Sau khi nói chuyện với Trương Thiên Tâm, Vương Tử Quân quay về trường đảng, buổi trưa nghe một buổi tọa đàm về tri thức lý luận, kết thúc khóa học thì vẫn là phụ đạo viên Trương Lộ Giai lên bục giảng nói vài câu. Một học viên ngồi bên cạnh khẽ lên tiếng trêu chọc Vương Tử Quân:
- Tôi nghe nói Phụ đạo viên nổi tiếng là mỹ nữ băng giá trong trường đảng, bây giờ xem ra cũng không hẳn là như vậy, tôi thấy những ngày này phụ đạo viên có vẻ tươi tắn và quyến rũ hơn.
Vương Tử Quân nghe được lời của bạn học mà trong lòng thầm nghĩ đó là công lao của mình, nhưng điều này cũng làm cho hắn tỉnh táo trở lại, sinh ra cảnh giác với tình huống hai người thân cận với nhau. Hắn hơi khựng lại, sau đó cười tán gẫu:
- Có thể là do tác động của mùa xuân.
Vị học viên nghe được câu nói hai nghĩa của Vương Tử Quân thì liên tục gật đầu khen hay, nói ban thủ lĩnh có học vấn, cũng nói có người dưới đơn vị lên thăm, mời Vương Tử Quân cùng đi dự tiệc.
Vương Tử Quân thật sự cũng có chút động tâm với lời mời của học viên này, có nhiều bạn thì sẽ có nhiều đường để đi, kết nối nhiều mối quan hệ là một phương diện không tồi. Nhưng nghĩ đến lời mời của Trương Đông Viễn, Vương Tử Quân cũng chỉ có thể khách khí từ chối người này mà thôi.
- Vương Tử Quân, cậu theo tôi ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Trương Lộ Giai phân phó xong thì lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.
Những ngày gần đây quan hệ giữa hai người liên tục tăng tiến, thế là Trương Lộ Giai càng có thêm vài phần tâm tư muốn đùa giỡn với Vương Tử Quân. Đặc biệt là mỗi khi chương trình học kết thúc, nàng đều dùng lý do có việc để bắt Vương Tử Quân đi theo mình, trên danh nghĩa là phân phó vài công tác, thế nhưng thực tế lại muốn hỏi Vương Tử Quân muốn ăn gì vào buổi tối. Vương Tử Quân cũng mở lời trêu chọc với hành vi lấy công làm tư của Trương Lộ Giai, thế nhưng Trương Lộ Giai vẫn kiên trì không đổi.
Hai người đi ra ngoài phòng học, tỏ ra rất đứng đắn, thật sự giống như một phụ đạo viên đang bàn chuyện với cán sự trong lớp, nhưng dù là ai cũng không ngờ bọn họ đang nói về bữa cơm tối. Tất nhiên Trương Lộ Giai nghe nói bố mình mời Vương Tử Quân dùng cơm thì tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, Vương Tử Quân chỉ là tiểu bối khi đứng trước mặt Trương Đông Viễn, vì sao ông lại mời Vương Tử Quân dùng cơm?
- Nếu không thì chị đi với cậu nhé?
Trương Lộ Giai trầm ngâm một lát, sau đó dùng giọng thăm dò hỏi Vương Tử Quân, nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, có thể thấy nàng đang rất lo vì sự kiện bố mình mời Vương Tử Quân dùng cơm tối.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chú Trương cũng không ăn thịt người, tôi sợ cái gì?
- Làm sao cậu không nhìn rõ ý tốt của người ta chứ? Không thèm nói với cậu nữa?
Trương Lộ Giai lúc này cũng cảm thấy mìnnh có chút không ổn, dù nàng rất thích ở cùng một chỗ với Vương Tử Quân, quý trọng từng giây từng phút ở bên người đàn ông này, thế nhưng những chuyện như thế này nên gạt bố mình thì hay hơn.
Trương Đông Viễn dù là một trong những nhân vật có thực quyền nhưng chỉ mời Vương Tử Quân dùng cơm ở một khách sạn Hương Cư bình thường, nếu nghe tên mà không chú ý, còn tưởng rằng quán ăn này bán văn phòng phẩm.
Khách sạn Hương Cư xem ra cũng giống như tên, là một khách sạn không chút xa hoa, lại có thêm vài phần trang nhã. Trương Đông Viễn đặt một gian tên là Văn Hải, sau khi nhân viên phục vụ mở cửa ra, Vương Tử Quân thấy Trương Đông Viễn đang cầm bình trà rót nước.
Vương Tử Quân thật sự không ngờ Trương Đông Viễn lại đến sớm như vậy, phải biết rằng vì muốn biểu hiện sự tôn kính của mình với vị bố vợ hờ này, hắn đã cố hý đến khá sớm, không ngờ Trương Đông Viễn còn đến sớm hơn. Nhưng cảm giác kinh ngạc của hắn đã nhanh chóng biến mất khi gặp một gương mặt khác.
Nhiếp Hạ Quân, sao hắn lại ở chỗ này? Nếu như không phải xác nhận ánh mắt của mình không nhìn lầm, Vương Tử Quân thật sự sẽ hoài nghi thị lực của mình có vấn đề.
- Ha ha ha, ở trong trường đảng có quá nhiều người cũng không dám ảnh hưởng đến chủ tịch Vương, hôm nay sao vậy? Chẳng lẽ không chào đón một vị khách không mời như tôi?
"Bí thư tỉnh ủy sao lại ở chỗ này?"
Ý nghĩ này chợt bùng lên và xoay mãi trong lòng Vương Tử Quân, hắn vội vàng cúi người với Nhiếp Hạ Quân:
- Chào bí thư Nhiếp.
- Chủ tịch Tử Quân, cũng đừng đứng mà nói chuyện, tôi đã sớm có ý nuốn tâm sự với cậu, hôm nay anh Trương mời khách, tôi muốn ăn một bữa cơm, cứ xem là khách không mời mà đến.
Nhiếp Hạ Quân nói ra lý do rất tùy ý, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy trong lời nói tùy ý đó cũng không phải chỉ có ý nghĩa đơn giản như vậy mà thôi.
Nhưng Vương Tử Quân dù sao bây giờ cũng chỉ là một chủ tịch huyện, nếu so ra thì kém trời đất so với bí thư tỉnh ủy, ngoài trừ thế lực gia tộc thì căn bản không có nhiều thứ cho Nhiếp Hạ Quân có thể động tâm. Với thân phận của Nhiếp Hạ Quân, nếu muốn bàn bạc gì đó với gia tộc của hắn, ít nhất cũng phải đối thoại với bố hắn, chính hắn còn chưa có tư cách như thế này.
- Hôm nay thật sự trùng hợp, Tiểu Vương, tôi cảm thấy cậu rất có luận điểm đối với phương diện phát triển kinh tế, tôi cũng suy xét rất nhiều về lời nói của cậu, cảm thấy càng nghĩ càng đúng.
Nhiếp Hạ Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lão mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Lý luận của mình tất nhiên là rất tốt rồi, Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, trong lòng lại giống như đã hiểu ra một điều gì đó. Nhiếp Hạ Quân cũng vừa mới đến tỉnh Sơn Nam, khốn nổi Sơn Nam trước nay luôn là địa bàn kinh doanh của Dương Độ Lục, thế cho nên Nhiếp Hạ Quân muốn nắm được đại thế cũng không phải chuyện gì dễ dàng. Chưa nói đến những thứ khác, các vị lãnh đạo khối chính quyền tỉnh tuy gặp mặt là nói cười ha hả, thế nhưng trong lòng thầm nghĩ điều gì thì có ai mà biết được?
Là một bí thư tỉnh ủy, ngoài chú trọng phương diện dùng người, càng nắm chắc phương hướng phát triển của cả tỉnh. Nhiếp Hạ Quân muốn tìm điểm đột phá trên người Dương Độ Lục, như vậy chỉ còn cách đi đường tắt mà thôi.
- Cám ơn bí thư Nhiếp khích lệ, tôi thật sự xấu hổ không dám nhận, đó chỉ là những ý kiến chưa được chứng thực mà thôi.
Vương Tử Quân nở nụ cười tràn đầy khiêm tốn với Nhiếp Hạ Quân, sau đó khẽ nói.
Nhiếp Hạ Quân rất thỏa mãn với sự khiêm tốn của vương tử quân, lão gật đầu rồi nói tiếp:
- Tiểu Vương, còn trẻ thì phải có tinh thần phấn chấn, nếu quá khiêm tốn cũng không tốt đâu.
Trương Đông Viễn có nụ cười ung dung rất giống với Trương Thiên Tâm, thế nhưng nếu nói về tích cách ẩn giấu thì Trương Thiên Tâm thật sự chạy ngựa cũng không theo kịp. Trương Đông Viễn ngồi bên cạnh Nhiếp Hạ Quân, cũng không nói gì, chỉ tươi cười vui vẻ nhìn hai người đối diện nói chuyện với nhau.
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn khẽ gật đầu với lời nói ám chỉ mình quá khiêm tốn của Nhiếp Hạ Quân, sau đó cảm thấy mình không nói gì là biện pháp tốt nhất.
- Thay đổi phương hướng phát triển kinh tế, đây chính là biện pháp rất tốt. Tiểu Vương là cán bộ tỉnh Sơn Nam, cậu cảm thấy chúng ta nên đặt nặng vào phương diện nào trong công tác thay đổi phương hướng phát triển kinh tế?
Nhiếp Hạ Quân cũng không buông tha cho Vương Tử Quân, sau khi nhân viên phục vụ dọn thức ăn ra bàn, lão lại tiếp tục hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thật sự chưa từng nghiên cứu về việc cải cách kinh tế tỉnh Sơn Nam, nhưng cơ hội vào lúc này là thật sự không dễ có được, hắn không thể không nói. Tuy hắn bây giờ chỉ là cán bộ cấp huyện, thế nhưng có thể có quan hệ với bí thư tỉnh ủy, có cơ hội biểu hiện sự trưởng thành của mình, như vậy sẽ cực kỳ tốt đẹp với con đường tiến thân sau này.
- Bí thư Nhiếp, nếu như anh đã không ngại học hỏi kẻ dưới, tôi xem như cả gan nói ra những ý nghĩ của mình, kính xin bí thư chỉ dạy.
Vương Tử Quân vừa tổ chứ ngôn ngữ về khẽ nói:
- Nếu nói đến cửa khẩu đột phá kinh tế của tỉnh Sơn Nam, tôi cảm thấy các thành phố trong tỉnh đều có điểm sáng phát triển kinh tế của riêng mình, nếu chúng ta áp đặt thì sẽ không thích hợp. Nhưng nếu chúng ta căn cứ vào những điểm sáng đó để điều phối các thành phố lân cận tạo nên góc bù phát triển kinh tế, như vậy sẽ thúc đẩy kinh tế trong tỉnh.
Vương Tử Quân biết mình không có đủ trình độ để nói rõ, nói cụ thể, nhưng nếu nói theo một cách mơ hồ thì rất dễ dàng. Dựa theo kinh nghiệm phát triển kinh tế của tỉnh Sơn Nam vào kiếp trước, hắn nắm chắc khả năng mình lên tiếng sẽ làm cho hai mắt Nhiếp Hạ Quân phải tỏa sáng.
Sau khi Nhiếp Hạ Quân rời khỏi trường đảng ngày trước thì luôn có ý hẹn gặp mặt Vương Tử Quân để trò chuyện, nhưng lúc đó bầu không khí của trường đảng là không hay, thế cho nên việc mời cơm Vương Tử Quân cũng không phù hợp. Hơn nữa cuối năm tỉnh ủy cũng rất bề bộn, thế cho nên mãi mà không thể đàm đạo trò chuyện với cậu thanh niên có trình độ này được.
Nhưng Nhiếp Hạ Quân dù thật sự rất tán thưởng Vương Tử Quân thế nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao cũng là thanh niên, dù đã thật sự công tác dưới cơ sở một thời gian không ngắn, thế nhưng lão cũng không nghĩ rằng sẽ tìm được những ý kiến hay và tốt từ người này, lão chỉ muốn thông qua một vài ý nghĩ của Vương Tử Quân để tìm ra chút bổ sung cho lý niệm thi hành biện pháp chính trị của mình. Nhưng khi Vương Tử Quân mở miệng chậm rãi lên tiếng, lão thật sự có chút giật mình. Lão cảm thấy người thanh niên này thật sự không tầm thường, hơn nữa lại hợp mưu với mình trên nhiều phương diện, thiếu chút nữa làm cho lão vỗ tay tán thưởng.
Vương Tử Quân là một kẻ khiêm tốn hiểu lễ nghĩa, nói chuyện lại trật tự rõ ràng. Lúc này Nhiếp Hạ Quân nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi thầm khen một tiếng.
- Tiểu Vương, các thành phố trong tỉnh cần phải tạo dựng lên xu thế góc bù để phát triển, tôi cảm thấy điều này là rất hay, thế nhưng nếu muốn phát triển nối liền các thành phố thì điều kiện quan trọng nhất là giao thông nhanh và gọn. Nhìn vào tình hình thự tế, lúc này hạ tầng giao thông cũng không được tốt như vậy.
Nhiếp Hạ Quân đặt đũa xuống, sau đó lão dùng ánh mắt nghiêm trang nhìn Vương Tử Quân rồi nói.
Trương Đông Viễn nãy giờ luôn quan sát vẻ mặt của hai người Nhiếp Hạ Quân và Vương Tử Quân, hắn là một người tiến vào trong hàng ngũ của Nhiếp Hạ Quân sớm nhất, lão cũng không ít lần cùng Nhiếp Hạ Quân đi gặp người khác, nhưng đây rõ ràng là lần đầu tiên Nhiếp Hạ Quân coi trọng một cán bộ trẻ tuổi như vậy.
Trương Đông Viễn thấy Vương Tử Quân đến bây giờ mới chỉ hơn hai mươi, giống như con trai của mình, nhưng nếu đặt trước mặt tỉnh ủy thì cũng là người thống lĩnh một phương. Tiểu tử Thiên Tâm nhà mình dù không quá gây họa thế nhưng nếu so sánh với Vương Tử Quân thì căn bản không cùng một cấp bậc, điều này không khỏi làm cho Trương Đông Viễn sinh ra cảm giác hâm mộ. Lão và Vương Quang Vinh cũng có quen biết, trong lòng thầm nghĩ Vương Quang Vinh thật sự quá may mắn, lại có một đứa con tốt như vậy.
- Cao tốc, cách kết nối trực tiếp nhất các thành phố lại với nhau chính là xây dựng đường cao tốc.
Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn Nhiếp Hạ Quân, hắn trầm giọng nói ra ý kiến của mình.
- Cao tốc? Ý kiến rất hay, thế nhưng muốn làm đường cao tốc thì lấy đâu ra tiền? Đây cũng là một vấn đề đau đầu.
Nhiếp Hạ Quân khẽ lắc đầu, lão biết rõ cái giá lớn khi làm một con đường cao tốc, tuy trong tỉnh có chút tiền, thế nhưng nếu xây dựng đường cao tốc thì tài chính sẽ bị uy hiếp nặng nề.
Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ vì sao Nhiếp Hạ Quân lại lắc đầu, hắn cười cười nói:
- Tiền là vấn đề, thế nhưng vấn đề này có thể giải quyết được. Tỉnh có thể đi theo con đường hợp doanh, dùng con đường cao tốc này làm cơ sở, chúng ta thành lập công ty, hợp tác với những xí nghiệp có thực lực cùng nhau xây dựng con đường, sau đó cùng phân chia tiền lời theo tỉ lệ cổ phần.
Vẻ mặt Nhiếp Hạ Quân có hơi biến đổi, biện pháp này rõ ràng lão chưa nghĩ tới, nhưng lú này Vương Tử Quân nói một câu lại giống như mở ra một cánh cửa cho lão vào lúc khốn khó. Lão chợt cảm thấy trời đất tươi sáng, nếu quả thật có thể làm theo những gì Vương Tử Quân nói, như vậy việc xây dựng đường cao tốc trong tỉnh cũng không còn là một mơ ước. Nếu tỉnh Sơn Nam có hệ thống giao thông thuận tiện và nhanh chóng, như vậy toàn tỉnh sẽ biến dạng sau vài năm lão chấp chính.
- Ý kiến hay, Tiểu Vương, cậu quay về thì làm rõ một bản kế hoạch cho tôi xem.
Nhiếp Hạ Quân khó kiềm nén được cảm giác động tâm, sau khi phân phó xong thì nói tiếp:
- Tốt nhất là nhanh lên.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết rõ lúc này mình xem như đã biểu diễn tốt, có được ấn tượng với lãnh đạo. Sau khi lẳng lặng dùng cơm canh thì Nhiếp Hạ Quân lại đứng lên.
Trương Đông Viễn và Vương Tử Quân cũng đi theo ra đến cửa, khi ra khỏi phòng thì Nhiếp Hạ Quân kéo tay Vương Tử Quân nói:
- Tử Quân, sau khi học tập xong ở trương dũng, cậu có gì bận rộn không? Nếu như không, cậu có thể theo tôi hai ba năm.
Trương Đông Viễn đang đi theo Nhiếp Hạ Quân đi ra ngoài cửa, lão thầm cảm thấy chấn động, lão tất nhiên biết rõ câu nói hai ba năm của Nhiếp Hạ Quân có ý nghĩa là gì, đây rõ ràng là muốn Vương Tử Quân làm thư ký cho chính mình.
Làm thư ký cho bí thư tỉnh ủy chính là chuyện trong mơ của không biết bao nhiêu người, dù là lãnh đạo một ban ngành cũng tình nguyện bỏ qua vị trí của mình để đi cạnh tranh vị trí hiểm yếu này.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn cũng không nói lời nào. Tuy làm thư ký cho Nhiếp Hạ Quân cũng là một phương án tốt, thế nhưng hắn lại có chút kháng cự. Sau khi ba người ra khỏi phòng thì Nhiếp Hạ Quân cũng không tiếp tục nói lại chuyện vừa rồi, nhưng ý nghĩ lo lắng của vương tử quân lại rất rõ ràng.
- Cơ hội khó có được.
Sau khi cùng Nhiếp Hạ Quân lên xe, Trương Đông Viễn bắt tay vương tử quân rồi khẽ nhắc nhở một câu. Dù chỉ là một câu nói ngắn ngủi nhưng Vương Tử Quân nghe và hiểu ngay, đây chính là đại biểu cho thái độ của Trương Đông Viễn ở sự kiện này.
Vương Tử Quân đi đường mà luôn nghĩ về lời đề nghị của Nhiếp Hạ Quân, cơ hội thật sự là khó có được, nhưng lời này Trương Đông Viễn nói rất đúng, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy mình không cần đi theo phương hướng này.
Nếu Vương Tử Quân trở thành thư ký của Nhiếp Hạ Quân, như vậy trên phương diện quyền vị, mình sẽ biến thành một ngôi sao sáng của tỉnh Sơn Nam. Nhưng quyền vị đó đều nằm trên người Nhiếp Hạ Quân, với lý lịch của hắn, trong vài năm thì Nhiếp Hạ Quân giỏi lắm cũng chỉ đưa hắn lên cấp phó phòng mà thôi.
Một thư ký ngoài việc phục vụ lãnh đạo thì thật sự không tìm được chiến tích gì chói lọi, nếu nói về việc đề bạt thì lại rất tốt, vì có người làm quan lớn nâng đỡ sẽ không sợ không được đề bạt, chỉ sợ đưa đến địa phương không quá tốt mà thôi.
Nhưng đó lại chính là bất lợi với sự phát triển của Vương Tử Quân, trong đầu hắn chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là hắn nhanh chóng cho ra quyết đoán, nhưng lúc này mình nên đi nơi nào?
Hai tháng sau khóa huấn luyện ở trường đảng sẽ kết thúc, dù khi Vương Tử Quân rời khỏi huyện Lô Bắc thì Dương gia đã cho ra điều kiện sẽ đưa mình lên làm bí thư huyện ủy. Hơn nữa dựa vào những gì Vương Tử Quân biết về Dương gia, tuy Dương gia cũng không dám lật tay ở phương diện này, thế nhưng hắn thầm cảm thấy vận mệnh của mình không nên để ch người ta nắm bắt.
Vương Tử Quân dù không đi sâu vào xem xét truy cứu sự việc ở trường đảng, thế nhưng sự việc ảnh hưởng đến hai cha con Trần Hổ Đức, đối phương cho ra một vị trí thường ủy thị ủy để hại mình, hắn không cần nghĩ cũng biết là ai đã ra tay.
- Đi đến huyện kia có tốt hơn so với huyện Lô Bắc?
Vương Tử Quân chợt mím môi, sau đó hắn nở nụ cười, vận mệnh của hắn phải do hắn nắm bắt. Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, trong mắt hắn chợt lóe lên ánh sáng kiên định.
- Tôi nghe nói Phụ đạo viên nổi tiếng là mỹ nữ băng giá trong trường đảng, bây giờ xem ra cũng không hẳn là như vậy, tôi thấy những ngày này phụ đạo viên có vẻ tươi tắn và quyến rũ hơn.
Vương Tử Quân nghe được lời của bạn học mà trong lòng thầm nghĩ đó là công lao của mình, nhưng điều này cũng làm cho hắn tỉnh táo trở lại, sinh ra cảnh giác với tình huống hai người thân cận với nhau. Hắn hơi khựng lại, sau đó cười tán gẫu:
- Có thể là do tác động của mùa xuân.
Vị học viên nghe được câu nói hai nghĩa của Vương Tử Quân thì liên tục gật đầu khen hay, nói ban thủ lĩnh có học vấn, cũng nói có người dưới đơn vị lên thăm, mời Vương Tử Quân cùng đi dự tiệc.
Vương Tử Quân thật sự cũng có chút động tâm với lời mời của học viên này, có nhiều bạn thì sẽ có nhiều đường để đi, kết nối nhiều mối quan hệ là một phương diện không tồi. Nhưng nghĩ đến lời mời của Trương Đông Viễn, Vương Tử Quân cũng chỉ có thể khách khí từ chối người này mà thôi.
- Vương Tử Quân, cậu theo tôi ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Trương Lộ Giai phân phó xong thì lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.
Những ngày gần đây quan hệ giữa hai người liên tục tăng tiến, thế là Trương Lộ Giai càng có thêm vài phần tâm tư muốn đùa giỡn với Vương Tử Quân. Đặc biệt là mỗi khi chương trình học kết thúc, nàng đều dùng lý do có việc để bắt Vương Tử Quân đi theo mình, trên danh nghĩa là phân phó vài công tác, thế nhưng thực tế lại muốn hỏi Vương Tử Quân muốn ăn gì vào buổi tối. Vương Tử Quân cũng mở lời trêu chọc với hành vi lấy công làm tư của Trương Lộ Giai, thế nhưng Trương Lộ Giai vẫn kiên trì không đổi.
Hai người đi ra ngoài phòng học, tỏ ra rất đứng đắn, thật sự giống như một phụ đạo viên đang bàn chuyện với cán sự trong lớp, nhưng dù là ai cũng không ngờ bọn họ đang nói về bữa cơm tối. Tất nhiên Trương Lộ Giai nghe nói bố mình mời Vương Tử Quân dùng cơm thì tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, Vương Tử Quân chỉ là tiểu bối khi đứng trước mặt Trương Đông Viễn, vì sao ông lại mời Vương Tử Quân dùng cơm?
- Nếu không thì chị đi với cậu nhé?
Trương Lộ Giai trầm ngâm một lát, sau đó dùng giọng thăm dò hỏi Vương Tử Quân, nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, có thể thấy nàng đang rất lo vì sự kiện bố mình mời Vương Tử Quân dùng cơm tối.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chú Trương cũng không ăn thịt người, tôi sợ cái gì?
- Làm sao cậu không nhìn rõ ý tốt của người ta chứ? Không thèm nói với cậu nữa?
Trương Lộ Giai lúc này cũng cảm thấy mìnnh có chút không ổn, dù nàng rất thích ở cùng một chỗ với Vương Tử Quân, quý trọng từng giây từng phút ở bên người đàn ông này, thế nhưng những chuyện như thế này nên gạt bố mình thì hay hơn.
Trương Đông Viễn dù là một trong những nhân vật có thực quyền nhưng chỉ mời Vương Tử Quân dùng cơm ở một khách sạn Hương Cư bình thường, nếu nghe tên mà không chú ý, còn tưởng rằng quán ăn này bán văn phòng phẩm.
Khách sạn Hương Cư xem ra cũng giống như tên, là một khách sạn không chút xa hoa, lại có thêm vài phần trang nhã. Trương Đông Viễn đặt một gian tên là Văn Hải, sau khi nhân viên phục vụ mở cửa ra, Vương Tử Quân thấy Trương Đông Viễn đang cầm bình trà rót nước.
Vương Tử Quân thật sự không ngờ Trương Đông Viễn lại đến sớm như vậy, phải biết rằng vì muốn biểu hiện sự tôn kính của mình với vị bố vợ hờ này, hắn đã cố hý đến khá sớm, không ngờ Trương Đông Viễn còn đến sớm hơn. Nhưng cảm giác kinh ngạc của hắn đã nhanh chóng biến mất khi gặp một gương mặt khác.
Nhiếp Hạ Quân, sao hắn lại ở chỗ này? Nếu như không phải xác nhận ánh mắt của mình không nhìn lầm, Vương Tử Quân thật sự sẽ hoài nghi thị lực của mình có vấn đề.
- Ha ha ha, ở trong trường đảng có quá nhiều người cũng không dám ảnh hưởng đến chủ tịch Vương, hôm nay sao vậy? Chẳng lẽ không chào đón một vị khách không mời như tôi?
"Bí thư tỉnh ủy sao lại ở chỗ này?"
Ý nghĩ này chợt bùng lên và xoay mãi trong lòng Vương Tử Quân, hắn vội vàng cúi người với Nhiếp Hạ Quân:
- Chào bí thư Nhiếp.
- Chủ tịch Tử Quân, cũng đừng đứng mà nói chuyện, tôi đã sớm có ý nuốn tâm sự với cậu, hôm nay anh Trương mời khách, tôi muốn ăn một bữa cơm, cứ xem là khách không mời mà đến.
Nhiếp Hạ Quân nói ra lý do rất tùy ý, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy trong lời nói tùy ý đó cũng không phải chỉ có ý nghĩa đơn giản như vậy mà thôi.
Nhưng Vương Tử Quân dù sao bây giờ cũng chỉ là một chủ tịch huyện, nếu so ra thì kém trời đất so với bí thư tỉnh ủy, ngoài trừ thế lực gia tộc thì căn bản không có nhiều thứ cho Nhiếp Hạ Quân có thể động tâm. Với thân phận của Nhiếp Hạ Quân, nếu muốn bàn bạc gì đó với gia tộc của hắn, ít nhất cũng phải đối thoại với bố hắn, chính hắn còn chưa có tư cách như thế này.
- Hôm nay thật sự trùng hợp, Tiểu Vương, tôi cảm thấy cậu rất có luận điểm đối với phương diện phát triển kinh tế, tôi cũng suy xét rất nhiều về lời nói của cậu, cảm thấy càng nghĩ càng đúng.
Nhiếp Hạ Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lão mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Lý luận của mình tất nhiên là rất tốt rồi, Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, trong lòng lại giống như đã hiểu ra một điều gì đó. Nhiếp Hạ Quân cũng vừa mới đến tỉnh Sơn Nam, khốn nổi Sơn Nam trước nay luôn là địa bàn kinh doanh của Dương Độ Lục, thế cho nên Nhiếp Hạ Quân muốn nắm được đại thế cũng không phải chuyện gì dễ dàng. Chưa nói đến những thứ khác, các vị lãnh đạo khối chính quyền tỉnh tuy gặp mặt là nói cười ha hả, thế nhưng trong lòng thầm nghĩ điều gì thì có ai mà biết được?
Là một bí thư tỉnh ủy, ngoài chú trọng phương diện dùng người, càng nắm chắc phương hướng phát triển của cả tỉnh. Nhiếp Hạ Quân muốn tìm điểm đột phá trên người Dương Độ Lục, như vậy chỉ còn cách đi đường tắt mà thôi.
- Cám ơn bí thư Nhiếp khích lệ, tôi thật sự xấu hổ không dám nhận, đó chỉ là những ý kiến chưa được chứng thực mà thôi.
Vương Tử Quân nở nụ cười tràn đầy khiêm tốn với Nhiếp Hạ Quân, sau đó khẽ nói.
Nhiếp Hạ Quân rất thỏa mãn với sự khiêm tốn của vương tử quân, lão gật đầu rồi nói tiếp:
- Tiểu Vương, còn trẻ thì phải có tinh thần phấn chấn, nếu quá khiêm tốn cũng không tốt đâu.
Trương Đông Viễn có nụ cười ung dung rất giống với Trương Thiên Tâm, thế nhưng nếu nói về tích cách ẩn giấu thì Trương Thiên Tâm thật sự chạy ngựa cũng không theo kịp. Trương Đông Viễn ngồi bên cạnh Nhiếp Hạ Quân, cũng không nói gì, chỉ tươi cười vui vẻ nhìn hai người đối diện nói chuyện với nhau.
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn khẽ gật đầu với lời nói ám chỉ mình quá khiêm tốn của Nhiếp Hạ Quân, sau đó cảm thấy mình không nói gì là biện pháp tốt nhất.
- Thay đổi phương hướng phát triển kinh tế, đây chính là biện pháp rất tốt. Tiểu Vương là cán bộ tỉnh Sơn Nam, cậu cảm thấy chúng ta nên đặt nặng vào phương diện nào trong công tác thay đổi phương hướng phát triển kinh tế?
Nhiếp Hạ Quân cũng không buông tha cho Vương Tử Quân, sau khi nhân viên phục vụ dọn thức ăn ra bàn, lão lại tiếp tục hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thật sự chưa từng nghiên cứu về việc cải cách kinh tế tỉnh Sơn Nam, nhưng cơ hội vào lúc này là thật sự không dễ có được, hắn không thể không nói. Tuy hắn bây giờ chỉ là cán bộ cấp huyện, thế nhưng có thể có quan hệ với bí thư tỉnh ủy, có cơ hội biểu hiện sự trưởng thành của mình, như vậy sẽ cực kỳ tốt đẹp với con đường tiến thân sau này.
- Bí thư Nhiếp, nếu như anh đã không ngại học hỏi kẻ dưới, tôi xem như cả gan nói ra những ý nghĩ của mình, kính xin bí thư chỉ dạy.
Vương Tử Quân vừa tổ chứ ngôn ngữ về khẽ nói:
- Nếu nói đến cửa khẩu đột phá kinh tế của tỉnh Sơn Nam, tôi cảm thấy các thành phố trong tỉnh đều có điểm sáng phát triển kinh tế của riêng mình, nếu chúng ta áp đặt thì sẽ không thích hợp. Nhưng nếu chúng ta căn cứ vào những điểm sáng đó để điều phối các thành phố lân cận tạo nên góc bù phát triển kinh tế, như vậy sẽ thúc đẩy kinh tế trong tỉnh.
Vương Tử Quân biết mình không có đủ trình độ để nói rõ, nói cụ thể, nhưng nếu nói theo một cách mơ hồ thì rất dễ dàng. Dựa theo kinh nghiệm phát triển kinh tế của tỉnh Sơn Nam vào kiếp trước, hắn nắm chắc khả năng mình lên tiếng sẽ làm cho hai mắt Nhiếp Hạ Quân phải tỏa sáng.
Sau khi Nhiếp Hạ Quân rời khỏi trường đảng ngày trước thì luôn có ý hẹn gặp mặt Vương Tử Quân để trò chuyện, nhưng lúc đó bầu không khí của trường đảng là không hay, thế cho nên việc mời cơm Vương Tử Quân cũng không phù hợp. Hơn nữa cuối năm tỉnh ủy cũng rất bề bộn, thế cho nên mãi mà không thể đàm đạo trò chuyện với cậu thanh niên có trình độ này được.
Nhưng Nhiếp Hạ Quân dù thật sự rất tán thưởng Vương Tử Quân thế nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao cũng là thanh niên, dù đã thật sự công tác dưới cơ sở một thời gian không ngắn, thế nhưng lão cũng không nghĩ rằng sẽ tìm được những ý kiến hay và tốt từ người này, lão chỉ muốn thông qua một vài ý nghĩ của Vương Tử Quân để tìm ra chút bổ sung cho lý niệm thi hành biện pháp chính trị của mình. Nhưng khi Vương Tử Quân mở miệng chậm rãi lên tiếng, lão thật sự có chút giật mình. Lão cảm thấy người thanh niên này thật sự không tầm thường, hơn nữa lại hợp mưu với mình trên nhiều phương diện, thiếu chút nữa làm cho lão vỗ tay tán thưởng.
Vương Tử Quân là một kẻ khiêm tốn hiểu lễ nghĩa, nói chuyện lại trật tự rõ ràng. Lúc này Nhiếp Hạ Quân nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi thầm khen một tiếng.
- Tiểu Vương, các thành phố trong tỉnh cần phải tạo dựng lên xu thế góc bù để phát triển, tôi cảm thấy điều này là rất hay, thế nhưng nếu muốn phát triển nối liền các thành phố thì điều kiện quan trọng nhất là giao thông nhanh và gọn. Nhìn vào tình hình thự tế, lúc này hạ tầng giao thông cũng không được tốt như vậy.
Nhiếp Hạ Quân đặt đũa xuống, sau đó lão dùng ánh mắt nghiêm trang nhìn Vương Tử Quân rồi nói.
Trương Đông Viễn nãy giờ luôn quan sát vẻ mặt của hai người Nhiếp Hạ Quân và Vương Tử Quân, hắn là một người tiến vào trong hàng ngũ của Nhiếp Hạ Quân sớm nhất, lão cũng không ít lần cùng Nhiếp Hạ Quân đi gặp người khác, nhưng đây rõ ràng là lần đầu tiên Nhiếp Hạ Quân coi trọng một cán bộ trẻ tuổi như vậy.
Trương Đông Viễn thấy Vương Tử Quân đến bây giờ mới chỉ hơn hai mươi, giống như con trai của mình, nhưng nếu đặt trước mặt tỉnh ủy thì cũng là người thống lĩnh một phương. Tiểu tử Thiên Tâm nhà mình dù không quá gây họa thế nhưng nếu so sánh với Vương Tử Quân thì căn bản không cùng một cấp bậc, điều này không khỏi làm cho Trương Đông Viễn sinh ra cảm giác hâm mộ. Lão và Vương Quang Vinh cũng có quen biết, trong lòng thầm nghĩ Vương Quang Vinh thật sự quá may mắn, lại có một đứa con tốt như vậy.
- Cao tốc, cách kết nối trực tiếp nhất các thành phố lại với nhau chính là xây dựng đường cao tốc.
Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn Nhiếp Hạ Quân, hắn trầm giọng nói ra ý kiến của mình.
- Cao tốc? Ý kiến rất hay, thế nhưng muốn làm đường cao tốc thì lấy đâu ra tiền? Đây cũng là một vấn đề đau đầu.
Nhiếp Hạ Quân khẽ lắc đầu, lão biết rõ cái giá lớn khi làm một con đường cao tốc, tuy trong tỉnh có chút tiền, thế nhưng nếu xây dựng đường cao tốc thì tài chính sẽ bị uy hiếp nặng nề.
Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ vì sao Nhiếp Hạ Quân lại lắc đầu, hắn cười cười nói:
- Tiền là vấn đề, thế nhưng vấn đề này có thể giải quyết được. Tỉnh có thể đi theo con đường hợp doanh, dùng con đường cao tốc này làm cơ sở, chúng ta thành lập công ty, hợp tác với những xí nghiệp có thực lực cùng nhau xây dựng con đường, sau đó cùng phân chia tiền lời theo tỉ lệ cổ phần.
Vẻ mặt Nhiếp Hạ Quân có hơi biến đổi, biện pháp này rõ ràng lão chưa nghĩ tới, nhưng lú này Vương Tử Quân nói một câu lại giống như mở ra một cánh cửa cho lão vào lúc khốn khó. Lão chợt cảm thấy trời đất tươi sáng, nếu quả thật có thể làm theo những gì Vương Tử Quân nói, như vậy việc xây dựng đường cao tốc trong tỉnh cũng không còn là một mơ ước. Nếu tỉnh Sơn Nam có hệ thống giao thông thuận tiện và nhanh chóng, như vậy toàn tỉnh sẽ biến dạng sau vài năm lão chấp chính.
- Ý kiến hay, Tiểu Vương, cậu quay về thì làm rõ một bản kế hoạch cho tôi xem.
Nhiếp Hạ Quân khó kiềm nén được cảm giác động tâm, sau khi phân phó xong thì nói tiếp:
- Tốt nhất là nhanh lên.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết rõ lúc này mình xem như đã biểu diễn tốt, có được ấn tượng với lãnh đạo. Sau khi lẳng lặng dùng cơm canh thì Nhiếp Hạ Quân lại đứng lên.
Trương Đông Viễn và Vương Tử Quân cũng đi theo ra đến cửa, khi ra khỏi phòng thì Nhiếp Hạ Quân kéo tay Vương Tử Quân nói:
- Tử Quân, sau khi học tập xong ở trương dũng, cậu có gì bận rộn không? Nếu như không, cậu có thể theo tôi hai ba năm.
Trương Đông Viễn đang đi theo Nhiếp Hạ Quân đi ra ngoài cửa, lão thầm cảm thấy chấn động, lão tất nhiên biết rõ câu nói hai ba năm của Nhiếp Hạ Quân có ý nghĩa là gì, đây rõ ràng là muốn Vương Tử Quân làm thư ký cho chính mình.
Làm thư ký cho bí thư tỉnh ủy chính là chuyện trong mơ của không biết bao nhiêu người, dù là lãnh đạo một ban ngành cũng tình nguyện bỏ qua vị trí của mình để đi cạnh tranh vị trí hiểm yếu này.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn cũng không nói lời nào. Tuy làm thư ký cho Nhiếp Hạ Quân cũng là một phương án tốt, thế nhưng hắn lại có chút kháng cự. Sau khi ba người ra khỏi phòng thì Nhiếp Hạ Quân cũng không tiếp tục nói lại chuyện vừa rồi, nhưng ý nghĩ lo lắng của vương tử quân lại rất rõ ràng.
- Cơ hội khó có được.
Sau khi cùng Nhiếp Hạ Quân lên xe, Trương Đông Viễn bắt tay vương tử quân rồi khẽ nhắc nhở một câu. Dù chỉ là một câu nói ngắn ngủi nhưng Vương Tử Quân nghe và hiểu ngay, đây chính là đại biểu cho thái độ của Trương Đông Viễn ở sự kiện này.
Vương Tử Quân đi đường mà luôn nghĩ về lời đề nghị của Nhiếp Hạ Quân, cơ hội thật sự là khó có được, nhưng lời này Trương Đông Viễn nói rất đúng, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy mình không cần đi theo phương hướng này.
Nếu Vương Tử Quân trở thành thư ký của Nhiếp Hạ Quân, như vậy trên phương diện quyền vị, mình sẽ biến thành một ngôi sao sáng của tỉnh Sơn Nam. Nhưng quyền vị đó đều nằm trên người Nhiếp Hạ Quân, với lý lịch của hắn, trong vài năm thì Nhiếp Hạ Quân giỏi lắm cũng chỉ đưa hắn lên cấp phó phòng mà thôi.
Một thư ký ngoài việc phục vụ lãnh đạo thì thật sự không tìm được chiến tích gì chói lọi, nếu nói về việc đề bạt thì lại rất tốt, vì có người làm quan lớn nâng đỡ sẽ không sợ không được đề bạt, chỉ sợ đưa đến địa phương không quá tốt mà thôi.
Nhưng đó lại chính là bất lợi với sự phát triển của Vương Tử Quân, trong đầu hắn chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là hắn nhanh chóng cho ra quyết đoán, nhưng lúc này mình nên đi nơi nào?
Hai tháng sau khóa huấn luyện ở trường đảng sẽ kết thúc, dù khi Vương Tử Quân rời khỏi huyện Lô Bắc thì Dương gia đã cho ra điều kiện sẽ đưa mình lên làm bí thư huyện ủy. Hơn nữa dựa vào những gì Vương Tử Quân biết về Dương gia, tuy Dương gia cũng không dám lật tay ở phương diện này, thế nhưng hắn thầm cảm thấy vận mệnh của mình không nên để ch người ta nắm bắt.
Vương Tử Quân dù không đi sâu vào xem xét truy cứu sự việc ở trường đảng, thế nhưng sự việc ảnh hưởng đến hai cha con Trần Hổ Đức, đối phương cho ra một vị trí thường ủy thị ủy để hại mình, hắn không cần nghĩ cũng biết là ai đã ra tay.
- Đi đến huyện kia có tốt hơn so với huyện Lô Bắc?
Vương Tử Quân chợt mím môi, sau đó hắn nở nụ cười, vận mệnh của hắn phải do hắn nắm bắt. Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, trong mắt hắn chợt lóe lên ánh sáng kiên định.
/1843
|