Rời cương vị công tác trên tỉnh không giống như rời cương vị ở huyện Lô Bắc, mình thích uống bao nhiêu thì uống, vì những người kia đến từ những ban ngành và đơn vị quan trọng, biết đâu sau này còn có việc cần nhờ vả? Vì vậy những ngày qua Vương Tử Quân hầu như sống trong tiệc rượu, hơn nữa mỗi bữa tiệc đều không đơn giản chỉ là đến góp vui, các đồng chí mời khách đều là sâu rượu tửu lượng kinh người, uống rượu không khác gì nước lạnh. Không, các đồng chí này uống rượu còn hơn cả nước lạnh, vì uống nước nhiều còn sinh ra cảm giác ăn không tiêu, chứ các đồng chí này thì vẫn điềm nhiên như không.
Mỗi bữa tiệc tiễn chân như vậy thường thì ai cũng uống cực kỳ thoải mái, giống như nếu không làm cho nhân vật chính quá chén thì người mời khách cũng cảm thấy băn khoăn vậy. Vì vậy mỗi lần như thế Vương Tử Quân đều cảm thấy đầu váng mắt hoa, đầu lưỡi uốn éo, thế nhưng chủ bữa tiệc lại căn bản không có vấn đề, giống như đang uống nước mà thôi.
Vương Tử Quân vội vàng rửa mặt mới cảm thấy tỉnh táo lại một chút, hắn nhìn gian phòng của mình, trong lòng thật sự sinh ra cảm giác không muốn. Dù ký túc xá tạp chí thanh niên cũng không có người nào đến bắt hắn phải trả phòng, thế nhưng hắn rời đi cũng không thể cứ để phòng trống, vì dù sao hiện tại cũng có không ít người cần có căn hộ để ở.
Vương Tử Quân cảm thấy có hơi đói bụng, hắn đẩy cửa đi ra, khi xuống cầu thang thì thấy Hoa Dung Dung mặc một chiếc áo lông màu xanh da trời đi xuống lầu. Khi thấy tiếng bước chân của Vương Tử Quân thì nàng khẽ ngẩng đầu nhìn lên.
Hoa Dung Dung càng ngày càng đẹp, một cặp mắt to đen, hai hàng chân mày đen nhánh cong vút, bên dưới là một gương mặt xinh đẹp. Cô gái có làn da trắng nõn, cũng không phải trắng bệch mà mang theo một màu hồng phơn phớt, bên ngoài da giống như có một vật chất nào đó trong suốt bao phủ, cực kỳ sáng bóng, lại rất có lực đàn hồi. Càng khó có được chính là cô gái hồn nhiên ngây thơ này cũng không hề tô son điểm phấn như các cô gái khác, bờ môi đỏ hồng tự nhiên, mái tóc dài óng ả giống như liễu rủ bóng bên hồ. Mái tóc được cô gái đổi kiểu cột liên tục, có khi để tự nhiên hoặc tùy tiện dùng một sợi đây buộc lên, mái tóc được gió thổi tung bay tạo ra một cảm giác rất đẹp đẽ.
Hầu như tất cả mọi người ở trong khu ký túc xá tạp chí thanh niên đều yêu mến cô gái này. Khoảng thời gian qua Vương Tử Quân ở nơi đây, hắn cũng hiểu cô gái này hầu như đã chiếm hết vẻ đẹp của các cô gái khác, dù là dáng người, tướng mạo, khí chất, mái tóc hay tiếng cười cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ đáng yêu.
- Anh Vương, anh cũng muốn đi ra ngoài sao?
Tuy mẹ của Hoa Dung Dung luôn bắt nàng phải gọi Vương Tử Quân là chú, thế nhưng cô nàng cũng rất tinh nghịch, ngoài mặt gọi thế này, sau lưng lại gọi thế khác. Khi không có mẹ thì nàng thường gọi Vương Tử Quân là anh Vương, mà Vương Tử Quân cũng không quan tâm Dung Dung gọi mình là anh hay là chú, chỉ cần cô bé kia thích, gọi thế nào cũng mặc kệ.
- Đúng vậy, anh ra ngoài dùng cơm, Dung Dung được nghỉ rồi à?
Vương Tử Quân tùy ý vẫn tay với Hoa Dung Dung rồi cười ha hả nói.
Vương Tử Quân đi bên cạnh Hoa Dung Dung, hắn chợt sinh ra cảm giác cô gái đang cao lớn từng ngày, thầm nghĩ thanh niên có khác.
- Được nghỉ rồi, anh Vương, nghe nói anh sắp bị điều đi phải không?
Hoa Dung Dung nghiêng đầu nhìn Vương Tử Quân rồi hỏi thăm.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói:
- Ừ, đồng chí là một viên gạch của cách mạng, nơi nào cần thì phải đến. Anh có công tác mới, không đi không được.
- Vậy căn hộ của anh thì sao?
Hoa Dung Dung cảm thấy có chút mất mát, trong mắt cũng lóe lên chút thất vọng.
Vương Tử Quân vừa mới tỉnh rượu, đầu óc còn có chút mơ hồ, hắn cũng không quá chú ý đến sự biến hóa vẻ mặt của Hoa Dung Dung, hắn cười cười nói:
- Tất nhiên không thể ở chỗ này, nơi này là căn hộ của ký túc xá tạp chí thanh niên.
- Nhưng...Nhưng em nghe mẹ nói, sẽ không ai thu phòng của anh.
Hoa Dung Dung cắn răng nói, vẻ mặt có chút rầu rĩ không vui.
- Người khác không quan tâm nhưng anh cũng không thể không trả, hơn nữa tạp chí thanh niên còn cần phải cấp phòng cho những cán bộ khác.
Vương Tử Quân nói rồi đi xuống cầu thang, hắn đang chuẩn bị nói lời chào thì nghe thấy Hoa Dung Dung nói:
- Anh Vương, em mời anh dùng cơm được chứ, xem như tiễn chân anh?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt thành thật của Hoa Dung Dung, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn cười nói:
- Được rồi, nhưng em nói trước đi, mời anh ăn món gì?
- Không nói cho anh biết trước được, đi theo em.
Hoa Dung Dung thật sự giống như một chú chim vui vẻ, nàng mỉm cười nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó sôi nổi đi phía trước dẫn đường.
Hoa Dung Dung rời khỏi khu ký túc xá, nàng đi vào trong một con hẻm nhỏ. Lúc này trước cửa một gian hàng bán điểm tâm sáng đã có không ít người ngồi, tiếng chiên bánh vang lên xèo xèo, mùi hương thơm ngát làm cho người ta thật sự sinh ra cảm giác thèm ăn.
- Bác Tôn, cho cháu hai chén đậu hũ, một cân bánh.
Hoa Dung Dung có vẻ rất quen thuộc quán điểm tâm này, nàng đi đến trước quầy rồi nói.
- Dung Dung, ăn sáng với người khác sao?
Bà chủ nhìn Vương Tử Quân đứng bên cạnh Hoa Dung Dung, sau đó quay sang mỉm cười chào hỏi Đảng ủy.
- À, bác Tôn, nhanh lên cho cháu với...
Hoa Dung Dung nói rồi kéo Vương Tử Quân đến một chiếc bàn trống. Nàng nhìn chiếc ghế dính đầy dầu mỡ, lại nhìn Vương Tử Quân. Thế là nàng rút khăn giấy ra khẽ lau vài lượt trên mặt ghế, sau đó đưa ghế cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vốn cũng không chú ý như vậy, thế nhưng hắn nhìn bộ dạng của Dung Dung, cũng không muốn từ chối. Hắn vừa ngồi xuống ghế thì hai tô đậu hũ và một cân bánh đã được đưa đến, tất cả đều nóng hôi hổi.
Vì ngày hôm qua say rượu, lúc này trong bụng Vương Tử Quân cũng không có thứ gì, lúc này ngửi thấy mùi hương thơm ngát cũng không khách khí, nhanh chóng ăn hết phân nửa tô đậu hũ.
- Anh Vương, anh còn quay lại không?
Hoa Dung Dung ăn rất chậm, chỉ dùng muỗng múc từng miếng một, nàng vừa ăn vừa quay sang hỏi Vương Tử Quân.
- Có lẽ sẽ còn quay lại, điều này khó nói chính xác được.
Vương Tử Quân đã thư thái hơn, tốc độ ăn cũng giảm xuống.
- Anh Vương, nếu anh còn quay về nữa thì đừng trả căn hộ, theo em biết thì trong ký túc xá có rất nhiều người hy vọng anh đi còn có thể quay về.
Hoa Dung Dung nói đến đây thì trong mắt có chút chờ mong.
- À, vậy sao?
Vương Tử Quân đặt muỗng xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Hoa Dung Dung.
- Tất nhiên rồi, dù anh đến chưa được bao lâu nhưng lại làm cho mọi người được hưởng nhiều lợi ích. Anh nghĩ xem, các cô chú trong ký túc xá của chúng ta căn bản đã tìm được việc làm, mẹ em bây giờ đi làm nhận được tiền lương cao hơn trước kia công tác ở tạp chí thanh niên rất nhiều, tất cả mọi người đều cảm thấy biết ơn anh.
Vương Tử Quân dù ở trong ký túc xá tạp chí thanh niên, thế nhưng phần lớn thời gian đều ở trong đơn vị, nhiều khi lại chạy đến chỗ Trương Lộ Giai, thế cho nên thời gian ở lại căn hộ của mình trong khu ký túc xá là không nhiều.
Không ngờ mình ở trong ký túc xá lại có một thanh danh tốt như vậy.
Hoa Dung Dung giống như sợ Vương Tử Quân không tin, nàng dùng giọng vội vàng nói:
- Anh Vương, anh đừng không tin, đây đều là những gì em nghe được, ngay cả bác Đỗ cũng nói ngày nào đó tìm cơ hội mời anh dùng cơm.
Hoa Dung Dung nói làm cho Vương Tử Quân chợt cảm nhận được một tình cảm ấm áp, dù nhắn công tác ở tỉnh đoàn thời gian không quá lâu, hơn nữa hắn cũng không có thời gian ở lại trong căn hộ của mình, thế nhưng nhưng lời khẳng định của Hoa Dung Dung làm hắn rất vui, ít nhất hắn công tác ở tỉnh đoàn cũng không uổng phí.
Hoa Dung Dung nhìn thấy Vương Tử Quân ngây người, thế là chiếc miệng nhỏ nhắn chợt ngậm lại thật chặt. Đợi đến khi ánh mắt Vương Tử Quân linh động trở lại thì nàng mới do dự hỏi:
- Anh Vương, vừa rồi em nói sai điều gì sao?
- Không, Dung Dung, những gì em vừa nói làm anh cảm thấy rất vui, hôm nay sợ rằng phải làm em tiêu phí nhiều hơn rồi, một tô đậu hũ nóng cũng không đủ no.
Vương Tử Quân cầm tô đậu hũ lên húp một miếng, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Hoa Dung Dung thấy Vương Tử Quân tỏ ra vui vẻ như vậy thì lập tức bình tĩnh trở lại, nàng cầm lấy tô đậu hũ của Vương Tử Quân đi đến bên quầy nói:
- Bác Tôn, cho cháu một tô nữa.
...
Gió vẫn thổi khá mạnh, lúc này Vương Tử Quân đứng trong gió nhưng tâm tình rất nóng bỏng.
Thành phố Đông Bộ nằm ở phía đông nam tỉnh Sơn Nam, có hai quận bảy huyện, có hơn một nửa diện tích là đồi núi. Đông Bộ có một vị trí địa lý như vậy nhưng lại có vị trí phát triển kinh tế hàng đầu tỉnh Sơn Nam, là một trong những trọng điểm kinh tế của tỉnh Sơn Nam, ngang bằng với thành phố An Dịch và Sơn Viên.
Vương Tử Quân ngồi trên chiếc xe hai mươi chỗ của phòng tổ chức tỉnh ủy, dù hắn đang nói chuyện với phó phòng thường vụ phòng tổ chức là Đổng Quốc Khánh, thế nhưng trong đầu hắn vẫn vang vọng nội dung lời nói chuyện thông qua điện thoại của Trịnh Đông Phương trước đó.
Nói chung là Trịnh Đông Phương nói một câu rất quan trọng: Đến thành phố Đông Bộ, quan trọng là phải theo sát tiến độ với bí thư Tiết.
Trịnh Đông Phương nói rất nặng nề, tuy cũng không giải thích nhưng Vương Tử Quân lại ngầm hiểu vấn đề, không chữ nào không hiểu.
Theo sát tiến độ của bí thư Tiết, là một thường ủy thị ủy, tất nhiên phải giữ gìn quyền uy của bí thư thị ủy, nhưng dù thế nào cũng phải có ý kiến của mình. Dù sao hắn cũng là một cán bộ được phái xuống thành phố Đông Bộ là một thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thường vụ, cũng không phải là một tượng gỗ để mặc cho người ta quyết định, chỉ biết bị động trả lời.
Nhưng Trịnh Đông Phương tại sao lại cho mình một lời khuyên như vậy? Hay là lời cảnh báo? Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ tính tình của Trịnh Đông Phương, dù bí thư Trịnh khá cường thế, nhưng mỗi khi tổ chức hội nghị trên tinh thần tập trung dân chủ thường rất hào phóng. Một vị bí thư như vậy lại nói với mình một câu như thế, chẳng lẽ bí thư Tiết kia...
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống trước đó mình đã nhờ Lâm Thụ Cường ghi lại tên tuổi các vị lãnh đạo thành phố Đông Bộ từ trong sổ thông tin của văn phòng tỉnh ủy. Hắn khẽ dựa lưng lên ghế, tuy hắn thật sự không quá hiểu rõ về tình huống ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng chính mình chắc chắn sẽ có thể ứng đối được các vấn đề.
- Trưởng phòng Đổng, đường xá đi đến thành phố Đông Bộ thật sự rất tốt.
Vương Tử Quân quay đầu nhìn Đổng Quốc Khánh ở bên cạnh, hắn vừa cười vừa nói.
Lần này Vương Tử Quân xuống nhận chức thì trưởng phòng Hứa Tiền Giang đã nói sẽ đích thân đưa đi, thế nhưng kế hoạch có chút biến hóa, ngày hôm qua Hứa Tiền Giang nhận được thông báo họp của ban tổ chức trung ương. Vì chuyện này mà trưởng phòng Hứa phải gọi điện thoại giải thích với Vương Tử Quân, còn để cho phó phòng thường vụ Đổng Quốc Khánh đưa Vương Tử Quân đi nhận chức.
Đối với một cán bộ cấp bậc như Vương Tử Quân thì có thể được phó phòng thường vụ phòng tổ chức đưa đi nhận chức đã đủ độ nặng rồi. Nhưng chính Vương Tử Quân cũng căn bản không đặc biệt quan tâm đến tình huống Hứa Tiền Giang tự mình đưa đi, dù sao thì trưởng phòng Hứa cũng đã nể mặt mình. Dù Hứa Tiền Giang có đưa hắn đến thành phố Đông Bộ nhận chức, nhưng nếu tương lai hắn không phát triển tốt đẹp ở thành phố Đông Bộ, như vậy cũng toi công.
Vương Tử Quân cũng không tiếp xúc nhiều lắm với Đổng Quốc Khánh, ngẫu nhiên chỉ đụng mặt ở vài hội nghị mà thôi, những lúc như vậy hai bên chỉ gật đầu cười xem như chào hỏi. Khi xe chay ra khỏi thành phố Sơn Viên thì vẻ mặt Đổng Quốc Khánh cũng có chút ngưng trọng, bây giờ Vương Tử Quân lại phát hiện vẻ mặt của phó phòng Đổng có gì đó không được tốt.
- À, hai năm qua thành phố Đông Bộ đã đầu tư rất lớn vào phương diện cơ sở hạ tầng, xây dựng đường xá rất đẹp.
Đổng Quốc Khánh đợi Vương Tử Quân hỏi xong mới khẽ lên tiếng, nhưng giọng nói khá khô khốc, Vương Tử Quân cũng mơ hồ hiểu được vài vấn đề.
Trong xe ngoài lái xe thì còn có vài vị đồng chí của phòng tổ chức tỉnh ủy, nhưng đứng trước mặt Vương Tử Quân và phó phòng Đổng Quốc Khánh thì bọn họ thật sự cảm thấy rất gò bó. Chỉ cần hai người Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh không mở miệng thì bọn họ cũng căn bản không dám nói lời nào.
- Bí thư Vương, không, phải là chủ tịch Vương, chúng ta đã liên lạc với bí thư Tiết của thành phố Đông Bộ, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta sáng hôm nay chính là gặp mặt các cán bộ lãnh đạo đảng ủy chính quyền thành phố, buổi chiều hội đồng nhân dân thành phố sẽ thông qua bổ nhiệm anh làm phó chủ tịch thường vụ thành phố.
Đổng Quốc Khánh giống như cảm thấy lúc này mình cứ tiếp tục bảo trì trạng thái trầm mặc thật sự là không quá phù hợp, hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ nói ra những trọng điểm công tác ngày hôm nay với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến những sắp xếp như vậy, hắn đến thành phố Đông Bộ nhận chức, tát cả đều phải nghe theo sắp xếp của phòng tổ chức tỉnh ủy và phía thành phố Đông Bộ, còn vấn đề công tác, phải đợi đến lúc hắn xác định thân phận rồi hãy nói.
Tuy lúc này đã sắp đến tết nhưng sau khi tiến vào thành phố Đông Bộ thì thấy hai bên đường vẫn rất xanh tươi, làm cho thành phố bừng lên màu xanh, con đường rộng lớn cũng rất thoáng mát.
Vương Tử Quân nhìn thành phố xa lạ mà không khỏi có nhiều ý nghĩ mới. Lúc này ánh mắt phó phòng tổ chức Đổng Quốc Khánh ở bên cạnh lại iên tục quét ra bên ngoài, trong mắt càng giống như hiện lên vẻ hoài niệm.
- Toét toét toét...
Một tiếng còi vang lên từ sau xe, tiếng còi vang lên giữa đường phố yên tĩnh cực kỳ chói tai. Vương Tử Quân đang trầm tư trên xe chợt bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng còi. Hắn nhìn ra bên ngoài, thấy một chiếc xe hơi màu đen đang chạy theo sát nút.
- Con bà nó, không biết lái xe sao? Sau này lái xe cũng phải mở mắt ra.
Trên vị trí tay lái phụ của chiếc xe là một tên thanh niên với gương mặt cực kỳ đắc ý, mái tóc cắt ngắn càng làm cho người này có thêm vài phần mạnh mẽ.
Người của phòng tổ chức tỉnh ủy bình thường đều có vài phần kiêu ngạo, đừng nói là bọn họ bây giờ đang chạy xuống một thành phố tuyến dưới. Lái xe lúc này cũng không lớn tuổi, tính tình khá nóng, khi đối phương mở miệng mắng thì hắn cũng không chịu được mà hạ cửa kính xuống đấu khẩu.
- Tiểu Trần, đừng gây chuyện.
Đổng Quốc Khánh nhíu mày, hắn khẽ nói với tên lái xe trẻ tuổi.
Tài xế vốn rất kính sợ phó phòng thường vụ Đổng Quốc Khánh, dù sao thì Hứa Tiền Giang là thường ủy tỉnh ủy, chủ yếu chỉ quản lý các sự việc lớn của phòng tổ chức, các sự việc cụ thể sẽ do Đổng Quốc Khánh xử lý. Vì vậy mà hắn không dám cãi lời phân phó của Đổng Quốc Khánh vào lúc này.
- Vâng, trưởng phòng Đổng!
Tiểu Trần lên tiếng đồng ý, hắn chuẩn bị đóng cửa sổ. Nhưng lúc này chiếc xe màu đen chợt vượt lên rồi dừng lại.
Tiểu Trần cũng xem như một tay lái hạng nhất, hắn thấy đối phương thắng lại thì cũng nhanh chóng giẫm thắng.
- Két.
Tiếng thắng gấp chói tai vang lên, Vương Tử Quân chỉ cảm thấy cơ thể đổ hết về phía trước, thiếu chút nữa đập người vào hàng ghế phía trước.
- Tiểu Trần, lái xe kiểu gì vậy?
Một tên cán bộ đi theo Đổng Quốc Khánh thấy như vậy thì trầm giọng quát Tiểu Trần.
- Trưởng khoa Triệu, chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại.
Tiểu Trần chỉ về chiếc xe phía trước rồi dùng giọng uất ức nói.
Đám người nhìn theo ngón tay của Tiểu Trần, ai cũng nhìn ra ngoài. Nhưng tình huống phát sinh sau đó lại làm cho bọn họ giật mình, đó chính là chiếc xe phía trước đột nhiên chạy ngược lại, tông mạnh vào chiếc xe hai mươi chỗ của phòng tổ chức tỉnh ủy.
"Xe chạy lùi lại? Không nhìn lầm đấy chứ?"
Vương Tử Quân nhìn chiếc xe phía trước mà chợt hiểu ý của chiếc xe kia. Nhưng đúng lúc này phần đuôi của chiếc xe kia đã tông mạnh vào đầu xe của phòng tổ chức tỉnh ủy.
- Con bà nó, các người lái xe kiểu gì vậy?
Lái xe Tiểu Trần vừa bị Đổng Quốc Khánh cảnh cáo, bây giờ đã quên tất cả những lời nhắc nhở của trưởng phòng Đổng. Hắn mở cửa xe nhảy xuống, sau đó lớn tiếng măng đám người trên chiếc xe con màu đen phía trước.
cửa chiếc xe phía trước hạ xuống, một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi thò đầu ra nói:
- Cháu nội, chính tao mới là người cần hỏi mày lái xe kiểu gì. Mày tông vào đuôi xe tao, không thấy à? Là mày tông vào xe tao, hì hì, lần này ông không tha cho mày.
Tên thanh niên kia lên tiếng rất phách lối, sau đó hắn chui ra khỏi xe. Dù bây giờ là mùa đông thế nhưng hắn chỉ mặc một bộ tây trang màu đen, trên cổ là một chiếc dây chuyền màu vàng rất lớn, cũng không biết đó có phải là vàng thật không.
- Mày ngậm máu phun người, chờ một lát nữa cảnh sát đến, tao cho mày biết tay.
Lái xe Tiểu Trần tất nhiên hiểu tên khốn kia muốn gì, thấy đối phương chơi trò lừa bịp tống tiền thì nhanh chóng nổi trận lôi đình.
- Cảnh sát đến xem? Mày nói cảnh sát giao thông sao? Hừ, khỏi nói nhiều.
Tên thanh niên kia lên tiếng rất phách lối, sau đó hắn vẫy vẫy tay với một chiếc xe cảnh sát đang chạy đến như bay:
- Anh Lý, đến đây một chút, có người tông vào xe của tôi, anh giúp tôi xử lý một chút.
Chiếc xe Jetta của cảnh sát vốn đang chạy về phía bên này, khi nhìn thấy tên thanh niên kia vẫy gọi thì nhanh chóng dừng lại.
Hai tên cảnh sát một béo một gầy hơn ba mươi tuổi từ trong xe cảnh sát bước xuống, tên cảnh sát mập đi đầu khẽ gật đầu nở nụ cười với tên thanh niên kia, sau đó đi đến nhìn thoáng qua vụ va chạm, lại tức giận nói với Tiểu Trần:
- Tông vào đuôi xe của người ta, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
- Đồng chí cảnh sát, đây không phải là tôi tông vào đuôi xe của người ta, vừa rồi xe của tôi đã dừng lại, thế nhưng hắn ta lại lùi xe húc vào đầu xe của tôi.
Tiểu Trần đưa mắt nhìn tên cảnh sát mập, hắn dùng giọng không phục nói.
- Anh nói gì? Xe của anh ta húc ngược vào xe anh? Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin những lời này sao? Đây là nơi nào, đây là đường lớn, cũng không phải chỗ quay đầu mà lùi xe. Hơn nữa, anh xem xe gì đây, đây là xe Cadillac trên triệu bạc, anh cảm thấy người ta không có việc gì làm thì lùi xe tông vào đầu xe của anh sao?
Tên cảnh sát béo dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tiểu Trần, sau đó mở miệng dùng giọng mỉa mai nói.
- Đồng chí cảnh sát, anh căn bản không điều tra thì sao đổ hết trách nhiệm lên người tôi? Hơn nữa khi anh ta lùi xe lại tông vào đầu xe của tôi có rất nhiều người nhìn thấy, bọn họ có thể làm chứng.
Tiểu Trần chưa từng nếm qua thiệt thòi thế này ở thành phố Sơn Viên, bây giớ hắn thấy cảnh sát giao thông chấp pháp làm loạn thì nhanh chóng nổi nóng.
Tên cảnh sát mập nhìn về phía biển số xe của Tiểu Trần, khi thấy đây không phải là xe bản địa thì càng tỏ ra bệ vệ khoa trương:
- Này đồng chí, không phục sao? Anh tông vào xe của người ta còn không chịu trách nhiêm, hơn nữa còn tố ngược lại người bị hại, xem ra không giữ xe lại thì anh còn không biết nói thật.
Tên cảnh sát vừa nói vừa đi về phía chiếc xe, hắn kéo cửa xe nói:
- Các vị xuống xe, chúng tôi tạm giữ chiếc xe này.
Vương Tử Quân tuy còn chưa đến nhận chức nhưng dù sao cũng đã có văn kiện điều động, bây giờ hắn là thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, hắn nhìn tên cảnh sát mập rồi đi xuống xe.
- Anh là cảnh sát giao thông của thành phố Đông Bộ sao?
Vương Tử Quân khẽ nhìn thoáng qua tên cảnh sát mập rồi trầm giong hỏi.
Vương Tử Quân đã từng là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, đã từng là phó chủ tịch huyện Lô Bắc, cũng là chủ tịch huyện, phó bí thư chủ trì công tác tỉnh đoàn, dù lời nói của hắn rất ôn hòa nhưng một luồng quan uy lại từ trên người bùng ra. Tên cảnh sát béo thấy Vương Tử Quân hỏi như vậy thì chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó lại nói:
- Đúng vậy, tôi là cảnh sát giao thông thuộc đại đội cảnh sát giao thông số hai của thành phố Đông Bộ.
- Tốt, vậy làm phiền anh chạy đến chuyển lời với văn phòng thị ủy, nói là xe của phòng tổ chức tỉnh ủy gặp phải sự cố tông xe, mời bí thư Tiết đến đón tiếp.
Vương Tử Quân nói rồi lấy giấy chứng minh công tác ở tỉnh đoàn ra.
Tên cảnh sát mập cũng không nhìn kỹ giấy chứng minh công tác của Vương Tử Quân, nhưng nghe lời của vương tử quân thì thầm kinh hoàng. Hôm nay hắn nhận lệnh tập hợp, chỉ biết đó là lệnh của đại đội cảnh sát giao thông, đó chính là bảo đảm an toàn giao thông, có lãnh đạo tỉnh đến thành phố Đông Bộ, chẳng lẽ các vị lãnh đạo kia đi trên xe này?
Nếu thật sư là như vậy thì lần này mình thật sự làm lớn chuyện rồi, thế là tên cảnh sát giao thông mập chợt cảm thấy đổ mồ hôi hột. Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó nhìn tên thanh niên cắt đầu đinh đứng cách đó không xa, lại xoa xoa bàn tay nói:
- Hai vị, tôi thấy trong vụ này chắc chắn có hiểu lầm, nếu không thì thế này, dù sao hai bên cũng không có tổn thất gì, theo tôi thấy thì mọi người cùng lui một bước, ai đi đường nấy.
- Không cần, hai chiếc xe này phải được giám định chuyên nghiệp ngay tại chỗ, nếu như anh không thể gọi điện thoại, tôi sẽ tự mình gọi điện thoại cho bí thư Tiết.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn tên cảnh sát mập, lại trầm giọng nói.
Tên thanh niên đầu đinh đang khoanh tay trước ngực nhìn tình huống xảy ra trước mắt, hắn thấy Vương Tử Quân nói hai câu đã làm cho tên cảnh sát mập sợ hãi, thế là trong lòng thật sự càng tức giận.
Tên thanh niên vẫy tay với tên cảnh sát mập:
- Anh Lý Mập, những năm nay có nhiều cóc tự coi mình là ếch, anh cứ thông báo cho văn phòng thị ủy, tôi cũng muốn xem một đại nhân vật thế nào đến thành phố Đông Bộ này.
Mỗi bữa tiệc tiễn chân như vậy thường thì ai cũng uống cực kỳ thoải mái, giống như nếu không làm cho nhân vật chính quá chén thì người mời khách cũng cảm thấy băn khoăn vậy. Vì vậy mỗi lần như thế Vương Tử Quân đều cảm thấy đầu váng mắt hoa, đầu lưỡi uốn éo, thế nhưng chủ bữa tiệc lại căn bản không có vấn đề, giống như đang uống nước mà thôi.
Vương Tử Quân vội vàng rửa mặt mới cảm thấy tỉnh táo lại một chút, hắn nhìn gian phòng của mình, trong lòng thật sự sinh ra cảm giác không muốn. Dù ký túc xá tạp chí thanh niên cũng không có người nào đến bắt hắn phải trả phòng, thế nhưng hắn rời đi cũng không thể cứ để phòng trống, vì dù sao hiện tại cũng có không ít người cần có căn hộ để ở.
Vương Tử Quân cảm thấy có hơi đói bụng, hắn đẩy cửa đi ra, khi xuống cầu thang thì thấy Hoa Dung Dung mặc một chiếc áo lông màu xanh da trời đi xuống lầu. Khi thấy tiếng bước chân của Vương Tử Quân thì nàng khẽ ngẩng đầu nhìn lên.
Hoa Dung Dung càng ngày càng đẹp, một cặp mắt to đen, hai hàng chân mày đen nhánh cong vút, bên dưới là một gương mặt xinh đẹp. Cô gái có làn da trắng nõn, cũng không phải trắng bệch mà mang theo một màu hồng phơn phớt, bên ngoài da giống như có một vật chất nào đó trong suốt bao phủ, cực kỳ sáng bóng, lại rất có lực đàn hồi. Càng khó có được chính là cô gái hồn nhiên ngây thơ này cũng không hề tô son điểm phấn như các cô gái khác, bờ môi đỏ hồng tự nhiên, mái tóc dài óng ả giống như liễu rủ bóng bên hồ. Mái tóc được cô gái đổi kiểu cột liên tục, có khi để tự nhiên hoặc tùy tiện dùng một sợi đây buộc lên, mái tóc được gió thổi tung bay tạo ra một cảm giác rất đẹp đẽ.
Hầu như tất cả mọi người ở trong khu ký túc xá tạp chí thanh niên đều yêu mến cô gái này. Khoảng thời gian qua Vương Tử Quân ở nơi đây, hắn cũng hiểu cô gái này hầu như đã chiếm hết vẻ đẹp của các cô gái khác, dù là dáng người, tướng mạo, khí chất, mái tóc hay tiếng cười cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ đáng yêu.
- Anh Vương, anh cũng muốn đi ra ngoài sao?
Tuy mẹ của Hoa Dung Dung luôn bắt nàng phải gọi Vương Tử Quân là chú, thế nhưng cô nàng cũng rất tinh nghịch, ngoài mặt gọi thế này, sau lưng lại gọi thế khác. Khi không có mẹ thì nàng thường gọi Vương Tử Quân là anh Vương, mà Vương Tử Quân cũng không quan tâm Dung Dung gọi mình là anh hay là chú, chỉ cần cô bé kia thích, gọi thế nào cũng mặc kệ.
- Đúng vậy, anh ra ngoài dùng cơm, Dung Dung được nghỉ rồi à?
Vương Tử Quân tùy ý vẫn tay với Hoa Dung Dung rồi cười ha hả nói.
Vương Tử Quân đi bên cạnh Hoa Dung Dung, hắn chợt sinh ra cảm giác cô gái đang cao lớn từng ngày, thầm nghĩ thanh niên có khác.
- Được nghỉ rồi, anh Vương, nghe nói anh sắp bị điều đi phải không?
Hoa Dung Dung nghiêng đầu nhìn Vương Tử Quân rồi hỏi thăm.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói:
- Ừ, đồng chí là một viên gạch của cách mạng, nơi nào cần thì phải đến. Anh có công tác mới, không đi không được.
- Vậy căn hộ của anh thì sao?
Hoa Dung Dung cảm thấy có chút mất mát, trong mắt cũng lóe lên chút thất vọng.
Vương Tử Quân vừa mới tỉnh rượu, đầu óc còn có chút mơ hồ, hắn cũng không quá chú ý đến sự biến hóa vẻ mặt của Hoa Dung Dung, hắn cười cười nói:
- Tất nhiên không thể ở chỗ này, nơi này là căn hộ của ký túc xá tạp chí thanh niên.
- Nhưng...Nhưng em nghe mẹ nói, sẽ không ai thu phòng của anh.
Hoa Dung Dung cắn răng nói, vẻ mặt có chút rầu rĩ không vui.
- Người khác không quan tâm nhưng anh cũng không thể không trả, hơn nữa tạp chí thanh niên còn cần phải cấp phòng cho những cán bộ khác.
Vương Tử Quân nói rồi đi xuống cầu thang, hắn đang chuẩn bị nói lời chào thì nghe thấy Hoa Dung Dung nói:
- Anh Vương, em mời anh dùng cơm được chứ, xem như tiễn chân anh?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt thành thật của Hoa Dung Dung, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn cười nói:
- Được rồi, nhưng em nói trước đi, mời anh ăn món gì?
- Không nói cho anh biết trước được, đi theo em.
Hoa Dung Dung thật sự giống như một chú chim vui vẻ, nàng mỉm cười nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó sôi nổi đi phía trước dẫn đường.
Hoa Dung Dung rời khỏi khu ký túc xá, nàng đi vào trong một con hẻm nhỏ. Lúc này trước cửa một gian hàng bán điểm tâm sáng đã có không ít người ngồi, tiếng chiên bánh vang lên xèo xèo, mùi hương thơm ngát làm cho người ta thật sự sinh ra cảm giác thèm ăn.
- Bác Tôn, cho cháu hai chén đậu hũ, một cân bánh.
Hoa Dung Dung có vẻ rất quen thuộc quán điểm tâm này, nàng đi đến trước quầy rồi nói.
- Dung Dung, ăn sáng với người khác sao?
Bà chủ nhìn Vương Tử Quân đứng bên cạnh Hoa Dung Dung, sau đó quay sang mỉm cười chào hỏi Đảng ủy.
- À, bác Tôn, nhanh lên cho cháu với...
Hoa Dung Dung nói rồi kéo Vương Tử Quân đến một chiếc bàn trống. Nàng nhìn chiếc ghế dính đầy dầu mỡ, lại nhìn Vương Tử Quân. Thế là nàng rút khăn giấy ra khẽ lau vài lượt trên mặt ghế, sau đó đưa ghế cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vốn cũng không chú ý như vậy, thế nhưng hắn nhìn bộ dạng của Dung Dung, cũng không muốn từ chối. Hắn vừa ngồi xuống ghế thì hai tô đậu hũ và một cân bánh đã được đưa đến, tất cả đều nóng hôi hổi.
Vì ngày hôm qua say rượu, lúc này trong bụng Vương Tử Quân cũng không có thứ gì, lúc này ngửi thấy mùi hương thơm ngát cũng không khách khí, nhanh chóng ăn hết phân nửa tô đậu hũ.
- Anh Vương, anh còn quay lại không?
Hoa Dung Dung ăn rất chậm, chỉ dùng muỗng múc từng miếng một, nàng vừa ăn vừa quay sang hỏi Vương Tử Quân.
- Có lẽ sẽ còn quay lại, điều này khó nói chính xác được.
Vương Tử Quân đã thư thái hơn, tốc độ ăn cũng giảm xuống.
- Anh Vương, nếu anh còn quay về nữa thì đừng trả căn hộ, theo em biết thì trong ký túc xá có rất nhiều người hy vọng anh đi còn có thể quay về.
Hoa Dung Dung nói đến đây thì trong mắt có chút chờ mong.
- À, vậy sao?
Vương Tử Quân đặt muỗng xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Hoa Dung Dung.
- Tất nhiên rồi, dù anh đến chưa được bao lâu nhưng lại làm cho mọi người được hưởng nhiều lợi ích. Anh nghĩ xem, các cô chú trong ký túc xá của chúng ta căn bản đã tìm được việc làm, mẹ em bây giờ đi làm nhận được tiền lương cao hơn trước kia công tác ở tạp chí thanh niên rất nhiều, tất cả mọi người đều cảm thấy biết ơn anh.
Vương Tử Quân dù ở trong ký túc xá tạp chí thanh niên, thế nhưng phần lớn thời gian đều ở trong đơn vị, nhiều khi lại chạy đến chỗ Trương Lộ Giai, thế cho nên thời gian ở lại căn hộ của mình trong khu ký túc xá là không nhiều.
Không ngờ mình ở trong ký túc xá lại có một thanh danh tốt như vậy.
Hoa Dung Dung giống như sợ Vương Tử Quân không tin, nàng dùng giọng vội vàng nói:
- Anh Vương, anh đừng không tin, đây đều là những gì em nghe được, ngay cả bác Đỗ cũng nói ngày nào đó tìm cơ hội mời anh dùng cơm.
Hoa Dung Dung nói làm cho Vương Tử Quân chợt cảm nhận được một tình cảm ấm áp, dù nhắn công tác ở tỉnh đoàn thời gian không quá lâu, hơn nữa hắn cũng không có thời gian ở lại trong căn hộ của mình, thế nhưng nhưng lời khẳng định của Hoa Dung Dung làm hắn rất vui, ít nhất hắn công tác ở tỉnh đoàn cũng không uổng phí.
Hoa Dung Dung nhìn thấy Vương Tử Quân ngây người, thế là chiếc miệng nhỏ nhắn chợt ngậm lại thật chặt. Đợi đến khi ánh mắt Vương Tử Quân linh động trở lại thì nàng mới do dự hỏi:
- Anh Vương, vừa rồi em nói sai điều gì sao?
- Không, Dung Dung, những gì em vừa nói làm anh cảm thấy rất vui, hôm nay sợ rằng phải làm em tiêu phí nhiều hơn rồi, một tô đậu hũ nóng cũng không đủ no.
Vương Tử Quân cầm tô đậu hũ lên húp một miếng, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Hoa Dung Dung thấy Vương Tử Quân tỏ ra vui vẻ như vậy thì lập tức bình tĩnh trở lại, nàng cầm lấy tô đậu hũ của Vương Tử Quân đi đến bên quầy nói:
- Bác Tôn, cho cháu một tô nữa.
...
Gió vẫn thổi khá mạnh, lúc này Vương Tử Quân đứng trong gió nhưng tâm tình rất nóng bỏng.
Thành phố Đông Bộ nằm ở phía đông nam tỉnh Sơn Nam, có hai quận bảy huyện, có hơn một nửa diện tích là đồi núi. Đông Bộ có một vị trí địa lý như vậy nhưng lại có vị trí phát triển kinh tế hàng đầu tỉnh Sơn Nam, là một trong những trọng điểm kinh tế của tỉnh Sơn Nam, ngang bằng với thành phố An Dịch và Sơn Viên.
Vương Tử Quân ngồi trên chiếc xe hai mươi chỗ của phòng tổ chức tỉnh ủy, dù hắn đang nói chuyện với phó phòng thường vụ phòng tổ chức là Đổng Quốc Khánh, thế nhưng trong đầu hắn vẫn vang vọng nội dung lời nói chuyện thông qua điện thoại của Trịnh Đông Phương trước đó.
Nói chung là Trịnh Đông Phương nói một câu rất quan trọng: Đến thành phố Đông Bộ, quan trọng là phải theo sát tiến độ với bí thư Tiết.
Trịnh Đông Phương nói rất nặng nề, tuy cũng không giải thích nhưng Vương Tử Quân lại ngầm hiểu vấn đề, không chữ nào không hiểu.
Theo sát tiến độ của bí thư Tiết, là một thường ủy thị ủy, tất nhiên phải giữ gìn quyền uy của bí thư thị ủy, nhưng dù thế nào cũng phải có ý kiến của mình. Dù sao hắn cũng là một cán bộ được phái xuống thành phố Đông Bộ là một thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thường vụ, cũng không phải là một tượng gỗ để mặc cho người ta quyết định, chỉ biết bị động trả lời.
Nhưng Trịnh Đông Phương tại sao lại cho mình một lời khuyên như vậy? Hay là lời cảnh báo? Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ tính tình của Trịnh Đông Phương, dù bí thư Trịnh khá cường thế, nhưng mỗi khi tổ chức hội nghị trên tinh thần tập trung dân chủ thường rất hào phóng. Một vị bí thư như vậy lại nói với mình một câu như thế, chẳng lẽ bí thư Tiết kia...
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống trước đó mình đã nhờ Lâm Thụ Cường ghi lại tên tuổi các vị lãnh đạo thành phố Đông Bộ từ trong sổ thông tin của văn phòng tỉnh ủy. Hắn khẽ dựa lưng lên ghế, tuy hắn thật sự không quá hiểu rõ về tình huống ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng chính mình chắc chắn sẽ có thể ứng đối được các vấn đề.
- Trưởng phòng Đổng, đường xá đi đến thành phố Đông Bộ thật sự rất tốt.
Vương Tử Quân quay đầu nhìn Đổng Quốc Khánh ở bên cạnh, hắn vừa cười vừa nói.
Lần này Vương Tử Quân xuống nhận chức thì trưởng phòng Hứa Tiền Giang đã nói sẽ đích thân đưa đi, thế nhưng kế hoạch có chút biến hóa, ngày hôm qua Hứa Tiền Giang nhận được thông báo họp của ban tổ chức trung ương. Vì chuyện này mà trưởng phòng Hứa phải gọi điện thoại giải thích với Vương Tử Quân, còn để cho phó phòng thường vụ Đổng Quốc Khánh đưa Vương Tử Quân đi nhận chức.
Đối với một cán bộ cấp bậc như Vương Tử Quân thì có thể được phó phòng thường vụ phòng tổ chức đưa đi nhận chức đã đủ độ nặng rồi. Nhưng chính Vương Tử Quân cũng căn bản không đặc biệt quan tâm đến tình huống Hứa Tiền Giang tự mình đưa đi, dù sao thì trưởng phòng Hứa cũng đã nể mặt mình. Dù Hứa Tiền Giang có đưa hắn đến thành phố Đông Bộ nhận chức, nhưng nếu tương lai hắn không phát triển tốt đẹp ở thành phố Đông Bộ, như vậy cũng toi công.
Vương Tử Quân cũng không tiếp xúc nhiều lắm với Đổng Quốc Khánh, ngẫu nhiên chỉ đụng mặt ở vài hội nghị mà thôi, những lúc như vậy hai bên chỉ gật đầu cười xem như chào hỏi. Khi xe chay ra khỏi thành phố Sơn Viên thì vẻ mặt Đổng Quốc Khánh cũng có chút ngưng trọng, bây giờ Vương Tử Quân lại phát hiện vẻ mặt của phó phòng Đổng có gì đó không được tốt.
- À, hai năm qua thành phố Đông Bộ đã đầu tư rất lớn vào phương diện cơ sở hạ tầng, xây dựng đường xá rất đẹp.
Đổng Quốc Khánh đợi Vương Tử Quân hỏi xong mới khẽ lên tiếng, nhưng giọng nói khá khô khốc, Vương Tử Quân cũng mơ hồ hiểu được vài vấn đề.
Trong xe ngoài lái xe thì còn có vài vị đồng chí của phòng tổ chức tỉnh ủy, nhưng đứng trước mặt Vương Tử Quân và phó phòng Đổng Quốc Khánh thì bọn họ thật sự cảm thấy rất gò bó. Chỉ cần hai người Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh không mở miệng thì bọn họ cũng căn bản không dám nói lời nào.
- Bí thư Vương, không, phải là chủ tịch Vương, chúng ta đã liên lạc với bí thư Tiết của thành phố Đông Bộ, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta sáng hôm nay chính là gặp mặt các cán bộ lãnh đạo đảng ủy chính quyền thành phố, buổi chiều hội đồng nhân dân thành phố sẽ thông qua bổ nhiệm anh làm phó chủ tịch thường vụ thành phố.
Đổng Quốc Khánh giống như cảm thấy lúc này mình cứ tiếp tục bảo trì trạng thái trầm mặc thật sự là không quá phù hợp, hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ nói ra những trọng điểm công tác ngày hôm nay với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến những sắp xếp như vậy, hắn đến thành phố Đông Bộ nhận chức, tát cả đều phải nghe theo sắp xếp của phòng tổ chức tỉnh ủy và phía thành phố Đông Bộ, còn vấn đề công tác, phải đợi đến lúc hắn xác định thân phận rồi hãy nói.
Tuy lúc này đã sắp đến tết nhưng sau khi tiến vào thành phố Đông Bộ thì thấy hai bên đường vẫn rất xanh tươi, làm cho thành phố bừng lên màu xanh, con đường rộng lớn cũng rất thoáng mát.
Vương Tử Quân nhìn thành phố xa lạ mà không khỏi có nhiều ý nghĩ mới. Lúc này ánh mắt phó phòng tổ chức Đổng Quốc Khánh ở bên cạnh lại iên tục quét ra bên ngoài, trong mắt càng giống như hiện lên vẻ hoài niệm.
- Toét toét toét...
Một tiếng còi vang lên từ sau xe, tiếng còi vang lên giữa đường phố yên tĩnh cực kỳ chói tai. Vương Tử Quân đang trầm tư trên xe chợt bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng còi. Hắn nhìn ra bên ngoài, thấy một chiếc xe hơi màu đen đang chạy theo sát nút.
- Con bà nó, không biết lái xe sao? Sau này lái xe cũng phải mở mắt ra.
Trên vị trí tay lái phụ của chiếc xe là một tên thanh niên với gương mặt cực kỳ đắc ý, mái tóc cắt ngắn càng làm cho người này có thêm vài phần mạnh mẽ.
Người của phòng tổ chức tỉnh ủy bình thường đều có vài phần kiêu ngạo, đừng nói là bọn họ bây giờ đang chạy xuống một thành phố tuyến dưới. Lái xe lúc này cũng không lớn tuổi, tính tình khá nóng, khi đối phương mở miệng mắng thì hắn cũng không chịu được mà hạ cửa kính xuống đấu khẩu.
- Tiểu Trần, đừng gây chuyện.
Đổng Quốc Khánh nhíu mày, hắn khẽ nói với tên lái xe trẻ tuổi.
Tài xế vốn rất kính sợ phó phòng thường vụ Đổng Quốc Khánh, dù sao thì Hứa Tiền Giang là thường ủy tỉnh ủy, chủ yếu chỉ quản lý các sự việc lớn của phòng tổ chức, các sự việc cụ thể sẽ do Đổng Quốc Khánh xử lý. Vì vậy mà hắn không dám cãi lời phân phó của Đổng Quốc Khánh vào lúc này.
- Vâng, trưởng phòng Đổng!
Tiểu Trần lên tiếng đồng ý, hắn chuẩn bị đóng cửa sổ. Nhưng lúc này chiếc xe màu đen chợt vượt lên rồi dừng lại.
Tiểu Trần cũng xem như một tay lái hạng nhất, hắn thấy đối phương thắng lại thì cũng nhanh chóng giẫm thắng.
- Két.
Tiếng thắng gấp chói tai vang lên, Vương Tử Quân chỉ cảm thấy cơ thể đổ hết về phía trước, thiếu chút nữa đập người vào hàng ghế phía trước.
- Tiểu Trần, lái xe kiểu gì vậy?
Một tên cán bộ đi theo Đổng Quốc Khánh thấy như vậy thì trầm giọng quát Tiểu Trần.
- Trưởng khoa Triệu, chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại.
Tiểu Trần chỉ về chiếc xe phía trước rồi dùng giọng uất ức nói.
Đám người nhìn theo ngón tay của Tiểu Trần, ai cũng nhìn ra ngoài. Nhưng tình huống phát sinh sau đó lại làm cho bọn họ giật mình, đó chính là chiếc xe phía trước đột nhiên chạy ngược lại, tông mạnh vào chiếc xe hai mươi chỗ của phòng tổ chức tỉnh ủy.
"Xe chạy lùi lại? Không nhìn lầm đấy chứ?"
Vương Tử Quân nhìn chiếc xe phía trước mà chợt hiểu ý của chiếc xe kia. Nhưng đúng lúc này phần đuôi của chiếc xe kia đã tông mạnh vào đầu xe của phòng tổ chức tỉnh ủy.
- Con bà nó, các người lái xe kiểu gì vậy?
Lái xe Tiểu Trần vừa bị Đổng Quốc Khánh cảnh cáo, bây giờ đã quên tất cả những lời nhắc nhở của trưởng phòng Đổng. Hắn mở cửa xe nhảy xuống, sau đó lớn tiếng măng đám người trên chiếc xe con màu đen phía trước.
cửa chiếc xe phía trước hạ xuống, một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi thò đầu ra nói:
- Cháu nội, chính tao mới là người cần hỏi mày lái xe kiểu gì. Mày tông vào đuôi xe tao, không thấy à? Là mày tông vào xe tao, hì hì, lần này ông không tha cho mày.
Tên thanh niên kia lên tiếng rất phách lối, sau đó hắn chui ra khỏi xe. Dù bây giờ là mùa đông thế nhưng hắn chỉ mặc một bộ tây trang màu đen, trên cổ là một chiếc dây chuyền màu vàng rất lớn, cũng không biết đó có phải là vàng thật không.
- Mày ngậm máu phun người, chờ một lát nữa cảnh sát đến, tao cho mày biết tay.
Lái xe Tiểu Trần tất nhiên hiểu tên khốn kia muốn gì, thấy đối phương chơi trò lừa bịp tống tiền thì nhanh chóng nổi trận lôi đình.
- Cảnh sát đến xem? Mày nói cảnh sát giao thông sao? Hừ, khỏi nói nhiều.
Tên thanh niên kia lên tiếng rất phách lối, sau đó hắn vẫy vẫy tay với một chiếc xe cảnh sát đang chạy đến như bay:
- Anh Lý, đến đây một chút, có người tông vào xe của tôi, anh giúp tôi xử lý một chút.
Chiếc xe Jetta của cảnh sát vốn đang chạy về phía bên này, khi nhìn thấy tên thanh niên kia vẫy gọi thì nhanh chóng dừng lại.
Hai tên cảnh sát một béo một gầy hơn ba mươi tuổi từ trong xe cảnh sát bước xuống, tên cảnh sát mập đi đầu khẽ gật đầu nở nụ cười với tên thanh niên kia, sau đó đi đến nhìn thoáng qua vụ va chạm, lại tức giận nói với Tiểu Trần:
- Tông vào đuôi xe của người ta, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
- Đồng chí cảnh sát, đây không phải là tôi tông vào đuôi xe của người ta, vừa rồi xe của tôi đã dừng lại, thế nhưng hắn ta lại lùi xe húc vào đầu xe của tôi.
Tiểu Trần đưa mắt nhìn tên cảnh sát mập, hắn dùng giọng không phục nói.
- Anh nói gì? Xe của anh ta húc ngược vào xe anh? Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin những lời này sao? Đây là nơi nào, đây là đường lớn, cũng không phải chỗ quay đầu mà lùi xe. Hơn nữa, anh xem xe gì đây, đây là xe Cadillac trên triệu bạc, anh cảm thấy người ta không có việc gì làm thì lùi xe tông vào đầu xe của anh sao?
Tên cảnh sát béo dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tiểu Trần, sau đó mở miệng dùng giọng mỉa mai nói.
- Đồng chí cảnh sát, anh căn bản không điều tra thì sao đổ hết trách nhiệm lên người tôi? Hơn nữa khi anh ta lùi xe lại tông vào đầu xe của tôi có rất nhiều người nhìn thấy, bọn họ có thể làm chứng.
Tiểu Trần chưa từng nếm qua thiệt thòi thế này ở thành phố Sơn Viên, bây giớ hắn thấy cảnh sát giao thông chấp pháp làm loạn thì nhanh chóng nổi nóng.
Tên cảnh sát mập nhìn về phía biển số xe của Tiểu Trần, khi thấy đây không phải là xe bản địa thì càng tỏ ra bệ vệ khoa trương:
- Này đồng chí, không phục sao? Anh tông vào xe của người ta còn không chịu trách nhiêm, hơn nữa còn tố ngược lại người bị hại, xem ra không giữ xe lại thì anh còn không biết nói thật.
Tên cảnh sát vừa nói vừa đi về phía chiếc xe, hắn kéo cửa xe nói:
- Các vị xuống xe, chúng tôi tạm giữ chiếc xe này.
Vương Tử Quân tuy còn chưa đến nhận chức nhưng dù sao cũng đã có văn kiện điều động, bây giờ hắn là thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, hắn nhìn tên cảnh sát mập rồi đi xuống xe.
- Anh là cảnh sát giao thông của thành phố Đông Bộ sao?
Vương Tử Quân khẽ nhìn thoáng qua tên cảnh sát mập rồi trầm giong hỏi.
Vương Tử Quân đã từng là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, đã từng là phó chủ tịch huyện Lô Bắc, cũng là chủ tịch huyện, phó bí thư chủ trì công tác tỉnh đoàn, dù lời nói của hắn rất ôn hòa nhưng một luồng quan uy lại từ trên người bùng ra. Tên cảnh sát béo thấy Vương Tử Quân hỏi như vậy thì chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó lại nói:
- Đúng vậy, tôi là cảnh sát giao thông thuộc đại đội cảnh sát giao thông số hai của thành phố Đông Bộ.
- Tốt, vậy làm phiền anh chạy đến chuyển lời với văn phòng thị ủy, nói là xe của phòng tổ chức tỉnh ủy gặp phải sự cố tông xe, mời bí thư Tiết đến đón tiếp.
Vương Tử Quân nói rồi lấy giấy chứng minh công tác ở tỉnh đoàn ra.
Tên cảnh sát mập cũng không nhìn kỹ giấy chứng minh công tác của Vương Tử Quân, nhưng nghe lời của vương tử quân thì thầm kinh hoàng. Hôm nay hắn nhận lệnh tập hợp, chỉ biết đó là lệnh của đại đội cảnh sát giao thông, đó chính là bảo đảm an toàn giao thông, có lãnh đạo tỉnh đến thành phố Đông Bộ, chẳng lẽ các vị lãnh đạo kia đi trên xe này?
Nếu thật sư là như vậy thì lần này mình thật sự làm lớn chuyện rồi, thế là tên cảnh sát giao thông mập chợt cảm thấy đổ mồ hôi hột. Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó nhìn tên thanh niên cắt đầu đinh đứng cách đó không xa, lại xoa xoa bàn tay nói:
- Hai vị, tôi thấy trong vụ này chắc chắn có hiểu lầm, nếu không thì thế này, dù sao hai bên cũng không có tổn thất gì, theo tôi thấy thì mọi người cùng lui một bước, ai đi đường nấy.
- Không cần, hai chiếc xe này phải được giám định chuyên nghiệp ngay tại chỗ, nếu như anh không thể gọi điện thoại, tôi sẽ tự mình gọi điện thoại cho bí thư Tiết.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn tên cảnh sát mập, lại trầm giọng nói.
Tên thanh niên đầu đinh đang khoanh tay trước ngực nhìn tình huống xảy ra trước mắt, hắn thấy Vương Tử Quân nói hai câu đã làm cho tên cảnh sát mập sợ hãi, thế là trong lòng thật sự càng tức giận.
Tên thanh niên vẫy tay với tên cảnh sát mập:
- Anh Lý Mập, những năm nay có nhiều cóc tự coi mình là ếch, anh cứ thông báo cho văn phòng thị ủy, tôi cũng muốn xem một đại nhân vật thế nào đến thành phố Đông Bộ này.
/1843
|