Ánh mắt Vương Tử Quân vẫn giữ trên mặt Mạc Tiểu Bắc, gương mặt của nàng giống như hạt trân châu trong vỏ sò, giống như phát ra ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt. Khoảnh khắc này hắn chợt sinh ra ý nghĩ kỳ quái, hai mắt mình vì sao cứ bị nàng thu hút như vậy? Quyến rũ và xinh đẹp, hai từ ngữ này thật sự không thể nào chuẩn xác để dùng miêu tả nàng, sau thời gian tiếp xúc với nàng, đến nay Vương Tử Quân cũng không biết rõ nàng đẹp ở chỗ nào, chỉ cảm thấy sức hấp dẫn của nàng giống như là bẩm sinh.
Vương Tử Quân cứ nhìn chằm chằm vào Mạc Tiểu Bắc một lúc lâu, ý nghĩ trong đầu hắn dần sáng ngời.
Vương Tử Quân lập tức học tập theo Mạc Tiểu Bắc, hắn vung tay lên với những quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau đó ho lên một tiếng nói:
- Giáp Ngư Thôn này nổi tiếng nhất là món bong bóng cá Giáp Ngư, giám đốc Lý hôm nay đều chuẩn bị sẵn một chiếc bong bóng Giáp Ngư cho mỗi người chúng ta. Tôi nói cho các anh biết, những thứ khác có thể không ra gì, thế nhưng cá Giáp Ngư rất đắt, vì vậy mà ăn xong dù ai có no hay không cũng không được phép muốn ăn thêm, chỉ cần như vậy là quá đủ rồi.
- Rõ!
Đám quân nhân vốn sĩ khí như cầu vồng, lúc này càng tăng mạnh hơn. Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc nhìn đám quân nhân đi vào trong quán Giáp Ngư Thôn như thác lũ mà ánh mắt không khỏi giao nhau.
Vương Tử Quân nhìn chút vui vẻ ẩn giấu giữa hai hàng chân mày của Mạc Tiểu Bắc, hắn cảm thấy mình và nàng giống như một cặp hồ ly đang ăn trộm thứ gì đó, rõ ràng là một cặp hồ ly bắt gà còn ức hiếp người khác.
Lúc này vẻ mặt Lý Quốc Quyền hầu như đã trắng bệch, hắn thật sự hận không thể vả vào mặt mình, hắn cũng không sợ người ta nói mình mở mồn nhưng không chịu trách nhiệm. Hắn là người lăn lộn nhiều năm trên trường đời, đi qua hai nhà hắc bạch, mọi đường đều thông, chuyện xấu cũng làm không ít. Đừng nghĩ hắn là người cực kỳ hào sảng, nghĩa khí như núi mà lầm, nhưng nhiều khi há miệng nói ra những lời không thực chất. Lúc này hắn nhìn thấy một nhóm quân nhân tiến vào thì trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy kiêng kỵ, nếu những người này mà náo loạn, thật sự kẻ thiệt hại chỉ có thể là mình.
- Mời hai vị vào bên trong.
Lý Quốc Quyền cố gắng mở to mắt, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhưng mặt cười thậm chí còn khó coi hơn cả khóc. Lúc này hắn đã không hề xem hai người nam nữ kia là khách mời bữa tiệc của mình.
Đây đúng là một cánh cửa sắt, một cặp nam nữ tấn công toàn diện, khó thể nào rung chuyển, nếu như chiêu an không tốt, chỉ sợ rằng sẽ sinh ra hậu quả phản nghịch.
- Anh Quyền quả nhiên là hào khí ngất trời, tôi đang nghĩ phải làm sao để an ủi những anh bạn kia, không ngờ một lời nói của anh lại giải quyết được vấn đề lớn của tôi, anh đúng là tình cảm sâu đậm, quân nhân thân thiết một nhà.
Vương Tử Quân nở nụ cười, nhưng nụ cười của hắn lại làm cho Lý Quốc Quyền vốn đang đứng vững cảm thấy hai chân run lên dữ dội.
Giáp Ngư Thôn tuy khá rộng nhưng đến quá nhiều quân nhân thì vẫn khó thể sắp xếp cho ổn, cuối cùng chỉ có thể đặt bàn trong sân, miễn cưỡng sắp xếp được tất cả mọi người.
Tuy còn chưa đến lúc tính tiền, nhưng lúc này có quá nhiều người đến ăn chùa, Lý Quốc Quyền biết hôm nay mình phải trả một khoản tiền lớn, thế cho nên cơ thể tràn đầy sức lực cũng đã bắt đầu có chút lay động.
- Cậu Lý, sao cậu lại mời nhiều người như vậy, đám người kia lại nói chỉ ăn bong bóng cá Giáp Ngư, cậu như vậy thì anh đây sao có thể chuẩn bị tốt cho được?
Ông chủ Lưu mập của quán Giáp Ngư Thôn lúc này đã đi đến, khi nhìn thấy Lý Quốc Quyền thì khẽ dùng giọng oán hận nói.
Lý Quốc Quyền tuy rất căm hận nhưng lúc này cũng chỉ có thể giấu cảm xúc trong lòng, sau khi cò kè mặc cả một lúc với ông chủ Lưu Mập, cuối cùng đồng ý mỗi chiếc bong bóng cá bỏ ra thêm mười đồng mới chấm dứt mọi chuyện. Nhìn gương mặt mỹ mãn khi bỏ đi của Lưu Mập, Lý Quốc Quyền không nhịn được phải nhổ mạnh một bãi nước miếng xuống đất.
- Anh Quyền, chúng ta xem như bị người ta gài, cứ như vậy là xong sao?
Tiểu Lục Tử đi đến bên cạnh Lý Quốc Quyền với bộ dạng không cam lòng, hắn trầm giọng nói.
- Không cam lòng thì biết làm thế nào?
Lý Quốc Quyền nhìn thoáng qua Tiểu Lục Tử, giọng điệu của hắn lạnh lùng như băng.
- Tôi...Tôi...
Giọng điệu của Tiểu Lục Tử trở nên ấp a ấp úng, dựa theo thói quen của bọn hắn, nếu có người ức hiếp mình thì phải cố gắng lấy lại danh dự. Nhưng khi đối mặt với tình huống lúc này, khí thế và số lượng của đối phương quá lớn, Tiểu Lục Tử cảm thấy nếu mình ra tay, chỉ sợ đám quân nhân kia mỗi người chỉ cần động một ngón tay cũng có thể cho bọn họ toi mạng.
Nhìn nhân viên phục vụ bắt đầu thu xếp dọn thức ăn lên bàn, Lý Quốc Quyền trong lòng tràn đầy chờ đợi, thầm nghĩ bí thư Dương của tôi, nếu ngài không đến thì lần này thật sự tôi không thể nào tiếp tục lăn lộn được nữa.
- Này em, anh thấy chúng ta hình như có hơi quá thì phải?
Vương Tử Quân dùng muỗng quấy chén canh, mùi canh cá Giáp Ngư bùng lên nức mũi, hắn mỉm cười nói với Mạc Tiểu Bắc.
Gương mặt Mạc Tiểu Bắc vẫn rất lạnh lùng, nàng đang dùng chiếc miệng nhỏ nhắn tinh xảo để khẽ nhai nuốt canh, loại bỏ xương cá ra ngoài, tròng mắt lại trừng lên nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bị Mạc Tiểu Bắc nhìn mà khẽ thè lưỡi, sau đó hắn ngậm miệng bắt đầu ăn uống, trong lúc hai người nói chuyện thì Lý Quốc Quyền đã cùng hai người nào đó đi ra.
Đi ở đằng trước chính là trưởng phòng Hoàng, hắn lúc này đang nói chuyện với một binh sĩ hơn hai mươi tuổi, trên mặt vẫn còn nhiều vệt mụn thanh xuân. Khi tiếng nói của hai người càng lúc càng cao thì Vương Tử Quân cũng phải nhíu mày nhìn qua.
Trưởng phòng Hoàng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên lính trẻ tuổi trước mặt, khóe miệng treo nụ cười lạnh lẽo. Quan viên địa phương không có biện pháp gì để áp dụng với đám quân nhân, thế nhưng hắn là một lãnh đạo bộ đội địa phương, thế cho nên không sợ gì cả.
Tên binh sĩ đang ăn uống vui vẻ, lúc này bị trưởng phòng Hoàng lên tiếng hỏi, thế là không biết trả lời sao cho phải. Đang lúc hắn không biết đáp lại thế nào thì một quân nhân bên cạnh đã trầm giọng nói:
- Tiểu đoàn 3, có gì không?
Trưởng phòng Hoàng vừa nghe đến ba chữ tiểu đoàn 3 thì lo lắng trong lòng càng đầy đủ, tuy không liên lạc nhiều lắm với những đơn vị đóng quan, thế nhưng trước đó trưởng phòng Hoàng từng uống rượu với lãnh đạo của đơn vị này, mà tiểu đoàn trưởng lại là người tâm đầu ý hợp với hắn, quan hệ không tệ.
- Anh xem các anh kìa, như vậy còn ra thể thống gì? Di vào trong quán cơm làm gì? Các anh bây giờ tự mình di, hay để tôi gọi điện thoại cho tiểu đoàn trưởng Tống, để anh ấy đến đưa các anh đi?
Trưởng phòng Hoàng trừng mắt nhìn đám quân nhân, bộ dạng có chút hăng hái.
Tên quân nhân vừa nghe thấy người đối diện nhắc đến tiểu đoàn trưởng của mình, hắn đang định lên tiếng thì chợt sững sờ. Vẻ mặt sững sờ của tên lính đã rơi vào trong mắt của Lý Quốc Quyền đi theo phía sau trưởng phòng Hoàng, Lý Quốc Quyền cảm thấy đối phương đang sợ hãi.
Con bà nó, dù mình có địa vị thế nào cũng không là cái thá gì với đám người này. Lý Quốc Quyền có ý nghĩ như vậy, thế là trong lòng không khỏi có thêm quyết tâm kết giao với trưởng phòng Hoàng, nếu như không phải có mặt trưởng phòng Hoàng ở đây, chỉ sợ người thiệt thòi hôm nay sẽ là mình, hơn nữa chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
- Tiểu đoàn trưởng của chúng tôi không có thời gian quan tâm đến những chuyện thế này, nếu anh muốn thì có thể nói trực tiếp với tôi.
Mạc Tiểu Bắc cũng không đứng lên, nàng dùng giọng lạnh lùng nói.
- Nói cho cô? Cô có gánh chịu được không?
Trưởng phòng Hoàng còn chưa nói dứt lời thì ánh mắt đã dừng lại, những lời muốn nói ra khỏi miệng lại bị hắn nuốt về lại trong bụng.
- Không...Không có gì.
Nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Mạc Tiểu Bắc thì gương mặt của trưởng phòng Hoàng không khỏi biến đổi dữ dội, giống như vẻ giá lạnh của tháng đông biến thành ấm áp như ngày xuân.
- Không có gì thì anh cứ đi làm việc của mình.
Mạc Tiểu Bắc cũng không có thời gian ngồi đây nói nhảm, sau khi nghe thấy giọng điệu chịu thua của trưởng phòng Hoàng thì thản nhiên nói.
Trưởng phòng Hoàng thấy Mạc Tiểu Bắc không có ý truy cứu mình thì trong lòng không khỏi thở dài một hơi, cũng bất chấp sau lưng có đám người Lý Quốc Quyền, hắn xoay người đi xuống bậc thang.
Lý Quốc Quyền đang rất vui vẻ trưởng phòng Hoàng tiến ra đã nắm thế chủ động và hầu như sắp chiến thắng, thế nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu, trưởng phòng Hoàng bây giờ lại xoay người bỏ đi. Hắn là một người lăn lộn trên đường đời khá lâu, hắn nào không biết điều này có ý nghĩa gì?
Khá lắm, cô gái này thật sự có địa vị lớn, thế là Lý Quốc Quyền cố gắng nặn ra nụ cười, chúc mọi người ăn uống vui vẻ, sau đó cùng với trưởng phòng Hoàng đi ra ngoài.
- Em gặp người này ở đâu?
Vương Tử Quân nãy giờ cúi đầu khi trưởng phòng Hoàng xuất hiện, sau khi trưởng phòng Hoàng đi ra thì hắn mới mở miệng khẽ hỏi Mạc Tiểu Bắc.
- À, đã gặp qua một lần, nhưng em không quan tâm đến hắn, mà tiểu đoàn trưởng ra mặt tiếp đãi.
Mạc Tiểu Bắc đã khôi phục lại bộ dạng như thường, bàn tay trong suốt như ngọc cầm lấy thìa rồi dùng giọng hời hợt nói.
Vương Tử Quân cũng không nói gì thêm, hắn khẽ múc một muỗng canh cá rồi nói:
- Sau khi ăn xong chúng ta nên đi ngay, nếu tiếp tục ở lại sợ có người nhận ra.
- Ừ.
Mạc Tiểu Bắc vừa tiếp tục ăn uống vừa khẽ nói với Vương Tử Quân.
- Tút, tút, tút.
Máy nhắn tin của Vương Tử Quân chợt vang lên, hắn thuận tay cầm lấy máy nhắn tin, mở ra thì nhận được một tin nhắn:
"Mau gọi vào số này!"
Đằng sau tin nhắn còn có một số điện thoại.
Vương Tử Quân nhìn số điện thoại quen thuộc mà không khỏi có chút ngây người, sau đó hắn cầm lấy điện thoại gọi đi.
- Chủ tịch Vương, chào anh, tôi là Tôn Quốc Lương.
Một âm thanh do dự vang lên từ đầu dây bên kia, người gọi điện thoại đến chính là trưởng phòng tổ chức Tôn Quốc Lương.
- Chào trưởng phòng Tôn, anh đã dùng cơm chưa? Nếu chưa thì chúng ta tìm chỗ nào đó làm vài ly cho vui?
Vương Tử Quân dùng giọng tùy ý nói.
- Cám ơn chủ tịch Vương, tôi đã dùng cơm rồi, khi nào anh có thời gian rảnh, tôi sẽ mời anh dùng cơm.
Âm thanh của Tôn Quốc Lương càng thêm trầm thấp, sau khi do dự trong nháy mắt thì hắn tiếp tục nói:
- Chủ tịch Vương, tôi có chuyện muốn báo cáo với anh.
- Anh nói đi.
Vương Tử Quân biết rõ lúc này Tôn Quốc Lương gọi điện thoại cho mình thì không phải chuyện nhỏ, nhưng hắn vẫn cực kỳ trầm tĩnh và bình tĩnh ngồi ngay tại chỗ.
- Chủ tịch Vương, chiều hôm nay bí thư Dương gọi tôi và bí thư Trần đến, nói muốn điều chỉnh một loạt cán bộ, cục trưởng Liên của cục công an và trưởng phòng Lưu phòng tài chính cũng đều nằm trong phạm vi điều chỉnh.
Âm thanh của Tôn Quốc Lương giống như một sóng điện truyền vào trong lỗ tai của Vương Tử Quân.
Điều chỉnh cán bộ, hơn nữa lại là lãnh đạo của cục công an và phòng tài chính, đây rõ ràng là một hành vi không bình thường, ý nghĩa của nó tất nhiên đã quá rõ ràng, đây là hướng về phía Vương Tử Quân. Trong huyện Lô Bắc có ai không biết cục trưởng cục công an Liên Giang Hà chính là người được một tay Vương Tử Quân cất nhắc lên? Mà trưởng phòng Lưu phòng tài chính vốn là một người đi theo Lưu Thành Quân, sau khi Lưu Thành Quân di dời công tác thì nhanh chóng tiến vào trong đội ngũ của Vương Tử Quân, càng là một người đắc lực trong hàng ngũ của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân là một chủ tịch huyện, quyền lợi chủ yếu nhất nằm ở phòng tài chính, nếu như hắn khó giữ được phòng tài chính, như vậy khả năng mất quyền lực là rất cao.
- Đối phương đã không chờ đợi được nữa rồi.
Vương Tử Quân khẽ đặt điện thoại trong tay xuống, âm thanh của hắn vẫn rất lạnh lùng. Mạc Tiểu Bắc ngồi bên cạnh hắn cũng không hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Có mệnh lệnh của Mạc Tiểu Bắc, đám quân nhân thật sự giống như người máy, chỉ mất nửa giờ thì bọn họ đã ăn sạch ba mươi bàn thức ăn giống như gió cuốn mây tan và chỉ còn lại một đống bừa bộn, tất cả ăn uống no say và đi ra ngoài quán Giáp Ngư Thôn.
- Nếu anh còn chưa no thì có thể ăn tiếp.
Mạc Tiểu Bắc rút khăn giấy đưa cho Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng trêu tức nói.
- Tất nhiên là có thể tiếp tục ăn, bây giờ anh cảm thấy mình rất mạnh mẽ, có muốn anh ôm một cái xem lực tay là thế nào không?
Vương Tử Quân đặt tô canh trong tay xuống, sau đó hắn vừa cười vừa dùng giọng xấu xa nói.
- Anh đúng là bại hoại, chúng ta đi thôi.
Trong ánh mắt nghiêm túc của Mạc Tiểu Bắc có chút rung động, nàng giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt lạnh như băng giống như có chứa đựng tình cảm ấp áp, giống như đã tiếp nhận câu nói chọc ghẹo của Vương Tử Quân. Mạc Tiểu Bắc gọi đến hai quân nhân, sau đó phân phó:
- Các anh đi mời giám đốc Lý đến đây, chúng ta ăn cơm của người ta, dù thế nào thì trước khi đi cũng phải chào hỏi một tiếng.
Hai người tuân mệnh đi ngay, Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc thì cũng cất bước đi. Lúc này đám quân nhân đã tập hợp thành một đội ngũ, dù trong đội ngũ này có chút âm thanh rối loạn, thế nhưng nhìn qua vẫn rất quy củ.
Sau khi Mạc Tiểu Bắc đi ra thì đám binh lính hầu như dừng nói chuyện, cả đám ngẩng đầu nhìn nàng.
Lý Quốc Quyền lúc này cũng đang đi xuống, hôm nay hắn có thể nói là cực kỳ bức bối, chưa nói đến chuyện bị đám lính này đến làm thịt, mà bí thư Dương cũng gọi điện thoại đến nói rằng đang bận rộn công vụ, không thể nào phân thân đến dự tiệc. Hắn nhận được cuộc điện thoại của bí thư Dương và cảm thấy giống như nhà dột gặp mưa đêm.
Khi Mạc Tiểu Bắc cho người đi mời thì Lý Quốc Quyền đang uống rượu với hai quan viên, hắn thật sự không có hứng thú với lời mời của Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng hai tên quân nhân lưng hùm vai gấu nào có quan tâm đến chuyện hắn có tình nguyện hay không? Hai người vung bốn bàn tay to như cánh quạt ra, một trái một phải ép Lý Quốc Quyền phải đi xuống.
- Giám đốc Lý, hôm nay đa tạ anh đã nhiệt tình tiếp đãi chúng tôi, sau khi tôi trở về nhất định sẽ cho người đưa đến cho anh một phần bằng khen của đơn vị.
Mạc Tiểu Bắc nói rồi chào Lý Quốc Quyền một cái theo đúng tiêu chuẩn quân đội, sau đó nàng xoay người đi ra ngoài quán Giáp Ngư Thôn.
Lý Quốc Quyền nhìn bộ dạng xinh đẹp anh hùng của Mạc Tiểu Bắc mà không khỏi cảm thấy trong lòng nhỏ máu, đồng thời lời nói đưa đến bằng khen nghe vào tai hắn cũng có hương vị gì đó khá khác thường.
- Giám đốc Lý, thức ăn đã được dọn đủ, bây giờ chúng ta cũng nên tính toán được rồi chứ? Lúc này anh còn đang tỉnh táo, chút nữa nếu anh uống say thì sợ rằng sẽ nói tôi đây chém đẹp, như vậy sẽ rất khó xử cho hai bên.
Lưu Mập tươi cười đi đến bên cạnh Lý Quốc Quyền rồi mở miệng nói.
- Cứ tính đi.
Lý Quốc Quyền cũng là người trầm ổn, hắn chỉ trầm ngâm một lát rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
- Tổng cộng là...
Lưu Mập đã sớm có chuẩn bị, hắn cười tủm tỉm đưa ra một phần hóa đơn, nụ cười trên mặt cực kỳ sáng lạn.
Trên đời thật sự không có gì được cho là bí mật tuyệt đối, bí thư mới đến muốn tiến hành thay đổi nhân sự, tin tức này nhanh chóng được truyền đi xôn xao. Vô tình toàn huyện Lô Bắc sinh ra cảm giác thần hồn nát thần tính, đặc biệt là đám cán bộ cấp chính khoa đang là lãnh đạo đơn vị ban ngành, bọn họ còn chưa kịp kết nối quan hệ với bí thư mới đến, bây giờ thật sự cảm thấy bất an không yên, không thể nào chịu nổi.
Điều chỉnh tất nhiên sẽ có người vui vẻ buồn, có kẻ tiến lên mây cao, đi đến cương vị quan trọng, cũng có kẻ rớt đài, từ địa vị nóng hổi xuống cương vị ghẻ lạnh. Từ dưới tiến lên thì còn dễ chịu vui sướng, nếu từ trên xuống dưới thì thật sự khó thể tiếp nhận, thật sự là một nổi đau trong quan trường mà không ai muốn mình phải trải qua.
Một cây cải bị nhổ ra thì sẽ có nhiều người nhìn vào chằm chằm, nhiều kẻ nhớ thương, vì vị trí trước mắt mà không ít người bắt đầu chạy qua chạy lại. Lúc đầu đa số mọi người đều chạy về phía văn phòng của lãnh đạo huyện, nhưng ngay sau đó dần có một tin đồn truyền ra.
Tin đồn đã nói rõ ràng, đó là điều chỉnh chủ yếu tập trung ở những người ở xung quanh chủ tịch Vương, nếu như anh không may mà nằm trong hàng ngũ của chủ tịch Vương thì sợ rằng sẽ bị khai đao, người ra tay sẽ là bí thư Dương.
Nếu như những lời này do người bình thường nói ra thì sẽ còn tốt, sẽ có người tin và không tin, thế nhưng lời này xuất phát từ miệng của bí thư Trần Lộ Dao, tất nhiên sẽ là một lời khẳng định, không kẻ nào hoài nghi. Ai cũng biết sớm muộn gì bí thư Dương và chủ tịch Vương sẽ có một trận chiến, nhưng không ngờ vị bí thư Dương này lại mở màn cuộc chiến với chủ tịch Vương một cách nhanh chóng như vậy.
Đây chính là một đòn tấn công của bí thư Dương trên phương diện bổ nhiệm nhân sự.
Vô tình có rất nhiều cán bộ tự nhận thấy đã rõ ràng tình thế trước mắt, bọn họ đều chạy đến tụ tập quanh bí thư Dương, đặc biệt là đám người muốn đục nước béo cò, muốn tìm cho mình một cương vị mới tốt hơn.
- Chủ tịch Vương, thuốc của anh quá nhẹ, tôi thích loại này hơn.
Liên Giang Hà lấy ra một gói thuốc Trung Hoa loại nặng đưa cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp nhận và bật lửa hít một hơi thuốc, sau đó hắn mỉm cười mắng:
- Anh Liên, anh rõ ràng có lợi còn khoe mẽ, anh nếu cảm thấy thuốc của tôi hút không tốt, vậy trước khi anh tiến vào phòng làm việc của tôi thì nên lấy thuốc của mình ra hút mới đúng chứ?
Liên Giang Hà cười hì hì nói:
- Tôi cũng không nhịn được mà thôi, anh thấy không ai mà chẳng như vậy, rõ ràng là thuốc của anh hút không hợp khẩu vị, thế nhưng nhiều khi vẫn không nhịn được vẫn phải làm vài hơi.
- Anh đấy!
Vương Tử Quân mở ngắn kéo của mình ra, bên trong còn vài gói Trung Hoa loại nặng, đây chính là sản phẩm tinh chất mà Tần Hồng Cẩm gửi đến từ tỉnh Việt Đông, hắn lấy ra hai gói ném cho Liên Giang Hà:
- Anh giữ lại mà hút cho đã nghiền, cũng không thể mỗi lần đến chỗ tôi là dùng chiêu này, thuốc tốt ở chỗ tôi cũng không còn nhiều.
Liên Giang Hà vung tay ra tiếp nhận hai gói thuốc của Vương Tử Quân, lão tuy đã không tự mình hành động bắt cướp nhiều năm, thế nhưng thủ đoạn và lực lượng vẫn còn rất mạnh.
- Vẫn là làm chủ tịch thì tốt, những gói thuốc này tôi thật sự mua không được.
Liên Giang Hà không khách khí bỏ hai gói thuốc vào trong cặp của mình, sau đó lão cười nói:
- Chủ tịch Vương, tôi có hai hạng mục cần báo cáo với anh.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết rõ lần này Liên Giang Hà đến tìm mình tuyệt đối không đơn giản chỉ vì hai gói thuốc mà thôi.
- Chủ tịch Vương, hôm qua tôi đến họp ở cục công an thành phố, đã phải tiếp nhận phê bình.
Liên Giang Hà thu hồi nụ cười trên mặt, lão trầm giọng nói. Vương Tử Quân cũng không tiếp lời Liên Giang Hà, hắn chờ đợi đối phương nói tiếp.
- Thành phố yêu cầu tất cả các cục công an huyện phải đổi mới trang bị, nhiệm vụ của mỗi huyện là phải có thêm ba mươi chiếc xe máy chuyên dụng cho cảnh sát. Trước mắt các quận huyện khác đều đã hoàn thành chỉ tiêu, chỉ riêng huyện Lô Bắc chúng ta còn một nửa chưa hoàn thành.
- Tôi không phải đã cho người của phòng tài chính duyệt cho các anh rồi sao?
Vương Tử Quân khẽ vung tay ra rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
- Chủ tịch Vương, tôi biết rõ anh đã có chỉ thị, thế nhưng trưởng phòng Lưu nói trước mắt không có đủ tiền, chúng tôi nên chuẩn bị trước, khi nào có tiền thì sẽ chi trả.
Liên Giang Hà dùng giọng không thể làm gì được để giải thích.
Vương Tử Quân là lãnh đạo khối chính quyền một huyện, chuyện có tiền hay không thì thật sự có quyền lên tiếng, dù tài chính của huyện Lô Bắc thật sự không dư dả, thế nhưng chỉ cần hắn phê chỉ thị thì hầu như là không có vấn đề gì. Trước kia dù là bất kỳ chỉ thị nào của Vương Tử Quân cũng đều được phòng tài chính xử lý rõ ràng nhanh chóng, không ngờ bây giờ lại chẳng chịu chứng thực cho cục công an huyện.
Liên Giang Hà biết rõ mình báo cáo tình huống như vậy thì chủ tịch Vương nhất định sẽ hiểu, lão nhìn vẻ mặt trầm ngâm không nói một lời của vương tử quân, thế là trong lòng cũng có ý nghĩ rất rõ ràng.
- Anh Lưu nói không có tiền sao?
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát thì dùng giọng thản nhiên nói.
- Đúng vậy, chủ tịch Vương, anh Lưu nói không có tiền, nhưng tôi nghe một người thân thích đang công tác ở phòng tài chính nói, hai ngày trước bọn họ còn chuyển một khoản tiền cho cục tư pháp, để cho bọn họ thay đổi hoàn cảnh của văn phòng.
Liên Giang Hà rõ ràng là đang tố cáo, cũng thẳng thắn vạch ra một sự thật cho Vương Tử Quân, chính là trưởng phòng tài chính Lưu Xuyên Thăng bây giờ đã không còn đáng tin nữa rồi.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài, chỉ sau nháy mắt thì giọng điệu của trưởng phòng tài chính Lưu Xuyên Thăng đã truyền đến:
- Chào chủ tịch Vương, không biết ngài gọi điện cho thuộc hạ có gì cần phân phó?
- Trưởng phòng Lưu, vài ngày không gặp nên cũng có chút nhớ đến anh, tôi hỏi anh một việc, vài ngày trước tôi có phê cho cục công an một khoản tiền, bây giờ tiền đã đến chưa?
Vương Tử Quân đi thẳng vào vấn đề làm cho âm thanh ở đầu dây bên kia chợt dừng lại, nhưng rõ ràng là Lưu Xuyên Thăng cũng đã có chuẩn bị với vấn đề của Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, anh biết rồi đấy, trước nay tôi đều thực hiện theo đúng chỉ thị của anh, nhưng lần này thật sự là chỗ tôi có vấn đề, đúng là lấy trứng chọi đá. Không sợ anh chê cười, lúc này trong tài khoản của phòng tài chính chỉ còn lại vài chục ngàn, căn bản không đủ cho cục công an nhét kẽ răng. Những ngày qua tôi đang cố gắng gom góp tài chính, cố gắng vỡ đầu để nhanh chóng chuyển sang cho cục công an.
- Vậy thì nhanh lên.
Vương Tử Quân nói ra những lời này thì nhanh chóng cúp điện thoại.
Vương Tử Quân cứ nhìn chằm chằm vào Mạc Tiểu Bắc một lúc lâu, ý nghĩ trong đầu hắn dần sáng ngời.
Vương Tử Quân lập tức học tập theo Mạc Tiểu Bắc, hắn vung tay lên với những quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau đó ho lên một tiếng nói:
- Giáp Ngư Thôn này nổi tiếng nhất là món bong bóng cá Giáp Ngư, giám đốc Lý hôm nay đều chuẩn bị sẵn một chiếc bong bóng Giáp Ngư cho mỗi người chúng ta. Tôi nói cho các anh biết, những thứ khác có thể không ra gì, thế nhưng cá Giáp Ngư rất đắt, vì vậy mà ăn xong dù ai có no hay không cũng không được phép muốn ăn thêm, chỉ cần như vậy là quá đủ rồi.
- Rõ!
Đám quân nhân vốn sĩ khí như cầu vồng, lúc này càng tăng mạnh hơn. Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc nhìn đám quân nhân đi vào trong quán Giáp Ngư Thôn như thác lũ mà ánh mắt không khỏi giao nhau.
Vương Tử Quân nhìn chút vui vẻ ẩn giấu giữa hai hàng chân mày của Mạc Tiểu Bắc, hắn cảm thấy mình và nàng giống như một cặp hồ ly đang ăn trộm thứ gì đó, rõ ràng là một cặp hồ ly bắt gà còn ức hiếp người khác.
Lúc này vẻ mặt Lý Quốc Quyền hầu như đã trắng bệch, hắn thật sự hận không thể vả vào mặt mình, hắn cũng không sợ người ta nói mình mở mồn nhưng không chịu trách nhiệm. Hắn là người lăn lộn nhiều năm trên trường đời, đi qua hai nhà hắc bạch, mọi đường đều thông, chuyện xấu cũng làm không ít. Đừng nghĩ hắn là người cực kỳ hào sảng, nghĩa khí như núi mà lầm, nhưng nhiều khi há miệng nói ra những lời không thực chất. Lúc này hắn nhìn thấy một nhóm quân nhân tiến vào thì trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy kiêng kỵ, nếu những người này mà náo loạn, thật sự kẻ thiệt hại chỉ có thể là mình.
- Mời hai vị vào bên trong.
Lý Quốc Quyền cố gắng mở to mắt, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhưng mặt cười thậm chí còn khó coi hơn cả khóc. Lúc này hắn đã không hề xem hai người nam nữ kia là khách mời bữa tiệc của mình.
Đây đúng là một cánh cửa sắt, một cặp nam nữ tấn công toàn diện, khó thể nào rung chuyển, nếu như chiêu an không tốt, chỉ sợ rằng sẽ sinh ra hậu quả phản nghịch.
- Anh Quyền quả nhiên là hào khí ngất trời, tôi đang nghĩ phải làm sao để an ủi những anh bạn kia, không ngờ một lời nói của anh lại giải quyết được vấn đề lớn của tôi, anh đúng là tình cảm sâu đậm, quân nhân thân thiết một nhà.
Vương Tử Quân nở nụ cười, nhưng nụ cười của hắn lại làm cho Lý Quốc Quyền vốn đang đứng vững cảm thấy hai chân run lên dữ dội.
Giáp Ngư Thôn tuy khá rộng nhưng đến quá nhiều quân nhân thì vẫn khó thể sắp xếp cho ổn, cuối cùng chỉ có thể đặt bàn trong sân, miễn cưỡng sắp xếp được tất cả mọi người.
Tuy còn chưa đến lúc tính tiền, nhưng lúc này có quá nhiều người đến ăn chùa, Lý Quốc Quyền biết hôm nay mình phải trả một khoản tiền lớn, thế cho nên cơ thể tràn đầy sức lực cũng đã bắt đầu có chút lay động.
- Cậu Lý, sao cậu lại mời nhiều người như vậy, đám người kia lại nói chỉ ăn bong bóng cá Giáp Ngư, cậu như vậy thì anh đây sao có thể chuẩn bị tốt cho được?
Ông chủ Lưu mập của quán Giáp Ngư Thôn lúc này đã đi đến, khi nhìn thấy Lý Quốc Quyền thì khẽ dùng giọng oán hận nói.
Lý Quốc Quyền tuy rất căm hận nhưng lúc này cũng chỉ có thể giấu cảm xúc trong lòng, sau khi cò kè mặc cả một lúc với ông chủ Lưu Mập, cuối cùng đồng ý mỗi chiếc bong bóng cá bỏ ra thêm mười đồng mới chấm dứt mọi chuyện. Nhìn gương mặt mỹ mãn khi bỏ đi của Lưu Mập, Lý Quốc Quyền không nhịn được phải nhổ mạnh một bãi nước miếng xuống đất.
- Anh Quyền, chúng ta xem như bị người ta gài, cứ như vậy là xong sao?
Tiểu Lục Tử đi đến bên cạnh Lý Quốc Quyền với bộ dạng không cam lòng, hắn trầm giọng nói.
- Không cam lòng thì biết làm thế nào?
Lý Quốc Quyền nhìn thoáng qua Tiểu Lục Tử, giọng điệu của hắn lạnh lùng như băng.
- Tôi...Tôi...
Giọng điệu của Tiểu Lục Tử trở nên ấp a ấp úng, dựa theo thói quen của bọn hắn, nếu có người ức hiếp mình thì phải cố gắng lấy lại danh dự. Nhưng khi đối mặt với tình huống lúc này, khí thế và số lượng của đối phương quá lớn, Tiểu Lục Tử cảm thấy nếu mình ra tay, chỉ sợ đám quân nhân kia mỗi người chỉ cần động một ngón tay cũng có thể cho bọn họ toi mạng.
Nhìn nhân viên phục vụ bắt đầu thu xếp dọn thức ăn lên bàn, Lý Quốc Quyền trong lòng tràn đầy chờ đợi, thầm nghĩ bí thư Dương của tôi, nếu ngài không đến thì lần này thật sự tôi không thể nào tiếp tục lăn lộn được nữa.
- Này em, anh thấy chúng ta hình như có hơi quá thì phải?
Vương Tử Quân dùng muỗng quấy chén canh, mùi canh cá Giáp Ngư bùng lên nức mũi, hắn mỉm cười nói với Mạc Tiểu Bắc.
Gương mặt Mạc Tiểu Bắc vẫn rất lạnh lùng, nàng đang dùng chiếc miệng nhỏ nhắn tinh xảo để khẽ nhai nuốt canh, loại bỏ xương cá ra ngoài, tròng mắt lại trừng lên nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bị Mạc Tiểu Bắc nhìn mà khẽ thè lưỡi, sau đó hắn ngậm miệng bắt đầu ăn uống, trong lúc hai người nói chuyện thì Lý Quốc Quyền đã cùng hai người nào đó đi ra.
Đi ở đằng trước chính là trưởng phòng Hoàng, hắn lúc này đang nói chuyện với một binh sĩ hơn hai mươi tuổi, trên mặt vẫn còn nhiều vệt mụn thanh xuân. Khi tiếng nói của hai người càng lúc càng cao thì Vương Tử Quân cũng phải nhíu mày nhìn qua.
Trưởng phòng Hoàng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên lính trẻ tuổi trước mặt, khóe miệng treo nụ cười lạnh lẽo. Quan viên địa phương không có biện pháp gì để áp dụng với đám quân nhân, thế nhưng hắn là một lãnh đạo bộ đội địa phương, thế cho nên không sợ gì cả.
Tên binh sĩ đang ăn uống vui vẻ, lúc này bị trưởng phòng Hoàng lên tiếng hỏi, thế là không biết trả lời sao cho phải. Đang lúc hắn không biết đáp lại thế nào thì một quân nhân bên cạnh đã trầm giọng nói:
- Tiểu đoàn 3, có gì không?
Trưởng phòng Hoàng vừa nghe đến ba chữ tiểu đoàn 3 thì lo lắng trong lòng càng đầy đủ, tuy không liên lạc nhiều lắm với những đơn vị đóng quan, thế nhưng trước đó trưởng phòng Hoàng từng uống rượu với lãnh đạo của đơn vị này, mà tiểu đoàn trưởng lại là người tâm đầu ý hợp với hắn, quan hệ không tệ.
- Anh xem các anh kìa, như vậy còn ra thể thống gì? Di vào trong quán cơm làm gì? Các anh bây giờ tự mình di, hay để tôi gọi điện thoại cho tiểu đoàn trưởng Tống, để anh ấy đến đưa các anh đi?
Trưởng phòng Hoàng trừng mắt nhìn đám quân nhân, bộ dạng có chút hăng hái.
Tên quân nhân vừa nghe thấy người đối diện nhắc đến tiểu đoàn trưởng của mình, hắn đang định lên tiếng thì chợt sững sờ. Vẻ mặt sững sờ của tên lính đã rơi vào trong mắt của Lý Quốc Quyền đi theo phía sau trưởng phòng Hoàng, Lý Quốc Quyền cảm thấy đối phương đang sợ hãi.
Con bà nó, dù mình có địa vị thế nào cũng không là cái thá gì với đám người này. Lý Quốc Quyền có ý nghĩ như vậy, thế là trong lòng không khỏi có thêm quyết tâm kết giao với trưởng phòng Hoàng, nếu như không phải có mặt trưởng phòng Hoàng ở đây, chỉ sợ người thiệt thòi hôm nay sẽ là mình, hơn nữa chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
- Tiểu đoàn trưởng của chúng tôi không có thời gian quan tâm đến những chuyện thế này, nếu anh muốn thì có thể nói trực tiếp với tôi.
Mạc Tiểu Bắc cũng không đứng lên, nàng dùng giọng lạnh lùng nói.
- Nói cho cô? Cô có gánh chịu được không?
Trưởng phòng Hoàng còn chưa nói dứt lời thì ánh mắt đã dừng lại, những lời muốn nói ra khỏi miệng lại bị hắn nuốt về lại trong bụng.
- Không...Không có gì.
Nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Mạc Tiểu Bắc thì gương mặt của trưởng phòng Hoàng không khỏi biến đổi dữ dội, giống như vẻ giá lạnh của tháng đông biến thành ấm áp như ngày xuân.
- Không có gì thì anh cứ đi làm việc của mình.
Mạc Tiểu Bắc cũng không có thời gian ngồi đây nói nhảm, sau khi nghe thấy giọng điệu chịu thua của trưởng phòng Hoàng thì thản nhiên nói.
Trưởng phòng Hoàng thấy Mạc Tiểu Bắc không có ý truy cứu mình thì trong lòng không khỏi thở dài một hơi, cũng bất chấp sau lưng có đám người Lý Quốc Quyền, hắn xoay người đi xuống bậc thang.
Lý Quốc Quyền đang rất vui vẻ trưởng phòng Hoàng tiến ra đã nắm thế chủ động và hầu như sắp chiến thắng, thế nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu, trưởng phòng Hoàng bây giờ lại xoay người bỏ đi. Hắn là một người lăn lộn trên đường đời khá lâu, hắn nào không biết điều này có ý nghĩa gì?
Khá lắm, cô gái này thật sự có địa vị lớn, thế là Lý Quốc Quyền cố gắng nặn ra nụ cười, chúc mọi người ăn uống vui vẻ, sau đó cùng với trưởng phòng Hoàng đi ra ngoài.
- Em gặp người này ở đâu?
Vương Tử Quân nãy giờ cúi đầu khi trưởng phòng Hoàng xuất hiện, sau khi trưởng phòng Hoàng đi ra thì hắn mới mở miệng khẽ hỏi Mạc Tiểu Bắc.
- À, đã gặp qua một lần, nhưng em không quan tâm đến hắn, mà tiểu đoàn trưởng ra mặt tiếp đãi.
Mạc Tiểu Bắc đã khôi phục lại bộ dạng như thường, bàn tay trong suốt như ngọc cầm lấy thìa rồi dùng giọng hời hợt nói.
Vương Tử Quân cũng không nói gì thêm, hắn khẽ múc một muỗng canh cá rồi nói:
- Sau khi ăn xong chúng ta nên đi ngay, nếu tiếp tục ở lại sợ có người nhận ra.
- Ừ.
Mạc Tiểu Bắc vừa tiếp tục ăn uống vừa khẽ nói với Vương Tử Quân.
- Tút, tút, tút.
Máy nhắn tin của Vương Tử Quân chợt vang lên, hắn thuận tay cầm lấy máy nhắn tin, mở ra thì nhận được một tin nhắn:
"Mau gọi vào số này!"
Đằng sau tin nhắn còn có một số điện thoại.
Vương Tử Quân nhìn số điện thoại quen thuộc mà không khỏi có chút ngây người, sau đó hắn cầm lấy điện thoại gọi đi.
- Chủ tịch Vương, chào anh, tôi là Tôn Quốc Lương.
Một âm thanh do dự vang lên từ đầu dây bên kia, người gọi điện thoại đến chính là trưởng phòng tổ chức Tôn Quốc Lương.
- Chào trưởng phòng Tôn, anh đã dùng cơm chưa? Nếu chưa thì chúng ta tìm chỗ nào đó làm vài ly cho vui?
Vương Tử Quân dùng giọng tùy ý nói.
- Cám ơn chủ tịch Vương, tôi đã dùng cơm rồi, khi nào anh có thời gian rảnh, tôi sẽ mời anh dùng cơm.
Âm thanh của Tôn Quốc Lương càng thêm trầm thấp, sau khi do dự trong nháy mắt thì hắn tiếp tục nói:
- Chủ tịch Vương, tôi có chuyện muốn báo cáo với anh.
- Anh nói đi.
Vương Tử Quân biết rõ lúc này Tôn Quốc Lương gọi điện thoại cho mình thì không phải chuyện nhỏ, nhưng hắn vẫn cực kỳ trầm tĩnh và bình tĩnh ngồi ngay tại chỗ.
- Chủ tịch Vương, chiều hôm nay bí thư Dương gọi tôi và bí thư Trần đến, nói muốn điều chỉnh một loạt cán bộ, cục trưởng Liên của cục công an và trưởng phòng Lưu phòng tài chính cũng đều nằm trong phạm vi điều chỉnh.
Âm thanh của Tôn Quốc Lương giống như một sóng điện truyền vào trong lỗ tai của Vương Tử Quân.
Điều chỉnh cán bộ, hơn nữa lại là lãnh đạo của cục công an và phòng tài chính, đây rõ ràng là một hành vi không bình thường, ý nghĩa của nó tất nhiên đã quá rõ ràng, đây là hướng về phía Vương Tử Quân. Trong huyện Lô Bắc có ai không biết cục trưởng cục công an Liên Giang Hà chính là người được một tay Vương Tử Quân cất nhắc lên? Mà trưởng phòng Lưu phòng tài chính vốn là một người đi theo Lưu Thành Quân, sau khi Lưu Thành Quân di dời công tác thì nhanh chóng tiến vào trong đội ngũ của Vương Tử Quân, càng là một người đắc lực trong hàng ngũ của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân là một chủ tịch huyện, quyền lợi chủ yếu nhất nằm ở phòng tài chính, nếu như hắn khó giữ được phòng tài chính, như vậy khả năng mất quyền lực là rất cao.
- Đối phương đã không chờ đợi được nữa rồi.
Vương Tử Quân khẽ đặt điện thoại trong tay xuống, âm thanh của hắn vẫn rất lạnh lùng. Mạc Tiểu Bắc ngồi bên cạnh hắn cũng không hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Có mệnh lệnh của Mạc Tiểu Bắc, đám quân nhân thật sự giống như người máy, chỉ mất nửa giờ thì bọn họ đã ăn sạch ba mươi bàn thức ăn giống như gió cuốn mây tan và chỉ còn lại một đống bừa bộn, tất cả ăn uống no say và đi ra ngoài quán Giáp Ngư Thôn.
- Nếu anh còn chưa no thì có thể ăn tiếp.
Mạc Tiểu Bắc rút khăn giấy đưa cho Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng trêu tức nói.
- Tất nhiên là có thể tiếp tục ăn, bây giờ anh cảm thấy mình rất mạnh mẽ, có muốn anh ôm một cái xem lực tay là thế nào không?
Vương Tử Quân đặt tô canh trong tay xuống, sau đó hắn vừa cười vừa dùng giọng xấu xa nói.
- Anh đúng là bại hoại, chúng ta đi thôi.
Trong ánh mắt nghiêm túc của Mạc Tiểu Bắc có chút rung động, nàng giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt lạnh như băng giống như có chứa đựng tình cảm ấp áp, giống như đã tiếp nhận câu nói chọc ghẹo của Vương Tử Quân. Mạc Tiểu Bắc gọi đến hai quân nhân, sau đó phân phó:
- Các anh đi mời giám đốc Lý đến đây, chúng ta ăn cơm của người ta, dù thế nào thì trước khi đi cũng phải chào hỏi một tiếng.
Hai người tuân mệnh đi ngay, Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc thì cũng cất bước đi. Lúc này đám quân nhân đã tập hợp thành một đội ngũ, dù trong đội ngũ này có chút âm thanh rối loạn, thế nhưng nhìn qua vẫn rất quy củ.
Sau khi Mạc Tiểu Bắc đi ra thì đám binh lính hầu như dừng nói chuyện, cả đám ngẩng đầu nhìn nàng.
Lý Quốc Quyền lúc này cũng đang đi xuống, hôm nay hắn có thể nói là cực kỳ bức bối, chưa nói đến chuyện bị đám lính này đến làm thịt, mà bí thư Dương cũng gọi điện thoại đến nói rằng đang bận rộn công vụ, không thể nào phân thân đến dự tiệc. Hắn nhận được cuộc điện thoại của bí thư Dương và cảm thấy giống như nhà dột gặp mưa đêm.
Khi Mạc Tiểu Bắc cho người đi mời thì Lý Quốc Quyền đang uống rượu với hai quan viên, hắn thật sự không có hứng thú với lời mời của Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng hai tên quân nhân lưng hùm vai gấu nào có quan tâm đến chuyện hắn có tình nguyện hay không? Hai người vung bốn bàn tay to như cánh quạt ra, một trái một phải ép Lý Quốc Quyền phải đi xuống.
- Giám đốc Lý, hôm nay đa tạ anh đã nhiệt tình tiếp đãi chúng tôi, sau khi tôi trở về nhất định sẽ cho người đưa đến cho anh một phần bằng khen của đơn vị.
Mạc Tiểu Bắc nói rồi chào Lý Quốc Quyền một cái theo đúng tiêu chuẩn quân đội, sau đó nàng xoay người đi ra ngoài quán Giáp Ngư Thôn.
Lý Quốc Quyền nhìn bộ dạng xinh đẹp anh hùng của Mạc Tiểu Bắc mà không khỏi cảm thấy trong lòng nhỏ máu, đồng thời lời nói đưa đến bằng khen nghe vào tai hắn cũng có hương vị gì đó khá khác thường.
- Giám đốc Lý, thức ăn đã được dọn đủ, bây giờ chúng ta cũng nên tính toán được rồi chứ? Lúc này anh còn đang tỉnh táo, chút nữa nếu anh uống say thì sợ rằng sẽ nói tôi đây chém đẹp, như vậy sẽ rất khó xử cho hai bên.
Lưu Mập tươi cười đi đến bên cạnh Lý Quốc Quyền rồi mở miệng nói.
- Cứ tính đi.
Lý Quốc Quyền cũng là người trầm ổn, hắn chỉ trầm ngâm một lát rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
- Tổng cộng là...
Lưu Mập đã sớm có chuẩn bị, hắn cười tủm tỉm đưa ra một phần hóa đơn, nụ cười trên mặt cực kỳ sáng lạn.
Trên đời thật sự không có gì được cho là bí mật tuyệt đối, bí thư mới đến muốn tiến hành thay đổi nhân sự, tin tức này nhanh chóng được truyền đi xôn xao. Vô tình toàn huyện Lô Bắc sinh ra cảm giác thần hồn nát thần tính, đặc biệt là đám cán bộ cấp chính khoa đang là lãnh đạo đơn vị ban ngành, bọn họ còn chưa kịp kết nối quan hệ với bí thư mới đến, bây giờ thật sự cảm thấy bất an không yên, không thể nào chịu nổi.
Điều chỉnh tất nhiên sẽ có người vui vẻ buồn, có kẻ tiến lên mây cao, đi đến cương vị quan trọng, cũng có kẻ rớt đài, từ địa vị nóng hổi xuống cương vị ghẻ lạnh. Từ dưới tiến lên thì còn dễ chịu vui sướng, nếu từ trên xuống dưới thì thật sự khó thể tiếp nhận, thật sự là một nổi đau trong quan trường mà không ai muốn mình phải trải qua.
Một cây cải bị nhổ ra thì sẽ có nhiều người nhìn vào chằm chằm, nhiều kẻ nhớ thương, vì vị trí trước mắt mà không ít người bắt đầu chạy qua chạy lại. Lúc đầu đa số mọi người đều chạy về phía văn phòng của lãnh đạo huyện, nhưng ngay sau đó dần có một tin đồn truyền ra.
Tin đồn đã nói rõ ràng, đó là điều chỉnh chủ yếu tập trung ở những người ở xung quanh chủ tịch Vương, nếu như anh không may mà nằm trong hàng ngũ của chủ tịch Vương thì sợ rằng sẽ bị khai đao, người ra tay sẽ là bí thư Dương.
Nếu như những lời này do người bình thường nói ra thì sẽ còn tốt, sẽ có người tin và không tin, thế nhưng lời này xuất phát từ miệng của bí thư Trần Lộ Dao, tất nhiên sẽ là một lời khẳng định, không kẻ nào hoài nghi. Ai cũng biết sớm muộn gì bí thư Dương và chủ tịch Vương sẽ có một trận chiến, nhưng không ngờ vị bí thư Dương này lại mở màn cuộc chiến với chủ tịch Vương một cách nhanh chóng như vậy.
Đây chính là một đòn tấn công của bí thư Dương trên phương diện bổ nhiệm nhân sự.
Vô tình có rất nhiều cán bộ tự nhận thấy đã rõ ràng tình thế trước mắt, bọn họ đều chạy đến tụ tập quanh bí thư Dương, đặc biệt là đám người muốn đục nước béo cò, muốn tìm cho mình một cương vị mới tốt hơn.
- Chủ tịch Vương, thuốc của anh quá nhẹ, tôi thích loại này hơn.
Liên Giang Hà lấy ra một gói thuốc Trung Hoa loại nặng đưa cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp nhận và bật lửa hít một hơi thuốc, sau đó hắn mỉm cười mắng:
- Anh Liên, anh rõ ràng có lợi còn khoe mẽ, anh nếu cảm thấy thuốc của tôi hút không tốt, vậy trước khi anh tiến vào phòng làm việc của tôi thì nên lấy thuốc của mình ra hút mới đúng chứ?
Liên Giang Hà cười hì hì nói:
- Tôi cũng không nhịn được mà thôi, anh thấy không ai mà chẳng như vậy, rõ ràng là thuốc của anh hút không hợp khẩu vị, thế nhưng nhiều khi vẫn không nhịn được vẫn phải làm vài hơi.
- Anh đấy!
Vương Tử Quân mở ngắn kéo của mình ra, bên trong còn vài gói Trung Hoa loại nặng, đây chính là sản phẩm tinh chất mà Tần Hồng Cẩm gửi đến từ tỉnh Việt Đông, hắn lấy ra hai gói ném cho Liên Giang Hà:
- Anh giữ lại mà hút cho đã nghiền, cũng không thể mỗi lần đến chỗ tôi là dùng chiêu này, thuốc tốt ở chỗ tôi cũng không còn nhiều.
Liên Giang Hà vung tay ra tiếp nhận hai gói thuốc của Vương Tử Quân, lão tuy đã không tự mình hành động bắt cướp nhiều năm, thế nhưng thủ đoạn và lực lượng vẫn còn rất mạnh.
- Vẫn là làm chủ tịch thì tốt, những gói thuốc này tôi thật sự mua không được.
Liên Giang Hà không khách khí bỏ hai gói thuốc vào trong cặp của mình, sau đó lão cười nói:
- Chủ tịch Vương, tôi có hai hạng mục cần báo cáo với anh.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết rõ lần này Liên Giang Hà đến tìm mình tuyệt đối không đơn giản chỉ vì hai gói thuốc mà thôi.
- Chủ tịch Vương, hôm qua tôi đến họp ở cục công an thành phố, đã phải tiếp nhận phê bình.
Liên Giang Hà thu hồi nụ cười trên mặt, lão trầm giọng nói. Vương Tử Quân cũng không tiếp lời Liên Giang Hà, hắn chờ đợi đối phương nói tiếp.
- Thành phố yêu cầu tất cả các cục công an huyện phải đổi mới trang bị, nhiệm vụ của mỗi huyện là phải có thêm ba mươi chiếc xe máy chuyên dụng cho cảnh sát. Trước mắt các quận huyện khác đều đã hoàn thành chỉ tiêu, chỉ riêng huyện Lô Bắc chúng ta còn một nửa chưa hoàn thành.
- Tôi không phải đã cho người của phòng tài chính duyệt cho các anh rồi sao?
Vương Tử Quân khẽ vung tay ra rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
- Chủ tịch Vương, tôi biết rõ anh đã có chỉ thị, thế nhưng trưởng phòng Lưu nói trước mắt không có đủ tiền, chúng tôi nên chuẩn bị trước, khi nào có tiền thì sẽ chi trả.
Liên Giang Hà dùng giọng không thể làm gì được để giải thích.
Vương Tử Quân là lãnh đạo khối chính quyền một huyện, chuyện có tiền hay không thì thật sự có quyền lên tiếng, dù tài chính của huyện Lô Bắc thật sự không dư dả, thế nhưng chỉ cần hắn phê chỉ thị thì hầu như là không có vấn đề gì. Trước kia dù là bất kỳ chỉ thị nào của Vương Tử Quân cũng đều được phòng tài chính xử lý rõ ràng nhanh chóng, không ngờ bây giờ lại chẳng chịu chứng thực cho cục công an huyện.
Liên Giang Hà biết rõ mình báo cáo tình huống như vậy thì chủ tịch Vương nhất định sẽ hiểu, lão nhìn vẻ mặt trầm ngâm không nói một lời của vương tử quân, thế là trong lòng cũng có ý nghĩ rất rõ ràng.
- Anh Lưu nói không có tiền sao?
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát thì dùng giọng thản nhiên nói.
- Đúng vậy, chủ tịch Vương, anh Lưu nói không có tiền, nhưng tôi nghe một người thân thích đang công tác ở phòng tài chính nói, hai ngày trước bọn họ còn chuyển một khoản tiền cho cục tư pháp, để cho bọn họ thay đổi hoàn cảnh của văn phòng.
Liên Giang Hà rõ ràng là đang tố cáo, cũng thẳng thắn vạch ra một sự thật cho Vương Tử Quân, chính là trưởng phòng tài chính Lưu Xuyên Thăng bây giờ đã không còn đáng tin nữa rồi.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài, chỉ sau nháy mắt thì giọng điệu của trưởng phòng tài chính Lưu Xuyên Thăng đã truyền đến:
- Chào chủ tịch Vương, không biết ngài gọi điện cho thuộc hạ có gì cần phân phó?
- Trưởng phòng Lưu, vài ngày không gặp nên cũng có chút nhớ đến anh, tôi hỏi anh một việc, vài ngày trước tôi có phê cho cục công an một khoản tiền, bây giờ tiền đã đến chưa?
Vương Tử Quân đi thẳng vào vấn đề làm cho âm thanh ở đầu dây bên kia chợt dừng lại, nhưng rõ ràng là Lưu Xuyên Thăng cũng đã có chuẩn bị với vấn đề của Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, anh biết rồi đấy, trước nay tôi đều thực hiện theo đúng chỉ thị của anh, nhưng lần này thật sự là chỗ tôi có vấn đề, đúng là lấy trứng chọi đá. Không sợ anh chê cười, lúc này trong tài khoản của phòng tài chính chỉ còn lại vài chục ngàn, căn bản không đủ cho cục công an nhét kẽ răng. Những ngày qua tôi đang cố gắng gom góp tài chính, cố gắng vỡ đầu để nhanh chóng chuyển sang cho cục công an.
- Vậy thì nhanh lên.
Vương Tử Quân nói ra những lời này thì nhanh chóng cúp điện thoại.
/1843
|