Thời tiết tháng bảy nóng nực khó chịu, đại đa số trường học bây giờ đều đã được nghỉ, thế nhưng trong các trường học ở trong thôn xóm, hầu như trẻ em đều phải đến trường.
Trường học trong thôn có tổng cộng hơn ba mươi học sinh, dĩ vãng những học sinh này đến trường đều vui tươi chơi đùa, chưa đến thời gian vào lớp đều chưa chịu dừng cuộc chơi. Thế nhưng ngày hôm nay tình huống có chút khác thường, những học sinh thường ngày vui đùa ầm ĩ bây gời lạ ngồi rất có quy củ trong phòng.
Ánh mắt bọn chúng đều nhìn về phía Lâm Dĩnh Nhi đã thu thập gọn gàng, tất cả cặp mắt đều tỏ ra không muốn.
Lâm Dĩnh Nhi tất nhiên hiểu những ánh mắt này, nàng dạy học ở đây được hai năm, lúc đầu trong cuộc sống của nàng đầy hình bóng của người kia. Sau này nàng tiếp xúc nhiều với học sinh của mình, thế là một lòng vì công việc. Vì vậy khi mà chấm dứt thời gian làm giáo viên tình nguyện, nàng rất quyến luyến ánh mắt của đám trẻ, thật sự khó thể nào muốn xa rời. Nhưng Đông Bộ là thành phố mà người kia thật sự phủ vầng hào quang xuống bao phủ khắp nơi, nàng không thể tiếp tục ở lại được nữa.
- Cô Lâm, học sinh đã đến đông đủ, nếu không bây giờ chúng ta lên đường thôi.
Đứng bên cạnh Lâm Dĩnh Nhi là một cô gái trẻ, nàng cắt tóc ngắn nhìn qua có vẻ rất gọn gàng. Cô gái này chính là sinh viên tình nguyện tiếp nhận công tác của Lâm Dĩnh Nhi ở trong thôn tên là Trần Lệ Dương, tuy mới tiếp xúc với Lâm Dĩnh Nhi được hai ngày, thế nhưng nàng cũng là người có tính cách rất cởi mở.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn trời, sau đó nghêng đầu nghĩ một lát, lại tiếp tục lên tiếng:
- Chờ thêm một lát nữa.
"Còn chờ cái gì nữa?"
Trần Lệ Dương không rõ ý nghĩ của Lâm Dĩnh Nhi, thế nhưng Lâm Dĩnh Nhi phải rời đi, bữa cơm lần này cũng được tổ chức vì Lâm Dĩnh Nhi, vì vậy lúc này nàng cũng không muốn phản đối ý kiến của Lâm Dĩnh Nhi.
Nửa giờ trôi qua, bầu không khí trong trường vẫn như trước thế nhưng hai bàn tay nhỏ của Lâm Dĩnh Nhi không khỏi xiết chặt lại, nàng dùng ánh mắt u oán nhìn bầu trời, sau đó thầm nghĩ trong lòng:
- Chẳng lẽ anh ta thật sự không đến sao?
Thời gian dần trôi qua, thế nhưng người được chờ đợi lại không xuất hiện. Lâm Dĩnh Nhi nhìn ánh mắt nghi ngờ của Trần Lệ Dương, nàng khẽ cắn môi thất vọng nói:
- Chúng ta đi thôi.
Lần này tổ chức cắm trại ngoài ngọn núi nhỏ phía bên kia, cách thôn hai dặm, ngọn núi không lớn, cũng không có động vật gì lớn, là một nơi cỏ cây xanh tốt, cực kỳ phù hợp để chơi đùa vận động. Trước kia nàng không ít lần đưa học sinh của mình đến đây chơi, bây giờ trước khi đi thì đám học sinh cũng yêu cầu nàng đưa ra đó một lần nữa.
Vì ngày mai sẽ phải đi, thế cho nên lúc này Lâm Dĩnh Nhi thật sự rất mất vui. Nàng nhìn ngôi trường thân quen, thế là cẩn thận đi về phía trường.
Người kia vẫn chưa xuất hiện, khi Lâm Dĩnh Nhi đi ra khỏi thôn thì điện thoại chợt vang lên. Nàng lấy điện thoại nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện mình nhận được một tin nhắn.
- Dĩnh Nhi, tạm thời có nhiệm vụ tiếp đãi, anh không đến được, các em cứ vui chơi thoải mái đi.
Dù tin nhắn không có lưu tên thế nhưng Lâm Dĩnh Nhi biết rõ đó là ai, nàng nhìn những dòng chữ ngắn ngủi, thế là cảm thấy trong lòng chợt đau đớn. Một cảm gáic giống như biển gầm đánh úp lại, nàng giống như bị bao phủ, mũi chua xót, thiếu chút nữa thì nước mắt chảy tràn.
Những năm này Lâm Dĩnh Nhi chưa từng nói qua lời yêu, vì nàng căn bản cũng không có ý muốn lập gia đình. Nàng cho rằng cứ như vậy với Vương Tử Quân là quá đủ rồi, nàng tự giễu chính mình, nghĩ mình cứ cố gắng muốn phân một chén canh với Mạc Tiểu Bắc. Nàng cũng không cảm thấy mình đáng thương hay bất hạnh, nàng cho rằng mình chỉ cần nắm điểm mấu chốt là được, chỉ cần yêu hắn sâu sắc là tốt, căn bản chưa nghĩ đến tình huống chính mình bị thương tổn.
Chính Lâm Dĩnh Nhi căn bản không yêu cầu hắn làm gì, thầm nghĩ chỉ cần mình sống ở thành phố Đông Bộ, có thể cùng hắn sống một khoảng thời gian tốt đẹp là được, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy chút cơ hội như vậy cũng không có.
Lâm Dĩnh Nhi ngơ ngác nhìn trời, ánh mắt ngây ngẩn, vẻ mặt tái nhợt mệt mỏi. Đây là một biểu hiện của những cô gái thất tình, những giọt nước mắt cũng không khỏi chảy tràn trên mặt.
- Cô Lâm, chị làm sao vậy?
Trần Lệ Dương đi bên cạnh chợt hỏi Lâm Dĩnh Nhi.
Lâm Dĩnh Nhi nhanh chóng lau nước mắt, sau đó nàng dùng giọng thoải mái nói:
- Không có gì, bụi bay vào mắt mà thôi.
Lâm Dĩnh Nhi vừa nói vừa nhìn sang các học sinh:
- Các em, chúng ta hát một bài, cô sẽ bắt nhịp.
- Cá bơi trong dòng nước xanh mát, gió thổi lồng lộng, núi cao xanh ngắt một màu...
Tiếng ca trong trẻo của Lâm Dĩnh Nhi vang lên rất dễ nghe, khi âm thanh của nàng vang lên, một dàn đồng ca chợt cất lời vang vọng khắp con đường.
- Chim non bay phía trước dẫn đường, gió dịu dàng ve vuốt tà áo...
Trần Lệ Dương nhìn Lâm Dĩnh Nhi đang cất tiếng hát mà trong lòng bùng lên cảm giác kính nể. Nàng thầm nghĩ, cô giáo Dĩnh Nhi nhìn qua không lớn hơn mình vài tuổi thế nhưng thật sự là một cô gái có tình cảm đặc biệt với học sinh, không ngờ lúc này lại khóc, sau này mình rời khỏi nơi đây, không biết có rơi vào trạng thái như vậy không?
Trần Lệ Dương thầm nghĩ như vậy, thế nhưng bản năng lại làm cho nàng du nhập vào trong dàn đồng ca, đội ngũ nho nhỏ bắt đầu đi trên đường núi.
Không ít thôn dân thấy đội ngũ này, hơn nữa trên một ngọn núi nhỏ cách đó không xa có một người đang cầm kính viễn vọng lẳng lặng nhìn tất cả những gì đang xảy ra phía bên kia. Mặc dù là cách xa hơn một kilomet thế nhưng tiếng ca vẫn mơ hồ vang vọng đến bên này.
Lúc này Vương Tử Quân mặc một bộ trang phục nghỉ ngơi, hắn thông qua kính viễn vọng mà thấy được đội ngũ trước mắt, thấy người đi đầu đang cất tiếng hát là Lâm Dĩnh Nhi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt miễn cưỡng vui cười của Lâm Dĩnh Nhi, hắn cảm thấy giống như có thứ gì đó chọc vào tìm mình, thật sự rất đau. Hắn thật sự rất muốn chạy đến lau nước mắt cho nàng, thế nhưng lý trí của hắn lại thật sự không nhịn được.
Nếu đã không thể cho nàng được hạnh phúc, như vậy thì nên kết thúc sẽ tốt hơn.
Vương Tử Quân xiết chặt nắm đấm, hắn nhìn đội ngũ chậm rãi đi lên núi, đội ngũ kia càng đi thì càng xa rời ánh mắt của hắn.
Đội ngũ chậm rãi đi lên một ngọn núi nhỏ, đám trẻ được Lâm Dĩnh Nhi và Trần Lệ Dương dẫn dắt bắt đầu trò chơi của mình, sau đó túa ra đi nhặt củi. Lâm Dĩnh Nhi lúc này giống như đã hoàn toàn quên đi mọi thứ, nàng lớn tiếng nói cười, lớn tiếng chơi đùa...
Tuy không nghe được âm thanh thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể thông qua kính viễn vọng để thấy được những hình bóng vui đùa ầm ĩ ở phía bên kia. Hắn nhìn cô gái giống như quay về thời điểm tuổi xuân tràn đầy sức sống năm xưa, thế nhưng trong lòng lại căn bản không có chút vui sướng nào khác.
Đó là những gì Vương Tử Quân muốn được thấy, có thể nói Lâm Dĩnh Nhi khôi phục như vậy sẽ rất tốt, thế nhưng hắn lại sinh ra chút cảm giác không đúng.
Thời gian là phương thuốc chữa thương tốt nhất, trong lòng chợt xẹt qua ý nghĩ như vậy. Thế là hắn nắm thật chặt kính viễn vọng, hắn nhìn đám người chơi đùa ầm ĩ, lại càng chú tâm vào hình bóng một Lâm Dĩnh Nhi đang rất vui vẻ.
Không biết qua bao lâu thì phía bên kia bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, ở ngọn núi bên kia mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu của Vương Tử Quân. Lần này Vương Tử Quân không chuẩn bị nhiều lắm, thế cho nên khi ánh mắt trời chiếu xuống thì hắn căn bản cảm thấy rất khó chịu.
Thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không muốn đi, hắn muốn quan sát cô gái kia, mãi đến khi cuộc dã ngoại chấm dứt mới thôi.
Không vì cái gì khác, chỉ là Vương Tử Quân muốn nhìn như vậy.
Có lẽ là sẽ tốt hơn, Vương Tử Quân nghĩ đến hành trình dị quốc tha hương của Lâm Dĩnh Nhi, hắn không khỏi thầm nghĩ chua xót như vậy.
Vương Tử Quân hoàn toàn đặt ánh mắt của mình về phía bên kia, hắn chỉ chú ý đến hình ảnh mình cần, hoàn toàn quên mất ánh nắng mặt trời khốc liệt chiếu lên đỉnh đầu đã không còn, một đám mây đen lớn chợt giương nanh múa vuốt bao phủ cả bầu trời.
- Ầm!
Một tiếng sấm xẹt qua không trung, khi tiếng sấm vang lên, không những Vương Tử Quân thức tỉnh trong trạng thái trầm ngâm, hơn nữa đám người Lâm Dĩnh Nhi đang vui vẻ nô đùa ở phía bên kia cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
- Các em, trời sắp mưa rồi, chúng ta nhanh chóng thu dọn rồi quay về thôi.
Lâm Dĩnh Nhi đã sống ở đây được hai năm, nàng thấy bầu trời tối đen, thế là vội vàng nói.
Trần Lệ Dương sẽ không phản đối ý kiến của Lâm Dĩnh Nhi, nàng khẽ gật đầu rồi nói với nhóm học sinh:
- Tập hợp, chúng ta về trường.
Khi hai người đang tập trung đội ngũ, đột nhiên một cô bé chạy đến nói:
- Thưa cô, Triệu Tiểu Sơn và Lâm Nhị Trụ đến bên kia hái hoa cho cô, nói chờ một lát rồi quay về.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn về phía bên kia mà chợt sững sờ, nàng không ngờ lúc này hai cậu học sinh kia vẫn còn muốn hái hoa cho mình, điều này không khỏi làm cho nàng thêm cảm động.
- Bộp bộp bộp.
Những hạt mưa lớn phủ xuống tầm tã, chỉ sau nháy mắt đã làm cho mặt đất ướt đẫm.
Mưa quá lớn, Lâm Dĩnh Nhi nhìn cơn mưa ào ào mà khẽ cắn môi:
- Cô Trần, cô đưa bọn nhỏ về trước, tôi sẽ đi tìm bọn họ.
Lâm Dĩnh Nhi nói xong thì cũng không chờ Trần Lệ Dương lên tiếng, nàng chạy về phía đỉnh núi.
Trần Lệ Dương nhìn hình ảnh Lâm Dĩnh Nhi chạy lên núi trong màn mưa, nàng lau nước mưa trên mặt, sau đó lớn tiếng nói:
- Các em, tất cả mọi người đi theo cô, không cho phép ai tụt về phía sau. Mọi người tay nắm tay, đừng để cho ai tụt lại, nếu có ai tụt lại phía sau thì phải nhanh chóng báo với cô, các em nghe rõ không?
Âm thanh của cô giáo Trần nhanh chóng bị tiếng mua ồn ào bao phủ, đội ngũ nhanh chóng đi xuống núi. Lúc này kính viễn vọng của Vương Tử Quân ở phía bên kia lại chĩa về phía hình bóng Lâm Dĩnh Nhi đang chạy lên đỉnh núi.
Lúc này toàn thân Vương Tử Quân đã ướt đẫm, thế nhưng hắn vẫn nhìn về phía Lâm Dĩnh Nhi đang chạy lên núi, trong lòng chợt bùng lên cảm giác lo lắng. Hắn hầu như không chút do dự, nhanh chóng ném kính viễn vọng ra, sau đó chạy về phía Lâm Dĩnh Nhi, chạy về phía ngọn núi ở bên kia.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, mưa rất lớn, hai ngọn núi chỉ cách nhau hơn một kilomet, thế nhưng Vương Tử Quân lại cất bước rất khó khăn.
Khi Vương Tử Quân khổ sở chạy đến dưới chân núi, lúc này mưa đã trắng xóa trước mặt, một tia chớp lóe lên giống như một con rồng điện chạy xẹt qua không gian, tất cả được chiếu sáng rực rỡ.
Nhất định phải tìm được Lâm Dĩnh Nhi, nhất định phải tìm được nàng.
Tron đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân nhanh chóng chạy đi. Khi hắn chạy được vài trăm bước, hắn chợt nhìn thấy hai cậu bé trai hơn mười tuổi chạy về phía mình.
Dù trong màn mưa nhưng Vương Tử Quân vẫn nhận ra hai cậu bé kia chính là những học sinh thường vây quanh Lâm Dĩnh Nhi vào lúc vừa rồi. Hắn nhớ đến tình huống Trần Lệ Dương đưa nhóm học sinh kia đi về một phía khác quay về thôn, trong lòng đã thầm hiểu vì sao Lâm Dĩnh Nhi lại chạy lên núi.
- Các cậu là học sinh của cô Lâm phải không? Có thấy cô Lâm đâu không?
Vương Tử Quân lớn tiếng nói.
Một cậu bé nhìn thấy bộ dạng vội vàng của Vương Tử Quân cũng hô lớn:
- Chúng cháu đi hái hoa, khi thấy trời mưa thì đi đường tắt về nhà.
- Các cháu về trước đi!
Vương Tử Quân vừa nói vừa chạy về phía ngọn núi ở phía bên kia.
Hai cậu học sinh đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng chạy về phía thôn. Lúc này bầu trời càng thêm âm u, tiếng sấm chớp ầm ầm giống như điên cuồng rạch phá trời xanh. Toàn thân Vương Tử Quân ướt đẫm, hắn nhìn những giọt mưa trút xuống như thác, trong lòng càng sinh ra cảm giác xấu.
Trời mưa lớn như vậy, không biết Lâm Dĩnh Nhi có gặp chuyện gì không may không?
Vương Tử Quân chạy lên núi, tầm nhìn không được xa, trong thế giới mưa hắn cảm thấy đất trời quá mênh mông, có thể nói khó thể nào tìm ra hình bóng yểu điệu của Lâm Dĩnh Nhi vào lúc này.
Vô tình Vương Tử Quân lại tự trách mình, nếu như lúc đầu hắn tham gia cuộc dã ngoại hôm nay, nếu như hắn ở bên cạnh Lâm Dĩnh Nhi, như vậy thì công tác tìm kiếm hai học sinh kia cũng không rơi lên đầu Lâm Dĩnh Nhi.
- Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi, em ở đâu?
Tuy âm thanh của Vương Tử Quân là rất nhỏ trong tiếng mưa lớn ào ào, thế nhưng hắn vẫn cố gắng hét vào không gian.
Ngoài tiếng mưa ào ào thì cũng chỉ có tiếng gió rít qua kẽ đá, không còn bất kỳ âm thanh nào khác đáp lời Vương Tử Quân.
Khi chạy lên đỉnh núi, Vương Tử Quân không cẩn thận mà trợt chân, cơ thể ngã xuống đất. May mà hắn phản ứng nhanh, khi ngã sấp xuống thì hắn nhanh chóng giữ lấy một khối đá trên mặt đất, vì vậy mà cũng không có vấn đề gì, chẳng qua bàn tay có hơi đau một chút.
- Dĩnh Nhi, Lâm Dĩnh Nhi...
Vương Tử Quân đứng lên khỏi mặt đất, hắn cũng không dám lười biếng mà bước nhanh hơn vài phần. Một người đàn ông như hắn còn cảm thấy khó đứng vững vào thời điểm trời mưa trơn trượt như thế này huống hồ là một người trói gà không chặt như Lâm Dĩnh Nhi.
Vương Tử Quân nhìn những khối đá bị nước cuốn xuống dưới núi, trong đầu hắn càng thêm xuất hiện những ý nghĩ không tốt.
"Nhất định phải tìm được Lâm Dĩnh Nhi, nhất định phải bảo đảm an toàn cho nàng!"
- Ào ào!
Mưa liên tục đổ xuống như thác, làm cho nước chảy trên mặt đất văng lên tung tóe, bàn chân Vương Tử Quân chạy trên mặt đất cũng vang lên những âm thanh lộp bộp. Hắn cố gắng chạy về phía trước, trong cơn mưa không thấy một bóng người, hắn cảm thấy có chút mờ mịt, thầm nghĩ:
"Dĩnh Nhi, em đang ở nơi đâu?'
- Đùng đùng.
Tiếng sấm vang lên rất lớn, một tia chớp lóe lên chiếu sáng bầu trời bao la, thế nhưng tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, mọi thứ nhanh chóng trở về như cũ.
Ngọn núi không lớn, nếu như bình thường đi tìm người thì cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Nhưng bây giờ mưa lớn tầm tã, cũng không nghe ra âm thanh gì, không nhìn thấy người, tìm người trong tình huống này thật sự không khác gì mò kim đáy biển.
Vương Tử Quân cũng không buông xuôi, hắn cũng không bao giờ bỏ qua, chỉ là hắn cảm thấy bước chân của mình có chút khó khăn. Khi hắn chạy về phía trước, hắn thật sự cảm thấy rất sốt ruột, thế nhưng kết quả là chẳng thấy bất kỳ ai.
- Dĩnh Nhi, em ở đâu, em có nghe thấy tiếng anh không?
Sấm nổ vang trời, mưa bay tán loạn, trong thế giới mưa gió như vậy, Vương Tử Quân cảm thấy mình thật sự nhỏ bé. Hắn vừa khàn giọng hô hào Lâm Dĩnh Nhi ưừa lảo đảo đi về phía trước, nhưng lúc này giữa đất trời ngoài tiếng sấm cũng chỉ là âm thanh của hắn đang trả lời hắn.
Không thể buông tha, tuyệt đối không thể buông tha.
Vương Tử Quân cắn chặt môi, hắn tiếp tục đi lên. Khi hắn tiếp tục đi về phía trước, lúc này quần áo ướt đẫm và dán chặt vào người, cũng không biết đó là mồ hôi hai là nước mưa.
- Triệu Tiểu Sơn, Nhị Trụ, hai em ở chỗ nào, cô đến tìm các em...
Một âm thanh chợt truyền đến, chợt vang lên trong tai đúng lúc Vương Tử Quân đang dần tỏ ra tuyệt vọng, hắn nghe được những âm thanh như vậy mà trái tim chợt xiết chặt lại.
Vương Tử Quân sợ mình nghe lầm, hắn vội vàng ngậm miệng cố gắng vểnh tai nghe ngóng. Âm thanh truyền đến không làm cho hắn thất vọng, nó được phát ra từ một vị trí cách đó không xa.
- Lâm Dĩnh Nhi, anh ở chỗ này, Dĩnh Nhi, anh ở chỗ này...
Vương Tử Quân vốn đã cảm thấy khá mệt mỏi, thế nhưng lúc này không biế hắn lấy đâu ra sức lực, hắn nhanh chóng và hầu như là điên cuồng chạy về phía phát ra âm thanh.
Tiếng sấm vẫn vang vọng, mưa rơi bốn phía như trút nước, âm thanh vừa rồi chợt giống như biến mất, thật sự không nghe thấy được nữa, đồng thời mưa lớn ở bốn phía càng che mất tầm nhìn của Vương Tử Quân.
Không, vẫn không có, vẫn không có ai...
Sau khi chạy thêm cả trăm mét, Vương Tử Quân vẫn không phát hiện ra âm thanh kia. Hắn nhìn bầu trời mưa tầm tã, trong lòng chợt sinh ra cảm giác ảm đạm.
"Chẳng lẽ mình nghe lầm?"
Vương Tử Quân chợt nghĩ như vậy, hắn bắt đầu tĩnh tâm lắng nghe.
Nhưng âm thanh kia vẫn không vang lên, lúc này chỉ còn tiếng mưa rơi ào ào liên tục vang vọng trong không gian.
- Lâm Dĩnh Nhi, em ở đâu? Anh là Vương Tử Quân, anh đến tìm em, em có nghe rõ không?
Vương Tử Quân cố gắng hét lớn, lúc này hắn không còn biện pháp nào khác, ngoài tìm kiếm thì chỉ còn cách hô hào mà thôi. Tiếng mưa rơi quá lớn, hắn gào lên thế nhưng âm thanh cũng không thể nào chống lại tiếng mưa rơi, giống như vừa ra khỏi miệng đã nhanh chóng tan biến. Hắn thật sự cảm thấy rất gấp gáp, từ nhỏ đến lớn chưa từng khó chịu như lúc này, hắn thật sự không tìm được nàng, thật sự rất khó chịu.
- Ôi!
Một tiếng hô khác thường chợt vang lên, Vương Tử Quân nghe được âm thanh này thì chợt sững sờ. Hắn nhìn về phía trên, chợt cảm thấy một thứ gì đó giống như ôột con rồng đất đang ào xuống phía dưới với tốc độ điên cuồng.
- Lũ quét.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy mất hy vọng, hai chân mềm nhũn. Hắn nhìn dòng đất đá đang cuốn xuống, thế là không khỏi chạy vội về một hướng khác.
Trong phút chốc Vương Tử Quân chợt cảm thấy như đất đá sắp phủ lấp chính mình, hắn thầm nghĩ:
"Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi ơi là Dĩnh Nhi, em sẽ không phải có ý nghĩ tiêu cực đấy chứ? Anh rốt cuộc đã làm cho em cảm thấy đau lòng, em mau ra đây cho anh."
Vương Tử Quân vừa điên cuồng bỏ chạy vừa gào lên đua với tiếng mưa, lúc này hắn thật sự cũng không còn nhiều hy vọng, thầm nghĩ rằng Lâm Dĩnh Nhi chỉ sợ đã xảy ra vấn đề, thế là càng bỏ chạy nhanh hơn.
Khi Vương Tử Quân cố gắng bỏ chạy, dòng đất đá vừa rồi còn ở cách xa thế nhưng bây giờ đã phóng đến nhanh chóng, tốc đội của hắn khó thể nào sánh bằng. Khi hắn sắp bị đất đá phủ lấp, một bàn tay mạnh mẽ chợt vung ra giữ lấy hắn.
- Anh Tử Quân, mau đi về phía bên này.
Một âm thanh run rẩy vang lên, Vương Tử Quân nghe thấy như vậy mà chợt sững sờ, hắn bị một bàn tay mảnh khảnh kéo vào một hang động không quá lớn.
Hang động này chỉ sâu hơn hai mét, dựa vào tiếng sấm chớp lúc sáng lúc tối cũng thấy được vài thứ bên trong. Khi Vương Tử Quân vừa mới lách mình vào trong hang, đúng lúc đất đá như một con sóng thần cuốn qua bên cạnh.
Vương Tử Quân nhìn đất đá phóng qua ào ào mà chợt ngây cả người, hai chân nhũn ra. Vừa rồi mình chạy dưới trời mưa, hơn nữa có chút hoảng loạn mà sinh ra hồ đồ, nếu Lâm Dĩnh Nhi không kéo mình vào đây, chỉ sợ sẽ bị đất đá cuốn trôi xuống dưới núi.
Thế nhưng dù lúc này Vương Tử Quân đang ở trong hang động nhưng đất đá ào ạt phóng qua ở ngay bên cạnh, nếu lũ quét mạnh hơn, chỉ sợ hang động này sẽ bị đất đá lấp đầy, đến lúc đó chỉ sợ hai người bọn họ sẽ bị chôn sống. Với lượng mưa hiện tại thì dòng lũ ngoài kia tăng thêm vài phần cũng không là vấn đề.
- Anh Tử Quân, thật sự là anh sao?
Một giọng nói khó tin vang lên bên tai Vương Tử Quân.
Lúc này quần áo của Lâm Dĩnh Nhi đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm rồi dán lên cơ thể, ngực căng phồng tự nhiên và liên tục nhấp nhô theo hơi thở mãnh liệt của nàng, điều này làm cho trái tim của Vương Tử Quân cũng treo lên cao.
Lâm Dĩnh Nhi với mái tóc xỏa tung, lúc này nhìn nàng thật sự sinh ra vẻ đẹp kinh tâm động phách, bên ngoài đen kịt một mảnh, tiếng mưa rơi vẫn lấn át âm thanh đất trời.
Khi Vương Tử Quân nhìn cô gái trước mặt mà cảm thấy khó thở, lúc này Lâm Dĩnh Nhi đã lao vào trong lòng hắn, hai cơ thể nóng hổi giống như biến lại thành một.
- Anh Tử Quân, anh có thể đến, điều này làm em thật sự vui sướng, nhưng cũng thật sự khó chịu...
Tiếng nỉ non vang lên bên tai Vương Tử Quân, hắn nghe âm thanh này mà trong lòng bùng lên ngọn lửa nóng.
Vương Tử Quân nìhn qua bộ dạng khốn khổ và đáng yêu của Lâm Dĩnh Nhi, nhìn cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng áp vào người mình, thế là tất cả phòng tuyến tinh thần của hắn chợt sụp đổ. Hắn thương tiếc nâng gương mặt xinh đẹp của Lâm Dĩnh Nhi trong lòng bàn tay của mình, đầu lưỡi khẽ lướt trên môi nàng, hai bên ôm chặt lấy nhau, nụ hôn mãnh liệt, đầu lưỡi giống như linh hồn đang phiêu bồng và quấn chặt lấy nhau, toàn thân run lên. Hắn tự nói với mình:
"Mình không phải là thần, mình là người; mình không phải là quân tử, mình là tiểu nhân; mình không phải là hòa thượng; mình là mình. Sau này dù thế nào thì mình cũng sẽ tốt với cô ấy, tất cả phải là như vậy!"
Vương Tử Quân ôm chặt lấy cơ thể nóng hổi của Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng giống như bùng lên ngọn lửa thiêu đốt tất cả.
- Dĩnh Nhi, em không có gì là tốt rồi, làm anh sợ muốn chết.
Vương Tử Quân ôm chặt lấy Lâm Dĩnh Nhi, giọng nói rất khẽ, lúc này hắn thật sự giống như đang ôm một bảo vật của nhân gian vậy.
Khi hắn chuẩn bị mở miệng thì cặp môi đã bị một cặp môi khác lạnh băng áp lên, chiếc lưỡi non mềm giống như một con rắn nhỏ lại càng điên cuồng tiến vào trong miệng hắn, nó liên tục quấn lấy lưỡi hắn.
Bàn tay của Vương Tử Quân cũng điên cuồng vuốt ve cơ thể non mềm của thiếu nữ, hắn cảm thấy mình giống như một ngọn lửa, một ngọn lửa thiêu đốt tất cả, giống như bừng sáng cả hang động.
Trường học trong thôn có tổng cộng hơn ba mươi học sinh, dĩ vãng những học sinh này đến trường đều vui tươi chơi đùa, chưa đến thời gian vào lớp đều chưa chịu dừng cuộc chơi. Thế nhưng ngày hôm nay tình huống có chút khác thường, những học sinh thường ngày vui đùa ầm ĩ bây gời lạ ngồi rất có quy củ trong phòng.
Ánh mắt bọn chúng đều nhìn về phía Lâm Dĩnh Nhi đã thu thập gọn gàng, tất cả cặp mắt đều tỏ ra không muốn.
Lâm Dĩnh Nhi tất nhiên hiểu những ánh mắt này, nàng dạy học ở đây được hai năm, lúc đầu trong cuộc sống của nàng đầy hình bóng của người kia. Sau này nàng tiếp xúc nhiều với học sinh của mình, thế là một lòng vì công việc. Vì vậy khi mà chấm dứt thời gian làm giáo viên tình nguyện, nàng rất quyến luyến ánh mắt của đám trẻ, thật sự khó thể nào muốn xa rời. Nhưng Đông Bộ là thành phố mà người kia thật sự phủ vầng hào quang xuống bao phủ khắp nơi, nàng không thể tiếp tục ở lại được nữa.
- Cô Lâm, học sinh đã đến đông đủ, nếu không bây giờ chúng ta lên đường thôi.
Đứng bên cạnh Lâm Dĩnh Nhi là một cô gái trẻ, nàng cắt tóc ngắn nhìn qua có vẻ rất gọn gàng. Cô gái này chính là sinh viên tình nguyện tiếp nhận công tác của Lâm Dĩnh Nhi ở trong thôn tên là Trần Lệ Dương, tuy mới tiếp xúc với Lâm Dĩnh Nhi được hai ngày, thế nhưng nàng cũng là người có tính cách rất cởi mở.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn trời, sau đó nghêng đầu nghĩ một lát, lại tiếp tục lên tiếng:
- Chờ thêm một lát nữa.
"Còn chờ cái gì nữa?"
Trần Lệ Dương không rõ ý nghĩ của Lâm Dĩnh Nhi, thế nhưng Lâm Dĩnh Nhi phải rời đi, bữa cơm lần này cũng được tổ chức vì Lâm Dĩnh Nhi, vì vậy lúc này nàng cũng không muốn phản đối ý kiến của Lâm Dĩnh Nhi.
Nửa giờ trôi qua, bầu không khí trong trường vẫn như trước thế nhưng hai bàn tay nhỏ của Lâm Dĩnh Nhi không khỏi xiết chặt lại, nàng dùng ánh mắt u oán nhìn bầu trời, sau đó thầm nghĩ trong lòng:
- Chẳng lẽ anh ta thật sự không đến sao?
Thời gian dần trôi qua, thế nhưng người được chờ đợi lại không xuất hiện. Lâm Dĩnh Nhi nhìn ánh mắt nghi ngờ của Trần Lệ Dương, nàng khẽ cắn môi thất vọng nói:
- Chúng ta đi thôi.
Lần này tổ chức cắm trại ngoài ngọn núi nhỏ phía bên kia, cách thôn hai dặm, ngọn núi không lớn, cũng không có động vật gì lớn, là một nơi cỏ cây xanh tốt, cực kỳ phù hợp để chơi đùa vận động. Trước kia nàng không ít lần đưa học sinh của mình đến đây chơi, bây giờ trước khi đi thì đám học sinh cũng yêu cầu nàng đưa ra đó một lần nữa.
Vì ngày mai sẽ phải đi, thế cho nên lúc này Lâm Dĩnh Nhi thật sự rất mất vui. Nàng nhìn ngôi trường thân quen, thế là cẩn thận đi về phía trường.
Người kia vẫn chưa xuất hiện, khi Lâm Dĩnh Nhi đi ra khỏi thôn thì điện thoại chợt vang lên. Nàng lấy điện thoại nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện mình nhận được một tin nhắn.
- Dĩnh Nhi, tạm thời có nhiệm vụ tiếp đãi, anh không đến được, các em cứ vui chơi thoải mái đi.
Dù tin nhắn không có lưu tên thế nhưng Lâm Dĩnh Nhi biết rõ đó là ai, nàng nhìn những dòng chữ ngắn ngủi, thế là cảm thấy trong lòng chợt đau đớn. Một cảm gáic giống như biển gầm đánh úp lại, nàng giống như bị bao phủ, mũi chua xót, thiếu chút nữa thì nước mắt chảy tràn.
Những năm này Lâm Dĩnh Nhi chưa từng nói qua lời yêu, vì nàng căn bản cũng không có ý muốn lập gia đình. Nàng cho rằng cứ như vậy với Vương Tử Quân là quá đủ rồi, nàng tự giễu chính mình, nghĩ mình cứ cố gắng muốn phân một chén canh với Mạc Tiểu Bắc. Nàng cũng không cảm thấy mình đáng thương hay bất hạnh, nàng cho rằng mình chỉ cần nắm điểm mấu chốt là được, chỉ cần yêu hắn sâu sắc là tốt, căn bản chưa nghĩ đến tình huống chính mình bị thương tổn.
Chính Lâm Dĩnh Nhi căn bản không yêu cầu hắn làm gì, thầm nghĩ chỉ cần mình sống ở thành phố Đông Bộ, có thể cùng hắn sống một khoảng thời gian tốt đẹp là được, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy chút cơ hội như vậy cũng không có.
Lâm Dĩnh Nhi ngơ ngác nhìn trời, ánh mắt ngây ngẩn, vẻ mặt tái nhợt mệt mỏi. Đây là một biểu hiện của những cô gái thất tình, những giọt nước mắt cũng không khỏi chảy tràn trên mặt.
- Cô Lâm, chị làm sao vậy?
Trần Lệ Dương đi bên cạnh chợt hỏi Lâm Dĩnh Nhi.
Lâm Dĩnh Nhi nhanh chóng lau nước mắt, sau đó nàng dùng giọng thoải mái nói:
- Không có gì, bụi bay vào mắt mà thôi.
Lâm Dĩnh Nhi vừa nói vừa nhìn sang các học sinh:
- Các em, chúng ta hát một bài, cô sẽ bắt nhịp.
- Cá bơi trong dòng nước xanh mát, gió thổi lồng lộng, núi cao xanh ngắt một màu...
Tiếng ca trong trẻo của Lâm Dĩnh Nhi vang lên rất dễ nghe, khi âm thanh của nàng vang lên, một dàn đồng ca chợt cất lời vang vọng khắp con đường.
- Chim non bay phía trước dẫn đường, gió dịu dàng ve vuốt tà áo...
Trần Lệ Dương nhìn Lâm Dĩnh Nhi đang cất tiếng hát mà trong lòng bùng lên cảm giác kính nể. Nàng thầm nghĩ, cô giáo Dĩnh Nhi nhìn qua không lớn hơn mình vài tuổi thế nhưng thật sự là một cô gái có tình cảm đặc biệt với học sinh, không ngờ lúc này lại khóc, sau này mình rời khỏi nơi đây, không biết có rơi vào trạng thái như vậy không?
Trần Lệ Dương thầm nghĩ như vậy, thế nhưng bản năng lại làm cho nàng du nhập vào trong dàn đồng ca, đội ngũ nho nhỏ bắt đầu đi trên đường núi.
Không ít thôn dân thấy đội ngũ này, hơn nữa trên một ngọn núi nhỏ cách đó không xa có một người đang cầm kính viễn vọng lẳng lặng nhìn tất cả những gì đang xảy ra phía bên kia. Mặc dù là cách xa hơn một kilomet thế nhưng tiếng ca vẫn mơ hồ vang vọng đến bên này.
Lúc này Vương Tử Quân mặc một bộ trang phục nghỉ ngơi, hắn thông qua kính viễn vọng mà thấy được đội ngũ trước mắt, thấy người đi đầu đang cất tiếng hát là Lâm Dĩnh Nhi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt miễn cưỡng vui cười của Lâm Dĩnh Nhi, hắn cảm thấy giống như có thứ gì đó chọc vào tìm mình, thật sự rất đau. Hắn thật sự rất muốn chạy đến lau nước mắt cho nàng, thế nhưng lý trí của hắn lại thật sự không nhịn được.
Nếu đã không thể cho nàng được hạnh phúc, như vậy thì nên kết thúc sẽ tốt hơn.
Vương Tử Quân xiết chặt nắm đấm, hắn nhìn đội ngũ chậm rãi đi lên núi, đội ngũ kia càng đi thì càng xa rời ánh mắt của hắn.
Đội ngũ chậm rãi đi lên một ngọn núi nhỏ, đám trẻ được Lâm Dĩnh Nhi và Trần Lệ Dương dẫn dắt bắt đầu trò chơi của mình, sau đó túa ra đi nhặt củi. Lâm Dĩnh Nhi lúc này giống như đã hoàn toàn quên đi mọi thứ, nàng lớn tiếng nói cười, lớn tiếng chơi đùa...
Tuy không nghe được âm thanh thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể thông qua kính viễn vọng để thấy được những hình bóng vui đùa ầm ĩ ở phía bên kia. Hắn nhìn cô gái giống như quay về thời điểm tuổi xuân tràn đầy sức sống năm xưa, thế nhưng trong lòng lại căn bản không có chút vui sướng nào khác.
Đó là những gì Vương Tử Quân muốn được thấy, có thể nói Lâm Dĩnh Nhi khôi phục như vậy sẽ rất tốt, thế nhưng hắn lại sinh ra chút cảm giác không đúng.
Thời gian là phương thuốc chữa thương tốt nhất, trong lòng chợt xẹt qua ý nghĩ như vậy. Thế là hắn nắm thật chặt kính viễn vọng, hắn nhìn đám người chơi đùa ầm ĩ, lại càng chú tâm vào hình bóng một Lâm Dĩnh Nhi đang rất vui vẻ.
Không biết qua bao lâu thì phía bên kia bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, ở ngọn núi bên kia mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu của Vương Tử Quân. Lần này Vương Tử Quân không chuẩn bị nhiều lắm, thế cho nên khi ánh mắt trời chiếu xuống thì hắn căn bản cảm thấy rất khó chịu.
Thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không muốn đi, hắn muốn quan sát cô gái kia, mãi đến khi cuộc dã ngoại chấm dứt mới thôi.
Không vì cái gì khác, chỉ là Vương Tử Quân muốn nhìn như vậy.
Có lẽ là sẽ tốt hơn, Vương Tử Quân nghĩ đến hành trình dị quốc tha hương của Lâm Dĩnh Nhi, hắn không khỏi thầm nghĩ chua xót như vậy.
Vương Tử Quân hoàn toàn đặt ánh mắt của mình về phía bên kia, hắn chỉ chú ý đến hình ảnh mình cần, hoàn toàn quên mất ánh nắng mặt trời khốc liệt chiếu lên đỉnh đầu đã không còn, một đám mây đen lớn chợt giương nanh múa vuốt bao phủ cả bầu trời.
- Ầm!
Một tiếng sấm xẹt qua không trung, khi tiếng sấm vang lên, không những Vương Tử Quân thức tỉnh trong trạng thái trầm ngâm, hơn nữa đám người Lâm Dĩnh Nhi đang vui vẻ nô đùa ở phía bên kia cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
- Các em, trời sắp mưa rồi, chúng ta nhanh chóng thu dọn rồi quay về thôi.
Lâm Dĩnh Nhi đã sống ở đây được hai năm, nàng thấy bầu trời tối đen, thế là vội vàng nói.
Trần Lệ Dương sẽ không phản đối ý kiến của Lâm Dĩnh Nhi, nàng khẽ gật đầu rồi nói với nhóm học sinh:
- Tập hợp, chúng ta về trường.
Khi hai người đang tập trung đội ngũ, đột nhiên một cô bé chạy đến nói:
- Thưa cô, Triệu Tiểu Sơn và Lâm Nhị Trụ đến bên kia hái hoa cho cô, nói chờ một lát rồi quay về.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn về phía bên kia mà chợt sững sờ, nàng không ngờ lúc này hai cậu học sinh kia vẫn còn muốn hái hoa cho mình, điều này không khỏi làm cho nàng thêm cảm động.
- Bộp bộp bộp.
Những hạt mưa lớn phủ xuống tầm tã, chỉ sau nháy mắt đã làm cho mặt đất ướt đẫm.
Mưa quá lớn, Lâm Dĩnh Nhi nhìn cơn mưa ào ào mà khẽ cắn môi:
- Cô Trần, cô đưa bọn nhỏ về trước, tôi sẽ đi tìm bọn họ.
Lâm Dĩnh Nhi nói xong thì cũng không chờ Trần Lệ Dương lên tiếng, nàng chạy về phía đỉnh núi.
Trần Lệ Dương nhìn hình ảnh Lâm Dĩnh Nhi chạy lên núi trong màn mưa, nàng lau nước mưa trên mặt, sau đó lớn tiếng nói:
- Các em, tất cả mọi người đi theo cô, không cho phép ai tụt về phía sau. Mọi người tay nắm tay, đừng để cho ai tụt lại, nếu có ai tụt lại phía sau thì phải nhanh chóng báo với cô, các em nghe rõ không?
Âm thanh của cô giáo Trần nhanh chóng bị tiếng mua ồn ào bao phủ, đội ngũ nhanh chóng đi xuống núi. Lúc này kính viễn vọng của Vương Tử Quân ở phía bên kia lại chĩa về phía hình bóng Lâm Dĩnh Nhi đang chạy lên đỉnh núi.
Lúc này toàn thân Vương Tử Quân đã ướt đẫm, thế nhưng hắn vẫn nhìn về phía Lâm Dĩnh Nhi đang chạy lên núi, trong lòng chợt bùng lên cảm giác lo lắng. Hắn hầu như không chút do dự, nhanh chóng ném kính viễn vọng ra, sau đó chạy về phía Lâm Dĩnh Nhi, chạy về phía ngọn núi ở bên kia.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, mưa rất lớn, hai ngọn núi chỉ cách nhau hơn một kilomet, thế nhưng Vương Tử Quân lại cất bước rất khó khăn.
Khi Vương Tử Quân khổ sở chạy đến dưới chân núi, lúc này mưa đã trắng xóa trước mặt, một tia chớp lóe lên giống như một con rồng điện chạy xẹt qua không gian, tất cả được chiếu sáng rực rỡ.
Nhất định phải tìm được Lâm Dĩnh Nhi, nhất định phải tìm được nàng.
Tron đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân nhanh chóng chạy đi. Khi hắn chạy được vài trăm bước, hắn chợt nhìn thấy hai cậu bé trai hơn mười tuổi chạy về phía mình.
Dù trong màn mưa nhưng Vương Tử Quân vẫn nhận ra hai cậu bé kia chính là những học sinh thường vây quanh Lâm Dĩnh Nhi vào lúc vừa rồi. Hắn nhớ đến tình huống Trần Lệ Dương đưa nhóm học sinh kia đi về một phía khác quay về thôn, trong lòng đã thầm hiểu vì sao Lâm Dĩnh Nhi lại chạy lên núi.
- Các cậu là học sinh của cô Lâm phải không? Có thấy cô Lâm đâu không?
Vương Tử Quân lớn tiếng nói.
Một cậu bé nhìn thấy bộ dạng vội vàng của Vương Tử Quân cũng hô lớn:
- Chúng cháu đi hái hoa, khi thấy trời mưa thì đi đường tắt về nhà.
- Các cháu về trước đi!
Vương Tử Quân vừa nói vừa chạy về phía ngọn núi ở phía bên kia.
Hai cậu học sinh đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng chạy về phía thôn. Lúc này bầu trời càng thêm âm u, tiếng sấm chớp ầm ầm giống như điên cuồng rạch phá trời xanh. Toàn thân Vương Tử Quân ướt đẫm, hắn nhìn những giọt mưa trút xuống như thác, trong lòng càng sinh ra cảm giác xấu.
Trời mưa lớn như vậy, không biết Lâm Dĩnh Nhi có gặp chuyện gì không may không?
Vương Tử Quân chạy lên núi, tầm nhìn không được xa, trong thế giới mưa hắn cảm thấy đất trời quá mênh mông, có thể nói khó thể nào tìm ra hình bóng yểu điệu của Lâm Dĩnh Nhi vào lúc này.
Vô tình Vương Tử Quân lại tự trách mình, nếu như lúc đầu hắn tham gia cuộc dã ngoại hôm nay, nếu như hắn ở bên cạnh Lâm Dĩnh Nhi, như vậy thì công tác tìm kiếm hai học sinh kia cũng không rơi lên đầu Lâm Dĩnh Nhi.
- Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi, em ở đâu?
Tuy âm thanh của Vương Tử Quân là rất nhỏ trong tiếng mưa lớn ào ào, thế nhưng hắn vẫn cố gắng hét vào không gian.
Ngoài tiếng mưa ào ào thì cũng chỉ có tiếng gió rít qua kẽ đá, không còn bất kỳ âm thanh nào khác đáp lời Vương Tử Quân.
Khi chạy lên đỉnh núi, Vương Tử Quân không cẩn thận mà trợt chân, cơ thể ngã xuống đất. May mà hắn phản ứng nhanh, khi ngã sấp xuống thì hắn nhanh chóng giữ lấy một khối đá trên mặt đất, vì vậy mà cũng không có vấn đề gì, chẳng qua bàn tay có hơi đau một chút.
- Dĩnh Nhi, Lâm Dĩnh Nhi...
Vương Tử Quân đứng lên khỏi mặt đất, hắn cũng không dám lười biếng mà bước nhanh hơn vài phần. Một người đàn ông như hắn còn cảm thấy khó đứng vững vào thời điểm trời mưa trơn trượt như thế này huống hồ là một người trói gà không chặt như Lâm Dĩnh Nhi.
Vương Tử Quân nhìn những khối đá bị nước cuốn xuống dưới núi, trong đầu hắn càng thêm xuất hiện những ý nghĩ không tốt.
"Nhất định phải tìm được Lâm Dĩnh Nhi, nhất định phải bảo đảm an toàn cho nàng!"
- Ào ào!
Mưa liên tục đổ xuống như thác, làm cho nước chảy trên mặt đất văng lên tung tóe, bàn chân Vương Tử Quân chạy trên mặt đất cũng vang lên những âm thanh lộp bộp. Hắn cố gắng chạy về phía trước, trong cơn mưa không thấy một bóng người, hắn cảm thấy có chút mờ mịt, thầm nghĩ:
"Dĩnh Nhi, em đang ở nơi đâu?'
- Đùng đùng.
Tiếng sấm vang lên rất lớn, một tia chớp lóe lên chiếu sáng bầu trời bao la, thế nhưng tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, mọi thứ nhanh chóng trở về như cũ.
Ngọn núi không lớn, nếu như bình thường đi tìm người thì cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Nhưng bây giờ mưa lớn tầm tã, cũng không nghe ra âm thanh gì, không nhìn thấy người, tìm người trong tình huống này thật sự không khác gì mò kim đáy biển.
Vương Tử Quân cũng không buông xuôi, hắn cũng không bao giờ bỏ qua, chỉ là hắn cảm thấy bước chân của mình có chút khó khăn. Khi hắn chạy về phía trước, hắn thật sự cảm thấy rất sốt ruột, thế nhưng kết quả là chẳng thấy bất kỳ ai.
- Dĩnh Nhi, em ở đâu, em có nghe thấy tiếng anh không?
Sấm nổ vang trời, mưa bay tán loạn, trong thế giới mưa gió như vậy, Vương Tử Quân cảm thấy mình thật sự nhỏ bé. Hắn vừa khàn giọng hô hào Lâm Dĩnh Nhi ưừa lảo đảo đi về phía trước, nhưng lúc này giữa đất trời ngoài tiếng sấm cũng chỉ là âm thanh của hắn đang trả lời hắn.
Không thể buông tha, tuyệt đối không thể buông tha.
Vương Tử Quân cắn chặt môi, hắn tiếp tục đi lên. Khi hắn tiếp tục đi về phía trước, lúc này quần áo ướt đẫm và dán chặt vào người, cũng không biết đó là mồ hôi hai là nước mưa.
- Triệu Tiểu Sơn, Nhị Trụ, hai em ở chỗ nào, cô đến tìm các em...
Một âm thanh chợt truyền đến, chợt vang lên trong tai đúng lúc Vương Tử Quân đang dần tỏ ra tuyệt vọng, hắn nghe được những âm thanh như vậy mà trái tim chợt xiết chặt lại.
Vương Tử Quân sợ mình nghe lầm, hắn vội vàng ngậm miệng cố gắng vểnh tai nghe ngóng. Âm thanh truyền đến không làm cho hắn thất vọng, nó được phát ra từ một vị trí cách đó không xa.
- Lâm Dĩnh Nhi, anh ở chỗ này, Dĩnh Nhi, anh ở chỗ này...
Vương Tử Quân vốn đã cảm thấy khá mệt mỏi, thế nhưng lúc này không biế hắn lấy đâu ra sức lực, hắn nhanh chóng và hầu như là điên cuồng chạy về phía phát ra âm thanh.
Tiếng sấm vẫn vang vọng, mưa rơi bốn phía như trút nước, âm thanh vừa rồi chợt giống như biến mất, thật sự không nghe thấy được nữa, đồng thời mưa lớn ở bốn phía càng che mất tầm nhìn của Vương Tử Quân.
Không, vẫn không có, vẫn không có ai...
Sau khi chạy thêm cả trăm mét, Vương Tử Quân vẫn không phát hiện ra âm thanh kia. Hắn nhìn bầu trời mưa tầm tã, trong lòng chợt sinh ra cảm giác ảm đạm.
"Chẳng lẽ mình nghe lầm?"
Vương Tử Quân chợt nghĩ như vậy, hắn bắt đầu tĩnh tâm lắng nghe.
Nhưng âm thanh kia vẫn không vang lên, lúc này chỉ còn tiếng mưa rơi ào ào liên tục vang vọng trong không gian.
- Lâm Dĩnh Nhi, em ở đâu? Anh là Vương Tử Quân, anh đến tìm em, em có nghe rõ không?
Vương Tử Quân cố gắng hét lớn, lúc này hắn không còn biện pháp nào khác, ngoài tìm kiếm thì chỉ còn cách hô hào mà thôi. Tiếng mưa rơi quá lớn, hắn gào lên thế nhưng âm thanh cũng không thể nào chống lại tiếng mưa rơi, giống như vừa ra khỏi miệng đã nhanh chóng tan biến. Hắn thật sự cảm thấy rất gấp gáp, từ nhỏ đến lớn chưa từng khó chịu như lúc này, hắn thật sự không tìm được nàng, thật sự rất khó chịu.
- Ôi!
Một tiếng hô khác thường chợt vang lên, Vương Tử Quân nghe được âm thanh này thì chợt sững sờ. Hắn nhìn về phía trên, chợt cảm thấy một thứ gì đó giống như ôột con rồng đất đang ào xuống phía dưới với tốc độ điên cuồng.
- Lũ quét.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy mất hy vọng, hai chân mềm nhũn. Hắn nhìn dòng đất đá đang cuốn xuống, thế là không khỏi chạy vội về một hướng khác.
Trong phút chốc Vương Tử Quân chợt cảm thấy như đất đá sắp phủ lấp chính mình, hắn thầm nghĩ:
"Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi ơi là Dĩnh Nhi, em sẽ không phải có ý nghĩ tiêu cực đấy chứ? Anh rốt cuộc đã làm cho em cảm thấy đau lòng, em mau ra đây cho anh."
Vương Tử Quân vừa điên cuồng bỏ chạy vừa gào lên đua với tiếng mưa, lúc này hắn thật sự cũng không còn nhiều hy vọng, thầm nghĩ rằng Lâm Dĩnh Nhi chỉ sợ đã xảy ra vấn đề, thế là càng bỏ chạy nhanh hơn.
Khi Vương Tử Quân cố gắng bỏ chạy, dòng đất đá vừa rồi còn ở cách xa thế nhưng bây giờ đã phóng đến nhanh chóng, tốc đội của hắn khó thể nào sánh bằng. Khi hắn sắp bị đất đá phủ lấp, một bàn tay mạnh mẽ chợt vung ra giữ lấy hắn.
- Anh Tử Quân, mau đi về phía bên này.
Một âm thanh run rẩy vang lên, Vương Tử Quân nghe thấy như vậy mà chợt sững sờ, hắn bị một bàn tay mảnh khảnh kéo vào một hang động không quá lớn.
Hang động này chỉ sâu hơn hai mét, dựa vào tiếng sấm chớp lúc sáng lúc tối cũng thấy được vài thứ bên trong. Khi Vương Tử Quân vừa mới lách mình vào trong hang, đúng lúc đất đá như một con sóng thần cuốn qua bên cạnh.
Vương Tử Quân nhìn đất đá phóng qua ào ào mà chợt ngây cả người, hai chân nhũn ra. Vừa rồi mình chạy dưới trời mưa, hơn nữa có chút hoảng loạn mà sinh ra hồ đồ, nếu Lâm Dĩnh Nhi không kéo mình vào đây, chỉ sợ sẽ bị đất đá cuốn trôi xuống dưới núi.
Thế nhưng dù lúc này Vương Tử Quân đang ở trong hang động nhưng đất đá ào ạt phóng qua ở ngay bên cạnh, nếu lũ quét mạnh hơn, chỉ sợ hang động này sẽ bị đất đá lấp đầy, đến lúc đó chỉ sợ hai người bọn họ sẽ bị chôn sống. Với lượng mưa hiện tại thì dòng lũ ngoài kia tăng thêm vài phần cũng không là vấn đề.
- Anh Tử Quân, thật sự là anh sao?
Một giọng nói khó tin vang lên bên tai Vương Tử Quân.
Lúc này quần áo của Lâm Dĩnh Nhi đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm rồi dán lên cơ thể, ngực căng phồng tự nhiên và liên tục nhấp nhô theo hơi thở mãnh liệt của nàng, điều này làm cho trái tim của Vương Tử Quân cũng treo lên cao.
Lâm Dĩnh Nhi với mái tóc xỏa tung, lúc này nhìn nàng thật sự sinh ra vẻ đẹp kinh tâm động phách, bên ngoài đen kịt một mảnh, tiếng mưa rơi vẫn lấn át âm thanh đất trời.
Khi Vương Tử Quân nhìn cô gái trước mặt mà cảm thấy khó thở, lúc này Lâm Dĩnh Nhi đã lao vào trong lòng hắn, hai cơ thể nóng hổi giống như biến lại thành một.
- Anh Tử Quân, anh có thể đến, điều này làm em thật sự vui sướng, nhưng cũng thật sự khó chịu...
Tiếng nỉ non vang lên bên tai Vương Tử Quân, hắn nghe âm thanh này mà trong lòng bùng lên ngọn lửa nóng.
Vương Tử Quân nìhn qua bộ dạng khốn khổ và đáng yêu của Lâm Dĩnh Nhi, nhìn cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng áp vào người mình, thế là tất cả phòng tuyến tinh thần của hắn chợt sụp đổ. Hắn thương tiếc nâng gương mặt xinh đẹp của Lâm Dĩnh Nhi trong lòng bàn tay của mình, đầu lưỡi khẽ lướt trên môi nàng, hai bên ôm chặt lấy nhau, nụ hôn mãnh liệt, đầu lưỡi giống như linh hồn đang phiêu bồng và quấn chặt lấy nhau, toàn thân run lên. Hắn tự nói với mình:
"Mình không phải là thần, mình là người; mình không phải là quân tử, mình là tiểu nhân; mình không phải là hòa thượng; mình là mình. Sau này dù thế nào thì mình cũng sẽ tốt với cô ấy, tất cả phải là như vậy!"
Vương Tử Quân ôm chặt lấy cơ thể nóng hổi của Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng giống như bùng lên ngọn lửa thiêu đốt tất cả.
- Dĩnh Nhi, em không có gì là tốt rồi, làm anh sợ muốn chết.
Vương Tử Quân ôm chặt lấy Lâm Dĩnh Nhi, giọng nói rất khẽ, lúc này hắn thật sự giống như đang ôm một bảo vật của nhân gian vậy.
Khi hắn chuẩn bị mở miệng thì cặp môi đã bị một cặp môi khác lạnh băng áp lên, chiếc lưỡi non mềm giống như một con rắn nhỏ lại càng điên cuồng tiến vào trong miệng hắn, nó liên tục quấn lấy lưỡi hắn.
Bàn tay của Vương Tử Quân cũng điên cuồng vuốt ve cơ thể non mềm của thiếu nữ, hắn cảm thấy mình giống như một ngọn lửa, một ngọn lửa thiêu đốt tất cả, giống như bừng sáng cả hang động.
/1843
|