Sự việc trong quan trường nhiều khi sẽ không bao giờ chọc phá ra, chỉ đến đúng điểm là dừng, chỉ như vậy là quá đủ. Cũng chỉ có nhân gian cãi nhau mới mắng ra tất cả điểm xấu của nhau, có thể dùng mọi thủ đoạn mà thôi.
Lưu Nham Phú thấy vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi kia nói chuyện với mình luôn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh không chút sợ hãi, tự tin ung dung, điều này là hắn sinh ra cảm giác mặc cảm, so sánh với người ta thật sự là chênh lệch quá lớn.
Lưu Nham Phú là người từ tuyến trên xuống đây tạm giữ chức, tất nhiên hắn cũng khong phải là một người cô đơn không bối cảnh. Tất cả những người có thể lên đến cấp phó ở thành phố, có ai không có cây lớn sau lưng? Đã đến vị trí lãnh đạo cấp thành phố thì cũng không nên ỷ người sau lưng mà hoành hành ngang ngược, càng phải biểu hiện quy củ, những gì nên tuân thủ phải tuân thủ.
Tiết Diệu Tiến là người biến thành phố Đông Bộ thành địa bàn cực kỳ rắn chắc, người này là bí thư thị ủy nhiều năm, đã làm cho thành phố Đông Bộ này không còn khe hở nào có thể chui vào, nhiều năm qua luôn nhất trí đối ngoại. Hơn nữa chủ tịch Nhâm Xương Bình là người được bí thư Tiết Diệu Tiến đề cử, bây giờ mới có địa vị cao vời như vậy, thế cho nên Tiết Diệu Tiến căn bản là nói gì nghe nấy. Thậm chí sau lưng Tiết Diệu Tiến cũng không phải không có người, vì thế mà lực khống chế của hắn ở thành phố Đông Bộ là cực mạnh, cực kỳ cường thế.
Bây giờ lại có người vô tình vung tay ra cho Tiết Diệu Tiến một bài học, tuy nhìn qua có vẻ cực kỳ trôi chảy và bình thường, thế nhưng nó lại làm cho Lưu Nham Phú được thấy năng lực của vị phó chủ tịch thường vụ kia.
Vương Tử Quân sao không hiểu tâm tư của Lưu Nham Phú, vì thế sau khi nghe đối phương phàn nàn thì hắn chỉ cười nhạt, căn bản là không nói lời nào.
- Chủ tịch Vương, tối hôm nay anh phải mời tôi dùng cớ mới được, coi như an ủi tâm linh của tôi.
Lưu Nham Phú đối mặt với một Vương Tử Quân chỉ mỉm cười mà không đáp lời, thế là cảm thấy những lời của mình giống như đánh lên một chiếc gối bông, có chút xấu hổ. Thế nhưng hắn vẫn tiếp tục cố gắng, cũng chỉ có thể mỉm cười khởi xướng một lời mời.
Vương Tử Quân mới đến thành phố Đông Bộ, hắn cũng không muốn tạo ra xu thế tranh chấp quyền lực với người ta, đồng thời cũng không muốn biến mình thành một phần tử giật dây để các thế lực ở thành phố Đông Bộ này trở mặt nhau. Tục ngữ nói rất hay, một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại lên hòn núi cao, thế cho nên làm tốt quan hệ với Lưu Nham Phú cũng chính là một tính toán trong lòng hắn.
- Ăn cơm chỉ là vấn đề nhỏ, hôm nay tôi mời khách nhưng chủ tịch Lưu là người thanh toán hóa đơn.
Vương Tử Quân cười ha hả dùng giọng sảng khoái nói.
- Tốt!
Lưu Nham Phú thấy Vương Tử Quân sảng khoái đồng ý thì cũng thuận miệng lên tiếng, nhưng hắn vừa lên tiếng thì chợt phát hiện mình có gì đó không đúng.
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Lưu!
Khi Lưu Nham Phú chuẩn bị lên tiếng thì Triệu Quốc Lương gõ cửa đi vào. Hắn cung kính chào hai vị lãnh đạo, sau đó khẽ báo cáo với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi văn phòng thị ủy gọi điện thoại đến, nói rằng sáng mai sẽ tổ chức hội nghị cựu chiến binh ở phòng hội nghị số một của thị ủy, ngài cần phải tham gia.
Vương Tử Quân cũng căn bản không xa lạ gì hội nghị cựu chiến binh, khi còn ở huyện Lô Bắc thì hắn từng tổ chức những hội nghị như thế này. Loại hội nghị như thế này được mở ra với mục đích tiếp thu ý kiến của cựu chiến binh, thế nhưng thực chất cũng chẳng có nội dung gì. Nhưng vì những cựu chiến binh kia có thân phận đặc thù nên khối chính quyền các cấp thật sự rất coi trọng các hội nghị này, bình thường đều là do ban ngành thường ủy đến tổ chức hội nghị, làm cho quy mô trở nên long trọng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Triệu Quốc Lương, tỏ ý mình đã biết. Sau đó hắn quay sang trò chuyện với Lưu Nham Phú, thế nhưng hai người rất ăn ý không nói về công tác ở thành phố Đông Bộ, chỉ quan tâm đến những vấn đề cuộc sống mà thôi.
Khi hai người Vương Tử Quân và Lưu Nham Phú đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, trong một căn biệt thự xa hoa ở gần khu văn phòng thị ủy, lúc này vẻ mặt Đỗ Gia Hào cực kỳ khó coi. Hắn cúi đầu nhìn phó cục trưởng cục công an Lý Tu Bân đứng trước mặt rồi trầm giọng hỏi:
- Thật sự không làm gì được sao?
- Giám đốc Đỗ, không phải là tôi không cố gắng, thế nhưng anh em trên tỉnh nói việc này bọn họ cũng không thể làm chủ được, chủ yếu là áp lực từ trên xuống. Nghe bọn họ nói thì hình như Vương Tử Quân kia có địa vị không nhỏ.
Lý Tu Bân là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi với gương mặt ngăm đen, phối hợp với một cơ thể hùng tráng, thật sự giống như một trụ sắt trong hàng ngũ công an, có hình tượng làm người ta phải sợ hãi. Nhưng lúc này hắn nào dám lên mặt với bạn bè của bí thư Hạ Nham Châu? Thế cho nên chỉ biết vâng lời đứng đó.
- Lão Nhị thật sự phá hoại giỏi hơn thành công, không có việc gì lại chọc vào hạng người như vậy, thật sự không cho nó chịu khổ vài ngày cũng không được.
Đỗ Gia Hào nói rồi ấn mạnh điếu thuốc trong tay vào trong gạt tàn.
Đỗ Gia Hào lên tiếng thì Lý Tu Bân cũng không tiếp lời, trong mắt người ngoài thì Đỗ Gia Xương là hỗn thế ma vương, thế nhưng trong mắt Đỗ Gia Hào thì tên kia là anh em ruột thịt, máu mủ tình thân cũng không thể nào mạt sát được. Đỗ Gia Xương ở trong nhà giống như thú cưng, Đỗ Gia Hào có thể đánh đám đe nẹt hoặc dạy bảo, thế nhưng nếu hàng xóm lỡ may động vào, như vậy thì Đỗ Gia Hào sẽ không bao giờ bỏ qua.
- Giám đốc Đỗ, chuyện này do tên họ Vương kia gây ra, tôi thấy không bằng nhờ người bên khối chính quyền thành phố nghĩ biện pháp thì hay hơn.
Thấy Đỗ Gia Hào lại đưa mắt nhìn sang, Lý Tu Bân vội vàng đề nghị.
- Họ Vương kia căn bản là người đường muối đều khó bỏ vào, nếu có thể tìm được biện pháp, tôi còn để cho sự việc đến mức này sao?
Đỗ Gia Hào xoa xoa thái dương rồi dùng giọng vô kế khả thi nói.
Khi hai người Đỗ Gia Hào và Lý Tu Bân đang nói chuyện thì điện thoại vang len, Đỗ Gia Hào nhìn số điện thoại gọi đến, hắn có chút trầm ngâm, sau đó hắn bấm nút nghe.
Đỗ Gia Hào đặt điện thoại xuống, hắn trầm ngâm một chút rồi mới nói:
- Anh Lý, chủ tịch Lý đi đên Huy Đô, tôi phải đi tiếp đón.
Lý Tu Bân hiểu rõ ý nghĩ của Đỗ Gia Hào, hắn gật đầu nói:
- Giám đốc Đỗ, tôi đi đây. À, đúng rồi, nếu anh có thời gian thì nên nói vài lời tốt đẹp với chủ tịch Lý, vì vị trí của bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an là quá nặng.
- À, tôi biết rồi.
Đỗ Gia Hào khẽ gật đầu, sau đó dùng ánh mắt cực kỳ ẩn ý nhìn thoáng qua Lý Tu Bân, sau đó đi ra ngoài cửa.
Nửa giờ sau Đỗ Gia Hào xuất hiện trong một gian phòng ấm áp như mùa xuân, lúc này phó chủ tịch Lý Khang Lộ đã nằm chổng vó trên giường để cho một cô gái xinh đẹp đang dùng hai bàn tay tinh xảo mát xa giải khuây.
- Chủ tịch Lý.
Đỗ Gia Hào tùy ý bắt chuyện với Lý Khang Lộ, hắn cầm lấy chai rượu đỏ trên bàn rót cho Lý Khang Lộ một ly, sau đó lại rót rượu vào một chiếc ly không cho mình.
Lý Khang Lộ khẽ cười với Đỗ Gia Hào, lại nói:
- Gia Hào, Mộng Mộng mát xa rất đặc biệt, cô ấy nhấn một cái làm cho toàn thân tôi thật sự rất thoải mái.
Lý Khang Lộ tuy cười rất thoải mái nhưng Đỗ Gia Hào lại hiểu ra vấn đề, đó là lúc này trong lòng chủ tịch Lý cũng không được thoải mái như vậy. Hắn kết giao với Lý Khang Lộ nhiều năm, nào đâu chỉ biết một chút về Lý Khang Lộ? Vì chỉ khi nào vị chủ tịch Lý kia cực kỳ mất hứng mới đi mát xa mà thôi.
Còn vì sao Lý Khang Lộ lại mất hứng thì lúc này Đỗ Gia Hào thật sự không biết. Hắn nâng ly rượu trong tay rồi khẽ uống một ngụm, sau đó thở dài nói:
- Chủ tịch Lý, lúc này anh em xem như gặp phải phiền toái, Gia Xương và Hổ Tử còn đang bị cục công an tỉnh bắt giữ, tôi đã đi tìm khắp các quan hệ nhưng con bà nó đều là kẻ mù đốt đèn, đến bây giờ còn căn bản chưa được thả ra.
Lý Khang Lộ à một tiếng, hắn cũng không đáp lời, hai mắt khép hờ giống như đang ngủ.
Đỗ Gia Hào thầm mắng một tiếng, người ta nói nuôi binh ngàn ngày sử dụng khoảnh khắc, bình thường ông đối xử với mày không tệ, bây giờ đến lúc cần dùng thì mày lại bày ra bộ dạng khốn nạn như vậy.
Dù Đỗ Gia Hào đang oán thầm Lý Khang Lộ thế nhưng lại không có bất kỳ biểu hiện gì trên mặt, hắn chỉ thành khẩn xin xỏ:
- Chủ tịch Lý, Gia Xương thật sự không ra gì, thế nhưng nó dù gì cũng là anh em của tôi, sự việc này dù thế nào cũng mong anh giúp đỡ một tay. Hơn nữa hai người bọn họ cũng không phạm vào lỗi lầm gì quá lớn, nếu cứ để cho bọn họ bị người ta đưa đi như vậy, không phải cục công an tỉnh vươn tay quá dài rồi sao?
Cũng không phạm phải sai lầm gì lớn? Lý Khang Lộ nghe được câu nói hời hợt của Đỗ Gia Hào mà không khỏi quệt miệng, thầm nghĩ cái gì mà chút sai lầm? Tên khốn Đỗ Gia Xương kia làm ra ít việc xấu sao? Nợ cũ nợ mới chồng chất lên nhau, bây giờ phải nhận trừng phạt là đúng, lại không biết xấu hổ mà mở miệng kêu oan sao? Đúng là một con gái điếm nhưng ngày nào cũng chăm chăm lập bàn thờ trinh tiết cho mình.
Lý Khang Lộ thầm nghĩ rất hèn mọn thế nhưng ngoài miệng cũng không phản bác như vậy, hắn mở mắt dùng giọng mất hết sức lực nói:
- Cậu Đỗ, hai anh em chúng ta cũng không phải quan hệ với nhau ngày một ngày hai, có thể giúp được thì tôi sẽ không tiếc sức. Nhưng thật sự đáng tiếc, lúc này vị phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân kia thật sự có quan hệ quá mạnh, căn bản không phải là đối tượng để chúng ta có thể dây vào.
- Chủ tịch Lý, Đỗ Gia Hào tôi quyết không muốn làm khó anh, tôi chỉ cảm thấy chuyện này nên nói cho bí thư Tiết biết một chút. Không phải bí thư Tiết đã nói rõ rồi sao, thành phố Đông Bộ đạt được thành quả đoàn kết như lúc này là không dễ, lúc này yêu cầu cấp bách chính là phát triển kinh tế, kẻ nào cản đường quá trình phát triển kinh tế sẽ là kẻ thù của một bí thư thị ủy như anh ấy...
Đỗ Gia Hào đặt ly rượu trong tay xuống, hắn dùng giọng điệu trầm thấp nói.
Lý Khang Lộ khẽ cười, hắn khẽ lật mình trong lúc được mát xa, sau đó vung tay cầm ly rượu uống một ngụm nói:
- Chuyện này tôi cũng không thể nào báo cáo cho bí thư Tiết được.
Đỗ Gia Hào không mở miệng, hắn chỉ lẳng lặng chờ đợi, nếu Lý Khang Lộ đã ở miệng thì chắc chắn sẽ có biện pháp.
- Ngày mai có hội nghị cựu chiến binh, các vị lãnh đạo thị ủy đều phải tham gia.
Lý Khang Lộ nói xong thì nở nụ cười cực kỳ ẩn ý, lại uống cạn ly rượu trong tay.
Nụ cười trên mặt Đỗ Gia Hào chợt trở nên sáng lạn, hắn nâng ly rượu cụng với Lý Khang Lộ, sau đó cũng uống cạn.
Lúc này thành phố Đông Bộ rất lạnh, bên ngoài gió đông bắc thổi lạnh thấu xương, nhưng trong phòng họp của thành phố Đông Bộ lại rất ấm áp. Phòng họp được sắp xếp rất tốt, những chiếc bàn tròn được bày đặt khắp nơi, trên bàn là các món điểm tâm, những bức biểu ngữ với nội dung chào mừng hội nghị cựu chiến binh được giăng lên bên trên.
Vương Tử Quân theo sát phó bí thư thị ủy Bành Quang Binh đi vào trong phòng họp. Bây giờ Vương Tử Quân là một vị thường ủy thị ủy xếp ở vị trí thứ sáu, đây là hội nghị mà các vị thường ủy thị ủy đều phải tham gia, thế cho nên cách sắp xếp vẫn thông theo lệ cũ.
Những tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, lúc này xem như bữa tiệc bắt đầu. Các vị cựu chiến binh đều đã về hưu rất nhàm chán, hằng năm bọn họ đều rất chờ mong những hội nghị như thế này, vì vậy sau khi các vị thường ủy thị ủy đi vào thì đều được chào đón bằng những tràng pháo tay nhiệt liệt.
Bí thư Tiết Diệu Tiến cũng xuất hiện trong hội nghị, lúc này hắn cũng không còn lạnh lùng như thường ngày, gương mặt sáng lạn với nụ cười cực kỳ khiêm tốn. Khi hắn ngồi xuống cũng không quên cười ha hả chào các vị cựu chiến binh chung quanh, những câu "lão lãnh đạo" liên tục được hắn nói ra khỏi miệng.
Tuy đây là hội nghị cựu chiến binh được tổ chức đúng thời điểm trong năm, nhưng Vương Tử Quân cảm thấy hội nghị thế này căn bản không liên quan gì đến mình. Có bí thư và chủ tịch đang ngồi đây, đó chính là hai ngôi sao sáng của thường ủy thị ủy, nhiều nhất thì chút nữa mở tiệc liên hoan Vương Tử Quân phải tiến lên mời rượu các cựu chiến binh mà thôi.
Chương trình hội nghị dù được lập trình sẵn thế nhưng vẫn rất nhiệt liệt. Hội nghị được chủ trì bởi phó bí thư Phạm Bằng Phi, dưới lời mời của phó bí thư Phạm Bằng Phi, chủ tịch Nhâm Xương Bình tiến lên báo cáo công tác của khối chính quyền thành phố trong thời gian một năm qua cho các cựu chiến binh. Bí thư thị ủy Tiết Diệu Tiến thì chủ yếu nói về những trọng điểm công tác sang năm, tất nhiên trong lúc nhấn mạnh các trọng điểm công tác thì hắn vẫn không quên kết hợp đảng ủy chính quyền để đẩy mạnh công tác của cựu chiến binh.
Các vị lãnh đạo đã rời khỏi cương vị công tác tất nhiên sẽ vỗ tay nhiệt liệt với những lời phát biểu của lãnh đạo đảng ủy chính quyền thành phố. Ngay sau đó là buổi tọa đàm của các cựu chiến binh, sau đó nữa sẽ là kết thúc.
- Các vị lãnh đạo, thành phố Đông Bộ có được thành tích hôm nay không ly khai cơ sở kiên cố, không ly khai tâm huyết trong nhiều năm qua, không ly khai mồ hôi và trí tuệ của các cựu chiến binh, đồng thời còn có sự quan tâm giúp đỡ của các lão lãnh đạo sau khi về hưu. Hy vọng các vị còn tiếp tục quan tâm giúp đỡ công tác của thành phố Đông Bộ, mong mọi người nhắc nhở nhiều hơn, đề nghị và nghĩ kế nhiều hơn, trợ giúp chúng tôi làm tốt công tác...
- Chương trình hội nghị tiếp theo chính là mời các lão lãnh đạo nói đôi lời, đề xuất vài ý kiến, hiến kế cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ.
Tiết Diệu Tiến vỗ tay dẹp loạn rồi cười ha hả chắp tay nói với các cựu chiến binh.
- Bí thư Tiết, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau mạnh hơn đời trước, thành phố Đông Bộ có thể đẩy mạnh phát triển đến ngày hôm nay, thật sự làm cho người ta vui mưng vô hạn.
- Đáng lý ra đám ông lão chúng tôi đã về hưu cũng không nên vung tay múa chân làm cho các vị mất hứng, nhưng có một số việc không thể không nhìn vào, hôm nay không thể không nói ra.
Khi đám cựu chiến binh đang đùn đẩy nhau lên tiếng thì một ông cụ hơn bảy mươi đứng lên trầm giọng nói.
Khi thấy ông lão kia đứng lên thì Tiết Diệu Tiến vừa ngồi xuống đã phải bật dậy, hắn vội vàng nói:
- Lão chủ tịch, ngài nói những lời này chính là phê bình tôi không kịp thỉnh giáo ngài. Chúng tôi rốt cuộc cũng không đủ kinh nghiệm, thành phố Đông Bộ là một con thuyền lớn, cần mọi người cùng nhau cầm lái, nếu các vị lãnh đạo có gì thấy không vừa mắt thì cứ nói để ban ngành tiếp thu sửa đổi.
Khi Tiết Diệu Tiến lên tiếng thì hình bóng của Lý Khang Lộ chợt xuất hiện bên ngoài phòng họp. Dù hắn biết mình không nên xuất hiện ở đây, thế nhưng hắn là đạo diễn vở kịch hay hôm nay, hắn không thể nào ngồi yên ở phòng làm việc của mình để chờ kết quả cho được. Hắn nhịn không được muốn đi đến tận nơi để được mắt thấy tai nghe, để thỏa thuê mãn nguyện, thế là hắn chạy đến chỗ này.
Phòng Vệ Quốc là lão chủ tịch của thành phố Đông Bộ, có thể nói có công khai sáng với Tiết Diệu Tiến. Năm xưa nếu chủ tịch Phòng Vệ Quốc không xuất lực thì Tiết Diệu Tiến không nhất định từ vị trí chủ tịch huyện tiến lên bí thư huyện ủy, lại trở thành một vị phó chủ tịch trẻ tuổi nhất thành phố Đông Bộ, sau đó con đường làm quan phát triển như diều gặp gió.
Vì phần tình nghĩa đó nên bí thư Tiết trước nay đều khắc ghi công lao của chủ tịch Phòng Vệ Quốc, hầu như đến ngày lễ tết đều đến thăm hỏi tặng quà lãnh đạo.
Cũng vì Tiết Diệu Tiến thường đến thăm hỏi nên Phòng Vệ Quốc tuy đã về hưu nưng lại có lực ảnh hưởng khá mạnh ở thành phố Đông Bộ. Có nhiều người muốn tìm đến nhờ cậy Tiết Diệu Tiến đều thich đi đường vòng đến bên cạnh Phòng Vệ Quốc, lúc không có việc gì đều điên cuồng chạy về nhà lão chủ tịch Phòng Vệ Quốc.
Khi thấy Phòng Vệ Quốc mở miệng thì Lý Khang Lộ thầm nghĩ, Đỗ Gia Hào kia rõ ràng là mánh khóe thông thiên, có thể sai bảo được lão chủ tịch để mở miệng nói ra những lời như thế. Đây là một hội nghị vui vẻ, nếu chủ tịch Phòng Vệ Quốc nã pháo, như vậy chỉ sợ khoảng thời gian sau này của chủ tịch Vương Tử Quân cũng không còn tự do tự tại như trước nữa.
Lý Khang Lộ thật sự rất đắc ý, hắn rất muốn nghe tiếp nhưng lý trí lại mách bảo không nên ở lại đây quá lâu. Hắn có chút do dự, cuối cùng dùng ánh mắt đắc ý nhìn Vương Tử Quân đang ngồi trên bàn tròn rồi nhanh chóng bỏ đi.
- Bí thư Tiết, có những lời này của anh thì tôi cũng an tâm.
Phòng Vệ Quốc khẽ gật đầu với Tiết Diệu Tiến, sau đó lão đưa mắt nhìn các vị thường ủy thị ủy, ánh mắt lão chủ tịch quét qua làm cho đám người không khỏi rét run.
Vương Tử Quân nhìn chủ tịch trước kia của thành phố Đông Bộ, cũng không sinh ra ý nghĩ gì khác. Nhưng khi ánh mắt của Phòng Vệ Quốc rơi lên người hắn, lúc này hắn mới chợt sin ra một ý nghĩ khác thường, xem ra có chuyện không hay sắp xảy ra.
- Bí thư Tiết, chủ tịch Nhâm, lời này tôi vốn cũng không nên nói ra nhưng lúc này cũng không thể không nói. Tôi cảm thấy tất cả các vị lãnh đạo ngồi nơi đây đều là tốt đẹp, đều hợp cách, đều toàn tâm toàn ý nhiệt tình chấp chính vì dân. Nhưng cũng có một vài cán bộ có hành vi cần chúng ta xem xét lại.
Phòng Vệ Quốc nói rồi dùng ngón tay gõ mạnh lên mặt bàn:
- Những đồng chí này cầm pháp luật làm trò đùa, đối phương vì uống vài ly rượu mà say xỉn nói lời không hay, tôi nghĩ các vị đồng chí ở đây cũng từng rơi vào tình huống như vậy, thế nhưng người đó lại bị vị đồng chí kia yêu cầu công an đưa đi. Điều này còn chưa tính, cục công an thành phố chúng ta đã tiến hành cảnh cáo và sắp phóng thích, nhưng vị đồng chí kia còn thông qua cục công an tỉnh để đưa người đi. Cái này gọi là công bộc kiểu gì? Công bộc nghĩa là làm ông nội người ta sao? Câu cửa miệng luôn là một cây làm chẳng nên non, anh làm như vậy chẳng phải không buông tha cho người ta sao? Đó chẳng phải là đang lợi dụng chức quyền để trả đũa cá nhân sao? Hành động của người này không những làm ô uế hình tượng của cán bộ lãnh đạo thành phố Đông Bộ chúng ta, còn làm ô uế thể diện của khối chính quyền thành phố. Đối với loại hành vi này, đảng ủy thành phố Đông Bộ chúng ta nhất định không thể nuông chiều, không thể tha thứ.
Phòng Vệ Quốc tuy không nói tên nhưng đám thường ủy ngồi nơi đây hầu như đều hiểu xích mích và những gì phát sinh giữa Vương Tử Quân với Đỗ Gia Xương, đặc biệt là bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an Hạ Nham Châu, hắn càng là người rõ ràng nhất.
Sau khi Đỗ Gia Xương và Lý Dược Hổ bị cục công an tỉnh đưa đi thì Hạ Nham Châu thật sự rất tức giận, dù sao thì sư kiện này cũng cho hắn một tát lên mặt. Nhưng quan cao đè chết người, Vương Tử Quân là một vị thường ủy thị ủy, thế cho nên dù hắn có bức bối cũng không thể tìm gặp và chất vấn chủ tịch Vương. Hắn cũng chỉ có thể áp chế lửa giận trong lòng mà thôi.
Nhưng bây giờ lão chủ tịch Phòng Vệ Quốc lại nói ra sự kiện này, điều này làm cho Hạ Nham Châu cảm thấy cực kỳ thoải mái. Phòng Vệ Quốc nói ra sự việc trước mặt một nhóm cựu chiến binh của thành phố Đông Bộ, như vậy thì Vương Tử Quân chỉ có thể chờ bị gõ đầu mà thôi. Việc này lan truyền ra ngoài sợ rằng sẽ cho vị phó chủ tịch thường vụ chưa kịp đứng vững bàn chân một bài học nhớ đời, đồng thời cũng mở mắt cho người này, biế rõ tình thế hiện tại. Dù không làm cho đối phương ngã đổ, thế nhưng cũng đủ để ghi nhớ mãi không quên.
Tiết Diệu Tiến cũng căn bản không biết chuyện này, càng không biết đó là sự kiện gì, đó là tác dụng của con gái Tiết Nhất Phàm của hắn. Bây giờ nghe thấy lão lãnh đạo nói như vậy thì gương mặt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
- Lão chủ tịch, ngài bớt nóng giận, ngài cứ yên tâm, tôi và thị ủy sẽ điều tra đến cùng, dù liên quan đến ai cũng tuyệt đối không nuông chiều.
Tiết Diệu Tiến có thể lên vị trí bí thư thị ủy tì không phải kẻ đầu óc ngu si, vừa rồi Phòng Vệ Quốc luôn nhìn về phía Vương Tử Quân, hắn sao không hiểu đối tượng làm cho Phòng Vệ Quốc nổi giận chính là vị phó chủ tịch thường vụ vừa mới đến nhận chức kia?
Lúc đầu Tiết Diệu Tiến đã không thích Vương Tử Quân, dù sao thì tên này đến nhận công tác cũng phá vỡ sắp xếp của hắn trong ban ngành khối chính quyền thành phố. Hắn cũng biết đại khái về lai lịch của Vương Tử Quân, biết người này có chút bản lĩnh. Nhưng càng là như vậy thì hắn càng cho ra quyết đoán, nhất định phải gõ đầu vị phó chủ tịch thường vụ này, để cho đối phương biết rõ tình thế ở nơi đây, phải hạ thấp vị trí của mình xuống.
Tiết Diệu Tiến sẽ không vì một Vương Tử Quân mà phá hủy cục diện cực kỳ tốt đẹp của mình ở thành phố Đông Bộ này.
Nhưng sau khi làm xong công tác phân công ở khối chính quyền thành phố thì Tiết Diệu Tiến xem như được biết thủ đoạn và quan hệ cực rộng của vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi kia. Tuy cuối cùng thì cũng không phân phòng tài chính cho Vương Tử Quân, thế nhưng Tiết Diệu Tiến cũng thầm hiểu lần đánh cờ này mình đã thua. Một cảm giác chưa từng gặp thất bại như vậy bao giờ chợt bừng bừng trong đầu, thế cho nên mỗi lần hắn gặp mặt tên cán bộ trẻ tuổi kia đều cảm thấy rất đau đầu nhức mắt.
Hôm nay tổ chức hội nghị cựu chiến binh, Tiết Diệu Tiến cũng không ngờ chủ tịch Phòng Vệ Quốc lại ném ra một quả đạn pháo cực kỳ quan trọng như vậy, đối với hắn thì thật sự còn vui hơn lên trời. Chỉ cần hắn có thể thao túng tốt, thừa cơ ép xuống, cạn tàu ráo máng một phen, có lẽ sau này vị phó bí thư thành phố trẻ tuổi kia cũng không còn cơ hội nhảy cóc nữa rồi.
Chủ tịch Nhâm Xương Bình biết sự việc này sớm hơn Tiết Diệu Tiến, sau khi Phòng Vệ Quốc mở miệng thì hắn biết lời lẽ của lão chủ tịch đang chĩa vào Vương Tử Quân. Lúc đầu thì Nhâm Xương Bình cũng có hơi nhíu mày, thế nhưng sau đó hai hàng chân mày lại giãn ra.
Nhâm Xương Bình đợi cho Tiết Diệu Tiến nói hết lời thì trầm giọng lên tiếng:
- Trong ban ngành chúng ta xuất hiện tình huống này, tôi cảm thấy thật sự đau lòng. Chuyện này tôi cũng nên biểu hiện thái độ rõ ràng, thật sự đúng như những gì bí thư Tiết đã nói, sự việc này phải giải quyết triệt để.
Sau khi hai vị lãnh đạo đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ đều đã lên tiếng hứa hẹn giải quyết vấn đề, dù vẫn còn nhiều ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không còn ai tiếp tục lớn tiếng.
Hội nghị tiếp tục được thúc đẩy trong bầu không khí mất vui, cuối cùng nhanh chóng giải tán.
Chương trình ngay sau đó là tổ chức đãi tiệc cá cựu chiến binh.
Cục quản lý sự vụ cơ quan tất nhiên sẽ không dám làm qua loa, không những sắp xếp đại sảnh của khách sạn Đông Bộ cực kỳ tươi mới, còn có mười mấy nhân viên phục vụ mặc quần áo đẹp đẽ đứng sẵn, chỉ sợ phục vụ không tốt để lãnh đạo không vừa lòng.
Bảy tám bàn tròn được bày trong đại sảnh, các vị cựu chiến binh ngồi xuống ghế sa lông cười ha hả bàn luận với nhau về đủ mọi chủ đề, các vị thường ủy thị ủy vừa ngồi xuống góp vui với lãnh đạo vừa chờ hai vị lãnh đạo đảng ủy chính quyền là Tiết Diệu Tiến và Nhâm Xương Bình đến khai tiệc.
- Chủ tịch Vương.
Lý Hạc Dương là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, lúc này hắn rõ ràng là người bận rộn nhất. Hắn là chủ quản văn phòng thị ủy, lúc này là người phụ trách vấn đề cơm nước cho các cựu chiến binh.
Khi Lý Hạc Dương đang cùng đám giám đốc khách sạn và nhân viên công tác của thị ủy bận rộn tối mắt thì đột nhiên phát hiện Vương Tử Quân đi đến.
- Chào thư ký trưởng Lý!
Vương Tử Quân nghe được chút kinh ngạc trong lời nói của Lý Hạc Dương, hắn khẽ quay sang nói lời chào hỏi, thế rồi đi về phía các vị thường ủy thị ủy đang tụ tập. Các vị thường ủy thị ủy cũng không ngờ Vương Tử Quân lại đến đây, cả đám mỉm cười nhìn Vương Tử Quân, ai cũng cảm thấy ngớ người.
- Chủ tịch Vương đến rồi đấy à!
Trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh là một người đàn ông dáng người không cao, trên mặt luôn tràn đầy nụ cười, bộ dạng nhìn qua giống như một ông phật Di Lặc vô hại. Khi hắn thấy Vương Tử Quân đi vào thì cười ha hả đưa bàn tay ra nói.
Vương Tử Quân cũng không có giao tình gì với Tưởng Tuệ Minh, sau khi bắt tay nói hai câu khách khí thì đi về phía bên kia.
Khi hai người Vương Tử Quân và Tưởng Tuệ Minh bắt tay với nhau thì Tiết Diệu Tiến đi đến với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, phía sau lưng hắn không những có chủ tịch Nhâm Xương Bình, còn có phó chủ tịch Lý Khang Lộ. Khi Tiết Diệu Tiến bước vào đại sảnh thì thấy Vương Tử Quân ngồi đó, cái trán mở rộng không khỏi xuất hiện vài nếp nhăn.
- Bắt đầu được rồi.
Tiết Diệu Tiến dùng ánh mắt nặng nề nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó vung tay nói với Lý Hạc Dương đi theo phía sau.
Lý Hạc Dương lên tiếng đồng ý, sau đó hắn đưa mắt nhìn đám giám đốc khách sạn đi theo sau lưng. Đám giám đốc khách sạn đều là loại người khôn khéo, khi bí thư Tiết Diệu Tiến đi vào thì luôn đặt tất cả tâm tư lên bí thư, lúc này nghe thấy hai vị lãnh đạo đối thoại với nhau thì nhanh chóng cho ra sắp xếp.
Chỉ vài phút sau, nhân viên phục vụ bắt đầu dọn thức ăn lên bàn, các vị thường ủy thị ủy đang phân tán khắp nơi cũng nhanh chóng đi đến đứng bên cạnh Tiết Diệu Tiến.
- Thưa các vị lãnh đạo, trước tiên tôi mời mọi người một ly, chúc các vị phúc như Đông Hải, thọ tỷ nam sơn.
Tiết Diệu Tiến nâng ly rượu lên cười ha hả lớn tiếng nói với mọi người.
Tiết Diệu Tiến mời rượu xem như một lời nói bắt đầu bữa tiệc, các vi thường ủy như Nhâm Xương Bình và Vương Tử Quân đều phải phân tán đến các bàn mời rượu các cựu chiến binh, mà các cựu chiến binh cũng làm điều ngược lại, thế cho nên bầu không khí rất ân cần và nhiệt liệt.
Tuy rất nhiều cựu chiến binh nhìn Vương Tử Quân bằng ánh mắt khác thường, thế nhưng trên mặt Vương Tử Quân luôn là nụ cười tươi vui, vẫn chưa khi nào thay đổi. Hắn cười ha hả mời rượu các vị cựu chiến binh, hồn nhiên giống như chưa từng phát hiện ra ánh mắt khác thường của bọn họ.
Đám cựu chiến binh kia tuy nhìn bằng ánh mắt có chút khác thường nhưng khi Vương Tử Quân mời rượu lại rất nể tình, dù sao thì Vương Tử Quân cũng là phó chủ tịch thường vụ, bọn họ tuy đã về hưu nhưng con cháu còn công tác trong cơ quan ban ngành, tất nhiên bọn họ cũng không muốn đắc tội với vị chủ tịch này.
- Lão lãnh đạo, tôi mời ngài một ly.
Các vị thường ủy thay phiên nhau mời rượu, Vương Tử Quân vô tình đi đến bàn bên cạnh, hắn nhìn thoáng qua mọi người trên bàn, sau đó đặt một ly rượu đầy trước mặt Phòng Vệ Quốc.
Phó bí thư Bành Quang Binh là người vừa mới đến mời các cựu chiến binh trên bàn này, hắn vừa bỏ đi được hai bước thì nghe thấy Phòng Vệ Quốc gọi giật lại:
- Bí thư Bành, làm phiền anh giới thiệu một chút, vị lãnh đạo này là ai?
Phòng Vệ Quốc tuy nói không quá lớn nhưng lúc này bữa tiệc đang náo nhiệt chợt yên tĩnh trở lại, không ít cựu chiến binh và thường ủy thị ủy đang uống rượu phải nhìn về phía Phòng Vệ Quốc, cũng không quên nhìn qua Vương Tử Quân.
Bành Quang Binh nhìn Phòng Vệ Quốc ngồi đó không nhúc nhích, hắn thật sự có chút cảm giác khổ sở, loại chuyện đắc tội với người như thế này lại ép lên đầu hắn, tất nhiên hắn cực kỳ không muốn nhưng lại khó thể tránh thoát được.
- Chào lão chủ tịch, tôi là Vương Tử Quân, là phó chủ tịch thường vụ vừa nhận chức ở thành phố Đông Bộ.
Khi Bành Quang Binh còn đang suy nghĩ nên giới thiệu như thế nào để không đắc tội với hai bên thì Vương Tử Quân đã nâng ly rượu lên cười ha hả nói với Phòng Vệ Quốc.
- Chủ tịch Vương, tên tuổi của anh thật sự như sấm nổ bên tai, rượu của ngài thì một ông lão như tôi không dám uống, không vì gì khác, chỉ sợ là khó tiêu nổi.
Phòng Vệ Quốc hừ mũi nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng lạnh lùng nói.
Vương Tử Quân đối mặt với lời châm chọc khiêu khích của Phòng Vệ Quốc thì tất nhiên sẽ rất tức giận, thế nhưng hắn căn bản không phát giận, hắn chỉ cười nhạt một tiếng nói:
- Nếu lão chủ tịch đã không thích uống, như vậy thì thôi vậy.
Vương Tử Quân nói rồi cầm ly rượu định bỏ đi.
- Chủ tịch Vương, tôi thấy anh còn trẻ, cũng không phải loại côn đồ lưu manh, sao làm việc lại không biết suy xét như vậy? Anh phải biết rằng mình là phó chủ tịch thường vụ của thành phố Đông Bộ, là đại biểu hình tượng của thành phố Đông Bộ, sao có thể làm ra sự kiện trả đũa xấu xa như vậy?
Phòng Vệ Quốc trừng mắt vỗ tay thật mạnh lên bàn rồi nói.
Nếu như vừa rồi Phòng Vệ Quốc lên tiếng trong hội nghị chỉ là làm mất mặt Vương Tử Quân, bây giờ rõ ràng là lên tiếng dạy bảo, điều này làm cho bầu không khí trong đại sảnh giống như đông đặc lại.
Lý Khang Lộ nhìn tất cả tình huống đang xảy ra, hắn thầm cười lạnh. Hắn công tác ơ thành phố Đông Bộ nhiều năm, hắn biết rõ uy lực của các vị cựu chiến binh, đặc biệt là chủ tịch Phòng Vệ Quốc. Đây là người không nên chọc vào, vì ông lão này đã nổi nóng là như sư tử, căn bản không biết anh là ai.
Lý Khang Lộ thấy Phòng Vệ Quốc mắng Vương Tử Quân như xối máu chó lên đầu, hắn thầm có chút đắc ý. Vương Tử Quân ngươi không phải rất giỏi sao? Lúc này để xem phải làm sao để xong việc đây.
Lưu Nham Phú thấy vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi kia nói chuyện với mình luôn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh không chút sợ hãi, tự tin ung dung, điều này là hắn sinh ra cảm giác mặc cảm, so sánh với người ta thật sự là chênh lệch quá lớn.
Lưu Nham Phú là người từ tuyến trên xuống đây tạm giữ chức, tất nhiên hắn cũng khong phải là một người cô đơn không bối cảnh. Tất cả những người có thể lên đến cấp phó ở thành phố, có ai không có cây lớn sau lưng? Đã đến vị trí lãnh đạo cấp thành phố thì cũng không nên ỷ người sau lưng mà hoành hành ngang ngược, càng phải biểu hiện quy củ, những gì nên tuân thủ phải tuân thủ.
Tiết Diệu Tiến là người biến thành phố Đông Bộ thành địa bàn cực kỳ rắn chắc, người này là bí thư thị ủy nhiều năm, đã làm cho thành phố Đông Bộ này không còn khe hở nào có thể chui vào, nhiều năm qua luôn nhất trí đối ngoại. Hơn nữa chủ tịch Nhâm Xương Bình là người được bí thư Tiết Diệu Tiến đề cử, bây giờ mới có địa vị cao vời như vậy, thế cho nên Tiết Diệu Tiến căn bản là nói gì nghe nấy. Thậm chí sau lưng Tiết Diệu Tiến cũng không phải không có người, vì thế mà lực khống chế của hắn ở thành phố Đông Bộ là cực mạnh, cực kỳ cường thế.
Bây giờ lại có người vô tình vung tay ra cho Tiết Diệu Tiến một bài học, tuy nhìn qua có vẻ cực kỳ trôi chảy và bình thường, thế nhưng nó lại làm cho Lưu Nham Phú được thấy năng lực của vị phó chủ tịch thường vụ kia.
Vương Tử Quân sao không hiểu tâm tư của Lưu Nham Phú, vì thế sau khi nghe đối phương phàn nàn thì hắn chỉ cười nhạt, căn bản là không nói lời nào.
- Chủ tịch Vương, tối hôm nay anh phải mời tôi dùng cớ mới được, coi như an ủi tâm linh của tôi.
Lưu Nham Phú đối mặt với một Vương Tử Quân chỉ mỉm cười mà không đáp lời, thế là cảm thấy những lời của mình giống như đánh lên một chiếc gối bông, có chút xấu hổ. Thế nhưng hắn vẫn tiếp tục cố gắng, cũng chỉ có thể mỉm cười khởi xướng một lời mời.
Vương Tử Quân mới đến thành phố Đông Bộ, hắn cũng không muốn tạo ra xu thế tranh chấp quyền lực với người ta, đồng thời cũng không muốn biến mình thành một phần tử giật dây để các thế lực ở thành phố Đông Bộ này trở mặt nhau. Tục ngữ nói rất hay, một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại lên hòn núi cao, thế cho nên làm tốt quan hệ với Lưu Nham Phú cũng chính là một tính toán trong lòng hắn.
- Ăn cơm chỉ là vấn đề nhỏ, hôm nay tôi mời khách nhưng chủ tịch Lưu là người thanh toán hóa đơn.
Vương Tử Quân cười ha hả dùng giọng sảng khoái nói.
- Tốt!
Lưu Nham Phú thấy Vương Tử Quân sảng khoái đồng ý thì cũng thuận miệng lên tiếng, nhưng hắn vừa lên tiếng thì chợt phát hiện mình có gì đó không đúng.
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Lưu!
Khi Lưu Nham Phú chuẩn bị lên tiếng thì Triệu Quốc Lương gõ cửa đi vào. Hắn cung kính chào hai vị lãnh đạo, sau đó khẽ báo cáo với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi văn phòng thị ủy gọi điện thoại đến, nói rằng sáng mai sẽ tổ chức hội nghị cựu chiến binh ở phòng hội nghị số một của thị ủy, ngài cần phải tham gia.
Vương Tử Quân cũng căn bản không xa lạ gì hội nghị cựu chiến binh, khi còn ở huyện Lô Bắc thì hắn từng tổ chức những hội nghị như thế này. Loại hội nghị như thế này được mở ra với mục đích tiếp thu ý kiến của cựu chiến binh, thế nhưng thực chất cũng chẳng có nội dung gì. Nhưng vì những cựu chiến binh kia có thân phận đặc thù nên khối chính quyền các cấp thật sự rất coi trọng các hội nghị này, bình thường đều là do ban ngành thường ủy đến tổ chức hội nghị, làm cho quy mô trở nên long trọng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Triệu Quốc Lương, tỏ ý mình đã biết. Sau đó hắn quay sang trò chuyện với Lưu Nham Phú, thế nhưng hai người rất ăn ý không nói về công tác ở thành phố Đông Bộ, chỉ quan tâm đến những vấn đề cuộc sống mà thôi.
Khi hai người Vương Tử Quân và Lưu Nham Phú đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, trong một căn biệt thự xa hoa ở gần khu văn phòng thị ủy, lúc này vẻ mặt Đỗ Gia Hào cực kỳ khó coi. Hắn cúi đầu nhìn phó cục trưởng cục công an Lý Tu Bân đứng trước mặt rồi trầm giọng hỏi:
- Thật sự không làm gì được sao?
- Giám đốc Đỗ, không phải là tôi không cố gắng, thế nhưng anh em trên tỉnh nói việc này bọn họ cũng không thể làm chủ được, chủ yếu là áp lực từ trên xuống. Nghe bọn họ nói thì hình như Vương Tử Quân kia có địa vị không nhỏ.
Lý Tu Bân là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi với gương mặt ngăm đen, phối hợp với một cơ thể hùng tráng, thật sự giống như một trụ sắt trong hàng ngũ công an, có hình tượng làm người ta phải sợ hãi. Nhưng lúc này hắn nào dám lên mặt với bạn bè của bí thư Hạ Nham Châu? Thế cho nên chỉ biết vâng lời đứng đó.
- Lão Nhị thật sự phá hoại giỏi hơn thành công, không có việc gì lại chọc vào hạng người như vậy, thật sự không cho nó chịu khổ vài ngày cũng không được.
Đỗ Gia Hào nói rồi ấn mạnh điếu thuốc trong tay vào trong gạt tàn.
Đỗ Gia Hào lên tiếng thì Lý Tu Bân cũng không tiếp lời, trong mắt người ngoài thì Đỗ Gia Xương là hỗn thế ma vương, thế nhưng trong mắt Đỗ Gia Hào thì tên kia là anh em ruột thịt, máu mủ tình thân cũng không thể nào mạt sát được. Đỗ Gia Xương ở trong nhà giống như thú cưng, Đỗ Gia Hào có thể đánh đám đe nẹt hoặc dạy bảo, thế nhưng nếu hàng xóm lỡ may động vào, như vậy thì Đỗ Gia Hào sẽ không bao giờ bỏ qua.
- Giám đốc Đỗ, chuyện này do tên họ Vương kia gây ra, tôi thấy không bằng nhờ người bên khối chính quyền thành phố nghĩ biện pháp thì hay hơn.
Thấy Đỗ Gia Hào lại đưa mắt nhìn sang, Lý Tu Bân vội vàng đề nghị.
- Họ Vương kia căn bản là người đường muối đều khó bỏ vào, nếu có thể tìm được biện pháp, tôi còn để cho sự việc đến mức này sao?
Đỗ Gia Hào xoa xoa thái dương rồi dùng giọng vô kế khả thi nói.
Khi hai người Đỗ Gia Hào và Lý Tu Bân đang nói chuyện thì điện thoại vang len, Đỗ Gia Hào nhìn số điện thoại gọi đến, hắn có chút trầm ngâm, sau đó hắn bấm nút nghe.
Đỗ Gia Hào đặt điện thoại xuống, hắn trầm ngâm một chút rồi mới nói:
- Anh Lý, chủ tịch Lý đi đên Huy Đô, tôi phải đi tiếp đón.
Lý Tu Bân hiểu rõ ý nghĩ của Đỗ Gia Hào, hắn gật đầu nói:
- Giám đốc Đỗ, tôi đi đây. À, đúng rồi, nếu anh có thời gian thì nên nói vài lời tốt đẹp với chủ tịch Lý, vì vị trí của bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an là quá nặng.
- À, tôi biết rồi.
Đỗ Gia Hào khẽ gật đầu, sau đó dùng ánh mắt cực kỳ ẩn ý nhìn thoáng qua Lý Tu Bân, sau đó đi ra ngoài cửa.
Nửa giờ sau Đỗ Gia Hào xuất hiện trong một gian phòng ấm áp như mùa xuân, lúc này phó chủ tịch Lý Khang Lộ đã nằm chổng vó trên giường để cho một cô gái xinh đẹp đang dùng hai bàn tay tinh xảo mát xa giải khuây.
- Chủ tịch Lý.
Đỗ Gia Hào tùy ý bắt chuyện với Lý Khang Lộ, hắn cầm lấy chai rượu đỏ trên bàn rót cho Lý Khang Lộ một ly, sau đó lại rót rượu vào một chiếc ly không cho mình.
Lý Khang Lộ khẽ cười với Đỗ Gia Hào, lại nói:
- Gia Hào, Mộng Mộng mát xa rất đặc biệt, cô ấy nhấn một cái làm cho toàn thân tôi thật sự rất thoải mái.
Lý Khang Lộ tuy cười rất thoải mái nhưng Đỗ Gia Hào lại hiểu ra vấn đề, đó là lúc này trong lòng chủ tịch Lý cũng không được thoải mái như vậy. Hắn kết giao với Lý Khang Lộ nhiều năm, nào đâu chỉ biết một chút về Lý Khang Lộ? Vì chỉ khi nào vị chủ tịch Lý kia cực kỳ mất hứng mới đi mát xa mà thôi.
Còn vì sao Lý Khang Lộ lại mất hứng thì lúc này Đỗ Gia Hào thật sự không biết. Hắn nâng ly rượu trong tay rồi khẽ uống một ngụm, sau đó thở dài nói:
- Chủ tịch Lý, lúc này anh em xem như gặp phải phiền toái, Gia Xương và Hổ Tử còn đang bị cục công an tỉnh bắt giữ, tôi đã đi tìm khắp các quan hệ nhưng con bà nó đều là kẻ mù đốt đèn, đến bây giờ còn căn bản chưa được thả ra.
Lý Khang Lộ à một tiếng, hắn cũng không đáp lời, hai mắt khép hờ giống như đang ngủ.
Đỗ Gia Hào thầm mắng một tiếng, người ta nói nuôi binh ngàn ngày sử dụng khoảnh khắc, bình thường ông đối xử với mày không tệ, bây giờ đến lúc cần dùng thì mày lại bày ra bộ dạng khốn nạn như vậy.
Dù Đỗ Gia Hào đang oán thầm Lý Khang Lộ thế nhưng lại không có bất kỳ biểu hiện gì trên mặt, hắn chỉ thành khẩn xin xỏ:
- Chủ tịch Lý, Gia Xương thật sự không ra gì, thế nhưng nó dù gì cũng là anh em của tôi, sự việc này dù thế nào cũng mong anh giúp đỡ một tay. Hơn nữa hai người bọn họ cũng không phạm vào lỗi lầm gì quá lớn, nếu cứ để cho bọn họ bị người ta đưa đi như vậy, không phải cục công an tỉnh vươn tay quá dài rồi sao?
Cũng không phạm phải sai lầm gì lớn? Lý Khang Lộ nghe được câu nói hời hợt của Đỗ Gia Hào mà không khỏi quệt miệng, thầm nghĩ cái gì mà chút sai lầm? Tên khốn Đỗ Gia Xương kia làm ra ít việc xấu sao? Nợ cũ nợ mới chồng chất lên nhau, bây giờ phải nhận trừng phạt là đúng, lại không biết xấu hổ mà mở miệng kêu oan sao? Đúng là một con gái điếm nhưng ngày nào cũng chăm chăm lập bàn thờ trinh tiết cho mình.
Lý Khang Lộ thầm nghĩ rất hèn mọn thế nhưng ngoài miệng cũng không phản bác như vậy, hắn mở mắt dùng giọng mất hết sức lực nói:
- Cậu Đỗ, hai anh em chúng ta cũng không phải quan hệ với nhau ngày một ngày hai, có thể giúp được thì tôi sẽ không tiếc sức. Nhưng thật sự đáng tiếc, lúc này vị phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân kia thật sự có quan hệ quá mạnh, căn bản không phải là đối tượng để chúng ta có thể dây vào.
- Chủ tịch Lý, Đỗ Gia Hào tôi quyết không muốn làm khó anh, tôi chỉ cảm thấy chuyện này nên nói cho bí thư Tiết biết một chút. Không phải bí thư Tiết đã nói rõ rồi sao, thành phố Đông Bộ đạt được thành quả đoàn kết như lúc này là không dễ, lúc này yêu cầu cấp bách chính là phát triển kinh tế, kẻ nào cản đường quá trình phát triển kinh tế sẽ là kẻ thù của một bí thư thị ủy như anh ấy...
Đỗ Gia Hào đặt ly rượu trong tay xuống, hắn dùng giọng điệu trầm thấp nói.
Lý Khang Lộ khẽ cười, hắn khẽ lật mình trong lúc được mát xa, sau đó vung tay cầm ly rượu uống một ngụm nói:
- Chuyện này tôi cũng không thể nào báo cáo cho bí thư Tiết được.
Đỗ Gia Hào không mở miệng, hắn chỉ lẳng lặng chờ đợi, nếu Lý Khang Lộ đã ở miệng thì chắc chắn sẽ có biện pháp.
- Ngày mai có hội nghị cựu chiến binh, các vị lãnh đạo thị ủy đều phải tham gia.
Lý Khang Lộ nói xong thì nở nụ cười cực kỳ ẩn ý, lại uống cạn ly rượu trong tay.
Nụ cười trên mặt Đỗ Gia Hào chợt trở nên sáng lạn, hắn nâng ly rượu cụng với Lý Khang Lộ, sau đó cũng uống cạn.
Lúc này thành phố Đông Bộ rất lạnh, bên ngoài gió đông bắc thổi lạnh thấu xương, nhưng trong phòng họp của thành phố Đông Bộ lại rất ấm áp. Phòng họp được sắp xếp rất tốt, những chiếc bàn tròn được bày đặt khắp nơi, trên bàn là các món điểm tâm, những bức biểu ngữ với nội dung chào mừng hội nghị cựu chiến binh được giăng lên bên trên.
Vương Tử Quân theo sát phó bí thư thị ủy Bành Quang Binh đi vào trong phòng họp. Bây giờ Vương Tử Quân là một vị thường ủy thị ủy xếp ở vị trí thứ sáu, đây là hội nghị mà các vị thường ủy thị ủy đều phải tham gia, thế cho nên cách sắp xếp vẫn thông theo lệ cũ.
Những tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, lúc này xem như bữa tiệc bắt đầu. Các vị cựu chiến binh đều đã về hưu rất nhàm chán, hằng năm bọn họ đều rất chờ mong những hội nghị như thế này, vì vậy sau khi các vị thường ủy thị ủy đi vào thì đều được chào đón bằng những tràng pháo tay nhiệt liệt.
Bí thư Tiết Diệu Tiến cũng xuất hiện trong hội nghị, lúc này hắn cũng không còn lạnh lùng như thường ngày, gương mặt sáng lạn với nụ cười cực kỳ khiêm tốn. Khi hắn ngồi xuống cũng không quên cười ha hả chào các vị cựu chiến binh chung quanh, những câu "lão lãnh đạo" liên tục được hắn nói ra khỏi miệng.
Tuy đây là hội nghị cựu chiến binh được tổ chức đúng thời điểm trong năm, nhưng Vương Tử Quân cảm thấy hội nghị thế này căn bản không liên quan gì đến mình. Có bí thư và chủ tịch đang ngồi đây, đó chính là hai ngôi sao sáng của thường ủy thị ủy, nhiều nhất thì chút nữa mở tiệc liên hoan Vương Tử Quân phải tiến lên mời rượu các cựu chiến binh mà thôi.
Chương trình hội nghị dù được lập trình sẵn thế nhưng vẫn rất nhiệt liệt. Hội nghị được chủ trì bởi phó bí thư Phạm Bằng Phi, dưới lời mời của phó bí thư Phạm Bằng Phi, chủ tịch Nhâm Xương Bình tiến lên báo cáo công tác của khối chính quyền thành phố trong thời gian một năm qua cho các cựu chiến binh. Bí thư thị ủy Tiết Diệu Tiến thì chủ yếu nói về những trọng điểm công tác sang năm, tất nhiên trong lúc nhấn mạnh các trọng điểm công tác thì hắn vẫn không quên kết hợp đảng ủy chính quyền để đẩy mạnh công tác của cựu chiến binh.
Các vị lãnh đạo đã rời khỏi cương vị công tác tất nhiên sẽ vỗ tay nhiệt liệt với những lời phát biểu của lãnh đạo đảng ủy chính quyền thành phố. Ngay sau đó là buổi tọa đàm của các cựu chiến binh, sau đó nữa sẽ là kết thúc.
- Các vị lãnh đạo, thành phố Đông Bộ có được thành tích hôm nay không ly khai cơ sở kiên cố, không ly khai tâm huyết trong nhiều năm qua, không ly khai mồ hôi và trí tuệ của các cựu chiến binh, đồng thời còn có sự quan tâm giúp đỡ của các lão lãnh đạo sau khi về hưu. Hy vọng các vị còn tiếp tục quan tâm giúp đỡ công tác của thành phố Đông Bộ, mong mọi người nhắc nhở nhiều hơn, đề nghị và nghĩ kế nhiều hơn, trợ giúp chúng tôi làm tốt công tác...
- Chương trình hội nghị tiếp theo chính là mời các lão lãnh đạo nói đôi lời, đề xuất vài ý kiến, hiến kế cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ.
Tiết Diệu Tiến vỗ tay dẹp loạn rồi cười ha hả chắp tay nói với các cựu chiến binh.
- Bí thư Tiết, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau mạnh hơn đời trước, thành phố Đông Bộ có thể đẩy mạnh phát triển đến ngày hôm nay, thật sự làm cho người ta vui mưng vô hạn.
- Đáng lý ra đám ông lão chúng tôi đã về hưu cũng không nên vung tay múa chân làm cho các vị mất hứng, nhưng có một số việc không thể không nhìn vào, hôm nay không thể không nói ra.
Khi đám cựu chiến binh đang đùn đẩy nhau lên tiếng thì một ông cụ hơn bảy mươi đứng lên trầm giọng nói.
Khi thấy ông lão kia đứng lên thì Tiết Diệu Tiến vừa ngồi xuống đã phải bật dậy, hắn vội vàng nói:
- Lão chủ tịch, ngài nói những lời này chính là phê bình tôi không kịp thỉnh giáo ngài. Chúng tôi rốt cuộc cũng không đủ kinh nghiệm, thành phố Đông Bộ là một con thuyền lớn, cần mọi người cùng nhau cầm lái, nếu các vị lãnh đạo có gì thấy không vừa mắt thì cứ nói để ban ngành tiếp thu sửa đổi.
Khi Tiết Diệu Tiến lên tiếng thì hình bóng của Lý Khang Lộ chợt xuất hiện bên ngoài phòng họp. Dù hắn biết mình không nên xuất hiện ở đây, thế nhưng hắn là đạo diễn vở kịch hay hôm nay, hắn không thể nào ngồi yên ở phòng làm việc của mình để chờ kết quả cho được. Hắn nhịn không được muốn đi đến tận nơi để được mắt thấy tai nghe, để thỏa thuê mãn nguyện, thế là hắn chạy đến chỗ này.
Phòng Vệ Quốc là lão chủ tịch của thành phố Đông Bộ, có thể nói có công khai sáng với Tiết Diệu Tiến. Năm xưa nếu chủ tịch Phòng Vệ Quốc không xuất lực thì Tiết Diệu Tiến không nhất định từ vị trí chủ tịch huyện tiến lên bí thư huyện ủy, lại trở thành một vị phó chủ tịch trẻ tuổi nhất thành phố Đông Bộ, sau đó con đường làm quan phát triển như diều gặp gió.
Vì phần tình nghĩa đó nên bí thư Tiết trước nay đều khắc ghi công lao của chủ tịch Phòng Vệ Quốc, hầu như đến ngày lễ tết đều đến thăm hỏi tặng quà lãnh đạo.
Cũng vì Tiết Diệu Tiến thường đến thăm hỏi nên Phòng Vệ Quốc tuy đã về hưu nưng lại có lực ảnh hưởng khá mạnh ở thành phố Đông Bộ. Có nhiều người muốn tìm đến nhờ cậy Tiết Diệu Tiến đều thich đi đường vòng đến bên cạnh Phòng Vệ Quốc, lúc không có việc gì đều điên cuồng chạy về nhà lão chủ tịch Phòng Vệ Quốc.
Khi thấy Phòng Vệ Quốc mở miệng thì Lý Khang Lộ thầm nghĩ, Đỗ Gia Hào kia rõ ràng là mánh khóe thông thiên, có thể sai bảo được lão chủ tịch để mở miệng nói ra những lời như thế. Đây là một hội nghị vui vẻ, nếu chủ tịch Phòng Vệ Quốc nã pháo, như vậy chỉ sợ khoảng thời gian sau này của chủ tịch Vương Tử Quân cũng không còn tự do tự tại như trước nữa.
Lý Khang Lộ thật sự rất đắc ý, hắn rất muốn nghe tiếp nhưng lý trí lại mách bảo không nên ở lại đây quá lâu. Hắn có chút do dự, cuối cùng dùng ánh mắt đắc ý nhìn Vương Tử Quân đang ngồi trên bàn tròn rồi nhanh chóng bỏ đi.
- Bí thư Tiết, có những lời này của anh thì tôi cũng an tâm.
Phòng Vệ Quốc khẽ gật đầu với Tiết Diệu Tiến, sau đó lão đưa mắt nhìn các vị thường ủy thị ủy, ánh mắt lão chủ tịch quét qua làm cho đám người không khỏi rét run.
Vương Tử Quân nhìn chủ tịch trước kia của thành phố Đông Bộ, cũng không sinh ra ý nghĩ gì khác. Nhưng khi ánh mắt của Phòng Vệ Quốc rơi lên người hắn, lúc này hắn mới chợt sin ra một ý nghĩ khác thường, xem ra có chuyện không hay sắp xảy ra.
- Bí thư Tiết, chủ tịch Nhâm, lời này tôi vốn cũng không nên nói ra nhưng lúc này cũng không thể không nói. Tôi cảm thấy tất cả các vị lãnh đạo ngồi nơi đây đều là tốt đẹp, đều hợp cách, đều toàn tâm toàn ý nhiệt tình chấp chính vì dân. Nhưng cũng có một vài cán bộ có hành vi cần chúng ta xem xét lại.
Phòng Vệ Quốc nói rồi dùng ngón tay gõ mạnh lên mặt bàn:
- Những đồng chí này cầm pháp luật làm trò đùa, đối phương vì uống vài ly rượu mà say xỉn nói lời không hay, tôi nghĩ các vị đồng chí ở đây cũng từng rơi vào tình huống như vậy, thế nhưng người đó lại bị vị đồng chí kia yêu cầu công an đưa đi. Điều này còn chưa tính, cục công an thành phố chúng ta đã tiến hành cảnh cáo và sắp phóng thích, nhưng vị đồng chí kia còn thông qua cục công an tỉnh để đưa người đi. Cái này gọi là công bộc kiểu gì? Công bộc nghĩa là làm ông nội người ta sao? Câu cửa miệng luôn là một cây làm chẳng nên non, anh làm như vậy chẳng phải không buông tha cho người ta sao? Đó chẳng phải là đang lợi dụng chức quyền để trả đũa cá nhân sao? Hành động của người này không những làm ô uế hình tượng của cán bộ lãnh đạo thành phố Đông Bộ chúng ta, còn làm ô uế thể diện của khối chính quyền thành phố. Đối với loại hành vi này, đảng ủy thành phố Đông Bộ chúng ta nhất định không thể nuông chiều, không thể tha thứ.
Phòng Vệ Quốc tuy không nói tên nhưng đám thường ủy ngồi nơi đây hầu như đều hiểu xích mích và những gì phát sinh giữa Vương Tử Quân với Đỗ Gia Xương, đặc biệt là bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an Hạ Nham Châu, hắn càng là người rõ ràng nhất.
Sau khi Đỗ Gia Xương và Lý Dược Hổ bị cục công an tỉnh đưa đi thì Hạ Nham Châu thật sự rất tức giận, dù sao thì sư kiện này cũng cho hắn một tát lên mặt. Nhưng quan cao đè chết người, Vương Tử Quân là một vị thường ủy thị ủy, thế cho nên dù hắn có bức bối cũng không thể tìm gặp và chất vấn chủ tịch Vương. Hắn cũng chỉ có thể áp chế lửa giận trong lòng mà thôi.
Nhưng bây giờ lão chủ tịch Phòng Vệ Quốc lại nói ra sự kiện này, điều này làm cho Hạ Nham Châu cảm thấy cực kỳ thoải mái. Phòng Vệ Quốc nói ra sự việc trước mặt một nhóm cựu chiến binh của thành phố Đông Bộ, như vậy thì Vương Tử Quân chỉ có thể chờ bị gõ đầu mà thôi. Việc này lan truyền ra ngoài sợ rằng sẽ cho vị phó chủ tịch thường vụ chưa kịp đứng vững bàn chân một bài học nhớ đời, đồng thời cũng mở mắt cho người này, biế rõ tình thế hiện tại. Dù không làm cho đối phương ngã đổ, thế nhưng cũng đủ để ghi nhớ mãi không quên.
Tiết Diệu Tiến cũng căn bản không biết chuyện này, càng không biết đó là sự kiện gì, đó là tác dụng của con gái Tiết Nhất Phàm của hắn. Bây giờ nghe thấy lão lãnh đạo nói như vậy thì gương mặt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
- Lão chủ tịch, ngài bớt nóng giận, ngài cứ yên tâm, tôi và thị ủy sẽ điều tra đến cùng, dù liên quan đến ai cũng tuyệt đối không nuông chiều.
Tiết Diệu Tiến có thể lên vị trí bí thư thị ủy tì không phải kẻ đầu óc ngu si, vừa rồi Phòng Vệ Quốc luôn nhìn về phía Vương Tử Quân, hắn sao không hiểu đối tượng làm cho Phòng Vệ Quốc nổi giận chính là vị phó chủ tịch thường vụ vừa mới đến nhận chức kia?
Lúc đầu Tiết Diệu Tiến đã không thích Vương Tử Quân, dù sao thì tên này đến nhận công tác cũng phá vỡ sắp xếp của hắn trong ban ngành khối chính quyền thành phố. Hắn cũng biết đại khái về lai lịch của Vương Tử Quân, biết người này có chút bản lĩnh. Nhưng càng là như vậy thì hắn càng cho ra quyết đoán, nhất định phải gõ đầu vị phó chủ tịch thường vụ này, để cho đối phương biết rõ tình thế ở nơi đây, phải hạ thấp vị trí của mình xuống.
Tiết Diệu Tiến sẽ không vì một Vương Tử Quân mà phá hủy cục diện cực kỳ tốt đẹp của mình ở thành phố Đông Bộ này.
Nhưng sau khi làm xong công tác phân công ở khối chính quyền thành phố thì Tiết Diệu Tiến xem như được biết thủ đoạn và quan hệ cực rộng của vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi kia. Tuy cuối cùng thì cũng không phân phòng tài chính cho Vương Tử Quân, thế nhưng Tiết Diệu Tiến cũng thầm hiểu lần đánh cờ này mình đã thua. Một cảm giác chưa từng gặp thất bại như vậy bao giờ chợt bừng bừng trong đầu, thế cho nên mỗi lần hắn gặp mặt tên cán bộ trẻ tuổi kia đều cảm thấy rất đau đầu nhức mắt.
Hôm nay tổ chức hội nghị cựu chiến binh, Tiết Diệu Tiến cũng không ngờ chủ tịch Phòng Vệ Quốc lại ném ra một quả đạn pháo cực kỳ quan trọng như vậy, đối với hắn thì thật sự còn vui hơn lên trời. Chỉ cần hắn có thể thao túng tốt, thừa cơ ép xuống, cạn tàu ráo máng một phen, có lẽ sau này vị phó bí thư thành phố trẻ tuổi kia cũng không còn cơ hội nhảy cóc nữa rồi.
Chủ tịch Nhâm Xương Bình biết sự việc này sớm hơn Tiết Diệu Tiến, sau khi Phòng Vệ Quốc mở miệng thì hắn biết lời lẽ của lão chủ tịch đang chĩa vào Vương Tử Quân. Lúc đầu thì Nhâm Xương Bình cũng có hơi nhíu mày, thế nhưng sau đó hai hàng chân mày lại giãn ra.
Nhâm Xương Bình đợi cho Tiết Diệu Tiến nói hết lời thì trầm giọng lên tiếng:
- Trong ban ngành chúng ta xuất hiện tình huống này, tôi cảm thấy thật sự đau lòng. Chuyện này tôi cũng nên biểu hiện thái độ rõ ràng, thật sự đúng như những gì bí thư Tiết đã nói, sự việc này phải giải quyết triệt để.
Sau khi hai vị lãnh đạo đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ đều đã lên tiếng hứa hẹn giải quyết vấn đề, dù vẫn còn nhiều ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không còn ai tiếp tục lớn tiếng.
Hội nghị tiếp tục được thúc đẩy trong bầu không khí mất vui, cuối cùng nhanh chóng giải tán.
Chương trình ngay sau đó là tổ chức đãi tiệc cá cựu chiến binh.
Cục quản lý sự vụ cơ quan tất nhiên sẽ không dám làm qua loa, không những sắp xếp đại sảnh của khách sạn Đông Bộ cực kỳ tươi mới, còn có mười mấy nhân viên phục vụ mặc quần áo đẹp đẽ đứng sẵn, chỉ sợ phục vụ không tốt để lãnh đạo không vừa lòng.
Bảy tám bàn tròn được bày trong đại sảnh, các vị cựu chiến binh ngồi xuống ghế sa lông cười ha hả bàn luận với nhau về đủ mọi chủ đề, các vị thường ủy thị ủy vừa ngồi xuống góp vui với lãnh đạo vừa chờ hai vị lãnh đạo đảng ủy chính quyền là Tiết Diệu Tiến và Nhâm Xương Bình đến khai tiệc.
- Chủ tịch Vương.
Lý Hạc Dương là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, lúc này hắn rõ ràng là người bận rộn nhất. Hắn là chủ quản văn phòng thị ủy, lúc này là người phụ trách vấn đề cơm nước cho các cựu chiến binh.
Khi Lý Hạc Dương đang cùng đám giám đốc khách sạn và nhân viên công tác của thị ủy bận rộn tối mắt thì đột nhiên phát hiện Vương Tử Quân đi đến.
- Chào thư ký trưởng Lý!
Vương Tử Quân nghe được chút kinh ngạc trong lời nói của Lý Hạc Dương, hắn khẽ quay sang nói lời chào hỏi, thế rồi đi về phía các vị thường ủy thị ủy đang tụ tập. Các vị thường ủy thị ủy cũng không ngờ Vương Tử Quân lại đến đây, cả đám mỉm cười nhìn Vương Tử Quân, ai cũng cảm thấy ngớ người.
- Chủ tịch Vương đến rồi đấy à!
Trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh là một người đàn ông dáng người không cao, trên mặt luôn tràn đầy nụ cười, bộ dạng nhìn qua giống như một ông phật Di Lặc vô hại. Khi hắn thấy Vương Tử Quân đi vào thì cười ha hả đưa bàn tay ra nói.
Vương Tử Quân cũng không có giao tình gì với Tưởng Tuệ Minh, sau khi bắt tay nói hai câu khách khí thì đi về phía bên kia.
Khi hai người Vương Tử Quân và Tưởng Tuệ Minh bắt tay với nhau thì Tiết Diệu Tiến đi đến với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, phía sau lưng hắn không những có chủ tịch Nhâm Xương Bình, còn có phó chủ tịch Lý Khang Lộ. Khi Tiết Diệu Tiến bước vào đại sảnh thì thấy Vương Tử Quân ngồi đó, cái trán mở rộng không khỏi xuất hiện vài nếp nhăn.
- Bắt đầu được rồi.
Tiết Diệu Tiến dùng ánh mắt nặng nề nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó vung tay nói với Lý Hạc Dương đi theo phía sau.
Lý Hạc Dương lên tiếng đồng ý, sau đó hắn đưa mắt nhìn đám giám đốc khách sạn đi theo sau lưng. Đám giám đốc khách sạn đều là loại người khôn khéo, khi bí thư Tiết Diệu Tiến đi vào thì luôn đặt tất cả tâm tư lên bí thư, lúc này nghe thấy hai vị lãnh đạo đối thoại với nhau thì nhanh chóng cho ra sắp xếp.
Chỉ vài phút sau, nhân viên phục vụ bắt đầu dọn thức ăn lên bàn, các vị thường ủy thị ủy đang phân tán khắp nơi cũng nhanh chóng đi đến đứng bên cạnh Tiết Diệu Tiến.
- Thưa các vị lãnh đạo, trước tiên tôi mời mọi người một ly, chúc các vị phúc như Đông Hải, thọ tỷ nam sơn.
Tiết Diệu Tiến nâng ly rượu lên cười ha hả lớn tiếng nói với mọi người.
Tiết Diệu Tiến mời rượu xem như một lời nói bắt đầu bữa tiệc, các vi thường ủy như Nhâm Xương Bình và Vương Tử Quân đều phải phân tán đến các bàn mời rượu các cựu chiến binh, mà các cựu chiến binh cũng làm điều ngược lại, thế cho nên bầu không khí rất ân cần và nhiệt liệt.
Tuy rất nhiều cựu chiến binh nhìn Vương Tử Quân bằng ánh mắt khác thường, thế nhưng trên mặt Vương Tử Quân luôn là nụ cười tươi vui, vẫn chưa khi nào thay đổi. Hắn cười ha hả mời rượu các vị cựu chiến binh, hồn nhiên giống như chưa từng phát hiện ra ánh mắt khác thường của bọn họ.
Đám cựu chiến binh kia tuy nhìn bằng ánh mắt có chút khác thường nhưng khi Vương Tử Quân mời rượu lại rất nể tình, dù sao thì Vương Tử Quân cũng là phó chủ tịch thường vụ, bọn họ tuy đã về hưu nhưng con cháu còn công tác trong cơ quan ban ngành, tất nhiên bọn họ cũng không muốn đắc tội với vị chủ tịch này.
- Lão lãnh đạo, tôi mời ngài một ly.
Các vị thường ủy thay phiên nhau mời rượu, Vương Tử Quân vô tình đi đến bàn bên cạnh, hắn nhìn thoáng qua mọi người trên bàn, sau đó đặt một ly rượu đầy trước mặt Phòng Vệ Quốc.
Phó bí thư Bành Quang Binh là người vừa mới đến mời các cựu chiến binh trên bàn này, hắn vừa bỏ đi được hai bước thì nghe thấy Phòng Vệ Quốc gọi giật lại:
- Bí thư Bành, làm phiền anh giới thiệu một chút, vị lãnh đạo này là ai?
Phòng Vệ Quốc tuy nói không quá lớn nhưng lúc này bữa tiệc đang náo nhiệt chợt yên tĩnh trở lại, không ít cựu chiến binh và thường ủy thị ủy đang uống rượu phải nhìn về phía Phòng Vệ Quốc, cũng không quên nhìn qua Vương Tử Quân.
Bành Quang Binh nhìn Phòng Vệ Quốc ngồi đó không nhúc nhích, hắn thật sự có chút cảm giác khổ sở, loại chuyện đắc tội với người như thế này lại ép lên đầu hắn, tất nhiên hắn cực kỳ không muốn nhưng lại khó thể tránh thoát được.
- Chào lão chủ tịch, tôi là Vương Tử Quân, là phó chủ tịch thường vụ vừa nhận chức ở thành phố Đông Bộ.
Khi Bành Quang Binh còn đang suy nghĩ nên giới thiệu như thế nào để không đắc tội với hai bên thì Vương Tử Quân đã nâng ly rượu lên cười ha hả nói với Phòng Vệ Quốc.
- Chủ tịch Vương, tên tuổi của anh thật sự như sấm nổ bên tai, rượu của ngài thì một ông lão như tôi không dám uống, không vì gì khác, chỉ sợ là khó tiêu nổi.
Phòng Vệ Quốc hừ mũi nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng lạnh lùng nói.
Vương Tử Quân đối mặt với lời châm chọc khiêu khích của Phòng Vệ Quốc thì tất nhiên sẽ rất tức giận, thế nhưng hắn căn bản không phát giận, hắn chỉ cười nhạt một tiếng nói:
- Nếu lão chủ tịch đã không thích uống, như vậy thì thôi vậy.
Vương Tử Quân nói rồi cầm ly rượu định bỏ đi.
- Chủ tịch Vương, tôi thấy anh còn trẻ, cũng không phải loại côn đồ lưu manh, sao làm việc lại không biết suy xét như vậy? Anh phải biết rằng mình là phó chủ tịch thường vụ của thành phố Đông Bộ, là đại biểu hình tượng của thành phố Đông Bộ, sao có thể làm ra sự kiện trả đũa xấu xa như vậy?
Phòng Vệ Quốc trừng mắt vỗ tay thật mạnh lên bàn rồi nói.
Nếu như vừa rồi Phòng Vệ Quốc lên tiếng trong hội nghị chỉ là làm mất mặt Vương Tử Quân, bây giờ rõ ràng là lên tiếng dạy bảo, điều này làm cho bầu không khí trong đại sảnh giống như đông đặc lại.
Lý Khang Lộ nhìn tất cả tình huống đang xảy ra, hắn thầm cười lạnh. Hắn công tác ơ thành phố Đông Bộ nhiều năm, hắn biết rõ uy lực của các vị cựu chiến binh, đặc biệt là chủ tịch Phòng Vệ Quốc. Đây là người không nên chọc vào, vì ông lão này đã nổi nóng là như sư tử, căn bản không biết anh là ai.
Lý Khang Lộ thấy Phòng Vệ Quốc mắng Vương Tử Quân như xối máu chó lên đầu, hắn thầm có chút đắc ý. Vương Tử Quân ngươi không phải rất giỏi sao? Lúc này để xem phải làm sao để xong việc đây.
/1843
|