Bí Thư Trùng Sinh

Chương 587: Tin vui

/1843


(p1): Tin vui.

Quan quan sư cưu, tại hà chi châu; yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Thật ra trong lý niệm của Lý Hạc Dương thì bạch mã vương tử, nữ tử cũng hảo cầu, nàng không muốn làm một người phụ nữ ở bên dưới người ta. Mỗi người phụ nữ đều rất thích được làm hoàng hậu, điều này có gì sai? Dù sao cũng có một Võ Tắc Thiên, đừng quên Võ Tắc Thiên là hoàng hậu trước, sau đó mới làm hoàng đế.

Lý Diễm Hồng cũng tốt nghiệp đại học, nàng học ngành quản trị nhân lực, sau khi tốt nghiệp không biết thần xui quỷ khiến thế nào lại được phân về phòng thương nghiệp trong huyện. Nàng thấy đơn vị cả ngày nửa sống nửa chết, căn bản là không chịu được, thế là chạy ra ngoài kinh doanh. Khi học đại học thì Lý Diễm Hồng đã là hoa hậu giảng đường, nam sinh theo đuổi nàng có thể xếp thành hàng, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại coi trọng người chồng Mã Hiểu Quân vào lúc hiện tại. Khi đó mẹ của Lý Diễm Hồng kịch liệt phản đối, vì ngại con rể là người nhà quê, kiên quyết không đồng ý chuyện kết hôn này.

Nhưng Lý Diễm Hồng là điển hình của người phản nghịch, càng phản đối thì nàng cứ hăng say muốn gả cho hắn, vừa tốt nghiệp thì chạy đến ở chung với nhau. Bây giờ quay đầu nhìn lại thì thật sự ứng vơi câu ông bà thường nói: "Không nghe người lớn thì thật sự là có hại trước mắt!"

Thật ra Mã Hiểu Quân rất nổi tiếng trong trường, là người khỏe mạnh, học quân sự có thể hít đất cả trăm cái, hơn nữa trước nay đều xếp hạng nhất trong các hội thao ở trường, thật sự là kỳ tài. Hơn nữa người này đánh bóng rổ rất hay, Lý Diễm Hồng nhìn bộ dạng hắn đánh bóng rỗ hiên ngang oai hùng mồ hôi đầm đìa cực kỳ có hương vị đàn ông. Nàng cũng không ngờ một nam sinh sáng chói như vậy cớ sao lại trở nên chán nản sau khi kết hôn như thế?

Sau khi tốt nghiệp đến cơ quan công tác thì Mã Hiểu Quân suốt ngày bận rộn mò mẫm, đến bây giờ chỉ là một chủ nhiệm cấp khoa mà thôi, những đồng sự của hắn trước kia bây giờ đều đã là trưởng phòng phó cục, làm đàn ông nếu không đầu cơ luồn cúi, sao có thể làm người đứng trên đầu kẻ khác được? Lý Diễm Hồng nhìn đám bạn nữ của mình năm xưa bây giờ sống rất tốt, rất nhiều người có chồng là quan viên cấp cao, đã là lãnh đạo lớn, thế là trong lòng thầm chán nản. Nếu như nàng là người bình thường thì không có vấn đề, nhưng nàng cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, lại là hoa hậu giảng đường, nàng không chỉ một lần thầm nghĩ, phụ nữ như tôi vì sao lại phải gả cho một chủ nhiệm cấp khoa viên nho nhỏ như vậy? Từ hiện trạng lúc này thì nàng thấy mình căn bản không thể làm hoa hậu, đã biến thành một người phụ nữ luống tuổi rồi, nhưng nàng thật sự không cam lòng.

Sau khi mở khách sạn, tiếp xúc đủ hạng người muôn hình muôn vẻ, tất nhiên cũng có đủ mọi loại quan viên. Những người này phần lớn dùng cơm đều coi trọng cấp bậc, hơn nữa biểu hiện cực kỳ tiêu sái. Lý Diễm Hồng nhìn những người đàn ông tây phục giày đen bóng loáng mà trong lòng không phải chỉ một lần cân nhắc, mình vì sao không lợi dụng tiềm lực để làm giàu? Đám người này đều là chư hầu một phương, đều là quan phụ mẫu có quyền lợi riêng, là quan phụ mẫu sao không cần quần chúng nhân dân kính yêu cho được? Mà nhân dân quần chúng trong đó cũng có mình.

Lý Diễm Hồng thường xuyên suy nghĩ mất vui, trước mắt nàng không có cơ hội, chồng thì không trông cậy gì được, bố mẹ càng không, chỉ có thể dựa vào chính mình phấn đấu gian khổ mà thôi. Nàng tự tin mình có hai loại tài nguyên, một là xinh đẹp; hai chính là năng lực xã giao rất mạnh, nếu nàng muốn dựa vào hai tài nguyên của mình để kiếm được đầy bát cơm, như vậy chỉ có thể dựa vào kỳ ngộ mà thôi.

Nếu như có người nào có tiềm lực yêu Lý Diễm Hồng, như vậy nàng có thể biến thành thiên sứ cai quản hắn, quản một người không khác nào nắm vấn đề tiêu phí của cả đơn vị. Những đơn vị như vậy thật sự là thứ mà đám người làm ăn kinh doanh khó thể bỏ được, đặc biệt là một người phụ nữ xinh đẹp như nàng.

Lý Diễm Hồng nhìn Trần Hiểu Văn là thư ký chủ tịch tỉnh, hắn có vóc người trẻ khỏe lại đẹp trai, thế cho nên càng làm cho nàng có tâm tư hướng đến. Vừa rồi nàng cố gắng để ngực chạm tay Trần Hiểu Văn, đối phương giả vờ như không phát giác, điều này càng làm cho nàng gia tăng niềm tin thắng lợi.

Cho đến nay cuộc sống của Lý Diễm Hồng cũng khá đáng buồn, căn bản là chẳng có gì phập phồng thích thú. Nàng thích cuộc sống với vận mệnh bất định, như vậy mới đủ kích thích, mới có đầy đủ tự do. Nàng thật sự muốn nhảy dựng lên, trong cuộc sống sau này, dù thế nào thì nàng cũng sẽ phải thu phục Trần Hiểu Văn này mới được.

Bản tính con người thường ẩn giấu rất sâu trong cơ thể, Lý Diễm Hồng đã cram thấy mình căn bản không chịu được cục diện kinh doanh đáng buồn này, nàng chỉ muốn ném một tảng đá lớn vào trong hồ nước yên tĩnh, để cho người chung quanh thấy mình không phải là con cóc, mình là con thiên nga xinh đẹp. Tôi muốn làm cho đám đàn ông quan cao chức trọng hiểu rõ, thế gian này sẽ có lực lượng có thể dụ dỗ các người, ví dụ như tôi chẳng hạn.

Lý Diễm Hồng nghĩ như vậy mà cơ thể lồi lõm mềm mại lại không khỏi dán chặt vào người Trần Hiểu Văn. Lúc này Trần Hiểu Văn thấy ánh mắt bà chủ khách sạn nhìn về phía mình càng thêm sinh động, trong lòng chợt bừng tỉnh, hắn vội vàng đẩy cô nàng ra rồi nghiêm trang nói:

- Cô đi làm việc gì thì làm đi.

- Chủ tịch Thạch đang chờ bí thư Hào sao?

Lý Diễm Hồng do dự một chút rồi dùng giọng chú ý hỏi.

- Không phải, không cần hỏi nhiều như vậy.

Trần Hiểu Văn mỉm cười, hắn chuẩn bị tiếp tục lên tiếng thì thấy một người đàn ông chưa đến ba mươi từ cầu thang đi đến. Lúc bắt đầu thì hắn cũng không chú ý đến người đàn ông trẻ tuổi kia, nhưng khi nhìn lên mặt đối phương, hắn chợt nở nụ cười sáng lạn.

- Chủ tịch Vương, chào anh, tôi là thư ký Trần Hiểu Văn của chủ tịch Thạch, sau này mong anh quan tâm nhiều hơn.

Trần Hiểu Văn đã không còn chút cái giá nào giống như vừa nói chuyện với Lý Diễm Hồng, hắn nhanh chóng tiến lên bắt chặt tay của Vương Tử Quân.

Trần Hiểu Văn là thư ký của lãnh đạo, tất nhiên hắn sẽ biết được những tin tức mà người thường khó thể tiếp cận, thế cho nên cực kỳ chú ý đến vị chủ tịch trẻ tuổi trước mặt này.

- Chào thư ký Trần, sau này chúng ta sẽ liên lạc nhiều hơn, cùng quan tâm lẫn nhau.

Vương Tử Quân rất bình thản với vẻ mặt lấy lòng của Trần Hiểu Văn, trên mặt lúc này xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, hắn bắt tay với Trần Hiểu Văn rồi hỏi tiếp:

- Chủ tịch Thạch có tới không?

- Chủ tịch Thạch đang uống trà trong phòng chờ ngài, mời ngài đi bên này.

Trần Hiểu Văn chỉ về phía gian phòng của Thạch Kiên Quân, sau đó nghiêng người mời Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trần Hiểu Văn, sau đó cất bước đi về phía gian phòng của Thạch Kiên Quân. Lý Diễm Hồng nhìn hình bóng dần đi xa của Vương Tử Quân, nàng chợt tỉnh táo trở lại. Nàng đưa mắt nhìn bộ dạng của Vương Tử Quân, sau đó không nhịn được dùng giọng nghi vấn nói:

- Trưởng phòng Trần, khách quý của ngài không phải là anh ta đấy chứ?

Chương 587(p2): Tin vui.

- Người chủ tịch Thạch đang chờ chính là anh ấy.

Trần Hiểu Văn nói rồi đưa mắt nhìn về phía hành lang:

- Anh ta chính là chủ tịch thành phố Đông Bộ, là Vương Tử Quân.

Lý Diễm Hồng nghe được ba chữ Vương Tử Quân thì gương mặt nhỏ nhắn chợt biến đổi, sau đó cũng không nói thêm điều gì nữa.

Phòng không quá rộng nhưng lại ấm áp, Vương Tử Quân đi vào phòng thì Thạch Kiên Quân đã thay đổi một bộ quần áo rộng thùng thình, hắn đang lẳng lặng pha trà, khi thấy Vương Tử Quân gõ cửa đi vào thì cười nói:

- Tử Quân, chúng ta cạn ly.

Vương Tử Quân cũng không phản đối sự nhiệt tình của Thạch Kiên Quân, hắn nâng ly trà cụng với Thạch Kiên Quân, lúc này mới cười nói:

- Cám ơn chủ tịch Thạch.

- Cám ơn cái gì? Cần phải nói những lời tích cực, nói trắng ra thì tôi phải cảm ơn cậu. Nếu như không có một chiêu như vậy, tôi thật sự không biết nên phá thế cục ở tỉnh Sơn Nam như thế nào cho phải.

Thạch Kiên Quân nói rồi cầm bình trà lên châm đầy ly cho hai người, sau đó nói:

- Hôm nay dùng trà thay rượu, chúc mừng tâm tưởng của chúng ta đã thành, nhất cử thành công.

- Cốp!

Hai ly trà cụng vào nhau giữa không trung, dù có vài giọt vương vãi, thế nhưng hai người cung không cố kỵ, nhanh chóng cạn ly.

Vương Tử Quân uống xong cũng không nói gì thêm, hắn hiểu rất rõ ràng, lúc này Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh, chính mình chỉ là chủ tịch thành phố, nhưng quan hệ giữa hai người lại khá ngang hàng.

Ít nhất thì trong lòng Thạch Kiên Quân cũng nghĩ rằng quan hệ của bọn họ có chút ngang hàng, vì mối quan hệ này mà Vương Tử Quân phải trả giá rất nhiều.

Thạch Kiên Quân đưa mắt nhìn đối tượng hợp tác trẻ tuổi trước mặt, đầu óc cũng nhanh chóng xoay tròn. Hắn thấy cháu rể của Mạc gia chẳng những có một hậu trường làm cho người ta hâm mộ, hơn nữa còn có kinh nghiệm đấu tranh cực kỳ lão luyện, nhưng không ngờ một người như vậy lại nhỏ hơn mình hai mươi tuổi.

Trong phòng tràn ngập hương trà, hai người lẳng lặng uống trà, một lát sau Thạch Kiên Quân mới nói:

- Cơ hội tốt như vậy cuối cùng lại phải vứt bỏ, không thể không nói làm cho người ta cảm thấy có chút đáng tiếc.

Vương Tử Quân khẽ buông ly nước rồi cười nói:

- Chủ tịch Thạch, nhanh quá cũng không hay, hơn nữa chúng ta đã đạt được mục đích, chính là đánh vỡ khí thế không thể nào chống đỡ của người ta ở tỉnh Sơn Nam, tôi tin tưởng sau sự kiện này thì bên kia cũng sẽ phải yên tĩnh một thời gian thôi.

- Ừ!

Thạch Kiên Quân cười cười, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Hắn là một người trà trộn nhiều năm trong quan trường, hắn biết khoảng thời gian này cực kỳ quan trọng với mình. Hào Nhất Phong bị một gậy vào đầu sẽ căn bản im ắng một thời gian, vì đối phương cần phải có tâm tư liếm miệng vết thương trên người.

Sự kiện công ty thiếc gây ô nhiễm giống như màn đêm tĩnh lặng, tuy báo chí ngoài tỉnh vẫn đưa tin, thế nhưng truyền thông trong tỉnh Sơn Nam lại rất im ắng. Nghe nói phòng tuyên truyền tỉnh Sơn Nam đã hạ thông báo, yêu cầu tất cả các hãng truyền thông trong tỉnh không được tiến hành đưa tin.

Truyền thông trong tỉnh Sơn Nam không có bài viết, nhưng truyền thông các tỉnh cũng không bị làm lạnh. Những tờ báo cấp tiến dù không chỉ mặt gọi tên, thế nhưng bài viết cũng nói rõ phải có người phụ trách về vấn đề ô nhiễm môi trường sống của dân.

Hào Nhất Phong ngồi trong phòng làm việc của mình, vẻ mặt cực kỳ bất định, lúc này tâm tình của lão cực kỳ bực bội. Lão là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam, vừa mới lên chức còn chưa kịp đốt lửa đã bị người ta cho một gậy vào đầu.

Một gậy này làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy rất đau đớn, tuy lão biết rõ một gậy của đối phương không uy hiếp được địa vị của mình, thế nhưng một gậy này lại đánh tan bầu không khí mà lão cố gắng tạo dựng ra vào trước đó.

Tuy ánh mắt người chung quanh nhìn Hào Nhất Phong vẫn rất tôn trọng, nhưng lão cảm thấy trong ánh mắt tôn trọng đó thiếu đi một chút kinh sợ. Đồng thời khi uy thế của lão rơi vào trạng thái ngủ đông, lúc này mơ hồ có người rục rịch.

Hào Nhất Phong cảm thấy mình có chút vội vàng xao động, nếu như mình xử lý ổn thỏa hơn, sự việc sẽ không là như vậy.

Hào Nhất Phong thở dài một hơi, trong đầu hiện ra nội dung cuộc điện thoại lão lãnh đạo gọi cho mình. Dù lời nói của lão lãnh đạo vẫn giống như trước, thế nhưng bên trong lại có chút bất mãn.

Hào Nhất Phong phải xử lý tốt chuyện này, vì người tuyến trên đã hoài nghi năng lực khống chế của mình.

Hào Nhất Phong nghe được những lời như vậy từ Tề Chính Hồng. Tuy tính mạng chính trị của Tề Chính Hồng đã kết thúc, thế nhưng lại đang ở trong thủ đô, dù thế nào cũng nghe ra dược vài âm thanh về mình.

Tề Chính Hồng dùng giọng trịnh trọng nói với Hào Nhất Phong, điều này làm cho Hào Nhất Phong cảm nhận được độ nặng của đám người kia. Những lời này càng làm cho Hào Nhất Phong hiểu được áp lực của lão lãnh đạo.

Nhất định phải xử lý thích đáng chuyện này, đây chính là lời khuyến cáo của Tề Chính Hồng. Ánh mắt Hào Nhất Phong không khỏi nhìn về phía bản đồ tỉnh Sơn Nam trên tường, ánh mắt lại rơi vào vị trí thành phố Đông Bộ.

Chính kẻ ở nơi đó đã cho Hào Nhất Phong một gậy lên đầu.

Vẻ mặt Hào Nhất Phong liên tục biến đổi, lão chợt cầm điện thoại gọi đi.

- Bí thư, tôi là Quan Vĩnh Hạ.

Điện thoại đổ chuông hai lượt, ngay sau đó bên kia vang lên giọng nói cung kính của Quan Vĩnh Hạ.

- Vĩnh Hạ, cậu thông báo xuống, sáng mai tôi sẽ xuống thành phố Đông Bộ thị sát, đồng thời cũng gọi Trương Hội Quân của thành phố Tam Hồ đến, tôi muốn gặp mặt anh ta.

Quan Vĩnh Hạ chợt sững sờ, hắn thật sự không ngờ Hào Nhất Phong lại muốn đến thành phố Đông Bộ. Tuy hắn không hiểu rõ nước cờ của bí thư, thế nhưng hắn có một thói quen tốt, đó chính là lãnh đạo phân phó, dù có hiểu hay không cũng phải chấp hành.

- Tôi sẽ truyền đạt chỉ thị của ngài xuống ngay.

Quan Vĩnh Hạ chứng thực chỉ thị của lãnh đạo rất nhanh, ba giờ sau chủ tịch thành phố Tam Hồ là Trương Hội Quân đã đi đến phòng làm việc của Hào Nhất Phong. Trương Hội Quân lúc này thật sự có chút không yên vì bí thư Hào Nhất Phong gọi mình đến, cho nên vừa vào cửa đã dùng giọng kiểm điểm nói:

- Bí thư Nhất Phong, chuyện công ty thiếc, chúng tôi...

Hào Nhất Phong đang viết chữ, hắn không ngẩng đầu nhưng bàn tay không bút lại khẽ vung lên, tỏ ý bảo Trương Hội Quân không nên tiếp tục lên tiếng. Trương Hội Quân vội vàng dừng lời, hắn khẽ đi về phía bàn làm việc của Hào Nhất Phong.

Nhưng khi thấy trên bàn là giấy Tuyên(Giấy viết thư pháp), bên trên có một chữ lớn, Hào Nhất Phong đang cầm lấy bút lông khá lớn, lão đang dùng hết sức lực để viết chữ.

- Đạo!

Trương Hội Quân nhìn chữ Đạo trên giấy, trong lòng bắt đầu suy đoán ý nghĩa một chữ này của Hào Nhất Phong. Nhưng dù đầu óc của hắn có hoạt động thế nào cũng không thể hiểu được ý nghĩa của nó.

Hào Nhất Phong chậm rãi thu bút giống như hoàn thành một bản tranh chữ. Lão thở dài một hơi, cây bút trong tay được đặt xuống giá, cuối cùng lại khẽ lắc đầu.

Chương 587(p3): Tin vui.

Rõ ràng Hào Nhất Phong căn bản còn chưa thỏa mãn về chữ của mình.

- Thật sự vẫn còn thiếu một chút.

Hào Nhất Phong khẽ nói, lời nói này rơi vào trong tai làm cho Trương Hội Quân sinh ra ý nghĩ khác thường.

Vẫn còn thiếu một chút, như vậy là có ý gì? Bí thư nói như vậy là có ý gì? Trương Hội Quân không ngừng tự hỏi, hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng chú ý nói:

- Bí thư, chữ viết của ngài cực kỳ khí thế, chỉ sợ là nhân sĩ thư pháp bình thường sẽ không thể nào viết ra được.

Hào Nhất Phong chỉ vào chữ đạo trên giấy rồi nói:

- Vì cảm giác thiếu một chút mà nhìn qua lại giống chữ "đao".

Giống chữ "đao"? Trương Hội Quân chợt sững sờ, hắn cẩn thận xem xét điểm thu bút trên tranh chữ của Hào Nhất Phong, thật sự thấy nét bút cuối cùng của chủ tịch Hào giống như có hơi vểnh lên.

- Trong thư pháp chú ý mượt mà, vì thế mà một nét cuối cùng của tôi xem như phá hủy chữ này.

Hào Nhất Phong thật sự giống như một tác giả đang rất đau lòng, lão đang cảm khái vì chữ của mình.

Trương Hội Quân cũng không nói thêm điều gì, tuy lúc này hắn có thể nắm chắc tiếp thu một nửa ý nghĩ của Hào Nhất Phong, thế nhưng cuối cùng cũng không nói được gì cho tốt.

- Hội Quân, tôi tặng cậu chữ này.

Khi Trương Hội Quân đang suy xét thật kỹ tâm ý của Hào Nhất Phong, đột nhiên Hào Nhất Phong khẽ nói.

Hào Nhất Phong gọi mình đến tuyệt đối không phải chỉ vì một bức tranh chữ như thế này, một chữ đạo cực kỳ đơn giản lại vô tình làm cho Trương Hội Quân căn bản càng mơ hồ khi suy đoán ý nghĩ của Hào Nhất Phong. Nhưng lúc này bí thư tỉnh ủy tặng chữ, hắn căn bản không thể không tiếp nhận, vì vậy hắn nhanh chóng lên tiếng:

- Cảm tạ bí thư, sau khi quay về tôi nhất định sẽ giữ gìn thật tốt.

Hào Nhất Phong nở nụ cười từ chối cho ý kiến, lão đi đến chậu nước bên cạnh để rửa tay. Trương Hội Quân lúc này không còn sự uy nghiêm cố hữu khi ở thành phố Tam Hồ, hắn nhanh chóng tiến lên cầm chậu nước trên kệ đưa xuống cho bí thư Hào Nhất Phong.

Hào Nhất Phong rửa và lau tay sạch sẽ, sau đó lão đi lại ngồi xuống nơi bàn làm việc, khoảnh khắc này lão đã lấy lại vẻ uy nghiêm của một vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam. Lão nhìn thoáng qua Trương Hội Quân, sau đó thản nhiên nói:

- Hội Quân, cậu công tác ở thành phố Tam Hồ được bao lâu rồi?

Trương Hội Quân chợt cảm thấy trong lòng nổ ầm một tiếng, một cảm giác xấu chợt tràn ngập cõi lòng. Hắn nhìn gương mặt với nụ cười của Hào Nhất Phong, sau đó lên tiếng:

- Bí thư, tôi đến công tác ở thành phố Tam Hồ đã được năm năm.

- Năm năm thật sự không ngắn, nghe nói nhà cậu vẫn ở thành phố Sơn Viên có phải không?

Hào Nhất Phong hỏi thì có vẻ tùy ý, thế nhưng câu hỏi như vậy lại làm cho Trương Hội Quân bắt đầu vã mồ hôi hột.

- Bí thư, khi đó con tôi còn đang đi học, thế cho nên vợ ở lại thành phố Sơn Viên vì muốn chăm sóc con, bây giờ con tôi đã tốt nghiệp, thế cho nên cũng không cần...

- Hội Quân, cậu không cần tiếp tục dọn nhà nữa.

Hào Nhất Phong khoát tay áo, ánh mắt nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó nói tiếp:

- Chút nữa tôi có một nhiệm vụ tiếp đãi, chúng ta nói đến đây thôi.

Trương Hội Quân thật sự không ngờ đoạn đối thoại hôm nay giữa mình và Hào Nhất Phong lại nhanh chóng kết thúc như vậy. Hắn nghĩ rằng Hào Nhất Phong tìm mình nhất định sẽ nói rõ vấn đề, không ngờ cho mình một chữ rồi đuổi đi.

Nhưng ý nghĩa lời nói của Hào Nhất Phong lại làm cho Trương Hội Quân sinh ra cảm giác xấu, hắn liên tưởng đến tình huống hai ngày qua, trong lòng càng thêm khó chịu.

Khoảnh khắc rời khỏi phòng làm việc của Hào Nhất Phong, khi cánh cửa ngăm đen đóng lại, trong lòng Trương Hội Quân chợt xuất hiện một ý nghĩ:

- Đạo cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc đạt*!

Trương Hội Quân nghĩ đến câu nói như vậy rồi nhìn chữ đạo trong tay, khonog khỏi cười khổ. Bây giờ hắn mới hiểu ý nghĩa lời nói của Hào Nhất Phong, tuy biểu hiện là một chữ đạo, nhưng ý nghĩa lại là chữ biến.

Hào Nhất Phong tặng cho mình một chữ biến, lại không cần dọn nhà, điều này sao hắn còn chưa rõ được? Chính lúc này hắn cảm thấy mình căn bản không còn lựa chọn nào khác.

Đối với thành phố Đông Bộ, bí thư tỉnh ủy xuống kiểm tra thì tuyệt đối là một sự kiện quan trọng. Sau khi nhận được thông báo thì Đổng Quốc Khánh nhanh chóng mở hội nghị thường ủy, phân phối tất cả các hạng mục.

Toàn bộ thành phố Đông Bộ bắt đầu chuyển động, dù là phòng tài nguyên môi trường hay cục công an đều cho ra hành động, vài ban ngành trước nay căn bản ăn không ngồi rồi, bây giờ bắt đầu tiến vào giai đoạn công tác.

Khi Hào Nhất Phong đến thành phố Đông Bộ, cả thành phố thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác rực rỡ. Trên đường kiểm tra, bí thư Hào Nhất Phong hỏi thăm kỹ càng công tác ở thành phố, cũng chăm chú lắng nghe những tính toán cho phát triển tương lai của Đổng Quốc Khánh.

Trong lúc kiểm tra, bí thư Hào Nhất Phong luôn nở nụ cười vui vẻ, lại bình dị gần gũi, rất hiền hòa. Đổng Quốc Khánh luôn đi theo bên cạnh Hào Nhất Phong, cảm nhận được ánh đèn máy chụp ảnh lóe lên loang loáng, trong lòng sinh ra cảm giác thoải mái. Dù nói thế nào đi chăng nữa nếu có được sự giúp đỡ của bí thư tỉnh ủy, điều này tuyệt đối là chuyện cực kỳ đáng khoe đối với một bí thư thị ủy như hắn, còn nhân tố gì quan trọng hơn là sự giúp đỡ của lãnh đạo thượng cấp với mình.

- Chủ tịch Tử Quân, đây chính là khu quy hoạch kỹ thuật cao của các anh sao?

Khi xe chạy qua khu quy hoạch kỹ thuật cao, Hào Nhất Phong khẽ quay sang hỏi Vương Tử Quân ở bên cạnh.

Lân này Hào Nhất Phong đến thành phố Đông Bộ dù cố gắng ít xe ít người, thế nhưng cũng có vài chục người đi theo. Vương Tử Quân là địa chủ nơi đây nhưng cũng không thể tiến lên quá gần với Hào Nhất Phong, vì dù sao phía trước cũng đã có Đổng Quốc Khánh rồi.

Trên đường đi Vương Tử Quân luôn nở nụ cười, chỉ cần Hào Nhất Phong không hỏi thì hắn bình thường không nói lời nào, bộ dạnh đẩy bí thư Hào Nhất Phong ra sân khấu. Nhưng lúc này Hào Nhất Phong đã hỏi thì hắn không thể không trả lời.

- Đúng vậy, bí thư Hào, đây là hạng mục khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố Đông Bộ chúng tôi. Trước mắt khu quy hoạch kỹ thuật cao mới đi được những bước đầu tiên, nhưng chúng tôi có lòng tin sẽ biến nó thành động cơ thúc đẩy sự phát triển của thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân khẽ tiến lên một bước rồi nói.

- Anh có lòng tin như vậy thì tôi cũng rất mừng, tôi đã được xem qua tư liệu về khu công nghiệp thủy tinh trong khu quy hoạch kỹ thuật cao thành phố Đông Bộ, xuất phát điểm của nó là rất tốt. Đặc biệt là mệnh đề đẩy mạnh sản xuất đèn tiết kiệm năng lượng lớn nhất cả nước, nó thật sự rất đúng chỗ. Bây giờ đèn tiết kiệm năng lượng đã trở thành một chủ đề lớn của cả nước, dù là trong sinh hoạt hay sản xuất cũng đều được chú trọng, thành phố Đông Bộ có thể tìm được vị trí đúng đắn, như vậy sẽ rất tốt cho sự phát triển trong tương lai.

Hào Nhất Phong xem ra có hào hứng rất cao với khu quy hoạch kỹ thuật cao, thế là lão không những đến thăm các xí nghiệp đang xây dựng trong khu quy hoạch kỹ thuật cao, cũng đến khảo sát thực địa của khu công nghiệp thủy tinh, còn hào hứng bừng bừng tiến hành nói chuyện với một số công nhân.

Chương 587(p4): Tin vui.

- Các anh cứ yên tâm sản xuất ở thành phố Đông Bộ, nếu có bất kỳ vấn đề gì khó khăn, các anh cứ tìm hai người bọn họ. Nếu như hai người bọn họ không giải quyết được vấn đề, các anh có thể đến thành phố Sơn Viên tìm tôi.

Hào Nhất Phong sẽ ở lại thành phố Đông Bộ một ngày, thế nhưng hành trình của cả buổi sáng hầu như đều ở trong khu quy hoạch kỹ thuật cao. Đổng Quốc Khánh nghe những lời khẳng định của Hào Nhất Phong với khu quy hoạch kỹ thuật cao, trong lòng chợt sinh ra cảm giác không vui.

Dù là phương diện xây dựng khu quy hoạch kỹ thuật cao hay là thông xe trên đường đi đều là hạng mục trong tay Vương Tử Quân, Hào Nhất Phong không thể không biết những điều này. Bây giờ bí thư Hào lại nói lời khẳng định với công tác của Vương Tử Quân, tỏ ra giúp đỡ với các hạng mục ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, điều này coi như đã nói rõ vấn đề.

Đó chính là lần này Hào Nhất Phong đến thành phố Đông Bộ chủ yếu là hướng về phía Vương Tử Quân.

Đổng Quốc Khánh nghĩ đến những gì mình chuẩn bị cực kỳ tỉ mỉ để đón bí thư Hào Nhất Phong mà cảm thấy trong lòng đau quặn thắt. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng không thể mất hứng, còn chưa đến mức phải nén giận, vẫn phải nở nụ cười vui vẻ đón chào.

Hào Nhất Phong kết thúc khảo sát buổi sáng, buổi chiều lại phát biểu trên hội nghị cán bộ cấp cục toàn thành phố Đông Bộ. Bí thư Hào đã khẳng định thành tích gần đây của thành phố Đông Bộ, cũng tán thưởng lãnh đạo ban ngành thành phố Đông Bộ là một khối đoàn kết, là ban ngành cực kỳ có sức chiến đấu. Lúc này Hào Nhất Phong ba lượt nhắc đến vấn đề xây dựng và phát triển khu quy hoạch kỹ thuật cao, hai lần nhắc đến công tác giáo dục ở thành phố Đông Bộ, cũng tán dương sự thay đổi cách nghĩ cách làm trong phương án thay đổi chế độ xí nghiệp công hữu ở thành phố Đông Bộ.

Người có thể tham gia hội nghị hôm nay đều là nhân vật tinh anh trên chính đàn thành phố Đông Bộ, bọn họ nào không hiểu ý nghĩa của hội nghị lần này. Thế là ánh mắt của đám người không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân.

Trong thành phố Đông Bộ luôn xuất hiện thông tin Vương Tử Quân không được bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong coi trọng, nhưng bây giờ lại xuất hiện hiện tượng bí thư Hào lên tiếng ủng hộ Vương Tử Quân cực kỳ quỷ dị. Điều này làm cho nhiều người cảm thấy kinh ngạc, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân càng thêm kính sợ.

Vương Tử Quân là người trong cuộc, hắn chẳng những không đắc ý mà chỉ thấy phát lạnh. Hắn là người trọng sinh, tuổi thọ kiếp trước của Vương Tử Quân cũng không kém gì Hào Nhất Phong, nhưng hắn tự nhận mình căn bản không thể nào thản nhiên được như Hào Nhất Phong vào lúc này.

Trong suy nghĩ của Vương Tử Quân thì Hào Nhất Phong phải có vài phản ứng khác lạ, nhưng phản ứng của đối phương vào lúc này thật sự chính là thứ làm hắn khó chịu nhất.

Có câu nhẫn nhịn sẽ gác dao lên đầu, bây giờ Hào Nhất Phong nhịn cơn tức mà đề cao mình, đối phương không những cần phải có dũng khí rất lớn, còn phải có sự cứng cỏi vượt qua người thường.

Kẻ muốn thành việc lớn thì cần phải chịu được những thứ mà người thường không thể nào chịu được, bây giờ Hào Nhất Phong không những có thể nuốt trôi cơn tức, lại tìm đến thành phố Đông Bộ tán thưởng công tác của Vương Tử Quân. Tất cả không phải là người thường có thể làm được, nhưng lúc này bí thư Hào Nhất Phong làm rất tốt. Không nên nhìn gương mặt cười hì hì tán thưởng của bí thư Hào với hắn mà lầm tưởng, hắn biết rõ chỉ cần mình lộ ra sơ hở, chờ đợi mình chính là những đòn tấn công phủ đầu chết người của bí thư Hào Nhất Phong.

Hào Nhất Phong kết thúc lời phát biểu của mình trong tiếng vỗ tay rộn rã, Vương Tử Quân là một người chủ trì hội nghị, hắn khẽ hắng giọng với micro, sau đó cho ra những lời tổng kết hội nghị.

Người chủ trì mở miệng nói lời tổng kết, tất cả đã được làm tốt, bài tổng kết không những đánh giá cao độ những lời phát biểu vừa rồi của bí thư Hào, còn đưa ra yêu cầu với những người tham gia hội nghị. Đó là yêu cầu tất cả mọi người phải chú tâm vào nội dung hội nghị, tích cực học tập tinh thần chỉ thị của bí thư Hào.

Vương Tử Quân cũng không dùng bản thảo, hắn trầm giọng nói:

- Thưa các vị lãnh đạo, thưa các đồng chí, hôm nay bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong đến thành phố Đông Bộ kiểm tra chỉ đạo công tác và cho ra những yêu cầu, những yêu cầu này của lãnh đạo sẽ là phương hướng cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ trong tương lai, cũng chính là động lực để cán bộ thành phố Đông Bộ chú trọng chứng thực tinh thần chỉ thị của bí thư Nhất Phong...

Vương Tử Quân nói cũng khá ngắn gọn nhưng trong lời nói lại có hơn phân nửa nội dung liên quan đến vấn đề chứng thực tinh thần chỉ thị của bí thư Hào Nhất Phong. Những lời này nếu rơi vào trong tai những kẻ không biết mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Hào Nhất Phong, bọn họ sẽ cho rằng Vương Tử Quân đang nịnh hót lãnh đạo.

Nhưng Hào Nhất Phong nghe những lời phát biểu của Vương Tử Quân thì ánh mắt khẽ híp lại, ánh mắt lão không khỏi nhìn chằm chằm về phía Vương Tử Quân.

Lúc này Vương Tử Quân cũng nhìn về phía hào nhất phong, ánh mắt hai người va chạm giữa không trung.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền vang lên rất đúng lúc...

...

Văn kiện điều nhiệm bí thư thị ủy thành phố Tam Hồ Trương Hội Quân đến làm chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh lẳng lặng đặt trên bàn làm việc của Vương Tử Quân, tuy phần văn kiện này chưa đến ba trăm chữ nhưng lại quyết định vận mệnh của Trương Hội Quân.

Khi bí thư Trương Hội Quân rời khỏi cương vị bí thư thị ủy Tam Hồ, sự kiện công ty thiếc vốn đang được xào nấu nóng hổi đã nhan chóng hạ nhiệt, thành phố Đông Bộ và tỉnh Sơn Nam giống như đã khôi phụ lại trạng thái trước kia của mình.

Hào Nhất Phong làm bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, lão giống như là một vị bí thư bình tĩnh nhất, lão ngồi trên vị trí bí thư tỉnh ủy mà căn bản giống như ve sầu mùa đông.

...

Gió bắc lạnh thấu xương.

Vương Tử Quân ngồi trong xe nhìn lá vàng bay đầy đường, vẻ mặt chợt sinh ra cảm giác hiu quạnh. Có câu mưu thu làm lòng buồn tê tái, nhưng mùa đông trống vắng lại càng làm cho lòng người tê tái hơn.

Vương Tử Quân không phải là người xuân vui thu buồn, vì vậy cảm giác hiu quạnh đến nhanh mà đi cũng nhanh. Lúc này hắn không phải đang ở tỉnh Sơn Nam, không còn ở thành phố Đông Bộ, hắn đang đi xe trên đường cái thành phố Giang Thị.

Lần này Vương Tử Quân về thành phố Giang Thị cũng vì Vương lão bị phong hàn, thứ hai là Y Phong gọi điện thoại đến. Sau khi Vương Tử Quân đến tỉnh Sơn Nam, Y Phong vẫn luôn ở tại thành phố Giang Thị, nàng luôn ở trong căn hộ trước đó hai người từng mua.

Chương 587(p5): Tin vui.

Y Phong tuy gọi điện thoại không ít, thế nhưng lại rất ít khi chủ động yêu cầu Vương Tử Quân về thành phố Giang Thị. Nhưng lần này Vương Tử Quân lại nhận được một cuộc điện thoại yêu cầu như vậy của Y Phong.

Trong điện thoại Y Phong có chút cảm xúc không ổn, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất lo lắng. Vì thế sau khi xác định ông cụ không có vấn đề, hắn nhanh chóng hẹn Y Phong đến một quán cà phê mà hai người thường gặp mặt nhau.

Vương Tử Quân không thích uống cà phê, sở dĩ hắn chọn quán cà phê là vì Y Phong thích cà phê. Khi hắn đi vào trong quán thì cũng không có bao nhiêu người ở bên trong, khúc nhạc vi ô lông có mang theo chút đau thương chợt vang lên, vang vọng trong không gian có hơi vắng lặng.

Y Phong mặc áo khoác màu trắng, thiếu đi chút trẻ trung so với dĩ vãng, lại càng có thêm vài phần quyến rũ. Nàng ngồi xuống ghế, vừa thanh lịch vừa quyến rũ, không khỏi làm cho người ta sinh ra xúc động muốn ôm vào lòng.

Khi Vương Tử Quân đi vào phòng thì Y Phong giống như đang cúi đầu nghĩ về vấn đề gì đó, thế cho nên khi hắn đi vào thì nàng vẫn còn chưa kịp phát hiện ra.

- Em đang nghĩ gì vậy?

Vương Tử Quân nhìn gương mặt quen thuộc của nàng, trong lòng thật sự rất ấm áp. Hắn khẽ vươn tay vuốt ve gương mặt nàng, lại dùng giọng thân mật nói.

Y Phong cảm nhận được bàn tay ấm áp của Vương Tử Quân, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng nhàn nhạt. Nhưng chỉ sau nháy mắt thì nàng giống như nghĩ đến điều gì đó, hai bàn tay trắng ngần chậm rãi cản bàn tay của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân chợt sững sờ, từ khi hắn và Y Phong kết giao đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bị nàng từ chối. Hắn nhìn gương mặt dịu dàng và kiên định của nàng, thế là không khỏi đưa bàn tay trở về.

Hai ly cà phê lẳng lặng đặt trước mặt hai người, Y Phong không nói gì cả, chỉ dùng chiếc muỗng trắng khuấy cà phê trong ly của mình.

Tôi luyện trong quan trường những năm qua làm cho Vương Tử Quân là một người cực kỳ giỏi quan sát, hắn nhìn vẻ do dự của Y Phong, trong lòng không khỏi run lên.

Một cảm giác xấu chợt xuất hiện trong lòng hắn.

- Tử Quân, em rất yêu anh, thật sự rất yêu anh, nhưng...Nhưng em biết rõ, em vĩnh viễn không thể nào chiếm giữ được tất cả tình cảm của anh.

Y Phong nói, lời nói giống như tự thuật, giống như muốn kể khổ, nàng vốn cúi đầu, bây giờ lại ngẩng lên.

Lúc này ánh mắt Y Phong trong suốt lấp lánh, nhưng khi ánh mắt ấy lóe lên, Vương Tử Quân lại cảm nhận được sự kiên định.

- Em là một phụ nữ, em hy vọng có được gia đình ấm áp, hy vọng mình có được một cuộc sống hạnh phúc sung sướng, có một người đàn ông ở bên cạnh em, cùng em chia xẻ niềm vui nổi buồn. Em chỉ đơn giản như vậy thôi, như vậy là quá đủ với em rồi.

Vương Tử Quân không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe Y Phong tiếp tục nói.

- Anh ấy là một người bình thường, cũng giống như em, em dù không có tình yêu đặc biệt gì với anh ấy, nhưng em tin mỗi ngày anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh em.

Y Phong giống như đã có quyết tâm, nàng chợt ngửa đầu nói.

- Em chỉ muốn một cuộc sống bình thường mà thôi.

Y Phong cắn môi, cuối cùng nàng trầm giọng nói.

Vương Tử Quân vẫn khuấy cà phê, lúc này gương mặt bình thường tự nhân khó thể nào cho ra biểu cảm, bây giờ cũng không khỏi đỏ lên. Dù hắn biết sẽ có ngày hôm nay, thế nhưng ngày hôm nay đến lại làm hắn khó thể tiếp nhận.

Chính mình không nên quá ích kỷ, có đôi khi Vương Tử Quân nghĩ như vậy. Nếu như phụ nữ cảm thấy chán ghét với cuộc sống ở bên cạnh mình, chính mình nên để cho người ta ra đi. Nhưng khi sự việc đổ xuống đầu, hắn mới biết được có một vài thứ buông ra là khó khăn như thế nào.

- Anh không cần khuyên em, em đã hạ quyết tâm rồi.

Y Phong khoát tay áo với Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt đầy chăm chú của Y Phong, hắn khẽ cười nói:

- Em biết không, khi em nói dối thì luôn dùng ngón tay vuốt tóc sau đầu.

- Em không...

Y Phong đột nhiên thấy Vương Tử Quân nói ra những lời như vậy, nàng nhanh chóng đặt tay xuống bàn, thế nhưng gương mặt bất động lại có chút bối rối.

Vương Tử Quân là ai, lúc bắt đầu đã cảm thấy Y Phong không đúng, sau đó thông qua lời nói của nàng, hắn chứng thật suy đoán của mình. Lúc này hắn cảm thấy rất vui, trong lòng lại có ý nghĩ cho nàng một trận đòn.

- Em không nói dối.

Y Phong không hổ là thẩm phán, nàng hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi bình tĩnh lại.

- Em có nói dối hay không thì anh biết rất rõ. Em nói đi, rốt cuộc là chuyện gì làm em nói dối anh như vậy? Anh đây ở thành phố Giang Thị điều tra một sự việc cũng không có gì là quá khó.

Vương Tử Quân khẽ kéo tay Y Phong, nụ cười lại xuất hiện trên mặt hắn.

- Anh buông tay ra, em nói cho anh...

Y Phong còn định nói lời quật cường, thế nhưng đúng lúc này lại bị Vương Tử Quân kéo vào lòng mình. Lúc này hắn nhanh chóng há miệng áp lên cặp môi nhỏ nhắn của nàng.

Lúc bắt đầu thì Y Phong có chút vùng vẫy, nhưng sau đó nàng nhanh chóng bị khuất phục trước nụ hôn nhiệt tình của Vương Tử Quân, thế cho nên nhanh chóng đáp lại càng thêm chân thành.

Y Phong cũng dần bình tĩnh lại trong cơn mê say, nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân, cũng không nói gì.

Vương Tử Quân nhìn Y Phong đã trở về đúng bản chất năm xưa, hắn cười nói:

- Bây giờ em cũng nên nói cho anh biết chuyện gì xảy ra rồi chứ?

Y Phong nhìn vào mắt Vương Tử Quân, một lúc lâu mới nói:

- Em đọc một quyển tiểu thuyết, vì vậy em muốn diễn theo nó.

Y Phong dùng tay vuốt mái tóc của mình, nhưng khi mới vuốt được một nửa thì nàng đã thu tay, bộ dạng của nàng giống như đó không phải là tóc mà là một mớ sắt đun nóng.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Y Phong, hắn biết đáp án của nàng là giả. Khi hắn chuẩn bị tiếp thêm một bước thì nàng chợt đứng lên và chạy về phía nhà vệ sinh.

Đây là làm sao? Vương Tử Quân chợt kinh hoảng, hắn cũng bất chấp vấn đề cách biệt nam nữ mà chạy theo Y Phong.

Vương Tử Quân nhìn Y Phong đang liên tục nôn khan vào bồn vệ sinh, hắn đã hiểu rõ vấn đề, hắn không nói gì mà chỉ khẽ vỗ lưng cho nàng.

Vài phút sau Y Phong mới ngẩng gương mặt tái nhợt lên dùng giọng mất hết sức lực nói:

- Không có gì, em chỉ có chút không thoải mái thôi.

- À, em biết rồi.

Vương Tử Quân đưa Y Phong về phòng, hắn trầm giọng nói:

- Tại sao phải gạt anh?

Y Phong tuy đang ở thành phố Giang Thị thế nhưng trong khung lại thích ở huyện thành, thích rời khỏi thành phố đến nông thôn. Mỗi khi đến cuối tuần thì nàng thường đi ra ngoại thành, như vậy sẽ có hương vị hạnh phúc. Nàng thích không khí trong trẻo, thích cảm giác thoáng đãng ngoài đồng ruộng có thể nhìn thấy trâu bò gặm cỏ, thích những bữa cơm chiều cùng bố mẹ nói đủ chuyện trên trời dưới đất, thích cảm giác ấm áp của gia đình như vậy. Nàng cảm thấy đó mới thật sự là một cuộc sống chân chính. Nàng cảm thấy vào trong quán uống cà phê, vào quán bar nói chuyện uống rượu, vào nhà hát xem kịch, xem phim...Tất cả làm cho nàng cảm thấy không chút thú vị.


/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status