Vương Tử Quân đứng trước mặt bao người để bày tỏ thái độ rõ ràng, điều này làm cho công tác của huyện Đằng Nhạc trở nên cực kỳ đị động.
Nhưng Lý Ổn Trung cũng không thể nào trách được Vương Tử Quân, dù ai ở vào tình huống này cũng không thể tìm ra biện pháp tốt hơn.
- Chủ tịch Vương, ngài thật sự nói ra những lời trong tâm khảm của chúng tôi, nhưng chính quyền huyện lại không cho phép chúng tôi chặt cây táo. Anh có thể tác động với chính quyền huyện, có thể để bọn họ đừng can thiệp vào chuyện chúng tôi chặt táo trồng lương thực được không?
Người đàn ông tỏ ra rất thỏa mãn với câu trả lời của Vương Tử Quân, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không chút thả lỏng.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt căng thẳng của người đàn ông, thế là hắn trầm giọng nói:
- Điều này hoàn toàn có thể, nhưng tôi hỏi anh một câu, anh có thể thành thật trả lời chứ?
- Tất nhiên là có thể, chủ tịch Vương cứ hỏi, Hàn Lục Căn tôi đảm bảo sẽ trả lời thật lòng với ngài, nếu nói láo sẽ là cháu nội của ngài.
Hàn Lục Căn dùng tay vỗ mạnh lên ngực mình, sau đó lớn tiếng đảm bảo với Vương Tử Quân.
- Vậy thì tốt rồi, Hàn Lục Căn, tôi hỏi anh, nếu như trồng táo có lời hơn trồng hoa màu, anh còn muốn chặt cây táo nữa không?
- Ôi, chủ tịch Vương của tôi, tôi thật sự không có văn hóa nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Tôi đã đi theo cây táo cả chục năm, tôi cũng không nỡ chặt nó đi, thế nhưng thật sự là không chặt không được, cả nhà tôi còn phải nhờ vào vài mẫu đất để kiếm cơm.
Hàn Lục Căn nhắc đến chuyện chặt cây táo thì vẻ mặt thật sự khá đau lòng.
Vương Tử Quân tiến lên một bước nói:
- Có những lời này của anh thì tôi cũng an tâm. Thế này đi, bây giờ mùa trồng hoa màu đã qua, một thời gian sau lại đến mùa táo kết quả, trước tiên chúng ta cũng không nên chặt cây táo. Nếu như năm nay chính quyền vẫn không thể nào tìm ra nguồn tiêu thụ với giá cả phù hợp cho mọi người, như vậy chúng ta sẽ chặt cây táo trồng hoa màu, mọi người có chịu không?
Hàn Lục Căn cũng không lập tức tỏ thái độ với câu trả lời thuyết phục của Vương Tử Quân, hắn quay ra nhìn đám người ở sau lưng, đám người bắt đầu trao đổi với nhau. Đám lãnh đạo huyện Đằng Nhạc cũng thấy rõ Hàn Lục Căn đang trưng cầu ý kiến mọi người, vẻ mặt kẻ nào cũng rất chần chờ.
- Chú Lục, chú nghe chú Vương đi, chú ấy là người tốt, chính chú ấy là người đã thả bố cháu ra.
Khi mọi người đang trầm mặc không lên tiếng thì một giọng nói trẻ con vang lên.
Vương Tử Quân nghe thấy giọng điệu kia có chút quen thuộc, hắn chợt sững sờ, sau đó quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Hắn hợt thấy Hạnh Hoa đang ngồi trên vai một người đàn ông trung niên, nàng đang nở nụ cười sáng lạn với hắn, hai bàn tay nhỏ bé còn liên tục vẫy vẫy với hắn.
Tuy Vương Tử Quân luôn khắc chế tâm tình của mình, luôn tươi cười đối diện với nhà nông phản ánh vấn đề, thế nhưng trong lòng hắn cũng không quá thoải mái. Nhưng lúc này hắn chợt thấy Hạnh Hoa, thế là chút cảm giác không được thoải mái chợt biến mất sạch sẽ.
Hàn Lục Căn lúc này cũng nhìn thấy Hạnh Hoa, nếu nói thật sự thì hắn nhìn người đàn ông trung niên đang công kênh Hạnh Hoa trên vai. Sau khi thấy người đàn ông kia gật đầu, hắn giống như hạ quyết tâm, lớn tiếng nói:
- Nếu chủ tịch Vương đã nói như vậy, chúng tôi sẽ chờ thêm một thời gian nữa, dù sao bây giờ có chặt táo cũng không kịp mùa vụ trồng hoa màu.
Hàn Lục Căn có thể được mọi người đề cử đứng ra nói chuyện với Vương Tử Quân, rõ ràng là người có uy tín. Hơn nữa những lời nói của Vương Tử Quân lại rất hợp tình hợp lý, thế là đại bộ phận mọi người đều tỏ ra đồng ý với Hàn Lục Căn.
Mọi người thảo luận thêm vài câu, sau đó tất cả mọi người nhanh chóng giải tán, chỉ một lát sau đã chẳng còn lại vài người. Lúc này cũng được người đàn ông trung niên công kênh đi đến bên cạnh Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với người đàn ông trung niên, sau đó hắn nói với Hạnh Hoa:
- Hạnh Hoa, hôm nay sao lại không đi học?
- Hạnh Hoa đi học nhưng cô giáo lại cho về, cô nói hôm nay chú Vương sẽ đến xã chúng cháu.
Hạnh Hoa vùng vẫy tụt xuống đất, sau đó nàng hưng phấn đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, lại dùng giọng ngây thơ chất phác nói.
Vừa rồi Hạnh Hoa nói chuyện với Hàn Lục Căn đã làm cho nhiều người chú ý đến sự tồn tại của nàng, bây giờ nghe hấy cô bé nói chuyện tùy tiện với Vương Tử Quân như thế, đã có không ít người suy đoán về quan hệ giữa Vương Tử Quân và Hạnh Hoa.
Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm đến đám người kia, hắn khẽ xoa đầu Hạnh Hoa rồi ngồi xổm xuống nói:
- Hạnh Hoa, cháu thay chú cám ơn cô giáo nhé. À, mà sau nà Hạnh Hoa cũng phải cố gắng học tập cho tốt, nếu như ngày nào đó thi được điểm cao nhớ báo cho chú, chú sẽ ban thưởng cho cháu.
Khi Vương Tử Quân nói chuyện với Hạnh Hoa, trên một sườn núi cách chỗ Vương Tử Quân một hai kilomet, Tề Vi Vi mặc một trang phục bình thường với tư thái xinh đẹp đang đứng nơi đây. Hai tay nàng đang cầm một chiếc kính viễn vọng nhìn về phía Vương Tử Quân.
Đỗ Gia Hào ở bên cạnh Tề Vi Vi cũng cầm một chiếc kính viễn vọng để quan sát. Thế nhưng không giống như Tề Vi Vi, Đỗ Gia Hào vẫn mặc tây trang ngay ngắn, ngay cả mái tóc cũng bóng mượt không chút rối loạn.
- Anh, đám nhà quên kia sao lại bỏ đi nhanh như vậy chứ?
Đỗ Gia Xương từ trên một chiếc xe cách đó không xa đi đến, vẻ mặt hắn thật sự rất oán hận, rõ ràng hắn cảm thấy đáng tiếc vì đám thôn dân kia đến quây lấy Vương Tử Quân nhưng bỏ đi quá nhanh.
Đỗ Gia Hào khẽ đặt kính viễn vọng xuống, hắn nhìn về phía Đỗ Gia Xương rồi nói:
- Tản đi có gì là không tốt?
- Tốt cái gì mà tốt? Chúng ta cổ động nửa ngày nhưng con bà nó lại biến thành chuyện tốt cho tên họ Vương kia. Bây giờ thì tốt rồi, hắn đứng ra chiếm hết cả danh tiếng.
Đỗ Gia Xương đặt mông ngồi lên một khối đá rồi lớn tiếng nói.
Đỗ Gia Hào lắc đầu, hắn thật sự không quá hy vọng vào trí tuệ của em trai mình, vì thế đưa mắt nhìn Tề Vi Vi.
- Giám đốc Đỗ, chúng ta đã đạt được mục đích, bây giờ ở lại chỗ này cũng không còn ý nghĩa, không bằng quay về thì hơn.
Tề Vi Vi cũng buông kính viễn vọng xuống, nàng khẽ nói lời đề nghị với Đỗ Gia Hào.
- Cũng tốt, hôm nay có hơi nóng, muỗi quá nhiều, thật sự không thích hợp ở lại chỗ này.
Đỗ Gia Hào dùng ánh mắt quan tâm nhìn thoáng qua Tề Vi Vi, sau đó khẽ nói.
- Anh, hai người có ý gì vậy? Không phải chúng ta đến gây phiền toái cho Vương Tử Quân sao? Thế nào sự việc làm chưa xong mà bỏ đi. Em nói cho hai người biết, hai người đi thì cứ đi, em không thể nào đi với hai tay trống trơn như vậy được.
Đỗ Gia Xương tuy không dám nói gì với Đỗ Gia Hào thế nhưng đối diện với Tề Vi Vi thì lại không chút kiêng kỵ, hắn trực tiếp chạy đến trước mặt Tề Vi Vi rồi dùng giọng vô lại nói.
Chương 497(p2): Im lặng nhìn chó cắn nhau.
Tề Vi Vi cười cười nói:
- Anh Xương, thật ra chuyện này cũng rất đơn giản, nhưng anh không rõ nội dung bên trong, thế cho nên anh mới cảm thấy chúng ta giống như căn bản chưa làm gì cả mà thôi.
- Lần này Vương Tử Quân xuống kiểm tra chính là phải cho ra một quyết định với công trình một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc, ý kiến của Vương Tử Quân sẽ được đăng lên hội nghị thường ủy. Mục đích của chúng ta chính là thúc đẩy Vương Tử Quân cho ra quyết định chặt táo trồng hoa màu. Bây giờ Vương Tử Quân tuy không bày tỏ thái độ rõ ràng thế nhưng như vậy mới thật sự là thái độ rõ ràng. Hắn đứng trước mặt bao người mà mạnh miệng nói ra những lời như thế, đó không phải tự đánh vào miệng mình sao?
- Công trình một trăm ngàn héc ta táo chính là chiến tích của Tiết Diệu Tiến năm xưa, bây giờ Tiết Diệu Tiến sắp rút khỏi chức vụ bí thư thị ủy nhưng lực ảnh hưởng còn sót lại ở Đông Bộ vẫn là rất lớn. Vương Tử Quân nếu cho ra lựa chọn như vậy chính là tiến thêm một bước để đắc tội với Tiết Diệu Tiến. Hai kẻ địch kia đối chọi gay gắt với nhau, như vậy đối với chủ tịch Nhâm thì không phải sẽ rất thoải mái và dễ đối phó sao?
Đỗ Gia Hào khẽ cười, hắn vung tay nói:
- Tất nhiên, hai con chó cắn nhau thì tốt nhất là toàn thân đầy thương tích, như vậy sẽ càng dễ đối phó hơn.
Đỗ Gia Xương lắc lắc đầu, lúc này xem như hắn đã hiểu ra vấn đề:
- Anh, anh nói vậy thì xem như em hiểu rõ, thì ra lần này chúng ta gây phiền cho Vương Tử Quân chỉ là một chuyện nhỏ, mục đích thật sự chính làm dắt mũi Vương Tử Quân. Tên này bây giờ bị chúng ta chọc gậy vào chắc đang cực kỳ ức chế, ôi, thật sự quá sảng khoái.
Đỗ Gia Hào cười lên ha hả nhưng cũng không nói thêm điều gì. Tề Vi Vi đứng ở bên cạnh hai anh em Đỗ Gia Hào chợt sinh ra một ảo giác, dù tình huống náo loạn vừa rồi đã kết thúc, thế nhưgn trong đầu nàng lại vẫn hiện rõ hình ảnh Vương Tử Quân bình tĩnh giải thích điều gì đó cho dân chúng kéo đến bày tỏ ý kiến.
"Mình làm vậy là sai sao?"
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng và nhanh chóng bị Tề Vi Vi bác bỏ, nàng thấy mìn không những hoàn thành công tác, hơn nữa còn làm một chuyện tốt cho nông dân trong xã, xem ra hành động lần này là nhất cử lưỡng tiện.
"Một kết quả rất tốt, nhưng vì sao mình lại không thể nào vui được?"
Tề Vi Vi vô thức cầm lấy kính viễn vọng lên nhìn thoáng qua, nàng chợt thấy một chiếc xe Audi chạy đi như bay.
Người ở bên trong chiếc Audi kia là ai thì Tề Vi Vi biết rất rõ, khi chiếc xe kia chạy đi như bay thì nàng chợt cảm thấy trái tim của mình giống như chạy đi đâu mất.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi không làm tốt công tác, khi trở về nhất định sẽ tìm hiểu vì sao nhân dân đến kêu oan, sẽ làm tốt công tác với quần chúng...
La Định Lôi đứng trước mựt Vương Tử Quân khẽ lên tiếng làm kiểm điểm.
Nói đến phương diện kiểm điểm thì phải là bí thư huyện ủy Lý Ổn Trung đến đây mới đúng, nhưng lúc này Lý Ổn Trung lại đứng đó với gương mặt lạnh lẽo, căn bản cũng không có ý lên tiếng. Lý Ổn Trung không nói lời nào, La Định Lôi là trợ thủ của Lý Ổn Trung ở huyện Đằng Nhạc, tất nhiên hắn sẽ không thể nào ngồi yên bất động. Một chuyện không vui như vậy xuất hiện, huyện Đằng Nhạc không thể nào tỏ ra điềm nhiên như không, không thể giả vờ câm điếc giống như chưa từng có gì phát sinh.
Đám cán bộ huyện Đằng Nhạc trước đó tỏ ra cực kỳ ủng hộ Vương Tử Quân đến kiểm tra công tác, bây giờ lại bày ra tư thái như gần như xa. Điều này cũng khó trách, đám cán bộ cấp phó cục ở huyện Đằng Nhạc phần lớn đều là người năm xưa được bí thư Tiết Diệu Tiến, bọn họ đều có cảm tình rất sâu với một trăm ngàn héc ta táo trong huyện. Thậm chí còn có rất nhiều người năm xưa từng xắn tay vào thúc đẩy công trình một trăm ngàn héc ta táo, thế cho nên bây giờ tỏ ra cực kỳ nóng nảy. Bây giờ Vương Tử Quân tỏ thái độ giống như một chậu nước lạnh hắt lên đầu đám cán bộ phía Tiết Diệu Tiến, một chậu nước dội tắt tất cả nhiệt tình chào đón Vương Tử Quân.
Bọn họ thấy Vương Tử Quân tuy kéo dài thời gian nhưng thực tế cũng là cho ra quyết định chặt táo trồng hoa màu. Bọn họ cũng không phải không tìm hướng đi cho cây táo, thế nhưng dù bọn họ áp dụng cách nào cũng không thể nào bán táo với giá tốt cho được.
Vì vậy đám cán bộ huyện Đằng Nhạc cảm thấy lời hứa hẹn của Vương Tử Quân giống như một sợi dây thừng treo quanh cổ một trăm ngàn héc ta táo, thời gian dần trôi qua, sợi dây thừng kia sẽ càng siết chặt lại.
Vương Tử Quân sao không nhìn rõ vẻ mặt của đám người Lý Ổn Trung, hắn nhìn gương mặt rét lạnh của Lý Ổn Trung, sau đó cười lạnh một tiếng nói:
- Đồng chí Định Lôi, trách nhiệm của chuyện này không nằm trên một người, anh không thể nào gánh chịu được trách nhiệm của sự kiện này.
Lý Ổn Trung đang có hơi cúi đầu chợt ngẩng đầu lên. La Định Lôi biểu hiện thái độ nhận sai, hắn cảm thấy như vậy đã quá nể mặt Vương Tử Quân, nhưng không ngờ Vương Tử Quân lại không buông tha, càng nắm chặt không buông.
- Sự việc liên quan đến một trăm ngàn héc ta táo cũng không phải là ngày một ngày hai, cũng không phải liên lụy đến một hộ dân, nó ảnh hưởng đến hơn mười ngàn hộ dân trong bảy xã của huyện Đằng Nhạc. Những năm nay giá táo quá thấp, tiêu thụ khó khăn, vấn đề này là gì? Là một căn bệnh nhỏ sao?
- Chính quyền cần phải lo cho cái lo của dân, giải quyết những gì nhân dân cần, phải cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề mà không phải là sợ thầy giấu bệnh, cố gắng dùng trăm phương ngàn kế để bưng ít sự việc. Những việc như thế này có liên quan đến vấn đề sinh tồn của cả chục ngàn dân, cho đến nay các anh cũng không cho ra một phương án giải quyết, đây không phải là các anh công tác có vấn đề, rõ ràng là không quan tâm đến sống chết của dân chúng, cực kỳ không làm tròn trách nhiệm.
Vương Tử Quân càng nói càng thêm nghiêm khắc, Lý Ổn Trung vốn đang tỏ ra tức giận với Vương Tử Quân, bây giờ nghe được những lời phê bình nghiêm khắc của Vương Tử Quân, thế là cảm thấy toàn thân vã đầy mồ hôi.
- Chuyện này cũng không phải không tìm ra con đường vẹn toàn, chỉ cần chúng ta có thể chứng minh trồng táo có ưu thế hơn các loại cây trồng khác, càng có thể tăng thu nhập cho nông dân, như vậy chúng ta cung không cần phải đứng ra sân khấu, quần chúng sẽ tự phát triển sản nghiệp cây táo. Bí thư Lý, anh nói xem có đúng không?
Lý Ổn Trung ngẩng đầu, hắn rất muốn nói không nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Vương Tử Quân và bầu không khí áp chế vào lúc này, hắn chợt cảm thấy chữ không tiến lên đến cổ họng thế nhưng lại không thể nói ra được.
Nhưng Lý Ổn Trung cũng không thể nào trách được Vương Tử Quân, dù ai ở vào tình huống này cũng không thể tìm ra biện pháp tốt hơn.
- Chủ tịch Vương, ngài thật sự nói ra những lời trong tâm khảm của chúng tôi, nhưng chính quyền huyện lại không cho phép chúng tôi chặt cây táo. Anh có thể tác động với chính quyền huyện, có thể để bọn họ đừng can thiệp vào chuyện chúng tôi chặt táo trồng lương thực được không?
Người đàn ông tỏ ra rất thỏa mãn với câu trả lời của Vương Tử Quân, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không chút thả lỏng.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt căng thẳng của người đàn ông, thế là hắn trầm giọng nói:
- Điều này hoàn toàn có thể, nhưng tôi hỏi anh một câu, anh có thể thành thật trả lời chứ?
- Tất nhiên là có thể, chủ tịch Vương cứ hỏi, Hàn Lục Căn tôi đảm bảo sẽ trả lời thật lòng với ngài, nếu nói láo sẽ là cháu nội của ngài.
Hàn Lục Căn dùng tay vỗ mạnh lên ngực mình, sau đó lớn tiếng đảm bảo với Vương Tử Quân.
- Vậy thì tốt rồi, Hàn Lục Căn, tôi hỏi anh, nếu như trồng táo có lời hơn trồng hoa màu, anh còn muốn chặt cây táo nữa không?
- Ôi, chủ tịch Vương của tôi, tôi thật sự không có văn hóa nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Tôi đã đi theo cây táo cả chục năm, tôi cũng không nỡ chặt nó đi, thế nhưng thật sự là không chặt không được, cả nhà tôi còn phải nhờ vào vài mẫu đất để kiếm cơm.
Hàn Lục Căn nhắc đến chuyện chặt cây táo thì vẻ mặt thật sự khá đau lòng.
Vương Tử Quân tiến lên một bước nói:
- Có những lời này của anh thì tôi cũng an tâm. Thế này đi, bây giờ mùa trồng hoa màu đã qua, một thời gian sau lại đến mùa táo kết quả, trước tiên chúng ta cũng không nên chặt cây táo. Nếu như năm nay chính quyền vẫn không thể nào tìm ra nguồn tiêu thụ với giá cả phù hợp cho mọi người, như vậy chúng ta sẽ chặt cây táo trồng hoa màu, mọi người có chịu không?
Hàn Lục Căn cũng không lập tức tỏ thái độ với câu trả lời thuyết phục của Vương Tử Quân, hắn quay ra nhìn đám người ở sau lưng, đám người bắt đầu trao đổi với nhau. Đám lãnh đạo huyện Đằng Nhạc cũng thấy rõ Hàn Lục Căn đang trưng cầu ý kiến mọi người, vẻ mặt kẻ nào cũng rất chần chờ.
- Chú Lục, chú nghe chú Vương đi, chú ấy là người tốt, chính chú ấy là người đã thả bố cháu ra.
Khi mọi người đang trầm mặc không lên tiếng thì một giọng nói trẻ con vang lên.
Vương Tử Quân nghe thấy giọng điệu kia có chút quen thuộc, hắn chợt sững sờ, sau đó quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Hắn hợt thấy Hạnh Hoa đang ngồi trên vai một người đàn ông trung niên, nàng đang nở nụ cười sáng lạn với hắn, hai bàn tay nhỏ bé còn liên tục vẫy vẫy với hắn.
Tuy Vương Tử Quân luôn khắc chế tâm tình của mình, luôn tươi cười đối diện với nhà nông phản ánh vấn đề, thế nhưng trong lòng hắn cũng không quá thoải mái. Nhưng lúc này hắn chợt thấy Hạnh Hoa, thế là chút cảm giác không được thoải mái chợt biến mất sạch sẽ.
Hàn Lục Căn lúc này cũng nhìn thấy Hạnh Hoa, nếu nói thật sự thì hắn nhìn người đàn ông trung niên đang công kênh Hạnh Hoa trên vai. Sau khi thấy người đàn ông kia gật đầu, hắn giống như hạ quyết tâm, lớn tiếng nói:
- Nếu chủ tịch Vương đã nói như vậy, chúng tôi sẽ chờ thêm một thời gian nữa, dù sao bây giờ có chặt táo cũng không kịp mùa vụ trồng hoa màu.
Hàn Lục Căn có thể được mọi người đề cử đứng ra nói chuyện với Vương Tử Quân, rõ ràng là người có uy tín. Hơn nữa những lời nói của Vương Tử Quân lại rất hợp tình hợp lý, thế là đại bộ phận mọi người đều tỏ ra đồng ý với Hàn Lục Căn.
Mọi người thảo luận thêm vài câu, sau đó tất cả mọi người nhanh chóng giải tán, chỉ một lát sau đã chẳng còn lại vài người. Lúc này cũng được người đàn ông trung niên công kênh đi đến bên cạnh Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với người đàn ông trung niên, sau đó hắn nói với Hạnh Hoa:
- Hạnh Hoa, hôm nay sao lại không đi học?
- Hạnh Hoa đi học nhưng cô giáo lại cho về, cô nói hôm nay chú Vương sẽ đến xã chúng cháu.
Hạnh Hoa vùng vẫy tụt xuống đất, sau đó nàng hưng phấn đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, lại dùng giọng ngây thơ chất phác nói.
Vừa rồi Hạnh Hoa nói chuyện với Hàn Lục Căn đã làm cho nhiều người chú ý đến sự tồn tại của nàng, bây giờ nghe hấy cô bé nói chuyện tùy tiện với Vương Tử Quân như thế, đã có không ít người suy đoán về quan hệ giữa Vương Tử Quân và Hạnh Hoa.
Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm đến đám người kia, hắn khẽ xoa đầu Hạnh Hoa rồi ngồi xổm xuống nói:
- Hạnh Hoa, cháu thay chú cám ơn cô giáo nhé. À, mà sau nà Hạnh Hoa cũng phải cố gắng học tập cho tốt, nếu như ngày nào đó thi được điểm cao nhớ báo cho chú, chú sẽ ban thưởng cho cháu.
Khi Vương Tử Quân nói chuyện với Hạnh Hoa, trên một sườn núi cách chỗ Vương Tử Quân một hai kilomet, Tề Vi Vi mặc một trang phục bình thường với tư thái xinh đẹp đang đứng nơi đây. Hai tay nàng đang cầm một chiếc kính viễn vọng nhìn về phía Vương Tử Quân.
Đỗ Gia Hào ở bên cạnh Tề Vi Vi cũng cầm một chiếc kính viễn vọng để quan sát. Thế nhưng không giống như Tề Vi Vi, Đỗ Gia Hào vẫn mặc tây trang ngay ngắn, ngay cả mái tóc cũng bóng mượt không chút rối loạn.
- Anh, đám nhà quên kia sao lại bỏ đi nhanh như vậy chứ?
Đỗ Gia Xương từ trên một chiếc xe cách đó không xa đi đến, vẻ mặt hắn thật sự rất oán hận, rõ ràng hắn cảm thấy đáng tiếc vì đám thôn dân kia đến quây lấy Vương Tử Quân nhưng bỏ đi quá nhanh.
Đỗ Gia Hào khẽ đặt kính viễn vọng xuống, hắn nhìn về phía Đỗ Gia Xương rồi nói:
- Tản đi có gì là không tốt?
- Tốt cái gì mà tốt? Chúng ta cổ động nửa ngày nhưng con bà nó lại biến thành chuyện tốt cho tên họ Vương kia. Bây giờ thì tốt rồi, hắn đứng ra chiếm hết cả danh tiếng.
Đỗ Gia Xương đặt mông ngồi lên một khối đá rồi lớn tiếng nói.
Đỗ Gia Hào lắc đầu, hắn thật sự không quá hy vọng vào trí tuệ của em trai mình, vì thế đưa mắt nhìn Tề Vi Vi.
- Giám đốc Đỗ, chúng ta đã đạt được mục đích, bây giờ ở lại chỗ này cũng không còn ý nghĩa, không bằng quay về thì hơn.
Tề Vi Vi cũng buông kính viễn vọng xuống, nàng khẽ nói lời đề nghị với Đỗ Gia Hào.
- Cũng tốt, hôm nay có hơi nóng, muỗi quá nhiều, thật sự không thích hợp ở lại chỗ này.
Đỗ Gia Hào dùng ánh mắt quan tâm nhìn thoáng qua Tề Vi Vi, sau đó khẽ nói.
- Anh, hai người có ý gì vậy? Không phải chúng ta đến gây phiền toái cho Vương Tử Quân sao? Thế nào sự việc làm chưa xong mà bỏ đi. Em nói cho hai người biết, hai người đi thì cứ đi, em không thể nào đi với hai tay trống trơn như vậy được.
Đỗ Gia Xương tuy không dám nói gì với Đỗ Gia Hào thế nhưng đối diện với Tề Vi Vi thì lại không chút kiêng kỵ, hắn trực tiếp chạy đến trước mặt Tề Vi Vi rồi dùng giọng vô lại nói.
Chương 497(p2): Im lặng nhìn chó cắn nhau.
Tề Vi Vi cười cười nói:
- Anh Xương, thật ra chuyện này cũng rất đơn giản, nhưng anh không rõ nội dung bên trong, thế cho nên anh mới cảm thấy chúng ta giống như căn bản chưa làm gì cả mà thôi.
- Lần này Vương Tử Quân xuống kiểm tra chính là phải cho ra một quyết định với công trình một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc, ý kiến của Vương Tử Quân sẽ được đăng lên hội nghị thường ủy. Mục đích của chúng ta chính là thúc đẩy Vương Tử Quân cho ra quyết định chặt táo trồng hoa màu. Bây giờ Vương Tử Quân tuy không bày tỏ thái độ rõ ràng thế nhưng như vậy mới thật sự là thái độ rõ ràng. Hắn đứng trước mặt bao người mà mạnh miệng nói ra những lời như thế, đó không phải tự đánh vào miệng mình sao?
- Công trình một trăm ngàn héc ta táo chính là chiến tích của Tiết Diệu Tiến năm xưa, bây giờ Tiết Diệu Tiến sắp rút khỏi chức vụ bí thư thị ủy nhưng lực ảnh hưởng còn sót lại ở Đông Bộ vẫn là rất lớn. Vương Tử Quân nếu cho ra lựa chọn như vậy chính là tiến thêm một bước để đắc tội với Tiết Diệu Tiến. Hai kẻ địch kia đối chọi gay gắt với nhau, như vậy đối với chủ tịch Nhâm thì không phải sẽ rất thoải mái và dễ đối phó sao?
Đỗ Gia Hào khẽ cười, hắn vung tay nói:
- Tất nhiên, hai con chó cắn nhau thì tốt nhất là toàn thân đầy thương tích, như vậy sẽ càng dễ đối phó hơn.
Đỗ Gia Xương lắc lắc đầu, lúc này xem như hắn đã hiểu ra vấn đề:
- Anh, anh nói vậy thì xem như em hiểu rõ, thì ra lần này chúng ta gây phiền cho Vương Tử Quân chỉ là một chuyện nhỏ, mục đích thật sự chính làm dắt mũi Vương Tử Quân. Tên này bây giờ bị chúng ta chọc gậy vào chắc đang cực kỳ ức chế, ôi, thật sự quá sảng khoái.
Đỗ Gia Hào cười lên ha hả nhưng cũng không nói thêm điều gì. Tề Vi Vi đứng ở bên cạnh hai anh em Đỗ Gia Hào chợt sinh ra một ảo giác, dù tình huống náo loạn vừa rồi đã kết thúc, thế nhưgn trong đầu nàng lại vẫn hiện rõ hình ảnh Vương Tử Quân bình tĩnh giải thích điều gì đó cho dân chúng kéo đến bày tỏ ý kiến.
"Mình làm vậy là sai sao?"
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng và nhanh chóng bị Tề Vi Vi bác bỏ, nàng thấy mìn không những hoàn thành công tác, hơn nữa còn làm một chuyện tốt cho nông dân trong xã, xem ra hành động lần này là nhất cử lưỡng tiện.
"Một kết quả rất tốt, nhưng vì sao mình lại không thể nào vui được?"
Tề Vi Vi vô thức cầm lấy kính viễn vọng lên nhìn thoáng qua, nàng chợt thấy một chiếc xe Audi chạy đi như bay.
Người ở bên trong chiếc Audi kia là ai thì Tề Vi Vi biết rất rõ, khi chiếc xe kia chạy đi như bay thì nàng chợt cảm thấy trái tim của mình giống như chạy đi đâu mất.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi không làm tốt công tác, khi trở về nhất định sẽ tìm hiểu vì sao nhân dân đến kêu oan, sẽ làm tốt công tác với quần chúng...
La Định Lôi đứng trước mựt Vương Tử Quân khẽ lên tiếng làm kiểm điểm.
Nói đến phương diện kiểm điểm thì phải là bí thư huyện ủy Lý Ổn Trung đến đây mới đúng, nhưng lúc này Lý Ổn Trung lại đứng đó với gương mặt lạnh lẽo, căn bản cũng không có ý lên tiếng. Lý Ổn Trung không nói lời nào, La Định Lôi là trợ thủ của Lý Ổn Trung ở huyện Đằng Nhạc, tất nhiên hắn sẽ không thể nào ngồi yên bất động. Một chuyện không vui như vậy xuất hiện, huyện Đằng Nhạc không thể nào tỏ ra điềm nhiên như không, không thể giả vờ câm điếc giống như chưa từng có gì phát sinh.
Đám cán bộ huyện Đằng Nhạc trước đó tỏ ra cực kỳ ủng hộ Vương Tử Quân đến kiểm tra công tác, bây giờ lại bày ra tư thái như gần như xa. Điều này cũng khó trách, đám cán bộ cấp phó cục ở huyện Đằng Nhạc phần lớn đều là người năm xưa được bí thư Tiết Diệu Tiến, bọn họ đều có cảm tình rất sâu với một trăm ngàn héc ta táo trong huyện. Thậm chí còn có rất nhiều người năm xưa từng xắn tay vào thúc đẩy công trình một trăm ngàn héc ta táo, thế cho nên bây giờ tỏ ra cực kỳ nóng nảy. Bây giờ Vương Tử Quân tỏ thái độ giống như một chậu nước lạnh hắt lên đầu đám cán bộ phía Tiết Diệu Tiến, một chậu nước dội tắt tất cả nhiệt tình chào đón Vương Tử Quân.
Bọn họ thấy Vương Tử Quân tuy kéo dài thời gian nhưng thực tế cũng là cho ra quyết định chặt táo trồng hoa màu. Bọn họ cũng không phải không tìm hướng đi cho cây táo, thế nhưng dù bọn họ áp dụng cách nào cũng không thể nào bán táo với giá tốt cho được.
Vì vậy đám cán bộ huyện Đằng Nhạc cảm thấy lời hứa hẹn của Vương Tử Quân giống như một sợi dây thừng treo quanh cổ một trăm ngàn héc ta táo, thời gian dần trôi qua, sợi dây thừng kia sẽ càng siết chặt lại.
Vương Tử Quân sao không nhìn rõ vẻ mặt của đám người Lý Ổn Trung, hắn nhìn gương mặt rét lạnh của Lý Ổn Trung, sau đó cười lạnh một tiếng nói:
- Đồng chí Định Lôi, trách nhiệm của chuyện này không nằm trên một người, anh không thể nào gánh chịu được trách nhiệm của sự kiện này.
Lý Ổn Trung đang có hơi cúi đầu chợt ngẩng đầu lên. La Định Lôi biểu hiện thái độ nhận sai, hắn cảm thấy như vậy đã quá nể mặt Vương Tử Quân, nhưng không ngờ Vương Tử Quân lại không buông tha, càng nắm chặt không buông.
- Sự việc liên quan đến một trăm ngàn héc ta táo cũng không phải là ngày một ngày hai, cũng không phải liên lụy đến một hộ dân, nó ảnh hưởng đến hơn mười ngàn hộ dân trong bảy xã của huyện Đằng Nhạc. Những năm nay giá táo quá thấp, tiêu thụ khó khăn, vấn đề này là gì? Là một căn bệnh nhỏ sao?
- Chính quyền cần phải lo cho cái lo của dân, giải quyết những gì nhân dân cần, phải cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề mà không phải là sợ thầy giấu bệnh, cố gắng dùng trăm phương ngàn kế để bưng ít sự việc. Những việc như thế này có liên quan đến vấn đề sinh tồn của cả chục ngàn dân, cho đến nay các anh cũng không cho ra một phương án giải quyết, đây không phải là các anh công tác có vấn đề, rõ ràng là không quan tâm đến sống chết của dân chúng, cực kỳ không làm tròn trách nhiệm.
Vương Tử Quân càng nói càng thêm nghiêm khắc, Lý Ổn Trung vốn đang tỏ ra tức giận với Vương Tử Quân, bây giờ nghe được những lời phê bình nghiêm khắc của Vương Tử Quân, thế là cảm thấy toàn thân vã đầy mồ hôi.
- Chuyện này cũng không phải không tìm ra con đường vẹn toàn, chỉ cần chúng ta có thể chứng minh trồng táo có ưu thế hơn các loại cây trồng khác, càng có thể tăng thu nhập cho nông dân, như vậy chúng ta cung không cần phải đứng ra sân khấu, quần chúng sẽ tự phát triển sản nghiệp cây táo. Bí thư Lý, anh nói xem có đúng không?
Lý Ổn Trung ngẩng đầu, hắn rất muốn nói không nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Vương Tử Quân và bầu không khí áp chế vào lúc này, hắn chợt cảm thấy chữ không tiến lên đến cổ họng thế nhưng lại không thể nói ra được.
/1843
|