Khu văn phòng đoàn thanh niên tỉnh là một tòa nhà bốn lầu màu trắng, nhìn qua thì phải có hai ba mươi năm lịch sử nhưng được quét dọn rất sạch sẽ. Khi hai người Vương Tử Quân vừa lên đến lầu hai thì chợt nghe thấy có người cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Quách, hoan nghênh, hoan nghênh anh đến đoàn thanh niên tỉnh, cơ quan chúng tôi ngày nào cũng chào đón anh đến chỉ đạo công tác.
Tiếng cười rất hào sảng, thật sự truyền đi khắp tầng lầu, khi âm thanh vang lên thì một người đàn ông trung niên đeo kiếng gọng vàng xuất hiện đón chào, người này mặc tây trang màu đen làm cho người ta sinh ra một cảm giác học giả tri thức.
Sau lưng người đàn ông trung niên kia còn có một người đàn ông khác hơn bốn mươi tuổi, trên mặt người này là nụ cười cung kính, nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy dù đối phương có che giấu thế nào thì ánh mắt nhìn về phía mình cũng có chút cứng nhắc.
- Bí thư Tôn, anh quá khách khí rồi, tôi cũng không dám đến nơi này chỉ đạo công tác. Đúng rồi, Âu Dương Dương có ở đây không?
Quách Tiên Vi khẽ cười với người đàn ông trung niên kia rồi khẽ nói.
- Trưởng phòng đại nhân, anh đến thật sự không quá trùng hợp, vừa rồi bí thư Âu còn đang chờ anh, đúng lúc văn phòng tỉnh ủy gọi điện thoại đến, nói là chủ tịch Tề báo cáo về sáng nghiệp cho thanh niên, thế là chị ấy vừa đi.
Người đàn ông trung niên lên tiếng giải thích, sau đó ánh mắt rơi lên người Vương Tử Quân:
- Có lẽ vị này chính là Vương Tử Quân đến nhận chức có phải không?
- Ha ha, anh nói đúng, để tôi giới thiệu một chút, bí thư Vương, vị này là phó bí thư Tôn Trạch Hồng của đoàn thanh niên tỉnh, sau này các anh là người một nhà, cần phải liên hệ nhiều hơn.
Quách Tiên Vi nở nụ cười chỉ về phía Tôn Trạch Hồng rồi nói.
Tôn Trạch Hồng cùng Vương Tử Quân vươn tay bắt chặt tay nhau, khi lời nói mong được chỉ giáo nhiều hơn còn chưa được Vương Tử Quân nói ra khỏi miệng thì Tôn Trạch Hồng đã cười nói:
- Bí thư Vương thật sự là cán bộ thanh niên, anh đến đây thì độ tuổi trung bình của các vị lãnh đạo của đoàn thanh niên tỉnh đã giảm xuống vài tuổi.
Đoàn thanh niên tỉnh ở bên này dã chuẩn bị sẵn tất cả với sự kiện Vương Tử Quân đến nhận chức, trong phòng họp đã có hai vị phó bí thư và một vị ủy viên kiểm tra kỷ luật cùng với các cán bộ cấp xứ của cơ quan, coi như mở một hội nghị nho nhỏ để hoan nghênh Vương Tử Quân. Quách Tiên Vi đơn giản giới thiệu về Vương Tử Quân, sau đó rời khỏi đoàn thanh niên tỉnh.
Vì không có mặt lãnh đạo đứng đầu thế nên cũng chưa nói đến phương diện phân công cho Vương Tử Quân. Sau khi tiễn chân Quách Tiên Vi, Tôn Trạch Hồng đưa Vương Tử Quân và người đàn ông trung niên có có địch ý khó hiểu với hắn đi đến một gian phòng.
Phòng này rộng hơn ba mươi mét vuông, thu dọn sạch sẽ gọn gàng, nếu so với phòng làm việc ở huyện Lô Bắc thì có vẻ tráng lệ hơn. Cửa sổ mở rộng đón nhận ánh sáng mặt trời rạng rỡ, thật sự rất chói lọi, bên bàn công tác là một chậu Thủy Quan Âm, làm cho gian phòng tăng lên vài phần sức sống.
Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy chậu Thủy Quan Âm trên bàn làm việc thì ánh mắt khẽ biến đổi, nhưng ngay sau đó lại dùng giọng nịnh hót nói:
- Bí thư Vương, anh vừa đến công tác, cũng không biết anh thích cái gì, văn phòng sắp xếp đơn giản cho anh. Bây giờ nếu anh cần gì thì cứ việc phân phó, tôi sẽ nhất định sẽ làm tốt tất cả cho anh.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn còn chưa mở miệng thì Tôn Trạch Hồng đã chỉ vào người đàn ông trung niên kia rồi nói:
- Đây là chủ nhiệm văn phòng đoàn thanh niên tỉnh, là Lâm Thụ Cường, cũng là đại quản gia của chúng tôi, nếu bí thư Vương có gì cần thì cứ phân phó cho anh ấy là được.
Vị chủ nhiệm văn phòng này có chút oán hận với mình, Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, nhưng hắn là người mới đến, dưới tình huống chưa biết rõ tình hình sẽ không nói năng lung tung.
- Sau này sẽ không thiếu thời điểm làm phiền chủ nhiệm Lâm.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đưa bàn tay ra với chủ nhiệm Lâm Thụ Cường.
Lâm Thụ Cường cười ha hả bắt tay với Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt rất sáng lạn, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy nụ cười của người này có vấn đề. Tôn Trạch Hồng ngồi xuống ghế sa lông trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cũng không quá quan tâm đến Lâm Thụ Cường, khẽ mở miệng hàn huyên với Vương Tử Quân.
Nhưng Tôn Trạch Hồng cũng không mở miệng nói về công tác của đoàn thanh niên tỉnh, chỉ nói những chuyện vớ vẩn khắp đất bắc trời nam, nghe qua thì có vẻ khá nhiệt tình thế nhưng thực tế là không có chút nội dung gì ra hồn. Lâm Thụ Cường cũng được Vương Tử Quân mời ngồi, nhưng hắn chỉ cười nhạt, căn bản rất ít khi lên tiếng.
Ba người nói chuyện với nhau suốt một giờ đồng hồ, lúc này bí thư Âu Dương Dương đến báo cáo công tác với chủ tịch tỉnh vẫn còn chưa về.
- Bí thư Vương, anh vừa đến nên có rất nhiều thứ cần phải thu dọn xử lý, tôi cũng không quấy rầy anh, có việc gì anh cứ tìm Thụ Cường và tôi, không cần khách khí.
Tôn Trạch Hồng vừa nói vừa đứng lên.
Vương Tử Quân cảm tạ sự quan tâm của Tôn Trạch Hồng với mình, sau đó tiễn Tôn Trạch Hồng ra đến tận cửa. Tôn Trạch Hồng đi thì trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Vương Tử Quân và Lâm Thụ Cường, lúc này Lâm Thụ Cường có nói cho Vương Tử Quân về vài chuyện ở đoàn thanh niên tỉnh, sau đó thay đổi chủ đề:
- Bí thư Vương, lúc này chuyện nhà cửa ở đoàn thanh niên tỉnh có chút căng thẳng, thật sự không thể sắp xếp ngay được, cũng chỉ còn lại một phòng nhỏ ở khu ký túc xá tạp chí thanh niên, anh xem, trước tiên có nên sắp xếp anh chịu khổ một chút được không?
Lâm Thụ Cường dù nói rất khách khí nhưng Vương Tử Quân vẫn biết rõ phương diện lựa chọn nhà đã không còn cơ hội cho mình lựa chọn, đây chính là một quyết định rồi, nếu hắn chọn ba lấy bốn cũng không tốt.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt xin lỗi của Lâm Thụ Cường, hắn trầm ngâm khoảnh khắc rồi gật đầu cười, cũng nói lời cảm tạ với Lâm Thụ Cường. Nhưng Lâm Thụ Cường nghiêm trang nói phục vụ lãnh đạo là chức trách của mình, nếu có gì không thỏa đáng chỉ mong lãnh đạo bỏ quá cho.
Mười giờ sáng thì Âu Dương Dương ở bên kia gọi điện thoại đến, nói rằng hôm nay sẽ đi theo chủ tịch Tề kiểm tra công tác, cũng không quay về. Vì thế mà chuyện mở tiệc chào đón Vương Tử Quân không được ai nhắc đến.
Khi Lâm Thụ Cường bỏ đi thì phòng làm việc của Vương Tử Quân chợt trở nên tĩnh lặng, hắn nhìn ánh mặt trời sáng rực ở bên ngoài mà khẽ cầm điện thoại lên.
Âm thanh trầm trầm truyền đến từ đầu dây bên kia, Mạc Tiểu Bắc rõ ràng biết là ai gọi điện thoại dến, nàng alo một tiếng rồi dùng thái độ khác thường để trêu chọc Vương Tử Quân:
- Thế nào rồi, nhớ em sao?
Vương Tử Quân trước nay rất ít khi thấy một người có tính cách lạnh lùng chín chắn như Mạc Tiểu Bắc nói ra những lời anh anh em em thương thương nhớ nhớ như vậy, thế là lúc này không khỏi cảm thấy có chút ấm áp, hắn cười hì hì nói:
- Nhớ, tất nhiên là nhớ rồi, nhưng thật sự là nước xa không cứu được lửa gần. Em à, lúc nào bớt thời gian quay về một chuyến, anh đã được sắp xếp phòng, sau này nếu em nhớ anh đến mức không chịu được, cứ đến khu ký túc xá tạp chí thanh niên tìm anh.
- Ừ, khi nào có thời gian rảnh em sẽ đến.
Mạc Tiểu Bắc thấy Vương Tử Quân mở miệng trêu chọc mình thì đỏ mặt tía tai, thế là chỉ hỏi thêm được một câu đi làm thế nào, cũng không nói gì thêm.
Vương Tử Quân dù biết rõ tính cách của Mạc Tiểu Bắc là như vậy thế nhưng vẫn không nhịn được nói:
- Vợ, hôm nay anh chính thức đi làm, anh nhớ em vẫn chưa đến hai mươi bốn tuổi, hai mươi tám tuổi mới xem như hết tuổi trẻ, sau này có tâm sự gì cứ thổ lộ với anh, tất nhiên anh sẽ đại biểu tổ chức an ủi em.
Vương Tử Quân nói cho hết lời rồi không nhịn được mà nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ, dù vợ mình là tảng đá thì cũng phải hâm nóng nó lên chứ?
- Người ta là đảng viên đấy nhé?
Giọng nói trong trẻo có chút tự hào truyền đến từ đầu dây bên kia, rõ ràng Mạc Tiểu Bắc rất đắc ý với đòn phản kích nho nhỏ của mình với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thật sự vã mồ hôi, thầm nghĩ mình đã quên mất điều này, hắn tiếp tục nói thêm vài câu với Mạc Tiểu Bắc rồi mới cúp điện thoại. Ngay sau đó hắn phải tìm Trương Lộ Giai, để xem nàng có người quen ở đoàn thanh niên tỉnh hay không, như vậy cũng có lợi cho mình trong việc làm quen hoàn cảnh lạ lẫm. Nhưng sau khi cúp điện thoại thì hắn đột nhiên mất hết hứng thú với ý nghĩ của mình.
Binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, nếu đến số chết thì dù không lên triều vẫn chết, tất cả cứ nên cho thuận theo tự nhiên, nên cho mình thích ứng với mọi hoàn cảnh. Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy và không quan tâm đến chuyện này nữa.
Khi tan tầm vào giữa trưa thì Lâm Thụ Cường đến mời Vương Tử Quân đi dùng cơm, Vương Tử Quân uyển chuyển từ chối, Lâm Thụ Cường cũng không cưỡng ép, hắn nói vài câu khách khí rồi bỏ đi.
Vương Tử Quân đến một quán mỳ gọi một phần mỳ sợi Lan Châu, lại gọi thêm hai xiên thịt bò nướng, sau đó ăn đến mức vã đầy mồ hôi. Sau khi ăn uống no nê, hắn lên xe đi về phía khu ký túc xá tạp chí thanh niên. Khu ký túc xá này chỉ cách khu tỉnh ủy khoảng hai ba kilomet, cũng không quá xa, nó là một kiến trúc từ những năm tám mươi, thật sự có chút cổ xưa, nhưng nơi đây thật sự rất yên tĩnh, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất vui.
Vương Tử Quân cũng không có yêu cầu quá cao về phòng ở, nếu nói thoải mái thì chỉ có căn hộ hắn mua khi học tập ở trường đảng. Nhưng căn hộ đó chỉ dùng để gặp mặt hâm nóng tình cảm với Trương Lộ Giai, nếu như chính mình ở cùng Trương Lộ Giai, như vậy sự việc sẽ có ngày bại lộ, như vậy là không lý trí.
Dựa theo địa chỉ mà Lâm Thụ Cường đưa đến, Vương Tử Quân đi về phía những căn nhà phía bắc. Đúng lúc này tiếng chuông trong trẻo vang lên, Vương Tử Quân quay đầu nhìn, một chiếc xe đạp từ phia sau phóng đến.
- Ủa!
Khi ánh mắt Vương Tử Quân rơi lên người cô gái chạy xe đạp thì không khỏi có hơi ngây người, cũng không phải hai bên có quen biết, chẳng qua cô gái kia thật sự rất xinh đẹp. Cô nàng có cái trán sáng bóng, mái tóc cột đuôi ngựa bay trong gió, cơ thể mảnh khảnh như một cây khúc phối hợp với cặp mắt to ngập nước, thật sự là một hình tượng thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp trước mặt Vương Tử Quân.
Người nào cũng thích cái đẹp, Vương Tử Quân cũng chỉ có ý nghĩ thưởng thức vẻ đẹp của cô gái mà thôi, hơn nữa sau lưng cô nàng còn đeo cặp sách, hắn là người sống hai đời, cũng chưa từng có ý nghĩ bất lương với các cô gái nhỏ tuổi còn đang đi học.
Vương Tử Quân tìm được đến đúng khu nhà của mình, hắn chuẩn bị đi tìm phòng mà Lâm Thụ Cường sắp xếp cho mình. Lúc này cô gái chạy xe đạp đến dựng bên hiên nhà, nàng thấy hắn định đi lên lầu thì khẽ hỏi:
- Này, bạn gì ơi, bạn muốn tìm người sao? Tôi biết hết những người ở tòa nhà này, anh bạn muốn tìm ai, tôi sẽ đưa anh đi tìm?
"Bạn học?"
Vương Tử Quân nghe thấy cô gái xưng hô với mình như vậy thì chợt ngây cả người, dù hắn thật sự còn rất trẻ nhưng dù thế nào cũng không có bộ dáng của một sinh viên, cô bé này chủ động chào hỏi hắn, chẳng lẽ có hảo cảm với mình?
Vương Tử Quân tự nghĩ mình không phải là kẻ chuyên gia ngắt hoa bứt cỏ, nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy có hảo cảm với mình, tất nhiên hắn sẽ sinh ra cảm giác vui vẻ. Nhưng ngay sau đó Vương Tử Quân chợt nhìn thấy ánh mắt giống như đề phòng kẻ cướp của cô gái, thế là hắn nhận ra được hương vị thật sự trong lời nói của nàng.
"Tiểu nha đầu này có tính cảnh giác rất cao!"
Vương Tử Quân thầm chế giễu chính mình, hắn gật đầu với cô gái rồi giải thích:
- Tôi ở tòa nhà này, hôm nay tôi đến xem phòng.
- Anh ở đâu? Sao tôi không biết?
Ánh mắt cô gái càng thêm nghi ngờ, ánh mắt tinh xảo quét qua quét lại gương mặt Vương Tử Quân, mái tóc đuôi ngựa phía sau liên tục rung động.
- Tôi vừa đến, vừa mới nhận được khóa phòng vào hôm nay.
Vương Tử Quân vung vẫy chìa khóa trong tay rồi khẽ nói.
Cô gái nhìn chìa khóa trong tay Vương Tử Quân, lại đưa mắt đánh giá toàn thân Vương Tử Quân, nàng chợt cảm thấy hắn không phải người xấu, vì vậy mới nói:
- Tôi đã sớm nghe nói căn hộ phía đông trên lầu bốn sắp có người ở, đó là phòng của anh sao?
"Phòng phía đông ở lầu bốn? Không đúng, mình rõ ràng ở căn hộ phía tây dưới lầu ba!"
Vương Tử Quân dùng ánh mắt đầy nghi vấn nhìn cô gái, sau đó hắn khẽ nói:
- Không phải, phòng của tôi là phía tây ở lầu ba, đúng rồi, cô cũng đừng gọi tôi là bạn học, tôi đã tốt nghiệp đại học vài năm rồi.
Cô gái nghe thấy Vương Tử Quân nói ở phòng phía tây lầu ba thì gương mặt trắng như bạch ngọc không khỏi đỏ hồng, sau đó nàng khẽ nói:
- Mẹ còn đang chờ tôi về dùng cơm.
Sau đó cô gái chợt bỏ chạy lên bậc thang giống như một con nai đang cực kỳ sợ hãi.
Chiếc giày thể thao màu trắng bọc quanh hai bàn chân nhỏ nhắn không khỏi làm cho cô gái tăng thêm vài phần quyến rũ tuổi thanh xuân, nhưng khi cô gái lên lầu thì Vương Tử Quân thấy tuy cô gái ăn mặc rất phù hợp, thế nhưng quần áo có hơi cũ.
Khi cô gái chạy lên thì Vương Tử Quân cũng đi lên theo bậc thang, khi hắn đi lên đến lầu ba, chợt thấy căn phòng phía đông ở lầu bốn mở cửa ra, một người phụ nữ trung niên đi ra nói:
- Dung Dung, học về rồi đấy à.
Vương Tử Quân nhìn căn hộ kia mở cửa mà không khỏi bừng tỉnh, thì ra cô gái tên là Dung Dung kia vừa rồi nói căn hộ phía đông ở lầu bốn là lừa mình. Không thể ngờ bộ dạng của hắn thế này lại làm cho một cô gái đề phòng như gặp kẻ cướp, hắn nghĩ đến tình hình vừa rồi, thế là không khỏi nở nụ cười. Hắn cầm chìa khóa thuận tay mở cửa phòng phía tây lầu ba.
Đây là một căn hộ hai gian, rộng bảy tám chục mét vuông, khá rộng rãi. Gian phòng này có lẽ cũng vừa được quét dọn, rất sạch sẽ không chút bụi bẩn, nhưng trong phòng không có bất kỳ gia cụ gì cả, thật sự trống không.
Bây giờ cần phải đặt mua chút gia cụ, chỉ là không biết khi nào lại dọn nhà, thế cho nên Vương Tử Quân cũng không muốn mua đồ quá tốt.
Vương Tử Quân thuận tay mở cửa sổ, một luồng không khí mới lạ ùa vào, tuy phòng này không ở quá cao nhưng lại nhìn thấy khung cảnh phương xa rất rõ ràng, thế cho nên hắn thật sự cảm thấy rất vui vẻ.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đốt một điếu thuốc, hắn thấy có một đám người đang đi lên khu nhà này, bọn họ nhìn qua có vẻ rất kích động, thậm chí còn có người mở miệng mắng chửi.
- Nói là công bộc của dân, rõ ràng là cưỡi đầu cưỡi cổ dân mới đúng, hôm nay hứa đến mai, mai lại hứa đến kia, không phải lừa gạt chúng ta sao?
- Không phải à? Bọn họ tiếp tục kéo dài thì nhà máy sẽ coi như xong, như vậy thì chúng ta sống thế nào? Không được, chúng ta phải tìm đến nhà của bọn họ.
- Nói nhiều làm gì, đám khốn nạn kia rõ ràng là đá nát bát cơm của tôi.
Những tiếng nghị luận vang lên ồn ào làm cho Vương Tử Quân đưa mắt nhìn ra ngoài, vài bóng người quen thuộc truyền vào trong mắt.
Hôm nay mình đến nhận chức không phải gặp nhóm người này sao? Vì sao bọn họ lại chạy đến đây rồi? Nơi này là ký túc xá của tạp chí thanh niên, bọn họ xuất hiện ở đây, không nói cũng biết đây là công nhân viên của nhà máy gì đó thuộc tạp chí thanh niên, bọn họ đi kêu oan, bây giờ mình được sắp xếp ở đây, có ý gì thế này?
- Trưởng phòng Quách, hoan nghênh, hoan nghênh anh đến đoàn thanh niên tỉnh, cơ quan chúng tôi ngày nào cũng chào đón anh đến chỉ đạo công tác.
Tiếng cười rất hào sảng, thật sự truyền đi khắp tầng lầu, khi âm thanh vang lên thì một người đàn ông trung niên đeo kiếng gọng vàng xuất hiện đón chào, người này mặc tây trang màu đen làm cho người ta sinh ra một cảm giác học giả tri thức.
Sau lưng người đàn ông trung niên kia còn có một người đàn ông khác hơn bốn mươi tuổi, trên mặt người này là nụ cười cung kính, nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy dù đối phương có che giấu thế nào thì ánh mắt nhìn về phía mình cũng có chút cứng nhắc.
- Bí thư Tôn, anh quá khách khí rồi, tôi cũng không dám đến nơi này chỉ đạo công tác. Đúng rồi, Âu Dương Dương có ở đây không?
Quách Tiên Vi khẽ cười với người đàn ông trung niên kia rồi khẽ nói.
- Trưởng phòng đại nhân, anh đến thật sự không quá trùng hợp, vừa rồi bí thư Âu còn đang chờ anh, đúng lúc văn phòng tỉnh ủy gọi điện thoại đến, nói là chủ tịch Tề báo cáo về sáng nghiệp cho thanh niên, thế là chị ấy vừa đi.
Người đàn ông trung niên lên tiếng giải thích, sau đó ánh mắt rơi lên người Vương Tử Quân:
- Có lẽ vị này chính là Vương Tử Quân đến nhận chức có phải không?
- Ha ha, anh nói đúng, để tôi giới thiệu một chút, bí thư Vương, vị này là phó bí thư Tôn Trạch Hồng của đoàn thanh niên tỉnh, sau này các anh là người một nhà, cần phải liên hệ nhiều hơn.
Quách Tiên Vi nở nụ cười chỉ về phía Tôn Trạch Hồng rồi nói.
Tôn Trạch Hồng cùng Vương Tử Quân vươn tay bắt chặt tay nhau, khi lời nói mong được chỉ giáo nhiều hơn còn chưa được Vương Tử Quân nói ra khỏi miệng thì Tôn Trạch Hồng đã cười nói:
- Bí thư Vương thật sự là cán bộ thanh niên, anh đến đây thì độ tuổi trung bình của các vị lãnh đạo của đoàn thanh niên tỉnh đã giảm xuống vài tuổi.
Đoàn thanh niên tỉnh ở bên này dã chuẩn bị sẵn tất cả với sự kiện Vương Tử Quân đến nhận chức, trong phòng họp đã có hai vị phó bí thư và một vị ủy viên kiểm tra kỷ luật cùng với các cán bộ cấp xứ của cơ quan, coi như mở một hội nghị nho nhỏ để hoan nghênh Vương Tử Quân. Quách Tiên Vi đơn giản giới thiệu về Vương Tử Quân, sau đó rời khỏi đoàn thanh niên tỉnh.
Vì không có mặt lãnh đạo đứng đầu thế nên cũng chưa nói đến phương diện phân công cho Vương Tử Quân. Sau khi tiễn chân Quách Tiên Vi, Tôn Trạch Hồng đưa Vương Tử Quân và người đàn ông trung niên có có địch ý khó hiểu với hắn đi đến một gian phòng.
Phòng này rộng hơn ba mươi mét vuông, thu dọn sạch sẽ gọn gàng, nếu so với phòng làm việc ở huyện Lô Bắc thì có vẻ tráng lệ hơn. Cửa sổ mở rộng đón nhận ánh sáng mặt trời rạng rỡ, thật sự rất chói lọi, bên bàn công tác là một chậu Thủy Quan Âm, làm cho gian phòng tăng lên vài phần sức sống.
Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy chậu Thủy Quan Âm trên bàn làm việc thì ánh mắt khẽ biến đổi, nhưng ngay sau đó lại dùng giọng nịnh hót nói:
- Bí thư Vương, anh vừa đến công tác, cũng không biết anh thích cái gì, văn phòng sắp xếp đơn giản cho anh. Bây giờ nếu anh cần gì thì cứ việc phân phó, tôi sẽ nhất định sẽ làm tốt tất cả cho anh.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn còn chưa mở miệng thì Tôn Trạch Hồng đã chỉ vào người đàn ông trung niên kia rồi nói:
- Đây là chủ nhiệm văn phòng đoàn thanh niên tỉnh, là Lâm Thụ Cường, cũng là đại quản gia của chúng tôi, nếu bí thư Vương có gì cần thì cứ phân phó cho anh ấy là được.
Vị chủ nhiệm văn phòng này có chút oán hận với mình, Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, nhưng hắn là người mới đến, dưới tình huống chưa biết rõ tình hình sẽ không nói năng lung tung.
- Sau này sẽ không thiếu thời điểm làm phiền chủ nhiệm Lâm.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đưa bàn tay ra với chủ nhiệm Lâm Thụ Cường.
Lâm Thụ Cường cười ha hả bắt tay với Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt rất sáng lạn, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy nụ cười của người này có vấn đề. Tôn Trạch Hồng ngồi xuống ghế sa lông trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cũng không quá quan tâm đến Lâm Thụ Cường, khẽ mở miệng hàn huyên với Vương Tử Quân.
Nhưng Tôn Trạch Hồng cũng không mở miệng nói về công tác của đoàn thanh niên tỉnh, chỉ nói những chuyện vớ vẩn khắp đất bắc trời nam, nghe qua thì có vẻ khá nhiệt tình thế nhưng thực tế là không có chút nội dung gì ra hồn. Lâm Thụ Cường cũng được Vương Tử Quân mời ngồi, nhưng hắn chỉ cười nhạt, căn bản rất ít khi lên tiếng.
Ba người nói chuyện với nhau suốt một giờ đồng hồ, lúc này bí thư Âu Dương Dương đến báo cáo công tác với chủ tịch tỉnh vẫn còn chưa về.
- Bí thư Vương, anh vừa đến nên có rất nhiều thứ cần phải thu dọn xử lý, tôi cũng không quấy rầy anh, có việc gì anh cứ tìm Thụ Cường và tôi, không cần khách khí.
Tôn Trạch Hồng vừa nói vừa đứng lên.
Vương Tử Quân cảm tạ sự quan tâm của Tôn Trạch Hồng với mình, sau đó tiễn Tôn Trạch Hồng ra đến tận cửa. Tôn Trạch Hồng đi thì trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Vương Tử Quân và Lâm Thụ Cường, lúc này Lâm Thụ Cường có nói cho Vương Tử Quân về vài chuyện ở đoàn thanh niên tỉnh, sau đó thay đổi chủ đề:
- Bí thư Vương, lúc này chuyện nhà cửa ở đoàn thanh niên tỉnh có chút căng thẳng, thật sự không thể sắp xếp ngay được, cũng chỉ còn lại một phòng nhỏ ở khu ký túc xá tạp chí thanh niên, anh xem, trước tiên có nên sắp xếp anh chịu khổ một chút được không?
Lâm Thụ Cường dù nói rất khách khí nhưng Vương Tử Quân vẫn biết rõ phương diện lựa chọn nhà đã không còn cơ hội cho mình lựa chọn, đây chính là một quyết định rồi, nếu hắn chọn ba lấy bốn cũng không tốt.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt xin lỗi của Lâm Thụ Cường, hắn trầm ngâm khoảnh khắc rồi gật đầu cười, cũng nói lời cảm tạ với Lâm Thụ Cường. Nhưng Lâm Thụ Cường nghiêm trang nói phục vụ lãnh đạo là chức trách của mình, nếu có gì không thỏa đáng chỉ mong lãnh đạo bỏ quá cho.
Mười giờ sáng thì Âu Dương Dương ở bên kia gọi điện thoại đến, nói rằng hôm nay sẽ đi theo chủ tịch Tề kiểm tra công tác, cũng không quay về. Vì thế mà chuyện mở tiệc chào đón Vương Tử Quân không được ai nhắc đến.
Khi Lâm Thụ Cường bỏ đi thì phòng làm việc của Vương Tử Quân chợt trở nên tĩnh lặng, hắn nhìn ánh mặt trời sáng rực ở bên ngoài mà khẽ cầm điện thoại lên.
Âm thanh trầm trầm truyền đến từ đầu dây bên kia, Mạc Tiểu Bắc rõ ràng biết là ai gọi điện thoại dến, nàng alo một tiếng rồi dùng thái độ khác thường để trêu chọc Vương Tử Quân:
- Thế nào rồi, nhớ em sao?
Vương Tử Quân trước nay rất ít khi thấy một người có tính cách lạnh lùng chín chắn như Mạc Tiểu Bắc nói ra những lời anh anh em em thương thương nhớ nhớ như vậy, thế là lúc này không khỏi cảm thấy có chút ấm áp, hắn cười hì hì nói:
- Nhớ, tất nhiên là nhớ rồi, nhưng thật sự là nước xa không cứu được lửa gần. Em à, lúc nào bớt thời gian quay về một chuyến, anh đã được sắp xếp phòng, sau này nếu em nhớ anh đến mức không chịu được, cứ đến khu ký túc xá tạp chí thanh niên tìm anh.
- Ừ, khi nào có thời gian rảnh em sẽ đến.
Mạc Tiểu Bắc thấy Vương Tử Quân mở miệng trêu chọc mình thì đỏ mặt tía tai, thế là chỉ hỏi thêm được một câu đi làm thế nào, cũng không nói gì thêm.
Vương Tử Quân dù biết rõ tính cách của Mạc Tiểu Bắc là như vậy thế nhưng vẫn không nhịn được nói:
- Vợ, hôm nay anh chính thức đi làm, anh nhớ em vẫn chưa đến hai mươi bốn tuổi, hai mươi tám tuổi mới xem như hết tuổi trẻ, sau này có tâm sự gì cứ thổ lộ với anh, tất nhiên anh sẽ đại biểu tổ chức an ủi em.
Vương Tử Quân nói cho hết lời rồi không nhịn được mà nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ, dù vợ mình là tảng đá thì cũng phải hâm nóng nó lên chứ?
- Người ta là đảng viên đấy nhé?
Giọng nói trong trẻo có chút tự hào truyền đến từ đầu dây bên kia, rõ ràng Mạc Tiểu Bắc rất đắc ý với đòn phản kích nho nhỏ của mình với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thật sự vã mồ hôi, thầm nghĩ mình đã quên mất điều này, hắn tiếp tục nói thêm vài câu với Mạc Tiểu Bắc rồi mới cúp điện thoại. Ngay sau đó hắn phải tìm Trương Lộ Giai, để xem nàng có người quen ở đoàn thanh niên tỉnh hay không, như vậy cũng có lợi cho mình trong việc làm quen hoàn cảnh lạ lẫm. Nhưng sau khi cúp điện thoại thì hắn đột nhiên mất hết hứng thú với ý nghĩ của mình.
Binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, nếu đến số chết thì dù không lên triều vẫn chết, tất cả cứ nên cho thuận theo tự nhiên, nên cho mình thích ứng với mọi hoàn cảnh. Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy và không quan tâm đến chuyện này nữa.
Khi tan tầm vào giữa trưa thì Lâm Thụ Cường đến mời Vương Tử Quân đi dùng cơm, Vương Tử Quân uyển chuyển từ chối, Lâm Thụ Cường cũng không cưỡng ép, hắn nói vài câu khách khí rồi bỏ đi.
Vương Tử Quân đến một quán mỳ gọi một phần mỳ sợi Lan Châu, lại gọi thêm hai xiên thịt bò nướng, sau đó ăn đến mức vã đầy mồ hôi. Sau khi ăn uống no nê, hắn lên xe đi về phía khu ký túc xá tạp chí thanh niên. Khu ký túc xá này chỉ cách khu tỉnh ủy khoảng hai ba kilomet, cũng không quá xa, nó là một kiến trúc từ những năm tám mươi, thật sự có chút cổ xưa, nhưng nơi đây thật sự rất yên tĩnh, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất vui.
Vương Tử Quân cũng không có yêu cầu quá cao về phòng ở, nếu nói thoải mái thì chỉ có căn hộ hắn mua khi học tập ở trường đảng. Nhưng căn hộ đó chỉ dùng để gặp mặt hâm nóng tình cảm với Trương Lộ Giai, nếu như chính mình ở cùng Trương Lộ Giai, như vậy sự việc sẽ có ngày bại lộ, như vậy là không lý trí.
Dựa theo địa chỉ mà Lâm Thụ Cường đưa đến, Vương Tử Quân đi về phía những căn nhà phía bắc. Đúng lúc này tiếng chuông trong trẻo vang lên, Vương Tử Quân quay đầu nhìn, một chiếc xe đạp từ phia sau phóng đến.
- Ủa!
Khi ánh mắt Vương Tử Quân rơi lên người cô gái chạy xe đạp thì không khỏi có hơi ngây người, cũng không phải hai bên có quen biết, chẳng qua cô gái kia thật sự rất xinh đẹp. Cô nàng có cái trán sáng bóng, mái tóc cột đuôi ngựa bay trong gió, cơ thể mảnh khảnh như một cây khúc phối hợp với cặp mắt to ngập nước, thật sự là một hình tượng thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp trước mặt Vương Tử Quân.
Người nào cũng thích cái đẹp, Vương Tử Quân cũng chỉ có ý nghĩ thưởng thức vẻ đẹp của cô gái mà thôi, hơn nữa sau lưng cô nàng còn đeo cặp sách, hắn là người sống hai đời, cũng chưa từng có ý nghĩ bất lương với các cô gái nhỏ tuổi còn đang đi học.
Vương Tử Quân tìm được đến đúng khu nhà của mình, hắn chuẩn bị đi tìm phòng mà Lâm Thụ Cường sắp xếp cho mình. Lúc này cô gái chạy xe đạp đến dựng bên hiên nhà, nàng thấy hắn định đi lên lầu thì khẽ hỏi:
- Này, bạn gì ơi, bạn muốn tìm người sao? Tôi biết hết những người ở tòa nhà này, anh bạn muốn tìm ai, tôi sẽ đưa anh đi tìm?
"Bạn học?"
Vương Tử Quân nghe thấy cô gái xưng hô với mình như vậy thì chợt ngây cả người, dù hắn thật sự còn rất trẻ nhưng dù thế nào cũng không có bộ dáng của một sinh viên, cô bé này chủ động chào hỏi hắn, chẳng lẽ có hảo cảm với mình?
Vương Tử Quân tự nghĩ mình không phải là kẻ chuyên gia ngắt hoa bứt cỏ, nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy có hảo cảm với mình, tất nhiên hắn sẽ sinh ra cảm giác vui vẻ. Nhưng ngay sau đó Vương Tử Quân chợt nhìn thấy ánh mắt giống như đề phòng kẻ cướp của cô gái, thế là hắn nhận ra được hương vị thật sự trong lời nói của nàng.
"Tiểu nha đầu này có tính cảnh giác rất cao!"
Vương Tử Quân thầm chế giễu chính mình, hắn gật đầu với cô gái rồi giải thích:
- Tôi ở tòa nhà này, hôm nay tôi đến xem phòng.
- Anh ở đâu? Sao tôi không biết?
Ánh mắt cô gái càng thêm nghi ngờ, ánh mắt tinh xảo quét qua quét lại gương mặt Vương Tử Quân, mái tóc đuôi ngựa phía sau liên tục rung động.
- Tôi vừa đến, vừa mới nhận được khóa phòng vào hôm nay.
Vương Tử Quân vung vẫy chìa khóa trong tay rồi khẽ nói.
Cô gái nhìn chìa khóa trong tay Vương Tử Quân, lại đưa mắt đánh giá toàn thân Vương Tử Quân, nàng chợt cảm thấy hắn không phải người xấu, vì vậy mới nói:
- Tôi đã sớm nghe nói căn hộ phía đông trên lầu bốn sắp có người ở, đó là phòng của anh sao?
"Phòng phía đông ở lầu bốn? Không đúng, mình rõ ràng ở căn hộ phía tây dưới lầu ba!"
Vương Tử Quân dùng ánh mắt đầy nghi vấn nhìn cô gái, sau đó hắn khẽ nói:
- Không phải, phòng của tôi là phía tây ở lầu ba, đúng rồi, cô cũng đừng gọi tôi là bạn học, tôi đã tốt nghiệp đại học vài năm rồi.
Cô gái nghe thấy Vương Tử Quân nói ở phòng phía tây lầu ba thì gương mặt trắng như bạch ngọc không khỏi đỏ hồng, sau đó nàng khẽ nói:
- Mẹ còn đang chờ tôi về dùng cơm.
Sau đó cô gái chợt bỏ chạy lên bậc thang giống như một con nai đang cực kỳ sợ hãi.
Chiếc giày thể thao màu trắng bọc quanh hai bàn chân nhỏ nhắn không khỏi làm cho cô gái tăng thêm vài phần quyến rũ tuổi thanh xuân, nhưng khi cô gái lên lầu thì Vương Tử Quân thấy tuy cô gái ăn mặc rất phù hợp, thế nhưng quần áo có hơi cũ.
Khi cô gái chạy lên thì Vương Tử Quân cũng đi lên theo bậc thang, khi hắn đi lên đến lầu ba, chợt thấy căn phòng phía đông ở lầu bốn mở cửa ra, một người phụ nữ trung niên đi ra nói:
- Dung Dung, học về rồi đấy à.
Vương Tử Quân nhìn căn hộ kia mở cửa mà không khỏi bừng tỉnh, thì ra cô gái tên là Dung Dung kia vừa rồi nói căn hộ phía đông ở lầu bốn là lừa mình. Không thể ngờ bộ dạng của hắn thế này lại làm cho một cô gái đề phòng như gặp kẻ cướp, hắn nghĩ đến tình hình vừa rồi, thế là không khỏi nở nụ cười. Hắn cầm chìa khóa thuận tay mở cửa phòng phía tây lầu ba.
Đây là một căn hộ hai gian, rộng bảy tám chục mét vuông, khá rộng rãi. Gian phòng này có lẽ cũng vừa được quét dọn, rất sạch sẽ không chút bụi bẩn, nhưng trong phòng không có bất kỳ gia cụ gì cả, thật sự trống không.
Bây giờ cần phải đặt mua chút gia cụ, chỉ là không biết khi nào lại dọn nhà, thế cho nên Vương Tử Quân cũng không muốn mua đồ quá tốt.
Vương Tử Quân thuận tay mở cửa sổ, một luồng không khí mới lạ ùa vào, tuy phòng này không ở quá cao nhưng lại nhìn thấy khung cảnh phương xa rất rõ ràng, thế cho nên hắn thật sự cảm thấy rất vui vẻ.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đốt một điếu thuốc, hắn thấy có một đám người đang đi lên khu nhà này, bọn họ nhìn qua có vẻ rất kích động, thậm chí còn có người mở miệng mắng chửi.
- Nói là công bộc của dân, rõ ràng là cưỡi đầu cưỡi cổ dân mới đúng, hôm nay hứa đến mai, mai lại hứa đến kia, không phải lừa gạt chúng ta sao?
- Không phải à? Bọn họ tiếp tục kéo dài thì nhà máy sẽ coi như xong, như vậy thì chúng ta sống thế nào? Không được, chúng ta phải tìm đến nhà của bọn họ.
- Nói nhiều làm gì, đám khốn nạn kia rõ ràng là đá nát bát cơm của tôi.
Những tiếng nghị luận vang lên ồn ào làm cho Vương Tử Quân đưa mắt nhìn ra ngoài, vài bóng người quen thuộc truyền vào trong mắt.
Hôm nay mình đến nhận chức không phải gặp nhóm người này sao? Vì sao bọn họ lại chạy đến đây rồi? Nơi này là ký túc xá của tạp chí thanh niên, bọn họ xuất hiện ở đây, không nói cũng biết đây là công nhân viên của nhà máy gì đó thuộc tạp chí thanh niên, bọn họ đi kêu oan, bây giờ mình được sắp xếp ở đây, có ý gì thế này?
/1843
|