(p1): Chính trị chú ý đại cục và kỷ luật.
Nhâm Vĩnh Cách giống như gặp phải đại địch, hắn ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, đầu óc nhanh chóng vận chuyển. Từ khi Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ, hắn luôn xem Vương Tử Quân là một con thuyền, một con thuyền có thể giúp hắn thực hiện những khát vọng lớn. Chỉ cần là những gì Vương Tử Quân sắp xếp thì trước nay hắn luôn chú ý hầu hạ cực kỳ chu toàn, có thể nói là toàn tâm toàn ý, chỉ sợ không làm tốt công tác làm cho lãnh đạo mất hứng.
Sau một thời gian ngắn tiếp xúc thì Nhâm Vĩnh Cách nhanh chóng tìm được cảm giác, hắn biết rõ nếu bên trên không có ai quan tâm đến anh, lãnh đạo không vừa mắt anh, như vậy anh sẽ biến thành một kẻ đứng ngoài rìa, rất khó thi triển khát vọng chính trị của mình. Xem ra lần này dù hắn có cẩn thận cách mấy cũng xem như có sơ sót.
- Chủ tịch Vương, chuyện này là tôi không hoàn thành trách nhiệm, mong chủ tịch cho tôi một cơ hội. Ngài cứ yên tâm, sau này tôi sẽ cố gắng tăng cường trách nhiệm, đảm bảo sẽ không cho bất kỳ sai lầm nào xuất hiện.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kính sợ của Nhâm Vĩnh Cách, hắn dùng giọng ôn hòa nói:
- Việc đã qua, anh nhớ kỹ lần sau đừng tái phạm là được.
Nhâm Vĩnh Cách vội vàng gật đầu xưng vâng, sau khi nói thêm vài câu với Vương Tử Quân thì nhanh chóng rời đi. Hắn đi được vài phút thì Thái Nguyên Thương đi đến.
Lúc này vẻ mặt Thái Nguyên Thương thật sự khó coi như cà muối. Hắn là người đứng đầu văn phòng khối chính quyền thành phố, những năm nay luôn công tác chặt chẽ cẩn trọng, đến nay còn chưa từng xảy ra sai lầm nào. Không ngờ lần này chủ tịch Vương giao người cho hắn, người này lại chạy đến tham gia nghi thức thông xe ở huyện Cảnh Tùng, sự việc phát sinh náo loạn, tất nhiên sẽ có trách nhiệm của Thái Nguyên Thương.
- Chủ tịch Vương, sự kiện Trần Hiểu Ba, tôi...
Vương Tử Quân không chờ Thái Nguyên Thương nói hết lời, hắn khoát tay nói:
- Nguyên Thương, chuyện này không liên quan gì đến anh, hơn nữa Trần Hiểu Ba chạy đến gây rối cũng không phải là một chuyện xấu.
Vương Tử Quân cười cười, giọng nói có vài phần trầm thấp.
Thái Nguyên Thương chợt sững sờ, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì Vương Tử Quân đã nói tiếp:
- Anh mời bí thư La của ủy ban kỷ luật thị ủy đến đây, tôi có chuyện cần bàn với anh ấy.
Thái Nguyên Thương nghe thấy chủ tịch Vương yêu cầu mình cho mời bí thư ủy ban kỷ luật La Kiến Cường, vẻ mặt hắn khẽ động. Hắn khẽ gật đầu, sau đó vừa định bỏ đi thì đã thấy Vương Tử Quân gọi lại:
- Nguyên Thương, đừng để bí thư La đến chỗ tôi, anh cầm kết quả giám định này đưa cho bí thư La, để anh ấy và ủy ban kỷ luật điều tra xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Thái Nguyên Thương tiếp nhận tài liệu Vương Tử Quân đưa đến, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua, đó chính là bản giám định của bệnh viện tâm thần thành phố Đông Bộ với Trần Hiểu Ba, kết quả giám định chính là Trần Hiểu Ba không có vấn đề, là một người bình thường.
Thái Nguyên Thương hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn gật đầu thật mạnh, sau đó cầm bản kết quả gáim định rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Trong tầng cao nhất của nhà khách huyện Cảnh Tùng, Tào Kiến Thư đang uống trà, Vu Thế Tiến đứng cẩn thận ở bên cạnh, trên mặt còn treo nụ cười nịnh nọt.
- Anh Vu, huyện Cảnh Tùng các anh nên chỉnh đốn lại cho thật tốt. Anh xem, đây là nhà khách huyện ủy, thậm chí còn không bằng một khách sạn ba sao ở thủ đô.
Tào Kiến Thư miễn cưỡng dựa lên lưng ghế, hắn dùng giọng không chút khách khí nói với Vu Thế Tiến.
Vu Thế Tiến xoa xoa bàn tay nói:
- Giám đốc Tào, chúng tôi đã có kế hoạch, bước tiếp theo sẽ chuẩn bị tu sửa nhà khách huyện ủy. Ngài cứ yên tâm, lần sau ngài đến thì chỗ này sẽ không còn giống như bây giờ nữa.
- À, bí thư Vu, anh cũng không cần giằng co làm gì, huyện Cảnh Tùng các anh cũng không phải nơi tốt, sau này cơ hội tôi đến đây cũng không nhiều.
Tào Kiến Thư phất tay dùng giọng mất kiên nhẫn nói.
Vu Thế Tiến nghe thấy Tào Kiến Thư nói như vậy, hắn là bí thư huyện ủy huyện Cảnh Tùng, tất nhiên trong lòng cũng có chút mất hứng. Nhưng hắn dù sao cũng là cán bộ bò lên từ cơ sở, lòng dạ sâu sắc hơn rất nhiều so với Tào Kiến Thư. Hắn cười cười nói:
- Giám đốc Tào, huyện Cảnh Tùng chúng tôi thật sự không là gì với thành phố lớn, thế nhưng chỗ này dân phong thuần phác, non xanh nước biếc, ngẫu nhiên đến du ngoạn cũng rất tốt.
- Hừ, trong nước thiếu gì các tụ điểm du lịch nghỉ dưỡng, chỗ các anh cũng không phải quá đặc sắc, tôi nên ít đến một chút thì hơn.
Tào Kiến Thư khoát tay nói, trên mặt thật sự có vài phần mất kiên nhẫn.
Vu Thế Tiến nhìn thấy vẻ mặt của Tào Kiến Thư thì trong lòng thật sự có vài phần hèn mọn, hắn biết rõ loại người như Tào Kiến Thư tuyệt đối không phải đầu đường xó chợ, nhất định phải trải qua nhiều tình huống và hoàn cảnh khác nhau. Đối phương nếu nói là không quan tâm đến cảnh sắc non xanh nước biếc ở huyện Cảnh Tùng, không bằng đang so đo với chủ tịch Vương Tử Quân. Cung vì một tên khốn Trần Hiểu Ba tự nhiên nhảy xổ ra mà mối quan hệ giữa bọn họ có chút vấn đề, miễn cưỡng mãi mới được như lúc này.
Chủ tịch Vương có lẽ không nên nắm chặt không chịu buông tha, dù sao thì chủ tịch Cát cũng đã mở lời biện hộ, ít nhất cũng có vài mạng lưới quan hệ dệt quanh sự việc này. Cho dù Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố Đông Bộ thì cũng không khỏi không bận tâm đến những phương diện kia. Nước quá trong không có cá, người đến nhìn vào chằm chằm sẽ không có tương lai, điều này đã quá rõ ràng, tất nhiên Vương Tử Quân sẽ không phải không hiểu. Nếu như nghi thức thông xe vừa mới qua vài ngày mà Vương Tử Quân đã bắt tay điều tra cầu đường Trần Vũ, như vậy chẳng khác nào tát vào mặt lãnh đạo tỉnh, phó chủ tịch Cát sẽ không chịu ngồi yên.
Vu Thế Tiến cười cười, hắn rót trà cho Tào Kiến Thư, sau đó nói tiếp:
- Giám đốc Tào, hai người chúng ta xem như là người quen cũ, ngài là người quan hệ rộng, mánh khóe thông thiên, bạn bè nhiều. Tôi có vài việc căn bản không dám nghĩ, thế nhưng nếu đó là ngài, chỉ sợ chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng động tay động chân mà thôi.
Tào Kiến Thư nhìn thoáng qua Vu Thế Tiến, sau đó nở nụ cười đắc ý. Trong lòng hắn hiểu rõ Vu Thế Tiến muốn làm gì, thế nhưng hắn cũng không chán ghét, thậm chí có thể nói là hắn rất hưởng thụ loại cảm giác người ta hạ mình cầu xin như thế này.
- Giám đốc Tầo, tôi đã công tác ở thành phố Đông Bộ này hơn nửa đời người, đã tám năm công tác ở huyện Cảnh Tùng, thật sự có cảm tình rất sâu với địa phương này. Nhưng người thường đi lên chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, dù thế nào thì ở lâu một chỗ sẽ sinh ra cảm giác phiền chán. Vì vậy kính xin giám đốc Tào nói vài lời tốt về tôi với phó chủ tịch Cát, đến thời điểm thích hợp có thể tác động để tôi có thể chuyển chỗ.
Vu Thế Tiến vừa nói vừa lấy từ trong cặp của mình ra một bức tranh thư pháp, hắn khẽ mở ra nói:
- Giám đốc Tào, tôi biết ngài thích tranh thư pháp của Trịnh Bản Kiều, đáng tiếc là chỗ này của chúng tôi không có. Trước đây ít năm tôi trùng hợp có được một bức thư pháp giả của Trịnh Bản Kiều, tuy không đáng tiền nhưng cũng không tệ, bây giờ đưa lên cho anh đánh giá một chút.
Chương 596(p2): Chính trị chú ý đại cục và kỷ luật.
Tào Kiến Thư căn bản không có nghiên cứu gì về tranh thư pháp, lại càng không có hứng thú với tranh của Trịnh Bản Kiều, nhưng hắn lại biết rõ giá trị của tranh Trịnh Bản Kiều trên thị trường hiện tại. Hắn nhìn gương mặt gầy gò của Vu Thế Tiến, trong lòng thầm nghĩ, người này tuy gầy nhưng thật ra trên người lại có khá nhiều thịt béo.
- Để tôi xem thế nào.
Tào Kiến Thư tùy ý mở bức tranh ra nhìn qua, sau đó đặt sang một bên, bộ dạng giống như không quá quan tâm.
Hai người Vu Thế Tiến và Tào Kiến Thư lúc này xem như đều đã đạt được mục đích, trên mặt hai người là nụ cười vui vẻ. Sau khi nói chuyện thêm vài câu thì Vu Thế Tiến chuẩn bị cáo từ, đúng lúc này một người vội vàng đẩy cửa đi vào.
Khi thấy người kia thì gương mặt Vu Thế Tiến chợt trầm xuống, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đối phương rồi nói:
- Đi ra ngoài.
- Bí thư Vu, tôi có...
Người đi vào trong phòng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, bộ mặt hốt hoảng.
- Tôi đã nói rồi, ra ngoài, có việc gì thì phải biết gõ cửa.
Giọng điệu của Vu Thế Tiến rất lạnh lẽo, cặp mắt dài hẹp nhìn chằm chằm, không giận mà sinh uy.
Tên thanh nhiên cố gắng cắn răng, cuối cùng mới đi ra ngoài cửa, sau khi đóng chặt cửa lại thì bắt đầu gõ cửa.
- Giám đốc Tào, thư ký của tôi không hiểu chuyện, sau này tôi nhất định sẽ dạy bảo chu toàn hơn.
Vu Thế Tiến nói rồi đi về phía cửa.
Tào Kiến Thư cười cười mà không nói gì, Vu Thế Tiến thì chuẩn bị bỏ đi. Đúng lúc này cửa phòng lại được mở ra, Trần Quý Tân với gương mặt sốt ruột đi thẳng vào trong.
- Bí thư Vu, giám đốc Tào, không hay rồi, người của ủy ban kỷ luật thị ủy vừa đến, không những đem theo Trần Hiểu Ba, còn mang theo cả giám đốc bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng.
Lúc này trên mặt Trần Quý Tân tràn đầy vẻ sợ hãi, giống như trời sắp sập xuống đến nơi rồi.
Người của ủy ban kỷ luật thị ủy đưa Trần Hiểu Ba và giám đốc bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng đi rồi sao? Đây là muốn làm gì? Vu Thế Tiến hiểu rất rõ vấn đề này. Hắn có hơi ngây ngốc, sau đó đưa mắt nhìn Tào Kiến Thư đang ngồi trên ghế sa lông. Đối với hắn thì Vương Tử Quân là một con quái vật khổng lồ, hắn biết mình còn kém xa tình huống có thể đối đầu với chủ tịch Vương Tử Quân, vì vậy hắn chỉ có thể dựa vào Tào Kiến Thư mà thôi.
Tào Kiến Thư có chút sững sốt, vẻ mặt cũng trở nên âm trầm. Hắn cảm thấy những gì mình thể hiện đã chứng tỏ thực lực mạnh mẽ của bản thân, dù là Vương Tử Quân không nói chuyện tình cảm cũng không dám động vào sự kiện cầu đường Trần Vũ.
Nhưng lúc này Tào Kiến Thư mới cảm thấy mình đánh giá thấp Vương Tử Quân, đối phương không động vào cầu đường Trần Vũ, lại bắt đầu từ chính bản thân Trần Hiểu Ba. Tào Kiến Thư hoàn toàn tin tưởng vì giám đốc bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng căn bản không thể nào chịu nổi thủ đoạn xử lý án của ủy ban kỷ luật thị ủy.
- Chuyện gì xảy ra?
Vu Thế Tiến thấy Tào Kiến Thư không mở miệng thì trầm giọng hỏi Trần Quý Tân.
- Bí thư Vu, nghe nói người nhà của Trần Hiểu Ba tố cáo bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng, yêu cầu bệnh viện tâm thần thành phố Đông Bộ cho ra giám định, kết quả là Trần Hiểu Ba hoàn toàn bình thường. Bây giờ bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng không những cho ra giám định Trần Hiểu Ba có bệnh, *hơn nữa còn tiếp tục nhốt anh ta vào trong khu chữa bệnh, điều này làm cho người nhà anh ấy cảm thấy có vấn đề.
Cái quái gì mà người nhà của Trần Hiểu Ba cảm thấy có vấn đề? Rõ ràng là chủ tịch Vương kia thấy có vấn đề, nếu không thì ủy ban kỷ luật thị ủy cũng không cho ra hành động nhanh chóng như vậy.
Vẻ mặt Tào Kiến Thư trở nên cực kỳ âm trầm, hắn hiểu sự kiện giám định bệnh tình của Trình Hiểu Bình chỉ là một lời chỉ dẫn mà thôi, chỉ là một ngòi nổ, nếu như nắm chặt lấy đó thì đám người bọn họ sẽ bị xách đầu lôi ra ngoài ánh sáng. Đến lúc đó bọn họ giống như có hét lên rằng cầu đường Trần Vũ không có vấn đề thì có thể thế nào? Chỉ cần bắt giữ những quan viên nhận hối lộ khi xây dựng con đường Trần Vũ, không cần suy đoán cũng có thể biết được chất lượng của con đường này là như thế nào.
Xem ra chính mình suy nghĩ sự việc lần này có chút đơn giản, Tào Kiến Thư nhìn thoáng qua Vu Thế Tiến, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Vu, anh cảm thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Phải tìm người gánh vác chuyện này.
Vu Thế Tiến trầm ngâm giây lát, sau đó bàn tay khẽ đấm xuống bàn. Bây giờ không phải là lúc tính toán với Tào Kiến Thư, nếu không đồng tâm hiệp lực thì kết quả của bọn họ sẽ rất thảm thương.
- Tìm ai gánh vác bây giờ?
Tào Kiến Thư lại đưa mắt nhìn Vu Thế Tiến rồi trầm giọng hỏi.
Vu Thế Tiến nhìn Tào Kiến Thư, hắn dùng giọng trầm thấp nói:
- Trần Hiểu Ba là người của cục cầu đường, chủ tịch Trần, anh thông báo cho cục trưởng Đinh Phúc Minh, anh ta sẽ biết nên làm thế nào.
Trần Quý Tân có thể tiến lên vị trí chủ tịch huyện cũng là nhờ sự giúp đỡ của Vu Thế Tiến. Vu Thế Tiến nhìn Trần Quý Tân bỏ đi mà trong lòng có chút không thoải mái. Hắn đột nhiên cảm thấy người trợ thủ của mình có gì đó hơi ngốc, một vấn đề nhỏ nhặt như vậy lại chạy đến đây khơi ra làm cho mình đứng ngồi không yên.
Nhưng năm xưa Trần Quý Tân có thể tiến lên làm chủ tịch huyện cũng không phải vì đối phương nhất nhất nghe lời mình sao? Vu Thế Tiến chợt cười khổ, sau đó thu nạp tất cả tâm tư của mình.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, Vu Thế Tiến trầm ngâm giây lát, sau đó nói với Tào Kiến Thư:
- Giám đốc Tào, chỉ sợ sự việc lần này khó thể chấm dứt được.
Tào Kiến Thư dù là người không có kinh nghiệm đối nhân xử thế bằng Vu Thế Tiến, thế nhưng hắn cũng biết sự việc lần này căn bản là rất khó. Hắn dù tìm được người gánh tội thì sơ hở vẫn bày ra rõ ràng, hầu như Vương Tử Quân muốn đánh lúc nào cũng được.
- Vậy anh nói xem nên làm sao bây giờ?
Tào Kiến Thư dùng giọng có chút vội vàng xao động nói.
- Giám đốc Tào, anh có biện pháp di dời vị trí của Vương Tử Quân hay không?
Vu Thế Tiến giương mắt nhìn Tào Kiến Thư rồi trầm giọng nói.
Tào Kiến Thư rất muốn nói mình có thể, thế nhưng thực tế thì hắn căn bản không có năng lực kia. Tuy hắn rất không muốn biểu hiện năng lực của mình chỉ có hạn, thế nhưng hắn cũng biết rõ lúc này không phải thời điểm tự đắc khoe khoang, vì vậy mới mở miệng nói:
- Không thể.
- Giám đốc Tào, ngài nắm chắc lần này có thể đối phó với quá trình điều tra của Vương Tử Quân không?
Vu Thế Tiến ép sát từng bước, hắn lên tiếng hỏi.
- Không thể.
Lúc này Tào Kiến Thư căn bản không cần suy xét mà trực tiếp trả lời Vu Thế Tiến.
- Giám đốc Tào anh cẩm thấy chúng ta ngồi chờ chết sẽ có kết quả gì không?
Vu Thế Tiến khẽ gõ gõ bàn rồi nói tiếp.
Tào Kiến Thư đã hiểu ý của Vu Thế Tiến, trên mặt hắn lộ ra vẻ mất kiên nhẫn:
- Bí thư Vu, anh muốn nói gì thì tôi cũng hiểu, nhưng này bí thư Vu, anh cũng biết rõ tôi và công ty Tây Hưng không có quan hệ gì cả, tôi không phải là pháp nhân của công ty, tôi căn bản không có chức vụ gì trong công ty cả.
Chương 596(p3): Chính trị chú ý đại cục và kỷ luật.
Vu Thế Tiến thầm mắng một tiếng, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử ngươi xem như đã chuẩn bị khá tốt, lúc này muốn chơi trò vò mẻ lại sứt, muốn đẩy chúng tôi ra gánh trách nhiệm sao? Hừ, còn lâu, không có cửa đâu! Thế là hắn cười cười nói:
- Nếu như giám đốc Tào đã nói như vậy, tôi cũng không còn lời gì để nói. Thế nhưng, giám đốc Tào, có một số việc một khi đã làm cũng không phải mất đi tất cả chứng cứ, ngài thấy sao?
Tào Kiến Thư nhìn Vu Thế Tiến, trong lòng sinh ra cảm giác muốn kéo người này vào trong miệng mà cấu xé cho hả giận.
Nhiều năm trôi qua căn bản chưa từng có ai uy hiếp mình, bây giờ hắn đi xuống một huyện nhỏ xa xôi, lại bị một vị bí thư huyện ủy mà trước đó mình căn bản không quan tâm mở miệng công khai uy hiếp.
Nhưng cuối cùng Tào Kiến Thư cũng phải nuốt câu mắng chửi sắp ra khỏi miệng vào trong bụng, hắn biết rõ mình và Vu Thế Tiến kết giao với nhau thật sự là không bị kiềm chế. Nếu như để cho Vu Thế Tiến có được manh mối hay chứng cứ, chỉ sợ cực kỳ bất lợi cho mình.
- Anh Vu, chúng ta là những con châu chấu trên một sợi dây, nếu như họ Vương kia truy cứu trách nhiệm, tuy chúng ta không chạy thoát, thế nhưng cũng không thể không vùng vẫy một chút. Càng là lúc này thì chúng ta càng cần đồng tâm hiệp lực, không phải sao?
Tào Kiến Thư trầm ngâm giây lát, sau đó miễm cưỡng nở nụ cười nói.
Lúc này nụ cười nịnh nọt trên mặt Vu Thế Tiến vừa biến mất lại xuất hiện, hắn cười cười nói với Tào Kiến Thư:
- Giám đốc Tào nói đúng, chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực.
- Bí thư Vu, anh là người thành phố Đông Bộ, anh nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tào Kiến Thư thở dài một hơi, sau đó khẽ nói với Vu Thế Tiến.
- Cúi đầu với chủ tịch Vương.
Vu Thế Tiến trịnh trọng nói ra những suy tính trong lòng mình.
Cúi đầu với Vương Tử Quân, Tào Kiến Thư tất nhiên sẽ không vì Vu Thế Tiến cúi đầu mà cúi đầu theo. Vu Thế Tiến là bí thư huyện ủy huyện Cảnh Tùng, cho dù Vương Tử Quân không nắm trong tay bất kỳ thứ gì bất lợi, thậm chí chỉ cần Vương Tử Quân vẫy tay thì sợ rằng Vu Thế Tiến cũng phải sợ hãi chạy ra nghênh đón, cố gắng leo lên con thuyền lớn của chủ tịch Vương.
Vu Thế Tiến sẽ không có vấn đề, mà vấn đề chủ yếu chính là Tào Kiến Thư, thế cho nên hắn cắn răng trầm giọng nói:
- Bí thư Vu, trước đó chúng ta đánh giá quá thấp chủ tịch Vương, anh cũng biết đấy, nếu chúng ta có cúi đầu thì chưa chắc chủ tịch Vương đã quan tâm.
- Đó là vì chúng ta không đủ thành tín.
Vu Thế Tiến cười khổ nói:
- Giám đốc Tào, tôi thấy lúc này chúng ta nên mời chủ tịch Vương nói ra điều kiện là vừa.
Tào Kiến Thư cắn cắn môi, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Sau khi Đinh Phúc Minh được đưa đi, Vương Tử Quân lại gặp mặt Vu Thế Tiến và Tào Kiến Thư trong phòng làm việc của mình. Lúc này Tào Kiến Thư luôn cúi đầu không nói lời nào, còn Vu Thế Tiến lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
- Chủ tịch Vương, giám đốc Tào rất có cảm tình với thành phố Đông Bộ, vì giúp đỡ xây dựng huyện Cảnh Tùng, anh ấy quyết định giúp đỡ huyện Cảnh Tùng chúng tôi nhanh chóng hoàn thành mục tiêu xây dựng nông thôn mới. Anh ấy chuẩn bị đầu tư vào mười triệu giúp đỡ huyện Cảnh Tùng chúng tôi xây dựng một trăm kilomet đường nông thôn.
Vu Thế Tiến nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.
Vương Tử Quân uống trà mà không nói gì, ánh mắt nhìn thoáng qua Vu Thế Tiến và Tào Kiến Thư.
Vu Thế Tiến cắn răng nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy huyện Cảnh Tùng chúng tôi nên tích cực đồng ý nghĩa cử đẹp của giám đốc Tào, nên nắm chắc công tác làm đường nhựa ở nông thôn. Huyện chúng tôi cũng đã chuẩn bị tài chính, đảm bảo nửa năm sau sẽ hoàn công những con đường được xây dựng trong huyện.
Vương Tử Quân vẫn không nói lời nào, hắn vẫn uống trà. Tào Kiến Thư nãy giờ luôn cúi đầu, hắn chợt ngẩng đầu, trong mắt có vài phần bạo ngược:
- Chủ tịch Vương, mười triệu đã là con số cực hạn mà công ty Tây Hưng chúng tôi có thể bỏ ra được. Chúng tôi tuy có chút vấn đề, thế nhưng dù sao cũng phải có một con đường sống chứ?
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Giám đốc Tào đã nói quá rõ ràng, tôi hoàn toàn giơ hai tay tán thành việc thiện của giám đốc Tào.
Vu Thế Tiến nhìn gương mặt bình thản của Vương Tử Quân, hắn biết rõ sự việc đang phát triển về phía xấu nhất. Tuy hắn thật sự không cam lòng, thế nhưng hắn vẫn có tinh thần dùng dao cắt đứt cổ tay, hắn trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, những năm qua tình trạng sức khỏe của tôi đã dần kém cỏi, đảm nhiệm vị trí bí thư huyện ủy huyện Cảnh Tùng đã cảm thấy lực bất tòng tâm. Tôi hy vọng tổ chức có thể suy xét tình huống thực tế, để cho tôi có cơ hội được nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
- Chuyện này anh nên phản ánh với trưởng phòng Tưởng hoặc đi tìm bí thư Đổng thì hay hơn.
Vương Tử Quân khoát tay áo, vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt.
Vu Thế Tiến cười cười khổ sở, hắn nhìn Vương Tử Quân buông ly nước mà hiểu sự việc xem như đã xong. Nhưng hắn vẫn thật sự cảm thấy đau lòng vì những gì mà chính mình phải buông ra.
Vài phút sau Vu Thế Tiến và Tào Kiến Thư rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này trên mặt Vương Tử Quân vẫn là nụ cười nhạt, hắn nâng ly nước lên, thật sự rất muốn nện xuống thật mạnh.
Nhưng cuối cùng Vương Tử Quân vẫn chậm rãi hạ xuống, hắn ngồi trên ghế sa lông mà lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng đầu óc lúc này lại liên tục vận chuyển như cánh quạt.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi phá tan không gian yên ắng của Vương Tử Quân, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó cười nói:
- Chào bộ trưởng Nhiếp.
Tiếng cười của Nhiếp Hạ Quân từ đầu dây bên kia truyền đến, lão nói:
- Sự việc tiến triển thuận lợi đấy chứ?
Vương Tử Quân hiểu Nhiếp Hạ Quân nói đến chuyện gì, hắn cười cười nói:
- Coi như thuận lợi, nhưng trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.
- Chuyện này giống như những gì tôi đã nói với cậu, thật sự không thoải mái chút nào. Nhưng này Vương Tử Quân, cậu bây giờ là chủ tịch thành phố, không phải là bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy, có một số việc cần xuất phát từ đại cục. Hơn nữa ở vị trí của cậu cũng không thích hợp với những tình huống đấu tranh, như vậy sẽ không tốt với cậu.
Nhiếp Hạ Quân lúc này khá hào hứng, hơn nữa lão đã rời khỏi tỉnh Sơn Nam, bây giờ nói chuyện với Vương Tử Quân cũng thẳng thắn hơn.
Vương Tử Quân hiểu Nhiếp Hạ Quân đang nói những gì, thế nhưng hắn hiểu cũng không có nghĩa là hắn sẽ thỏa hiệp. Hắn gật đầu với lời nói của lãnh đạo:
- Bí thư Nhiếp, tôi hiểu.
- Hiểu là tốt rồi, Tử Quân à, càng lên cao thì càng phải nói về phương diện chính trị, có một số việc quá chấp nhất cũng không quá hay, nếu cố chấp không thay đổi thì sẽ rất xấu, bị liệt vào phần tử cổ hủ.
Nhiếp Hạ Quân nói đến đây thì thở dài một hơi nói:
- Tôi đang đọc sử thời Minh, thật sự rất cảm khái, cậu cũng nên xem xét tình huống của hai người Trương Cư Chính và Hải Thụy.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì hai người Trương Cư Chính và Hải Thụy, tuy chỉ nói hai người, thế nhưng khuynh hướng của Nhiếp Hạ Quân lại được biểu hiện trong tình huống đối lập giữa hai người này.
Chương 596(p4): Chính trị chú ý đại cục và kỷ luật.
- Bộ trưởng Nhiếp, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ngài đã bố trí, chờ tôi đọc qua sự tích về hai người kia, tôi sẽ ghi ra vài phần cảm tưởng cho ngài xem xét.
Vương Tử Quân dùng giọng thoải mái nói.
- Cảm tưởng? À, tốt, tôi chờ được đọc cảm tưởng của cậu.
Tâm tình của Nhiếp Hạ Quân vì câu nói của Vương Tử Quân mà tốt hơn vài phần, hắn cười cười nói tiếp:
- Tử Quân, nói thật nhé, cậu tức giận cũng không có lý do. Người ta chỉ là rơi vào trong tay của cậu, bây giờ đã bồi thường tiền, cậu cũng đã đồng ý, anh Tào ở thủ đô cũng đã nói sẽ cho Tào Kiến Thư học tập thêm. Tiểu tử cậu xem như đã chiếm hết tiện nghi, bây giờ lại bắt tôi phải an ủi, như vậy có phải là được tiện nghi còn khoe mẽ không?
Nhiếp Hạ Quân nói đến đây thì cười ha hả nói:
- Nếu như kế hoạch của cậu toàn thắng mà còn cần an ủi, như vậy cậu nói xem tôi biết phải làm sao đây?
Vương Tử Quân cười ha hả, chút bóng tối trong lòng tan biến sạch sẽ.
...
Tuyết rơi làm cho thành phố Đông Bộ biến thành màu trắng, nhưng khi ngày tết đến gần thì các đơn vị ban ngành của thành phố Đông Bộ cũng không thoải mái vì tuyết rơi, khác biệt là càng đến cuối năm thì càng bận rộn, càng có đủ loại tổng kết.
Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn luôn cảm thấy bận rộn nhiều việc, nhưng bây giờ là cuối năm, hắn thật sự cảm thấy mình còn bận rộn hơn ngày thường ba phần.
Vương Tử Quân phải đi kiểm tra công tác của các đơn vị ban ngành trong thành phố, lại phải chịu sự kiểm tra của đảng ủy chính quyền tỉnh, còn có nhiều tổng kết khảo hạch công tác cuối năm. Tất cả giống như một cái lưới ép xuống tất cả ban ngành, lúc này dù là ai muốn thoải mái cũng không thể được.
Bình thường các ban ngành trong tỉnh xuống kiểm tra thì chỉ cần phái một vị phó chủ tịch hoặc là thường ủy ra tiếp đón là được. Nhưng đối với những ban ngành có quyền lực như phòng tài chính và sở giao thông công chánh thì Vương Tử Quân là chủ tịch phải bận rộn tiếp đón, cũng phải cố gắng rút thời gian tham gia tiệc rượu. Có những ngày thậm chí hắn phải tham gia sáu bảy bữa tiệc rượu, nhưng càng là như vậy thì Vương Tử Quân càng cảm thấy thiếu phương pháp phân thân.
Uống rượu thì đều có thức ăn, nhưng người đến tiếp rượu lại càng làm cho đối phương cảm nhận được mức độ được coi trọng. Trong thành phố Đông Bộ thì Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh là hai người tiếp rượu cấp cao nhất, dù sao thì vị trí của hai người cũng là cao nhất, nếu có bữa tiệc nào đó mà chỉ cần một trong hai người ra mặt, như vậy sẽ làm cho người đến kiểm tra chỉ đạo công tác cực kỳ có thể diện.
Nhân gian có câu "quan huyện không bằng quan đang nắm quyền", tuy Vương Tử Quân cũng xem như là người có thanh danh trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng thành phố Đông Bộ muốn phát triển, nếu muốn có được tài nguyên từ trên tỉnh, ngoài tình huống ra tay với các vị lãnh đạo tỉnh, cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của bọn họ.
Vương Tử Quân định sẽ về thủ đô vài ngày chăm non Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng cuối cùng cũng không thực hiện được. Tuy Mạc Tiểu Bắc ở bên kia không nói gì, thế nhưng Vương Tử Quân cũng có thể căn cứ vào lời nói để biết nàng có chút thất vọng về tình huống mình còn chưa chịu về.
Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng. Tuy hắn đã khống chế uống không nhiều, thế nhưng một buổi sáng tham gia ba bữa tiệc rượu, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nhưng hôm nay Vương Tử Quân uống rượu vào có được giá trị kha khá, ít nhất thì phó chủ nhiệm Nghiêm của ủy ban cải cách cũng đồng ý dưới điều kiện ngang nhau sẽ ưu tiên cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ. Chỉ riêng điều này cũng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy mình uống những ly rượu kia là chính đáng.
- Chủ tịch, chúng ta đi đâu đây?
Anh Đổng thấy Vương Tử Quân leo lên xe thì khẽ hỏi.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Đi vài vòng dạo mát, sau đó quay về ủy ban thành phố.
Anh Đổng đồng ý một tiếng rồi chậm rãi chạy xe, một khúc nhạc nhẹ vang lên như một con suối nhỏ chảy trên sườn núi. Anh Đổng là lái xe cho chủ tịch Vương Tử Quân, hắn có thể nói là tận tâm tận lực, vì muốn tìm hiểu thật kỹ về Vương Tử Quân và mỗi ngày hắn đều quan sát kỹ lưỡng, lúc nhàn hạ cũng không quên liên lạc với chủ tịch xã Thái Thần Bân. Hắn nhờ Thái Thần Bân mà biết được chủ tịch Vương leo lên xe thích nghe nhạc nhẹ, thế là kéo Triệu Quốc Lương đi tìm vài người làm đĩa, đặc biệt cho người đến thành phố An Dịch làm ra vài chiếc đĩa phù hợp với lãnh đạo.
Vương Tử Quân nghe nhạc rồi chậm rãi nhắm mắt, tuy lúc này hắn cảm thấy rất mệt mỏi nhưng lại không thể ngủ được.
Vương Tử Quân không muốn nói gì vào lúc này, hắn lẳng lặng thưởng thức nhạc nhẹ vang lên trong xe, những tình xuống xảy ra gần đây lại bùng sóng trong lòng.
- Bên kia có tranh chấp gì vậy?
Sau khi xe chạy vào ủy ban thành phố, Vương Tử Quân thấy có vài người giống như đang tranh chấp thứ gì đó trước cổng ủy ban. Lúc này là cuối năm, nếu không có người đứng ngoài cổng ủy ban cũng xem như không bình thường.
Vương Tử Quân rất coi trọng những tình huống chặn cổng kêu oan, vì kiếp trước hắn là một thầy giáo, hắn biết rõ tâm lý của dân chúng. Trong mắt người bình thường thì thị ủy chính là một nơi thần thánh, là nơi không thể tùy ý xông vào. Nếu là người bình thường, nếu không bị ép đến mức không gì hơn được nữa thì sẽ không chạy đến cổng ủy ban để kêu oan.
Vì muốn tạo điều kiện thuận lợi cho người kêu oan, Vương Tử Quân đã triển khai những hoạt động phù hợp trong ủy ban thành phố. Cứ mỗi ngày sẽ có phân công rõ ràng, các vị chủ tịch như Tôn Quốc Lĩnh và Lữ Hạ Cường sẽ dựa theo phân công để tự mình tọa trấn ở phòng văn thư, sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề cho dân.
Lúc đầu thị ủy bên kia có phản ứng rất nhạt với sắp xếp của Vương Tử Quân, nhưng cuối cùng phương thức này lại càng được người người tiếp nhận. Đổng Quốc Khánh cuối cùng cũng họp thường ủy và quyết định biến nó thành một chế định ở ủy ban thành phố.
Anh Đổng cho rằng Vương Tử Quân đang ngủ, thế nên khi nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì cảm thấy trái tim vọt lên cổ họng. Hắn chậm rãi giảm chân ga, sau đó nhìn về phía trước, cuối cùng trầm giọng nói:
- Chính là một cán bộ trẻ của phòng giáo dục huyện Lâm Hoàn, cậu ta đến tham gia công tác thi tuyển cán bộ lần này, cậu ấy tỏ ra bất mãn vì quy trình tuyển chọn.
Vương Tử Quân khẽ động tâm, hắn nhìn thoáng qua đám người vây quanh bên kia, sau đó nói với anh Đổng:
- Chút nữa anh hỏi thăm Thần Bân xem có chuyện gì xảy ra? Nếu như tiểu tử kia tình nguyện, có thể cho cậu ta đến gặp tôi.
"Gặp ngài? Tiểu tử kia sao lại không muốn?"
Anh Đổng thầm nói, nhưng hắn chỉ đồng ý một tiếng mà căn bản không nói thêm điều gì khác.
Vương Tử Quân quay về phòng, lúc này Triệu Quốc Lương đã pha trà sẵn. Vương Tử Quân nhấp một ngụm trà, hắn cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút, hắn cầm điện thoại lên nhìn qua, sau đó gọi cho Mạc Tiểu Bắc.
Trước kia Mạc Tiểu Bắc đều dùng di động, thế nhưng mẹ vợ của Vương Tử Quân không biết nghe đâu thông tin điện thoại có phóng xạ không tốt cho phụ nữ có thai, thế cho nên điện thoại của nàng đã bị mẹ thu mất.
Tuy Mạc Tiểu Bắc trịnh trọng yêu cầu Vương Tử Quân giúp mình kháng nghị chuyện này, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn không chút nghĩa khí mà ném qua đầu. Điện thoại không có ảnh hưởng với thai nhi hay không thì Vương Tử Quân không rõ ràng, nhưng con cái lúc nào cũng quan trọng, Vương Tử Quân chỉ có thể hy sinh quyền lợi của nàng mà thôi.
Nhâm Vĩnh Cách giống như gặp phải đại địch, hắn ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, đầu óc nhanh chóng vận chuyển. Từ khi Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ, hắn luôn xem Vương Tử Quân là một con thuyền, một con thuyền có thể giúp hắn thực hiện những khát vọng lớn. Chỉ cần là những gì Vương Tử Quân sắp xếp thì trước nay hắn luôn chú ý hầu hạ cực kỳ chu toàn, có thể nói là toàn tâm toàn ý, chỉ sợ không làm tốt công tác làm cho lãnh đạo mất hứng.
Sau một thời gian ngắn tiếp xúc thì Nhâm Vĩnh Cách nhanh chóng tìm được cảm giác, hắn biết rõ nếu bên trên không có ai quan tâm đến anh, lãnh đạo không vừa mắt anh, như vậy anh sẽ biến thành một kẻ đứng ngoài rìa, rất khó thi triển khát vọng chính trị của mình. Xem ra lần này dù hắn có cẩn thận cách mấy cũng xem như có sơ sót.
- Chủ tịch Vương, chuyện này là tôi không hoàn thành trách nhiệm, mong chủ tịch cho tôi một cơ hội. Ngài cứ yên tâm, sau này tôi sẽ cố gắng tăng cường trách nhiệm, đảm bảo sẽ không cho bất kỳ sai lầm nào xuất hiện.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kính sợ của Nhâm Vĩnh Cách, hắn dùng giọng ôn hòa nói:
- Việc đã qua, anh nhớ kỹ lần sau đừng tái phạm là được.
Nhâm Vĩnh Cách vội vàng gật đầu xưng vâng, sau khi nói thêm vài câu với Vương Tử Quân thì nhanh chóng rời đi. Hắn đi được vài phút thì Thái Nguyên Thương đi đến.
Lúc này vẻ mặt Thái Nguyên Thương thật sự khó coi như cà muối. Hắn là người đứng đầu văn phòng khối chính quyền thành phố, những năm nay luôn công tác chặt chẽ cẩn trọng, đến nay còn chưa từng xảy ra sai lầm nào. Không ngờ lần này chủ tịch Vương giao người cho hắn, người này lại chạy đến tham gia nghi thức thông xe ở huyện Cảnh Tùng, sự việc phát sinh náo loạn, tất nhiên sẽ có trách nhiệm của Thái Nguyên Thương.
- Chủ tịch Vương, sự kiện Trần Hiểu Ba, tôi...
Vương Tử Quân không chờ Thái Nguyên Thương nói hết lời, hắn khoát tay nói:
- Nguyên Thương, chuyện này không liên quan gì đến anh, hơn nữa Trần Hiểu Ba chạy đến gây rối cũng không phải là một chuyện xấu.
Vương Tử Quân cười cười, giọng nói có vài phần trầm thấp.
Thái Nguyên Thương chợt sững sờ, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì Vương Tử Quân đã nói tiếp:
- Anh mời bí thư La của ủy ban kỷ luật thị ủy đến đây, tôi có chuyện cần bàn với anh ấy.
Thái Nguyên Thương nghe thấy chủ tịch Vương yêu cầu mình cho mời bí thư ủy ban kỷ luật La Kiến Cường, vẻ mặt hắn khẽ động. Hắn khẽ gật đầu, sau đó vừa định bỏ đi thì đã thấy Vương Tử Quân gọi lại:
- Nguyên Thương, đừng để bí thư La đến chỗ tôi, anh cầm kết quả giám định này đưa cho bí thư La, để anh ấy và ủy ban kỷ luật điều tra xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Thái Nguyên Thương tiếp nhận tài liệu Vương Tử Quân đưa đến, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua, đó chính là bản giám định của bệnh viện tâm thần thành phố Đông Bộ với Trần Hiểu Ba, kết quả giám định chính là Trần Hiểu Ba không có vấn đề, là một người bình thường.
Thái Nguyên Thương hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn gật đầu thật mạnh, sau đó cầm bản kết quả gáim định rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Trong tầng cao nhất của nhà khách huyện Cảnh Tùng, Tào Kiến Thư đang uống trà, Vu Thế Tiến đứng cẩn thận ở bên cạnh, trên mặt còn treo nụ cười nịnh nọt.
- Anh Vu, huyện Cảnh Tùng các anh nên chỉnh đốn lại cho thật tốt. Anh xem, đây là nhà khách huyện ủy, thậm chí còn không bằng một khách sạn ba sao ở thủ đô.
Tào Kiến Thư miễn cưỡng dựa lên lưng ghế, hắn dùng giọng không chút khách khí nói với Vu Thế Tiến.
Vu Thế Tiến xoa xoa bàn tay nói:
- Giám đốc Tào, chúng tôi đã có kế hoạch, bước tiếp theo sẽ chuẩn bị tu sửa nhà khách huyện ủy. Ngài cứ yên tâm, lần sau ngài đến thì chỗ này sẽ không còn giống như bây giờ nữa.
- À, bí thư Vu, anh cũng không cần giằng co làm gì, huyện Cảnh Tùng các anh cũng không phải nơi tốt, sau này cơ hội tôi đến đây cũng không nhiều.
Tào Kiến Thư phất tay dùng giọng mất kiên nhẫn nói.
Vu Thế Tiến nghe thấy Tào Kiến Thư nói như vậy, hắn là bí thư huyện ủy huyện Cảnh Tùng, tất nhiên trong lòng cũng có chút mất hứng. Nhưng hắn dù sao cũng là cán bộ bò lên từ cơ sở, lòng dạ sâu sắc hơn rất nhiều so với Tào Kiến Thư. Hắn cười cười nói:
- Giám đốc Tào, huyện Cảnh Tùng chúng tôi thật sự không là gì với thành phố lớn, thế nhưng chỗ này dân phong thuần phác, non xanh nước biếc, ngẫu nhiên đến du ngoạn cũng rất tốt.
- Hừ, trong nước thiếu gì các tụ điểm du lịch nghỉ dưỡng, chỗ các anh cũng không phải quá đặc sắc, tôi nên ít đến một chút thì hơn.
Tào Kiến Thư khoát tay nói, trên mặt thật sự có vài phần mất kiên nhẫn.
Vu Thế Tiến nhìn thấy vẻ mặt của Tào Kiến Thư thì trong lòng thật sự có vài phần hèn mọn, hắn biết rõ loại người như Tào Kiến Thư tuyệt đối không phải đầu đường xó chợ, nhất định phải trải qua nhiều tình huống và hoàn cảnh khác nhau. Đối phương nếu nói là không quan tâm đến cảnh sắc non xanh nước biếc ở huyện Cảnh Tùng, không bằng đang so đo với chủ tịch Vương Tử Quân. Cung vì một tên khốn Trần Hiểu Ba tự nhiên nhảy xổ ra mà mối quan hệ giữa bọn họ có chút vấn đề, miễn cưỡng mãi mới được như lúc này.
Chủ tịch Vương có lẽ không nên nắm chặt không chịu buông tha, dù sao thì chủ tịch Cát cũng đã mở lời biện hộ, ít nhất cũng có vài mạng lưới quan hệ dệt quanh sự việc này. Cho dù Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố Đông Bộ thì cũng không khỏi không bận tâm đến những phương diện kia. Nước quá trong không có cá, người đến nhìn vào chằm chằm sẽ không có tương lai, điều này đã quá rõ ràng, tất nhiên Vương Tử Quân sẽ không phải không hiểu. Nếu như nghi thức thông xe vừa mới qua vài ngày mà Vương Tử Quân đã bắt tay điều tra cầu đường Trần Vũ, như vậy chẳng khác nào tát vào mặt lãnh đạo tỉnh, phó chủ tịch Cát sẽ không chịu ngồi yên.
Vu Thế Tiến cười cười, hắn rót trà cho Tào Kiến Thư, sau đó nói tiếp:
- Giám đốc Tào, hai người chúng ta xem như là người quen cũ, ngài là người quan hệ rộng, mánh khóe thông thiên, bạn bè nhiều. Tôi có vài việc căn bản không dám nghĩ, thế nhưng nếu đó là ngài, chỉ sợ chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng động tay động chân mà thôi.
Tào Kiến Thư nhìn thoáng qua Vu Thế Tiến, sau đó nở nụ cười đắc ý. Trong lòng hắn hiểu rõ Vu Thế Tiến muốn làm gì, thế nhưng hắn cũng không chán ghét, thậm chí có thể nói là hắn rất hưởng thụ loại cảm giác người ta hạ mình cầu xin như thế này.
- Giám đốc Tầo, tôi đã công tác ở thành phố Đông Bộ này hơn nửa đời người, đã tám năm công tác ở huyện Cảnh Tùng, thật sự có cảm tình rất sâu với địa phương này. Nhưng người thường đi lên chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, dù thế nào thì ở lâu một chỗ sẽ sinh ra cảm giác phiền chán. Vì vậy kính xin giám đốc Tào nói vài lời tốt về tôi với phó chủ tịch Cát, đến thời điểm thích hợp có thể tác động để tôi có thể chuyển chỗ.
Vu Thế Tiến vừa nói vừa lấy từ trong cặp của mình ra một bức tranh thư pháp, hắn khẽ mở ra nói:
- Giám đốc Tào, tôi biết ngài thích tranh thư pháp của Trịnh Bản Kiều, đáng tiếc là chỗ này của chúng tôi không có. Trước đây ít năm tôi trùng hợp có được một bức thư pháp giả của Trịnh Bản Kiều, tuy không đáng tiền nhưng cũng không tệ, bây giờ đưa lên cho anh đánh giá một chút.
Chương 596(p2): Chính trị chú ý đại cục và kỷ luật.
Tào Kiến Thư căn bản không có nghiên cứu gì về tranh thư pháp, lại càng không có hứng thú với tranh của Trịnh Bản Kiều, nhưng hắn lại biết rõ giá trị của tranh Trịnh Bản Kiều trên thị trường hiện tại. Hắn nhìn gương mặt gầy gò của Vu Thế Tiến, trong lòng thầm nghĩ, người này tuy gầy nhưng thật ra trên người lại có khá nhiều thịt béo.
- Để tôi xem thế nào.
Tào Kiến Thư tùy ý mở bức tranh ra nhìn qua, sau đó đặt sang một bên, bộ dạng giống như không quá quan tâm.
Hai người Vu Thế Tiến và Tào Kiến Thư lúc này xem như đều đã đạt được mục đích, trên mặt hai người là nụ cười vui vẻ. Sau khi nói chuyện thêm vài câu thì Vu Thế Tiến chuẩn bị cáo từ, đúng lúc này một người vội vàng đẩy cửa đi vào.
Khi thấy người kia thì gương mặt Vu Thế Tiến chợt trầm xuống, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đối phương rồi nói:
- Đi ra ngoài.
- Bí thư Vu, tôi có...
Người đi vào trong phòng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, bộ mặt hốt hoảng.
- Tôi đã nói rồi, ra ngoài, có việc gì thì phải biết gõ cửa.
Giọng điệu của Vu Thế Tiến rất lạnh lẽo, cặp mắt dài hẹp nhìn chằm chằm, không giận mà sinh uy.
Tên thanh nhiên cố gắng cắn răng, cuối cùng mới đi ra ngoài cửa, sau khi đóng chặt cửa lại thì bắt đầu gõ cửa.
- Giám đốc Tào, thư ký của tôi không hiểu chuyện, sau này tôi nhất định sẽ dạy bảo chu toàn hơn.
Vu Thế Tiến nói rồi đi về phía cửa.
Tào Kiến Thư cười cười mà không nói gì, Vu Thế Tiến thì chuẩn bị bỏ đi. Đúng lúc này cửa phòng lại được mở ra, Trần Quý Tân với gương mặt sốt ruột đi thẳng vào trong.
- Bí thư Vu, giám đốc Tào, không hay rồi, người của ủy ban kỷ luật thị ủy vừa đến, không những đem theo Trần Hiểu Ba, còn mang theo cả giám đốc bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng.
Lúc này trên mặt Trần Quý Tân tràn đầy vẻ sợ hãi, giống như trời sắp sập xuống đến nơi rồi.
Người của ủy ban kỷ luật thị ủy đưa Trần Hiểu Ba và giám đốc bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng đi rồi sao? Đây là muốn làm gì? Vu Thế Tiến hiểu rất rõ vấn đề này. Hắn có hơi ngây ngốc, sau đó đưa mắt nhìn Tào Kiến Thư đang ngồi trên ghế sa lông. Đối với hắn thì Vương Tử Quân là một con quái vật khổng lồ, hắn biết mình còn kém xa tình huống có thể đối đầu với chủ tịch Vương Tử Quân, vì vậy hắn chỉ có thể dựa vào Tào Kiến Thư mà thôi.
Tào Kiến Thư có chút sững sốt, vẻ mặt cũng trở nên âm trầm. Hắn cảm thấy những gì mình thể hiện đã chứng tỏ thực lực mạnh mẽ của bản thân, dù là Vương Tử Quân không nói chuyện tình cảm cũng không dám động vào sự kiện cầu đường Trần Vũ.
Nhưng lúc này Tào Kiến Thư mới cảm thấy mình đánh giá thấp Vương Tử Quân, đối phương không động vào cầu đường Trần Vũ, lại bắt đầu từ chính bản thân Trần Hiểu Ba. Tào Kiến Thư hoàn toàn tin tưởng vì giám đốc bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng căn bản không thể nào chịu nổi thủ đoạn xử lý án của ủy ban kỷ luật thị ủy.
- Chuyện gì xảy ra?
Vu Thế Tiến thấy Tào Kiến Thư không mở miệng thì trầm giọng hỏi Trần Quý Tân.
- Bí thư Vu, nghe nói người nhà của Trần Hiểu Ba tố cáo bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng, yêu cầu bệnh viện tâm thần thành phố Đông Bộ cho ra giám định, kết quả là Trần Hiểu Ba hoàn toàn bình thường. Bây giờ bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng không những cho ra giám định Trần Hiểu Ba có bệnh, *hơn nữa còn tiếp tục nhốt anh ta vào trong khu chữa bệnh, điều này làm cho người nhà anh ấy cảm thấy có vấn đề.
Cái quái gì mà người nhà của Trần Hiểu Ba cảm thấy có vấn đề? Rõ ràng là chủ tịch Vương kia thấy có vấn đề, nếu không thì ủy ban kỷ luật thị ủy cũng không cho ra hành động nhanh chóng như vậy.
Vẻ mặt Tào Kiến Thư trở nên cực kỳ âm trầm, hắn hiểu sự kiện giám định bệnh tình của Trình Hiểu Bình chỉ là một lời chỉ dẫn mà thôi, chỉ là một ngòi nổ, nếu như nắm chặt lấy đó thì đám người bọn họ sẽ bị xách đầu lôi ra ngoài ánh sáng. Đến lúc đó bọn họ giống như có hét lên rằng cầu đường Trần Vũ không có vấn đề thì có thể thế nào? Chỉ cần bắt giữ những quan viên nhận hối lộ khi xây dựng con đường Trần Vũ, không cần suy đoán cũng có thể biết được chất lượng của con đường này là như thế nào.
Xem ra chính mình suy nghĩ sự việc lần này có chút đơn giản, Tào Kiến Thư nhìn thoáng qua Vu Thế Tiến, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Vu, anh cảm thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Phải tìm người gánh vác chuyện này.
Vu Thế Tiến trầm ngâm giây lát, sau đó bàn tay khẽ đấm xuống bàn. Bây giờ không phải là lúc tính toán với Tào Kiến Thư, nếu không đồng tâm hiệp lực thì kết quả của bọn họ sẽ rất thảm thương.
- Tìm ai gánh vác bây giờ?
Tào Kiến Thư lại đưa mắt nhìn Vu Thế Tiến rồi trầm giọng hỏi.
Vu Thế Tiến nhìn Tào Kiến Thư, hắn dùng giọng trầm thấp nói:
- Trần Hiểu Ba là người của cục cầu đường, chủ tịch Trần, anh thông báo cho cục trưởng Đinh Phúc Minh, anh ta sẽ biết nên làm thế nào.
Trần Quý Tân có thể tiến lên vị trí chủ tịch huyện cũng là nhờ sự giúp đỡ của Vu Thế Tiến. Vu Thế Tiến nhìn Trần Quý Tân bỏ đi mà trong lòng có chút không thoải mái. Hắn đột nhiên cảm thấy người trợ thủ của mình có gì đó hơi ngốc, một vấn đề nhỏ nhặt như vậy lại chạy đến đây khơi ra làm cho mình đứng ngồi không yên.
Nhưng năm xưa Trần Quý Tân có thể tiến lên làm chủ tịch huyện cũng không phải vì đối phương nhất nhất nghe lời mình sao? Vu Thế Tiến chợt cười khổ, sau đó thu nạp tất cả tâm tư của mình.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, Vu Thế Tiến trầm ngâm giây lát, sau đó nói với Tào Kiến Thư:
- Giám đốc Tào, chỉ sợ sự việc lần này khó thể chấm dứt được.
Tào Kiến Thư dù là người không có kinh nghiệm đối nhân xử thế bằng Vu Thế Tiến, thế nhưng hắn cũng biết sự việc lần này căn bản là rất khó. Hắn dù tìm được người gánh tội thì sơ hở vẫn bày ra rõ ràng, hầu như Vương Tử Quân muốn đánh lúc nào cũng được.
- Vậy anh nói xem nên làm sao bây giờ?
Tào Kiến Thư dùng giọng có chút vội vàng xao động nói.
- Giám đốc Tào, anh có biện pháp di dời vị trí của Vương Tử Quân hay không?
Vu Thế Tiến giương mắt nhìn Tào Kiến Thư rồi trầm giọng nói.
Tào Kiến Thư rất muốn nói mình có thể, thế nhưng thực tế thì hắn căn bản không có năng lực kia. Tuy hắn rất không muốn biểu hiện năng lực của mình chỉ có hạn, thế nhưng hắn cũng biết rõ lúc này không phải thời điểm tự đắc khoe khoang, vì vậy mới mở miệng nói:
- Không thể.
- Giám đốc Tào, ngài nắm chắc lần này có thể đối phó với quá trình điều tra của Vương Tử Quân không?
Vu Thế Tiến ép sát từng bước, hắn lên tiếng hỏi.
- Không thể.
Lúc này Tào Kiến Thư căn bản không cần suy xét mà trực tiếp trả lời Vu Thế Tiến.
- Giám đốc Tào anh cẩm thấy chúng ta ngồi chờ chết sẽ có kết quả gì không?
Vu Thế Tiến khẽ gõ gõ bàn rồi nói tiếp.
Tào Kiến Thư đã hiểu ý của Vu Thế Tiến, trên mặt hắn lộ ra vẻ mất kiên nhẫn:
- Bí thư Vu, anh muốn nói gì thì tôi cũng hiểu, nhưng này bí thư Vu, anh cũng biết rõ tôi và công ty Tây Hưng không có quan hệ gì cả, tôi không phải là pháp nhân của công ty, tôi căn bản không có chức vụ gì trong công ty cả.
Chương 596(p3): Chính trị chú ý đại cục và kỷ luật.
Vu Thế Tiến thầm mắng một tiếng, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử ngươi xem như đã chuẩn bị khá tốt, lúc này muốn chơi trò vò mẻ lại sứt, muốn đẩy chúng tôi ra gánh trách nhiệm sao? Hừ, còn lâu, không có cửa đâu! Thế là hắn cười cười nói:
- Nếu như giám đốc Tào đã nói như vậy, tôi cũng không còn lời gì để nói. Thế nhưng, giám đốc Tào, có một số việc một khi đã làm cũng không phải mất đi tất cả chứng cứ, ngài thấy sao?
Tào Kiến Thư nhìn Vu Thế Tiến, trong lòng sinh ra cảm giác muốn kéo người này vào trong miệng mà cấu xé cho hả giận.
Nhiều năm trôi qua căn bản chưa từng có ai uy hiếp mình, bây giờ hắn đi xuống một huyện nhỏ xa xôi, lại bị một vị bí thư huyện ủy mà trước đó mình căn bản không quan tâm mở miệng công khai uy hiếp.
Nhưng cuối cùng Tào Kiến Thư cũng phải nuốt câu mắng chửi sắp ra khỏi miệng vào trong bụng, hắn biết rõ mình và Vu Thế Tiến kết giao với nhau thật sự là không bị kiềm chế. Nếu như để cho Vu Thế Tiến có được manh mối hay chứng cứ, chỉ sợ cực kỳ bất lợi cho mình.
- Anh Vu, chúng ta là những con châu chấu trên một sợi dây, nếu như họ Vương kia truy cứu trách nhiệm, tuy chúng ta không chạy thoát, thế nhưng cũng không thể không vùng vẫy một chút. Càng là lúc này thì chúng ta càng cần đồng tâm hiệp lực, không phải sao?
Tào Kiến Thư trầm ngâm giây lát, sau đó miễm cưỡng nở nụ cười nói.
Lúc này nụ cười nịnh nọt trên mặt Vu Thế Tiến vừa biến mất lại xuất hiện, hắn cười cười nói với Tào Kiến Thư:
- Giám đốc Tào nói đúng, chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực.
- Bí thư Vu, anh là người thành phố Đông Bộ, anh nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tào Kiến Thư thở dài một hơi, sau đó khẽ nói với Vu Thế Tiến.
- Cúi đầu với chủ tịch Vương.
Vu Thế Tiến trịnh trọng nói ra những suy tính trong lòng mình.
Cúi đầu với Vương Tử Quân, Tào Kiến Thư tất nhiên sẽ không vì Vu Thế Tiến cúi đầu mà cúi đầu theo. Vu Thế Tiến là bí thư huyện ủy huyện Cảnh Tùng, cho dù Vương Tử Quân không nắm trong tay bất kỳ thứ gì bất lợi, thậm chí chỉ cần Vương Tử Quân vẫy tay thì sợ rằng Vu Thế Tiến cũng phải sợ hãi chạy ra nghênh đón, cố gắng leo lên con thuyền lớn của chủ tịch Vương.
Vu Thế Tiến sẽ không có vấn đề, mà vấn đề chủ yếu chính là Tào Kiến Thư, thế cho nên hắn cắn răng trầm giọng nói:
- Bí thư Vu, trước đó chúng ta đánh giá quá thấp chủ tịch Vương, anh cũng biết đấy, nếu chúng ta có cúi đầu thì chưa chắc chủ tịch Vương đã quan tâm.
- Đó là vì chúng ta không đủ thành tín.
Vu Thế Tiến cười khổ nói:
- Giám đốc Tào, tôi thấy lúc này chúng ta nên mời chủ tịch Vương nói ra điều kiện là vừa.
Tào Kiến Thư cắn cắn môi, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Sau khi Đinh Phúc Minh được đưa đi, Vương Tử Quân lại gặp mặt Vu Thế Tiến và Tào Kiến Thư trong phòng làm việc của mình. Lúc này Tào Kiến Thư luôn cúi đầu không nói lời nào, còn Vu Thế Tiến lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
- Chủ tịch Vương, giám đốc Tào rất có cảm tình với thành phố Đông Bộ, vì giúp đỡ xây dựng huyện Cảnh Tùng, anh ấy quyết định giúp đỡ huyện Cảnh Tùng chúng tôi nhanh chóng hoàn thành mục tiêu xây dựng nông thôn mới. Anh ấy chuẩn bị đầu tư vào mười triệu giúp đỡ huyện Cảnh Tùng chúng tôi xây dựng một trăm kilomet đường nông thôn.
Vu Thế Tiến nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.
Vương Tử Quân uống trà mà không nói gì, ánh mắt nhìn thoáng qua Vu Thế Tiến và Tào Kiến Thư.
Vu Thế Tiến cắn răng nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy huyện Cảnh Tùng chúng tôi nên tích cực đồng ý nghĩa cử đẹp của giám đốc Tào, nên nắm chắc công tác làm đường nhựa ở nông thôn. Huyện chúng tôi cũng đã chuẩn bị tài chính, đảm bảo nửa năm sau sẽ hoàn công những con đường được xây dựng trong huyện.
Vương Tử Quân vẫn không nói lời nào, hắn vẫn uống trà. Tào Kiến Thư nãy giờ luôn cúi đầu, hắn chợt ngẩng đầu, trong mắt có vài phần bạo ngược:
- Chủ tịch Vương, mười triệu đã là con số cực hạn mà công ty Tây Hưng chúng tôi có thể bỏ ra được. Chúng tôi tuy có chút vấn đề, thế nhưng dù sao cũng phải có một con đường sống chứ?
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Giám đốc Tào đã nói quá rõ ràng, tôi hoàn toàn giơ hai tay tán thành việc thiện của giám đốc Tào.
Vu Thế Tiến nhìn gương mặt bình thản của Vương Tử Quân, hắn biết rõ sự việc đang phát triển về phía xấu nhất. Tuy hắn thật sự không cam lòng, thế nhưng hắn vẫn có tinh thần dùng dao cắt đứt cổ tay, hắn trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, những năm qua tình trạng sức khỏe của tôi đã dần kém cỏi, đảm nhiệm vị trí bí thư huyện ủy huyện Cảnh Tùng đã cảm thấy lực bất tòng tâm. Tôi hy vọng tổ chức có thể suy xét tình huống thực tế, để cho tôi có cơ hội được nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
- Chuyện này anh nên phản ánh với trưởng phòng Tưởng hoặc đi tìm bí thư Đổng thì hay hơn.
Vương Tử Quân khoát tay áo, vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt.
Vu Thế Tiến cười cười khổ sở, hắn nhìn Vương Tử Quân buông ly nước mà hiểu sự việc xem như đã xong. Nhưng hắn vẫn thật sự cảm thấy đau lòng vì những gì mà chính mình phải buông ra.
Vài phút sau Vu Thế Tiến và Tào Kiến Thư rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này trên mặt Vương Tử Quân vẫn là nụ cười nhạt, hắn nâng ly nước lên, thật sự rất muốn nện xuống thật mạnh.
Nhưng cuối cùng Vương Tử Quân vẫn chậm rãi hạ xuống, hắn ngồi trên ghế sa lông mà lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng đầu óc lúc này lại liên tục vận chuyển như cánh quạt.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi phá tan không gian yên ắng của Vương Tử Quân, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó cười nói:
- Chào bộ trưởng Nhiếp.
Tiếng cười của Nhiếp Hạ Quân từ đầu dây bên kia truyền đến, lão nói:
- Sự việc tiến triển thuận lợi đấy chứ?
Vương Tử Quân hiểu Nhiếp Hạ Quân nói đến chuyện gì, hắn cười cười nói:
- Coi như thuận lợi, nhưng trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.
- Chuyện này giống như những gì tôi đã nói với cậu, thật sự không thoải mái chút nào. Nhưng này Vương Tử Quân, cậu bây giờ là chủ tịch thành phố, không phải là bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy, có một số việc cần xuất phát từ đại cục. Hơn nữa ở vị trí của cậu cũng không thích hợp với những tình huống đấu tranh, như vậy sẽ không tốt với cậu.
Nhiếp Hạ Quân lúc này khá hào hứng, hơn nữa lão đã rời khỏi tỉnh Sơn Nam, bây giờ nói chuyện với Vương Tử Quân cũng thẳng thắn hơn.
Vương Tử Quân hiểu Nhiếp Hạ Quân đang nói những gì, thế nhưng hắn hiểu cũng không có nghĩa là hắn sẽ thỏa hiệp. Hắn gật đầu với lời nói của lãnh đạo:
- Bí thư Nhiếp, tôi hiểu.
- Hiểu là tốt rồi, Tử Quân à, càng lên cao thì càng phải nói về phương diện chính trị, có một số việc quá chấp nhất cũng không quá hay, nếu cố chấp không thay đổi thì sẽ rất xấu, bị liệt vào phần tử cổ hủ.
Nhiếp Hạ Quân nói đến đây thì thở dài một hơi nói:
- Tôi đang đọc sử thời Minh, thật sự rất cảm khái, cậu cũng nên xem xét tình huống của hai người Trương Cư Chính và Hải Thụy.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì hai người Trương Cư Chính và Hải Thụy, tuy chỉ nói hai người, thế nhưng khuynh hướng của Nhiếp Hạ Quân lại được biểu hiện trong tình huống đối lập giữa hai người này.
Chương 596(p4): Chính trị chú ý đại cục và kỷ luật.
- Bộ trưởng Nhiếp, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ngài đã bố trí, chờ tôi đọc qua sự tích về hai người kia, tôi sẽ ghi ra vài phần cảm tưởng cho ngài xem xét.
Vương Tử Quân dùng giọng thoải mái nói.
- Cảm tưởng? À, tốt, tôi chờ được đọc cảm tưởng của cậu.
Tâm tình của Nhiếp Hạ Quân vì câu nói của Vương Tử Quân mà tốt hơn vài phần, hắn cười cười nói tiếp:
- Tử Quân, nói thật nhé, cậu tức giận cũng không có lý do. Người ta chỉ là rơi vào trong tay của cậu, bây giờ đã bồi thường tiền, cậu cũng đã đồng ý, anh Tào ở thủ đô cũng đã nói sẽ cho Tào Kiến Thư học tập thêm. Tiểu tử cậu xem như đã chiếm hết tiện nghi, bây giờ lại bắt tôi phải an ủi, như vậy có phải là được tiện nghi còn khoe mẽ không?
Nhiếp Hạ Quân nói đến đây thì cười ha hả nói:
- Nếu như kế hoạch của cậu toàn thắng mà còn cần an ủi, như vậy cậu nói xem tôi biết phải làm sao đây?
Vương Tử Quân cười ha hả, chút bóng tối trong lòng tan biến sạch sẽ.
...
Tuyết rơi làm cho thành phố Đông Bộ biến thành màu trắng, nhưng khi ngày tết đến gần thì các đơn vị ban ngành của thành phố Đông Bộ cũng không thoải mái vì tuyết rơi, khác biệt là càng đến cuối năm thì càng bận rộn, càng có đủ loại tổng kết.
Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn luôn cảm thấy bận rộn nhiều việc, nhưng bây giờ là cuối năm, hắn thật sự cảm thấy mình còn bận rộn hơn ngày thường ba phần.
Vương Tử Quân phải đi kiểm tra công tác của các đơn vị ban ngành trong thành phố, lại phải chịu sự kiểm tra của đảng ủy chính quyền tỉnh, còn có nhiều tổng kết khảo hạch công tác cuối năm. Tất cả giống như một cái lưới ép xuống tất cả ban ngành, lúc này dù là ai muốn thoải mái cũng không thể được.
Bình thường các ban ngành trong tỉnh xuống kiểm tra thì chỉ cần phái một vị phó chủ tịch hoặc là thường ủy ra tiếp đón là được. Nhưng đối với những ban ngành có quyền lực như phòng tài chính và sở giao thông công chánh thì Vương Tử Quân là chủ tịch phải bận rộn tiếp đón, cũng phải cố gắng rút thời gian tham gia tiệc rượu. Có những ngày thậm chí hắn phải tham gia sáu bảy bữa tiệc rượu, nhưng càng là như vậy thì Vương Tử Quân càng cảm thấy thiếu phương pháp phân thân.
Uống rượu thì đều có thức ăn, nhưng người đến tiếp rượu lại càng làm cho đối phương cảm nhận được mức độ được coi trọng. Trong thành phố Đông Bộ thì Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh là hai người tiếp rượu cấp cao nhất, dù sao thì vị trí của hai người cũng là cao nhất, nếu có bữa tiệc nào đó mà chỉ cần một trong hai người ra mặt, như vậy sẽ làm cho người đến kiểm tra chỉ đạo công tác cực kỳ có thể diện.
Nhân gian có câu "quan huyện không bằng quan đang nắm quyền", tuy Vương Tử Quân cũng xem như là người có thanh danh trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng thành phố Đông Bộ muốn phát triển, nếu muốn có được tài nguyên từ trên tỉnh, ngoài tình huống ra tay với các vị lãnh đạo tỉnh, cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của bọn họ.
Vương Tử Quân định sẽ về thủ đô vài ngày chăm non Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng cuối cùng cũng không thực hiện được. Tuy Mạc Tiểu Bắc ở bên kia không nói gì, thế nhưng Vương Tử Quân cũng có thể căn cứ vào lời nói để biết nàng có chút thất vọng về tình huống mình còn chưa chịu về.
Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng. Tuy hắn đã khống chế uống không nhiều, thế nhưng một buổi sáng tham gia ba bữa tiệc rượu, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nhưng hôm nay Vương Tử Quân uống rượu vào có được giá trị kha khá, ít nhất thì phó chủ nhiệm Nghiêm của ủy ban cải cách cũng đồng ý dưới điều kiện ngang nhau sẽ ưu tiên cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ. Chỉ riêng điều này cũng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy mình uống những ly rượu kia là chính đáng.
- Chủ tịch, chúng ta đi đâu đây?
Anh Đổng thấy Vương Tử Quân leo lên xe thì khẽ hỏi.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Đi vài vòng dạo mát, sau đó quay về ủy ban thành phố.
Anh Đổng đồng ý một tiếng rồi chậm rãi chạy xe, một khúc nhạc nhẹ vang lên như một con suối nhỏ chảy trên sườn núi. Anh Đổng là lái xe cho chủ tịch Vương Tử Quân, hắn có thể nói là tận tâm tận lực, vì muốn tìm hiểu thật kỹ về Vương Tử Quân và mỗi ngày hắn đều quan sát kỹ lưỡng, lúc nhàn hạ cũng không quên liên lạc với chủ tịch xã Thái Thần Bân. Hắn nhờ Thái Thần Bân mà biết được chủ tịch Vương leo lên xe thích nghe nhạc nhẹ, thế là kéo Triệu Quốc Lương đi tìm vài người làm đĩa, đặc biệt cho người đến thành phố An Dịch làm ra vài chiếc đĩa phù hợp với lãnh đạo.
Vương Tử Quân nghe nhạc rồi chậm rãi nhắm mắt, tuy lúc này hắn cảm thấy rất mệt mỏi nhưng lại không thể ngủ được.
Vương Tử Quân không muốn nói gì vào lúc này, hắn lẳng lặng thưởng thức nhạc nhẹ vang lên trong xe, những tình xuống xảy ra gần đây lại bùng sóng trong lòng.
- Bên kia có tranh chấp gì vậy?
Sau khi xe chạy vào ủy ban thành phố, Vương Tử Quân thấy có vài người giống như đang tranh chấp thứ gì đó trước cổng ủy ban. Lúc này là cuối năm, nếu không có người đứng ngoài cổng ủy ban cũng xem như không bình thường.
Vương Tử Quân rất coi trọng những tình huống chặn cổng kêu oan, vì kiếp trước hắn là một thầy giáo, hắn biết rõ tâm lý của dân chúng. Trong mắt người bình thường thì thị ủy chính là một nơi thần thánh, là nơi không thể tùy ý xông vào. Nếu là người bình thường, nếu không bị ép đến mức không gì hơn được nữa thì sẽ không chạy đến cổng ủy ban để kêu oan.
Vì muốn tạo điều kiện thuận lợi cho người kêu oan, Vương Tử Quân đã triển khai những hoạt động phù hợp trong ủy ban thành phố. Cứ mỗi ngày sẽ có phân công rõ ràng, các vị chủ tịch như Tôn Quốc Lĩnh và Lữ Hạ Cường sẽ dựa theo phân công để tự mình tọa trấn ở phòng văn thư, sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề cho dân.
Lúc đầu thị ủy bên kia có phản ứng rất nhạt với sắp xếp của Vương Tử Quân, nhưng cuối cùng phương thức này lại càng được người người tiếp nhận. Đổng Quốc Khánh cuối cùng cũng họp thường ủy và quyết định biến nó thành một chế định ở ủy ban thành phố.
Anh Đổng cho rằng Vương Tử Quân đang ngủ, thế nên khi nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì cảm thấy trái tim vọt lên cổ họng. Hắn chậm rãi giảm chân ga, sau đó nhìn về phía trước, cuối cùng trầm giọng nói:
- Chính là một cán bộ trẻ của phòng giáo dục huyện Lâm Hoàn, cậu ta đến tham gia công tác thi tuyển cán bộ lần này, cậu ấy tỏ ra bất mãn vì quy trình tuyển chọn.
Vương Tử Quân khẽ động tâm, hắn nhìn thoáng qua đám người vây quanh bên kia, sau đó nói với anh Đổng:
- Chút nữa anh hỏi thăm Thần Bân xem có chuyện gì xảy ra? Nếu như tiểu tử kia tình nguyện, có thể cho cậu ta đến gặp tôi.
"Gặp ngài? Tiểu tử kia sao lại không muốn?"
Anh Đổng thầm nói, nhưng hắn chỉ đồng ý một tiếng mà căn bản không nói thêm điều gì khác.
Vương Tử Quân quay về phòng, lúc này Triệu Quốc Lương đã pha trà sẵn. Vương Tử Quân nhấp một ngụm trà, hắn cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút, hắn cầm điện thoại lên nhìn qua, sau đó gọi cho Mạc Tiểu Bắc.
Trước kia Mạc Tiểu Bắc đều dùng di động, thế nhưng mẹ vợ của Vương Tử Quân không biết nghe đâu thông tin điện thoại có phóng xạ không tốt cho phụ nữ có thai, thế cho nên điện thoại của nàng đã bị mẹ thu mất.
Tuy Mạc Tiểu Bắc trịnh trọng yêu cầu Vương Tử Quân giúp mình kháng nghị chuyện này, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn không chút nghĩa khí mà ném qua đầu. Điện thoại không có ảnh hưởng với thai nhi hay không thì Vương Tử Quân không rõ ràng, nhưng con cái lúc nào cũng quan trọng, Vương Tử Quân chỉ có thể hy sinh quyền lợi của nàng mà thôi.
/1843
|