- Mày...Mày còn dám đánh tao?
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Tử Quân, giọng nói đầy run rẩy.
- Đánh mày thì làm sao?
Lúc này Vu Trạch Chư thật sự thả lỏng, hắn liếc mắt nhìn tên kia, bộ dạng không chút nương tay.
- Tốt, ông sẽ đi tố cáo mày, còn mày nữa, chúng mày chờ đó cho tao.
Lúc này mặt tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội chợt thâm đen, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, hắn cũng không muốn tiếp tục gây sự. Hắn tức giận chỉ Vu Trạch Chư rồi nói lớn, sau đó cũng không quên chỉ tay vào Vương Tử Quân.
Vu Trạch Chư tuy bất cứ giá nào nhưng đối phương nói muốn tố cáo thì vẫn có chút kiêng kỵ, nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh, mặc kệ đối phương. Còn Vương Tử Quân thì chỉ lạnh lùng cười nói:
- Anh cứ đi mà tố cáo, nói đến tận chân trời cũng không có chứng cứ, dù sao cũng là mở miệng nói láo nói toét, nơi này không ai đánh anh cả.
- Anh nói gì?
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội chợ sững sờ, vừa rồi ro ràng mình bị đánh, đối phương sao lại không thừa nhận? Đây không phải là nói bậy nói bừa sao? Rõ ràng là tên này vừa rồi đã ra lệnh cho tên khốn kia đánh mình.
- Tôi nói không có ai đánh anh cả! Vu Trạch Chư, có phải vừa rồi anh đang báo cáo trong phòng làm việc của tôi không?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt không biểu cảm nhìn Vu Trạch Chư rồi nghiêm trang nói.
Vu Trạch Chư chợt sững sờ, sau đó hắn giống như ngầm hiểu ra được điều gì đó hắn liên tục gật đầu nói:
- Đúng, nãy giờ tôi báo cáo trong phòng làm việc của anh.
- Này, đồng chí, mọi người đều có công tác riêng, Vu Trạch Chư nãy giờ làm báo cáo với tôi, sao có thể đánh anh được?
Vương Tử Quân khẽ buông tay, sau đó dùng giọng vô tội nói.
Lúc này tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội đã tức giận xanh mặt, phổi muốn nổ tung. Hắn không ngờ đường đường là cơ quan tỉnh đoàn lại có loại người trợn mắt nói bậy như vậy, đây không phải là chơi xỏ lá sao? Hắn cảm nhận được cảm giác nóng bỏng trên mặt, thế là hận không thể đánh cho đối phương bò lăn bò càng.
- Các người cùng một cơ quan, người của cục công an cũng sẽ không nghe lời các người.
- Đúng, bọn họ không thể nào hoàn toàn nghe theo lời của chúng tôi, nhưng tôi cũng nhắc nhở anh, nếu so với một cán sự bình thường trong cơ quan như anh, lời nói của một vị cán bộ cấp phó giám đốc sở như tôi không đáng tin hơn sao?
Vương Tử Quân chậm rãi đi về phía tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội rồi lạnh giọng nói.
"Cán bộ cấp phó giám đốc sở? Tên kia còn trẻ như vậy, sao lại đến cấp phó sở rồi?"
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội chợt ngây cả người, hắn không biết trả lời sao cho phải.
- Anh đang cố ý gây rối ở cơ quan tỉnh đoàn, dù là anh xuất phát từ động cơ và mục đích gì đều làm nhiễu loạn trật tự của văn phòng tỉnh đoàn. Chưa nói anh tố cáo tôi, tôi còn phải tố cáo anh, kể cả phòng lao động thương binh xã hội của các anh, để xem Giản Thuận Bình làm một lãnh đạo như thế nào?
Giọng điệu của Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh, nhưng khoảnh khắc nà tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội đang cực kỳ điên khùng đã giống như môt quả cà héo rũ trong nắng.
Lúc này đầu óc tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội đã tỉnh táo trở lại, hắn chợt ý thức mình đứng ở địa bàn của người ta, nếu mình đi tố cáo cũng không có kết quả gì tốt. Dù sao mình chỉ là một cán bộ cấp phó khoa, nếu so sánh với cán bộ phó sở, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì đám người cục công an sẽ có khuynh hướng về cấp cao hơn. Đồng thời nếu tỉnh đoàn thật sự tố cáo lên lãnh đạo, dựa vào tính cách của trưởng phòng Giản thì mình sẽ chẳng có quả ngọt để ăn.
"Chẳng lẽ lần này đến đây để bị đánh như vậy sao?"
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội cảm thấy cực kỳ áp chế không cam lòng, lần này hắn đến tỉnh đoàn để đưa thiếp mời, đây chỉ là một việc nhỏ cực kỳ phổ thông. Nhưng Vu Trạch Chư thấy thiếp mời thì tỏ ra hờ hững làm hắn nổi nóng, vì thế hắn mới lấy cái cớ trương tùng niên sắp sát nhập vào phòng lao động thương binh xã hội để chọc giận và khiêu khích Vu Trạch Chư, thế cho nên mới xuất hiện tình huống phong ba vào lúc này.
- Bây giờ các người nhiều người, tôi cũng không nói gì hơn, nhưng nếu các người thật sự có bản lĩnh thì đến mà phân tranh cao thấp với trưởng phòng của tôi. Trường nghề thanh niên không phải là cơ cấu của tỉnh đoàn sao? Có giỏi thì làm sao cho nó không sát nhập vào phòng lao động thương binh xã hội chúng tôi.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội nhìn thoáng qua Vương Tử Quân và Tôn Trạch Hồng rồi lớn tiếng nói:
- Có giỏi thì chữa lại quyết định của hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh đi.
Đám cán bộ tỉnh đoàn thật sự cảm thấy rất thoải mái vì bí thư Vương đã ra tay áp chế tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội, nhưng lúc này lời nói của đối phương lại giống như kim châm vào trong lòng mọi người. Dù bọn họ có không thừa nhận thì sự việc này cũng đã phát sinh.
Âu Dương Dương đứng cách Vương Tử Quân không xa, lúc này khóe miệng của nàng khẽ run rẩy, rõ ràng người phụ nữ sắt cũng cực kỳ không dễ chịu. Nhưng dù không dễ chịu thì thế nào? Bây giờ hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh đã cho ra kết luận, dễ dàng thay đổi vậy sao?
Nhiếp Hạ Quân bên kia không có tin tức gì, nhưng phó bí thư Lưu Truyền Thụy nắm công tác thanh niên lại sắp đến mở hội nghị khen thưởng an ủi ở tỉnh đoàn, như vậy đã nói rõ một ý nghĩ: "Quyết định khen thưởng thành tích của tỉnh đoàn, đồng thời an ủi chút uất ức của tỉnh đoàn, tranh thủ cho các anh một quả táo ngọt. Sự kiện mà ngay cả Nhiếp Hạ Quân cũng không thể lật ngược lại, Âu Dương Dương nàng chỉ là bí thư tỉnh đoàn, có thể làm gì hơn?
Trong đầu Âu Dương Dương chợt lóe lên ý nghĩ, nhưng nàng chỉ cảm thấy rất khổ sở. Dù nàng luôn được xưng là người phụ nữ sắt, thế nhưng tình huống trước mắt lại làm cho nàng thật sự nghẹn lời, không thể nói ra bất kỳ một lời nào để phản bác lại.
- Bất cứ chuyện gì đều phải do lãnh đạo nghiên cứu rồi cho ra quyết định, anh cần phải mở to mắt của mình để nhìn cho rõ rồi hãy nói sau.
Vương Tử Quân nhìn mọi người đang trầm mặc, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh băng, sau đó hắn nhìn tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội rồi lạnh lùng nói.
- Kết quả là gì thì tôi sẽ chờ được xem, tôi cũng chờ được thấy bản lĩnh của tỉnh đoàn, để xem có làm ra trò trống gì không.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội lên tiếng rồi đi ra hành lang.
- Vu Trạch Chư, một đấm một tát rất hay, đã lấy lại thể diện cho tỉnh đoàn. Con bà nó, đám quỷ con của phòng lao động thương binh xã hội, phải cho một bài học như vậy mới nhớ đời được.
Vu Trạch Chư được đám nhân viên văn phòng của tỉnh đoàn vây quanh, một tên cán bộ có độ tuổi tương đồng với Vu Trạch Chư chợt cười ha hả nói.
- Đã nghiền, thật sự rất đã nghiền, nhưng nói thẳng ra thì cái tát sau đó mới sướng.
Một tên tiểu tử lên tiếng góp vui.
Đám người này đều là cán bộ thanh niên tiến vào công tác trong tỉnh đoàn, thế cho nên mở miệng nói chuyện cũng không kiêng kỵ nhiều.
Vu Trạch Chư nghe thấy người chung quanh nói về cái tát của mình, vẻ mặt hắn có chút đắc ý, hắn cười hì hì nói:
- Thật sự là như vậy, một cái tát kia có chỗ dựa là bí thư Vương, tôi cũng cảm thấy rất sướng tay.
- Các người chỉ thích đánh nhau, tôi thì cảm thấy lời nói của bí thư Vương là hay nhất.
- Các anh không để ý sao? Tiểu tử kia vừa nghe bí thư Vương nói, cảnh sát sẽ tin vào một cán bộ cấp phó sở hay một cán bộ cấp khoa? Thế là vẻ mặt hắn biến thành màu gan heo, ức hiếp người phải được như bí thư Vương, như vậy mới gọi là giỏi.
Một nữ nhân viên duy nhất trong đám người chợt vỗ tay rồi dùng giọng hì hì nói.
- Đúng, bí thư Vương nhấc tên kia lên khỏi mặt đất, đánh cho hắn không thể làm gì hơn là xám xịt chạy đi, con bà nó, để xem sau này còn tên khốn nào dám chạy đến tỉnh đoàn làm loạn nữa?
Mọi người nghị luận thật sự rất vui sướng, một tên nhân viên cao hứng còn nói:
- Bí thư Vương thật sự giống như chưa thấy có chuyện gì phát sinh, lại nói kết quả còn phải chờ xem, đây không phải là bí thư Vương cũng đã có biện pháp giữ lại trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp cho tỉnh đoàn chúng ta sao?
Mọi người đang bàn luận chợt trở nên trầm mặc, tuy bọn họ rất có lòng tin với bí thư Vương, thế nhưng nghĩ đến sự việc đã được hội nghị văn phòng khối chính quyền thông qua, nếu muốn thay đổi thì hầu như là khó tưởng.
- Thôi, chúng ta cũng đừng thảo luận về chuyện này nữa, mau tan tầm thôi, cũng không thiếu công tác cho chúng ta xử lý.
Một tên cán bộ có hơi lớn tuổi trầm giọng nói với mọi người.
Đám người Vu Trạch Chư cũng không còn hào hứng, nghe thấy nói như vậy thì cũng chuẩn bị đứng lên tản đi. Đúng lúc này cửa văn phòng được mở ra, thư ký Chung Địch Hồng của bí thư Âu Dương Dương đi vào bên trong.
- Chị Chung, lãnh đạo mở hội nghị đã lâu, không biết đã cho ra chỉ thị tinh thần gì mới không?
Cô gái vừa rồi lên tiếng có quan hệ không tệ với Chung Địch Hồng, khi thấy Chung Địch Hồng tiến vào thì không khỏi tiến lên nghênh đón.
Chung Địch Hồng nhìn thoáng qua cô nữ nhân viên của văn phòng tỉnh đoàn, sau đó nàng trầm giọng nói:
- Hội nghị còn đang tiến hành, mọi người cứ bận rộn công tác đi...
Tuy Chung Địch Hồng nói rất căng, nhưng đám cán bộ trẻ này rất quen thuộc với nàng, bọn họ nghĩ có lẽ đã có gì đó xảy ra. Thế là cả đám cũng không nhiều lời, bọn họ xoay người đi về phía vị trí của mình.
Lúc này một khu văn phòng rộng chỉ còn lại vài người Vu Trạch Chư, lúc này Vu Trạch Chư thấy mọi người đã đi gần hết thì không nhịn được nói:
- Địch Hồng, bí thư Vương không nói ra biện pháp nào hay với sự kiện kia sao?
Chung Địch Hồng cũng không có ý nghĩ giống như Vu Trạch Chư, nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn hắn, sau đó lại nhìn qua những người khác trong văn phòng tỉnh đoàn, lúc này mới nói:
- Có biện pháp nào hay hơn nữa? Cũng đã được thông qua hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh rồi, anh cảm thấy lãnh đạo của chúng ta sẽ làm được gì? Nhưng anh cũng nên cảm ơn bí thư Vương, may mà anh ấy lên tiếng giúp anh, nếu không thì theo ý của bí thư Tôn, phải xử lý anh, cho anh một bài học mới tốt.
Vu Trạch Chư khẽ gật đầu, sau đó lại thở dài nuối tiếc:
- Tôi còn tưởng bí thư Vương sẽ có ý gì hay, thì ra cũng chỉ là gắng gượng lên tiếng như vậy thôi.
- Không gắng gượng lên tiếng thì thế nào? Lúc đó phải nói sao bây giờ?
Chung Địch Hồng há miệng, đây rõ ràng là một cô gái khá chanh chua. Sau khi nghe Vu Trạch Chư nói như vậy thì nàng cũng lên tiếng như súng máy.
- Tôi cũng không còn gì để nói.
Thấy sự lợi hại của Chung Địch Hồng thì Vu Trạch Chư nào dám tiếp tục ở lại ứng chiến? Hắn vọi vàng treo cờ trắng đầu hàng.
Chung Địch Hồng tỏ ra vui vẻ vì mình giành được chiến thắng, nàng dùng ánh mắt có chút quyến rũ nhìn Vu Trạch Chư, sau đó khẽ cười nói:
- Như anh mà có gì để nói chứ? Đúng rồi, hội nghị hôm nay sẽ kết thúc hơi muộn, anh không cần chờ tôi, tôi còn phải ở lại một lúc nữa. Bí thư Âu Dương cần tôi cầm ít đồ.
Chung Địch Hồng nói rồi hấp tấp chạy ra khỏi văn phòng tỉnh đoàn.
Khi đi vào phòng họp thì Chung Địch Hồng biến thành một thư ký chuyên nghiệp, nàng rón rén đi đến ngồi xuống sau lưng Âu Dương Dương, sau đó mở sổ, tiếp tục làm công tác thư ký hội nghị.
Lúc này Tôn Trạch Hồng đang phát biểu, chợt nghe thấy hắn nghiêm trang nói:
- Bí thư Âu Dương, tôi cảm thấy tỉnh đoàn phải là nơi có quy tắc kỷ luật, dù là lãnh đạo hay cán bộ thì hành vi và cử chỉ phải cực kỳ chú ý, tuyệt đối không vì thể diện mà mở miệng bậy bạ, đặc biệt là ở trước mặt các đồng chí cấp dưới, càng không nên như thế.
- Nói nếu làm được thì tốt, nhưng nếu nói mà không làm được thì căn bản là một hành vi cực đoan không chịu trách nhiệm với tỉnh đoàn, với chính mình.
Tôn Trạch Hồng dù không chĩa đầu mâu vào một người nào rõ ràng, nhưng ngay cả Chung Địch Hồng vừa mới đi vào cũng biết bí thư Tôn Trạch Hồng đang nói đến ai. Ánh mắt của nàng nhìn qua gương mặt không chút biến đổi của bí thư Âu Dương, sau đó lại nhìn qua đối tượng bị nhắc đến.
Chung Địch Hồng thấy Vương Tử Quân vẫn bình tĩnh ung dung ngồi nơi đó, căn bản giống như không nghe được lời nói mang tính trêu chọc của Tôn Trạch Hồng.
Bí thư Vương thật sự là quá giỏi áp chế cảm giác, lúc nà thậm chí còn không thèm lên tiếng biện minh cho mình. Điều này thật sự là khó tưởng, căn bản không giống như một người vừa rồi đã lên tiếng sai Vu Trạch Chư đánh người. Chung Địch Hồng nhìn gương mặt anh tuấn của Vương Tử Quân, nàng không khỏi nhớ đến một lời đánh giá của cán bộ cơ quan bên ngoài với khối tỉnh đoàn, đó là trong các vị phó bí thư thì bí thư Vương là có bản lĩnh nhất. Bí thư Vương không những làm việc quyết đoán mạnh mẽ, còn là tồn tại mà đám người Tôn Trạch Hồng căn bản không thể nào so sánh được.
Khi Chung Địch Hồng đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên cảm thấy bí thư Vương đang ngồi nghiêm chỉnh trừng mắt nhìn mình, trong mắt thật sự có chút ý nghĩ nghịch ngợm. Khoảnh khắc này Chung Địch Hồng nghĩ mình nhìn lầm, nàng vô thức dụi mắt, sau đó nhìn sang Vương Tử Quân, phát hiện bí thư Vương vẫn ngồi đó bất động như núi, cực kỳ nghiêm túc.
Vương Tử Quân nhìn Chung Địch Hồng, trong lòng thầm nghĩ cô thư ký Chung kia sao lại giống như một con cá vàng như vậy? Trong lòng hắn sinh ra chút ý nghĩ xấu xa, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Tôn Trạch Hồng. Vừa rồi Tôn Trạch Hồng chậm rãi lên tiếng, hắn biết đối phương nói đến ai, thế nhưng lúc này hắn lại khinh thường biện luận với đối phương.
Tôn Trạch Hồng hôm nay bị một tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội chỉ thẳng mặt chửi mắng mà không làm gì được, rõ ràng là quá mất mặt, hơn nữa tình huống đó diễn ra trước mắt bao người, thật sự làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu. Vương Tử Quân lại là người đứng ra giải quyết êm ấm, thế là trở thành đối tượng đố kỵ của Tôn Trạch Hồng.
- Bí thư Tôn, anh nói cũng đúng, thế nhưng cây tranh nhau lớp vỏ, người giành nhau một hơi, tình cảnh lúc đó nói gì cũng có thể được. Tình thế lúc đó là thế nào thì ai cũng hiểu rõ ràng, sau này cần chú ý một chút là được.
Âu Dương Dương đặt bút xuống rồi chặn đứng đề tài của Tôn Trạch Hồng.
Tôn Trạch Hồng tuy không cam lòng nhưng Âu Dương Dương đã lên tiếng quyết định, hắn cũng không nói gì thêm. Âu Dương Dương là lãnh đạo đứng đầu và cho ra định luận, nếu hắn tiếp tục lên tiếng quấy rầy thì rõ ràng là khiêu chiến quyền uy của lãnh đạo. Hơn nữa bây giờ hắn còn chưa đủ thực lực để khiêu chiến với nàng.
Âu Dương Dương nói như vậy rõ ràng có ý thiên vị Vương Tử Quân, nhưng có một điều mà mọi người biết rõ: Trước đó ai cũng nghĩ rằng Âu Dương Dương sẽ không tin những lời nịnh hót của Vương Tử Quân, bọn họ vốn đang có một ảo giác rất đẹp, thế nhưng bây giờ lời ra khỏi miệng Âu Dương Dương, đã đánh vỡ tất cả ảo tưởng của bọn họ.
- Bí thư Âu Dương, chị xem nên giải quyết chuyện này thế nào?
Hoắc Tương Nhiễm cầm một tấm thiệp đỏ hồng trong tay, hắn quăng ra trên bàn hội nghị rồi trầm giọng hỏi.
Đám lãnh đạo tỉnh đoàn tất nhiên đều thầm hiểu nội dung của tấm thiệp màu đỏ kia là gì, dù bọn họ có lảng tránh đến mức độ nào thì cũng không thể không phải đối diện với sự thật.
Có nên đi hay không? Nếu như đi thì cho ai đi thì hay? Âu Dương Dương nhìn tấm thiệp đỏ mà vuốt vuốt mái tóc của mình, thật sự khó thể nào bày tỏ ý kiến.
Dựa theo ý tưởng của Âu Dương Dương thì chắc chắn là không đi, nhưng nếu không đi thì như vậy sẽ mất thể diện của tỉnh đoàn, lãnh đạo thượng cấp mà biết được sẽ phê bình Âu Dương Dương nàng không nhìn đại cục, chỉ biết xem xét lợi ích cục bộ nho nhỏ của mình. Nhưng nếu đi thì thật sự là bị người ta chọc dao vào người, một thành tích của tỉnh đoàn lại bị Giản Thuận Bình nghêng ngang cướp đi, chính mình còn phải đi đến chúc mừng thắng lợi của đối phương, đây không phải là quá ức hiếp người sao?
Nhưng Âu Dương Dương không đi thì vị phó bí thư nào sẽ đi thay? Tôn Trạch Hồng, Triệu Nguyên Cố hay là Vương Tử Quân?
Âu Dương Dương nhiều lần nghĩ qua ba cái tên kia, người thứ nhất bị loại bỏ là Vương Tử Quân. Vì Vương Tử Quân là người cho ra ý tưởng và thúc đẩy hạng mục xây dựng phát triển trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp, có thể nói nếu không có hắn thì căn bản sẽ không có thành tích này. Bây giờ phòng lao động thương binh xã hội tỉnh cướp đi hai chiến tích của hắn, nếu muốn để cho hắn bình tâm đi tiếp nhận sắp xếp của đối phương, rõ ràng là không thể. Lúc này nếu phái Vương Tử Quân đến tham gia nghi thức khai giảng của phòng lao động thương binh xã hội, đây không phải là chọc một dao vào vết thương lòng của Vương Tử Quân sao?
Nếu loại bỏ Vương Tử Quân thì chỉ còn lại Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố, nhưng hai người này cũng khó lựa chọn. Âu Dương Dương trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tuy không phải là chuyện gì lớn nhưng nó liên quan đến danh dự của tỉnh đoàn, các đồng chí có ý kiến gì không?
Tuy Âu Dương Dương nói là các đồng chí nhưng lại đưa mắt nhìn Tôn Trạch Hồng, rõ ràng là muốn hỏi vị phó bí thư xếp hàng đầu trong thành viên ban ngành tỉnh đoàn, càng là muốn Tôn Trạch Hồng đứng ra gánh vác chuyện lần này.
- Bí thư Âu Dương, chuyện này thật sự giống như đang trêu đùa chúng ta, vì vậy chúng ta cũng không cần tham gia. Nhưng nếu không tham gia thì người ta lại nghĩ tỉnh đoàn chúng ta sợ phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, hơn nữa cũng ảnh hưởng đến vấn đề danh dự, lãnh đạo tỉnh lại càng cho rằng chúng ta đang bực mình không chịu đi. Tôi cảm thấy hay là thế này: Nếu nói về nhân tuyển thì tôi nghĩ bí thư Âu Dương đều biết rõ, tôi là người xoa mắt không có hạt cát nào. Bây giờ tôi tràn đầy ý kiến với Giản Thuận Bình, tôi đi chỉ sợ đến lúc đo sẽ khó khống chế được tâm tình của mình, hai bên mà xích mích với nhau thì thật sự rất mất mặt.
Tôn Trạch Hồng thật sự rất xảo quyệt, hắn đã thấy Âu Dương Dương nhìn trúng mình, muốn mình đứng ra nhận việc, nhưng hắn thật sự không có hứng thú để đi tham gia sự kiện kia. Nếu hắn cố ý bày tỏ bộ dạng không muốn đi, như vậy sẽ là khong ủng hộ công tác của tỉnh đoàn, thế là hắn nói như vậy, chỉ nói sợ tạo nên hậu quả đặc biệt, thế là đạt được mục đích của mình. Cho dù Âu Dương Dương cố một bung lý do thì cũng chỉ có thể chôn giấu trong lòng mà thôi.
Âu Dương Dương chỉ cười lạnh với những lời của Tôn Trạch Hồng nhưng lại không có cách nào khác. Tôn Trạch Hồng đã nói như vậy, nếu mình còn ép đối phương đi, chẳng khác nào cho phép Tôn Trạch Hồng đến đó gây sự.
Tôn Trạch Hồng không thể đi, Triệu Nguyên Cố thì sao? Không đợi Triệu Nguyên Cố mở miệng thì Âu Dương Dương đã chuẩn bị gài sự việc lên đầu đối phương, bắt đối phương tiếp nhận. Nhưng đúng lúc này Vương Tử Quân lại cười nói:
- Bí thư Âu Dương, tôi cảm thấy bí thư Tôn nói đúng, chúng ta khẳng đinh phải đi. Nếu bí thư Tôn cảm thấy khó áp chế lửa giận khi gặp mặt Giản Thuận Bình, tôi thấy hay là để tôi đi, tôi đối với sự kiện này thì rất bình tĩnh.
Vương Tử Quân cười ha hả gấp sổ lại, hắn chủ động đứng ra gánh vác chuyện này, thứ nhất là muốn xem Giản Thuận Bình bày ra cục diện thế nào, thứ hai cũng không muốn vì sự việc này mà Triệu Nguyên Cố và Tôn Trạch Hồng nói ra nói vào. Hơn nữa hắn cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì là xấu.
Âu Dương Dương nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, nàng cũng không nói gì khác, chuyện này xem như được miễn cưỡng thông qua. Nhưng nếu so ra thì sự kiện Lưu Truyền Thụy đến tham gia hội nghị lại làm cho thành viên ban ngành tỉnh đoàn cảm thấy rất áp chế. Tuy sự việc đã được quyết định, cũng không có gì để thảo luận, nhưng phải phân công tiếp đãi như thế nào, hội nghị ra sao, tất cả cũng mất thời gian.
- Bí thư Tử Quân, anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Khi Vương Tử Quân đi ra phòng họp thì Âu Dương Dương khẽ lên tiếng gọi ngược lại.
Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Âu Dương Dương, hắn uống hai ly trà ngon của bí thư Âu Dương, lúc này Âu Dương Dương mới nói:
- Bí thư Vương, sự kiện hôm nay dù thế nào tôi cũng phải cảm ơn vì anh lấy lại thể diện cho cán bộ văn phòng tỉnh đoàn. Nhưng có một số việc tôi phải nhắc nhở anh, sau này nói gì cũng phải xem xét một chút, nói mạnh miệng thì rất sướng, thế nhưng như vậy sẽ bị đám người hữu tâm lợi dụng.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa lời nói của bí thư Âu Dương, nàng nói những lời này hướng về câu nói của mình với tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội. Tuy hắn đã thầm có tính toán, thế nhưng hắn vẫn gật đầu cảm tạ, vì Âu Dương Dương cũng đối xử rất tốt với mình.
Nói thêm vài câu với Âu Dương Dương thì Vương Tử Quân rời khỏi phòng, hắn quay về phòng làm việc của mình. Lúc này trong phòng có người đang chờ hắn, hắn vừa đi vào đã thấy Chúc Nghiêm Dương tiến lên đón chào.
Lần này Chúc Nghiêm Dương vẫn hỏi đến vấn đề điều động, hắn đã biết được sự việc khó thể nào sửa đổi được, thế cho nên hai ngày nay cũng thường chạy đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn muốn thừa dịp này để rời khỏi trường nghề thanh niên.
- Bí thư Vương, anh xử lý sự việc hôm nay thật sự làm cho người ta cảm thấy sảng khoái tâm hồn, tôi cũng cảm thấy rất vui sướng. Nhưng cũng mong anh hao tâm tổn trí một chút, nhanh chóng điều động tôi ra khỏi trường nghề thanh niên, nếu để cho trường nghề thanh niên rơi vào trong tay của phòng lao động thương binh xã hội, như vậy chúng tôi sẽ bị áp chế. Người nào khác thì tôi không biết, chứ ai cũng biết Chúc Nghiêm Dương tôi là ái tướng của ngài.
Chúc Nghiêm Dương vừa thấy mặt Vương Tử Quân thì dùng giọng rất lo lắng nói.
Chúc Nghiêm Dương trước nay tiếp xúc khá nhiều với Vương Tử Quân, thế cho nên hắn biết vị lãnh đạo này của mình dù là nói hay làm cũng cực kỳ hiền hòa. Vì vậy lúc này hắn lên tiếng cực kỳ thoải mái. Vương Tử Quân cũng khẽ gật đầu nói với Chúc Nghiêm Dương:
- Chuyện này để sau hãy nói.
Vương Tử Quân nói như vậy làm cho Chúc Nghiêm Dương ngây cả người, hắn không ngờ bây giờ bí thư Vương lại biểu hiện lập lờ nước đôi như vậy, không ngờ bây giờ chỉ còn kém lắc đầu từ chối mà thôi. Hắn thật sự không cam lòng, nhưng hắn nói thêm một lúc lâu mà không có hiệu quả. Vương Tử Quân mặc kệ hắn thích nói sao thì nói, biểu hiện vẫn là: "Để sau rồi nói!"
Đây là có chuyện gì? Bí thư Vương làm sao vậy? Chúc Nghiêm Dương rời khỏi phòng làm việc của bí thư Vương, trong lòng thật sự rất chán nản. Sau này hãy nói là có ý gì? Chẳng lẽ bí thư Vương có mánh khóe thông thiên, có thể lật ngược thế cờ?
Chúc Nghiêm Dương khẽ lắc đầu, thầm nghĩ mình chỉ đoán mò, chuyện này đã được hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh quyết định rồi, bí thư Vương sao có thể sửa lại được.
Đến chiều, phó bí thư tỉnh ủy Lưu Truyền Thụy cùng một vị phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy đi đến khu văn phòng tỉnh đoàn, Vương Tử Quân và Âu Dương Dương đi ra ngoài nghênh đón. Lúc này gương mặt Lưu Truyền Thụy đầy nụ cười, không những bắt tay thân thiết với Âu Dương Dương, còn ném lực tương tác đến người các cán bộ đi ra nghênh đón.
Vương Tử Quân là phó bí thư tỉnh đoàn, hắn tất nhiên sẽ có vinh hạnh được bắt tay với phó bí thư Lưu Truyền Thụy. Khi bí thư Lưu bắt tay với Vương Tử Quân thì thật sự cũng không nói gì, chỉ nói duy nhất một câu: "Tiểu Vương, rất tốt!", sau đó lãnh đạo hướng về phía Hoắc Tương Nhiễm ở bên cạnh Vương Tử Quân.
Dưới xu thế tiền hô hậu ủng của đám lãnh đạo tỉnh đoàn đi sát bên cạnh Lưu Truyền Thụy, phó bí thư Lưu được đưa vao trong phòng họp của tỉnh đoàn. Trong hội nghị, bí thư Lưu Truyền Thụy đã khẳng định công tác của tỉnh đoàn trong thời gian qua, cũng tiến hành khen ngợi các thành viên ban ngành tỉnh đoàn. Có thể nói trong thời gian một giờ tổ chức hội nghị, vị phó bí thư xếp hàng thứ ba ở tỉnh ủy cũng không nói ra nửa câu phê bình.
Khen ngợi vào lúc bình thường sẽ làm cho tất cả cán bộ tỉnh đoàn đều vui vẻ tiếp nhận, đối với bọn họ thì những lời khen của phó bí thư Lưu chính là sự khẳng định cao độ của tỉnh ủy với công tác của tỉnh đoàn. Nhưng Âu Dương Dương là lãnh đạo tỉnh đoàn, trong lòng nàng chợt nổi sóng như thủy triều, cực kỳ không bình tĩnh.
Nếu lãnh đạo đã khen ngợi hết lời như vậy thì anh cũng đừng quá tỏ ra vui sướng, vì khi anh được cho một quả táo ngọt thì nhất định sau đó thế nào cũng phải ăn một đòn đau. Vương Tử Quân không biết đã nghe ai nói câu này, thế nhưng trong lòng lại thầm suy đoán về động tác kế tiếp của Lưu Truyền Thụy.
"Có lẽ lại tiếp tục họp nữa!"
Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh hiện tại, hắn chợt búng ngón tay và thầm nghĩ như vậy.
Sự việc quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, Lưu Truyền Thụy mở hội nghị, sau đó lại tiếp tục tổ chức họp. Nhưng lúc này chỉ là một cuộc họp nhỏ, tham gia vào cuộc họp chỉ có các thành viên ban ngành tỉnh đoàn mà thôi.
Nếu so với một cuộc hội nghị lớn như vừa rồi, lúc này ở trong phòng họp nhỏ, gương mặt bí thư Lưu rất lạnh lẽo.
Bầu không khí trong phòng họp rất ngưng trọng, nhìn gương mặt khó chịu của Lưu Truyền Thụy, cũng không ai dám lên tiếng.
Sau khi uống một hớp trà, Lưu Truyền Thụy dùng ánh mắt dò xét nhìn khắp một lượt, cuối cùng mới trầm giọng nói:
- Bí thư Âu Dương, chị nói ra suy nghĩ của mình đi.
"Nói ra suy nghĩ của mình? Mình có gì để nói?"
Âu Dương Dương thầm suy nghĩ đến câu nói của bí thư Lưu Truyền Thụy, lúc này có bí thư Lưu ở đây, tôi nào dám nói ra suy nghĩ của mình.
- Bí thư Lưu, tôi...
Âu Dương Dương cố gắng áp chế tâm tình của mình, nàng rất muốn nói ra một vài lời hoan nghênh lãnh đạo, sau đó để cho các đồng chí vỗ tay nhiệt liệt đón chào, nhiệt liệt hoan nghênh bí thư Lưu. Thế nhưng những lời kia thật sự là lắm miệng nói thừa, nàng thật sự không nói nên lời.
Âu Dương Dương xem như hiểu về phó bí thư Lưu Truyền Thụy, biết rõ bí thư đã nói như vậy thì mình cũng nên thành thật chờ dạy bảo.
- Thế nào, không nói sao? Các người không phải có rất nhiều lời để nói với tỉnh ủy, với bí thư Nhiếp và với tôi sao? Bây giờ tôi đến, sao lại không nói? Bí thư Âu Dương, các người không phải cảm thấy cực kỳ uất ức sao? Như vậy thì cứ nói ra, để cho tôi nghe xem, rốt cuộc các người có bao nhiêu uất ức, như vậy cũng xem như phản ánh cho tỉnh ủy. Tôi không thích những người không nói thẳng mặt mà chỉ biết nói lung tung sau lưng.
Lưu Truyền Thụy vỗ tay lên bàn thật mạnh, lại lớn tiếng nói.
Lưu Truyền Thụy là một phó bí thư nắm công tác chính trị, lão vốn là một trong những vị lãnh đạo không giận mà uy, lúc này lão nổi giận không khỏi làm cho đám người Âu Dương Dương thật sự ngồi không yên. Cả đám dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn Lưu Truyền Thụy, những oán khí chất chứa trong lòng giống như đã tan biến sạch sẽ.
- Đại bí thư Âu Dương, bây giờ tôi đến hỏi chuyện các anh các chị, sao lại không nói?
Lưu Truyền Thụy nhìn qua Âu Dương Dương, lại tiếp tục hỏi.
Âu Dương Dương đứng lên nhưng không nói lời nào, giống như một học sinh tiểu học làm việc gì sai, đang cúi đầu nhận lỗi trước mặt giáo viên.
Bình thường Lưu Truyền Thụy rất thỏa mãn với những biểu hiện của cán bộ tỉnh đoàn, lão là một lãnh đạo nắm công tác cán bộ nhiều năm, tất nhiên cũng là một bác sĩ giỏi điều trị bệnh tình cho các đơn vị cán bộ. Không phải là tỉnh đoàn các người có uất ức sao? Tốt, tôi đến gõ lên đầu các anh, lại cho các anh một quả táo ngọt, dùng phương pháp cây gậy và củ cà rốt để làm dịu bầu không khí rối loạn lúc này.
Lưu Truyền Thụy nhìn bộ dạng cúi đầu của Âu Dương Dương, lão thầm nghĩ như vậy là đủ rồi. Khi lão cảm thấy tất cả nên xong việc, chuẩn bị tổng kết lại thì một âm thanh chợt vang lên:
- Bí thư Lưu, tôi có thể nói hai câu không? Lưu Truyền Thụy thật sự không ngờ có người lên tiếng vào lúc này, lão quay đầu nhìn, chợt thấy một vị cán bộ trẻ ngồi đó, hắn đang mỉm cười và giơ tay phải lên.
Lưu Truyền Thụy cũng không xa lạ tên cán bộ thanh niên kia. Lão là phó bí thư nắm công tác tổ chức, lão sẽ không quên tên của vị cán bộ cấp phó giám đốc sở trẻ tuổi nhất tỉnh. Có thể nói là lão có ấn tượng rất sâu với Vương Tử Quân, lão biết rõ đối phương trẻ tuổi nhưng lại có bản lĩnh kinh người, thủ đoạn không kém ai. Người này giao tranh với Dương Quân Tài, dù tất cả là thế nào thì Lưu Truyền Thụy cũng thấy rõ, nhưng lão lại cảm nhận được nguy hiểm của nó rất rõ ràng.
Sau khi Dương Quân Tài bị điều đi thì vấn đề đi hay ở của Vương Tử Quân rơi lên đầu Lưu Truyền Thụy, khi đó lão cũng không dám chống đẩy. Nhưng tên cán bộ thanh niên này không biết đã dùng thủ đoạn gì mà ép chủ tịch Hào phải tự mình đứng ra tranh thủ cho vị trí phó bí thư tỉnh đoàn.
Người này không phải một kẻ dễ dàng gì.
Trong đầu Lưu Truyền Thụy lóe lên đoạn phim về Vương Tử Quân, sau đó lão lại biểu hiện nở nụ cười nói:
- Bí thư Tử Quân, có gì cứ nói, hôm nay tôi đến để nghe các anh các chị lên tiếng.
- Cám ơn bí thư Lưu đã cho tôi cơ hội lên tiếng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với bí thư Lưu, sau đó hắn nhìn bí thư Âu Dương Dương rồi nói:
- Bí thư Lưu, anh thấy tôi nên đứng lên nói hay ngồi nói?
Vương Tử Quân nói như vậy tất nhiên Lưu Truyền Thụy sẽ hiểu, thế là lão nhìn thoáng qua Âu Dương Dương rồi tức giận nói:
- Anh cứ ngồi mà nói đi.
- Cám ơn bí thư Lưu.
Vương Tử Quân nói với Lưu Truyền Thụy rồi quay sang nói với bí thư Âu Dương Dương:
- Bí thư Âu Dương, bí thư Lưu cho tôi ngồi nói chuyện, mà chị là lãnh đạo của tôi lại phải đứng. Bây giờ bí thư Lưu áp dụng dân chủ, tôi cũng chỉ có thể nghe theo mà thôi.
Âu Dương Dương nghe lời nói gần như lưu manh vô lại của Vương Tử Quân, dù biết đây là trường hợp không thể cười, thế nhưng cũng không nhịn được phải nhếch miệng. Nàng biết rõ Vương Tử Quân làm như vậy chủ yếu là giải vây cho mình, thế là ném ánh mắt về phía Lưu Truyền Thụy.
Lưu Truyền Thụy nhìn bầu không khí mình cố gắng kiến tạo lại bị Vương Tử Quân kia nói vài câu đã thay đổi, thế là trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười. Thật lòng thì lão rất hâm mộ một nữ cán bộ như Âu Dương Dương, lúc này thấy nàng đưa mắt nhìn mình, thế là chỉ có thể phất tay cho nàng ngồi xuống.
- Bí thư Lưu, đối với chuyện này thì người làm kiểm điểm phải là tôi, nếu không phải tôi cho ra đề nghị kỳ lạ, không sáng lập trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp thì sẽ không để cho bí thư Âu Dương Dương và các vị phó bí thư ở đây chịu sự phê bình của lãnh đạo; tiếp theo, người cần phê bình là bí thư Âu Dương và các thành viên ban ngành, vì lúc đó tôi nóng đầu lên nghĩ ra một ý không hay, mọi người sao không ngăn cản, ngược lại còn cùng nhau đồng ý thúc đẩy? Như vậy thì tốt, thế là tạo ra một đống lớn phiền toái, nếu như chúng tôi không mò mẫm làm loạn, nào phải để cho lãnh đạo hao tâm tổn trì làm công tác tư tưởng cho chúng tôi?
Vương Tử Quân phê bình chính mình với thái độ rất thành khẩn, nhưng những lời này nếu suy xét cho kỹ, tìm hiểu hương vị bên trong, chắc chắn sẽ cho ra ý nghĩ khác.
Vương Tử Quân này nào có phải là làm kiểm điểm? Rõ ràng đang tô son điểm phấn cho ban ngành tỉnh đoàn. Lời nói của hắn có ý nghĩa quá rõ ràng, đó là bọn họ cho ra thành tích đậm nét đối với công tác thanh niên, không ngờ lại làm cho người ta phát bệnh đau mắt, bây giờ lại bị cờ lê đánh lên đầu.
Gương mặt Lưu Truyền Thụy tuy kéo ra rất căng nhưng nghe xong những lời của Vương Tử Quân thì trong lòng cũng có chút buồn cười, vẻ mặt chợt hòa hoãn hơn rất nhiều. Vì lão có chút thư giản nên cũng khó thể áp dụng cách thức kiểm điểm vừa rồi, thế là không khỏi dùng ngón tay chỉ vào Vương Tử Quân:
- Tốt, bí thư Vương, anh ngồi đây tự nói lời phê bình, nhưng rõ ràng là đang nói lời tán dương cho đơn vị mình, khoe khoang thành tích. Thế nào, làm ra được chút thành tích thì vểnh đuôi lên, không còn coi ai ra gì sao?
Lưu Truyền Thụy nói ra một câu như vậy làm cho bầu không khí chợt hòa hoãn đi rất nhiều. Âu Dương Dương biết lúc này mình cần đứng ra, thế là nàng lên tiếng:
- Bí thư Lưu, đúng như những gì ngài vừa nói, từ khi được thành lập đến bây giờ thì trường nghề thanh niên luôn chứa đựng biết bao tâm huyết của chúng tôi, có được cục diện như hôm nay, nói thật, chúng tôi xem nó như con mình. Phần cảm tinh này nếu không phải là người trong cuộc thì thật sự khó thể nào hiểu được.
Âu Dương Dương lên tiếng bằng giọng điệu cực kỳ chân tình:
- Nếu suy xét theo phương diện này thì chúng tôi không thể nào tránh khỏi sai lầm: Chúng tôi chỉ thấy được lợi ích trước mắt của đơn vị mình, không đưa mắt nhìn đến đại cục của tỉnh. Tôi xin đảm bảo với anh, sau này chúng tôi nhất định sẽ đào sâu tư tưởng, chăm chú phân tích vấn đề còn tồn tại, đảm bảo không tái xuất hiện những chuyện thế này.
- À, bí thư Âu Dương, những lời của chị thật sự nói đúng điểm quan trọng, có thể nhận thức như vậy cũng nói rõ mọi người đã phân biệt rõ vấn đề, điều này làm tôi rất vui mừng.
Lưu Truyền Thụy nói lời khẳng định với những lời tỏ thái độ của Âu Dương Dương, sau đó lão thay đổi chủ đề:
- Khi hạng mục dạy nghề và hướng nghệp cho đoàn viên thanh niên được thúc đẩy thì dù là bí thư Nhiếp hay các vị lãnh đạo tỉnh ủy khác cũng đều tán thành thành tích của tỉnh đoàn, đều cho rằng các anh chị đã làm ra một mở đầu tốt đẹp trong công tác với thanh niên công nhân không có việc làm, đã cho ra những cống hiến không nhỏ. Thậm chí sau khi phòng lao động thương binh xã hội đưa ra đề xuất, còn có lãnh đạo cho rằng có thể cho các anh chị nắm quyền chủ đạo trong công tác này.
- Các anh chị có ý kiến với tình huống hội nghị văn phòng khối chính quyền thông qua đề nghị của phòng lao động thương binh xã hội, đây rõ ràng cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng sự việc này xảy ra thì dù là tỉnh ủy hay chính quyền tỉnh cũng phải chăm chú suy xét, sở dĩ thông qua đề nghị của phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, cũng vì lãnh đạo khối chính quyền tỉnh cho rằng phòng lao động thương binh xã hội sẽ thích hợp triển khai mở rộng công tác kia hơn, mà không phải nói rằng đơn vị của các anh các chị không làm được...
Lưu Truyền Thụy nói, lời phê bình càng ít đi, càng có nhiều lời khen ngợi. Lão nói ra những suy nghĩ của lãnh đạo tỉnh, rõ ràng là nhắm vào phương hướng phát triển kinh tế, cố gắng cho ra cống hiến.
Vì có Vương Tử Quân lên tiếng chen ngang nên cuộc họp có bầu không khí rất tốt, Lưu Truyền Thụy muốn dùng phương pháp cây gậy và củ cà rốt nhưn cuối cùng chỉ còn lại củ cà rốt, chỉ còn lại những lời giữ thể diện cho tỉnh đoàn. Nhưng cuộc họp lần này chấm dứt cũng làm cho nhiều người ý thức được hạng mục dạy nghề và hướng nghiệp cho đoàn viên thanh niên đã về tay của phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, đây là sự thật khó thể thay đổi được.
Đám thành viên ban ngành tỉnh đoàn đưa tiễn Lưu Truyền Thụy với gương mặt và tinh thần rất tốt, nhưng không ai nói với ai một lời nào. Một lúc lâu sau Âu Dương Dương mới thở dài một hơi nói;
- Bí thư Tử Quân, ngày mai phòng lao động thương binh xã hội tỉnh sẽ tổ chức lễ khai giảng ở trường nghề thanh niên, anh đến tham gia là được.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Âu Dương Dương, hắn khẽ gật đầu.
Hoắc Tương Nhiễm nhìn Vương Tử Quân không nói lời nào, hắn chợt mở miệng:
- Bí thư Vương, không cần quá quan tâm, nếu không phải lãnh đạo coi trọng tư chất của phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, cũng không đến lượt Giản Thuận Bình kiêu ngạo như vậy.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Tử Quân, giọng nói đầy run rẩy.
- Đánh mày thì làm sao?
Lúc này Vu Trạch Chư thật sự thả lỏng, hắn liếc mắt nhìn tên kia, bộ dạng không chút nương tay.
- Tốt, ông sẽ đi tố cáo mày, còn mày nữa, chúng mày chờ đó cho tao.
Lúc này mặt tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội chợt thâm đen, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, hắn cũng không muốn tiếp tục gây sự. Hắn tức giận chỉ Vu Trạch Chư rồi nói lớn, sau đó cũng không quên chỉ tay vào Vương Tử Quân.
Vu Trạch Chư tuy bất cứ giá nào nhưng đối phương nói muốn tố cáo thì vẫn có chút kiêng kỵ, nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh, mặc kệ đối phương. Còn Vương Tử Quân thì chỉ lạnh lùng cười nói:
- Anh cứ đi mà tố cáo, nói đến tận chân trời cũng không có chứng cứ, dù sao cũng là mở miệng nói láo nói toét, nơi này không ai đánh anh cả.
- Anh nói gì?
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội chợ sững sờ, vừa rồi ro ràng mình bị đánh, đối phương sao lại không thừa nhận? Đây không phải là nói bậy nói bừa sao? Rõ ràng là tên này vừa rồi đã ra lệnh cho tên khốn kia đánh mình.
- Tôi nói không có ai đánh anh cả! Vu Trạch Chư, có phải vừa rồi anh đang báo cáo trong phòng làm việc của tôi không?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt không biểu cảm nhìn Vu Trạch Chư rồi nghiêm trang nói.
Vu Trạch Chư chợt sững sờ, sau đó hắn giống như ngầm hiểu ra được điều gì đó hắn liên tục gật đầu nói:
- Đúng, nãy giờ tôi báo cáo trong phòng làm việc của anh.
- Này, đồng chí, mọi người đều có công tác riêng, Vu Trạch Chư nãy giờ làm báo cáo với tôi, sao có thể đánh anh được?
Vương Tử Quân khẽ buông tay, sau đó dùng giọng vô tội nói.
Lúc này tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội đã tức giận xanh mặt, phổi muốn nổ tung. Hắn không ngờ đường đường là cơ quan tỉnh đoàn lại có loại người trợn mắt nói bậy như vậy, đây không phải là chơi xỏ lá sao? Hắn cảm nhận được cảm giác nóng bỏng trên mặt, thế là hận không thể đánh cho đối phương bò lăn bò càng.
- Các người cùng một cơ quan, người của cục công an cũng sẽ không nghe lời các người.
- Đúng, bọn họ không thể nào hoàn toàn nghe theo lời của chúng tôi, nhưng tôi cũng nhắc nhở anh, nếu so với một cán sự bình thường trong cơ quan như anh, lời nói của một vị cán bộ cấp phó giám đốc sở như tôi không đáng tin hơn sao?
Vương Tử Quân chậm rãi đi về phía tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội rồi lạnh giọng nói.
"Cán bộ cấp phó giám đốc sở? Tên kia còn trẻ như vậy, sao lại đến cấp phó sở rồi?"
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội chợt ngây cả người, hắn không biết trả lời sao cho phải.
- Anh đang cố ý gây rối ở cơ quan tỉnh đoàn, dù là anh xuất phát từ động cơ và mục đích gì đều làm nhiễu loạn trật tự của văn phòng tỉnh đoàn. Chưa nói anh tố cáo tôi, tôi còn phải tố cáo anh, kể cả phòng lao động thương binh xã hội của các anh, để xem Giản Thuận Bình làm một lãnh đạo như thế nào?
Giọng điệu của Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh, nhưng khoảnh khắc nà tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội đang cực kỳ điên khùng đã giống như môt quả cà héo rũ trong nắng.
Lúc này đầu óc tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội đã tỉnh táo trở lại, hắn chợt ý thức mình đứng ở địa bàn của người ta, nếu mình đi tố cáo cũng không có kết quả gì tốt. Dù sao mình chỉ là một cán bộ cấp phó khoa, nếu so sánh với cán bộ phó sở, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì đám người cục công an sẽ có khuynh hướng về cấp cao hơn. Đồng thời nếu tỉnh đoàn thật sự tố cáo lên lãnh đạo, dựa vào tính cách của trưởng phòng Giản thì mình sẽ chẳng có quả ngọt để ăn.
"Chẳng lẽ lần này đến đây để bị đánh như vậy sao?"
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội cảm thấy cực kỳ áp chế không cam lòng, lần này hắn đến tỉnh đoàn để đưa thiếp mời, đây chỉ là một việc nhỏ cực kỳ phổ thông. Nhưng Vu Trạch Chư thấy thiếp mời thì tỏ ra hờ hững làm hắn nổi nóng, vì thế hắn mới lấy cái cớ trương tùng niên sắp sát nhập vào phòng lao động thương binh xã hội để chọc giận và khiêu khích Vu Trạch Chư, thế cho nên mới xuất hiện tình huống phong ba vào lúc này.
- Bây giờ các người nhiều người, tôi cũng không nói gì hơn, nhưng nếu các người thật sự có bản lĩnh thì đến mà phân tranh cao thấp với trưởng phòng của tôi. Trường nghề thanh niên không phải là cơ cấu của tỉnh đoàn sao? Có giỏi thì làm sao cho nó không sát nhập vào phòng lao động thương binh xã hội chúng tôi.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội nhìn thoáng qua Vương Tử Quân và Tôn Trạch Hồng rồi lớn tiếng nói:
- Có giỏi thì chữa lại quyết định của hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh đi.
Đám cán bộ tỉnh đoàn thật sự cảm thấy rất thoải mái vì bí thư Vương đã ra tay áp chế tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội, nhưng lúc này lời nói của đối phương lại giống như kim châm vào trong lòng mọi người. Dù bọn họ có không thừa nhận thì sự việc này cũng đã phát sinh.
Âu Dương Dương đứng cách Vương Tử Quân không xa, lúc này khóe miệng của nàng khẽ run rẩy, rõ ràng người phụ nữ sắt cũng cực kỳ không dễ chịu. Nhưng dù không dễ chịu thì thế nào? Bây giờ hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh đã cho ra kết luận, dễ dàng thay đổi vậy sao?
Nhiếp Hạ Quân bên kia không có tin tức gì, nhưng phó bí thư Lưu Truyền Thụy nắm công tác thanh niên lại sắp đến mở hội nghị khen thưởng an ủi ở tỉnh đoàn, như vậy đã nói rõ một ý nghĩ: "Quyết định khen thưởng thành tích của tỉnh đoàn, đồng thời an ủi chút uất ức của tỉnh đoàn, tranh thủ cho các anh một quả táo ngọt. Sự kiện mà ngay cả Nhiếp Hạ Quân cũng không thể lật ngược lại, Âu Dương Dương nàng chỉ là bí thư tỉnh đoàn, có thể làm gì hơn?
Trong đầu Âu Dương Dương chợt lóe lên ý nghĩ, nhưng nàng chỉ cảm thấy rất khổ sở. Dù nàng luôn được xưng là người phụ nữ sắt, thế nhưng tình huống trước mắt lại làm cho nàng thật sự nghẹn lời, không thể nói ra bất kỳ một lời nào để phản bác lại.
- Bất cứ chuyện gì đều phải do lãnh đạo nghiên cứu rồi cho ra quyết định, anh cần phải mở to mắt của mình để nhìn cho rõ rồi hãy nói sau.
Vương Tử Quân nhìn mọi người đang trầm mặc, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh băng, sau đó hắn nhìn tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội rồi lạnh lùng nói.
- Kết quả là gì thì tôi sẽ chờ được xem, tôi cũng chờ được thấy bản lĩnh của tỉnh đoàn, để xem có làm ra trò trống gì không.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội lên tiếng rồi đi ra hành lang.
- Vu Trạch Chư, một đấm một tát rất hay, đã lấy lại thể diện cho tỉnh đoàn. Con bà nó, đám quỷ con của phòng lao động thương binh xã hội, phải cho một bài học như vậy mới nhớ đời được.
Vu Trạch Chư được đám nhân viên văn phòng của tỉnh đoàn vây quanh, một tên cán bộ có độ tuổi tương đồng với Vu Trạch Chư chợt cười ha hả nói.
- Đã nghiền, thật sự rất đã nghiền, nhưng nói thẳng ra thì cái tát sau đó mới sướng.
Một tên tiểu tử lên tiếng góp vui.
Đám người này đều là cán bộ thanh niên tiến vào công tác trong tỉnh đoàn, thế cho nên mở miệng nói chuyện cũng không kiêng kỵ nhiều.
Vu Trạch Chư nghe thấy người chung quanh nói về cái tát của mình, vẻ mặt hắn có chút đắc ý, hắn cười hì hì nói:
- Thật sự là như vậy, một cái tát kia có chỗ dựa là bí thư Vương, tôi cũng cảm thấy rất sướng tay.
- Các người chỉ thích đánh nhau, tôi thì cảm thấy lời nói của bí thư Vương là hay nhất.
- Các anh không để ý sao? Tiểu tử kia vừa nghe bí thư Vương nói, cảnh sát sẽ tin vào một cán bộ cấp phó sở hay một cán bộ cấp khoa? Thế là vẻ mặt hắn biến thành màu gan heo, ức hiếp người phải được như bí thư Vương, như vậy mới gọi là giỏi.
Một nữ nhân viên duy nhất trong đám người chợt vỗ tay rồi dùng giọng hì hì nói.
- Đúng, bí thư Vương nhấc tên kia lên khỏi mặt đất, đánh cho hắn không thể làm gì hơn là xám xịt chạy đi, con bà nó, để xem sau này còn tên khốn nào dám chạy đến tỉnh đoàn làm loạn nữa?
Mọi người nghị luận thật sự rất vui sướng, một tên nhân viên cao hứng còn nói:
- Bí thư Vương thật sự giống như chưa thấy có chuyện gì phát sinh, lại nói kết quả còn phải chờ xem, đây không phải là bí thư Vương cũng đã có biện pháp giữ lại trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp cho tỉnh đoàn chúng ta sao?
Mọi người đang bàn luận chợt trở nên trầm mặc, tuy bọn họ rất có lòng tin với bí thư Vương, thế nhưng nghĩ đến sự việc đã được hội nghị văn phòng khối chính quyền thông qua, nếu muốn thay đổi thì hầu như là khó tưởng.
- Thôi, chúng ta cũng đừng thảo luận về chuyện này nữa, mau tan tầm thôi, cũng không thiếu công tác cho chúng ta xử lý.
Một tên cán bộ có hơi lớn tuổi trầm giọng nói với mọi người.
Đám người Vu Trạch Chư cũng không còn hào hứng, nghe thấy nói như vậy thì cũng chuẩn bị đứng lên tản đi. Đúng lúc này cửa văn phòng được mở ra, thư ký Chung Địch Hồng của bí thư Âu Dương Dương đi vào bên trong.
- Chị Chung, lãnh đạo mở hội nghị đã lâu, không biết đã cho ra chỉ thị tinh thần gì mới không?
Cô gái vừa rồi lên tiếng có quan hệ không tệ với Chung Địch Hồng, khi thấy Chung Địch Hồng tiến vào thì không khỏi tiến lên nghênh đón.
Chung Địch Hồng nhìn thoáng qua cô nữ nhân viên của văn phòng tỉnh đoàn, sau đó nàng trầm giọng nói:
- Hội nghị còn đang tiến hành, mọi người cứ bận rộn công tác đi...
Tuy Chung Địch Hồng nói rất căng, nhưng đám cán bộ trẻ này rất quen thuộc với nàng, bọn họ nghĩ có lẽ đã có gì đó xảy ra. Thế là cả đám cũng không nhiều lời, bọn họ xoay người đi về phía vị trí của mình.
Lúc này một khu văn phòng rộng chỉ còn lại vài người Vu Trạch Chư, lúc này Vu Trạch Chư thấy mọi người đã đi gần hết thì không nhịn được nói:
- Địch Hồng, bí thư Vương không nói ra biện pháp nào hay với sự kiện kia sao?
Chung Địch Hồng cũng không có ý nghĩ giống như Vu Trạch Chư, nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn hắn, sau đó lại nhìn qua những người khác trong văn phòng tỉnh đoàn, lúc này mới nói:
- Có biện pháp nào hay hơn nữa? Cũng đã được thông qua hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh rồi, anh cảm thấy lãnh đạo của chúng ta sẽ làm được gì? Nhưng anh cũng nên cảm ơn bí thư Vương, may mà anh ấy lên tiếng giúp anh, nếu không thì theo ý của bí thư Tôn, phải xử lý anh, cho anh một bài học mới tốt.
Vu Trạch Chư khẽ gật đầu, sau đó lại thở dài nuối tiếc:
- Tôi còn tưởng bí thư Vương sẽ có ý gì hay, thì ra cũng chỉ là gắng gượng lên tiếng như vậy thôi.
- Không gắng gượng lên tiếng thì thế nào? Lúc đó phải nói sao bây giờ?
Chung Địch Hồng há miệng, đây rõ ràng là một cô gái khá chanh chua. Sau khi nghe Vu Trạch Chư nói như vậy thì nàng cũng lên tiếng như súng máy.
- Tôi cũng không còn gì để nói.
Thấy sự lợi hại của Chung Địch Hồng thì Vu Trạch Chư nào dám tiếp tục ở lại ứng chiến? Hắn vọi vàng treo cờ trắng đầu hàng.
Chung Địch Hồng tỏ ra vui vẻ vì mình giành được chiến thắng, nàng dùng ánh mắt có chút quyến rũ nhìn Vu Trạch Chư, sau đó khẽ cười nói:
- Như anh mà có gì để nói chứ? Đúng rồi, hội nghị hôm nay sẽ kết thúc hơi muộn, anh không cần chờ tôi, tôi còn phải ở lại một lúc nữa. Bí thư Âu Dương cần tôi cầm ít đồ.
Chung Địch Hồng nói rồi hấp tấp chạy ra khỏi văn phòng tỉnh đoàn.
Khi đi vào phòng họp thì Chung Địch Hồng biến thành một thư ký chuyên nghiệp, nàng rón rén đi đến ngồi xuống sau lưng Âu Dương Dương, sau đó mở sổ, tiếp tục làm công tác thư ký hội nghị.
Lúc này Tôn Trạch Hồng đang phát biểu, chợt nghe thấy hắn nghiêm trang nói:
- Bí thư Âu Dương, tôi cảm thấy tỉnh đoàn phải là nơi có quy tắc kỷ luật, dù là lãnh đạo hay cán bộ thì hành vi và cử chỉ phải cực kỳ chú ý, tuyệt đối không vì thể diện mà mở miệng bậy bạ, đặc biệt là ở trước mặt các đồng chí cấp dưới, càng không nên như thế.
- Nói nếu làm được thì tốt, nhưng nếu nói mà không làm được thì căn bản là một hành vi cực đoan không chịu trách nhiệm với tỉnh đoàn, với chính mình.
Tôn Trạch Hồng dù không chĩa đầu mâu vào một người nào rõ ràng, nhưng ngay cả Chung Địch Hồng vừa mới đi vào cũng biết bí thư Tôn Trạch Hồng đang nói đến ai. Ánh mắt của nàng nhìn qua gương mặt không chút biến đổi của bí thư Âu Dương, sau đó lại nhìn qua đối tượng bị nhắc đến.
Chung Địch Hồng thấy Vương Tử Quân vẫn bình tĩnh ung dung ngồi nơi đó, căn bản giống như không nghe được lời nói mang tính trêu chọc của Tôn Trạch Hồng.
Bí thư Vương thật sự là quá giỏi áp chế cảm giác, lúc nà thậm chí còn không thèm lên tiếng biện minh cho mình. Điều này thật sự là khó tưởng, căn bản không giống như một người vừa rồi đã lên tiếng sai Vu Trạch Chư đánh người. Chung Địch Hồng nhìn gương mặt anh tuấn của Vương Tử Quân, nàng không khỏi nhớ đến một lời đánh giá của cán bộ cơ quan bên ngoài với khối tỉnh đoàn, đó là trong các vị phó bí thư thì bí thư Vương là có bản lĩnh nhất. Bí thư Vương không những làm việc quyết đoán mạnh mẽ, còn là tồn tại mà đám người Tôn Trạch Hồng căn bản không thể nào so sánh được.
Khi Chung Địch Hồng đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên cảm thấy bí thư Vương đang ngồi nghiêm chỉnh trừng mắt nhìn mình, trong mắt thật sự có chút ý nghĩ nghịch ngợm. Khoảnh khắc này Chung Địch Hồng nghĩ mình nhìn lầm, nàng vô thức dụi mắt, sau đó nhìn sang Vương Tử Quân, phát hiện bí thư Vương vẫn ngồi đó bất động như núi, cực kỳ nghiêm túc.
Vương Tử Quân nhìn Chung Địch Hồng, trong lòng thầm nghĩ cô thư ký Chung kia sao lại giống như một con cá vàng như vậy? Trong lòng hắn sinh ra chút ý nghĩ xấu xa, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Tôn Trạch Hồng. Vừa rồi Tôn Trạch Hồng chậm rãi lên tiếng, hắn biết đối phương nói đến ai, thế nhưng lúc này hắn lại khinh thường biện luận với đối phương.
Tôn Trạch Hồng hôm nay bị một tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội chỉ thẳng mặt chửi mắng mà không làm gì được, rõ ràng là quá mất mặt, hơn nữa tình huống đó diễn ra trước mắt bao người, thật sự làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu. Vương Tử Quân lại là người đứng ra giải quyết êm ấm, thế là trở thành đối tượng đố kỵ của Tôn Trạch Hồng.
- Bí thư Tôn, anh nói cũng đúng, thế nhưng cây tranh nhau lớp vỏ, người giành nhau một hơi, tình cảnh lúc đó nói gì cũng có thể được. Tình thế lúc đó là thế nào thì ai cũng hiểu rõ ràng, sau này cần chú ý một chút là được.
Âu Dương Dương đặt bút xuống rồi chặn đứng đề tài của Tôn Trạch Hồng.
Tôn Trạch Hồng tuy không cam lòng nhưng Âu Dương Dương đã lên tiếng quyết định, hắn cũng không nói gì thêm. Âu Dương Dương là lãnh đạo đứng đầu và cho ra định luận, nếu hắn tiếp tục lên tiếng quấy rầy thì rõ ràng là khiêu chiến quyền uy của lãnh đạo. Hơn nữa bây giờ hắn còn chưa đủ thực lực để khiêu chiến với nàng.
Âu Dương Dương nói như vậy rõ ràng có ý thiên vị Vương Tử Quân, nhưng có một điều mà mọi người biết rõ: Trước đó ai cũng nghĩ rằng Âu Dương Dương sẽ không tin những lời nịnh hót của Vương Tử Quân, bọn họ vốn đang có một ảo giác rất đẹp, thế nhưng bây giờ lời ra khỏi miệng Âu Dương Dương, đã đánh vỡ tất cả ảo tưởng của bọn họ.
- Bí thư Âu Dương, chị xem nên giải quyết chuyện này thế nào?
Hoắc Tương Nhiễm cầm một tấm thiệp đỏ hồng trong tay, hắn quăng ra trên bàn hội nghị rồi trầm giọng hỏi.
Đám lãnh đạo tỉnh đoàn tất nhiên đều thầm hiểu nội dung của tấm thiệp màu đỏ kia là gì, dù bọn họ có lảng tránh đến mức độ nào thì cũng không thể không phải đối diện với sự thật.
Có nên đi hay không? Nếu như đi thì cho ai đi thì hay? Âu Dương Dương nhìn tấm thiệp đỏ mà vuốt vuốt mái tóc của mình, thật sự khó thể nào bày tỏ ý kiến.
Dựa theo ý tưởng của Âu Dương Dương thì chắc chắn là không đi, nhưng nếu không đi thì như vậy sẽ mất thể diện của tỉnh đoàn, lãnh đạo thượng cấp mà biết được sẽ phê bình Âu Dương Dương nàng không nhìn đại cục, chỉ biết xem xét lợi ích cục bộ nho nhỏ của mình. Nhưng nếu đi thì thật sự là bị người ta chọc dao vào người, một thành tích của tỉnh đoàn lại bị Giản Thuận Bình nghêng ngang cướp đi, chính mình còn phải đi đến chúc mừng thắng lợi của đối phương, đây không phải là quá ức hiếp người sao?
Nhưng Âu Dương Dương không đi thì vị phó bí thư nào sẽ đi thay? Tôn Trạch Hồng, Triệu Nguyên Cố hay là Vương Tử Quân?
Âu Dương Dương nhiều lần nghĩ qua ba cái tên kia, người thứ nhất bị loại bỏ là Vương Tử Quân. Vì Vương Tử Quân là người cho ra ý tưởng và thúc đẩy hạng mục xây dựng phát triển trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp, có thể nói nếu không có hắn thì căn bản sẽ không có thành tích này. Bây giờ phòng lao động thương binh xã hội tỉnh cướp đi hai chiến tích của hắn, nếu muốn để cho hắn bình tâm đi tiếp nhận sắp xếp của đối phương, rõ ràng là không thể. Lúc này nếu phái Vương Tử Quân đến tham gia nghi thức khai giảng của phòng lao động thương binh xã hội, đây không phải là chọc một dao vào vết thương lòng của Vương Tử Quân sao?
Nếu loại bỏ Vương Tử Quân thì chỉ còn lại Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố, nhưng hai người này cũng khó lựa chọn. Âu Dương Dương trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tuy không phải là chuyện gì lớn nhưng nó liên quan đến danh dự của tỉnh đoàn, các đồng chí có ý kiến gì không?
Tuy Âu Dương Dương nói là các đồng chí nhưng lại đưa mắt nhìn Tôn Trạch Hồng, rõ ràng là muốn hỏi vị phó bí thư xếp hàng đầu trong thành viên ban ngành tỉnh đoàn, càng là muốn Tôn Trạch Hồng đứng ra gánh vác chuyện lần này.
- Bí thư Âu Dương, chuyện này thật sự giống như đang trêu đùa chúng ta, vì vậy chúng ta cũng không cần tham gia. Nhưng nếu không tham gia thì người ta lại nghĩ tỉnh đoàn chúng ta sợ phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, hơn nữa cũng ảnh hưởng đến vấn đề danh dự, lãnh đạo tỉnh lại càng cho rằng chúng ta đang bực mình không chịu đi. Tôi cảm thấy hay là thế này: Nếu nói về nhân tuyển thì tôi nghĩ bí thư Âu Dương đều biết rõ, tôi là người xoa mắt không có hạt cát nào. Bây giờ tôi tràn đầy ý kiến với Giản Thuận Bình, tôi đi chỉ sợ đến lúc đo sẽ khó khống chế được tâm tình của mình, hai bên mà xích mích với nhau thì thật sự rất mất mặt.
Tôn Trạch Hồng thật sự rất xảo quyệt, hắn đã thấy Âu Dương Dương nhìn trúng mình, muốn mình đứng ra nhận việc, nhưng hắn thật sự không có hứng thú để đi tham gia sự kiện kia. Nếu hắn cố ý bày tỏ bộ dạng không muốn đi, như vậy sẽ là khong ủng hộ công tác của tỉnh đoàn, thế là hắn nói như vậy, chỉ nói sợ tạo nên hậu quả đặc biệt, thế là đạt được mục đích của mình. Cho dù Âu Dương Dương cố một bung lý do thì cũng chỉ có thể chôn giấu trong lòng mà thôi.
Âu Dương Dương chỉ cười lạnh với những lời của Tôn Trạch Hồng nhưng lại không có cách nào khác. Tôn Trạch Hồng đã nói như vậy, nếu mình còn ép đối phương đi, chẳng khác nào cho phép Tôn Trạch Hồng đến đó gây sự.
Tôn Trạch Hồng không thể đi, Triệu Nguyên Cố thì sao? Không đợi Triệu Nguyên Cố mở miệng thì Âu Dương Dương đã chuẩn bị gài sự việc lên đầu đối phương, bắt đối phương tiếp nhận. Nhưng đúng lúc này Vương Tử Quân lại cười nói:
- Bí thư Âu Dương, tôi cảm thấy bí thư Tôn nói đúng, chúng ta khẳng đinh phải đi. Nếu bí thư Tôn cảm thấy khó áp chế lửa giận khi gặp mặt Giản Thuận Bình, tôi thấy hay là để tôi đi, tôi đối với sự kiện này thì rất bình tĩnh.
Vương Tử Quân cười ha hả gấp sổ lại, hắn chủ động đứng ra gánh vác chuyện này, thứ nhất là muốn xem Giản Thuận Bình bày ra cục diện thế nào, thứ hai cũng không muốn vì sự việc này mà Triệu Nguyên Cố và Tôn Trạch Hồng nói ra nói vào. Hơn nữa hắn cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì là xấu.
Âu Dương Dương nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, nàng cũng không nói gì khác, chuyện này xem như được miễn cưỡng thông qua. Nhưng nếu so ra thì sự kiện Lưu Truyền Thụy đến tham gia hội nghị lại làm cho thành viên ban ngành tỉnh đoàn cảm thấy rất áp chế. Tuy sự việc đã được quyết định, cũng không có gì để thảo luận, nhưng phải phân công tiếp đãi như thế nào, hội nghị ra sao, tất cả cũng mất thời gian.
- Bí thư Tử Quân, anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Khi Vương Tử Quân đi ra phòng họp thì Âu Dương Dương khẽ lên tiếng gọi ngược lại.
Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Âu Dương Dương, hắn uống hai ly trà ngon của bí thư Âu Dương, lúc này Âu Dương Dương mới nói:
- Bí thư Vương, sự kiện hôm nay dù thế nào tôi cũng phải cảm ơn vì anh lấy lại thể diện cho cán bộ văn phòng tỉnh đoàn. Nhưng có một số việc tôi phải nhắc nhở anh, sau này nói gì cũng phải xem xét một chút, nói mạnh miệng thì rất sướng, thế nhưng như vậy sẽ bị đám người hữu tâm lợi dụng.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa lời nói của bí thư Âu Dương, nàng nói những lời này hướng về câu nói của mình với tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội. Tuy hắn đã thầm có tính toán, thế nhưng hắn vẫn gật đầu cảm tạ, vì Âu Dương Dương cũng đối xử rất tốt với mình.
Nói thêm vài câu với Âu Dương Dương thì Vương Tử Quân rời khỏi phòng, hắn quay về phòng làm việc của mình. Lúc này trong phòng có người đang chờ hắn, hắn vừa đi vào đã thấy Chúc Nghiêm Dương tiến lên đón chào.
Lần này Chúc Nghiêm Dương vẫn hỏi đến vấn đề điều động, hắn đã biết được sự việc khó thể nào sửa đổi được, thế cho nên hai ngày nay cũng thường chạy đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn muốn thừa dịp này để rời khỏi trường nghề thanh niên.
- Bí thư Vương, anh xử lý sự việc hôm nay thật sự làm cho người ta cảm thấy sảng khoái tâm hồn, tôi cũng cảm thấy rất vui sướng. Nhưng cũng mong anh hao tâm tổn trí một chút, nhanh chóng điều động tôi ra khỏi trường nghề thanh niên, nếu để cho trường nghề thanh niên rơi vào trong tay của phòng lao động thương binh xã hội, như vậy chúng tôi sẽ bị áp chế. Người nào khác thì tôi không biết, chứ ai cũng biết Chúc Nghiêm Dương tôi là ái tướng của ngài.
Chúc Nghiêm Dương vừa thấy mặt Vương Tử Quân thì dùng giọng rất lo lắng nói.
Chúc Nghiêm Dương trước nay tiếp xúc khá nhiều với Vương Tử Quân, thế cho nên hắn biết vị lãnh đạo này của mình dù là nói hay làm cũng cực kỳ hiền hòa. Vì vậy lúc này hắn lên tiếng cực kỳ thoải mái. Vương Tử Quân cũng khẽ gật đầu nói với Chúc Nghiêm Dương:
- Chuyện này để sau hãy nói.
Vương Tử Quân nói như vậy làm cho Chúc Nghiêm Dương ngây cả người, hắn không ngờ bây giờ bí thư Vương lại biểu hiện lập lờ nước đôi như vậy, không ngờ bây giờ chỉ còn kém lắc đầu từ chối mà thôi. Hắn thật sự không cam lòng, nhưng hắn nói thêm một lúc lâu mà không có hiệu quả. Vương Tử Quân mặc kệ hắn thích nói sao thì nói, biểu hiện vẫn là: "Để sau rồi nói!"
Đây là có chuyện gì? Bí thư Vương làm sao vậy? Chúc Nghiêm Dương rời khỏi phòng làm việc của bí thư Vương, trong lòng thật sự rất chán nản. Sau này hãy nói là có ý gì? Chẳng lẽ bí thư Vương có mánh khóe thông thiên, có thể lật ngược thế cờ?
Chúc Nghiêm Dương khẽ lắc đầu, thầm nghĩ mình chỉ đoán mò, chuyện này đã được hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh quyết định rồi, bí thư Vương sao có thể sửa lại được.
Đến chiều, phó bí thư tỉnh ủy Lưu Truyền Thụy cùng một vị phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy đi đến khu văn phòng tỉnh đoàn, Vương Tử Quân và Âu Dương Dương đi ra ngoài nghênh đón. Lúc này gương mặt Lưu Truyền Thụy đầy nụ cười, không những bắt tay thân thiết với Âu Dương Dương, còn ném lực tương tác đến người các cán bộ đi ra nghênh đón.
Vương Tử Quân là phó bí thư tỉnh đoàn, hắn tất nhiên sẽ có vinh hạnh được bắt tay với phó bí thư Lưu Truyền Thụy. Khi bí thư Lưu bắt tay với Vương Tử Quân thì thật sự cũng không nói gì, chỉ nói duy nhất một câu: "Tiểu Vương, rất tốt!", sau đó lãnh đạo hướng về phía Hoắc Tương Nhiễm ở bên cạnh Vương Tử Quân.
Dưới xu thế tiền hô hậu ủng của đám lãnh đạo tỉnh đoàn đi sát bên cạnh Lưu Truyền Thụy, phó bí thư Lưu được đưa vao trong phòng họp của tỉnh đoàn. Trong hội nghị, bí thư Lưu Truyền Thụy đã khẳng định công tác của tỉnh đoàn trong thời gian qua, cũng tiến hành khen ngợi các thành viên ban ngành tỉnh đoàn. Có thể nói trong thời gian một giờ tổ chức hội nghị, vị phó bí thư xếp hàng thứ ba ở tỉnh ủy cũng không nói ra nửa câu phê bình.
Khen ngợi vào lúc bình thường sẽ làm cho tất cả cán bộ tỉnh đoàn đều vui vẻ tiếp nhận, đối với bọn họ thì những lời khen của phó bí thư Lưu chính là sự khẳng định cao độ của tỉnh ủy với công tác của tỉnh đoàn. Nhưng Âu Dương Dương là lãnh đạo tỉnh đoàn, trong lòng nàng chợt nổi sóng như thủy triều, cực kỳ không bình tĩnh.
Nếu lãnh đạo đã khen ngợi hết lời như vậy thì anh cũng đừng quá tỏ ra vui sướng, vì khi anh được cho một quả táo ngọt thì nhất định sau đó thế nào cũng phải ăn một đòn đau. Vương Tử Quân không biết đã nghe ai nói câu này, thế nhưng trong lòng lại thầm suy đoán về động tác kế tiếp của Lưu Truyền Thụy.
"Có lẽ lại tiếp tục họp nữa!"
Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh hiện tại, hắn chợt búng ngón tay và thầm nghĩ như vậy.
Sự việc quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, Lưu Truyền Thụy mở hội nghị, sau đó lại tiếp tục tổ chức họp. Nhưng lúc này chỉ là một cuộc họp nhỏ, tham gia vào cuộc họp chỉ có các thành viên ban ngành tỉnh đoàn mà thôi.
Nếu so với một cuộc hội nghị lớn như vừa rồi, lúc này ở trong phòng họp nhỏ, gương mặt bí thư Lưu rất lạnh lẽo.
Bầu không khí trong phòng họp rất ngưng trọng, nhìn gương mặt khó chịu của Lưu Truyền Thụy, cũng không ai dám lên tiếng.
Sau khi uống một hớp trà, Lưu Truyền Thụy dùng ánh mắt dò xét nhìn khắp một lượt, cuối cùng mới trầm giọng nói:
- Bí thư Âu Dương, chị nói ra suy nghĩ của mình đi.
"Nói ra suy nghĩ của mình? Mình có gì để nói?"
Âu Dương Dương thầm suy nghĩ đến câu nói của bí thư Lưu Truyền Thụy, lúc này có bí thư Lưu ở đây, tôi nào dám nói ra suy nghĩ của mình.
- Bí thư Lưu, tôi...
Âu Dương Dương cố gắng áp chế tâm tình của mình, nàng rất muốn nói ra một vài lời hoan nghênh lãnh đạo, sau đó để cho các đồng chí vỗ tay nhiệt liệt đón chào, nhiệt liệt hoan nghênh bí thư Lưu. Thế nhưng những lời kia thật sự là lắm miệng nói thừa, nàng thật sự không nói nên lời.
Âu Dương Dương xem như hiểu về phó bí thư Lưu Truyền Thụy, biết rõ bí thư đã nói như vậy thì mình cũng nên thành thật chờ dạy bảo.
- Thế nào, không nói sao? Các người không phải có rất nhiều lời để nói với tỉnh ủy, với bí thư Nhiếp và với tôi sao? Bây giờ tôi đến, sao lại không nói? Bí thư Âu Dương, các người không phải cảm thấy cực kỳ uất ức sao? Như vậy thì cứ nói ra, để cho tôi nghe xem, rốt cuộc các người có bao nhiêu uất ức, như vậy cũng xem như phản ánh cho tỉnh ủy. Tôi không thích những người không nói thẳng mặt mà chỉ biết nói lung tung sau lưng.
Lưu Truyền Thụy vỗ tay lên bàn thật mạnh, lại lớn tiếng nói.
Lưu Truyền Thụy là một phó bí thư nắm công tác chính trị, lão vốn là một trong những vị lãnh đạo không giận mà uy, lúc này lão nổi giận không khỏi làm cho đám người Âu Dương Dương thật sự ngồi không yên. Cả đám dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn Lưu Truyền Thụy, những oán khí chất chứa trong lòng giống như đã tan biến sạch sẽ.
- Đại bí thư Âu Dương, bây giờ tôi đến hỏi chuyện các anh các chị, sao lại không nói?
Lưu Truyền Thụy nhìn qua Âu Dương Dương, lại tiếp tục hỏi.
Âu Dương Dương đứng lên nhưng không nói lời nào, giống như một học sinh tiểu học làm việc gì sai, đang cúi đầu nhận lỗi trước mặt giáo viên.
Bình thường Lưu Truyền Thụy rất thỏa mãn với những biểu hiện của cán bộ tỉnh đoàn, lão là một lãnh đạo nắm công tác cán bộ nhiều năm, tất nhiên cũng là một bác sĩ giỏi điều trị bệnh tình cho các đơn vị cán bộ. Không phải là tỉnh đoàn các người có uất ức sao? Tốt, tôi đến gõ lên đầu các anh, lại cho các anh một quả táo ngọt, dùng phương pháp cây gậy và củ cà rốt để làm dịu bầu không khí rối loạn lúc này.
Lưu Truyền Thụy nhìn bộ dạng cúi đầu của Âu Dương Dương, lão thầm nghĩ như vậy là đủ rồi. Khi lão cảm thấy tất cả nên xong việc, chuẩn bị tổng kết lại thì một âm thanh chợt vang lên:
- Bí thư Lưu, tôi có thể nói hai câu không? Lưu Truyền Thụy thật sự không ngờ có người lên tiếng vào lúc này, lão quay đầu nhìn, chợt thấy một vị cán bộ trẻ ngồi đó, hắn đang mỉm cười và giơ tay phải lên.
Lưu Truyền Thụy cũng không xa lạ tên cán bộ thanh niên kia. Lão là phó bí thư nắm công tác tổ chức, lão sẽ không quên tên của vị cán bộ cấp phó giám đốc sở trẻ tuổi nhất tỉnh. Có thể nói là lão có ấn tượng rất sâu với Vương Tử Quân, lão biết rõ đối phương trẻ tuổi nhưng lại có bản lĩnh kinh người, thủ đoạn không kém ai. Người này giao tranh với Dương Quân Tài, dù tất cả là thế nào thì Lưu Truyền Thụy cũng thấy rõ, nhưng lão lại cảm nhận được nguy hiểm của nó rất rõ ràng.
Sau khi Dương Quân Tài bị điều đi thì vấn đề đi hay ở của Vương Tử Quân rơi lên đầu Lưu Truyền Thụy, khi đó lão cũng không dám chống đẩy. Nhưng tên cán bộ thanh niên này không biết đã dùng thủ đoạn gì mà ép chủ tịch Hào phải tự mình đứng ra tranh thủ cho vị trí phó bí thư tỉnh đoàn.
Người này không phải một kẻ dễ dàng gì.
Trong đầu Lưu Truyền Thụy lóe lên đoạn phim về Vương Tử Quân, sau đó lão lại biểu hiện nở nụ cười nói:
- Bí thư Tử Quân, có gì cứ nói, hôm nay tôi đến để nghe các anh các chị lên tiếng.
- Cám ơn bí thư Lưu đã cho tôi cơ hội lên tiếng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với bí thư Lưu, sau đó hắn nhìn bí thư Âu Dương Dương rồi nói:
- Bí thư Lưu, anh thấy tôi nên đứng lên nói hay ngồi nói?
Vương Tử Quân nói như vậy tất nhiên Lưu Truyền Thụy sẽ hiểu, thế là lão nhìn thoáng qua Âu Dương Dương rồi tức giận nói:
- Anh cứ ngồi mà nói đi.
- Cám ơn bí thư Lưu.
Vương Tử Quân nói với Lưu Truyền Thụy rồi quay sang nói với bí thư Âu Dương Dương:
- Bí thư Âu Dương, bí thư Lưu cho tôi ngồi nói chuyện, mà chị là lãnh đạo của tôi lại phải đứng. Bây giờ bí thư Lưu áp dụng dân chủ, tôi cũng chỉ có thể nghe theo mà thôi.
Âu Dương Dương nghe lời nói gần như lưu manh vô lại của Vương Tử Quân, dù biết đây là trường hợp không thể cười, thế nhưng cũng không nhịn được phải nhếch miệng. Nàng biết rõ Vương Tử Quân làm như vậy chủ yếu là giải vây cho mình, thế là ném ánh mắt về phía Lưu Truyền Thụy.
Lưu Truyền Thụy nhìn bầu không khí mình cố gắng kiến tạo lại bị Vương Tử Quân kia nói vài câu đã thay đổi, thế là trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười. Thật lòng thì lão rất hâm mộ một nữ cán bộ như Âu Dương Dương, lúc này thấy nàng đưa mắt nhìn mình, thế là chỉ có thể phất tay cho nàng ngồi xuống.
- Bí thư Lưu, đối với chuyện này thì người làm kiểm điểm phải là tôi, nếu không phải tôi cho ra đề nghị kỳ lạ, không sáng lập trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp thì sẽ không để cho bí thư Âu Dương Dương và các vị phó bí thư ở đây chịu sự phê bình của lãnh đạo; tiếp theo, người cần phê bình là bí thư Âu Dương và các thành viên ban ngành, vì lúc đó tôi nóng đầu lên nghĩ ra một ý không hay, mọi người sao không ngăn cản, ngược lại còn cùng nhau đồng ý thúc đẩy? Như vậy thì tốt, thế là tạo ra một đống lớn phiền toái, nếu như chúng tôi không mò mẫm làm loạn, nào phải để cho lãnh đạo hao tâm tổn trì làm công tác tư tưởng cho chúng tôi?
Vương Tử Quân phê bình chính mình với thái độ rất thành khẩn, nhưng những lời này nếu suy xét cho kỹ, tìm hiểu hương vị bên trong, chắc chắn sẽ cho ra ý nghĩ khác.
Vương Tử Quân này nào có phải là làm kiểm điểm? Rõ ràng đang tô son điểm phấn cho ban ngành tỉnh đoàn. Lời nói của hắn có ý nghĩa quá rõ ràng, đó là bọn họ cho ra thành tích đậm nét đối với công tác thanh niên, không ngờ lại làm cho người ta phát bệnh đau mắt, bây giờ lại bị cờ lê đánh lên đầu.
Gương mặt Lưu Truyền Thụy tuy kéo ra rất căng nhưng nghe xong những lời của Vương Tử Quân thì trong lòng cũng có chút buồn cười, vẻ mặt chợt hòa hoãn hơn rất nhiều. Vì lão có chút thư giản nên cũng khó thể áp dụng cách thức kiểm điểm vừa rồi, thế là không khỏi dùng ngón tay chỉ vào Vương Tử Quân:
- Tốt, bí thư Vương, anh ngồi đây tự nói lời phê bình, nhưng rõ ràng là đang nói lời tán dương cho đơn vị mình, khoe khoang thành tích. Thế nào, làm ra được chút thành tích thì vểnh đuôi lên, không còn coi ai ra gì sao?
Lưu Truyền Thụy nói ra một câu như vậy làm cho bầu không khí chợt hòa hoãn đi rất nhiều. Âu Dương Dương biết lúc này mình cần đứng ra, thế là nàng lên tiếng:
- Bí thư Lưu, đúng như những gì ngài vừa nói, từ khi được thành lập đến bây giờ thì trường nghề thanh niên luôn chứa đựng biết bao tâm huyết của chúng tôi, có được cục diện như hôm nay, nói thật, chúng tôi xem nó như con mình. Phần cảm tinh này nếu không phải là người trong cuộc thì thật sự khó thể nào hiểu được.
Âu Dương Dương lên tiếng bằng giọng điệu cực kỳ chân tình:
- Nếu suy xét theo phương diện này thì chúng tôi không thể nào tránh khỏi sai lầm: Chúng tôi chỉ thấy được lợi ích trước mắt của đơn vị mình, không đưa mắt nhìn đến đại cục của tỉnh. Tôi xin đảm bảo với anh, sau này chúng tôi nhất định sẽ đào sâu tư tưởng, chăm chú phân tích vấn đề còn tồn tại, đảm bảo không tái xuất hiện những chuyện thế này.
- À, bí thư Âu Dương, những lời của chị thật sự nói đúng điểm quan trọng, có thể nhận thức như vậy cũng nói rõ mọi người đã phân biệt rõ vấn đề, điều này làm tôi rất vui mừng.
Lưu Truyền Thụy nói lời khẳng định với những lời tỏ thái độ của Âu Dương Dương, sau đó lão thay đổi chủ đề:
- Khi hạng mục dạy nghề và hướng nghệp cho đoàn viên thanh niên được thúc đẩy thì dù là bí thư Nhiếp hay các vị lãnh đạo tỉnh ủy khác cũng đều tán thành thành tích của tỉnh đoàn, đều cho rằng các anh chị đã làm ra một mở đầu tốt đẹp trong công tác với thanh niên công nhân không có việc làm, đã cho ra những cống hiến không nhỏ. Thậm chí sau khi phòng lao động thương binh xã hội đưa ra đề xuất, còn có lãnh đạo cho rằng có thể cho các anh chị nắm quyền chủ đạo trong công tác này.
- Các anh chị có ý kiến với tình huống hội nghị văn phòng khối chính quyền thông qua đề nghị của phòng lao động thương binh xã hội, đây rõ ràng cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng sự việc này xảy ra thì dù là tỉnh ủy hay chính quyền tỉnh cũng phải chăm chú suy xét, sở dĩ thông qua đề nghị của phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, cũng vì lãnh đạo khối chính quyền tỉnh cho rằng phòng lao động thương binh xã hội sẽ thích hợp triển khai mở rộng công tác kia hơn, mà không phải nói rằng đơn vị của các anh các chị không làm được...
Lưu Truyền Thụy nói, lời phê bình càng ít đi, càng có nhiều lời khen ngợi. Lão nói ra những suy nghĩ của lãnh đạo tỉnh, rõ ràng là nhắm vào phương hướng phát triển kinh tế, cố gắng cho ra cống hiến.
Vì có Vương Tử Quân lên tiếng chen ngang nên cuộc họp có bầu không khí rất tốt, Lưu Truyền Thụy muốn dùng phương pháp cây gậy và củ cà rốt nhưn cuối cùng chỉ còn lại củ cà rốt, chỉ còn lại những lời giữ thể diện cho tỉnh đoàn. Nhưng cuộc họp lần này chấm dứt cũng làm cho nhiều người ý thức được hạng mục dạy nghề và hướng nghiệp cho đoàn viên thanh niên đã về tay của phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, đây là sự thật khó thể thay đổi được.
Đám thành viên ban ngành tỉnh đoàn đưa tiễn Lưu Truyền Thụy với gương mặt và tinh thần rất tốt, nhưng không ai nói với ai một lời nào. Một lúc lâu sau Âu Dương Dương mới thở dài một hơi nói;
- Bí thư Tử Quân, ngày mai phòng lao động thương binh xã hội tỉnh sẽ tổ chức lễ khai giảng ở trường nghề thanh niên, anh đến tham gia là được.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Âu Dương Dương, hắn khẽ gật đầu.
Hoắc Tương Nhiễm nhìn Vương Tử Quân không nói lời nào, hắn chợt mở miệng:
- Bí thư Vương, không cần quá quan tâm, nếu không phải lãnh đạo coi trọng tư chất của phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, cũng không đến lượt Giản Thuận Bình kiêu ngạo như vậy.
/1843
|