Sau khi kết thúc nghi lễ thì mọi người chuyển từ phòng hội nghị sang nhà hàng của khách sạn Đông Bộ, dù lúc này còn chưa đến giờ cơm nhưng khách sạn Đông Bộ đã sớm chuẩn bị xong thức ăn. Khi các vị lãnh đạo đi vào trong khách sạn, đám nhân viên phục vụ đã bắt đầu đưa mọi người đi vào đúng vị trí bữa tiệc.
Tất cả thành viên ban ngành lãnh đạo khách sạn Đông Bộ đều ra trận, chỉ sợ đám nhân viên phục vụ có gì đó không chu đáo làm cho lãnh đạo mất hứng.
Trong nhà hàng sạch sẽ có hơn hai mươi bàn tiệc, thật sự có hương vị hơn một phòng rộng bên trong rất nhiều. Hứa Tiền Giang tất nhiên sẽ không nhường ai mà ngồi lên vị trí hạng nhất của buổi tiệc, bên cạnh chính là Tần Thọ Sinh và Cát Trường Binh, hai vị lãnh đạo thành phố là Tiết Diệu Tiến và Đổng Quốc Khánh thì ngồi ở ngay bên cạnh.
Bàn tiệc của Hứa Tiền Giang tất nhiên sẽ là trung tâm, đại đa số ánh mắt của mọi người đều nhì về phía bên này.
Vương Tử Quân ngồi ở bàn thứ hai, hắn là phó chủ tịch thành phố, các vị phó bí thư đều ngồi ở bàn thứ nhất, tất nhiên vị trí của hắn là bàn thứ hai. Bàn này ngoài vài vị lãnh đạo của thành phố Đông Bộ, còn có hai vị lãnh đạo cấp phó của nhà máy rượu Hồng La Xuân và nhà máy rượu Tân Nguyên.
- Chủ tịch Vương, chúng ta đã lâu không gặp, khi ngài rời khỏi huyện Lô Bắc thì tôi vừa lúc ra tỉnh ngoài nghiên cứu, cũng không thể tham gia tiễn chân ngài, vì vậy hôm nay nhất định phải bổ sung.
Phó giám đốc nhà máy rượu Hồng La Xuân là Tôn Chấn Cường cười ha hả nâng ly rượu lớn tiếng mời Vương Tử Quân.
Tôn Chấn Cường không liên hệ với Vương Tử Quân nhiều như Tần Thọ Sinh, chỉ có quan hệ bình thường với Vương Tử Quân mà thôi. Nhưng hắn là một trong những lãnh đạo của nhà máy rượu Hồng La Xuân, hắn biết rõ sở dĩ nhà máy của mình có thể phát triển quật khởi vào lúc này chủ yếu là kết quả nhờ vào sự thúc đẩy của Vương Tử Quân. Vì thế mà thái độ của hắn với Vương Tử Quân càng có thêm vài phần cung kính.
Vương Tử Quân cười ha hả nâng ly rượu lên cụng với Tôn Chấn Cường. Tuy lực chú ý của đám người đều đặt lên bàn số một, thế nhưng tất cả sự việc đã xong, Vương Tử Quân cũng không tiếp tục lãng phí công phu.
Vị phó giám đốc nhà máy rượu Tân Nguyên nhìn Vương Tử Quân và Tôn Chấn Cường trò chuyện vui vẻ với nhau mà thật sự có chút mất hứng. Nhưng hắn cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi, ai bảo dù là danh tiếng hay thực lực thì nhà máy của bọn họ căn bản không bằng nhà máy rượu Hồng La Xuân của người ta? Thương trường như chiến trường, người thắng làm vua, câu nói này luôn luôn đúng.
Tiết Diệu Tiến nâng ly chúc mừng cũng không nói nhiều nhưng lại rất có thông tin, sau khi nói thì hiện trường vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, nhưng khi hắn nâng ly lên chúc mừng thì bữa tiệc xem như chính thức bắt đầu.
Hứa Tiền Giang là lãnh đạo có vị trí tối cao ở bữa tiệc này, tất nhiên lão sẽ được đám thường ủy thị ủy và phó chủ tịch thành phố Đông Bộ chú ý cao độ, ai cũng muốn mời lãnh đạo một ly. Tất nhiên bọn họ muốn xuất hiện trước mặt lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy để hai bên quen mặt, thế cho nên người đi đến mời rượu ở bàn số một thật sự nườm nượp.
Vương Tử Quân cũng luôn chờ cơ hội, sau khi vị thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an Hạ Nham Châu đi đến mời rượu lãnh đạo, hắn cũng nâng ly đứng lên. Tuy lúc này kế hoạch của hắn đã toàn thắng, hắn không những phản kích thật mạnh đối với đòn tấn công của Nhâm Xương Bình, còn nhân cơ hội để đề cao uy vọng của mình, nhưng dù sao thì hắn cũng phải tuân theo quy củ quan trường.
Người khác đến mời rượu trưởng phòng Hứa Tiền Giang, chính mình nếu không đi sẽ trở thành lạc đà trong bầy cừu. Trong quan trường tuyệt đối không nên làm ra chuyện hồ đồ, đừng nên vượt qua khuôn phép, đặc biệt là phương diện thái độ với lãnh đạo, nếu cho ra hành động khác người thì chỉ sợ sẽ không là gì tốt.
- Trưởng phòng Hứa, xin phép cho tôi mời ngài một ly, đa tạ ngài gần đây quan tâm đến tôi.
Vương Tử Quân nở nụ cười vui vẻ đi đến bàn số một, sau đó vừa rót rượu vừa cười ha hả, cuối cùng dùng hai tay nâng ly rượu đưa đến cho Hứa Tiền Giang.
Khi Vương Tử Quân đi đến, Hứa Tiền Giang cũng chú ý đến vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi muốn rót rượu cho mình, thế nên lúc này nhận lấy ly rượu trong tay Vương Tử Quân rồi cười nói:
- Chủ tịch Tử Quân, uống rượu cũng phải có quy tắc, đó là anh đứng tôi không uống, anh ngồi tôi mới uống.
Hai mắt Nhâm Xương Bình ngồi cách Hứa Tiền Giang không xa chợt trở nên lấp lánh, sau đó hắn đưa mắt nhìn và khẽ gật đầu với giám đốc ks Nhâm Vĩnh Cách đang đứng hầu hạ ở bên cạnh. Nhâm Vĩnh Cách là người quen phục vụ lãnh đạo, cũng là người cực kỳ thông minh, khi thấy vẻ mặt Nhâm Xương Bình chợt biến đổi thì nhanh chóng đi lấy ghế, tranh thủ đặt ở bên cạnh Hứa Tiền Giang.
Nhâm Vĩnh Cách là lãnh đạo khách sạn Đông Bộ, tuy cấp bậc không cao nhưng lại là người linh thông tin tức, hắn đã biết rõ tất cả những gì xảy ra trong phòng họp.
Nhâm Vĩnh Cách là một người luôn cập nhật tin tức trong thành phố Đông Bộ, hắn biết hành động ký kết lần này chính là đòn đả kích vào uy vọng và thể diện của Nhâm Xương Bình với chủ tịch Vương Tử Quân. Nhưng không ngờ khi chủ tịch Nhâm sắp thành công vang dội thì lại bị chủ tịch Vương lật ngược thế cờ.
Tuy tất cả nhìn qua vẫn rất hài hòa nhưng Nhâm Vĩnh Cách lại hiểu chủ tịch Nhâm thật sự ăn quả đắng trong sự kiện này. Không những tất cả chuẩn bị với nghi thức ký kết cùng nhà máy rượu Tân Nguyên mất đi tác dụng, lại càng làm bàn đạp cho uy vọng của Vương Tử Quân tiến lên một nấc mới trong thành phố Đông Bộ.
Dưới sự chèn ép của Nhâm Xương Bình mà Vương Tử Quân có thể lật ngược thế cờ như vậy, xem ra chủ tịch Vương thật sự rất khó đối phó.
Nhâm Vĩnh Cách tuy cùng họ Nhâm với chủ tịch Nhâm Xương Bình, thế nhưng ngoài tình huống năm trăm năm trước là cùng một nhà, giữa hai người căn bản không có bất kỳ liên hệ nào.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu thì Nhâm Vĩnh Cách cũng căn bản nghĩ nát óc xem làm sao để tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Vương Tử Quân, nhưng vẫn không tìm ra manh mối.
Bây giờ Vương Tử Quân đến mời rượu, biểu hiện của Hứa Tiền Giang càng làm cho Nhâm Vĩnh Cách khẳng định ý nghĩ của mình.
Vừa rồi cũng không ít các vị thường ủy thị ủy đến mời rượu, thế nhưng Hứa Tiền Giang chỉ ngồi uống nửa ly, thậm chí có lúc trưởng phòng Hứa chỉ nhấp môi một cái, đừng nói sẽ cho đám người kia ngồi xuống ở chỗ này.
Bây giờ chủ tịch Vương Tử Quân đến mời rượu, trưởng phòng Hứa trực tiếp cho ngồi xuống, đây là đãi ngộ kiểu gì? Nhâm Vĩnh Cách khẽ đặt ghế xuống, trong lòng là ngàn vạn ý nghĩ quay cuồng.
- Trưởng phòng Hứa, vừa rồi là tôi không biết quy củ của ngài, có câu không biết không trách, thế nên mong ngài tha thứ cho. Tôi sẽ uống cạn ly này, lát nữa sẽ tuân thủ quy tắc của ngài, ngồi xuống sẽ mời ngài một ly, có được không?
Vương Tử Quân cầm ly rượu vừa cười vừa nói.
- Anh này đúng là, chỉ biết nghĩ biện pháp chuốc rượu tôi.
Hứa Tiền Giang cười ha hả chỉ về phía Vương Tử Quân, sau đó giương cổ lên uống cạn.
Nhâm Xương Bình nhìn thoáng qua Đổng Quốc Khánh, hắn cũng không nói gì, thế nhưng Đổng Quốc Khánh lại hiểu rõ ràng. Nhưng hiểu thì hiểu mà Đổng Quốc Khánh căn bản có biện pháp nào với tình huống Hứa Tiền Giang đột nhiên coi trọng Vương Tử Quân đây?
Khi Vương Tử Quân ngồi xuống tiếp tục rót rượu cho Hứa Tiền Giang, lần này xem như đã xong quá trình mời rượu.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đứng lên tiến hành công kích Đổng Quốc Khánh, lúc này Hứa Tiền Giang chợt nói:
- Chủ tịch Tử Quân, lần này xem như cậu vất vả lớn và có công lao lớn trong sự kiện kêu gọi đầu tư lần này, tôi mời cậu một ly.
Hứa Tiền Giang cầm chai rượu rót vào ly cho Vương Tử Quân. Tuy uống rượu không quan tâm cha con, thế nhưng trong quan trường lại có rất nhiều quy củ cần tuân theo. Dưới tình huống bình thường thì lãnh đạo thượng cấp sẽ không rót rượu mời hạ cấp, vì hành vi như vậy căn bản bao hàm nhiều ý nghĩa nói không nên lời, nếu lãnh đạo rót rượu mời thì thật sự phải là cực kỳ coi trọng tên hạ cấp kia.
Sau khi ngồi vào bàn tiệc thì ngoài tình huống trưởng phòng Hứa Tiền Giang uống thêm chút rượu cho hai vị giám đốc là Tần Thọ Sinh và Cát Trường Binh, căn bản cũng chỉ cụng một cái với bí thư Tiết Diệu Tiến. Bây giờ lão lại rót rượu cho Vương Tử Quân, điều này làm cho mọi người cực kỳ kinh ngạc.
Vương Tử Quân nhìn ly rượu trước mặt, hắn có chút trầm ngâm, sau đó trực tiếp uống cạn.
- Chủ tịch Tử Quân, sau này nên làm tốt công tác của mình trên con đường thực tế.
Hứa Tiền Giang khẽ đặt ly rượu xuống bàn rồi dùng giọng trầm thấp nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng đặt ly rượu xuống nói:
- Mong trưởng phòng Hứa yên tâm, tôi sẽ ghi nhớ chỉ thị của lãnh đạo, thành phố Đông Bộ có bí thư Tiết và chủ tịch Nhâm thúc đẩy phát triển kinh tế, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, vùi đầu kéo xe.
...
Trên công trường của khu quy hoạch kỹ thuật cao, Vương Tử Quân đội mũ bảo hộ nghe chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch là Trương Đảo Long giới thiệu các quy hoạch hiện hành. Lúc này đám thành viên ban ngành của hiệp hội quản lý khu quy hoạch đang vây quanh lấy hắn như sao quanh trăng.
Tuy Vương Tử Quân không phải là lãnh đạo chủ quản của khu quy hoạch kỹ thuật cao, nhưng đám cán bộ của hiệp hội quản lý khu quy hoạch lại không dám chậm trễ với tình huống phó chủ tịch thường vụ đến kiểm tra thị sát công tác. Sau khi nhận được thông báo thì Trương Đảo Long nhanh chóng tập trung ban ngành chờ trước cổng khu văn phòng của hiệp hội quản lý khu quy hoạch, tất cả cùng chờ đợi chủ tịch Vương Tử Quân. Hơn nữa ở những nơi Vương Tử Quân đi đến đều cho biểu ngữ chào mừng, tư thế bày ra cực kỳ long trọng.
- Chủ tịch Vương, đây là nhà xưởng của công ty Đức Gia Sổ Khống, năm nay công ty của bọn họ sẽ đầu tư nhà xưởng với số tiền năm chục triệu.
Trương Đảo Long là chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch, thế cho nên không thể nghi ngờ các số liệu từ miệng hắn.
Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi đôi lời nhưng cũng không cho ra ý kiến.
Vương Tử Quân lần này đến nghiên cứu kiểm tra tuy yêu cầu hiệp hội quản lý khu quy hoạch tiếp đãi theo đúng thông lệ, thế nhưng dù là Trương Đảo Long hay các vị lãnh đạo của hiệp hội quản lý khu quy hoạch, không có bất kỳ người nào dám xem thường. Vương Tử Quân cũng không biết vì chào đón mình mà đám cán bộ lãnh đạo của hiệp hội quản lý khu quy hoạch đã phải họp bàn hơn một giờ.
Đứng bốn phía trong công trường đều là cán bộ của hiệp hội quản lý khu quy hoạch, đám người này như gặp phải kẻ địch hùng mạnh, đứng đó rất nghiêm chỉnh, chỉ sợ làm cho phó chủ tịch thường vụ mất vui sẽ sinh ra vấn đề lớn.
- Nhị ca, bí thư Trương sao lị căng thẳng với tình huống chủ tịch Vương xuống kiểm tra giám sát như vậy? Khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng ta cũng không phải chưa từng tiếp nhận kiểm tra, tôi nhớ hai ngày trước chủ tịch Nhâm xuống kiểm tra cũng không được bí thư Trương tiếp đón như với chủ tịch Vương lúc này.
Trên một suòn núi nhỏ ở cách công trường ba trăm mét, một tên cán bộ trực ban trẻ tuổi vừa cầm cây cỏ trong tay để nghịch vừa khẽ lên tiếng với một người đàn ông trung niên ở bên cạnh.
Người đàn ông trung niên lúc này đang nhìn về phía đám người Vương Tử Quân, khi nghe được câu hỏi của tên cán bộ than niên thì cũng không ngẩng đầu nói:
- Tiểu Côn ơi là Tiểu Côn, đúng là phí công kiếm ăn ở khối chính quyền thành phố, ngay cả vấn đề này cũng không hiểu sao? Trong thành phố chúng ta có ai không biết năng lực công tác cực mạnh và thủ đoạn cao minh của chủ tịch Vương? Tuy anh ấy chỉ là phó chủ tịch thường vụ thế nhưng lại không có ít người phải sợ hãi.
- Thật sự là như vậy sao? Đúng là không nhìn ra.
Tiểu Côn nhìn về phía vị phó chủ tịch thường vụ không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi rồi dùng giọng khó tin nói.
- Hừ, cậu còn không tin? Cậu biết nhà máy rượu Hồng La Xuân không? Đó là xí nghiệp mà chủ tịch Vương đưa đến. Đó là một xí nghiệp nổi tiếng, nếu không có khả năng thì có thể mời gọi được sao? Tôi nghe nói vì chuyện này mà lãnh đạo tỉnh ủy còn phải rót rượu mời chủ tịch Vương.
Người đàn ông trung niên được gọi là Nhị ca bắt đầu mở miệng, thế rồi nhanh chóng trở nên bừng bừng hứng thú. Dù dao bọn họ gác ở đây cũng không có chuyện gì, cũng có thời gian rãnh để hàn huyện với Tiểu Côn.
- Nhưng tôi nghe nói chủ tịch Nhâm sắp tiến lên tiếp nhận chức vụ bí thư thị ủy, vì sao bí thư Trương lại lãnh đạm với chủ tịch Nhâm? Tôi thật sự không hiểu.
Tiểu Côn cũng không phải hoàn toàn không biết gì, khi thấy Nhị ca trở nên hào hứng thì đặt ra nghi vấn trong lòng.
- Hừ, cái này còn phải nói từ bí thư Trương của chúng ta. Cậu biết không, bí thư Trương chính là ái tướng tâm phúc của bí thư Tiết, mà quan hệ giữa bí thư Tiết và chủ tịch Nhâm là không quá tốt. Nghe nói hai ngày trước bọn họ đã có xung đột, nếu không có chủ tịch Vương đứng ra hòa giải, chỉ sợ sẽ náo loạn trên hội nghị thường ủy.
- Bí thư Trương có tính tình thế nào thì cậu cũng biết rồi đấy, anh ấy thế nào lại đồng lòng với chủ tịch Nhâm? Tuy chủ tịch Nhâm gióng trống khua chiêng đến khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng ta kiểm tra giám sát, thế nhưng bí thư Trương lại tiếp đãi không lạnh không nóng.
- Như vậy thì bí thư Trương của chúng ta sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm sao? Tôi nghe nói bí thư Tiết sắp rút lui khỏi vị trí bí thư thị ủy rồi.
Tiểu Côn nói đến đây thì trong mắt có chút căng thẳng.
Tiểu Côn có thể tiến vào công tác trong khu quy hoạch kỹ thuật cao cũng là nhờ chú ruột có quan hệ tốt với Trương Đảo Long. Sau khi đi vào khu quy hoạch kỹ thuật cao, tuy Trương Đảo Long không quan tâm đặc biệt đến hắn, nhưng đám cán bộ xảo quyệt trong hiệp hội quản lý khu quy hoạch vì nể mặt bí thư Trương nên không dám ức hiếp hắn. Bây giờ hắn nghĩ đến tình huống Trương Đảo Long tại vị không bao lâu nữa, thế là hắn sinh ra cảm giác đầy nguy cơ với tình huống khốn khó của cây cổ thụ sau lưng mình.
- Bí thư Tiết sẽ rút lui nhưng bí thư Trương có nguy hiểm hay không thì thật sự khó thể nào xác định được. Cậu nghĩ xem bí thư Trương gióng trống khua chiêng tiếp đón chủ tịch Vương như vậy làm gì? Theo tôi thấy thì đó là đang muốn lưu lại ấn tượng tốt cho chủ tịch Vương. Bây giờ trong thành phố Đông Bộ này chỉ còn một mình chủ tịch Vương là dám công khai khiêu chiến với chủ tịch Nhâm mà thôi.
- Chủ tịch Vương thật sự lợi hại như vậy sao? Trong thành phố chúng ta không phải còn vài vị phó bí thư à?
Tiểu Côn thật sự cảm thấy khó tin, giọng điệu đầy kinh ngạc.
- Chủ tịch Vương có lợi hại hay không cũng chẳng phải cậu có thể nhìn thấy được. Cậu không thấy tình huống bí thư Trương mở cửa xe cho chủ tịch Vương sao? Cực kỳ ân cần và nhiệt tình, giống như nếu ai tiến lên tranh giành sẽ bị anh ấy xử lý ngay...
Nhị ca vỗ vỗ vai Tiểu Côn, sau đó cười hì hì nói:
- Cậu không thấy quy cách tiếp đãi hôm nay sao, thật sự là quy cách cao nhất, bí thư Trương tự mình đến mở cửa xe cho lãnh đạo.
- Với lại nhìn bộ dạng của bí thư Trương, tôi chưa từng thấy lãnh đạo cung kính như thế bao giờ. Thế cho nên mới nói, có đôi khi lực ảnh hưởng của một người cũng không phải được quyết định dựa vào vị trì và thứ hạng.
Tất cả thành viên ban ngành lãnh đạo khách sạn Đông Bộ đều ra trận, chỉ sợ đám nhân viên phục vụ có gì đó không chu đáo làm cho lãnh đạo mất hứng.
Trong nhà hàng sạch sẽ có hơn hai mươi bàn tiệc, thật sự có hương vị hơn một phòng rộng bên trong rất nhiều. Hứa Tiền Giang tất nhiên sẽ không nhường ai mà ngồi lên vị trí hạng nhất của buổi tiệc, bên cạnh chính là Tần Thọ Sinh và Cát Trường Binh, hai vị lãnh đạo thành phố là Tiết Diệu Tiến và Đổng Quốc Khánh thì ngồi ở ngay bên cạnh.
Bàn tiệc của Hứa Tiền Giang tất nhiên sẽ là trung tâm, đại đa số ánh mắt của mọi người đều nhì về phía bên này.
Vương Tử Quân ngồi ở bàn thứ hai, hắn là phó chủ tịch thành phố, các vị phó bí thư đều ngồi ở bàn thứ nhất, tất nhiên vị trí của hắn là bàn thứ hai. Bàn này ngoài vài vị lãnh đạo của thành phố Đông Bộ, còn có hai vị lãnh đạo cấp phó của nhà máy rượu Hồng La Xuân và nhà máy rượu Tân Nguyên.
- Chủ tịch Vương, chúng ta đã lâu không gặp, khi ngài rời khỏi huyện Lô Bắc thì tôi vừa lúc ra tỉnh ngoài nghiên cứu, cũng không thể tham gia tiễn chân ngài, vì vậy hôm nay nhất định phải bổ sung.
Phó giám đốc nhà máy rượu Hồng La Xuân là Tôn Chấn Cường cười ha hả nâng ly rượu lớn tiếng mời Vương Tử Quân.
Tôn Chấn Cường không liên hệ với Vương Tử Quân nhiều như Tần Thọ Sinh, chỉ có quan hệ bình thường với Vương Tử Quân mà thôi. Nhưng hắn là một trong những lãnh đạo của nhà máy rượu Hồng La Xuân, hắn biết rõ sở dĩ nhà máy của mình có thể phát triển quật khởi vào lúc này chủ yếu là kết quả nhờ vào sự thúc đẩy của Vương Tử Quân. Vì thế mà thái độ của hắn với Vương Tử Quân càng có thêm vài phần cung kính.
Vương Tử Quân cười ha hả nâng ly rượu lên cụng với Tôn Chấn Cường. Tuy lực chú ý của đám người đều đặt lên bàn số một, thế nhưng tất cả sự việc đã xong, Vương Tử Quân cũng không tiếp tục lãng phí công phu.
Vị phó giám đốc nhà máy rượu Tân Nguyên nhìn Vương Tử Quân và Tôn Chấn Cường trò chuyện vui vẻ với nhau mà thật sự có chút mất hứng. Nhưng hắn cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi, ai bảo dù là danh tiếng hay thực lực thì nhà máy của bọn họ căn bản không bằng nhà máy rượu Hồng La Xuân của người ta? Thương trường như chiến trường, người thắng làm vua, câu nói này luôn luôn đúng.
Tiết Diệu Tiến nâng ly chúc mừng cũng không nói nhiều nhưng lại rất có thông tin, sau khi nói thì hiện trường vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, nhưng khi hắn nâng ly lên chúc mừng thì bữa tiệc xem như chính thức bắt đầu.
Hứa Tiền Giang là lãnh đạo có vị trí tối cao ở bữa tiệc này, tất nhiên lão sẽ được đám thường ủy thị ủy và phó chủ tịch thành phố Đông Bộ chú ý cao độ, ai cũng muốn mời lãnh đạo một ly. Tất nhiên bọn họ muốn xuất hiện trước mặt lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy để hai bên quen mặt, thế cho nên người đi đến mời rượu ở bàn số một thật sự nườm nượp.
Vương Tử Quân cũng luôn chờ cơ hội, sau khi vị thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an Hạ Nham Châu đi đến mời rượu lãnh đạo, hắn cũng nâng ly đứng lên. Tuy lúc này kế hoạch của hắn đã toàn thắng, hắn không những phản kích thật mạnh đối với đòn tấn công của Nhâm Xương Bình, còn nhân cơ hội để đề cao uy vọng của mình, nhưng dù sao thì hắn cũng phải tuân theo quy củ quan trường.
Người khác đến mời rượu trưởng phòng Hứa Tiền Giang, chính mình nếu không đi sẽ trở thành lạc đà trong bầy cừu. Trong quan trường tuyệt đối không nên làm ra chuyện hồ đồ, đừng nên vượt qua khuôn phép, đặc biệt là phương diện thái độ với lãnh đạo, nếu cho ra hành động khác người thì chỉ sợ sẽ không là gì tốt.
- Trưởng phòng Hứa, xin phép cho tôi mời ngài một ly, đa tạ ngài gần đây quan tâm đến tôi.
Vương Tử Quân nở nụ cười vui vẻ đi đến bàn số một, sau đó vừa rót rượu vừa cười ha hả, cuối cùng dùng hai tay nâng ly rượu đưa đến cho Hứa Tiền Giang.
Khi Vương Tử Quân đi đến, Hứa Tiền Giang cũng chú ý đến vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi muốn rót rượu cho mình, thế nên lúc này nhận lấy ly rượu trong tay Vương Tử Quân rồi cười nói:
- Chủ tịch Tử Quân, uống rượu cũng phải có quy tắc, đó là anh đứng tôi không uống, anh ngồi tôi mới uống.
Hai mắt Nhâm Xương Bình ngồi cách Hứa Tiền Giang không xa chợt trở nên lấp lánh, sau đó hắn đưa mắt nhìn và khẽ gật đầu với giám đốc ks Nhâm Vĩnh Cách đang đứng hầu hạ ở bên cạnh. Nhâm Vĩnh Cách là người quen phục vụ lãnh đạo, cũng là người cực kỳ thông minh, khi thấy vẻ mặt Nhâm Xương Bình chợt biến đổi thì nhanh chóng đi lấy ghế, tranh thủ đặt ở bên cạnh Hứa Tiền Giang.
Nhâm Vĩnh Cách là lãnh đạo khách sạn Đông Bộ, tuy cấp bậc không cao nhưng lại là người linh thông tin tức, hắn đã biết rõ tất cả những gì xảy ra trong phòng họp.
Nhâm Vĩnh Cách là một người luôn cập nhật tin tức trong thành phố Đông Bộ, hắn biết hành động ký kết lần này chính là đòn đả kích vào uy vọng và thể diện của Nhâm Xương Bình với chủ tịch Vương Tử Quân. Nhưng không ngờ khi chủ tịch Nhâm sắp thành công vang dội thì lại bị chủ tịch Vương lật ngược thế cờ.
Tuy tất cả nhìn qua vẫn rất hài hòa nhưng Nhâm Vĩnh Cách lại hiểu chủ tịch Nhâm thật sự ăn quả đắng trong sự kiện này. Không những tất cả chuẩn bị với nghi thức ký kết cùng nhà máy rượu Tân Nguyên mất đi tác dụng, lại càng làm bàn đạp cho uy vọng của Vương Tử Quân tiến lên một nấc mới trong thành phố Đông Bộ.
Dưới sự chèn ép của Nhâm Xương Bình mà Vương Tử Quân có thể lật ngược thế cờ như vậy, xem ra chủ tịch Vương thật sự rất khó đối phó.
Nhâm Vĩnh Cách tuy cùng họ Nhâm với chủ tịch Nhâm Xương Bình, thế nhưng ngoài tình huống năm trăm năm trước là cùng một nhà, giữa hai người căn bản không có bất kỳ liên hệ nào.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu thì Nhâm Vĩnh Cách cũng căn bản nghĩ nát óc xem làm sao để tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Vương Tử Quân, nhưng vẫn không tìm ra manh mối.
Bây giờ Vương Tử Quân đến mời rượu, biểu hiện của Hứa Tiền Giang càng làm cho Nhâm Vĩnh Cách khẳng định ý nghĩ của mình.
Vừa rồi cũng không ít các vị thường ủy thị ủy đến mời rượu, thế nhưng Hứa Tiền Giang chỉ ngồi uống nửa ly, thậm chí có lúc trưởng phòng Hứa chỉ nhấp môi một cái, đừng nói sẽ cho đám người kia ngồi xuống ở chỗ này.
Bây giờ chủ tịch Vương Tử Quân đến mời rượu, trưởng phòng Hứa trực tiếp cho ngồi xuống, đây là đãi ngộ kiểu gì? Nhâm Vĩnh Cách khẽ đặt ghế xuống, trong lòng là ngàn vạn ý nghĩ quay cuồng.
- Trưởng phòng Hứa, vừa rồi là tôi không biết quy củ của ngài, có câu không biết không trách, thế nên mong ngài tha thứ cho. Tôi sẽ uống cạn ly này, lát nữa sẽ tuân thủ quy tắc của ngài, ngồi xuống sẽ mời ngài một ly, có được không?
Vương Tử Quân cầm ly rượu vừa cười vừa nói.
- Anh này đúng là, chỉ biết nghĩ biện pháp chuốc rượu tôi.
Hứa Tiền Giang cười ha hả chỉ về phía Vương Tử Quân, sau đó giương cổ lên uống cạn.
Nhâm Xương Bình nhìn thoáng qua Đổng Quốc Khánh, hắn cũng không nói gì, thế nhưng Đổng Quốc Khánh lại hiểu rõ ràng. Nhưng hiểu thì hiểu mà Đổng Quốc Khánh căn bản có biện pháp nào với tình huống Hứa Tiền Giang đột nhiên coi trọng Vương Tử Quân đây?
Khi Vương Tử Quân ngồi xuống tiếp tục rót rượu cho Hứa Tiền Giang, lần này xem như đã xong quá trình mời rượu.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đứng lên tiến hành công kích Đổng Quốc Khánh, lúc này Hứa Tiền Giang chợt nói:
- Chủ tịch Tử Quân, lần này xem như cậu vất vả lớn và có công lao lớn trong sự kiện kêu gọi đầu tư lần này, tôi mời cậu một ly.
Hứa Tiền Giang cầm chai rượu rót vào ly cho Vương Tử Quân. Tuy uống rượu không quan tâm cha con, thế nhưng trong quan trường lại có rất nhiều quy củ cần tuân theo. Dưới tình huống bình thường thì lãnh đạo thượng cấp sẽ không rót rượu mời hạ cấp, vì hành vi như vậy căn bản bao hàm nhiều ý nghĩa nói không nên lời, nếu lãnh đạo rót rượu mời thì thật sự phải là cực kỳ coi trọng tên hạ cấp kia.
Sau khi ngồi vào bàn tiệc thì ngoài tình huống trưởng phòng Hứa Tiền Giang uống thêm chút rượu cho hai vị giám đốc là Tần Thọ Sinh và Cát Trường Binh, căn bản cũng chỉ cụng một cái với bí thư Tiết Diệu Tiến. Bây giờ lão lại rót rượu cho Vương Tử Quân, điều này làm cho mọi người cực kỳ kinh ngạc.
Vương Tử Quân nhìn ly rượu trước mặt, hắn có chút trầm ngâm, sau đó trực tiếp uống cạn.
- Chủ tịch Tử Quân, sau này nên làm tốt công tác của mình trên con đường thực tế.
Hứa Tiền Giang khẽ đặt ly rượu xuống bàn rồi dùng giọng trầm thấp nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng đặt ly rượu xuống nói:
- Mong trưởng phòng Hứa yên tâm, tôi sẽ ghi nhớ chỉ thị của lãnh đạo, thành phố Đông Bộ có bí thư Tiết và chủ tịch Nhâm thúc đẩy phát triển kinh tế, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, vùi đầu kéo xe.
...
Trên công trường của khu quy hoạch kỹ thuật cao, Vương Tử Quân đội mũ bảo hộ nghe chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch là Trương Đảo Long giới thiệu các quy hoạch hiện hành. Lúc này đám thành viên ban ngành của hiệp hội quản lý khu quy hoạch đang vây quanh lấy hắn như sao quanh trăng.
Tuy Vương Tử Quân không phải là lãnh đạo chủ quản của khu quy hoạch kỹ thuật cao, nhưng đám cán bộ của hiệp hội quản lý khu quy hoạch lại không dám chậm trễ với tình huống phó chủ tịch thường vụ đến kiểm tra thị sát công tác. Sau khi nhận được thông báo thì Trương Đảo Long nhanh chóng tập trung ban ngành chờ trước cổng khu văn phòng của hiệp hội quản lý khu quy hoạch, tất cả cùng chờ đợi chủ tịch Vương Tử Quân. Hơn nữa ở những nơi Vương Tử Quân đi đến đều cho biểu ngữ chào mừng, tư thế bày ra cực kỳ long trọng.
- Chủ tịch Vương, đây là nhà xưởng của công ty Đức Gia Sổ Khống, năm nay công ty của bọn họ sẽ đầu tư nhà xưởng với số tiền năm chục triệu.
Trương Đảo Long là chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch, thế cho nên không thể nghi ngờ các số liệu từ miệng hắn.
Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi đôi lời nhưng cũng không cho ra ý kiến.
Vương Tử Quân lần này đến nghiên cứu kiểm tra tuy yêu cầu hiệp hội quản lý khu quy hoạch tiếp đãi theo đúng thông lệ, thế nhưng dù là Trương Đảo Long hay các vị lãnh đạo của hiệp hội quản lý khu quy hoạch, không có bất kỳ người nào dám xem thường. Vương Tử Quân cũng không biết vì chào đón mình mà đám cán bộ lãnh đạo của hiệp hội quản lý khu quy hoạch đã phải họp bàn hơn một giờ.
Đứng bốn phía trong công trường đều là cán bộ của hiệp hội quản lý khu quy hoạch, đám người này như gặp phải kẻ địch hùng mạnh, đứng đó rất nghiêm chỉnh, chỉ sợ làm cho phó chủ tịch thường vụ mất vui sẽ sinh ra vấn đề lớn.
- Nhị ca, bí thư Trương sao lị căng thẳng với tình huống chủ tịch Vương xuống kiểm tra giám sát như vậy? Khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng ta cũng không phải chưa từng tiếp nhận kiểm tra, tôi nhớ hai ngày trước chủ tịch Nhâm xuống kiểm tra cũng không được bí thư Trương tiếp đón như với chủ tịch Vương lúc này.
Trên một suòn núi nhỏ ở cách công trường ba trăm mét, một tên cán bộ trực ban trẻ tuổi vừa cầm cây cỏ trong tay để nghịch vừa khẽ lên tiếng với một người đàn ông trung niên ở bên cạnh.
Người đàn ông trung niên lúc này đang nhìn về phía đám người Vương Tử Quân, khi nghe được câu hỏi của tên cán bộ than niên thì cũng không ngẩng đầu nói:
- Tiểu Côn ơi là Tiểu Côn, đúng là phí công kiếm ăn ở khối chính quyền thành phố, ngay cả vấn đề này cũng không hiểu sao? Trong thành phố chúng ta có ai không biết năng lực công tác cực mạnh và thủ đoạn cao minh của chủ tịch Vương? Tuy anh ấy chỉ là phó chủ tịch thường vụ thế nhưng lại không có ít người phải sợ hãi.
- Thật sự là như vậy sao? Đúng là không nhìn ra.
Tiểu Côn nhìn về phía vị phó chủ tịch thường vụ không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi rồi dùng giọng khó tin nói.
- Hừ, cậu còn không tin? Cậu biết nhà máy rượu Hồng La Xuân không? Đó là xí nghiệp mà chủ tịch Vương đưa đến. Đó là một xí nghiệp nổi tiếng, nếu không có khả năng thì có thể mời gọi được sao? Tôi nghe nói vì chuyện này mà lãnh đạo tỉnh ủy còn phải rót rượu mời chủ tịch Vương.
Người đàn ông trung niên được gọi là Nhị ca bắt đầu mở miệng, thế rồi nhanh chóng trở nên bừng bừng hứng thú. Dù dao bọn họ gác ở đây cũng không có chuyện gì, cũng có thời gian rãnh để hàn huyện với Tiểu Côn.
- Nhưng tôi nghe nói chủ tịch Nhâm sắp tiến lên tiếp nhận chức vụ bí thư thị ủy, vì sao bí thư Trương lại lãnh đạm với chủ tịch Nhâm? Tôi thật sự không hiểu.
Tiểu Côn cũng không phải hoàn toàn không biết gì, khi thấy Nhị ca trở nên hào hứng thì đặt ra nghi vấn trong lòng.
- Hừ, cái này còn phải nói từ bí thư Trương của chúng ta. Cậu biết không, bí thư Trương chính là ái tướng tâm phúc của bí thư Tiết, mà quan hệ giữa bí thư Tiết và chủ tịch Nhâm là không quá tốt. Nghe nói hai ngày trước bọn họ đã có xung đột, nếu không có chủ tịch Vương đứng ra hòa giải, chỉ sợ sẽ náo loạn trên hội nghị thường ủy.
- Bí thư Trương có tính tình thế nào thì cậu cũng biết rồi đấy, anh ấy thế nào lại đồng lòng với chủ tịch Nhâm? Tuy chủ tịch Nhâm gióng trống khua chiêng đến khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng ta kiểm tra giám sát, thế nhưng bí thư Trương lại tiếp đãi không lạnh không nóng.
- Như vậy thì bí thư Trương của chúng ta sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm sao? Tôi nghe nói bí thư Tiết sắp rút lui khỏi vị trí bí thư thị ủy rồi.
Tiểu Côn nói đến đây thì trong mắt có chút căng thẳng.
Tiểu Côn có thể tiến vào công tác trong khu quy hoạch kỹ thuật cao cũng là nhờ chú ruột có quan hệ tốt với Trương Đảo Long. Sau khi đi vào khu quy hoạch kỹ thuật cao, tuy Trương Đảo Long không quan tâm đặc biệt đến hắn, nhưng đám cán bộ xảo quyệt trong hiệp hội quản lý khu quy hoạch vì nể mặt bí thư Trương nên không dám ức hiếp hắn. Bây giờ hắn nghĩ đến tình huống Trương Đảo Long tại vị không bao lâu nữa, thế là hắn sinh ra cảm giác đầy nguy cơ với tình huống khốn khó của cây cổ thụ sau lưng mình.
- Bí thư Tiết sẽ rút lui nhưng bí thư Trương có nguy hiểm hay không thì thật sự khó thể nào xác định được. Cậu nghĩ xem bí thư Trương gióng trống khua chiêng tiếp đón chủ tịch Vương như vậy làm gì? Theo tôi thấy thì đó là đang muốn lưu lại ấn tượng tốt cho chủ tịch Vương. Bây giờ trong thành phố Đông Bộ này chỉ còn một mình chủ tịch Vương là dám công khai khiêu chiến với chủ tịch Nhâm mà thôi.
- Chủ tịch Vương thật sự lợi hại như vậy sao? Trong thành phố chúng ta không phải còn vài vị phó bí thư à?
Tiểu Côn thật sự cảm thấy khó tin, giọng điệu đầy kinh ngạc.
- Chủ tịch Vương có lợi hại hay không cũng chẳng phải cậu có thể nhìn thấy được. Cậu không thấy tình huống bí thư Trương mở cửa xe cho chủ tịch Vương sao? Cực kỳ ân cần và nhiệt tình, giống như nếu ai tiến lên tranh giành sẽ bị anh ấy xử lý ngay...
Nhị ca vỗ vỗ vai Tiểu Côn, sau đó cười hì hì nói:
- Cậu không thấy quy cách tiếp đãi hôm nay sao, thật sự là quy cách cao nhất, bí thư Trương tự mình đến mở cửa xe cho lãnh đạo.
- Với lại nhìn bộ dạng của bí thư Trương, tôi chưa từng thấy lãnh đạo cung kính như thế bao giờ. Thế cho nên mới nói, có đôi khi lực ảnh hưởng của một người cũng không phải được quyết định dựa vào vị trì và thứ hạng.
/1843
|