Bộ trưởng Chu nhìn những cây quải trượng của nhóm Lỗ lão gia tử, hắn vội vàng cười nói:
- Vâng, sẽ xin lỗi với các đồng chí thành phố La Nam, sẽ lập tức sửa đổi quyết định về tuyến đường sắt Mân Cô.
Bộ trưởng Chu nói đến đây thì nhìn về phía thứ trưởng Lam:
- Anh Lam, chuyện này anh phụ trách, phải hoàn thành trong hôm nay.
Thứ trưởng Lam sảng khoái đồng ý một tiếng, sau đó trầm giọng nói:
- Bộ trưởng Chu cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định xử lý tốt chuyện này, tuyệt đối sẽ làm cho các đồng chí thành phố La Nam được thỏa mãn.
- À, đường sắt Mân Cô nhất định phải đẩy nhanh tiến độ, sẽ nhanh chóng khởi công theo dúng phương án trước đó. Đồng thời các anh cũng phải làm tốt công tác trấn an tâm tình của các đồng chí thành phố La Nam.
Bộ trưởng Chu nói đến đây thì quay sang Khương Mộ Đông:
- Cục trưởng Khương, trước tiên anh giao tiếp công tác cho anh Tiền, bây giờ nhiệm vụ cấp bách của anh chính là xử lý hạng mục đường sắt Mân Cô.
Giao tiếp công tác nói thì cực kỳ đơn giản nhưng nghe vào trong tai lại làm cho Khương Mộ Đông sinh ra cảm giác khó chịu giống như ăn phải ruồi, tâm tình chợt rơi xuống đáy cốc.
Khương Mộ Đông hiểu rất rõ trên quan trường là nói nửa câu hiểu nửa câu, sẽ không bao giờ biểu đạt thẳng thắn ý nghĩ của mình. Rời thuyền thì dễ lên thuyền thì khó, giao tiếp thì dễ, nếu muốn lấy lại lãnh địa của mình thì chỉ sợ không dễ như hai chữ giao tiếp mà thôi.
Từ khi Khương Mộ Đông tiến vào công tác trong cục đường sắt thì đã được ba năm, dù hắn luôn tuân thủ nghiêm ngặt các nguyên tắc của mình, làm thật tốt công tác nhưng lại không được bất kỳ vị lãnh đạo nào tán thưởng. Sau này vô tình cùng thứ trưởng Lam đến cơ sở nghiên cứu, được thứ trưởng Lam nhìn trúng và nâng đỡ đến vị trí hiện tại. Hắn thật sự cảm thấy thứ trưởng Lam có ơn tri ngộ với mình, hắn luôn đi bên cạnh thứ trưởng Lam, luôn trung thành và tận tâm với lãnh đạo của mình.
Nhưng một điều làm cho Khương Mộ Đông cảm thấy bất an chính là mặc dù thứ trưởng Lam luôn nói tốt về mình, hơn nữa bình thường bộ trưởng Chu cũng không đối xử tệ với mình, thế nhưng hắn luôn cảm thấy mình và bộ trưởng Chu có cảm giác cách xa. Hắn mãi không thể trở thành tâm phúc của bộ trưởng Chu, điều này làm hắn cảm thấy rất uể oải.
Khương Mộ Đông cảm thấy mình còn thiếu trình độ, vẫn chưa đến thời điểm có thể tiến lên. Nếu hắn muốn tiến được một bước nữa, ngoài việc chiếm được hảo cảm của bộ trưởng Chu, còn phải liên tục cố gắng và phấn đấu. Thế cho nên hắn không dám qua loa công tác, cố gắng tận chức tận trách.
Không ngờ Khương Mộ Đông cho ra một hành vi nịnh bợ thứ trưởng Lam lại chọc giận bộ trưởng Chu. Khi nghe thấy bộ trưởng Chu nói mình chuẩn bị làm tốt công tác giao tiếp, hắn cảm thấy trong lòng khó chịu như mèo cào nhưng căn bản là không thể phát tiết. Không giao tiếp công tác được sao? Hắn có quyền lợi phản đối sao? Trong đầu hắn lóe lên những ý nghĩ như vậy, cuối cùng hắn cung chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ mà thôi.
- Lão lãnh đạo, đã đến giữa trưa rồi, ngài xem, chúng ta có nên đi dùng bữa cơm rau dưa không? Căn tin của đơn vị chúng tôi thật sự không tồi.
Bộ trưởng Chu đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó nói với bốn người Lỗ lão gia tử.
Lỗ Tiền Tiến nhìn đồng hồ, sau đó lão khoát tay áo nói:
- Chờ chút nữa rồi hãy dùng cơm, khi nào nghe được các cậu sắp xếp ổn thỏa vụ này, chúng tôi mới có thể an tâm nuốt cơm được.
Lỗ Tiền Tiến nói một câu như vậy làm cho thứ trưởng Lam và cục trưởng Khương thật sự ngồi không yên. Dưới ánh mắt của bộ trưởng Chu, hai người bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của bộ trưởng Chu.
Khương Mộ Đông đi trên hành lang nhìn bước chân vẫn ổn định của thứ trưởng Lam mà càng cảm thấy thêm uất ức. Thế nhưng hắn dù có uất ức cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ khẽ hô một câu thứ trưởng Lam.
Thứ trưởng Lam chợt dừng bước, sau đó hắn nhìn thoáng qua bốn phía, lại dùng giọng từ trên cao nhìn xuống để chất vấn:
- Mộ Đông, cậu làm thế nào vậy? Cậu không phải nói hạng mục đường sắt Mân Cô không có chuyện gì sao? Bây giờ sao lại biến thành thế này?
Khương Mộ Đông nhìn ánh mắt đầy ý nghĩa sâu xa của thứ trưởng Lam, hắn biết rõ thứ trưởng Lam đang biểu đạt sự bất mãn mãnh liệt với chính mình. Nhưng sự việc này sao có thể trách Khương Mộ Đông hắn được? Chẳng qua lúc này hắn đối diện với người có tác dụng lớn với tình huống đông sơn tái khởi của mình, hắn vẫn cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, sau đó khẽ nói:
- Thứ trưởng Lam, tôi cũng không ngờ sự việc như thế này.
- Không ngờ sao? Cậu cảm thấy nói một câu không ngờ là được à? Cậu có biết việc này vừa được khui ra thì xuất hiện bao nhiêu bị động không?
Thứ trưởng Lam vung tay lên, giọng điệu tuy không quá lớn nhưng khí thế lại cực kỳ mãnh liệt.
Khương Mộ Đông đưa hạng mục đường sắt Mân Cô từ La Nam sang Đông Bộ chủ yếu là vì thứ trưởng Lam muốn tặng cho một đại nhân vật một phần nhân tình, kết quả thì chuyện tốt không thành, ngược lại còn biến hay thành dở, như vậy thứ trưởng Lam còn thể diện nào nữa?
"Nhưng con bà nó nếu không có chỉ thị của anh, tôi sẽ làm chuyện ngu xuẩn này sao? Bây giờ sự việc phát sinh vấn đề, anh không có việc gì lại còn quay lại cắn ngược tôi, thậm chí lúc này vị trí của tôi còn khó thể giứ lại được!"
Tuy Khương Mộ Đông oán giận không thôi, thế nhưng hắn biết rõ mình ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, dù sao thì có một số việc sau này hắn còn nhờ cậy vào thứ trưởng Lam.
- Thứ trưởng Lam, tôi sai rồi, tôi công tác không chuyên chú, thế cho nên mang đến phiền phức cho anh.
Khương Mộ Đông mở miệng nói mà lửa giận trong lòng bùng cháy rất mạnh, thế nhưng lúc này dù thế nào thì hắn cũng phải nói ra những lời như vậy.
Thứ trưởng Lam khẽ gật đầu, hắn tiến lên một bước vỗ lên vai của Khương Mộ Đông, sau đó dùng giọng ý nghĩa sâu xa nói:
- Mộ Đông, tôi biết rõ trong sự kiện này cậu cũng không phải cố ý. Cậu cứ yên tâm, còn nhiều thời gian, tất cả sẽ khá hơn thôi.
Tuy chỉ là hai câu nói nhưng lại làm cho Khương Mộ Đông sinh ra cảm giác an ủi, nếu thứ trưởng Lam đã nói khá hơn, như vậy sau này mình sẽ tuyệt đối không có vấn đề gì. Hắn nghĩ tới những diều này, thế là trong lòng buông lỏng hơn rất nhiều.
- Thứ trưởng Lam, trước mắt chúng ta nên làm gì bây giờ?
Khương Mộ Đông hít vào một hơi thật sâu, sau đó hắn cố gắng bày tỏ lòng trung thành và dùng giọng tận tâm nói.
- Có thể làm thế nào nữa? Chúng ta tìm đám cán bộ thành phố La Nam, nên xin lỗi thì nói lời xin lỗi, nói rằng hạng mục đường sắt Mân Cô sẽ tiếp tục kế hoạch ban đầu, để bọn họ quay về chuẩn bị sẵn sàng, tranh thủ chuẩn bị khởi công.
Thứ trưởng Lam thở dài một hơi rồi khẽ nói.
"Xin lỗi!"
Hai chữ này thật sự làm cho Khương Mộ Đông giống như ăn phải ruồi bọ, dù hai từ xin lỗi nói ra từ miệng thứ trưởng Lam, thế nhưng hắn biết rõ thứ trưởng Lam tuyệt đối không phải là người nói ra hai chữ này. Thứ trưởng Lam không thể nói, như vậy người cần mở miệng nói chính là bản thân hắn.
Khương Mộ Đông nghĩ đến lời nói trước khi đi ra khỏi phòng của viên bí thư thị ủy trẻ tuổi kia, hắn chợt cảm thấy hai môi của mình khô rát khó chịu. Hắn bây giờ phải đi xin lỗi tên khốn trẻ tuổi ngang ngược kia, hắn còn thể diện nữa không?
Thứ trưởng Lam giống như không nhìn thấy vẻ mặt của Khương Mộ Đông biến đổi, hắn nhìn thoáng qua bầu không khí khô nóng bên ngoài, sau đó khẽ nói:
- Người của thành phố La Nam ở chỗ nào, chúng ta cùng đi đến đó một chuyến.
- Đi đến sao? Thứ trưởng Lam, không bằng chúng ta gọi điện thoại cho bọn họ chạy đến?
Khương Mộ Đông chợt sững sờ rồi dùng giọng đề nghị nói.
Thứ trưởng Lam dùng ánh mắt không vui nhìn Khương Mộ Đông, lúc này hắn thật sự cảm thấy thuộc hạ của mình là một con heo. Những chuyện thế này nếu người ta đã sắp xếp được tốt đẹp như vậy, nếu anh còn cố gắng chống đỡ không chịu cúi đầu, như vậy bọn họ sẽ bỏ qua cho sao? Thế nhưng Khương Mộ Đông là người chịu tội thay cho hắn, dù hắn thật sự phê bình ý nghĩ của Khương Mộ Đông, thế nhưng biểu hiện vẫn là ẩn nhẫn không phát tác.
- Đi thôi.
Thứ trưởng Lam không muốn giải thích với Khương Mộ Đông, hắn nhanh chóng đi ra bên ngoài. Khương Mộ Đông nhìn hình bóng của thứ trưởng Lam, hắn trầm ngâm giây lát rồi nhanh chóng đi theo. Xe đã đợi sẵn bên ngoài, sau khi lên xe thì thứ trưởng Lam nhìn thoáng qua Khương Mộ Đông:
- Tiểu Lý lái xe, cậu chỉ rõ vị trí.
- Vâng, sẽ xin lỗi với các đồng chí thành phố La Nam, sẽ lập tức sửa đổi quyết định về tuyến đường sắt Mân Cô.
Bộ trưởng Chu nói đến đây thì nhìn về phía thứ trưởng Lam:
- Anh Lam, chuyện này anh phụ trách, phải hoàn thành trong hôm nay.
Thứ trưởng Lam sảng khoái đồng ý một tiếng, sau đó trầm giọng nói:
- Bộ trưởng Chu cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định xử lý tốt chuyện này, tuyệt đối sẽ làm cho các đồng chí thành phố La Nam được thỏa mãn.
- À, đường sắt Mân Cô nhất định phải đẩy nhanh tiến độ, sẽ nhanh chóng khởi công theo dúng phương án trước đó. Đồng thời các anh cũng phải làm tốt công tác trấn an tâm tình của các đồng chí thành phố La Nam.
Bộ trưởng Chu nói đến đây thì quay sang Khương Mộ Đông:
- Cục trưởng Khương, trước tiên anh giao tiếp công tác cho anh Tiền, bây giờ nhiệm vụ cấp bách của anh chính là xử lý hạng mục đường sắt Mân Cô.
Giao tiếp công tác nói thì cực kỳ đơn giản nhưng nghe vào trong tai lại làm cho Khương Mộ Đông sinh ra cảm giác khó chịu giống như ăn phải ruồi, tâm tình chợt rơi xuống đáy cốc.
Khương Mộ Đông hiểu rất rõ trên quan trường là nói nửa câu hiểu nửa câu, sẽ không bao giờ biểu đạt thẳng thắn ý nghĩ của mình. Rời thuyền thì dễ lên thuyền thì khó, giao tiếp thì dễ, nếu muốn lấy lại lãnh địa của mình thì chỉ sợ không dễ như hai chữ giao tiếp mà thôi.
Từ khi Khương Mộ Đông tiến vào công tác trong cục đường sắt thì đã được ba năm, dù hắn luôn tuân thủ nghiêm ngặt các nguyên tắc của mình, làm thật tốt công tác nhưng lại không được bất kỳ vị lãnh đạo nào tán thưởng. Sau này vô tình cùng thứ trưởng Lam đến cơ sở nghiên cứu, được thứ trưởng Lam nhìn trúng và nâng đỡ đến vị trí hiện tại. Hắn thật sự cảm thấy thứ trưởng Lam có ơn tri ngộ với mình, hắn luôn đi bên cạnh thứ trưởng Lam, luôn trung thành và tận tâm với lãnh đạo của mình.
Nhưng một điều làm cho Khương Mộ Đông cảm thấy bất an chính là mặc dù thứ trưởng Lam luôn nói tốt về mình, hơn nữa bình thường bộ trưởng Chu cũng không đối xử tệ với mình, thế nhưng hắn luôn cảm thấy mình và bộ trưởng Chu có cảm giác cách xa. Hắn mãi không thể trở thành tâm phúc của bộ trưởng Chu, điều này làm hắn cảm thấy rất uể oải.
Khương Mộ Đông cảm thấy mình còn thiếu trình độ, vẫn chưa đến thời điểm có thể tiến lên. Nếu hắn muốn tiến được một bước nữa, ngoài việc chiếm được hảo cảm của bộ trưởng Chu, còn phải liên tục cố gắng và phấn đấu. Thế cho nên hắn không dám qua loa công tác, cố gắng tận chức tận trách.
Không ngờ Khương Mộ Đông cho ra một hành vi nịnh bợ thứ trưởng Lam lại chọc giận bộ trưởng Chu. Khi nghe thấy bộ trưởng Chu nói mình chuẩn bị làm tốt công tác giao tiếp, hắn cảm thấy trong lòng khó chịu như mèo cào nhưng căn bản là không thể phát tiết. Không giao tiếp công tác được sao? Hắn có quyền lợi phản đối sao? Trong đầu hắn lóe lên những ý nghĩ như vậy, cuối cùng hắn cung chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ mà thôi.
- Lão lãnh đạo, đã đến giữa trưa rồi, ngài xem, chúng ta có nên đi dùng bữa cơm rau dưa không? Căn tin của đơn vị chúng tôi thật sự không tồi.
Bộ trưởng Chu đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó nói với bốn người Lỗ lão gia tử.
Lỗ Tiền Tiến nhìn đồng hồ, sau đó lão khoát tay áo nói:
- Chờ chút nữa rồi hãy dùng cơm, khi nào nghe được các cậu sắp xếp ổn thỏa vụ này, chúng tôi mới có thể an tâm nuốt cơm được.
Lỗ Tiền Tiến nói một câu như vậy làm cho thứ trưởng Lam và cục trưởng Khương thật sự ngồi không yên. Dưới ánh mắt của bộ trưởng Chu, hai người bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của bộ trưởng Chu.
Khương Mộ Đông đi trên hành lang nhìn bước chân vẫn ổn định của thứ trưởng Lam mà càng cảm thấy thêm uất ức. Thế nhưng hắn dù có uất ức cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ khẽ hô một câu thứ trưởng Lam.
Thứ trưởng Lam chợt dừng bước, sau đó hắn nhìn thoáng qua bốn phía, lại dùng giọng từ trên cao nhìn xuống để chất vấn:
- Mộ Đông, cậu làm thế nào vậy? Cậu không phải nói hạng mục đường sắt Mân Cô không có chuyện gì sao? Bây giờ sao lại biến thành thế này?
Khương Mộ Đông nhìn ánh mắt đầy ý nghĩa sâu xa của thứ trưởng Lam, hắn biết rõ thứ trưởng Lam đang biểu đạt sự bất mãn mãnh liệt với chính mình. Nhưng sự việc này sao có thể trách Khương Mộ Đông hắn được? Chẳng qua lúc này hắn đối diện với người có tác dụng lớn với tình huống đông sơn tái khởi của mình, hắn vẫn cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, sau đó khẽ nói:
- Thứ trưởng Lam, tôi cũng không ngờ sự việc như thế này.
- Không ngờ sao? Cậu cảm thấy nói một câu không ngờ là được à? Cậu có biết việc này vừa được khui ra thì xuất hiện bao nhiêu bị động không?
Thứ trưởng Lam vung tay lên, giọng điệu tuy không quá lớn nhưng khí thế lại cực kỳ mãnh liệt.
Khương Mộ Đông đưa hạng mục đường sắt Mân Cô từ La Nam sang Đông Bộ chủ yếu là vì thứ trưởng Lam muốn tặng cho một đại nhân vật một phần nhân tình, kết quả thì chuyện tốt không thành, ngược lại còn biến hay thành dở, như vậy thứ trưởng Lam còn thể diện nào nữa?
"Nhưng con bà nó nếu không có chỉ thị của anh, tôi sẽ làm chuyện ngu xuẩn này sao? Bây giờ sự việc phát sinh vấn đề, anh không có việc gì lại còn quay lại cắn ngược tôi, thậm chí lúc này vị trí của tôi còn khó thể giứ lại được!"
Tuy Khương Mộ Đông oán giận không thôi, thế nhưng hắn biết rõ mình ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, dù sao thì có một số việc sau này hắn còn nhờ cậy vào thứ trưởng Lam.
- Thứ trưởng Lam, tôi sai rồi, tôi công tác không chuyên chú, thế cho nên mang đến phiền phức cho anh.
Khương Mộ Đông mở miệng nói mà lửa giận trong lòng bùng cháy rất mạnh, thế nhưng lúc này dù thế nào thì hắn cũng phải nói ra những lời như vậy.
Thứ trưởng Lam khẽ gật đầu, hắn tiến lên một bước vỗ lên vai của Khương Mộ Đông, sau đó dùng giọng ý nghĩa sâu xa nói:
- Mộ Đông, tôi biết rõ trong sự kiện này cậu cũng không phải cố ý. Cậu cứ yên tâm, còn nhiều thời gian, tất cả sẽ khá hơn thôi.
Tuy chỉ là hai câu nói nhưng lại làm cho Khương Mộ Đông sinh ra cảm giác an ủi, nếu thứ trưởng Lam đã nói khá hơn, như vậy sau này mình sẽ tuyệt đối không có vấn đề gì. Hắn nghĩ tới những diều này, thế là trong lòng buông lỏng hơn rất nhiều.
- Thứ trưởng Lam, trước mắt chúng ta nên làm gì bây giờ?
Khương Mộ Đông hít vào một hơi thật sâu, sau đó hắn cố gắng bày tỏ lòng trung thành và dùng giọng tận tâm nói.
- Có thể làm thế nào nữa? Chúng ta tìm đám cán bộ thành phố La Nam, nên xin lỗi thì nói lời xin lỗi, nói rằng hạng mục đường sắt Mân Cô sẽ tiếp tục kế hoạch ban đầu, để bọn họ quay về chuẩn bị sẵn sàng, tranh thủ chuẩn bị khởi công.
Thứ trưởng Lam thở dài một hơi rồi khẽ nói.
"Xin lỗi!"
Hai chữ này thật sự làm cho Khương Mộ Đông giống như ăn phải ruồi bọ, dù hai từ xin lỗi nói ra từ miệng thứ trưởng Lam, thế nhưng hắn biết rõ thứ trưởng Lam tuyệt đối không phải là người nói ra hai chữ này. Thứ trưởng Lam không thể nói, như vậy người cần mở miệng nói chính là bản thân hắn.
Khương Mộ Đông nghĩ đến lời nói trước khi đi ra khỏi phòng của viên bí thư thị ủy trẻ tuổi kia, hắn chợt cảm thấy hai môi của mình khô rát khó chịu. Hắn bây giờ phải đi xin lỗi tên khốn trẻ tuổi ngang ngược kia, hắn còn thể diện nữa không?
Thứ trưởng Lam giống như không nhìn thấy vẻ mặt của Khương Mộ Đông biến đổi, hắn nhìn thoáng qua bầu không khí khô nóng bên ngoài, sau đó khẽ nói:
- Người của thành phố La Nam ở chỗ nào, chúng ta cùng đi đến đó một chuyến.
- Đi đến sao? Thứ trưởng Lam, không bằng chúng ta gọi điện thoại cho bọn họ chạy đến?
Khương Mộ Đông chợt sững sờ rồi dùng giọng đề nghị nói.
Thứ trưởng Lam dùng ánh mắt không vui nhìn Khương Mộ Đông, lúc này hắn thật sự cảm thấy thuộc hạ của mình là một con heo. Những chuyện thế này nếu người ta đã sắp xếp được tốt đẹp như vậy, nếu anh còn cố gắng chống đỡ không chịu cúi đầu, như vậy bọn họ sẽ bỏ qua cho sao? Thế nhưng Khương Mộ Đông là người chịu tội thay cho hắn, dù hắn thật sự phê bình ý nghĩ của Khương Mộ Đông, thế nhưng biểu hiện vẫn là ẩn nhẫn không phát tác.
- Đi thôi.
Thứ trưởng Lam không muốn giải thích với Khương Mộ Đông, hắn nhanh chóng đi ra bên ngoài. Khương Mộ Đông nhìn hình bóng của thứ trưởng Lam, hắn trầm ngâm giây lát rồi nhanh chóng đi theo. Xe đã đợi sẵn bên ngoài, sau khi lên xe thì thứ trưởng Lam nhìn thoáng qua Khương Mộ Đông:
- Tiểu Lý lái xe, cậu chỉ rõ vị trí.
/1843
|