Nếu bỏ qua thói quen độc hành, cậy tài khinh người của Lý Mạc Chí, chỉ cần nhìn vào năng lực công tác của hắn, có thể thấy người thanh niên điển trai này là như thế nào. Hắn có bằng tiến sĩ kinh tế học, tốt nghiệp đại học nước ngoài, phó tổng giám đốc một xí nghiệp, hào quang trên đầu thật sự là chói mắt.
Lý Mạc Chí cố gắng đóng gói chính mình, cố gắng không quan tâm đến những gì mình trải qua trước kia. Dù thời đại học hắn từng có nhiều khổ sở, bán hàng vỉa hè, làm thêm ngoài giờ, thậm chí đã từng là người dọn vệ sinh ký túc xá, thế nhưng bây giờ tất cả đã qua rồi.
Lý Mạc Chí không muốn nhớ lại những thứ làm cho mình khó khăn năm xưa, hắn thậm chí hận nhất câu nói cực khổ là tài phú khó có được của con người. Hắn cảm thấy đám người mở miệng nói như vậy phần lớn đều là dối trá, lại hèn hạ. Thử hỏi xem có ai không thích được hưởng thụ cuộc sống thoải mái an nhàn, có ai muốn chính bản thân mình khổ sở lăn lộn giữa dòng đời?
Lý Mạc Chí hy vọng chính mình sống một cách thực chất, cũng không muốn để cho người ta nhìn thấu mình. Hắn là người lăn lộn trong giới kinh doanh, bất kỳ lúc nào hắn cũng ảo tưởng mình có thể phát tài, ảo tưởng một ngày mình có thể lọt vào bảng xếp hạng của Forbes. Hắn mong sao đối thủ nhìn qua thấy mình giống như trong sương mù, thế nhưng chính hắn lại có thể nhìn thấu tất cả, dù là loại người nào cũng có thể nhìn thấu.
- Giám đốc Lý, hiệp nghị của chúng ta và tập đoàn Huyền Lục đã được bàn bạc thế nào rồi?
Tần Hồng Cẩm cúi đầu lật sách rồi khẽ hỏi.
Lý Mạc Chí tỏ ra đắc ý:
- Đã đàm phán rất tốt, bọn họ cần kỹ thuật của chúng ta, vì vậy cho ra không gian nhượng bộ rất lớn ở hạng mục này.
Lý Mạc Chí còn định tiếp tục báo cáo thì Tần Hồng Cẩm trực tiếp khoát tay gọi ngừng:
- Ngừng nó lại.
"Ngừng lại? Sao có thể được, đây chính là hạng mục mà mình trăm phương ngàn kế to gan lớn mật để thúc đẩy. Hơn nữa Lữ Chinh Bình là người đứng ra đàm phán cũng là bạn học năm xưa của mình ở nước ngoài!"
Tuy Lữ Chinh Bình không nói rõ, thế nhưng Lý Mạc Chí có thể nhìn rõ người này đang ở trong vòng xoáy tranh giành vị trí ở trong gia tộc, đối phương rất cần chuyện hợp tác lần này. Hạng mục thành công sẽ tạo ra ưu thế cho Lữ Chinh Bình có thể đứng vững, nếu hợp tác không thành, thật sự là tai họa ngập đầu đối với tên họ Lữ này.
- Tổng giám đốc, nếu như hủy bỏ hiệp nghị này, hàng năm công ty chúng ta sẽ mất đi một nguồn thu...
Lý Mạc Chí trầm ngâm giây lát, sau đó quyết định khuyên Tần Hồng Cẩm, dù sao thì chuyện này cũng có tổn thất với công ty của mình.
- Những thứ này anh không cần quan tâm, chỉ cần chấp hành là được.
Tần Hồng Cẩm dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lý Mạc Chí, sau đó lạnh giọng nói.
Lý Mạc Chí nhìn vẻ mặt rét lạnh của Tần Hồng Cẩm, hắn không dám tiếp tục mở lời khuyên. Nếu như chọc giận tổng giám đốc, chỉ sợ hậu quả là cực kỳ khó thể chịu đựng được.
Những năm nay tập đoàn Quân Thành liên tục phát triển, đặc biệt sau khi phát triển hệ điều hành, trở thành một trong những công ty chế tác phần mềm lớn trên thế giới.
Riêng phần tiền đến từ phương diện này cũng đã không biết là bao nhiêu, đừng nói là tập đoàn còn có một hệ thống bán lẽ được thúc đẩy bởi nguồn tài chính cực kỳ hùng mạnh. Lúc này tập đoàn Quân Thành rõ ràng đã là một hình mẫu làm ăn kinh doanh cực kỳ hiệu quả.
- Vâng.
Lý Mạc Chí tuy có chút giao tình với Lữ Chinh Bình, thế nhưng hắn cũng không vì nó mà chọc giận Tần Hồng Cẩm, càng không dám nói đùa vì công tác khó khăn mà mình đang nắm lúc hiện tại.
Lý Mạc Chí báo cáo vài công tác cho Tần Hồng Cẩm, sau đó hắn chợt phát hiện Tần Hồng Cẩm có chút không tập trung. Hắn là người có chỉ số thông minh cao vời, nào không biết rõ hôm nay tổng giám đốc của mình không có trạng thái tốt, rõ ràng không phải là thời gian thích hợp để báo cáo công tác.
- Giám đốc Lý, anh quay lại đây.
Khi Lý Mạc Chí đang định rời đi thì chợt nghe thấy Tần Hồng Cẩm lên tiếng. Khi nghe thấy âm thanh của Tần Hồng Cẩm, hắn cho rằng Tần Hồng Cẩm đã thay đổi ý nghĩ, thế là nhanh chóng nói:
- Tổng giám đốc, ngài còn gì cần phân phó sao?
- Là thế này, anh xem chúng ta còn có hợp tác gì với tập đoàn Huyền Lục hay không? Nếu có thì nhan chóng hủy bỏ, đồng thời bán đi tất cả cổ phiếu của tập đoàn Huyền Lục mà chúng ta đang nắm trong tay ra ngoài.
Tần Hồng Cẩm đứng lên ghế rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
- Cái gì, đình chỉ toàn bộ hợp tác? Bán tháo cổ phần?
Lý Mạc Chí tất nhiên là người có ý chí mạnh mẽ, thế nhưng lúc này không khỏi cảm thấy rung động vì quyết định của Tần Hồng Cẩm. Nhưng hắn hiểu rõ điều này đại biểu cho cái gì, rõ ràng là tập đoàn Quân Thành quyết định khiêu chiến với tập đoàn Huyền Lục.
Nếu nói người khác cảm thấy lo lắng vì khiêu chiến với tập đoàn Huyền Lục thì tập đoàn Quân Thành lại chẳng có vấn đề. Tập đoàn Quân Thành đã là một công ty phần mềm máy tính của thế giới, những tài phú mà tập đoàn Quân Thành kiếm được trong những năm qua tuyệt đối khủng bố hơn rất nhiều so với tập đoàn Huyền Lục.
- Anh đi đi, cứ làm như vậy cho tôi.
Tất cả nghi vấn của Lý Mạc Chí nhanh chóng tan biến sau khi Tần Hồng Cẩm nói ra những lời như vậy. Hắn nhìn gương mặt lạnh lẽo của Tần Hồng Cẩm, hắn chợt cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, không khỏi đổ mồ hôi cho bạn học cũ Lữ Chinh Bình. Thầm nghĩ, anh Lữ ơi là anh Lữ, đáng chết thì sẽ chết, có thể tránh được kiếp này hay không phải xem vào vận mệnh của anh.
Lý Mạc Chí tuy có kết giao tình cảm với Lữ Chinh Bình, thế nhưng công tác là công tác và tình cảm là tình cảm. Hắn là người gần đây phân biệt rạch ròi giữa công tác và tình cảm, thế cho nên cũng không vì chút kết giao với Lữ Chinh Bình mà đánh vỡ chén cơm của mình.
"Xem ra mình nên xử lý quan hệ với Lữ Chinh Bình!"
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Lý Mạc Chí nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng làm việc của Tần Hồng Cẩm.
Tần Hồng Cẩm nhìn mặt trời lặn mà hai mắt không ngừng chớp động, lúc này trong mắt nàng mặt trời lặn xuống không còn là mặt trời nữa, mà là hình bóng của một người đàn ông. Đối với nàng, mỗi khi nàng nghĩ đến người đàn ông mà mình yêu thương thì trong lòng thật sự mất đi bình tĩnh, không được tự nhiên.
- Anh đến kêu gọi đầu tư, sau không tìm em?
Tuy trong miệng oán trách nhưng Tần Hồng Cẩm vẫn hiểu rõ, Vương Tử Quân sở dĩ không tìm mình, chính là vì cuộc sống sau này của bọn họ.
Khi vị trí của Vương Tử Quân ngày càng cao thì càng có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hắn. Mỗi lần vị trí của Vương Tử Quân thay đổi cũng làm cho rất nhiều thế lực chú ý, vấn đề kinh tế lại càng là thứ mà người ta quan tâm sít sao nhất.
Tần Hồng Cẩm và Vương Tử Quân có quan hệ thân mật với nhau, bây giờ nếu lại có liên hệ ở phương diện kinh tế, sẽ bị người ta nắm lấy đằng chuôi, không thể không phát sinh vấn đề.
Tần Hồng Cẩm tuy rất lý trí nhưng vẫn nhấc điện thoại lên, căn cứ vào những gì nàng biết, lúc này công tác kêu gọi đầu tư của Vương Tử Quân căn bản đã bị Lữ Chinh Bình phá hoại sạch sẽ. Nàng cũng không muốn người đàn ông mình yêu phải ảm đạm rời khỏi nơi này, nàng quyết định trợ giúp hắn.
- Chào giám đốc Triệu, tôi là Tần Hồng Cẩm...
Tần Hồng Cẩm đặt điện thoại xuống, nàng thở dài một hơi, ngày mai những công ty mà nàng đã liên lạc sẽ đi về phía hạng mục của Vương Tử Quân.
Khóe miệng Tần Hồng Cẩm lộ ra nụ cười, thế là nàng vô tình nhìn ra cửa sổ, chợt thấy màn đêm đã buông xuống, ánh đèn đường đã bừng sáng.
- Ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Trong đầu Tần Hồng Cẩm lóe lên ý nghĩ như vậy, nàng cầm lấy túi xách của mình, sau đó đi xuống bậc cầu thang. Tuy hôm nay người cho ra lời mời với nàng thật sự có độ nặng rất lớn, thế nhưng nàng không muốn đi, nếu lãng phí công sức và thời gian ở phương diện xã giao, không bằng nàng đến chơi với Tiểu Điềm Đậu.
Khi đèn đường bừng sáng, Vương Tử Quân và Trì Kim Đồ cũng đang cùng nhau đi đến khách sạn Nam Tường ở phía tây thành phố Nam Phương. Trì Kim Đồ nhìn tòa khách sạn năm sao năm tầng ở bên ngoài, hắn dùng giọng cảm khái nói:
- Bí thư Vương, không biết tỉnh Sơn Nam chúng ta bao giờ mới có được kiến trúc như vậy.
Ánh mắt của Vương Tử Quân lại rơi vào hàng xe ở bên ngoài khách sạn, tuy vì ban đêm nên không thể nhìn quá xa, thế nhưng nhãn hiệu của những chiếc xe cũng làm cho người ta rất động tâm.
- Bí thư Vương, chủ tịch Trì, mời hai người đi bên này.
Triệu Tranh Giáp nhanh chóng từ trong bãi đỗ xe đi ra, lần này vì phục vụ tốt cho hai vị lãnh đạo, mà hắn chủ động làm lái xe.
Vương Tử Quân cười cười nói với Triệu Tranh Giáp:
- Tổng giám đốc Triệu, lúc này làm phiền anh rồi.
- Bí thư Vương, ngài nói như vậy là quá khách khí rồi, nói thật, có thể phục vụ bí thư Vương là vinh hạnh của tôi.
Triệu Tranh Giáp lấy từ trong túi áo ra một thiếp mời, sau đó khẽ đưa cho Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, một thiếp mời chỉ có thể đi vào hai người, tôi ở bên ngoài chờ tin tốt của hai người.
- Tốt, chờ chúng tôi chiến thắng quay về sẽ mời rượu anh.
Vương Tử Quân vỗ vai Triệu Tranh Giáp, sau đó cười nói.
- Nhất định rồi.
Triệu Tranh Giáp nhìn nụ cười của Triệu Tranh Giáp, hắn lớn tiếng nói.
Triệu Tranh Giáp nhìn hai người Vương Tử Quân và Trì Kim Đồ đi về phía khách sạn, hắn chợt tỏ ra cực kỳ căng thẳng, nếu nói ra thì việc này căn bản không chút liên quan đến hắn, thế nhưng hắn lại cực kỳ quan tâm đến sự thành bại của nó.
"Mình làm sao vậy?"
Triệu Tranh Giáp sờ lên mặt mình rồi thầm nói một tiếng, nhưng sau đó ánh mắt lại rời lên người Vương Tử Quân và Trì Kim Đồ đang đi vào khách sạn.
"Nhất định phải thành công!"
Triệu Tranh Giáp tiếp tục thì thầm với chính mình, sau đó hắn chợt cảm thấy trái tim của mình gia tốc.
Khách sạn năm sao tất nhiên sẽ cực kỳ xa hoa không giống như bình thường, hơn nữa người tổ chức bữa tiệc hôm nay càng bỏ ra nhiều tâm trí sắp xếp, thế cho nên khi Trì Kim Đồ nhìn thấy không gian bên trong giống như những gì trước kia mình chỉ được thấy trên tivi, một người là phó chủ tịch thường vụ thành phố như hắn cũng thật sự cảm thấy bối rối tay chân.
Trong khách sạn có từng nhóm nam nữ đang tốp năm tốp ba khẽ trò chuyện với nhau, số nam thanh nữ tú trong số đó lại càng cố gắng biểu hiện, càng có vẻ rực rỡ chói mắt. Khi Trì Kim Đồ đi vào cửa, một người đẹp chợt đi đến, hắn nhìn cô nàng mà chợt cảm thấy có chút quen mắt.
"Ai thế này?"
Khi đầu óc Trì Kim Đồ đang xoay chuyển, hắn chợt nhớ đến nữ nhân vật chính trong bộ phim mà những ngày qua vợ mình hay xem.
Theo những lời mà vợ đã nói, đây là bộ phim truyền hình có rất nhiều người xem, hơn nữa con gái còn nói có nhều người bạn học vì nữ diễn viên này mà điên đảo tâm thần. Đám người hâm mộ không biết vì sao biết được nữ nhân vật chính này đi qua tỉnh Sơn Nam, thế là có nhiều bạn học của con gái trộm nhà vài trăm đồng chạy đến sân bay, chỉ mong được thấy mặt một lần.
Hôm nay không ngờ có thể gặp được nữ diễn viên này ở nơi đây, khi Trì Kim Đồ đang cảm thấy có chút kích động thì phát hiện lại có một bóng dáng quen thuộc đi đến.
Ngôi sao, danh nhân...Trì Kim Đồ nhìn đám khách bên trong mà cảm thấy giống như có chút chết lặng, nhưng đám người nổi tiếng trên truyền hình kia đến tham gia bữa tiệc hôm nay chẳng qua chỉ là góp vui mà thôi.
Đám nữ diễn viên xinh đẹp làm cho hai mắt Trì Kim Đồ tỏa sáng đều đứng bên cạnh một người đàn ông của riêng mình, mà tuổi thọ của đám người kia cũng có lớn có nhỏ, thậm chí có người đáng tuổi cha của cô gái ở bên cạnh. Tuy Trì Kim Đồ không phải chưa từng trải qua những tình cảnh như thế này, thế nhưng nhìn vào những động tác mập mờ của bọn họ, hắn có thể suy đoán rốt cuộc mối quan hệ của bọn họ là như thế nào.
- Chủ tịch Vương, không bằng để tôi đi vào lên tiếng cho.
Trì Kim Đồ nhìn vào trong đại sảnh, hắn nở nụ cười nhàn nhạt nói với Vương Tử Quân.
Ánh mắt Vương Tử Quân rơi lên người Trì Kim Đồ, hắn tùy ý nói:
- Chủ tịch Trì, sao vậy?
- Người đông quá, hay là để tôi đi cho.
Trì Kim Đồ nhìn lướt qua bốn phía rồi trầm giọng nói. Tuy bốn phía không có được vài người có bộ dạng quan viên chính quyền, thế nhưng những buổi tụ hội thế này chắc chắn sẽ có lãnh đạo thành phố Nam Phương đến tham gia. Nếu như hai người Vương Tử Quân đến một nơi thế này để kêu gọi đầu tư và không thành công, chỉ sợ sẽ mang đến cho bọn họ những đả kích khó thể nào đoán trước được.
Trước khi đến nhóm người Hào Tử Động cũng biết có mối nguy, vì vậy Hào Tử Động không đến. Khi ngồi trên bàn tiệc thì Trì Kim Đồ còn có chút do dự, thế nhưng bây giờ lại cực kỳ hạ quyết tâm.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt của Trì Kim Đồ mà nở nụ cười, hai ngày này hắn đã khá hiểu tính tình của Trì Kim Đồ, thế nhưng lúc này hắn không ngờ Trì Kim Đồ là người giương buồm đón gió mạnh, lại muốn tự tay thực hiện vụ này.
Theo kinh nghiệm quan trường của Vương Tử Quân, hắn biết rõ một hành vi của người nào đó có phải là xuất phát từ tận đáy lòng hay không. Hắn cũng có vài phần đề phòng với Trì Kim Đồ, nhưng không biết vì sao càng tiếp xúc với người này thì hắn càng cảm thấy đối phương có vài phần tương đồng với mình. Hắn xác nhận Trì Kim Đồ là người có thể đảm đương, thế cho nên lúc này Trì Kim Đồ tỏ thái độ, Vương Tử Quân chợt sinh ra lòng tin với tình huống để cho Trì Kim Đồ gia nhập vào liên minh của mình.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên khá nhiều ý nghĩ, hắn lại nói:
- Tôi cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta tiến lên.
Lý Mạc Chí cố gắng đóng gói chính mình, cố gắng không quan tâm đến những gì mình trải qua trước kia. Dù thời đại học hắn từng có nhiều khổ sở, bán hàng vỉa hè, làm thêm ngoài giờ, thậm chí đã từng là người dọn vệ sinh ký túc xá, thế nhưng bây giờ tất cả đã qua rồi.
Lý Mạc Chí không muốn nhớ lại những thứ làm cho mình khó khăn năm xưa, hắn thậm chí hận nhất câu nói cực khổ là tài phú khó có được của con người. Hắn cảm thấy đám người mở miệng nói như vậy phần lớn đều là dối trá, lại hèn hạ. Thử hỏi xem có ai không thích được hưởng thụ cuộc sống thoải mái an nhàn, có ai muốn chính bản thân mình khổ sở lăn lộn giữa dòng đời?
Lý Mạc Chí hy vọng chính mình sống một cách thực chất, cũng không muốn để cho người ta nhìn thấu mình. Hắn là người lăn lộn trong giới kinh doanh, bất kỳ lúc nào hắn cũng ảo tưởng mình có thể phát tài, ảo tưởng một ngày mình có thể lọt vào bảng xếp hạng của Forbes. Hắn mong sao đối thủ nhìn qua thấy mình giống như trong sương mù, thế nhưng chính hắn lại có thể nhìn thấu tất cả, dù là loại người nào cũng có thể nhìn thấu.
- Giám đốc Lý, hiệp nghị của chúng ta và tập đoàn Huyền Lục đã được bàn bạc thế nào rồi?
Tần Hồng Cẩm cúi đầu lật sách rồi khẽ hỏi.
Lý Mạc Chí tỏ ra đắc ý:
- Đã đàm phán rất tốt, bọn họ cần kỹ thuật của chúng ta, vì vậy cho ra không gian nhượng bộ rất lớn ở hạng mục này.
Lý Mạc Chí còn định tiếp tục báo cáo thì Tần Hồng Cẩm trực tiếp khoát tay gọi ngừng:
- Ngừng nó lại.
"Ngừng lại? Sao có thể được, đây chính là hạng mục mà mình trăm phương ngàn kế to gan lớn mật để thúc đẩy. Hơn nữa Lữ Chinh Bình là người đứng ra đàm phán cũng là bạn học năm xưa của mình ở nước ngoài!"
Tuy Lữ Chinh Bình không nói rõ, thế nhưng Lý Mạc Chí có thể nhìn rõ người này đang ở trong vòng xoáy tranh giành vị trí ở trong gia tộc, đối phương rất cần chuyện hợp tác lần này. Hạng mục thành công sẽ tạo ra ưu thế cho Lữ Chinh Bình có thể đứng vững, nếu hợp tác không thành, thật sự là tai họa ngập đầu đối với tên họ Lữ này.
- Tổng giám đốc, nếu như hủy bỏ hiệp nghị này, hàng năm công ty chúng ta sẽ mất đi một nguồn thu...
Lý Mạc Chí trầm ngâm giây lát, sau đó quyết định khuyên Tần Hồng Cẩm, dù sao thì chuyện này cũng có tổn thất với công ty của mình.
- Những thứ này anh không cần quan tâm, chỉ cần chấp hành là được.
Tần Hồng Cẩm dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lý Mạc Chí, sau đó lạnh giọng nói.
Lý Mạc Chí nhìn vẻ mặt rét lạnh của Tần Hồng Cẩm, hắn không dám tiếp tục mở lời khuyên. Nếu như chọc giận tổng giám đốc, chỉ sợ hậu quả là cực kỳ khó thể chịu đựng được.
Những năm nay tập đoàn Quân Thành liên tục phát triển, đặc biệt sau khi phát triển hệ điều hành, trở thành một trong những công ty chế tác phần mềm lớn trên thế giới.
Riêng phần tiền đến từ phương diện này cũng đã không biết là bao nhiêu, đừng nói là tập đoàn còn có một hệ thống bán lẽ được thúc đẩy bởi nguồn tài chính cực kỳ hùng mạnh. Lúc này tập đoàn Quân Thành rõ ràng đã là một hình mẫu làm ăn kinh doanh cực kỳ hiệu quả.
- Vâng.
Lý Mạc Chí tuy có chút giao tình với Lữ Chinh Bình, thế nhưng hắn cũng không vì nó mà chọc giận Tần Hồng Cẩm, càng không dám nói đùa vì công tác khó khăn mà mình đang nắm lúc hiện tại.
Lý Mạc Chí báo cáo vài công tác cho Tần Hồng Cẩm, sau đó hắn chợt phát hiện Tần Hồng Cẩm có chút không tập trung. Hắn là người có chỉ số thông minh cao vời, nào không biết rõ hôm nay tổng giám đốc của mình không có trạng thái tốt, rõ ràng không phải là thời gian thích hợp để báo cáo công tác.
- Giám đốc Lý, anh quay lại đây.
Khi Lý Mạc Chí đang định rời đi thì chợt nghe thấy Tần Hồng Cẩm lên tiếng. Khi nghe thấy âm thanh của Tần Hồng Cẩm, hắn cho rằng Tần Hồng Cẩm đã thay đổi ý nghĩ, thế là nhanh chóng nói:
- Tổng giám đốc, ngài còn gì cần phân phó sao?
- Là thế này, anh xem chúng ta còn có hợp tác gì với tập đoàn Huyền Lục hay không? Nếu có thì nhan chóng hủy bỏ, đồng thời bán đi tất cả cổ phiếu của tập đoàn Huyền Lục mà chúng ta đang nắm trong tay ra ngoài.
Tần Hồng Cẩm đứng lên ghế rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
- Cái gì, đình chỉ toàn bộ hợp tác? Bán tháo cổ phần?
Lý Mạc Chí tất nhiên là người có ý chí mạnh mẽ, thế nhưng lúc này không khỏi cảm thấy rung động vì quyết định của Tần Hồng Cẩm. Nhưng hắn hiểu rõ điều này đại biểu cho cái gì, rõ ràng là tập đoàn Quân Thành quyết định khiêu chiến với tập đoàn Huyền Lục.
Nếu nói người khác cảm thấy lo lắng vì khiêu chiến với tập đoàn Huyền Lục thì tập đoàn Quân Thành lại chẳng có vấn đề. Tập đoàn Quân Thành đã là một công ty phần mềm máy tính của thế giới, những tài phú mà tập đoàn Quân Thành kiếm được trong những năm qua tuyệt đối khủng bố hơn rất nhiều so với tập đoàn Huyền Lục.
- Anh đi đi, cứ làm như vậy cho tôi.
Tất cả nghi vấn của Lý Mạc Chí nhanh chóng tan biến sau khi Tần Hồng Cẩm nói ra những lời như vậy. Hắn nhìn gương mặt lạnh lẽo của Tần Hồng Cẩm, hắn chợt cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, không khỏi đổ mồ hôi cho bạn học cũ Lữ Chinh Bình. Thầm nghĩ, anh Lữ ơi là anh Lữ, đáng chết thì sẽ chết, có thể tránh được kiếp này hay không phải xem vào vận mệnh của anh.
Lý Mạc Chí tuy có kết giao tình cảm với Lữ Chinh Bình, thế nhưng công tác là công tác và tình cảm là tình cảm. Hắn là người gần đây phân biệt rạch ròi giữa công tác và tình cảm, thế cho nên cũng không vì chút kết giao với Lữ Chinh Bình mà đánh vỡ chén cơm của mình.
"Xem ra mình nên xử lý quan hệ với Lữ Chinh Bình!"
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Lý Mạc Chí nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng làm việc của Tần Hồng Cẩm.
Tần Hồng Cẩm nhìn mặt trời lặn mà hai mắt không ngừng chớp động, lúc này trong mắt nàng mặt trời lặn xuống không còn là mặt trời nữa, mà là hình bóng của một người đàn ông. Đối với nàng, mỗi khi nàng nghĩ đến người đàn ông mà mình yêu thương thì trong lòng thật sự mất đi bình tĩnh, không được tự nhiên.
- Anh đến kêu gọi đầu tư, sau không tìm em?
Tuy trong miệng oán trách nhưng Tần Hồng Cẩm vẫn hiểu rõ, Vương Tử Quân sở dĩ không tìm mình, chính là vì cuộc sống sau này của bọn họ.
Khi vị trí của Vương Tử Quân ngày càng cao thì càng có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hắn. Mỗi lần vị trí của Vương Tử Quân thay đổi cũng làm cho rất nhiều thế lực chú ý, vấn đề kinh tế lại càng là thứ mà người ta quan tâm sít sao nhất.
Tần Hồng Cẩm và Vương Tử Quân có quan hệ thân mật với nhau, bây giờ nếu lại có liên hệ ở phương diện kinh tế, sẽ bị người ta nắm lấy đằng chuôi, không thể không phát sinh vấn đề.
Tần Hồng Cẩm tuy rất lý trí nhưng vẫn nhấc điện thoại lên, căn cứ vào những gì nàng biết, lúc này công tác kêu gọi đầu tư của Vương Tử Quân căn bản đã bị Lữ Chinh Bình phá hoại sạch sẽ. Nàng cũng không muốn người đàn ông mình yêu phải ảm đạm rời khỏi nơi này, nàng quyết định trợ giúp hắn.
- Chào giám đốc Triệu, tôi là Tần Hồng Cẩm...
Tần Hồng Cẩm đặt điện thoại xuống, nàng thở dài một hơi, ngày mai những công ty mà nàng đã liên lạc sẽ đi về phía hạng mục của Vương Tử Quân.
Khóe miệng Tần Hồng Cẩm lộ ra nụ cười, thế là nàng vô tình nhìn ra cửa sổ, chợt thấy màn đêm đã buông xuống, ánh đèn đường đã bừng sáng.
- Ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Trong đầu Tần Hồng Cẩm lóe lên ý nghĩ như vậy, nàng cầm lấy túi xách của mình, sau đó đi xuống bậc cầu thang. Tuy hôm nay người cho ra lời mời với nàng thật sự có độ nặng rất lớn, thế nhưng nàng không muốn đi, nếu lãng phí công sức và thời gian ở phương diện xã giao, không bằng nàng đến chơi với Tiểu Điềm Đậu.
Khi đèn đường bừng sáng, Vương Tử Quân và Trì Kim Đồ cũng đang cùng nhau đi đến khách sạn Nam Tường ở phía tây thành phố Nam Phương. Trì Kim Đồ nhìn tòa khách sạn năm sao năm tầng ở bên ngoài, hắn dùng giọng cảm khái nói:
- Bí thư Vương, không biết tỉnh Sơn Nam chúng ta bao giờ mới có được kiến trúc như vậy.
Ánh mắt của Vương Tử Quân lại rơi vào hàng xe ở bên ngoài khách sạn, tuy vì ban đêm nên không thể nhìn quá xa, thế nhưng nhãn hiệu của những chiếc xe cũng làm cho người ta rất động tâm.
- Bí thư Vương, chủ tịch Trì, mời hai người đi bên này.
Triệu Tranh Giáp nhanh chóng từ trong bãi đỗ xe đi ra, lần này vì phục vụ tốt cho hai vị lãnh đạo, mà hắn chủ động làm lái xe.
Vương Tử Quân cười cười nói với Triệu Tranh Giáp:
- Tổng giám đốc Triệu, lúc này làm phiền anh rồi.
- Bí thư Vương, ngài nói như vậy là quá khách khí rồi, nói thật, có thể phục vụ bí thư Vương là vinh hạnh của tôi.
Triệu Tranh Giáp lấy từ trong túi áo ra một thiếp mời, sau đó khẽ đưa cho Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, một thiếp mời chỉ có thể đi vào hai người, tôi ở bên ngoài chờ tin tốt của hai người.
- Tốt, chờ chúng tôi chiến thắng quay về sẽ mời rượu anh.
Vương Tử Quân vỗ vai Triệu Tranh Giáp, sau đó cười nói.
- Nhất định rồi.
Triệu Tranh Giáp nhìn nụ cười của Triệu Tranh Giáp, hắn lớn tiếng nói.
Triệu Tranh Giáp nhìn hai người Vương Tử Quân và Trì Kim Đồ đi về phía khách sạn, hắn chợt tỏ ra cực kỳ căng thẳng, nếu nói ra thì việc này căn bản không chút liên quan đến hắn, thế nhưng hắn lại cực kỳ quan tâm đến sự thành bại của nó.
"Mình làm sao vậy?"
Triệu Tranh Giáp sờ lên mặt mình rồi thầm nói một tiếng, nhưng sau đó ánh mắt lại rời lên người Vương Tử Quân và Trì Kim Đồ đang đi vào khách sạn.
"Nhất định phải thành công!"
Triệu Tranh Giáp tiếp tục thì thầm với chính mình, sau đó hắn chợt cảm thấy trái tim của mình gia tốc.
Khách sạn năm sao tất nhiên sẽ cực kỳ xa hoa không giống như bình thường, hơn nữa người tổ chức bữa tiệc hôm nay càng bỏ ra nhiều tâm trí sắp xếp, thế cho nên khi Trì Kim Đồ nhìn thấy không gian bên trong giống như những gì trước kia mình chỉ được thấy trên tivi, một người là phó chủ tịch thường vụ thành phố như hắn cũng thật sự cảm thấy bối rối tay chân.
Trong khách sạn có từng nhóm nam nữ đang tốp năm tốp ba khẽ trò chuyện với nhau, số nam thanh nữ tú trong số đó lại càng cố gắng biểu hiện, càng có vẻ rực rỡ chói mắt. Khi Trì Kim Đồ đi vào cửa, một người đẹp chợt đi đến, hắn nhìn cô nàng mà chợt cảm thấy có chút quen mắt.
"Ai thế này?"
Khi đầu óc Trì Kim Đồ đang xoay chuyển, hắn chợt nhớ đến nữ nhân vật chính trong bộ phim mà những ngày qua vợ mình hay xem.
Theo những lời mà vợ đã nói, đây là bộ phim truyền hình có rất nhiều người xem, hơn nữa con gái còn nói có nhều người bạn học vì nữ diễn viên này mà điên đảo tâm thần. Đám người hâm mộ không biết vì sao biết được nữ nhân vật chính này đi qua tỉnh Sơn Nam, thế là có nhiều bạn học của con gái trộm nhà vài trăm đồng chạy đến sân bay, chỉ mong được thấy mặt một lần.
Hôm nay không ngờ có thể gặp được nữ diễn viên này ở nơi đây, khi Trì Kim Đồ đang cảm thấy có chút kích động thì phát hiện lại có một bóng dáng quen thuộc đi đến.
Ngôi sao, danh nhân...Trì Kim Đồ nhìn đám khách bên trong mà cảm thấy giống như có chút chết lặng, nhưng đám người nổi tiếng trên truyền hình kia đến tham gia bữa tiệc hôm nay chẳng qua chỉ là góp vui mà thôi.
Đám nữ diễn viên xinh đẹp làm cho hai mắt Trì Kim Đồ tỏa sáng đều đứng bên cạnh một người đàn ông của riêng mình, mà tuổi thọ của đám người kia cũng có lớn có nhỏ, thậm chí có người đáng tuổi cha của cô gái ở bên cạnh. Tuy Trì Kim Đồ không phải chưa từng trải qua những tình cảnh như thế này, thế nhưng nhìn vào những động tác mập mờ của bọn họ, hắn có thể suy đoán rốt cuộc mối quan hệ của bọn họ là như thế nào.
- Chủ tịch Vương, không bằng để tôi đi vào lên tiếng cho.
Trì Kim Đồ nhìn vào trong đại sảnh, hắn nở nụ cười nhàn nhạt nói với Vương Tử Quân.
Ánh mắt Vương Tử Quân rơi lên người Trì Kim Đồ, hắn tùy ý nói:
- Chủ tịch Trì, sao vậy?
- Người đông quá, hay là để tôi đi cho.
Trì Kim Đồ nhìn lướt qua bốn phía rồi trầm giọng nói. Tuy bốn phía không có được vài người có bộ dạng quan viên chính quyền, thế nhưng những buổi tụ hội thế này chắc chắn sẽ có lãnh đạo thành phố Nam Phương đến tham gia. Nếu như hai người Vương Tử Quân đến một nơi thế này để kêu gọi đầu tư và không thành công, chỉ sợ sẽ mang đến cho bọn họ những đả kích khó thể nào đoán trước được.
Trước khi đến nhóm người Hào Tử Động cũng biết có mối nguy, vì vậy Hào Tử Động không đến. Khi ngồi trên bàn tiệc thì Trì Kim Đồ còn có chút do dự, thế nhưng bây giờ lại cực kỳ hạ quyết tâm.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt của Trì Kim Đồ mà nở nụ cười, hai ngày này hắn đã khá hiểu tính tình của Trì Kim Đồ, thế nhưng lúc này hắn không ngờ Trì Kim Đồ là người giương buồm đón gió mạnh, lại muốn tự tay thực hiện vụ này.
Theo kinh nghiệm quan trường của Vương Tử Quân, hắn biết rõ một hành vi của người nào đó có phải là xuất phát từ tận đáy lòng hay không. Hắn cũng có vài phần đề phòng với Trì Kim Đồ, nhưng không biết vì sao càng tiếp xúc với người này thì hắn càng cảm thấy đối phương có vài phần tương đồng với mình. Hắn xác nhận Trì Kim Đồ là người có thể đảm đương, thế cho nên lúc này Trì Kim Đồ tỏ thái độ, Vương Tử Quân chợt sinh ra lòng tin với tình huống để cho Trì Kim Đồ gia nhập vào liên minh của mình.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên khá nhiều ý nghĩ, hắn lại nói:
- Tôi cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta tiến lên.
/1843
|