(p1): Ăn cơm chính là nghiên cứu công tác.
Tuy lúc này mới qua sáu giờ thế nhưng trên đường phố thành phố Đông Bộ đã là đèn hồng lấp lánh, rực rỡ sắc màu. Những chiếc bóng đèn tỏa sáng hai bên đường giống như một đội quân danh dự, rất đồ sộ, tạo nên một phong cảnh tươi đẹp trong thành phố Đông Bộ.
Sau khi Lý Đông Lực xây dựng nhà máy bóng đèn tiết kiệm điện ở thành phố Đông Bộ, vì muốn nhanh chóng mở ra nguồn tiêu thụ mà bỏ ra ba nghìn chiếc bóng đèn dùng để chiếu sáng đường phố thành phố Đông Bộ. Sách lược nho nhỏ này đã đưa đến danh tiếng tốt cho xí nghiệp bóng đèn Thần Quang, cũng xem như nhận được hiệu quả là tiếng vang khá tốt trong xã hội, những con đường ở thành phố Đông Bộ sáng rực lên, lại có thêm hương vị tiết kiệm điện.
Anh Đổng lái xe trên đường phố chen chúc, sau khi bẻ cua hai lượt thì dừng lại trước một tòa nhà năm tầng. Tuy tòa nhà năm tầng này không cao thế nhưng tường gạch ngăm đen lại làm cho nó bùng ra vẻ đẹp trầm trọng quý giá, thần bí khó lường.
Một khoảng đất trống rộng như sân bóng rổ trước tòa nhà đã dừng đầy xe, đủ mọi loại xe tốt, chỉ cần tùy ý đưa mắt qua là thấy rõ ràng. Vương Tử Quân có kiến thức sơ lược về các loại xe, hắn liếc mắt qua và cảm thấy phần lớn đều là Mercedes Benz và BMW.
- Chủ tịch Vương, nơi đây chính là hội sở Thân Quý.
Anh Đổng dừng chiếc Audi lại rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
Khi bọn họ dừng xe lại, một chiếc Mercedes Benz chạy đến như bay, nếu như anh Đổng không phải có kinh nghiệm lái xe nhiều năm để rồi nhanh chóng đánh tay lái, chỉ sợ hai chiếc xe sẽ húc vào nhau.
Từ khi lái xe cho Vương Tử Quân đến bây giờ thì anh Đổng cực kỳ chú ý, theo lời của hắn thì chạy xe chở lãnh đạo phải đặt trái tim lên cuống họng, tuyệt đối không dám tăng tốc vượt qua con số tám mươi kilomet một giờ. Dù những đồng sự trong ban lái xe đều cười chọc hắn lái xe như vậy là thật sự xem thường tính năng an toàn của chiếc xe Audi của chủ tịch Vương, thế nhưng anh Đổng vẫn kiên trì nguyên tắc của mình, dù người ta có nói thế nào thì vẫn xem công tác an toàn là trên hết.
Anh Đổng là lái xe của chủ tịch Vương Tử Quân, hắn biết ngày nay trên quan trường thì xe chính là thể diện của lãnh đạo, chiếc xe Audi màu đen này chính là gương mặt của lãnh đạo, có ai dám không đếm xỉa đến sự hiện hữu của nó? Nếu xe của hắn chạy trên phố, trong thành phố Đông Bộ này căn bản không có xe nào dám vượt. Hơn nữa mỗi lần đi làm thì điều này càng thấy rõ ràng hơn, mọi người đều phải cung kính đứng sang một bên, sau khi thấy xe của chủ tịch Vương đi qua mới dám tiếp tục.
Phần vinh quang như vậy cũng làm cho anh Đổng cảm thấy có thành tựu, nó giống như cùng hoàng đế đi tuần, người qua đường đều phải tránh, thế cho nên hắn sao có thể vì sự chủ quan mà đánh mất quyền lợi tốt đẹp của mình cho được?
Trong thành phố Đông Bộ không có ai dám không nể mặt chủ tịch Vương, điều này làm cho anh Đổng cảm thấy rất tự hào. Hơn nữa hắn rất quý trọng phần công tác của mình, tuy rất biết cách tự hạn chế, kiên quyết không thu tiền hay vật gì của người ta, thế nhưng cuộc sống gia đình vẫn càng ngày càng tốt hơn khi hắn làm lái xe cho chủ tịch Vương.
Nhà máy may Miên Phưởng thay đổi chế đội xã hội, thế nhưng đạo lý đối nhân xử thế ở trong nước sẽ không vì một xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội mà thay đổi theo. Vợ anh Đổng vốn là công nhân, sau khi thay đổi chế độ thì tiến lên làm cán bộ xí nghiệp. Đám người trong nhà máy tuy rất hâm mộ nhưng cũng biết đó là chuyện đương nhiên, vì nàng là vợ của lái xe cho chủ tịch Vương, nếu như không được như vậy mới là bất thường.
Anh Đổng bị chiếc xe Mercedes Benz kia dọa cho vã mồ hôi lạnh, hắn đang định xuống xe nói lý luận vài câu thì bị Vương Tử Quân cản lại. Hắn còn chưa kịp đẩy cửa thì Vương Tử Quân đã dùng giọng nhàn nhạt phân phó:
- Anh Đổng, không cần đi ra.
- Chủ tịch Vương, anh xem, tôi...
Anh Đổng định nói vài câu, thế nhưng nghĩ đến thân phận của Vương Tử Quân, hắn lập tức nuốt lời vào bụng.
- Anh điện thoại cho Nguyên Thương, để anh ấy tìm người điều tra về chiếc xe này.
Vương Tử Quân mỉm cười với anh Đổng rồi khẽ nói.
Anh Đổng tất nhiên biết Nguyên Thương trong lời nói của chủ tịch Vương là ai, lúc này chủ tịch Vương nói hắn gọi điện thoại cho thư ký trưởng Thái Nguyên Thương, rõ ràng là chủ tịch Vương rất mất hứng vì chuyện lần này, tất nhiên cũng sẽ có người trừng trị chiếc xe Mercedes Benz kia.
Anh Đổng nhìn thoáng qua chiếc Mercedes Benz phía bên kia, sau đó hắn nhanh chóng bẻ tay lái cho xe chạy đến dừng lại ở một vị trí khác. Hắn vừa dừng xe lại yên ổn thì có một cặp nam nữ bước xuống chiếc xe Mercedes Benz cách đó không xa. Nhờ ánh đèn mà thấy người đàn ông kia chưa đến ba mươi, không có bất kỳ điểm nào đặc biệt, nhưng người phụ nữ đang kéo lấy cánh tay hắn lại mặc một bộ váy mỏng, nhìn qua có vẻ cực kỳ đẹp đẽ động lòng người dưới ánh đèn rực rỡ.
"Cẩu nam nữ, khốn kiếp, thiếu chút nữa làm ông đây chết khiếp!"
Anh Đổng dùng giọng oán giận mắng một câu, sau đó xe đã dừng lại ổn định, Vương Tử Quân bước xuống xe. Triệu Quốc Lương theo sát phía sau Vương Tử Quân, hai người đi vào trong hội sở Thân Quý.
Một nhân viên mặc chế phục đứng bên cửa dùng giọng nho nhã lễ độ chào đón từng vị khách đến hội sở. Khi hai người Vương Tử Quân vừa đi đến cửa, nhân viên kia còn chưa kịp mở miệng thì đã có người cười nói:
- Chủ tịch Vương, tôi định đến phòng làm việc để nghênh đón cậu, thế nhưng biết cậu là người an phận, cũng không muốn phô trương, thế cho nên đành đợi cậu ở chỗ này.
Vương Tử Quân thấy người lên tiếng thì nhanh chóng nở nụ cười, hắn vươn tay bắt tay với Tần Vĩnh Cách, sau đó cười nói:
- Thư ký trưởng, nếu nói nghênh đón thì phải là tôi đến đón ngài mới đúng, ngài đại giá quang lâm đến thành phố Đông Bộ, thật sự làm cho tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Hai người bắt tay nhau, bọn họ đều biết rõ chỗ này không phải nơi nói chuyện, vì vậy cũng không nói gì nhiều. Dưới sự dẫn đường của Tần Vĩnh Cách, hai người đi đến thang máy chuyên dụng, vài phút sau đã đi đến một gian đại sảnh rộng khoảng một trăm mét vuông.
Trong phòng là một chiếc bàn tròn lớn có thể chứa được hơn hai mươi vị khách, ánh đèn chiếu xuống làm cho mặt bàn bóng loáng chợt bừng sáng. Khoảnh khắc khi đi vào trong phòng, bốn cô gái cao ráo xinh đẹp mặc sườn xám màu trắng có dáng người giống hệt nhau khẽ khom người cúi chào. Gian phòng được lắp đặt thiết bị rất tốt, khá thanh lịch, nhưng bên trong thanh lịch lại ẩn giấu một cảm giác cao quý siêu phàm thoát tục.
Khi Vương Tử Quân và Tần Vĩnh Cách đi vào trong phòng, vài người đang ngồi bên cạnh bàn chợt đứng lên.
- Chủ tịch Vương, mời ngài ngồi bên này.
Tần Vĩnh Cách đưa tay mời Vương Tử Quân đi đến chiếc ghế chính giữa bàn tròn, sau đó dùng giọng cười tủm tỉm nói. Bốn nữ nhân viên mặc sườn xám trắng cũng nhanh chóng tiến lên đi đến bên cạnh ghế, chậm dãi kéo chiếc ghế ra ngoài.
Chương 591(p2): Ăn cơm chính là nghiên cứu công tác.
Vì muốn tương xứng với chiếc bàn, thế cho nên những chiếc ghế xung quanh đều sáng bóng như ngọc, thế nhưng chiếc ghế ở chính giữa bàn tròn lại rộng lớn hơn và đặc biệt là có màu đen. Chiếc ghế này được điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ, càng làm cho nó sinh ra khí thế bất phàm.
Vương Tử Quân nhìn chiếc ghế, hắn khoát tay áo nói:
- Thư ký trưởng, chiếc ghế này có hơi đen, tôi ngồi ghế trắng thì hay hơn.
Tần Vĩnh Cách đã nghĩ kỹ dù Vương Tử Quân có từ chối thế nào cũng phải ứng đối cho tốt, không ngờ Vương Tử Quân lại nói ra một lý do như vậy, không thích ngồi ghế đen, như vậy là có ý gì?
Tần Vĩnh Cách biết rõ Vương Tử Quân nói như vậy cũng có nghĩa là từ chối, cũng không dễ miễn cưỡng, vì thế mà trong lòng hắn sinh ra cảm giác xấu vì sự việc cần phải bàn bạc thương lượng ngày hôm nay. Nhưng hắn cũng không nói ra, hắn cười nói với đám nhân viên phục vụ nữ đã kéo ghế ra nói:
- Tốt, nếu cậu Tử Quân không thích, vậy thì đưa chiếc ghế này đi.
Bốn nữ nhân viên phục vụ giống như lần đầu tiên thấy được tình huống thế này, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó dịch chuyển chiếc ghế ra khỏi bàn.
Vương Tử Quân nhún nhường hai câu với Tần Vĩnh Cách, sau đó cùng Tần Vĩnh Cách ngồi xuống hai chiếc ghế ở hai bên trái phải vị trí chiếc ghế đen vừa rồi. Một nữ nhân viên phục vụ muốn tiến lên châm trà cho Vương Tử Quân, đúng lúc một người đàn ông hơn năm mươi ngồi cách đó không xa vung tay giữ lấy được bình trà, hắn bắt đầu châm trà cho Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, mời ngài uống nước.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì người đàn ông này, chính là bí thư Vu Thế Tiến của huyện Cảnh Tùng. Người này dáng cao gầy, gương mặt ngựa treo nụ cười cực kỳ khiêm tốn.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Vu Thế Tiến, cũng không nói lời nào. Vu Thế Tiến có mặt ở chỗ này đủ để chứng minh suy đoán của Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng không đặt lực chú ý lên người Vu Thế Tiến, hắn chủ yếu quan sát ba người bên cạnh Vu Thế Tiến.
Ba người kia là một nam hai nữ, nam chưa đến ba mươi, mặc một bộ tây trang trắng, tuy người này đang cười nhưng vẻ mặt lại bừng bừng cảm giác mất kiên nhẫn. Người phụ nữ bên cạnh hắn lại có vài phần tư sắc, dù là mùa đông nhưng lại mặc trang phục bó sát, tràn đầy hấp dẫn, ngực nở eo thon giống như muốn phá nát quần áo tiến ra ngoài.
Khi thấy người phụ nữ này thì Vương Tử Quân thật sự sinh ra cảm giác quen mặt, nhưng khoảnh khắc này hắn chợt sinh ra cảm giác không nhớ rõ rốt cuộc đã gặp nhau ở nơi nào. Người phụ nữ và người đàn ông ngồi sát bên nhau, xem ra quan hệ giữa hai bên là không tầm thường.
Một người phụ nữ khác dù ăn mặc không quá đẹp nhưng sau khi cởi áo khoác vẫn bày ra một cơ thể có lồi có lõm, cực kỳ động tâm. Đặc biệt là gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng làm cho người ta sinh ra cảm giác có thể véo ra nước.
- Chủ tịch Vương, bí thư Vu cũng không cần phải giới thiệu nữa rồi, anh ấy báo cáo công tác với anh còn nhiều hơn với tôi. Vì vậy dù thế nào cũng phải cho tôi một cơ hội tiến cử công tác.
Tần Vĩnh Cách khẽ chỉ Vu Thế Tiến rồi cười nói với Vương Tử Quân.
- Thế Tiến rất tốt.
Vương Tử Quân dùng giọng không nặng không nhẹ nói một câu, xem như vạch trần quá khứ của Vu Thế Tiến. Thế nhưng lúc này trên mặt Vu Thế Tiến là nụ cười như hoa, giống như Vương Tử Quân nói ra những lời như vậy là ca ngợi mình.
Tần Vĩnh Cách cũng không dừng lại quá nhiều trên người Vu Thế Tiến, hắn đưa tay chỉ sang người đàn ông mặc tây trang trắng rồi nói:
- Chủ tịch Vương, vị này chính là Tào công tử Tào Kiến Thư, lại nói tiếp, bữa tiệc của chúng ta ở đây là nhờ phúc của Tào công tử.
Tần Vĩnh Cách mở miệng nói ra hai chữ công tử thật sự rất có ý tứ, vào thời điểm hiện tại thì hai chữ công tử cũng không còn được dùng phổ biến, thế nhưng hắn mở miệng lại có ý nghĩa bóng gió, một câu đã nói rõ vị Tào công tử này không dễ chọc vào.
Tào Kiến Thư cười cười với Vương Tử Quân rồi nói:
- Chủ tịch Vương, tôi thật sự ngưỡng mộ đại danh của anh từ lâu, lần đầu tiên tôi nghe được tên của ngài thì thật sự ghen ghét chết đi được, vì anh có thể đưa một mỹ nữ xinh đẹp nổi tiếng thủ đô về nhà mình, đám người chúng tôi thật sự là ăn phải me chua, thế nhưng ngoài ghen ghét ra cũng không còn biện pháp nào khác. Khi đó dù là ai cũng như vậy, ăn cơm mà giống như ăn dấm.
Tào Kiến Thư nói lời vui đùa làm cho đám người nơi đây đều nở nụ cười, Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của đối phương, chút cảm giác khinh thường vừa rồi vừa xuất hiện đã biến mất.
Xem ra Tào Kiến Thư là nhân vật mời khách chủ yếu ngày hôm nay, chỉ cần căn cứ vào lời nói của người này, Vương Tử Quân bắt đầu suy đoán về lai lịch của đối phương.
"Người Tào gia!"
Vương Tử Quân nghĩ đến những gia tộc và con người nổi tiếng ở thủ đô, trong lòng không khỏi sinh ra suy đoán về Tào Kiến Thư theo bản năng, xem đối phương là thần thánh phương nào. Hắn vốn cho rằng chuyện này tối đa cũng chỉ liên quan đến một Vu Thế Tiến, lại không ngờ bên trong mực nước lại sâu khó lường như thế.
Thế lực Tào gia tuy kém hơn Mạc gia thế nhưng cũng không thể khinh thường, đặc biệt là Tào Thu Nguyên đời thứ hai của Tào gia đang là một vị chủ tịch tỉnh ở phương nam, là một nhân vật được người ta cực kỳ coi trọng.
Vương Tử Quân cười cười khẽ gật đầu với Tào Kiến Thư, hắn cũng không muốn tiếp xúc nhiều với đối phương, thế cho nên cũng không cho ra biểu hiện thân cận gì cả.
- Chủ tịch Vương, hội sở Thân Quý là Kiến Thư mở ra, sau này cậu ấy ở thành phố Đông Bộ còn chờ mong chủ tịch Vương quan tâm nhiều hơn.
Tần Vĩnh Cách nói rồi chỉ vào người phụ nữ bên cạnh:
- Chủ tịch Vương, tôi muốn xem xét ánh mắt của ngài, tôi không giới thiệu vị nữ sĩ này, ngài đoán thử xem.
Vương Tử Quân vốn cảm thấy người phụ nữ kia có chút quen mặt, lúc này nghe thấy Tần Vĩnh Cách nói như vậy thì càng đưa mắt nhìn chằm chằm, giống như đã từng thấy người phụ nữ này ở đâu đó. Nhưng lúc này nếu bắt hắn nói ra tên của đối phương, căn bản là không thể nên lời.
- Chủ tịch Vương, vị tiểu thư này chính là diễn viên truyền hình, gần đầy lại có một bộ phim đang được chiếu trên tivi.
Vu Thế Tiến thấy Vương Tử Quân có chút chần chừ, hắn vội vàng nhắc nhở Vương Tử Quân.
"Diễn viên truyền hình? Đang có bộ phim được chiếu? À, thì ra từng thấy trên tivi!"
Nhưng sau khi trọng sinh thì vương tử quân ít khi xem phim, cũng không nhớ rõ nhân vật hay diễn viên nào.
- Bí thư Vu, ngài như vậy là giễu cợt tôi rồi, Đỗ Ức Lăng biết mình còn nhiều chỗ không đúng, cần chỉ điểm nhiều hơn.
Người phụ nữ khẽ cười với Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
"Đỗ Ức Lăng, thì ra chính là vị diễn viên này!"
Vương Tử Quân sở dĩ có xem bộ phim của nữ diễn viên này vì trong đó còn có một người tên là Liêu An Như. Nếu so sánh với Đỗ Ức Lăng thì người phụ nữ ở bên cạnh có vẻ kém hơn, vì nàng chỉ là một người dẫn chương trình của đài truyền hình Sơn Nam, danh tiếng kém hơn Đỗ Ức Lăng.
Một đám người như vậy tụ tập ở đây, Vương Tử Quân cảm thấy Tần Vĩnh Cách thật sự có dụng tâm. Sau khi giới thiệu đơn giản, từng món ăn ngon được các nữ nhân viên phục vụ dùng bàn tay thon thả đưa đến đặt lên bàn, tất cả như nước chảy mây trôi.
Tuy lúc này mới qua sáu giờ thế nhưng trên đường phố thành phố Đông Bộ đã là đèn hồng lấp lánh, rực rỡ sắc màu. Những chiếc bóng đèn tỏa sáng hai bên đường giống như một đội quân danh dự, rất đồ sộ, tạo nên một phong cảnh tươi đẹp trong thành phố Đông Bộ.
Sau khi Lý Đông Lực xây dựng nhà máy bóng đèn tiết kiệm điện ở thành phố Đông Bộ, vì muốn nhanh chóng mở ra nguồn tiêu thụ mà bỏ ra ba nghìn chiếc bóng đèn dùng để chiếu sáng đường phố thành phố Đông Bộ. Sách lược nho nhỏ này đã đưa đến danh tiếng tốt cho xí nghiệp bóng đèn Thần Quang, cũng xem như nhận được hiệu quả là tiếng vang khá tốt trong xã hội, những con đường ở thành phố Đông Bộ sáng rực lên, lại có thêm hương vị tiết kiệm điện.
Anh Đổng lái xe trên đường phố chen chúc, sau khi bẻ cua hai lượt thì dừng lại trước một tòa nhà năm tầng. Tuy tòa nhà năm tầng này không cao thế nhưng tường gạch ngăm đen lại làm cho nó bùng ra vẻ đẹp trầm trọng quý giá, thần bí khó lường.
Một khoảng đất trống rộng như sân bóng rổ trước tòa nhà đã dừng đầy xe, đủ mọi loại xe tốt, chỉ cần tùy ý đưa mắt qua là thấy rõ ràng. Vương Tử Quân có kiến thức sơ lược về các loại xe, hắn liếc mắt qua và cảm thấy phần lớn đều là Mercedes Benz và BMW.
- Chủ tịch Vương, nơi đây chính là hội sở Thân Quý.
Anh Đổng dừng chiếc Audi lại rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
Khi bọn họ dừng xe lại, một chiếc Mercedes Benz chạy đến như bay, nếu như anh Đổng không phải có kinh nghiệm lái xe nhiều năm để rồi nhanh chóng đánh tay lái, chỉ sợ hai chiếc xe sẽ húc vào nhau.
Từ khi lái xe cho Vương Tử Quân đến bây giờ thì anh Đổng cực kỳ chú ý, theo lời của hắn thì chạy xe chở lãnh đạo phải đặt trái tim lên cuống họng, tuyệt đối không dám tăng tốc vượt qua con số tám mươi kilomet một giờ. Dù những đồng sự trong ban lái xe đều cười chọc hắn lái xe như vậy là thật sự xem thường tính năng an toàn của chiếc xe Audi của chủ tịch Vương, thế nhưng anh Đổng vẫn kiên trì nguyên tắc của mình, dù người ta có nói thế nào thì vẫn xem công tác an toàn là trên hết.
Anh Đổng là lái xe của chủ tịch Vương Tử Quân, hắn biết ngày nay trên quan trường thì xe chính là thể diện của lãnh đạo, chiếc xe Audi màu đen này chính là gương mặt của lãnh đạo, có ai dám không đếm xỉa đến sự hiện hữu của nó? Nếu xe của hắn chạy trên phố, trong thành phố Đông Bộ này căn bản không có xe nào dám vượt. Hơn nữa mỗi lần đi làm thì điều này càng thấy rõ ràng hơn, mọi người đều phải cung kính đứng sang một bên, sau khi thấy xe của chủ tịch Vương đi qua mới dám tiếp tục.
Phần vinh quang như vậy cũng làm cho anh Đổng cảm thấy có thành tựu, nó giống như cùng hoàng đế đi tuần, người qua đường đều phải tránh, thế cho nên hắn sao có thể vì sự chủ quan mà đánh mất quyền lợi tốt đẹp của mình cho được?
Trong thành phố Đông Bộ không có ai dám không nể mặt chủ tịch Vương, điều này làm cho anh Đổng cảm thấy rất tự hào. Hơn nữa hắn rất quý trọng phần công tác của mình, tuy rất biết cách tự hạn chế, kiên quyết không thu tiền hay vật gì của người ta, thế nhưng cuộc sống gia đình vẫn càng ngày càng tốt hơn khi hắn làm lái xe cho chủ tịch Vương.
Nhà máy may Miên Phưởng thay đổi chế đội xã hội, thế nhưng đạo lý đối nhân xử thế ở trong nước sẽ không vì một xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội mà thay đổi theo. Vợ anh Đổng vốn là công nhân, sau khi thay đổi chế độ thì tiến lên làm cán bộ xí nghiệp. Đám người trong nhà máy tuy rất hâm mộ nhưng cũng biết đó là chuyện đương nhiên, vì nàng là vợ của lái xe cho chủ tịch Vương, nếu như không được như vậy mới là bất thường.
Anh Đổng bị chiếc xe Mercedes Benz kia dọa cho vã mồ hôi lạnh, hắn đang định xuống xe nói lý luận vài câu thì bị Vương Tử Quân cản lại. Hắn còn chưa kịp đẩy cửa thì Vương Tử Quân đã dùng giọng nhàn nhạt phân phó:
- Anh Đổng, không cần đi ra.
- Chủ tịch Vương, anh xem, tôi...
Anh Đổng định nói vài câu, thế nhưng nghĩ đến thân phận của Vương Tử Quân, hắn lập tức nuốt lời vào bụng.
- Anh điện thoại cho Nguyên Thương, để anh ấy tìm người điều tra về chiếc xe này.
Vương Tử Quân mỉm cười với anh Đổng rồi khẽ nói.
Anh Đổng tất nhiên biết Nguyên Thương trong lời nói của chủ tịch Vương là ai, lúc này chủ tịch Vương nói hắn gọi điện thoại cho thư ký trưởng Thái Nguyên Thương, rõ ràng là chủ tịch Vương rất mất hứng vì chuyện lần này, tất nhiên cũng sẽ có người trừng trị chiếc xe Mercedes Benz kia.
Anh Đổng nhìn thoáng qua chiếc Mercedes Benz phía bên kia, sau đó hắn nhanh chóng bẻ tay lái cho xe chạy đến dừng lại ở một vị trí khác. Hắn vừa dừng xe lại yên ổn thì có một cặp nam nữ bước xuống chiếc xe Mercedes Benz cách đó không xa. Nhờ ánh đèn mà thấy người đàn ông kia chưa đến ba mươi, không có bất kỳ điểm nào đặc biệt, nhưng người phụ nữ đang kéo lấy cánh tay hắn lại mặc một bộ váy mỏng, nhìn qua có vẻ cực kỳ đẹp đẽ động lòng người dưới ánh đèn rực rỡ.
"Cẩu nam nữ, khốn kiếp, thiếu chút nữa làm ông đây chết khiếp!"
Anh Đổng dùng giọng oán giận mắng một câu, sau đó xe đã dừng lại ổn định, Vương Tử Quân bước xuống xe. Triệu Quốc Lương theo sát phía sau Vương Tử Quân, hai người đi vào trong hội sở Thân Quý.
Một nhân viên mặc chế phục đứng bên cửa dùng giọng nho nhã lễ độ chào đón từng vị khách đến hội sở. Khi hai người Vương Tử Quân vừa đi đến cửa, nhân viên kia còn chưa kịp mở miệng thì đã có người cười nói:
- Chủ tịch Vương, tôi định đến phòng làm việc để nghênh đón cậu, thế nhưng biết cậu là người an phận, cũng không muốn phô trương, thế cho nên đành đợi cậu ở chỗ này.
Vương Tử Quân thấy người lên tiếng thì nhanh chóng nở nụ cười, hắn vươn tay bắt tay với Tần Vĩnh Cách, sau đó cười nói:
- Thư ký trưởng, nếu nói nghênh đón thì phải là tôi đến đón ngài mới đúng, ngài đại giá quang lâm đến thành phố Đông Bộ, thật sự làm cho tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Hai người bắt tay nhau, bọn họ đều biết rõ chỗ này không phải nơi nói chuyện, vì vậy cũng không nói gì nhiều. Dưới sự dẫn đường của Tần Vĩnh Cách, hai người đi đến thang máy chuyên dụng, vài phút sau đã đi đến một gian đại sảnh rộng khoảng một trăm mét vuông.
Trong phòng là một chiếc bàn tròn lớn có thể chứa được hơn hai mươi vị khách, ánh đèn chiếu xuống làm cho mặt bàn bóng loáng chợt bừng sáng. Khoảnh khắc khi đi vào trong phòng, bốn cô gái cao ráo xinh đẹp mặc sườn xám màu trắng có dáng người giống hệt nhau khẽ khom người cúi chào. Gian phòng được lắp đặt thiết bị rất tốt, khá thanh lịch, nhưng bên trong thanh lịch lại ẩn giấu một cảm giác cao quý siêu phàm thoát tục.
Khi Vương Tử Quân và Tần Vĩnh Cách đi vào trong phòng, vài người đang ngồi bên cạnh bàn chợt đứng lên.
- Chủ tịch Vương, mời ngài ngồi bên này.
Tần Vĩnh Cách đưa tay mời Vương Tử Quân đi đến chiếc ghế chính giữa bàn tròn, sau đó dùng giọng cười tủm tỉm nói. Bốn nữ nhân viên mặc sườn xám trắng cũng nhanh chóng tiến lên đi đến bên cạnh ghế, chậm dãi kéo chiếc ghế ra ngoài.
Chương 591(p2): Ăn cơm chính là nghiên cứu công tác.
Vì muốn tương xứng với chiếc bàn, thế cho nên những chiếc ghế xung quanh đều sáng bóng như ngọc, thế nhưng chiếc ghế ở chính giữa bàn tròn lại rộng lớn hơn và đặc biệt là có màu đen. Chiếc ghế này được điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ, càng làm cho nó sinh ra khí thế bất phàm.
Vương Tử Quân nhìn chiếc ghế, hắn khoát tay áo nói:
- Thư ký trưởng, chiếc ghế này có hơi đen, tôi ngồi ghế trắng thì hay hơn.
Tần Vĩnh Cách đã nghĩ kỹ dù Vương Tử Quân có từ chối thế nào cũng phải ứng đối cho tốt, không ngờ Vương Tử Quân lại nói ra một lý do như vậy, không thích ngồi ghế đen, như vậy là có ý gì?
Tần Vĩnh Cách biết rõ Vương Tử Quân nói như vậy cũng có nghĩa là từ chối, cũng không dễ miễn cưỡng, vì thế mà trong lòng hắn sinh ra cảm giác xấu vì sự việc cần phải bàn bạc thương lượng ngày hôm nay. Nhưng hắn cũng không nói ra, hắn cười nói với đám nhân viên phục vụ nữ đã kéo ghế ra nói:
- Tốt, nếu cậu Tử Quân không thích, vậy thì đưa chiếc ghế này đi.
Bốn nữ nhân viên phục vụ giống như lần đầu tiên thấy được tình huống thế này, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó dịch chuyển chiếc ghế ra khỏi bàn.
Vương Tử Quân nhún nhường hai câu với Tần Vĩnh Cách, sau đó cùng Tần Vĩnh Cách ngồi xuống hai chiếc ghế ở hai bên trái phải vị trí chiếc ghế đen vừa rồi. Một nữ nhân viên phục vụ muốn tiến lên châm trà cho Vương Tử Quân, đúng lúc một người đàn ông hơn năm mươi ngồi cách đó không xa vung tay giữ lấy được bình trà, hắn bắt đầu châm trà cho Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, mời ngài uống nước.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì người đàn ông này, chính là bí thư Vu Thế Tiến của huyện Cảnh Tùng. Người này dáng cao gầy, gương mặt ngựa treo nụ cười cực kỳ khiêm tốn.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Vu Thế Tiến, cũng không nói lời nào. Vu Thế Tiến có mặt ở chỗ này đủ để chứng minh suy đoán của Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng không đặt lực chú ý lên người Vu Thế Tiến, hắn chủ yếu quan sát ba người bên cạnh Vu Thế Tiến.
Ba người kia là một nam hai nữ, nam chưa đến ba mươi, mặc một bộ tây trang trắng, tuy người này đang cười nhưng vẻ mặt lại bừng bừng cảm giác mất kiên nhẫn. Người phụ nữ bên cạnh hắn lại có vài phần tư sắc, dù là mùa đông nhưng lại mặc trang phục bó sát, tràn đầy hấp dẫn, ngực nở eo thon giống như muốn phá nát quần áo tiến ra ngoài.
Khi thấy người phụ nữ này thì Vương Tử Quân thật sự sinh ra cảm giác quen mặt, nhưng khoảnh khắc này hắn chợt sinh ra cảm giác không nhớ rõ rốt cuộc đã gặp nhau ở nơi nào. Người phụ nữ và người đàn ông ngồi sát bên nhau, xem ra quan hệ giữa hai bên là không tầm thường.
Một người phụ nữ khác dù ăn mặc không quá đẹp nhưng sau khi cởi áo khoác vẫn bày ra một cơ thể có lồi có lõm, cực kỳ động tâm. Đặc biệt là gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng làm cho người ta sinh ra cảm giác có thể véo ra nước.
- Chủ tịch Vương, bí thư Vu cũng không cần phải giới thiệu nữa rồi, anh ấy báo cáo công tác với anh còn nhiều hơn với tôi. Vì vậy dù thế nào cũng phải cho tôi một cơ hội tiến cử công tác.
Tần Vĩnh Cách khẽ chỉ Vu Thế Tiến rồi cười nói với Vương Tử Quân.
- Thế Tiến rất tốt.
Vương Tử Quân dùng giọng không nặng không nhẹ nói một câu, xem như vạch trần quá khứ của Vu Thế Tiến. Thế nhưng lúc này trên mặt Vu Thế Tiến là nụ cười như hoa, giống như Vương Tử Quân nói ra những lời như vậy là ca ngợi mình.
Tần Vĩnh Cách cũng không dừng lại quá nhiều trên người Vu Thế Tiến, hắn đưa tay chỉ sang người đàn ông mặc tây trang trắng rồi nói:
- Chủ tịch Vương, vị này chính là Tào công tử Tào Kiến Thư, lại nói tiếp, bữa tiệc của chúng ta ở đây là nhờ phúc của Tào công tử.
Tần Vĩnh Cách mở miệng nói ra hai chữ công tử thật sự rất có ý tứ, vào thời điểm hiện tại thì hai chữ công tử cũng không còn được dùng phổ biến, thế nhưng hắn mở miệng lại có ý nghĩa bóng gió, một câu đã nói rõ vị Tào công tử này không dễ chọc vào.
Tào Kiến Thư cười cười với Vương Tử Quân rồi nói:
- Chủ tịch Vương, tôi thật sự ngưỡng mộ đại danh của anh từ lâu, lần đầu tiên tôi nghe được tên của ngài thì thật sự ghen ghét chết đi được, vì anh có thể đưa một mỹ nữ xinh đẹp nổi tiếng thủ đô về nhà mình, đám người chúng tôi thật sự là ăn phải me chua, thế nhưng ngoài ghen ghét ra cũng không còn biện pháp nào khác. Khi đó dù là ai cũng như vậy, ăn cơm mà giống như ăn dấm.
Tào Kiến Thư nói lời vui đùa làm cho đám người nơi đây đều nở nụ cười, Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của đối phương, chút cảm giác khinh thường vừa rồi vừa xuất hiện đã biến mất.
Xem ra Tào Kiến Thư là nhân vật mời khách chủ yếu ngày hôm nay, chỉ cần căn cứ vào lời nói của người này, Vương Tử Quân bắt đầu suy đoán về lai lịch của đối phương.
"Người Tào gia!"
Vương Tử Quân nghĩ đến những gia tộc và con người nổi tiếng ở thủ đô, trong lòng không khỏi sinh ra suy đoán về Tào Kiến Thư theo bản năng, xem đối phương là thần thánh phương nào. Hắn vốn cho rằng chuyện này tối đa cũng chỉ liên quan đến một Vu Thế Tiến, lại không ngờ bên trong mực nước lại sâu khó lường như thế.
Thế lực Tào gia tuy kém hơn Mạc gia thế nhưng cũng không thể khinh thường, đặc biệt là Tào Thu Nguyên đời thứ hai của Tào gia đang là một vị chủ tịch tỉnh ở phương nam, là một nhân vật được người ta cực kỳ coi trọng.
Vương Tử Quân cười cười khẽ gật đầu với Tào Kiến Thư, hắn cũng không muốn tiếp xúc nhiều với đối phương, thế cho nên cũng không cho ra biểu hiện thân cận gì cả.
- Chủ tịch Vương, hội sở Thân Quý là Kiến Thư mở ra, sau này cậu ấy ở thành phố Đông Bộ còn chờ mong chủ tịch Vương quan tâm nhiều hơn.
Tần Vĩnh Cách nói rồi chỉ vào người phụ nữ bên cạnh:
- Chủ tịch Vương, tôi muốn xem xét ánh mắt của ngài, tôi không giới thiệu vị nữ sĩ này, ngài đoán thử xem.
Vương Tử Quân vốn cảm thấy người phụ nữ kia có chút quen mặt, lúc này nghe thấy Tần Vĩnh Cách nói như vậy thì càng đưa mắt nhìn chằm chằm, giống như đã từng thấy người phụ nữ này ở đâu đó. Nhưng lúc này nếu bắt hắn nói ra tên của đối phương, căn bản là không thể nên lời.
- Chủ tịch Vương, vị tiểu thư này chính là diễn viên truyền hình, gần đầy lại có một bộ phim đang được chiếu trên tivi.
Vu Thế Tiến thấy Vương Tử Quân có chút chần chừ, hắn vội vàng nhắc nhở Vương Tử Quân.
"Diễn viên truyền hình? Đang có bộ phim được chiếu? À, thì ra từng thấy trên tivi!"
Nhưng sau khi trọng sinh thì vương tử quân ít khi xem phim, cũng không nhớ rõ nhân vật hay diễn viên nào.
- Bí thư Vu, ngài như vậy là giễu cợt tôi rồi, Đỗ Ức Lăng biết mình còn nhiều chỗ không đúng, cần chỉ điểm nhiều hơn.
Người phụ nữ khẽ cười với Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
"Đỗ Ức Lăng, thì ra chính là vị diễn viên này!"
Vương Tử Quân sở dĩ có xem bộ phim của nữ diễn viên này vì trong đó còn có một người tên là Liêu An Như. Nếu so sánh với Đỗ Ức Lăng thì người phụ nữ ở bên cạnh có vẻ kém hơn, vì nàng chỉ là một người dẫn chương trình của đài truyền hình Sơn Nam, danh tiếng kém hơn Đỗ Ức Lăng.
Một đám người như vậy tụ tập ở đây, Vương Tử Quân cảm thấy Tần Vĩnh Cách thật sự có dụng tâm. Sau khi giới thiệu đơn giản, từng món ăn ngon được các nữ nhân viên phục vụ dùng bàn tay thon thả đưa đến đặt lên bàn, tất cả như nước chảy mây trôi.
/1843
|