Lâm Thụ Cường hiểu rõ trợ thủ của mình là người thế nào, vì vậy luôn có đề phòng. Bây giờ mình phải chạy ra ngoài, phải rơi vào tình huống bất đắc dĩ, không ngờ tên khốn kia ở lại thì nhanh chóng chui vào chỗ trống.
Nếu như mình hoàn thành nhiệm vụ khảo sát lần này, như vậy mỗi ngày phải tốn biết bao nhiêu nước miếng, mệt mỏi miệng đắng lưỡi khô, kết quả là vị trí không gì thay đổi, chẳng có gì khá hơn. Lâm Thụ Cường thầm suy xét các hậu quả có thể phát sinh, thế là trong lòng khó chịu như mèo cào.
- Hừ, tranh thủ thời gian gõ cửa đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?
Lâm Thụ Cường thấy bộ dạng thờ ơ của Tiểu Tả, thế là hắn không nhịn được phải lên tiếng.
- Chủ nhiệm Lâm, nhà này không cần khảo sát, vì nhà hàng xóm ở bên dưới có nói gia chủ đã nhập viện, còn đang ở trong bệnh viện.
Tiểu Tả nói đến đây thì thở dài nói:
- Con bà nó, thật sự là Diêm Vương không chê quỷ gầy, người này vừa mất việc lại sinh bệnh, lấy đâu ra tiền mà thuốc men?
Lời nói của Tiểu Tả làm cho Lâm Thụ Cường khẽ động, hắn giống như nghĩ đến vấn đề gì đó, nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên đã nhanh chóng biến mất. Hắn vỗ vỗ đầu, thật sự không tìm ra được ý nghĩ nào khác, thế là đứng ngây người nửa phút mới đi theo Tiểu Tả đến một căn hộ khác.
Hơn một giờ trôi qua, cuối cùng Lâm Thụ Cường mới thăm viếng xong tất cả các hộ gia đình trú ngụ ở hành lang này. Hắn cảm thấy cổ họng của mình nhanh chóng bốc khói, cũng không phải là đám công nhân không rót nước cho hắn, căn bản là hắn nhìn ly nước dính đầy dầu mỡ mà thật sự không dám uống, chỉ thấy buồn nôn mà thôi.
Ít nhất cũng phải cho ra một lon nước giải khát chứ? Lâm Thụ Cường thầm oán hận một câu như vậy, sau đó hắn nhanh chóng bước xuống lầu.
Khi bọn họ xuống lầu thì vừa vặn gặp một cô gái cột tóc đuôi ngựa. Cô gái này có chút tiều tụy nhưng vẻ thanh xuân bừng bừng sức sống lạ khó thể che giấu được.
Hạ Quang Khải thấy cô gái thì trên mặt lộ ra chút áy náy, hắn vội vàng dùng giọng ân cần hỏi:
- Dung Dung, mẹ cháu thế nào rồi, đã khá hơn chưa?
- Đã khá hơn rồi, cám ơn bác Hạ đã quan tâm.
Cô gái thấy Hạ Quang Khải thì vội vàng đáp, sau đó nàng có chút do dự, sau đó cố lấy hết dũng khí nhìn Hạ Quang Khải nói:
- Bác Hạ, tiền thuốc men của mẹ cháu, bác xem, khi nào thì có thể...
Vẻ mặt Hạ Quang Khải thật sự có chút khó khăn, nhưng lúc này hắn đối mặt với Dung Dung thì cũng không đành lòng:
- Dung Dung, cháu cũng biết tình huống trong nhà máy rồi đấy, bác Hạ cũng không có biện pháp nào khác.
Dung Dung cũng không nói thêm điều gì, nàng rất thất vọng, nước mắt cũng không khỏi chảy tràn trên mặt.
Hạ Quang Khải nhìn vẻ đáng thương của Dung Dung, hắn khẽ thở dài một hơi thạt nặng nề, sau đó đưa tay vào túi lấy vài chục đồng nhét cả vào tay Dung Dung:
- Bác Hạ năng lực có hạn, chỉ có chút tiền thế này, cháu cầm lấy mua vài món ngon cho mẹ bồi dưỡng.
Dung Dung nhìn Hạ Quang Khải đưa tiền đến thì lắc đầu, sau đó rụt tay về, nói gì cũng không chịu nhận tiền của Hạ Quang Khải.
Lâm Thụ Cường nhìn cô gái có vẻ ngoài mềm yếu nhưng trong lòng kiên cường trước mặt, trong lòng cũng có chút cảm khái, nhưng vẻ cảm khái trong mắt đã nhanh chóng biến mất, một ý nghĩ khác lạ lại bùng lên trong lòng.
- Giám đốc Hạ, cô gái này làm sao vậy?
Lâm Thụ Cường trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói với Hạ Quang Khải.
Hạ Quang Khải đưa tiền nhưng Dung Dung sống chết cũng không nhận, lúc này hắn nghe thấy Lâm Thụ Cường hỏi thì tranh thủ trả lời:
- Nha đầu này tên là Dung Dung, mẹ của nó là một nhân công trong xưởng, bây giờ bị bệnh thì khó thể tìm đâu ra được tiền thuốc men.
Hạ Quang Khải nói đến đây thì cắn răng dùng giọng thỉnh cầu nói:
- Chủ nhiệm Lâm, anh xem tỉnh đoàn có thể trợ giúp một chút được không? Tốt xấu gì gì nhà máy in của chúng tôi cũng là xí nghiệp trực thuộc tỉnh đoàn, đoàn thanh niên tỉnh chính là mẹ đẻ của chúng tôi, bây giờ cũng nên lo lắng cho con cháu đang khổ sở đói kém một chút.
Dung Dung nghe xong lời nói của Hạ Quang Khải thì hai mắt tràn đầy hy vọng, nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Thụ Cường, chờ đợi đối phương lên tiếng.
Nếu như không phải đang vui vẻ vì ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu thì sợ rằng Lâm Thụ Cường dù thế nào cũng phải dạy bảo cho Hạ Quang Khải về cái tội dám ném ra một vấn đề quá khó khăn cho mình. Nhưng lúc này trong lòng hắn có ý đồ, hắn cũng không muốn làm như vậy. Ngược lại hắn còn cảm thấy vui vẻ vì lời đề nghị liều lĩnh của Hạ Quang Khải, rõ ràng là mình đang ngủ gật thì rõ người đưa gối đến kê đầu.
Lâm Thụ Cường nghĩ đến đây thì thở dài một hơi nói:
- Giám đốc Hạ, tôi thật sự rất đồng tình với tình huống anh vừa phản ánh, cũng cố tình muốn giúp đỡ một chút, nhưng tôi cũng bất đắc dĩ vì không đủ lực. Tôi là một chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn, nhìn qua thì có vẻ là rất có quyền, thực chất nói đến tiền thì tôi cũng chẳng thể chen vào.
Lâm Thụ Cường nói có thật có giả, nhưng lúc này dù là Hạ Quang Khải hay Dung Dung cũng đều phải rửa tai lắng nghe.
- Chủ nhiệm Lâm, tôi đã biết ngài nhiều năm, anh là người quen mặt mềm lòng, ai mà không biết anh là tâm phúc bên cạnh bí thư Âu Dương? Anh nói một câu thật sự bằng người khác nói mười câu, hôm nay tôi lên tiếng cho cô gái này, xem như ngài bỏ ra chút lực tìm chút tiền phí chữa bệnh cho mẹ của nó.
Lâm Thụ Cường nhìn lướt qua Hạ Quang Khải, sau đó ánh mắt rơi lên mặt Dung Dung. Hắn thở dài nặng nề rồi dùng giọng không thể làm gì được nói:
- Nói ra thì cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng tôi cũng có chỗ khó của mình. Giám đốc Hạ không biết đấy thôi, có một vị phó bí thư Vương vừa đến nhận chức ở tỉnh đoàn, chuyện nhà máy in đều do anh ấy phụ trách, tôi cũng không thể nói cho rõ với bí thư Vương được.
- Ý của anh là ngoài bí thư Vương gật đầu thì sẽ không còn biện pháp nào khác sao?
Hạ Quang Khải tất nhiên biết rõ bí thư Vương là ai, cũng biết vì sao Lâm Thụ Cường lại đi đến nơi này cùng mình khảo sát công nhân nhà máy in, đó là vì bí thư Vương tự mình chỉ điểm Lâm Thụ Cường. Nhưng sự việc đã đến nước này thì hắn vẫn không từ bỏ ý định.
Lâm Thụ Cường không nói gì thêm, hắn đưa mắt nhìn Tiểu Tả, sau đó chớp mắt vài cái để ra hiệu.
Khi thấy ánh mắt ra hiệu của Lâm Thụ Cường thì Tiểu Tả thầm hiểu vấn đề, trong lòng tuy có chút không vui vì mình phải đứng ra phối hợp, thế nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của Lâm Thụ Cường thì hắn cũng vẫn phải gắng gượng lên tiếng:
- Cũng không phải không có cách, chỉ là điều này phải xem các vị có chịu áp dụng phương án trả bất cứ cái giá nào không. Trước tiên tôi hỏi các anh, lãnh đạo sợ nhất là cái gì? Sợ nhất là các anh kêu oan vượt cấp, bây giờ đang thực hiện phương án một phiếu phủ quyết, phía dưới làm ầm ĩ thì lãnh đạo sẽ ngồi không yên. Bây giờ tỉnh đoàn vì sao phái chúng tôi đi điều tra, không phải vì sợ các vị tiếp tục biểu tình và đi kêu oan gây phiền sao? Không phải để chúng tôi làm các vị thêm an tâm sao?
Tiểu Tả lên tiếng làm cho hai mắt Hạ Quang Khải chợt sáng ngời, lúc này Dung Dung cũng mím chặt miệng, nàng khẽ cắng răng lại với nhau.
- Ôi, sao cậu lại nói trắng ra như vậy?
Lâm Thụ Cường vỗ vào vai Tiểu Tả rồi dùng giọng trách cứ nói:
- Cậu xem, cậu là nhân viên công tác của tỉnh đoàn, cậu cần phải bảo trì hành động nhất trí với ý chỉ của lãnh đạo, cậu nói như vậy thì còn ra gì? Nhiệm vụ của chúng ta còn rất nặng, đi thôi, đi thôi, nên tranh thủ thời gian tiếp tục công tác.
Hai người Lâm Thụ Cường kẻ đấm người xoa, sau đó cùng nhau đi xuống bên dưới. Hạ Quang Khải dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn hai người Lâm Thụ Cường, sau đó lại nhìn Dung Dung rồi dùng giọng không đành lòng an ủi:
- Dung Dung, cháu đừng quá nôn nóng, để chú quay về nghĩ biện pháp xem thế nào.
Khi Hạ Quang Khải rời đi thì hành lang vắng lặng như tờ, Dung Dung đứng ở đầu cầu thang mà cảm thấy cơ thể giống như đang dần hư thoát. Nhưng một câu nói vừa rồi của Tiểu Tả thật sự còn văng vẳng bên tai của nàng, trong lòng có một âm thanh đang khuyến khích nàng: Đi, mình nhất đinh phải tranh thủ tiền thuốc men cho mẹ.
Dung Dung đột nhiên kinh hoảng vì ý nghĩ của mình, nàng chợt đứng sững sờ, cũng không nhớ là mình đã về đến nhà. Khi nàng đang thầm kiêu ngạo vì cũng có lúc mình là trụ cột trong nhà thì tiếng bước chân khẽ vang lên từ đầu cầu thang.
Dung Dung nghe thấy tiếng bước chân vang lên thì trong lòng khẽ động, nàng định đi lên lầu nhưng không tự chủ được phải dừng lại nhìn xuống bên dưới bằng ánh mắt chờ mong.
Là hắn, khi hình bóng kia trùng hợp với hình bóng mà Dung Dung đang chờ đợi thì trái tim chợt đập rộn lên. Vài ngày nay nàng luôn muốn gặp hắn, càng nghĩ rằng gặp hắn sẽ nói những gì, nhưng hôm nay thật sự gặp mặt thì nàng lại cảm thấy miệng lưỡi khô cứng, thật sự không thể mở miệng.
Vương Tử Quân cũng không biết có người đang chờ mình, hắn cất bước lên lầu mà trong lòng luôn nghĩ về tình huống của nhà máy in, cũng không quan tâm đến những thứ khác ở chung quanh. Đúng lúc hắn định mở cửa phòng, chợt thấy có người đang nhìn mình.
- Dung Dung, sao em lại ở chỗ này?
Vương Tử Quân thấy bộ dạng tiều tụy của Dung Dung, thế là hắn không nhịn được phải trầm giọng kêu lên.
Nghe được âm thanh của Vương Tử Quân thì Dung Dung cảm thấy khoảnh khắc này toàn thân mình được thả lỏng, nàng khẽ dùng tay vuốt tóc mình, sau đó khẽ nói:
- Chú...Đại ca, chào anh!
Vương Tử Quân nhìn một cô gái tràn đầy thanh xuân lại biến thành bộ dạng như vậy, thế là thầm thở dài một hơi. Con cái nhà nghèo thường phải làm việc kham khổ, rất biết nghe lời, nhưng trong đó lại mang theo nhiều phần bất đắc dĩ.
- Dung Dung, bệnh tình của mẹ em đã khá hơn chưa?
Vương Tử Quân nở nụ cười với Dung Dung rồi khẽ hỏi.
- Đã khá hơn rồi, cám ơn chú...Đại ca.
Dung Dung vẫn khá bối rối trong cách xưng hô với Vương Tử Quân.
Dung Dung cúi đầu ngượng ngùng làm cho Vương Tử Quân sinh ra chút cảm giác không đành lòng, hắn đi về phía trước vài bước, sau đó vỗ vỗ lên đầu cô gái rồi nói:
- Dung Dung, cũng đừng gò bó như vậy, anh họ Vương, cứ gọi anh Vương là được.
- Vâng, anh Vương, cám ơn anh đã cứu mẹ em, bác sĩ nói chỉ cần chậm trễ không cứu chữa kịp thời, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Dung Dung khã dần khôi phục lại như thường, nàng dùng giọng trong trẻo nói với Vương Tử Quân.
- Bà con xa không bằng láng giềng gần, có khó khăn thì giúp đỡ nhau một chút, đây là việc nên làm.
Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ nói.
Đối mặt với sự hời hợt của Vương Tử Quân thì Dung Dung rất muốn nói thêm vài lời cảm ơn chân thành, thế nhưng nàng cũng không biết nói thế nào cho tốt, ngay cả bàn chân cũng muốn chạy đi không nghe lời nàng. Nàng chợt ngẩng đầu lên rồi thẹn thùng nói:
- Anh Vương, em phải về nấu cơm cho mẹ.
Vương Tử Quân cười cười, hắn khẽ gật đầu, lúc hắn mở cửa phòng chuẩn bị đi vào bên trong thì nghe thấy Dung Dung hô lên:
- Anh Vương, tiền anh cho mượn để chữa bệnh cho mẹ, sau này em sẽ trả cho anh.
Vương Tử Quân nghe thấy Dung Dung nói như vậy thì xoay người lại nhìn, nhưng nha đầu kia đã đi lên lầu.
"Có lẽ mình nên nghĩ biện pháp gì đó giúp đỡ hai mẹ con nhà này!'
Vương Tử Quân nhìn Dung Dung vội vàng đi lên lầu mà trong lòng có chút khổ sở, cô bé này chính trực như vậy thì rất tốt, thế nhưng nàng cũng không thể nào chịu được gánh nặng, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy trong lòng cay cay khó chịu.
Vương Tử Quân đều cố gắng tìm biện pháp giải quyết vấn đề nghỉ việc của công nhân nhà máy in, hắn cho Lâm Thụ Cường đi điều tra khảo sát với mục đích chính là tìm đúng bệnh để hốt thuốc, nhanh chóng giải quyết vấn đề của các công nhân đang nghỉ việc.
Những công nhân nghỉ việc này đều không có nghề nghiệp gì khác, chính thức thao tác sẽ thêm khó khăn. Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn khẽ bấm số điện thoại của Tần Hồng Cẩm.
Giọng nói của Tần Hồng Cẩm vẫn dịu dàng như nước, bây giờ mỗi lần gọi điện thoại với nàng thì Vương Tử Quân đều có thể nghe được âm thanh làm cho mình khẽ run lên như vậy. Nhưng từ sau khi hắn kết hôn với Mạc Tiểu Bắc thì số lần Tần Hồng Cẩm quay về thành phố Giang Thị ngày càng ít hơn.
- Chồng, nhớ đến em rồi sao?
Khi thấy Vương Tử Quân ở bên kia không lên tiếng thì Tần Hồng Cẩm càng trở nên dịu dàng hơn.
- Đúng vậy, rất nhớ em, đáng tiếc là em không nhớ anh.
Tần Hồng Cẩm chợt cười khanh khách, sau đó nói tiếp:
- Chồng, anh sao lại như vậy? Có người cũ thì bắt người cũ khóc, bài hát này sao anh lại quên đi rồi?
Vương Tử Quân nghe thấy Tần Hồng Cẩm có chút thương cảm, thế là hắn nhanh chóng thay đổi chủ đề. Sau khi bàn luận về tình huống phát triển của tập đoàn Quân Thành, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Hồng Cẩm, chúng ta có thể sắp xếp việc làm ở thành phố Sơn Viên này không?
- Chồng, nếu như có người muốn làm việc, chắc chắn sẽ có công việc, chỉ cần có năng lực, dù muốn vị trí tổng giám đốc thì em cũng nhường lại...
Tần Hồng Cẩm nói đến đây thì hơi lên giọng.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu vì sao Tần Hồng Cẩm thất thố như vậy, xem ra nàng đang có chút ghen tị. Hắn nghĩ đến bộ dạng ghen tị của nàng, thế là trong lòng chợt sinh ra cảm giác thành tựu, ôi, có vài người phụ nữ xem mình là mặt trời chứ?
Vương Tử Quân đi đến ban công rồi khẽ cười một tiếng nói:
- Này, có phải em đang ghen không? Em nghĩ đi đâu rồi vậy? Anh nói về công nhân nhà máy in thuộc hệ thống của tỉnh đoàn, lúc này nhà máy in đóng cửa, công nhân không có cơm ăn, anh là phó bí thư dù gì cũng phải lo lắng đến chén cơm cho bọn họ chứ?
- Khanh khách, ai ghen tị chứ? Anh nghĩ rằng em cũng có lòng dạ hẹp hòi như mình sao?
Tần Hồng Cẩm khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Trung tâm điện máy mà chúng ta liên hợp đầu tư với Trương Thiên Tâm đang cần tuyển người, một trăm người không là vấn đề.
Một trăm người rõ ràng là có thể giải quyết được chuyện khẩn cấp, Vương Tử Quân nghe vậy thì thầm cảm thấy vui mừng, tất nhiên sẽ nói những lời đầy tình cảm với Tần Hồng Cẩm ở phía bên kia. Tuy cách xa nhau nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng hòa ái của nàng.
Hơn hai mươi phút sau thì hai người mới lưu luyến cúp điện thoại, nhưng khi tắt máy thì Tần Hồng Cẩm dùng giọng dịu dàng nói một câu, đó là chủ nhật này sẽ đến thành phố Sơn Viên khảo sát tình hình đầu tư.
Khi Vương Tử Quân đang vui vì tìm ra được đường ra cho những công nhân đang thất nghiệp, một đôi bàn tay nhỏ bé gầy yếu bắt đầu gõ lên cánh cửa màu đỏ bên ngoài. Hành động gõ cửa đối với nhiều người thì rất đơn giản, thế nhưng lúc này lại rất khó khăn đối với nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn mang theo vài phần không yên, lại có thêm chút kiên định, bàn tay nhỏ bé khẽ run. Nhưng dưới tình huống này thì nàng cũng kiên định với hành vi của mình, thế là bàn tay gõ mạnh lên cánh cửa làm vang lên những âm thanh khô khốc.
- Két!
Tiếng mở cửa vang lên, cửa mở ra, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi thò đầu ra, khi thấy người đứng trước cửa nhà mình là Dung Dung thì trên mặt chợt xuất hiện nụ cười sáng lạn.
- Dung Dung à, cháu ăn cơm chưa? Chưa thì vào nhà đi, cô vừa mới nấu cơm xong.
Người phụ nữ này nói rồi cũng không chờ Dung Dung từ chối mà kéo vào trong nhà. Căn hộ này cũng cùng một kiểu như của bí thư Vương, thế nhưng nhà bọn họ có sáu bảy miệng ăn nên thật sự là chen chúc không chịu nổi. Lúc này cả nhà đang dùng cơm, Dung Dung đi vào thì cả đám người đứng lên mời dùng cơm.
- Cám ơn ông Bôi, cháu đã ăn cơm rồi.
Dung Dung dùng giọng lễ phép xin miễn.
- Dung Dung, cháu rõ ràng quá khách sáo, ăn rồi thì không ăn thêm chút nữa sao? Đến đây, nha đầu này, đừng coi ông là người ngoài, ngồi xuống đi.
Ông lão không khỏi kéo Dung Dung đang phân trần đến, sau đó ép người xuống bên cạnh bàn gỗ.
- Đúng vậy, chị Dung Dung, ăn cơm với chúng em cho vui.
Một đứa bé kháu khỉnh khỏe mạnh cũng đi đến ôm lấy Dung Dung, không cho nàng đi.
Dung Dung từ chối vài lần, cũng không ăn cơm, ông Bôi hỏi vài câu về chuyện học tập của nàng, sau đó hỏi về tình huống của mẹ nàng. Sau khi nghe nói vài ngày nữa mẹ nàng có thể xuất viện thì ông Bôi tỏ ra rất vui.
Dung Dung vài lần há miệng muốn nói, nhưng mỗi lần há miệng thì lại nhanh chóng khép lại.
- Đại Thịnh, cậu đưa bốn trăm đồng dưới gối đến đây cho tôi.
Ông Bôi nói thêm hai câu với Dung Dung, sau đó nói với người đàn ông chủ nhà.
- Vâng.
Người đàn ông lên tiếng, sau đó nhanh chóng đi vào trong nhà. Dung Dung nhìn động tác của hai người thì hiểu rõ vấn đề, nàng nhanh chóng chặn lại:
- Ông Bôi, chú Bôi, cháu không phải đến để vay tiền.
- Dung Dung, nha đầu này đúng là...Cầm lấy đi, đến chỗ ông còn khách khí làm gì? Nhà nào mà chẳng có lúc rơi vào hoàn cảnh khốn khó? Có chuyện xảy ra thì mọi người cùng giúp một tay, như vậy cũng sẽ vượt qua thời điểm khó khăn.
Ông Bôi kéo tay Dung Dung, sau đó nhận tiền từ trong tay con trai đặt vào trong tay nàng.
Dung Dung chợt cảm thấy run run, nước mắt cũng giống như sắp rơi xuống, tất cả uất ức trong những ngày qua giống như bùng nổ. Nhưng nàng vẫn áp chế được cảm xúc của mình, nàng dùng giọng kiên định nói:
- Ông Bôi, cháu thật sự không phải đến vay tiền, mẹ cháu đã có đủ tiền trị bệnh, cháu đến tìm ngài chỉ là muốn thương lượng một chuyện...
- Chuyện gì vậy? Cháu nói để ông xem thế nào.
Ông Bôi nhìn bộ dạng nghiêm túc của Dung Dung, thế là đặt tiền lên bàn rồi dùng ánh măt ôn hòa nhìn Dung Dung.
Dung Dung nhìn bộ dạng ân cần của cả nhà ông Bôi, nàng hít vào một hơi thật sâu rồi dứt khoát nói:
- Ông Bôi, cháu đến chủ yếu là muốn giúp mẹ tìm chút tiền thuốc men.
- Tìm tiền thuốc men? Tìm thế nào?
Ông Bôi ngây người, sau đó nhịn không được phải hỏi.
- Ông, tiền thuốc của mẹ cháu đều do anh Vương ở lầu ba bỏ ra, tuy anh ấy nói không cần trả gấp nhưng cháu thật sự không muốn thiếu nợ của người ta. Hôm nay cháu nghe nói tiền thuốc của mẹ cháu có thể được chi trả, vì vậy mới đến tìm ông.
Dung Dung nói làm cho cả Bôi gia cảm thấy rất tò mò, ông Bôi càng tỏ ra kinh dị:
- Dung Dung, ai nói với cháu?
- Là một chú công nhân viên chức ở chỗ này.
Dung Dung suy nghĩ một chút rồi khẽ trả lời.
- Vậy bây giờ làm sao?
Ông Bôi trầm ngâm một chút, sau đó giọng điệu trở nên có chút nghiêm túc.
Lúc này Dung Dung giống như đã hoàn toàn trưởng thành:
- Cháu chuẩn bị đi đến cổng khối chính quyền tỉnh, chỉ cần chúng ta đi đông, tạo ra hiệu ứng lớn, như vậy lãnh đạo chỗ đó nhất định sẽ chi trả tiền thuốc men cho mẹ cháu.
Ông Bôi nghe và hiểu ý nghĩa lời nói của Dung Dung, lão đưa mắt nhìn vẻ mặt kiên định của nàng, lại nhìn về phía con mình rồi nói:
- Dung Dung nói đúng, chỉ cần tìm được đúng người, chuyện trợ giúp tiền thuốc men cho mẹ con bé không phải là việc khó. Thế này đi, sáng mai để chú Đại Thịnh đi với cháu.
- Đại Thịnh, chút nữa cậu đến nhà truyền lời cho nhóm Nhị Truyền, nói bọn họ ngày mai đừng đi đâu, chúng ta theo Dung Dung lên khối chính quyền tỉnh, để xem có thể may mắn gặp mặt lãnh đạo quản sự để tìm tiền thuốc men cho mẹ Dung Dung hay không.
- Vâng!
Đại Thịnh vốn đã sớm tức giận ngất trời, bây giờ nghe thấy bố phân phó như vậy thì lập tức đứng lên, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Lúc này Dung Dung cũng muốn đứng lên đi ra ngoài, lại bị ông Bôi giữ lấy:
- Dung Dung, tất cả cứ để cho Đại Thịnh xử lý, cháu ở lại nói chuyện với ông một chút.
Dung Dung ở lại nói chuyện với ông Bôi một giờ, sau đó nàng mới quay lại nhà mình. Lúc nàng về nhà thì Đại Thịnh còn chưa về, nhưng một người hàng xóm nói sự việc đã thương lượng xong, sáng mai bọn họ sẽ đến chặn cổng khối chính quyền tỉnh.
Khi Dung Dung lên giường đi ngủ, trong một gian phòng đầy ánh sáng đèn huỳnh quang, Lâm Thụ Cường nhìn Hạ Quang Khải rồi cười lên ha hả.
- Có phải thật không?
Lâm Thụ Cường nhìn Hạ Quang Khải đưa điện thoại sang, sau đó lên tiếng hỏi.
Những ngày qua Hạ Quang Khải rất nịnh bợ Lâm Thụ Cường, dù sao thì hắn cũng muốn mượn quan hệ của Lâm Thụ Cường để sắp xếp cho mình một vị trí ở tỉnh đoàn. Tuy không nhất định là cơ quan ban ngành, thế nhưng sắp xếp vào một đơn vị tốt thì không khó gì. Lúc này nghe thấy Lâm Thụ Cường đặt câu hỏi thì hắn khẽ nói:
- Một người thân của tôi gọi điện thoại đến, nói là người của nhà máy in sắp đi lên khối chính quyền tỉnh kêu oan.
- À, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt Lâm Thụ Cường chợt lóe lên, sau đó trầm giọng hỏi.
- Nghe nói là vì tiền thuốc men cho mẹ Dung Dung, đây cũng là người đáng thương, bây giờ lại bị bệnh.
Hạ Quang Khải thở dài một hơi, hắn nâng ly rượu lên uống cạn. Hắn là giám đốc nhà máy in, hắn rất đồng tình với những công nhân đã đi theo mình nhiều năm, nhưng dù đồng tình nhưng hắn cũng không muốn bọn họ gây khó cho tương lai của mình. Vì thế khi nhận được tin tức này thì hắn vẫn nói cho Lâm Thụ Cường biết đầu tiên.
Trên mặt Lâm Thụ Cường xuất hiện nụ cười, đây chính là những gì hắn tiện tay bố trí, bây giờ nghe được tin tức chính xác, tất nhiên cảm thấy tất cả đều nằm trong dự liệu của mình.
- Anh không biết, tôi cũng không biết.
Lâm Thụ Cường uống một ngụm rượu rồi đột nhiên trầm giọng nói.
Hạ Quang Khải chợt ngây người, vô tình hắn không hiểu rõ ý nghĩ của Lâm Thụ Cường. Khi hắn đang do dự thì Lâm Thụ Cường nói tiếp:
- Mẹ góa con côi cũng không dễ dàng tìm được tiền thuốc men, chúng ta việc gì phải làm ác nhân?
Đúng, vì sao phải làm ác nhân? Hạ Quang Khải thầm nghĩ như vậy, nhưng sau đó hắn lại cảm thấy hoài nghi, mình và Lâm Thụ Cường không phải chỉ mới liên hệ ngày một ngày hai, hắn biết rõ Lâm Thụ Cường là loại người gì. Bây giờ Lâm Thụ Cường sao lại có thái độ khác thường như vậy? Dựa theo những gì hắn hiểu về Lâm Thụ Cường, sau khi biết được tin này thì phải nhanh chóng báo cáo cho lãnh đạo, tìm nguồn vui cho lãnh đạo, nhưng bây giờ sao lại như vậy?
Hạ Quang Khải nhìn gương mặt tươi cười hớn hở của Lâm Thụ Cường, trong lòng chợt lóe lên một gương mặt trẻ tuổi, càng nhớ đến một tin tức:
- Bí thư Âu Dương đã đến thủ đô tham gia hội nghị.
Thà đắc tội quân tử chứ không đắc tội tiểu nhân, mà Lâm Thụ Cường chính là tiểu nhân như vậy.
Trong đầu Hạ Quang Khải lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn lập tức hiểu ra. Sau khi hiểu rõ mọi thứ thì hắn càng cúi đầu xuống thật thấp.
Nếu như mình hoàn thành nhiệm vụ khảo sát lần này, như vậy mỗi ngày phải tốn biết bao nhiêu nước miếng, mệt mỏi miệng đắng lưỡi khô, kết quả là vị trí không gì thay đổi, chẳng có gì khá hơn. Lâm Thụ Cường thầm suy xét các hậu quả có thể phát sinh, thế là trong lòng khó chịu như mèo cào.
- Hừ, tranh thủ thời gian gõ cửa đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?
Lâm Thụ Cường thấy bộ dạng thờ ơ của Tiểu Tả, thế là hắn không nhịn được phải lên tiếng.
- Chủ nhiệm Lâm, nhà này không cần khảo sát, vì nhà hàng xóm ở bên dưới có nói gia chủ đã nhập viện, còn đang ở trong bệnh viện.
Tiểu Tả nói đến đây thì thở dài nói:
- Con bà nó, thật sự là Diêm Vương không chê quỷ gầy, người này vừa mất việc lại sinh bệnh, lấy đâu ra tiền mà thuốc men?
Lời nói của Tiểu Tả làm cho Lâm Thụ Cường khẽ động, hắn giống như nghĩ đến vấn đề gì đó, nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên đã nhanh chóng biến mất. Hắn vỗ vỗ đầu, thật sự không tìm ra được ý nghĩ nào khác, thế là đứng ngây người nửa phút mới đi theo Tiểu Tả đến một căn hộ khác.
Hơn một giờ trôi qua, cuối cùng Lâm Thụ Cường mới thăm viếng xong tất cả các hộ gia đình trú ngụ ở hành lang này. Hắn cảm thấy cổ họng của mình nhanh chóng bốc khói, cũng không phải là đám công nhân không rót nước cho hắn, căn bản là hắn nhìn ly nước dính đầy dầu mỡ mà thật sự không dám uống, chỉ thấy buồn nôn mà thôi.
Ít nhất cũng phải cho ra một lon nước giải khát chứ? Lâm Thụ Cường thầm oán hận một câu như vậy, sau đó hắn nhanh chóng bước xuống lầu.
Khi bọn họ xuống lầu thì vừa vặn gặp một cô gái cột tóc đuôi ngựa. Cô gái này có chút tiều tụy nhưng vẻ thanh xuân bừng bừng sức sống lạ khó thể che giấu được.
Hạ Quang Khải thấy cô gái thì trên mặt lộ ra chút áy náy, hắn vội vàng dùng giọng ân cần hỏi:
- Dung Dung, mẹ cháu thế nào rồi, đã khá hơn chưa?
- Đã khá hơn rồi, cám ơn bác Hạ đã quan tâm.
Cô gái thấy Hạ Quang Khải thì vội vàng đáp, sau đó nàng có chút do dự, sau đó cố lấy hết dũng khí nhìn Hạ Quang Khải nói:
- Bác Hạ, tiền thuốc men của mẹ cháu, bác xem, khi nào thì có thể...
Vẻ mặt Hạ Quang Khải thật sự có chút khó khăn, nhưng lúc này hắn đối mặt với Dung Dung thì cũng không đành lòng:
- Dung Dung, cháu cũng biết tình huống trong nhà máy rồi đấy, bác Hạ cũng không có biện pháp nào khác.
Dung Dung cũng không nói thêm điều gì, nàng rất thất vọng, nước mắt cũng không khỏi chảy tràn trên mặt.
Hạ Quang Khải nhìn vẻ đáng thương của Dung Dung, hắn khẽ thở dài một hơi thạt nặng nề, sau đó đưa tay vào túi lấy vài chục đồng nhét cả vào tay Dung Dung:
- Bác Hạ năng lực có hạn, chỉ có chút tiền thế này, cháu cầm lấy mua vài món ngon cho mẹ bồi dưỡng.
Dung Dung nhìn Hạ Quang Khải đưa tiền đến thì lắc đầu, sau đó rụt tay về, nói gì cũng không chịu nhận tiền của Hạ Quang Khải.
Lâm Thụ Cường nhìn cô gái có vẻ ngoài mềm yếu nhưng trong lòng kiên cường trước mặt, trong lòng cũng có chút cảm khái, nhưng vẻ cảm khái trong mắt đã nhanh chóng biến mất, một ý nghĩ khác lạ lại bùng lên trong lòng.
- Giám đốc Hạ, cô gái này làm sao vậy?
Lâm Thụ Cường trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói với Hạ Quang Khải.
Hạ Quang Khải đưa tiền nhưng Dung Dung sống chết cũng không nhận, lúc này hắn nghe thấy Lâm Thụ Cường hỏi thì tranh thủ trả lời:
- Nha đầu này tên là Dung Dung, mẹ của nó là một nhân công trong xưởng, bây giờ bị bệnh thì khó thể tìm đâu ra được tiền thuốc men.
Hạ Quang Khải nói đến đây thì cắn răng dùng giọng thỉnh cầu nói:
- Chủ nhiệm Lâm, anh xem tỉnh đoàn có thể trợ giúp một chút được không? Tốt xấu gì gì nhà máy in của chúng tôi cũng là xí nghiệp trực thuộc tỉnh đoàn, đoàn thanh niên tỉnh chính là mẹ đẻ của chúng tôi, bây giờ cũng nên lo lắng cho con cháu đang khổ sở đói kém một chút.
Dung Dung nghe xong lời nói của Hạ Quang Khải thì hai mắt tràn đầy hy vọng, nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Thụ Cường, chờ đợi đối phương lên tiếng.
Nếu như không phải đang vui vẻ vì ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu thì sợ rằng Lâm Thụ Cường dù thế nào cũng phải dạy bảo cho Hạ Quang Khải về cái tội dám ném ra một vấn đề quá khó khăn cho mình. Nhưng lúc này trong lòng hắn có ý đồ, hắn cũng không muốn làm như vậy. Ngược lại hắn còn cảm thấy vui vẻ vì lời đề nghị liều lĩnh của Hạ Quang Khải, rõ ràng là mình đang ngủ gật thì rõ người đưa gối đến kê đầu.
Lâm Thụ Cường nghĩ đến đây thì thở dài một hơi nói:
- Giám đốc Hạ, tôi thật sự rất đồng tình với tình huống anh vừa phản ánh, cũng cố tình muốn giúp đỡ một chút, nhưng tôi cũng bất đắc dĩ vì không đủ lực. Tôi là một chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn, nhìn qua thì có vẻ là rất có quyền, thực chất nói đến tiền thì tôi cũng chẳng thể chen vào.
Lâm Thụ Cường nói có thật có giả, nhưng lúc này dù là Hạ Quang Khải hay Dung Dung cũng đều phải rửa tai lắng nghe.
- Chủ nhiệm Lâm, tôi đã biết ngài nhiều năm, anh là người quen mặt mềm lòng, ai mà không biết anh là tâm phúc bên cạnh bí thư Âu Dương? Anh nói một câu thật sự bằng người khác nói mười câu, hôm nay tôi lên tiếng cho cô gái này, xem như ngài bỏ ra chút lực tìm chút tiền phí chữa bệnh cho mẹ của nó.
Lâm Thụ Cường nhìn lướt qua Hạ Quang Khải, sau đó ánh mắt rơi lên mặt Dung Dung. Hắn thở dài nặng nề rồi dùng giọng không thể làm gì được nói:
- Nói ra thì cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng tôi cũng có chỗ khó của mình. Giám đốc Hạ không biết đấy thôi, có một vị phó bí thư Vương vừa đến nhận chức ở tỉnh đoàn, chuyện nhà máy in đều do anh ấy phụ trách, tôi cũng không thể nói cho rõ với bí thư Vương được.
- Ý của anh là ngoài bí thư Vương gật đầu thì sẽ không còn biện pháp nào khác sao?
Hạ Quang Khải tất nhiên biết rõ bí thư Vương là ai, cũng biết vì sao Lâm Thụ Cường lại đi đến nơi này cùng mình khảo sát công nhân nhà máy in, đó là vì bí thư Vương tự mình chỉ điểm Lâm Thụ Cường. Nhưng sự việc đã đến nước này thì hắn vẫn không từ bỏ ý định.
Lâm Thụ Cường không nói gì thêm, hắn đưa mắt nhìn Tiểu Tả, sau đó chớp mắt vài cái để ra hiệu.
Khi thấy ánh mắt ra hiệu của Lâm Thụ Cường thì Tiểu Tả thầm hiểu vấn đề, trong lòng tuy có chút không vui vì mình phải đứng ra phối hợp, thế nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của Lâm Thụ Cường thì hắn cũng vẫn phải gắng gượng lên tiếng:
- Cũng không phải không có cách, chỉ là điều này phải xem các vị có chịu áp dụng phương án trả bất cứ cái giá nào không. Trước tiên tôi hỏi các anh, lãnh đạo sợ nhất là cái gì? Sợ nhất là các anh kêu oan vượt cấp, bây giờ đang thực hiện phương án một phiếu phủ quyết, phía dưới làm ầm ĩ thì lãnh đạo sẽ ngồi không yên. Bây giờ tỉnh đoàn vì sao phái chúng tôi đi điều tra, không phải vì sợ các vị tiếp tục biểu tình và đi kêu oan gây phiền sao? Không phải để chúng tôi làm các vị thêm an tâm sao?
Tiểu Tả lên tiếng làm cho hai mắt Hạ Quang Khải chợt sáng ngời, lúc này Dung Dung cũng mím chặt miệng, nàng khẽ cắng răng lại với nhau.
- Ôi, sao cậu lại nói trắng ra như vậy?
Lâm Thụ Cường vỗ vào vai Tiểu Tả rồi dùng giọng trách cứ nói:
- Cậu xem, cậu là nhân viên công tác của tỉnh đoàn, cậu cần phải bảo trì hành động nhất trí với ý chỉ của lãnh đạo, cậu nói như vậy thì còn ra gì? Nhiệm vụ của chúng ta còn rất nặng, đi thôi, đi thôi, nên tranh thủ thời gian tiếp tục công tác.
Hai người Lâm Thụ Cường kẻ đấm người xoa, sau đó cùng nhau đi xuống bên dưới. Hạ Quang Khải dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn hai người Lâm Thụ Cường, sau đó lại nhìn Dung Dung rồi dùng giọng không đành lòng an ủi:
- Dung Dung, cháu đừng quá nôn nóng, để chú quay về nghĩ biện pháp xem thế nào.
Khi Hạ Quang Khải rời đi thì hành lang vắng lặng như tờ, Dung Dung đứng ở đầu cầu thang mà cảm thấy cơ thể giống như đang dần hư thoát. Nhưng một câu nói vừa rồi của Tiểu Tả thật sự còn văng vẳng bên tai của nàng, trong lòng có một âm thanh đang khuyến khích nàng: Đi, mình nhất đinh phải tranh thủ tiền thuốc men cho mẹ.
Dung Dung đột nhiên kinh hoảng vì ý nghĩ của mình, nàng chợt đứng sững sờ, cũng không nhớ là mình đã về đến nhà. Khi nàng đang thầm kiêu ngạo vì cũng có lúc mình là trụ cột trong nhà thì tiếng bước chân khẽ vang lên từ đầu cầu thang.
Dung Dung nghe thấy tiếng bước chân vang lên thì trong lòng khẽ động, nàng định đi lên lầu nhưng không tự chủ được phải dừng lại nhìn xuống bên dưới bằng ánh mắt chờ mong.
Là hắn, khi hình bóng kia trùng hợp với hình bóng mà Dung Dung đang chờ đợi thì trái tim chợt đập rộn lên. Vài ngày nay nàng luôn muốn gặp hắn, càng nghĩ rằng gặp hắn sẽ nói những gì, nhưng hôm nay thật sự gặp mặt thì nàng lại cảm thấy miệng lưỡi khô cứng, thật sự không thể mở miệng.
Vương Tử Quân cũng không biết có người đang chờ mình, hắn cất bước lên lầu mà trong lòng luôn nghĩ về tình huống của nhà máy in, cũng không quan tâm đến những thứ khác ở chung quanh. Đúng lúc hắn định mở cửa phòng, chợt thấy có người đang nhìn mình.
- Dung Dung, sao em lại ở chỗ này?
Vương Tử Quân thấy bộ dạng tiều tụy của Dung Dung, thế là hắn không nhịn được phải trầm giọng kêu lên.
Nghe được âm thanh của Vương Tử Quân thì Dung Dung cảm thấy khoảnh khắc này toàn thân mình được thả lỏng, nàng khẽ dùng tay vuốt tóc mình, sau đó khẽ nói:
- Chú...Đại ca, chào anh!
Vương Tử Quân nhìn một cô gái tràn đầy thanh xuân lại biến thành bộ dạng như vậy, thế là thầm thở dài một hơi. Con cái nhà nghèo thường phải làm việc kham khổ, rất biết nghe lời, nhưng trong đó lại mang theo nhiều phần bất đắc dĩ.
- Dung Dung, bệnh tình của mẹ em đã khá hơn chưa?
Vương Tử Quân nở nụ cười với Dung Dung rồi khẽ hỏi.
- Đã khá hơn rồi, cám ơn chú...Đại ca.
Dung Dung vẫn khá bối rối trong cách xưng hô với Vương Tử Quân.
Dung Dung cúi đầu ngượng ngùng làm cho Vương Tử Quân sinh ra chút cảm giác không đành lòng, hắn đi về phía trước vài bước, sau đó vỗ vỗ lên đầu cô gái rồi nói:
- Dung Dung, cũng đừng gò bó như vậy, anh họ Vương, cứ gọi anh Vương là được.
- Vâng, anh Vương, cám ơn anh đã cứu mẹ em, bác sĩ nói chỉ cần chậm trễ không cứu chữa kịp thời, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Dung Dung khã dần khôi phục lại như thường, nàng dùng giọng trong trẻo nói với Vương Tử Quân.
- Bà con xa không bằng láng giềng gần, có khó khăn thì giúp đỡ nhau một chút, đây là việc nên làm.
Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ nói.
Đối mặt với sự hời hợt của Vương Tử Quân thì Dung Dung rất muốn nói thêm vài lời cảm ơn chân thành, thế nhưng nàng cũng không biết nói thế nào cho tốt, ngay cả bàn chân cũng muốn chạy đi không nghe lời nàng. Nàng chợt ngẩng đầu lên rồi thẹn thùng nói:
- Anh Vương, em phải về nấu cơm cho mẹ.
Vương Tử Quân cười cười, hắn khẽ gật đầu, lúc hắn mở cửa phòng chuẩn bị đi vào bên trong thì nghe thấy Dung Dung hô lên:
- Anh Vương, tiền anh cho mượn để chữa bệnh cho mẹ, sau này em sẽ trả cho anh.
Vương Tử Quân nghe thấy Dung Dung nói như vậy thì xoay người lại nhìn, nhưng nha đầu kia đã đi lên lầu.
"Có lẽ mình nên nghĩ biện pháp gì đó giúp đỡ hai mẹ con nhà này!'
Vương Tử Quân nhìn Dung Dung vội vàng đi lên lầu mà trong lòng có chút khổ sở, cô bé này chính trực như vậy thì rất tốt, thế nhưng nàng cũng không thể nào chịu được gánh nặng, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy trong lòng cay cay khó chịu.
Vương Tử Quân đều cố gắng tìm biện pháp giải quyết vấn đề nghỉ việc của công nhân nhà máy in, hắn cho Lâm Thụ Cường đi điều tra khảo sát với mục đích chính là tìm đúng bệnh để hốt thuốc, nhanh chóng giải quyết vấn đề của các công nhân đang nghỉ việc.
Những công nhân nghỉ việc này đều không có nghề nghiệp gì khác, chính thức thao tác sẽ thêm khó khăn. Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn khẽ bấm số điện thoại của Tần Hồng Cẩm.
Giọng nói của Tần Hồng Cẩm vẫn dịu dàng như nước, bây giờ mỗi lần gọi điện thoại với nàng thì Vương Tử Quân đều có thể nghe được âm thanh làm cho mình khẽ run lên như vậy. Nhưng từ sau khi hắn kết hôn với Mạc Tiểu Bắc thì số lần Tần Hồng Cẩm quay về thành phố Giang Thị ngày càng ít hơn.
- Chồng, nhớ đến em rồi sao?
Khi thấy Vương Tử Quân ở bên kia không lên tiếng thì Tần Hồng Cẩm càng trở nên dịu dàng hơn.
- Đúng vậy, rất nhớ em, đáng tiếc là em không nhớ anh.
Tần Hồng Cẩm chợt cười khanh khách, sau đó nói tiếp:
- Chồng, anh sao lại như vậy? Có người cũ thì bắt người cũ khóc, bài hát này sao anh lại quên đi rồi?
Vương Tử Quân nghe thấy Tần Hồng Cẩm có chút thương cảm, thế là hắn nhanh chóng thay đổi chủ đề. Sau khi bàn luận về tình huống phát triển của tập đoàn Quân Thành, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Hồng Cẩm, chúng ta có thể sắp xếp việc làm ở thành phố Sơn Viên này không?
- Chồng, nếu như có người muốn làm việc, chắc chắn sẽ có công việc, chỉ cần có năng lực, dù muốn vị trí tổng giám đốc thì em cũng nhường lại...
Tần Hồng Cẩm nói đến đây thì hơi lên giọng.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu vì sao Tần Hồng Cẩm thất thố như vậy, xem ra nàng đang có chút ghen tị. Hắn nghĩ đến bộ dạng ghen tị của nàng, thế là trong lòng chợt sinh ra cảm giác thành tựu, ôi, có vài người phụ nữ xem mình là mặt trời chứ?
Vương Tử Quân đi đến ban công rồi khẽ cười một tiếng nói:
- Này, có phải em đang ghen không? Em nghĩ đi đâu rồi vậy? Anh nói về công nhân nhà máy in thuộc hệ thống của tỉnh đoàn, lúc này nhà máy in đóng cửa, công nhân không có cơm ăn, anh là phó bí thư dù gì cũng phải lo lắng đến chén cơm cho bọn họ chứ?
- Khanh khách, ai ghen tị chứ? Anh nghĩ rằng em cũng có lòng dạ hẹp hòi như mình sao?
Tần Hồng Cẩm khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Trung tâm điện máy mà chúng ta liên hợp đầu tư với Trương Thiên Tâm đang cần tuyển người, một trăm người không là vấn đề.
Một trăm người rõ ràng là có thể giải quyết được chuyện khẩn cấp, Vương Tử Quân nghe vậy thì thầm cảm thấy vui mừng, tất nhiên sẽ nói những lời đầy tình cảm với Tần Hồng Cẩm ở phía bên kia. Tuy cách xa nhau nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng hòa ái của nàng.
Hơn hai mươi phút sau thì hai người mới lưu luyến cúp điện thoại, nhưng khi tắt máy thì Tần Hồng Cẩm dùng giọng dịu dàng nói một câu, đó là chủ nhật này sẽ đến thành phố Sơn Viên khảo sát tình hình đầu tư.
Khi Vương Tử Quân đang vui vì tìm ra được đường ra cho những công nhân đang thất nghiệp, một đôi bàn tay nhỏ bé gầy yếu bắt đầu gõ lên cánh cửa màu đỏ bên ngoài. Hành động gõ cửa đối với nhiều người thì rất đơn giản, thế nhưng lúc này lại rất khó khăn đối với nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn mang theo vài phần không yên, lại có thêm chút kiên định, bàn tay nhỏ bé khẽ run. Nhưng dưới tình huống này thì nàng cũng kiên định với hành vi của mình, thế là bàn tay gõ mạnh lên cánh cửa làm vang lên những âm thanh khô khốc.
- Két!
Tiếng mở cửa vang lên, cửa mở ra, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi thò đầu ra, khi thấy người đứng trước cửa nhà mình là Dung Dung thì trên mặt chợt xuất hiện nụ cười sáng lạn.
- Dung Dung à, cháu ăn cơm chưa? Chưa thì vào nhà đi, cô vừa mới nấu cơm xong.
Người phụ nữ này nói rồi cũng không chờ Dung Dung từ chối mà kéo vào trong nhà. Căn hộ này cũng cùng một kiểu như của bí thư Vương, thế nhưng nhà bọn họ có sáu bảy miệng ăn nên thật sự là chen chúc không chịu nổi. Lúc này cả nhà đang dùng cơm, Dung Dung đi vào thì cả đám người đứng lên mời dùng cơm.
- Cám ơn ông Bôi, cháu đã ăn cơm rồi.
Dung Dung dùng giọng lễ phép xin miễn.
- Dung Dung, cháu rõ ràng quá khách sáo, ăn rồi thì không ăn thêm chút nữa sao? Đến đây, nha đầu này, đừng coi ông là người ngoài, ngồi xuống đi.
Ông lão không khỏi kéo Dung Dung đang phân trần đến, sau đó ép người xuống bên cạnh bàn gỗ.
- Đúng vậy, chị Dung Dung, ăn cơm với chúng em cho vui.
Một đứa bé kháu khỉnh khỏe mạnh cũng đi đến ôm lấy Dung Dung, không cho nàng đi.
Dung Dung từ chối vài lần, cũng không ăn cơm, ông Bôi hỏi vài câu về chuyện học tập của nàng, sau đó hỏi về tình huống của mẹ nàng. Sau khi nghe nói vài ngày nữa mẹ nàng có thể xuất viện thì ông Bôi tỏ ra rất vui.
Dung Dung vài lần há miệng muốn nói, nhưng mỗi lần há miệng thì lại nhanh chóng khép lại.
- Đại Thịnh, cậu đưa bốn trăm đồng dưới gối đến đây cho tôi.
Ông Bôi nói thêm hai câu với Dung Dung, sau đó nói với người đàn ông chủ nhà.
- Vâng.
Người đàn ông lên tiếng, sau đó nhanh chóng đi vào trong nhà. Dung Dung nhìn động tác của hai người thì hiểu rõ vấn đề, nàng nhanh chóng chặn lại:
- Ông Bôi, chú Bôi, cháu không phải đến để vay tiền.
- Dung Dung, nha đầu này đúng là...Cầm lấy đi, đến chỗ ông còn khách khí làm gì? Nhà nào mà chẳng có lúc rơi vào hoàn cảnh khốn khó? Có chuyện xảy ra thì mọi người cùng giúp một tay, như vậy cũng sẽ vượt qua thời điểm khó khăn.
Ông Bôi kéo tay Dung Dung, sau đó nhận tiền từ trong tay con trai đặt vào trong tay nàng.
Dung Dung chợt cảm thấy run run, nước mắt cũng giống như sắp rơi xuống, tất cả uất ức trong những ngày qua giống như bùng nổ. Nhưng nàng vẫn áp chế được cảm xúc của mình, nàng dùng giọng kiên định nói:
- Ông Bôi, cháu thật sự không phải đến vay tiền, mẹ cháu đã có đủ tiền trị bệnh, cháu đến tìm ngài chỉ là muốn thương lượng một chuyện...
- Chuyện gì vậy? Cháu nói để ông xem thế nào.
Ông Bôi nhìn bộ dạng nghiêm túc của Dung Dung, thế là đặt tiền lên bàn rồi dùng ánh măt ôn hòa nhìn Dung Dung.
Dung Dung nhìn bộ dạng ân cần của cả nhà ông Bôi, nàng hít vào một hơi thật sâu rồi dứt khoát nói:
- Ông Bôi, cháu đến chủ yếu là muốn giúp mẹ tìm chút tiền thuốc men.
- Tìm tiền thuốc men? Tìm thế nào?
Ông Bôi ngây người, sau đó nhịn không được phải hỏi.
- Ông, tiền thuốc của mẹ cháu đều do anh Vương ở lầu ba bỏ ra, tuy anh ấy nói không cần trả gấp nhưng cháu thật sự không muốn thiếu nợ của người ta. Hôm nay cháu nghe nói tiền thuốc của mẹ cháu có thể được chi trả, vì vậy mới đến tìm ông.
Dung Dung nói làm cho cả Bôi gia cảm thấy rất tò mò, ông Bôi càng tỏ ra kinh dị:
- Dung Dung, ai nói với cháu?
- Là một chú công nhân viên chức ở chỗ này.
Dung Dung suy nghĩ một chút rồi khẽ trả lời.
- Vậy bây giờ làm sao?
Ông Bôi trầm ngâm một chút, sau đó giọng điệu trở nên có chút nghiêm túc.
Lúc này Dung Dung giống như đã hoàn toàn trưởng thành:
- Cháu chuẩn bị đi đến cổng khối chính quyền tỉnh, chỉ cần chúng ta đi đông, tạo ra hiệu ứng lớn, như vậy lãnh đạo chỗ đó nhất định sẽ chi trả tiền thuốc men cho mẹ cháu.
Ông Bôi nghe và hiểu ý nghĩa lời nói của Dung Dung, lão đưa mắt nhìn vẻ mặt kiên định của nàng, lại nhìn về phía con mình rồi nói:
- Dung Dung nói đúng, chỉ cần tìm được đúng người, chuyện trợ giúp tiền thuốc men cho mẹ con bé không phải là việc khó. Thế này đi, sáng mai để chú Đại Thịnh đi với cháu.
- Đại Thịnh, chút nữa cậu đến nhà truyền lời cho nhóm Nhị Truyền, nói bọn họ ngày mai đừng đi đâu, chúng ta theo Dung Dung lên khối chính quyền tỉnh, để xem có thể may mắn gặp mặt lãnh đạo quản sự để tìm tiền thuốc men cho mẹ Dung Dung hay không.
- Vâng!
Đại Thịnh vốn đã sớm tức giận ngất trời, bây giờ nghe thấy bố phân phó như vậy thì lập tức đứng lên, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Lúc này Dung Dung cũng muốn đứng lên đi ra ngoài, lại bị ông Bôi giữ lấy:
- Dung Dung, tất cả cứ để cho Đại Thịnh xử lý, cháu ở lại nói chuyện với ông một chút.
Dung Dung ở lại nói chuyện với ông Bôi một giờ, sau đó nàng mới quay lại nhà mình. Lúc nàng về nhà thì Đại Thịnh còn chưa về, nhưng một người hàng xóm nói sự việc đã thương lượng xong, sáng mai bọn họ sẽ đến chặn cổng khối chính quyền tỉnh.
Khi Dung Dung lên giường đi ngủ, trong một gian phòng đầy ánh sáng đèn huỳnh quang, Lâm Thụ Cường nhìn Hạ Quang Khải rồi cười lên ha hả.
- Có phải thật không?
Lâm Thụ Cường nhìn Hạ Quang Khải đưa điện thoại sang, sau đó lên tiếng hỏi.
Những ngày qua Hạ Quang Khải rất nịnh bợ Lâm Thụ Cường, dù sao thì hắn cũng muốn mượn quan hệ của Lâm Thụ Cường để sắp xếp cho mình một vị trí ở tỉnh đoàn. Tuy không nhất định là cơ quan ban ngành, thế nhưng sắp xếp vào một đơn vị tốt thì không khó gì. Lúc này nghe thấy Lâm Thụ Cường đặt câu hỏi thì hắn khẽ nói:
- Một người thân của tôi gọi điện thoại đến, nói là người của nhà máy in sắp đi lên khối chính quyền tỉnh kêu oan.
- À, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt Lâm Thụ Cường chợt lóe lên, sau đó trầm giọng hỏi.
- Nghe nói là vì tiền thuốc men cho mẹ Dung Dung, đây cũng là người đáng thương, bây giờ lại bị bệnh.
Hạ Quang Khải thở dài một hơi, hắn nâng ly rượu lên uống cạn. Hắn là giám đốc nhà máy in, hắn rất đồng tình với những công nhân đã đi theo mình nhiều năm, nhưng dù đồng tình nhưng hắn cũng không muốn bọn họ gây khó cho tương lai của mình. Vì thế khi nhận được tin tức này thì hắn vẫn nói cho Lâm Thụ Cường biết đầu tiên.
Trên mặt Lâm Thụ Cường xuất hiện nụ cười, đây chính là những gì hắn tiện tay bố trí, bây giờ nghe được tin tức chính xác, tất nhiên cảm thấy tất cả đều nằm trong dự liệu của mình.
- Anh không biết, tôi cũng không biết.
Lâm Thụ Cường uống một ngụm rượu rồi đột nhiên trầm giọng nói.
Hạ Quang Khải chợt ngây người, vô tình hắn không hiểu rõ ý nghĩ của Lâm Thụ Cường. Khi hắn đang do dự thì Lâm Thụ Cường nói tiếp:
- Mẹ góa con côi cũng không dễ dàng tìm được tiền thuốc men, chúng ta việc gì phải làm ác nhân?
Đúng, vì sao phải làm ác nhân? Hạ Quang Khải thầm nghĩ như vậy, nhưng sau đó hắn lại cảm thấy hoài nghi, mình và Lâm Thụ Cường không phải chỉ mới liên hệ ngày một ngày hai, hắn biết rõ Lâm Thụ Cường là loại người gì. Bây giờ Lâm Thụ Cường sao lại có thái độ khác thường như vậy? Dựa theo những gì hắn hiểu về Lâm Thụ Cường, sau khi biết được tin này thì phải nhanh chóng báo cáo cho lãnh đạo, tìm nguồn vui cho lãnh đạo, nhưng bây giờ sao lại như vậy?
Hạ Quang Khải nhìn gương mặt tươi cười hớn hở của Lâm Thụ Cường, trong lòng chợt lóe lên một gương mặt trẻ tuổi, càng nhớ đến một tin tức:
- Bí thư Âu Dương đã đến thủ đô tham gia hội nghị.
Thà đắc tội quân tử chứ không đắc tội tiểu nhân, mà Lâm Thụ Cường chính là tiểu nhân như vậy.
Trong đầu Hạ Quang Khải lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn lập tức hiểu ra. Sau khi hiểu rõ mọi thứ thì hắn càng cúi đầu xuống thật thấp.
/1843
|