Vì nguồn lợi từ bán vé quá lớn nên rất nhiều người tỏ ra thổn thức vì ánh mắt quá kém của nhà đầu tư trước kia, có người trên mạng còn đặt cho người kia một cái tên: Nhà làm phim đầu heo.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tai to mặt lớn của Tiêu Quảng Niên, trong đầu chợt nghĩ đến đầu heo, thế là không khỏi nở nụ cười nói:
- Anh Tiêu, làm việc đều khó thể thuận buồn xuôi gió, dù thế nào thì cũng sẽ gặp phải muôn ngàn khó khăn, nhịn một chút biết đâu sẽ có hy vọng.
- Bí thư Vương, cám ơn ý tốt của hai vị, thế nhưng Tiêu Quảng Niên tôi thật sự chịu hết nổi rồi, tiền cảnh của bộ phim này thật sự quá khó chịu, nếu như không dừng lại thì tôi sẽ ngày càng lỗ.
Tiêu Quảng Niên nói rồi lắc đầu như trống bỏi, giống như bộ phim này là một con rắn độc cứ quấn lấy người hắn.
Vương Tử Quân cười khổ một tiếng, thầm nghĩ Tiêu Quảng Niên sau này cũng đừng nên hối hận, chính mình tận tình khuyên bảo, thế nhưng đối phương vẫn đi trên con đường cũ, kiên trì rút lui. Chính hắn cũng không thể nói rõ tương lại của bộ phim cho Tiêu Quảng Niên, nếu bây giờ Tiêu Quảng Niên rút lui, chỉ sợ sau này sẽ cực kỳ hối hận.
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ, hắn không khỏi nhớ đến ảnh hưởng to lớn của bộ phim này trong nước, thế là trong đầu lóe lên ánh sáng, hắn cười nói với Tiêu Quảng Niên:
- Anh Tiêu, anh có kịch bản không? Cho tôi xem qua một lượt, tôi có một người bạn chuyên đầu tư kinh doanh, nếu kịch bản tốt, tôi sẽ đề cử cho cô ấy.
Lúc này dù sao cũng nhàn rỗi, hơn nữa Tiêu Quảng Niên cảm thấy Vương Tử Quân và Lý Quý Niên cũng đáng kết giao, thế cho nên lấy ra hai phần kịch bản. Chẳng qua có lẽ là vì tiết kiệm giấy, thế cho nên cỡ chữ trên giấy là số năm.
Khi thấy Vương Tử Quân nhìn vào kịch bản thì Tiêu Quảng Niên có chút ngượng ngùng:
- Bí thư Vương, lúc đó tên viết bản thảo cũng không quá chú ý, thế cho nên cỡ chữ hơi nhỏ, hì hì.
Không giải thích chẳng sao, giải thích như vậy càng làm cho người ta nhìn Tiêu Quảng Niên bằng ánh mắt hèn mọn bỉ ổi. Lý Quý Niên vốn không có tâm tư gì, bây giờ càng không muốn xem kịch bản. Vương Tử Quân thì không quá quan tâm, hắn cười cười và tiếp tục xem xét.
Kịch bản này thật sự không tồi, Vương Tử Quân cảm thấy ít nhất nhìn vào phương hướng thì kịch bản tuy có chút chênh lệch với nội dung phim của đời sau nhưng ít nhất cũng cho ra hình dáng đại khái, hèn gì trước đó nội dung của nó có thể hấp dẫn một người tham tiền như Tiêu Quảng Niên đầu tư vào cả triệu bạc.
- Anh Tiêu, nếu bỏ qua bộ phim này thì thật sự rất đáng tiếc.
Vương Tử Quân khẽ đặt kịch bản xuống rồi nói với Tiêu Quảng Niên.
Tiêu Quảng Niên cũng không định nhận tài trợ từ trong tay Vương Tử Quân, dù sao thì thân phận của Vương Tử Quân cũng không phù hợp, căn bản không thể tài trợ được. Sau khi nghe đánh giá của Vương Tử Quân thì Tiêu Quảng Niên miễn cưỡng cười cười nói:
- Bí thư Vương, tôi cũng không muốn bỏ qua, thế nhưng tiền đầu tư thật sự quá nhiều. Hơn nữa quay bộ phim này cũng cần một đia phương phong cảnh tốt, nếu không phí tổn làm phim trường sẽ là rất cao.
Thấy Tiêu Quảng Niên đã quyết tâm thì Vương Tử Quân chợt nói:
- Anh Tiêu, anh cũng đừng nên vội vàng bỏ qua, tôi sẽ nói với người bạn của tôi, để xem cô ấy có hứng thú không đã.
- Được.
Tiêu Quảng Niên dù sao cũng đã hết hy vọng, bây giờ gắng gượng một chút cũng không có vấn đề.
Khi hai người Vương Tử Quân và Tiêu Quảng Niên nói chuyện với nhau thì chiếc xe than đá cuối cùng cũng được sửa chữa, sau đó cảnh sát giao thông chạy đến cũng nhanh chóng khai thông bế tắc. Sau khi từ biệt Tiêu Quảng Niên, Vương Tử Quân leo lên xe bỏ đi.
- Bí thư Vương, con đường này của thành phố La Nam thật sự làm cho người ta cảm thấy đau đầu, cũng không biết ngày nào tháng nào mới làm xong con đường cao tốc này.
Lý Quý Niên nhìn những chiếc xe dần giãn ra, hắn dùng giọng cảm khái nói.
Vương Tử Quân khẽ nói:
- Vì chúng ta cũng tốt, vì thành phố La Nam cũng tốt, con đường này chúng ta bắt buộc phải tu sửa.
Lý Quý Niên thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, Vương Tử Quân xem ra vẫn còn quá trẻ, nói chuyện quá hay. Vừa rồi chủ yếu là hắn nói một lời cảm khái, lại không ngờ Vương Tử Quân lại ngông cuồng mở miệng nói như vậy, đây căn bản chỉ là mạnh miệng lên tiếng bừa bãi mà thôi. Hắn là chủ tịch thành phố La Nam, hắn biết rõ con đường cao tốc này cần bao nhiêu tiền.
- Bí thư Vương, nếu như tỉnh giúp đỡ, chỉ cần một năm chúng ta sẽ làm xong con đường này.
Lý Quý Niên trầm ngâm giây lát rồi thử lên tiếng.
- Bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch sẽ căn bản không đem toàn bộ tài chính cảu tỉnh đặt lên trên một con đường cao tốc.
Vương Tử Quân nhìn ra ngoài cửa sổ rồi dùng giọng trầm trầm nói.
Lý Quý Niên không nói gì thêm, hắn thật sự không ôm tâm tư gì quá lớn với con đường cao tốc La Nam Sơn Viên. Hắn ngẩng đầu vừa lúc thấy Vương Tử Quân dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn qua người mình. Khoảnh khắc này hắn chợt thấy ý chí mạnh mẽ của Vương Tử Quân ở phương diện xây dựng con đường này, thế là không khỏi dùng giọng nịnh nọt nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói năm xưa ngài ở thành phố Đông Bộ thì có danh tiếng là gà trống trong nhân dân, lúc này nghe ngài nói chuyện thật sự như đọc sách mười năm, có ngài thì thành phố La Nam sẽ nhanh chóng phát triển kinh tế mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn vào biểu hiện của Lý Quý Niên thì biết rõ đối phương dang nghĩ đến những thứ gì, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chủ tịch Lý, có câu người để lại danh nhạn để lại tiếng, hai người chúng ta cùng nhập gánh ở thành phố La Nam, cho dù vì mình cũng không thể để cho người ta nói chúng ta là hai vị bí thư và chủ tịch vô tích sự, chẳng làm gì ra hồn.
- Bí thư Vương nói đúng, nhưng thành phố chúng ta căn bản không thể nào tự xây dựng được con đường cao tốc này.
Lý Quý Niên trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Với tình hình của thành phố La Nam chúng ta, dù là thắt lưng buộc bụng cũng căn bản không làm được một đoạn đường.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Lý Quý Niên, hắn biết rõ lúc này Lý Quý Niên không phải đang cố gắng làm khó mình, mà đối phương đang nói một sự thật. Với tình hình tài chính thu vào của thành phố La Nam, sợ rằng còn chưa đủ để xây dựng một đoạn đường, đừng nói là làm cả một con đường.
Vương Tử Quân đã có ý nghĩ với sự kiện này, hắn cũng không xuất phát từ phương diện tài chính của thành phố La Nam, hắn khẽ cười nói:
- Chủ tịch Lý, việc do người làm, hơn nữa đường cao tốc từ thành phố La Nam đến Sơn Viên cũng không phải chỉ là một mình thành phố chúng ta được lợi, thế cho nên có thể tranh thủ tài chính từ phương diện khác.
- Bí thư Vương, chúng ta muốn đến thành phố Sơn Viên ngoài đi qua thành phố Tam Hồ, còn phải đi qua thành phố Thiền Mông. Hai thành phố này cũng tình nguyện xây dựng đường cao tốc, thế nhưng tình huống giao thông của bọn họ còn khá hơn chúng ta, nếu như ép bọn họ bỏ quá nhiều tiền, chắc chắn bọn họ sẽ không làm.
Lý Quý Niên nói đến đây thì trầm giọng nói:
- Công ty phát triển đường cao tốc tỉnh Sơn Nam cũng từng thử qua phương án vay nợ ngân hàng, thế nhưng bây giờ tiền tệ khá căng, ngân hàng cũng không muốn cho vay ở phương diện này.
- Ngân hàng không cho vay, chúng ta có thể dùng phương thức kêu gọi đầu tư dân gian.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi lớn tiếng nói.
"Kêu gọi đầu tư từ bên ngoài?"
Lý Quý Niên chợt sững sờ, hắn chần chừ một chút, sau đó mới nói:
- Bí thư Vương, tư nhân có nhiều tiền vậy sao? Đây chính là một hạng mục cả tỉ bạc đấy?
- Không thử thì sao biết được? Chỉ khi nào thử rồi mới có thể khẳng định.
Vương Tử Quân nói, trong mắt lóe lên cái nhìn kiên nghị.
Lý Quý Niên nhìn vẻ mặt kiên định của Vương Tử Quân, hắn há hốc miệng, cuối cùng cũng không nói ra lời khuyên của mình. Dù hắn cho rằng ý nghĩ của Vương Tử Quân chẳng qua chỉ là xúc động nhất thời, rất buồn cười, thế nhưng hắn cũng không đứng ra cản trở.
Lý Quý Niên có biểu hiện quá rõ ràng, còn nói lời khuyên bảo với Vương Tử Quân, coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nếu như Vương Tử Quân cứ mãi giữ khư khư ý kiến của mình, không đập đầu vào tường không quay lại, như vậy nếu thất bại cũng chỉ tự trách mình mà thôi.
Hơn nữa trong quan trường nếu đối thủ của mình thất bại, như vậy chính mình sẽ có con đường phát triển thênh thang hơn...
Sau ngày quay về từ thành phố Sơn Viên, Vương Tử Quân tự mình đưa Hà Tiến Chung đến nhận chức ở phòng khoa học công nghệ. Khu văn phòng của phòng khoa học công nghệ được xây dựng từ những năm bảy mươi, là một tòa nhà ba tầng. Vương Tử Quân đến phòng khoa học công nghệ và mở miệng rất nhiệt tình, cổ vũ các đồng chí phòng khoa học công nghệ giải phóng tư tưởng, đề cáo tính chủ động công tác, cho ra cống hiến thiết thực để xây dựng phát triển kinh tế thành phố La Nam.
Vì bí thư Vương Tử Quân đến nên khu văn phòng của phòng khoa học công nghệ đột nhiên tập trung bốn năm vị thường ủy thị ủy, thậm chí đài truyền hình thành phố La Nam cũng đến phỏng vấn, thật sự làm cho Hà Tiến Chung bừng bừng hào quang.
Chỉ là tình huống rực rỡ như vậy không thể chống lại mưa gió, sau khi Vương Tử Quân và nhóm thường ủy thị ủy rời đi, Hà Tiến Chung nhìn khu văn phòng rách nát và hơn chục nhân viên công tác của phòng khoa học công nghệ, tâm tình của hắn chậm rãi chìm vào đáy cốc.
Hà Tiến Chung biết rõ một thời gian sau mình sẽ bị cho ra rìa ở chính đàn thành phố La Nam, thậm chí sẽ rơi vào quên lãng.
Vương Tử Quân không biết Hà Tiến Chung có tâm tình gì, vì dạo này hắn cực kỳ bận rộn. Khi Hà Tiến Chung được điều chỉnh thì hắn đã thẩm thấu lực ảnh hưởng của mình vào hàng ngũ cán bộ cấp cục ở La Nam, hắn cũng không lập tức thúc đẩy hạng mục đường cao tốc, hắn đơn giản khai báo công tác rồi chạy vội về thành phố Giang Thị.
Dù sao cũng là tiệc trăm ngày của con trai Tiểu Bảo, dù ngày thường hắn có bận rộn thế nào thì đến hôm nay cũng phải về nhà một chút. Nếu không thì Vương lão gia tử vốn rất cưng chiều cháu chỉ sợ sẽ nổi giận chạy đến thành phố La Nam kéo đầu hắn về nhà.
Khi Vương Tử Quân về đến thành phố Giang Thị thì Mạc Tiểu Bắc đã đưa con đến đây được hai ngày. Tử Quân về nhà lúc giữa trưa, sau khi sắp xếp lái xe tìm khách sạn nghỉ ngơi, hắn tự mình lái xe về khu nhà tỉnh ủy.
Đổng Trí Tân vốn muốn đi cùng với Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân dùng lời hòa ái xin miễn. Con trai tổ chức tiệc trăm ngày, hắn cũng không muốn người thành phố La Nam biết rõ điều này.
Lúc này Vương Tử Quân nắm quyền cao nhất ở thành phố La Nam, không biết có bao nhiêu người đang dùng đủ mọi mục đích để tiếp cận hắn. Vương Tử Quân không muốn nợ nhân tình của người ta, sau đó những người kia sẽ vì chuyện này mà tạo nên chướng ngại cho mình trong lúc công tác.
Vương Tử Quân đi vào căn nhà quen thuộc, mẹ Triệu Tuyết Hoa đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc ghế dài dưới bóng cây râm mát. Khi nghe được tiếng bước chân thì bà tranh thủ mở mắt ra, khi thấy con trai đứng trước mặt thì tỏ ra cực kỳ vui mừng, sau đó trầm giọng hỏi:
- Cậu còn biết quay về sao? Chưa thấy người nào làm cha như cậu, chuyện lớn như vậy mà đến tận hôm nay mới về nhà.
Vương Tử Quân nghe lời trách móc của mẹ mà không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn tiến lên ôm lấy bà rồi cười cười nói:
- Mẹ, con biết sai rồi, đã làm cho mẹ phải quan tâm lo lắng. Mẹ cứ yên tâm, lần sau con tuyệt đối về sớm hơn.
Triệu Tuyết Hoa nghe thấy hai chữ lần sau thì vẻ mặt trở nên cổ quái, Vương Tử Quân chợt ý thức mình lỡ lời, thế là khẽ thè lưỡi nghịch ngợm:
- Mẹ, ngài cũng đừng nghĩ đi đâu quá xa, con chỉ nói sai một lời mà thôi.
- Không phải nói sai thì càng tốt.
Triệu Tuyết Hoa dùng giọng cực kỳ có ý nghĩa nói, sau đó bà lại bĩu môi:
- Tiểu Bắc đã đưa Tiểu Bảo Nhi đi ngủ trưa, con nói nhỏ một chút, đừng đánh thức con.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn rón rén đi tới, khẽ đẩy cửa phòng, thế là tiếng ca du dương truyền vào trong tai. Vương Tử Quân nhìn tivi đang mở, lại nhìn qua Mạc Tiểu Bắc, hắn cười cười nói:
- Thế nào, Tiểu Bảo Nhi còn chưa ngủ sao?
Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ trang phục ở nhà, nàng lười biếng nằm trên giường, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì nàng khẽ hừ một tiếng rồi khẽ nói:
- Con của anh có một thói quen xấu, đó là mỗi lần ngủ phải hát cho mới chịu, không thì cứ mãi náo loạn, vừa khóc vừa kêu.
Vương Tử Quân cười cười, hắn đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Bắc, khẽ nắm bàn tay con trai đang được quấn chăn lông, lại khẽ nói:
- Con trẻ thích nghe hát, đây không phải là tật xấu, điều này nói rõ con trai của anh rất hữu tình.
- Con của anh ngủ thích nghe hát, khốn nổi bài hát bình thường thì không chịu, chỉ thích nghe Liêu An Như hát mà thôi.
Mạc Tiểu Bắc nói rồi khẽ chỉ vào cô gái đang hát trên tivi nói.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn theo ngón tay của Mạc Tiểu Bắc, thấy Liêu An Như mặc váy trắng trên màn hình tivi, nàng đang hát một ca khúc tình cảm. Một ca khúc dân dã đã phổ biến biết bao nhiêu năm ở tỉnh Chiết Giang lúc này truyền vào tai Vương Tử Quân, hắn cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Năm xưa khi nông nhàn không phải Liêu An Như thường hát cho hắn nghe bài ca kia sao? Kiếp trước khi có con thì nàng cũng dùng bài hát của mình để ru con ngủt, bây giờ mọi chuyện lặp lại, thế nhưng hắn và Liêu An Như lại ở trên hai đường song song.
Bây giờ con của Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc lại thích nghe Liêu An Như hát mới chịu đi ngủ, tất cả chẳng lẽ là trùng hợp.
Vương Tử Quân nghĩ đến dĩ vãng mà không khỏi cảm thấy hai mắt ẩm ướt. Hắn khẽ lắc đầu, sau đó khẽ ôm Mạc Tiểu Bắc vào trong lòng. Lúc này tâm tình của hắn chậm rãi bình tĩnh lại, một cảm giác hạnh phúc chân thật xuất hiện trong đáy lòng.
Mạc Tiểu Bắc cũng lẳng lặng nằm trong lòng Vương Tử Quân, tuy nàng không biết chồng mình đang nghĩ cái gì, thế nhưng lúc này trên mặt nàng vẫn xuất hiện nụ cười cực kỳ mỹ mãn.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tai to mặt lớn của Tiêu Quảng Niên, trong đầu chợt nghĩ đến đầu heo, thế là không khỏi nở nụ cười nói:
- Anh Tiêu, làm việc đều khó thể thuận buồn xuôi gió, dù thế nào thì cũng sẽ gặp phải muôn ngàn khó khăn, nhịn một chút biết đâu sẽ có hy vọng.
- Bí thư Vương, cám ơn ý tốt của hai vị, thế nhưng Tiêu Quảng Niên tôi thật sự chịu hết nổi rồi, tiền cảnh của bộ phim này thật sự quá khó chịu, nếu như không dừng lại thì tôi sẽ ngày càng lỗ.
Tiêu Quảng Niên nói rồi lắc đầu như trống bỏi, giống như bộ phim này là một con rắn độc cứ quấn lấy người hắn.
Vương Tử Quân cười khổ một tiếng, thầm nghĩ Tiêu Quảng Niên sau này cũng đừng nên hối hận, chính mình tận tình khuyên bảo, thế nhưng đối phương vẫn đi trên con đường cũ, kiên trì rút lui. Chính hắn cũng không thể nói rõ tương lại của bộ phim cho Tiêu Quảng Niên, nếu bây giờ Tiêu Quảng Niên rút lui, chỉ sợ sau này sẽ cực kỳ hối hận.
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ, hắn không khỏi nhớ đến ảnh hưởng to lớn của bộ phim này trong nước, thế là trong đầu lóe lên ánh sáng, hắn cười nói với Tiêu Quảng Niên:
- Anh Tiêu, anh có kịch bản không? Cho tôi xem qua một lượt, tôi có một người bạn chuyên đầu tư kinh doanh, nếu kịch bản tốt, tôi sẽ đề cử cho cô ấy.
Lúc này dù sao cũng nhàn rỗi, hơn nữa Tiêu Quảng Niên cảm thấy Vương Tử Quân và Lý Quý Niên cũng đáng kết giao, thế cho nên lấy ra hai phần kịch bản. Chẳng qua có lẽ là vì tiết kiệm giấy, thế cho nên cỡ chữ trên giấy là số năm.
Khi thấy Vương Tử Quân nhìn vào kịch bản thì Tiêu Quảng Niên có chút ngượng ngùng:
- Bí thư Vương, lúc đó tên viết bản thảo cũng không quá chú ý, thế cho nên cỡ chữ hơi nhỏ, hì hì.
Không giải thích chẳng sao, giải thích như vậy càng làm cho người ta nhìn Tiêu Quảng Niên bằng ánh mắt hèn mọn bỉ ổi. Lý Quý Niên vốn không có tâm tư gì, bây giờ càng không muốn xem kịch bản. Vương Tử Quân thì không quá quan tâm, hắn cười cười và tiếp tục xem xét.
Kịch bản này thật sự không tồi, Vương Tử Quân cảm thấy ít nhất nhìn vào phương hướng thì kịch bản tuy có chút chênh lệch với nội dung phim của đời sau nhưng ít nhất cũng cho ra hình dáng đại khái, hèn gì trước đó nội dung của nó có thể hấp dẫn một người tham tiền như Tiêu Quảng Niên đầu tư vào cả triệu bạc.
- Anh Tiêu, nếu bỏ qua bộ phim này thì thật sự rất đáng tiếc.
Vương Tử Quân khẽ đặt kịch bản xuống rồi nói với Tiêu Quảng Niên.
Tiêu Quảng Niên cũng không định nhận tài trợ từ trong tay Vương Tử Quân, dù sao thì thân phận của Vương Tử Quân cũng không phù hợp, căn bản không thể tài trợ được. Sau khi nghe đánh giá của Vương Tử Quân thì Tiêu Quảng Niên miễn cưỡng cười cười nói:
- Bí thư Vương, tôi cũng không muốn bỏ qua, thế nhưng tiền đầu tư thật sự quá nhiều. Hơn nữa quay bộ phim này cũng cần một đia phương phong cảnh tốt, nếu không phí tổn làm phim trường sẽ là rất cao.
Thấy Tiêu Quảng Niên đã quyết tâm thì Vương Tử Quân chợt nói:
- Anh Tiêu, anh cũng đừng nên vội vàng bỏ qua, tôi sẽ nói với người bạn của tôi, để xem cô ấy có hứng thú không đã.
- Được.
Tiêu Quảng Niên dù sao cũng đã hết hy vọng, bây giờ gắng gượng một chút cũng không có vấn đề.
Khi hai người Vương Tử Quân và Tiêu Quảng Niên nói chuyện với nhau thì chiếc xe than đá cuối cùng cũng được sửa chữa, sau đó cảnh sát giao thông chạy đến cũng nhanh chóng khai thông bế tắc. Sau khi từ biệt Tiêu Quảng Niên, Vương Tử Quân leo lên xe bỏ đi.
- Bí thư Vương, con đường này của thành phố La Nam thật sự làm cho người ta cảm thấy đau đầu, cũng không biết ngày nào tháng nào mới làm xong con đường cao tốc này.
Lý Quý Niên nhìn những chiếc xe dần giãn ra, hắn dùng giọng cảm khái nói.
Vương Tử Quân khẽ nói:
- Vì chúng ta cũng tốt, vì thành phố La Nam cũng tốt, con đường này chúng ta bắt buộc phải tu sửa.
Lý Quý Niên thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, Vương Tử Quân xem ra vẫn còn quá trẻ, nói chuyện quá hay. Vừa rồi chủ yếu là hắn nói một lời cảm khái, lại không ngờ Vương Tử Quân lại ngông cuồng mở miệng nói như vậy, đây căn bản chỉ là mạnh miệng lên tiếng bừa bãi mà thôi. Hắn là chủ tịch thành phố La Nam, hắn biết rõ con đường cao tốc này cần bao nhiêu tiền.
- Bí thư Vương, nếu như tỉnh giúp đỡ, chỉ cần một năm chúng ta sẽ làm xong con đường này.
Lý Quý Niên trầm ngâm giây lát rồi thử lên tiếng.
- Bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch sẽ căn bản không đem toàn bộ tài chính cảu tỉnh đặt lên trên một con đường cao tốc.
Vương Tử Quân nhìn ra ngoài cửa sổ rồi dùng giọng trầm trầm nói.
Lý Quý Niên không nói gì thêm, hắn thật sự không ôm tâm tư gì quá lớn với con đường cao tốc La Nam Sơn Viên. Hắn ngẩng đầu vừa lúc thấy Vương Tử Quân dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn qua người mình. Khoảnh khắc này hắn chợt thấy ý chí mạnh mẽ của Vương Tử Quân ở phương diện xây dựng con đường này, thế là không khỏi dùng giọng nịnh nọt nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói năm xưa ngài ở thành phố Đông Bộ thì có danh tiếng là gà trống trong nhân dân, lúc này nghe ngài nói chuyện thật sự như đọc sách mười năm, có ngài thì thành phố La Nam sẽ nhanh chóng phát triển kinh tế mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn vào biểu hiện của Lý Quý Niên thì biết rõ đối phương dang nghĩ đến những thứ gì, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chủ tịch Lý, có câu người để lại danh nhạn để lại tiếng, hai người chúng ta cùng nhập gánh ở thành phố La Nam, cho dù vì mình cũng không thể để cho người ta nói chúng ta là hai vị bí thư và chủ tịch vô tích sự, chẳng làm gì ra hồn.
- Bí thư Vương nói đúng, nhưng thành phố chúng ta căn bản không thể nào tự xây dựng được con đường cao tốc này.
Lý Quý Niên trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Với tình hình của thành phố La Nam chúng ta, dù là thắt lưng buộc bụng cũng căn bản không làm được một đoạn đường.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Lý Quý Niên, hắn biết rõ lúc này Lý Quý Niên không phải đang cố gắng làm khó mình, mà đối phương đang nói một sự thật. Với tình hình tài chính thu vào của thành phố La Nam, sợ rằng còn chưa đủ để xây dựng một đoạn đường, đừng nói là làm cả một con đường.
Vương Tử Quân đã có ý nghĩ với sự kiện này, hắn cũng không xuất phát từ phương diện tài chính của thành phố La Nam, hắn khẽ cười nói:
- Chủ tịch Lý, việc do người làm, hơn nữa đường cao tốc từ thành phố La Nam đến Sơn Viên cũng không phải chỉ là một mình thành phố chúng ta được lợi, thế cho nên có thể tranh thủ tài chính từ phương diện khác.
- Bí thư Vương, chúng ta muốn đến thành phố Sơn Viên ngoài đi qua thành phố Tam Hồ, còn phải đi qua thành phố Thiền Mông. Hai thành phố này cũng tình nguyện xây dựng đường cao tốc, thế nhưng tình huống giao thông của bọn họ còn khá hơn chúng ta, nếu như ép bọn họ bỏ quá nhiều tiền, chắc chắn bọn họ sẽ không làm.
Lý Quý Niên nói đến đây thì trầm giọng nói:
- Công ty phát triển đường cao tốc tỉnh Sơn Nam cũng từng thử qua phương án vay nợ ngân hàng, thế nhưng bây giờ tiền tệ khá căng, ngân hàng cũng không muốn cho vay ở phương diện này.
- Ngân hàng không cho vay, chúng ta có thể dùng phương thức kêu gọi đầu tư dân gian.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi lớn tiếng nói.
"Kêu gọi đầu tư từ bên ngoài?"
Lý Quý Niên chợt sững sờ, hắn chần chừ một chút, sau đó mới nói:
- Bí thư Vương, tư nhân có nhiều tiền vậy sao? Đây chính là một hạng mục cả tỉ bạc đấy?
- Không thử thì sao biết được? Chỉ khi nào thử rồi mới có thể khẳng định.
Vương Tử Quân nói, trong mắt lóe lên cái nhìn kiên nghị.
Lý Quý Niên nhìn vẻ mặt kiên định của Vương Tử Quân, hắn há hốc miệng, cuối cùng cũng không nói ra lời khuyên của mình. Dù hắn cho rằng ý nghĩ của Vương Tử Quân chẳng qua chỉ là xúc động nhất thời, rất buồn cười, thế nhưng hắn cũng không đứng ra cản trở.
Lý Quý Niên có biểu hiện quá rõ ràng, còn nói lời khuyên bảo với Vương Tử Quân, coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nếu như Vương Tử Quân cứ mãi giữ khư khư ý kiến của mình, không đập đầu vào tường không quay lại, như vậy nếu thất bại cũng chỉ tự trách mình mà thôi.
Hơn nữa trong quan trường nếu đối thủ của mình thất bại, như vậy chính mình sẽ có con đường phát triển thênh thang hơn...
Sau ngày quay về từ thành phố Sơn Viên, Vương Tử Quân tự mình đưa Hà Tiến Chung đến nhận chức ở phòng khoa học công nghệ. Khu văn phòng của phòng khoa học công nghệ được xây dựng từ những năm bảy mươi, là một tòa nhà ba tầng. Vương Tử Quân đến phòng khoa học công nghệ và mở miệng rất nhiệt tình, cổ vũ các đồng chí phòng khoa học công nghệ giải phóng tư tưởng, đề cáo tính chủ động công tác, cho ra cống hiến thiết thực để xây dựng phát triển kinh tế thành phố La Nam.
Vì bí thư Vương Tử Quân đến nên khu văn phòng của phòng khoa học công nghệ đột nhiên tập trung bốn năm vị thường ủy thị ủy, thậm chí đài truyền hình thành phố La Nam cũng đến phỏng vấn, thật sự làm cho Hà Tiến Chung bừng bừng hào quang.
Chỉ là tình huống rực rỡ như vậy không thể chống lại mưa gió, sau khi Vương Tử Quân và nhóm thường ủy thị ủy rời đi, Hà Tiến Chung nhìn khu văn phòng rách nát và hơn chục nhân viên công tác của phòng khoa học công nghệ, tâm tình của hắn chậm rãi chìm vào đáy cốc.
Hà Tiến Chung biết rõ một thời gian sau mình sẽ bị cho ra rìa ở chính đàn thành phố La Nam, thậm chí sẽ rơi vào quên lãng.
Vương Tử Quân không biết Hà Tiến Chung có tâm tình gì, vì dạo này hắn cực kỳ bận rộn. Khi Hà Tiến Chung được điều chỉnh thì hắn đã thẩm thấu lực ảnh hưởng của mình vào hàng ngũ cán bộ cấp cục ở La Nam, hắn cũng không lập tức thúc đẩy hạng mục đường cao tốc, hắn đơn giản khai báo công tác rồi chạy vội về thành phố Giang Thị.
Dù sao cũng là tiệc trăm ngày của con trai Tiểu Bảo, dù ngày thường hắn có bận rộn thế nào thì đến hôm nay cũng phải về nhà một chút. Nếu không thì Vương lão gia tử vốn rất cưng chiều cháu chỉ sợ sẽ nổi giận chạy đến thành phố La Nam kéo đầu hắn về nhà.
Khi Vương Tử Quân về đến thành phố Giang Thị thì Mạc Tiểu Bắc đã đưa con đến đây được hai ngày. Tử Quân về nhà lúc giữa trưa, sau khi sắp xếp lái xe tìm khách sạn nghỉ ngơi, hắn tự mình lái xe về khu nhà tỉnh ủy.
Đổng Trí Tân vốn muốn đi cùng với Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân dùng lời hòa ái xin miễn. Con trai tổ chức tiệc trăm ngày, hắn cũng không muốn người thành phố La Nam biết rõ điều này.
Lúc này Vương Tử Quân nắm quyền cao nhất ở thành phố La Nam, không biết có bao nhiêu người đang dùng đủ mọi mục đích để tiếp cận hắn. Vương Tử Quân không muốn nợ nhân tình của người ta, sau đó những người kia sẽ vì chuyện này mà tạo nên chướng ngại cho mình trong lúc công tác.
Vương Tử Quân đi vào căn nhà quen thuộc, mẹ Triệu Tuyết Hoa đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc ghế dài dưới bóng cây râm mát. Khi nghe được tiếng bước chân thì bà tranh thủ mở mắt ra, khi thấy con trai đứng trước mặt thì tỏ ra cực kỳ vui mừng, sau đó trầm giọng hỏi:
- Cậu còn biết quay về sao? Chưa thấy người nào làm cha như cậu, chuyện lớn như vậy mà đến tận hôm nay mới về nhà.
Vương Tử Quân nghe lời trách móc của mẹ mà không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn tiến lên ôm lấy bà rồi cười cười nói:
- Mẹ, con biết sai rồi, đã làm cho mẹ phải quan tâm lo lắng. Mẹ cứ yên tâm, lần sau con tuyệt đối về sớm hơn.
Triệu Tuyết Hoa nghe thấy hai chữ lần sau thì vẻ mặt trở nên cổ quái, Vương Tử Quân chợt ý thức mình lỡ lời, thế là khẽ thè lưỡi nghịch ngợm:
- Mẹ, ngài cũng đừng nghĩ đi đâu quá xa, con chỉ nói sai một lời mà thôi.
- Không phải nói sai thì càng tốt.
Triệu Tuyết Hoa dùng giọng cực kỳ có ý nghĩa nói, sau đó bà lại bĩu môi:
- Tiểu Bắc đã đưa Tiểu Bảo Nhi đi ngủ trưa, con nói nhỏ một chút, đừng đánh thức con.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn rón rén đi tới, khẽ đẩy cửa phòng, thế là tiếng ca du dương truyền vào trong tai. Vương Tử Quân nhìn tivi đang mở, lại nhìn qua Mạc Tiểu Bắc, hắn cười cười nói:
- Thế nào, Tiểu Bảo Nhi còn chưa ngủ sao?
Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ trang phục ở nhà, nàng lười biếng nằm trên giường, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì nàng khẽ hừ một tiếng rồi khẽ nói:
- Con của anh có một thói quen xấu, đó là mỗi lần ngủ phải hát cho mới chịu, không thì cứ mãi náo loạn, vừa khóc vừa kêu.
Vương Tử Quân cười cười, hắn đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Bắc, khẽ nắm bàn tay con trai đang được quấn chăn lông, lại khẽ nói:
- Con trẻ thích nghe hát, đây không phải là tật xấu, điều này nói rõ con trai của anh rất hữu tình.
- Con của anh ngủ thích nghe hát, khốn nổi bài hát bình thường thì không chịu, chỉ thích nghe Liêu An Như hát mà thôi.
Mạc Tiểu Bắc nói rồi khẽ chỉ vào cô gái đang hát trên tivi nói.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn theo ngón tay của Mạc Tiểu Bắc, thấy Liêu An Như mặc váy trắng trên màn hình tivi, nàng đang hát một ca khúc tình cảm. Một ca khúc dân dã đã phổ biến biết bao nhiêu năm ở tỉnh Chiết Giang lúc này truyền vào tai Vương Tử Quân, hắn cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Năm xưa khi nông nhàn không phải Liêu An Như thường hát cho hắn nghe bài ca kia sao? Kiếp trước khi có con thì nàng cũng dùng bài hát của mình để ru con ngủt, bây giờ mọi chuyện lặp lại, thế nhưng hắn và Liêu An Như lại ở trên hai đường song song.
Bây giờ con của Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc lại thích nghe Liêu An Như hát mới chịu đi ngủ, tất cả chẳng lẽ là trùng hợp.
Vương Tử Quân nghĩ đến dĩ vãng mà không khỏi cảm thấy hai mắt ẩm ướt. Hắn khẽ lắc đầu, sau đó khẽ ôm Mạc Tiểu Bắc vào trong lòng. Lúc này tâm tình của hắn chậm rãi bình tĩnh lại, một cảm giác hạnh phúc chân thật xuất hiện trong đáy lòng.
Mạc Tiểu Bắc cũng lẳng lặng nằm trong lòng Vương Tử Quân, tuy nàng không biết chồng mình đang nghĩ cái gì, thế nhưng lúc này trên mặt nàng vẫn xuất hiện nụ cười cực kỳ mỹ mãn.
/1843
|