Hạ Nham Châu rời khỏi phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh thì trực tiếp đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Đối với hắn thì Đổng Quốc Khánh tuy đã cho ra chỉ thị với sự kiện này, thế nhưng nó liên quan đến lái xe của Vương Tử Quân, hắn không thể không đến trưng cầu ý kiến của chủ tịch Vương. Vương Tử Quân nghe Hạ Nham Châu nói rõ ý nghĩ của Đổng Quốc Khánh, vẻ mặt không chút biến đổi, hắn cười cười với Hạ Nham Châu:
- Bí thư Hạ, chỉ thị của bí thư Dương lần này rất tốt, ý kiến của tôi là dù liên quan đến ai cũng phải điều tra đến cùng, dùng sự thật làm căn cứ, dùng phátp luật là thước đo, cho ra một câu trả lời xác thực với quần chúng nhân dân.
Hạ Nham Châu đến đây vốn tìm Vương Tử Quân nghĩ biện pháp, thế nhưng lúc này nghe được lời của Vương Tử Quân thì lập tức cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Vương Tử Quân nói ra những lời có vẻ theo sát Đổng Quốc Khánh, thế nhưng câu nói dùng sự thật làm căn cứ và dùng phát luật làm thước đo cũng không phải khách sáo. Hắn là bí thư ủy ban tư pháp, hắn là người có trí tuệ cao vời, hắn hiểu rõ ràng những lời của Vương Tử Quân. Đó chính là bất kể là ai, chỉ cần phạm pháp thì không nói gì hơn, nên xử lý thế nào thì cứ như vậy. Nghe qua thì có hương vị “quân pháp bất vị thân”, thế nhưng thực tế là gì thì hắn hiểu rõ ràng.
“Khoai lang nóng sao lại rơi lên tay mình?”
Hạ Nham Châu trầm ngâm giây lát, sau đó dùng giọng có chút do dự nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, bí thư Dương nói sự kiện lần này có liên quan đến hình tượng và hoàn cảnh kêu gọi đầu tư của thành phố chúng ta.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó khẽ cười nói:
- Bí thư Đổng nói đúng, kêu gọi đầu tư xúc tiến thành phố Đông Bộ phát triển, đây chính là một trong nhiệm vụ cực kỳ quan trọng của chúng ta vào thời điểm tới. Càng vào lúc này chúng ta càng phải kiến tạo hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp, càng phải nghiêm khắc đả kích những hành vi gây bất lợi cho quá trình kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ.
Hạ Nham Châu lúc này thật sự phát khổ, hắn nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, trong lòng thầm hiểu chủ tịch Vương có lẽ đã không tiếc lên ngựa đánh trận, bây giờ vấn đề của mình là đứng thành hàng. Nếu là trước đó hắn nhất định sẽ nghiêng về phía Vương Tử Quân, nhưng bây giờ Vương Tử Quân tuy vẫn mạnh mẽ nhưng cả tỉnh đang ở trong bầu không khí coi trọng quá trình kêu gọi đầu tư, lãnh đạo tuyến trên có lẽ sẽ ra tay can thiệp. Hắn thật sự có chút do dự, hắn ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân, chỉ thấy Vương Tử Quân vẫn trầm tĩnh ngồi bên cạnh mình, giống như chưa từng phát sinh bất kỳ sự việc gì. Vẻ mặt thản thiên của Vương Tử Quân thật sự làm cho hắn chột dạ.
- Anh Hạ, anh nên can đảm đi điều tra, có nhiều căn cứ chính xác như vậy, tôi cũng không tin có người trợn mắt nói lời bịa đặt.
Vương Tử Quân nói làm cho Hạ Nham Châu cảm thấy phát lạnh, hắn hiểu Vương Tử Quân đang lên tiếng cảnh báo mình không nên dây vào, nếu nói lời bẻ cong sự thật, cũng đừng trách chủ tịch Vương không khách khí. Hắn thầm nghĩ đến thủ đoạn của Vương Tử Quân, nếu chính mình để cho Vương Tử Quân bắt được cán dao thì xong đời. Hắn chậm rãi nhíu mày.
- Chủ tịch Vương, cơ quan công an chúng tôi luôn căn cứ vào sự thật và nói chuyện dựa trên sự thật.
Hạ Nham Châu trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Như vậy thì tốt, tôi tin tưởng bí thư Hạ nhất định sẽ nói chuyện theo đúng sự thật.
Vương Tử Quân nở nụ cười với Hạ Nham Châu, sau đó dùng giọng thản nhiên nói. Hạ Nham Châu rời đi, tất cả chỉ là mới bắt đầu. Sau khi Hạ Nham Châu rời khỏi phòng thì Đảng Hằng gọi điện thoại đến, thư ký trưởng Đảng rất khách khí với Vương Tử Quân, bây giờ cũng không ngoại lệ. Sau khi thăm hỏi Vương Tử Quân, Đảng Hằng nhanh chóng thông báo về cuộc họp vào tối nay. Vương Tử Quân chỉ nói một câu:
- Tôi biết rồi.
Vương Tử Quân nói hai câu khách khí với Đảng Hằng thì cúp điện thoại. Hắn thật sự không nói là chán ghét Đảng Hằng, người này dù do Đổng Quốc Khánh đưa đến nhưng nhân phẩm thật sự không tệ, nếu so sánh với một số người khác thì có khác biệt rất lớn. Lúc này mở hội nghị thường ủy, có lẽ lại nói về sự kiện của Thái Thần Bân, Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên mặt bàn, trong lòng thầm nghĩ như vậy. Trong ký ức của hắn tuy không có chút hình ảnh nào về sự kiện tập đoàn Thần Hà đầu tư vào thành phố Đông Bộ, thế nhưng hắn biết sau này giá cả khoáng sản sẽ tăng vùn vụt, sau đó có nhiều xí nghiệp tinh mắt mưu đồ tiến hành đầu tư khai thác mỏ.
“Ưu hóa hoàn cảnh đầu tư!”
Vương Tử Quân viết xuống vài chữ như vậy, sau đó tâm tư chợt xoay chuyển.
- Tút tút tút!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhấc điện thoại bấm nút nghe, bên trong vang lên giọng nói của Tần Hồng Cẩm:
- Chủ tịch Vương, em đây không phụ lòng ngài, đã liên lạc được với vài tờ báo rồi.
Vương Tử Quân cười cười, hắn khẽ nói:
- Vất vả cho em rồi.
- Làm việc vì ngài thì có gì mà vất vả hay không? Chỉ là hy vọng ngài có thể vung tay cho em vài lợi ích nho nhỏ mà thôi.
Tần Hồng Cẩm nở nụ cười quyến rũ nói, giọng điệu mềm mại tuyệt vời truyền vào trong tai Vương Tử Quân.
- Hừ, dám không thành thật trước mặt anh, coi chừng anh dùng cờ lê đánh em.
Vương Tử Quân thấy tâm tình của Tần Hồng Cẩm rất tốt, hắn cũng không khỏi học giọng điệu của đám thanh niên trên phim ảnh nghiêm túc nói.
- Đánh em bằng cờ lê? Anh cam lòng sao? À, dù anh đánh em bằng thứ gì thì em cũng chịu hết.
Giọng điệu của Tần Hồng Cẩm ngày càng nhỏ, càng như vậy lại càng làm cho người ta chấn động không thôi. Vương Tử Quân nghe âm thanh hấp dẫn của nàng, hắn thật sự không khỏi rung động, thật sự rất muốn dùng roi đánh nàng vài cái. Một ý nghĩ kỳ quái như vậy xuất hiện trong lòng, hắn nhấp một ngụm trà rồi trầm giọng nói:
- Cuối tuần này em đến Giang Thị nhé?
Tần Hồng Cẩm sao lại không rõ vì sao Vương Tử Quân nói mình đến thành phố Giang Thị? Nàng cười quyến rũ rồi nói:
- Em nhất định sẽ đến báo danh đúng giờ, nhưng anh cũng nên thương tiếc em một chút, có dùng roi thì cũng đánh nhẹ thôi nhé.
Vương Tử Quân nghe những lời tâm tình của Tần Hồng Cẩm thì tâm tình tốt hơn rất nhiều, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Hồng Cẩm, em giúp anh lưu ý một chút, để xem bên kia có xí nghiệp nào muốn khai thác mỏ không?
- Xí nghiệp khai thác mỏ?
Tần Hồng Cẩm trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Hai ngày trước em tham gia một buổi gặp mặt doanh nghiệp, có vài vị lãnh đạo công ty nói đến việc khai thác mỏ, đặc biệt là giám đốc Bành của tập đoàn Thiên Giang, anh ấy rất xem trọng những hạng mục khai thác mỏ.
Vương Tử Quân thật sự cảm thấy rất vui vì lúc ngủ có người gối đầu, hắn để Tần Hồng Cẩm tìm tư liệu về tập đoàn Thiên Giang. Hắn định nói về những chuyện khác, đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên.
- Chủ tịch đại nhân, anh cứ bận rộn đi, lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho ngài.
Tần Hồng Cẩm cũng nghe được tiếng chuông điện thoại, nàng hiểu ý cúp điện thoại. Chủ tịch Vương đang được tận hưởng những lời mật ngọt từ Tần Hồng Cẩm, bây giờ thật sự rất bực bội vì đối phương gọi đến không đúng lúc. Thế nhưng dù không thích thì hắn cũng phải áp chế tâm tình để nghe máy.
- Chủ tịch, tôi là Cẩm Hồ, ngài bây giờ có rảnh không?
Giọng điệu tràn đầy nụ cười của Lý Cẩm Hồ từ đầu dây bên kia truyền đến. Vương Tử Quân hiểu Lý Cẩm Hồ gọi đến làm gì, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Anh nói đi.
- Chủ tịch, tôi nghe nói người của tập đoàn Thần Hà sắp đi có phải không?
Lúc này Lý Cẩm Hồ bắt đầu trở nên nghiêm túc.
- Ai nói?
Vương Tử Quân tuy có chút hiểu biết về sự kiện này, thế nhưng hắn vẫn trầm giộng hỏi Lý Cẩm Hồ.
- Chủ tịch, bây giờ tin đồn này đã truyền khắp thành phố Đông Bộ, nói rằng người của tập đoàn Thần Hà căn bản không muốn đầu tư ở thành phố Đông Bộ chúng ta.
Lý Cẩm Hồ nói đến đây thì thay đổi chủ đề:
- Chủ tịch, sáng sớm tiểu tử Thái Thần Bân đã chạy vào thành phố tìm gặp người của tập đoàn Thần Hà để nói cho rõ ràng, nhưng lại bị tôi ngăn cản. Tôi cảm thấy nếu bây giờ cậu ta chạy đi, tôi cảm thấy nếu cậu ta đi thì chỉ sợ sẽ có hiệu quả phản nghịch.
- Anh nói cho tiểu tử kia rõ ràng, để cho cậu ta quay về thành thật công tác. Anh nói với cậu ấy thế này, cậu ta sẽ không có việc gì, sẽ chẳng có gì xảy ra cả.
Mục đích Lý Cẩm Hồ gọi điện thoại đến chính là cầu tình cho Thái Thần Bân, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì càng thêm yên tâm. Hắn vội vàng lên tiếng:
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho cậu ấy hiểu rõ ràng, quyết không cho cậu ấy tiếp tục tạo ra phiền phức.
- Vậy thì tốt.
Vương Tử Quân nói thêm vài câu với Lý Cẩm Hồ thì cúp điện thoại. Nhưng hôm nay giống như một ngày bận rộn, hắn vừa cúp điện thoại của Lý Cẩm Hồ thì Triệu Quốc Lương đã đi đến. Hắn dùng ánh mắt chú ý nhìn Vương Tử Quân, sau đó mới khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi thư ký trưởng Lưu của khối chính quyền tỉnh gọi điện thoại đến, yêu cầu ngài gọi điện thoại lại cho anh ấy.
Văn phòng khối chính quyền tỉnh có tám vị phó thư ký trưởng, thư ký trưởng Lưu ngoài là một vị thư ký trưởng thì còn là trưởng ban kêu gọi đầu tư của tỉnh Sơn Nam. Bây giờ thư ký trưởng Lưu gọi điện thoại đến, Vương Tử Quân không cần hỏi cũng biết ý nghĩ của đối phương. Hắn tiếp nhận số điện thoại Triệu Quốc Lương đưa đến, khẽ gật đầu, cũng không trực tiếp gọi điện thoại. Hắn cầm ly trà uống hai ngụm, sau đó nhấc văn kiện lên xem xét.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi thấy bí thư Đổng rời khỏi khu văn phòng thị ủy, người của đài truyền hình cũng đến, nghe nói bọn họ muốn đến khách sạn Đông Bộ.
Triệu Quốc Lương là thư ký của Vương Tử Quân, bâ giờ trên cơ bản là mắt tinh tai thính, luôn xem xét các sự việc xảy ra chung quanh. Tuy Vương Tử Quân không khích lệ hắn dò xét tin tức, thế nhưng hắn làm việc này rất chăm chú.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu ừ một tiếng, sau đó cũng không nói gì thêm.
- Chủ tịch Vương, Thái Thần Bân không có chuyện gì chứ?
Tuy Triệu Quốc Lương biết mình không nên hỏi vấn đề này, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được phải lên tiếng.
- Không có vấn đề gì.
Vương Tử Quân đọc qua văn kiện, sau đó hăn nhấc điện thoại bắt đầu bấm số. Triệu Quốc Lương lúc này chỉ hy vọng chủ tịch Vương nói không có việc gì, bây giờ nghe lãnh đạo nói trôi chảy như vậy, lại cảm thấy chủ tịch Vương xem sự việc quá đơn giản.
- Chào anh, xin hỏi anh có phải là thư ký trưởng Lưu không? Tôi là Vương Tử Quân của thành phố Đông Bộ.
Điện thoại nối thông, Vương Tử Quân tươi cười nói với đầu dây bên kia. Thư ký trưởng Lưu ở bên kia cũng rất nhiệt tình, sau khi nghe nói là Vương Tử Quân gọi điện thoại đến thì cười nói:
- Chủ tịch Vương, lúc này lại quấy rầy anh, tôi cũng có chút ngại ngùng. Thế này nhé, hôm nào anh đến thành phố Sơn Viên, tôi sẽ làm chủ mời khách một phen.
Khi Vương Tử Quân công tác ở tỉnh đoàn thì cũng có chút kết giao với thư ký trưởng Lưu này nhưng không tiếp xúc nhiều, thế nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào những tin tức bên ngoài để biết thư ký trưởng Lưu là người hiền lành, đối với những người này, lựa chọn tốt nhất chính là không cần đắc tội thì đừng nên đắc tội.
- Thư ký trưởng quá khách khí rồi, mời khách phải là tôi mới phải, nếu tôi để anh mời khách, người ta lại nói tôi không hiểu quy củ.
Hai người Vương Tử Quân và thư ký trưởng Lưu khách khí vài câu, sau đó thư ký trưởng Lưu mới nói:
- Cậu Tử Quân, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nhà đầu tư đã báo cho lãnh đạo tỉnh, chủ tịch Lý rất coi trọng sự việc này, vì vậy mới để tôi hỏi cậu xem có chuyện gì xảy ra?
- Cậu Vương, bây giờ tỉnh chúng ta đang đặt vấn đề kêu gọi đầu tư lên vị trí trọng yếu, lần này tập đoàn Thần Hà đến đầu tư chính là sự cố gắng rất lớn của lãnh đạo tỉnh, nếu cậu đánh mất thì cũng thật sự khó ăn nói với lãnh đạo.
Thư ký trưởng Lưu nói rất khách khí nhưng đã chỉ rõ vấn đề cho Vương Tử Quân, thế là Vương Tử Quân khẽ cười nói:
- Thư ký trưởng, chuyện này anh cứ yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không để cho ngài rơi vào tình huống khó xử.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.
Thư ký trưởng Lưu thở dài một hơi, hắn dù không có quan hệ với Vương Tử Quân, thế nhưng cũng biết vị chủ tịch Vương này là hạng người gì. Hắn cũng rất sợ vị chủ tịch này bất chấp tất cả làm cho sự việc náo loạn và rơi vào tình cảnh không thể nào thu thập được.
- Chủ tịch Vương, tôi thấy vào đúng thời điểm nên cho đám thương nhân kia chút thể diện, công tác luôn có chút uất ức, chỉ cần sự việc xảy ra và cậu không có tổn thất, như vậy tất cả đều vui vẻ.
Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không trả lời với câu nói trung dung của thư ký trưởng Lưu. Mà thư ký trưởng Lưu cũng cho rằng Vương Tử Quân cười như vậy là tiếp nhận lời đề nghị của mình, vì thế nói thêm vài câu thì cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại thì vương tử quân cũng suy xét lại lời nói của thư ký trưởng Lưu, đối với đa số người trong quan trường thì đó là một phương án tốt, nhưng hắn lại không muốn sử dụng nó. Hắn tuyệt đối không cho phép người ta thích làm gì người của mình thì làm. Nuốt răng vào bụng là một kế sách ẩn nhẫn rất tốt, thế nhưng nó không phải là tính cách của hắn.
- Lục tiên sinh, tôi thật sự xin lỗi vì những gì anh gặp phải, anh cứ yên tâm, thành phố Đông Bộ chúng tôi nhất định sẽ chú tâm điều tra, sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục.
Đổng Quốc Khánh nhìn Lục tiên sinh dán một mớ băng cá nhân trên mặt rồi trầm giọng nói. Lục tiên sinh này đứng trước mặt tổng giám đốc Trình như chuột thấy mèo, thế nhưng lúc này hắn dựa người lên ghế sa lông lại rất ngông nghênh. Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm với gượng mặt rất tức giận. Tổng giám đốc Trình lại nói:
- Bí thư Đổng, cám ơn ý tốt của anh, tôi rất vui khi có thể kết giao với một người như anh, nhưng tôi thật sự cảm thấy rất chán nản với hoàn cảnh đầu tư ở thành phố Đông Bộ. Đi ngoài đường cũng bị người ta đánh cho như vậy, nghĩ lại mà còn thấy thật sự sợ hãi.
- Bí thư Hạ, chỉ thị của bí thư Dương lần này rất tốt, ý kiến của tôi là dù liên quan đến ai cũng phải điều tra đến cùng, dùng sự thật làm căn cứ, dùng phátp luật là thước đo, cho ra một câu trả lời xác thực với quần chúng nhân dân.
Hạ Nham Châu đến đây vốn tìm Vương Tử Quân nghĩ biện pháp, thế nhưng lúc này nghe được lời của Vương Tử Quân thì lập tức cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Vương Tử Quân nói ra những lời có vẻ theo sát Đổng Quốc Khánh, thế nhưng câu nói dùng sự thật làm căn cứ và dùng phát luật làm thước đo cũng không phải khách sáo. Hắn là bí thư ủy ban tư pháp, hắn là người có trí tuệ cao vời, hắn hiểu rõ ràng những lời của Vương Tử Quân. Đó chính là bất kể là ai, chỉ cần phạm pháp thì không nói gì hơn, nên xử lý thế nào thì cứ như vậy. Nghe qua thì có hương vị “quân pháp bất vị thân”, thế nhưng thực tế là gì thì hắn hiểu rõ ràng.
“Khoai lang nóng sao lại rơi lên tay mình?”
Hạ Nham Châu trầm ngâm giây lát, sau đó dùng giọng có chút do dự nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, bí thư Dương nói sự kiện lần này có liên quan đến hình tượng và hoàn cảnh kêu gọi đầu tư của thành phố chúng ta.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó khẽ cười nói:
- Bí thư Đổng nói đúng, kêu gọi đầu tư xúc tiến thành phố Đông Bộ phát triển, đây chính là một trong nhiệm vụ cực kỳ quan trọng của chúng ta vào thời điểm tới. Càng vào lúc này chúng ta càng phải kiến tạo hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp, càng phải nghiêm khắc đả kích những hành vi gây bất lợi cho quá trình kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ.
Hạ Nham Châu lúc này thật sự phát khổ, hắn nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, trong lòng thầm hiểu chủ tịch Vương có lẽ đã không tiếc lên ngựa đánh trận, bây giờ vấn đề của mình là đứng thành hàng. Nếu là trước đó hắn nhất định sẽ nghiêng về phía Vương Tử Quân, nhưng bây giờ Vương Tử Quân tuy vẫn mạnh mẽ nhưng cả tỉnh đang ở trong bầu không khí coi trọng quá trình kêu gọi đầu tư, lãnh đạo tuyến trên có lẽ sẽ ra tay can thiệp. Hắn thật sự có chút do dự, hắn ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân, chỉ thấy Vương Tử Quân vẫn trầm tĩnh ngồi bên cạnh mình, giống như chưa từng phát sinh bất kỳ sự việc gì. Vẻ mặt thản thiên của Vương Tử Quân thật sự làm cho hắn chột dạ.
- Anh Hạ, anh nên can đảm đi điều tra, có nhiều căn cứ chính xác như vậy, tôi cũng không tin có người trợn mắt nói lời bịa đặt.
Vương Tử Quân nói làm cho Hạ Nham Châu cảm thấy phát lạnh, hắn hiểu Vương Tử Quân đang lên tiếng cảnh báo mình không nên dây vào, nếu nói lời bẻ cong sự thật, cũng đừng trách chủ tịch Vương không khách khí. Hắn thầm nghĩ đến thủ đoạn của Vương Tử Quân, nếu chính mình để cho Vương Tử Quân bắt được cán dao thì xong đời. Hắn chậm rãi nhíu mày.
- Chủ tịch Vương, cơ quan công an chúng tôi luôn căn cứ vào sự thật và nói chuyện dựa trên sự thật.
Hạ Nham Châu trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Như vậy thì tốt, tôi tin tưởng bí thư Hạ nhất định sẽ nói chuyện theo đúng sự thật.
Vương Tử Quân nở nụ cười với Hạ Nham Châu, sau đó dùng giọng thản nhiên nói. Hạ Nham Châu rời đi, tất cả chỉ là mới bắt đầu. Sau khi Hạ Nham Châu rời khỏi phòng thì Đảng Hằng gọi điện thoại đến, thư ký trưởng Đảng rất khách khí với Vương Tử Quân, bây giờ cũng không ngoại lệ. Sau khi thăm hỏi Vương Tử Quân, Đảng Hằng nhanh chóng thông báo về cuộc họp vào tối nay. Vương Tử Quân chỉ nói một câu:
- Tôi biết rồi.
Vương Tử Quân nói hai câu khách khí với Đảng Hằng thì cúp điện thoại. Hắn thật sự không nói là chán ghét Đảng Hằng, người này dù do Đổng Quốc Khánh đưa đến nhưng nhân phẩm thật sự không tệ, nếu so sánh với một số người khác thì có khác biệt rất lớn. Lúc này mở hội nghị thường ủy, có lẽ lại nói về sự kiện của Thái Thần Bân, Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên mặt bàn, trong lòng thầm nghĩ như vậy. Trong ký ức của hắn tuy không có chút hình ảnh nào về sự kiện tập đoàn Thần Hà đầu tư vào thành phố Đông Bộ, thế nhưng hắn biết sau này giá cả khoáng sản sẽ tăng vùn vụt, sau đó có nhiều xí nghiệp tinh mắt mưu đồ tiến hành đầu tư khai thác mỏ.
“Ưu hóa hoàn cảnh đầu tư!”
Vương Tử Quân viết xuống vài chữ như vậy, sau đó tâm tư chợt xoay chuyển.
- Tút tút tút!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhấc điện thoại bấm nút nghe, bên trong vang lên giọng nói của Tần Hồng Cẩm:
- Chủ tịch Vương, em đây không phụ lòng ngài, đã liên lạc được với vài tờ báo rồi.
Vương Tử Quân cười cười, hắn khẽ nói:
- Vất vả cho em rồi.
- Làm việc vì ngài thì có gì mà vất vả hay không? Chỉ là hy vọng ngài có thể vung tay cho em vài lợi ích nho nhỏ mà thôi.
Tần Hồng Cẩm nở nụ cười quyến rũ nói, giọng điệu mềm mại tuyệt vời truyền vào trong tai Vương Tử Quân.
- Hừ, dám không thành thật trước mặt anh, coi chừng anh dùng cờ lê đánh em.
Vương Tử Quân thấy tâm tình của Tần Hồng Cẩm rất tốt, hắn cũng không khỏi học giọng điệu của đám thanh niên trên phim ảnh nghiêm túc nói.
- Đánh em bằng cờ lê? Anh cam lòng sao? À, dù anh đánh em bằng thứ gì thì em cũng chịu hết.
Giọng điệu của Tần Hồng Cẩm ngày càng nhỏ, càng như vậy lại càng làm cho người ta chấn động không thôi. Vương Tử Quân nghe âm thanh hấp dẫn của nàng, hắn thật sự không khỏi rung động, thật sự rất muốn dùng roi đánh nàng vài cái. Một ý nghĩ kỳ quái như vậy xuất hiện trong lòng, hắn nhấp một ngụm trà rồi trầm giọng nói:
- Cuối tuần này em đến Giang Thị nhé?
Tần Hồng Cẩm sao lại không rõ vì sao Vương Tử Quân nói mình đến thành phố Giang Thị? Nàng cười quyến rũ rồi nói:
- Em nhất định sẽ đến báo danh đúng giờ, nhưng anh cũng nên thương tiếc em một chút, có dùng roi thì cũng đánh nhẹ thôi nhé.
Vương Tử Quân nghe những lời tâm tình của Tần Hồng Cẩm thì tâm tình tốt hơn rất nhiều, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Hồng Cẩm, em giúp anh lưu ý một chút, để xem bên kia có xí nghiệp nào muốn khai thác mỏ không?
- Xí nghiệp khai thác mỏ?
Tần Hồng Cẩm trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Hai ngày trước em tham gia một buổi gặp mặt doanh nghiệp, có vài vị lãnh đạo công ty nói đến việc khai thác mỏ, đặc biệt là giám đốc Bành của tập đoàn Thiên Giang, anh ấy rất xem trọng những hạng mục khai thác mỏ.
Vương Tử Quân thật sự cảm thấy rất vui vì lúc ngủ có người gối đầu, hắn để Tần Hồng Cẩm tìm tư liệu về tập đoàn Thiên Giang. Hắn định nói về những chuyện khác, đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên.
- Chủ tịch đại nhân, anh cứ bận rộn đi, lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho ngài.
Tần Hồng Cẩm cũng nghe được tiếng chuông điện thoại, nàng hiểu ý cúp điện thoại. Chủ tịch Vương đang được tận hưởng những lời mật ngọt từ Tần Hồng Cẩm, bây giờ thật sự rất bực bội vì đối phương gọi đến không đúng lúc. Thế nhưng dù không thích thì hắn cũng phải áp chế tâm tình để nghe máy.
- Chủ tịch, tôi là Cẩm Hồ, ngài bây giờ có rảnh không?
Giọng điệu tràn đầy nụ cười của Lý Cẩm Hồ từ đầu dây bên kia truyền đến. Vương Tử Quân hiểu Lý Cẩm Hồ gọi đến làm gì, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Anh nói đi.
- Chủ tịch, tôi nghe nói người của tập đoàn Thần Hà sắp đi có phải không?
Lúc này Lý Cẩm Hồ bắt đầu trở nên nghiêm túc.
- Ai nói?
Vương Tử Quân tuy có chút hiểu biết về sự kiện này, thế nhưng hắn vẫn trầm giộng hỏi Lý Cẩm Hồ.
- Chủ tịch, bây giờ tin đồn này đã truyền khắp thành phố Đông Bộ, nói rằng người của tập đoàn Thần Hà căn bản không muốn đầu tư ở thành phố Đông Bộ chúng ta.
Lý Cẩm Hồ nói đến đây thì thay đổi chủ đề:
- Chủ tịch, sáng sớm tiểu tử Thái Thần Bân đã chạy vào thành phố tìm gặp người của tập đoàn Thần Hà để nói cho rõ ràng, nhưng lại bị tôi ngăn cản. Tôi cảm thấy nếu bây giờ cậu ta chạy đi, tôi cảm thấy nếu cậu ta đi thì chỉ sợ sẽ có hiệu quả phản nghịch.
- Anh nói cho tiểu tử kia rõ ràng, để cho cậu ta quay về thành thật công tác. Anh nói với cậu ấy thế này, cậu ta sẽ không có việc gì, sẽ chẳng có gì xảy ra cả.
Mục đích Lý Cẩm Hồ gọi điện thoại đến chính là cầu tình cho Thái Thần Bân, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì càng thêm yên tâm. Hắn vội vàng lên tiếng:
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho cậu ấy hiểu rõ ràng, quyết không cho cậu ấy tiếp tục tạo ra phiền phức.
- Vậy thì tốt.
Vương Tử Quân nói thêm vài câu với Lý Cẩm Hồ thì cúp điện thoại. Nhưng hôm nay giống như một ngày bận rộn, hắn vừa cúp điện thoại của Lý Cẩm Hồ thì Triệu Quốc Lương đã đi đến. Hắn dùng ánh mắt chú ý nhìn Vương Tử Quân, sau đó mới khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi thư ký trưởng Lưu của khối chính quyền tỉnh gọi điện thoại đến, yêu cầu ngài gọi điện thoại lại cho anh ấy.
Văn phòng khối chính quyền tỉnh có tám vị phó thư ký trưởng, thư ký trưởng Lưu ngoài là một vị thư ký trưởng thì còn là trưởng ban kêu gọi đầu tư của tỉnh Sơn Nam. Bây giờ thư ký trưởng Lưu gọi điện thoại đến, Vương Tử Quân không cần hỏi cũng biết ý nghĩ của đối phương. Hắn tiếp nhận số điện thoại Triệu Quốc Lương đưa đến, khẽ gật đầu, cũng không trực tiếp gọi điện thoại. Hắn cầm ly trà uống hai ngụm, sau đó nhấc văn kiện lên xem xét.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi thấy bí thư Đổng rời khỏi khu văn phòng thị ủy, người của đài truyền hình cũng đến, nghe nói bọn họ muốn đến khách sạn Đông Bộ.
Triệu Quốc Lương là thư ký của Vương Tử Quân, bâ giờ trên cơ bản là mắt tinh tai thính, luôn xem xét các sự việc xảy ra chung quanh. Tuy Vương Tử Quân không khích lệ hắn dò xét tin tức, thế nhưng hắn làm việc này rất chăm chú.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu ừ một tiếng, sau đó cũng không nói gì thêm.
- Chủ tịch Vương, Thái Thần Bân không có chuyện gì chứ?
Tuy Triệu Quốc Lương biết mình không nên hỏi vấn đề này, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được phải lên tiếng.
- Không có vấn đề gì.
Vương Tử Quân đọc qua văn kiện, sau đó hăn nhấc điện thoại bắt đầu bấm số. Triệu Quốc Lương lúc này chỉ hy vọng chủ tịch Vương nói không có việc gì, bây giờ nghe lãnh đạo nói trôi chảy như vậy, lại cảm thấy chủ tịch Vương xem sự việc quá đơn giản.
- Chào anh, xin hỏi anh có phải là thư ký trưởng Lưu không? Tôi là Vương Tử Quân của thành phố Đông Bộ.
Điện thoại nối thông, Vương Tử Quân tươi cười nói với đầu dây bên kia. Thư ký trưởng Lưu ở bên kia cũng rất nhiệt tình, sau khi nghe nói là Vương Tử Quân gọi điện thoại đến thì cười nói:
- Chủ tịch Vương, lúc này lại quấy rầy anh, tôi cũng có chút ngại ngùng. Thế này nhé, hôm nào anh đến thành phố Sơn Viên, tôi sẽ làm chủ mời khách một phen.
Khi Vương Tử Quân công tác ở tỉnh đoàn thì cũng có chút kết giao với thư ký trưởng Lưu này nhưng không tiếp xúc nhiều, thế nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào những tin tức bên ngoài để biết thư ký trưởng Lưu là người hiền lành, đối với những người này, lựa chọn tốt nhất chính là không cần đắc tội thì đừng nên đắc tội.
- Thư ký trưởng quá khách khí rồi, mời khách phải là tôi mới phải, nếu tôi để anh mời khách, người ta lại nói tôi không hiểu quy củ.
Hai người Vương Tử Quân và thư ký trưởng Lưu khách khí vài câu, sau đó thư ký trưởng Lưu mới nói:
- Cậu Tử Quân, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nhà đầu tư đã báo cho lãnh đạo tỉnh, chủ tịch Lý rất coi trọng sự việc này, vì vậy mới để tôi hỏi cậu xem có chuyện gì xảy ra?
- Cậu Vương, bây giờ tỉnh chúng ta đang đặt vấn đề kêu gọi đầu tư lên vị trí trọng yếu, lần này tập đoàn Thần Hà đến đầu tư chính là sự cố gắng rất lớn của lãnh đạo tỉnh, nếu cậu đánh mất thì cũng thật sự khó ăn nói với lãnh đạo.
Thư ký trưởng Lưu nói rất khách khí nhưng đã chỉ rõ vấn đề cho Vương Tử Quân, thế là Vương Tử Quân khẽ cười nói:
- Thư ký trưởng, chuyện này anh cứ yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không để cho ngài rơi vào tình huống khó xử.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.
Thư ký trưởng Lưu thở dài một hơi, hắn dù không có quan hệ với Vương Tử Quân, thế nhưng cũng biết vị chủ tịch Vương này là hạng người gì. Hắn cũng rất sợ vị chủ tịch này bất chấp tất cả làm cho sự việc náo loạn và rơi vào tình cảnh không thể nào thu thập được.
- Chủ tịch Vương, tôi thấy vào đúng thời điểm nên cho đám thương nhân kia chút thể diện, công tác luôn có chút uất ức, chỉ cần sự việc xảy ra và cậu không có tổn thất, như vậy tất cả đều vui vẻ.
Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không trả lời với câu nói trung dung của thư ký trưởng Lưu. Mà thư ký trưởng Lưu cũng cho rằng Vương Tử Quân cười như vậy là tiếp nhận lời đề nghị của mình, vì thế nói thêm vài câu thì cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại thì vương tử quân cũng suy xét lại lời nói của thư ký trưởng Lưu, đối với đa số người trong quan trường thì đó là một phương án tốt, nhưng hắn lại không muốn sử dụng nó. Hắn tuyệt đối không cho phép người ta thích làm gì người của mình thì làm. Nuốt răng vào bụng là một kế sách ẩn nhẫn rất tốt, thế nhưng nó không phải là tính cách của hắn.
- Lục tiên sinh, tôi thật sự xin lỗi vì những gì anh gặp phải, anh cứ yên tâm, thành phố Đông Bộ chúng tôi nhất định sẽ chú tâm điều tra, sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục.
Đổng Quốc Khánh nhìn Lục tiên sinh dán một mớ băng cá nhân trên mặt rồi trầm giọng nói. Lục tiên sinh này đứng trước mặt tổng giám đốc Trình như chuột thấy mèo, thế nhưng lúc này hắn dựa người lên ghế sa lông lại rất ngông nghênh. Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm với gượng mặt rất tức giận. Tổng giám đốc Trình lại nói:
- Bí thư Đổng, cám ơn ý tốt của anh, tôi rất vui khi có thể kết giao với một người như anh, nhưng tôi thật sự cảm thấy rất chán nản với hoàn cảnh đầu tư ở thành phố Đông Bộ. Đi ngoài đường cũng bị người ta đánh cho như vậy, nghĩ lại mà còn thấy thật sự sợ hãi.
/1843
|