán bộ đảng viên.
Lúc này bí thư và chủ tịch hòa hợp êm thấm giống như đảng ủy chính quyền xã Tây Hà Tử là một khối sắt cứng ngắc không thể nào lay động, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh thành đồng, không hề có khoảng cách.
Thôn xóm chính là cơ sở nhất, là nơi đối mặt với nhân dân, là lãnh đạo một xã, là một bí thư thì càng quan tâm hơn. Khi các hạng mục công tác được triển khai mở rộng thì Vương Tử Quân hầu như mỗi ngày đều bận rộn.
Hôm nay vừa dùng cơm trưa xong, Vương Tử Quân đang nằm trong phòng làm việc, đúng lúc này Chu Thường Hữu chợt có thái độ khác thường, hắn cũng không gõ cửa mà trực tiếp xông vào nói:
- Bí thư Vương, mau lên, đã xảy ra chuyện.
Chu Thường Hữu xông vào mà toàn thân vã đầy mồ hôi, áo sơ mi đã có hơn phân nửa đã ướt sũng.
Vương Tử Quân cũng cảm thấy có hơi ngạc nhiên, phòng làm việc của bí thư là nơi anh có thể tùy tiện tiến vào sao? Lẽ ra với định lực của Chu Thường Hữu cũng không có chuyện như vậy xảy ra, đã xảy ra chuyện gì mà đối phương sợ hãi như vậy?
- Thường Hữu, gặp việc cũng nên tránh nặng tìm nhẹ, thong dong bình tĩnh, nếu gặp phải chuyện phiền phức, chính anh lại là người làm rối loạn trận tuyến, tôi sao có thể dựa vào anh để xử lý thích đáng?
Vương Tử Quân đặt quyển sách trong tay xuống rồi mở miệng khiển trách.
- Bí thư Vương, anh dạy bảo rất đúng, sau này tôi sẽ chú ý. Trác Trường Vĩ và Lâm Giang Luân đã đánh nhau.
Chu Thường Hữu thấy vẻ mặt Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh, trong nghiêm túc có tùy ý, bộ dạng nắm quyền không chút sợ hãi, thế là hắn cũng trấn định trở lại. Hắn đưa tay lau mồ hôi, sau đó thở hồng hôc báo cáo cho Vương Tử Quân.
"Lâm Giang Luân và Trác Trường Vĩ đánh nhau?"
Vương Tử Quân thầm kinh hãi, Lâm Giang Luân là cán bộ thôn, Vương Tử Quân chỉ từng nghe tên mà thôi, nhưng Trác Trường Vĩ là người mà mình bổ nhiệm làm trưởng ban tài chính xã, trong mắt nhiều người thì đó là dòng chính của Vương Tử Quân.
Lúc này Trác Trường Vĩ còn chưa tiền nhiệm được hai ngày thì đã đánh nhau với người, sực việc này nếu không phải là đối phương khiêu khích quyền uy của Vương Tử Quân sao? Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ.
- Biết rõ nguyên nhân thế nào không?
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó dùng giọng không đếm xỉa hỏi, lại chỉ chỉ vào chiếc ghế ở bên giường cho Chu Thường Hữu ngồi xuống.
Chu Thường Hữu cẩn thận ngồi xuống nửa người, lúc này hắn mới dùng giọng chú ý nói:
- Buổi trưa Lâm Giang Luân ra quán dùng cơm, ngồi trên bàn cũng không che đậy miệng mà nói về vợ của Trác Trường Vĩ, có lẽ là còn thêm mắm dặm muối, vừa đúng lúc Trác Trường Vĩ ở cách vách nghe được. Trác Trường Vĩ không chịu được kích thích, thế cho nên hai bên đánh nhau.
Vương Tử Quân biết rất rõ về chuyện của vợ Trác Trường Vĩ, nếu không phải vợ của Trác Trường Vĩ và Lý Nguyên Ý làm loạn, Trác Trường Vĩ cũng sẽ không đứng ra tố cáo Lý Nguyên Ý. Lúc này Lý Nguyên Ý xuống ngựa, vì hai bên có con với nhau, thế cho nên cũng không ly hôn nhưng trong lòng dù sao cúng có bóng tối. Thử hỏi xem có người đàn ông nào bị vợ cắm sừng mà có thể tự nhiên tiêu sái được?
- Bây giờ hai người kia thế nào?
Chu Thường Hữu thấy vẻ mặt âm trầm của Vương Tử Quân, trong lòng thầm run lên, hắn lên tiếng:
- Đồn trưởng Triệu của đồn công an xã vừa kịp lúc đi qua đã đưa hai người bọn họ về đồn công an.
"Triệu Tứ Dược sao?"
Vương Tử Quân vừa nghe thấy cái tên đồn trưởng Triệu thì đốt một điếu thuốc, hắn khẽ nghiêng người, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ bất định:
- Anh ta xuất hiện rất kịp thời.
Chu Thường Hữu thấy vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn không biến đổi, hắn cẩn thận hỏi:
- Bí thư Vương, tôi thấy hai người kia đánh nhau quá kỳ quặc, anh xem, có phải là chủ tịch Triệu sai bảo hay không...
- Thường Hữu, anh nhớ kỹ cho tôi, sau này cần phải vững vàng, nhìn thấu mà không nói toạc ra, sẽ ảnh hưởng đến vấn đề đoàn kết...
Dù Vương Tử Quân nói lời phê bình nhưng Chu Thường Hữu vẫn có thể nghe thấy ý bảo vệ mình của lãnh đạo.
- Đánh người không đánh mặt, vạch trần người ta không động vào chỗ hiểm, Lâm Giang Luân này rõ ràng xát muối lên vết thương của Trác Trường Vĩ, thật sự quá ghê tởm.
Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc thật sâu.
Chu Thường Hữu thấy Vương Tử Quân nổi giận thì lên tiếng:
- Bí thư Vương, đừng nghĩ Lâm Giang Luân là một khối bùn nhão, anh của hắn tên là Lâm Giang Hà, là phó phòng tổ chức huyện ủy.
Phó phòng tổ chức huyện ủy? Đây cũng là kẻ có thực quyền trong huyện, nếu nhìn trên phạm vi toàn huyện thì cũng là cấp chính khoa như Vương Tử Quân, nhưng nếu nói về thực quyền thì thật sự vênh váo hơn một bí thư xã như mình rất nhiều.
Chu Thường Hữu nhìn vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ:
"Lần này chủ tịch Triệu ra tay rất cay độc, vô tình tạo ra một vụ đánh nhau, còn đưa em của phó phòng tổ chức huyện ủy lên đầu súng. Nếu bí thư Vương thức thời thì sẽ không đắc tội với Lâm Giang Hà, như thế cũng chỉ có thể xử lý nghiêm túc Trác Trường Vĩ.
Trác Trường Vĩ vừa mới được đề bạt, nếu bây giờ ngồi chưa nóng mông mà bị hạ bệ, như vậy thật sự giống như một khiêu chiến lớn với uy tín của bí thư Vương.
Khi Chu Thường Hữu suy nghĩ miên man thì những tiếng đập cửa vang lên, Vương Tử Quân lên tiếng, đồn trưởng đồn công an xã Triệu Tứ Dược tiến vào như gió.
- Bí thư Vương, tôi đến báo cáo công tác.
Triệu Tứ Dược đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi lên tiếng chào hỏi rất cung kính, dù hắn là người của Triệu Liên Sinh, thế nhưng có kinh nghiệm cái tát lần trước, bây giờ hắn đối mặt với vị bí thư trẻ tuổi của xã cũng không dám thất lễ.
- Đồn trưởng Triệu đến rồi à, mời ngồi.
Vương Tử Quân thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Tứ Dược thì nào không biết mục đích của đối phương đến đây gặp mình làm gì? Nhưng hắn lại giả vờ hồn nhiên như chưa phát hiện ra, hắn nói với Chu Thường Hữu:
- Thường Hữu, pha một ly trà cho đồn trưởng Triệu.
Ánh mắt Chu Thường Hữu chợt lóe lên, hắn đi rót cho Triệu Tứ Dược một ly trà.
- Bí thư Vương, có chuyện cần báo cáo với anh.
Triệu Tứ Dược khách khí gật đầu với Chu Thường Hữu, sau đó hắn nghiêm trang nói với Vương Tử Quân.
Trước kia Triệu Tứ Dược bị Vương Tử Quân cho một tát, sau đó Lưu Căn Phúc bị ép xuống đài, điều này làm cho Triệu Tứ Dược sinh ra trực giác:
"Tên bí thư dám tát mình một cái, lại đẩy cả thuộc hạ không nghe lời xuống vực, kẻ như vậy sẽ tuyệt đối không dễ dàng!"
Thế nên bây giờ đối mặt với Vương Tử Quân thì Triệu Tứ Dược có chút sợ hãi.
Triệu Tứ Dược là anh em kết bái với Triệu Liên Sinh, hắn cảm thấy trên người mình như có dán nhãn, dù cố gắng thế nào cũng khó thay đổi địa vị, nếu so với việc nịnh nọt từ hai phía thì còn khổ sở hơn.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Triệu Tứ Dược, sau đó nói giống như chưa từng có điều gì phát sinh:
- Có phải là đồn công an có hành động gì lớn cần ủy ban giúp đỡ không? Tứ Dược, tôi tới chưa được bao lâu, thông qua tiếp xúc tôi luôn cảm thấy thỏa mãn với công tác của đồn công an, có gì cần ủy ban giúp đỡ thì cứ nói ra, đảng ủy chính quyền sẽ kiên cường làm hậu thuẫn.
Đánh chết Triệu Tứ Dược cũng không tin Vương Tử Quân sẽ khong biết mục đích của mình vào lúc này, nhưng hắn nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của đối phương, trong lòng không khỏi bội phục. Nếu mình gặp phải chuyện này thì sợ rằng đã ăn ngồi không yên, không ngờ đối phương lại bình tĩnh như không.
- Cám ơn bí thư Vương đã giúp đỡ.
Triệu Tứ Dược nâng ly lên làm một ngụm, sau đó hắn mới nói tiếp:
- Bí thư Vương, hôm nay tôi nhận được điện thoại nói có đánh nhau ở quán cơm, lúc đó đến xem thấy Trác Trường Vĩ và Lâm Giang Luân đang đánh nhau, cũng không thiếu quần chúng vây xem. Tôi sợ phát sinh ảnh hưởng không tốt nên trực tiếp đưa bọn họ đến đồn công an, thế là bây giờ đến xin chỉ thị của anh, nên xử lý hai người bọn họ thế nào.
Chu Thường Hữu ngồi bên cạnh nghe Triệu Tứ Dược báo cáo mà thầm mắng đối phương xảo trá, anh đến báo cáo công tác hay làm khó lãnh đạo?
- Cán bộ đánh nhau sao? Hồ đồ!
Vương Tử Quân vừa rồi còn cười tủm tỉm, bây giờ lại trở nên lạnh lùng, hắn vỗ mạnh lên bàn rồi nói.
Chu Thường Hữu thấy Vương Tử Quân nổi giận mà cổ họng như bị ai đó nắm chặt:
"Ôi, bí thư Vương của tôi, ngài cũng đừng như vậy, dù ngài xử lý thế nào cũng khốn khổ, cuối cùng sẽ khó xong việc!"
Nếu so sánh với bộ dạng không yên của Chu Thường Hữu, Triệu Tứ Dược lại ngưng trọng hơn, nhưng khóe mắt có ẩn giấu nụ cười lạnh.
- Tứ Dược, gần đây anh làm việc quyết đoán lưu loát, chuyện này anh cảm thấy khó giải quyết là vì thái độ của ủy ban đúng không? Trước tiên tôi nói rõ ràng, đảng ủy chính quyền khẳng định giúp đỡ công tác của anh, hôm nay trước mặt đồng chí Thường Hữu, tôi ở đây nói một câu: Toàn xã Tây Hà Tử, dù là ai, dù là kẻ nào cũng không có quyền quấy nhiễu tính công chính của công tác tư pháp. Trác Trường Vĩ và Lâm Giang Luân đều là cán bộ xã, nếu sự việc xảy ra trong ủy ban thì tôi sẽ giáo dục bọn họ.
- Nhưng bây giờ bọn họ đánh nhau bên ngoài, thuần túy là người ở ngoài xã hội, vì vậy tôi hy vọng các đồng chí đồn công an xã nhất định phải căn cứ vào sự thật, dùng pháp luật để giải quyết thích đáng.
Triệu Tứ Dược vừa rồi còn nắm chắc thắng lợi trong tay, bây giờ lại ngây cả người.
Âm thanh của Vương Tử Quân rất bình thường, ánh mắt cũng bình thường, nhưng Triệu Tứ Dược nghe vào tai lại cảm thấy giông như đối mặt với lời tuyên cáo nghiêm trang của cả thế giới, sau lưng đầy mồ hôi lạnh. Dựa theo suy tính của chủ tịch Triệu thì Vương Tử Quân nhất định sẽ trúng chiêu, không ngờ đối phương quá xảo quyệt, hiên ngang nói rõ vấn đề, sau đó ném củ khoai lang nóng vào tay Triệu Tứ Dược hắn.
Làm cho tất cả đám cán bộ xã Tây Hà Tử thất vọng chính là tình huống tranh đấu sống chết giữa hai vị lãnh đạo đã không xảy ra, cả hai chỉ tủm tỉm cười đi về phía phòng họp.
Đám cán bộ xã nghĩ rằng sẽ có một cơn bão bùng lên, lúc này không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cảm thấy rất hiếu kỳ. Nhưng sự thật sờ sờ trước mặt, hai người kia đi với nhau rất thân mật vui vẻ, sau lưng còn có đám người Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành, vẻ mặt đám người giống như mùa xuân đến sớm, thỉnh thoảng còn vui vẻ chào hỏi người bên cạnh.
Khi Vương Tử Quân và Triệu Liên Sinh bước vào phòng họp thì tiếng xì xào bàn tán chợt biến mất, không gian yên ắng như tờ, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Vương Tử Quân và Triệu Liên Sinh.
Trương Dân Cường cũng không ngồi lên đài chủ tịch điểm danh như thường lệ, hắn đi xuống dưới đài ngồi xuống, ném đài chủ tịch rộng rãi cho hai vị lãnh đạo.
- Các đồng chí, hôm nay là ngày đi làm đầu tiên sau ngày nghĩ trung thu, cũng là một khoảng thời gian đáng ăn mừng. Lúc này chúng ta dùng tiếng vỗ tay để nhiệt liệt hoan nghênh chủ tịch Triệu của chúng ta đã lành bệnh quay về.
Vương Tử Quân nhìn xuông bên dưới rồi lớn tiếng tuyên bố.
Trong phòng họp vang lên những tiếng vỗ tay như sấm, Triệu Liên Sinh cũng đứng lên, tỏ vẻ cảm tạ sự quan tâm của mọi người.
Lúc này mọi người tập hợp mất hơn phân nửa thời gian để Triệu Liên Sinh sắp xếp công tác, tất nhiên cũng trọng điểm bố trí hoạt động tăng cường học tập lý luận chính trị và đề cao tố chất của cán bộ đảng viên.
Lúc này bí thư và chủ tịch hòa hợp êm thấm giống như đảng ủy chính quyền xã Tây Hà Tử là một khối sắt cứng ngắc không thể nào lay động, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh thành đồng, không hề có khoảng cách.
Thôn xóm chính là cơ sở nhất, là nơi đối mặt với nhân dân, là lãnh đạo một xã, là một bí thư thì càng quan tâm hơn. Khi các hạng mục công tác được triển khai mở rộng thì Vương Tử Quân hầu như mỗi ngày đều bận rộn.
Hôm nay vừa dùng cơm trưa xong, Vương Tử Quân đang nằm trong phòng làm việc, đúng lúc này Chu Thường Hữu chợt có thái độ khác thường, hắn cũng không gõ cửa mà trực tiếp xông vào nói:
- Bí thư Vương, mau lên, đã xảy ra chuyện.
Chu Thường Hữu xông vào mà toàn thân vã đầy mồ hôi, áo sơ mi đã có hơn phân nửa đã ướt sũng.
Vương Tử Quân cũng cảm thấy có hơi ngạc nhiên, phòng làm việc của bí thư là nơi anh có thể tùy tiện tiến vào sao? Lẽ ra với định lực của Chu Thường Hữu cũng không có chuyện như vậy xảy ra, đã xảy ra chuyện gì mà đối phương sợ hãi như vậy?
- Thường Hữu, gặp việc cũng nên tránh nặng tìm nhẹ, thong dong bình tĩnh, nếu gặp phải chuyện phiền phức, chính anh lại là người làm rối loạn trận tuyến, tôi sao có thể dựa vào anh để xử lý thích đáng?
Vương Tử Quân đặt quyển sách trong tay xuống rồi mở miệng khiển trách.
- Bí thư Vương, anh dạy bảo rất đúng, sau này tôi sẽ chú ý. Trác Trường Vĩ và Lâm Giang Luân đã đánh nhau.
Chu Thường Hữu thấy vẻ mặt Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh, trong nghiêm túc có tùy ý, bộ dạng nắm quyền không chút sợ hãi, thế là hắn cũng trấn định trở lại. Hắn đưa tay lau mồ hôi, sau đó thở hồng hôc báo cáo cho Vương Tử Quân.
"Lâm Giang Luân và Trác Trường Vĩ đánh nhau?"
Vương Tử Quân thầm kinh hãi, Lâm Giang Luân là cán bộ thôn, Vương Tử Quân chỉ từng nghe tên mà thôi, nhưng Trác Trường Vĩ là người mà mình bổ nhiệm làm trưởng ban tài chính xã, trong mắt nhiều người thì đó là dòng chính của Vương Tử Quân.
Lúc này Trác Trường Vĩ còn chưa tiền nhiệm được hai ngày thì đã đánh nhau với người, sực việc này nếu không phải là đối phương khiêu khích quyền uy của Vương Tử Quân sao? Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ.
- Biết rõ nguyên nhân thế nào không?
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó dùng giọng không đếm xỉa hỏi, lại chỉ chỉ vào chiếc ghế ở bên giường cho Chu Thường Hữu ngồi xuống.
Chu Thường Hữu cẩn thận ngồi xuống nửa người, lúc này hắn mới dùng giọng chú ý nói:
- Buổi trưa Lâm Giang Luân ra quán dùng cơm, ngồi trên bàn cũng không che đậy miệng mà nói về vợ của Trác Trường Vĩ, có lẽ là còn thêm mắm dặm muối, vừa đúng lúc Trác Trường Vĩ ở cách vách nghe được. Trác Trường Vĩ không chịu được kích thích, thế cho nên hai bên đánh nhau.
Vương Tử Quân biết rất rõ về chuyện của vợ Trác Trường Vĩ, nếu không phải vợ của Trác Trường Vĩ và Lý Nguyên Ý làm loạn, Trác Trường Vĩ cũng sẽ không đứng ra tố cáo Lý Nguyên Ý. Lúc này Lý Nguyên Ý xuống ngựa, vì hai bên có con với nhau, thế cho nên cũng không ly hôn nhưng trong lòng dù sao cúng có bóng tối. Thử hỏi xem có người đàn ông nào bị vợ cắm sừng mà có thể tự nhiên tiêu sái được?
- Bây giờ hai người kia thế nào?
Chu Thường Hữu thấy vẻ mặt âm trầm của Vương Tử Quân, trong lòng thầm run lên, hắn lên tiếng:
- Đồn trưởng Triệu của đồn công an xã vừa kịp lúc đi qua đã đưa hai người bọn họ về đồn công an.
"Triệu Tứ Dược sao?"
Vương Tử Quân vừa nghe thấy cái tên đồn trưởng Triệu thì đốt một điếu thuốc, hắn khẽ nghiêng người, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ bất định:
- Anh ta xuất hiện rất kịp thời.
Chu Thường Hữu thấy vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn không biến đổi, hắn cẩn thận hỏi:
- Bí thư Vương, tôi thấy hai người kia đánh nhau quá kỳ quặc, anh xem, có phải là chủ tịch Triệu sai bảo hay không...
- Thường Hữu, anh nhớ kỹ cho tôi, sau này cần phải vững vàng, nhìn thấu mà không nói toạc ra, sẽ ảnh hưởng đến vấn đề đoàn kết...
Dù Vương Tử Quân nói lời phê bình nhưng Chu Thường Hữu vẫn có thể nghe thấy ý bảo vệ mình của lãnh đạo.
- Đánh người không đánh mặt, vạch trần người ta không động vào chỗ hiểm, Lâm Giang Luân này rõ ràng xát muối lên vết thương của Trác Trường Vĩ, thật sự quá ghê tởm.
Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc thật sâu.
Chu Thường Hữu thấy Vương Tử Quân nổi giận thì lên tiếng:
- Bí thư Vương, đừng nghĩ Lâm Giang Luân là một khối bùn nhão, anh của hắn tên là Lâm Giang Hà, là phó phòng tổ chức huyện ủy.
Phó phòng tổ chức huyện ủy? Đây cũng là kẻ có thực quyền trong huyện, nếu nhìn trên phạm vi toàn huyện thì cũng là cấp chính khoa như Vương Tử Quân, nhưng nếu nói về thực quyền thì thật sự vênh váo hơn một bí thư xã như mình rất nhiều.
Chu Thường Hữu nhìn vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ:
"Lần này chủ tịch Triệu ra tay rất cay độc, vô tình tạo ra một vụ đánh nhau, còn đưa em của phó phòng tổ chức huyện ủy lên đầu súng. Nếu bí thư Vương thức thời thì sẽ không đắc tội với Lâm Giang Hà, như thế cũng chỉ có thể xử lý nghiêm túc Trác Trường Vĩ.
Trác Trường Vĩ vừa mới được đề bạt, nếu bây giờ ngồi chưa nóng mông mà bị hạ bệ, như vậy thật sự giống như một khiêu chiến lớn với uy tín của bí thư Vương.
Khi Chu Thường Hữu suy nghĩ miên man thì những tiếng đập cửa vang lên, Vương Tử Quân lên tiếng, đồn trưởng đồn công an xã Triệu Tứ Dược tiến vào như gió.
- Bí thư Vương, tôi đến báo cáo công tác.
Triệu Tứ Dược đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi lên tiếng chào hỏi rất cung kính, dù hắn là người của Triệu Liên Sinh, thế nhưng có kinh nghiệm cái tát lần trước, bây giờ hắn đối mặt với vị bí thư trẻ tuổi của xã cũng không dám thất lễ.
- Đồn trưởng Triệu đến rồi à, mời ngồi.
Vương Tử Quân thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Tứ Dược thì nào không biết mục đích của đối phương đến đây gặp mình làm gì? Nhưng hắn lại giả vờ hồn nhiên như chưa phát hiện ra, hắn nói với Chu Thường Hữu:
- Thường Hữu, pha một ly trà cho đồn trưởng Triệu.
Ánh mắt Chu Thường Hữu chợt lóe lên, hắn đi rót cho Triệu Tứ Dược một ly trà.
- Bí thư Vương, có chuyện cần báo cáo với anh.
Triệu Tứ Dược khách khí gật đầu với Chu Thường Hữu, sau đó hắn nghiêm trang nói với Vương Tử Quân.
Trước kia Triệu Tứ Dược bị Vương Tử Quân cho một tát, sau đó Lưu Căn Phúc bị ép xuống đài, điều này làm cho Triệu Tứ Dược sinh ra trực giác:
"Tên bí thư dám tát mình một cái, lại đẩy cả thuộc hạ không nghe lời xuống vực, kẻ như vậy sẽ tuyệt đối không dễ dàng!"
Thế nên bây giờ đối mặt với Vương Tử Quân thì Triệu Tứ Dược có chút sợ hãi.
Triệu Tứ Dược là anh em kết bái với Triệu Liên Sinh, hắn cảm thấy trên người mình như có dán nhãn, dù cố gắng thế nào cũng khó thay đổi địa vị, nếu so với việc nịnh nọt từ hai phía thì còn khổ sở hơn.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Triệu Tứ Dược, sau đó nói giống như chưa từng có điều gì phát sinh:
- Có phải là đồn công an có hành động gì lớn cần ủy ban giúp đỡ không? Tứ Dược, tôi tới chưa được bao lâu, thông qua tiếp xúc tôi luôn cảm thấy thỏa mãn với công tác của đồn công an, có gì cần ủy ban giúp đỡ thì cứ nói ra, đảng ủy chính quyền sẽ kiên cường làm hậu thuẫn.
Đánh chết Triệu Tứ Dược cũng không tin Vương Tử Quân sẽ khong biết mục đích của mình vào lúc này, nhưng hắn nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của đối phương, trong lòng không khỏi bội phục. Nếu mình gặp phải chuyện này thì sợ rằng đã ăn ngồi không yên, không ngờ đối phương lại bình tĩnh như không.
- Cám ơn bí thư Vương đã giúp đỡ.
Triệu Tứ Dược nâng ly lên làm một ngụm, sau đó hắn mới nói tiếp:
- Bí thư Vương, hôm nay tôi nhận được điện thoại nói có đánh nhau ở quán cơm, lúc đó đến xem thấy Trác Trường Vĩ và Lâm Giang Luân đang đánh nhau, cũng không thiếu quần chúng vây xem. Tôi sợ phát sinh ảnh hưởng không tốt nên trực tiếp đưa bọn họ đến đồn công an, thế là bây giờ đến xin chỉ thị của anh, nên xử lý hai người bọn họ thế nào.
Chu Thường Hữu ngồi bên cạnh nghe Triệu Tứ Dược báo cáo mà thầm mắng đối phương xảo trá, anh đến báo cáo công tác hay làm khó lãnh đạo?
- Cán bộ đánh nhau sao? Hồ đồ!
Vương Tử Quân vừa rồi còn cười tủm tỉm, bây giờ lại trở nên lạnh lùng, hắn vỗ mạnh lên bàn rồi nói.
Chu Thường Hữu thấy Vương Tử Quân nổi giận mà cổ họng như bị ai đó nắm chặt:
"Ôi, bí thư Vương của tôi, ngài cũng đừng như vậy, dù ngài xử lý thế nào cũng khốn khổ, cuối cùng sẽ khó xong việc!"
Nếu so sánh với bộ dạng không yên của Chu Thường Hữu, Triệu Tứ Dược lại ngưng trọng hơn, nhưng khóe mắt có ẩn giấu nụ cười lạnh.
- Tứ Dược, gần đây anh làm việc quyết đoán lưu loát, chuyện này anh cảm thấy khó giải quyết là vì thái độ của ủy ban đúng không? Trước tiên tôi nói rõ ràng, đảng ủy chính quyền khẳng định giúp đỡ công tác của anh, hôm nay trước mặt đồng chí Thường Hữu, tôi ở đây nói một câu: Toàn xã Tây Hà Tử, dù là ai, dù là kẻ nào cũng không có quyền quấy nhiễu tính công chính của công tác tư pháp. Trác Trường Vĩ và Lâm Giang Luân đều là cán bộ xã, nếu sự việc xảy ra trong ủy ban thì tôi sẽ giáo dục bọn họ.
- Nhưng bây giờ bọn họ đánh nhau bên ngoài, thuần túy là người ở ngoài xã hội, vì vậy tôi hy vọng các đồng chí đồn công an xã nhất định phải căn cứ vào sự thật, dùng pháp luật để giải quyết thích đáng.
Triệu Tứ Dược vừa rồi còn nắm chắc thắng lợi trong tay, bây giờ lại ngây cả người.
Âm thanh của Vương Tử Quân rất bình thường, ánh mắt cũng bình thường, nhưng Triệu Tứ Dược nghe vào tai lại cảm thấy giông như đối mặt với lời tuyên cáo nghiêm trang của cả thế giới, sau lưng đầy mồ hôi lạnh. Dựa theo suy tính của chủ tịch Triệu thì Vương Tử Quân nhất định sẽ trúng chiêu, không ngờ đối phương quá xảo quyệt, hiên ngang nói rõ vấn đề, sau đó ném củ khoai lang nóng vào tay Triệu Tứ Dược hắn.
/1843
|