Nhiếp Hạ Quân cảm thấy tức cười vì lời nói của Vương Tử Quân, cây cầu kia được xây dựng xong trước khi lão đến nhận chức ở tỉnh Sơn Nam, cho dù lão có ba hoa chích chòe nhận trách nhiệm, cờ lê cũng không đánh lên đầu lão.
- À, nếu thật sự náo loạn, như vậy tôi cũng nên thừa nhận trách nhiệm tương quan.
Nhiếp Hạ Quân sờ sờ mũi rồi cười nói.
Vương Tử Quân muốn rót rượu cho Nhiếp Hạ Quân, lại bị Nhiếp Hạ Quân giữ lấy chai rượu, nhưng Vương Tử Quân mạnh hơn và giằng lại được. Nhiếp Hạ Quân vẫn không tha, lão dùng giọng chân thành nói:
- Tử Quân, đừng tưởng cả ngày tôi đều bận rộn không quan tâm đến cậu, thế nhưng tất cả tình huống đều đặt trong lòng. Cậu công tác và Đổng Quốc Khánh báo cáo, thế nhưng hắn ta không ôm được công của cậu, điều này tôi biết rõ. Chọn người hầu cần chú trọng ở chỗ biết người, những năm này tôi sắp xếp công tác cho cậu cũng khá nhiều, tất nhiên cũng cảm tạ sự giúp đỡ của cậu với công tác của tôi, bây giờ đến lượt tôi biểu hiện.
Nhiếp Hạ Quân gọi là biểu hiện chính là cảm tạ Vương Tử Quân, trước khi rời khỏi chức vụ ở tỉnh Sơn Nam có thể làm ra vài sự kiện, điều này thật sự làm cho trong lòng Nhiếp Hạ Quân giảm bớt nhiều ngột ngạt.
- Bí thư Truyền Thụy tuy không thể tiếp nhận được vị trí của tôi, nhưng nếu có thể tiếp nhận vị trí của chủ tịch Hào, như vậy cuộc sống của cậu sẽ khá giả hơn. Hôm nay hai ta đóng cửa nói chuyện, triết học làm quan của tôi là khát gần không hy vọng nước xa, chỉ cần bên cạnh có cỏ, nhất quyết không thể để cho thỏ chạy khắp núi, đây cũng chính là tâm huyết của tôi.
Nhiếp Hạ Quân gắp một miếng thức ăn, lão vừa chậm rãi nhai nuốt vừa nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy Nhiếp Hạ Quân đối đãi thành thật với mình như vậy thì trong lòng bùng lên cảm động và ấm áp, trong quan trường có thể nói vài câu tri tâm là quá ít, Nhiếp Hạ Quân có thể nói với hắn những lời như vậy, đủ để thấy sự chân thành. Nhưng cảm giác cảm động này nhanh chóng biến mất sạch sẽ, Vương Tử Quân biết rõ trên quan trường sẽ không có hữu nghị, tất cả đồng minh chỉ là vì lợi ích công cộng, điều này hắn biết rất rõ.
Cũng chính vì điều này mà trên quan trường càng có nhiều người tình nguyện thờ phụng nguyên tắc: “Ngã theo chiều gió, không có mẹ thì đến với mẹ người khác!” Đi trên con đường làm quan giống như đi trên con đường Thục Đạo của Lý Bạch, thục đạo khó đi, thật sự khó còn hơn lên trời. Trên con đường này đầy hoa tươi và bẫy rập, lại có đá ngầm ẩn sâu dưới mặt nước, có thuận lợi đến miền mơ ước, đến bờ bên kia hay không, tất cả đều phải dựa vào ngộ tính của mình. Hơn nữa bên kia có miền mơ ước hay không cũng chưa thể biết được.
Đối với Vương Tử Quân, nếu Lưu Tịnh tịnh có thể tiếp nhận vị trí chủ tịch của Hào Nhiếp Quân sẽ là một sắp xếp rất tốt, như vậy hắn cũng có thể nói là nước lên thuyền lên. Nhưng hắn thấy Thạch Kiên Quân vẫn là một lựa chọn rất tốt cho vị trí chủ tịch của Hào Nhất Phong.
- Bí thư Lưu bất động, để cho Thạch Kiên Quân đến tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh Sơn Nam, ngài cảm thấy làm vậy có tác dụng xúc tiến phát triển kinh tế của tỉnh Sơn Nam chúng ta không?
Vương Tử Quân khẽ đặt đũa xuống trầm giọng nói.
Thạch Kiên Quân? Nhiếp Hạ Quân nghe cái tên mà lập tức giật mình, vào lúc này lão hiểu rõ người vừa được Vương Tử Quân nói ra là ai. Năm xưa khi Thạch Kiên Quân còn công tác ở tỉnh Sơn Nam đã tranh đấu rất gay gắt, bây giờ quay lại sẽ từ bỏ ý đồ sao? Đây rõ ràng là đòn hồi mã thương, không những giẫm Tề Chính Hồng xuống dưới chân, còn làm cho đối phương trọng thương. Nhiếp Hạ Quân trầm ngâm một lúc lâu, lão cho ra kết luận là sẽ có một tình huống đấu tranh chính trị khủng bố xảy ra, chỉ sợ bão tố sấm sét sẽ bùng lên trên quan trường tỉnh Sơn Nam.
Nhiếp Hạ Quân nghĩ đến đây thì chậm rãi nâng ly rượu lên, vẻ mặt khá ngưng trọng:
- Chúc mừng chúng ta thành công.
- Tôi tin tưởng nhất định thành công.
Vương Tử Quân nâng ly cụng với Nhiếp Hạ Quân, lại dùng giọng trịnh trọng nói.
Khi hai người uống cạn ly rượu thì chai rượu quý được Nhiếp Hạ Quân cất kỹ cũng sạch sẽ.
Vương Tử Quân đi ra khỏi nhà Nhiếp Hạ Quân, hắn cũng không quay về khách sạn Đông Hồng ở thành phố Sơn Viên, trực tiếp về thành phố Đông Bộ. Ngày hôm sau hắn vào phòng làm việc, đã có một tờ báo viết về bài viết mà hắn từng xem trên máy bay.
Bài viết này có tựa đề không nói đến cây cầu Hà Kiều, thế nhưng luận chứng bên trong lại dùng cầu Hà Kiều làm ví dụ điển hình, nói cây cầu này căn bản không có vấn đề.
Vương Tử Quân tiện tay đặt tờ báo lên mặt bàn, hắn cũng không tiếp tục xem xét, hắn đã biết những phát triển của nó, vì thế bây giờ cũng không vội.
- Chủ tịch Vương, Lý Đông Lực tiên sinh muốn gặp ngài.
Triệu Quốc Lương khẽ gõ cửa đi vào, hắn khẽ lên tiếng báo cáo với Vương Tử Quân.
Lý Đông Lực? Vương Tử Quân chợt vô thức thầm nghĩ đến cái tên này, sau đó chợt nhớ đây là người bán đèn tiết kiệm điện. Lúc này đối phương có thể cùng đi với Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ, thật sự có thể dùng hai chữ trời sập để miêu tả tâm tình.
Lý Đông Lực nhận được sự đầu tư của tập đoàn Quân Thành, tất nhiên hắn phải ra sức phục vụ cho người bỏ tiền. Căn cứ vào những gì Tần Hồng Cẩm đã nói, Lý Đông Lực sẽ cùng theo Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ xem xét hoàn cảnh đầu tư.
Vương Tử Quân nghĩ đến đèn tiết kiệm năng lượng của Lý Đông Lực, hắn tất nhiên sẽ không chậm trễ với đối phương, vì vậy khoát tay với Triệu Quốc Lương:
- Quốc Lương, mời Lý tiên sinh vào.
Lúc này Lý Đông Lực mặc tây phục, giày tây, hắn đi đến trước mặt Vương Tử Quân, thật sự rất khí khái.
- Chào chủ tịch Vương, tôi muốn bàn với anh về vấn đề tiết kiệm năng lượng. Tôi cảm thấy thành phố Đông Bộ này không thích hợp để xây dựng nhà máy đèn tiết kiệm năng lượng, vì thành phẩm có giá hơi cao.
Lý Đông Lực rõ ràng không nhận ra Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân mặc tây trang, đầu tiên làm cho người ta sinh ra cảm giác nghiêm túc uy nghiêm, thế cho nên hắn căn bản không thể liên hệ vị chủ tịch thành phố này vơi cậu thanh niên trẻ tuổi đeo kính đen trước kia.
Vương Tử Quân đã làm tốt công tác quy hoạch chỉnh thể cho việc xây dựng nhà máy tiết kiệm năng lượng, tất cả đã xong, không ngờ bây giờ là vướng phải Lý Đông Lực.
- Theo lời Lý Đông Lực tiên sinh thì đó là thành phẩm gì? Có thể giải thích rõ ràng được không?
Vương Tử Quân khẽ hít vào một hơi thật sâu rồi nói.
Nếu như không phải nhà đầu tư muốn xây dựng nhà máy ở thành phố Đông Bộ, Lý Đông Lực dù thế nào cũng không theo đến đây. Bây giờ hắn thấy thành phố Đông Bộ căn bản không có công nghiệp chế tạo thủy tinh, thế là không nhịn được tìm đến Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, thứ cho tôi nói thẳng, mặc kệ sản xuất đèn gì cũng phải cần nguyên liệu thủy tinh. Bây giờ thành phố Đông Bộ chúng ta không có bất kỳ nhà máy nào chế tạo thủy tinh, vì vậy không phải giá cả thành phẩm sẽ đội lên sao?
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Vấn đề này ngài không cần lo lắng, chúng tôi đã có suy xét ở phương diện này. Lý tiên sinh có nhớ rõ đi đến đây cùng ngài có Triệu tiên sinh không? Tôi có thể nói cho ngài biết, bọn họ sẽ đưa nhà máy từ thành phố Nam Phương đến Đông Bộ, sản phẩm chủ yếu của bọn họ chính là thủy tinh.
- Đồng thời Lý tiên sinh, chúng tôi đã chuẩn bị mở một khu thủy tinh trong khu quy hoạch kỹ thuật cao để hỗ trợ sản xuất đèn tiết kiệm năng lượng, như vậy hoàn toàn có thể đáp ứng được vấn đề nguyên liệu sản xuất.
Lý Đông Lực nghe lời Vương Tử Quân, cuối cùng không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn rõ ràng là không quá tín nhiệm Vương Tử Quân. Nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không quan tâm, vì thời gian có thể chứng minh tất cả.
- Chủ tịch Vương!
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Triệu Quốc Lương và Lữ Hạ Cường đi vào. Lục Hữu Đại hớn hở ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, có tin tốt, tập đoàn Thần Hà và tập đoàn Thiên Giang đã quyết định đầu tư, hai nhà đều nói sẽ đầu tư năm trăm triệu để khai thác khoáng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, đối với thành phố Đông Bộ thì đây thật sự là một tin tức tốt. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó gõ ngón tay lên mặt bàn:
- Vấn đề đền bù đất đai xử trí thế nào?
- Đều dựa theo chính sách, điều này ngài cứ yên tâm. Chủ tịch Vương, xem ra để hai nhà bọn họ cạnh tranh là rất tốt, có vài vấn đề khó đàm phán nhưng lại được giải quyết nhanh gọn.
Lữ Hạ Cường rất hưng phấn, dù sao thì một hạng mục với độ khó cao đã được đàm phán xong, đối với hắn thì đây thật sự là một thành tích lớn.
Vương Tử Quân hiểu tâm tình của Lữ Hạ Cường, hắn cười cười nói:
- Anh Lữ đã khổ cực rồi, lần này đàm phán thành công, anh là công thần số một của thành phố Đông Bộ.
- Chủ tịch Vương, tôi là người ra tay làm ba việt vặt mà thôi, thực tế thì công tác khó khăn nhất là của ngài.
Lữ Hạ Cường là người biết chuyện, hắn biết rõ nếu lần này không có Vương Tử Quân bày mưu đặt kế, hắn nào dễ dàng hoàn thàn nhiệm vụ như vậy?
- Được rồi, hai người chúng ta nên dừng trò tâng bốc lẫn nhau ở đây, cũng là vì công tác mà thôi. Đúng rồi, thời gian ký kết đã được quyết định chưa? Vương Tử Quân khoát tay chặn Lữ Hạ Cường, sau đó trầm giọng hỏi.
- Còn chưa định ra, nhưng khi đàm phán thì hai công ty kia đều hy vọng có thể càng nhanh càng tốt.
Dù Lữ Hạ Cường đã có tính toán trong lòng, thế nhưng hắn làm quan nhiều năm, am hiểu sâu sắc đạo lý quan trường. Những chuyện này hắn cảm thấy Vương Tử Quân quyết định thì hay hơn, mình không thể nào tiến lên bao biện làm thay được. Dù Vương Tử Quân không nhất định sẽ quan tâm, thế nhưng lãnh đạo có nói hay không là một chuyện, anh nghĩ đến hay không lại là một chuyện khác.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi mới nói:
- Chuyện này anh báo cáo cho bí thư Đổng, để anh ấy quyết định thời gian.
Trong lòng Lữ Hạ Cường có hàng ngàn suy nghĩ, nhưng Vương Tử Quân lại làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc. Hắn không ngờ Vương Tử Quân lại ném công lao ra khỏi tay, đưa sang cho bí thư Đổng Quốc Khánh.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy quá rõ ràng, công lao này đã được quyết định, Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy, cho dù không làm gì thì cũng có một phần công lao. Hơn nữa phương diện quyết định thời gian ký kết hợp đồng này cực kỳ có thể diện, nhưng thực tế chỉ là thể diện mà thôi. Vương Tử Quân có thể nhượng bộ ở phương diện này, như vậy sẽ chẳng mất mát gì, ngược lại còn làm người ta cảm thấy rộng lượng.
- Vâng, chủ tịch Vương.
Lữ Hạ Cường đồng ý một tiếng, sau đó nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, anh xem khi nào thì thích hợp?
Lữ Hạ Cường nói như vậy, Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm, hắn thản nhiên nói:
- Càng nhanh càng tốt, dù sao thì kế tiếp chúng ta còn có nhiều hạng mục cần xử lý.
Mười phút sau Lữ Hạ Cường rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này gian phòng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ánh mắt Vương Tử Quân lại nhìn về phía tờ báo.
Nhưng lần này Vương Tử Quân xem xét vài tờ báo và chợt thất vọng, đáng lý ra lúc này phải có chút gì đó, nhưng lại là tình huống không chút động tĩnh. Vương Tử Quân xem hết tất cả các tờ báo, vẫn không có bất kỳ bài viết nào về cây cầu Hà Kiều ở tỉnh Sơn Nam.
Chẳng lẽ có biến cố gì xảy ra trong sự kiện này? Vương Tử Quân ngồi trên mặt ghế mà rơi vào trầm ngâm. Hắn muốn bấm số điện thoại gọi đi, hỏi xem Thạch Kiên Quân cuối cùng là có ý gì, thế nhưng cuối cùng vẫn buông tay.
Khi Vương Tử Quân trầm ngâm thì chuông điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, thấy người gọi điện thoại là Tần Hồng Cẩm.
- Sao vậy? Mới đó mà đã nhơ đến anh rồi à?
Vương Tử Quân áp chế tâm tình không tốt của mình, hắn dùng giọng ấm áp hỏi Tần Hồng Cẩm.
- Hừ, chỉ có quỷ mới nhớ anh.
Tần Hồng Cẩm cười mắng một câu, lúc này mới nghiêm mặt nói:
- Tử Quân, hôm nay em nghe nói một sự kiện, báo chiều Nam Phương đã thay tổng biên tập.
Sớm không thay muộn không đổi, lại thay người vào đúng thời điểm này, bên trong có ý nghĩa gì, rõ ràng là rất sâu xa.
- Thay người thì thay người, hì hì, bọn họ dù thay người thế nào cũng phải nịnh bợ tổng giám đốc Tần, nếu bọn họ dám chậm trễ, chúng ta sẽ chuyển phí quảng cáo ở báo chiều Nam Phương đến đài truyền hình, như vậy cho bọn họ khóc ròng.
Tuy Vương Tử Quân có chút không thoải mái nhưng vẫn áp chế áp lực trong lòng.
Tần Hồng Cẩm nghe tiếng cười của Vương Tử Quân, tảng đá trong lòng cũng thả lỏng không ít, nàng gắt giọng:
- Anh đúng là quá xấu, nhưng tăng định mức quảng cáo trên tivi cũng là một chuyện cần thiết.
Khi Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm đang trò chuyện với nhau, trong phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, thư ký trưởng văn phòng thị ủy Đảng Hằng đang dọn dẹp trà nước sau khi Lữ Hạ Cường rời đi. Hắn lên tiếng với Đổng Quốc Khánh:
- Bí thư Đổng, lần này chủ tịch Lữ đến rõ ràng là phụng mệnh mà đến.
Đổng Quốc Khánh uống trà, hắn bình tĩnh khoát tay chặn lời Đảng Hằng:
- Đảng Hằng, cũng không cần làm những thứ này, cậu là thư ký trưởng, công tác dọn dẹp cứ để cho thư ký.
Đảng Hằng cười nói:
- Bí thư Đổng, xem ngài nói kìa, tuy tôi có thêm chữ trưởng nhưng nói toạc ra chỉ là thủ lĩnh thư ký của ngài, nhiệm vụ hàng đầu là phục vụ cho ngài.
Đổng Quốc Khánh cười ha hả, hắn cũng không tranh cãi với Đảng Hằng ở phương diện này, chỉ thay đổi chủ đề:
- Thư ký trưởng Đảng, tôi cảm thấy hạng mục mỏ khoáng lần này khong những là chuyện lớn của thành phố Đông Bộ, còn là một sự kiện có lực ảnh hưởng sâu xa trong tỉnh. Cậu cho rằng nếu như tôi mời chủ tịch Tề đến tham gia nghi thức ký kết hợp đồng, như vậy hiệu quả sẽ thế nào?
Đảng Hằng chợt sững sờ, hắn không ngờ Đổng Quốc Khánh lại có tâm tư như vậy, không ngờ kéo cả phó chủ tịch thường vụ tỉnh là Tề Chính Hồng đi vào. Tuy hắn không tận mắt nhìn thấy, thế nhưng dựa vào tin tức bên ngoài thì biết Vương Tử Quân và phó chủ tịch thường vụ Tề Chính Hồng có khá nhiều xích mích.
Bây giờ mời Tề Chính Hồng tham gia công tác ký kết một hạng mục là công lao lớn của Vương Tử Quân, không phải làm cho Vương Tử Quân thêm ngột ngạt sao? Vương Tử Quân cho mời Đổng Quốc Khánh quyết định thời gian ký kết hợp đồng, Đảng Hằng cảm thấy đó là một cành ô liu rất tuyệt rồi.
Đảng Hằng nhìn gương mặt đắc ý vừa lòng của Đổng Quốc Khánh, hắn chợt sinh ra cảm giác có chút đau lòng. Nhưng hắn không thể không thừa nhận bí thư Đổng sắp xếp như vậy có tính toán rất sâu.
- Bí thư Đổng, chuyện này tôi cảm thấy chúng ta có nên đổi lãnh đạo tỉnh nào khác không? Ví dụ như chủ tịch Trương chẳng hạn?
Đảng Hằng trầm ngâm giây lát rồi nói ra ý nghĩ của mình.
Đổng Quốc Khánh nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó dùng ánh mắt sâu sắc nhìn thoáng qua Đảng Hằng, lại cười hỏi:
- Đảng Hằng, anh có phải cảm thấy tôi mời chủ tịch Tề là làm khó chủ tịch Vương không?
Tuy trong lòng có đáp án khẳng định nhưng Đảng Hằng cũng không dám xé toạc cửa sổ ra như thế. Hắn công tác trong văn phòng tỉnh ủy nhiều năm, cũng là thường xuyên tiếp xúc với các vị lãnh đạo là chuyên gia chính trị, thế cho nên mưa dầm thấm lâu, cũng xem như hiểu rõ nhiều điều về đạo quan trường. Tuy hắn và Đổng Quốc Khánh có quan hệ thân thiết, thế nhưng vẫn phải luôn chú trọng đúng mực, biết rõ khi nào có thể thẳng thắn, lúc nào không thể nói rõ.
- Bí thư Đổng, tôi không phải có ý kia, tôi...
Đảng Hằng còn chưa nói dứt lời thì đã bị Đổng Quốc Khánh khoát tay cản lại:
- Thư ký trưởng Đảng, tôi mời chủ tịch Tề thật sự có chút tư tâm, nhưng nếu nhìn từ phương diện tổng thể, vẫn vì muốn tốt cho thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
- Đảng Hằng, là một cán bộ hợp cách thì không những làm tốt công tác của mình, còn phải nhìn vào đại cục. Một người không biết đại cục thì sẽ căn bản không thể đi về vị trí quan trọng được.
Đảng Hằng không nói gì, hắn nghĩ về đại cục trong lời nói của Đổng Quốc Khánh, lại thầm nghĩ chẳng phải tin đồn kia là thật? Tề Chính Hồng có khả năng tiến lên làm chủ tịch tỉnh thay cho chủ tịch Hào Nhất Phong? Nếu là như vậy thì kế hoạch của Đổng Quốc Khánh có thể nói là một mũi tên trúng hai chim nhạn.
Dù là thế nào thì Đảng Hằng cũng không thích thú gì chiêu thức của Đổng Quốc Khánh.
- Bí thư Đổng, chuyện bí thư Nhiếp sắp rời khỏi tỉnh Sơn Nam có phải là thật không?
Đảng Hằng có chút do dự, cuối cùng cũng nói ra suy đoán của mình.
Đổng Quốc Khánh khoát tay áo nói:
- Thư ký trưởng Đảng, chúng ta không nên bàn luận nhiều về lãnh đạo, bí thư Nhiếp có đi hay không, chẳng phải chúng ta có thể định đoạt, tôi và cậu bây giờ không phải đại diện cho tổ chức.
Đảng Hằng nghe thấy lời nhấn mạnh của Đổng Quốc Khánh, hắn đã ngầm hiểu, biết rõ bí thư Đổng muốn nói gì. Hắn nghĩ đến thế cục mà Vương Tử Quân sắp đối mặt khi bí thư Nhiếp rời khỏi tỉnh Sơn Nam, hắn thật sự không có bao nhiêu cảm giác vui sướng. Tuy hắn và Vương Tử Quân thuộc về hai phái khác nhau, thế nhưng chính hắn thật sự rất bội phục vị chủ tịch trẻ tuổi Vương Tử Quân, chưa nói những thứ khác, phương diện xử lý vấn đề của tập đoàn Thần Hà cũng làm cho hắn cảm thấy mặc cảm.
Nhưng Đảng Hằng là người của Đổng Quốc Khánh, hắn là phụ tá đắc lực của bí thư Đổng, đây là sự thật không thể thay đổi. Cũng không phải hắn lo lắng với câu nói “trung thần không thờ hai chủ”, Đổng Quốc Khánh đối xử không tệ với hắn, nếu hắn đứng sang bên Vương Tử Quân, chỉ sợ cũng không thoát khỏi tay Đổng Quốc Khánh.
Cho dù Đảng Hằng bội phục Vương Tử Quân mạnh mẽ hơn Đổng Quốc Khánh, thế nhưng lề lối trong quan trường khó thay đổi, phải phục tùng.
Đảng Hằng lại nói chuyện vài câu với Đổng Quốc Khánh, sau đó Đổng Quốc Khánh cười nói:
- Cậu sắp xếp đi, ngày mai tôi sẽ về tỉnh thành mời chủ tịch Tề đến tham gia nghi thức ký kết. Đúng rồi, hôm nay nhất định phải liên hệ với thư ký của chủ tịch Tề.
Đảng Hằng lên tiếng đồng ý rồi rời khỏi phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh. Đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên, hắn nhìn số điện thoại quen thuộc, hắn nghĩ nghĩ thế nào lại tắt đi không nghe.
Đảng Hằng quay về phòng làm việc của mình, hắn lấy chiếc điện thoại từ trong ngăn kéo ra, hắn bấm số gọi đi. Một lát sau trong điện thoại truyền ra một âm thanh mềm mại:
- Anh bận rộn gì vậy? Sao không gọi điện thoại cho em?
Đảng Hằng có chút căm tức, nghĩ muốn trách nàng không nên gọi điện thoại cho mình vào thời gian làm việc, nhưng sau khi nghe giọng điệu yêu kiều có vài phần thức giận của nàng, hắn chợt cảm thấy đầu mình to ra, lại phải dùng giọng chi tiết nói:
- Vừa rồi anh đi gặp lãnh đạo, cho nên rất bận.
- Ôi, lúc nào cũng lãnh đạo này nọ, em nhớ anh...
Người gọi điện thoại cho thư ký trưởng Đảng Hằng cũng không phải ai khác, chính là người dẫn chương trình của đài truyền hình thành phố Đông Bộ tên là Ôn Tiểu Ngọc. Người xưa có câu phụ nữ là nước, nhưng thư ký trưởng Đảng Hằng lại không thích lời này, nếu so sánh phụ nữ với nước, như vậy sẽ dễ dàng làm cho người ta nghĩ đến chuyện bơi lội. Hắn cảm thấy phụ nữ như ngọc thì đúng hơn, ít nhất thì phụ nữ cũng xinh đẹp như ngọc, một khối ngọc là kết tinh của linh khí thiên địa, tinh hoa của nhật nguyệt, vừa cứng rắn vừa đẹp đẽ, vừa cao thượng vừa ẩn giấu, rung động lòng người. Thế cho nên đàn ông có tình có nghĩa sẽ không bao giờ đành lòng từ chối, trừ khi có vấn đề hoặc thật sự như Liễu Hạ Huệ. Thế nhưng trong xã hội này còn có mấy người được như Liễu Hạ Huệ?
Hơn nữa đàn ông thật sự nên tung hoành trên đường danh lợi, phải chỉ điểm giang sơn, phải có địa vị, phải có tôn nghiêm, phải cho người phụ nữ của mình muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Phải làm sao cho mỗi ngày đều tiêu sái, không lo lắng chuyện tiền bạc, như vậy mới thật sự gọi là thành tựu.
Đảng Hằng không phải là người non nớt trong quan trường, khác biệt là hắn thật sự có lòng dạ sâu sắc. Tuy quan hệ với Ôn Tiểu Ngọc làm cho hắn trẻ ra rất nhiều, cũng có chút cảm giác nguy hiểm và sung sướng, thế nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu rất rõ: Có một người tình nhân như vậy giống như đang đùa với lửa, tuyệt đối không nên để lộ ra ngoài, nếu không chỉ cần có chút không cẩn thận sẽ là bia ngắm cho đối thủ.
Đảng Hằng làm quan và luôn nhớ kỹ một câu: Có ba điều một người làm quan cần quản chặt, một là cái miệng, hai là cái đuôi, ba là chuyện tình cảm.
Đảng Hằng tuy còn trẻ nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác trầm ổn, cẩn thân. Chỉ là bản thân hắn biết rõ, hắn không thể không quản lý chính mình thật tốt, chưa từng động vào ba thứ kia. Con người như vậy mới đáng sợ, không ham mê nữ sắc, có tài mà không tham tài, có dã tâm nhưng không quá lộ, giỏi bố trí sắp xếp, lại có đủ quan hệ biện chứng, như thế hắn mới có thể đi được đến ngày hôm nay.
Đảng Hằng cảm thấy nếu nhìn từ tình cảnh trước mắt, hoàn cảnh công tác của mình ở thành phố Đông Bộ là tương đối thỏa mãn. Dù hắn thật sự không quá tán thành những kế sách của Đổng Quốc Khánh, thế nhưng hắn không dám tỏ thái độ lung tung. Nguyên tắc cơ bản nhất của chính trị là phục tùng, phục tùng lại chính là căn cứ của quyền lực, quyền lực lớn thống trị quyền lực nhỏ, quyền lực nhỏ phục tùng quyền lực lớn, đây chính là triết học chính trị.
Nhìn vào sự trung thành của Đảng Hằng, hắn không phải là một người đơn giản. Hơn nữa Đổng Quốc Khánh là người tán thưởng vào trọng dụng hắn, cực kỳ coi trọng hắn, dù thế nào thì hắn cũng phải tận tâm tận lực công tác, trung thành với Đổng Quốc Khánh, chỉ như vậy tương lai mới bừng sáng.
Chỉ là trong mắt người hầu sẽ không có vĩ nhân, Đảng Hằng hiểu rất rõ về Đổng Quốc Khánh nên trong lòng vân chất giấu chút đau buồn. Hắn cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn trong lòng của bí thư Đổng Quốc Khánh chính là “Đã sinh Du sao lại còn sinh Lượng?”, đây thật sự rất bất đắc dĩ, thế nhưng đại nhân vật căn bản không biểu hiện tình cảm ra ngoài mặt, thế nên càng áp chế và bức bối hơn.
- À, nếu thật sự náo loạn, như vậy tôi cũng nên thừa nhận trách nhiệm tương quan.
Nhiếp Hạ Quân sờ sờ mũi rồi cười nói.
Vương Tử Quân muốn rót rượu cho Nhiếp Hạ Quân, lại bị Nhiếp Hạ Quân giữ lấy chai rượu, nhưng Vương Tử Quân mạnh hơn và giằng lại được. Nhiếp Hạ Quân vẫn không tha, lão dùng giọng chân thành nói:
- Tử Quân, đừng tưởng cả ngày tôi đều bận rộn không quan tâm đến cậu, thế nhưng tất cả tình huống đều đặt trong lòng. Cậu công tác và Đổng Quốc Khánh báo cáo, thế nhưng hắn ta không ôm được công của cậu, điều này tôi biết rõ. Chọn người hầu cần chú trọng ở chỗ biết người, những năm này tôi sắp xếp công tác cho cậu cũng khá nhiều, tất nhiên cũng cảm tạ sự giúp đỡ của cậu với công tác của tôi, bây giờ đến lượt tôi biểu hiện.
Nhiếp Hạ Quân gọi là biểu hiện chính là cảm tạ Vương Tử Quân, trước khi rời khỏi chức vụ ở tỉnh Sơn Nam có thể làm ra vài sự kiện, điều này thật sự làm cho trong lòng Nhiếp Hạ Quân giảm bớt nhiều ngột ngạt.
- Bí thư Truyền Thụy tuy không thể tiếp nhận được vị trí của tôi, nhưng nếu có thể tiếp nhận vị trí của chủ tịch Hào, như vậy cuộc sống của cậu sẽ khá giả hơn. Hôm nay hai ta đóng cửa nói chuyện, triết học làm quan của tôi là khát gần không hy vọng nước xa, chỉ cần bên cạnh có cỏ, nhất quyết không thể để cho thỏ chạy khắp núi, đây cũng chính là tâm huyết của tôi.
Nhiếp Hạ Quân gắp một miếng thức ăn, lão vừa chậm rãi nhai nuốt vừa nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy Nhiếp Hạ Quân đối đãi thành thật với mình như vậy thì trong lòng bùng lên cảm động và ấm áp, trong quan trường có thể nói vài câu tri tâm là quá ít, Nhiếp Hạ Quân có thể nói với hắn những lời như vậy, đủ để thấy sự chân thành. Nhưng cảm giác cảm động này nhanh chóng biến mất sạch sẽ, Vương Tử Quân biết rõ trên quan trường sẽ không có hữu nghị, tất cả đồng minh chỉ là vì lợi ích công cộng, điều này hắn biết rất rõ.
Cũng chính vì điều này mà trên quan trường càng có nhiều người tình nguyện thờ phụng nguyên tắc: “Ngã theo chiều gió, không có mẹ thì đến với mẹ người khác!” Đi trên con đường làm quan giống như đi trên con đường Thục Đạo của Lý Bạch, thục đạo khó đi, thật sự khó còn hơn lên trời. Trên con đường này đầy hoa tươi và bẫy rập, lại có đá ngầm ẩn sâu dưới mặt nước, có thuận lợi đến miền mơ ước, đến bờ bên kia hay không, tất cả đều phải dựa vào ngộ tính của mình. Hơn nữa bên kia có miền mơ ước hay không cũng chưa thể biết được.
Đối với Vương Tử Quân, nếu Lưu Tịnh tịnh có thể tiếp nhận vị trí chủ tịch của Hào Nhiếp Quân sẽ là một sắp xếp rất tốt, như vậy hắn cũng có thể nói là nước lên thuyền lên. Nhưng hắn thấy Thạch Kiên Quân vẫn là một lựa chọn rất tốt cho vị trí chủ tịch của Hào Nhất Phong.
- Bí thư Lưu bất động, để cho Thạch Kiên Quân đến tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh Sơn Nam, ngài cảm thấy làm vậy có tác dụng xúc tiến phát triển kinh tế của tỉnh Sơn Nam chúng ta không?
Vương Tử Quân khẽ đặt đũa xuống trầm giọng nói.
Thạch Kiên Quân? Nhiếp Hạ Quân nghe cái tên mà lập tức giật mình, vào lúc này lão hiểu rõ người vừa được Vương Tử Quân nói ra là ai. Năm xưa khi Thạch Kiên Quân còn công tác ở tỉnh Sơn Nam đã tranh đấu rất gay gắt, bây giờ quay lại sẽ từ bỏ ý đồ sao? Đây rõ ràng là đòn hồi mã thương, không những giẫm Tề Chính Hồng xuống dưới chân, còn làm cho đối phương trọng thương. Nhiếp Hạ Quân trầm ngâm một lúc lâu, lão cho ra kết luận là sẽ có một tình huống đấu tranh chính trị khủng bố xảy ra, chỉ sợ bão tố sấm sét sẽ bùng lên trên quan trường tỉnh Sơn Nam.
Nhiếp Hạ Quân nghĩ đến đây thì chậm rãi nâng ly rượu lên, vẻ mặt khá ngưng trọng:
- Chúc mừng chúng ta thành công.
- Tôi tin tưởng nhất định thành công.
Vương Tử Quân nâng ly cụng với Nhiếp Hạ Quân, lại dùng giọng trịnh trọng nói.
Khi hai người uống cạn ly rượu thì chai rượu quý được Nhiếp Hạ Quân cất kỹ cũng sạch sẽ.
Vương Tử Quân đi ra khỏi nhà Nhiếp Hạ Quân, hắn cũng không quay về khách sạn Đông Hồng ở thành phố Sơn Viên, trực tiếp về thành phố Đông Bộ. Ngày hôm sau hắn vào phòng làm việc, đã có một tờ báo viết về bài viết mà hắn từng xem trên máy bay.
Bài viết này có tựa đề không nói đến cây cầu Hà Kiều, thế nhưng luận chứng bên trong lại dùng cầu Hà Kiều làm ví dụ điển hình, nói cây cầu này căn bản không có vấn đề.
Vương Tử Quân tiện tay đặt tờ báo lên mặt bàn, hắn cũng không tiếp tục xem xét, hắn đã biết những phát triển của nó, vì thế bây giờ cũng không vội.
- Chủ tịch Vương, Lý Đông Lực tiên sinh muốn gặp ngài.
Triệu Quốc Lương khẽ gõ cửa đi vào, hắn khẽ lên tiếng báo cáo với Vương Tử Quân.
Lý Đông Lực? Vương Tử Quân chợt vô thức thầm nghĩ đến cái tên này, sau đó chợt nhớ đây là người bán đèn tiết kiệm điện. Lúc này đối phương có thể cùng đi với Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ, thật sự có thể dùng hai chữ trời sập để miêu tả tâm tình.
Lý Đông Lực nhận được sự đầu tư của tập đoàn Quân Thành, tất nhiên hắn phải ra sức phục vụ cho người bỏ tiền. Căn cứ vào những gì Tần Hồng Cẩm đã nói, Lý Đông Lực sẽ cùng theo Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ xem xét hoàn cảnh đầu tư.
Vương Tử Quân nghĩ đến đèn tiết kiệm năng lượng của Lý Đông Lực, hắn tất nhiên sẽ không chậm trễ với đối phương, vì vậy khoát tay với Triệu Quốc Lương:
- Quốc Lương, mời Lý tiên sinh vào.
Lúc này Lý Đông Lực mặc tây phục, giày tây, hắn đi đến trước mặt Vương Tử Quân, thật sự rất khí khái.
- Chào chủ tịch Vương, tôi muốn bàn với anh về vấn đề tiết kiệm năng lượng. Tôi cảm thấy thành phố Đông Bộ này không thích hợp để xây dựng nhà máy đèn tiết kiệm năng lượng, vì thành phẩm có giá hơi cao.
Lý Đông Lực rõ ràng không nhận ra Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân mặc tây trang, đầu tiên làm cho người ta sinh ra cảm giác nghiêm túc uy nghiêm, thế cho nên hắn căn bản không thể liên hệ vị chủ tịch thành phố này vơi cậu thanh niên trẻ tuổi đeo kính đen trước kia.
Vương Tử Quân đã làm tốt công tác quy hoạch chỉnh thể cho việc xây dựng nhà máy tiết kiệm năng lượng, tất cả đã xong, không ngờ bây giờ là vướng phải Lý Đông Lực.
- Theo lời Lý Đông Lực tiên sinh thì đó là thành phẩm gì? Có thể giải thích rõ ràng được không?
Vương Tử Quân khẽ hít vào một hơi thật sâu rồi nói.
Nếu như không phải nhà đầu tư muốn xây dựng nhà máy ở thành phố Đông Bộ, Lý Đông Lực dù thế nào cũng không theo đến đây. Bây giờ hắn thấy thành phố Đông Bộ căn bản không có công nghiệp chế tạo thủy tinh, thế là không nhịn được tìm đến Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, thứ cho tôi nói thẳng, mặc kệ sản xuất đèn gì cũng phải cần nguyên liệu thủy tinh. Bây giờ thành phố Đông Bộ chúng ta không có bất kỳ nhà máy nào chế tạo thủy tinh, vì vậy không phải giá cả thành phẩm sẽ đội lên sao?
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Vấn đề này ngài không cần lo lắng, chúng tôi đã có suy xét ở phương diện này. Lý tiên sinh có nhớ rõ đi đến đây cùng ngài có Triệu tiên sinh không? Tôi có thể nói cho ngài biết, bọn họ sẽ đưa nhà máy từ thành phố Nam Phương đến Đông Bộ, sản phẩm chủ yếu của bọn họ chính là thủy tinh.
- Đồng thời Lý tiên sinh, chúng tôi đã chuẩn bị mở một khu thủy tinh trong khu quy hoạch kỹ thuật cao để hỗ trợ sản xuất đèn tiết kiệm năng lượng, như vậy hoàn toàn có thể đáp ứng được vấn đề nguyên liệu sản xuất.
Lý Đông Lực nghe lời Vương Tử Quân, cuối cùng không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn rõ ràng là không quá tín nhiệm Vương Tử Quân. Nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không quan tâm, vì thời gian có thể chứng minh tất cả.
- Chủ tịch Vương!
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Triệu Quốc Lương và Lữ Hạ Cường đi vào. Lục Hữu Đại hớn hở ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, có tin tốt, tập đoàn Thần Hà và tập đoàn Thiên Giang đã quyết định đầu tư, hai nhà đều nói sẽ đầu tư năm trăm triệu để khai thác khoáng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, đối với thành phố Đông Bộ thì đây thật sự là một tin tức tốt. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó gõ ngón tay lên mặt bàn:
- Vấn đề đền bù đất đai xử trí thế nào?
- Đều dựa theo chính sách, điều này ngài cứ yên tâm. Chủ tịch Vương, xem ra để hai nhà bọn họ cạnh tranh là rất tốt, có vài vấn đề khó đàm phán nhưng lại được giải quyết nhanh gọn.
Lữ Hạ Cường rất hưng phấn, dù sao thì một hạng mục với độ khó cao đã được đàm phán xong, đối với hắn thì đây thật sự là một thành tích lớn.
Vương Tử Quân hiểu tâm tình của Lữ Hạ Cường, hắn cười cười nói:
- Anh Lữ đã khổ cực rồi, lần này đàm phán thành công, anh là công thần số một của thành phố Đông Bộ.
- Chủ tịch Vương, tôi là người ra tay làm ba việt vặt mà thôi, thực tế thì công tác khó khăn nhất là của ngài.
Lữ Hạ Cường là người biết chuyện, hắn biết rõ nếu lần này không có Vương Tử Quân bày mưu đặt kế, hắn nào dễ dàng hoàn thàn nhiệm vụ như vậy?
- Được rồi, hai người chúng ta nên dừng trò tâng bốc lẫn nhau ở đây, cũng là vì công tác mà thôi. Đúng rồi, thời gian ký kết đã được quyết định chưa? Vương Tử Quân khoát tay chặn Lữ Hạ Cường, sau đó trầm giọng hỏi.
- Còn chưa định ra, nhưng khi đàm phán thì hai công ty kia đều hy vọng có thể càng nhanh càng tốt.
Dù Lữ Hạ Cường đã có tính toán trong lòng, thế nhưng hắn làm quan nhiều năm, am hiểu sâu sắc đạo lý quan trường. Những chuyện này hắn cảm thấy Vương Tử Quân quyết định thì hay hơn, mình không thể nào tiến lên bao biện làm thay được. Dù Vương Tử Quân không nhất định sẽ quan tâm, thế nhưng lãnh đạo có nói hay không là một chuyện, anh nghĩ đến hay không lại là một chuyện khác.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi mới nói:
- Chuyện này anh báo cáo cho bí thư Đổng, để anh ấy quyết định thời gian.
Trong lòng Lữ Hạ Cường có hàng ngàn suy nghĩ, nhưng Vương Tử Quân lại làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc. Hắn không ngờ Vương Tử Quân lại ném công lao ra khỏi tay, đưa sang cho bí thư Đổng Quốc Khánh.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy quá rõ ràng, công lao này đã được quyết định, Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy, cho dù không làm gì thì cũng có một phần công lao. Hơn nữa phương diện quyết định thời gian ký kết hợp đồng này cực kỳ có thể diện, nhưng thực tế chỉ là thể diện mà thôi. Vương Tử Quân có thể nhượng bộ ở phương diện này, như vậy sẽ chẳng mất mát gì, ngược lại còn làm người ta cảm thấy rộng lượng.
- Vâng, chủ tịch Vương.
Lữ Hạ Cường đồng ý một tiếng, sau đó nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, anh xem khi nào thì thích hợp?
Lữ Hạ Cường nói như vậy, Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm, hắn thản nhiên nói:
- Càng nhanh càng tốt, dù sao thì kế tiếp chúng ta còn có nhiều hạng mục cần xử lý.
Mười phút sau Lữ Hạ Cường rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này gian phòng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ánh mắt Vương Tử Quân lại nhìn về phía tờ báo.
Nhưng lần này Vương Tử Quân xem xét vài tờ báo và chợt thất vọng, đáng lý ra lúc này phải có chút gì đó, nhưng lại là tình huống không chút động tĩnh. Vương Tử Quân xem hết tất cả các tờ báo, vẫn không có bất kỳ bài viết nào về cây cầu Hà Kiều ở tỉnh Sơn Nam.
Chẳng lẽ có biến cố gì xảy ra trong sự kiện này? Vương Tử Quân ngồi trên mặt ghế mà rơi vào trầm ngâm. Hắn muốn bấm số điện thoại gọi đi, hỏi xem Thạch Kiên Quân cuối cùng là có ý gì, thế nhưng cuối cùng vẫn buông tay.
Khi Vương Tử Quân trầm ngâm thì chuông điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, thấy người gọi điện thoại là Tần Hồng Cẩm.
- Sao vậy? Mới đó mà đã nhơ đến anh rồi à?
Vương Tử Quân áp chế tâm tình không tốt của mình, hắn dùng giọng ấm áp hỏi Tần Hồng Cẩm.
- Hừ, chỉ có quỷ mới nhớ anh.
Tần Hồng Cẩm cười mắng một câu, lúc này mới nghiêm mặt nói:
- Tử Quân, hôm nay em nghe nói một sự kiện, báo chiều Nam Phương đã thay tổng biên tập.
Sớm không thay muộn không đổi, lại thay người vào đúng thời điểm này, bên trong có ý nghĩa gì, rõ ràng là rất sâu xa.
- Thay người thì thay người, hì hì, bọn họ dù thay người thế nào cũng phải nịnh bợ tổng giám đốc Tần, nếu bọn họ dám chậm trễ, chúng ta sẽ chuyển phí quảng cáo ở báo chiều Nam Phương đến đài truyền hình, như vậy cho bọn họ khóc ròng.
Tuy Vương Tử Quân có chút không thoải mái nhưng vẫn áp chế áp lực trong lòng.
Tần Hồng Cẩm nghe tiếng cười của Vương Tử Quân, tảng đá trong lòng cũng thả lỏng không ít, nàng gắt giọng:
- Anh đúng là quá xấu, nhưng tăng định mức quảng cáo trên tivi cũng là một chuyện cần thiết.
Khi Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm đang trò chuyện với nhau, trong phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, thư ký trưởng văn phòng thị ủy Đảng Hằng đang dọn dẹp trà nước sau khi Lữ Hạ Cường rời đi. Hắn lên tiếng với Đổng Quốc Khánh:
- Bí thư Đổng, lần này chủ tịch Lữ đến rõ ràng là phụng mệnh mà đến.
Đổng Quốc Khánh uống trà, hắn bình tĩnh khoát tay chặn lời Đảng Hằng:
- Đảng Hằng, cũng không cần làm những thứ này, cậu là thư ký trưởng, công tác dọn dẹp cứ để cho thư ký.
Đảng Hằng cười nói:
- Bí thư Đổng, xem ngài nói kìa, tuy tôi có thêm chữ trưởng nhưng nói toạc ra chỉ là thủ lĩnh thư ký của ngài, nhiệm vụ hàng đầu là phục vụ cho ngài.
Đổng Quốc Khánh cười ha hả, hắn cũng không tranh cãi với Đảng Hằng ở phương diện này, chỉ thay đổi chủ đề:
- Thư ký trưởng Đảng, tôi cảm thấy hạng mục mỏ khoáng lần này khong những là chuyện lớn của thành phố Đông Bộ, còn là một sự kiện có lực ảnh hưởng sâu xa trong tỉnh. Cậu cho rằng nếu như tôi mời chủ tịch Tề đến tham gia nghi thức ký kết hợp đồng, như vậy hiệu quả sẽ thế nào?
Đảng Hằng chợt sững sờ, hắn không ngờ Đổng Quốc Khánh lại có tâm tư như vậy, không ngờ kéo cả phó chủ tịch thường vụ tỉnh là Tề Chính Hồng đi vào. Tuy hắn không tận mắt nhìn thấy, thế nhưng dựa vào tin tức bên ngoài thì biết Vương Tử Quân và phó chủ tịch thường vụ Tề Chính Hồng có khá nhiều xích mích.
Bây giờ mời Tề Chính Hồng tham gia công tác ký kết một hạng mục là công lao lớn của Vương Tử Quân, không phải làm cho Vương Tử Quân thêm ngột ngạt sao? Vương Tử Quân cho mời Đổng Quốc Khánh quyết định thời gian ký kết hợp đồng, Đảng Hằng cảm thấy đó là một cành ô liu rất tuyệt rồi.
Đảng Hằng nhìn gương mặt đắc ý vừa lòng của Đổng Quốc Khánh, hắn chợt sinh ra cảm giác có chút đau lòng. Nhưng hắn không thể không thừa nhận bí thư Đổng sắp xếp như vậy có tính toán rất sâu.
- Bí thư Đổng, chuyện này tôi cảm thấy chúng ta có nên đổi lãnh đạo tỉnh nào khác không? Ví dụ như chủ tịch Trương chẳng hạn?
Đảng Hằng trầm ngâm giây lát rồi nói ra ý nghĩ của mình.
Đổng Quốc Khánh nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó dùng ánh mắt sâu sắc nhìn thoáng qua Đảng Hằng, lại cười hỏi:
- Đảng Hằng, anh có phải cảm thấy tôi mời chủ tịch Tề là làm khó chủ tịch Vương không?
Tuy trong lòng có đáp án khẳng định nhưng Đảng Hằng cũng không dám xé toạc cửa sổ ra như thế. Hắn công tác trong văn phòng tỉnh ủy nhiều năm, cũng là thường xuyên tiếp xúc với các vị lãnh đạo là chuyên gia chính trị, thế cho nên mưa dầm thấm lâu, cũng xem như hiểu rõ nhiều điều về đạo quan trường. Tuy hắn và Đổng Quốc Khánh có quan hệ thân thiết, thế nhưng vẫn phải luôn chú trọng đúng mực, biết rõ khi nào có thể thẳng thắn, lúc nào không thể nói rõ.
- Bí thư Đổng, tôi không phải có ý kia, tôi...
Đảng Hằng còn chưa nói dứt lời thì đã bị Đổng Quốc Khánh khoát tay cản lại:
- Thư ký trưởng Đảng, tôi mời chủ tịch Tề thật sự có chút tư tâm, nhưng nếu nhìn từ phương diện tổng thể, vẫn vì muốn tốt cho thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
- Đảng Hằng, là một cán bộ hợp cách thì không những làm tốt công tác của mình, còn phải nhìn vào đại cục. Một người không biết đại cục thì sẽ căn bản không thể đi về vị trí quan trọng được.
Đảng Hằng không nói gì, hắn nghĩ về đại cục trong lời nói của Đổng Quốc Khánh, lại thầm nghĩ chẳng phải tin đồn kia là thật? Tề Chính Hồng có khả năng tiến lên làm chủ tịch tỉnh thay cho chủ tịch Hào Nhất Phong? Nếu là như vậy thì kế hoạch của Đổng Quốc Khánh có thể nói là một mũi tên trúng hai chim nhạn.
Dù là thế nào thì Đảng Hằng cũng không thích thú gì chiêu thức của Đổng Quốc Khánh.
- Bí thư Đổng, chuyện bí thư Nhiếp sắp rời khỏi tỉnh Sơn Nam có phải là thật không?
Đảng Hằng có chút do dự, cuối cùng cũng nói ra suy đoán của mình.
Đổng Quốc Khánh khoát tay áo nói:
- Thư ký trưởng Đảng, chúng ta không nên bàn luận nhiều về lãnh đạo, bí thư Nhiếp có đi hay không, chẳng phải chúng ta có thể định đoạt, tôi và cậu bây giờ không phải đại diện cho tổ chức.
Đảng Hằng nghe thấy lời nhấn mạnh của Đổng Quốc Khánh, hắn đã ngầm hiểu, biết rõ bí thư Đổng muốn nói gì. Hắn nghĩ đến thế cục mà Vương Tử Quân sắp đối mặt khi bí thư Nhiếp rời khỏi tỉnh Sơn Nam, hắn thật sự không có bao nhiêu cảm giác vui sướng. Tuy hắn và Vương Tử Quân thuộc về hai phái khác nhau, thế nhưng chính hắn thật sự rất bội phục vị chủ tịch trẻ tuổi Vương Tử Quân, chưa nói những thứ khác, phương diện xử lý vấn đề của tập đoàn Thần Hà cũng làm cho hắn cảm thấy mặc cảm.
Nhưng Đảng Hằng là người của Đổng Quốc Khánh, hắn là phụ tá đắc lực của bí thư Đổng, đây là sự thật không thể thay đổi. Cũng không phải hắn lo lắng với câu nói “trung thần không thờ hai chủ”, Đổng Quốc Khánh đối xử không tệ với hắn, nếu hắn đứng sang bên Vương Tử Quân, chỉ sợ cũng không thoát khỏi tay Đổng Quốc Khánh.
Cho dù Đảng Hằng bội phục Vương Tử Quân mạnh mẽ hơn Đổng Quốc Khánh, thế nhưng lề lối trong quan trường khó thay đổi, phải phục tùng.
Đảng Hằng lại nói chuyện vài câu với Đổng Quốc Khánh, sau đó Đổng Quốc Khánh cười nói:
- Cậu sắp xếp đi, ngày mai tôi sẽ về tỉnh thành mời chủ tịch Tề đến tham gia nghi thức ký kết. Đúng rồi, hôm nay nhất định phải liên hệ với thư ký của chủ tịch Tề.
Đảng Hằng lên tiếng đồng ý rồi rời khỏi phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh. Đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên, hắn nhìn số điện thoại quen thuộc, hắn nghĩ nghĩ thế nào lại tắt đi không nghe.
Đảng Hằng quay về phòng làm việc của mình, hắn lấy chiếc điện thoại từ trong ngăn kéo ra, hắn bấm số gọi đi. Một lát sau trong điện thoại truyền ra một âm thanh mềm mại:
- Anh bận rộn gì vậy? Sao không gọi điện thoại cho em?
Đảng Hằng có chút căm tức, nghĩ muốn trách nàng không nên gọi điện thoại cho mình vào thời gian làm việc, nhưng sau khi nghe giọng điệu yêu kiều có vài phần thức giận của nàng, hắn chợt cảm thấy đầu mình to ra, lại phải dùng giọng chi tiết nói:
- Vừa rồi anh đi gặp lãnh đạo, cho nên rất bận.
- Ôi, lúc nào cũng lãnh đạo này nọ, em nhớ anh...
Người gọi điện thoại cho thư ký trưởng Đảng Hằng cũng không phải ai khác, chính là người dẫn chương trình của đài truyền hình thành phố Đông Bộ tên là Ôn Tiểu Ngọc. Người xưa có câu phụ nữ là nước, nhưng thư ký trưởng Đảng Hằng lại không thích lời này, nếu so sánh phụ nữ với nước, như vậy sẽ dễ dàng làm cho người ta nghĩ đến chuyện bơi lội. Hắn cảm thấy phụ nữ như ngọc thì đúng hơn, ít nhất thì phụ nữ cũng xinh đẹp như ngọc, một khối ngọc là kết tinh của linh khí thiên địa, tinh hoa của nhật nguyệt, vừa cứng rắn vừa đẹp đẽ, vừa cao thượng vừa ẩn giấu, rung động lòng người. Thế cho nên đàn ông có tình có nghĩa sẽ không bao giờ đành lòng từ chối, trừ khi có vấn đề hoặc thật sự như Liễu Hạ Huệ. Thế nhưng trong xã hội này còn có mấy người được như Liễu Hạ Huệ?
Hơn nữa đàn ông thật sự nên tung hoành trên đường danh lợi, phải chỉ điểm giang sơn, phải có địa vị, phải có tôn nghiêm, phải cho người phụ nữ của mình muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Phải làm sao cho mỗi ngày đều tiêu sái, không lo lắng chuyện tiền bạc, như vậy mới thật sự gọi là thành tựu.
Đảng Hằng không phải là người non nớt trong quan trường, khác biệt là hắn thật sự có lòng dạ sâu sắc. Tuy quan hệ với Ôn Tiểu Ngọc làm cho hắn trẻ ra rất nhiều, cũng có chút cảm giác nguy hiểm và sung sướng, thế nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu rất rõ: Có một người tình nhân như vậy giống như đang đùa với lửa, tuyệt đối không nên để lộ ra ngoài, nếu không chỉ cần có chút không cẩn thận sẽ là bia ngắm cho đối thủ.
Đảng Hằng làm quan và luôn nhớ kỹ một câu: Có ba điều một người làm quan cần quản chặt, một là cái miệng, hai là cái đuôi, ba là chuyện tình cảm.
Đảng Hằng tuy còn trẻ nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác trầm ổn, cẩn thân. Chỉ là bản thân hắn biết rõ, hắn không thể không quản lý chính mình thật tốt, chưa từng động vào ba thứ kia. Con người như vậy mới đáng sợ, không ham mê nữ sắc, có tài mà không tham tài, có dã tâm nhưng không quá lộ, giỏi bố trí sắp xếp, lại có đủ quan hệ biện chứng, như thế hắn mới có thể đi được đến ngày hôm nay.
Đảng Hằng cảm thấy nếu nhìn từ tình cảnh trước mắt, hoàn cảnh công tác của mình ở thành phố Đông Bộ là tương đối thỏa mãn. Dù hắn thật sự không quá tán thành những kế sách của Đổng Quốc Khánh, thế nhưng hắn không dám tỏ thái độ lung tung. Nguyên tắc cơ bản nhất của chính trị là phục tùng, phục tùng lại chính là căn cứ của quyền lực, quyền lực lớn thống trị quyền lực nhỏ, quyền lực nhỏ phục tùng quyền lực lớn, đây chính là triết học chính trị.
Nhìn vào sự trung thành của Đảng Hằng, hắn không phải là một người đơn giản. Hơn nữa Đổng Quốc Khánh là người tán thưởng vào trọng dụng hắn, cực kỳ coi trọng hắn, dù thế nào thì hắn cũng phải tận tâm tận lực công tác, trung thành với Đổng Quốc Khánh, chỉ như vậy tương lai mới bừng sáng.
Chỉ là trong mắt người hầu sẽ không có vĩ nhân, Đảng Hằng hiểu rất rõ về Đổng Quốc Khánh nên trong lòng vân chất giấu chút đau buồn. Hắn cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn trong lòng của bí thư Đổng Quốc Khánh chính là “Đã sinh Du sao lại còn sinh Lượng?”, đây thật sự rất bất đắc dĩ, thế nhưng đại nhân vật căn bản không biểu hiện tình cảm ra ngoài mặt, thế nên càng áp chế và bức bối hơn.
/1843
|