- Ha ha ha, chủ tịch Vương quá khách khí rồi, nói như vậy cũng làm tôi đây xấu hổ, cậu đến huyện Lô Bắc đã được một năm, chúng ta mỗi ngày đều trợn tròn hai mắt, bận đến tối mặt, cũng không có thời gian để anh em bàn luận một chút được.
Trần Lộ Dao ngồi xuống ghế rất có khí thế, lúc này hắn cũng không khiêm tốn, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế vốn thuộc về Vương Tử Quân.
Dù Trần Lộ Dao có lớn tuổi hơn nhưng nếu so sánh về địa vị thì lại thấp hơn, dù Vương Tử Quân mời khách thì Trần Lộ Dao cũng không nên ngồi ở vị trí thượng vị, hơn nữa một câu xưng tôi cậu cũng không nên xuất hiện. Nhưng Trần Lộ Dao bây giờ lại cảm thấy mình mạnh mẽ hơn người, chính mình đã đè ép làm cho Vương Tử Quân phải đến cầu cạnh, như vậy chút việc nhỏ lễ tiết như thế cũng không cần quan tâm.
Vương Tử Quân chỉ cười nhạt, giống như hắn hoàn toàn không ý thức được những từ ngữ khó chịu của Trần Lộ Dao. Hắn khẽ vung tay, nhân viên phục vụ đã nhanh chóng dọn dẹp bàn và dâng thức ăn.
Tám món ăn đã được dâng lên chỉ sau nháy mắt, dù chỉ là những món ăn đơn giản, thế nhưng mỗi món đều được thực hiện rất công phu, hương sắc đầy đủ, vừa nhìn đã làm cho người ta cảm thấy thèm thuồng.
- Bí thư Trần, tôi thấy không bằng chúng ta uống thêm chút rượu, anh thấy thế nào?
Vương Tử Quân thuận tay mở nắp một chai rượu Kiến Nam Xuân, sau đó lại dùng giọng khách khí nói.
Trần Lộ Dao trước kia cũng không có yêu cầu gì với rượu, nhưng lúc này người mời là Vương Tử Quân, thế nên hắn mới ngạo mạn lên tiếng:
- Kiến Nam Xuân không hợp với khẩu vị của tôi, tôi chỉ muốn uống Mao Đài.
Hôm nay Trần Lộ Dao chợt cảm thấy Vương Tử Quân đặc biệt hiền hòa, quả nhiên bộ dạng của đối phương giống hệt như những gì mình từng nghĩ. Chủ tịch Vương khẽ mở một chai Kiến Nam Xuân lên mặt bàn, sau đó vẫy tay với nhân viên phục vụ đứng ở phía xa, chỉ sau chốc lát thì một chai rượu Mao Đài đã được đưa đến.
Trần Lộ Dao nhìn nhân viên phục vụ khẽ mở chai rượu Mao Đài mà càng cảm thấy đắc ý, có thể làm cho Vương Tử Quân phải như vậy với mình, hì hì, dù thế nào cũng là một cảm giác hưởng thụ. Hơn nữa điều làm cho hắn càng cảm thấy sảng khoái chính là lần này mình chỉ hưởng thụ mà không nhận việc, dù Vương Tử Quân có nói thế nào thì mình cũng sẽ không đồng ý.
- Cậu Vương, rượu Mao Đài này mới dễ uống, nâng ly, anh mời cậu một ly, sau này còn công tác nhiều với nhau, nên nhìn trước nhìn sau, nếu không cũng rơi vào thế bị động.
Trần Lộ Dao nâng ly rượu Mao Đài trong tay lên, hắn dùng giọng có vài phần chế nhạo nói.
Vương Tử Quân khẽ nâng ly rượu lên, hắn cũng không nói lời nào mà trực tiếp uống cạn. Trần Lộ Dao thấy Vương Tử Quân sảng khoái như vậy thì thầm vui vẻ, xem ra đối phương cũng có lúc bị ép như vậy. Vương Tử Quân gần đây nổi tiếng là người cường thế, lúc này phục tùng thật sự quá đẹp mắt, thế là tâm tình của Trần Lộ Dao sảng khoái đến cực điểm.
- Cậu Vương, vì anh em chúng ta có thể ngồi ở chỗ này, chúng ta cùng cạn ly.
Trần Lộ Dao lại lắc lắc ly rượu, sau đó mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Trần Lộ Dao nở nụ cười mà không nói gì, hắn nâng ly rượu lên uống cạn, sau đó lại đặt ly xuống.
Trần Lộ Dao nhìn thấy bộ dạng của Vương Tử Quân giống như cúi đầu nhận lỗi, hơn nữa lại không nói lời nào, hắn chợt cảm thấy có chút không thoải mái. Tên này sao chỉ biết uống rượu mà không biết mở miệng nói vài câu nhận lỗi? Chuyện đến đầu mà còn mạnh miệng, tiểu tử này còn chưa rơi vào thùng máu thì chưa biết sợ sao? Đợi đến đúng thời điểm mấu chốt ông thoa thuốc nhỏ mắt, như vậy có muốn lên tiếng cũng không còn kịp, nên biết rằng huyện Lô Bắc này cũng không phải là nơi mà Vương Tử Quân có thể một tay che trời.
- Cậu Vương, sau một thời gian dài hai chúng ta công tác cùng nhau, anh thấy cậu cũng là người tốt, nhưng cậu cũng đừng nên quá háo thắng, tôi nói cho cậu biết, cán bộ trong quan trường phải như lò xo, lúc đáng yếu thì nên yếu, lúc đáng mạnh thì nên mạnh. Cậu nếu cứ tiếp tục cứng nhắc dai dẳng như vậy, một ngày sẽ gặp phải lực tác động mạnh, sẽ phải gãy đổ. Vì vậy mà anh đây khuyên cậu một câu, quá cường thế cũng không có kết quả gì tốt, vào thời điểm mấu chốt cũng nên học cách tùy ý, lúc cần thì đi về phía trước xem xét, lúc cần cũng nên lui ra đứng phía sau, nếu không sẽ té vỡ đầu chảy máu. Cậu xem, không phải hôm nay cũng đến lúc cậu phải cầu cạnh người ta sao?
Trần Lộ Dao vừa nói vừa khẽ nâng ly rượu, rượu Mao Đài tinh khiết và thơm mát càng làm hắn thoải mái, một câu nói cậu Vương càng thêm thuận miệng.
- Cậu Vương, hôm nay cậu mời anh ra uống rượu, hai chúng ta đều hiểu ngầm nhau, anh đây thứ gì cũng biết. Nhưng này cậu Vương, tôi nói thật cho cậu biết, sự kiện này anh cũng không làm gì được. Ôi, cậu đã đắc tội với người ta, bây giờ người ta ra tay cũng phải chịu, giống như câu nói tên đã lên dây không thể không bắn, nếu muốn anh hạ thủ lưu tình thì cũng rất khó.
Trần Lộ Dao nói đến đây thì ánh mắt khẽ liếc sang nhìn Vương Tử Quân, khóe miệng càng có thêm chút đùa giỡn:
- Đáng lý tôi cũng không muốn tham gia bữa tiệc rượu hôm nay, nhưng nghĩ đến tình huống cậu Vương cũng là người cầm quyền, nếu anh không đến thì cũng rất thương cảm, thế cho nên anh mới làm công tác tư tưởng, vẫn phải đến, ít nhất thì anh cũng nể mặt cậu.
Trần Lộ Dao nói cực kỳ khách khí nhưng ý nghĩa lại quá rõ ràng, dù Vương Tử Quân có chủ động cầu cạnh như thế nào thì tôi cũng không làm gì được, mà cũng đừng nên trách tôi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt cực kỳ đắc ý của Trần Lộ Dao, hắn cười nhạt, sau đó đặt ly rượu trong tay của mình xuống, lại nói:
- Lần này tôi mời bí thư Trần đến dùng rượu thật sự là có chuyện, nhưng không liên quan gì đến những gì mà bí thư Trần vừa nói.
Vương Tử Quân nói rồi lấy ra một phần tài liệu đưa đến cho Trần Lộ Dao:
- Đây có một phần tài liệu không tệ, người khác đưa cho tôi, bây giờ tôi đưa cho bí thư Trần đánh giá xem thế nào.
Trần Lộ Dao dù có chút đắc ý quên hình nhưng lúc này đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo, khi Vương Tử Quân đưa tài liệu đến, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác không tốt.
Ánh đèn dù có hơi mờ thế nhưng cũng không thể ngăn cản Trần Lộ Dao đọc tài liệu, xuyên thấu qua ánh đèn, Trần Lộ Dao phát hiện tài liệu này cũng không có tiêu đề, nhưng thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là ba chữ Triệu Tiểu Thúy.
Ba chữ này quá quen thuộc với Trần Lộ Dao, vì chủ nhân của cái tên này đã cùng sống với hắn hơn hai mươi năm, vì sao không thân thuộc? Trong tài liệu ghi rõ Triệu Tiểu Thúy chỉ là một nông dân ở nông thôn, chỉ sau một năm lại biến thành giáo viên, sau khi bí thư Trần lên chức thì nàng lại tiếp tục biến đổi thân phận, trở thành nhân tuyển cho chức vụ phó cục trưởng cục lao động.
Sau tài liệu về Triệu Tiểu Thúy thì chính là một người tên là Trần Đức Long, người này dù công tác ở một ngân hàng ở thành phố Hồng Ngọc, thế nhưng lại có biên chế cho hắn ở cục bưu điện của huyện Lô Bắc, đồng thời cũng có cả tiền lương. Dựa theo tài liệu thì người này căn bản chưa từng có một ngày công tác ở cục bưu điện, nhưng lại được nhận tiền lương trong thời gian năm sáu năm qua.
Buồn cười nhất chính là một cô gái tên Trần Hiểu Phương, bây giờ còn đang học phổ thông, thế nhưng lại có hai năm công tác, đã được nhận lương trong thời gian hai năm qua ở cục lao động.
- Triệu Xuân Sơn, là cán bộ xã Thượng Sơn, vốn là nông dân xã Thượng Sơn, năm đó tiến vào công tác ở ủy ban xã Thượng Sơn, chính là anh vợ của bí thư Trần Lộ Dao...
Tay Trần Lộ Dao liên tục run rẩy, tài liệu này ghi chép những thứ gì thì hắn biết rất rõ, hơn nữa thật sự không chút sai lệch với sự thật. Hắn nhìn bản tài liệu ghi chép về hơn hai mươi người trong tay, thế là tâm tình lạnh như băng, hắn biết rõ lần này mình thật sự khó thể nào chịu được.
- Chủ tịch Vương, tôi...
Bàn tay Trần Lộ Dao không ngừng run rẩy, lúc này hắn đã không còn gọi Vương Tử Quân là cậu Vương, cũng không còn tự mình xưng anh, trán bóng loáng đã vã ra một tầng mồ hôi.
- Bí thư Trần, tôi mời anh một ly, tôi cảm thấy bạn bè anh em đều có đường để đi, người nên tha thì cứ tha, giúp nhau cùng phát triển, giúp nhau xử lý vấn đề, cộng đồng chung chí hướng. Tôi tin tưởng sau khi đồng cam cộng khổ thì chúng ta sẽ hợp tác tốt.
Vương Tử Quân nói, sau đó hắn nâng ly rượu lên mời Trần Lộ Dao.
Trần Lộ Dao vươn tay muốn cầm lấy ly rượu của mình, nhưng khi hắn đụng vào ly thì giống như nghĩ ra vấn đề gì đó, hắn vội vàng dùng hai tay nâng ly lên, khẽ cụng ly với Vương Tử Quân, vẻ đắc ý trên gương mặt đã không còn, chỉ còn lại biểu hiện cực kỳ cẩn thận.
- Tôi còn có một vài việc khấc, cũng không ngồi cùng với bí thư Trần được nữa. Tôi cảm thấy sau này chúng ta có cơ hội sẽ uống sao cho thoải mái một phen.
Vương Tử Quân đặt ly rượu xuống rồi đi ra ngoài sân.
Trần Lộ Dao liên tục nở nụ cười nhìn Vương Tử Quân rời khỏi nơi này, sau đó mới đặt mông ngồi xuống ghế nhìn xấp tài liệu dày đặc. Hắn cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ chính mình dùng đá đập chân mình.
- Ngoài miệng không lông thì làm việc không tốn sức, con bà nó, vì sao mình lại dùng thủ đoạn này để công kích người ta chứ?
Trần Lộ Dao vừa uống rượu vừa lên tiếng mắng chính mình.
Trần Lộ Dao là người bắt tay vào điều tra vụ cháu gái của Tiếu Tử Đông chiếm chỉ tiêu của con gái một nhân viên tàn tật, sự kiện này hầu như thu hút sự quan tâm của nhân dân huyện Lô Bắc. Lúc này dù là nhân viên công tác của ủy ban huyện hay các xã thị trấn bên dưới, ai cũng chú tâm vào công tác điều tra của Trần Lộ Dao, rất trông mong phần kết quả điều tra này.
Hai ngày trôi qua, lúc này huyện Lô Bắc cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng lại có không ít người cảm nhận được những con sóng ngầm đang tuôn trào dưới không gian bình tĩnh tạm thời này, những nhóm hai ba người cứ liên tục đi vào góc tối thì thầm những câu nói gì đó.
Nhưng khi thời gian dần trôi thì tất cả những nghị luận nhanh chóng lắng xuống, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía phòng họp lúc này đang được quét dọn sạch sẽ.
Thời gian mà chủ tịch thành phố An Dịch là Lý Dật Phong quy định đã đến, hôm nay bí thư Trần Lộ Dao phụ trách sự kiện Tiếu Tử Đông sẽ phải thông báo kết quả điều tra cho hội nghị thường ủy. Rốt cuộc kết quả điều tra của bí thư Trần sẽ là thế nào, đối với những cán bộ thông minh xảo quyệt trong ủy ban thì căn bản không cần dùng đầu cũng có thể nghĩ ra được.
Lúc này lại tiếp tục có một tràng long tranh hổ đấu diễn ra, nhưng lần này liệu chủ tịch Vương có thể tiếp tục giữ vững được quyền uy và lực ảnh hưởng của mình hay không? Vấn đề này thật sự cứ tràn ngập trong lòng mỗi người. Sự việc này dù nhìn thì có vẻ cách biệt rất xa, nhưng thực tế lại có rất nhiều người quan tâm, vì cả khu vực huyện ủy hay khối chính quyền đều là một vòng quan hệ lớn, mỗi cấp mỗi cấp đều có quan hệ khác biệt.
Dưới tình huống được mọi người chú ý, Dương Quân Tài là người đang hưởng thụ cảm giác làm chủ gia đình huyện Lô Bắc, lúc này đang ngồi rất yên ổn và vui thích, tất cả mọi thứ đều đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Lần này dù không ép chết Vương Tử Quân, thế nhưng ít nhất mình cũng có thể chặt đứt được một cánh tay của đối phương, đồng thời cũng tăng lực ảnh hưởng và sức mạnh cho mình.
- Bí thư Dương, thật sự là quá đẹp.
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Truyền Pháp đi đến phòng làm việc của Dương Quân Tài, khi hắn nhìn thấy bộ trà cụ mới của Dương Quân Tài thì tiến lên dùng giọng vui vẻ nói.
Nếu như nói trong đám thường ủy có người nào được Dương Quân Tài tin tưởng nhất thì đó phải là vị chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Truyền Pháp được phó bí thư Trình Vạn Thọ giới thiệu đến. Dương Quân Tài cũng không đặt cái ly trong tay xuống, hắn uống một ngụm, sau đó mới đưa tay còn lại xuống bộ trà cụ, lấy một ly sứ Thanh Hoa đưa sang cho Lưu Truyền Pháp, lại nói:
- Uống đi, Truyền Pháp, thử một chút tay nghề của tôi, trà Thiết Quan Âm này không phải là loại tốt nhất, thế nhưng vẫn rất đáng được thưởng thức.
Lưu Truyền Pháp tất nhiên sẽ không dám lên tiếng với sở thích của bí thư, hơn nữa bây giờ hắn còn có một ý nghĩ cần được bí thư Dương giúp đỡ. Hắn nâng ly trà thơm ngát lên nhấp một ngụm, sau đó hắn mỉm cười nói:
- Người thường thích xem náo nhiệt, người bên trong thích bàn tán, bí thư Dương, tôi không hiểu trà thế nhưng cũng từng được uống trà Thiết Quan Âm vài lần, mà lần này cảm thấy mùi thơm của hoa mai khá nồng.
Dương Quân Tài cười, hắn đặt bình trà xuống, sau đó nâng một cái ly trước mặt lên nói:
- Uống trà cũng xem như là một tật xấu, nếu nói trắng ra thì uống trà chủ yếu là uống tâm tình, nếu anh tâm tình tốt thì dù là lá trà bình thường uống vào cũng có thể cảm nhận được hương vị tinh phẩm.
- Bí thư Dương thật sự nói rất hay, tôi tuy không thích uống trà nhưng nghe vào cũng thấu hiểu, ha ha, xem ra sau này nên đến quấy nhiễu bí thư Dương nhiều hơn. Vợ ở nhà nói đi theo đảng thì sự nghiệp sẽ ngày càng phát triển, tôi thấy đi theo bí thư Dương phẩm trà cũng không có gì là kém.
Lưu Truyền Pháp nói càng làm cho Dương Quân Tài cười híp mắt, càng thêm đắc ý. Hắn cười nhạt rót cho Lưu Truyền Pháp một ly trà, sau đó cười nói:
- Hôm nay anh nói rất hay, nhất định là có chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ không làm cho anh thất vọng.
Lưu Truyền Pháp nhìn vẻ mặt hết sức đắc ý của Dương Quân Tài, trong lòng chợt sinh ra cảm giác giống như thấy được tình huống vị bí thư này đắc ý quên hình, nhưng hắn sẽ không dại mà mở miệng nhắc nhở, vì vào tình huống này thì có kẻ nào ngu đến mức làm cho lãnh đạo mất hứng? Người làm quan chỉ có thể nhớ rõ một câu: Dù là rận trên đầu lãnh đạo thì cũng có mắt.
Lưu Truyền Pháp áp chế tâm tư của mình, hắn cười nói:
- Bí thư Dương, lần này Tiếu Tử Đông dù sao cũng khó thoát khỏi kiếp nạn, tôi cảm thấy vị trí phó chủ tịch thường vụ dù thế nào cũng không nên để rơi vào trong tay người ngoài. Nếu có thể phát huy tốt thì chức vụ này còn mạnh hơn cả phó bí thư, chỉ cần có thể cản tay của Vương Tử Quân, như vậy thì rất tốt, có thể ép hắn ngay chính trong khối chính quyền.
Vẻ mặt Dương Quân Tài càng thêm nghiêm túc, hắn sao không hiểu sự mẫn cảm của vị trí phó chủ tịch thường vụ này? Chỉ cần cho người của mình vào nắm vị trí thứ hai trong khối chính quyền huyện Lô Bắc, như vậy dù Vương Tử Quân có thủ đoạn tuyệt diệu thì không làm tốt cũng bị chính mình dắt mũi dẫn đi.
- Anh nói không sai, đợi Tiếu Tử Đông bị xử lý xong thì chúng ta phải nắm bắt vị trí này, anh có nhân tuyển nào thích hợp không?
Dương Quân Tài trầm ngâm một lát, lúc này mới mở miệng hỏi Lưu Truyền Pháp.
Trần Lộ Dao ngồi xuống ghế rất có khí thế, lúc này hắn cũng không khiêm tốn, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế vốn thuộc về Vương Tử Quân.
Dù Trần Lộ Dao có lớn tuổi hơn nhưng nếu so sánh về địa vị thì lại thấp hơn, dù Vương Tử Quân mời khách thì Trần Lộ Dao cũng không nên ngồi ở vị trí thượng vị, hơn nữa một câu xưng tôi cậu cũng không nên xuất hiện. Nhưng Trần Lộ Dao bây giờ lại cảm thấy mình mạnh mẽ hơn người, chính mình đã đè ép làm cho Vương Tử Quân phải đến cầu cạnh, như vậy chút việc nhỏ lễ tiết như thế cũng không cần quan tâm.
Vương Tử Quân chỉ cười nhạt, giống như hắn hoàn toàn không ý thức được những từ ngữ khó chịu của Trần Lộ Dao. Hắn khẽ vung tay, nhân viên phục vụ đã nhanh chóng dọn dẹp bàn và dâng thức ăn.
Tám món ăn đã được dâng lên chỉ sau nháy mắt, dù chỉ là những món ăn đơn giản, thế nhưng mỗi món đều được thực hiện rất công phu, hương sắc đầy đủ, vừa nhìn đã làm cho người ta cảm thấy thèm thuồng.
- Bí thư Trần, tôi thấy không bằng chúng ta uống thêm chút rượu, anh thấy thế nào?
Vương Tử Quân thuận tay mở nắp một chai rượu Kiến Nam Xuân, sau đó lại dùng giọng khách khí nói.
Trần Lộ Dao trước kia cũng không có yêu cầu gì với rượu, nhưng lúc này người mời là Vương Tử Quân, thế nên hắn mới ngạo mạn lên tiếng:
- Kiến Nam Xuân không hợp với khẩu vị của tôi, tôi chỉ muốn uống Mao Đài.
Hôm nay Trần Lộ Dao chợt cảm thấy Vương Tử Quân đặc biệt hiền hòa, quả nhiên bộ dạng của đối phương giống hệt như những gì mình từng nghĩ. Chủ tịch Vương khẽ mở một chai Kiến Nam Xuân lên mặt bàn, sau đó vẫy tay với nhân viên phục vụ đứng ở phía xa, chỉ sau chốc lát thì một chai rượu Mao Đài đã được đưa đến.
Trần Lộ Dao nhìn nhân viên phục vụ khẽ mở chai rượu Mao Đài mà càng cảm thấy đắc ý, có thể làm cho Vương Tử Quân phải như vậy với mình, hì hì, dù thế nào cũng là một cảm giác hưởng thụ. Hơn nữa điều làm cho hắn càng cảm thấy sảng khoái chính là lần này mình chỉ hưởng thụ mà không nhận việc, dù Vương Tử Quân có nói thế nào thì mình cũng sẽ không đồng ý.
- Cậu Vương, rượu Mao Đài này mới dễ uống, nâng ly, anh mời cậu một ly, sau này còn công tác nhiều với nhau, nên nhìn trước nhìn sau, nếu không cũng rơi vào thế bị động.
Trần Lộ Dao nâng ly rượu Mao Đài trong tay lên, hắn dùng giọng có vài phần chế nhạo nói.
Vương Tử Quân khẽ nâng ly rượu lên, hắn cũng không nói lời nào mà trực tiếp uống cạn. Trần Lộ Dao thấy Vương Tử Quân sảng khoái như vậy thì thầm vui vẻ, xem ra đối phương cũng có lúc bị ép như vậy. Vương Tử Quân gần đây nổi tiếng là người cường thế, lúc này phục tùng thật sự quá đẹp mắt, thế là tâm tình của Trần Lộ Dao sảng khoái đến cực điểm.
- Cậu Vương, vì anh em chúng ta có thể ngồi ở chỗ này, chúng ta cùng cạn ly.
Trần Lộ Dao lại lắc lắc ly rượu, sau đó mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Trần Lộ Dao nở nụ cười mà không nói gì, hắn nâng ly rượu lên uống cạn, sau đó lại đặt ly xuống.
Trần Lộ Dao nhìn thấy bộ dạng của Vương Tử Quân giống như cúi đầu nhận lỗi, hơn nữa lại không nói lời nào, hắn chợt cảm thấy có chút không thoải mái. Tên này sao chỉ biết uống rượu mà không biết mở miệng nói vài câu nhận lỗi? Chuyện đến đầu mà còn mạnh miệng, tiểu tử này còn chưa rơi vào thùng máu thì chưa biết sợ sao? Đợi đến đúng thời điểm mấu chốt ông thoa thuốc nhỏ mắt, như vậy có muốn lên tiếng cũng không còn kịp, nên biết rằng huyện Lô Bắc này cũng không phải là nơi mà Vương Tử Quân có thể một tay che trời.
- Cậu Vương, sau một thời gian dài hai chúng ta công tác cùng nhau, anh thấy cậu cũng là người tốt, nhưng cậu cũng đừng nên quá háo thắng, tôi nói cho cậu biết, cán bộ trong quan trường phải như lò xo, lúc đáng yếu thì nên yếu, lúc đáng mạnh thì nên mạnh. Cậu nếu cứ tiếp tục cứng nhắc dai dẳng như vậy, một ngày sẽ gặp phải lực tác động mạnh, sẽ phải gãy đổ. Vì vậy mà anh đây khuyên cậu một câu, quá cường thế cũng không có kết quả gì tốt, vào thời điểm mấu chốt cũng nên học cách tùy ý, lúc cần thì đi về phía trước xem xét, lúc cần cũng nên lui ra đứng phía sau, nếu không sẽ té vỡ đầu chảy máu. Cậu xem, không phải hôm nay cũng đến lúc cậu phải cầu cạnh người ta sao?
Trần Lộ Dao vừa nói vừa khẽ nâng ly rượu, rượu Mao Đài tinh khiết và thơm mát càng làm hắn thoải mái, một câu nói cậu Vương càng thêm thuận miệng.
- Cậu Vương, hôm nay cậu mời anh ra uống rượu, hai chúng ta đều hiểu ngầm nhau, anh đây thứ gì cũng biết. Nhưng này cậu Vương, tôi nói thật cho cậu biết, sự kiện này anh cũng không làm gì được. Ôi, cậu đã đắc tội với người ta, bây giờ người ta ra tay cũng phải chịu, giống như câu nói tên đã lên dây không thể không bắn, nếu muốn anh hạ thủ lưu tình thì cũng rất khó.
Trần Lộ Dao nói đến đây thì ánh mắt khẽ liếc sang nhìn Vương Tử Quân, khóe miệng càng có thêm chút đùa giỡn:
- Đáng lý tôi cũng không muốn tham gia bữa tiệc rượu hôm nay, nhưng nghĩ đến tình huống cậu Vương cũng là người cầm quyền, nếu anh không đến thì cũng rất thương cảm, thế cho nên anh mới làm công tác tư tưởng, vẫn phải đến, ít nhất thì anh cũng nể mặt cậu.
Trần Lộ Dao nói cực kỳ khách khí nhưng ý nghĩa lại quá rõ ràng, dù Vương Tử Quân có chủ động cầu cạnh như thế nào thì tôi cũng không làm gì được, mà cũng đừng nên trách tôi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt cực kỳ đắc ý của Trần Lộ Dao, hắn cười nhạt, sau đó đặt ly rượu trong tay của mình xuống, lại nói:
- Lần này tôi mời bí thư Trần đến dùng rượu thật sự là có chuyện, nhưng không liên quan gì đến những gì mà bí thư Trần vừa nói.
Vương Tử Quân nói rồi lấy ra một phần tài liệu đưa đến cho Trần Lộ Dao:
- Đây có một phần tài liệu không tệ, người khác đưa cho tôi, bây giờ tôi đưa cho bí thư Trần đánh giá xem thế nào.
Trần Lộ Dao dù có chút đắc ý quên hình nhưng lúc này đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo, khi Vương Tử Quân đưa tài liệu đến, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác không tốt.
Ánh đèn dù có hơi mờ thế nhưng cũng không thể ngăn cản Trần Lộ Dao đọc tài liệu, xuyên thấu qua ánh đèn, Trần Lộ Dao phát hiện tài liệu này cũng không có tiêu đề, nhưng thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là ba chữ Triệu Tiểu Thúy.
Ba chữ này quá quen thuộc với Trần Lộ Dao, vì chủ nhân của cái tên này đã cùng sống với hắn hơn hai mươi năm, vì sao không thân thuộc? Trong tài liệu ghi rõ Triệu Tiểu Thúy chỉ là một nông dân ở nông thôn, chỉ sau một năm lại biến thành giáo viên, sau khi bí thư Trần lên chức thì nàng lại tiếp tục biến đổi thân phận, trở thành nhân tuyển cho chức vụ phó cục trưởng cục lao động.
Sau tài liệu về Triệu Tiểu Thúy thì chính là một người tên là Trần Đức Long, người này dù công tác ở một ngân hàng ở thành phố Hồng Ngọc, thế nhưng lại có biên chế cho hắn ở cục bưu điện của huyện Lô Bắc, đồng thời cũng có cả tiền lương. Dựa theo tài liệu thì người này căn bản chưa từng có một ngày công tác ở cục bưu điện, nhưng lại được nhận tiền lương trong thời gian năm sáu năm qua.
Buồn cười nhất chính là một cô gái tên Trần Hiểu Phương, bây giờ còn đang học phổ thông, thế nhưng lại có hai năm công tác, đã được nhận lương trong thời gian hai năm qua ở cục lao động.
- Triệu Xuân Sơn, là cán bộ xã Thượng Sơn, vốn là nông dân xã Thượng Sơn, năm đó tiến vào công tác ở ủy ban xã Thượng Sơn, chính là anh vợ của bí thư Trần Lộ Dao...
Tay Trần Lộ Dao liên tục run rẩy, tài liệu này ghi chép những thứ gì thì hắn biết rất rõ, hơn nữa thật sự không chút sai lệch với sự thật. Hắn nhìn bản tài liệu ghi chép về hơn hai mươi người trong tay, thế là tâm tình lạnh như băng, hắn biết rõ lần này mình thật sự khó thể nào chịu được.
- Chủ tịch Vương, tôi...
Bàn tay Trần Lộ Dao không ngừng run rẩy, lúc này hắn đã không còn gọi Vương Tử Quân là cậu Vương, cũng không còn tự mình xưng anh, trán bóng loáng đã vã ra một tầng mồ hôi.
- Bí thư Trần, tôi mời anh một ly, tôi cảm thấy bạn bè anh em đều có đường để đi, người nên tha thì cứ tha, giúp nhau cùng phát triển, giúp nhau xử lý vấn đề, cộng đồng chung chí hướng. Tôi tin tưởng sau khi đồng cam cộng khổ thì chúng ta sẽ hợp tác tốt.
Vương Tử Quân nói, sau đó hắn nâng ly rượu lên mời Trần Lộ Dao.
Trần Lộ Dao vươn tay muốn cầm lấy ly rượu của mình, nhưng khi hắn đụng vào ly thì giống như nghĩ ra vấn đề gì đó, hắn vội vàng dùng hai tay nâng ly lên, khẽ cụng ly với Vương Tử Quân, vẻ đắc ý trên gương mặt đã không còn, chỉ còn lại biểu hiện cực kỳ cẩn thận.
- Tôi còn có một vài việc khấc, cũng không ngồi cùng với bí thư Trần được nữa. Tôi cảm thấy sau này chúng ta có cơ hội sẽ uống sao cho thoải mái một phen.
Vương Tử Quân đặt ly rượu xuống rồi đi ra ngoài sân.
Trần Lộ Dao liên tục nở nụ cười nhìn Vương Tử Quân rời khỏi nơi này, sau đó mới đặt mông ngồi xuống ghế nhìn xấp tài liệu dày đặc. Hắn cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ chính mình dùng đá đập chân mình.
- Ngoài miệng không lông thì làm việc không tốn sức, con bà nó, vì sao mình lại dùng thủ đoạn này để công kích người ta chứ?
Trần Lộ Dao vừa uống rượu vừa lên tiếng mắng chính mình.
Trần Lộ Dao là người bắt tay vào điều tra vụ cháu gái của Tiếu Tử Đông chiếm chỉ tiêu của con gái một nhân viên tàn tật, sự kiện này hầu như thu hút sự quan tâm của nhân dân huyện Lô Bắc. Lúc này dù là nhân viên công tác của ủy ban huyện hay các xã thị trấn bên dưới, ai cũng chú tâm vào công tác điều tra của Trần Lộ Dao, rất trông mong phần kết quả điều tra này.
Hai ngày trôi qua, lúc này huyện Lô Bắc cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng lại có không ít người cảm nhận được những con sóng ngầm đang tuôn trào dưới không gian bình tĩnh tạm thời này, những nhóm hai ba người cứ liên tục đi vào góc tối thì thầm những câu nói gì đó.
Nhưng khi thời gian dần trôi thì tất cả những nghị luận nhanh chóng lắng xuống, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía phòng họp lúc này đang được quét dọn sạch sẽ.
Thời gian mà chủ tịch thành phố An Dịch là Lý Dật Phong quy định đã đến, hôm nay bí thư Trần Lộ Dao phụ trách sự kiện Tiếu Tử Đông sẽ phải thông báo kết quả điều tra cho hội nghị thường ủy. Rốt cuộc kết quả điều tra của bí thư Trần sẽ là thế nào, đối với những cán bộ thông minh xảo quyệt trong ủy ban thì căn bản không cần dùng đầu cũng có thể nghĩ ra được.
Lúc này lại tiếp tục có một tràng long tranh hổ đấu diễn ra, nhưng lần này liệu chủ tịch Vương có thể tiếp tục giữ vững được quyền uy và lực ảnh hưởng của mình hay không? Vấn đề này thật sự cứ tràn ngập trong lòng mỗi người. Sự việc này dù nhìn thì có vẻ cách biệt rất xa, nhưng thực tế lại có rất nhiều người quan tâm, vì cả khu vực huyện ủy hay khối chính quyền đều là một vòng quan hệ lớn, mỗi cấp mỗi cấp đều có quan hệ khác biệt.
Dưới tình huống được mọi người chú ý, Dương Quân Tài là người đang hưởng thụ cảm giác làm chủ gia đình huyện Lô Bắc, lúc này đang ngồi rất yên ổn và vui thích, tất cả mọi thứ đều đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Lần này dù không ép chết Vương Tử Quân, thế nhưng ít nhất mình cũng có thể chặt đứt được một cánh tay của đối phương, đồng thời cũng tăng lực ảnh hưởng và sức mạnh cho mình.
- Bí thư Dương, thật sự là quá đẹp.
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Truyền Pháp đi đến phòng làm việc của Dương Quân Tài, khi hắn nhìn thấy bộ trà cụ mới của Dương Quân Tài thì tiến lên dùng giọng vui vẻ nói.
Nếu như nói trong đám thường ủy có người nào được Dương Quân Tài tin tưởng nhất thì đó phải là vị chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Truyền Pháp được phó bí thư Trình Vạn Thọ giới thiệu đến. Dương Quân Tài cũng không đặt cái ly trong tay xuống, hắn uống một ngụm, sau đó mới đưa tay còn lại xuống bộ trà cụ, lấy một ly sứ Thanh Hoa đưa sang cho Lưu Truyền Pháp, lại nói:
- Uống đi, Truyền Pháp, thử một chút tay nghề của tôi, trà Thiết Quan Âm này không phải là loại tốt nhất, thế nhưng vẫn rất đáng được thưởng thức.
Lưu Truyền Pháp tất nhiên sẽ không dám lên tiếng với sở thích của bí thư, hơn nữa bây giờ hắn còn có một ý nghĩ cần được bí thư Dương giúp đỡ. Hắn nâng ly trà thơm ngát lên nhấp một ngụm, sau đó hắn mỉm cười nói:
- Người thường thích xem náo nhiệt, người bên trong thích bàn tán, bí thư Dương, tôi không hiểu trà thế nhưng cũng từng được uống trà Thiết Quan Âm vài lần, mà lần này cảm thấy mùi thơm của hoa mai khá nồng.
Dương Quân Tài cười, hắn đặt bình trà xuống, sau đó nâng một cái ly trước mặt lên nói:
- Uống trà cũng xem như là một tật xấu, nếu nói trắng ra thì uống trà chủ yếu là uống tâm tình, nếu anh tâm tình tốt thì dù là lá trà bình thường uống vào cũng có thể cảm nhận được hương vị tinh phẩm.
- Bí thư Dương thật sự nói rất hay, tôi tuy không thích uống trà nhưng nghe vào cũng thấu hiểu, ha ha, xem ra sau này nên đến quấy nhiễu bí thư Dương nhiều hơn. Vợ ở nhà nói đi theo đảng thì sự nghiệp sẽ ngày càng phát triển, tôi thấy đi theo bí thư Dương phẩm trà cũng không có gì là kém.
Lưu Truyền Pháp nói càng làm cho Dương Quân Tài cười híp mắt, càng thêm đắc ý. Hắn cười nhạt rót cho Lưu Truyền Pháp một ly trà, sau đó cười nói:
- Hôm nay anh nói rất hay, nhất định là có chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ không làm cho anh thất vọng.
Lưu Truyền Pháp nhìn vẻ mặt hết sức đắc ý của Dương Quân Tài, trong lòng chợt sinh ra cảm giác giống như thấy được tình huống vị bí thư này đắc ý quên hình, nhưng hắn sẽ không dại mà mở miệng nhắc nhở, vì vào tình huống này thì có kẻ nào ngu đến mức làm cho lãnh đạo mất hứng? Người làm quan chỉ có thể nhớ rõ một câu: Dù là rận trên đầu lãnh đạo thì cũng có mắt.
Lưu Truyền Pháp áp chế tâm tư của mình, hắn cười nói:
- Bí thư Dương, lần này Tiếu Tử Đông dù sao cũng khó thoát khỏi kiếp nạn, tôi cảm thấy vị trí phó chủ tịch thường vụ dù thế nào cũng không nên để rơi vào trong tay người ngoài. Nếu có thể phát huy tốt thì chức vụ này còn mạnh hơn cả phó bí thư, chỉ cần có thể cản tay của Vương Tử Quân, như vậy thì rất tốt, có thể ép hắn ngay chính trong khối chính quyền.
Vẻ mặt Dương Quân Tài càng thêm nghiêm túc, hắn sao không hiểu sự mẫn cảm của vị trí phó chủ tịch thường vụ này? Chỉ cần cho người của mình vào nắm vị trí thứ hai trong khối chính quyền huyện Lô Bắc, như vậy dù Vương Tử Quân có thủ đoạn tuyệt diệu thì không làm tốt cũng bị chính mình dắt mũi dẫn đi.
- Anh nói không sai, đợi Tiếu Tử Đông bị xử lý xong thì chúng ta phải nắm bắt vị trí này, anh có nhân tuyển nào thích hợp không?
Dương Quân Tài trầm ngâm một lát, lúc này mới mở miệng hỏi Lưu Truyền Pháp.
/1843
|