Vừa rồi còn đầy người trong phòng, sau khi tan họp thì giống như có một cơn gió thổi qua quét đi tất cả, phòng họp trở nên trống rỗng. Đám cán bộ được phân thành từng tổ, bọn họ tốp năm tốp ba đi lại với nhau, có xe đạp thì chạy xe đạp, có xe máy thì chạy xe máy, chỉ sau nháy mắt đã đi sạch.
Xã Hà Loan xuất hiện tình huống như vậy, nhưng ở các xã thị trấn khác cũng diễn ra tình huống tương tự. Tuy nói lãnh đạo tỉnh sẽ đến kiểm tra giám sát xã Hà Loan, nhưng những xã thị trấn khác cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón quân địch, không dám có chút buông lỏng.
Giống như Triệu Trung Trạch ở xã Hà Loan, lúc này Dương Quân Tài ở trong khu văn phòng huyện ủy huyện Lô Bắc cũng đang cực kỳ bận rộn, tuy hắn đã ngủ được một giấc nhưng giấc ngủ thật sự không quá sâu. Dù sao thì ngày mai cũng có liên quan đến vận mệnh của mình, hắn nghĩ đến đó mà luôn cảm thấy có chút sốt ruột.
Ngày mai, chỉ cần Hào Nhất Phong đến rồi đi, chính mình sẽ là bí thư huyện ủy cấp phó phòng, sau này tương lai của mình sẽ biến thành đường lớn thênh thang. Dương Quân Tài nghĩ đến tình huống ngày mai tiếp đón không chút sơ sẩy, cuối cùng mới yên lòng trở lại.
Sau khi bình tĩnh trở lại thì Dương Quân Tài không tự chủ được nhớ đến một chuyện mà Lưu Truyền Pháp đã báo cáo với mình, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ. Trường đảng tỉnh ủy thật sự rất có ý, rõ ràng chọn huyện Lô Bắc là địa điểm thăm nom và học tập kinh nghiệm cho ban huấn luyện, hơn nữa lại trùng với thời điểm chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong đến thăm huyện Lô Bắc.
Thật sự là rất biết cách vuốt mông ngựa, Dương Quân Tài mở miệng thầm cảm thán khả năng mẫn cảm chính trị của lãnh đạo trường đảng, sau đó hắn chợt nghĩ đến Vương Tử Quân đang học tập ở ban huấn luyện theo bản năng.
Vương Tử Quân sẽ xin nghỉ để khỏi phải đến chứ? Trong đầu Dương Quân Tài chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, sau đó hắn chậm rãi lắc đầu. Hắn cảm thấy Vương Tử Quân tuy không muốn chạy đến ca tụng công đức cho mình, thế nhưng tên này là hạng người cực kỳ ẩn nhẫn, dù trong lòng có khó chịu thế nào thì cũng sẽ đến, biết đâu đối phương sợ không đến sẽ bị người ta nói này nọ.
Vương Tử Quân đến đây thì rất tốt, như vậy đối phương sẽ được thấy thành tích của mình, đặc biệt là thấy được bộ dạng khẳng định thành tích của chủ tịch Hào với mình, chỉ sợ sẽ ghen ghét đến mức điên cuồng.
Dương Quân Tài nghĩ đến bộ dạng ghen ghét đến phát điên của Vương Tử Quân, trên mặt lại treo nụ cười, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác sảng khoái, mới nằm được một lúc đã phải bò dậy.
Bầu trời đêm xuất hiện trong mắt Dương Quân Tài, hắn đang nhìn ra ngoài cửa kính, giống như một chiến sĩ đang chờ đợi ánh sáng ngày mới, cặp mắt cực kỳ kiên định và tin tưởng.
Dương Quân Tài cũng không biết trong huyện thành cũng có một số người không ngủ, những người này cũng hưng phấn giống như hắn, cũng đang cực kỳ chờ mong, vì bình minh đến sẽ có kỳ biến phát sinh.
Dưới bầu trời đêm sâu thẳm, từng tiếng hít thở không đồng nhất liên tục vang ra từ trong nhà khách thị ủy Tam Hồ, lúc này phòng khách vài chục gian của một tầng đã bị các học viên trường đảng chiếm dụng sạch sẽ, mỗi người một gian phòng chính là tiếp đãi cao cấp nhất của thành phố Tam Hồ dành cho đám học viên trường đảng.
Thị ủy Tam Hồ vốn cực kỳ coi trọng hành trình học tập khảo sát của học viên trường đảng, không những điều động vị phó phòng thường vụ phòng tổ chức làm người phụ trách toàn bộ quá trình tiếp đãi, hơn nữa tối hôm nay hoàn thành khảo sát còn sắp xếp tiệc rượu tiễn chân. Vị trưởng phòng tổ chức thị ủy Tam Hồ cũng xuất hiện ở bữa tiệc, tỏ ra cực kỳ hoan nghênh các học viên của ban huấn luyện.
Dù hai vị lãnh đạo của phòng tổ chức thị ủy Tam Hồ chỉ cầm ly đi chúc rượu mọi người, thế nhưng tiếp đãi với quy cách cao như vậy cũng làm cho đám học viên ban huấn luyện cảm thấy rất hưởng thụ. Hai vị lãnh đạo phòng tổ chức thị ủy tuy không uống nhiều nhưng cán bộ lớn nhỏ của thành phố Tam Hồ lại nhiệt tình tiếp đãi, thế là có không ít học viên ban huấn luyện uống say sưa. Lỗ Điền Thành là chủ nhà, hắn càng uống đến mức người ngã ngựa đổ, được vài người đưa xuống dưới.
Khi đám học viên đang ngủ say thì Vương Tử Quân lại chưa ngủ, tuy hắn cũng uống không ít rượu thế nhưng lúc này thật sự khó thể chìm vào giấc ngủ. Hắn nghĩ đến tình huống ngày mai mình ra tay bất ngờ sẽ mang đến nhiều niềm vui cho rất nhiều người.
Dù Vương Tử Quân đã bố trí rất tốt, thế nhưng hắn cũng không thể nào xác định tất cả đã rất cẩn thận. Hơn nữa trong ánh mắt sắc bén của các vị lãnh đạo, dù mình không có để lại chút dấu vết nào, chỉ sợ bọn họ sẽ nhanh chóng đoán được mình là người khởi xướng sự việc.
Đoán được thì thế nào? Thứ anh muốn cũng không nên chỉ chờ vào người ta bố thí, trên quan trường thế như cứ thỏa hiệp thì chỉ sợ cuối cùng sẽ để lại hệ quả có cũng được mà không có cũng chẳng sao, biết đâu làm trái ngược thì sẽ có phần thắng?
Vương Tử Quân xem xét lại nội dung cuộc điện thoại của Tiếu Tử Đông và Tôn Hạ Châu, hắn rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Tất cả những bố trí của hắn lúc này đã hầu như phát huy được hiệu quả nên có, bài viết của Trương Đông Viễn về bong bóng kinh tế trong bất động sản ở phương nam đã được đăng lên báo chí quốc gia, tuy lãnh đạo thượng cấp vẫn còn chưa cho ra chỉ thị gì, thế nhưng dựa vào trí nhớ của Vương Tử Quân thì chỉ sợ cũng sẽ không bao lâu nữa sẽ có chỉ thị mà thôi.
Nhưng đó chỉ là một thủ đoạn để mặc cho số phận, Vương Tử Quân cũng không ký thác quá nhiều hy vọng vào nó.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một vầng sáng trắng bắt đầu xuất hiện trên không trung, Vương Tử Quân không biết đã ngủ vùi từ khi nào, hắn bị những âm thanh ồn ào bên ngoài làm cho giật mình thức tỉnh.
Vương Tử Quân đi đánh răng rửa mặt, sửa sang lại trang phục rồi rời khỏi phòng, đúng lúc gặp Trương Thư Chí từ phòng cách vách đi ra. Hôm nay Trương Thư Chí có vẻ cực kỳ tinh thần, tóc được vuốt keo trơn bóng, thật sự rất có bộ dạng cán bộ lãnh đạo.
Đám cán bộ trong ban huấn luyện cũng không phải chỉ có một mình Trương Thư Chí là ăn mặc hợp cách như vậy, hầu như tất cả mọi người đều ăn mặc tỉ mỉ. Hơn nữa dựa theo quan sát của Vương Tử Quân, hắn phát hiện tất cả học viên đều mặc quần áo mới. Xem ra bây giờ có cơ hội gặp mặt chủ tịch tỉnh, đám người này cũng không muốn mình tạo ra ấn tượng không tốt.
Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị, đám cán bộ này có thể trở thành học viên của ban huấn luyện thanh niên, quả nhiên đều là tinh anh đến từ các chiến tuyến trong tỉnh. Nhưng đáng tiếc là bọn họ đã chọn sai thời gian, lúc này bọn họ chỉ đi thăm hỏi và học tập kinh nghiệm, căn bản là không có việc gì liên quan đến bọn họ.
- Ban thủ lĩnh, bữa sáng đã chuẩn bị xong, chúng ta cùng xuống dùng cơm thôi.
Trương Thư Chí cười cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu cùng Trương Thư Chí đi song song vào nhà hàng, lúc này bên trong đã chuẩn bị đủ mọi loại thức ăn, bánh bao và bánh quẩy đặt đầy bàn. Một vị phó phòng tổ chức thành phố Tam Hồ đã có mặt, người này đang kêu gọi đám học viên ban huấn luyện bắt đầu dùng cơm.
- Trưởng phòng Lưu, thật sự rất cảm ơn anh, tôi cũng không nói lời khách khí, tóm lại các vị lãnh đạo thành phố Tam Hồ các anh dù đến nơi nào, chỉ cần có đám anh chị em chúng tôi có mặt ở nơi đó thì chỉ cần nói một tiếng. Nếu có ai tiếp đãi không chu toàn, ngài cứ trực tiếp nói một tiếng, chúng tôi sẽ phát động lên án công khai với hắn, cho hắn biết tay.
Trương Lộ Giai còn chưa đi xuống, Vương Tử Quân là lớp trưởng tất nhiên cũng phải khách khí nói vài câu, xem như đa tạ người ta đã nhiệt tình tiếp đãi.
Trưởng phòng Lưu cảm thấy rất thoải mái vì mình được Vương Tử Quân đặt ngang hàng với đám lãnh đạo thành phố Tam Hồ, hắn cũng hiểu những lãnh đạo phía sau chỉ là chất phụ gia mà thôi, chính mình mới là nhân vật chính được bọn họ cảm tạ. Hắn nhìn gương mặt tươi cười và cực kỳ trẻ tuổi của Vương Tử Quân, trong lòng thầm hiểu vì sao học viên này lại là lớp trưởng của ban huấn luyện thanh niên trường đảng.
Đám học viên ăn sáng và bắt đầu mở miệng ồn ào, khi kết thúc khóa huấn luyện thì đám học viên mang đậm dấu ấn quan trường này sẽ chậm rãi huyển hình về bốn phía, thế cho nên lúc này bọn họ cũng thả lỏng hơn. Anh mời tôi một ly thì tôi mời anh một ly, anh trêu chọc tôi thì tôi cũng mở miệng chọc lại, anh đá tôi thì tôi đá lại, mọi người thật sự khá thoải mái, tiếng mắng mỏ vang lên khắp nơi, có hơn phân nửa đám người mở miệng chọc ghẹo trêu đùa nhau.
- Ban thủ lĩnh nói đúng, trưởng phòng Lưu, sau này ngài đến thành phố Sơn Viên nếu không đến tìm chúng tôi, cũng đừng trách chúng tôi có ý kiến với ngài.
- Cái gì mà tìm các anh, chẳng lẽ phòng tài chính tỉnh không nằm ở thành phố Sơn Viên sao? Ít nhất cũng phải có thứ tự trước sau chứ? Theo ý tôi thì mọi người nên xếp hàng tiếp đón trưởng phòng Lưu.
Những lời nói lộn xộn càng làm cho bầu không khí của nhà ăn thêm nóng sốt, vị trưởng phòng Lưu kia dù biết đó là những lời khách khí không phải thật sự, thế nhưng hắn nghe vào tai và sinh ra cảm giác rất hưởng thụ. Kiêu hoa do nhiều người cùng nâng lên, hơn nữa những người hôm nay sẽ thật sự biến thành những nhân vật có quyền lực trong quan trường tỉnh Sơn Nam.
Dưới sự tiếp đãi chu đáo của trưởng phòng Lưu, bữa sáng đã nhanh chóng kết thúc, ba chiếc xe của trường đảng đã chờ sẵn trước nhà khách. Trương Lộ Giai đại biểu cho tất cả học viên chào từ biệt trưởng phòng Lưu, sau đó đám học viên ban huấn luyện bắt đầu lên xe với bộ dạng háo hức, dù sao thì nếu so với thành phố Tam Hồ thì ở huyện Lô Bắc vẫn còn có một vị chủ tịch tỉnh làm cho bọn họ cực kỳ chờ mong.
Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống chiếc ghế của mình, hắn chợt phát hiện trên mỗi chiếc ghế đều có một chiếc túi xách rất tinh xảo, mở túi ra thì thấy bên trong là một chiếc cặp bằng da thật. Hắn nhìn nhãn hiệu nhà máy giày da Tam Hồ trên nhãn mác chiếc cặp da, hắn lập tức hiểu rõ đây là lễ vật nhỏ mà thành phố Tam hồ chuẩn bị cho đám học viên ban huấn luyện bọn họ.
Đám học viên đã tập thành thói quen với những trò thế này, bọn họ thấy nhưng không thể trách được, chỉ cười cười cho qua. Vài tên học viên nhàm chán bắt đầu nói chuyện vui đùa với nhau, tất nhiên huyện Lô Bắc được nhắc đến nhiều nhất, đồng thời ai cũng không biết có cơ hội được đi khảo sát cùng chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong hay không?
- Ban thủ lĩnh, lúc này công trình 315 đang được tiến hành hừng hực tràn đầy khí thế ở huyện Lô Bắc, vì sao chưa từng nghe anh nhắc qua?
Thạch Nham Phong ngồi cách không xa Vương Tử Quân, sau khi xe rời khỏi địa phận thành phố Tam Hồ thì hắn chợt lớn tiếng hỏi.
Đám học viên đang nghị luận đều dừng lại, mọi cặp mắt đổ dồn về phía Vương Tử Quân. Tuy mọi người đã nghe nói rất nhiều về công trình 315 này, cũng có nhiều người tìm hiểu về nó, thế nhưng không ai nói ra.
Vương Tử Quân biết rõ Thạch Nham Phong cũng không có ý đối phó với mình, chẳng qua đối phương chỉ muốn cho mình chút cảm giác ngột ngạt mà thôi. Cũng may hắn đang muốn nhân cơ hội này để đưa chính mình thoát khỏi trói buộc trước mắt các học viên, thế nên hắn tùy tiện cười nói:
- Khi tôi rời khỏi huyện Lô Bắc thì huyện ủy còn chưa đưa ra kế hoạch áp dụng công trình 315, anh Nham Phong cũng biết rồi đấy, chúng ta là cán bộ tạm thời rời khỏi cương vị công tác để đi học tập, vì vậy từ khi kế hoạch này được áp dụng đến bây giờ thì tôi chưa từng được tham dự.
- Như vậy thì thật sự có chút đáng tiếc.
Thạch Nham Phong nghe được câu trả lời không cho là đúng của Vương Tử Quân thì cười lên ha hả, trong lòng có chút cảm giác thắng lợi. Cũng không biết hắn cảm thấy đáng tiếc vì Vương Tử Quân không được tham dự, hay đáng tiếc vì Vương Tử Quân tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt.
- Không có gì đáng tiếc cả, những nhân vật như ban thủ lĩnh của chúng ta đi đến đâu cũng sẽ tỏa sáng mà thôi.
Không biết ai nói một câu như vậy, thế là trong xe vang lên những tiếng cười lớn.
Khi tiếng cười vang lên rộn rãi thì một vòng sáng đỏ rực chậm rãi nhô lên ở phương đông, đất trời được bao phủ trong một màu vàng rực, thật sự rất chói mắt.
Hôm nay là một ngày tốt lành, Trịnh Đông Phương nhìn mặt trời đỏ rực trên không trung mà trong lòng không khỏi thầm cảm thán. Lão đã dưỡng thành thói quen ngủ dậy dớm, lúc này lão đang lật qua lật lại tài liệu trọng tay, trong lòng thầm nghĩ đến những sắp xếp vào ngày hôm nay.
Hôm nay Trịnh Đông Phương phải đi theo chủ tịch Hào Nhất Phong đến nói vài lời ca tụng với công trình 315 của huyện Lô Bắc, lão nghĩ đến tình huống này mà không khỏi vô thức đưa tay gãi đầu. Văn phòng thị ủy đã nhận được không ít đơn tố cáo với công trình 315, đặc biệt là có một tờ đơn tố cáo của một người dân làm cho bí thư Trịnh xem qua mà thật sự nổi giận.
Không cần hỏi xanh đỏ đen trắng, dù là hoa màu đang trong kỳ thu hoạch cũng bị áp đặt biến thành vườn cây ăn quả, Dương Quân Tài không phải đang tát ao bắt cá, chỉ vì cái trước mắt sao? Nhưng điều chỉnh kế cấu nông nghiệp chính là một xu thế phát triển kinh tế của nông thôn, vì vậy mà khi phó chủ tịch thường vụ tỉnh là Tề Chính Hồng đến thăm chỉ cho chủ tịch thành phố Lý Dật Phong đi cùng, bản thân Trịnh Đông Phương căn bản không được lộ mặt. Nếu là trước kia thì sự việc thế này là không thể nói nổi, nhưng bây giờ Trịnh Đông Phương đã là một vị thường ủy tỉnh ủy, lão thật sự có đủ lực để đối kháng với Tề Chính Hồng.
Nhưng khi đối mặt với một vị chủ tịch tỉnh như Hào Nhất Phong thì Trịnh Đông Phương thật sự sinh ra cảm giác lo lắng, Hào Nhất Phong đã đi qua hai đời bí thư tỉnh ủy là Trần Quốc Văn và Nhiếp Hạ Quân, danh vọng trong ban ngành cũng không phải là một vị thường ủy tỉnh ủy bình thường có thể so sánh được. Bây giờ nếu ngay cả Hào Nhất Phong cũng mở lời tâng bốc cho Dương Quân Tài, như vậy Trịnh Đông Phương còn biết nói thế nào nữa đây?
Trịnh Đông Phương lật qua lật lại văn kiện, ánh mắt rơi vào văn kiện xin chỉ thị đề cử bí thư huyện ủy lên cấp phó phòng của phòng tổ chức thị ủy, bên trong văn kiện có vài huyện điển hình. Nhưng với trí tuệ chính trị của Trịnh Đông Phương, lão chỉ cần liếc mắt là phát hiện ra vấn đề, đó chính là những huyện kia chỉ làm chất phụ gia cho Lô Bắc mà thôi.
Nói thật thì Trịnh Đông Phương thật sự không muốn thăng cấp cho Dương Quân Tài lên bậc phó phòng, nhưng lão lại bắt buộc phải ký vào chỉ thị. Dù sao sự việc cũng đã được thông qua hội nghị thường ủy thị ủy, chính lão cũng không thể nào lật ngược thế cờ, hơn nữa lão cũng không muốn níu kéo làm căng cứng mối quan hệ với người của Dương gia trong tỉnh Sơn Nam.
"Trịnh Đông Phương!"
Ba chữ được viết lên giấy, Trịnh Đông Phương thở dài một hơi, lão là người đứng đầu thành phố An Dịch, thế nhưng có một số việc không thể nào được thực hiện theo đúng ý nghĩ của lão.
Tiếng đập cửa khẽ vang lên, thư ký Chương Đức Long của Trịnh Đông Phương tiến vào trong phòng, hắn đưa mắt nhìn vào ly trà của lãnh đạo, sau đó cung kính đứng sang một bên.
Trịnh Đông Phương rất hài lòng với Chương Đức Long, lão khẽ ngẩng đầu lên nói:
- Có chuyện gì?
- Bí thư Trịnh, vừa rồi trưởng phòng Cát đã gọi điện thoại đến, nói lúc này không phải chỉ có một mình đoàn người của chủ tịch Hào Nhất Phong đến huyện Lô Bắc, còn có ban huấn luyện thanh niên của trường đảng tỉnh ủy.
Chương Đức Long nói, sau đó đưa một phần tài liệu trong tay cho Trịnh Đông Phương.
Trịnh Đông Phương tùy ý quét mắt nhìn qua vài lượt, sau đó lão đặt tài liệu sang bên cạnh rồi tiếp tục hỏi:
- Ban huấn luyện thanh niên? Có phải là ban huấn luyện mà Vương Tử Quân đang học tập không?
Chương Đức Long là tâm phúc của Trịnh Đông Phương, hắn trước nay chưa từng tỏ ra chậm trễ đối với những gì mà bí thư Trịnh chú ý. Hắn nghĩ đây là lần thứ sáu bí thư Trịnh hỏi về Vương Tử Quân trong những ngày qua, thế là hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Đúng vậy, bí thư Trịnh, tôi nghe nói chủ tịch Vương Tử Quân cũng cùng các vị học viên đến huyện Lô Bắc học tập khảo sát kinh nghiệm.
- Cậu ấy đến huyện Lô Bắc học tập? Thật sự là đáng cười!
Trịnh Đông Phương nở nụ cười tự chế giễu, nhưng ngay sau đó lại mở miệng phân phó:
- Cậu đi thông báo cho trưởng phòng Cát, nói rõ ý tôi là tiếp đã ban huấn luyện thanh niên theo quy cách cao, hành trình của bọn họ đến huyện Lô Bắc cũng không cần ra sức sắp xếp, nếu như có thể cùng đi với chủ tịch Hào thì cho hai bên cùng đi, nếu như không được thì cho bọn họ tùy ý.
Chương Đức Long là người nghe nhạc biết bài hát, bây giờ tiếp đãi ban huấn luyện theo quy cách cao cũng không phải nể mặt trường đảng tỉnh ủy, đó là ném thể diện cho Vương Tử Quân. Chương Đức Long nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân sắp đến thành phố An Dịch nhận chức phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy, thế là trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác muốn tiếp cận Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân cũng không lớn tuổi hơn hắn, thế nhưng thân trong quan trường thì kẻ đến sau có khi lại đi trước, nhưng đó chính là chân lý có thể áp đặt vào mọi lúc mọi nơi.
Vì chủ tịch tỉnh đến khảo sát, thế cho nên thành phố An Dịch rất chú ý đến hành trình của lãnh đạo. Đúng chín giờ, Trịnh Đông Phương dẫn đầu lãnh đạo bốn bộ ban ngành đến vùng giáp ranh để nghênh đón lãnh đạo, đúng chín giờ mười lăm, một chiếc xe cảnh sát mở đường xuất hiện trước mắt đám lãnh đạo thành phố An Dịch.
Hào Nhất Phong cũng không thích thú gì với trò tiếp đón lãnh đạo ở vùng giáp ranh như thế này, mỗi khi họp mặt đều nói lời phê bình, thế nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến tình huống các vị lãnh đạo tuyến dưới đi ra tiếp đón khi lãnh đạo xuống thị sát công tác. Dù sao thì vì chuyện này mà bị lãnh đạo phê bình còn hơn mang tiếng coi thường lãnh đạo, như vậy càng khốn khổ hơn rất nhiều.
Chiếc xe hơn ba mươi chỗ màu vàng dừng lại trước mặt nhóm người Trịnh Đông Phương, Hào Nhất Phong tươi cười xuống xe, lão khẽ vươn hai tay với Trịnh Đông Phương, gương mặt chữ điền mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Hào Nhất Phong hơn năm mươi tuổi, mái tóc trắng bệch, thật sự khác biệt với đám lãnh đạo đi nhuộm tóc bảo trì hình tượng trẻ tuổi của mình, lão cứ tùy ý để cho mái tóc của mình bạc trắng như vậy. Lão là một chủ tịch tỉnh cường thế, dù là thời đại của bí thư tỉnh ủy Trần Quốc Văn hay là Nhiếp Hạ Quân thì đều khó thể che giấu được âm thanh của lão, bánh xe lịch sử vẫn cuồn cuộn chạy về phía trước nhưng không thể nào ngăn cản được lý niệm chấp chính của chủ tịch Hào.
Hào Nhất Phong thật sự có chút phản cảm với tình thế tiếp đón rềnh rang của lãnh đạo thành phố An Dịch, mỗi lần có hội nghị thì lão đều lên tiếng yêu cầu mọi người an phận tiếp đãi. Nhưng sau một lần lão an phận tiếp đãi lãnh đạo là Dương Độ Lục, vẻ thất vọng trên gương mặt Dương Độ Lục đã đánh thức lão khỏi giấc mộng, đó chính là dù lãnh đạo có mở miệng như thế nào thì tuyến dưới cũng không thể làm theo y hệt.
Khoảnh khắc này Hào Nhất Phong cũng ý thức được chính mình xuống tuyến dưới khảo sát cũng làm cho đám cán bộ lãnh đạo địa phương đau đầu vì vấn đề tiếp đãi. Tiếp đãi với quy cách cao thì sẽ bị phê bình, tiếp đãi quá thấp thì thật sự sẽ sinh ra cảm giác lo lắng bất an giống như thất lễ với lãnh đạo. Thế cho nên sau này Hào Nhất Phong cũng không tiếp tục so đo với chuyện đám lãnh đạo tuyến dưới tiếp đãi có quá mức long trọng hay không, dứt khoát mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Hơn nữa thành phố An Dịch có cấp bậc phó bộ, bí thư thị ủy Trịnh Đông Phương cũng là thường ủy tỉnh ủy, Trịnh Đông Phương đi ra tiếp đón long trọng như vậy cũng cho Hào Nhất Phong thấy rõ thái độ.
- Đông Phương, anh quá khách khí rồi.
Hào Nhất Phong nở nụ cười bình dị gần gũi, lão tiến lên bắt tay Trịnh Đông Phương rồi dùng giọng thân thiết nói.
Một cái bắt tay cũng cho thấy trình độ của Hào Nhất Phong, đó là những việc nhỏ nhặt cũng không muốn đánh mất phong cách quý phái của một vị chủ tịch tỉnh, tất cả được biểu hiện rõ ràng trước mắt mọi người. Trịnh Đông Phương là lãnh đạo đứng đầu địa phương thì tất nhiên sẽ càng thêm nhiệt tình đối với sự nhiệt tình của lãnh đạo, lão dùng hai tay bắt chặt tay của Hào Nhất Phong, sau đó nói:
- Chủ tịch Hào đến thành phố An Dịch kiểm tra chỉ đạo công tác, đây là vinh hạnh của cả thành phố chúng tôi, cũng chính là niềm chờ mong bao ngày của cán bộ và nhân dân thành phố, nếu tôi là một bí thư thị ủy mà làm không tốt, không phải sẽ khó thể ăn nói với bảy tám triệu dân trong thành phố sao?
Trịnh Đông Phương nói những lời này thật sự rất có tài nghệ, giống như đưa sự kiện Hào Nhất Phong xuống kiểm tra thị sát vào trong sử sách của thành phố An Dịch. Hai người nói cười vài câu, Hào Nhất Phong đã tiến sang bắt tay với chủ tịch Lý Dật Phong, sau đó cùng Trịnh Đông Phương đi song song về phía chiếc xe ba mươi chỗ màu vàng.
Khi Hào Nhất Phong chuẩn bị lên xe, đột nhiên có một chiếc xe hơn ba mươi chỗ khác đã dừng lại cách đó không xa.
Hào Nhất Phong khẽ nhíu mày, sau đó lão nhìn Trịnh Đông Phương nói:
- Chúng ta mau đi thôi, nếu để ảnh hưởng đến giao thông thì sẽ bị nhân dân mắng cho.
Trịnh Đông Phương nhìn chiếc xe dừng lại ở phía bên kia mà không khỏi nhíu mày, tất nhiên lão sẽ giao nhiệm vụ cho các ban ngành chức năng để không làm ảnh hưởng đến giao thông khi tiếp đón lãnh đạo, đảm bảo tất cả con đường đều thông suốt, chiếc xe kia từ đâu xuất hiện?
Chương Đức Long luôn hầu hạ cách không xa Trịnh Đông Phương, hắn thấy hai vị lãnh đạo có biểu hiện khó chịu thì nhanh chóng tiến lên giải thích:
- Chủ tịch Hào, chiếc xe kia là của toàn thể học viên ban huấn luyện thanh niên của trường đảng tỉnh ủy xuống huyện Lô Bắc học tập và tìm hiểu kinh nghiệm.
Chương Đức Long không giải thích quá nhiều nhưng lời nói lại đã biểu hiện tất cả, đó chính là phía thành phố An Dịch cũng không quá kém đến mức làm giao thông tắc nghẽn, chiếc xe kia dừng lại chính là một hành động thể hiện sự tôn trọng của tất cả học viên ban huấn luyện trong trường đảng với chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong nghe thấy đó là ban huấn luyện cán bộ thanh niên của trường đảng thì hai hàng chân mày khẽ động, lão tò mò hỏi:
- Các vị học viên của ban huấn luyện trong trường đảng cũng đến huyện Lô Bắc học tập kinh nghiệm sao?
Trịnh Đông Phương cười lên ha hả, lão giải thích:
- Nghe nói ban huấn luyện sắp tốt nghiệp, bây giờ bọn họ đi học tập kinh nghiệm cũng là một chương trình học bắt buộc.
- Được, nếu như bọn họ cũng muốn đến huyện Lô Bắc, như vậy cứ cho bọn họ đi theo, các anh cũng đừng tách hai bên ra để làm công tác tiếp đãi, như vậy quá phiền, cứ gộp cả hai lại là được.
Hào Nhất Phong nói một câu vui đùa không ảnh hưởng đến toàn cục, sau đó leo lên xe.
Khi chiếc xe ba mươi chỗ màu vàng của khối chính quyền tỉnh bắt đầu lăn bánh, đám học viên ngồi trên chiếc xe ba mươi chỗ ở phía sau cũng mở to mắt nhìn, ai cũng tràn đầy chờ mong. Nhắc đến sự kiện bọn họ có thể trùng hợp đến cùng giờ với chủ tịch Hào Nhất Phong thì cũng phải nhờ vào công lao của một vị trưởng phòng công tác trong văn phòng khối chính quyền thành phố An Dịch, vị trưởng phòng này công tác cực kỳ tốt ở trong văn phòng khối chính quyền, chỉ cần gọi điện thoại vài lượt đã biết rõ ràng hành tung của chiếc xe chở chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong, vì thế mới có chuyện chiếc xe chở học viên ban huấn luyện lại có thể cùng đồng hành với xe của chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong.
- Xin hỏi vị nào là lãnh đạo của các vị?
Một vị cán bộ tiến lên gõ cửa xe, sau đó nói với toàn thể học viên trên xe.
- Tôi là Trương Lộ Giai, là cán bộ của trường đảng tỉnh ủy, anh là cán bộ của thành phố An Dịch sao?
Trương Lộ Giai là giảng viên dẫn đoàn học viên đi học tập kinh nghiệm, lúc này tất nhiên nàng sẽ là người đứng ra đại biểu cho ban huấn luyện.
- Chào giảng viên Trương, tôi là Tiểu Trần của văn phòng thị ủy, vừa rồi chủ tịch Hào có phân phó, mời mọi người cùng đi theo chủ tịch xuống khảo sát huyện Lô Bắc.
Vị cán bộ trẻ tuổi nói xong thì cũng nhanh chóng xuống xe.
Xe bắt đầu lăn bánh, khi cửa xe đóng lại thì hầu như tất cả học viên đều hoan hô một tiếng khó thể khống chế, dù sao thì cùng đi khảo sát với chủ tịch tỉnh cũng có tư vị cực kỳ tốt.
Vương Tử Quân cũng đang cười, nhưng lúc này nụ cười của hắn lại có thêm vài phần ý nghĩa khác thường, nhưng lúc này dù là ai cũng không thể nhận ra được.
Đoàn xe cũng không dừng lại ở thành phố An Dịch, tất cả trực tiếp đi theo cầu đường An Lô chạy như bay về phía huyện Lô Bắc. Cũng giống như tình hình ở thành phố An Dịch, Dương Quân Tài cũng dẫn đầu ban ngành huyện Lô Bắc đứng chờ tiếp đón lãnh đạo ở vùng giáp ranh.
Dương Quân Tài rất chú ý đến cách ăn mặc, hắn ngồi trong xe lợi dụng kiếng chiếu hậu mà xem xét lại mái tóc, sau đó mới đi xuống xe. Hắn nhìn mặt trời mọc lên sáng ngời, trong lòng chợt sinh ra cảm giác hưng phấn nói không nên lời. Hắn cảm thấy ngày hôm nay mới thật sự thuộc về mình, huyện Lô Bắc chính là sân khấu của hắn, sân khấu này có những gì thì hắn biết rất rõ.
Vương Tử Quân cũng phải đến nhìn sự đặc sắc của mình, Dương Quân Tài nghĩ đến tình huống nghe báo cáo của Lý Cẩm Hồ rằng Vương Tử Quân sẽ đến tham gia khảo sát, thế là hắn không khỏi bật cười. Vương Tử Quân đến đây rất đúng lúc, thời điểm này chính là tiếng trống tang lễ cho thế lực họ Vương ở huyện Lô Bắc, thật sự là chuyện vui không gì hơn đối với hắn.
- Bí thư Dương, xe lãnh đạo đã đến.
Một chiếc xe cảnh sát được phái đi đến phía trước tìm hiểu tin tức, lúc này đang chạy về như bay, Lý Toàn Thành mặc một bộ đồng phục cảnh sát đi đến trước mặt Dương Quân Tài rồi dùng giọng hồng hộc nói.
Dương Quân Tài khẽ gật đầu, hắn đưa mắt nhìn về phương xa, thấy một chiếc xe cảnh sát đang hú còi chạy đến như bay, thế là hắn nhanh chóng tiến về phía trước một bước rồi cung kính chờ ven đường.
Chiếc xe cảnh sát chạy như bay rồi dừng lại vững vàng cách đó không xa, sau đó là một chiếc xe ba mươi chỗ màu vàng cực kỳ uy nghiêm dừng lại cách không xa Dương Quân Tài. Dương Quân Tài thấy người ngồi trên xe là Hào Nhất Phong, nhưng người xuống chào hỏi hắn cũng không phải là chủ tịch Hào, mà là Trịnh Đông Phương.
- Lên đây đi!
Trịnh Đông Phương khẽ vung tay lên với Dương Quân Tài, tất nhiên Dương Quân Tài đã sớm chuẩn bị kỹ càng, hắn leo lên xe. Một vị cán bộ trẻ tuổi ngồi bên cạnh Trịnh Đông Phương nhanh chóng đứng lên nhường chỗ, chợt nghe thấy Hào Nhất Phong nói:
- Quân Tài, cậu đến ngồi bên này.
Được sắp xếp ngồi bên cạnh chủ tịch tỉnh thì là vinh quang cỡ nào, Dương Quân Tài nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Hào Nhất Phong, hắn biết rõ đây là hành vi ủng hộ mình không một tiếng động của chủ tịch Hào. Tuy chỉ là một hành động nhỏ thế nhưng lại cho thấy thái độ của lãnh đạo, thái độ này của lãnh đạo đã chú định hắn sẽ thuận buồm xuôi gió ở huyện Lô Bắc, sẽ không có bất kỳ sai lầm gì.
Hào Nhất Phong chờ Dương Quân Tài ngồi xuống đúng vị trí, sau đó mới mở miệng hỏi vài câu việc nhà, ân cần hỏi thăm tình hình sức khỏe của Dương Độ Lục, sau đó cười nói với Trịnh Đông Phương:
- Anh Trịnh, ngay cả tôi cũng phải bội phục anh, anh nói xem, không ngờ anh có thể nghĩ ra được phương án hay như vậy, mở một con đường nối với tỉnh Chiết Giang, làm cho khoảng cách của hai tỉnh gần hơn vài trăm kilomet, đây rõ ràng là một sự kiện tạo phúc cho con cháu sau này.
Trịnh Đông Phương khẽ lắc đầu, lão giải thích cho Hào Nhất Phong:
- Chủ tịch Hào, nhắc đến đường An Lô thì là cả một câu chuyện dài. Nói thật, chủ tịch Hào, chuyện này tôi cũng không dám kể công, tôi làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự, nếu nói công lao thì phải là công lao của cán bộ tỉnh Chiết Giang người ta.
- Sao? Anh nói tôi nghe xem?
Hào Nhất Phong chợt có hứng thú, lão khẽ dựa lên lưng ghế, sau đó nói với Trịnh Đông Phương.
Trịnh Đông Phương khẽ xịch người lại gần với Hào Nhất Phong, sau đó lão nói:
- Trước khi đường An Lô được mở thì tôi cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này, nhưng có một vị cán bộ trẻ tuổi của huyện Lô Bắc đến tìm tôi, cho tôi vài lời đề nghị để xây dựng đường An Lô, hơn nữa còn đưa ra một bản phân tích cực kỳ rõ ràng và hợp lý để làm báo cáo, điều đó thật sự làm tôi động tâm.
- Anh không những động tâm mà còn nhanh chóng có hành động, con đường này được xây dựng thì tôi đang họp ở thủ đô, khi đó anh Trần còn không ít lần lên tiếng, ồn ào bắt tôi phải thu huyện Lô Bắc vào tỉnh Sơn Nam.
Hào Nhất Phong cười ha hả nói với Trịnh Đông Phương, rõ ràng cảm thấy rất hào hứng vì sự kiện huyện Lô Bắc nhập vào thành phố An Dịch tỉnh Sơn Nam.
Hai người Trịnh Đông Phương và Hào Nhất Phong đùa giỡn với nhau làm cho Dương Quân Tài ở bên cạnh cảm thấy có chút không có hương vị, tất nhiên hắn biết rõ vị cán bộ trẻ tuổi mà Trịnh Đông Phương nhắc đến là ai. Dương Quân Tài nghĩ rằng đây là thời điểm mà chính mình biểu hiện trước mặt lãnh đạo tỉnh, không ngờ cái tên của Vương Tử Quân lại xuất hiện vào lúc này, không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác phẫn hận sao?
Nhưng lúc này Dương Quân Tài cũng không biết phải nói gì hơn, hai vị lãnh đạo đang trò chuyện vui vẻ, hắn cũng không muốn cắt đứt, chỉ có thể nở nụ cười khiêm nhường mà thôi.
- Đông Phương, vị cán bộ trẻ kia thật sự rất tốt, đối với những cán bộ như vậy thì chúng ta cần chú tâm bồi dưỡng. Trong thể chế thường thiếu thiên lý mã, thế nhưng vấn đề là thiếu Bá Nhạc phát hiện nhân tài.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì cười nói:
- Khi huyện Lô Bắc nhập vào tỉnh Sơn Nam thì vị cán bộ trẻ tuổi kia có lưu lại không?
- Có!
Trịnh Đông Phương biết rõ Hào Nhất Phong có quan hệ với Dương gia, vì vậy lão cũng không muốn nói nhiều về Vương Tử Quân, lão chỉ nói đến đúng điểm là dừng, vì có đôi khi hăng hái quá sẽ biến thành dở. Nhưng Hào Nhất Phong lúc này đang hào hứng lại không muốn bỏ qua, lão dùng giọng hào hứng bừng bừng hỏi:
- Anh nói xem vị cán bộ trẻ tuổi kia tên là gì? Lát nữa đến huyện Lô Bắc có thể sắp xếp cho tôi gặp mặt được không?
- Vị cán bộ trẻ tuổi kia tên là Vương Tử Quân, là chủ tịch huyện Lô Bắc, hôm nay thật sự trùng hợp, vị chủ tịch Vương kia vốn là học viên của ban huấn luyện trường đảng tỉnh ủy, vừa rồi thư ký Chương có nói toàn thể ban huấn luyện bọn họ đến học tập khảo sát kinh nghiệm của huyện Lô Bắc, có lẽ có Vương Tử Quân ở trên xe.
Trịnh Đông Phương dùng một loại giọng điệu hồn nhiên như không nói.
Ba chữ Vương Tử Quân rơi vào trong tai Hào Nhất Phong, vẻ mặt chủ tịch Hào chợt hơi khựng lại, tuy chút cảm giác khựng lại đã nhanh chóng tiêu tán theo nụ cười, thế nhưng chút biến hóa đó lại không thể nào qua mắt được Trịnh Đông Phương.
Hào Nhất Phong cũng không xa lạ gì cái tên Vương Tử Quân, người này có thể cường thế ép Dương Quân Tài khó sống ở huyện Lô Bắc, cuối cùng Dương Độ Lục phải tự mình phối hợp mới có thể đẩy người này đến ban huấn luyện của trường đảng, để lại huyện Lô Bắc cho Dương Quân Tài, đủ để thấy đối phương là người như thế nào.
Có thể ép Dương Quân Tài đến bộ dạng như vậy thì Hào Nhất Phong nghĩ rằng cũng rất khó khăn. Lão là một vị chủ tịch tỉnh, lão biết rõ thế lực Dương gia ở tỉnh Sơn Nam hùng mạnh cỡ nào, nhưng dưới tình huống như vậy mà Vương Tử Quân có thể ép cho Dương Quân Tài thảm bại, như vậy sẽ là nhân vật ra sao?
Dương Quân Tài nghe hai vị lãnh đạo nói chuyện với nhau mà trong lòng nhận lấy chút đả kích. Chính mình dựng sân khấu, chính mình mời người, nhưng khi kịch hay còn chưa mở màn thì Vương Tử Quân chợt xuất hiện và ghi điểm, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút ngột ngạt.
Nhưng ngay sau đó Dương Quân Tài đã ý thức được vấn đề, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Lúc này hắn là một vị bí thư huyện ủy, hắn cần phải nói lời khẳng định với vị cán bộ lãnh đạo cùng nhập gánh với mình, cần phải khích lệ trợ thủ của mình trước mặt hai vị lãnh đạo, như vậy sẽ càng có thêm vinh dự cho mình, chưa nói những thứ gì khác, chính mình cũng có đủ lực khống chế.
Nhưng bây giờ nếu để Dương Quân Tài khen ngợi Vương Tử Quân thì thật sự giống như làm khó nhau, hắn đối mặt với ánh mắt của Hào Nhất Phong mà cúi đầu giả vờ như không thấy.
Hào Nhất Phong nhìn về phía Dương Quân Tài, lúc này Dương Quân Tài sao lại không hiểu? Thế nhưng nếu muốn hắn mở miệng ca tụng công đức của Vương Tử Quân, căn bản là chuyện không thể. Nhưng Dương Quân Tài đã phán đoán sai lầm về tinh cách của Hào Nhất Phong, nếu là Tề Chính Hồng thì hắn cúi đầu sẽ không có vấn đề, thế nhưng Hào Nhất Phong thì lại khác.
Năm xưa Hào Nhất Phong có quan hệ tâm đầu ý hợp với Dương Độ Lục, tất nhiên sẽ xem Dương Quân Tài giống như con cháu nhà mình, lúc này thấy đối phương có biểu hiện không phóng khoáng như vậy thì trong lòng sinh ra cảm giác bất mãn. Đối với lão thì một người làm đại sự thì cái tâm phải rộng, phải có khí độ bao dung, trán có thể phi ngựa bụng có thể chống thuyền. Thử nghĩ mà xem, trong quan trường có bao nhiêu người, anh sẽ không phải ép tất cả mọi người đều tiến lên sợi dây thừng của mình chứ? Nếu không thì sao có thể khống chế tự nhiên đây? Vì vậy mà biểu hiện của Dương Quân Tài lúc này thật sự làm cho Hào Nhất Phong có ý nghĩ muốn dạy bảo một chút.
Hào Nhất Phong là người làm việc lớn, thường thì cực kỳ khí phách. Lão cười nói hai câu với Trịnh Đông Phương, sau đó cười nói với Dương Quân Tài:
- Quân Tài, nghe Đông Phương nói cậu có một vị trợ thủ vĩ đại, công tác của cậu chắc chắn sẽ cực kỳ thoải mái phải không?
Dương Quân Tài rất muốn nói với Hào Nhất Phong là không có tình huống như vậy, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được. Hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn cố nén hận ý trong lòng, nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ, sau đó dùng giọng lập lờ nước đôi nói:
- Chủ tịch Hào, bí thư Trịnh, sau khi tôi đến huyện Lô Bắc thì đồng chí Vương Tử Quân đã trợ giúp rất nhiều, anh ấy là cán bộ lãnh đạo có năng lực công tác rất mạnh, là một cán bộ điển hình.
Tuy Dương Quân Tài đã cố gắng áp chế chính bản thân mình, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy lời nói của mình có hương vị gì đó. Dù sao thì lúc này hắn cũng phải há miệng ca tụng công đức của một kẻ chính mình không ưa.
Cũng may Hào Nhất Phong cũng không ép Dương Quân Tài quá mức, điều này làm cho Dương Quân Tài thở dài một hơi. Khi Hào Nhất Phong và Trịnh Đông Phương bàn luận càng thêm vui vẻ thì bầu không khí trên xe càng lúc càng thêm hòa hợp.
Xe chở chủ tịch Hào Nhất Phong chậm rãi dừng lại trước cổng khu văn phòng huyện ủy, đám lãnh đạo bốn bộ ban ngành huyện Lô Bắc đã sớm chờ sẵn ngoài cổng, cả đám xếp hàng ngay ngắn chờ chủ tịch Hào Nhất Phong. Khi chiếc xe ba mươi chỗ dừng lại, đám lãnh đạo huyện Lô Bắc thấy Hào Nhất Phong và Trịnh Đông Phương đồng hành đi xuống xe, nhưng điều làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ chính là chủ tịch huyện Vương Tử Quân của bọn họ cũng hăng hái đi xuống từ một chiếc xe khác.
Hào Nhất Phong cũng không tiến hành nói chuyện theo đúng thông lệ, sau khi gặp mặt các vị lãnh đạo huyện Lô Bắc thì nghỉ ngơi một chút. Phòng của chủ tịch tỉnh tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm, rất nhiều người bao quanh căn phòng này.
Nếu so sánh với Hào Nhất Phong thì đãi ngộ dành cho các vị học viên trường đảng có vẻ kém hơn, nhưng vì có Vương Tử Quân tọa trấn, thế cho nên cũng được ân cần sắp xếp vào phòng họp để tạm nghỉ ngơi.
Vương Tử Quân làm một chủ nhà, hắn chỉ mở lời vui đùa với các học viên, cũng xem như khá nhàn nhã. Nhưng lúc này tâm tư của tất cả mọi người đều đặt lên vấn đề thời gian và địa điểm khảo sát của chủ tịch Hào Nhất Phong, ai cũng chú ý để được biểu hiện trước mặt lãnh đạo, suy đoán đủ mọi hướng, thế cho nên mọi người nói chuyện cũng không quá rộn rã.
- Chủ tịch Tử Quân, các vị lãnh đạo, thật sự các vị lại cùng đến với chủ tịch Hào Nhất Phong. Nói ra thì tôi cũng là chủ nhà nhưng đến bây giờ mới có thể đến gặp mặt chư vị lãnh đạo, thật sự là có chút thất lễ. Nhưng mong các vị lãnh đạo thông cảm cho một chút, sự việc lúc này có chút bận rộn, thế này đi, các vị lãnh đạo ở lại huyện Lô Bắc hai ngày, tôi sẽ để cho chủ tịch Vương Tử Quân đưa mọi người đi thăm thú khắp huyện Lô Bắc.
Dương Quân Tài và Lưu Truyền Pháp cười tủm tỉm đi vào phòng họp, vừa vào cửa đã tay bắt mặt mừng, lên tiếng với các học viên ban huấn luyện.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Dương Quân Tài biểu diễn, trong lòng không khỏi cảm khái, Dương Quân Tài thật sự đã thay đổi khá nhiều, lời nói cử chỉ càng thêm trưởng thành.
- Mong bí thư Dương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ phục vụ tốt các vị lãnh đạo. Có huyện Lô Bắc và bí thư Dương làm hậu thuẫn, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành tốt công tác lần này, sẽ lưu lại ấn tượng khó quên cho các vị lãnh đạo trong hành trình đến huyện Lô Bắc lần này.
Vương Tử Quân đợi Dương Quân Tài biểu diễn xong thì nhảy ra chống đỡ, dù sao bây giờ cũng đang ở trước mặt người ngoài, Dương Quân Tài đã nói như vậy, nếu chính mình không hưởng ứng thì sẽ bị người ta xem nhẹ.
Hai người Vương Tử Quân và Dương Quân Tài kẻ xướng người họa, phối hợp cực kỳ ăn ý, người không biết tình huống còn nghĩ rằng ban ngành huyện Lô Bắc đoàn kết một lòng, kim đâm không vào, nhưng người hiểu rõ tình hình là Lưu Truyền Pháp thì vô thức cúi đầu.
- Chủ tịch Vương, anh tham gia học tập ở trường đảng thì xem như đi nạp điện, có thể thoải mái thả lỏng, nhưng tôi đây thì không được như vậy. Những ngày qua tôi phổ biến công trình 315, chỉ có thể nói là rất mệt mỏi, điều này làm cho tôi nhớ đến anh, nửa năm qua nếu có anh tọa trấn ở đây thì công tác có lẽ sẽ thoải mái hơn, nhưng bây giờ anh sắp quay về, tôi cũng sắp được nghỉ ngơi rồi.
- Ban đầu khi phổ biến công trình này thì tôi cũng từng nghĩ có nên đợi anh về rồi thực hiện, nhưng cuối cùng cảm thấy thời gian hơi gấp, chúng tôi áp dụng sớm hơn một ngày sẽ làm giàu cho dân thêm một ngày, vì thế mà cũng không chờ anh. Đợi đến khi chính thức áp dụng thì tôi mới biết trọng trách của mình thật sự là không nhẹ.
Dương Quân Tài bắt chuyện với toàn thể học viên xong thì quay sang bắt tay nói lời thân thiết với Vương Tử Quân. Tuy hắn không nói quá lớn, thế nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng đám học viên nơi đây có thể nghe được, hơn nữa lại hiểu rõ ý nghĩa lời nói của mình.
Xã Hà Loan xuất hiện tình huống như vậy, nhưng ở các xã thị trấn khác cũng diễn ra tình huống tương tự. Tuy nói lãnh đạo tỉnh sẽ đến kiểm tra giám sát xã Hà Loan, nhưng những xã thị trấn khác cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón quân địch, không dám có chút buông lỏng.
Giống như Triệu Trung Trạch ở xã Hà Loan, lúc này Dương Quân Tài ở trong khu văn phòng huyện ủy huyện Lô Bắc cũng đang cực kỳ bận rộn, tuy hắn đã ngủ được một giấc nhưng giấc ngủ thật sự không quá sâu. Dù sao thì ngày mai cũng có liên quan đến vận mệnh của mình, hắn nghĩ đến đó mà luôn cảm thấy có chút sốt ruột.
Ngày mai, chỉ cần Hào Nhất Phong đến rồi đi, chính mình sẽ là bí thư huyện ủy cấp phó phòng, sau này tương lai của mình sẽ biến thành đường lớn thênh thang. Dương Quân Tài nghĩ đến tình huống ngày mai tiếp đón không chút sơ sẩy, cuối cùng mới yên lòng trở lại.
Sau khi bình tĩnh trở lại thì Dương Quân Tài không tự chủ được nhớ đến một chuyện mà Lưu Truyền Pháp đã báo cáo với mình, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ. Trường đảng tỉnh ủy thật sự rất có ý, rõ ràng chọn huyện Lô Bắc là địa điểm thăm nom và học tập kinh nghiệm cho ban huấn luyện, hơn nữa lại trùng với thời điểm chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong đến thăm huyện Lô Bắc.
Thật sự là rất biết cách vuốt mông ngựa, Dương Quân Tài mở miệng thầm cảm thán khả năng mẫn cảm chính trị của lãnh đạo trường đảng, sau đó hắn chợt nghĩ đến Vương Tử Quân đang học tập ở ban huấn luyện theo bản năng.
Vương Tử Quân sẽ xin nghỉ để khỏi phải đến chứ? Trong đầu Dương Quân Tài chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, sau đó hắn chậm rãi lắc đầu. Hắn cảm thấy Vương Tử Quân tuy không muốn chạy đến ca tụng công đức cho mình, thế nhưng tên này là hạng người cực kỳ ẩn nhẫn, dù trong lòng có khó chịu thế nào thì cũng sẽ đến, biết đâu đối phương sợ không đến sẽ bị người ta nói này nọ.
Vương Tử Quân đến đây thì rất tốt, như vậy đối phương sẽ được thấy thành tích của mình, đặc biệt là thấy được bộ dạng khẳng định thành tích của chủ tịch Hào với mình, chỉ sợ sẽ ghen ghét đến mức điên cuồng.
Dương Quân Tài nghĩ đến bộ dạng ghen ghét đến phát điên của Vương Tử Quân, trên mặt lại treo nụ cười, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác sảng khoái, mới nằm được một lúc đã phải bò dậy.
Bầu trời đêm xuất hiện trong mắt Dương Quân Tài, hắn đang nhìn ra ngoài cửa kính, giống như một chiến sĩ đang chờ đợi ánh sáng ngày mới, cặp mắt cực kỳ kiên định và tin tưởng.
Dương Quân Tài cũng không biết trong huyện thành cũng có một số người không ngủ, những người này cũng hưng phấn giống như hắn, cũng đang cực kỳ chờ mong, vì bình minh đến sẽ có kỳ biến phát sinh.
Dưới bầu trời đêm sâu thẳm, từng tiếng hít thở không đồng nhất liên tục vang ra từ trong nhà khách thị ủy Tam Hồ, lúc này phòng khách vài chục gian của một tầng đã bị các học viên trường đảng chiếm dụng sạch sẽ, mỗi người một gian phòng chính là tiếp đãi cao cấp nhất của thành phố Tam Hồ dành cho đám học viên trường đảng.
Thị ủy Tam Hồ vốn cực kỳ coi trọng hành trình học tập khảo sát của học viên trường đảng, không những điều động vị phó phòng thường vụ phòng tổ chức làm người phụ trách toàn bộ quá trình tiếp đãi, hơn nữa tối hôm nay hoàn thành khảo sát còn sắp xếp tiệc rượu tiễn chân. Vị trưởng phòng tổ chức thị ủy Tam Hồ cũng xuất hiện ở bữa tiệc, tỏ ra cực kỳ hoan nghênh các học viên của ban huấn luyện.
Dù hai vị lãnh đạo của phòng tổ chức thị ủy Tam Hồ chỉ cầm ly đi chúc rượu mọi người, thế nhưng tiếp đãi với quy cách cao như vậy cũng làm cho đám học viên ban huấn luyện cảm thấy rất hưởng thụ. Hai vị lãnh đạo phòng tổ chức thị ủy tuy không uống nhiều nhưng cán bộ lớn nhỏ của thành phố Tam Hồ lại nhiệt tình tiếp đãi, thế là có không ít học viên ban huấn luyện uống say sưa. Lỗ Điền Thành là chủ nhà, hắn càng uống đến mức người ngã ngựa đổ, được vài người đưa xuống dưới.
Khi đám học viên đang ngủ say thì Vương Tử Quân lại chưa ngủ, tuy hắn cũng uống không ít rượu thế nhưng lúc này thật sự khó thể chìm vào giấc ngủ. Hắn nghĩ đến tình huống ngày mai mình ra tay bất ngờ sẽ mang đến nhiều niềm vui cho rất nhiều người.
Dù Vương Tử Quân đã bố trí rất tốt, thế nhưng hắn cũng không thể nào xác định tất cả đã rất cẩn thận. Hơn nữa trong ánh mắt sắc bén của các vị lãnh đạo, dù mình không có để lại chút dấu vết nào, chỉ sợ bọn họ sẽ nhanh chóng đoán được mình là người khởi xướng sự việc.
Đoán được thì thế nào? Thứ anh muốn cũng không nên chỉ chờ vào người ta bố thí, trên quan trường thế như cứ thỏa hiệp thì chỉ sợ cuối cùng sẽ để lại hệ quả có cũng được mà không có cũng chẳng sao, biết đâu làm trái ngược thì sẽ có phần thắng?
Vương Tử Quân xem xét lại nội dung cuộc điện thoại của Tiếu Tử Đông và Tôn Hạ Châu, hắn rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Tất cả những bố trí của hắn lúc này đã hầu như phát huy được hiệu quả nên có, bài viết của Trương Đông Viễn về bong bóng kinh tế trong bất động sản ở phương nam đã được đăng lên báo chí quốc gia, tuy lãnh đạo thượng cấp vẫn còn chưa cho ra chỉ thị gì, thế nhưng dựa vào trí nhớ của Vương Tử Quân thì chỉ sợ cũng sẽ không bao lâu nữa sẽ có chỉ thị mà thôi.
Nhưng đó chỉ là một thủ đoạn để mặc cho số phận, Vương Tử Quân cũng không ký thác quá nhiều hy vọng vào nó.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một vầng sáng trắng bắt đầu xuất hiện trên không trung, Vương Tử Quân không biết đã ngủ vùi từ khi nào, hắn bị những âm thanh ồn ào bên ngoài làm cho giật mình thức tỉnh.
Vương Tử Quân đi đánh răng rửa mặt, sửa sang lại trang phục rồi rời khỏi phòng, đúng lúc gặp Trương Thư Chí từ phòng cách vách đi ra. Hôm nay Trương Thư Chí có vẻ cực kỳ tinh thần, tóc được vuốt keo trơn bóng, thật sự rất có bộ dạng cán bộ lãnh đạo.
Đám cán bộ trong ban huấn luyện cũng không phải chỉ có một mình Trương Thư Chí là ăn mặc hợp cách như vậy, hầu như tất cả mọi người đều ăn mặc tỉ mỉ. Hơn nữa dựa theo quan sát của Vương Tử Quân, hắn phát hiện tất cả học viên đều mặc quần áo mới. Xem ra bây giờ có cơ hội gặp mặt chủ tịch tỉnh, đám người này cũng không muốn mình tạo ra ấn tượng không tốt.
Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị, đám cán bộ này có thể trở thành học viên của ban huấn luyện thanh niên, quả nhiên đều là tinh anh đến từ các chiến tuyến trong tỉnh. Nhưng đáng tiếc là bọn họ đã chọn sai thời gian, lúc này bọn họ chỉ đi thăm hỏi và học tập kinh nghiệm, căn bản là không có việc gì liên quan đến bọn họ.
- Ban thủ lĩnh, bữa sáng đã chuẩn bị xong, chúng ta cùng xuống dùng cơm thôi.
Trương Thư Chí cười cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu cùng Trương Thư Chí đi song song vào nhà hàng, lúc này bên trong đã chuẩn bị đủ mọi loại thức ăn, bánh bao và bánh quẩy đặt đầy bàn. Một vị phó phòng tổ chức thành phố Tam Hồ đã có mặt, người này đang kêu gọi đám học viên ban huấn luyện bắt đầu dùng cơm.
- Trưởng phòng Lưu, thật sự rất cảm ơn anh, tôi cũng không nói lời khách khí, tóm lại các vị lãnh đạo thành phố Tam Hồ các anh dù đến nơi nào, chỉ cần có đám anh chị em chúng tôi có mặt ở nơi đó thì chỉ cần nói một tiếng. Nếu có ai tiếp đãi không chu toàn, ngài cứ trực tiếp nói một tiếng, chúng tôi sẽ phát động lên án công khai với hắn, cho hắn biết tay.
Trương Lộ Giai còn chưa đi xuống, Vương Tử Quân là lớp trưởng tất nhiên cũng phải khách khí nói vài câu, xem như đa tạ người ta đã nhiệt tình tiếp đãi.
Trưởng phòng Lưu cảm thấy rất thoải mái vì mình được Vương Tử Quân đặt ngang hàng với đám lãnh đạo thành phố Tam Hồ, hắn cũng hiểu những lãnh đạo phía sau chỉ là chất phụ gia mà thôi, chính mình mới là nhân vật chính được bọn họ cảm tạ. Hắn nhìn gương mặt tươi cười và cực kỳ trẻ tuổi của Vương Tử Quân, trong lòng thầm hiểu vì sao học viên này lại là lớp trưởng của ban huấn luyện thanh niên trường đảng.
Đám học viên ăn sáng và bắt đầu mở miệng ồn ào, khi kết thúc khóa huấn luyện thì đám học viên mang đậm dấu ấn quan trường này sẽ chậm rãi huyển hình về bốn phía, thế cho nên lúc này bọn họ cũng thả lỏng hơn. Anh mời tôi một ly thì tôi mời anh một ly, anh trêu chọc tôi thì tôi cũng mở miệng chọc lại, anh đá tôi thì tôi đá lại, mọi người thật sự khá thoải mái, tiếng mắng mỏ vang lên khắp nơi, có hơn phân nửa đám người mở miệng chọc ghẹo trêu đùa nhau.
- Ban thủ lĩnh nói đúng, trưởng phòng Lưu, sau này ngài đến thành phố Sơn Viên nếu không đến tìm chúng tôi, cũng đừng trách chúng tôi có ý kiến với ngài.
- Cái gì mà tìm các anh, chẳng lẽ phòng tài chính tỉnh không nằm ở thành phố Sơn Viên sao? Ít nhất cũng phải có thứ tự trước sau chứ? Theo ý tôi thì mọi người nên xếp hàng tiếp đón trưởng phòng Lưu.
Những lời nói lộn xộn càng làm cho bầu không khí của nhà ăn thêm nóng sốt, vị trưởng phòng Lưu kia dù biết đó là những lời khách khí không phải thật sự, thế nhưng hắn nghe vào tai và sinh ra cảm giác rất hưởng thụ. Kiêu hoa do nhiều người cùng nâng lên, hơn nữa những người hôm nay sẽ thật sự biến thành những nhân vật có quyền lực trong quan trường tỉnh Sơn Nam.
Dưới sự tiếp đãi chu đáo của trưởng phòng Lưu, bữa sáng đã nhanh chóng kết thúc, ba chiếc xe của trường đảng đã chờ sẵn trước nhà khách. Trương Lộ Giai đại biểu cho tất cả học viên chào từ biệt trưởng phòng Lưu, sau đó đám học viên ban huấn luyện bắt đầu lên xe với bộ dạng háo hức, dù sao thì nếu so với thành phố Tam Hồ thì ở huyện Lô Bắc vẫn còn có một vị chủ tịch tỉnh làm cho bọn họ cực kỳ chờ mong.
Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống chiếc ghế của mình, hắn chợt phát hiện trên mỗi chiếc ghế đều có một chiếc túi xách rất tinh xảo, mở túi ra thì thấy bên trong là một chiếc cặp bằng da thật. Hắn nhìn nhãn hiệu nhà máy giày da Tam Hồ trên nhãn mác chiếc cặp da, hắn lập tức hiểu rõ đây là lễ vật nhỏ mà thành phố Tam hồ chuẩn bị cho đám học viên ban huấn luyện bọn họ.
Đám học viên đã tập thành thói quen với những trò thế này, bọn họ thấy nhưng không thể trách được, chỉ cười cười cho qua. Vài tên học viên nhàm chán bắt đầu nói chuyện vui đùa với nhau, tất nhiên huyện Lô Bắc được nhắc đến nhiều nhất, đồng thời ai cũng không biết có cơ hội được đi khảo sát cùng chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong hay không?
- Ban thủ lĩnh, lúc này công trình 315 đang được tiến hành hừng hực tràn đầy khí thế ở huyện Lô Bắc, vì sao chưa từng nghe anh nhắc qua?
Thạch Nham Phong ngồi cách không xa Vương Tử Quân, sau khi xe rời khỏi địa phận thành phố Tam Hồ thì hắn chợt lớn tiếng hỏi.
Đám học viên đang nghị luận đều dừng lại, mọi cặp mắt đổ dồn về phía Vương Tử Quân. Tuy mọi người đã nghe nói rất nhiều về công trình 315 này, cũng có nhiều người tìm hiểu về nó, thế nhưng không ai nói ra.
Vương Tử Quân biết rõ Thạch Nham Phong cũng không có ý đối phó với mình, chẳng qua đối phương chỉ muốn cho mình chút cảm giác ngột ngạt mà thôi. Cũng may hắn đang muốn nhân cơ hội này để đưa chính mình thoát khỏi trói buộc trước mắt các học viên, thế nên hắn tùy tiện cười nói:
- Khi tôi rời khỏi huyện Lô Bắc thì huyện ủy còn chưa đưa ra kế hoạch áp dụng công trình 315, anh Nham Phong cũng biết rồi đấy, chúng ta là cán bộ tạm thời rời khỏi cương vị công tác để đi học tập, vì vậy từ khi kế hoạch này được áp dụng đến bây giờ thì tôi chưa từng được tham dự.
- Như vậy thì thật sự có chút đáng tiếc.
Thạch Nham Phong nghe được câu trả lời không cho là đúng của Vương Tử Quân thì cười lên ha hả, trong lòng có chút cảm giác thắng lợi. Cũng không biết hắn cảm thấy đáng tiếc vì Vương Tử Quân không được tham dự, hay đáng tiếc vì Vương Tử Quân tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt.
- Không có gì đáng tiếc cả, những nhân vật như ban thủ lĩnh của chúng ta đi đến đâu cũng sẽ tỏa sáng mà thôi.
Không biết ai nói một câu như vậy, thế là trong xe vang lên những tiếng cười lớn.
Khi tiếng cười vang lên rộn rãi thì một vòng sáng đỏ rực chậm rãi nhô lên ở phương đông, đất trời được bao phủ trong một màu vàng rực, thật sự rất chói mắt.
Hôm nay là một ngày tốt lành, Trịnh Đông Phương nhìn mặt trời đỏ rực trên không trung mà trong lòng không khỏi thầm cảm thán. Lão đã dưỡng thành thói quen ngủ dậy dớm, lúc này lão đang lật qua lật lại tài liệu trọng tay, trong lòng thầm nghĩ đến những sắp xếp vào ngày hôm nay.
Hôm nay Trịnh Đông Phương phải đi theo chủ tịch Hào Nhất Phong đến nói vài lời ca tụng với công trình 315 của huyện Lô Bắc, lão nghĩ đến tình huống này mà không khỏi vô thức đưa tay gãi đầu. Văn phòng thị ủy đã nhận được không ít đơn tố cáo với công trình 315, đặc biệt là có một tờ đơn tố cáo của một người dân làm cho bí thư Trịnh xem qua mà thật sự nổi giận.
Không cần hỏi xanh đỏ đen trắng, dù là hoa màu đang trong kỳ thu hoạch cũng bị áp đặt biến thành vườn cây ăn quả, Dương Quân Tài không phải đang tát ao bắt cá, chỉ vì cái trước mắt sao? Nhưng điều chỉnh kế cấu nông nghiệp chính là một xu thế phát triển kinh tế của nông thôn, vì vậy mà khi phó chủ tịch thường vụ tỉnh là Tề Chính Hồng đến thăm chỉ cho chủ tịch thành phố Lý Dật Phong đi cùng, bản thân Trịnh Đông Phương căn bản không được lộ mặt. Nếu là trước kia thì sự việc thế này là không thể nói nổi, nhưng bây giờ Trịnh Đông Phương đã là một vị thường ủy tỉnh ủy, lão thật sự có đủ lực để đối kháng với Tề Chính Hồng.
Nhưng khi đối mặt với một vị chủ tịch tỉnh như Hào Nhất Phong thì Trịnh Đông Phương thật sự sinh ra cảm giác lo lắng, Hào Nhất Phong đã đi qua hai đời bí thư tỉnh ủy là Trần Quốc Văn và Nhiếp Hạ Quân, danh vọng trong ban ngành cũng không phải là một vị thường ủy tỉnh ủy bình thường có thể so sánh được. Bây giờ nếu ngay cả Hào Nhất Phong cũng mở lời tâng bốc cho Dương Quân Tài, như vậy Trịnh Đông Phương còn biết nói thế nào nữa đây?
Trịnh Đông Phương lật qua lật lại văn kiện, ánh mắt rơi vào văn kiện xin chỉ thị đề cử bí thư huyện ủy lên cấp phó phòng của phòng tổ chức thị ủy, bên trong văn kiện có vài huyện điển hình. Nhưng với trí tuệ chính trị của Trịnh Đông Phương, lão chỉ cần liếc mắt là phát hiện ra vấn đề, đó chính là những huyện kia chỉ làm chất phụ gia cho Lô Bắc mà thôi.
Nói thật thì Trịnh Đông Phương thật sự không muốn thăng cấp cho Dương Quân Tài lên bậc phó phòng, nhưng lão lại bắt buộc phải ký vào chỉ thị. Dù sao sự việc cũng đã được thông qua hội nghị thường ủy thị ủy, chính lão cũng không thể nào lật ngược thế cờ, hơn nữa lão cũng không muốn níu kéo làm căng cứng mối quan hệ với người của Dương gia trong tỉnh Sơn Nam.
"Trịnh Đông Phương!"
Ba chữ được viết lên giấy, Trịnh Đông Phương thở dài một hơi, lão là người đứng đầu thành phố An Dịch, thế nhưng có một số việc không thể nào được thực hiện theo đúng ý nghĩ của lão.
Tiếng đập cửa khẽ vang lên, thư ký Chương Đức Long của Trịnh Đông Phương tiến vào trong phòng, hắn đưa mắt nhìn vào ly trà của lãnh đạo, sau đó cung kính đứng sang một bên.
Trịnh Đông Phương rất hài lòng với Chương Đức Long, lão khẽ ngẩng đầu lên nói:
- Có chuyện gì?
- Bí thư Trịnh, vừa rồi trưởng phòng Cát đã gọi điện thoại đến, nói lúc này không phải chỉ có một mình đoàn người của chủ tịch Hào Nhất Phong đến huyện Lô Bắc, còn có ban huấn luyện thanh niên của trường đảng tỉnh ủy.
Chương Đức Long nói, sau đó đưa một phần tài liệu trong tay cho Trịnh Đông Phương.
Trịnh Đông Phương tùy ý quét mắt nhìn qua vài lượt, sau đó lão đặt tài liệu sang bên cạnh rồi tiếp tục hỏi:
- Ban huấn luyện thanh niên? Có phải là ban huấn luyện mà Vương Tử Quân đang học tập không?
Chương Đức Long là tâm phúc của Trịnh Đông Phương, hắn trước nay chưa từng tỏ ra chậm trễ đối với những gì mà bí thư Trịnh chú ý. Hắn nghĩ đây là lần thứ sáu bí thư Trịnh hỏi về Vương Tử Quân trong những ngày qua, thế là hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Đúng vậy, bí thư Trịnh, tôi nghe nói chủ tịch Vương Tử Quân cũng cùng các vị học viên đến huyện Lô Bắc học tập khảo sát kinh nghiệm.
- Cậu ấy đến huyện Lô Bắc học tập? Thật sự là đáng cười!
Trịnh Đông Phương nở nụ cười tự chế giễu, nhưng ngay sau đó lại mở miệng phân phó:
- Cậu đi thông báo cho trưởng phòng Cát, nói rõ ý tôi là tiếp đã ban huấn luyện thanh niên theo quy cách cao, hành trình của bọn họ đến huyện Lô Bắc cũng không cần ra sức sắp xếp, nếu như có thể cùng đi với chủ tịch Hào thì cho hai bên cùng đi, nếu như không được thì cho bọn họ tùy ý.
Chương Đức Long là người nghe nhạc biết bài hát, bây giờ tiếp đãi ban huấn luyện theo quy cách cao cũng không phải nể mặt trường đảng tỉnh ủy, đó là ném thể diện cho Vương Tử Quân. Chương Đức Long nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân sắp đến thành phố An Dịch nhận chức phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy, thế là trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác muốn tiếp cận Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân cũng không lớn tuổi hơn hắn, thế nhưng thân trong quan trường thì kẻ đến sau có khi lại đi trước, nhưng đó chính là chân lý có thể áp đặt vào mọi lúc mọi nơi.
Vì chủ tịch tỉnh đến khảo sát, thế cho nên thành phố An Dịch rất chú ý đến hành trình của lãnh đạo. Đúng chín giờ, Trịnh Đông Phương dẫn đầu lãnh đạo bốn bộ ban ngành đến vùng giáp ranh để nghênh đón lãnh đạo, đúng chín giờ mười lăm, một chiếc xe cảnh sát mở đường xuất hiện trước mắt đám lãnh đạo thành phố An Dịch.
Hào Nhất Phong cũng không thích thú gì với trò tiếp đón lãnh đạo ở vùng giáp ranh như thế này, mỗi khi họp mặt đều nói lời phê bình, thế nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến tình huống các vị lãnh đạo tuyến dưới đi ra tiếp đón khi lãnh đạo xuống thị sát công tác. Dù sao thì vì chuyện này mà bị lãnh đạo phê bình còn hơn mang tiếng coi thường lãnh đạo, như vậy càng khốn khổ hơn rất nhiều.
Chiếc xe hơn ba mươi chỗ màu vàng dừng lại trước mặt nhóm người Trịnh Đông Phương, Hào Nhất Phong tươi cười xuống xe, lão khẽ vươn hai tay với Trịnh Đông Phương, gương mặt chữ điền mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Hào Nhất Phong hơn năm mươi tuổi, mái tóc trắng bệch, thật sự khác biệt với đám lãnh đạo đi nhuộm tóc bảo trì hình tượng trẻ tuổi của mình, lão cứ tùy ý để cho mái tóc của mình bạc trắng như vậy. Lão là một chủ tịch tỉnh cường thế, dù là thời đại của bí thư tỉnh ủy Trần Quốc Văn hay là Nhiếp Hạ Quân thì đều khó thể che giấu được âm thanh của lão, bánh xe lịch sử vẫn cuồn cuộn chạy về phía trước nhưng không thể nào ngăn cản được lý niệm chấp chính của chủ tịch Hào.
Hào Nhất Phong thật sự có chút phản cảm với tình thế tiếp đón rềnh rang của lãnh đạo thành phố An Dịch, mỗi lần có hội nghị thì lão đều lên tiếng yêu cầu mọi người an phận tiếp đãi. Nhưng sau một lần lão an phận tiếp đãi lãnh đạo là Dương Độ Lục, vẻ thất vọng trên gương mặt Dương Độ Lục đã đánh thức lão khỏi giấc mộng, đó chính là dù lãnh đạo có mở miệng như thế nào thì tuyến dưới cũng không thể làm theo y hệt.
Khoảnh khắc này Hào Nhất Phong cũng ý thức được chính mình xuống tuyến dưới khảo sát cũng làm cho đám cán bộ lãnh đạo địa phương đau đầu vì vấn đề tiếp đãi. Tiếp đãi với quy cách cao thì sẽ bị phê bình, tiếp đãi quá thấp thì thật sự sẽ sinh ra cảm giác lo lắng bất an giống như thất lễ với lãnh đạo. Thế cho nên sau này Hào Nhất Phong cũng không tiếp tục so đo với chuyện đám lãnh đạo tuyến dưới tiếp đãi có quá mức long trọng hay không, dứt khoát mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Hơn nữa thành phố An Dịch có cấp bậc phó bộ, bí thư thị ủy Trịnh Đông Phương cũng là thường ủy tỉnh ủy, Trịnh Đông Phương đi ra tiếp đón long trọng như vậy cũng cho Hào Nhất Phong thấy rõ thái độ.
- Đông Phương, anh quá khách khí rồi.
Hào Nhất Phong nở nụ cười bình dị gần gũi, lão tiến lên bắt tay Trịnh Đông Phương rồi dùng giọng thân thiết nói.
Một cái bắt tay cũng cho thấy trình độ của Hào Nhất Phong, đó là những việc nhỏ nhặt cũng không muốn đánh mất phong cách quý phái của một vị chủ tịch tỉnh, tất cả được biểu hiện rõ ràng trước mắt mọi người. Trịnh Đông Phương là lãnh đạo đứng đầu địa phương thì tất nhiên sẽ càng thêm nhiệt tình đối với sự nhiệt tình của lãnh đạo, lão dùng hai tay bắt chặt tay của Hào Nhất Phong, sau đó nói:
- Chủ tịch Hào đến thành phố An Dịch kiểm tra chỉ đạo công tác, đây là vinh hạnh của cả thành phố chúng tôi, cũng chính là niềm chờ mong bao ngày của cán bộ và nhân dân thành phố, nếu tôi là một bí thư thị ủy mà làm không tốt, không phải sẽ khó thể ăn nói với bảy tám triệu dân trong thành phố sao?
Trịnh Đông Phương nói những lời này thật sự rất có tài nghệ, giống như đưa sự kiện Hào Nhất Phong xuống kiểm tra thị sát vào trong sử sách của thành phố An Dịch. Hai người nói cười vài câu, Hào Nhất Phong đã tiến sang bắt tay với chủ tịch Lý Dật Phong, sau đó cùng Trịnh Đông Phương đi song song về phía chiếc xe ba mươi chỗ màu vàng.
Khi Hào Nhất Phong chuẩn bị lên xe, đột nhiên có một chiếc xe hơn ba mươi chỗ khác đã dừng lại cách đó không xa.
Hào Nhất Phong khẽ nhíu mày, sau đó lão nhìn Trịnh Đông Phương nói:
- Chúng ta mau đi thôi, nếu để ảnh hưởng đến giao thông thì sẽ bị nhân dân mắng cho.
Trịnh Đông Phương nhìn chiếc xe dừng lại ở phía bên kia mà không khỏi nhíu mày, tất nhiên lão sẽ giao nhiệm vụ cho các ban ngành chức năng để không làm ảnh hưởng đến giao thông khi tiếp đón lãnh đạo, đảm bảo tất cả con đường đều thông suốt, chiếc xe kia từ đâu xuất hiện?
Chương Đức Long luôn hầu hạ cách không xa Trịnh Đông Phương, hắn thấy hai vị lãnh đạo có biểu hiện khó chịu thì nhanh chóng tiến lên giải thích:
- Chủ tịch Hào, chiếc xe kia là của toàn thể học viên ban huấn luyện thanh niên của trường đảng tỉnh ủy xuống huyện Lô Bắc học tập và tìm hiểu kinh nghiệm.
Chương Đức Long không giải thích quá nhiều nhưng lời nói lại đã biểu hiện tất cả, đó chính là phía thành phố An Dịch cũng không quá kém đến mức làm giao thông tắc nghẽn, chiếc xe kia dừng lại chính là một hành động thể hiện sự tôn trọng của tất cả học viên ban huấn luyện trong trường đảng với chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong nghe thấy đó là ban huấn luyện cán bộ thanh niên của trường đảng thì hai hàng chân mày khẽ động, lão tò mò hỏi:
- Các vị học viên của ban huấn luyện trong trường đảng cũng đến huyện Lô Bắc học tập kinh nghiệm sao?
Trịnh Đông Phương cười lên ha hả, lão giải thích:
- Nghe nói ban huấn luyện sắp tốt nghiệp, bây giờ bọn họ đi học tập kinh nghiệm cũng là một chương trình học bắt buộc.
- Được, nếu như bọn họ cũng muốn đến huyện Lô Bắc, như vậy cứ cho bọn họ đi theo, các anh cũng đừng tách hai bên ra để làm công tác tiếp đãi, như vậy quá phiền, cứ gộp cả hai lại là được.
Hào Nhất Phong nói một câu vui đùa không ảnh hưởng đến toàn cục, sau đó leo lên xe.
Khi chiếc xe ba mươi chỗ màu vàng của khối chính quyền tỉnh bắt đầu lăn bánh, đám học viên ngồi trên chiếc xe ba mươi chỗ ở phía sau cũng mở to mắt nhìn, ai cũng tràn đầy chờ mong. Nhắc đến sự kiện bọn họ có thể trùng hợp đến cùng giờ với chủ tịch Hào Nhất Phong thì cũng phải nhờ vào công lao của một vị trưởng phòng công tác trong văn phòng khối chính quyền thành phố An Dịch, vị trưởng phòng này công tác cực kỳ tốt ở trong văn phòng khối chính quyền, chỉ cần gọi điện thoại vài lượt đã biết rõ ràng hành tung của chiếc xe chở chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong, vì thế mới có chuyện chiếc xe chở học viên ban huấn luyện lại có thể cùng đồng hành với xe của chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong.
- Xin hỏi vị nào là lãnh đạo của các vị?
Một vị cán bộ tiến lên gõ cửa xe, sau đó nói với toàn thể học viên trên xe.
- Tôi là Trương Lộ Giai, là cán bộ của trường đảng tỉnh ủy, anh là cán bộ của thành phố An Dịch sao?
Trương Lộ Giai là giảng viên dẫn đoàn học viên đi học tập kinh nghiệm, lúc này tất nhiên nàng sẽ là người đứng ra đại biểu cho ban huấn luyện.
- Chào giảng viên Trương, tôi là Tiểu Trần của văn phòng thị ủy, vừa rồi chủ tịch Hào có phân phó, mời mọi người cùng đi theo chủ tịch xuống khảo sát huyện Lô Bắc.
Vị cán bộ trẻ tuổi nói xong thì cũng nhanh chóng xuống xe.
Xe bắt đầu lăn bánh, khi cửa xe đóng lại thì hầu như tất cả học viên đều hoan hô một tiếng khó thể khống chế, dù sao thì cùng đi khảo sát với chủ tịch tỉnh cũng có tư vị cực kỳ tốt.
Vương Tử Quân cũng đang cười, nhưng lúc này nụ cười của hắn lại có thêm vài phần ý nghĩa khác thường, nhưng lúc này dù là ai cũng không thể nhận ra được.
Đoàn xe cũng không dừng lại ở thành phố An Dịch, tất cả trực tiếp đi theo cầu đường An Lô chạy như bay về phía huyện Lô Bắc. Cũng giống như tình hình ở thành phố An Dịch, Dương Quân Tài cũng dẫn đầu ban ngành huyện Lô Bắc đứng chờ tiếp đón lãnh đạo ở vùng giáp ranh.
Dương Quân Tài rất chú ý đến cách ăn mặc, hắn ngồi trong xe lợi dụng kiếng chiếu hậu mà xem xét lại mái tóc, sau đó mới đi xuống xe. Hắn nhìn mặt trời mọc lên sáng ngời, trong lòng chợt sinh ra cảm giác hưng phấn nói không nên lời. Hắn cảm thấy ngày hôm nay mới thật sự thuộc về mình, huyện Lô Bắc chính là sân khấu của hắn, sân khấu này có những gì thì hắn biết rất rõ.
Vương Tử Quân cũng phải đến nhìn sự đặc sắc của mình, Dương Quân Tài nghĩ đến tình huống nghe báo cáo của Lý Cẩm Hồ rằng Vương Tử Quân sẽ đến tham gia khảo sát, thế là hắn không khỏi bật cười. Vương Tử Quân đến đây rất đúng lúc, thời điểm này chính là tiếng trống tang lễ cho thế lực họ Vương ở huyện Lô Bắc, thật sự là chuyện vui không gì hơn đối với hắn.
- Bí thư Dương, xe lãnh đạo đã đến.
Một chiếc xe cảnh sát được phái đi đến phía trước tìm hiểu tin tức, lúc này đang chạy về như bay, Lý Toàn Thành mặc một bộ đồng phục cảnh sát đi đến trước mặt Dương Quân Tài rồi dùng giọng hồng hộc nói.
Dương Quân Tài khẽ gật đầu, hắn đưa mắt nhìn về phương xa, thấy một chiếc xe cảnh sát đang hú còi chạy đến như bay, thế là hắn nhanh chóng tiến về phía trước một bước rồi cung kính chờ ven đường.
Chiếc xe cảnh sát chạy như bay rồi dừng lại vững vàng cách đó không xa, sau đó là một chiếc xe ba mươi chỗ màu vàng cực kỳ uy nghiêm dừng lại cách không xa Dương Quân Tài. Dương Quân Tài thấy người ngồi trên xe là Hào Nhất Phong, nhưng người xuống chào hỏi hắn cũng không phải là chủ tịch Hào, mà là Trịnh Đông Phương.
- Lên đây đi!
Trịnh Đông Phương khẽ vung tay lên với Dương Quân Tài, tất nhiên Dương Quân Tài đã sớm chuẩn bị kỹ càng, hắn leo lên xe. Một vị cán bộ trẻ tuổi ngồi bên cạnh Trịnh Đông Phương nhanh chóng đứng lên nhường chỗ, chợt nghe thấy Hào Nhất Phong nói:
- Quân Tài, cậu đến ngồi bên này.
Được sắp xếp ngồi bên cạnh chủ tịch tỉnh thì là vinh quang cỡ nào, Dương Quân Tài nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Hào Nhất Phong, hắn biết rõ đây là hành vi ủng hộ mình không một tiếng động của chủ tịch Hào. Tuy chỉ là một hành động nhỏ thế nhưng lại cho thấy thái độ của lãnh đạo, thái độ này của lãnh đạo đã chú định hắn sẽ thuận buồm xuôi gió ở huyện Lô Bắc, sẽ không có bất kỳ sai lầm gì.
Hào Nhất Phong chờ Dương Quân Tài ngồi xuống đúng vị trí, sau đó mới mở miệng hỏi vài câu việc nhà, ân cần hỏi thăm tình hình sức khỏe của Dương Độ Lục, sau đó cười nói với Trịnh Đông Phương:
- Anh Trịnh, ngay cả tôi cũng phải bội phục anh, anh nói xem, không ngờ anh có thể nghĩ ra được phương án hay như vậy, mở một con đường nối với tỉnh Chiết Giang, làm cho khoảng cách của hai tỉnh gần hơn vài trăm kilomet, đây rõ ràng là một sự kiện tạo phúc cho con cháu sau này.
Trịnh Đông Phương khẽ lắc đầu, lão giải thích cho Hào Nhất Phong:
- Chủ tịch Hào, nhắc đến đường An Lô thì là cả một câu chuyện dài. Nói thật, chủ tịch Hào, chuyện này tôi cũng không dám kể công, tôi làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự, nếu nói công lao thì phải là công lao của cán bộ tỉnh Chiết Giang người ta.
- Sao? Anh nói tôi nghe xem?
Hào Nhất Phong chợt có hứng thú, lão khẽ dựa lên lưng ghế, sau đó nói với Trịnh Đông Phương.
Trịnh Đông Phương khẽ xịch người lại gần với Hào Nhất Phong, sau đó lão nói:
- Trước khi đường An Lô được mở thì tôi cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này, nhưng có một vị cán bộ trẻ tuổi của huyện Lô Bắc đến tìm tôi, cho tôi vài lời đề nghị để xây dựng đường An Lô, hơn nữa còn đưa ra một bản phân tích cực kỳ rõ ràng và hợp lý để làm báo cáo, điều đó thật sự làm tôi động tâm.
- Anh không những động tâm mà còn nhanh chóng có hành động, con đường này được xây dựng thì tôi đang họp ở thủ đô, khi đó anh Trần còn không ít lần lên tiếng, ồn ào bắt tôi phải thu huyện Lô Bắc vào tỉnh Sơn Nam.
Hào Nhất Phong cười ha hả nói với Trịnh Đông Phương, rõ ràng cảm thấy rất hào hứng vì sự kiện huyện Lô Bắc nhập vào thành phố An Dịch tỉnh Sơn Nam.
Hai người Trịnh Đông Phương và Hào Nhất Phong đùa giỡn với nhau làm cho Dương Quân Tài ở bên cạnh cảm thấy có chút không có hương vị, tất nhiên hắn biết rõ vị cán bộ trẻ tuổi mà Trịnh Đông Phương nhắc đến là ai. Dương Quân Tài nghĩ rằng đây là thời điểm mà chính mình biểu hiện trước mặt lãnh đạo tỉnh, không ngờ cái tên của Vương Tử Quân lại xuất hiện vào lúc này, không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác phẫn hận sao?
Nhưng lúc này Dương Quân Tài cũng không biết phải nói gì hơn, hai vị lãnh đạo đang trò chuyện vui vẻ, hắn cũng không muốn cắt đứt, chỉ có thể nở nụ cười khiêm nhường mà thôi.
- Đông Phương, vị cán bộ trẻ kia thật sự rất tốt, đối với những cán bộ như vậy thì chúng ta cần chú tâm bồi dưỡng. Trong thể chế thường thiếu thiên lý mã, thế nhưng vấn đề là thiếu Bá Nhạc phát hiện nhân tài.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì cười nói:
- Khi huyện Lô Bắc nhập vào tỉnh Sơn Nam thì vị cán bộ trẻ tuổi kia có lưu lại không?
- Có!
Trịnh Đông Phương biết rõ Hào Nhất Phong có quan hệ với Dương gia, vì vậy lão cũng không muốn nói nhiều về Vương Tử Quân, lão chỉ nói đến đúng điểm là dừng, vì có đôi khi hăng hái quá sẽ biến thành dở. Nhưng Hào Nhất Phong lúc này đang hào hứng lại không muốn bỏ qua, lão dùng giọng hào hứng bừng bừng hỏi:
- Anh nói xem vị cán bộ trẻ tuổi kia tên là gì? Lát nữa đến huyện Lô Bắc có thể sắp xếp cho tôi gặp mặt được không?
- Vị cán bộ trẻ tuổi kia tên là Vương Tử Quân, là chủ tịch huyện Lô Bắc, hôm nay thật sự trùng hợp, vị chủ tịch Vương kia vốn là học viên của ban huấn luyện trường đảng tỉnh ủy, vừa rồi thư ký Chương có nói toàn thể ban huấn luyện bọn họ đến học tập khảo sát kinh nghiệm của huyện Lô Bắc, có lẽ có Vương Tử Quân ở trên xe.
Trịnh Đông Phương dùng một loại giọng điệu hồn nhiên như không nói.
Ba chữ Vương Tử Quân rơi vào trong tai Hào Nhất Phong, vẻ mặt chủ tịch Hào chợt hơi khựng lại, tuy chút cảm giác khựng lại đã nhanh chóng tiêu tán theo nụ cười, thế nhưng chút biến hóa đó lại không thể nào qua mắt được Trịnh Đông Phương.
Hào Nhất Phong cũng không xa lạ gì cái tên Vương Tử Quân, người này có thể cường thế ép Dương Quân Tài khó sống ở huyện Lô Bắc, cuối cùng Dương Độ Lục phải tự mình phối hợp mới có thể đẩy người này đến ban huấn luyện của trường đảng, để lại huyện Lô Bắc cho Dương Quân Tài, đủ để thấy đối phương là người như thế nào.
Có thể ép Dương Quân Tài đến bộ dạng như vậy thì Hào Nhất Phong nghĩ rằng cũng rất khó khăn. Lão là một vị chủ tịch tỉnh, lão biết rõ thế lực Dương gia ở tỉnh Sơn Nam hùng mạnh cỡ nào, nhưng dưới tình huống như vậy mà Vương Tử Quân có thể ép cho Dương Quân Tài thảm bại, như vậy sẽ là nhân vật ra sao?
Dương Quân Tài nghe hai vị lãnh đạo nói chuyện với nhau mà trong lòng nhận lấy chút đả kích. Chính mình dựng sân khấu, chính mình mời người, nhưng khi kịch hay còn chưa mở màn thì Vương Tử Quân chợt xuất hiện và ghi điểm, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút ngột ngạt.
Nhưng ngay sau đó Dương Quân Tài đã ý thức được vấn đề, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Lúc này hắn là một vị bí thư huyện ủy, hắn cần phải nói lời khẳng định với vị cán bộ lãnh đạo cùng nhập gánh với mình, cần phải khích lệ trợ thủ của mình trước mặt hai vị lãnh đạo, như vậy sẽ càng có thêm vinh dự cho mình, chưa nói những thứ gì khác, chính mình cũng có đủ lực khống chế.
Nhưng bây giờ nếu để Dương Quân Tài khen ngợi Vương Tử Quân thì thật sự giống như làm khó nhau, hắn đối mặt với ánh mắt của Hào Nhất Phong mà cúi đầu giả vờ như không thấy.
Hào Nhất Phong nhìn về phía Dương Quân Tài, lúc này Dương Quân Tài sao lại không hiểu? Thế nhưng nếu muốn hắn mở miệng ca tụng công đức của Vương Tử Quân, căn bản là chuyện không thể. Nhưng Dương Quân Tài đã phán đoán sai lầm về tinh cách của Hào Nhất Phong, nếu là Tề Chính Hồng thì hắn cúi đầu sẽ không có vấn đề, thế nhưng Hào Nhất Phong thì lại khác.
Năm xưa Hào Nhất Phong có quan hệ tâm đầu ý hợp với Dương Độ Lục, tất nhiên sẽ xem Dương Quân Tài giống như con cháu nhà mình, lúc này thấy đối phương có biểu hiện không phóng khoáng như vậy thì trong lòng sinh ra cảm giác bất mãn. Đối với lão thì một người làm đại sự thì cái tâm phải rộng, phải có khí độ bao dung, trán có thể phi ngựa bụng có thể chống thuyền. Thử nghĩ mà xem, trong quan trường có bao nhiêu người, anh sẽ không phải ép tất cả mọi người đều tiến lên sợi dây thừng của mình chứ? Nếu không thì sao có thể khống chế tự nhiên đây? Vì vậy mà biểu hiện của Dương Quân Tài lúc này thật sự làm cho Hào Nhất Phong có ý nghĩ muốn dạy bảo một chút.
Hào Nhất Phong là người làm việc lớn, thường thì cực kỳ khí phách. Lão cười nói hai câu với Trịnh Đông Phương, sau đó cười nói với Dương Quân Tài:
- Quân Tài, nghe Đông Phương nói cậu có một vị trợ thủ vĩ đại, công tác của cậu chắc chắn sẽ cực kỳ thoải mái phải không?
Dương Quân Tài rất muốn nói với Hào Nhất Phong là không có tình huống như vậy, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được. Hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn cố nén hận ý trong lòng, nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ, sau đó dùng giọng lập lờ nước đôi nói:
- Chủ tịch Hào, bí thư Trịnh, sau khi tôi đến huyện Lô Bắc thì đồng chí Vương Tử Quân đã trợ giúp rất nhiều, anh ấy là cán bộ lãnh đạo có năng lực công tác rất mạnh, là một cán bộ điển hình.
Tuy Dương Quân Tài đã cố gắng áp chế chính bản thân mình, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy lời nói của mình có hương vị gì đó. Dù sao thì lúc này hắn cũng phải há miệng ca tụng công đức của một kẻ chính mình không ưa.
Cũng may Hào Nhất Phong cũng không ép Dương Quân Tài quá mức, điều này làm cho Dương Quân Tài thở dài một hơi. Khi Hào Nhất Phong và Trịnh Đông Phương bàn luận càng thêm vui vẻ thì bầu không khí trên xe càng lúc càng thêm hòa hợp.
Xe chở chủ tịch Hào Nhất Phong chậm rãi dừng lại trước cổng khu văn phòng huyện ủy, đám lãnh đạo bốn bộ ban ngành huyện Lô Bắc đã sớm chờ sẵn ngoài cổng, cả đám xếp hàng ngay ngắn chờ chủ tịch Hào Nhất Phong. Khi chiếc xe ba mươi chỗ dừng lại, đám lãnh đạo huyện Lô Bắc thấy Hào Nhất Phong và Trịnh Đông Phương đồng hành đi xuống xe, nhưng điều làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ chính là chủ tịch huyện Vương Tử Quân của bọn họ cũng hăng hái đi xuống từ một chiếc xe khác.
Hào Nhất Phong cũng không tiến hành nói chuyện theo đúng thông lệ, sau khi gặp mặt các vị lãnh đạo huyện Lô Bắc thì nghỉ ngơi một chút. Phòng của chủ tịch tỉnh tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm, rất nhiều người bao quanh căn phòng này.
Nếu so sánh với Hào Nhất Phong thì đãi ngộ dành cho các vị học viên trường đảng có vẻ kém hơn, nhưng vì có Vương Tử Quân tọa trấn, thế cho nên cũng được ân cần sắp xếp vào phòng họp để tạm nghỉ ngơi.
Vương Tử Quân làm một chủ nhà, hắn chỉ mở lời vui đùa với các học viên, cũng xem như khá nhàn nhã. Nhưng lúc này tâm tư của tất cả mọi người đều đặt lên vấn đề thời gian và địa điểm khảo sát của chủ tịch Hào Nhất Phong, ai cũng chú ý để được biểu hiện trước mặt lãnh đạo, suy đoán đủ mọi hướng, thế cho nên mọi người nói chuyện cũng không quá rộn rã.
- Chủ tịch Tử Quân, các vị lãnh đạo, thật sự các vị lại cùng đến với chủ tịch Hào Nhất Phong. Nói ra thì tôi cũng là chủ nhà nhưng đến bây giờ mới có thể đến gặp mặt chư vị lãnh đạo, thật sự là có chút thất lễ. Nhưng mong các vị lãnh đạo thông cảm cho một chút, sự việc lúc này có chút bận rộn, thế này đi, các vị lãnh đạo ở lại huyện Lô Bắc hai ngày, tôi sẽ để cho chủ tịch Vương Tử Quân đưa mọi người đi thăm thú khắp huyện Lô Bắc.
Dương Quân Tài và Lưu Truyền Pháp cười tủm tỉm đi vào phòng họp, vừa vào cửa đã tay bắt mặt mừng, lên tiếng với các học viên ban huấn luyện.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Dương Quân Tài biểu diễn, trong lòng không khỏi cảm khái, Dương Quân Tài thật sự đã thay đổi khá nhiều, lời nói cử chỉ càng thêm trưởng thành.
- Mong bí thư Dương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ phục vụ tốt các vị lãnh đạo. Có huyện Lô Bắc và bí thư Dương làm hậu thuẫn, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành tốt công tác lần này, sẽ lưu lại ấn tượng khó quên cho các vị lãnh đạo trong hành trình đến huyện Lô Bắc lần này.
Vương Tử Quân đợi Dương Quân Tài biểu diễn xong thì nhảy ra chống đỡ, dù sao bây giờ cũng đang ở trước mặt người ngoài, Dương Quân Tài đã nói như vậy, nếu chính mình không hưởng ứng thì sẽ bị người ta xem nhẹ.
Hai người Vương Tử Quân và Dương Quân Tài kẻ xướng người họa, phối hợp cực kỳ ăn ý, người không biết tình huống còn nghĩ rằng ban ngành huyện Lô Bắc đoàn kết một lòng, kim đâm không vào, nhưng người hiểu rõ tình hình là Lưu Truyền Pháp thì vô thức cúi đầu.
- Chủ tịch Vương, anh tham gia học tập ở trường đảng thì xem như đi nạp điện, có thể thoải mái thả lỏng, nhưng tôi đây thì không được như vậy. Những ngày qua tôi phổ biến công trình 315, chỉ có thể nói là rất mệt mỏi, điều này làm cho tôi nhớ đến anh, nửa năm qua nếu có anh tọa trấn ở đây thì công tác có lẽ sẽ thoải mái hơn, nhưng bây giờ anh sắp quay về, tôi cũng sắp được nghỉ ngơi rồi.
- Ban đầu khi phổ biến công trình này thì tôi cũng từng nghĩ có nên đợi anh về rồi thực hiện, nhưng cuối cùng cảm thấy thời gian hơi gấp, chúng tôi áp dụng sớm hơn một ngày sẽ làm giàu cho dân thêm một ngày, vì thế mà cũng không chờ anh. Đợi đến khi chính thức áp dụng thì tôi mới biết trọng trách của mình thật sự là không nhẹ.
Dương Quân Tài bắt chuyện với toàn thể học viên xong thì quay sang bắt tay nói lời thân thiết với Vương Tử Quân. Tuy hắn không nói quá lớn, thế nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng đám học viên nơi đây có thể nghe được, hơn nữa lại hiểu rõ ý nghĩa lời nói của mình.
/1843
|