Trương Đảo Long đứng trong phòng làm việc của Tôn Quốc Lĩnh với gương mặt cực kỳ dữ tợn, tuy từ khi vào phòng thì Tôn Quốc Lĩnh đã cho hắn ngồi xuống nói chuyện, thế nhưng hắn vẫn cứ đứng:
- Chủ tịch Tôn, đây rốt cuộc là cái gì? Khu đất phía tây trước đó đã quyết định dùng cho khu công nghiệp thủy tinh vào đợt hai, khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng tôi đã có quy hoạch rõ ràng rồi, chỉ còn kém ký hiệp nghị mà thôi. Bây giờ thị ủy nói thế nào lại chia cho tập đoàn Trấn Ph, đây không phải là lật lọng, thích thay đổi sao cũng được à?
Lúc này Tôn Quốc Lĩnh cũng không phải là quan tòa, hắn cũng cực kỳ không thoải mái vì vấn đề này, thế nhưng Đổng Quốc Khánh đã cho ra quyết định ở hội nghị thường ủy thị ủy, vì vậy hắn căn bản khó thể nào làm gì được.
- Đảo Long, hội nghị thường ủy đã cho ra quyết định với chuyện này, tập đoàn Trấn Phi sẽ đầu tư hơn chục tỷ vào khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố chúng ta, bí thư Đổng đã ký quyết định nhường khu đất kia cho tập đoàn Trấn Phi.
- Chủ tịch Tôn, dù là ai ký quyết định thì trò thay đổi xoành xoạch này cũng ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ chúng ta. Hơn nữa khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng tôi vốn không chào đón hạng mục của tập đoàn Trấn Phi.
Trương Đảo Long nói đến đây thì trầm giọng nói:
- Chủ tịch Tôn cũng không phải không biết, nếu hạng mục của tập đoàn Trấn Phi được đầu tư ở thành phố Đông Bộ, như vậy sẽ tạo nên ảnh hưởng thế nào với hoàn cảnh môi trường. Thành phố Đông Bộ chúng ta cũng không phải là không thể kêu gọi đầu tư, cần gì phải ôm đồm hạng mục không ra gì như vậy?
Tôn Quốc Lĩnh thầm nghĩ tôi cũng nào có muốn như thế? Đây không phải là Đổng Quốc Khánh dùng thế ép người sao? Chính hắn muốn phản đối Đổng Quốc Khánh ở hội nghị thường ủy, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể giữ lại ý kiến. Hắn là phó chủ tịch thường vụ chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố, bây giờ hắn cảm thấy mình nắm công tác lần này, căn bản còn không thoải mái bằng lúc chẳng nắm công tác này.
- Đảo Long, tôi hiểu rõ ràng những gì anh nói, thế nhưng tôi cũng không thể nào thay đổi sự kiện này ở hội nghị thường ủy được.
Trương Đảo Long nhìn gương mặt cau mày ủ dột của Tôn Quốc Lĩnh, trong lòng cũng sinh ra cảm giác tức giận. Trong lòng tự nhủ nếu chủ tịch Vương không đi học tập ở trường đảng trung ương, mình sao lại khó khăn như thế này? Tôn Quốc Lĩnh dù là một người tốt, thế nhưng rất nhiều phương diện lại làm không khéo, đừng nói là vung tay ngăn cản, dù là cố gắng làm chủ cũng không xong. Chỉ cần Đổng Quốc Khánh bên kia tạo ra chút áp lực, Tôn Quốc Lĩnh ở bên này đã mềm chân mất rồi.
- Chủ tịch Tôn, nếu thị ủy chính quyền vẫn coi Trương Đảo Long tôi là lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao, tôi sẽ nói rõ ràng, khu đất này tôi đã đàm phán tốt với người ta, chúng ta cũng không thể nào thay đổi công dụng của nó được. Còn hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, tôi không cản được vấn đề nó có được đầu tư ở thành phố Đông Bộ hay không, thế nhưng tôi không cho phép nó tiến vào khu quy hoạch kỹ thuật cao, thái độ của Trương Đảo Long tôi là cực kỳ nghiêm túc.
Trương Đảo Long nói như vậy làm cho Tôn Quốc Lĩnh chợt cảm thấy gương mặt của mình như phát sốt. Khi rời khỏi thành phố Đông Bộ thì Vương Tử Quân đã từng dặn đi dặn lại hắn phải đứng vững trước áp lực trước hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, cần phải kiên quyết phản đối hạng mục kia tiến vào thành phố Đông Bộ, như bây giờ thì thế nào? Vương Tử Quân vừa tạm rời khỏi cương vị công tác chưa được hai tháng, hạng mục của tập đoàn Trấn Phi đã rơi vào khu quy hoạch kỹ thuật cao. Hắn phản đối thế nhưng lại trở thành bia ngắm của Đổng Quốc Khánh ở hội nghị thường ủy, lại bị Tưởng Tuệ Minh nói vài lời mỉa mai, bây giờ lại vấp phải những lời cứng rắn của Trương Đảo Long.
Dù Tôn Quốc Lĩnh có quan hệ khá tốt với Trương Đảo Long, thế nhưng tượng đất cũng có vài tính năng của bùn huống hồ là Tôn Quốc Lĩnh. Thế là hắn đưa mắt nhìn gương mặt biến thành màu đen của Trương Đảo Long, sau đó lạnh giọng nói:
- Nếu anh có ý kiến thì đi mà phản ánh với bí thư Đổng, đi mà phản ánh với lãnh đạo thượng cấp, đứng chỗ tôi để càu nhàu nào có tác dụng gì.
Trương Đảo Long nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của Tôn Quốc Lĩnh, hắn có chút trầm ngâm, sau đó lên tiếng:
- Chủ tịch Tôn, tôi biết rồi.
Trương Đảo Long nói rồi quay người rời khỏi phòng làm việc của Tôn Quốc Lĩnh. Lúc này Tôn Quốc Lĩnh đối mặt với tình huống Trương Đảo Long bỏ đi cũng thật sự sững sờ, hắn giống như nghĩ ra điều gì đó, thế là vội vàng chạy ra ngoài cửa phòng.
Tôn Quốc Lĩnh nhìn hình bóng của Trương Đảo Long xuất hiện bên dưới lầu, trái tim của hắn chợt nhảy lên đến cổ họng. Hắn dù rất căm tức thái độ của Trương Đảo Long vào lúc vừa rồi, thế nhưng hắn lại rất tán thưởng Trương Đảo Long. Hơn nữa Trương Đảo Long là ái tướng tâm phúc của chủ tịch Vương, hắn không cản được sự việc liên quan đến tập đoàn Trấn Phi, nếu như bây giờ còn làm cho Trương Đảo Long thua trong tay của Đổng Quốc Khánh, như vậy hắn còn mặt mũi đi gặp chủ tịch Vương sao?
Tôn Quốc Lĩnh là một trong những phó chủ tịch có lý lịch sâu nhất trong khối chính quyền thành phố Đông Bộ, hắn cũng có một nhóm cán bộ của riêng mình. Tuy Đổng Quốc Khánh không nói rõ, thế nhưng hắn vẫn đoán được Đổng Quốc Khánh và Tưởng Tuệ Minh đang bàn bạc vấn đề gì với nhau. Trương Đảo Long với chức vụ trợ lý chủ tịch sẽ làm cho Đổng Quốc Khánh có chút kiêng kỵ, thế nhưng nếu Trương Đảo Long chạy đến tìm Đổng Quốc Khánh làm loạn, như vậy rõ ràng là đâm đầu vào rọ, hoàn toàn ném cho Đổng Quốc Khánh lý do nắm bắt Trương Đảo Long.
"Ngàn vạn lần đừng nên làm ra chuyện gì điên rồ!"
Tôn Quốc Lĩnh thầm cầu nguyện như vậy, hắn thấy Trương Đảo Long leo lên xe, thế là không khỏi thở dài một hơi, thế nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.
- Chủ tịch Tôn, đây là phương án nghênh đón của thị ủy, thư ký trưởng mong ngài xem qua.
Thái Nguyên Thương khẽ đi đến, hắn đưa một phần văn kiện trong tay cho Tôn Quốc Lĩnh.
Tôn Quốc Lĩnh tiếp nhận văn kiện, hắn nhìn Thái Nguyên Thương, phát hiện vị thư ký trưởng bình thường cực kỳ phấn chấn tinh thần, thế nhưng bây giờ hai mắt lại tràn đầy vẻ mệt mỏi. Hắn biết rõ áp lực của Thái Nguyên Thương vào lúc này, nhưng hắn lại căn bản không thể nào giải quyết được những áp lực này.
- Nguyên Thương, hai ta đến phòng làm việc của tôi nghiên cứu về vấn đề này một chút, vì quá trình tiếp đãi lần này không thể cho ra vấn đề cho được.
Thái Nguyên Thương khẽ gật đầu, hắn cũng rất mẫn cảm với thế cục vào lúc này. Hắn là đại quản gia của chủ tịch Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn Tôn Quốc Lĩnh liên tục lui ra phía sau dưới thế tấn công hùng mạnh của Đổng Quốc Khánh, hắn thật sự hoài niệm đến vị chủ tịch đang tham gia học tập ở thủ đô.
- Nguyên Thương, chủ tịch Vương có dặn dò gì không?
Sau khi Thái Nguyên Thương ngồi xuống thì Tôn Quốc Lĩnh dùng giọng không đầu không đuôi nói.
Thái Nguyên Thương hiểu rõ ý nghĩ của Tôn Quốc Lĩnh, hắn cười khổ một tiếng nói:
- Chủ tịch Vương yêu cầu chúng ta cần nắm vững điểm mấu chốt, dù thế nào cũng không thể để cho hạng mục của tập đoàn Trấn Phi được phép đầu tư ở thành phố Đông Bộ.
- Nhưng tôi đã không nắm được điểm mấu chốt này.
Tôn Quốc Lĩnh thở dài một hơi nói:
- Ngày hôm qua tôi đã nói ý nghĩ của mình với bí thư Bành, thế nhưng bí thư Bành chỉ nói những chuyện không liên quan, căn bản không chịu bàn bạc về vấn đề này.
Khi Vương Tử Quân còn ở trong thành phố Đông Bộ thì Bành Quang Binh đi rất gần với nhóm Tôn Quốc Lĩnh, thế nhưng bây giờ Bành Quang Binh có thái độ như vậy thì hoàn toàn có thể thấy rõ thái đội của những người khác là thế nào. Thái Nguyên Thương nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó dùng giọng không lưu loát nói:
- Chủ tịch Tôn, tôi nghe nói trong tỉnh sắp có điều động lớn, bí thư Bành là phó bí thư thành phố Đông Bộ nhiều năm, vì sao lại không nghĩ biện pháp tiến lên cho được? Anh ấy lúc này thật sự không muốn chọc phiền toái lên người mình.
Tôn Quốc Lĩnh khẽ gật đầu, hắn cũng không nói gì. Lúc này hắn sao lại không nghĩ đến hướng đi có lợi cho mình? Thế nhưng hắn vừa mới được đề bạt làm phó chủ tịch thường vụ thành phố, căn bản không có khả năng tiếp tục được đề bạt.
- Đúng rồi, chủ tịch Tôn, thư ký trưởng Đảng hôm qua đã nói chuyện với tôi, nói chúng ta nên chú ý một chút. Tuy anh ấy không nói quá rõ ràng, thế nhưng tôi cảm thấy bí thư Đổng sắp có hành động gì đó rất lớn.
Thái Nguyên Thương khẽ lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
- Hành động lớn? Cũng chỉ là động vào vấn đề nhân sự mà thôi. Nguyên Thương, anh cũng không cần lo lắng, anh là thư ký trưởng căn bản không thể nào điều động được, cho dù hắn ta có sốt ruột thế nào cũng không thể gây khó cho chủ tịch Vương.
Tôn Quốc Lĩnh mở miệng trấn an làm cho Thái Nguyên Thương có chút thất vọng, hắn không phải nói mình, hắn nói chính là vấn đề điều động các vị trí lãnh đạo quận huyện. Thái Nguyên Thương không tin Tôn Quốc Lĩnh không hiểu được điều này, mà đối phương không nói đến phương diện này, như vậy chứng tỏ chủ tịch Tôn đang lựa chọn phương án trốn tránh.
Tôn Quốc Lĩnh là một trợ thủ tốt, thế nhưng lại căn bản không thể nào nắm giữ được đại cục. Chúc Vu Bình bây giờ lại đang bị đẩy ra rìa, thế cho nên lần này bọn họ căn bản khó thể nào ngăn cản được hành động lớn lần này của Đổng Quốc Khánh cho được.
Thái Nguyên Thương là một thư ký trưởng hợp cách, hắn tự biết nhiệm vụ của mình là gì. Nếu Tôn Quốc Lĩnh đã không muốn nói nhiều về vấn đề này, như vậy hắn cũng biết thời biết thế mà đổi chủ đề:
- Chủ tịch Tôn, anh xem phương án này của thị ủy có gì cần phải thay đổi không?
- Sửa cái gì nữa? Nếu thị ủy đã cho ra phương án như thế này, chứng tỏ lãnh đạo đã xem qua rồi, chúng ta cứ dựa vào đó chấp hành là được.
Tôn Quốc Lĩnh đặt phương án của thị ủy lên bàn, sau đó dùng giọng hờn dỗi nói.
Thái Nguyên Thương thấy tâm tình của Tôn Quốc Lĩnh không tốt, thế là cũng không tiếp tục ở lại làm khó lãnh đạo, hắn nhanh chóng cầm văn kiện nói lời cáo từ.
Tôn Quốc Lĩnh nhìn Thái Nguyên Thương chậm rãi đóng cửa lại, hắn sinh ra cảm giác hư thoát. Hắn biết rõ đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, khi mà Đổng Quốc Khánh chính thức động vào phương diện nhân sự, chỉ sợ người đến tìm mình sẽ ngày càng nhiều hơn.
- Nếu như anh ta ở thành phố Đông Bộ, nào có nhiều chuyện rắc rối thế này chứ?
...
Những giọt mưa xuân tí tách rơi xuống khi bầu trời còn chưa sáng tỏ, thế là khắp nơi trong thành phố Đông Bộ xuất hiện đủ mọi loại áo mưa và ô dù đủ màu sắc, tất cả hợp lại thành một bức tranh đầy màu sắc sặc sỡ.
So sánh với những nhân viên công tác của thành phố Đông Bộ, lúc này đám cảnh sát giao thông, đám người của phòng giao thông, phòng vệ sinh đều đang bận rộn trên vị trí công tác của mình. Nếu có bất kỳ một bịch rác nào xuất hiện thì nó sẽ nahnh chóng bị người ta dọn đi ngay lập tức.
Nhân dân thành phố Đông Bộ đã quá quen thuộc với tình huống này, bọn họ nhìn thấy tình cảnh như vậy thì phản ứng đầu tiên chính là nghĩ rằng có đại nhân vật đến thành phố Đông Bộ, bọn họ bắt đầu mở miệng bàn luận nhân vật kia sẽ đến vào lúc nào với giọng điệu không chút kiêng kỵ.
Mười giờ sáng, Hào Nhất Phong ngồi trên chiếc xe của mình xuất hiện trên đường cao tốc rẽ vào thành phố Đông Bộ, lúc này bốn bộ ban ngành của thành phố Đông Bộ được bí thư Đổng Quốc Khánh dẫn đầu đã đứng chờ sẵn, bọn họ nhiệt tình nghênh đón bí thư Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong xuống xe bắt tay tượng trưng với Đổng Quốc Khánh, sau đó đưa Đổng Quốc Khánh đến ngồi cùng mình trên chiếc xe hai mươi bốn chỗ đi theo đoàn. Cái bắt tay của bí thư Hào Nhất Phong rõ ràng là một phương án truyền đạt thái độ với đám người thành phố Đông Bộ.
Hành trình buổi sáng của bí thư Hào Nhất Phong được sắp xếp thăm nom hai địa điểm trong thành phố, sau đó đám người thống nhất dùng cơm ở khách sạn Đông Bộ. Trong lúc dùng cơm Đổng Quốc Khánh luôn ở bên cạnh Hào Nhất Phong, luôn ngồi cùng chỗ với thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Quan Vĩnh Hạ và trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang đi theo bí thư Hào.
Trên mặt Hào Nhất Phong luôn treo nụ cười nhàn nhạt, khi dùng cơm chốc chốc lại nói vài lời trao đổi ý kiến với Đổng Quốc Khánh. Tuy lão không nói điều gì quá rõ ràng, thế nhưng những hành vi mờ ám như vậy lại biểu đạt thái độ quá rõ ràng với đám cán bộ thành phố Đông Bộ.
Vì buổi chiều còn phải đi thăm nom, thế cho nên Hào Nhất Phong cho ra yêu cầu không uống rượu. Vì vậy mà bữa cơm kết thúc rất nhanh, chỉ hơn bốn mươi phút đã xong.
- Quốc Khánh, theo tôi vào phòng một chút.
Hào Nhất Phong đứng lên ghế rồi lớn tiếng nói với Đổng Quốc Khánh.
Bầu không khí vì sự có mặt của Hào Nhất Phong nên lặng ngắt như tờ, thế cho nên lời nói của bí thư Hào Nhất Phong lần này càng thêm vang dội. Từng ánh mắt nhìn về phía Đổng Quốc Khánh, rất nhiều người tỏ ra ghen ghét với tình huống của bí thư Đổng vào lúc này.
Đổng Quốc Khánh có thể cảm nhận được ánh mắt đến từ bốn phía, đồng thời hắn cũng hiểu bí thư Nhất Phong làm như vậy là cố ý, bí thư đang cố gắng nói cho mọi người biết mình được lãnh đạo coi trọng. Có sự giúp đỡ của Hào Nhất Phong, như vậy sau này hắn sẽ cực kỳ dễ dàng triển khai mở rộng công tác.
Sau khi đi vào gian phòng nghỉ ngơi được sắp xếp rất tốt, nhân viên nhanh chóng dọn bánh trái ra bàn, sau đó cùng thư ký lui ra khỏi phòng, cuối cùng Hào Nhất Phong mới cười nói:
- Quốc Khánh, gần đây công tác của thành phố Đông Bộ thật sự cầu tiến rất lớn.
Đổng Quốc Khánh hiểu ý của Hào Nhất Phong, hắn cười nói:
- Dưới sự giúp đỡ to lớn của bí thư và tỉnh ủy, ban ngành thành phố Đông Bộ chúng tôi thật sự cảm nhận được áp lực rất lớn, nếu không thể nào công tác cho ra thành tích, như vậy cũng xem như phải xin lỗi sự tín nhiệm của bí thư Nhất Phong. Thành phố Đông Bộ chúng tôi luôn luôn nhiệt tình, luôn tranh thủ để cho lãnh đạo không bị mất mặt.
Hào Nhất Phong nở nụ cười, lão nghe rõ lời nói đầy ẩn ý của Đổng Quốc Khánh, đồng thời những lời này lại càng là thứ mà lão thích nghe được vào lúc này.
- Quốc Khánh, các anh công tác không phải là vì tôi, mà chính là vì sự giao phó và tín nhiệm của nhân dân thành phố Đông Bộ cho các anh. Ý nghĩ của các anh như vậy là không được, công tác cũng không nên để xuất hiện nhiều hiện tượng không hay.
Hào Nhất Phong uống một ngụm nước rồi dùng giọng đầy ẩn ý nói.
Đổng Quốc Khánh tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của bí thư Hào Nhất Phong, yêu cầu của bí thư chính là phải làm sao đến thời điểm người kia học tập quay về, lúc đó hắn phải nắm được hoàn toàn quyền khống chế ở thành phố Đông Bộ mới được.
- Bí thư Nhất Phong cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nắm lấy thời cơ tốt ở thành phố Đông Bộ để chứng thực thật tốt ý đồ của ngài.
- Như vậy thì quá tốt, Quốc Khánh, anh nên buông tay buông chân công tác, tất cả đều có sự hậu thuẫn của tôi và tỉnh ủy.
Hào Nhất Phong vung tay lên không trung, bộ dạng cực kỳ khí khái.
Đổng Quốc Khánh nhìn vẻ mặt của Hào Nhất Phong, hắn càng cảm thấy tự tin thêm vài phần, đồng thời trong lòng càng thêm hâm mộ vì tình huống nắm chặt tỉnh Sơn Nam trong lòng bàn tay của Hào Nhất Phong. Lúc này bí thư Hào đặt chính mình trước tỉnh ủy, đây không phải là bí thư nói sai, đó là một cảm giác tự tin vì nắm thế cục trong tay. Chính Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy Đông Bộ, hắn nhất định cũng phải giống như bí thư Hào Nhất Phong, phải nắm thật chặt thế cục của thành phố Đông Bộ trong tay mình.
Đổng Quốc Khánh tiếp tục báo cáo nhiều hạng mục công tác cho bí thư Hào Nhất Phong, sau đó hắn rời khỏi phòng của lãnh đạo. Khi hắn đi ra khỏi phòng thì thư ký của Hứa Tiền Giang đã chờ sẵn bên ngoài.
- Bí thư Đổng, trưởng phòng Hứa mời ngài sang có việc cần bàn.
Thư ký của Hứa Tiền Giang cẩn thận đi đến bên cạnh Đổng Quốc Khánh, hắn khẽ nói.
Đổng Quốc Khánh khẽ gật đầu, hắn theo sát thư ký của Hứa Tiền Giang để đi đến phòng của lãnh đạo. Vì phục vụ lãnh đạo thật tốt mà khách sạn Đông Bộ đều sắp xếp những gian phòng hai gian rất rộng, khi Đổng Quốc Khánh đi vào trong phòng của trưởng phòng Hứa Tiền Giang, hắn thấy trưởng phòng Hứa còn chưa ngủ mà đang đánh bài với ba người đi cùng đoàn với bí thư Hào.
Đổng Quốc Khánh đều biết ba người kia, một người là phó phòng tổ chức Quách Tiên Vi, một người là phó phòng sở xây dựng, mà người làm cho hắn cảm thấy giật mình chính là phó bí thư Bành Quang Binh của thành phố Đông Bộ.
"Sao Bành Quang Binh lại ở chỗ này?"
Tuy trong lòng có nghi vấn nhưng Đổng Quốc Khánh chỉ nhìn thoáng qua Bành Quang Binh, sau đó hắn đi đến trước mặt Hứa Tiền Giang, cung kính nói một tiếng "trưởng phòng Hứa!".
- Quốc Khánh đến đấy à? Cậu đánh đi, ván này bài của tôi rất tốt, cậu đừng đánh thua là được.
Hứa Tiền Giang khẽ vẫy tay với thư ký, sau đó đặt bài xuống bàn, lại vẫy vẫy tay với Đổng Quốc Khánh, hai người đi vào phòng trong.
Hứa Tiền Giang lấy ra một gói thuốc, Đổng Quốc Khánh hiểu rõ tính cách lãnh đạo của mình, thế là đúng lúc trưởng phòng Hứa rút thuốc ra thì hắn nhanh chóng dùng hột quẹt châm lửa.
- Quốc Khánh, cậu bàn bạc với bí thư Nhất Phong thế nào rồi?
Hứa Tiền Giang rút một điếu thuốc ném cho Đổng Quốc Khánh, sau đó mỉm cười hỏi.
Đổng Quốc Khánh nhận lấy điếu thuốc, sau đó hắn cười nói:
- Bí thư Nhất Phong rất thỏa mãn với những công tác gần đây của thành phố Đông Bộ, yêu cầu chúng tôi cần phải liên tục cố gắng để cho ra thành tích.
Hứa Tiền Giang cũng không suy xét câu trả lời của Đổng Quốc Khánh, lão khẽ nằm dựa lưng lên ghế sa lông rồi nói:
- Quốc Khánh, có thể đi đến đây nói ra những lời như vậy đã là cực hạn của bí thư Nhất Phong với cậu rồi. Cậu nên biết sau lưng người kia không phải là không có ai cả, ít nhất chủ tịch Thạch cũng không để cho cậu sống yên ổn.
Đổng Quốc Khánh không nói gì, bộ dạng giống như chú tâm tiếp nhận lời chỉ bảo của lãnh đạo. Hắn hiểu tính tình của Hứa Tiền Giang, bây giờ hắn có nhiều phương diện công tác cần sự giúp đỡ của trưởng phòng Hứa, vì vậy đứng trước mặt trưởng phòng Hứa thì hắn luôn xem mình là phó phòng thường vụ của phòng tổ chức như trước kia.
- Quốc Khánh, cậu có biết bây giờ mình đang thiếu nhất là thứ gì không?
Hứa Tiền Giang rất thỏa mãn với thái độ của Đổng Quốc Khánh, thế cho nên thái độ của lão với Đổng Quốc Khánh cũng càng thêm thân mật.
Đổng Quốc Khánh trầm ngâm giây lát, sau đó mới trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Hứa, tôi biết rõ khuyết điểm của mình là ở điểm nào, bước tiếp theo sẽ nhanh chóng bổ khuyết những lỗ hổng kia.
- Biết rõ là tốt rồi, Quốc Khánh, tuy bí thư Nhất Phong rất coi trọng cậu, thế nhưng anh ấy không thể nào mỗi lần gặp mặt đều nói như vậy. Chủ tịch Thạch gần đây có thể nói là nhìn chằm chằm vào cậu ở thành phố Đông Bộ, trước đó đã phá lệ một lần, đã nói không ít về vấn đề phát triển kinh tế ở thành phố Đông Bộ.
Hứa Tiền Giang nói bằng giọng điệu có vài phần ẩn giấu, Đổng Quốc Khánh hiểu trưởng phòng Hứa Tiền Giang đang nhắc nhở mình chủ yếu là nắm chặt công tác kinh tế của thành phố Đông Bộ, thế nhưng còn có một tầng ý nghĩa ẩn giấu bên trong, chính là đừng nghĩ rằng trèo lên người Hào Nhất Phong thì có thể quên chính lão.
Hào Nhất Phong sẽ không thể nào vĩnh viễn nói lời giúp đỡ cậu, nhưng Hứa Tiền Giang tôi thì hoàn toàn có thể, vì dù sao thì chúng ta cũng đã cộng sự nhiều năm.
- Tôi luôn ghi khắc tình cảm của trưởng phòng Hứa vào trong lòng.
Đổng Quốc Khánh cảm thấy phương pháp biểu hiện này cực kỳ buồn nôn, thế nhưng hắn cần phải làm như vậy, bởi vì hắn cần sự giúp đỡ to lớn của Hứa Tiền Giang. Tất nhiên hắn hiểu rõ Hứa Tiền Giang là hạng người gì, hắn biết lúc này nếu mình tỏ ra do dự là cực kỳ bất lợi.
- Quốc Khánh, gần đây tôi luôn đối xử tốt với cậu, lúc này tôi hy vọng cậu không làm cho tôi thất vọng.
Hứa Tiền Giang khẽ vỗ vai Đổng Quốc Khánh rồi mỉm cười nói.
- Trưởng phòng Hứa cứ yên tâm, Đổng Quốc Khánh tôi nhất định sẽ không làm cho lãnh đạo thất vọng. Chúng tôi đã đạt thành mục đích trên phương diện phát triển kinh tế với tập đoàn Trấn Phi, nếu như không có vấn đề gì ngoài ý muốn, từ tháng sau hạng mục chục tỷ của tập đoàn Trấn Phi sẽ tiến vào thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh nói đến hạng mục của tập đoàn Trấn Phi thì tỏ ra cực kỳ đắc ý.
Vẻ mặt Hứa Tiền Giang cũng có chút cô đọng, tất nhiên lão hiểu rõ tầm quan trọng của hạng mục này với Đổng Quốc Khánh, nó hầu như là đại biểu cho một đòn khắc phục tất cả khó khăn của Đổng Quốc Khánh. Chì cần có hạng mục này, dù Thạch Kiên Quân có ý kiến với Đổng Quốc Khánh thì cũng chỉ có thể nuốt lời vào bụng mà thôi.
- À, như vậy thì quá tốt. Đúng rồi, trước khi hạng mục này bắt đầu thì tốt nhất nên báo cáo một chút với bí thư Nhất Phong.
- Tôi làm việc thì trưởng phòng Hứa cứ yên tâm.
Đổng Quốc Khánh nhìn thấy Hứa Tiền Giang đã uống cạn nửa ly trà, thế là nhanh chóng châm trà cho lãnh đạo.
Sau khi đám người Hào Nhất Phong đi vào khu quy hoạch kỹ thuật cao, tuy Đổng Quốc Khánh rất không muốn, thế nhưng khu công nghiệp thủy tinh với những khối kiến trúc cao ngất trời lại khó thể nào che giấu được. Hơn nữa lại có hàng đoàn xe vận tải chạy tới chạy lui với khí thế ngất trời, càng làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ sinh động.
- Bên kia chính là khu công nghiệp thủy tinh của thành phố Đông Bộ các anh sao?
Hào Nhất Phong nhìn về phía khu công nghiệp thủy tinh bừng bừng sức sống ở phía bên kia, thế là khẽ hỏi.
- Đúng vậy, bí thư Hào, đây chính là khu công nghiệp thủy tinh được xây dựng vào năm ngoái của thành phố Đông Bộ chúng tôi, bây giờ chế phẩm của khu công nghiệp thủy tinh được chuyển đi khắp nước, có nhãn hiệu rất tốt, đặc biệt là phươn diện sản xuất đèn tiết kiệm năng lượng càng chiếm hơn phân nửa thị trường trong nước.
Tôn Quốc Lĩnh là phó chủ tịch thường vụ chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố Đông Bộ, hắn cũng luôn đi theo đoàn kiểm tra thị sát, lúc này thấy Hào Nhất Phong mở miệng hỏi thì nhanh chóng tiến lên nói.
- Hạng mục này thật sự rất tốt, sản nghiệp hóa sản xuất, như vậy sẽ hình thành ưu thế mạnh mẽ, đây chính là một điển hình để các khu quy hoạch trong tỉnh học tập theo.
Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát rồi nói với Đổng Quốc Khánh:
- Quốc Khánh, anh ở thành phố Đông Bộ được một năm, xem ra cũng không phải đến không. Anh có thể để lại một khu quy hoạch tốt như thế này, xem ra nhân dân thành phố Đông Bộ cũng khó thể quên được công lao của anh.
Tôn Quốc Lĩnh chợt sững sờ, hắn không dám nói thêm điều gì. Hắn biết rõ bí thư Hào Nhất Phong không phải không biết khu công nghiệp thủy tinh này là công lao của ai, thế nhưng bây giờ lãnh đạo lại quy kết công lao lên người Đổng Quốc Khánh, đó là một phương pháp tỏ thái độ. Nếu như hắn mở miệng cãi cọ nhiều lời về phương diện này, chẳng những đắc tội với Đổng Quốc Khánh, chỉ sợ còn bị chụp mũ tội không chú trọng đại cục. Hơn nữa hắn mở miệng cãi cọ cũng có tác dụng gì sao? Vương Tử Quân xây dựng khu công nghiệp thủy tinh thì Đổng Quốc Khánh cũng là bí thư thị ủy, nếu nói không có công lao của Đổng Quốc Khánh thì cũng không được.
Đổng Quốc Khánh cũng cảm thấy đỏ mặt vì phương pháp đổ hết công lao lên người mình của bí thư Hào Nhất Phong, thế nhưng hắn vẫn cười nói:
- Bí thư Nhất Phong, chỗ này của tôi còn có công tác cần báo cáo với ngài.
Hào Nhất Phong thật sự không ngờ mình lại gặp phải tình huống phản ánh như thế này, khi lão đang ngây người thì một người đàn ông có thân hình cao lớn đã đi đến.
Hào Nhất Phong cũng căn bản không xa lạ gì với người đàn ông này, khi vừa tiến vào khu quy hoạch kỹ thuật cao thì Đổng Quốc Khánh đã giới thiệu người này, đối phương tên là Trương Đảo Long, chính là lãnh đạo hiệp hội quản lý khu quy hoạch.
- Trương Đảo Long, anh muốn gì?
Đổng Quốc Khánh cũng sững sờ vì biến cố bất ngờ này, hắn cũng không ngờ lúc này lại có người đứng ra phản ánh vấn đề cho Hào Nhất Phong.
Đổng Quốc Khánh đang báo cáo công tác, mà Trương Đảo Long chợt xuất hiện phản ánh vấn đề, đây không phải đang làm khó hắn sao? Vì vậy hắn trầm ngâm giây lát sau đó lớn tiếng quát lên với Trương Đảo Long.
Trương Đảo Long đã đi ra tất nhiên sẽ không thu hồi, hắn không những không lui về phía sau còn tiến lên một bước nói:
- Bí thư Đổng, tôi là một đảng viên, chẳng lẽ không có quyền lợi chỉ điểm phản ánh vài vấn đề với bí thư Hào sao?
- Anh...
Đổng Quốc Khánh lúc này tuy cực kỳ tức giận nhưng cũng không dám nói Trương Đảo Long không có quyền lợi như vậy. Dù sao thì Hào Nhất Phong cũng đang ở bên cạnh, nếu như nói một câu không hay, như vậy chỉ sợ sẽ làm cho Hào Nhất Phong mất vui.
Hào Nhất Phong đưa mắt nhìn Trương Đảo Long đang chăm chú nhìn mình, vẻ mặt lão chợt biến đổi vài lượt. Lúc này lão đang ở trước mặt nhiều người, lão căn bản không thể nào từ chối được, vì vậy một câu nói kia của Trương Đảo Long xem như đã phá tan đường lui của lão.
Hào Nhất Phong khoát tay áo với Đổng Quốc Khánh, sau đó lão thản nhiên nói:
- Đồng chí Trương Đảo Long, anh có vấn đề gì cần phản ánh sao?
Đổng Quốc Khánh dùng ánh mắt hung hăng nhìn Trương Đảo Long, hắn cũng không ngờ quá trình tiếp đãi viên mãn lại xuất hiện biến cố này, tất nhiên hắn sẽ khó thể tiếp nhận điều này xảy ra. Khi trong lòng hắn đang chửi mắng Trương Đảo Long thì lại nhận được ánh mắt của Hứa Tiền Giang.
Ánh mắt của trưởng phòng Hứa Tiền Giang có vài phần trách móc, ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc, lão đang trách Đổng Quốc Khánh vì sao lại để xuất hiện tình huống khó coi này.
Vẻ mặt đám cán bộ đi kiểm tra thị sát cùng Đổng Quốc Khánh có biểu hiện cực kỳ khác nhau, cả đám đều cảm thấy sự kiện đột nhiên này thật sự khó tiếp nhận, dù sao thì bọn họ cũng cảm thấy nó không phải việc gì tốt.
Tôn Quốc Lĩnh cảm thấy tay chân lạnh như băng, hắn biết rõ lúc này Trương Đảo Long muốn nói gì, thế nhưng dù Trương Đảo Long nói cái gì thì hắn cũng hiểu phương hướng kết quả sẽ ra sao. Tuy Hào Nhất Phong sẽ không nói ra ý kiến xử lý, thế nhưng bí thư Hào không nói sẽ không có nghĩa là Đổng Quốc Khánh không làm.
Còn các vị thường ủy khác thì sao? Bọn họ sẽ làm gì với một Trương Đảo Long phá hoại quy trình tiếp đãi của minnhf? Tôn Quốc Lĩnh thật sự không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
- Bí thư Nhất Phong, khu đất phía tây mà ngài vừa đi xem đã được thị ủy phê chuẩn dành cho giai đoạn hai của khu công nghiệp thủy tinh vào trước tết, bây giờ có không ít xí nghiệp làm công tác trao đổi với khu quy hoạch kỹ thuật cao, thậm chí còn ký cả hợp đồng. Có thể nói sự việc đã được quyết định rõ ràng, bây giờ thị ủy lại chuyển giao khu đất này cho tập đoàn Trấn Phi, như vậy chúng tôi là những lãnh đạo đứng ra ký hợp đồng đầu tư lại xem như biến thành phế thải.
Hào Nhất Phong không nói gì, lão chỉ lẳng lặng nhìn Trương Đảo Long, nhưng trong lòng đang cố gắng suy tư cách đối phó với cục diện vào lúc này.
- Nếu như chỉ là như vậy thì khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng tôi cũng sẽ phục tùng chỉ thị của thị ủy chính quyền, thế nhưng chúng tôi kiên quyết phản đối hạng mục của tập đoàn Trấn Phi ngụ lại ở khu quy hoạch kỹ thuật cao. Chúng tôi đã điều tra tư liệu, biết được hạng mục của tập đoàn Trấn Phi gây ô nhiễm rất nặng nề, căn bản không thích hợp khi xây dựng ở vùng đất cách hồ Tây của thành phố Đông Bộ chỉ bốn kilomet. Nếu như hạng mục này được xây dựng, chất lượng không khí của thành phố Đông Bộ sẽ bị phá hoại nghiêm trọng.
Vẻ mặt Hào Nhất Phong dần trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn Trương Đảo Long, sau đó trầm giọng nói:
- Đồng chí Trương Đảo Long, những lời nói của anh có căn cứ khoa học nào không? Hạng mục của tập đoàn Trấn Phi có thể gây ô nhiễm cho thành phố Đông Bộ hay không, anh có bằng chứng của những ngành có liên quan không?
Trương Đảo Long phản ánh vấn đề cho Hào Nhất Phong bằng một lòng nhiệt huyết, bây giờ nghe câu hỏi lạnh lùng của bí thư Hào, thế là khoảnh khắc này thật sự khó thể trả lời được.
Dù sao Trương Đảo Long cũng không có thời gian tìm ra bằng chứng để chứng minh, càng không có thời gian tìm được sự thừa nhận của các ban ngành chuyên môn.
- Hôm nay tôi chỉ nói đến đây thôi, vấn đề xây dựng hạng mục của tập đoàn Trấn Phi phải nghiêm khắc dựa theo quy định của quốc gia.
Hào Nhất Phong nhìn thoáng qua Đổng Quốc Khánh, sau đó trực tiếp leo lên chiếc xe cách đó không xa.
Hào Nhất Phong vừa lên xe thì những người khác cũng theo sát lên xe, chỉ đề lại vài người của khu quy hoạch kỹ thuật cao và Trương Đảo Long đứng lại chỗ đó. Tôn Quốc Lĩnh cố ý là người đi sau cùng, khi lên xe thì hắn khẽ vỗ vai Trương Đảo Long rồi nói:
- Đảo Long, anh có chút lỗ mãng rồi.
- Chủ tịch Tôn, tôi biết rõ điều này, thế nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Trương Đảo Long nhìn Tôn Quốc Lĩnh rồi dùng giọng chậm rãi nói ra từng chữ một.
Tôn Quốc Lĩnh nhìn gương mặt kiên quyết của Trương Đảo Long, thế là trong lòng bùng lên cảm giác xấu hổ. Lúc này hắn đứng trước mặt Trương Đảo Long và cảm thấy mình quá nhỏ bé, mà Trương Đảo Long làm hắn sinh ra cảm giác chính mình đang lui bước, rất đáng xấu hổ.
Bầu không khí trên chiếc xe hai mươi bốn chỗ chạy về ủy ban thành phố Đông Bộ cực kỳ đè nén, tuy Hào Nhất Phong không ngồi trên chiếc xe này, thế nhưng đám người có mặt trên xe lại không dám há miệng nói câu nào.
Tôn Quốc Lĩnh ngồi ở vị trí cửa sổ xe, hắn nhìn về phía chiếc xe hai mươi bốn chỗ đang chạy phía trước, thế là nhịn không được phải đưa mắt nhìn ra phía sau. Lúc này thân hình Trương Đảo Long đã trở nên mơ hồ, thế nhưng xuất hiện trong mắt hắn vẫn là một người có thế đứng hiên ngang, thẳng như cọc tiêu, cực kỳ bất khuất hào hùng.
Một hội nghị được cử hành trong phòng họp lớn của thành phố Đông Bộ, những cán bộ tham gia hội nghị đều đã trên cấp sở. Trên hội nghị, Hào Nhất Phong phát biểu ý kiến, dù lời lẽ chỉ là cường điệu công tác đồng tâm hiệp lực, cường điệu xây dựng ban ngành, thế nhưng đối với những cán bộ lão luyện trong chính đàn, đám người đều hiểu Hào Nhất Phong đang cực kỳ phẫn nộ vì sự kiện đột nhiên xuất hiện làm ảnh hưởng đến công tác thị sát của mình.
Hào Nhất Phong phát biểu chỉ hơn mười phút, thế nhưng trong mười phút này lão cực kỳ cường điệu vấn đề đoàn kết ban ngành ở thành phố Đông Bộ, đặc biệt là ban ngành thị ủy phải coi Đổng Quốc Khánh là hạch tâm để xoay vòng chung quanh. Bí thư Hào yêu cầu nắm chặt kinh tế, nắm bắt kỳ ngộ, đẩy thành phố Đông Bộ tiến vào một giai đoạn mới.
Tiếng vỗ vay vang lên dưới đài, cuối cùng Hào Nhất Phong cũng kết thúc bài phát biểu của mình. Nếu dựa theo sắp xếp trước đó thì tối nay bí thư Hào Nhất Phong sẽ ở lại thành phố Đông Bộ, thế nhưng lúc này bí thư lại không dựa theo hành trình đã được sắp xếp sẵn, lão trực tiếp lên xe quay về thành phố Sơn Viên.
Sau khi tiễn chân đoàn người Hào Nhất Phong đi vào đường cao tốc, vẻ mặt bí thư Đổng Quốc Khánh đang tươi cười chợt trở nên cực kỳ khó coi. Hắn đưa mắt nhìn thoáng qua đám người Chúc Vu Bình, sau đó mới nói:
- Chúng ta quay về tổ chức hội nghị.
Vương Tử Quân nhận được tin tức là sau khi Trương Đảo Long nói xong những lời kia với Hào Nhất Phong. Khi nhận được tin tức này thì hắn còn đang học tập ở trường đảng trung ương, tin tức đến quá đột nhiên làm cho tâm tư học tập của hắn chợt tan biến.
Vương Tử Quân ngồi trên một chiếc ghế đá sát một hồ nhỏ trong khuôn viên trường đảng trung ương, hắn đốt một điếu thuốc, trong lòng liên tục có nhiều ý nghĩ. Lúc này hắn hoàn toàn có thể dự đoán được kết cục của Trương Đảo Long. Hắn không ngờ Trương Đảo Long sẽ đứng ra nói những lời như vậy ngay trước mặt Hào Nhất Phong.
Nếu như Hào Nhất Phong tiếp thu ý kiến của Trương Đảo Long, như vậy bố cục của Vương Tử Quân lần này sẽ thất bại, thế cho nên đáng lý ra theo ý của hắn thì hành động lần này của Trương Đảo Long rõ ràng là lỗ mãng đáng phẫn nộ. Thế nhưng thực tế trong lòng mình nghĩ như thế nào thì hắn lại hiểu rất rõ ràng.
Trương Đảo Long là một cán bộ có kinh nghiệm quan trường, hắn sẽ biết rõ hậu quả khi đứng ra nói những lời như vậy. Tuy biết nhưng hắn vẫn đứng ra lên tiếng, như vậy chỉ có thể làm sáng tỏ một vấn đề, đó chính là hắn vẫn kiên định với quyết tâm của chính mình.
Thật sự là một chiến sĩ bất khuất hùng hồn, không biết vì sao Vương Tử Quân lại cho ra ý nghĩ như vậy. Loại người như Trương Đảo Long cũng không nên vì một câu nói thẳng thừng mà nhận lấy những đả kích vốn không thuộc về mình.
Nếu như Trương Đảo Long bị miễn chức thì sẽ là một lực đẩy mạnh mẽ cho kế hoạch của Vương Tử Quân, thế nhưng kế hoạch của hắn sẽ hoàn thành tốt đẹp khi phải bỏ ra cái giá là Trương Đảo Long rơi rụng gãy cánh sao? Hắn sau khi quay về vẫn có thể trọng dụng Trương Đảo Long, thế nhưng lý do này vẫn không an ủi được những chấn động trong lòng hắn.
Vương Tử Quân lấy điện thoại ra khẽ bấm một dãy số quen thuộc, khi đầu bên kia vang lên âm thanh cung kính, Vương Tử Quân trầm giọng nói:
- Vu Bình, tôi chỉ nói một câu, tuyệt đối bảo trụ Trương Đảo Long.
- Chủ tịch, chuyện này...
Chúc Vu Bình lên tiếng cực kỳ do dự, tuy hắn hiểu rõ yêu cầu của Vương Tử Quân nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ khó xử. Dù sao sự việc mà Trương Đảo Long làm ra hôm nay thật sự có chút lỗ mãng, nếu muốn giữ lại Trương Đảo Long cũng thật sự không dễ dàng gì.
- Anh cứ cố sức đi làm, tất cả có tôi.
Vương Tử Quân nói rồi cúp điện thoại.
Vương Tử Quân liên tục gọi vài cuộc điện thoại, sau đó hắn mới chậm rãi nhắm mắt. Nhưng khi hắn định nhắm mắt nghỉ ngơi thì một ý nghĩ lóe lên trong đầu, thế là hắn lại cầm điện thoại lên, tìm ra một số điện thoại trong sổ tay của mình, sau đó bấm máy.
Trong phòng họp thành phố Đông Bộ, bầu không khí thật sự trầm thấp. Đổng Quốc Khánh đã trầm mặt ba phút không nói gì, các vị thường ủy khác cũng lẳng lặng uống nước, đợi chờ Đổng Quốc Khánh lên tiếng.
- Sự việc hôm nay thế nào thì các vị cũng đã thấy quá rõ ràng rồi, tôi nhắc lại một lần nữa, ban ngành thành phố Đông Bộ chúng ta là một tổ chức tràn đầy tính kỷ luật và sức chiến đấu, thế nhưng tình huống hôm nay lại làm cho tôi cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Đổng Quốc Khánh vừa nói vừa vỗ tay lên mặt bàn:
- Tôi thất vọng cũng không có vấn đề, thế nhưng đồng chí Trương Đảo Long đứng ra lên tiếng, như vậy lãnh đạo tỉnh ủy sẽ nhìn vào thành phố Đông Bộ chúng ta như thế nào? Bí thư Nhất Phong sẽ nhìn ban ngành thành phố Đông Bộ chúng ta như thế nào?
Phòng họp lạnh ngắt như tờ, ngay cả nhân viên công tác phụ trách ghi chép cũng dừng bút lại, giống như sợ mình phát ra âm thanh sẽ làm cho lãnh đạo sinh ra cảm giác không thoải mái.
- Bí thư Đổng nói đúng, tôi cảm thấy chúng ta nên nghiêm túc xử lý sự việc hôm nay. Hành vi của đồng chí Trương Đảo Long rõ ràng là vô tổ chức vô kỷ luật, chúng ta không thể nào dung túng, nếu không lãnh đạo sẽ nghi vấn về sức chiến đấu của ban ngành thành phố Đông Bộ chúng ta.
Tưởng Tuệ Minh những ngày qua luôn theo sát Đổng Quốc Khánh, vì vậy Đổng Quốc Khánh nói xong thì nhanh chóng mở miệng nghênh đón.
Đám thường ủy khác đều dùng ánh không tiêu cự nhìn về bốn phía, vì Trương Đảo Long không có mặt ở hiện trường, thế cho nên việc thảo luận thế này sẽ nghiêng về một bên. Phòng họp yên lặng trong ba mươi giây, chợt nghe thấy Bành Quang Binh lên tiếng:
- Tôi đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Tưởng, chúng ta phải nghiêm túc xử lý hành vi của đồng chí Trương Đảo Long.
Phó bí thư Bành Quang Binh là một người có lực ảnh hưởng lớn trong đám thường ủy thị ủy, hắn mở miệng rõ ràng đẩy mạnh khả năng xử lý Trương Đảo Long, càng làm cho nhiều người phải xem xét lại ý kiến của mình.
Đổng Quốc Khánh khẽ nhếch môi, lúc này cảm giác căm tức trong lòng đã giảm đi tám chín phần. tuy hắn vẫn rất căm tức vì những gì đã diễn ra, thế nhưng lại cảm nhận được một cơ hội lớn. Đó chính là hắn có thể lợi dụng cơ hội này để thay người của mình vào quản lý khu quy hoạch kỹ thuật cao, là một thắng lợi cực kỳ quan trọng.
Bành Quang Binh mở miệng giúp đỡ xem như đại cục đã định, Đổng Quốc Khánh cảm thấy không ai dám mở miệng trái lời để làm cho bí thư tỉnh ủy mất vui. Vì chuyện này mà ra mặt cho Trương Đảo Long thì căn bản là không hay, thế nên sẽ không ai ngu dốt đâm đầu vào.
- Các vị có ý kiến gì khác không?
Đổng Quốc Khánh trầm ngâm giây lát rồi nhìn về phía nhóm người Chúc Vu Bình.
Chúc Vu Bình chú ý đến ánh mắt của Đổng Quốc Khánh, từ khi bắt đầu họp thì hắn đã sinh ra cảm giác khó chịu. Nói thật, nếu như không nhận được điện thoại của Vương Tử Quân, hắn dù gì cũng sẽ không đề xuất ý kiến phản đối. Nhưng lúc này hắn cảm thấy mình phải lên tiếng, Vương Tử Quân đã mở miệng, hắn không thể không nói vài lời.
Trương Đảo Long là người Vương Tử Quân cần bảo vệ, Chúc Vu Bình không thể không bảo vệ.
Chúc Vu Bình thầm hạ quyết tâm, hắn trầm ngâm giây lát rồi đặt bút xuống nói:
- Bí thư Đổng, tôi xin phép nói hai câu. Hành vi của đồng chí Trương Đảo Long căn bản là lỗ mãng, nhưng tôi cảm thấy chúng ta nên căn cứ vào nguyên tắc giáo dục và trị bệnh cứu người, trợ giúp đồng chí Trương Đảo Long nhận thức sai lầm, do đó mà tìm ra phương hướng sửa chữa.
Chúc Vu Bình nói làm cho phòng họp bùng sóng, tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩ của bí thư Chúc, đây không phải đại biểu cho ý nghĩ của riêng hắn, còn đại biểu cho một lần phản công của thế lực thuộc về Vương Tử Quân với Đổng Quốc Khánh. Nhưng Vương Tử Quân không có mặt ở đây, Chúc Vu Bình sẽ là đối thủ của Đổng Quốc Khánh sao?
- Bí thư Chúc nói thì rất hay, thế nhưng tôi lại cảm thấy bí thư Chúc căn bản không nắm bắt đúng yếu điểm của vấn đề. Chúng ta cần phải trị bệnh cứu người, thế nhưng chúng ta cũng cần phải xử lý như nhau với những hành vi vi phạm kỷ luật. Trương Đảo Long nhất định phải trả một cái giá lớn vì những việc làm của mình, tôi đề nghị miễn chức trợ lý chủ tịch, bí thư đảng ủy khối hiệp hội quản lý khu quy hoạch của đồng chí Trương Đảo Long, đợi sau khi Trương Đảo Long nhận thức và sửa chữa sai lầm thì mới sắp xếp công tác khác.
Tưởng Tuệ Minh thật sự không thèm nể mặt phó bí thư nắm công tác chính trị như Chúc Vu Bình, hắn trầm giọng nói.
- Chủ tịch Tôn, đây rốt cuộc là cái gì? Khu đất phía tây trước đó đã quyết định dùng cho khu công nghiệp thủy tinh vào đợt hai, khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng tôi đã có quy hoạch rõ ràng rồi, chỉ còn kém ký hiệp nghị mà thôi. Bây giờ thị ủy nói thế nào lại chia cho tập đoàn Trấn Ph, đây không phải là lật lọng, thích thay đổi sao cũng được à?
Lúc này Tôn Quốc Lĩnh cũng không phải là quan tòa, hắn cũng cực kỳ không thoải mái vì vấn đề này, thế nhưng Đổng Quốc Khánh đã cho ra quyết định ở hội nghị thường ủy thị ủy, vì vậy hắn căn bản khó thể nào làm gì được.
- Đảo Long, hội nghị thường ủy đã cho ra quyết định với chuyện này, tập đoàn Trấn Phi sẽ đầu tư hơn chục tỷ vào khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố chúng ta, bí thư Đổng đã ký quyết định nhường khu đất kia cho tập đoàn Trấn Phi.
- Chủ tịch Tôn, dù là ai ký quyết định thì trò thay đổi xoành xoạch này cũng ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ chúng ta. Hơn nữa khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng tôi vốn không chào đón hạng mục của tập đoàn Trấn Phi.
Trương Đảo Long nói đến đây thì trầm giọng nói:
- Chủ tịch Tôn cũng không phải không biết, nếu hạng mục của tập đoàn Trấn Phi được đầu tư ở thành phố Đông Bộ, như vậy sẽ tạo nên ảnh hưởng thế nào với hoàn cảnh môi trường. Thành phố Đông Bộ chúng ta cũng không phải là không thể kêu gọi đầu tư, cần gì phải ôm đồm hạng mục không ra gì như vậy?
Tôn Quốc Lĩnh thầm nghĩ tôi cũng nào có muốn như thế? Đây không phải là Đổng Quốc Khánh dùng thế ép người sao? Chính hắn muốn phản đối Đổng Quốc Khánh ở hội nghị thường ủy, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể giữ lại ý kiến. Hắn là phó chủ tịch thường vụ chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố, bây giờ hắn cảm thấy mình nắm công tác lần này, căn bản còn không thoải mái bằng lúc chẳng nắm công tác này.
- Đảo Long, tôi hiểu rõ ràng những gì anh nói, thế nhưng tôi cũng không thể nào thay đổi sự kiện này ở hội nghị thường ủy được.
Trương Đảo Long nhìn gương mặt cau mày ủ dột của Tôn Quốc Lĩnh, trong lòng cũng sinh ra cảm giác tức giận. Trong lòng tự nhủ nếu chủ tịch Vương không đi học tập ở trường đảng trung ương, mình sao lại khó khăn như thế này? Tôn Quốc Lĩnh dù là một người tốt, thế nhưng rất nhiều phương diện lại làm không khéo, đừng nói là vung tay ngăn cản, dù là cố gắng làm chủ cũng không xong. Chỉ cần Đổng Quốc Khánh bên kia tạo ra chút áp lực, Tôn Quốc Lĩnh ở bên này đã mềm chân mất rồi.
- Chủ tịch Tôn, nếu thị ủy chính quyền vẫn coi Trương Đảo Long tôi là lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao, tôi sẽ nói rõ ràng, khu đất này tôi đã đàm phán tốt với người ta, chúng ta cũng không thể nào thay đổi công dụng của nó được. Còn hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, tôi không cản được vấn đề nó có được đầu tư ở thành phố Đông Bộ hay không, thế nhưng tôi không cho phép nó tiến vào khu quy hoạch kỹ thuật cao, thái độ của Trương Đảo Long tôi là cực kỳ nghiêm túc.
Trương Đảo Long nói như vậy làm cho Tôn Quốc Lĩnh chợt cảm thấy gương mặt của mình như phát sốt. Khi rời khỏi thành phố Đông Bộ thì Vương Tử Quân đã từng dặn đi dặn lại hắn phải đứng vững trước áp lực trước hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, cần phải kiên quyết phản đối hạng mục kia tiến vào thành phố Đông Bộ, như bây giờ thì thế nào? Vương Tử Quân vừa tạm rời khỏi cương vị công tác chưa được hai tháng, hạng mục của tập đoàn Trấn Phi đã rơi vào khu quy hoạch kỹ thuật cao. Hắn phản đối thế nhưng lại trở thành bia ngắm của Đổng Quốc Khánh ở hội nghị thường ủy, lại bị Tưởng Tuệ Minh nói vài lời mỉa mai, bây giờ lại vấp phải những lời cứng rắn của Trương Đảo Long.
Dù Tôn Quốc Lĩnh có quan hệ khá tốt với Trương Đảo Long, thế nhưng tượng đất cũng có vài tính năng của bùn huống hồ là Tôn Quốc Lĩnh. Thế là hắn đưa mắt nhìn gương mặt biến thành màu đen của Trương Đảo Long, sau đó lạnh giọng nói:
- Nếu anh có ý kiến thì đi mà phản ánh với bí thư Đổng, đi mà phản ánh với lãnh đạo thượng cấp, đứng chỗ tôi để càu nhàu nào có tác dụng gì.
Trương Đảo Long nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của Tôn Quốc Lĩnh, hắn có chút trầm ngâm, sau đó lên tiếng:
- Chủ tịch Tôn, tôi biết rồi.
Trương Đảo Long nói rồi quay người rời khỏi phòng làm việc của Tôn Quốc Lĩnh. Lúc này Tôn Quốc Lĩnh đối mặt với tình huống Trương Đảo Long bỏ đi cũng thật sự sững sờ, hắn giống như nghĩ ra điều gì đó, thế là vội vàng chạy ra ngoài cửa phòng.
Tôn Quốc Lĩnh nhìn hình bóng của Trương Đảo Long xuất hiện bên dưới lầu, trái tim của hắn chợt nhảy lên đến cổ họng. Hắn dù rất căm tức thái độ của Trương Đảo Long vào lúc vừa rồi, thế nhưng hắn lại rất tán thưởng Trương Đảo Long. Hơn nữa Trương Đảo Long là ái tướng tâm phúc của chủ tịch Vương, hắn không cản được sự việc liên quan đến tập đoàn Trấn Phi, nếu như bây giờ còn làm cho Trương Đảo Long thua trong tay của Đổng Quốc Khánh, như vậy hắn còn mặt mũi đi gặp chủ tịch Vương sao?
Tôn Quốc Lĩnh là một trong những phó chủ tịch có lý lịch sâu nhất trong khối chính quyền thành phố Đông Bộ, hắn cũng có một nhóm cán bộ của riêng mình. Tuy Đổng Quốc Khánh không nói rõ, thế nhưng hắn vẫn đoán được Đổng Quốc Khánh và Tưởng Tuệ Minh đang bàn bạc vấn đề gì với nhau. Trương Đảo Long với chức vụ trợ lý chủ tịch sẽ làm cho Đổng Quốc Khánh có chút kiêng kỵ, thế nhưng nếu Trương Đảo Long chạy đến tìm Đổng Quốc Khánh làm loạn, như vậy rõ ràng là đâm đầu vào rọ, hoàn toàn ném cho Đổng Quốc Khánh lý do nắm bắt Trương Đảo Long.
"Ngàn vạn lần đừng nên làm ra chuyện gì điên rồ!"
Tôn Quốc Lĩnh thầm cầu nguyện như vậy, hắn thấy Trương Đảo Long leo lên xe, thế là không khỏi thở dài một hơi, thế nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.
- Chủ tịch Tôn, đây là phương án nghênh đón của thị ủy, thư ký trưởng mong ngài xem qua.
Thái Nguyên Thương khẽ đi đến, hắn đưa một phần văn kiện trong tay cho Tôn Quốc Lĩnh.
Tôn Quốc Lĩnh tiếp nhận văn kiện, hắn nhìn Thái Nguyên Thương, phát hiện vị thư ký trưởng bình thường cực kỳ phấn chấn tinh thần, thế nhưng bây giờ hai mắt lại tràn đầy vẻ mệt mỏi. Hắn biết rõ áp lực của Thái Nguyên Thương vào lúc này, nhưng hắn lại căn bản không thể nào giải quyết được những áp lực này.
- Nguyên Thương, hai ta đến phòng làm việc của tôi nghiên cứu về vấn đề này một chút, vì quá trình tiếp đãi lần này không thể cho ra vấn đề cho được.
Thái Nguyên Thương khẽ gật đầu, hắn cũng rất mẫn cảm với thế cục vào lúc này. Hắn là đại quản gia của chủ tịch Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn Tôn Quốc Lĩnh liên tục lui ra phía sau dưới thế tấn công hùng mạnh của Đổng Quốc Khánh, hắn thật sự hoài niệm đến vị chủ tịch đang tham gia học tập ở thủ đô.
- Nguyên Thương, chủ tịch Vương có dặn dò gì không?
Sau khi Thái Nguyên Thương ngồi xuống thì Tôn Quốc Lĩnh dùng giọng không đầu không đuôi nói.
Thái Nguyên Thương hiểu rõ ý nghĩ của Tôn Quốc Lĩnh, hắn cười khổ một tiếng nói:
- Chủ tịch Vương yêu cầu chúng ta cần nắm vững điểm mấu chốt, dù thế nào cũng không thể để cho hạng mục của tập đoàn Trấn Phi được phép đầu tư ở thành phố Đông Bộ.
- Nhưng tôi đã không nắm được điểm mấu chốt này.
Tôn Quốc Lĩnh thở dài một hơi nói:
- Ngày hôm qua tôi đã nói ý nghĩ của mình với bí thư Bành, thế nhưng bí thư Bành chỉ nói những chuyện không liên quan, căn bản không chịu bàn bạc về vấn đề này.
Khi Vương Tử Quân còn ở trong thành phố Đông Bộ thì Bành Quang Binh đi rất gần với nhóm Tôn Quốc Lĩnh, thế nhưng bây giờ Bành Quang Binh có thái độ như vậy thì hoàn toàn có thể thấy rõ thái đội của những người khác là thế nào. Thái Nguyên Thương nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó dùng giọng không lưu loát nói:
- Chủ tịch Tôn, tôi nghe nói trong tỉnh sắp có điều động lớn, bí thư Bành là phó bí thư thành phố Đông Bộ nhiều năm, vì sao lại không nghĩ biện pháp tiến lên cho được? Anh ấy lúc này thật sự không muốn chọc phiền toái lên người mình.
Tôn Quốc Lĩnh khẽ gật đầu, hắn cũng không nói gì. Lúc này hắn sao lại không nghĩ đến hướng đi có lợi cho mình? Thế nhưng hắn vừa mới được đề bạt làm phó chủ tịch thường vụ thành phố, căn bản không có khả năng tiếp tục được đề bạt.
- Đúng rồi, chủ tịch Tôn, thư ký trưởng Đảng hôm qua đã nói chuyện với tôi, nói chúng ta nên chú ý một chút. Tuy anh ấy không nói quá rõ ràng, thế nhưng tôi cảm thấy bí thư Đổng sắp có hành động gì đó rất lớn.
Thái Nguyên Thương khẽ lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
- Hành động lớn? Cũng chỉ là động vào vấn đề nhân sự mà thôi. Nguyên Thương, anh cũng không cần lo lắng, anh là thư ký trưởng căn bản không thể nào điều động được, cho dù hắn ta có sốt ruột thế nào cũng không thể gây khó cho chủ tịch Vương.
Tôn Quốc Lĩnh mở miệng trấn an làm cho Thái Nguyên Thương có chút thất vọng, hắn không phải nói mình, hắn nói chính là vấn đề điều động các vị trí lãnh đạo quận huyện. Thái Nguyên Thương không tin Tôn Quốc Lĩnh không hiểu được điều này, mà đối phương không nói đến phương diện này, như vậy chứng tỏ chủ tịch Tôn đang lựa chọn phương án trốn tránh.
Tôn Quốc Lĩnh là một trợ thủ tốt, thế nhưng lại căn bản không thể nào nắm giữ được đại cục. Chúc Vu Bình bây giờ lại đang bị đẩy ra rìa, thế cho nên lần này bọn họ căn bản khó thể nào ngăn cản được hành động lớn lần này của Đổng Quốc Khánh cho được.
Thái Nguyên Thương là một thư ký trưởng hợp cách, hắn tự biết nhiệm vụ của mình là gì. Nếu Tôn Quốc Lĩnh đã không muốn nói nhiều về vấn đề này, như vậy hắn cũng biết thời biết thế mà đổi chủ đề:
- Chủ tịch Tôn, anh xem phương án này của thị ủy có gì cần phải thay đổi không?
- Sửa cái gì nữa? Nếu thị ủy đã cho ra phương án như thế này, chứng tỏ lãnh đạo đã xem qua rồi, chúng ta cứ dựa vào đó chấp hành là được.
Tôn Quốc Lĩnh đặt phương án của thị ủy lên bàn, sau đó dùng giọng hờn dỗi nói.
Thái Nguyên Thương thấy tâm tình của Tôn Quốc Lĩnh không tốt, thế là cũng không tiếp tục ở lại làm khó lãnh đạo, hắn nhanh chóng cầm văn kiện nói lời cáo từ.
Tôn Quốc Lĩnh nhìn Thái Nguyên Thương chậm rãi đóng cửa lại, hắn sinh ra cảm giác hư thoát. Hắn biết rõ đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, khi mà Đổng Quốc Khánh chính thức động vào phương diện nhân sự, chỉ sợ người đến tìm mình sẽ ngày càng nhiều hơn.
- Nếu như anh ta ở thành phố Đông Bộ, nào có nhiều chuyện rắc rối thế này chứ?
...
Những giọt mưa xuân tí tách rơi xuống khi bầu trời còn chưa sáng tỏ, thế là khắp nơi trong thành phố Đông Bộ xuất hiện đủ mọi loại áo mưa và ô dù đủ màu sắc, tất cả hợp lại thành một bức tranh đầy màu sắc sặc sỡ.
So sánh với những nhân viên công tác của thành phố Đông Bộ, lúc này đám cảnh sát giao thông, đám người của phòng giao thông, phòng vệ sinh đều đang bận rộn trên vị trí công tác của mình. Nếu có bất kỳ một bịch rác nào xuất hiện thì nó sẽ nahnh chóng bị người ta dọn đi ngay lập tức.
Nhân dân thành phố Đông Bộ đã quá quen thuộc với tình huống này, bọn họ nhìn thấy tình cảnh như vậy thì phản ứng đầu tiên chính là nghĩ rằng có đại nhân vật đến thành phố Đông Bộ, bọn họ bắt đầu mở miệng bàn luận nhân vật kia sẽ đến vào lúc nào với giọng điệu không chút kiêng kỵ.
Mười giờ sáng, Hào Nhất Phong ngồi trên chiếc xe của mình xuất hiện trên đường cao tốc rẽ vào thành phố Đông Bộ, lúc này bốn bộ ban ngành của thành phố Đông Bộ được bí thư Đổng Quốc Khánh dẫn đầu đã đứng chờ sẵn, bọn họ nhiệt tình nghênh đón bí thư Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong xuống xe bắt tay tượng trưng với Đổng Quốc Khánh, sau đó đưa Đổng Quốc Khánh đến ngồi cùng mình trên chiếc xe hai mươi bốn chỗ đi theo đoàn. Cái bắt tay của bí thư Hào Nhất Phong rõ ràng là một phương án truyền đạt thái độ với đám người thành phố Đông Bộ.
Hành trình buổi sáng của bí thư Hào Nhất Phong được sắp xếp thăm nom hai địa điểm trong thành phố, sau đó đám người thống nhất dùng cơm ở khách sạn Đông Bộ. Trong lúc dùng cơm Đổng Quốc Khánh luôn ở bên cạnh Hào Nhất Phong, luôn ngồi cùng chỗ với thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Quan Vĩnh Hạ và trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang đi theo bí thư Hào.
Trên mặt Hào Nhất Phong luôn treo nụ cười nhàn nhạt, khi dùng cơm chốc chốc lại nói vài lời trao đổi ý kiến với Đổng Quốc Khánh. Tuy lão không nói điều gì quá rõ ràng, thế nhưng những hành vi mờ ám như vậy lại biểu đạt thái độ quá rõ ràng với đám cán bộ thành phố Đông Bộ.
Vì buổi chiều còn phải đi thăm nom, thế cho nên Hào Nhất Phong cho ra yêu cầu không uống rượu. Vì vậy mà bữa cơm kết thúc rất nhanh, chỉ hơn bốn mươi phút đã xong.
- Quốc Khánh, theo tôi vào phòng một chút.
Hào Nhất Phong đứng lên ghế rồi lớn tiếng nói với Đổng Quốc Khánh.
Bầu không khí vì sự có mặt của Hào Nhất Phong nên lặng ngắt như tờ, thế cho nên lời nói của bí thư Hào Nhất Phong lần này càng thêm vang dội. Từng ánh mắt nhìn về phía Đổng Quốc Khánh, rất nhiều người tỏ ra ghen ghét với tình huống của bí thư Đổng vào lúc này.
Đổng Quốc Khánh có thể cảm nhận được ánh mắt đến từ bốn phía, đồng thời hắn cũng hiểu bí thư Nhất Phong làm như vậy là cố ý, bí thư đang cố gắng nói cho mọi người biết mình được lãnh đạo coi trọng. Có sự giúp đỡ của Hào Nhất Phong, như vậy sau này hắn sẽ cực kỳ dễ dàng triển khai mở rộng công tác.
Sau khi đi vào gian phòng nghỉ ngơi được sắp xếp rất tốt, nhân viên nhanh chóng dọn bánh trái ra bàn, sau đó cùng thư ký lui ra khỏi phòng, cuối cùng Hào Nhất Phong mới cười nói:
- Quốc Khánh, gần đây công tác của thành phố Đông Bộ thật sự cầu tiến rất lớn.
Đổng Quốc Khánh hiểu ý của Hào Nhất Phong, hắn cười nói:
- Dưới sự giúp đỡ to lớn của bí thư và tỉnh ủy, ban ngành thành phố Đông Bộ chúng tôi thật sự cảm nhận được áp lực rất lớn, nếu không thể nào công tác cho ra thành tích, như vậy cũng xem như phải xin lỗi sự tín nhiệm của bí thư Nhất Phong. Thành phố Đông Bộ chúng tôi luôn luôn nhiệt tình, luôn tranh thủ để cho lãnh đạo không bị mất mặt.
Hào Nhất Phong nở nụ cười, lão nghe rõ lời nói đầy ẩn ý của Đổng Quốc Khánh, đồng thời những lời này lại càng là thứ mà lão thích nghe được vào lúc này.
- Quốc Khánh, các anh công tác không phải là vì tôi, mà chính là vì sự giao phó và tín nhiệm của nhân dân thành phố Đông Bộ cho các anh. Ý nghĩ của các anh như vậy là không được, công tác cũng không nên để xuất hiện nhiều hiện tượng không hay.
Hào Nhất Phong uống một ngụm nước rồi dùng giọng đầy ẩn ý nói.
Đổng Quốc Khánh tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của bí thư Hào Nhất Phong, yêu cầu của bí thư chính là phải làm sao đến thời điểm người kia học tập quay về, lúc đó hắn phải nắm được hoàn toàn quyền khống chế ở thành phố Đông Bộ mới được.
- Bí thư Nhất Phong cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nắm lấy thời cơ tốt ở thành phố Đông Bộ để chứng thực thật tốt ý đồ của ngài.
- Như vậy thì quá tốt, Quốc Khánh, anh nên buông tay buông chân công tác, tất cả đều có sự hậu thuẫn của tôi và tỉnh ủy.
Hào Nhất Phong vung tay lên không trung, bộ dạng cực kỳ khí khái.
Đổng Quốc Khánh nhìn vẻ mặt của Hào Nhất Phong, hắn càng cảm thấy tự tin thêm vài phần, đồng thời trong lòng càng thêm hâm mộ vì tình huống nắm chặt tỉnh Sơn Nam trong lòng bàn tay của Hào Nhất Phong. Lúc này bí thư Hào đặt chính mình trước tỉnh ủy, đây không phải là bí thư nói sai, đó là một cảm giác tự tin vì nắm thế cục trong tay. Chính Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy Đông Bộ, hắn nhất định cũng phải giống như bí thư Hào Nhất Phong, phải nắm thật chặt thế cục của thành phố Đông Bộ trong tay mình.
Đổng Quốc Khánh tiếp tục báo cáo nhiều hạng mục công tác cho bí thư Hào Nhất Phong, sau đó hắn rời khỏi phòng của lãnh đạo. Khi hắn đi ra khỏi phòng thì thư ký của Hứa Tiền Giang đã chờ sẵn bên ngoài.
- Bí thư Đổng, trưởng phòng Hứa mời ngài sang có việc cần bàn.
Thư ký của Hứa Tiền Giang cẩn thận đi đến bên cạnh Đổng Quốc Khánh, hắn khẽ nói.
Đổng Quốc Khánh khẽ gật đầu, hắn theo sát thư ký của Hứa Tiền Giang để đi đến phòng của lãnh đạo. Vì phục vụ lãnh đạo thật tốt mà khách sạn Đông Bộ đều sắp xếp những gian phòng hai gian rất rộng, khi Đổng Quốc Khánh đi vào trong phòng của trưởng phòng Hứa Tiền Giang, hắn thấy trưởng phòng Hứa còn chưa ngủ mà đang đánh bài với ba người đi cùng đoàn với bí thư Hào.
Đổng Quốc Khánh đều biết ba người kia, một người là phó phòng tổ chức Quách Tiên Vi, một người là phó phòng sở xây dựng, mà người làm cho hắn cảm thấy giật mình chính là phó bí thư Bành Quang Binh của thành phố Đông Bộ.
"Sao Bành Quang Binh lại ở chỗ này?"
Tuy trong lòng có nghi vấn nhưng Đổng Quốc Khánh chỉ nhìn thoáng qua Bành Quang Binh, sau đó hắn đi đến trước mặt Hứa Tiền Giang, cung kính nói một tiếng "trưởng phòng Hứa!".
- Quốc Khánh đến đấy à? Cậu đánh đi, ván này bài của tôi rất tốt, cậu đừng đánh thua là được.
Hứa Tiền Giang khẽ vẫy tay với thư ký, sau đó đặt bài xuống bàn, lại vẫy vẫy tay với Đổng Quốc Khánh, hai người đi vào phòng trong.
Hứa Tiền Giang lấy ra một gói thuốc, Đổng Quốc Khánh hiểu rõ tính cách lãnh đạo của mình, thế là đúng lúc trưởng phòng Hứa rút thuốc ra thì hắn nhanh chóng dùng hột quẹt châm lửa.
- Quốc Khánh, cậu bàn bạc với bí thư Nhất Phong thế nào rồi?
Hứa Tiền Giang rút một điếu thuốc ném cho Đổng Quốc Khánh, sau đó mỉm cười hỏi.
Đổng Quốc Khánh nhận lấy điếu thuốc, sau đó hắn cười nói:
- Bí thư Nhất Phong rất thỏa mãn với những công tác gần đây của thành phố Đông Bộ, yêu cầu chúng tôi cần phải liên tục cố gắng để cho ra thành tích.
Hứa Tiền Giang cũng không suy xét câu trả lời của Đổng Quốc Khánh, lão khẽ nằm dựa lưng lên ghế sa lông rồi nói:
- Quốc Khánh, có thể đi đến đây nói ra những lời như vậy đã là cực hạn của bí thư Nhất Phong với cậu rồi. Cậu nên biết sau lưng người kia không phải là không có ai cả, ít nhất chủ tịch Thạch cũng không để cho cậu sống yên ổn.
Đổng Quốc Khánh không nói gì, bộ dạng giống như chú tâm tiếp nhận lời chỉ bảo của lãnh đạo. Hắn hiểu tính tình của Hứa Tiền Giang, bây giờ hắn có nhiều phương diện công tác cần sự giúp đỡ của trưởng phòng Hứa, vì vậy đứng trước mặt trưởng phòng Hứa thì hắn luôn xem mình là phó phòng thường vụ của phòng tổ chức như trước kia.
- Quốc Khánh, cậu có biết bây giờ mình đang thiếu nhất là thứ gì không?
Hứa Tiền Giang rất thỏa mãn với thái độ của Đổng Quốc Khánh, thế cho nên thái độ của lão với Đổng Quốc Khánh cũng càng thêm thân mật.
Đổng Quốc Khánh trầm ngâm giây lát, sau đó mới trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Hứa, tôi biết rõ khuyết điểm của mình là ở điểm nào, bước tiếp theo sẽ nhanh chóng bổ khuyết những lỗ hổng kia.
- Biết rõ là tốt rồi, Quốc Khánh, tuy bí thư Nhất Phong rất coi trọng cậu, thế nhưng anh ấy không thể nào mỗi lần gặp mặt đều nói như vậy. Chủ tịch Thạch gần đây có thể nói là nhìn chằm chằm vào cậu ở thành phố Đông Bộ, trước đó đã phá lệ một lần, đã nói không ít về vấn đề phát triển kinh tế ở thành phố Đông Bộ.
Hứa Tiền Giang nói bằng giọng điệu có vài phần ẩn giấu, Đổng Quốc Khánh hiểu trưởng phòng Hứa Tiền Giang đang nhắc nhở mình chủ yếu là nắm chặt công tác kinh tế của thành phố Đông Bộ, thế nhưng còn có một tầng ý nghĩa ẩn giấu bên trong, chính là đừng nghĩ rằng trèo lên người Hào Nhất Phong thì có thể quên chính lão.
Hào Nhất Phong sẽ không thể nào vĩnh viễn nói lời giúp đỡ cậu, nhưng Hứa Tiền Giang tôi thì hoàn toàn có thể, vì dù sao thì chúng ta cũng đã cộng sự nhiều năm.
- Tôi luôn ghi khắc tình cảm của trưởng phòng Hứa vào trong lòng.
Đổng Quốc Khánh cảm thấy phương pháp biểu hiện này cực kỳ buồn nôn, thế nhưng hắn cần phải làm như vậy, bởi vì hắn cần sự giúp đỡ to lớn của Hứa Tiền Giang. Tất nhiên hắn hiểu rõ Hứa Tiền Giang là hạng người gì, hắn biết lúc này nếu mình tỏ ra do dự là cực kỳ bất lợi.
- Quốc Khánh, gần đây tôi luôn đối xử tốt với cậu, lúc này tôi hy vọng cậu không làm cho tôi thất vọng.
Hứa Tiền Giang khẽ vỗ vai Đổng Quốc Khánh rồi mỉm cười nói.
- Trưởng phòng Hứa cứ yên tâm, Đổng Quốc Khánh tôi nhất định sẽ không làm cho lãnh đạo thất vọng. Chúng tôi đã đạt thành mục đích trên phương diện phát triển kinh tế với tập đoàn Trấn Phi, nếu như không có vấn đề gì ngoài ý muốn, từ tháng sau hạng mục chục tỷ của tập đoàn Trấn Phi sẽ tiến vào thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh nói đến hạng mục của tập đoàn Trấn Phi thì tỏ ra cực kỳ đắc ý.
Vẻ mặt Hứa Tiền Giang cũng có chút cô đọng, tất nhiên lão hiểu rõ tầm quan trọng của hạng mục này với Đổng Quốc Khánh, nó hầu như là đại biểu cho một đòn khắc phục tất cả khó khăn của Đổng Quốc Khánh. Chì cần có hạng mục này, dù Thạch Kiên Quân có ý kiến với Đổng Quốc Khánh thì cũng chỉ có thể nuốt lời vào bụng mà thôi.
- À, như vậy thì quá tốt. Đúng rồi, trước khi hạng mục này bắt đầu thì tốt nhất nên báo cáo một chút với bí thư Nhất Phong.
- Tôi làm việc thì trưởng phòng Hứa cứ yên tâm.
Đổng Quốc Khánh nhìn thấy Hứa Tiền Giang đã uống cạn nửa ly trà, thế là nhanh chóng châm trà cho lãnh đạo.
Sau khi đám người Hào Nhất Phong đi vào khu quy hoạch kỹ thuật cao, tuy Đổng Quốc Khánh rất không muốn, thế nhưng khu công nghiệp thủy tinh với những khối kiến trúc cao ngất trời lại khó thể nào che giấu được. Hơn nữa lại có hàng đoàn xe vận tải chạy tới chạy lui với khí thế ngất trời, càng làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ sinh động.
- Bên kia chính là khu công nghiệp thủy tinh của thành phố Đông Bộ các anh sao?
Hào Nhất Phong nhìn về phía khu công nghiệp thủy tinh bừng bừng sức sống ở phía bên kia, thế là khẽ hỏi.
- Đúng vậy, bí thư Hào, đây chính là khu công nghiệp thủy tinh được xây dựng vào năm ngoái của thành phố Đông Bộ chúng tôi, bây giờ chế phẩm của khu công nghiệp thủy tinh được chuyển đi khắp nước, có nhãn hiệu rất tốt, đặc biệt là phươn diện sản xuất đèn tiết kiệm năng lượng càng chiếm hơn phân nửa thị trường trong nước.
Tôn Quốc Lĩnh là phó chủ tịch thường vụ chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố Đông Bộ, hắn cũng luôn đi theo đoàn kiểm tra thị sát, lúc này thấy Hào Nhất Phong mở miệng hỏi thì nhanh chóng tiến lên nói.
- Hạng mục này thật sự rất tốt, sản nghiệp hóa sản xuất, như vậy sẽ hình thành ưu thế mạnh mẽ, đây chính là một điển hình để các khu quy hoạch trong tỉnh học tập theo.
Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát rồi nói với Đổng Quốc Khánh:
- Quốc Khánh, anh ở thành phố Đông Bộ được một năm, xem ra cũng không phải đến không. Anh có thể để lại một khu quy hoạch tốt như thế này, xem ra nhân dân thành phố Đông Bộ cũng khó thể quên được công lao của anh.
Tôn Quốc Lĩnh chợt sững sờ, hắn không dám nói thêm điều gì. Hắn biết rõ bí thư Hào Nhất Phong không phải không biết khu công nghiệp thủy tinh này là công lao của ai, thế nhưng bây giờ lãnh đạo lại quy kết công lao lên người Đổng Quốc Khánh, đó là một phương pháp tỏ thái độ. Nếu như hắn mở miệng cãi cọ nhiều lời về phương diện này, chẳng những đắc tội với Đổng Quốc Khánh, chỉ sợ còn bị chụp mũ tội không chú trọng đại cục. Hơn nữa hắn mở miệng cãi cọ cũng có tác dụng gì sao? Vương Tử Quân xây dựng khu công nghiệp thủy tinh thì Đổng Quốc Khánh cũng là bí thư thị ủy, nếu nói không có công lao của Đổng Quốc Khánh thì cũng không được.
Đổng Quốc Khánh cũng cảm thấy đỏ mặt vì phương pháp đổ hết công lao lên người mình của bí thư Hào Nhất Phong, thế nhưng hắn vẫn cười nói:
- Bí thư Nhất Phong, chỗ này của tôi còn có công tác cần báo cáo với ngài.
Hào Nhất Phong thật sự không ngờ mình lại gặp phải tình huống phản ánh như thế này, khi lão đang ngây người thì một người đàn ông có thân hình cao lớn đã đi đến.
Hào Nhất Phong cũng căn bản không xa lạ gì với người đàn ông này, khi vừa tiến vào khu quy hoạch kỹ thuật cao thì Đổng Quốc Khánh đã giới thiệu người này, đối phương tên là Trương Đảo Long, chính là lãnh đạo hiệp hội quản lý khu quy hoạch.
- Trương Đảo Long, anh muốn gì?
Đổng Quốc Khánh cũng sững sờ vì biến cố bất ngờ này, hắn cũng không ngờ lúc này lại có người đứng ra phản ánh vấn đề cho Hào Nhất Phong.
Đổng Quốc Khánh đang báo cáo công tác, mà Trương Đảo Long chợt xuất hiện phản ánh vấn đề, đây không phải đang làm khó hắn sao? Vì vậy hắn trầm ngâm giây lát sau đó lớn tiếng quát lên với Trương Đảo Long.
Trương Đảo Long đã đi ra tất nhiên sẽ không thu hồi, hắn không những không lui về phía sau còn tiến lên một bước nói:
- Bí thư Đổng, tôi là một đảng viên, chẳng lẽ không có quyền lợi chỉ điểm phản ánh vài vấn đề với bí thư Hào sao?
- Anh...
Đổng Quốc Khánh lúc này tuy cực kỳ tức giận nhưng cũng không dám nói Trương Đảo Long không có quyền lợi như vậy. Dù sao thì Hào Nhất Phong cũng đang ở bên cạnh, nếu như nói một câu không hay, như vậy chỉ sợ sẽ làm cho Hào Nhất Phong mất vui.
Hào Nhất Phong đưa mắt nhìn Trương Đảo Long đang chăm chú nhìn mình, vẻ mặt lão chợt biến đổi vài lượt. Lúc này lão đang ở trước mặt nhiều người, lão căn bản không thể nào từ chối được, vì vậy một câu nói kia của Trương Đảo Long xem như đã phá tan đường lui của lão.
Hào Nhất Phong khoát tay áo với Đổng Quốc Khánh, sau đó lão thản nhiên nói:
- Đồng chí Trương Đảo Long, anh có vấn đề gì cần phản ánh sao?
Đổng Quốc Khánh dùng ánh mắt hung hăng nhìn Trương Đảo Long, hắn cũng không ngờ quá trình tiếp đãi viên mãn lại xuất hiện biến cố này, tất nhiên hắn sẽ khó thể tiếp nhận điều này xảy ra. Khi trong lòng hắn đang chửi mắng Trương Đảo Long thì lại nhận được ánh mắt của Hứa Tiền Giang.
Ánh mắt của trưởng phòng Hứa Tiền Giang có vài phần trách móc, ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc, lão đang trách Đổng Quốc Khánh vì sao lại để xuất hiện tình huống khó coi này.
Vẻ mặt đám cán bộ đi kiểm tra thị sát cùng Đổng Quốc Khánh có biểu hiện cực kỳ khác nhau, cả đám đều cảm thấy sự kiện đột nhiên này thật sự khó tiếp nhận, dù sao thì bọn họ cũng cảm thấy nó không phải việc gì tốt.
Tôn Quốc Lĩnh cảm thấy tay chân lạnh như băng, hắn biết rõ lúc này Trương Đảo Long muốn nói gì, thế nhưng dù Trương Đảo Long nói cái gì thì hắn cũng hiểu phương hướng kết quả sẽ ra sao. Tuy Hào Nhất Phong sẽ không nói ra ý kiến xử lý, thế nhưng bí thư Hào không nói sẽ không có nghĩa là Đổng Quốc Khánh không làm.
Còn các vị thường ủy khác thì sao? Bọn họ sẽ làm gì với một Trương Đảo Long phá hoại quy trình tiếp đãi của minnhf? Tôn Quốc Lĩnh thật sự không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
- Bí thư Nhất Phong, khu đất phía tây mà ngài vừa đi xem đã được thị ủy phê chuẩn dành cho giai đoạn hai của khu công nghiệp thủy tinh vào trước tết, bây giờ có không ít xí nghiệp làm công tác trao đổi với khu quy hoạch kỹ thuật cao, thậm chí còn ký cả hợp đồng. Có thể nói sự việc đã được quyết định rõ ràng, bây giờ thị ủy lại chuyển giao khu đất này cho tập đoàn Trấn Phi, như vậy chúng tôi là những lãnh đạo đứng ra ký hợp đồng đầu tư lại xem như biến thành phế thải.
Hào Nhất Phong không nói gì, lão chỉ lẳng lặng nhìn Trương Đảo Long, nhưng trong lòng đang cố gắng suy tư cách đối phó với cục diện vào lúc này.
- Nếu như chỉ là như vậy thì khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng tôi cũng sẽ phục tùng chỉ thị của thị ủy chính quyền, thế nhưng chúng tôi kiên quyết phản đối hạng mục của tập đoàn Trấn Phi ngụ lại ở khu quy hoạch kỹ thuật cao. Chúng tôi đã điều tra tư liệu, biết được hạng mục của tập đoàn Trấn Phi gây ô nhiễm rất nặng nề, căn bản không thích hợp khi xây dựng ở vùng đất cách hồ Tây của thành phố Đông Bộ chỉ bốn kilomet. Nếu như hạng mục này được xây dựng, chất lượng không khí của thành phố Đông Bộ sẽ bị phá hoại nghiêm trọng.
Vẻ mặt Hào Nhất Phong dần trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn Trương Đảo Long, sau đó trầm giọng nói:
- Đồng chí Trương Đảo Long, những lời nói của anh có căn cứ khoa học nào không? Hạng mục của tập đoàn Trấn Phi có thể gây ô nhiễm cho thành phố Đông Bộ hay không, anh có bằng chứng của những ngành có liên quan không?
Trương Đảo Long phản ánh vấn đề cho Hào Nhất Phong bằng một lòng nhiệt huyết, bây giờ nghe câu hỏi lạnh lùng của bí thư Hào, thế là khoảnh khắc này thật sự khó thể trả lời được.
Dù sao Trương Đảo Long cũng không có thời gian tìm ra bằng chứng để chứng minh, càng không có thời gian tìm được sự thừa nhận của các ban ngành chuyên môn.
- Hôm nay tôi chỉ nói đến đây thôi, vấn đề xây dựng hạng mục của tập đoàn Trấn Phi phải nghiêm khắc dựa theo quy định của quốc gia.
Hào Nhất Phong nhìn thoáng qua Đổng Quốc Khánh, sau đó trực tiếp leo lên chiếc xe cách đó không xa.
Hào Nhất Phong vừa lên xe thì những người khác cũng theo sát lên xe, chỉ đề lại vài người của khu quy hoạch kỹ thuật cao và Trương Đảo Long đứng lại chỗ đó. Tôn Quốc Lĩnh cố ý là người đi sau cùng, khi lên xe thì hắn khẽ vỗ vai Trương Đảo Long rồi nói:
- Đảo Long, anh có chút lỗ mãng rồi.
- Chủ tịch Tôn, tôi biết rõ điều này, thế nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Trương Đảo Long nhìn Tôn Quốc Lĩnh rồi dùng giọng chậm rãi nói ra từng chữ một.
Tôn Quốc Lĩnh nhìn gương mặt kiên quyết của Trương Đảo Long, thế là trong lòng bùng lên cảm giác xấu hổ. Lúc này hắn đứng trước mặt Trương Đảo Long và cảm thấy mình quá nhỏ bé, mà Trương Đảo Long làm hắn sinh ra cảm giác chính mình đang lui bước, rất đáng xấu hổ.
Bầu không khí trên chiếc xe hai mươi bốn chỗ chạy về ủy ban thành phố Đông Bộ cực kỳ đè nén, tuy Hào Nhất Phong không ngồi trên chiếc xe này, thế nhưng đám người có mặt trên xe lại không dám há miệng nói câu nào.
Tôn Quốc Lĩnh ngồi ở vị trí cửa sổ xe, hắn nhìn về phía chiếc xe hai mươi bốn chỗ đang chạy phía trước, thế là nhịn không được phải đưa mắt nhìn ra phía sau. Lúc này thân hình Trương Đảo Long đã trở nên mơ hồ, thế nhưng xuất hiện trong mắt hắn vẫn là một người có thế đứng hiên ngang, thẳng như cọc tiêu, cực kỳ bất khuất hào hùng.
Một hội nghị được cử hành trong phòng họp lớn của thành phố Đông Bộ, những cán bộ tham gia hội nghị đều đã trên cấp sở. Trên hội nghị, Hào Nhất Phong phát biểu ý kiến, dù lời lẽ chỉ là cường điệu công tác đồng tâm hiệp lực, cường điệu xây dựng ban ngành, thế nhưng đối với những cán bộ lão luyện trong chính đàn, đám người đều hiểu Hào Nhất Phong đang cực kỳ phẫn nộ vì sự kiện đột nhiên xuất hiện làm ảnh hưởng đến công tác thị sát của mình.
Hào Nhất Phong phát biểu chỉ hơn mười phút, thế nhưng trong mười phút này lão cực kỳ cường điệu vấn đề đoàn kết ban ngành ở thành phố Đông Bộ, đặc biệt là ban ngành thị ủy phải coi Đổng Quốc Khánh là hạch tâm để xoay vòng chung quanh. Bí thư Hào yêu cầu nắm chặt kinh tế, nắm bắt kỳ ngộ, đẩy thành phố Đông Bộ tiến vào một giai đoạn mới.
Tiếng vỗ vay vang lên dưới đài, cuối cùng Hào Nhất Phong cũng kết thúc bài phát biểu của mình. Nếu dựa theo sắp xếp trước đó thì tối nay bí thư Hào Nhất Phong sẽ ở lại thành phố Đông Bộ, thế nhưng lúc này bí thư lại không dựa theo hành trình đã được sắp xếp sẵn, lão trực tiếp lên xe quay về thành phố Sơn Viên.
Sau khi tiễn chân đoàn người Hào Nhất Phong đi vào đường cao tốc, vẻ mặt bí thư Đổng Quốc Khánh đang tươi cười chợt trở nên cực kỳ khó coi. Hắn đưa mắt nhìn thoáng qua đám người Chúc Vu Bình, sau đó mới nói:
- Chúng ta quay về tổ chức hội nghị.
Vương Tử Quân nhận được tin tức là sau khi Trương Đảo Long nói xong những lời kia với Hào Nhất Phong. Khi nhận được tin tức này thì hắn còn đang học tập ở trường đảng trung ương, tin tức đến quá đột nhiên làm cho tâm tư học tập của hắn chợt tan biến.
Vương Tử Quân ngồi trên một chiếc ghế đá sát một hồ nhỏ trong khuôn viên trường đảng trung ương, hắn đốt một điếu thuốc, trong lòng liên tục có nhiều ý nghĩ. Lúc này hắn hoàn toàn có thể dự đoán được kết cục của Trương Đảo Long. Hắn không ngờ Trương Đảo Long sẽ đứng ra nói những lời như vậy ngay trước mặt Hào Nhất Phong.
Nếu như Hào Nhất Phong tiếp thu ý kiến của Trương Đảo Long, như vậy bố cục của Vương Tử Quân lần này sẽ thất bại, thế cho nên đáng lý ra theo ý của hắn thì hành động lần này của Trương Đảo Long rõ ràng là lỗ mãng đáng phẫn nộ. Thế nhưng thực tế trong lòng mình nghĩ như thế nào thì hắn lại hiểu rất rõ ràng.
Trương Đảo Long là một cán bộ có kinh nghiệm quan trường, hắn sẽ biết rõ hậu quả khi đứng ra nói những lời như vậy. Tuy biết nhưng hắn vẫn đứng ra lên tiếng, như vậy chỉ có thể làm sáng tỏ một vấn đề, đó chính là hắn vẫn kiên định với quyết tâm của chính mình.
Thật sự là một chiến sĩ bất khuất hùng hồn, không biết vì sao Vương Tử Quân lại cho ra ý nghĩ như vậy. Loại người như Trương Đảo Long cũng không nên vì một câu nói thẳng thừng mà nhận lấy những đả kích vốn không thuộc về mình.
Nếu như Trương Đảo Long bị miễn chức thì sẽ là một lực đẩy mạnh mẽ cho kế hoạch của Vương Tử Quân, thế nhưng kế hoạch của hắn sẽ hoàn thành tốt đẹp khi phải bỏ ra cái giá là Trương Đảo Long rơi rụng gãy cánh sao? Hắn sau khi quay về vẫn có thể trọng dụng Trương Đảo Long, thế nhưng lý do này vẫn không an ủi được những chấn động trong lòng hắn.
Vương Tử Quân lấy điện thoại ra khẽ bấm một dãy số quen thuộc, khi đầu bên kia vang lên âm thanh cung kính, Vương Tử Quân trầm giọng nói:
- Vu Bình, tôi chỉ nói một câu, tuyệt đối bảo trụ Trương Đảo Long.
- Chủ tịch, chuyện này...
Chúc Vu Bình lên tiếng cực kỳ do dự, tuy hắn hiểu rõ yêu cầu của Vương Tử Quân nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ khó xử. Dù sao sự việc mà Trương Đảo Long làm ra hôm nay thật sự có chút lỗ mãng, nếu muốn giữ lại Trương Đảo Long cũng thật sự không dễ dàng gì.
- Anh cứ cố sức đi làm, tất cả có tôi.
Vương Tử Quân nói rồi cúp điện thoại.
Vương Tử Quân liên tục gọi vài cuộc điện thoại, sau đó hắn mới chậm rãi nhắm mắt. Nhưng khi hắn định nhắm mắt nghỉ ngơi thì một ý nghĩ lóe lên trong đầu, thế là hắn lại cầm điện thoại lên, tìm ra một số điện thoại trong sổ tay của mình, sau đó bấm máy.
Trong phòng họp thành phố Đông Bộ, bầu không khí thật sự trầm thấp. Đổng Quốc Khánh đã trầm mặt ba phút không nói gì, các vị thường ủy khác cũng lẳng lặng uống nước, đợi chờ Đổng Quốc Khánh lên tiếng.
- Sự việc hôm nay thế nào thì các vị cũng đã thấy quá rõ ràng rồi, tôi nhắc lại một lần nữa, ban ngành thành phố Đông Bộ chúng ta là một tổ chức tràn đầy tính kỷ luật và sức chiến đấu, thế nhưng tình huống hôm nay lại làm cho tôi cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Đổng Quốc Khánh vừa nói vừa vỗ tay lên mặt bàn:
- Tôi thất vọng cũng không có vấn đề, thế nhưng đồng chí Trương Đảo Long đứng ra lên tiếng, như vậy lãnh đạo tỉnh ủy sẽ nhìn vào thành phố Đông Bộ chúng ta như thế nào? Bí thư Nhất Phong sẽ nhìn ban ngành thành phố Đông Bộ chúng ta như thế nào?
Phòng họp lạnh ngắt như tờ, ngay cả nhân viên công tác phụ trách ghi chép cũng dừng bút lại, giống như sợ mình phát ra âm thanh sẽ làm cho lãnh đạo sinh ra cảm giác không thoải mái.
- Bí thư Đổng nói đúng, tôi cảm thấy chúng ta nên nghiêm túc xử lý sự việc hôm nay. Hành vi của đồng chí Trương Đảo Long rõ ràng là vô tổ chức vô kỷ luật, chúng ta không thể nào dung túng, nếu không lãnh đạo sẽ nghi vấn về sức chiến đấu của ban ngành thành phố Đông Bộ chúng ta.
Tưởng Tuệ Minh những ngày qua luôn theo sát Đổng Quốc Khánh, vì vậy Đổng Quốc Khánh nói xong thì nhanh chóng mở miệng nghênh đón.
Đám thường ủy khác đều dùng ánh không tiêu cự nhìn về bốn phía, vì Trương Đảo Long không có mặt ở hiện trường, thế cho nên việc thảo luận thế này sẽ nghiêng về một bên. Phòng họp yên lặng trong ba mươi giây, chợt nghe thấy Bành Quang Binh lên tiếng:
- Tôi đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Tưởng, chúng ta phải nghiêm túc xử lý hành vi của đồng chí Trương Đảo Long.
Phó bí thư Bành Quang Binh là một người có lực ảnh hưởng lớn trong đám thường ủy thị ủy, hắn mở miệng rõ ràng đẩy mạnh khả năng xử lý Trương Đảo Long, càng làm cho nhiều người phải xem xét lại ý kiến của mình.
Đổng Quốc Khánh khẽ nhếch môi, lúc này cảm giác căm tức trong lòng đã giảm đi tám chín phần. tuy hắn vẫn rất căm tức vì những gì đã diễn ra, thế nhưng lại cảm nhận được một cơ hội lớn. Đó chính là hắn có thể lợi dụng cơ hội này để thay người của mình vào quản lý khu quy hoạch kỹ thuật cao, là một thắng lợi cực kỳ quan trọng.
Bành Quang Binh mở miệng giúp đỡ xem như đại cục đã định, Đổng Quốc Khánh cảm thấy không ai dám mở miệng trái lời để làm cho bí thư tỉnh ủy mất vui. Vì chuyện này mà ra mặt cho Trương Đảo Long thì căn bản là không hay, thế nên sẽ không ai ngu dốt đâm đầu vào.
- Các vị có ý kiến gì khác không?
Đổng Quốc Khánh trầm ngâm giây lát rồi nhìn về phía nhóm người Chúc Vu Bình.
Chúc Vu Bình chú ý đến ánh mắt của Đổng Quốc Khánh, từ khi bắt đầu họp thì hắn đã sinh ra cảm giác khó chịu. Nói thật, nếu như không nhận được điện thoại của Vương Tử Quân, hắn dù gì cũng sẽ không đề xuất ý kiến phản đối. Nhưng lúc này hắn cảm thấy mình phải lên tiếng, Vương Tử Quân đã mở miệng, hắn không thể không nói vài lời.
Trương Đảo Long là người Vương Tử Quân cần bảo vệ, Chúc Vu Bình không thể không bảo vệ.
Chúc Vu Bình thầm hạ quyết tâm, hắn trầm ngâm giây lát rồi đặt bút xuống nói:
- Bí thư Đổng, tôi xin phép nói hai câu. Hành vi của đồng chí Trương Đảo Long căn bản là lỗ mãng, nhưng tôi cảm thấy chúng ta nên căn cứ vào nguyên tắc giáo dục và trị bệnh cứu người, trợ giúp đồng chí Trương Đảo Long nhận thức sai lầm, do đó mà tìm ra phương hướng sửa chữa.
Chúc Vu Bình nói làm cho phòng họp bùng sóng, tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩ của bí thư Chúc, đây không phải đại biểu cho ý nghĩ của riêng hắn, còn đại biểu cho một lần phản công của thế lực thuộc về Vương Tử Quân với Đổng Quốc Khánh. Nhưng Vương Tử Quân không có mặt ở đây, Chúc Vu Bình sẽ là đối thủ của Đổng Quốc Khánh sao?
- Bí thư Chúc nói thì rất hay, thế nhưng tôi lại cảm thấy bí thư Chúc căn bản không nắm bắt đúng yếu điểm của vấn đề. Chúng ta cần phải trị bệnh cứu người, thế nhưng chúng ta cũng cần phải xử lý như nhau với những hành vi vi phạm kỷ luật. Trương Đảo Long nhất định phải trả một cái giá lớn vì những việc làm của mình, tôi đề nghị miễn chức trợ lý chủ tịch, bí thư đảng ủy khối hiệp hội quản lý khu quy hoạch của đồng chí Trương Đảo Long, đợi sau khi Trương Đảo Long nhận thức và sửa chữa sai lầm thì mới sắp xếp công tác khác.
Tưởng Tuệ Minh thật sự không thèm nể mặt phó bí thư nắm công tác chính trị như Chúc Vu Bình, hắn trầm giọng nói.
/1843
|