Nhìn hai mắt Mạc Hân Di xoay tròn, Mạc lão gia tử thầm cảm thán, cháu gái này của mình là một người quá tâm kế, Tiểu Bắc lại chỉ làm những việc thực chất, làm cho người ta yêu mến. Nhưng dù thế nào thì cũng là cháu của mình, vào lúc thích hợp cũng nên chỉ bảo một chút. Thế là lão lên tiếng:
- Dương Quân Tài phát sinh vấn đề cũng không phải là những thứ mà cháu được biết, lần này Dương Độ Lục đến cũng không phải vì xin lỗi ông, cậu ta đến để cúi đầu xin lỗi Tử Quân. Ừ, vì con trai của mình, Dương Độ Lục cũng không thể không làm như vậy.
Vương Tử Quân? Một người kiêu ngạo như Dương Độ Lục lại vội vàng đến chịu tội với Vương Tử Quân? Điều này...Điều này sao có thể? Mạc Hân Di thật sự cảm thấy líu lưỡi, nhưng bộ dạng của ông nội rất nghiêm trang, hơn nữa nàng biết xưa nay ông nội chưa từng nói dối bao giờ.
Vương Tử Quân, hắn thật sự có thủ đoạn vậy sao? Khi Mạc Hân Di còn đang cực kỳ khiếp sợ thì Mạc lão gia tử đã cảm thán nói:
- Hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đã là cán bộ cấp phó phòng, thật sự có hơi sớm.
Lời cảm thán của Mạc lão gia tử giống như một tiếng chuông sáng sớm vang lên trong lòng Mạc Hân Di, một lúc lâu sau nàng còn chưa hết ngây người. Dù ông nội không nói đó là ai, thế nhưng ai hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đã có cấp bậc phó phòng? Mạc Hân Di không cần nghĩ cũng biết đó chính là Vương Tử Quân, đối phương trẻ tuổi như vậy đã có cấp phó phòng, như vậy sau này...
Mạc Hân Di nghĩ đến con đường sau này của Vương Tử Quân mà trong lòng cảm thấy ghen ghét, nhưng sau khi cảm giác ghen ghét qua đi thì thật sự cảm thấy hối hận. Nhớ năm xưa Vương Tử Quân đến thủ đô, hắn là đối tượng của mình chứ không phải của Mạc Tiểu Bắc, lúc đó mình vì sao lại vụng về ngu dốt như vậy, đẩy một người đàn ông có tương lai sáng lạn như vậy ra khỏi vòng tay của mình, ai ngờ một món bảo bối như vậy lại bị Mạc Tiểu Bắc nhặt mất, thật sự quá bức bối...
...
Vụ án Tôn Hiểu Ngộ cầm tiền bỏ chạy cuối cùng cũng được phá mà không tốn quá nhiều thời gian, người này trốn được ba ngày, sau đó bị bắt trong một khách sạn ven đường. Nhưng sau khi bị bắt thì phát hiện trên người quản lý Tôn chỉ còn lại vài trăm ngàn tiền mặt mà thôi.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình và nhận được tin tức này cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, nếu Dương gia đã quyết tâm, dù Tôn Hiểu Ngộ có bản lĩnh thông thiên, có mọc cánh cũng khó thoát được.
Nếu so sánh với sự kiện Tôn Hiểu Ngộ bị bắt thì Vương Tử Quân quan tâm đến cuộc điện thoại của Mạc Tiểu Bắc ngày hôm qua hơn nhiều, nha đầu kia xem ra còn đang ở Bắc Kinh. Sau khi anh anh em em kể ra nổi sầu tương tư thì nàng nói ra một câu của Mạc lão gia tử.
Chỉ có hai chữ: Chờ đợi!
Tuy chỉ có hai chữ nhưng Vương Tử Quân biết rõ mình cũng sẽ không tiếp tục ở lại công tác trong huyện Lô Bắc. Dù hắn là người thắng cuối cùng trong trận chiến này, nhưng đôi khi hắn vẫn phải giữ thể diện cho người khác. Quyết định của tỉnh ủy sẽ có chút biến đổi, thế nhưng sự kiện hắn rời khỏi huyện Lô Bắc sẽ không có biến hóa quá lớn.
Mình sẽ đi đến đâu? Lên thành phố hay lên tỉnh? Tâm tư của Vương Tử Quân nhanh chóng xoay chuyển, nhưng có một vấn đề hắn có thể khẳng định, chính là dù đi đâu thì tương lai cũng thuộc về mình.
Buổi lễ tốt nghiệp được cử hàng trong trường đảng, tất cả các học viên đều đến đông đủ, đại đa số mọi người đều có quan hệ không tệ, thế là cùng bàn chuyện với nhau rất rôm rả, tất nhiên sẽ là những câu quan tâm đến nhau, giữ liên lạc.v.v.
- Sổ ghi chép của mọi người đây, mỗi người đều có một phần.
Lý Tùng Mai ôm một đống sổ thông tin học tập chạy đến phòng học, nàng lớn tiếng nói với mọi người.
Lúc này vẻ mặt Lý Tùng Mai khó che giấu được niềm vui, không chỉ vì lần này học tập ở trường đảng được một đánh giá vĩ đại, càng nhiều là hướng đi của nàng đã được quyết định: Nàng sẽ là một vị trưởng ban của phòng tuyên truyền tỉnh ủy. Điều này làm một quyết định đề bạt với nàng, tất nhiên nàng sẽ tỏ ra vui mừng.
Đối với những cán bộ từ cơ sở bò lên từng bước giống như Lý Tùng Mai thì cái thiếu chính là các mối quan hệ trên cơ quan tỉnh ủy, nàng tin chắc chỉ cần mình công tác ở khối cơ quan tỉnh ủy vài năm, chưa nói những thứ khác, dựa vào thủ đoạn kéo quan hệ của nàng, ít nhất cũng phải quen mặt vài vị lãnh đạo tỉnh ủy.
Những quyển sổ được Lý Tùng Mai phát ra cho mọi người, tất nhiên nàng vừa đưa cho mọi người vừa không quên buôn chuyện rôm rả.
- Chị Tùng Mai, sau này nên quan tâm đến mọi người nhiều hơn. Tôi sắp bị đày đến biên cương, xuống một huyện làm chủ quản khối tuyên truyền, sau này có thể làm tốt công tác tuyên truyền hay không cũng nhờ vào sự hỗ trợ của chị.
Một tên học viên đeo kính hơn ba mươi tuổi vừa tiếp nhận sổ thông tin vừa mỉm cười lôi kéo làm quen với Lý Tùng Mai.
Lý Tùng Mai tùy tiện vung tay lên nói:
- Anh bạn, cậu xem lại lời nói của mình kìa, mặc kệ cậu đi đâu, chắc chắn giữa chúng ta cũng có tình nghĩa bạn học. Chỉ cần chị có thể làm, nếu cậu có chuyện thì chị nhất định sẽ giúp đỡ toàn lực, chỉ là cậu khi đó làm chư hầu một phương, cũng đừng quá chú trọng vào lãnh đạo mà quên đi chị đây.
Lý Tùng Mai nói rất nhiệt tình nhưng trong lòng lại có chút oán hận, người đang lôi kéo làm quen với nàng là một cán bộ của phòng vệ sinh y tế tỉnh, khi tham gia khóa huấn luyện thường tỏ ra kiêu ngạo, không quá quan tâm đến những học viên từ các thành phố chung quanh như Lý Tùng Mai. Mãi đến bây giờ có sắp xếp cho học viên tốt nghiệp thì hắn mới chạy ra ồn ào níu kéo làm quen.
Vi học viên kia thấy Lý Tùng Mai nói chuyện sảng khoái như vậy thì trong lòng thật sự rất vui, hắn nở nụ cười sáng lạn với Lý Tùng Mai, sau đó mở lời mời:
- Chị Tùng Mai, trước tiên tôi cám ơn chị! Thế này đi, hôm nay sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp, tôi có hẹn vài người bạn cùng tụ tập ăn uống, chị Tùng Mai, chị cũng không thể không nể mặt tôi đấy chứ?
- Được, được, nhất định sẽ đến.
Bạn bè tụ hội thì dù Lý Tùng Mai có bận rộn thế nào cũng sẽ kiên trì một nguyên tắc, đó là dù thế nào cũng sẽ không bỏ qua. Tuy người tụ hội phần lớn là đàn ông, thế nhưng nàng là một nữ cán bộ có khát vọng chính trị, nàng biết rõ tầm quan trọng của những bữa tiệc như vậy. Những tình huống như vậy đám cán bộ nam thường uống nhiều ăn nhiều, nên uống thì uống nên nói thì nói, nhưng các cán bộ nữ cũng không kém bao nhiêu.
Chỉ mất năm phút thì Lý Tùng Mai đã phát được phần lớn sổ thông tin cho học viên, nàng nhìn hai quyển sổ cuối cùng trên tay, không khỏi lên tiếng:
- Các vị học viên, còn cai chưa nhận sổ thông tin không? Nếu không nhận, sau này tìm tôi nhận sổ phải mời khách đấy.
Lý Tùng Mai lên tiếng mạnh mẽ như vậy làm cho cả lớp vang lên những tiếng cười đầy thiện ý, lại có người ồn ào:
- Ôi, ngài sao không nói sớm, biết vậy tôi sẽ không nhận ngay lúc này, bây giờ không phải sẽ có cơ hội mời chị Tùng Mai dùng cơm sao?
Sau khi ồn ào vài câu thì phòng học chợt yên tĩnh trở lại, dù sao thì đây đều là cán bộ lãnh đạo, tuy lúc này có thể thả lỏng một chút, thế nhưng dù sao thì bọn họ cũng có tố chất rõ ràng
- Còn một quyển sổ cuối cùng, là của ai thì mau lên nhận.
Lý Tùng Mai nói, sau đó nàng cầm hai quyển sổ thông tin đi về phía chỗ ngồi của mình.
- Là của Vương Tử Quân, anh ấy không có mặt.
Khi Lý Tùng Mai chuẩn bị đi xuống bục giảng thì có người trầm giọng lên tiếng.
Ba chữ Vương Tử Quân rơi vào trong tai làm cho vẻ mặt Lý Tùng Mai chợt biến đổi, thế là không khỏi mở sổ thông tin trong tay ra xem. Nhìn thấy dòng chữ trưởng ban của phòng nghiên cứu chính sách khối chính quyền tỉnh, nàng không khỏi nở nụ cười.
Tuy Vương Tử Quân đang ở huyện Lô Bắc, thế nhưng những chuyện xảy ra ở huyện Lô Bắc cũng không lừa được đám học viên có quan hệ rộng này. Đám người đều biết rõ ràng sự kiện Vương Tử Quân đánh mất cơ hội tiến lên cấp bậc phó phòng, đám người vừa thầm cảm thấy đáng tiếc, lại có không ít người cảm thấy may mắn.
Lý Tùng Mai chính là một người trong số đó, lòng người đều là như vậy, không thích nhìn người khác mạnh hơn mình. Mọi người đều đứng trên cùng một hàng, anh dựa vào cái gì để đi nhanh hơn chúng tôi một bước? Chưa nói đến chuyện không dễ so sánh, mà càng so sánh càng làm cho lòng người khó chị, chút cảm giác ganh tị thật sự là người nào cũng cố gắng che giấu nhưng khó thể nào tránh khỏi.
- Nếu là ban thủ lĩnh, như vậy thì chờ anh ấy đến phòng nghiên cứu chính sách để báo danh, tôi sẽ ra tay làm thịt anh ấy sau vậy.
Lý Tùng Mai tiêu sái vung tay với tên học viên đối diện, sau đó nở nụ cười với tất cả học viên trong phòng.
Lời này của Lý Tùng Mai vô cùng tùy ý, nhưng trong lời nói của nàng lại mang theo vài phần cảm giác ưu việt. Dù sao thì nàng được điều đến nhận công tác ở phòng tuyên truyền tỉnh ủy cũng mạnh hơn so với Vương Tử Quân đến phòng nghiên cứu chính sách rất nhiều lần.
- Chị Tùng Mai, chỉ sợ chị đến phòng nghiên cứu chính sách sẽ không gặp được ban thủ lĩnh.
Một âm thanh trêu chọc chợt vang lên trong đám người, Trương Thư Chí nở nụ cười, hắn hì hì ngửa mặt nói với Lý Tùng Mai.
Bầu không khí ồn ào chợt bình tĩnh trở lại, đối với đám học viên nơi đây thì phương diện nhân sự sẽ được chú ý nhất, dù là đối với mình hay đối với người khác cũng là như vậy.
- Ban thủ lĩnh không đến phòng nghiên cứu chính sách sao? Vậy anh ấy đi đâu?
Trong đầu Lý Tùng Mai chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, nàng dùng giọng cấp bách nói.
- Đến công tác ở đoàn thanh niên tỉnh.
Trương Thư Chí khẽ vung tay lên dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
Đoàn thanh niên tỉnh? Lý Tùng Mai nghe được bốn chữ này mà không khỏi sinh ra cảm giác muốn ôm bụng cười lớn. Thầm nghĩ Vương Tử Quân quả nhiên đắc tội quá nặng với người ta, bây giờ thậm chí còn không được tiến vào trong đơn vị thuộc khối chính quyền tỉnh. Tuy tỉnh ủy cũng không thiếu một vị trí chính huyện cho Vương Tử Quân, thế nhưng chỉ sợ sau này hắn chỉ có thể báo cáo với đoàn thanh niên tỉnh mà thôi.
Các vị học viên trong lớp cũng có phản ứng không khác gì Lý Tùng Mai, nhiều người vô ý thở dài một hơi, chỉ là bọn họ còn chưa kịp trầm tĩnh thì đã nghe Trương Thư Chí nói tiếp:
- Là phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh, sau này mọi người phải nhớ kỹ, chúng ta gặp mặt thì nhất định phải bắt ban thủ lĩnh mời khách, cần phải làm thịt mạnh tay mới được.
Lý Tùng Mai vừa mới khép miệng đã phải mở ra, trong lòng nàng tất nhiên biết rõ phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh có độ nặng thế nào, chưa nói đến những thứ khác, cấp bậc của phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh cũng là phó phòng.
Vương Tử Quân lại là cán bộ cấp phó phòng.
Lý Tùng Mai nghĩ đến tin tức làm cho mình giật mình này, vẻ mặt nàng chợt biến đổi, ghen ghét, không tin, giật mình...
Nhưng lời nói của Trương Thư Chí đã nói rõ với Lý Tùng Mai đây là sự thật, khi mà tất cả mọi người đều cảm thấy ban thủ lĩnh của mình mất đi cơ hội lớn, cảm thấy tất cả kết thúc trong khốn khổ, lại đúng lúc mọi người nhận được một tin tức kinh người.
Phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh tuy không phải là vị trí hiểm yếu, thế nhưng vị trí này rất dễ dàng đi lên, chỉ cần cố gắng công tác vài năm làm dày lý lịch, hoàn toàn có khả năng vung tay nắm lấy một vị trí chủ tịch của một thành phố kinh tế phát triển bình thường.
Nếu so sánh với Lý Tùng Mai thì đám học viên còn lại đều giật mình không thôi, Trương Thư Chí nhìn bộ dạng giật mình ngây ngốc của đám người chung quanh mà không khỏi sinh ra cảm giác muốn ngửa mặt lên trời cười lớn. Dù sao khi hắn nghe được tin tức này thì cũng cảm thấy rất khó tin, nhưng người lên tiếng nói rõ tin tức này lại làm hắn không thể không tin.
Vương Tử Quân, người này thật sự rất giỏi. Trương Thư Chí không biết đối phương làm thế nào mà kết quả biến đổi chóng vánh như vậy, đây chính là một mối nghi vấn khó thể nào giải thích trong lòng hắn, mà lúc này tâm tư muốn dựa về phía Vương Tử Quân càng ngày càng rõ ràng.
- Các vị học viên, mọi người bây giờ tập trung về phòng họp, lát nữa sẽ cử hành lễ tốt nghiệp, các vị lãnh đạo trường đảng cũng sẽ tham gia, mọi người không thể tỏ ra thờ ơ được.
Trương Lộ Giai mặc một bộ đồ trắng, nàng tươi cười đi vào phòng học như một nàng tiên xinh đẹp, sau đó nàng mỉm cười nói với mọi người.
- Giảng viên Trương, những lời Trương Thư Chí vừa nói có phải là thật không? Vương Tử Quân thật sự đến công tác ở đoàn thanh niên tỉnh sao?
Thạch Nham Phong đứng ở bên cạnh Trương Lộ Giai, hắn vội vàng nói.
Trương Lộ Giai cười tủm tỉm nhìn Thạch Nham Phong, lúc này nàng đang có tâm tình rất thoải mái nhưng cũng không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét:
- Phòng tổ chức tỉnh ủy đã cho ra văn kiện bổ nhiệm, như vậy thì đúng hay sai?
Phòng học trở nên lặng ngắt như tờ, giống như có thể nghe được tiếng kim rơi, nhưng thật sự không ai dám mở miệng, cả đám nhanh chóng nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng, đi về phía phòng họp. Buổi lễ tốt nghiệp vốn làm cho đám học viên bọn họ cảm thấy vui sướng nhưng bây giờ chỉ vì một người không đến mà sinh ra tâm sự nặng nề...
Ban tổng hợp số ba của thành phố An Dịch, lúc này Triệu Bí Ý đang múa bút như bay. Trước khi tan tầm hắn phải làm xong bài phát biểu cho phó bí thư Trình Vạn Thọ, nếu như trước mười giờ mà chưa có bản thảo, chỉ sợ lần này trưởng phòng Hà sẽ lớn tiếng phê bình hắn.
Nếu nói đến chuyện viết bản thảo thì Triệu Bí Ý là trưởng ban cũng không cần thiết phải tự tay xử lý, trong ban số ba có cả chục cán bút, căn bản không cần một trường đảng như hắn phải bận rộn. Nhưng từ sau khi sự kiện kia xảy ra, địa vị của hắn trở nên rất khó chịu.
Chưa nói đến chuyện trưởng phòng Hà Hồng Vận thường xuyên chèn ép, dù là những vị trưởng khoa trong ban cũng bắt đầu không xem lời nói của hắn ra gì, còn có nhiều người lợi dụng lúc Hà Hồng Vận có mặt để dùng ngôn ngữ phân phối hắn, điều này làm hắn cảm thấy rất khó chịu. Lúc này công việc của hắn trong ban ngày càng nhiều, chưa nói những thứ gì khác, trước kia những bản thảo như thế này thì hắn không cần phải tự mình xử lý, bây giờ Hà Hồng Vận lại lên tiếng, nói rằng hắn là cán bộ lão thành, những bản thảo quan trọng thì tuyệt đối không thể sai lầm, bắt hắn tự xử lý. Hà Hồng Vận rõ ràng đang cố ý làm phiền Triệu Bí Ý, ép Triệu Bí Ý công tác khổ cực.
Tuy Hà Hồng Vận nói rất hay nhưng ý nghĩ làm khổ Triệu Bí Ý lại quá rõ ràng, nhưng lúc này còn nói thế nào? Hà Hồng Vận người ta nói quá đường hoàng, Triệu Bí Ý có lý do gì để từ chối? Hơn nữa trong cơ quan thì hạ cấp phải phục tùng thượng cấp, cá nhân phải phục tùng tập thể, đạo lý này đã quá rõ ràng rồi.
- Trưởng phòng Hà, chưa nói đến những lúc khác, tối nay anh nhất định phải xuất huyết, ai bảo anh sải bước đi ném anh em chúng tôi ở lại chỗ này một mình?
Âm thanh tràn đầy nịnh nọt của trưởng ban số hai vang lên bên tai Triệu Bí Ý khi Hà Hồng Vận đi đến.
Giống như tiếng kèn trong lúc chiến đấu, vị trưởng ban số hai vừa mở miệng thì những người khác cũng nhanh chóng lên tiếng nịnh hót, tất nhiên cũng không ai muốn mình chậm chân hơn người khác.
Hà Hồng Vận cười tủm tỉm nghe đám thuộc hạ lên tiếng nịnh hót, đợi đến khi vị trưởng ban số một nói xong thì hắn khẽ vung tay lên cản lại:
- Ôi, các vị, thị ủy còn chưa có quyết định rõ ràng, mọi người cứ nói những lời như vậy, nếu lãnh đạo nghe được thì chỉ sợ tôi sẽ bị phê bình.
- Trưởng phòng Hà, anh thứ gì cũng tốt, chỉ là anh em thật sự không thích nhìn căn bệnh này của ngài. Đây đều là sự việc đã được quyết định, ngài còn cố gắng che giấu, cũng đừng nên quá mức an phận. Tôi nói cho ngài biết, an phận chính là phương pháp khoe khoang tốt nhất, tối nay ngài nhất định phải mời khách mới được.
Một khoa viên vừa đến chưa lâu chợt nở nụ cười rồi hì hì nói với Hà Hồng Vận.
Người công tác lâu năm trong cơ quan đều biết khi nào lãnh đạo vui vẻ, tất nhiên những lúc như vậy có thể nói đùa vài câu, lãnh đạo sẽ không tức giận, hơn nữa còn kéo gần khoảng cách giữa hai bên. Vị cán bộ khoa viên kia mới công tác được một năm nhưng lại am hiểu khá sâu sắc đạo lý này.
Lại là một tình huống ồn ào, Hà Hồng Vận tất nhiên sẽ không chịu nổi, hắn nở nụ cười sảng khoái rồi dứt khoát nói:
- Được rồi, được rồi, cũng không nên làm loạn, bây giờ đang mở hội nghị thường ủy, theo tôi thấy thì chờ kết thúc hội nghị thường ủy rồi nói sau.
- Trưởng phòng Hà, hội nghị thường ủy rồi sẽ thông qua mà thôi, bây giờ tất ca đều đã nằm trong tầm tay của ngài, nếu bây giờ ngài khước từ thì chúng tôi cũng nghi ngờ ngài không muốn cho mọi người đến trợ hứng, đây cũng không phải là tính cách của ngài. Không bằng cứ thế này, tôi đi đặt phòng trước, đến lúc đó ngài cứ trực tiếp dẫn mọi người đi là được.
Trưởng ban số hai vừa nói vừa nhấc điện thoại gọi đi.
- Cậu đấy, đúng là quá nóng vội. Tôi đã nói với cậu rồi, gấp gáp không ăn được đậu hũ nóng, sau này cậu cần phải thay đổi mới được.
Hà Hồng Vận chỉ vào vị trưởng ban số hai rồi cười lớn nói.
Triệu Bí Ý căn bản không quan tâm đến tình cảnh ồn ào kia, hắn cũng biết mình khó thể trộn lẫn vào đó. Nhưng không nói lời nào thì cũng không có nghĩa là Hà Hồng Vận không để ý đến hắn, khi hắn đang múa bút làm bản thảo thì Hà Hồng Vận thong thả đi đến trước bàn làm việc của hắn.
- Bí Ý, bận rộn lắm sao?
Hà Hồng Vận cười tủm tỉm nhìn Triệu Bí Ý rồi khẽ hỏi.
- Trưởng phòng Hà, tôi đang viết cho xong một bản thảo, lát nữa còn cần ngài đưa qua.
Dù Triệu Bí Ý thật sự không có cảm tình gì với Hà Hồng Vận nhưng cũng không muốn đắc tội với lãnh đạo, thế cho nên hắn tranh thủ đứng lên khỏi ghế, tranh thủ nở nụ cười báo cáo.
Hà Hồng Vận khẽ cầm bản thảo trên bàn làm việc của Triệu Bí Ý lên xem, sau đó vỗ vỗ tay nói:
- Rất tốt, rất tốt, Bí Ý càng ngày viết càng hay. Các anh cũng nên như vậy, không nên lơ là công tác, cần phải học tập trưởng phòng Triệu, cần viết nhiều, luyện tập nhiều, nhìn nhiều, chỉ có như vậy mới là một nhân viên thư ký hợp cách.
Hà Hồng Vận nói những lời khích lệ Triệu Bí Ý, thế nhưng đám cán bộ công tác ở cơ quan đều hầu như đã thành tinh, nào không hiểu rõ tình huống trưởng phòng Hà mượn việc để trêu chọc Triệu Bí Ý. Vì vậy không ít người lên tiếng phụ họa:
- Trưởng phòng Hà phê bình rất đúng, trưởng phòng Triệu là tấm gương cho chúng tôi học tập, là một tấm gương sáng, sau này chúng tôi sẽ nhất định lấy trưởng phòng Triệu làm chuẩn.
Hà Hồng Vận cười hì hì, khi mọi người đã bày tỏ thái độ thì hắn mới đặt bản thảo xuống bàn Triệu Bí Ý rồi nói tiếp:
- Nói trắng ra thì Bí Ý là người hợp tác tốt nhất với tôi, nhờ có sự trợ giúp nhiệt tình và hết lực của anh ấy mà giải quyết được rất nhiều vấn đề khó khăn cho tôi. Đáng tiếc là sau này Bí Ý và tôi sẽ không thể tiếp tục cộng tác được nữa.
Hà Hồng Vận nói rồi hít vào hai hơi thuốc, bộ dạng giống như cảm thấy rất đáng tiếc vì không thể tiếp tục làm đồng sự với Triệu Bí Ý. Nhưng hắn càng làm như vậy thì mọi người lại càng hiểu ý, đó chính là trưởng phòng Hà thăng chức thì sẽ tạo ra một lỗ hổng, nhưng Triệu Bí Ý cũng không có hy vọng lấp đầy lỗ hổng đó.
Triệu Bí Ý tất nhiên sẽ nghe rõ và hiểu ý nghĩa lời nói của Hà Hồng Vận, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể áp chế chính mình mà thôi. Dù sao thì Hà Hồng Vận cũng chỉ nói gần nói xa, dù nói công khai thì cũng tỏ thái độ rất thân cận với mình, nếu mình vì vậy mà tỏ ra căm tức, ngược lại sẽ bày thái độ không phóng khoáng.
Triệu Bí Ý thầm căm tức, cũng không có chỗ phát tiết, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Hà Hồng Vận vừa thoải mái vừa có vài phần đáng tiếc, cảm giác đáng tiếc này cũng không phải là Triệu Bí Ý không mở miệng, mà sợ rằng sau này hắn sẽ không còn khả năng ức hiếp Triệu Bí Ý.
Trong đầu Hà Hồng Vận lóe lên rất nhiều ý nghĩ, chợt nghe thấy vị trưởng ban giám sát số ba dùng giọng tràn đầy nụ cười nói:
- Ơ, trưởng khoa Chương, hôm nay sao lại có thời gian rảnh đễn chỗ này thị sát dân tình vậy?
Hà Hồng Vận nghe rõ lời nói của vị trưởng khoa giám sát số ba, hắn nghiêng đầu nhìn thì thấy đệ nhất thư ký tỉnh ủy là Chương Đức Long đi đến. Đối mặt với đệ nhất thư ký Chương Đức Long thì Hà Hồng Vận thật sự không dám có biểu hiện quá lớn, tuy địa vị của Chương Đức Long kém hắn khá nhiều, nhưng Chương Đức Long là thư ký của bí thư Trịnh Đông Phương, lực ảnh hưởng mạnh hơn một trưởng phòng như hắn rất nhiều.
Hà Hồng Vận nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn, hắn vội vàng duỗi hai tay ra nói:
- Ôi, trưởng khoa Chương, thật sự là khó có được cơ hội thế này, ngài hôm nay sao lại có thời gian đến liên lạc với quần chúng thế này? Hôm nay anh nhất định phải cho chúng tôi một cơ hội, để chúng tôi có thể bày tỏ mối quan hệ mật thiết với lãnh đạo. Mong trưởng khoa Chương nể mặt chúng tôi, cùng mọi người đi vui vẻ một chút, thế nào?
Chương Đức Long cười nhạt, hắn bắt chặt tay Hà Hồng Vận rồi dùng giọng khách khí nói:
- Trưởng phòng Hà quá khách khí rồi, nhưng anh cũng biết thời gian không thuộc về tôi, nếu như lãnh đạo không có việc thì tôi nhất định sẽ đến.
Chương Đức Long vừa nói vừa đi đến trước mặt Triệu Bí Ý rồi cười hì hì vươn tay ra nhiệt tình nói:
- Chào trưởng phòng Triệu.
Chương Đức Long chủ động chào hỏi Triệu Bí Ý, hơn nữa còn bày ra bộ dạng mừng rỡ, điều này làm cho đám cán bộ trong văn phòng chợt ngây cả người, đây có phải là một tín hiệu gì đó không?
Chương Đức Long là thư ký bí thư thị ủy, hành động của hắn luôn được người ta chú ý, vì có rất nhiều người có thể nhìn vào động tác và hành vi của hắn để dự đoán phương hướng của bí thư Trịnh. Bây giờ Chương Đức Long vô duyên vô cớ đến lấy lòng Triệu Bí Ý, cũng không phải là Triệu Bí Ý sẽ tiếp nhận vị trí trưởng phòng của Hà Hồng Vận đấy chứ?
Vẻ mặt Hà Hồng Vận cũng chợt biến đổi, tuy những ngày trước đã tìm được tin tức chính xác rằng Triệu Bí Ý sẽ không có khả năng tiếp quản vị trí của mình, thế nhưng hành động kỳ quái của Chương Đức Long vào lúc này cũng không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác xao động.
- Chào trưởng khoa Chương!
Triệu Bí Ý cũng không hiểu ra vấn đề, nhưng hắn cũng nhanh chóng vươn hai tay bắt chặt tay của Chương Đức Long, khốn nổi lại không biết nói gì cho phải.
- Trưởng phòng Triệu, à không, anh Triệu, chúc mừng, chúc mừng anh, khi nào anh bày tiệc rượu thì cũng đừng quên tôi đấy nhé?
Chương Đức Long bắt tay Triệu Bí Ý mà không có ý buông ra, càng bắt chặt thêm ba phần.
Bày rượu? Chính mình sẽ bày rượu gì? Triệu Bí Ý thật sự cảm thấy mơ hồ, nhưng lúc này đứng trước mặt Chương Đức Long thì hắn cũng không thể nói không mời khách, vì vậy chỉ có thể hàm hồ đồng ý, cười cười gật đầu xưng vâng.
Chương Đức Long cũng không ở lại lâu, hắn nói vài câu với Triệu Bí Ý rồi cất bước bỏ đi. Khi Chương Đức Long rời đi thì bầu không khí trong văn phòng trở nên cực kỳ quỷ dị, rất nhiều ánh mắt xẹt qua Hà Hồng Vận và Triệu Bí Ý, bộ dạng suy xét vấn đề.
Hà Hồng Vận là một cán bộ công tác lâu năm trong cơ quan, tất nhiên hắn biết rõ Chương Đức Long đến vì vấn đề gì. Tuy trong lòng cảm thấy tức giận và bất bình vì Triệu Bí Ý nắm lấy vị trí để trống của mình, thế nhưng nghĩ đến tình huống mình sẽ là bí thư huyện ủy Lô Bắc, hắn vẫn nở nụ cười rộng lượng, ngay sau đó đã trở lại như bình thường. Sau khi mình được đề bạt thì cần gì quan tâm đến vị trí trưởng phòng này nữa? Thôi thì cho Triệu Bí Ý nhặt lấy, không có vấn đề gì.
Trong phòng họp thị ủy An Dịch, dù lúc này là ban ngày nhưng đèn đuốc sáng trưng, hơn mười vị thường ủy nắm quyền lực tuyệt đối ở thành phố An Dịch đang ngồi quanh một bàn hội nghị hình bầu dục.
Trịnh Đông Phương cũng lẳng lặng ngồi trên một chiếc ghế trong số đó, ánh mắt uy nghiêm nhìn khắp bốn phía. Lúc này chủ tịch Lý Dật Phong ngồi bên phải cũng không có biểu hiện bình tĩnh như bí thư Trịnh Đông Phương, trong lòng bùng sóng như xuất hiện bão tố, đến bây giờ còn chưa có ý kiến rõ ràng, không biết mình nên tỏ thái độ thế nào trong hội nghị thường ủy lần này.
Giúp đỡ Trịnh Đông Phương hay giúp Trình Vạn Thọ? Đây chính là một câu hỏi khó của Lý Dật Phong vài ngày qua, là vấn đề ép hắn phải suy nghĩ rất nhiều. Nếu như giúp đỡ Trịnh Đông Phương thì rõ ràng là bí thư và chủ tịch đứng cùng lập trường, là biểu hiện của sự đoàn kết ban ngành; nếu giúp đỡ Trình Vạn Thọ thì như vậy mình và Trịnh Đông Phương có địa vị ngang nhau ở thành phố An Dịch, có sự giúp đỡ to lớn của nhóm Trình Vạn Thọ thì mình có thể vung tay áp chế với Trịnh Đông Phương ở trên nhiều phương diện.
Có thể đánh ngang tay với bí thư thị ủy chính là tiếng lòng của không ít chủ tịch thành phố, nhưng lúc này Lý Dật Phong lại cảm thấy không yên. Hắn là trợ thủ nhiều năm cho Trịnh Đông Phương, hắn biết rõ năng lực của bí thư Trịnh, dù mình có chút độ nặng, nhưng nếu muốn đánh ngang tay với Trịnh Đông Phương, hắn cảm thấy thời cơ chưa đến, thậm chí là chưa đủ lực.
Hàng loạt đề tài thảo luận được thông qua, lúc này bầu không khí của hội nghị thường ủy không có chút vấn đề, nhưng rất nhiều thường ủy biết sắp có nhiều chuyện phát sinh, cũng biết đây chỉ là vẻ bình tĩnh mặt ngoài mà thôi.
- Bây giờ bắt đầu đề tài thứ bảy, cũng chính là vấn đề điều chỉnh ban ngành huyện ủy Lô Bắc. Đồng chí Dương Quân Tài bây giờ đã không còn phù hợp làm bí thư huyện ủy Lô Bắc, đồng chí Vương Tử Quân cũng đã được điều đến cương vị công tác mới, vì thế mà tình hình bây giờ của huyện Lô Bắc khá là cấp bách. Trưởng phòng Cát, phòng tổ chức các anh có ý kiến sơ bộ gì rồi?
Trịnh Đông Phương là người chủ trì hội nghị, lão đặt cây bút xuống rồi dùng giọng không nhanh không chậm nói.
Những gì nên đến cuối cùng đã đến.
Tâm tư của Lý Dật Phong chợt xoay chuyển dữ dội, lúc này hắn không khỏi run lên một cái. Hắn đưa mắt nhìn bộ dạng bình tĩnh ổn định và nắm hết tất cả của Trịnh Đông Phương, trong lòng thầm hạ quyết tâm, đây là một cơ hội tuyệt hảo, nếu như bây giờ mình đứng ra khiêu chiến quyền uy của Trịnh Đông Phương trong lúc bổ nhiệm bí thư huyện ủy Lô Bắc, như vậy sẽ càng biểu hiện quyền lợi của mình ở thành phố An Dịch, nhất định sẽ sinh ra hiệu quả cực tốt. Hắn muốn để cho mọi người thấy mình là một vị chủ tịch thành phố, cũng không phải tượng gỗ để người ta xoa nắn, vào lúc thích hợp lại đẩy ra sân khấu làm trò.
Lý Dật Phong cho ra quyết định, thế là hắn đặt câu bút trong tay xuống. Khoảnh khắc này hắn chợt cảm ngộ được một vấn đề, đó chính là trước nay mình đều không bỏ qua ý nghĩ khiêu chiến quyền uy của Trịnh Đông Phương, nhưng ý nghĩ này bị mình áp chế quá sâu, sâu đến mức tận bây giờ còn chưa từng biểu hiện ra ngoài.
Lý Dật Phong nghĩ đến tình huống mình sắp tiến hành khiêu chiến quyền uy của Trịnh Đông Phương mà trong lòng sinh ra cảm giác phấn khởi. Lúc này hắn đang nghĩ mình nên mở miệng như thế nào cho tốt, phải làm sao để ép cho Trịnh Đông Phương không thể nói nên lời.
Khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu thì Lý Dật Phong dùng ánh mắt chăm chú nhìn Cát Trường Lễ, chờ vị trưởng phòng tổ chức kia lên tiếng. Dưới ánh mắt chăm chú của chủ tịch Lý, Cát Trường Lễ mở sổ của mình ra, sau đó khẽ nói:
- Thưa bí thư Trịnh, chủ tịch Lý, trải qua khảo sát, phòng tổ chức đã có ý kiến sơ bộ với phương diện phân phối ban ngành huyện Lô Bắc, bây giờ xin báo cáo cho hội nghị thường ủy.
Giọng điệu của Cát Trường Lễ rất trầm ổn, nhưng những người quen thuộc Cát Trường Lễ lại cảm thấy hôm nay trưởng phòng Cát cũng không quá ổn định như biểu hiện, lại chẳng biểu hiện chút manh mối nào.
- Hai năm qua huyện Lô Bắc đã đạt được những bước phát triển nhảy vọt về kinh tế và xã hội, trước mắt vị trí chủ tịch huyện cũng chuyển dời, bây giờ cần một vị cán bộ có thể đứng đầu trận tuyến đi nhận chức, như vậy mới có thể bảo chứng trạng thái phát triển tiếp theo của huyện Lô Bắc. Các vị cán bộ sau đây rất phù hợp với các tiêu chí của thị ủy, chính là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy Vương Kim Lượng, đây là vị cán bộ có tư chất lý lịch và năng lực, hoàn toàn phù hợp với chức vụ bí thư huyện ủy Lô Bắc...
Lý Dật Phong nghe thấy Cát Trường Lễ nói như vậy thì nhíu mày, Vương Kim Lượng trong lời nói của Cát Trường Lễ cũng không phải là đối tượng được suy xét, vì sao bây giờ lại xuất hiện một người thế này? Lý Dật Phong chợt sinh ra ý nghĩ không tốt, ngón tay không tiếp tục gõ xuống mặt bàn. Hắn khẽ an ủi chính mình, đây mới là vị trí bí thư huyện ủy, còn có vị trí chủ tịch huyện và một loạt thay đổi khác nữa.
- Còn nhân tuyển cho vị trí chủ tịch huyện, tôi cảm thấy bây giờ huyện Lô Bắc không nên thảy đổi quá lớn, cần một đồng chí quen thuộc tình huống ở huyện Lô Bắc để phối hợp với đồng chí Vương Kim Lượng, đó chính là phó chủ tịch thường vụ Tiếu Tử Đông...
Sao lại là như vậy? Sao lại biến thành Tiếu Tử Đông? Nếu như nói nhân tuyển cho vị trí bí thư huyện ủy làm cho Lý Dật Phong cảm thấy bất ngờ, bây giờ một Tiếu Tử Đông lại làm cho hắn thêm kinh ngạc khó hiểu. Sao lại như vậy? Cát Trường Lễ sao lại nói lệch như thế? Nhưng khi danh sách cán bộ phân phối cho ban ngành huyện Lô Bắc được Cát Trường Lễ nói ra, vẻ mặt Lý Dật Phong càng thêm khó coi.
Biến hóa này thật sự quá lớn, chẳng lẽ Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ với Trịnh Đông Phương đã đạt thành hiệp nghị gì đó rồi sao?
Khi Lý Dật Phong cảm thấy nôn nóng khó chịu thì nghe Cát Trường Lễ nói tiếp:
- Đối với nhân tuyển cho vị trí trưởng phòng tổ chức huyện Lô Bắc, phòng tổ chức đã có lựa chọn, đó là đồng chí Triệu Bí Ý của văn phòng khối chính quyền thành phố, đây là một đồng chí có kinh nghiệm, an tâm công tác, có năng lực...
Cát Trường Lễ giới thiệu xong, chưa đợi Trịnh Đông Phương lên tiếng thì Trình Vạn Thọ đã nói tiếp:
- Tôi đại bộ phận tán thành ý kiến của phòng tổ chức, tôi cho rằng đồng chí Vương Kim Lượng và Tiếu Tử Đông hoàn toàn có năng lực gánh vác trách nhiệm lớn lao ở huyện Lô Bắc, đây là hai đồng chí cán bộ trẻ tuổi, đang ở vào giai đoạn phát triển hoàng kim...
Vương Kim Lượng là ai? Là người của Trịnh Đông Phương, còn Tiếu Tử Đông tuy chưa có danh tiếng gì nhưng lại là một phó chủ tịch thường vụ dưới thời của Vương Tử Quân, rõ ràng là người có quan hệ không tầm thường với Vương Tử Quân. Tất cả mọi người cảm thấy hai người kia được đề cử trong hội nghị thường ủy lần này là quá bình thường, nhưng cũng không phải là Trịnh Đông Phương phất cờ hò reo cho hai người này, người lên tiếng hô hào thông qua lại chính là người trước nay thường đối phó với Trịnh Đông Phương, là phó bí thư Trình Vạn Thọ.
Sao lại là Trình Vạn Thọ? Trình Vạn Thọ không phải có dự định chiến đấu không chịu thua với Trịnh Đông Phương ở hội nghị thường ủy này sao?
Vì Trình Vạn Thọ lên tiếng hô hào thừa nhận, thế là một hội nghị thường ủy mà người ta nghĩ rằng đầy mùi thuốc súng vì có liên quan đến vấn đề nhân sự đã được thông qua cực kỳ bình thản, nó giống như một mặt nước giếng sâu, rất tĩnh lặng.
Lý Dật Phong tất nhiên cũng phát biểu ý kiến với sự kiện này, nhưng ý kiến của hắn tất nhiên không phải là phản đối, chính là giơ hai tay tán thành. Chủ tịch Lý tán thành ý kiến của phòng tổ chức thị ủy, như vậy các bổ nhiệm liên quan đến huyện Lô Bắc được thuận lợi thông qua khi mà bí thư Trịnh Đông Phương còn chưa kịp mở miệng.
Lý Dật Phong đi ra khỏi phòng họp hội nghị thường ủy mà cảm thấy thật sự ngột ngạt, hội nghị thường ủy lần này vốn là tiêu điểm để hắn khiêu chiến quyền uy của Trịnh Đông Phương, nhưng vào đúng thời điểm quan trọng thì trợ lực của hắn lại quay mặt đi nơi khác, từ bỏ lời hứa với mình một cách không chút khách khí, nhanh chóng đứng sang hàng ngũ của bí thư Trịnh Đông Phương.
- Chủ tịch Lý, ôi...
Khi Lý Dật Phong chuẩn bị đi về phòng làm việc của mình thì Cát Trường Lễ chạy lên vài bước đuổi theo sát bên cạnh, hắn thở dài lên tiếng bắt chuyện, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Lý Dật Phong nhìn vào biểu hiện của Cát Trường Lễ mà cảm ứng được cảm giác bất đắc dĩ, đồng thời cũng nhờ vào tiếng thở dài của trưởng phòng Cát mà hiểu rõ nhiều thứ. Hắn nghĩ đến những thay đổi nhân sự của huyện Lô Bắc, trong đầu không khỏi lóe lên hình bóng một vị cán bộ trẻ tuổi, dù người này không được nhắc đến ở hội nghị thường ủy, thế nhưng không phải có hình bóng của tên này trong quá trình điều chỉnh nhân sự sao?
Lý Dật Phong nghĩ đến tên cán bộ thanh niên kia mà không khỏi nghĩ đến Dương Quân Tài theo bản năng, nhớ đến những sự việc liên quan đến hai người này. Khi đi vào trong phòng làm việc thì Lý Dật Phong không khỏi thở dài một hơi, hắn đã nghĩ thông suốt, dù có chút khó tiếp nhận nhưng việc đã đến nước này thì mình cũng xem như lĩnh giáo bản lĩnh của đối phương. Lần này người giúp cho Trịnh Đông Phương chiến thắng mà không cần mở miệng thật ra chính là tên cán bộ thanh niên cực kỳ ung dung bình tĩnh kia, rõ ràng đối phương không phải là đèn cạn dầu.
- Cũng may tên cán bộ yêu nghiệt kia sắp đi...
Chủ tịch Lý ngồi xuống chiếc ghế của mình, sau đó khẽ nói một câu cảm khái.
- Chủ tịch Lý, ngài nói cái gì?
Viên thư ký từ bên ngoài đi vào đúng lúc nghe được câu nói kia, thế là chợt cảm thấy khó thể tin.
Lý Dật Phong cũng không ngờ thư ký của mình lại đi vào đúng lúc như vậy, hắn nhìn gương mặt kinh ngạc của đối phương, hắn trầm ngâm một lát rồi cười ha hả nói:
- Hai ngày qua tôi đang xem Tây Du Ký...
Nếu so sánh với Lý Dật Phong thì Cát Trường Lễ rời khỏi phòng họp và quay về phòng làm việc của mình thì ném sổ xuống bàn, âm thanh sinh ra không nhỏ, điều này làm cho viên thư ký đang định tiến vào châm trà phải sợ hãi thụt đầu ra ngoài.
- Anh Cát, anh làm gì vậy?
Trình Vạn Thọ từ bên ngoài đi vào, hắn trầm giọng nói với Cát Trường Lễ.
Cát Trường Lễ nhìn Trình Vạn Thọ, hắn rút ra một điếu thuốc, sau đó châm lửa hít vào một hơi thật sâu:
- Con bà nó, tôi trở thành trưởng phòng tổ chức đã nhiều năm, còn chưa từng bao giờ ngột ngạt như hôm nay.
Cát Trường Lễ là một cán bộ bò lên từ cấp cơ sở, dưới tình huống bình thường thì rất có phong độ của một vị trưởng phòng tổ chức thị ủy, nói chuyện hòa nhã êm ái. Đặc biệt là sau khi nhận được bằng đại học chính quy, hắn cố ý làm cho tác phong của mình giống như trí thức, luôn xem những tác phẩm văn học kinh điển. Tuy những tác phẩm kia cũng không dễ đọc, nhưng đối với trưởng phòng Cát thì nó cũng có nhiều tác dụng ở phương diện tu tâm dưỡng tính.
Nhưng lúc này trưởng phòng Cát nổi giận điên người lại không còn muốn tiếp tục ngụy trang, hắn phải phát tiết uất ức của mình ra bên ngoài, nếu không hắn cũng chẳng biết hai lá phổi của mình có vì tức giận mà nổ tung hay không.
Trình Vạn Thọ ngồi xuống bên cạnh Cát Trường Lễ, hắn miễn cưỡng nở nụ cười cứng nhắc, sau đó mở miệng khuyên nhủ:
- Anh Cát, chuyện này anh cũng đã hiểu quá rõ, anh cảm thấy chúng ta mất mặt phải không? Chúng ta thật sự mất mặt, nhưng anh không biết nếu so sánh với hai chúng ta thì còn có người tức tối hơn nhiều.
- Anh nghĩ lại mà xem, Vương Tử Quân vốn sẽ phải bị đưa đến ghẻ lạnh ở phòng nghiên cứu chính sách thuộc khối chính quyền tỉnh, bây giờ lại được đề bạt làm phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh, là ai đề nghị như vậy? Tôi nói cho anh biết, người cho ra hai lời đề nghị trái ngược như vậy chính là chủ tịch Tề, anh biết ý nghĩa của nó là thế nào không? Đó là chủ tịch Tề và chủ tịch Hào đang tự tát vào mặt mình trước mặt đám lãnh đạo tỉnh, chủ động ném thể diện của mình xuống đất, cho người ta chà đạp.
Âm thanh của Trình Vạn Thọ không tự giác được phải biến thành cao vút, hắn nhìn Cát Trường Lễ đang dần bình tĩnh trở lại mà nói tiếp:
- Chỉ sợ anh còn chưa biết, chuyện lần này không những có liên quan đến hai vị chủ tịch tỉnh, còn liên quan đến lão lãnh đạo. Vài ngày trước khi biết Dương Quân Tài gặp chuyện không may thì anh biết lão lãnh đạo đi đến đâu không? Anh ấy lặng lẽ đi đến Mạc gia.
- Lão lãnh đạo đi đến Mạc gia?
Cát Trường Lễ lúc này cũng bất chấp tức giận, hắn trừng mắt nhìn Trình Vạn Thọ rồi dùng giọng khó tin nói.
- Còn không phải sao? Anh ấy đến câu cá với Mạc lão gia tử.
Trình Vạn Thọ nói, ngón tay chợt dùng sứ gõ lên mặt bàn:
- Lão lãnh đạo là người cực kỳ giữ thể diện, là người có tính cách không cúi đầu, điều này anh còn chưa rõ sao? Nhưng lần này anh ấy phải ném thể diện của mình đi, chạy đến cầu hòa với Mạc lão gia tử, hành động này đã truyền khắp nơi. Anh nói xem, nếu so sánh với lão lãnh đạo thì chút uất ức của chúng ta tính là gì? Không phải chỉ là con kiến và con voi sao?
- Dương Quân Tài phát sinh vấn đề cũng không phải là những thứ mà cháu được biết, lần này Dương Độ Lục đến cũng không phải vì xin lỗi ông, cậu ta đến để cúi đầu xin lỗi Tử Quân. Ừ, vì con trai của mình, Dương Độ Lục cũng không thể không làm như vậy.
Vương Tử Quân? Một người kiêu ngạo như Dương Độ Lục lại vội vàng đến chịu tội với Vương Tử Quân? Điều này...Điều này sao có thể? Mạc Hân Di thật sự cảm thấy líu lưỡi, nhưng bộ dạng của ông nội rất nghiêm trang, hơn nữa nàng biết xưa nay ông nội chưa từng nói dối bao giờ.
Vương Tử Quân, hắn thật sự có thủ đoạn vậy sao? Khi Mạc Hân Di còn đang cực kỳ khiếp sợ thì Mạc lão gia tử đã cảm thán nói:
- Hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đã là cán bộ cấp phó phòng, thật sự có hơi sớm.
Lời cảm thán của Mạc lão gia tử giống như một tiếng chuông sáng sớm vang lên trong lòng Mạc Hân Di, một lúc lâu sau nàng còn chưa hết ngây người. Dù ông nội không nói đó là ai, thế nhưng ai hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đã có cấp bậc phó phòng? Mạc Hân Di không cần nghĩ cũng biết đó chính là Vương Tử Quân, đối phương trẻ tuổi như vậy đã có cấp phó phòng, như vậy sau này...
Mạc Hân Di nghĩ đến con đường sau này của Vương Tử Quân mà trong lòng cảm thấy ghen ghét, nhưng sau khi cảm giác ghen ghét qua đi thì thật sự cảm thấy hối hận. Nhớ năm xưa Vương Tử Quân đến thủ đô, hắn là đối tượng của mình chứ không phải của Mạc Tiểu Bắc, lúc đó mình vì sao lại vụng về ngu dốt như vậy, đẩy một người đàn ông có tương lai sáng lạn như vậy ra khỏi vòng tay của mình, ai ngờ một món bảo bối như vậy lại bị Mạc Tiểu Bắc nhặt mất, thật sự quá bức bối...
...
Vụ án Tôn Hiểu Ngộ cầm tiền bỏ chạy cuối cùng cũng được phá mà không tốn quá nhiều thời gian, người này trốn được ba ngày, sau đó bị bắt trong một khách sạn ven đường. Nhưng sau khi bị bắt thì phát hiện trên người quản lý Tôn chỉ còn lại vài trăm ngàn tiền mặt mà thôi.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình và nhận được tin tức này cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, nếu Dương gia đã quyết tâm, dù Tôn Hiểu Ngộ có bản lĩnh thông thiên, có mọc cánh cũng khó thoát được.
Nếu so sánh với sự kiện Tôn Hiểu Ngộ bị bắt thì Vương Tử Quân quan tâm đến cuộc điện thoại của Mạc Tiểu Bắc ngày hôm qua hơn nhiều, nha đầu kia xem ra còn đang ở Bắc Kinh. Sau khi anh anh em em kể ra nổi sầu tương tư thì nàng nói ra một câu của Mạc lão gia tử.
Chỉ có hai chữ: Chờ đợi!
Tuy chỉ có hai chữ nhưng Vương Tử Quân biết rõ mình cũng sẽ không tiếp tục ở lại công tác trong huyện Lô Bắc. Dù hắn là người thắng cuối cùng trong trận chiến này, nhưng đôi khi hắn vẫn phải giữ thể diện cho người khác. Quyết định của tỉnh ủy sẽ có chút biến đổi, thế nhưng sự kiện hắn rời khỏi huyện Lô Bắc sẽ không có biến hóa quá lớn.
Mình sẽ đi đến đâu? Lên thành phố hay lên tỉnh? Tâm tư của Vương Tử Quân nhanh chóng xoay chuyển, nhưng có một vấn đề hắn có thể khẳng định, chính là dù đi đâu thì tương lai cũng thuộc về mình.
Buổi lễ tốt nghiệp được cử hàng trong trường đảng, tất cả các học viên đều đến đông đủ, đại đa số mọi người đều có quan hệ không tệ, thế là cùng bàn chuyện với nhau rất rôm rả, tất nhiên sẽ là những câu quan tâm đến nhau, giữ liên lạc.v.v.
- Sổ ghi chép của mọi người đây, mỗi người đều có một phần.
Lý Tùng Mai ôm một đống sổ thông tin học tập chạy đến phòng học, nàng lớn tiếng nói với mọi người.
Lúc này vẻ mặt Lý Tùng Mai khó che giấu được niềm vui, không chỉ vì lần này học tập ở trường đảng được một đánh giá vĩ đại, càng nhiều là hướng đi của nàng đã được quyết định: Nàng sẽ là một vị trưởng ban của phòng tuyên truyền tỉnh ủy. Điều này làm một quyết định đề bạt với nàng, tất nhiên nàng sẽ tỏ ra vui mừng.
Đối với những cán bộ từ cơ sở bò lên từng bước giống như Lý Tùng Mai thì cái thiếu chính là các mối quan hệ trên cơ quan tỉnh ủy, nàng tin chắc chỉ cần mình công tác ở khối cơ quan tỉnh ủy vài năm, chưa nói những thứ khác, dựa vào thủ đoạn kéo quan hệ của nàng, ít nhất cũng phải quen mặt vài vị lãnh đạo tỉnh ủy.
Những quyển sổ được Lý Tùng Mai phát ra cho mọi người, tất nhiên nàng vừa đưa cho mọi người vừa không quên buôn chuyện rôm rả.
- Chị Tùng Mai, sau này nên quan tâm đến mọi người nhiều hơn. Tôi sắp bị đày đến biên cương, xuống một huyện làm chủ quản khối tuyên truyền, sau này có thể làm tốt công tác tuyên truyền hay không cũng nhờ vào sự hỗ trợ của chị.
Một tên học viên đeo kính hơn ba mươi tuổi vừa tiếp nhận sổ thông tin vừa mỉm cười lôi kéo làm quen với Lý Tùng Mai.
Lý Tùng Mai tùy tiện vung tay lên nói:
- Anh bạn, cậu xem lại lời nói của mình kìa, mặc kệ cậu đi đâu, chắc chắn giữa chúng ta cũng có tình nghĩa bạn học. Chỉ cần chị có thể làm, nếu cậu có chuyện thì chị nhất định sẽ giúp đỡ toàn lực, chỉ là cậu khi đó làm chư hầu một phương, cũng đừng quá chú trọng vào lãnh đạo mà quên đi chị đây.
Lý Tùng Mai nói rất nhiệt tình nhưng trong lòng lại có chút oán hận, người đang lôi kéo làm quen với nàng là một cán bộ của phòng vệ sinh y tế tỉnh, khi tham gia khóa huấn luyện thường tỏ ra kiêu ngạo, không quá quan tâm đến những học viên từ các thành phố chung quanh như Lý Tùng Mai. Mãi đến bây giờ có sắp xếp cho học viên tốt nghiệp thì hắn mới chạy ra ồn ào níu kéo làm quen.
Vi học viên kia thấy Lý Tùng Mai nói chuyện sảng khoái như vậy thì trong lòng thật sự rất vui, hắn nở nụ cười sáng lạn với Lý Tùng Mai, sau đó mở lời mời:
- Chị Tùng Mai, trước tiên tôi cám ơn chị! Thế này đi, hôm nay sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp, tôi có hẹn vài người bạn cùng tụ tập ăn uống, chị Tùng Mai, chị cũng không thể không nể mặt tôi đấy chứ?
- Được, được, nhất định sẽ đến.
Bạn bè tụ hội thì dù Lý Tùng Mai có bận rộn thế nào cũng sẽ kiên trì một nguyên tắc, đó là dù thế nào cũng sẽ không bỏ qua. Tuy người tụ hội phần lớn là đàn ông, thế nhưng nàng là một nữ cán bộ có khát vọng chính trị, nàng biết rõ tầm quan trọng của những bữa tiệc như vậy. Những tình huống như vậy đám cán bộ nam thường uống nhiều ăn nhiều, nên uống thì uống nên nói thì nói, nhưng các cán bộ nữ cũng không kém bao nhiêu.
Chỉ mất năm phút thì Lý Tùng Mai đã phát được phần lớn sổ thông tin cho học viên, nàng nhìn hai quyển sổ cuối cùng trên tay, không khỏi lên tiếng:
- Các vị học viên, còn cai chưa nhận sổ thông tin không? Nếu không nhận, sau này tìm tôi nhận sổ phải mời khách đấy.
Lý Tùng Mai lên tiếng mạnh mẽ như vậy làm cho cả lớp vang lên những tiếng cười đầy thiện ý, lại có người ồn ào:
- Ôi, ngài sao không nói sớm, biết vậy tôi sẽ không nhận ngay lúc này, bây giờ không phải sẽ có cơ hội mời chị Tùng Mai dùng cơm sao?
Sau khi ồn ào vài câu thì phòng học chợt yên tĩnh trở lại, dù sao thì đây đều là cán bộ lãnh đạo, tuy lúc này có thể thả lỏng một chút, thế nhưng dù sao thì bọn họ cũng có tố chất rõ ràng
- Còn một quyển sổ cuối cùng, là của ai thì mau lên nhận.
Lý Tùng Mai nói, sau đó nàng cầm hai quyển sổ thông tin đi về phía chỗ ngồi của mình.
- Là của Vương Tử Quân, anh ấy không có mặt.
Khi Lý Tùng Mai chuẩn bị đi xuống bục giảng thì có người trầm giọng lên tiếng.
Ba chữ Vương Tử Quân rơi vào trong tai làm cho vẻ mặt Lý Tùng Mai chợt biến đổi, thế là không khỏi mở sổ thông tin trong tay ra xem. Nhìn thấy dòng chữ trưởng ban của phòng nghiên cứu chính sách khối chính quyền tỉnh, nàng không khỏi nở nụ cười.
Tuy Vương Tử Quân đang ở huyện Lô Bắc, thế nhưng những chuyện xảy ra ở huyện Lô Bắc cũng không lừa được đám học viên có quan hệ rộng này. Đám người đều biết rõ ràng sự kiện Vương Tử Quân đánh mất cơ hội tiến lên cấp bậc phó phòng, đám người vừa thầm cảm thấy đáng tiếc, lại có không ít người cảm thấy may mắn.
Lý Tùng Mai chính là một người trong số đó, lòng người đều là như vậy, không thích nhìn người khác mạnh hơn mình. Mọi người đều đứng trên cùng một hàng, anh dựa vào cái gì để đi nhanh hơn chúng tôi một bước? Chưa nói đến chuyện không dễ so sánh, mà càng so sánh càng làm cho lòng người khó chị, chút cảm giác ganh tị thật sự là người nào cũng cố gắng che giấu nhưng khó thể nào tránh khỏi.
- Nếu là ban thủ lĩnh, như vậy thì chờ anh ấy đến phòng nghiên cứu chính sách để báo danh, tôi sẽ ra tay làm thịt anh ấy sau vậy.
Lý Tùng Mai tiêu sái vung tay với tên học viên đối diện, sau đó nở nụ cười với tất cả học viên trong phòng.
Lời này của Lý Tùng Mai vô cùng tùy ý, nhưng trong lời nói của nàng lại mang theo vài phần cảm giác ưu việt. Dù sao thì nàng được điều đến nhận công tác ở phòng tuyên truyền tỉnh ủy cũng mạnh hơn so với Vương Tử Quân đến phòng nghiên cứu chính sách rất nhiều lần.
- Chị Tùng Mai, chỉ sợ chị đến phòng nghiên cứu chính sách sẽ không gặp được ban thủ lĩnh.
Một âm thanh trêu chọc chợt vang lên trong đám người, Trương Thư Chí nở nụ cười, hắn hì hì ngửa mặt nói với Lý Tùng Mai.
Bầu không khí ồn ào chợt bình tĩnh trở lại, đối với đám học viên nơi đây thì phương diện nhân sự sẽ được chú ý nhất, dù là đối với mình hay đối với người khác cũng là như vậy.
- Ban thủ lĩnh không đến phòng nghiên cứu chính sách sao? Vậy anh ấy đi đâu?
Trong đầu Lý Tùng Mai chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, nàng dùng giọng cấp bách nói.
- Đến công tác ở đoàn thanh niên tỉnh.
Trương Thư Chí khẽ vung tay lên dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
Đoàn thanh niên tỉnh? Lý Tùng Mai nghe được bốn chữ này mà không khỏi sinh ra cảm giác muốn ôm bụng cười lớn. Thầm nghĩ Vương Tử Quân quả nhiên đắc tội quá nặng với người ta, bây giờ thậm chí còn không được tiến vào trong đơn vị thuộc khối chính quyền tỉnh. Tuy tỉnh ủy cũng không thiếu một vị trí chính huyện cho Vương Tử Quân, thế nhưng chỉ sợ sau này hắn chỉ có thể báo cáo với đoàn thanh niên tỉnh mà thôi.
Các vị học viên trong lớp cũng có phản ứng không khác gì Lý Tùng Mai, nhiều người vô ý thở dài một hơi, chỉ là bọn họ còn chưa kịp trầm tĩnh thì đã nghe Trương Thư Chí nói tiếp:
- Là phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh, sau này mọi người phải nhớ kỹ, chúng ta gặp mặt thì nhất định phải bắt ban thủ lĩnh mời khách, cần phải làm thịt mạnh tay mới được.
Lý Tùng Mai vừa mới khép miệng đã phải mở ra, trong lòng nàng tất nhiên biết rõ phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh có độ nặng thế nào, chưa nói đến những thứ khác, cấp bậc của phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh cũng là phó phòng.
Vương Tử Quân lại là cán bộ cấp phó phòng.
Lý Tùng Mai nghĩ đến tin tức làm cho mình giật mình này, vẻ mặt nàng chợt biến đổi, ghen ghét, không tin, giật mình...
Nhưng lời nói của Trương Thư Chí đã nói rõ với Lý Tùng Mai đây là sự thật, khi mà tất cả mọi người đều cảm thấy ban thủ lĩnh của mình mất đi cơ hội lớn, cảm thấy tất cả kết thúc trong khốn khổ, lại đúng lúc mọi người nhận được một tin tức kinh người.
Phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh tuy không phải là vị trí hiểm yếu, thế nhưng vị trí này rất dễ dàng đi lên, chỉ cần cố gắng công tác vài năm làm dày lý lịch, hoàn toàn có khả năng vung tay nắm lấy một vị trí chủ tịch của một thành phố kinh tế phát triển bình thường.
Nếu so sánh với Lý Tùng Mai thì đám học viên còn lại đều giật mình không thôi, Trương Thư Chí nhìn bộ dạng giật mình ngây ngốc của đám người chung quanh mà không khỏi sinh ra cảm giác muốn ngửa mặt lên trời cười lớn. Dù sao khi hắn nghe được tin tức này thì cũng cảm thấy rất khó tin, nhưng người lên tiếng nói rõ tin tức này lại làm hắn không thể không tin.
Vương Tử Quân, người này thật sự rất giỏi. Trương Thư Chí không biết đối phương làm thế nào mà kết quả biến đổi chóng vánh như vậy, đây chính là một mối nghi vấn khó thể nào giải thích trong lòng hắn, mà lúc này tâm tư muốn dựa về phía Vương Tử Quân càng ngày càng rõ ràng.
- Các vị học viên, mọi người bây giờ tập trung về phòng họp, lát nữa sẽ cử hành lễ tốt nghiệp, các vị lãnh đạo trường đảng cũng sẽ tham gia, mọi người không thể tỏ ra thờ ơ được.
Trương Lộ Giai mặc một bộ đồ trắng, nàng tươi cười đi vào phòng học như một nàng tiên xinh đẹp, sau đó nàng mỉm cười nói với mọi người.
- Giảng viên Trương, những lời Trương Thư Chí vừa nói có phải là thật không? Vương Tử Quân thật sự đến công tác ở đoàn thanh niên tỉnh sao?
Thạch Nham Phong đứng ở bên cạnh Trương Lộ Giai, hắn vội vàng nói.
Trương Lộ Giai cười tủm tỉm nhìn Thạch Nham Phong, lúc này nàng đang có tâm tình rất thoải mái nhưng cũng không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét:
- Phòng tổ chức tỉnh ủy đã cho ra văn kiện bổ nhiệm, như vậy thì đúng hay sai?
Phòng học trở nên lặng ngắt như tờ, giống như có thể nghe được tiếng kim rơi, nhưng thật sự không ai dám mở miệng, cả đám nhanh chóng nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng, đi về phía phòng họp. Buổi lễ tốt nghiệp vốn làm cho đám học viên bọn họ cảm thấy vui sướng nhưng bây giờ chỉ vì một người không đến mà sinh ra tâm sự nặng nề...
Ban tổng hợp số ba của thành phố An Dịch, lúc này Triệu Bí Ý đang múa bút như bay. Trước khi tan tầm hắn phải làm xong bài phát biểu cho phó bí thư Trình Vạn Thọ, nếu như trước mười giờ mà chưa có bản thảo, chỉ sợ lần này trưởng phòng Hà sẽ lớn tiếng phê bình hắn.
Nếu nói đến chuyện viết bản thảo thì Triệu Bí Ý là trưởng ban cũng không cần thiết phải tự tay xử lý, trong ban số ba có cả chục cán bút, căn bản không cần một trường đảng như hắn phải bận rộn. Nhưng từ sau khi sự kiện kia xảy ra, địa vị của hắn trở nên rất khó chịu.
Chưa nói đến chuyện trưởng phòng Hà Hồng Vận thường xuyên chèn ép, dù là những vị trưởng khoa trong ban cũng bắt đầu không xem lời nói của hắn ra gì, còn có nhiều người lợi dụng lúc Hà Hồng Vận có mặt để dùng ngôn ngữ phân phối hắn, điều này làm hắn cảm thấy rất khó chịu. Lúc này công việc của hắn trong ban ngày càng nhiều, chưa nói những thứ gì khác, trước kia những bản thảo như thế này thì hắn không cần phải tự mình xử lý, bây giờ Hà Hồng Vận lại lên tiếng, nói rằng hắn là cán bộ lão thành, những bản thảo quan trọng thì tuyệt đối không thể sai lầm, bắt hắn tự xử lý. Hà Hồng Vận rõ ràng đang cố ý làm phiền Triệu Bí Ý, ép Triệu Bí Ý công tác khổ cực.
Tuy Hà Hồng Vận nói rất hay nhưng ý nghĩ làm khổ Triệu Bí Ý lại quá rõ ràng, nhưng lúc này còn nói thế nào? Hà Hồng Vận người ta nói quá đường hoàng, Triệu Bí Ý có lý do gì để từ chối? Hơn nữa trong cơ quan thì hạ cấp phải phục tùng thượng cấp, cá nhân phải phục tùng tập thể, đạo lý này đã quá rõ ràng rồi.
- Trưởng phòng Hà, chưa nói đến những lúc khác, tối nay anh nhất định phải xuất huyết, ai bảo anh sải bước đi ném anh em chúng tôi ở lại chỗ này một mình?
Âm thanh tràn đầy nịnh nọt của trưởng ban số hai vang lên bên tai Triệu Bí Ý khi Hà Hồng Vận đi đến.
Giống như tiếng kèn trong lúc chiến đấu, vị trưởng ban số hai vừa mở miệng thì những người khác cũng nhanh chóng lên tiếng nịnh hót, tất nhiên cũng không ai muốn mình chậm chân hơn người khác.
Hà Hồng Vận cười tủm tỉm nghe đám thuộc hạ lên tiếng nịnh hót, đợi đến khi vị trưởng ban số một nói xong thì hắn khẽ vung tay lên cản lại:
- Ôi, các vị, thị ủy còn chưa có quyết định rõ ràng, mọi người cứ nói những lời như vậy, nếu lãnh đạo nghe được thì chỉ sợ tôi sẽ bị phê bình.
- Trưởng phòng Hà, anh thứ gì cũng tốt, chỉ là anh em thật sự không thích nhìn căn bệnh này của ngài. Đây đều là sự việc đã được quyết định, ngài còn cố gắng che giấu, cũng đừng nên quá mức an phận. Tôi nói cho ngài biết, an phận chính là phương pháp khoe khoang tốt nhất, tối nay ngài nhất định phải mời khách mới được.
Một khoa viên vừa đến chưa lâu chợt nở nụ cười rồi hì hì nói với Hà Hồng Vận.
Người công tác lâu năm trong cơ quan đều biết khi nào lãnh đạo vui vẻ, tất nhiên những lúc như vậy có thể nói đùa vài câu, lãnh đạo sẽ không tức giận, hơn nữa còn kéo gần khoảng cách giữa hai bên. Vị cán bộ khoa viên kia mới công tác được một năm nhưng lại am hiểu khá sâu sắc đạo lý này.
Lại là một tình huống ồn ào, Hà Hồng Vận tất nhiên sẽ không chịu nổi, hắn nở nụ cười sảng khoái rồi dứt khoát nói:
- Được rồi, được rồi, cũng không nên làm loạn, bây giờ đang mở hội nghị thường ủy, theo tôi thấy thì chờ kết thúc hội nghị thường ủy rồi nói sau.
- Trưởng phòng Hà, hội nghị thường ủy rồi sẽ thông qua mà thôi, bây giờ tất ca đều đã nằm trong tầm tay của ngài, nếu bây giờ ngài khước từ thì chúng tôi cũng nghi ngờ ngài không muốn cho mọi người đến trợ hứng, đây cũng không phải là tính cách của ngài. Không bằng cứ thế này, tôi đi đặt phòng trước, đến lúc đó ngài cứ trực tiếp dẫn mọi người đi là được.
Trưởng ban số hai vừa nói vừa nhấc điện thoại gọi đi.
- Cậu đấy, đúng là quá nóng vội. Tôi đã nói với cậu rồi, gấp gáp không ăn được đậu hũ nóng, sau này cậu cần phải thay đổi mới được.
Hà Hồng Vận chỉ vào vị trưởng ban số hai rồi cười lớn nói.
Triệu Bí Ý căn bản không quan tâm đến tình cảnh ồn ào kia, hắn cũng biết mình khó thể trộn lẫn vào đó. Nhưng không nói lời nào thì cũng không có nghĩa là Hà Hồng Vận không để ý đến hắn, khi hắn đang múa bút làm bản thảo thì Hà Hồng Vận thong thả đi đến trước bàn làm việc của hắn.
- Bí Ý, bận rộn lắm sao?
Hà Hồng Vận cười tủm tỉm nhìn Triệu Bí Ý rồi khẽ hỏi.
- Trưởng phòng Hà, tôi đang viết cho xong một bản thảo, lát nữa còn cần ngài đưa qua.
Dù Triệu Bí Ý thật sự không có cảm tình gì với Hà Hồng Vận nhưng cũng không muốn đắc tội với lãnh đạo, thế cho nên hắn tranh thủ đứng lên khỏi ghế, tranh thủ nở nụ cười báo cáo.
Hà Hồng Vận khẽ cầm bản thảo trên bàn làm việc của Triệu Bí Ý lên xem, sau đó vỗ vỗ tay nói:
- Rất tốt, rất tốt, Bí Ý càng ngày viết càng hay. Các anh cũng nên như vậy, không nên lơ là công tác, cần phải học tập trưởng phòng Triệu, cần viết nhiều, luyện tập nhiều, nhìn nhiều, chỉ có như vậy mới là một nhân viên thư ký hợp cách.
Hà Hồng Vận nói những lời khích lệ Triệu Bí Ý, thế nhưng đám cán bộ công tác ở cơ quan đều hầu như đã thành tinh, nào không hiểu rõ tình huống trưởng phòng Hà mượn việc để trêu chọc Triệu Bí Ý. Vì vậy không ít người lên tiếng phụ họa:
- Trưởng phòng Hà phê bình rất đúng, trưởng phòng Triệu là tấm gương cho chúng tôi học tập, là một tấm gương sáng, sau này chúng tôi sẽ nhất định lấy trưởng phòng Triệu làm chuẩn.
Hà Hồng Vận cười hì hì, khi mọi người đã bày tỏ thái độ thì hắn mới đặt bản thảo xuống bàn Triệu Bí Ý rồi nói tiếp:
- Nói trắng ra thì Bí Ý là người hợp tác tốt nhất với tôi, nhờ có sự trợ giúp nhiệt tình và hết lực của anh ấy mà giải quyết được rất nhiều vấn đề khó khăn cho tôi. Đáng tiếc là sau này Bí Ý và tôi sẽ không thể tiếp tục cộng tác được nữa.
Hà Hồng Vận nói rồi hít vào hai hơi thuốc, bộ dạng giống như cảm thấy rất đáng tiếc vì không thể tiếp tục làm đồng sự với Triệu Bí Ý. Nhưng hắn càng làm như vậy thì mọi người lại càng hiểu ý, đó chính là trưởng phòng Hà thăng chức thì sẽ tạo ra một lỗ hổng, nhưng Triệu Bí Ý cũng không có hy vọng lấp đầy lỗ hổng đó.
Triệu Bí Ý tất nhiên sẽ nghe rõ và hiểu ý nghĩa lời nói của Hà Hồng Vận, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể áp chế chính mình mà thôi. Dù sao thì Hà Hồng Vận cũng chỉ nói gần nói xa, dù nói công khai thì cũng tỏ thái độ rất thân cận với mình, nếu mình vì vậy mà tỏ ra căm tức, ngược lại sẽ bày thái độ không phóng khoáng.
Triệu Bí Ý thầm căm tức, cũng không có chỗ phát tiết, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Hà Hồng Vận vừa thoải mái vừa có vài phần đáng tiếc, cảm giác đáng tiếc này cũng không phải là Triệu Bí Ý không mở miệng, mà sợ rằng sau này hắn sẽ không còn khả năng ức hiếp Triệu Bí Ý.
Trong đầu Hà Hồng Vận lóe lên rất nhiều ý nghĩ, chợt nghe thấy vị trưởng ban giám sát số ba dùng giọng tràn đầy nụ cười nói:
- Ơ, trưởng khoa Chương, hôm nay sao lại có thời gian rảnh đễn chỗ này thị sát dân tình vậy?
Hà Hồng Vận nghe rõ lời nói của vị trưởng khoa giám sát số ba, hắn nghiêng đầu nhìn thì thấy đệ nhất thư ký tỉnh ủy là Chương Đức Long đi đến. Đối mặt với đệ nhất thư ký Chương Đức Long thì Hà Hồng Vận thật sự không dám có biểu hiện quá lớn, tuy địa vị của Chương Đức Long kém hắn khá nhiều, nhưng Chương Đức Long là thư ký của bí thư Trịnh Đông Phương, lực ảnh hưởng mạnh hơn một trưởng phòng như hắn rất nhiều.
Hà Hồng Vận nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn, hắn vội vàng duỗi hai tay ra nói:
- Ôi, trưởng khoa Chương, thật sự là khó có được cơ hội thế này, ngài hôm nay sao lại có thời gian đến liên lạc với quần chúng thế này? Hôm nay anh nhất định phải cho chúng tôi một cơ hội, để chúng tôi có thể bày tỏ mối quan hệ mật thiết với lãnh đạo. Mong trưởng khoa Chương nể mặt chúng tôi, cùng mọi người đi vui vẻ một chút, thế nào?
Chương Đức Long cười nhạt, hắn bắt chặt tay Hà Hồng Vận rồi dùng giọng khách khí nói:
- Trưởng phòng Hà quá khách khí rồi, nhưng anh cũng biết thời gian không thuộc về tôi, nếu như lãnh đạo không có việc thì tôi nhất định sẽ đến.
Chương Đức Long vừa nói vừa đi đến trước mặt Triệu Bí Ý rồi cười hì hì vươn tay ra nhiệt tình nói:
- Chào trưởng phòng Triệu.
Chương Đức Long chủ động chào hỏi Triệu Bí Ý, hơn nữa còn bày ra bộ dạng mừng rỡ, điều này làm cho đám cán bộ trong văn phòng chợt ngây cả người, đây có phải là một tín hiệu gì đó không?
Chương Đức Long là thư ký bí thư thị ủy, hành động của hắn luôn được người ta chú ý, vì có rất nhiều người có thể nhìn vào động tác và hành vi của hắn để dự đoán phương hướng của bí thư Trịnh. Bây giờ Chương Đức Long vô duyên vô cớ đến lấy lòng Triệu Bí Ý, cũng không phải là Triệu Bí Ý sẽ tiếp nhận vị trí trưởng phòng của Hà Hồng Vận đấy chứ?
Vẻ mặt Hà Hồng Vận cũng chợt biến đổi, tuy những ngày trước đã tìm được tin tức chính xác rằng Triệu Bí Ý sẽ không có khả năng tiếp quản vị trí của mình, thế nhưng hành động kỳ quái của Chương Đức Long vào lúc này cũng không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác xao động.
- Chào trưởng khoa Chương!
Triệu Bí Ý cũng không hiểu ra vấn đề, nhưng hắn cũng nhanh chóng vươn hai tay bắt chặt tay của Chương Đức Long, khốn nổi lại không biết nói gì cho phải.
- Trưởng phòng Triệu, à không, anh Triệu, chúc mừng, chúc mừng anh, khi nào anh bày tiệc rượu thì cũng đừng quên tôi đấy nhé?
Chương Đức Long bắt tay Triệu Bí Ý mà không có ý buông ra, càng bắt chặt thêm ba phần.
Bày rượu? Chính mình sẽ bày rượu gì? Triệu Bí Ý thật sự cảm thấy mơ hồ, nhưng lúc này đứng trước mặt Chương Đức Long thì hắn cũng không thể nói không mời khách, vì vậy chỉ có thể hàm hồ đồng ý, cười cười gật đầu xưng vâng.
Chương Đức Long cũng không ở lại lâu, hắn nói vài câu với Triệu Bí Ý rồi cất bước bỏ đi. Khi Chương Đức Long rời đi thì bầu không khí trong văn phòng trở nên cực kỳ quỷ dị, rất nhiều ánh mắt xẹt qua Hà Hồng Vận và Triệu Bí Ý, bộ dạng suy xét vấn đề.
Hà Hồng Vận là một cán bộ công tác lâu năm trong cơ quan, tất nhiên hắn biết rõ Chương Đức Long đến vì vấn đề gì. Tuy trong lòng cảm thấy tức giận và bất bình vì Triệu Bí Ý nắm lấy vị trí để trống của mình, thế nhưng nghĩ đến tình huống mình sẽ là bí thư huyện ủy Lô Bắc, hắn vẫn nở nụ cười rộng lượng, ngay sau đó đã trở lại như bình thường. Sau khi mình được đề bạt thì cần gì quan tâm đến vị trí trưởng phòng này nữa? Thôi thì cho Triệu Bí Ý nhặt lấy, không có vấn đề gì.
Trong phòng họp thị ủy An Dịch, dù lúc này là ban ngày nhưng đèn đuốc sáng trưng, hơn mười vị thường ủy nắm quyền lực tuyệt đối ở thành phố An Dịch đang ngồi quanh một bàn hội nghị hình bầu dục.
Trịnh Đông Phương cũng lẳng lặng ngồi trên một chiếc ghế trong số đó, ánh mắt uy nghiêm nhìn khắp bốn phía. Lúc này chủ tịch Lý Dật Phong ngồi bên phải cũng không có biểu hiện bình tĩnh như bí thư Trịnh Đông Phương, trong lòng bùng sóng như xuất hiện bão tố, đến bây giờ còn chưa có ý kiến rõ ràng, không biết mình nên tỏ thái độ thế nào trong hội nghị thường ủy lần này.
Giúp đỡ Trịnh Đông Phương hay giúp Trình Vạn Thọ? Đây chính là một câu hỏi khó của Lý Dật Phong vài ngày qua, là vấn đề ép hắn phải suy nghĩ rất nhiều. Nếu như giúp đỡ Trịnh Đông Phương thì rõ ràng là bí thư và chủ tịch đứng cùng lập trường, là biểu hiện của sự đoàn kết ban ngành; nếu giúp đỡ Trình Vạn Thọ thì như vậy mình và Trịnh Đông Phương có địa vị ngang nhau ở thành phố An Dịch, có sự giúp đỡ to lớn của nhóm Trình Vạn Thọ thì mình có thể vung tay áp chế với Trịnh Đông Phương ở trên nhiều phương diện.
Có thể đánh ngang tay với bí thư thị ủy chính là tiếng lòng của không ít chủ tịch thành phố, nhưng lúc này Lý Dật Phong lại cảm thấy không yên. Hắn là trợ thủ nhiều năm cho Trịnh Đông Phương, hắn biết rõ năng lực của bí thư Trịnh, dù mình có chút độ nặng, nhưng nếu muốn đánh ngang tay với Trịnh Đông Phương, hắn cảm thấy thời cơ chưa đến, thậm chí là chưa đủ lực.
Hàng loạt đề tài thảo luận được thông qua, lúc này bầu không khí của hội nghị thường ủy không có chút vấn đề, nhưng rất nhiều thường ủy biết sắp có nhiều chuyện phát sinh, cũng biết đây chỉ là vẻ bình tĩnh mặt ngoài mà thôi.
- Bây giờ bắt đầu đề tài thứ bảy, cũng chính là vấn đề điều chỉnh ban ngành huyện ủy Lô Bắc. Đồng chí Dương Quân Tài bây giờ đã không còn phù hợp làm bí thư huyện ủy Lô Bắc, đồng chí Vương Tử Quân cũng đã được điều đến cương vị công tác mới, vì thế mà tình hình bây giờ của huyện Lô Bắc khá là cấp bách. Trưởng phòng Cát, phòng tổ chức các anh có ý kiến sơ bộ gì rồi?
Trịnh Đông Phương là người chủ trì hội nghị, lão đặt cây bút xuống rồi dùng giọng không nhanh không chậm nói.
Những gì nên đến cuối cùng đã đến.
Tâm tư của Lý Dật Phong chợt xoay chuyển dữ dội, lúc này hắn không khỏi run lên một cái. Hắn đưa mắt nhìn bộ dạng bình tĩnh ổn định và nắm hết tất cả của Trịnh Đông Phương, trong lòng thầm hạ quyết tâm, đây là một cơ hội tuyệt hảo, nếu như bây giờ mình đứng ra khiêu chiến quyền uy của Trịnh Đông Phương trong lúc bổ nhiệm bí thư huyện ủy Lô Bắc, như vậy sẽ càng biểu hiện quyền lợi của mình ở thành phố An Dịch, nhất định sẽ sinh ra hiệu quả cực tốt. Hắn muốn để cho mọi người thấy mình là một vị chủ tịch thành phố, cũng không phải tượng gỗ để người ta xoa nắn, vào lúc thích hợp lại đẩy ra sân khấu làm trò.
Lý Dật Phong cho ra quyết định, thế là hắn đặt câu bút trong tay xuống. Khoảnh khắc này hắn chợt cảm ngộ được một vấn đề, đó chính là trước nay mình đều không bỏ qua ý nghĩ khiêu chiến quyền uy của Trịnh Đông Phương, nhưng ý nghĩ này bị mình áp chế quá sâu, sâu đến mức tận bây giờ còn chưa từng biểu hiện ra ngoài.
Lý Dật Phong nghĩ đến tình huống mình sắp tiến hành khiêu chiến quyền uy của Trịnh Đông Phương mà trong lòng sinh ra cảm giác phấn khởi. Lúc này hắn đang nghĩ mình nên mở miệng như thế nào cho tốt, phải làm sao để ép cho Trịnh Đông Phương không thể nói nên lời.
Khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu thì Lý Dật Phong dùng ánh mắt chăm chú nhìn Cát Trường Lễ, chờ vị trưởng phòng tổ chức kia lên tiếng. Dưới ánh mắt chăm chú của chủ tịch Lý, Cát Trường Lễ mở sổ của mình ra, sau đó khẽ nói:
- Thưa bí thư Trịnh, chủ tịch Lý, trải qua khảo sát, phòng tổ chức đã có ý kiến sơ bộ với phương diện phân phối ban ngành huyện Lô Bắc, bây giờ xin báo cáo cho hội nghị thường ủy.
Giọng điệu của Cát Trường Lễ rất trầm ổn, nhưng những người quen thuộc Cát Trường Lễ lại cảm thấy hôm nay trưởng phòng Cát cũng không quá ổn định như biểu hiện, lại chẳng biểu hiện chút manh mối nào.
- Hai năm qua huyện Lô Bắc đã đạt được những bước phát triển nhảy vọt về kinh tế và xã hội, trước mắt vị trí chủ tịch huyện cũng chuyển dời, bây giờ cần một vị cán bộ có thể đứng đầu trận tuyến đi nhận chức, như vậy mới có thể bảo chứng trạng thái phát triển tiếp theo của huyện Lô Bắc. Các vị cán bộ sau đây rất phù hợp với các tiêu chí của thị ủy, chính là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy Vương Kim Lượng, đây là vị cán bộ có tư chất lý lịch và năng lực, hoàn toàn phù hợp với chức vụ bí thư huyện ủy Lô Bắc...
Lý Dật Phong nghe thấy Cát Trường Lễ nói như vậy thì nhíu mày, Vương Kim Lượng trong lời nói của Cát Trường Lễ cũng không phải là đối tượng được suy xét, vì sao bây giờ lại xuất hiện một người thế này? Lý Dật Phong chợt sinh ra ý nghĩ không tốt, ngón tay không tiếp tục gõ xuống mặt bàn. Hắn khẽ an ủi chính mình, đây mới là vị trí bí thư huyện ủy, còn có vị trí chủ tịch huyện và một loạt thay đổi khác nữa.
- Còn nhân tuyển cho vị trí chủ tịch huyện, tôi cảm thấy bây giờ huyện Lô Bắc không nên thảy đổi quá lớn, cần một đồng chí quen thuộc tình huống ở huyện Lô Bắc để phối hợp với đồng chí Vương Kim Lượng, đó chính là phó chủ tịch thường vụ Tiếu Tử Đông...
Sao lại là như vậy? Sao lại biến thành Tiếu Tử Đông? Nếu như nói nhân tuyển cho vị trí bí thư huyện ủy làm cho Lý Dật Phong cảm thấy bất ngờ, bây giờ một Tiếu Tử Đông lại làm cho hắn thêm kinh ngạc khó hiểu. Sao lại như vậy? Cát Trường Lễ sao lại nói lệch như thế? Nhưng khi danh sách cán bộ phân phối cho ban ngành huyện Lô Bắc được Cát Trường Lễ nói ra, vẻ mặt Lý Dật Phong càng thêm khó coi.
Biến hóa này thật sự quá lớn, chẳng lẽ Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ với Trịnh Đông Phương đã đạt thành hiệp nghị gì đó rồi sao?
Khi Lý Dật Phong cảm thấy nôn nóng khó chịu thì nghe Cát Trường Lễ nói tiếp:
- Đối với nhân tuyển cho vị trí trưởng phòng tổ chức huyện Lô Bắc, phòng tổ chức đã có lựa chọn, đó là đồng chí Triệu Bí Ý của văn phòng khối chính quyền thành phố, đây là một đồng chí có kinh nghiệm, an tâm công tác, có năng lực...
Cát Trường Lễ giới thiệu xong, chưa đợi Trịnh Đông Phương lên tiếng thì Trình Vạn Thọ đã nói tiếp:
- Tôi đại bộ phận tán thành ý kiến của phòng tổ chức, tôi cho rằng đồng chí Vương Kim Lượng và Tiếu Tử Đông hoàn toàn có năng lực gánh vác trách nhiệm lớn lao ở huyện Lô Bắc, đây là hai đồng chí cán bộ trẻ tuổi, đang ở vào giai đoạn phát triển hoàng kim...
Vương Kim Lượng là ai? Là người của Trịnh Đông Phương, còn Tiếu Tử Đông tuy chưa có danh tiếng gì nhưng lại là một phó chủ tịch thường vụ dưới thời của Vương Tử Quân, rõ ràng là người có quan hệ không tầm thường với Vương Tử Quân. Tất cả mọi người cảm thấy hai người kia được đề cử trong hội nghị thường ủy lần này là quá bình thường, nhưng cũng không phải là Trịnh Đông Phương phất cờ hò reo cho hai người này, người lên tiếng hô hào thông qua lại chính là người trước nay thường đối phó với Trịnh Đông Phương, là phó bí thư Trình Vạn Thọ.
Sao lại là Trình Vạn Thọ? Trình Vạn Thọ không phải có dự định chiến đấu không chịu thua với Trịnh Đông Phương ở hội nghị thường ủy này sao?
Vì Trình Vạn Thọ lên tiếng hô hào thừa nhận, thế là một hội nghị thường ủy mà người ta nghĩ rằng đầy mùi thuốc súng vì có liên quan đến vấn đề nhân sự đã được thông qua cực kỳ bình thản, nó giống như một mặt nước giếng sâu, rất tĩnh lặng.
Lý Dật Phong tất nhiên cũng phát biểu ý kiến với sự kiện này, nhưng ý kiến của hắn tất nhiên không phải là phản đối, chính là giơ hai tay tán thành. Chủ tịch Lý tán thành ý kiến của phòng tổ chức thị ủy, như vậy các bổ nhiệm liên quan đến huyện Lô Bắc được thuận lợi thông qua khi mà bí thư Trịnh Đông Phương còn chưa kịp mở miệng.
Lý Dật Phong đi ra khỏi phòng họp hội nghị thường ủy mà cảm thấy thật sự ngột ngạt, hội nghị thường ủy lần này vốn là tiêu điểm để hắn khiêu chiến quyền uy của Trịnh Đông Phương, nhưng vào đúng thời điểm quan trọng thì trợ lực của hắn lại quay mặt đi nơi khác, từ bỏ lời hứa với mình một cách không chút khách khí, nhanh chóng đứng sang hàng ngũ của bí thư Trịnh Đông Phương.
- Chủ tịch Lý, ôi...
Khi Lý Dật Phong chuẩn bị đi về phòng làm việc của mình thì Cát Trường Lễ chạy lên vài bước đuổi theo sát bên cạnh, hắn thở dài lên tiếng bắt chuyện, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Lý Dật Phong nhìn vào biểu hiện của Cát Trường Lễ mà cảm ứng được cảm giác bất đắc dĩ, đồng thời cũng nhờ vào tiếng thở dài của trưởng phòng Cát mà hiểu rõ nhiều thứ. Hắn nghĩ đến những thay đổi nhân sự của huyện Lô Bắc, trong đầu không khỏi lóe lên hình bóng một vị cán bộ trẻ tuổi, dù người này không được nhắc đến ở hội nghị thường ủy, thế nhưng không phải có hình bóng của tên này trong quá trình điều chỉnh nhân sự sao?
Lý Dật Phong nghĩ đến tên cán bộ thanh niên kia mà không khỏi nghĩ đến Dương Quân Tài theo bản năng, nhớ đến những sự việc liên quan đến hai người này. Khi đi vào trong phòng làm việc thì Lý Dật Phong không khỏi thở dài một hơi, hắn đã nghĩ thông suốt, dù có chút khó tiếp nhận nhưng việc đã đến nước này thì mình cũng xem như lĩnh giáo bản lĩnh của đối phương. Lần này người giúp cho Trịnh Đông Phương chiến thắng mà không cần mở miệng thật ra chính là tên cán bộ thanh niên cực kỳ ung dung bình tĩnh kia, rõ ràng đối phương không phải là đèn cạn dầu.
- Cũng may tên cán bộ yêu nghiệt kia sắp đi...
Chủ tịch Lý ngồi xuống chiếc ghế của mình, sau đó khẽ nói một câu cảm khái.
- Chủ tịch Lý, ngài nói cái gì?
Viên thư ký từ bên ngoài đi vào đúng lúc nghe được câu nói kia, thế là chợt cảm thấy khó thể tin.
Lý Dật Phong cũng không ngờ thư ký của mình lại đi vào đúng lúc như vậy, hắn nhìn gương mặt kinh ngạc của đối phương, hắn trầm ngâm một lát rồi cười ha hả nói:
- Hai ngày qua tôi đang xem Tây Du Ký...
Nếu so sánh với Lý Dật Phong thì Cát Trường Lễ rời khỏi phòng họp và quay về phòng làm việc của mình thì ném sổ xuống bàn, âm thanh sinh ra không nhỏ, điều này làm cho viên thư ký đang định tiến vào châm trà phải sợ hãi thụt đầu ra ngoài.
- Anh Cát, anh làm gì vậy?
Trình Vạn Thọ từ bên ngoài đi vào, hắn trầm giọng nói với Cát Trường Lễ.
Cát Trường Lễ nhìn Trình Vạn Thọ, hắn rút ra một điếu thuốc, sau đó châm lửa hít vào một hơi thật sâu:
- Con bà nó, tôi trở thành trưởng phòng tổ chức đã nhiều năm, còn chưa từng bao giờ ngột ngạt như hôm nay.
Cát Trường Lễ là một cán bộ bò lên từ cấp cơ sở, dưới tình huống bình thường thì rất có phong độ của một vị trưởng phòng tổ chức thị ủy, nói chuyện hòa nhã êm ái. Đặc biệt là sau khi nhận được bằng đại học chính quy, hắn cố ý làm cho tác phong của mình giống như trí thức, luôn xem những tác phẩm văn học kinh điển. Tuy những tác phẩm kia cũng không dễ đọc, nhưng đối với trưởng phòng Cát thì nó cũng có nhiều tác dụng ở phương diện tu tâm dưỡng tính.
Nhưng lúc này trưởng phòng Cát nổi giận điên người lại không còn muốn tiếp tục ngụy trang, hắn phải phát tiết uất ức của mình ra bên ngoài, nếu không hắn cũng chẳng biết hai lá phổi của mình có vì tức giận mà nổ tung hay không.
Trình Vạn Thọ ngồi xuống bên cạnh Cát Trường Lễ, hắn miễn cưỡng nở nụ cười cứng nhắc, sau đó mở miệng khuyên nhủ:
- Anh Cát, chuyện này anh cũng đã hiểu quá rõ, anh cảm thấy chúng ta mất mặt phải không? Chúng ta thật sự mất mặt, nhưng anh không biết nếu so sánh với hai chúng ta thì còn có người tức tối hơn nhiều.
- Anh nghĩ lại mà xem, Vương Tử Quân vốn sẽ phải bị đưa đến ghẻ lạnh ở phòng nghiên cứu chính sách thuộc khối chính quyền tỉnh, bây giờ lại được đề bạt làm phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh, là ai đề nghị như vậy? Tôi nói cho anh biết, người cho ra hai lời đề nghị trái ngược như vậy chính là chủ tịch Tề, anh biết ý nghĩa của nó là thế nào không? Đó là chủ tịch Tề và chủ tịch Hào đang tự tát vào mặt mình trước mặt đám lãnh đạo tỉnh, chủ động ném thể diện của mình xuống đất, cho người ta chà đạp.
Âm thanh của Trình Vạn Thọ không tự giác được phải biến thành cao vút, hắn nhìn Cát Trường Lễ đang dần bình tĩnh trở lại mà nói tiếp:
- Chỉ sợ anh còn chưa biết, chuyện lần này không những có liên quan đến hai vị chủ tịch tỉnh, còn liên quan đến lão lãnh đạo. Vài ngày trước khi biết Dương Quân Tài gặp chuyện không may thì anh biết lão lãnh đạo đi đến đâu không? Anh ấy lặng lẽ đi đến Mạc gia.
- Lão lãnh đạo đi đến Mạc gia?
Cát Trường Lễ lúc này cũng bất chấp tức giận, hắn trừng mắt nhìn Trình Vạn Thọ rồi dùng giọng khó tin nói.
- Còn không phải sao? Anh ấy đến câu cá với Mạc lão gia tử.
Trình Vạn Thọ nói, ngón tay chợt dùng sứ gõ lên mặt bàn:
- Lão lãnh đạo là người cực kỳ giữ thể diện, là người có tính cách không cúi đầu, điều này anh còn chưa rõ sao? Nhưng lần này anh ấy phải ném thể diện của mình đi, chạy đến cầu hòa với Mạc lão gia tử, hành động này đã truyền khắp nơi. Anh nói xem, nếu so sánh với lão lãnh đạo thì chút uất ức của chúng ta tính là gì? Không phải chỉ là con kiến và con voi sao?
/1843
|