Vương Tử Quân tiếp tục ăn uống, những người khác thì mắt lớn mắt nhỏ nhìn ông cụ, tuy ông cụ đã lên tiếng nhưng cũng không ai dám tùy tiện làm theo.
Tô Anh lén giơ ngón tay cái lên với Vương Tử Quân, coi như tỏ ra tôn kính người anh dám khiêu chiến quyền uy của ông nội.
Ông cụ nhìn bộ dạng ăn như sói như hổ, và hết cơm vào miệng của Vương Tử Quân, trên mặt không khỏi lộ ra chút vui vẻ. Không biết ông lão cười vì con cháu ăn mạnh, hay vì biểu hiện gan dạ sáng suốt của cháu.
- Báo cáo ông nội, Vương Tử Quân đã ăn xong.
Vương Tử Quân vừa rồi khỏi bàn ăn thì nghiêm người nghịch ngợm kính lễ với ông cụ.
Những người trong nhà đều nở nụ cười, ông nội cũng cười, Vương Quang Vinh ở bên cạnh lại nhíu mày. Lão thầm nghĩ, con mình làm sao vậy? Mới đi đến xã Tây Hà Tử được một tháng mà đã từ một thư sinh nho nhã thành một tên người giỏi mồm mép sao? Nhưng lão thấy nụ cười vui vẻ của ông cụ, cũng chỉ có thể đem chút buồn bực như vậy nén xuống đáy lòng.
Vương Ái Hồng và hai chị dâu nhanh nhẹn dọn sạch bàn, sau đó cắt dưa hấu thành những miếng vừa phải, dọn lên bàn và đặt cả tăm bên cạnh, đồng thời cũng pha một bình trà thơm.
- Bố, bố xem, con thiếu chút nữa thì quên, chủ tịch tỉnh có nói ngày mai sẽ đến thăm bố.
Vương Giải Phóng cẩn thận nói với ông cụ.
Ba chữ chủ tịch tỉnh rơi vào trong tai làm cho Vương Tử Quân nhíu mày, kiếp trước cũng vì vị chủ tịch Tôn kia thất bại mà làm cho Vương gia lụi bại sau khi ông cụ qua đời. Có một lần Vương Giải Phóng bệnh nặng, Vương Tử Quân đến thăm, không ngờ lúc này Vương Giải Phóng lại mở miệng mắng chủ tịch Tôn, người mà trước đó lão luôn xem như đấng cứu thế.
Ông cụ gật đầu, không nói gì, năm xưa khi lão còn tại vị thì chủ tịch Tôn còn đang trên đường phát triển, tình huống bây giờ đã biến đổi, địa vị hai bên thật sự có biến hóa không nhỏ.
Thấy ông cụ không nói gì thì Vương Giải Phóng có hơi cau mày, trong lòng có chút thất vọng, cũng không dám nói lời dị nghị với ông cụ.
- Bí thư Lâm vẫn khỏe chứ?
Ông cụ trầm ngâm một lát rồi đột nhiên lên tiếng.
- Bí thư Lâm vẫn khỏe.
Vương Giải Phóng nói, khóe miệng có chút khinh thường, hắn là tâm phúc của chủ tịch tỉnh, hơn nữa có lực ảnh hưởng của ông cụ, tất nhiên hắn sẽ có tiền vốn để kiêu ngạo.
Vương Giải Phóng nói như nước chảy mây trôi, nhưng Vương Tử Quân biết vị bí thư Lâm kia không những hậu trường mạnh mẽ, bản thân còn là người thủ đoạn cao siêu. Chủ tịch Tôn là người phát triển nhiều năm nhưng vẫn phải ảm đạm xuống đài dưới tay bí thư Lâm, tất nhiên cái này cũng có liên quan lớn đến nguyên nhân đám thủ hạ của chủ tịch Tôn không được sạch sẽ cho lắm.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống bí thư Lâm sau này thăng chức rất nhanh, hắn dù muốn để gia tộc hưng thịnh, không thể cứ dùng ngoại lực, nhưng dù sao thì việc nắm bắt những tư chất như vậy sẽ rất có lợi cho sự phát triển sau này.
Vương Tử Quân nghĩ đến bí thư Lâm mà không khỏi nghĩ đến kế hoạch mình vạch ra trước đó, thế cho nên có hơi thất thần.
- Tử Hoa, nói với ông nội của con đi, nói con đang công tác ở văn phòng khối chính quyền tỉnh.
Vương Giải Phóng thấy ông cụ phản ứng lãnh đạm thì lập tức nói lảng sang chuyện khác, tranh thủ thời gian nhắc nhở đứa con bên cạnh.
Vương Tử Hoa năm nay vừa tốt nghiệp đại học, được Vương Giải Phóng sắp xếp vào văn phòng khối chính quyền tỉnh. Trong nhà có người làm quan, hơn nữa còn có Vương gia là cây đại thụ che chở, đồng thời bản thân Vương Tử Hoa cũng là người giỏi nhìn mặt nói chuyện, co dãn tốt, thế nên cũng phát triển khá mạnh.
Nhưng Vương Tử Hoa đứng trước mặt ông nội lại rất thận trọng, hắn thấy bố mình liếc mắt thì vội vàng đứng lên dùng giọng cung kính nói:
- Ông nội, một tháng qua cháu công tác trong văn phòng khối chính quyền tỉnh, chủ yếu là học tập, đồng thời cũng làm vài công tác, vừa làm vừa học. Vài ngày trước cháu được phó phòng Lý thông báo khen ngợi, anh ấy nói gần đây sẽ phân trọng trách cho cháu, để cháu tạm thời làm một phó khoa, chủ trì công tác.
Vương Tử Hoa giống như có chuẩn bị, theo như Tô Anh suy đoán, có lẽ phần báo cáo kia đã được Vương Tử Hoa luyện tập ở nhà không biết bao nhiêu lần.
Vương Giải Phóng nghe thấy con trai báo cáo thì nụ cười trên mặt càng sáng lạn, càng thêm đắc ý với những biểu hiện của con mình. Dù thành tích của con chủ yếu là dựa vào Vương gia, nhưng dù sao cũng có chút cố gắng của bản thân chứ?
- Bố, Tử Hoa từ nhỏ đã thông minh, lại an tâm chịu khó, chủ tịch Tôn nói để nó rèn luyện thêm một thời gian, sẽ điều lên làm thư ký.
Vương Giải Phóng vung tay lên ném ra một quả bom.
- Thư ký của chủ tịch tỉnh? Hì hì, Tử Hoa xem như tương lai vô hạn.
Tô Thuận Tân lại nói ra một lời rất sinh động.
- Hừ, làm thư ký cho chủ tịch Tôn sao? Nó còn non lắm, nên nhớ kỹ một câu, dục tốc bất đạt, dù là cái gì thì cũng phải đi trên con đường thực tế, đi từng bước để lại dấu chân của mình, phải dựa vào năng lực của bản thân.
Khi Vương Tử Hoa còn đang thỏa thuê mãn nguyện thì ông cụ chợt dùng giọng không vui nói.
Lời nói của ông cụ giống như một chậu nước lạnh giội lên đầu Vương Giải Phóng, dù lão rất mất hứng nhưng cũng không dám phản đối, môi mấp máy nhưng không nói gì. Lão chỉ cố gắng bày ra nụ cười khô cứng, sau đó mới cẩn thận nói:
- Bố dạy bảo rất đúng, con xin khắc ghi!
- À, thế này đi, cậu chào hỏi cho khối văn phòng tỉnh, nó là một sinh viên mới ra trường, cho chủ trì công tác thì lấy gì phục chúng? Cấp phó khoa thì nhận được, vì Tử Hoa còn phải học tập, nó còn phải trả giá nhiều, khi chính thức dung nhập vào công tác sẽ cho xuống cơ sở rèn luyện, như vậy mới học được những công tác chân thật, mới sống yên ổn, mới có tương lai hứa hẹn.
Ông cụ phất tay rồi lạnh mặt nói.
Vương Tử Hoa bị ông nội nói cho xấu hổ vô cùng, gương mặt đỏ bừng như một đứa bé làm sai, hận không thể tìm lỗ chui vào. Vì ông cụ lên tiếng nên những người còn lại cũng tỏ ra xấu hổ, không biết nói gì cho phải.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt buồn rầu của Nhị thúc mà thầm nghĩ, dù Nhị thúc khôn khéo nhưng đặt lên những chuyện đại sự thì vẫn chỉ vì cái trước mắt, nuông chiều sinh hư. Hắn thấy ông cụ phê bình Vương Tử Hoa thực tế chính là bảo vệ con cháu, Vương Tử Hoa vừa mới đến đơn vị công tác, bây giờ nếu được thăng chức thì quá nóng vội rồi.
- Tử Quân, cháu đã xuống xã công tác được hơn một tháng, cháu nói rõ tình huống công tác cho ông nghe xem nào?
Vương Giải Phóng lạnh mặt nhìn Vương Tử Quân, vẻ mặt khẽ động, sau đó nói.
Vương Giải Phóng lên tiếng thì Vương Tử Quân hiểu ngay, Nhị thúc tuy có ý tốt nhưng cũng muốn so sánh.
- Nhị đệ, thôi đi, Tử Quân mới đến xã Tây Hà Tử được một tháng, có gì để nói chứ?
Khi Vương Tử Quân trầm ngâm chuẩn bị lên tiếng thì Vương Quang Vinh chợt mở miệng nói.
Vương Tử Quân quay đầu nhìn bố, dưới tình huống bình thường, khi nói đến chuyện liên quan đến quan trường thì bố mình thường không chen vào, bây giờ cắt ngang lời em trai, rõ ràng muốn giải vây cho con trai.
- Này, đại ca, dù tốt xấu thế nào thì nói với bố cũng tốt cả thôi. Nếu Tử Quân xuống cơ sở bị người ta ức hiếp, như vậy em cũng không đồng ý. Tử Quân, cháu hãy nói mình triển khai mở rộng công tác ở dưới xã cho ông nội nghe đi.
Vương Quang Vinh dù là đại ca nhưng vì không có địa vị chính trị mà Vương Giải Phóng lại là phó phòng nhân sự tỉnh, thế cho nên Vương Giải Phóng căn bản không xem nặng lời nói của anh mình.
Vương Quang Vinh đối mặt với xu thế ép sát của em trai, vẻ mặt không khỏi biến đổi, lập tức chuẩn bị sẵn sàng, dù để ông cụ mắng cũng không muốn làm con trai khó xử. Lão cũng không muốn con trai trở tay không kịp, con mình mới xuống xã một tháng, còn chưa quen thuộc tình huống, có gì để triển khai mở rộng công tác.
- Nhị ca, bình thường ai cũng bề bộn, hôm nay khó có cơ hội gặp mặt, đừng trò chuyện công tác làm gì.
Vương Ái Hồng thấy hai anh đang tranh chấp thì chạy ra hòa giải.
Ông cụ thấy hai con đối thoại với nhau thì nhắm mắt lại, lúc này nghe Vương Ái Hồng nhắc nhở thì chuẩn bị mở miệng nói.
Vương Tử Quân nãy giờ luôn xem xét vẻ mặt của ông nội, đúng lúc này hắn mở miệng nói:
- Ông nội, một tháng qua việc cháu muốn làm nhất chính là về xin lỗi ông. Trước đó ông cho cháu xuống xã, cháu cực kỳ bức bối, đầy bụng bực tức, nhưng đến khi cháu chính thức tiến vào trong công tác, cháu mới hiểu tâm ý của ông, mà ông cũng đặt cháu xuống đúng chỗ.
Ông cụ gật đầu liên tiếp có vẻ kích động, hai mắt híp lại, bên trong ẩn giấu nhiều ý nghĩa. Vương Tử Quân cũng đã sớm cảm thấy mắt ươn ướt, hắn trọng sinh, một lời xin lỗi của đứa cháu bất hiếu với ông nội cũng xem như tới quá muộn.
Vương Tử Quân nhìn thẳng vào ông nội, hắn tiếp tục dùng giọng đâu ra đấy để báo cáo:
- Xã Tây Hà Tử phần lớn là đồng bằng, ngoài thôn Hồng Lĩnh có một dãy núi, phần lớn các thôn còn lại đều là...
Những ngày qua Vương Tử Quân hầu như chạy khắp xã Tây Hà Tử, cũng xem qua không ít tài liệu về xã. Lúc này dù hắn chỉ giới thiệu đại khái tình hình chng nhưng lơ đãng bùng phát ra ý chí của mình.
Vương Giải Phóng nhìn Vương Tử Quân ung dung chậm rãi mở miệng nói mà không khỏi ngây người, lão cũng hiểu lúc này đứng trước mặt mình không còn là một tiểu bối trong gia tộc, mà đã là một điển hình của quan trường, một bí thư đảng ủy đang bày mưu nghĩ kế phát triển một phương.
Tô Anh lén giơ ngón tay cái lên với Vương Tử Quân, coi như tỏ ra tôn kính người anh dám khiêu chiến quyền uy của ông nội.
Ông cụ nhìn bộ dạng ăn như sói như hổ, và hết cơm vào miệng của Vương Tử Quân, trên mặt không khỏi lộ ra chút vui vẻ. Không biết ông lão cười vì con cháu ăn mạnh, hay vì biểu hiện gan dạ sáng suốt của cháu.
- Báo cáo ông nội, Vương Tử Quân đã ăn xong.
Vương Tử Quân vừa rồi khỏi bàn ăn thì nghiêm người nghịch ngợm kính lễ với ông cụ.
Những người trong nhà đều nở nụ cười, ông nội cũng cười, Vương Quang Vinh ở bên cạnh lại nhíu mày. Lão thầm nghĩ, con mình làm sao vậy? Mới đi đến xã Tây Hà Tử được một tháng mà đã từ một thư sinh nho nhã thành một tên người giỏi mồm mép sao? Nhưng lão thấy nụ cười vui vẻ của ông cụ, cũng chỉ có thể đem chút buồn bực như vậy nén xuống đáy lòng.
Vương Ái Hồng và hai chị dâu nhanh nhẹn dọn sạch bàn, sau đó cắt dưa hấu thành những miếng vừa phải, dọn lên bàn và đặt cả tăm bên cạnh, đồng thời cũng pha một bình trà thơm.
- Bố, bố xem, con thiếu chút nữa thì quên, chủ tịch tỉnh có nói ngày mai sẽ đến thăm bố.
Vương Giải Phóng cẩn thận nói với ông cụ.
Ba chữ chủ tịch tỉnh rơi vào trong tai làm cho Vương Tử Quân nhíu mày, kiếp trước cũng vì vị chủ tịch Tôn kia thất bại mà làm cho Vương gia lụi bại sau khi ông cụ qua đời. Có một lần Vương Giải Phóng bệnh nặng, Vương Tử Quân đến thăm, không ngờ lúc này Vương Giải Phóng lại mở miệng mắng chủ tịch Tôn, người mà trước đó lão luôn xem như đấng cứu thế.
Ông cụ gật đầu, không nói gì, năm xưa khi lão còn tại vị thì chủ tịch Tôn còn đang trên đường phát triển, tình huống bây giờ đã biến đổi, địa vị hai bên thật sự có biến hóa không nhỏ.
Thấy ông cụ không nói gì thì Vương Giải Phóng có hơi cau mày, trong lòng có chút thất vọng, cũng không dám nói lời dị nghị với ông cụ.
- Bí thư Lâm vẫn khỏe chứ?
Ông cụ trầm ngâm một lát rồi đột nhiên lên tiếng.
- Bí thư Lâm vẫn khỏe.
Vương Giải Phóng nói, khóe miệng có chút khinh thường, hắn là tâm phúc của chủ tịch tỉnh, hơn nữa có lực ảnh hưởng của ông cụ, tất nhiên hắn sẽ có tiền vốn để kiêu ngạo.
Vương Giải Phóng nói như nước chảy mây trôi, nhưng Vương Tử Quân biết vị bí thư Lâm kia không những hậu trường mạnh mẽ, bản thân còn là người thủ đoạn cao siêu. Chủ tịch Tôn là người phát triển nhiều năm nhưng vẫn phải ảm đạm xuống đài dưới tay bí thư Lâm, tất nhiên cái này cũng có liên quan lớn đến nguyên nhân đám thủ hạ của chủ tịch Tôn không được sạch sẽ cho lắm.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống bí thư Lâm sau này thăng chức rất nhanh, hắn dù muốn để gia tộc hưng thịnh, không thể cứ dùng ngoại lực, nhưng dù sao thì việc nắm bắt những tư chất như vậy sẽ rất có lợi cho sự phát triển sau này.
Vương Tử Quân nghĩ đến bí thư Lâm mà không khỏi nghĩ đến kế hoạch mình vạch ra trước đó, thế cho nên có hơi thất thần.
- Tử Hoa, nói với ông nội của con đi, nói con đang công tác ở văn phòng khối chính quyền tỉnh.
Vương Giải Phóng thấy ông cụ phản ứng lãnh đạm thì lập tức nói lảng sang chuyện khác, tranh thủ thời gian nhắc nhở đứa con bên cạnh.
Vương Tử Hoa năm nay vừa tốt nghiệp đại học, được Vương Giải Phóng sắp xếp vào văn phòng khối chính quyền tỉnh. Trong nhà có người làm quan, hơn nữa còn có Vương gia là cây đại thụ che chở, đồng thời bản thân Vương Tử Hoa cũng là người giỏi nhìn mặt nói chuyện, co dãn tốt, thế nên cũng phát triển khá mạnh.
Nhưng Vương Tử Hoa đứng trước mặt ông nội lại rất thận trọng, hắn thấy bố mình liếc mắt thì vội vàng đứng lên dùng giọng cung kính nói:
- Ông nội, một tháng qua cháu công tác trong văn phòng khối chính quyền tỉnh, chủ yếu là học tập, đồng thời cũng làm vài công tác, vừa làm vừa học. Vài ngày trước cháu được phó phòng Lý thông báo khen ngợi, anh ấy nói gần đây sẽ phân trọng trách cho cháu, để cháu tạm thời làm một phó khoa, chủ trì công tác.
Vương Tử Hoa giống như có chuẩn bị, theo như Tô Anh suy đoán, có lẽ phần báo cáo kia đã được Vương Tử Hoa luyện tập ở nhà không biết bao nhiêu lần.
Vương Giải Phóng nghe thấy con trai báo cáo thì nụ cười trên mặt càng sáng lạn, càng thêm đắc ý với những biểu hiện của con mình. Dù thành tích của con chủ yếu là dựa vào Vương gia, nhưng dù sao cũng có chút cố gắng của bản thân chứ?
- Bố, Tử Hoa từ nhỏ đã thông minh, lại an tâm chịu khó, chủ tịch Tôn nói để nó rèn luyện thêm một thời gian, sẽ điều lên làm thư ký.
Vương Giải Phóng vung tay lên ném ra một quả bom.
- Thư ký của chủ tịch tỉnh? Hì hì, Tử Hoa xem như tương lai vô hạn.
Tô Thuận Tân lại nói ra một lời rất sinh động.
- Hừ, làm thư ký cho chủ tịch Tôn sao? Nó còn non lắm, nên nhớ kỹ một câu, dục tốc bất đạt, dù là cái gì thì cũng phải đi trên con đường thực tế, đi từng bước để lại dấu chân của mình, phải dựa vào năng lực của bản thân.
Khi Vương Tử Hoa còn đang thỏa thuê mãn nguyện thì ông cụ chợt dùng giọng không vui nói.
Lời nói của ông cụ giống như một chậu nước lạnh giội lên đầu Vương Giải Phóng, dù lão rất mất hứng nhưng cũng không dám phản đối, môi mấp máy nhưng không nói gì. Lão chỉ cố gắng bày ra nụ cười khô cứng, sau đó mới cẩn thận nói:
- Bố dạy bảo rất đúng, con xin khắc ghi!
- À, thế này đi, cậu chào hỏi cho khối văn phòng tỉnh, nó là một sinh viên mới ra trường, cho chủ trì công tác thì lấy gì phục chúng? Cấp phó khoa thì nhận được, vì Tử Hoa còn phải học tập, nó còn phải trả giá nhiều, khi chính thức dung nhập vào công tác sẽ cho xuống cơ sở rèn luyện, như vậy mới học được những công tác chân thật, mới sống yên ổn, mới có tương lai hứa hẹn.
Ông cụ phất tay rồi lạnh mặt nói.
Vương Tử Hoa bị ông nội nói cho xấu hổ vô cùng, gương mặt đỏ bừng như một đứa bé làm sai, hận không thể tìm lỗ chui vào. Vì ông cụ lên tiếng nên những người còn lại cũng tỏ ra xấu hổ, không biết nói gì cho phải.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt buồn rầu của Nhị thúc mà thầm nghĩ, dù Nhị thúc khôn khéo nhưng đặt lên những chuyện đại sự thì vẫn chỉ vì cái trước mắt, nuông chiều sinh hư. Hắn thấy ông cụ phê bình Vương Tử Hoa thực tế chính là bảo vệ con cháu, Vương Tử Hoa vừa mới đến đơn vị công tác, bây giờ nếu được thăng chức thì quá nóng vội rồi.
- Tử Quân, cháu đã xuống xã công tác được hơn một tháng, cháu nói rõ tình huống công tác cho ông nghe xem nào?
Vương Giải Phóng lạnh mặt nhìn Vương Tử Quân, vẻ mặt khẽ động, sau đó nói.
Vương Giải Phóng lên tiếng thì Vương Tử Quân hiểu ngay, Nhị thúc tuy có ý tốt nhưng cũng muốn so sánh.
- Nhị đệ, thôi đi, Tử Quân mới đến xã Tây Hà Tử được một tháng, có gì để nói chứ?
Khi Vương Tử Quân trầm ngâm chuẩn bị lên tiếng thì Vương Quang Vinh chợt mở miệng nói.
Vương Tử Quân quay đầu nhìn bố, dưới tình huống bình thường, khi nói đến chuyện liên quan đến quan trường thì bố mình thường không chen vào, bây giờ cắt ngang lời em trai, rõ ràng muốn giải vây cho con trai.
- Này, đại ca, dù tốt xấu thế nào thì nói với bố cũng tốt cả thôi. Nếu Tử Quân xuống cơ sở bị người ta ức hiếp, như vậy em cũng không đồng ý. Tử Quân, cháu hãy nói mình triển khai mở rộng công tác ở dưới xã cho ông nội nghe đi.
Vương Quang Vinh dù là đại ca nhưng vì không có địa vị chính trị mà Vương Giải Phóng lại là phó phòng nhân sự tỉnh, thế cho nên Vương Giải Phóng căn bản không xem nặng lời nói của anh mình.
Vương Quang Vinh đối mặt với xu thế ép sát của em trai, vẻ mặt không khỏi biến đổi, lập tức chuẩn bị sẵn sàng, dù để ông cụ mắng cũng không muốn làm con trai khó xử. Lão cũng không muốn con trai trở tay không kịp, con mình mới xuống xã một tháng, còn chưa quen thuộc tình huống, có gì để triển khai mở rộng công tác.
- Nhị ca, bình thường ai cũng bề bộn, hôm nay khó có cơ hội gặp mặt, đừng trò chuyện công tác làm gì.
Vương Ái Hồng thấy hai anh đang tranh chấp thì chạy ra hòa giải.
Ông cụ thấy hai con đối thoại với nhau thì nhắm mắt lại, lúc này nghe Vương Ái Hồng nhắc nhở thì chuẩn bị mở miệng nói.
Vương Tử Quân nãy giờ luôn xem xét vẻ mặt của ông nội, đúng lúc này hắn mở miệng nói:
- Ông nội, một tháng qua việc cháu muốn làm nhất chính là về xin lỗi ông. Trước đó ông cho cháu xuống xã, cháu cực kỳ bức bối, đầy bụng bực tức, nhưng đến khi cháu chính thức tiến vào trong công tác, cháu mới hiểu tâm ý của ông, mà ông cũng đặt cháu xuống đúng chỗ.
Ông cụ gật đầu liên tiếp có vẻ kích động, hai mắt híp lại, bên trong ẩn giấu nhiều ý nghĩa. Vương Tử Quân cũng đã sớm cảm thấy mắt ươn ướt, hắn trọng sinh, một lời xin lỗi của đứa cháu bất hiếu với ông nội cũng xem như tới quá muộn.
Vương Tử Quân nhìn thẳng vào ông nội, hắn tiếp tục dùng giọng đâu ra đấy để báo cáo:
- Xã Tây Hà Tử phần lớn là đồng bằng, ngoài thôn Hồng Lĩnh có một dãy núi, phần lớn các thôn còn lại đều là...
Những ngày qua Vương Tử Quân hầu như chạy khắp xã Tây Hà Tử, cũng xem qua không ít tài liệu về xã. Lúc này dù hắn chỉ giới thiệu đại khái tình hình chng nhưng lơ đãng bùng phát ra ý chí của mình.
Vương Giải Phóng nhìn Vương Tử Quân ung dung chậm rãi mở miệng nói mà không khỏi ngây người, lão cũng hiểu lúc này đứng trước mặt mình không còn là một tiểu bối trong gia tộc, mà đã là một điển hình của quan trường, một bí thư đảng ủy đang bày mưu nghĩ kế phát triển một phương.
/1843
|