Một cú thắng gấp làm cho người ngồi trong xe thật sự không kịp chuẩn bị, Vương Tử Quân nghiêng người về phía trước, đánh người lên chỗ ngồi của Triệu Quốc Lương; Triệu Quốc Lương ngồi ở sát bên tài xế thì đâm đầu vào cửa kính, may mà cửa kính đủ dày, không xuất hiện tình huống đổ máu bị thương.
Đổng Nhị Dân cực kỳ phẫn nộ, mới lái xe cho chủ tịch Vương chưa được bao lâu thì có việc xảy ra, chủ tịch Vương liệu có nghi vấn về trình độ lái xe của mình không?
Dù là chủ tịch Vương không nói gì thì thư ký trưởng Thái vẫn còn rất nhiều người có thể thay thế Đổng Nhị Dân, vì vậy khi xe dừng lại thì hắn nhanh chóng bước xuống.
- Chủ tịch Vương, oan uổng quá!
Không đợi Đổng Nhị Dân đi đến bên cạnh người kia, người chặn xe đã quỳ xuống. Đổng Nhị Dân nhìn người phụ nữ hơn năm mươi tuổi đang quỳ xuống trước mắt, hắn tuy tức giận đến mức gương mặt biến hình thế nhưng thật sự không biết phải nói làm sao cho phải.
Vương Tử Quân cũng thấy được người phụ nữ đang quỳ trước xe, trong lòng tuy rất căm tức, thế nhưng hắn vẫn nhanh chóng đi xuống xe đến trước mặt người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ này thấy Vương Tử Quân xuống xe thì cũng không tiếp tục dập đầu, hai tay cầm một tờ đơn tố cáo đưa về phía Vương Tử Quân. Vương Tử Quân tiếp nhận đơn tố cáo, sau đó hắn giữ lấy người phụ nữ nói:
- Chị gái, chị đứng dậy trước đi, chúng ta có gì cứ từ từ nói.
Triệu Quốc Lương và Đổng Nhị Dân thấy Vương Tử Quân bắt đầu đỡ người thì nhanh chóng chạy đến hỗ trợ, ba người luống cuống tay chân đỡ người phụ nữ trung niên lên. Sau khi người phụ nữ kia đứng vững vàng, lúc này Vương Tử Quân mới nhìn rõ ràng. Người phụ nữ này hơn năm mươi, mặc một bộ quần áo màu xanh thường thấy ở nông thôn, nhưng lúc này bộ quần áo đầy bùn đất, nhìn qua càng thêm chán nản.
- Cậu à, cậu là chủ tịch thành phố sao?
Sau khi dìu người phụ nữ sang ngồi ở bậc thềm bên cạnh, người phụ nữ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thoáng qua Đổng Nhị Dân rồi run giọng hỏi.
Đổng Nhị Dân lúc này bị hỏi cảm thấy cực kỳ khó chịu, bị người ta hiểu lầm là lãnh đạo trước mặt lãnh đạo, điều này cực kỳ khó khăn. Nhớ ngày hắn vừa đến khối chính quyền công tác, có một vị tiền bối cho rằng dù là tướng mạo hay khí thế thì hắn cũng rất giống lãnh đạo, nhưng khốn nổi là hắn luôn chỉ là lái xe cho lãnh đạo mà thôi.
Đổng Nhị Dân dù có mất hứng cũng không dám nói gì, hắn chỉ về phía Vương Tử Quân nói:
- Chị gái, chủ tịch Vương ở chỗ này.
Người phụ nữ trung niên nhìn theo ngón tay của Đổng Nhị Dân, sau đó thút thít khóc:
- Chủ tịch Vương, ngài phải làm chủ cho chúng tôi.
Chủ tịch Vương nhìn người phụ nữ trung niên bắt đầu khóc lớn, hắn khẽ nói:
- Chị gái, ngài chạy từ nhà đến ủy ban thành phố, như vậy nhất định là có gì đó khó xử. Trước tiên chị đừng nên khóc, nếu có gì khó giải quyết, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp. Tôi còn có chuyện, thời gian cũng không nhiều, chị cứ khóc như vậy sẽ rất mất thời gian.
Vương Tử Quân nói những lời khuyên bảo hợp lý làm cho người phụ nữ trung niên dừng khóc. Nàng ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân rồi mới nói:
- Chủ tịch Vương, tôi là người thôn Triệu Gia Trang xã Lưu Phác huyện Duyệt Linh, tôi tìm đến ngài để tố cáo bí thư chi bộ Triệu Viễn hà. Anh ta xé hợp đồng, còn tìm lưu manh đánh gãy chân con tôi.
Người phụ nữ trung niên nói đến chỗ đau thì lại lớn tiếng khóc, đúng lúc này bảo vệ khu ủy ban và nhân viên của phòng văn thư đã chạy đến. Đám người thật sự không yên, chủ tịch Vương bị chặn ngay ngoài cổng, cho dù chủ tịch Vương không truy cứu trách nhiệm thì bọn họ cũng cảm thấy không thoải mái. Thế này nói rõ điều gì? Rõ ràng là anh không làm tròn cương vị, phòng văn thư không làm tốt nhiệm vụ của mình.
- Chủ tịch Vương.
Một người đàn ông trung niên nhìn giống như là đầu lĩnh đang do dự tiến lên, hắn khẽ lên tiếng, sau đó đứng ra sau lưng Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên rồi nói:
- Anh là...
- Chủ tịch Vương, tôi là Tạ Bảo Nguyên của phòng văn thư.
Người đàn ông trung niên vốn muốn giới thiệu chức vụ trưởng khoa của mình, thế nhưng hắn nghĩ nghĩ thế nào lại nuốt lời xuống bụng.
- Đồng chí này có chuyện cần phản ánh, thế này đi, các anh tiếp đãi chị ấy một chút, xử lý dựa theo chính sách. Đợi đến khi nào xong việc thì báo cáo kết quả cho tôi.
Vương Tử Quân phân phó một tiếng với Tạ Bảo Nguyên, sau đó hắn nói với người phụ nữ kia:
- Chị gái, trước tiên chị nói rõ tình huống với phòng văn thư, có vấn đề gì bọn họ sẽ giúp chị giải quyết rõ ràng.
- Chủ tịch Vương, tôi không đi, bọn họ là quan lại bao che cho nhau, chỉ có dân đen như chúng tôi là nói lý lẽ với nhau mà thôi. Nếu ngài đi, bọn họ sẽ không quan tâm đến tôi, hoặc là nghĩ biện pháp đuổi tôi đi, đứa con trai đáng thương của tôi còn đang phải nằm trong bệnh viện.
Người phụ nữ giữ lấy tay của Vương Tử Quân mà không chịu buông, vừa nói vừa khóc lớn.
- Này đồng chí, chủ tịch Vương còn có một hội nghị cần tham gia, chị xem thế này có được không? Trước tiên để các đồng chí phòng văn thư giải quyết cho ngài, nếu vấn đề không giải quyết được thì ngài đến phản ánh với chủ tịch Vương cũng không muộn.
Triệu Quốc Lương nhìn đồng hồ, sau đó tiến lên khuyên nhủ người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên giống như biết chuẩn về Vương Tử Quân, thế là sống chết thế nào cũng không cho Vương Tử Quân đi. Sau khi Vương Tử Quân mở miệng đảm bảo sẽ đích thân hỏi đến chuyện này, cuối cùng nàng mới đi theo đám người Tạ Bảo Nguyên.
Vương Tử Quân leo lên xe và phát hiện phong thư vẫn ở trong tay mình, hắn thuận tiện mở ra lấy tờ đơn ra xem. Tờ đơn cũng không quá dài, nội dung chính là nhà Trần Ngãi Kiều nhận thầu một hồ cá trong thôn, ký hợp đồng mười lăm năm. Sau đó người nhà Trần gia yên tâm tiến hành cải tạo hồ nước, tiến hành đào sâu, đầu tư nhiều trang thiết bị.
Thật sự trời không phụ lòng người, nhiều năm trả giá cuối cùng cũng nhận được thành quả, hơn nữa giá cá ngày càng tăng, thế là Trần gia kiếm được một khoản tiền. Khi mà Trần gia cho rằng cuộc sống sung túc sắp đến với mình, đúng lúc bí thư chi bộ vừa tuyển cử thành công là Triệu Viễn Hà có ý với hồ nước, không những muốn tăng tiền thuê, còn yêu cầu Trần gia trả hồ nước lại cho thôn.
Nếu trả lại cho thôn thì Trần gia cũng không có vấn đề, nhưng khi bọn họ nghe nói hồ nước cũng không phải trả lại cho thôn, chính là để cho cậu em vợ của Triệu Viễn Hà đến nhận thầu, thế là bọn họ nổi giận, căn bản không đồng ý.
Triệu Viễn Hà cũng không phải đèn cạn dầu, sau vài lần thúc giục không hiệu quả, thế là tìm vài tên lưu manh đánh con trai Triệu Tiểu Hổ của Trần Ngãi Kiều một trận, đánh gãy cả chân.
Vương Tử Quân nhìn tờ đơn tố cáo mà đã có bảy phần tin vào sự việc, chuyện này hắn thấy nó quá đơn giản, vì sao lại đưa đến tận tay mình? Điều này nói rõ trong khi xử lý chuyện này có kẻ phát sinh vấn đề.
Vương Tử Quân thuận tay đưa tờ đơn tố cáo cho Triệu Quốc Lương, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Quốc Lương, chuyện này cậu xem qua, có vấn đề gì cứ báo cáo với tôi.
Triệu Quốc Lương làm thư ký cho Vương Tử Quân đã khá lâu, cấp bậc cũng dần tăng lên, nhưng dù sao cũng sinh ra chút cảm giác vắng vẻ. Chung quanh hắn giống như có một bức tường vây quanh, thật sự không nhìn thấy được. Thư ký gần đây được xưng là cái bóng của lãnh đạo, điều này làm cho người ta cảm thấy hưng phấn, nhưng chủ tịch Vương là người cực kỳ thông minh, thế cho nên căn bản cũng không có chỗ nào cho Triệu Quốc Lương vung tay. Vì thế hắn luôn chờ đợi, chuẩn bị và tìm kiếm cơ hội của mình.
Triệu Quốc Lương tiếp nhận tờ đơn tố cáo trong tay Vương Tử Quân, trong lòng thật sự sinh ra cảm giác hưng phấn không thôi. Tuy chuyện này không lớn nhưng hắn lại vui vì hành động của chủ tịch Vương, điều này nói rõ chủ tịch Vương tín nhiệm mình. Hơn nữa chỉ là một việc nhỏ, thế nhưng ít nhất hắn cũng có cơ hội biểu hiện.
- Vâng, chủ tịch Vương.
Triệu Quốc Lương đồng ý một tiếng, sau đó tiếp nhận tờ đơn tố cáo trong tay Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu tâm tư của Triệu Quốc Lương, hắn dùng giọng ôn hòa nói:
- Quốc Lương, cậu cảm thấy chuyện này nên làm gì bây giờ?
Triệu Quốc Lương biết rõ Vương Tử Quân đang khảo nghiệm chính mình, nhưng hắn cũng không biết rõ trong hồ lô của chủ tịch Vương có những gì, thế cho nên cũng không dám tùy tiện mở miệng. Hắn thận trọng suy nghĩ một chút, sau đó mới dùng giọng không rõ ràng đáp:
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy chuyện này nên xử lý theo đúng trình tự pháp lý.
- Ừ!
Vương Tử Quân cười cười từ chối cho ý kiến, sau đó cũng không nói thêm lời nào, thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn lên mặt Triệu Quốc Lương.
Triệu Quốc Lương thấy chủ tịch Vương nhìn mình như vậy thì trong lòng thật sự có chút sợ hãi, hắn đành cả gan nói:
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy chuyện này chỉ sợ không đơn giản giống như những gì ghi trên đơn tố cáo, nói cách khác thì một vụ án rõ ràng thế này vì sao còn phải tiếp tục kêu oan?
Vương Tử Quân cười ha hả hòa ái nói:
- Quốc Lương, lúc này khối chính quyền thành phố nhiều người, cũng không ít đám người dị đoan, nhưng trong bụng bọn họ có những thứ gì thì tôi cũng hiểu, bên cạnh tôi cần những người biết làm việc hiện thực, biết dựa vào những lời thực chất.
Triệu Quốc Lương dùng giọng thật lòng nói:
- Chủ tịch Vương, tôi nhìn không ra bản chất vấn đề, có phải phía sau sự việc này còn có vật gì khác không?
- Tôi hỏi cậu, mỗi ngày có bao nhiêu chiếc xe rời khỏi cổng ủy ban thành phố?
Vương Tử Quân trịnh trọng hỏi.
Có bao nhiêu xe đi ra? Triệu Quốc Lương thật sự không thể nào biết được, nhưng hắn biết rõ số lượng của nó là không ít.
- Cậu cảm thấy chiếc xe của tôi là thế nào trong số những chiếc xe kia?
Vương Tử Quân vỗ vỗ xuống ghế của mình rồi nói.
Triệu Quốc Lương nghe Vương Tử Quân nói đến đây thì lập tức hiểu rõ, xe của chủ tịch Vương cũng không phải tốt nhất, hơn nữa cũng đi ra ngoài cách một tiếng so với tình huống Trần Ngãi Kiều đến tố cáo lần đầu tiên. Bây giờ Trần Ngãi Kiều có thể chặn xe Vương Tử Quân đúng thời điểm như vậy, rõ ràng khó thể dùng hai chữ trùng hợp để giải thích được.
Nếu như không phải là trùng hợp thì chỉ có thể là cố ý.
“Ai vậy? Đối phương muốn dùng chuyện này để đạt đến mục đích gì?”
Trong đầu Triệu Quốc Lương liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, nhưng dù hắn nghĩ thế nào thì cũng cảm thấy rất khó hiểu.
- Chủ tịch Vương, có người cố ý tìm việc cho ngài sao?
Vương Tử Quân trầm mặc một lúc lâu, sua đó mới nói:
- Nếu là hồ ly xảo quyệt thì cuối cùng cũng sẽ lộ đuôi mà thôi.
Đến khi Vương Tử Quân tham gia hội nghị quay về phòng làm việc, Thái Nguyên Thương đưa theo một người phụ trách phòng văn thư đi đến, đầu tiên vị lãnh đạo phòng văn thư mở miệng tự phê bình, sau đó bắt đầu báo cáo tình huống.
Người đàn ông này báo cáo tình huống căn bản giống hệt như những gì có trên đơn tố cáo nhưng lại có thêm vài ý kiến xử lý vấn đề. Ý kiến xử lý lần này cũng chính là cách làm theo thói quen thường thấy của phòng văn thư, chính là con nhà ai thì người đó ôm về, nếu liên quan đến vấn đề đánh người bị thương, như vậy để cho người của cục công an tiến hành lập án điều tra.
Vương Tử Quân nghe xong ý báo cáo thì từ chối cho ý kiến, hắn phất tay cho lãnh đạo phòng văn thư rời đi. Khi vị lãnh đạo phòng văn thư đi ra chưa bao lâu thì bí thư ủy ban tư pháp, chủ tịch cục công an Hạ Nham Châu đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Trước kia Hạ Nham Châu và Vương Tử Quân luôn bảo trì quan hệ như gần như xa, như vậy là rất khá rồi. Nhưng sau đó, khi mà tiếng hô để cho Tề Chính Hồng tiến lên làm chủ tịch tỉnh ngày càng mạnh mẽ, Hạ Nham Châu nhanh chóng bứt phá rời xa Vương Tử Quân, hoàn toàn tiến vào lòng Đổng Quốc Khánh.
Chỉ là Hạ Nham Châu xem như đã tính sai, trên quan trường thật sự có quá nhiều biến cố, dù hắn có nghĩ thế nào cũng không ngờ sự việc Tề Chính Hồng tiến lên làm chủ tịch tỉnh đã như ván đóng thuyền lại bay đi như vịt trời. Hơn nữa nghe nói chủ tịch Tề gần đây căn bản cũng không ở trong tỉnh. Những biến hóa đột nhiên này thật sự làm cho Hạ Nham Châu căn bản là trở tay không kịp.
Hạ Nham Châu nhớ rõ có một lần trường đảng thị ủy tổ chức khóa đào tạo cán bộ thanh niên, Vương Tử Quân đến tham gia lễ khai giảng, khi nói đến vấn đề xây dựng đội ngũ cán bộ, đã phát biểu rằng nghi người thì không nên dùng người, đã dùng người thì không nên nghi người; người hầu là phải nghi, dù nghi cũng phải dùng, chỉ là nghi cũng phải có đạo lý của nó, dùng cũng phải dùng đúng mức của nó.
Đó chỉ là những lời đường hoàng, là những lời nói khách sáo vô nghĩa. Chính trị cực kỳ chú ý đến quy củ, anh là người trong vòng quan hệ chính trị, anh thuộc vòng quan hệ nào phải đi theo quy củ nấy, nếu không có quy củ sẽ không thể nào lớn mạnh được. Nếu như người người không tuân theo quy củ, như vậy trò chơi chính trị sẽ chơi như thế nào? Những người như Hạ Nham Châu thấy gió là nghĩ mưa, tư thái biến đổi chóng mặt, sao có thể được lãnh đạo tín nhiệm.
Hạ Nham Châu nghĩ đến đây mà thật sự rất buồn bực, nhưng sự việc đã là ván đóng thuyền, dù thế nào thì hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
- Chủ tịch Vương, anh có bận rộn gì không?
Hạ Nham Châu gõ cửa đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cũng không ngồi xuống mà đứng thẳng người cười hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhanh chóng đứng lên khỏi ghế nói:
- Bí thư Hạ, mời anh ngồi!
Hạ Nham Châu lúc này mới ngồi xuống cách đó không xa, hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi nghe thư ký nói anh bị chặn xe trước cổng ủy ban, xem ra công tác bảo vệ của chúng tôi vẫn có lổ hỗng.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới cười nói:
- Cũng không phải chuyện gì lớn, có người kêu oan là khó tránh được, đồng thời ủy ban thành phố là nơi kẻ đến người đi, bảo vệ không chú ý được hết, điều này là bình thường, căn bản không nên làm to chuyện.
- Chủ tịch Vương, ngài hiểu cho cấp dưới như vậy, nếu đám tiểu tử bảo vệ ngoài kia mà nghe được thì có lẽ sẽ cảm động rơi nước mắt.
Hạ Nham Châu cười hì hì khen ngợi Vương Tử Quân một câu.
Vương Tử Quân nhìn Thái Nguyên Thương đứng bên cạnh rồi cười cười nói:
- Thư ký trưởng Nguyên Thương, bản thảo bài diễn thuyết của tôi đã viết xong chưa?
Thái Nguyên Thương là người gì? Hắn vừa nghe Vương Tử Quân hỏi như vậy thì nhanh chóng hiểu ra vấn đề, hắn vội vàng đáp:
- Chủ tịch Vương, tôi sẽ đi thúc giục, tranh thủ thời gian lấy bản thảo.
Khi Thái Nguyên Thương rời đi thì trong phòng chỉ còn lại Vương Tử Quân và Hạ Nham Châu. Hạ Nham Châu nhìn gương mặt như cười như không của Vương Tử Quân, hắn cắn răng một cái rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, sau khi phòng văn thư truyền đạt chỉ thị của ngài, cục công an chúng tôi đã không chút lười biếng, nhanh chóng tổ chức binh hùng tướng mạnh lập tổ chuyên án bao gồm công an ba cấp thành phố huyện và xã để nhanh chóng giải quyết sự việc.
Vương Tử Quân nhìn Hạ Nham Châu báo cáo, hắn khẽ gật đầu tỏ ý cho đối phương tiếp tục.
- Chủ tịch Vương, trai qua tình huống xâm nhập điều tra và chứng thật tài liệu của đồn công an xã, Trần Ngãi Kiều thật sự có nhận thầu hồ nước trong thôn để nuôi cá nhưng từ năm thứ hai bắt đầu không trả tiền thuê, điều này làm cho ban ngành trong thôn có chút cấp bách, thế cho nên mới có chuyện xảy ra. Nhưng ý kiến của người trong thôn với sự việc này lại có chút khác biệt.
- Triệu Viễn Hà là bí thư chi bộ được người trong thôn bầu ra, anh ta vì muốn giải quyết mâu thuẫn nên đưa ra hai phương án giải quyết: Một là Trần Ngãi Kiều trả số tiền đã nợ giống như trong hợp đồng ký kết; thứ hai là thu lại hồ nước mà Trần Ngãi Kiều nhận thuê, lại tiến hành giao khoán lần nữa.
Hạ Nham Châu vừa trần thuật cho Vương Tử Quân, thi thoảng cũng không quên dùng dư quang khóe mắt lướt qua chủ tịch Vương. Khi thấy chủ tịch Vương vẫn tỏ ra chăm chú nghe ngóng, hắn sảng khoái nói:
- Chủ tịch Vương, nguyên nhân làm sự việc phát sinh là như vậy. Cũng vì con trai của Trần Ngãi Kiều cản trở người trong thôn thi hành công vụ, thế cho nên hai bên sinh ra tranh chấp, người này không cẩn thận mà gãy chân. Nếu xuất phát từ lợi ích của số đông quần chúng trong thôn, sự việc này phát sinh không có gì đáng trách. Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra, trong thôn cũng đã đồng ý đóng tiền thuốc men cho con trai của Trần Ngãi Kiều. Thế nhưng một nhà Trần Ngãi Kiều không chịu buông tha, không phục cách giải quyết tranh chấp như vậy, thế cho nên mới phát sinh sự kiện kêu oan như thế.
- Tôi cho rằng sự việc này không những không nên xử lý nuông chiều nhân nhượng, còn phải tiến hành xử lý thật nghiêm kẻ cầm đầu gây hấn. Nếu không thì những chuyện nhỏ nhặt thế này cứ mãi vượt cấp chạy lên đến thành phố, chẳng phải sẽ làm cho cả thành phố rối lên sao? Đây chính là những vật cản cho tiến trình đoàn kết và ổn định cục diện của thành phố Đông Bộ chúng ta.
Hạ Nham Châu nói những lời này đã cho người ta thấy rõ khuynh hướng của mình, đó chính là đổ tội lên đầu người kêu oan. Vương Tử Quân nghe Hạ Nham Châu nói xong thì hỏi ngược lại một câu:
- Bí thư Hạ, anh xác định sự việc là như vậy sao?
- Chủ tịch Vương, ngài cảm thấy Hạ Nham Châu tôi là người nói bậy bạ sao? Những gì tôi báo cáo cho ngài đều là kết luận điều tra xem xét của cục công an thành phố.
Khi Hạ Nham Châu nắm cục công an đưa lên, Vương Tử Quân cảm nhận được ý nghĩ của đối phương. Đó chính là sự việc đã có định luận, anh tin cũng được, không tin cũng được, dù sao thì sự việc cũng đã có định tính rồi.
Vương Tử Quân nhìn Hạ Nham Châu mà không nói lời nào, Hạ Nham Châu cũng hút thuốc trầm mặc không nói. Dù Hạ Nham Châu rất không tình nguyện chống lại vị chủ tịch trẻ tuổi này, thế nhưng lúc này hắn đã đứng sang phía Đổng Quốc Khánh, đã có dấu ấn của Đổng Quốc Khánh trên đầu, nếu bây giờ còn muốn bảo trì trạng thái trung lập thì rõ ràng là không thể nào. Nếu cứ tiếp tục uất ức đứng giữa hai bên, như vậy không bằng tiến sang một bên đánh cược một lần.
Dứt khoát phải cho vị chủ tịch thành phố này biết rõ, trong thành phố Đông Bộ này còn chưa đến mức để cho hắn một tay che trời, ít nhất ở hệ thống công an - kiểm sát - tư pháp còn có Hạ Nham Châu là bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an. Nếu hắn không làm chủ được địa bàn của mình thì thật sự là quá mức đáng cười.
- Bí thư Hạ, chuyện này tôi thấy nên thận trọng hơn, nên điều tra xâm nhập sâu hơn.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó dùng giọng ôn hòa nói, tuy vậy lại tràn đầy cảm giác chân thật đáng tin.
Hạ Nham Châu ddi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn thấy chủ tịch Vương cố ý đẩy Thái Nguyên Thương ra ngoài, chợt cảm thấy sự việc lần này căn bản khó thể nào xử lý đẹp tốt nước chảy mây trôi. Vì vậy sau khi nghe lời đề nghị của Vương Tử Quân, hắn cũng không phản đối mà cười nói:
- Nếu chủ tịch Vương đã phân phó như vậy, cục công an chúng tôi nào không dám tiếp. Thế này đi, hôm nay tôi sẽ tiếp tục phái người xuống dưới, cố gắng đến chiều sẽ cho ngài một câu trả lời rõ ràng.
- Tôi chờ tin tốt của anh.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Hạ Nham Châu, xem như quy định sẵn chuyện này.
Hạ Nham Châu lại nói thêm vài câu, sau đo cáo từ bỏ đi. Trước khi đi hắn cười nói:
- Chủ tịch Vương, mong ngài kiểm nghiệm thoáng qua sức chiến đấu của cục công an thành phố Đông Bộ, ngày mai tôi nhất định sẽ đưa đầy đủ tài liệu đến phòng làm việc của ngài.
Vương Tử Quân cười ha hả tiễn Hạ Nham Châu ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
- Anh, ngài đã về rồi.
Hạ Nham Châu vừa vào nhà thì một người đàn ông hơn bốn mươi tiến lên đón chào, trên mặt đầy vẻ nhiệt tình nhưng trong mắt lại đầy sợ hãi.
Hạ Nham Châu nhìn người này mà vẻ mặt chợt biến đổi, hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời, cũng không quan tâm đến tên kia, hắn đặt mông ngồi xuống phòng khách.
- Anh, mẹ em nói anh thích ăn táo trong thôn, vì vậy mà cố ý để em đưa đến cho anh.
Người đàn ông kia xấu hổ vì sự lạnh lùng của Hạ Nham Châu, hắn đứng thẳng người trong phòng khách, sau đó lấy ra những thứ đã chuẩn bị sẵn.
Hạ Nham Châu nghe thấy người đàn ông kia nhắc đến mẹ, gương mặt lạnh lùng có chút rung động. Hắn nhìn chiếc túi được buộc bằng dây thừng, sau đó đứng lên tiếp nhận.
Hạ Nham Châu mở túi và thấy bên trong là những quả táo đỏ to tròn, rõ ràng là được người ta cố ý lựa chọn. Hắn ngày thường rất chú ý đến việc ăn uống, thế nhưng bây giờ cũng không đem táo đi rửa, hắn lấy ra một quả trực tiếp bỏ vào miệng.
- Gần đây sức khỏe của dì thế nào rồi?
- Khá tốt, nhưng hai tai hơi lãng, mắt cũng dần mờ đi rồi. Tháng trước em đưa mẹ đến bệnh viện một chuyến, cũng đã lấy thuốc, bác sĩ nói mẹ không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là tuổi cao mà thôi.
Hạ Nham Châu khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bệnh viện huyện thật sự chữa bệnh có hạn mà thôi, hai ngày nữa tôi sẽ cho người đưa dì đi đến thành phố kiểm tra một chút.
Hạ Nham Châu rất có cảm tình với dì của mình, vì mẹ hắn mất sớm, anh em hắn được dì quan tâm chăm sóc. Hắn có thể học xong đại học, có tương lai như lúc này, tất cả đều nhờ vào dì của mình.
Vì thế mà Hạ Nham Châu tuy không thuận mắt với cậu em họ của mình, thế nhưng vẫn rất nể mặt dì.
- Anh, lại phải làm anh quan tâm rồi.
Em họ của Hạ Nham Châu xoa xoa bàn tay rồi dùng giọng điệu xấu hổ nói.
Hạ Nham Châu khoát tay áo không nói gì thêm, chỉ nói về những chuyện liên quan đến gia đình. Nếu so với vẻ bình tĩnh của Hạ Nham Châu thì Triệu Viễn Hà thật sự có chút không yên lòng, hắn nói chuyện với Hạ Nham Châu căn bản là không quá chú tâm.
Hạ Nham Châu hiểu rõ vì sao cậu em họ của mình lại có trạng thái như vậy, nhưng hắn cũng không nói rõ, chỉ nói vài câu cho qua mà thôi.
- Anh, em nghe nói Trần Ngãi Kiều kia đã chạy đến ủy ban thành phố kêu oan rồi phải không?
Triệu Viễn Hà do dự một lát, cuối cùng cũng không nhịn được mà dùng giọng cẩn thận hỏi.
Hạ Nham Châu tuy đã sớm biết rõ vấn đề, thế nhưng lúc này nghe cậu em họ hỏi như vậy, hắn vẫn sinh ra chút tức giận. Vương Tử Quân vốn không thích chính mình, bây giờ cậu em lại gây chuyện, chẳng phải ném cho Vương Tử Quân một cái cớ để di chuyển vị trí của hắn sao?
Từ sau khi Tề Chính Hồng gặp chuyện không may, Hạ Nham Châu đã cảm thấy tỉnh Sơn Nam sẽ có biến đổi lớn. Hắn có thể xác định được vị trí của mình trong thay đổi này, đó chính là một quần chúng đứng bàng quan bên ngoài. Chỉ là hắn tỏ thái độ quá sớm, đã làm cho mối quan hệ vốn không tệ với Vương Tử Quân trước đó chợt phát sinh vết rách.
Hạ Nham Châu tuy hối hận nhưng không thể nào đền bù được, điều này thật sự không thể trách ai khác, muốn thì cung chỉ trách mình, căn bản là đặt cược sai một ván cờ. Tề Chính Hồng tiến lên tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh đã là trăm phần trăm, không ngờ lại xuất hiện một biến đổi kinh thiên. Tuy hắn không biết trong tỉnh sẽ tiếp tục biến đổi theo chiều hướng gì, thế nhưng vị trí của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ vốn có chút lắc lư bất định, bây giờ đã nhanh chóng trở nên ổn định hơn.
Khoảng thời gian này Hạ Nham Châu đã có ra một định hướng cho mình, chính là an phận làm người, chú ý làm việc, tuyệt đối không để cho người ta chụp lấy cán dao của mình. Nhưng bất đắc dĩ là người tính không bằng trời tính, đúng lúc hắn đang chuẩn bị chậm rãi chờ thời cơ thì sự kiện em họ đánh người bị thương lại đưa đến tận tay Vương Tử Quân.
Hạ Nham Châu luôn do dự ở phương diện xử lý sự việc này, sau đó hắn quyết định xử lý theo hướng có lợi cho mình. Tất nhiên làm như vậy cũng không phải là vì em học của hắn, chẳng qua là vì địa vị của hắn ở trong khối tư pháp thành phố Đông Bộ.
- Hừ, cậu làm tốt lắm, chỉ là một cái hồ cá nhỏ, đáng giá để cậu phải như vậy sao?
Hạ Nham Châu vỗ tay thật mạnh lên mặt bàn, sau đó dùng giọng lạnh lùng khiển trách.
Triệu Viễn Hà thật sự tràn đầy kính sợ người anh họ quyền cao chức trọng của mình, hắn sở dĩ có thể ngồi trên vị trí bí thư chi bộ thôn cũng không phải là vì có anh họ chống sau lưng sao? Đừng nói là đám cán bộ xã, dù là đám cán bộ lãnh đạo trong huyện cũng rất nể mặt một bí thư chi bộ như hắn.
- Anh họ, em biết rõ không nên làm quá mức, thế nhưng Triệu Tiểu Hổ thật sự không ra gì, em làm vậy không phải là vì cá nhân mình, cũng là vì tốt cho người trong thôn.
Hạ Nham Châu căn bản không có tâm tư nghe những lời ba xạo của Triệu Viễn Hà, hắn biết em họ của mình là loại người gì, nói chuyện thật sự giống hệt như gió thổi, căn bản không có vài phần là thật.
- Được rồi, được rồi, đừng đóng kịch ở đây với tôi, sau khi quay về lo mà xử lý cho tốt, nên bồi thường thì bồi thường, nên xin lỗi thì xin lỗi, nhanh chóng xử lý ổn thỏa và nhanh chóng, hiểu chưa?
Hạ Nham Châu trầm mặt dùng giọng mất kiên nhẫn nói.
- Vâng, em biết rồi.
Triệu Viễn Hà dù có chút không cam lòng, thế nhưng Hạ Nham Châu đã phân phó như vậy, hắn cũng không dám nói gì thêm.
Trước kia Triệu Viễn Hà đến nhà Hạ Nham Châu đều ở lại dùng cơm, thế nhưng hôm nay tâm tình không tốt, thế nên Hạ Nham Châu cảm thấy nếu em mình không đi, mình sẽ khó thể nào nuốt trôi cơm được. Mặc dù hắn cảm thấy thực lự của mình trong hệ thống tư pháp thành phố Đông Bộ không phải là bình thường, người khác căn bản không dám động vào, thế nhưng bây giờ người đó là Vương Tử Quân, điều này làm hắn rất phiền lòng.
- Vương Tử Quân thì thế nào? Dù hắn là chủ tịch thành phố, nhưng chỉ cần mình không buông tay, đối phương cũng không làm gì được mình.
Hạ Nham Châu an ủi mình một phen, sau đó đứng lên khỏi ghế sa lông đi về phía phòng khách.
Hạ Nham Châu cũng xem như nói được làm được, ngày hôm sau hắn lấy danh nghĩa của cục công an để đưa đến cho Vương Tử Quân một bản báo cáo điều tra. Thế nhưng báo cáo này không khác gì những gì Hạ Nham Châu báo cáo hôm qua, chẳng qua biến từ lời nói miệng sang văn bản mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn bản báo cáo mà vẻ mặt liên tục biến đổi, hắn dù là chủ tịch thành phố, cũng có nhiều việc cần phải làm, thế nhưng trước nay luôn chú trọng đến công tác quan hệ với các đơn vị ban ngành. Lúc này Hạ Nham Châu đưa đến một báo cáo như vậy, điều này chứng tỏ ban ngành có vấn đề, có giá trị khẳng định.
Dù sao thì Hạ Nham Châu cũng là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp, phó bí thư thị ủy.
Dù là Vương Tử Quân hay bất kỳ người nào khác đều thấy sự việc kêu oan lần này chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Sau khi Vương Tử Quân tiếp nhận báo cáo của cục công an thành phố, hắn cho phòng giám sát tham gia xem xét, sau đó đặt hết tinh lực lên vấn đề xây dựng khu công nghiệp thủy tinh và những biến đổi thế cục chính trị trên tỉnh.
Lúc này tỉnh Sơn Nam có vẻ sóng yên biển lặng nhưng đó chỉ là biểu hiện mặt ngoài, bên trong lại bùng sóng làm cho người ta khó thể nào yên ổn được. Dù tin tức về bí thư Nhiếp sắp đi đã lan truyền khắp tỉnh, nhưng lúc này bí thư Nhiếp vẫn tham gia đầy đủ các cuộc họp và hội nghị, những hình ảnh bí thư tỉnh ủy và chủ tịch Hào Nhất Phong vẫn luôn liên tục xuất hiện trên báo chí và tivi.
Dưới hoàn cảnh quan hệ hài hòa giữa bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh, có những người hữu tâm vẫn có thể cảm nhận được sự khác thường. Đặc biệt là sau khi phó chủ tịch thường vụ Tề Chính Hồng tham gia nghi thức ký kết hợp đồng khai thác khoáng ở thành phố Đông Bộ, người này cũng không tiếp tục xuất hiện báo đài, thế là đám cán bộ bên dưới bắt đầu nghị luận rộn rã.
- Chủ tịch Vương, mời anh xem qua cái này.
Triệu Quốc Lương tiến lên cầm trong tay một phần tư liệu.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua rồi thấy một hàng chữ in đậm, đó là một dòng chữ: Phụ nữ nông dân kêu oan bị bắt giam.
Trong lòng khẽ động, Vương Tử Quân cầm lấy xem qua. Không biết Triệu Quốc Lương lấy được bài viết kia từ đâu, nội dung viết về chuyện của nhà Trần Ngãi Kiều, nhưng cuối bài viết lại có một câu: Chủ tịch là công bộc của dân, vì sao chặn xe kêu oan lại bị tống giam?
Vương Tử Quân nhìn câu hỏi hời hợt nhưng vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, hắn đặt văn kiện xuống bàn, sau đó trầm giọng hỏi Triệu Quốc Lương:
- Quốc Lương, bài viết này từ đâu ra?
- Bí thư Vương, hôm nay tôi lên mạng xem xét, thấy bài viết này trên một trang web, cũng có không ít người vào thảo luận.
Triệu Quốc Lương dùng ánh mắt chú ý nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Triệu Quốc Lương:
- Quốc Lương, cho mời bí thư Hạ đến đây.
Triệu Quốc Lương thật sự cũng cảm thấy sự việc có liên quan đến Hạ Nham Châu, nhưng hắn thật sự không ngờ lúc này chủ tịch Vương lại cho hắn đi mời Hạ Nham Châu. Tuy hắn rất nghi hoặc nhưng lại không dám có chút trì hoãn với lời phân phó của Vương Tử Quân.
Mười phút sau Hạ Nham Châu đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc bắt đầu thì hắn cực kỳ bình tĩnh, nhưng sau khi xem bài viết trong tay Vương Tử Quân, hắn thật sự không thể nào bình tĩnh được nữa.
Giam giữ người đến tố cáo? Sao lại là như vậy? Hạ Nham Châu nhớ rất rõ, chính mình đã phân phó cậu em họ, quay về phải xử lý sao cho tốt, ngàn vạn lần không nên để cho sự việc trở nên gay gắt, sao bây giờ lại xuất hiện tình huống như vậy?
Hạ Nham Châu nhìn bài viết trong tay, hắn chợt ý thức vấn đề không đơn giản như vậy. Cảm giác đầu tiên của hắn chính là chủ tịch Vương có thể là người ra tay, vì nếu không phải là chủ tịch Vương, có ai ra tay với mình chứ?
Vương Tử Quân lẳng lặng uống trà, vẻ mặt Hạ Nham Châu chợt biến đổi, tất cả đều lọt vào mắt hắn, không thể nào che giấu được.
- Chủ tịch Vương, tôi sẽ cho người điều tra rõ ràng, rốt cuộc là có vấn đề gì xayr a, tôi sẽ cho ngài một câu trả lời rõ ràng.
Hạ Nham Châu cắn răng rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Hạ Nham Châu đã ý thức được nguy hiểm kéo đến, hắn bất chấp cậu em của mình có vấn đề gì không, nhanh chóng xử lý sự việc rồi nói sau.
- Anh cũng không cần tiếp tục cho tôi câu trả lời thuyết phục, việc anh cần làm lúc này chính là cho quần chúng một câu trả lời thuyết phục. Đồng thời, bí thư Hạ, phải nghiêm khắc xử lý những người có trách nhiệm trong sự việc lần này, tôi không hy vọng những sự việc làm ảnh hưởng đến uy tín của chính quyền giống như thế này tiếp tục phát sinh.
Hạ Nham Châu nghe lời nói nghiêm khắc của Vương Tử Quân, trong lòng chợt đầy nghi hoặc, chuyện này rốt cuộc có phải là do chủ tịch Vương gây ra không?
Nếu như lúc đầu đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, Hạ Nham Châu còn cho rằng chủ tịch Vương đang làm khó mình, thế nhưng bây giờ hắn lại có chút nghi hoặc. Vì nếu là Vương Tử Quân cố tình ép mình, người này có thể trực tiếp phản công ở hội nghị thường ủy, còn có thể mượn cơ hội lần này cho mình một bài học nhớ đời, cũng không cần phải tỏ thái độ như lúc này.
- Tôi biết rồi, chủ tịch Vương, tôi sẽ điều tra thật kỹ.
Hạ Nham Châu chậm rãi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi Hạ Nham Châu rời đi, Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế. Tuy hắn vẫn chưa có căn cứ chính xác, thế nhưng hắn cảm thấy có người đang nắm lấy sự việc này chĩa vào mình.
Vương Tử Quân nghĩ như vậy mà cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là ai bày ra thế cục này với mình? Đối phương muốn châm ngòi quan hệ giữa mình và Hạ Nham Châu, rốt cuộc là vì cái gì?
Đổng Quốc Khánh sao? Hình như không phải. Vương Tử Quân chợt sinh ra nhiều ý nghĩ, hắn nghĩ đến các vị thường ủy thị ủy khác, nhưng khi những hình ảnh kia lóe lên trong đầu, hắn đã nhanh chóng bác bỏ từng người.
Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy những suy nghĩ trong lòng như bão tố thì điện thoại chợt vang lên, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó nghe máy.
- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân...
- Ha ha ha, chào chủ tịch Vương, tôi là Lý Chấn Hoa của cục công an tỉnh.
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười cởi mở.
Lý Chấn Hoa của cục công an tỉnh? Vương Tử Quân chợt sững sờ, sau đó hắn lập tức biết được đối phương là ai. Hắn lập tức cười nói:
- Chào cục trưởng Lý, không biết lãnh đạo gọi điện thoại cho tôi có dặn dò gì không?
- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng nói đùa như vậy, tôi nào dám ra chỉ thị cho anh? Anh chính là cán bộ lãnh đạo cấp giám đốc sở trẻ tuổi và nổi tiếng nhất tỉnh Sơn Nam, sẽ có ngày là lãnh đạo của tôi, thế cho nên vẫn là anh cho ra chỉ thị thì đúng hơn.
Lý Chấn Hoa cực kỳ khiêm tốn trong điện thoại, hai người nói với nhau thêm vài câu, sau đó Vương Tử Quân nói:
- Cục trưởng Lý, anh khi nào thì đến thành phố Đông Bộ chúng tôi kiểm tra công tác? Tôi thật sự rất mong đến lúc tận tình địa chủ.
- Chủ tịch Vương, đến địa bàn của ngài được mời dùng cơm, điều này làm cho Lý Chấn Hoa tôi cảm thấy cực kỳ vinh hạnh, còn vấn đề kiểm tra công tác thì cũng không dám.
Lý Chấn Hoa lên tiếng, sau đó cười ha hả vài câu rồi thay đổi chủ đề:
- Anh Vương, hôm nay tôi đến báo cáo với bí thư Trần, bí thư Trần đã tỏ ra rất bất mãn với công tác của cục công an thành phố Đông Bộ. Tôi đã tìm hiểu tình huống, sự việc còn liên quan đến anh.
Vương Tử Quân cũng thầm hiểu có chuyện gì xảy ra, hắn lại cố ý giả vờ nói:
- Sự việc của cục công an có liên quan đến tôi? Có phải là bí thư Trần che tôi chuyển ít kinh phí cho cục công an thành phố? Ôi, cục trưởng Lý, tôi vẫn luôn toàn lực giúp đỡ hệ thống công an, nhưng thật sự là nhà quá nghèo, thành phố Đông Bộ chúng tôi tài lực có hạn, chuyện tiền bạc thật sự là trứng chọi đá, chỉ có thể gắng gượng qua ngày mà thôi.
- Chủ tịch Vương, không phải là chuyện này, bây giờ vấn đề kinh phí của cục công an khắp nơi là thế nào thì tôi là một cục trưởng hiểu rất rõ ràng. Trong tỉnh Sơn Nam ngoài thành phố Sơn Viên và An Dịch, như vậy chỉ còn thành phố Đông Bộ là tỏ ra giúp đỡ lớn nhất với cục công an thành phố, đầu tư tiền bạc nhiều nhất. Nếu bí thư Trần còn không hài lòng vì sự giúp đỡ của anh, chỉ sợ các thành phố khác cũng chỉ có thể hỗ thẹn mà thôi.
Vương Tử Quân cười cười, tất nhiên hắn biết không phải là vì vấn đề này, nhưng ngoài miệng lại dùng giọng khó hiểu hỏi:
- Không phải là điều này? Như vậy tôi cũng không nhớ rõ mình có nhúng tay vào phương diện nào của khối tư pháp cả.
- Chủ tịch Vương, khi tôi đến chỗ của bí thư Trần thì thấy lãnh đạo đang xem tin tức trên mạng, lãnh đạo thấy một bài viết về thành phố Đông Bộ, nói về một người phụ nữ nông thôn đến thành phố kêu oan, vì cản xe của ngai mà bị bắt giam.
Lý Chấn Hoa nói đến đây thì tiếp tục;
- Loại chuyện này tôi biết rõ không liên quan đến anh, nhất định là đám người bên dưới lén làm sau lưng anh. Tôi cũng không nói đến những vấn đề này, chủ tịch Vương, tôi thấy hệ thống công an thành phố Đông Bộ nên thay đổi một chút.
- À, cục trưởng Lý, anh nói đúng, tôi sẽ báo cáo với bí thư Đổng, sẽ để anh ấy cho ra phương án chỉnh đốn, cố gắng đề cao khả năng công tác của đội ngũ công an thành phố Đông Bộ.
Lý Chấn Hoa không biết Vương Tử Quân đang nghĩ gì, hắn tỏ vẻ đồng ý với Vương Tử Quân, sau đó nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, tôi thật sự không muốn khoa chân múa tay với công tác kiến thiết đội ngũ cục công an ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng có vài phương diện tôi cảm thấy mở rộng vẫn tốt hơn. Đồng chí Hạ Nham Châu có năng lực, có tính tích cực công tác, chỉ là bây giờ anh ta là bí thư ủy ban tư pháp, thế cho nên không có đủ tinh lực để quản lý hệ thống cục công an.
- Xã hội phát triển đến tình huống hiện tại cũng cần một đội ngũ cục công an có tố chất cao, vì thế tôi cảm thấy thành phố Đông Bộ nên để cho chuyên gia quản lý cục công an, phải phân chia cục công an và bí thư ủy ban tư pháp, đây là điều mà chúng tôi muốn đề xướng.
Lý Chấn Hoa cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự của mình, đó chính là kéo Hạ Nham Châu ra khỏi vị trí cục trưởng cục công an. Lý Chấn Hoa sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến vấn đề này, nếu như Vương Tử Quân thật sự tin tưởng đối phương nói vậy là vì muốn cục công an tiến thêm một bước trong công tác phục vụ nhân dân, không bằng đập đầu vào đậu hũ chết đi cho rồi.
Đổng Nhị Dân cực kỳ phẫn nộ, mới lái xe cho chủ tịch Vương chưa được bao lâu thì có việc xảy ra, chủ tịch Vương liệu có nghi vấn về trình độ lái xe của mình không?
Dù là chủ tịch Vương không nói gì thì thư ký trưởng Thái vẫn còn rất nhiều người có thể thay thế Đổng Nhị Dân, vì vậy khi xe dừng lại thì hắn nhanh chóng bước xuống.
- Chủ tịch Vương, oan uổng quá!
Không đợi Đổng Nhị Dân đi đến bên cạnh người kia, người chặn xe đã quỳ xuống. Đổng Nhị Dân nhìn người phụ nữ hơn năm mươi tuổi đang quỳ xuống trước mắt, hắn tuy tức giận đến mức gương mặt biến hình thế nhưng thật sự không biết phải nói làm sao cho phải.
Vương Tử Quân cũng thấy được người phụ nữ đang quỳ trước xe, trong lòng tuy rất căm tức, thế nhưng hắn vẫn nhanh chóng đi xuống xe đến trước mặt người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ này thấy Vương Tử Quân xuống xe thì cũng không tiếp tục dập đầu, hai tay cầm một tờ đơn tố cáo đưa về phía Vương Tử Quân. Vương Tử Quân tiếp nhận đơn tố cáo, sau đó hắn giữ lấy người phụ nữ nói:
- Chị gái, chị đứng dậy trước đi, chúng ta có gì cứ từ từ nói.
Triệu Quốc Lương và Đổng Nhị Dân thấy Vương Tử Quân bắt đầu đỡ người thì nhanh chóng chạy đến hỗ trợ, ba người luống cuống tay chân đỡ người phụ nữ trung niên lên. Sau khi người phụ nữ kia đứng vững vàng, lúc này Vương Tử Quân mới nhìn rõ ràng. Người phụ nữ này hơn năm mươi, mặc một bộ quần áo màu xanh thường thấy ở nông thôn, nhưng lúc này bộ quần áo đầy bùn đất, nhìn qua càng thêm chán nản.
- Cậu à, cậu là chủ tịch thành phố sao?
Sau khi dìu người phụ nữ sang ngồi ở bậc thềm bên cạnh, người phụ nữ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thoáng qua Đổng Nhị Dân rồi run giọng hỏi.
Đổng Nhị Dân lúc này bị hỏi cảm thấy cực kỳ khó chịu, bị người ta hiểu lầm là lãnh đạo trước mặt lãnh đạo, điều này cực kỳ khó khăn. Nhớ ngày hắn vừa đến khối chính quyền công tác, có một vị tiền bối cho rằng dù là tướng mạo hay khí thế thì hắn cũng rất giống lãnh đạo, nhưng khốn nổi là hắn luôn chỉ là lái xe cho lãnh đạo mà thôi.
Đổng Nhị Dân dù có mất hứng cũng không dám nói gì, hắn chỉ về phía Vương Tử Quân nói:
- Chị gái, chủ tịch Vương ở chỗ này.
Người phụ nữ trung niên nhìn theo ngón tay của Đổng Nhị Dân, sau đó thút thít khóc:
- Chủ tịch Vương, ngài phải làm chủ cho chúng tôi.
Chủ tịch Vương nhìn người phụ nữ trung niên bắt đầu khóc lớn, hắn khẽ nói:
- Chị gái, ngài chạy từ nhà đến ủy ban thành phố, như vậy nhất định là có gì đó khó xử. Trước tiên chị đừng nên khóc, nếu có gì khó giải quyết, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp. Tôi còn có chuyện, thời gian cũng không nhiều, chị cứ khóc như vậy sẽ rất mất thời gian.
Vương Tử Quân nói những lời khuyên bảo hợp lý làm cho người phụ nữ trung niên dừng khóc. Nàng ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân rồi mới nói:
- Chủ tịch Vương, tôi là người thôn Triệu Gia Trang xã Lưu Phác huyện Duyệt Linh, tôi tìm đến ngài để tố cáo bí thư chi bộ Triệu Viễn hà. Anh ta xé hợp đồng, còn tìm lưu manh đánh gãy chân con tôi.
Người phụ nữ trung niên nói đến chỗ đau thì lại lớn tiếng khóc, đúng lúc này bảo vệ khu ủy ban và nhân viên của phòng văn thư đã chạy đến. Đám người thật sự không yên, chủ tịch Vương bị chặn ngay ngoài cổng, cho dù chủ tịch Vương không truy cứu trách nhiệm thì bọn họ cũng cảm thấy không thoải mái. Thế này nói rõ điều gì? Rõ ràng là anh không làm tròn cương vị, phòng văn thư không làm tốt nhiệm vụ của mình.
- Chủ tịch Vương.
Một người đàn ông trung niên nhìn giống như là đầu lĩnh đang do dự tiến lên, hắn khẽ lên tiếng, sau đó đứng ra sau lưng Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên rồi nói:
- Anh là...
- Chủ tịch Vương, tôi là Tạ Bảo Nguyên của phòng văn thư.
Người đàn ông trung niên vốn muốn giới thiệu chức vụ trưởng khoa của mình, thế nhưng hắn nghĩ nghĩ thế nào lại nuốt lời xuống bụng.
- Đồng chí này có chuyện cần phản ánh, thế này đi, các anh tiếp đãi chị ấy một chút, xử lý dựa theo chính sách. Đợi đến khi nào xong việc thì báo cáo kết quả cho tôi.
Vương Tử Quân phân phó một tiếng với Tạ Bảo Nguyên, sau đó hắn nói với người phụ nữ kia:
- Chị gái, trước tiên chị nói rõ tình huống với phòng văn thư, có vấn đề gì bọn họ sẽ giúp chị giải quyết rõ ràng.
- Chủ tịch Vương, tôi không đi, bọn họ là quan lại bao che cho nhau, chỉ có dân đen như chúng tôi là nói lý lẽ với nhau mà thôi. Nếu ngài đi, bọn họ sẽ không quan tâm đến tôi, hoặc là nghĩ biện pháp đuổi tôi đi, đứa con trai đáng thương của tôi còn đang phải nằm trong bệnh viện.
Người phụ nữ giữ lấy tay của Vương Tử Quân mà không chịu buông, vừa nói vừa khóc lớn.
- Này đồng chí, chủ tịch Vương còn có một hội nghị cần tham gia, chị xem thế này có được không? Trước tiên để các đồng chí phòng văn thư giải quyết cho ngài, nếu vấn đề không giải quyết được thì ngài đến phản ánh với chủ tịch Vương cũng không muộn.
Triệu Quốc Lương nhìn đồng hồ, sau đó tiến lên khuyên nhủ người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên giống như biết chuẩn về Vương Tử Quân, thế là sống chết thế nào cũng không cho Vương Tử Quân đi. Sau khi Vương Tử Quân mở miệng đảm bảo sẽ đích thân hỏi đến chuyện này, cuối cùng nàng mới đi theo đám người Tạ Bảo Nguyên.
Vương Tử Quân leo lên xe và phát hiện phong thư vẫn ở trong tay mình, hắn thuận tiện mở ra lấy tờ đơn ra xem. Tờ đơn cũng không quá dài, nội dung chính là nhà Trần Ngãi Kiều nhận thầu một hồ cá trong thôn, ký hợp đồng mười lăm năm. Sau đó người nhà Trần gia yên tâm tiến hành cải tạo hồ nước, tiến hành đào sâu, đầu tư nhiều trang thiết bị.
Thật sự trời không phụ lòng người, nhiều năm trả giá cuối cùng cũng nhận được thành quả, hơn nữa giá cá ngày càng tăng, thế là Trần gia kiếm được một khoản tiền. Khi mà Trần gia cho rằng cuộc sống sung túc sắp đến với mình, đúng lúc bí thư chi bộ vừa tuyển cử thành công là Triệu Viễn Hà có ý với hồ nước, không những muốn tăng tiền thuê, còn yêu cầu Trần gia trả hồ nước lại cho thôn.
Nếu trả lại cho thôn thì Trần gia cũng không có vấn đề, nhưng khi bọn họ nghe nói hồ nước cũng không phải trả lại cho thôn, chính là để cho cậu em vợ của Triệu Viễn Hà đến nhận thầu, thế là bọn họ nổi giận, căn bản không đồng ý.
Triệu Viễn Hà cũng không phải đèn cạn dầu, sau vài lần thúc giục không hiệu quả, thế là tìm vài tên lưu manh đánh con trai Triệu Tiểu Hổ của Trần Ngãi Kiều một trận, đánh gãy cả chân.
Vương Tử Quân nhìn tờ đơn tố cáo mà đã có bảy phần tin vào sự việc, chuyện này hắn thấy nó quá đơn giản, vì sao lại đưa đến tận tay mình? Điều này nói rõ trong khi xử lý chuyện này có kẻ phát sinh vấn đề.
Vương Tử Quân thuận tay đưa tờ đơn tố cáo cho Triệu Quốc Lương, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Quốc Lương, chuyện này cậu xem qua, có vấn đề gì cứ báo cáo với tôi.
Triệu Quốc Lương làm thư ký cho Vương Tử Quân đã khá lâu, cấp bậc cũng dần tăng lên, nhưng dù sao cũng sinh ra chút cảm giác vắng vẻ. Chung quanh hắn giống như có một bức tường vây quanh, thật sự không nhìn thấy được. Thư ký gần đây được xưng là cái bóng của lãnh đạo, điều này làm cho người ta cảm thấy hưng phấn, nhưng chủ tịch Vương là người cực kỳ thông minh, thế cho nên căn bản cũng không có chỗ nào cho Triệu Quốc Lương vung tay. Vì thế hắn luôn chờ đợi, chuẩn bị và tìm kiếm cơ hội của mình.
Triệu Quốc Lương tiếp nhận tờ đơn tố cáo trong tay Vương Tử Quân, trong lòng thật sự sinh ra cảm giác hưng phấn không thôi. Tuy chuyện này không lớn nhưng hắn lại vui vì hành động của chủ tịch Vương, điều này nói rõ chủ tịch Vương tín nhiệm mình. Hơn nữa chỉ là một việc nhỏ, thế nhưng ít nhất hắn cũng có cơ hội biểu hiện.
- Vâng, chủ tịch Vương.
Triệu Quốc Lương đồng ý một tiếng, sau đó tiếp nhận tờ đơn tố cáo trong tay Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu tâm tư của Triệu Quốc Lương, hắn dùng giọng ôn hòa nói:
- Quốc Lương, cậu cảm thấy chuyện này nên làm gì bây giờ?
Triệu Quốc Lương biết rõ Vương Tử Quân đang khảo nghiệm chính mình, nhưng hắn cũng không biết rõ trong hồ lô của chủ tịch Vương có những gì, thế cho nên cũng không dám tùy tiện mở miệng. Hắn thận trọng suy nghĩ một chút, sau đó mới dùng giọng không rõ ràng đáp:
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy chuyện này nên xử lý theo đúng trình tự pháp lý.
- Ừ!
Vương Tử Quân cười cười từ chối cho ý kiến, sau đó cũng không nói thêm lời nào, thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn lên mặt Triệu Quốc Lương.
Triệu Quốc Lương thấy chủ tịch Vương nhìn mình như vậy thì trong lòng thật sự có chút sợ hãi, hắn đành cả gan nói:
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy chuyện này chỉ sợ không đơn giản giống như những gì ghi trên đơn tố cáo, nói cách khác thì một vụ án rõ ràng thế này vì sao còn phải tiếp tục kêu oan?
Vương Tử Quân cười ha hả hòa ái nói:
- Quốc Lương, lúc này khối chính quyền thành phố nhiều người, cũng không ít đám người dị đoan, nhưng trong bụng bọn họ có những thứ gì thì tôi cũng hiểu, bên cạnh tôi cần những người biết làm việc hiện thực, biết dựa vào những lời thực chất.
Triệu Quốc Lương dùng giọng thật lòng nói:
- Chủ tịch Vương, tôi nhìn không ra bản chất vấn đề, có phải phía sau sự việc này còn có vật gì khác không?
- Tôi hỏi cậu, mỗi ngày có bao nhiêu chiếc xe rời khỏi cổng ủy ban thành phố?
Vương Tử Quân trịnh trọng hỏi.
Có bao nhiêu xe đi ra? Triệu Quốc Lương thật sự không thể nào biết được, nhưng hắn biết rõ số lượng của nó là không ít.
- Cậu cảm thấy chiếc xe của tôi là thế nào trong số những chiếc xe kia?
Vương Tử Quân vỗ vỗ xuống ghế của mình rồi nói.
Triệu Quốc Lương nghe Vương Tử Quân nói đến đây thì lập tức hiểu rõ, xe của chủ tịch Vương cũng không phải tốt nhất, hơn nữa cũng đi ra ngoài cách một tiếng so với tình huống Trần Ngãi Kiều đến tố cáo lần đầu tiên. Bây giờ Trần Ngãi Kiều có thể chặn xe Vương Tử Quân đúng thời điểm như vậy, rõ ràng khó thể dùng hai chữ trùng hợp để giải thích được.
Nếu như không phải là trùng hợp thì chỉ có thể là cố ý.
“Ai vậy? Đối phương muốn dùng chuyện này để đạt đến mục đích gì?”
Trong đầu Triệu Quốc Lương liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, nhưng dù hắn nghĩ thế nào thì cũng cảm thấy rất khó hiểu.
- Chủ tịch Vương, có người cố ý tìm việc cho ngài sao?
Vương Tử Quân trầm mặc một lúc lâu, sua đó mới nói:
- Nếu là hồ ly xảo quyệt thì cuối cùng cũng sẽ lộ đuôi mà thôi.
Đến khi Vương Tử Quân tham gia hội nghị quay về phòng làm việc, Thái Nguyên Thương đưa theo một người phụ trách phòng văn thư đi đến, đầu tiên vị lãnh đạo phòng văn thư mở miệng tự phê bình, sau đó bắt đầu báo cáo tình huống.
Người đàn ông này báo cáo tình huống căn bản giống hệt như những gì có trên đơn tố cáo nhưng lại có thêm vài ý kiến xử lý vấn đề. Ý kiến xử lý lần này cũng chính là cách làm theo thói quen thường thấy của phòng văn thư, chính là con nhà ai thì người đó ôm về, nếu liên quan đến vấn đề đánh người bị thương, như vậy để cho người của cục công an tiến hành lập án điều tra.
Vương Tử Quân nghe xong ý báo cáo thì từ chối cho ý kiến, hắn phất tay cho lãnh đạo phòng văn thư rời đi. Khi vị lãnh đạo phòng văn thư đi ra chưa bao lâu thì bí thư ủy ban tư pháp, chủ tịch cục công an Hạ Nham Châu đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Trước kia Hạ Nham Châu và Vương Tử Quân luôn bảo trì quan hệ như gần như xa, như vậy là rất khá rồi. Nhưng sau đó, khi mà tiếng hô để cho Tề Chính Hồng tiến lên làm chủ tịch tỉnh ngày càng mạnh mẽ, Hạ Nham Châu nhanh chóng bứt phá rời xa Vương Tử Quân, hoàn toàn tiến vào lòng Đổng Quốc Khánh.
Chỉ là Hạ Nham Châu xem như đã tính sai, trên quan trường thật sự có quá nhiều biến cố, dù hắn có nghĩ thế nào cũng không ngờ sự việc Tề Chính Hồng tiến lên làm chủ tịch tỉnh đã như ván đóng thuyền lại bay đi như vịt trời. Hơn nữa nghe nói chủ tịch Tề gần đây căn bản cũng không ở trong tỉnh. Những biến hóa đột nhiên này thật sự làm cho Hạ Nham Châu căn bản là trở tay không kịp.
Hạ Nham Châu nhớ rõ có một lần trường đảng thị ủy tổ chức khóa đào tạo cán bộ thanh niên, Vương Tử Quân đến tham gia lễ khai giảng, khi nói đến vấn đề xây dựng đội ngũ cán bộ, đã phát biểu rằng nghi người thì không nên dùng người, đã dùng người thì không nên nghi người; người hầu là phải nghi, dù nghi cũng phải dùng, chỉ là nghi cũng phải có đạo lý của nó, dùng cũng phải dùng đúng mức của nó.
Đó chỉ là những lời đường hoàng, là những lời nói khách sáo vô nghĩa. Chính trị cực kỳ chú ý đến quy củ, anh là người trong vòng quan hệ chính trị, anh thuộc vòng quan hệ nào phải đi theo quy củ nấy, nếu không có quy củ sẽ không thể nào lớn mạnh được. Nếu như người người không tuân theo quy củ, như vậy trò chơi chính trị sẽ chơi như thế nào? Những người như Hạ Nham Châu thấy gió là nghĩ mưa, tư thái biến đổi chóng mặt, sao có thể được lãnh đạo tín nhiệm.
Hạ Nham Châu nghĩ đến đây mà thật sự rất buồn bực, nhưng sự việc đã là ván đóng thuyền, dù thế nào thì hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
- Chủ tịch Vương, anh có bận rộn gì không?
Hạ Nham Châu gõ cửa đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cũng không ngồi xuống mà đứng thẳng người cười hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhanh chóng đứng lên khỏi ghế nói:
- Bí thư Hạ, mời anh ngồi!
Hạ Nham Châu lúc này mới ngồi xuống cách đó không xa, hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi nghe thư ký nói anh bị chặn xe trước cổng ủy ban, xem ra công tác bảo vệ của chúng tôi vẫn có lổ hỗng.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới cười nói:
- Cũng không phải chuyện gì lớn, có người kêu oan là khó tránh được, đồng thời ủy ban thành phố là nơi kẻ đến người đi, bảo vệ không chú ý được hết, điều này là bình thường, căn bản không nên làm to chuyện.
- Chủ tịch Vương, ngài hiểu cho cấp dưới như vậy, nếu đám tiểu tử bảo vệ ngoài kia mà nghe được thì có lẽ sẽ cảm động rơi nước mắt.
Hạ Nham Châu cười hì hì khen ngợi Vương Tử Quân một câu.
Vương Tử Quân nhìn Thái Nguyên Thương đứng bên cạnh rồi cười cười nói:
- Thư ký trưởng Nguyên Thương, bản thảo bài diễn thuyết của tôi đã viết xong chưa?
Thái Nguyên Thương là người gì? Hắn vừa nghe Vương Tử Quân hỏi như vậy thì nhanh chóng hiểu ra vấn đề, hắn vội vàng đáp:
- Chủ tịch Vương, tôi sẽ đi thúc giục, tranh thủ thời gian lấy bản thảo.
Khi Thái Nguyên Thương rời đi thì trong phòng chỉ còn lại Vương Tử Quân và Hạ Nham Châu. Hạ Nham Châu nhìn gương mặt như cười như không của Vương Tử Quân, hắn cắn răng một cái rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, sau khi phòng văn thư truyền đạt chỉ thị của ngài, cục công an chúng tôi đã không chút lười biếng, nhanh chóng tổ chức binh hùng tướng mạnh lập tổ chuyên án bao gồm công an ba cấp thành phố huyện và xã để nhanh chóng giải quyết sự việc.
Vương Tử Quân nhìn Hạ Nham Châu báo cáo, hắn khẽ gật đầu tỏ ý cho đối phương tiếp tục.
- Chủ tịch Vương, trai qua tình huống xâm nhập điều tra và chứng thật tài liệu của đồn công an xã, Trần Ngãi Kiều thật sự có nhận thầu hồ nước trong thôn để nuôi cá nhưng từ năm thứ hai bắt đầu không trả tiền thuê, điều này làm cho ban ngành trong thôn có chút cấp bách, thế cho nên mới có chuyện xảy ra. Nhưng ý kiến của người trong thôn với sự việc này lại có chút khác biệt.
- Triệu Viễn Hà là bí thư chi bộ được người trong thôn bầu ra, anh ta vì muốn giải quyết mâu thuẫn nên đưa ra hai phương án giải quyết: Một là Trần Ngãi Kiều trả số tiền đã nợ giống như trong hợp đồng ký kết; thứ hai là thu lại hồ nước mà Trần Ngãi Kiều nhận thuê, lại tiến hành giao khoán lần nữa.
Hạ Nham Châu vừa trần thuật cho Vương Tử Quân, thi thoảng cũng không quên dùng dư quang khóe mắt lướt qua chủ tịch Vương. Khi thấy chủ tịch Vương vẫn tỏ ra chăm chú nghe ngóng, hắn sảng khoái nói:
- Chủ tịch Vương, nguyên nhân làm sự việc phát sinh là như vậy. Cũng vì con trai của Trần Ngãi Kiều cản trở người trong thôn thi hành công vụ, thế cho nên hai bên sinh ra tranh chấp, người này không cẩn thận mà gãy chân. Nếu xuất phát từ lợi ích của số đông quần chúng trong thôn, sự việc này phát sinh không có gì đáng trách. Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra, trong thôn cũng đã đồng ý đóng tiền thuốc men cho con trai của Trần Ngãi Kiều. Thế nhưng một nhà Trần Ngãi Kiều không chịu buông tha, không phục cách giải quyết tranh chấp như vậy, thế cho nên mới phát sinh sự kiện kêu oan như thế.
- Tôi cho rằng sự việc này không những không nên xử lý nuông chiều nhân nhượng, còn phải tiến hành xử lý thật nghiêm kẻ cầm đầu gây hấn. Nếu không thì những chuyện nhỏ nhặt thế này cứ mãi vượt cấp chạy lên đến thành phố, chẳng phải sẽ làm cho cả thành phố rối lên sao? Đây chính là những vật cản cho tiến trình đoàn kết và ổn định cục diện của thành phố Đông Bộ chúng ta.
Hạ Nham Châu nói những lời này đã cho người ta thấy rõ khuynh hướng của mình, đó chính là đổ tội lên đầu người kêu oan. Vương Tử Quân nghe Hạ Nham Châu nói xong thì hỏi ngược lại một câu:
- Bí thư Hạ, anh xác định sự việc là như vậy sao?
- Chủ tịch Vương, ngài cảm thấy Hạ Nham Châu tôi là người nói bậy bạ sao? Những gì tôi báo cáo cho ngài đều là kết luận điều tra xem xét của cục công an thành phố.
Khi Hạ Nham Châu nắm cục công an đưa lên, Vương Tử Quân cảm nhận được ý nghĩ của đối phương. Đó chính là sự việc đã có định luận, anh tin cũng được, không tin cũng được, dù sao thì sự việc cũng đã có định tính rồi.
Vương Tử Quân nhìn Hạ Nham Châu mà không nói lời nào, Hạ Nham Châu cũng hút thuốc trầm mặc không nói. Dù Hạ Nham Châu rất không tình nguyện chống lại vị chủ tịch trẻ tuổi này, thế nhưng lúc này hắn đã đứng sang phía Đổng Quốc Khánh, đã có dấu ấn của Đổng Quốc Khánh trên đầu, nếu bây giờ còn muốn bảo trì trạng thái trung lập thì rõ ràng là không thể nào. Nếu cứ tiếp tục uất ức đứng giữa hai bên, như vậy không bằng tiến sang một bên đánh cược một lần.
Dứt khoát phải cho vị chủ tịch thành phố này biết rõ, trong thành phố Đông Bộ này còn chưa đến mức để cho hắn một tay che trời, ít nhất ở hệ thống công an - kiểm sát - tư pháp còn có Hạ Nham Châu là bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an. Nếu hắn không làm chủ được địa bàn của mình thì thật sự là quá mức đáng cười.
- Bí thư Hạ, chuyện này tôi thấy nên thận trọng hơn, nên điều tra xâm nhập sâu hơn.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó dùng giọng ôn hòa nói, tuy vậy lại tràn đầy cảm giác chân thật đáng tin.
Hạ Nham Châu ddi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn thấy chủ tịch Vương cố ý đẩy Thái Nguyên Thương ra ngoài, chợt cảm thấy sự việc lần này căn bản khó thể nào xử lý đẹp tốt nước chảy mây trôi. Vì vậy sau khi nghe lời đề nghị của Vương Tử Quân, hắn cũng không phản đối mà cười nói:
- Nếu chủ tịch Vương đã phân phó như vậy, cục công an chúng tôi nào không dám tiếp. Thế này đi, hôm nay tôi sẽ tiếp tục phái người xuống dưới, cố gắng đến chiều sẽ cho ngài một câu trả lời rõ ràng.
- Tôi chờ tin tốt của anh.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Hạ Nham Châu, xem như quy định sẵn chuyện này.
Hạ Nham Châu lại nói thêm vài câu, sau đo cáo từ bỏ đi. Trước khi đi hắn cười nói:
- Chủ tịch Vương, mong ngài kiểm nghiệm thoáng qua sức chiến đấu của cục công an thành phố Đông Bộ, ngày mai tôi nhất định sẽ đưa đầy đủ tài liệu đến phòng làm việc của ngài.
Vương Tử Quân cười ha hả tiễn Hạ Nham Châu ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
- Anh, ngài đã về rồi.
Hạ Nham Châu vừa vào nhà thì một người đàn ông hơn bốn mươi tiến lên đón chào, trên mặt đầy vẻ nhiệt tình nhưng trong mắt lại đầy sợ hãi.
Hạ Nham Châu nhìn người này mà vẻ mặt chợt biến đổi, hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời, cũng không quan tâm đến tên kia, hắn đặt mông ngồi xuống phòng khách.
- Anh, mẹ em nói anh thích ăn táo trong thôn, vì vậy mà cố ý để em đưa đến cho anh.
Người đàn ông kia xấu hổ vì sự lạnh lùng của Hạ Nham Châu, hắn đứng thẳng người trong phòng khách, sau đó lấy ra những thứ đã chuẩn bị sẵn.
Hạ Nham Châu nghe thấy người đàn ông kia nhắc đến mẹ, gương mặt lạnh lùng có chút rung động. Hắn nhìn chiếc túi được buộc bằng dây thừng, sau đó đứng lên tiếp nhận.
Hạ Nham Châu mở túi và thấy bên trong là những quả táo đỏ to tròn, rõ ràng là được người ta cố ý lựa chọn. Hắn ngày thường rất chú ý đến việc ăn uống, thế nhưng bây giờ cũng không đem táo đi rửa, hắn lấy ra một quả trực tiếp bỏ vào miệng.
- Gần đây sức khỏe của dì thế nào rồi?
- Khá tốt, nhưng hai tai hơi lãng, mắt cũng dần mờ đi rồi. Tháng trước em đưa mẹ đến bệnh viện một chuyến, cũng đã lấy thuốc, bác sĩ nói mẹ không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là tuổi cao mà thôi.
Hạ Nham Châu khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bệnh viện huyện thật sự chữa bệnh có hạn mà thôi, hai ngày nữa tôi sẽ cho người đưa dì đi đến thành phố kiểm tra một chút.
Hạ Nham Châu rất có cảm tình với dì của mình, vì mẹ hắn mất sớm, anh em hắn được dì quan tâm chăm sóc. Hắn có thể học xong đại học, có tương lai như lúc này, tất cả đều nhờ vào dì của mình.
Vì thế mà Hạ Nham Châu tuy không thuận mắt với cậu em họ của mình, thế nhưng vẫn rất nể mặt dì.
- Anh, lại phải làm anh quan tâm rồi.
Em họ của Hạ Nham Châu xoa xoa bàn tay rồi dùng giọng điệu xấu hổ nói.
Hạ Nham Châu khoát tay áo không nói gì thêm, chỉ nói về những chuyện liên quan đến gia đình. Nếu so với vẻ bình tĩnh của Hạ Nham Châu thì Triệu Viễn Hà thật sự có chút không yên lòng, hắn nói chuyện với Hạ Nham Châu căn bản là không quá chú tâm.
Hạ Nham Châu hiểu rõ vì sao cậu em họ của mình lại có trạng thái như vậy, nhưng hắn cũng không nói rõ, chỉ nói vài câu cho qua mà thôi.
- Anh, em nghe nói Trần Ngãi Kiều kia đã chạy đến ủy ban thành phố kêu oan rồi phải không?
Triệu Viễn Hà do dự một lát, cuối cùng cũng không nhịn được mà dùng giọng cẩn thận hỏi.
Hạ Nham Châu tuy đã sớm biết rõ vấn đề, thế nhưng lúc này nghe cậu em họ hỏi như vậy, hắn vẫn sinh ra chút tức giận. Vương Tử Quân vốn không thích chính mình, bây giờ cậu em lại gây chuyện, chẳng phải ném cho Vương Tử Quân một cái cớ để di chuyển vị trí của hắn sao?
Từ sau khi Tề Chính Hồng gặp chuyện không may, Hạ Nham Châu đã cảm thấy tỉnh Sơn Nam sẽ có biến đổi lớn. Hắn có thể xác định được vị trí của mình trong thay đổi này, đó chính là một quần chúng đứng bàng quan bên ngoài. Chỉ là hắn tỏ thái độ quá sớm, đã làm cho mối quan hệ vốn không tệ với Vương Tử Quân trước đó chợt phát sinh vết rách.
Hạ Nham Châu tuy hối hận nhưng không thể nào đền bù được, điều này thật sự không thể trách ai khác, muốn thì cung chỉ trách mình, căn bản là đặt cược sai một ván cờ. Tề Chính Hồng tiến lên tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh đã là trăm phần trăm, không ngờ lại xuất hiện một biến đổi kinh thiên. Tuy hắn không biết trong tỉnh sẽ tiếp tục biến đổi theo chiều hướng gì, thế nhưng vị trí của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ vốn có chút lắc lư bất định, bây giờ đã nhanh chóng trở nên ổn định hơn.
Khoảng thời gian này Hạ Nham Châu đã có ra một định hướng cho mình, chính là an phận làm người, chú ý làm việc, tuyệt đối không để cho người ta chụp lấy cán dao của mình. Nhưng bất đắc dĩ là người tính không bằng trời tính, đúng lúc hắn đang chuẩn bị chậm rãi chờ thời cơ thì sự kiện em họ đánh người bị thương lại đưa đến tận tay Vương Tử Quân.
Hạ Nham Châu luôn do dự ở phương diện xử lý sự việc này, sau đó hắn quyết định xử lý theo hướng có lợi cho mình. Tất nhiên làm như vậy cũng không phải là vì em học của hắn, chẳng qua là vì địa vị của hắn ở trong khối tư pháp thành phố Đông Bộ.
- Hừ, cậu làm tốt lắm, chỉ là một cái hồ cá nhỏ, đáng giá để cậu phải như vậy sao?
Hạ Nham Châu vỗ tay thật mạnh lên mặt bàn, sau đó dùng giọng lạnh lùng khiển trách.
Triệu Viễn Hà thật sự tràn đầy kính sợ người anh họ quyền cao chức trọng của mình, hắn sở dĩ có thể ngồi trên vị trí bí thư chi bộ thôn cũng không phải là vì có anh họ chống sau lưng sao? Đừng nói là đám cán bộ xã, dù là đám cán bộ lãnh đạo trong huyện cũng rất nể mặt một bí thư chi bộ như hắn.
- Anh họ, em biết rõ không nên làm quá mức, thế nhưng Triệu Tiểu Hổ thật sự không ra gì, em làm vậy không phải là vì cá nhân mình, cũng là vì tốt cho người trong thôn.
Hạ Nham Châu căn bản không có tâm tư nghe những lời ba xạo của Triệu Viễn Hà, hắn biết em họ của mình là loại người gì, nói chuyện thật sự giống hệt như gió thổi, căn bản không có vài phần là thật.
- Được rồi, được rồi, đừng đóng kịch ở đây với tôi, sau khi quay về lo mà xử lý cho tốt, nên bồi thường thì bồi thường, nên xin lỗi thì xin lỗi, nhanh chóng xử lý ổn thỏa và nhanh chóng, hiểu chưa?
Hạ Nham Châu trầm mặt dùng giọng mất kiên nhẫn nói.
- Vâng, em biết rồi.
Triệu Viễn Hà dù có chút không cam lòng, thế nhưng Hạ Nham Châu đã phân phó như vậy, hắn cũng không dám nói gì thêm.
Trước kia Triệu Viễn Hà đến nhà Hạ Nham Châu đều ở lại dùng cơm, thế nhưng hôm nay tâm tình không tốt, thế nên Hạ Nham Châu cảm thấy nếu em mình không đi, mình sẽ khó thể nào nuốt trôi cơm được. Mặc dù hắn cảm thấy thực lự của mình trong hệ thống tư pháp thành phố Đông Bộ không phải là bình thường, người khác căn bản không dám động vào, thế nhưng bây giờ người đó là Vương Tử Quân, điều này làm hắn rất phiền lòng.
- Vương Tử Quân thì thế nào? Dù hắn là chủ tịch thành phố, nhưng chỉ cần mình không buông tay, đối phương cũng không làm gì được mình.
Hạ Nham Châu an ủi mình một phen, sau đó đứng lên khỏi ghế sa lông đi về phía phòng khách.
Hạ Nham Châu cũng xem như nói được làm được, ngày hôm sau hắn lấy danh nghĩa của cục công an để đưa đến cho Vương Tử Quân một bản báo cáo điều tra. Thế nhưng báo cáo này không khác gì những gì Hạ Nham Châu báo cáo hôm qua, chẳng qua biến từ lời nói miệng sang văn bản mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn bản báo cáo mà vẻ mặt liên tục biến đổi, hắn dù là chủ tịch thành phố, cũng có nhiều việc cần phải làm, thế nhưng trước nay luôn chú trọng đến công tác quan hệ với các đơn vị ban ngành. Lúc này Hạ Nham Châu đưa đến một báo cáo như vậy, điều này chứng tỏ ban ngành có vấn đề, có giá trị khẳng định.
Dù sao thì Hạ Nham Châu cũng là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp, phó bí thư thị ủy.
Dù là Vương Tử Quân hay bất kỳ người nào khác đều thấy sự việc kêu oan lần này chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Sau khi Vương Tử Quân tiếp nhận báo cáo của cục công an thành phố, hắn cho phòng giám sát tham gia xem xét, sau đó đặt hết tinh lực lên vấn đề xây dựng khu công nghiệp thủy tinh và những biến đổi thế cục chính trị trên tỉnh.
Lúc này tỉnh Sơn Nam có vẻ sóng yên biển lặng nhưng đó chỉ là biểu hiện mặt ngoài, bên trong lại bùng sóng làm cho người ta khó thể nào yên ổn được. Dù tin tức về bí thư Nhiếp sắp đi đã lan truyền khắp tỉnh, nhưng lúc này bí thư Nhiếp vẫn tham gia đầy đủ các cuộc họp và hội nghị, những hình ảnh bí thư tỉnh ủy và chủ tịch Hào Nhất Phong vẫn luôn liên tục xuất hiện trên báo chí và tivi.
Dưới hoàn cảnh quan hệ hài hòa giữa bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh, có những người hữu tâm vẫn có thể cảm nhận được sự khác thường. Đặc biệt là sau khi phó chủ tịch thường vụ Tề Chính Hồng tham gia nghi thức ký kết hợp đồng khai thác khoáng ở thành phố Đông Bộ, người này cũng không tiếp tục xuất hiện báo đài, thế là đám cán bộ bên dưới bắt đầu nghị luận rộn rã.
- Chủ tịch Vương, mời anh xem qua cái này.
Triệu Quốc Lương tiến lên cầm trong tay một phần tư liệu.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua rồi thấy một hàng chữ in đậm, đó là một dòng chữ: Phụ nữ nông dân kêu oan bị bắt giam.
Trong lòng khẽ động, Vương Tử Quân cầm lấy xem qua. Không biết Triệu Quốc Lương lấy được bài viết kia từ đâu, nội dung viết về chuyện của nhà Trần Ngãi Kiều, nhưng cuối bài viết lại có một câu: Chủ tịch là công bộc của dân, vì sao chặn xe kêu oan lại bị tống giam?
Vương Tử Quân nhìn câu hỏi hời hợt nhưng vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, hắn đặt văn kiện xuống bàn, sau đó trầm giọng hỏi Triệu Quốc Lương:
- Quốc Lương, bài viết này từ đâu ra?
- Bí thư Vương, hôm nay tôi lên mạng xem xét, thấy bài viết này trên một trang web, cũng có không ít người vào thảo luận.
Triệu Quốc Lương dùng ánh mắt chú ý nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Triệu Quốc Lương:
- Quốc Lương, cho mời bí thư Hạ đến đây.
Triệu Quốc Lương thật sự cũng cảm thấy sự việc có liên quan đến Hạ Nham Châu, nhưng hắn thật sự không ngờ lúc này chủ tịch Vương lại cho hắn đi mời Hạ Nham Châu. Tuy hắn rất nghi hoặc nhưng lại không dám có chút trì hoãn với lời phân phó của Vương Tử Quân.
Mười phút sau Hạ Nham Châu đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc bắt đầu thì hắn cực kỳ bình tĩnh, nhưng sau khi xem bài viết trong tay Vương Tử Quân, hắn thật sự không thể nào bình tĩnh được nữa.
Giam giữ người đến tố cáo? Sao lại là như vậy? Hạ Nham Châu nhớ rất rõ, chính mình đã phân phó cậu em họ, quay về phải xử lý sao cho tốt, ngàn vạn lần không nên để cho sự việc trở nên gay gắt, sao bây giờ lại xuất hiện tình huống như vậy?
Hạ Nham Châu nhìn bài viết trong tay, hắn chợt ý thức vấn đề không đơn giản như vậy. Cảm giác đầu tiên của hắn chính là chủ tịch Vương có thể là người ra tay, vì nếu không phải là chủ tịch Vương, có ai ra tay với mình chứ?
Vương Tử Quân lẳng lặng uống trà, vẻ mặt Hạ Nham Châu chợt biến đổi, tất cả đều lọt vào mắt hắn, không thể nào che giấu được.
- Chủ tịch Vương, tôi sẽ cho người điều tra rõ ràng, rốt cuộc là có vấn đề gì xayr a, tôi sẽ cho ngài một câu trả lời rõ ràng.
Hạ Nham Châu cắn răng rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Hạ Nham Châu đã ý thức được nguy hiểm kéo đến, hắn bất chấp cậu em của mình có vấn đề gì không, nhanh chóng xử lý sự việc rồi nói sau.
- Anh cũng không cần tiếp tục cho tôi câu trả lời thuyết phục, việc anh cần làm lúc này chính là cho quần chúng một câu trả lời thuyết phục. Đồng thời, bí thư Hạ, phải nghiêm khắc xử lý những người có trách nhiệm trong sự việc lần này, tôi không hy vọng những sự việc làm ảnh hưởng đến uy tín của chính quyền giống như thế này tiếp tục phát sinh.
Hạ Nham Châu nghe lời nói nghiêm khắc của Vương Tử Quân, trong lòng chợt đầy nghi hoặc, chuyện này rốt cuộc có phải là do chủ tịch Vương gây ra không?
Nếu như lúc đầu đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, Hạ Nham Châu còn cho rằng chủ tịch Vương đang làm khó mình, thế nhưng bây giờ hắn lại có chút nghi hoặc. Vì nếu là Vương Tử Quân cố tình ép mình, người này có thể trực tiếp phản công ở hội nghị thường ủy, còn có thể mượn cơ hội lần này cho mình một bài học nhớ đời, cũng không cần phải tỏ thái độ như lúc này.
- Tôi biết rồi, chủ tịch Vương, tôi sẽ điều tra thật kỹ.
Hạ Nham Châu chậm rãi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi Hạ Nham Châu rời đi, Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế. Tuy hắn vẫn chưa có căn cứ chính xác, thế nhưng hắn cảm thấy có người đang nắm lấy sự việc này chĩa vào mình.
Vương Tử Quân nghĩ như vậy mà cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là ai bày ra thế cục này với mình? Đối phương muốn châm ngòi quan hệ giữa mình và Hạ Nham Châu, rốt cuộc là vì cái gì?
Đổng Quốc Khánh sao? Hình như không phải. Vương Tử Quân chợt sinh ra nhiều ý nghĩ, hắn nghĩ đến các vị thường ủy thị ủy khác, nhưng khi những hình ảnh kia lóe lên trong đầu, hắn đã nhanh chóng bác bỏ từng người.
Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy những suy nghĩ trong lòng như bão tố thì điện thoại chợt vang lên, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó nghe máy.
- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân...
- Ha ha ha, chào chủ tịch Vương, tôi là Lý Chấn Hoa của cục công an tỉnh.
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười cởi mở.
Lý Chấn Hoa của cục công an tỉnh? Vương Tử Quân chợt sững sờ, sau đó hắn lập tức biết được đối phương là ai. Hắn lập tức cười nói:
- Chào cục trưởng Lý, không biết lãnh đạo gọi điện thoại cho tôi có dặn dò gì không?
- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng nói đùa như vậy, tôi nào dám ra chỉ thị cho anh? Anh chính là cán bộ lãnh đạo cấp giám đốc sở trẻ tuổi và nổi tiếng nhất tỉnh Sơn Nam, sẽ có ngày là lãnh đạo của tôi, thế cho nên vẫn là anh cho ra chỉ thị thì đúng hơn.
Lý Chấn Hoa cực kỳ khiêm tốn trong điện thoại, hai người nói với nhau thêm vài câu, sau đó Vương Tử Quân nói:
- Cục trưởng Lý, anh khi nào thì đến thành phố Đông Bộ chúng tôi kiểm tra công tác? Tôi thật sự rất mong đến lúc tận tình địa chủ.
- Chủ tịch Vương, đến địa bàn của ngài được mời dùng cơm, điều này làm cho Lý Chấn Hoa tôi cảm thấy cực kỳ vinh hạnh, còn vấn đề kiểm tra công tác thì cũng không dám.
Lý Chấn Hoa lên tiếng, sau đó cười ha hả vài câu rồi thay đổi chủ đề:
- Anh Vương, hôm nay tôi đến báo cáo với bí thư Trần, bí thư Trần đã tỏ ra rất bất mãn với công tác của cục công an thành phố Đông Bộ. Tôi đã tìm hiểu tình huống, sự việc còn liên quan đến anh.
Vương Tử Quân cũng thầm hiểu có chuyện gì xảy ra, hắn lại cố ý giả vờ nói:
- Sự việc của cục công an có liên quan đến tôi? Có phải là bí thư Trần che tôi chuyển ít kinh phí cho cục công an thành phố? Ôi, cục trưởng Lý, tôi vẫn luôn toàn lực giúp đỡ hệ thống công an, nhưng thật sự là nhà quá nghèo, thành phố Đông Bộ chúng tôi tài lực có hạn, chuyện tiền bạc thật sự là trứng chọi đá, chỉ có thể gắng gượng qua ngày mà thôi.
- Chủ tịch Vương, không phải là chuyện này, bây giờ vấn đề kinh phí của cục công an khắp nơi là thế nào thì tôi là một cục trưởng hiểu rất rõ ràng. Trong tỉnh Sơn Nam ngoài thành phố Sơn Viên và An Dịch, như vậy chỉ còn thành phố Đông Bộ là tỏ ra giúp đỡ lớn nhất với cục công an thành phố, đầu tư tiền bạc nhiều nhất. Nếu bí thư Trần còn không hài lòng vì sự giúp đỡ của anh, chỉ sợ các thành phố khác cũng chỉ có thể hỗ thẹn mà thôi.
Vương Tử Quân cười cười, tất nhiên hắn biết không phải là vì vấn đề này, nhưng ngoài miệng lại dùng giọng khó hiểu hỏi:
- Không phải là điều này? Như vậy tôi cũng không nhớ rõ mình có nhúng tay vào phương diện nào của khối tư pháp cả.
- Chủ tịch Vương, khi tôi đến chỗ của bí thư Trần thì thấy lãnh đạo đang xem tin tức trên mạng, lãnh đạo thấy một bài viết về thành phố Đông Bộ, nói về một người phụ nữ nông thôn đến thành phố kêu oan, vì cản xe của ngai mà bị bắt giam.
Lý Chấn Hoa nói đến đây thì tiếp tục;
- Loại chuyện này tôi biết rõ không liên quan đến anh, nhất định là đám người bên dưới lén làm sau lưng anh. Tôi cũng không nói đến những vấn đề này, chủ tịch Vương, tôi thấy hệ thống công an thành phố Đông Bộ nên thay đổi một chút.
- À, cục trưởng Lý, anh nói đúng, tôi sẽ báo cáo với bí thư Đổng, sẽ để anh ấy cho ra phương án chỉnh đốn, cố gắng đề cao khả năng công tác của đội ngũ công an thành phố Đông Bộ.
Lý Chấn Hoa không biết Vương Tử Quân đang nghĩ gì, hắn tỏ vẻ đồng ý với Vương Tử Quân, sau đó nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, tôi thật sự không muốn khoa chân múa tay với công tác kiến thiết đội ngũ cục công an ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng có vài phương diện tôi cảm thấy mở rộng vẫn tốt hơn. Đồng chí Hạ Nham Châu có năng lực, có tính tích cực công tác, chỉ là bây giờ anh ta là bí thư ủy ban tư pháp, thế cho nên không có đủ tinh lực để quản lý hệ thống cục công an.
- Xã hội phát triển đến tình huống hiện tại cũng cần một đội ngũ cục công an có tố chất cao, vì thế tôi cảm thấy thành phố Đông Bộ nên để cho chuyên gia quản lý cục công an, phải phân chia cục công an và bí thư ủy ban tư pháp, đây là điều mà chúng tôi muốn đề xướng.
Lý Chấn Hoa cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự của mình, đó chính là kéo Hạ Nham Châu ra khỏi vị trí cục trưởng cục công an. Lý Chấn Hoa sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến vấn đề này, nếu như Vương Tử Quân thật sự tin tưởng đối phương nói vậy là vì muốn cục công an tiến thêm một bước trong công tác phục vụ nhân dân, không bằng đập đầu vào đậu hũ chết đi cho rồi.
/1843
|