Bí Thư Trùng Sinh

Chương 547: Giết gà sao có thể dùng dao mổ trâu, đánh trống cần gì dùng búa tạ?

/1843


Vương Tử Quân quay đầu nhìn thì thấy một căn nam nữ từ xa đi đến, vừa rồi hắn đã xác nhận tiễn chân đến người cuối cùng, sao bây giờ lại xuất hiện hai người kia?

Một nam một nữ đều đeo kính, có vẻ rất nhã nhặn. Nữ còn khá trẻ, hơn ba mươi, mặc một bộ váy hoa khá cũ, bộ dạng đoan chính. Vương Tử Quân lần đầu tiên thấy người phụ nữ kia, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông, Vương Tử Quân không có chút xa lạ: Chính là anh Hàn bán vịt nướng của nhà máy may Miên Phưởng.

Lần đầu tiên Vương Tử Quân đến nhà anh Đổng thì đã mua vịt của anh Hàn này, nhưng bây giờ nhìn biểu hiện của anh Hàn, căn bản không thể liên hệ cậu cán bộ trẻ tuổi kia với chủ tịch thành phố Vương Tử Quân.

- Các người có gì cứ nói.

Vương Tử Quân khoát tay chặn hai người kia lại, sau đó trầm giọng nói.

...

- Anh nói gì? Chủ tịch Vương nói nếu một tháng không thể làm cho nhà máy khôi phục sản xuất thì sẽ từ chức sao?

Triệu Hâm Cung ngồi trong nhà, tuy mở điều hòa rất thấp nhưng vẫn đổ mồ hôi, hắn nắm chặt tay người đàn ông mặc áo tay ngắn rồi lớn tiếng hỏi.

- Đúng vậy, giám đốc Triệu, anh ta có nói như vậy.

Người đàn ông mặc áo tay ngắn vừa phủi quần áo của mình vừa dùng giọng hưng phấn nói.

- Vậy thì tốt rồi, Chấn Phong, anh thật sự là tâm phúc của tôi, có thể nói một câu ép hắn phải nói như vậy, tôi thấy thời gian khổ sở của chúng ta ở nhà máy may Miên Phưởng sắp qua đi rồi.

Triệu Hâm Cung cười lớn, sau đó móc từ trong túi ra hai trăm đồng đưa cho tên đàn ông áo tay ngắn rồi hào sảng nói:

- Chấn Phong, đi ra mua vài món ngon, hai ta uống một chút, xem như chúc mừng.

Chấn Phong nhận tiền, trên mặt có chút tham lam, nhưng hắn không nói gì mà cầm tiền bỏ đi.

Triệu Hâm Cung đi qua đi lại trong phòng làm việc, lúc này hắn mới bình tĩnh trở lại, hắn nhấc điện thoại lên vui mừng gọi đi:

- Chủ tịch Phùng, vừa rồi chủ tịch Vương đã lên tiếng nói rằng...

- Tôi biết rồi.

Phùng Chí Trường cũng nở nụ cười, hắn không ngờ Vương Tử Quân lại tự đưa chính mình lên vỉ nướng, thật sự rất tốt với kế hoạch của hắn.

Nếu như Vương Tử Quân có thể từ chức, như vậy là kỳ ngộ cực kỳ tốt của hắn. Với mối quan hệ với Đổng Quốc Khánh, biết đâu hắn sẽ là người thay thế cho Vương Tử Quân. Nhưng hắn nghĩ lại và cảm thấy có chút không ổn, vì Đổng Quốc Khánh căn bản cũng không nên cho sự việc này phát sinh. Vì Vương Tử Quân một khi từ chức, Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy, cũng không sống khá giả hơn.

Nhưng sự việc này nhất định sẽ ép Đổng Quốc Khánh hạ quyết tâm lớn, sẽ xử lý sạch sẽ vấn đề của nhà máy may Miên Phưởng, cho dù Vương Tử Quân có phản đối thế nào thì phương án để cho Công ty Đức Lương tiếp nhận nhà máy may Miên Phưởng sẽ tiếp tục tiến triển.

Dù sao thì khả năng một vị chủ tịch thành phố nhận lỗi từ chức phát sinh là rất nhỏ, tất cả các vị thường vụ đều không muốn nhìn thấy tình huống này. Đồng thời những vị thường ủy có khuynh hướng về Vương Tử Quân sẽ càng kiên quyết từ chối lời đề nghị này.

- À, chuyện này anh làm rất tốt.

Phùng Chí Trường cũng không có gì cần nói thêm với một người mất đi giá trị lợi dụng như Triệu Hâm Cung, hắn nói qua loa vài câu rồi cúp điện thoại.

Triệu Hâm Cung hiểu sự mất kiên nhẫn của Phùng Chí Trường, sau khi hắn đặt điện thoại xuống và thầm mắng một câu qua cầu rút ván với Phùng Chí Trường, tam tình nhanh chóng trở nên sảng khoái. Không chờ Chân Phong mua thức ăn quay về, hắn lấy ra một chai rượu Mao Đài cất giấu nhiều năm tự rót cho mình, chờ đến khi Chấn Phong quay về thì hắn đã uống được khá nhiều rồi.

- Anh bạn, ngày hôm nay tôi cảm thấy rất vui, hai anh em ta uống nhiều một chút.

Triệu Hâm Cung nâng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó dùng giọng say khướt nói. Người đàn ông tên là Chấn Phong lúc này có hơi ngây người, thế nhưng hắn lại có chút hưng phấn, dù sao cũng được uống rượu Mao Đài. Hắn đưa mắt nhìn chai rượu không còn được bao nhiêu, thế là nâng ly nói:

- Giám đốc Triệu, tôi mời ngài.

- Cốc cốc cốc.

Khi hai người đang nói chuyện với nhau thì tiếng gõ cửa vang lên.

- Ai vậy?

Triệu Hâm Cung đang uống rượu vui vẻ, hắn dùng giọng không kiên nhẫn nói.

- Giám đốc Triệu, tôi là anh Vương.

Một giọng nói vang lên bên ngoài, lúc này hai người bên trong đã uống được khá nhiều, đừng nói là anh Vương đi đến, dù là anh Lý cũng không biết đó là ai.

- Có chuyện gì?

Triệu Hâm Cung vừa nói vừa loạng choạng đi ra ngoài phòng, trong miệng còn lầm bầm:

- Không có việc gì gấp thì để ngài may rồi nói, ông đang rất bận.

- Giám đốc Triệu, con tôi cần được đóng dấu hồ sơ, nếu để lâu thì phiền toái, mong giám đốc Triệu giúp đỡ một chút.

- À, nhanh lên, con bà nó đúng là mất hứng.

Triệu Hâm Cung nói rồi mở cửa phòng ra, đập vào mắt hắn không phải là một người, mà là sáu bảy người, hơn nữa trong số đó đều là cảnh sát. Hắn nhìn thấy đám người thì chợt tỉnh lại hơn phân nửa, hắn chỉ vào bọn họ và ngơ ngá nói:

- Các anh...Các anh muốn gì?

- Anh là Triệu Hâm Cung có phải không?

Một người đàn ông đứng đầu hỏi Triệu Hâm Cung.

- Tôi...Đúng vậy...Đồng chí tìm ai?

Triệu Hâm Cung dù có chút sợ hãi thế nhưng dù sao cũng là giám đốc nhà máy, hắn áp chế hơi rượu và hỏi ngược lại người đàn ông đối diện.

- Anh là Triệu Hâm Cung thì tốt, chúng tôi là người của ủy ban kỷ luật thị ủy, mong anh theo chúng tôi một chuyến, có một số việc cần anh phối hợp.

Người đàn ông kia vừa nói vừa móc giấy chứng nhận của mình ra quơ quơ trước mắt Triệu Hâm Cung.

Triệu Hâm Cung dù không thấy rõ giấy chứng nhận ghi cái gì, thế nhưng đám người đến từ ủy ban kỷ luật thị ủy lại làm cho hắn phải ngây cả người. Vừa rồi hắn còn vui vẻ bàn về chuyện tương lai với Chấn Phong, bây giờ hắn thật sự sợ run người:

- Đồng chí, ngài đi lộn chỗ rồi, tôi...

- Anh là giám đốc Triệu của nhà máy may Miên Phưởng phải không?

Người đàn ông đối diện vẫn kiên trì nở nụ cười dùng giọng hòa ái nói.

- Đúng vậy.

Triệu Hâm Cung lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn dùng ánh mắt có chút căng thẳng nhìn đám người ngoài cửa, trống ngực gia tốc.

- Vậy thì tốt, mời anh theo chúng tôi một chuyến.

Người đàn ông kia vừa nói vừa lên tiếng với các vị cảnh sát ở phía sau:

- Làm phiền các vị một chút.

- Này, lãnh đạo, có phải hiểu lầm không, tôi là Triệu Hâm Cung...

- Đúng vậy, anh đi thì biết.

Người đàn ông thuộc ủy ban kỷ luật thị ủy kia lên tiếng, sau đó cho người đưa Triệu Hâm Cung ra ngoài, bản thân hắn và ba người còn lại đi vào trong phòng.

...

Sự kiện kêu oan của công nhân nhà máy may Miên Phưởng truyền đi cực nhnah, khi tin tức được lan truyền ra ngoài thì lời hứa hẹn dõng dạc của chủ tịch Vương cũng bùng nổ khắp nơi.

Phùng Chí Trường nhận được thông báo mở hội nghị thường ủy vào lúc bốn giờ, nhưng hội nghị thường ủy lại được mở lúc năm giờ, thời gian rất vội vàng. Dù chưa nhận được nội dung hội nghị nhưng Phùng Chí Trường lại mẫn cảm ý thức mức độ khẩn cấp của nó.

Phùng Chí Trường nhận được thông báo mở hội nghị thường ủy vào lúc bốn giờ, nhưng hội nghị thường ủy lại được mở lúc năm giờ, thời gian rất vội vàng. Dù chưa nhận được nội dung hội nghị nhưng Phùng Chí Trường lại mẫn cảm ý thức mức độ khẩn cấp của nó. Hắn trầm ngâm nửa ngày trong phòng làm việc của mình, khi thấy đến đúng thời gian thì mới cầm ra phương án thu mua của Công ty Đức Lương, sau đó nở nụ cười đi về phía phòng họp.

- Chủ tịch Trương, dạo này bận rộn gì thế?

Phùng Chí Trường nhìn Trương Thông đi trước mắt mình, hắn nhanh chóng tiến lên cười ha hả nói.

Nếu là trước kia thì Phùng Chí Trường căn bản không có tâm tư phản ứng với Trương Thông. Hắn là phó chủ tịch thường vụ, nếu nói về vị trí thì ở trước Trương Thông, hơn nữa hắn còn là thành viên thường ủy, Trương Thông dù không cung kính thì cũng phải khiêm tốn trước mặt hắn. Nhưng tên kia chẳng những không có thái độ an phận, hơn nữa mắt còn mọc lên trán. Chỉ nhìn vào điểm này thì bình thường hắn thật sự không ưa gì Trương Thông, thế nhưng lúc này hắn lại muốn hạ thấp tư thái mình xuống một chút, xem như nói chuyện vài câu với vị chủ tịch Trương không hiểu lễ nghĩa này.

Trương Thông đang cúi đầu suy nghĩ thì chợt nghe thấy âm thanh của Phùng Chí Trường, hắn ngẩng đầu lên thì thấy mặt Phùng Chí Trường. Hắn có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường nói:

- Thì ra là chủ tịch Phùng, còn bận rộn gì nữa chứ? Chỉ là chút chuyện vớ vẩn mà thôi, thật sự rất bận rộn.

- Hì hì, tôi cũng thật sự bận tối mắt giống như anh.

Phùng Chí Trường đưa mắt nhìn Trương Thông, lại vô thức nhìn lên trời, trong lòng có chút ý nghĩ hèn mọn. Thầm nghĩ tiểu tử Trương Thông này sẽ không tiếp tục nói những câu trời đẹp mây xanh này nọ chứ? Ông cũng không có công phu nói chuyện nhảm, ông muốn nói chuyện chính với ngươi, cũng không có thời gian bàn về những chuyện vặt vảnh.

- Chủ tịch Trương, hôm nay chủ tịch Vương tiếp đãi công nhân nhà máy may Miên Phưởng đến kêu oan, anh có nghe rõ chuyện này chưa?

Phùng Chí Trường hạ quyết tâm rất nhanh, hắn không đi đường vòng, trực tiếp hỏi Trương Thông.

Trương Thông trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Tôi cung vừa nghe được chuyện này.

- Chủ tịch Trương, chúng ta là trợ thủ cũng không nên thảo luận về lãnh đạo, nhưng tôi là lão đại ca, tôi cảm thấy chủ tịch Vương vẫn có chút lỗ mãng. Tất nhiên chủ tịch Vương có xuất phát điểm rất tốt, thế nhưng vấn đề là cục diện của nhà máy may Miên Phưởng là rất rối, nếu dựa theo phương án của chủ tịch Vương thì thật sự không biết đến bao giờ mới xong. Dưới tình huống này chủ tịch Vương lại cho ra hứa hẹn, chẳng phải như vậy là không chịu trách nhiệm sao?

Trương Thông nghe được những lời của Phùng Chí Trường mà ánh mắt giật giật nhưng hắn không lên tiếng. Hắn là một thủ hạ đáng tin của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ, tuy hắn hiểu phương án của chủ tịch Vương có chút không thỏa đáng, thế nhưng hắn không ngờ đối thủ của mình lại tùy ý đứng đây bình phán về chủ tịch Vương.

Phùng Chí Trường nhìn gương mặt của Trương Thông, trong lòng thầm cười lạnh, lại nói tiếp:

- Chủ tịch Trương, chúng ta không thể nghi ngờ điểm xuất phát của chủ tịch Vương, đây tuyệt đối là vì sự phát triển của thành phố Đông Bộ chúng ta, vì sự phát triển của nhà máy may Miên Phưởng. Nhưng nếu đưa cả tương lai của mình ra đẻ đảm bảo, đây không phải là xem thường chính mình sao? Có câu nước hắt ra khó hốt lại, sự việc có lực ảnh hưởng quá lớn. Theo tôi thấy chúng ta là trợ thủ, cần giúp chủ tịch Vương thu hồi những lời nói như vậy, thành phố Đông Bộ này có thể không có nhà máy may Miên Phưởng, thế nhưng không thể không có sự lãnh đạo của chủ tịch Vương.

Phùng Chí Trường nói ra những lời tràn đầy tình cảm này làm cho trong lòng Trương Thông khẽ động, lại thầm buồn bực. Phùng Chí Trường này rốt cuộc là lương tâm đã quay về hay là cảm động lây với tình huống của chủ tịch Vương vào lúc này? Hắn khẽ suy đoán rồi cười nói với Phùng Chí Trường:

- Chủ tịch Phùng nói đúng, dựa vào suy nghĩ của anh, chúng ta nên làm sao để giúp chủ tịch Vương?

- Cũng không phải không có ý kiến gì hay, chỉ là có một biện pháp muốn thử một lần.

Phùng Chí Trường nói rồi vỗ vào phương án trên tay nói:

- Phương án Công ty Đức Lương thu mua nhà máy may Miên Phưởng đảm bảo có thể khôi phục sản xuất chỉ trong một tuần, chỉ cần bán nhà máy may Miên Phưởng cho Công ty Đức Lương, như vậy không phải tình cảnh xấu hổ của chủ tịch Vương sẽ được dễ dàng giải quyết sao?

Trương Thông cũng không xa lạ gì phương án của Phùng Chí Trường, hắn lập tức đưa mắt nhìn mặt Phùng Chí Trường, trong lòng thật sự không thoải mái. Nhưng hắn cũng thầm nghĩ, nếu quả thật có thể phổ biến phương án của Phùng Chí Trường, như vậy dù đối với chủ tịch Vương hay với chính mình, cũng là một phương án giải thoát rất hay.

Phùng Chí Trường nhìn vẻ mặt dao động của Trương Thông, hắn chợt mừng thầm, thầm nghĩ Trương Thông này cuối cùng cũng đã tâm tư khác. Trương Thông là tâm phúc của Vương Tử Quân mà có thái độ nà, như vậy những kẻ khác đi gần Vương Tử Quân sẽ có phản ứng gì sau khi mình đề xuất phương án này?

Phùng Chí Trường giống như thấy thắng lợi đã đến không xa, chút cảm giác nặng nề ứ đọng đã không còn. Hắn nhìn thấy bộ dạng chau mày của Trương Thông, thế là không nói thêm điều gì, nhưng trong lòng bùng bùng cảm giác tự ngạo.

Khi hai người đi vào phòng họp, bên trong đã có không ít người. Đảng Hằng là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, lúc này đang phân phó một nhân viên công tác hạ nhiệt độ điều hòa xuống.

- Thư ký trưởng Đảng, sao mắt anh lại quâng thầm thế kia? Có phải tối qua em gái đến, thế là bận rộn công tác mà quên cả thời gian không?

Phùng Chí Trường ngồi xuống vị trí của mình, hắn dùng giọng đùa giỡn nói với Đảng Hằng.

Đảng Hằng vuốt vuốt mắt, sau đó cười khổ nói:

- Chủ tịch Phùng, cũng không phải như ngài nghĩ, tố qua tôi tăng ca, thế cho nên ngài mới đoán sai.

- Hì hì, cũng đừng xấu hổ khi thừa nhận như vậy chứ? Tôi có một lời khuyên cho anh, cũng là một lời cảnh báo, đó là hai người lâu ngày gặp nhau, cách biệt lâu ngày thắng tân hôn. Nhưng mập không phải chỉ vì ăn một ngày mà được, anh cũng đừng quá kích tình.

Phùng Chí Trường nói rồi cười ha hả:

- Anh cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức, hăng hái quá sẽ hóa dở.

- Các anh nói gì vậy? Cho tôi tham gia với!

Người phụ nữ duy nhất trong số thường ủy thị ủy là trưởng phòng tuyên truyền Triệu Thúy Bình từ bên ngoài đi vào, nàng thấy đám đàn ông nói cười vui vẻ, thế là không khỏi khẽ hỏi.

Hạ Nham Châu đang cười vui sướng, khi thấy Triệu Thúy Bình hỏi như vậy thì càng ôm bụng cười ngặt nghẽo, hắn chỉ vào Phùng Chí Trường rồi nói:

- Anh Phùng đang bày kinh nghiệm cho thư ký trưởng Đảng, nếu trưởng phòng Triệu đã khiêm tốn như vậy, tôi thấy dứt khoát là chúng ta nên đi sâu hơn, cần bàn luận một chút cho rõ, ha ha ha.

Trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh đang bưng ly trà nhấp một ngụm, bây giờ nghe được lời giải thích của Hạ Nham Châu thì thiếu chút nữa đã không thở nổi, thiếu chút nữa đã phun nước ra ngoài. Nhưng hắn dù thế nào cũng cực kỳ khó chịu, chỉ có thể chỉ ngón tay về phía Hạ Nham Châu, căn bản muốn nói nhưng khó nên lời.

Chúc Vu Bình lên tiếng giống như dòng nước đang ứ đọng được khởi thông, chợt nghe thấy Trương Thông lên tiếng phụ họa:

- Tôi cũng giúp đỡ ý nghĩ của chủ tịch Phùng, cạo đầu càng sớm càng mát, nếu Công ty Đức Lương có thể thu mua nhà máy may Miên Phưởng và nhanh chóng tiến vào sản xuất, không bằng chúng ta cứ theo phương án đó mà làm.

Khi hai người Chúc Vu Bình và Trương Thông tỏ thái độ thì càng có nhiều ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, hội nghị thường ủy lần trước Vương Tử Quân đã bác bỏ phương án của phó chủ tịch Phùng Chí Trường để Công ty Đức Lương thu mua nhà máy may Miên Phưởng, bây giờ hai trợ thủ đắc lực của Vương Tử Quân lại quay sang giúp đỡ Phùng Chí Trường. Tất nhiên tâm tư của hai người kia sẽ là khác biệt, thế nhưng chỉ sợ phương án này sẽ nhanh chóng được hội nghị thường ủy thông qua.

Phùng Chí Trường nhìn về phía Vương Tử Quân, lúc này trong lòng hắn thật sự có cảm giác thành công. Hắn muốn chính là cảm giác này, chính mình nói ra một câu thì nhận được sự giúp đỡ của hai tên thuộc hạ của đối phương, loại cảm giác này thật sự rất sướng.

Phùng Chí Trường chìm đắm trong hưng phấn, hắn cố gắng khống chế gương mặt mình, hắn yêu cầu lúc này mình phải cực kỳ an phận. Anh nghĩ mà xem, một người đã gặp phải vài ngày mưa liên tục, sao có thể tỏ ra điềm nhiên như không dưới một ngày nắng đẹp? Dù thế nào thì cố gắng không biểu hiện ra ngoài mặt nhưng trong lòng vẫn cực kỳ kích động.

Trong đầu Phùng Chí Trường lóe lên vài ý nghĩ, tuy hắn đang cố gắng khống chế nụ cười của mình, thế nhưng khóe miệng và ánh mắt vẫn khó thể nào áp chế được.

Sau khi Chúc Vu Bình lên tiếng thì Đảng Hằng đưa mắt nhìn đám người còn lại, trong lòng sinh ra cảm giác rét run. Nhưng hắn trầm ngâm, lại cảm thấy mình nên cho ra một phiếu tán thành, dù sao thì chuyện này cũng sẽ không ép chủ tịch Vương Tử Quân vào thế khó phải từ chức.

Chủ tịch Vương không thể từ chức, trong lòng Đảng Hằng bùng lên ý nghĩ như vậy, thế là hai bàn tay chợt xiết chặt lại.

Khi đám thường ủy nhìn về phía mình, Đảng Hằng đã cho ra quyết đoán, hắn chậm rãi uống một ngụm trà, sau đó chuẩn bị mở miệng. Đột nhiên điện thoại di động của phó bí thư thị ủy, bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy La Kiến Cường vang lên.

La Kiến Cường lấy điện thoại ra xem, vừa định tắt máy thì thấy dãy số gọi đến, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn đứng lên báo cáo với bí thư Đổng:

- Bí thư Đổng, là điện thoại của bí thư Diệp trên ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.

Là điện thoại của bí thư Diệp Hoa Đình của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, dù là đang họp nhưng Đổng Quốc Khánh cũng không thể không cho La Kiến Cường nghe máy. Thế là hắn khẽ gật đầu với La Kiến Cường, và La Kiến Cường nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

- Chủ tịch Phùng, anh có thể đảm bảo Công ty Đức Lương thu mua nhà máy may Miên Phưởng và khôi phục lại sản xuất trong thời gian mười ngày không?

Triệu Thúy Bình nhìn Phùng Chí Trường rồi trầm giọng hỏi.

Phùng Chí Trường dùng giọng cực kỳ tự tin nói:

- Trưởng phòng Triệu, tôi có thể đảm bảo điều này. Công ty Đức Lương không phải xí nghiệp nhỏ, bọn họ là xí nghiệp lớn và có danh dự ở tỉnh Sơn Nam chúng ta. Tôi đã tiếp xúc với lãnh đạo của bọn họ, tôi cảm thấy bọn họ rất chân thành và uy tín. Vì vậy tôi thấy chị không cần lo lắng, chỉ cần Công ty Đức Lương có thể hoàn thành phương án thu mua nhà máy may Miên Phưởng, chuyện khởi công sản xuất của nhà máy may Miên Phưởng là không có vấn đề.

- Thật sự không có vấn đề gì chứ?

Thái Thần Bân dùng giọng không yên lòng nói.

Nếu là trước kia thì Phùng Chí Trường sẽ rất phiền phức vì câu hỏi của Triệu Thúy Bình, nhưng hôm nay hắn lại tỏ ra khác lạ, kiên nhẫn giải thích cho Triệu Thúy Bình:

- Điều này mong trưởng phòng Triệu cứ yên tâm, tôi đảm bảo Công ty Đức Lương hoàn toàn có thể làm được. Trưởng phòng Triệu, ngài có thể điều tra tư liệu về công ty Đức Lương, những công ty uy tín như vậy thường luôn xem danh dự là tính mạng của mình, bọn họ có tiếng tăm lừng lẫy trong thành phố Đông Bộ chúng ta.

Khi Triệu Thúy Bình còn chuẩn bị hỏi nữa thì La Kiến Cường đi vào. Hắn dùng ánh mắt do dự nhìn thoáng qua mọi người trong phòng, sau đó báo cáo với bí thư Đổng:

- Bí thư Đổng, vừa rồi bí thư Diệp gọi điện thoại đến, anh ấy nói Công ty Đức Lương khả nghi ngầm chiếm tài sản quốc gia, đã bị ủy ban kỷ luật tỉnh ủy lập án điều tra. Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy yêu cầu chúng ta tiến hành hỗ trợ điều tra về sản nghiệp của Công ty Đức Lương ở thành phố Đông Bộ...

La Kiến Cường nói không nhiều nhưng lời nói ra khỏi miệng lại làm cho gương mặt đang tươi cười của Phùng Chí Trường trở nên khô héo, giống như bị đánh một gậy vào đầu. Hắn nhìn hai môi đang mấp máy của La Kiến Cường, cảm thấy đầu óc mình như ngắn lại, cảm thấy trời đất quay cuồng, cái gì cũng không nghĩ ra được.

Tuy La Kiến Cường đang nói nhưng Phùng Chí Trường căn bản không thể nghe rõ được nữa, ánh mắt của hắn nhìn về phía Đổng Quốc Khánh, về phía Vương Tử Quân và các vị thường ủy khác...

Ánh mắt của Phùng Chí Trường nhìn về phía mọi người, hắn thấy bọn họ cũng đang nhìn mình. Trong đó có ánh mắt nghi ngờ, tràn đầy ngờ vực, giống như còn có chút cười nhạo, có vẻ hả hê. Phùng Chí Trường thật sự có tâm tư muốn chết ngay được, chính mình vừa rồi phất cờ hò reo cho Công ty Đức Lương, bây giờ Công ty Đức Lương lại bị ủy ban kỷ luật tỉnh ủy điều tra vì chiếm tài sản quốc hữu.

Như vậy cuối cùng thì mình thành người gì, nếu như sự việc này truyền ra ngoài, đừng nói là Phùng Chí Trường có chuyện, dù mình không có chuyện gì thì cũng xem như rác rơi xuống đầu, bốc mùi hôi thối.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, điều này làm cho đầu óc Phùng Chí Trường kêu lên ầm ầm. Nếu không phải hắn cố gắng áp chế tâm tình của mình, sợ rằng lúc này cảm xúc bừng bừng, hắn thật sự rất có thể nhảy dựng lên khỏi ghế.

Khi ánh mắt mọi người nhìn về phía Phùng Chí Trường, Đổng Quốc Khánh lại nhìn về phía Vương Tử Quân. Từ khi bắt đầu hội nghị đến giờ Vương Tử Quân vẫn không nói gì nhiều, lúc này hắn vẫn lạnh nhạt ngồi ở vị trí của mình, giống như cuộc điện thoại mang đến chuyển biến kinh người kia căn bản không làm hắn sinh ra cảm giác gì khác lạ.

“Không phải là hắn đã biết Công ty Đức Lương có vấn đề rồi đấy chứ?”

Đổng Quốc Khánh nghĩ đến vấn đề đáng sợ này, thế là hắn lại càng bị suy nghĩ của mình hù cho sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ nếu như Vương Tử Quân biết trước sự việc, không phải quá thần kỳ rồi sao?

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Đổng Quốc Khánh đưa mắt nhìn Phùng Chí Trường. Hắn thấy vị thủ hạ đắc lực của mình đang tái mặt, trong lòng sinh ra cảm giác đau xót. Nhưng dù hắn có đau xót thế nào thì cũng chỉ có thể tự chịu mà thôi, sự thật bày ra quá rõ ràng, hắn căn bản không thể nói gì thêm.

Hội nghị thường ủy dần trở nên trong sáng theo lời nói của La Kiến Cường, sau khi toàn lực thúc đẩy phương án thay đổi chế độ xã hội của Vương Tử Quân thì hội nghị thường ủy giải tán. Phùng Chí Trường thật sự thất hồn lạc phách, sau khi tan họp mới khôi phục lại như thường.

Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc, trong lòng thật sự cảm thán, tuy hắn biết rõ Công ty Đức Lương sắp xảy ra chuyện nhưng cũng không ngờ Diệp Hoa Đình lại ra lực cho mình như vậy. Khi hắn đang gặp nguy hiểm ở hội nghị thường ủy thì đột nhiên tình hình chuyển biến. Hắn nghĩ đến vẻ mặt tái nhợt của Phùng Chí Trường, thầm nghĩ mình có nên gọi điện thoại đến cảm ơn sự giúp đỡ to lớn của Diệp Hoa Đình hay không.

- Chủ tịch Vương, sự việc hôm nay có chút nguy hiểm, nếu như không phải bí thư La kịp thời nhận được điện thoại của bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, chỉ sợ chúng tôi đã cho ra quyết định sai lầm.

Chúc Vu Bình và Trương Thông hầu như cùng đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, bọn họ ngồi xuống ghế sa lông trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Chúc Vu Bình là người mở miệng đầu tiên.

Vương Tử Quân hiểu ý của hai người này, hắn khẽ cười nói:

- Bí thư Chúc, tôi hiểu tâm tư của các anh, hôm nay các anh có rảnh không? Tôi mời khách, chúng ta uống vài ly cho vui.

- Nếu là người khác nói thì thế nào tôi cũng không có thời gian, thế nhưng người mời là chủ tịch Vương, tôi và chủ tịch Trương chắc chắn sẽ có thời gian mà thôi.

Chúc Vu Bình hiểu rõ ý nghĩ lời nói của Vương Tử Quân, tuy sự việc lần này xảy ra bọn họ thấy mình không thẹn với lương tâm, thế nhưng lại sợ Vương Tử Quân sinh ra vướng mắc trong lòng. Bây giờ Vương Tử Quân mời hai người bọn họ uống rượu, rõ ràng mây đen đầy trời đã tiêu tán sạch sẽ.

Trương Thông nở nụ cười như trút được gánh nặng:

- Đã lâu rồi chủ tịch Vương chưa mời khách, lãnh đạo cũng không thể cả ngày cứ cao cao tại thượng, thi thoảng cũng phải có liên hệ chặt chẽ với quần chúng. Tôi thấy không bằng thế này, dứt khoát để cho khối chính quyền chúng ta mời khách, mời các vị lãnh đạo thị ủy đến dùng cơm chung vui.

- Hay cho Trương Thông anh, có tính toán như vậy sao? Tôi thấy người mời khách phải là anh mới đúng, tôi là phó bí thư cũng không nhiều tiền bằng một phó chủ tịch như anh.

Chúc Vu Bình cười mắng Trương Thông, bộ dạng giống như muốn tranh chấp.

- Các anh tranh chấp cái gì? Nhiều tiền hay ít tiền đều phải hỏi tôi.

Lưu Nham Phú cười ha hả đẩy cửa đi vào.

Lưu Nham Phú rõ ràng không nghe được đám người Vương Tử Quân đang nói gì, vì vậy sau khi mở miệng thì Chúc Vu Bình và Trương Thông đều cười ha hả. Trương Thông vỗ vai Lưu Nham Phú nói:

- Anh em tốt, thật sự là anh em tốt, chúng tôi sao lại quên anh chứ? Anh đã nói như vậy, thế thì lần này cho anh mời khách.

Vương Tử Quân nhìn ba người Chúc Vu Bình nói lời đùa giỡn với nhau, hắn cũng không khỏi mỉm cười. Khi hắn chuẩn bị nói chuyện thì điện thoại bàn vang lên, hắn trầm ngâm giây lát rồi cầm điện thoại lên.

- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân.

- Chào chủ tịch Tử Quân, tôi là Diệp Hoa Đình.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Diệp Hoa Đình, lúc này âm thanh của bí thư Diệp trong điện thoại cũng không còn cao ngạo như dĩ vãng, nếu như không phải tự mở miệng giới thiệu thì Vương Tử Quân căn bản là không thể liên hệ với Diệp Hoa Đình.

- Chào bí thư Diệp, lúc này lãnh đạo gọi điện thoại cho tôi, không biết lãnh đạo có gì căn dặn không?

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng vui vẻ nói.

- Chỉ thị thì không có, chẳng qua muốn hỏi xem tơời gian gần đây chủ tịch Vương có rảnh không?

Diệp Hoa Đình hỏi Vương Tử Quân có rảnh không, điều này làm cho Vương Tử Quân thầm cho ra nhiều suy đoán, nhưng ngoài miệng lại giả vờ hồ đồ:

- Bí thư Diệp, ngài có chuyện gì cần triệu hoán tôi sao? Ngài kêu gọi thật sự làm cho tất cả cán bộ trong tỉnh đều lo lắng bất an.

- Chủ tịch Vương, không làm việc gì trái với lương tâm sẽ không sợ quỷ gõ cửa.

Diệp Hoa Đình nói ra một câu, nhưng ngay sau đó lại ý thức được lời nói của mình có chút không ổn, hắn tranh thủ thời gian giải thích:

- Tôi cũng không có chuyện gì khác, chẳng qua hai ngày trước anh và đồng chí Trương Lộ Giai đã chịu uất ức, tôi là bí thư ủy ban kỷ luật, dù thế nào cũng phải nói lời xin lỗi với các vị chứ phải không?

- Chủ tịch Tử Quân, nếu anh không có thời gian đến thành phố Sơn Viên, như vậy không bằng tôi đến thành phố Đông Bộ một chuyến, coi như được nếm thử món ngon của thành phố Đông Bộ?

Sau vài giây do dự, Diệp Hoa Đình cuối cùng cũng mở miệng nói ra những lời chôn giấu trong lòng từ rất lâu.

Vương Tử Quân dù hiểu rõ hành động mờ ám của Diệp Hoa Đình, thế nhưng hắn vẫn phải tuân thủ những quy củ và nguyên tắc, nếu không mình tuy sảng khoái với Diệp Hoa Đình nhưng lại có chút ngang ngạnh, sẽ bị người ta chụp mũ. Vì một việc nhỏ nhặt mà bị người ta cài lên đầu một chiếc mũ gây bất lợi cho sự phát triển của mình, hắn thật sự rất mất vui.

- Bí thư Diệp, anh nói như vậy nào được, ngài là lãnh đạo của tôi, gần đây lại luôn quan tâm đến sự phát triển của tôi, ngài muốn mời tôi dùng cơm, thật sự là tôi cầu còn chưa được ấy chứ. Thế này đi, khi nào bí thư Diệp có rảnh thì tôi sẽ chạy đến thành phố Sơn Viên, anh thấy thế nào?

Vương Tử Quân trả lời làm cho Diệp Hoa Đình ở đầu dây bên kia cảm thấy có chút an ủi, ấn tượng cực kỳ oán hận Vương Tử Quân cũng đã khá hơn một chút, hắn gật đầu nói:

- Vậy thì dứt khoát tối nay đi.

Nhóm người Chúc Vu Bình và Trương Thông khi thấy Vương Tử Quân nói ra ba chữ bí thư Đổng thì nhanh chóng im lặng, tuy chiếc điện thoại của Vương Tử Quân cách âm khá tốt, thế nhưng căn cứ vào lời nói của Vương Tử Quân thì bọn họ cũng hiểu được mục đích gọi điện thoại của Diệp Hoa Đình.

Thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban kỷ luật muốn mời khách, lại nói sẽ chạy đến thành phố Đông Bộ, đây là phương pháp chiêu hiền đãi sĩ như thế nào? Nếu như không phải biết rõ thân phận của Diệp Hoa Đình, bọn họ thậm chí sẽ không liên lạc người mời khách Vương Tử Quân với bí thư Diệp Hoa Đình.

- Chủ tịch Vương, thật là...

Chúc Vu Bình có chút do dự, cuối cùng cũng hỏi.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Ha ha, xem ra hôm nay chúng ta không kịp dùng cơm tôi, lãnh đạo có lời kêu gọi, tôi không thể không phụng bồi.

- Chủ tịch Vương, anh cứ bận rộn, chúng tôi mỗi ngày đều là thùng cơm, khi nào ăn mà chẳng được.

Chúc Vu Bình nói vậy nhưng trong lòng cực kỳ kính nể Vương Tử Quân, hắn thấy đừng nói là một chủ tịch như Vương Tử Quân, dù là bí thư như Đổng Quốc Khánh thì bình thường muốn mời Diệp Hoa Đình dùng cơm phải nghĩ nát óc mới xong, dùng hết tâm cơ mới thành. Bây giờ chủ tịch Vương thì ngược lại, bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy tự mình gọi điện thoại đến mời cơm.

- Các anh không cần nghĩ chệch sang điểm khác, bí thư Diệp chỉ muốn nói lời xin lỗi tôi mà thôi.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt nóng bỏng của nhóm người Chúc Vu Bình, thế là hắn khoát tay áo nói.

Nhóm người Trương Thông hi hi ha ha ngồi trong phòng làm việc của Vương Tử Quân thêm một lúc, sau đó rời đi. Vương Tử Quân ngồi trên ghế của mình, hắn có chút trầm ngâm, sau đó nhấc điện thoại lên bấm số. Hắn vừa bấm được vài cái thì cúp điện thoại, cuối cùng bấm số của Trương Thiên Tâm.

- Thiên Tâm, tôi là Vương Tử Quân.

Khi nối máy được với Trương Thiên Tâm thì Vương Tử Quân nhanh chóng lên tiếng.

- Tử Quân, tôi biết rồi, có chuyện gì sao?

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng thở dốc dồn dập.

Vương Tử Quân nghe thấy tiếng thở dốc như vậy thì không khỏi sững sờ, trong lúc đó lại nghe thấy tiếng thở dốc càng thêm dồn dập, thế là hắn hiểu tiểu tử Trương Thiên Tâm kia đang làm gì. Hắn cười mắng một tiếng:

- Tiểu tử cậu đang làm gì vậy? Bây giờ trời còn chưa tối đấy nhé!

/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status