Dù đã lập thu thế nhưng thời tiết ở huyện Lô Bắc giống như khá lạc nhịp, vẫn còn đang dừng lại ở mùa hè, nhiệt độ khá nóng, độ ẩm cao, tất cả cảnh tượng vẫn còn là mùa hè. Dương Quân Tài từ trên xe có điều hòa bước ra ngoài, khí nóng mùa hè chợt ập đến mà không có chút bất kỳ dấu hiệu nào báo trước.
Lúc này các lỗ chân lông trên người hắn chợt mở ra, đặc biệt là tóc gáy càng có một chất lỏng tiết ra, mồ hôi ầm ập đổ xuống, giông như bắt buộc phải phát tiết như vậy thì mới thoải mái một chút.
- Cô tên gì? Cô gọi cục trưởng đến đây ngay, tôi là bí thư Dương Quân Tài đến đây nhận chức.
Dương Quân Tài bước xuống xe thì mở miệng khiển trách.
- Tôi là Đỗ Tiểu Trình, công tác ở cục công an huyện Lô Bắc, huyện Lô Bắc của chúng tôi đến bây giờ còn chưa có bí thư huyện ủy.
Đỗ Tiểu Trình mấp máy môi, nàng dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
- Cô có biết chỉ với những lời vừa rồi, tôi có thể cho cô về vườn không?
Dương Quân Tài gần đây quen sống trong an nhàn sung sướng, hắn chưa từng trải qua cảm giác ngột ngạt như lúc này, thế cho nên trong long rất tức giận, hận không thể đánh đấm một trận cho hả giận. Lúc này hắn rất bực tức, thế nên ngay cả tiếng phổ thông cũng nói không được bình thường.
- Anh làm không được.
Đỗ Tiểu Trình dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Quân Tài, sau đó nàng trầm giọng nói:
- Các anh nên chủ động đi theo chúng tôi, hay muốn chúng tôi bắt đi?
Nếu như chủ động đi thì sẽ còn giữ lại chút mặt mũi, nếu bị cảnh sát cưỡng chế đưa đi, chỉ sợ sau này sẽ trở thành chuyện đàm tiếu cho khắp thành phố An Dịch. Ba người Trình Vạn Thọ đưa mắt nhìn nữ cảnh sát xinh đẹp, Dương Quân Tài lạnh lùng nói:
- Cô sẽ phải hối hận.
Hai chiếc xe Nissan Bluebird được ba chiếc xe mô tô của cảnh sát vây chung quanh chạy về phía đồn công an thị trấn huyện thành Lô Bắc, lúc này vẻ mặt ba vị lãnh đạo trên xe Nissan Bluebird đều rất khó coi.
Trong ủy ban xã Thượng Sơn, Vương Tử Quân đang cùng các vị lãnh đạo huyện ủy chính quyền và ủy ban xã Thượng Sơn ngồi trong phòng ăn cơm uống rượu, tuy ban tài chính xã Thượng Sơn luôn xếp ở sau cùng trong huyện Lô Bắc, thế nhưng lúc này đã không còn như xưa.
Bí thư đảng ủy xã Thượng Sơn tên là Triệu Quang Hòa, vì ghi văn kiện cực kỳ tốt mà từ chức vụ thư ký tiến lên vị trí chủ tịch xã, sau đó công tác tốt, làm chủ tịch xã được vài năm thì tiến lên làm bí thư đảng ủy xã. Người này có nhân phẩm rất tốt, nhưng nếu nói về vấn đề kinh tế, phương diện giúp dân làm giàu thì thật sự có chút khiếm khuyết.
Trong xã có lưu truyền một câu chuyện, đó là Triệu Quang Hòa thấy địa phương của mình có núi, dân chúng đói khổ, thế là quyết tâm làm ra chiến tích. Khi hắn còn làm thư ký thì có một lần vào huyện họp, ăn qua món thịt dê hầm cách thủy với rau thơm, thế là sau này thích ăn thịt dê, chợt nghĩ ra một biện pháp cho nhân dân thoát nghèo: "Hiệu triệu toàn xã nuôi dê!" Thế là phong trào nuôi dê bùng phát, khắp núi đầy dê, cỏ cũng bị gặm sạch. Các vị bí thư chi bộ và cán bộ thôn xóm mỗi lần về ủy ban họp mặt đều không quên mang theo món thịt dê cho bí thư.
Nhưng núi cao lạnh lẽo, đất cũng mỏng, cỏ bị ăn hết cũng khó thể tiếp tục tái sinh, vì vậy chỉ sau hai ba năm thì dê đã ăn sạch cỏ. Thế là hạng mục nuôi dê làm giàu không hiệu quả, ngoài có một đàn dê làm nguyên liệu, căn bản không có gì thay đổi.
Vì vậy sau vài năm giằng co, xã Thượng sơn chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả chính xác nhất: Nghèo. Nhưng hôm nay nhóm lãnh đạo chủ tịch Vương Tử Quân đi đến thị sát, bí thư và chủ tịch xã cũng không nói hai lời, tranh thủ bày ra hai mâm cơm trong căn tin. Vương Tử Quân đối mặt với tình huống này cũng không nói gì thêm, đôi khi đi xuống cũng cần phải xem xét cảm nhận của cán bộ bên dưới.
Sau khi uống vào vài ly rượu thì bầu không trí trên bàn rượu đã hòa hoãn hơn rất nhiều, đám cán bộ xã Thượng Sơn chưa từng thấy các vị lãnh đạo huyện ủy đồng loạt đến kiểm tra thị sát như lúc này, thế là tâm tình rất kích động, liên tục mời rượu lãnh đạo.
Triệu Quang Hòa là bí thư đảng ủy xã Thượng Sơn, lúc này hắn càng tỏ ra nhiệt tình, liên tục mời rượu các vị lãnh đạo.
Vương Tử Quân dẫn đầu huyện ủy chính quyền đến xã thâm sơn cùng cốc này, hành động của hắn rõ ràng là lên tiếng giúp đỡ bí thư Triệu Quang Hòa không một tiếng động.
Bí thư Triệu đối mặt với sự giúp đỡ của chủ tịch Vương Tử Quân thì không khỏi tỏ ra thật sự vui sướng, các công tác tư mở đường, di dời đền bù, xây dựng nhà cửa, trợ cấp vay, nhận thầu công trình, chi phí tiếp đãi...Tất cả đều tương đối mẫn cảm, nếu ném một hạng mục xuống địa phương, như vậy cũng quá đủ mãn nguyện rồi. Hôm nay chủ tịch Vương chủ động xuống nghiên cứu, điều này có tác dụng cực kỳ quan trọng với địa vị nói một không hai của Triệu Quang Hòa ở xã Thượng Sơn.
- Chủ tịch Vương, chúng ta hôm nay không làm quá đấy chứ?
Vất vả lắm mới có cơ hội nói với Vương Tử Quân, Lý Cẩm Hồ khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân điềm nhiên như không, hắn nâng ly với Lý Cẩm Hồ, sau đó dùng giọng hời hợt nói:
- Cá nhân vì lợi ích toàn cục, không được tùy ý làm bậy, nếu cứ mất mặt trải thảm cho người ta, không bằng tự do tự tại một lúc. Đời người có bao nhiêu thời gian, uống rượu múa hát, cảm giác không bị trói buộc cũng rất hay, anh cảm thấy thế nào?
Lý Cẩm Hồ trầm ngâm không nói gì, tuy hắn cảm thấy Vương Tử Quân làm vậy có hơi qua loa, thế nhưng cũng không thể không thừa nhận lời nói của Vương Tử Quân rất có lý.
- Chủ tịch Vương, điện thoại của cục trưởng cục công an.
Triệu Quang Hòa nghe một nhân viên công tác đến báo cáo, sau đó hắn dùng giọng rất chú ý nói với Vương Tử Quân.
"Điện thoại của cục công an?"
Vương Tử Quân chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn đã tiếp điện thoại. Sau khi nghe Liên Giang Hà báo cáo thì Vương Tử Quân chợt cảm thấy sự việc có hơi loạn, không ngờ Đỗ Tiểu Trình lại ra đòn, kéo cả phó bí thư thị ủy và trưởng phòng tổ chức thị ủy vào trong đồng công an.
- Chủ tịch Vương, anh xem, lúc này nên làm thế nào?
Liên Giang Hà cũng thật sự cảm thấy không yên.
- Dùng sự thật làm căn cứ, lấy pháp luật làm thước đo, cần làm sao thì làm vậy, lãnh đạo thị ủy đến đồn công an thì thế nào? Trên phương diện chức vụ thì bọn họ là lãnh đạo thị ủy, thế nhưng ở trước mặt pháp luật thì người người ngang hàng, lãnh đạo thị ủy cũng giống như dân thường mà thôi, cũng có nghĩa phụ phối hợp điều tra với cục công an.
Vương Tử Quân hầu như nói ra từng chữ một, Liên Giang Hà nghe cũng rất chăm chú, sau khi nói xong thì Vương Tử Quân cúp điện thoại.
Dù là uống rượu nhưng từ Vương Tử Quân đến các vị phó chủ tịch huyện đều không uống nhiều, trên cơ bản chỉ là chuồn chuồn lướt nước mà thôi. Đến hai giờ chiều thì văn phòng huyện ủy cuối cùng cũng gọi điện thoại đến, nói rằng bí thư huyện ủy cùng phó bí thư và trưởng phòng tổ chức thị ủy đến huyện, mời lãnh đạo quay về.
Vương Tử Quân đồng ý một tiếng, hắn cũng không trì hoãn mà nhanh chóng lên xe chạy về huyện thành Lô Bắc, tuy chạy đi như bay nhưng vì đường núi khó đi, thế nên từ xã Thượng Sơn về huyện thành cũng mất một giờ.
Lúc này trong phòng chiêu đãi của huyện ủy, không những có Trình Vạn Thọ, Cát Trường Lễ và Dương Quân Tài, còn có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc đồng phục cảnh sát, chính là cục trưởng cục công an thành phố An Dịch, là Tôn Lượng Cung. Nếu như không phải hắn đến kịp, bây giờ ba người Trình Vạn Thọ còn đang làm bản ghi chép trong cục công an huyện Lô Bắc.
Vương Tử Quân đi vào thì Trình Vạn Thọ, Cát Trường Lễ và Dương Quân Tài đang nói chuyện với nhau. Thấy Vương Tử Quân đi đến thì Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ trực tiếp quay mặt đi, không nói không cười, mà gương mặt Dương Quân Tài thì có chút lạnh lùng.
- Ha ha ha, bí thư Trình, trưởng phòng Cát, không ngờ hai vị lãnh đạo lại chú ý đến huyện Lô Bắc chúng tôi như thế, lại sớm đưa bí thư Dương đến nhận chức. Nói thật, thấy bí thư Dương thì tôi cảm thấy hai vai của mình thả lỏng một chút, tôi cuối cùng cũng có lúc thoải mái, xem như con thuyền của huyện Lô Bắc cuối cùng cũng có người cầm lái.
Vương Tử Quân dùng gương mặt tươi cười chào đón, hắn cười ha hả.
Trình Vạn Thọ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, huyện Lô Bắc các anh duy trì công tác như vậy sao? Trưởng phòng tổ chức thị ủy thông báo hôm nay bí thư Dương xuống nhận chức, vì sao ban ngành thường ủy không có mặt ở huyện ủy? Chẳng lẽ các anh có ý kiến với sắp xếp của thị ủy?
Trình Vạn Thọ quả nhiên là một lão xảo quyệt, mới mở miệng đã không khách khí chụp mũ Vương Tử Quân. Ý nghĩ của lão rất rõ ràng, đó chính là Vương Tử Quân bất mãn với những sắp xếp của tổ chức, cảm thấy mình nên là bí thư huyện ủy Lô Bắc, thế nên cố ý đối nghịch với thị ủy.
Nếu không ứng phó tốt với câu chụp mũ như vậy, kết quả chờ đợi Vương Tử Quân chính là những đòn tấn công cực kỳ mạnh mẽ của Trình Vạn Thọ, hơn nữa Vương Tử Quân sẽ chẳng nhận được chút ưu thế gì trong những đòn công kích như vậy.
Vương Tử Quân khẽ cười nói:
- Bí thư Trình, tôi giơ hai tay ủng hộ với quyết định của thị ủy, toàn thể cán bộ ban ngành huyện Lô Bắc chúng tôi tán thành với bí thư Dương. Để tỏ lòng tôn trọng với bí thư Dương, tôi đã sắp xếp cho văn phòng huyện ủy cho ra thông báo, yêu cầu tám giờ ngày mai tất cả tập cán bộ trên cấp phó khoa đều tập trung ở hội trường của huyện ủy, tất cả các lãnh đạo bốn bộ ban ngành phải cùng nhau chạy ra vùng giáp ranh để đón tiếp lãnh đạo.
Vương Tử Quân nói đến đây thì chợt thay đổi chủ đề:
- Bí thư Trình, anh nói ngày mai mới đến, sao lại đến trước một ngày?
Trình Vạn Thọ nhìn gương mặt vô tội của Vương Tử Quân, hắn chợt bực mình, hắn cố gắng áp chế lửa giận nói:
- Cậu xem hôm nay là ngày bao nhiêu.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ treo tường, sau đó hắn nói:
- Là ngày ba mươi, mai mới là ngày mùng 1, là ngày mà trưởng phòng tổ chức cho ra thông báo.
- Hôm nay là ngày mùng 1.
Trình Vạn Thọ vỗ bàn dùng giọng hung hăng nói.
- Hôm nay là ngày mùng 1?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn Tiếu Tử Đông ở sau lưng mình rồi nói:
- Chủ nhiệm Tiếu, anh đi xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, vì sao ngày ba mươi lại biến thành mùng một?
Tiếu Tử Đông nhìn gương mặt ngây thơ khó hiểu của Vương Tử Quân, hắn vội vàng chạy ra ngoài, nhưng khóe miệng của hắn lại treo một nụ cười vui vẻ như có như không.
- Bí thư Trình, trưởng phòng Cát, tôi xin lỗi hai vị lãnh đạo, khoảng thời gian này chúng tôi quá bận rộn, căn bản rối loạn thời gian, đây là sơ sẩy trong công tác của tôi, kính xin lãnh đạo tha thứ.
Vương Tử Quân dùng vẻ mặt thành khẩn thừa nhận sai lầm với Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ, lúc này một tờ lịch xé sai ngày đã xuất hiện trên mặt bàn.
Vẻ mặt Trình Vạn Thọ lúc này đỏ bừng như mặt trời, cảm giác tức giận vừa rồi bùng lên trong lòng đã hạ xuống. Hắn muốn mắng người, muốn mắng chửi tên Vương Tử Quân kia một trận, thậm chí còn nghĩ sẵn những lời phê bình, nhưng hắn cũng không nói nên lời.
Tờ lịch in thêm một ngày, sao lại khéo như vậy? Trình Vạn Thọ nhìn số hai mươi chín thật lớn trên tờ lịch, thế là cảm thấy đầu mình căng lên.
Dù thế nào thì hắn cũng phải cố gắng chịu đựng, Vương Tử Quân đã tìm ra vấn đề của mình, bây giờ những lý do mà chính Trình Vạn Thọ đã tìm ra được cũng không thể dùng được. Nếu muốn phê bình vị chủ tịch huyện này thì cũng không tìm đâu ra lý do phù hợp, người ta đã tỏ rỏ thái độ, không phải không tôn kính lãnh đạo thị ủy, vấn đề là lịch in sai.
Lịch in sai có thể trách mắng chủ tịch huyện phạm vào sai lầm sao? Đáp án tất nhiên là chối bỏ, một vị chủ tịch huyện có nhiều chuyện cần phải quan tâm xử lý, lịch in sai một ngày có liên quan gì đến hắn? Nếu như Trình Vạn Thọ mượn cơ hội này để mắng, như vậy không phải là chuyện bé xé ra to?
Trên đời này đáng hận nhất chính là bị người ta đùa giỡn, chính mình biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra thế nhưng chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống mà thôi.
Nhưng Trình Vạn Thọ lúc này thật sự nuốt không trôi cơn tức của mình, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới dùng giọng nước chảy mây trôi nói:
- Nếu là hiểu lầm thì thôi, bỏ đi, nhưng này đồng chí Tử Quân, sau này công tác nên chú ý một chút.
- Lãnh đạo phê bình rất đúng, tôi nhất định sẽ nghe theo lời phân phó, nên chú ý một chút, cần phải làm tốt công tác.
Vương Tử Quân nói với vẻ mặt cực kỳ thành khẩn, nhưng càng như vậy lại càng làm cho Trình Vạn Thọ thêm tức giận.
Dương Quân Tài, Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ đều biết rõ mình bị người ta đùa bỡn, thậm chí là bị đùa bỡn một cách cực kỳ khó khăn. Bọn họ vốn có ý định cho Vương Tử Quân biết tay, muốn cho đám lãnh đạo huyện Lô Bắc chờ đợi trong khổ sở, không ngờ lại bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Dương Quân Tài vốn có chút cảm giác khinh thường Vương Tử Quân, lúc này vẻ mặt hắn chợt trở nên ngưng trọng, hắn là một người xuất sắc ở thế hệ thứ ba của Dương gia, dù hắn nói như rồng và làm việc như mèo nhưng cũng có nhiều hiểu biết về nhân tính con người.
- Bí thư Trình, tôi thấy chuyện này nên coi như xong, chủ tịch Vương cũng là vô tâm, sau này nếu có cơ hội thì tôi và anh ấy sẽ mời ngài và trưởng phòng Cát một bữa cơm, xem như chịu lỗi nhận tội thay cho huyện Lô Bắc.
Dương Quân Tài nói không nhiều, thế nhưng hắn lại đứng trên điểm cao, hắn là bí thư huyện ủy, hắn là người đứng trên đầu Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười hì hì nói:
- Bí thư Dương thật sự đã nói ra cõi lòng của tôi, kính xin hai vị lãnh đạo rút chút thời gian, cho chúng tôi một cơ hội nhận lỗi.
Bầu không khí trong phòng chiêu đãi chợt tốt đẹp hơn rất nhiều, Dương Quân Tài và Vương Tử Quân đưa mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt cả hai càng thêm sáng lạn.
- Cũng không cần nhận lỗi, nhưng này chủ tịch Vương, lái xe của tôi còn đang bị giữ lại ở đồn công an, anh xem, có nên cho bọn họ thả người được chưa?
Trình Vạn Thọ cười nhạt một tiếng rồi nó với Vương Tử Quân.
- Chuyện gì xảy ra? Lái xe của anh sao lại bị đưa về đồn công an? Liên Giang Hà đang làm gì? Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cho người đi xử lý.
Vương Tử Quân nói rồi nhìn về phía Đỗ Tự Cường:
- Bí thư Đỗ, ngài đi xem có chuyện gì xảy ra.
Tôn Lượng Cung yên lặng nhìn tất cả tình huống đang diễn ra, với ánh mắt và kinh nghiệm của một vị cảnh sát công tác lâu năm, hắn không tin tất cả là trùng hợp. Nhưng những chuyện lục đục với nhau thế này hắn cũng không muốn trộn lẫn vào, nếu mình đi vào bên trong thì thật sự là không đáng.
Đỗ Tự Cường căn bản không cần đi ra ngoài, vụ án đã sớm được làm rõ ràng, lúc này hắn còn đang lo lắng vì con gái bảo bối của mình ép phó bí thư thị ủy, trưởng phòng tổ chức thị ủy và cả bí thư huyện ủy Lô Bắc đến đồn công an, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng hóa giải, thế là tranh thủ thời gian đi ra ngoài.
Chỉ sau chốc lát thì Đỗ Tự Cường đã đưa Liên Giang Hà đến, Liên Giang Hà vừa đến đã tranh thủ thời gian làm kiểm điểm, đại khái là chính mình không làm tốt công tác, đãc làm cho các vị lãnh đạo phải chịu uất ức.
Trình Vạn Thọ tất nhiên là hận đến mức ngứa răng, lúc này hắn lại không biết nói gì hơn, dù sao với thân phận của hắn thì cũng không thể nào so đo nhiều như vậy, hơn nữa người ta cũng chỉ là chấp hành công vụ mà mời chúng mình đi qua mà thôi.
- Cục trưởng Liên, trình độ chấp pháp của cục công an các anh rõ ràng được đề cao rất mạnh, không những nghiêm chỉnh chấp pháp, còn chấp pháp theo quy củ, đồng thời cũng dựa vào tình hình thực tế. Cục công an thành phố hy vọng các anh nắm chặt công tác chấp pháp, lúc này may mắn gặp bí thư Trình, lãnh đạo lòng dạ khoáng đạt, có câu trán tướng quân có thể phi ngựa bụng có thể dong thuyền, lãnh đạo sẽ không chấp nhất với anh. Nếu như gặp phải người khác, nếu tính toán chi li, như vậy các anh cũng không được may mắn như lúc này. Được rồi, các anh tranh thủ thời gian nói đồn công an thả người, sau đó yêu cầu nữ cảnh sát kia đến xin lỗi bí thư Trình, việc này xem như xong.
Cục trưởng cục công an thành phố An Dịch là Tôn Lượng Cung dù sao cũng là thượng cấp trực tiếp của cục công an huyện Lô Bắc, lúc này hắn lên tiếng xem như rất nể tình.
Trình Vạn Thọ tất nhiên sẽ phải nể mặt Tôn Lượng Cung, thế nên lão trầm ngâm một chút và gật đầu:
- À, cứ như vậy đi.
Lúc này Trình Vạn Thọ đồng ý thì giống như mây đen phân tán, nhưng Đỗ Tiểu Trình vừa vào trong phòng thì đứng thẳng người, không có ý xin lỗi.
Tiểu Lý được đưa đến, vẻ mặt tràn đầy đắc ý, tuy hắn đứng sau lưng Trình Vạn Thọ mà không dám lên tiếng, thế nhưng gương mặt lại nghểnh lên cao.
- Đồng chí Đỗ Tiểu Trình, còn không mau xin lỗi đồng chí Tiểu Lý?
Liên Giang Hà trầm giọng lên tiếng khiển trách với Đỗ Tiểu Trình, âm thanh của hắn tuy nghiêm khắc, thế nhưng tư thái vẫn là cố gắng bảo vệ Đỗ Tiểu Trình.
- Thật xin lỗi. cục trưởng Liên, tôi không thể xin lỗi. Cá nhân tôi chịu uất ức sẽ chẳng là vấn đề gì cả, nhưng vấn đề là như thế sẽ là tùy ý chà đạp lên sự tôn nghiêm của pháp luật, như vậy không phải chối bỏ tất cả hành vi chấp pháp của tôi vừa rồi sao?
Đỗ Tiểu Trình ngẩng đầu lên thật mạnh, gương mặt trắng nõn nhưng cực kỳ kiên định, lời nói của nàng cũng cực kỳ nghiêm túc, nàng đứng đó giống như một cây cổ thụ ngạo nghễ không chịu khuất phục.
Vương Tử Quân lẳng lặng uống trà, hắn cũng hiểu chuyện này có thể làm cho lớn hóa nhỏ và nhỏ hóa không, thế nhưng lúc này thấy sư kiên trì của Đỗ Tiểu Trình, hắn chợt cảm thấy mình hình như đã làm sai.
- Đỗ Tiểu Trình, cô không những là một cảnh sát nhân dân, cũng là một đảng viên, bây giờ tôi yêu cầu cô lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Liên Giang Hà nhìn thấy gương mặt nổi giận tím tái của Trình Vạn Thọ, thế là dùng giọng tức giận nói.
Đỗ Tiểu Trình lúc này nghệch mặt ra, ánh mắt chớp động liên tục. Hình ảnh này rơi vào trong mắt Đỗ Tự Cường, thế là ánh mắt hắn rơi lên người Vương Tử Quân. Đột nhiên hai vai Đỗ Tiểu Trình khẽ run, nàng chợt hỏi ngược lại:
- Chủ tịch Vương, anh cũng xác định bắt tôi xin lỗi sao? Anh tổ chức hội nghị tư pháp toàn tỉnh Chiết Giang, anh đã yêu cầu chúng tôi chấp pháp nghiêm túc, chấp pháp theo đúng quy củ, như vậy hôm nay tôi sai ở chỗ nào?
- Người này tự tiện vượt đèn đỏ, chưa nói đến vấn đề ảnh hưởng đến mạng sống của người khác, còn đánh cả cảnh sát nhân dân, những hành vi rối loạn trật tự kỷ cương thế này, tôi không được quan tâm, không được xử lý sao? Chẳng lẽ vì anh ta là lái xe của lãnh đạo thì muốn làm gì thì làm à? Tôi tin một vị lãnh đạo có tố chất sẽ không để mặc cho người bên cạnh mình muốn làm gì thì làm như vậy, nếu như câu nói: Không ngồi xe đặc quyền, không lạm dụng đặc quyền đều là lời ngoài miệng cho vui, trong lòng lại có ý nghĩ khác, hôm nay lại bắt tôi xin lỗi, như vậy thì tốt, tôi cũng không cần làm cảnh sát.
- Tiểu Trình, cô...
Đỗ Tự Cường thật sự không ngờ con gái bảo bối của mình lại nhạy cảm như vậy, bản tính thẳng thắn bộc lộ quá rõ ràng, nã pháo về phía chủ tịch Vương không chút khách khí.
Đỗ Tiểu Trình xoay người muốn bỏ đi, Vương Tử Quân chợt cảm thấy mặt mình nóng bỏng, hắn nghe những câu hỏi thẳng thắn của Đỗ Tiểu Trình, hắn chợt cảm thấy mình ở trong quan trường và bi đồng hóa, có một số việc không làm đúng như quy củ.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân thật sự không biết nói thế nào với Đỗ Tiểu Trình, hắn trầm ngâm một lát, đến khi Đỗ Tiểu Trình sắp ra khỏi phòng thì trầm giọng nói:
- Cục trưởng Liên, anh phụ trách điều tra vụ này cho rõ ràng, để xem có chuyện gì xảy ra, sau đó đưa tài liệu báo cáo lên cho khối chính quyền huyện, sau đó chính quyền huyện sẽ thông qua văn kiện để báo cáo cho khối chính quyền thành phố, đợi khối chính quyền thành phố cho ra kết quả xử lý.
Tiểu Lý đang đứng sau lưng Trình Vạn Thọ đang rất đắc ý chợt cảm thấy bất an, mà anh mắt của lãnh đạo nhìn về phía mình cũng cực kỳ lạnh lẽo.
Trình Vạn Thọ lúc này thật sự hận không thể bóp chết tên thuộc hạ của mình, nếu như nói thủ đoạn của Vương Tử Quân vừa rồi là thuốc nhỏ mắt cho hắn, bây giờ lời nói của Đỗ Tiểu Trình và quyết định của Vương Tử Quân lại giống như hai cát tát thật mạnh lên mặt hắn.
Hơn nữa hai cái tát này thật sự rất vang dội, lại cực kỳ đường hoàng giống như đang xử lý việc chung vậy.
Đúng vậy, sắp xếp của Vương Tử Quân làm cho Trình Vạn Thọ thật sự không têể phản bác được, chẳng lẽ lái xe của phó bí thư thị ủy có thể tự tiện làm loạn? Những lời này dù đặt đi đâu thì Trình Vạn Thọ cũng khó thể giải thích được, hơn nữa tài xế của hắn sau khi thả ra lại bị bắt vào, như vậy sẽ trở thành chuyện cười cho cả thành phố An Dịch.
Vào thời điểm này, vị chủ tịch huyện trẻ tuổi đến từ tỉnh hàng xóm mà Trình Vạn Thọ nghĩ rằng mình có thể nắn bóp tùy ý, bây giờ lại làm cho hắn sinh ra cảm giác cực kỳ thất bại. Đối phương có biểu hiện cực kỳ cung kính và chân thành, còn nghiêm trang nói sẽ báo cáo cho thành phố, đây không phải là ném một củ khoai lang nóng vào tay mình? Con bà nó, vào thời điểm này hắn mới cảm thấy mình đưa Dương Quân Tài đến huyện Lô Bắc nhận chức là một sai lầm.
Vẻ mặt Dương Quân Tài cũng cực kỳ khó coi, lái xe của Trình Vạn Thọ bị bắt, như vậy sẽ là một hành vi cực kỳ gây khó khăn cho một vị bí thư huyện ủy vừa xuống nhận chức như hắn. Dù thế nào thì đó cũng là sự việc phát sinh trên địa bàn huyện Lô Bắc của hắn.
Trong đầu Dương Quân Tài chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chủ tịch Vương, chuyện này tôi thấy nên bỏ qua, chỉ là chút sai lầm nhỏ, bí thư Trình đại nhân đại lượng, như vậy chúng ta cũng nên cho các đồng chí phạm sai lầm một cơ hội để sửa chữa. Cục trưởng Liên, sau này cục công an nên tiếp tục công tác theo đúng kỷ luật, chấp pháp trên cơ sở công bằng, đồng thời cần phải làm tốt công tác thực tế, cũng không nên làm loạn.
Vương Tử Quân nhìn Dương Quân Tài, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, hắn hiểu ý của Dương Quân Tài, nhưng sự việc đến nước này mà lui bước lại làm cho người ta thấy mình hét to nhưng làm nhỏ.
- Bí thư Dương, ý tốt của anh thì chúng tôi xin nhận, nhưng huyện Lô Bắc của chúng tôi sẽ không để cho lãnh đạo chịu uất ức, chuyện này nhất định phải kiểm tra đến cùng. Tôi muốn xem, là ai cho cục công an lá gan lớn như vậy, dám ra tay với cả lãnh đạo của thị ủy.
Vương Tử Quân lên tiếng cực kỳ nghiêm khắc, trên mặt mơ hồ còn có nụ cười thản nhiên.
Lúc này gương mặt Trình Vạn Thọ thật sự đỏ bừng bừng, hắn nhìn gương mặt trẻ của Vương Tử Quân, không khỏi có ý nghĩ muốn tiến lên cho đối phương vài tát. Nhưng hắn không thể làm như vậy, hắn là lãnh đạo thị ủy, hắn còn phải bảo trì phong độ, thực tế còn phải bảo vệ một huyện nghèo vừa mới nhập vào thành phố An Dịch, lúc này đành phải áp chế cơn giận, chỉ có thể biểu hiện sự khoan dung mà thôi.
- Bí thư Vương, có kết quả điều tra thì anh cứ gọi điện thoại cho tôi, tối nay tôi còn có nhiệm vụ, cần quay về thành phố An Dịch.
Trình Vạn Thọ nói rồi đứng lên đi ra ngoài cửa.
Tiểu Lý thấy Trình Vạn Thọ phải đi thì cũng vội vàng đi ra, thế nhưng không đợi hắn bước được hai bước thì Trình Vạn Thọ đã nói:
- Cậu ở lại, phối hợp với các đồng chí của huyện Lô Bắc để điều tra cho rõ.
Tiểu Lý nhìn hình bóng Trình Vạn Thọ bỏ đi mà cơ thể giống như rơi vào hầm băng, hắn biết sau sự việc lần này, chỉ sợ vị trí lái xe của mình sẽ không còn như xưa.
Tuy không hài lòng nhưng Vương Tử Quân vẫn dẫn đầu ban ngành huyện ủy chính quyền mở tiệc đón gió tẩy trần cho Dương Quân Tài và Cát Trường Lễ ở nhà khách huyện ủy, hai bên ai cũng có tâm tư, thế cho nên sau khi giới thiệu qua loa thì coi như xong.
Rời khỏi nhà khách, Đỗ Tự Cường ngồi trên xe của Vương Tử Quân, hai người hút thuốc nhả khói, nửa đường không nói gì. Thái Thần Bân cũng không lái xe quá nhanh, cửa sổ xe cũng mở ra, một luồng gió lạnh thổi vào.
- Chủ tịch Vương, sự việc hôm nay giống như có hơi quá thì phải.
Một lúc lâu sau Đỗ Tự Cường mới khẽ hỏi.
Vương Tử Quân lấy ra một điếu thuốc ném cho Đỗ Tự Cường, hắn cười nói:
- Tôi và Dương Quân Tài xem như có quen biết, tuy tôi cũng biết rõ mình và đối phương không có khả năng sống hòa bình, thế nhưng tôi vẫn phải chào đón, cũng không phải giả vờ cho có, chính là tôi cũng muốn sống chung với anh ta.
Đỗ Tự Cường không ngờ chủ tịch Vương lại có quen biết với bí thư mới nhận chức, hắn cũng là người có đầy kinh nghiệm quan trường, biết rõ lúc này Vương Tử Quân còn nói ra suy nghĩ của mình, thế nên cũng không mở miệng mà ngồi yên chờ đợi.
- Tình huống hôm nay anh cũng thấy ro rang rồi, bọn họ xuất phát từ lúc tám giờ, hai giờ sau còn chưa đến huyện Lô Bắc, có người tin sao?
Đỗ Tự Cường khẽ gạt tàn, không nói gì, nhưng lửa thuốc lá lúc sáng lúc tối lại có vẻ rất thu hút sự chú ý của người khác.
Bầu không khí trong xe lại rơi vào trạng thái trầm lắng, năm phút trôi qua, xe của Đỗ Tự Cường chạy đến. Lúc xuống xe Đỗ Tự Cường khẽ bắt lấy bàn tay của Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:
- Cám ơn anh.
Khi Đỗ Tự Cường chui vào trong xe thì Thái Thần Bân lại tiếp tục chạy xe đi như bay, Vương Tử Quân ngồi trong xe nhìn bóng đêm cuồn cuộn, trong lòng không khỏi liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ.
- Thần Bân, cậu nói xem, sự việc hôm nay có phải rất lỗ mãng không?
Vương Tử Quân đốt thuốc rồi dùng giọng thản nhiên nói.
Thái Thần Bân là lái xe của Vương Tử Quân, hắn thật sự biết rõ sự việc hôm nay là thế nào, hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, tôi không hiểu đạo lý lớn, nhưng tôi biết rõ nếu một người cứ để kẻ khác ức hiếp mà không dám đánh trả, như vậy sẽ làm cho người ta được một tấc tiến lên một bước, được một thước tiên lên một trượng.
Vương Tử Quân cười cười mà không nói thêm điều gì, nhưng Thái Thần Bân thầm hiểu, chủ tịch Vương đã thừa nhận ý nghĩ của mình.
…
Vương Tử Quân quyết định quyến rũ vợ của mình, tất nhiên cách xưng hô như vậy vào tình hình trước mắt rõ ràng có chút tự chủ trương, danh không hợp với thực, cũng không thật sự chân chính. Trước khi hắn cho ra quyết định như vậy thì Mạc Tiểu Bắc đang đưa ra những câu hỏi về máy tính, đồng thời cũng nghiêm túc khoe khoang tri thức về máy tính của mình.
Mạc Tiểu Bắc dù có hơi lạnh lùng thế nhưng Vương Tử Quân tin tưởng sự nhiệt tình của nàng có thể bùng phát, hắn có chút đắc ý với tri thức máy tính của mình, giống như hắn nắm một quả bom trong tay, hơn nữa lại nắm luôn cả bộ phận kích hoạt trong tay mình. Hắn có thể làm cho quả bom nổ tung ngay lập tức, cũng có thể làm cho nó nổ vào thời hạn nhất định. Thật sự khó tưởng nếu mình có thể kích phát sự nhiệt tình của Mạc Tiểu Bắc, như vậy cô gái này sẽ nhiệt tình đến mức nào.
Vương Tử Quân cũng không phải loại người giỏi quyến rũ các cô gái, hắn loay hoay với chiếc máy tính của Mạc Tiểu Bắc mà thật sự khó thể nào thành công. Mạc Tiểu Bắc không phải là khách qua đường của hắn, cô gái này chính là người sẽ tiến đến hôn nhân với mình. Sau khi thành hôn thì Vương Tử Quân có thể lợi dụng vào mối quan hệ với Mạc gia để chậm rãi tiến lên, hưởng thụ hạnh phúc gia đình, đồng thời còn đẩy mạnh các chất phụ gia của một cuộc hôn nhân chính trị, do đó làm cho vấn đề tình dục và chính trị được hoàn thiện, nhất cử lưỡng tiện.
Dù là máy tính loại cũ, hệ điều hành cũ, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn sử dụng rất trôi chảy, nếu so với các máy tính hệ điều hành tốt vào thời sau thì sẽ có khoảng cách nhất định, nhưng muốn vượt qua cũng không phải là vấn đề gì lớn.
- Thế nào?
Cô gái mặc quân trang đứng sau lưng Vương Tử Quân nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng lúc này trong mắt lại có chút không yên.
Đúng, là không yên, Mạc Tiểu Bắc nhìn thì có vẻ điềm nhiên như không, thế nhưng nàng lại sợ Vương Tử Quân làm hỏng hệ điều hành của mình.
Vương Tử Quân rất ít khi thấy bộ dạng của Mạc Tiểu Bắc như vậy, thế là trong lòng khẽ động, hắn muốn hù nàng một chút, thế là khẽ lắc đầu rồi thở dài thật sâu.
Lúc này các lỗ chân lông trên người hắn chợt mở ra, đặc biệt là tóc gáy càng có một chất lỏng tiết ra, mồ hôi ầm ập đổ xuống, giông như bắt buộc phải phát tiết như vậy thì mới thoải mái một chút.
- Cô tên gì? Cô gọi cục trưởng đến đây ngay, tôi là bí thư Dương Quân Tài đến đây nhận chức.
Dương Quân Tài bước xuống xe thì mở miệng khiển trách.
- Tôi là Đỗ Tiểu Trình, công tác ở cục công an huyện Lô Bắc, huyện Lô Bắc của chúng tôi đến bây giờ còn chưa có bí thư huyện ủy.
Đỗ Tiểu Trình mấp máy môi, nàng dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
- Cô có biết chỉ với những lời vừa rồi, tôi có thể cho cô về vườn không?
Dương Quân Tài gần đây quen sống trong an nhàn sung sướng, hắn chưa từng trải qua cảm giác ngột ngạt như lúc này, thế cho nên trong long rất tức giận, hận không thể đánh đấm một trận cho hả giận. Lúc này hắn rất bực tức, thế nên ngay cả tiếng phổ thông cũng nói không được bình thường.
- Anh làm không được.
Đỗ Tiểu Trình dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Quân Tài, sau đó nàng trầm giọng nói:
- Các anh nên chủ động đi theo chúng tôi, hay muốn chúng tôi bắt đi?
Nếu như chủ động đi thì sẽ còn giữ lại chút mặt mũi, nếu bị cảnh sát cưỡng chế đưa đi, chỉ sợ sau này sẽ trở thành chuyện đàm tiếu cho khắp thành phố An Dịch. Ba người Trình Vạn Thọ đưa mắt nhìn nữ cảnh sát xinh đẹp, Dương Quân Tài lạnh lùng nói:
- Cô sẽ phải hối hận.
Hai chiếc xe Nissan Bluebird được ba chiếc xe mô tô của cảnh sát vây chung quanh chạy về phía đồn công an thị trấn huyện thành Lô Bắc, lúc này vẻ mặt ba vị lãnh đạo trên xe Nissan Bluebird đều rất khó coi.
Trong ủy ban xã Thượng Sơn, Vương Tử Quân đang cùng các vị lãnh đạo huyện ủy chính quyền và ủy ban xã Thượng Sơn ngồi trong phòng ăn cơm uống rượu, tuy ban tài chính xã Thượng Sơn luôn xếp ở sau cùng trong huyện Lô Bắc, thế nhưng lúc này đã không còn như xưa.
Bí thư đảng ủy xã Thượng Sơn tên là Triệu Quang Hòa, vì ghi văn kiện cực kỳ tốt mà từ chức vụ thư ký tiến lên vị trí chủ tịch xã, sau đó công tác tốt, làm chủ tịch xã được vài năm thì tiến lên làm bí thư đảng ủy xã. Người này có nhân phẩm rất tốt, nhưng nếu nói về vấn đề kinh tế, phương diện giúp dân làm giàu thì thật sự có chút khiếm khuyết.
Trong xã có lưu truyền một câu chuyện, đó là Triệu Quang Hòa thấy địa phương của mình có núi, dân chúng đói khổ, thế là quyết tâm làm ra chiến tích. Khi hắn còn làm thư ký thì có một lần vào huyện họp, ăn qua món thịt dê hầm cách thủy với rau thơm, thế là sau này thích ăn thịt dê, chợt nghĩ ra một biện pháp cho nhân dân thoát nghèo: "Hiệu triệu toàn xã nuôi dê!" Thế là phong trào nuôi dê bùng phát, khắp núi đầy dê, cỏ cũng bị gặm sạch. Các vị bí thư chi bộ và cán bộ thôn xóm mỗi lần về ủy ban họp mặt đều không quên mang theo món thịt dê cho bí thư.
Nhưng núi cao lạnh lẽo, đất cũng mỏng, cỏ bị ăn hết cũng khó thể tiếp tục tái sinh, vì vậy chỉ sau hai ba năm thì dê đã ăn sạch cỏ. Thế là hạng mục nuôi dê làm giàu không hiệu quả, ngoài có một đàn dê làm nguyên liệu, căn bản không có gì thay đổi.
Vì vậy sau vài năm giằng co, xã Thượng sơn chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả chính xác nhất: Nghèo. Nhưng hôm nay nhóm lãnh đạo chủ tịch Vương Tử Quân đi đến thị sát, bí thư và chủ tịch xã cũng không nói hai lời, tranh thủ bày ra hai mâm cơm trong căn tin. Vương Tử Quân đối mặt với tình huống này cũng không nói gì thêm, đôi khi đi xuống cũng cần phải xem xét cảm nhận của cán bộ bên dưới.
Sau khi uống vào vài ly rượu thì bầu không trí trên bàn rượu đã hòa hoãn hơn rất nhiều, đám cán bộ xã Thượng Sơn chưa từng thấy các vị lãnh đạo huyện ủy đồng loạt đến kiểm tra thị sát như lúc này, thế là tâm tình rất kích động, liên tục mời rượu lãnh đạo.
Triệu Quang Hòa là bí thư đảng ủy xã Thượng Sơn, lúc này hắn càng tỏ ra nhiệt tình, liên tục mời rượu các vị lãnh đạo.
Vương Tử Quân dẫn đầu huyện ủy chính quyền đến xã thâm sơn cùng cốc này, hành động của hắn rõ ràng là lên tiếng giúp đỡ bí thư Triệu Quang Hòa không một tiếng động.
Bí thư Triệu đối mặt với sự giúp đỡ của chủ tịch Vương Tử Quân thì không khỏi tỏ ra thật sự vui sướng, các công tác tư mở đường, di dời đền bù, xây dựng nhà cửa, trợ cấp vay, nhận thầu công trình, chi phí tiếp đãi...Tất cả đều tương đối mẫn cảm, nếu ném một hạng mục xuống địa phương, như vậy cũng quá đủ mãn nguyện rồi. Hôm nay chủ tịch Vương chủ động xuống nghiên cứu, điều này có tác dụng cực kỳ quan trọng với địa vị nói một không hai của Triệu Quang Hòa ở xã Thượng Sơn.
- Chủ tịch Vương, chúng ta hôm nay không làm quá đấy chứ?
Vất vả lắm mới có cơ hội nói với Vương Tử Quân, Lý Cẩm Hồ khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân điềm nhiên như không, hắn nâng ly với Lý Cẩm Hồ, sau đó dùng giọng hời hợt nói:
- Cá nhân vì lợi ích toàn cục, không được tùy ý làm bậy, nếu cứ mất mặt trải thảm cho người ta, không bằng tự do tự tại một lúc. Đời người có bao nhiêu thời gian, uống rượu múa hát, cảm giác không bị trói buộc cũng rất hay, anh cảm thấy thế nào?
Lý Cẩm Hồ trầm ngâm không nói gì, tuy hắn cảm thấy Vương Tử Quân làm vậy có hơi qua loa, thế nhưng cũng không thể không thừa nhận lời nói của Vương Tử Quân rất có lý.
- Chủ tịch Vương, điện thoại của cục trưởng cục công an.
Triệu Quang Hòa nghe một nhân viên công tác đến báo cáo, sau đó hắn dùng giọng rất chú ý nói với Vương Tử Quân.
"Điện thoại của cục công an?"
Vương Tử Quân chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn đã tiếp điện thoại. Sau khi nghe Liên Giang Hà báo cáo thì Vương Tử Quân chợt cảm thấy sự việc có hơi loạn, không ngờ Đỗ Tiểu Trình lại ra đòn, kéo cả phó bí thư thị ủy và trưởng phòng tổ chức thị ủy vào trong đồng công an.
- Chủ tịch Vương, anh xem, lúc này nên làm thế nào?
Liên Giang Hà cũng thật sự cảm thấy không yên.
- Dùng sự thật làm căn cứ, lấy pháp luật làm thước đo, cần làm sao thì làm vậy, lãnh đạo thị ủy đến đồn công an thì thế nào? Trên phương diện chức vụ thì bọn họ là lãnh đạo thị ủy, thế nhưng ở trước mặt pháp luật thì người người ngang hàng, lãnh đạo thị ủy cũng giống như dân thường mà thôi, cũng có nghĩa phụ phối hợp điều tra với cục công an.
Vương Tử Quân hầu như nói ra từng chữ một, Liên Giang Hà nghe cũng rất chăm chú, sau khi nói xong thì Vương Tử Quân cúp điện thoại.
Dù là uống rượu nhưng từ Vương Tử Quân đến các vị phó chủ tịch huyện đều không uống nhiều, trên cơ bản chỉ là chuồn chuồn lướt nước mà thôi. Đến hai giờ chiều thì văn phòng huyện ủy cuối cùng cũng gọi điện thoại đến, nói rằng bí thư huyện ủy cùng phó bí thư và trưởng phòng tổ chức thị ủy đến huyện, mời lãnh đạo quay về.
Vương Tử Quân đồng ý một tiếng, hắn cũng không trì hoãn mà nhanh chóng lên xe chạy về huyện thành Lô Bắc, tuy chạy đi như bay nhưng vì đường núi khó đi, thế nên từ xã Thượng Sơn về huyện thành cũng mất một giờ.
Lúc này trong phòng chiêu đãi của huyện ủy, không những có Trình Vạn Thọ, Cát Trường Lễ và Dương Quân Tài, còn có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc đồng phục cảnh sát, chính là cục trưởng cục công an thành phố An Dịch, là Tôn Lượng Cung. Nếu như không phải hắn đến kịp, bây giờ ba người Trình Vạn Thọ còn đang làm bản ghi chép trong cục công an huyện Lô Bắc.
Vương Tử Quân đi vào thì Trình Vạn Thọ, Cát Trường Lễ và Dương Quân Tài đang nói chuyện với nhau. Thấy Vương Tử Quân đi đến thì Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ trực tiếp quay mặt đi, không nói không cười, mà gương mặt Dương Quân Tài thì có chút lạnh lùng.
- Ha ha ha, bí thư Trình, trưởng phòng Cát, không ngờ hai vị lãnh đạo lại chú ý đến huyện Lô Bắc chúng tôi như thế, lại sớm đưa bí thư Dương đến nhận chức. Nói thật, thấy bí thư Dương thì tôi cảm thấy hai vai của mình thả lỏng một chút, tôi cuối cùng cũng có lúc thoải mái, xem như con thuyền của huyện Lô Bắc cuối cùng cũng có người cầm lái.
Vương Tử Quân dùng gương mặt tươi cười chào đón, hắn cười ha hả.
Trình Vạn Thọ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, huyện Lô Bắc các anh duy trì công tác như vậy sao? Trưởng phòng tổ chức thị ủy thông báo hôm nay bí thư Dương xuống nhận chức, vì sao ban ngành thường ủy không có mặt ở huyện ủy? Chẳng lẽ các anh có ý kiến với sắp xếp của thị ủy?
Trình Vạn Thọ quả nhiên là một lão xảo quyệt, mới mở miệng đã không khách khí chụp mũ Vương Tử Quân. Ý nghĩ của lão rất rõ ràng, đó chính là Vương Tử Quân bất mãn với những sắp xếp của tổ chức, cảm thấy mình nên là bí thư huyện ủy Lô Bắc, thế nên cố ý đối nghịch với thị ủy.
Nếu không ứng phó tốt với câu chụp mũ như vậy, kết quả chờ đợi Vương Tử Quân chính là những đòn tấn công cực kỳ mạnh mẽ của Trình Vạn Thọ, hơn nữa Vương Tử Quân sẽ chẳng nhận được chút ưu thế gì trong những đòn công kích như vậy.
Vương Tử Quân khẽ cười nói:
- Bí thư Trình, tôi giơ hai tay ủng hộ với quyết định của thị ủy, toàn thể cán bộ ban ngành huyện Lô Bắc chúng tôi tán thành với bí thư Dương. Để tỏ lòng tôn trọng với bí thư Dương, tôi đã sắp xếp cho văn phòng huyện ủy cho ra thông báo, yêu cầu tám giờ ngày mai tất cả tập cán bộ trên cấp phó khoa đều tập trung ở hội trường của huyện ủy, tất cả các lãnh đạo bốn bộ ban ngành phải cùng nhau chạy ra vùng giáp ranh để đón tiếp lãnh đạo.
Vương Tử Quân nói đến đây thì chợt thay đổi chủ đề:
- Bí thư Trình, anh nói ngày mai mới đến, sao lại đến trước một ngày?
Trình Vạn Thọ nhìn gương mặt vô tội của Vương Tử Quân, hắn chợt bực mình, hắn cố gắng áp chế lửa giận nói:
- Cậu xem hôm nay là ngày bao nhiêu.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ treo tường, sau đó hắn nói:
- Là ngày ba mươi, mai mới là ngày mùng 1, là ngày mà trưởng phòng tổ chức cho ra thông báo.
- Hôm nay là ngày mùng 1.
Trình Vạn Thọ vỗ bàn dùng giọng hung hăng nói.
- Hôm nay là ngày mùng 1?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn Tiếu Tử Đông ở sau lưng mình rồi nói:
- Chủ nhiệm Tiếu, anh đi xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, vì sao ngày ba mươi lại biến thành mùng một?
Tiếu Tử Đông nhìn gương mặt ngây thơ khó hiểu của Vương Tử Quân, hắn vội vàng chạy ra ngoài, nhưng khóe miệng của hắn lại treo một nụ cười vui vẻ như có như không.
- Bí thư Trình, trưởng phòng Cát, tôi xin lỗi hai vị lãnh đạo, khoảng thời gian này chúng tôi quá bận rộn, căn bản rối loạn thời gian, đây là sơ sẩy trong công tác của tôi, kính xin lãnh đạo tha thứ.
Vương Tử Quân dùng vẻ mặt thành khẩn thừa nhận sai lầm với Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ, lúc này một tờ lịch xé sai ngày đã xuất hiện trên mặt bàn.
Vẻ mặt Trình Vạn Thọ lúc này đỏ bừng như mặt trời, cảm giác tức giận vừa rồi bùng lên trong lòng đã hạ xuống. Hắn muốn mắng người, muốn mắng chửi tên Vương Tử Quân kia một trận, thậm chí còn nghĩ sẵn những lời phê bình, nhưng hắn cũng không nói nên lời.
Tờ lịch in thêm một ngày, sao lại khéo như vậy? Trình Vạn Thọ nhìn số hai mươi chín thật lớn trên tờ lịch, thế là cảm thấy đầu mình căng lên.
Dù thế nào thì hắn cũng phải cố gắng chịu đựng, Vương Tử Quân đã tìm ra vấn đề của mình, bây giờ những lý do mà chính Trình Vạn Thọ đã tìm ra được cũng không thể dùng được. Nếu muốn phê bình vị chủ tịch huyện này thì cũng không tìm đâu ra lý do phù hợp, người ta đã tỏ rỏ thái độ, không phải không tôn kính lãnh đạo thị ủy, vấn đề là lịch in sai.
Lịch in sai có thể trách mắng chủ tịch huyện phạm vào sai lầm sao? Đáp án tất nhiên là chối bỏ, một vị chủ tịch huyện có nhiều chuyện cần phải quan tâm xử lý, lịch in sai một ngày có liên quan gì đến hắn? Nếu như Trình Vạn Thọ mượn cơ hội này để mắng, như vậy không phải là chuyện bé xé ra to?
Trên đời này đáng hận nhất chính là bị người ta đùa giỡn, chính mình biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra thế nhưng chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống mà thôi.
Nhưng Trình Vạn Thọ lúc này thật sự nuốt không trôi cơn tức của mình, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới dùng giọng nước chảy mây trôi nói:
- Nếu là hiểu lầm thì thôi, bỏ đi, nhưng này đồng chí Tử Quân, sau này công tác nên chú ý một chút.
- Lãnh đạo phê bình rất đúng, tôi nhất định sẽ nghe theo lời phân phó, nên chú ý một chút, cần phải làm tốt công tác.
Vương Tử Quân nói với vẻ mặt cực kỳ thành khẩn, nhưng càng như vậy lại càng làm cho Trình Vạn Thọ thêm tức giận.
Dương Quân Tài, Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ đều biết rõ mình bị người ta đùa bỡn, thậm chí là bị đùa bỡn một cách cực kỳ khó khăn. Bọn họ vốn có ý định cho Vương Tử Quân biết tay, muốn cho đám lãnh đạo huyện Lô Bắc chờ đợi trong khổ sở, không ngờ lại bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Dương Quân Tài vốn có chút cảm giác khinh thường Vương Tử Quân, lúc này vẻ mặt hắn chợt trở nên ngưng trọng, hắn là một người xuất sắc ở thế hệ thứ ba của Dương gia, dù hắn nói như rồng và làm việc như mèo nhưng cũng có nhiều hiểu biết về nhân tính con người.
- Bí thư Trình, tôi thấy chuyện này nên coi như xong, chủ tịch Vương cũng là vô tâm, sau này nếu có cơ hội thì tôi và anh ấy sẽ mời ngài và trưởng phòng Cát một bữa cơm, xem như chịu lỗi nhận tội thay cho huyện Lô Bắc.
Dương Quân Tài nói không nhiều, thế nhưng hắn lại đứng trên điểm cao, hắn là bí thư huyện ủy, hắn là người đứng trên đầu Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười hì hì nói:
- Bí thư Dương thật sự đã nói ra cõi lòng của tôi, kính xin hai vị lãnh đạo rút chút thời gian, cho chúng tôi một cơ hội nhận lỗi.
Bầu không khí trong phòng chiêu đãi chợt tốt đẹp hơn rất nhiều, Dương Quân Tài và Vương Tử Quân đưa mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt cả hai càng thêm sáng lạn.
- Cũng không cần nhận lỗi, nhưng này chủ tịch Vương, lái xe của tôi còn đang bị giữ lại ở đồn công an, anh xem, có nên cho bọn họ thả người được chưa?
Trình Vạn Thọ cười nhạt một tiếng rồi nó với Vương Tử Quân.
- Chuyện gì xảy ra? Lái xe của anh sao lại bị đưa về đồn công an? Liên Giang Hà đang làm gì? Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cho người đi xử lý.
Vương Tử Quân nói rồi nhìn về phía Đỗ Tự Cường:
- Bí thư Đỗ, ngài đi xem có chuyện gì xảy ra.
Tôn Lượng Cung yên lặng nhìn tất cả tình huống đang diễn ra, với ánh mắt và kinh nghiệm của một vị cảnh sát công tác lâu năm, hắn không tin tất cả là trùng hợp. Nhưng những chuyện lục đục với nhau thế này hắn cũng không muốn trộn lẫn vào, nếu mình đi vào bên trong thì thật sự là không đáng.
Đỗ Tự Cường căn bản không cần đi ra ngoài, vụ án đã sớm được làm rõ ràng, lúc này hắn còn đang lo lắng vì con gái bảo bối của mình ép phó bí thư thị ủy, trưởng phòng tổ chức thị ủy và cả bí thư huyện ủy Lô Bắc đến đồn công an, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng hóa giải, thế là tranh thủ thời gian đi ra ngoài.
Chỉ sau chốc lát thì Đỗ Tự Cường đã đưa Liên Giang Hà đến, Liên Giang Hà vừa đến đã tranh thủ thời gian làm kiểm điểm, đại khái là chính mình không làm tốt công tác, đãc làm cho các vị lãnh đạo phải chịu uất ức.
Trình Vạn Thọ tất nhiên là hận đến mức ngứa răng, lúc này hắn lại không biết nói gì hơn, dù sao với thân phận của hắn thì cũng không thể nào so đo nhiều như vậy, hơn nữa người ta cũng chỉ là chấp hành công vụ mà mời chúng mình đi qua mà thôi.
- Cục trưởng Liên, trình độ chấp pháp của cục công an các anh rõ ràng được đề cao rất mạnh, không những nghiêm chỉnh chấp pháp, còn chấp pháp theo quy củ, đồng thời cũng dựa vào tình hình thực tế. Cục công an thành phố hy vọng các anh nắm chặt công tác chấp pháp, lúc này may mắn gặp bí thư Trình, lãnh đạo lòng dạ khoáng đạt, có câu trán tướng quân có thể phi ngựa bụng có thể dong thuyền, lãnh đạo sẽ không chấp nhất với anh. Nếu như gặp phải người khác, nếu tính toán chi li, như vậy các anh cũng không được may mắn như lúc này. Được rồi, các anh tranh thủ thời gian nói đồn công an thả người, sau đó yêu cầu nữ cảnh sát kia đến xin lỗi bí thư Trình, việc này xem như xong.
Cục trưởng cục công an thành phố An Dịch là Tôn Lượng Cung dù sao cũng là thượng cấp trực tiếp của cục công an huyện Lô Bắc, lúc này hắn lên tiếng xem như rất nể tình.
Trình Vạn Thọ tất nhiên sẽ phải nể mặt Tôn Lượng Cung, thế nên lão trầm ngâm một chút và gật đầu:
- À, cứ như vậy đi.
Lúc này Trình Vạn Thọ đồng ý thì giống như mây đen phân tán, nhưng Đỗ Tiểu Trình vừa vào trong phòng thì đứng thẳng người, không có ý xin lỗi.
Tiểu Lý được đưa đến, vẻ mặt tràn đầy đắc ý, tuy hắn đứng sau lưng Trình Vạn Thọ mà không dám lên tiếng, thế nhưng gương mặt lại nghểnh lên cao.
- Đồng chí Đỗ Tiểu Trình, còn không mau xin lỗi đồng chí Tiểu Lý?
Liên Giang Hà trầm giọng lên tiếng khiển trách với Đỗ Tiểu Trình, âm thanh của hắn tuy nghiêm khắc, thế nhưng tư thái vẫn là cố gắng bảo vệ Đỗ Tiểu Trình.
- Thật xin lỗi. cục trưởng Liên, tôi không thể xin lỗi. Cá nhân tôi chịu uất ức sẽ chẳng là vấn đề gì cả, nhưng vấn đề là như thế sẽ là tùy ý chà đạp lên sự tôn nghiêm của pháp luật, như vậy không phải chối bỏ tất cả hành vi chấp pháp của tôi vừa rồi sao?
Đỗ Tiểu Trình ngẩng đầu lên thật mạnh, gương mặt trắng nõn nhưng cực kỳ kiên định, lời nói của nàng cũng cực kỳ nghiêm túc, nàng đứng đó giống như một cây cổ thụ ngạo nghễ không chịu khuất phục.
Vương Tử Quân lẳng lặng uống trà, hắn cũng hiểu chuyện này có thể làm cho lớn hóa nhỏ và nhỏ hóa không, thế nhưng lúc này thấy sư kiên trì của Đỗ Tiểu Trình, hắn chợt cảm thấy mình hình như đã làm sai.
- Đỗ Tiểu Trình, cô không những là một cảnh sát nhân dân, cũng là một đảng viên, bây giờ tôi yêu cầu cô lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Liên Giang Hà nhìn thấy gương mặt nổi giận tím tái của Trình Vạn Thọ, thế là dùng giọng tức giận nói.
Đỗ Tiểu Trình lúc này nghệch mặt ra, ánh mắt chớp động liên tục. Hình ảnh này rơi vào trong mắt Đỗ Tự Cường, thế là ánh mắt hắn rơi lên người Vương Tử Quân. Đột nhiên hai vai Đỗ Tiểu Trình khẽ run, nàng chợt hỏi ngược lại:
- Chủ tịch Vương, anh cũng xác định bắt tôi xin lỗi sao? Anh tổ chức hội nghị tư pháp toàn tỉnh Chiết Giang, anh đã yêu cầu chúng tôi chấp pháp nghiêm túc, chấp pháp theo đúng quy củ, như vậy hôm nay tôi sai ở chỗ nào?
- Người này tự tiện vượt đèn đỏ, chưa nói đến vấn đề ảnh hưởng đến mạng sống của người khác, còn đánh cả cảnh sát nhân dân, những hành vi rối loạn trật tự kỷ cương thế này, tôi không được quan tâm, không được xử lý sao? Chẳng lẽ vì anh ta là lái xe của lãnh đạo thì muốn làm gì thì làm à? Tôi tin một vị lãnh đạo có tố chất sẽ không để mặc cho người bên cạnh mình muốn làm gì thì làm như vậy, nếu như câu nói: Không ngồi xe đặc quyền, không lạm dụng đặc quyền đều là lời ngoài miệng cho vui, trong lòng lại có ý nghĩ khác, hôm nay lại bắt tôi xin lỗi, như vậy thì tốt, tôi cũng không cần làm cảnh sát.
- Tiểu Trình, cô...
Đỗ Tự Cường thật sự không ngờ con gái bảo bối của mình lại nhạy cảm như vậy, bản tính thẳng thắn bộc lộ quá rõ ràng, nã pháo về phía chủ tịch Vương không chút khách khí.
Đỗ Tiểu Trình xoay người muốn bỏ đi, Vương Tử Quân chợt cảm thấy mặt mình nóng bỏng, hắn nghe những câu hỏi thẳng thắn của Đỗ Tiểu Trình, hắn chợt cảm thấy mình ở trong quan trường và bi đồng hóa, có một số việc không làm đúng như quy củ.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân thật sự không biết nói thế nào với Đỗ Tiểu Trình, hắn trầm ngâm một lát, đến khi Đỗ Tiểu Trình sắp ra khỏi phòng thì trầm giọng nói:
- Cục trưởng Liên, anh phụ trách điều tra vụ này cho rõ ràng, để xem có chuyện gì xảy ra, sau đó đưa tài liệu báo cáo lên cho khối chính quyền huyện, sau đó chính quyền huyện sẽ thông qua văn kiện để báo cáo cho khối chính quyền thành phố, đợi khối chính quyền thành phố cho ra kết quả xử lý.
Tiểu Lý đang đứng sau lưng Trình Vạn Thọ đang rất đắc ý chợt cảm thấy bất an, mà anh mắt của lãnh đạo nhìn về phía mình cũng cực kỳ lạnh lẽo.
Trình Vạn Thọ lúc này thật sự hận không thể bóp chết tên thuộc hạ của mình, nếu như nói thủ đoạn của Vương Tử Quân vừa rồi là thuốc nhỏ mắt cho hắn, bây giờ lời nói của Đỗ Tiểu Trình và quyết định của Vương Tử Quân lại giống như hai cát tát thật mạnh lên mặt hắn.
Hơn nữa hai cái tát này thật sự rất vang dội, lại cực kỳ đường hoàng giống như đang xử lý việc chung vậy.
Đúng vậy, sắp xếp của Vương Tử Quân làm cho Trình Vạn Thọ thật sự không têể phản bác được, chẳng lẽ lái xe của phó bí thư thị ủy có thể tự tiện làm loạn? Những lời này dù đặt đi đâu thì Trình Vạn Thọ cũng khó thể giải thích được, hơn nữa tài xế của hắn sau khi thả ra lại bị bắt vào, như vậy sẽ trở thành chuyện cười cho cả thành phố An Dịch.
Vào thời điểm này, vị chủ tịch huyện trẻ tuổi đến từ tỉnh hàng xóm mà Trình Vạn Thọ nghĩ rằng mình có thể nắn bóp tùy ý, bây giờ lại làm cho hắn sinh ra cảm giác cực kỳ thất bại. Đối phương có biểu hiện cực kỳ cung kính và chân thành, còn nghiêm trang nói sẽ báo cáo cho thành phố, đây không phải là ném một củ khoai lang nóng vào tay mình? Con bà nó, vào thời điểm này hắn mới cảm thấy mình đưa Dương Quân Tài đến huyện Lô Bắc nhận chức là một sai lầm.
Vẻ mặt Dương Quân Tài cũng cực kỳ khó coi, lái xe của Trình Vạn Thọ bị bắt, như vậy sẽ là một hành vi cực kỳ gây khó khăn cho một vị bí thư huyện ủy vừa xuống nhận chức như hắn. Dù thế nào thì đó cũng là sự việc phát sinh trên địa bàn huyện Lô Bắc của hắn.
Trong đầu Dương Quân Tài chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chủ tịch Vương, chuyện này tôi thấy nên bỏ qua, chỉ là chút sai lầm nhỏ, bí thư Trình đại nhân đại lượng, như vậy chúng ta cũng nên cho các đồng chí phạm sai lầm một cơ hội để sửa chữa. Cục trưởng Liên, sau này cục công an nên tiếp tục công tác theo đúng kỷ luật, chấp pháp trên cơ sở công bằng, đồng thời cần phải làm tốt công tác thực tế, cũng không nên làm loạn.
Vương Tử Quân nhìn Dương Quân Tài, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, hắn hiểu ý của Dương Quân Tài, nhưng sự việc đến nước này mà lui bước lại làm cho người ta thấy mình hét to nhưng làm nhỏ.
- Bí thư Dương, ý tốt của anh thì chúng tôi xin nhận, nhưng huyện Lô Bắc của chúng tôi sẽ không để cho lãnh đạo chịu uất ức, chuyện này nhất định phải kiểm tra đến cùng. Tôi muốn xem, là ai cho cục công an lá gan lớn như vậy, dám ra tay với cả lãnh đạo của thị ủy.
Vương Tử Quân lên tiếng cực kỳ nghiêm khắc, trên mặt mơ hồ còn có nụ cười thản nhiên.
Lúc này gương mặt Trình Vạn Thọ thật sự đỏ bừng bừng, hắn nhìn gương mặt trẻ của Vương Tử Quân, không khỏi có ý nghĩ muốn tiến lên cho đối phương vài tát. Nhưng hắn không thể làm như vậy, hắn là lãnh đạo thị ủy, hắn còn phải bảo trì phong độ, thực tế còn phải bảo vệ một huyện nghèo vừa mới nhập vào thành phố An Dịch, lúc này đành phải áp chế cơn giận, chỉ có thể biểu hiện sự khoan dung mà thôi.
- Bí thư Vương, có kết quả điều tra thì anh cứ gọi điện thoại cho tôi, tối nay tôi còn có nhiệm vụ, cần quay về thành phố An Dịch.
Trình Vạn Thọ nói rồi đứng lên đi ra ngoài cửa.
Tiểu Lý thấy Trình Vạn Thọ phải đi thì cũng vội vàng đi ra, thế nhưng không đợi hắn bước được hai bước thì Trình Vạn Thọ đã nói:
- Cậu ở lại, phối hợp với các đồng chí của huyện Lô Bắc để điều tra cho rõ.
Tiểu Lý nhìn hình bóng Trình Vạn Thọ bỏ đi mà cơ thể giống như rơi vào hầm băng, hắn biết sau sự việc lần này, chỉ sợ vị trí lái xe của mình sẽ không còn như xưa.
Tuy không hài lòng nhưng Vương Tử Quân vẫn dẫn đầu ban ngành huyện ủy chính quyền mở tiệc đón gió tẩy trần cho Dương Quân Tài và Cát Trường Lễ ở nhà khách huyện ủy, hai bên ai cũng có tâm tư, thế cho nên sau khi giới thiệu qua loa thì coi như xong.
Rời khỏi nhà khách, Đỗ Tự Cường ngồi trên xe của Vương Tử Quân, hai người hút thuốc nhả khói, nửa đường không nói gì. Thái Thần Bân cũng không lái xe quá nhanh, cửa sổ xe cũng mở ra, một luồng gió lạnh thổi vào.
- Chủ tịch Vương, sự việc hôm nay giống như có hơi quá thì phải.
Một lúc lâu sau Đỗ Tự Cường mới khẽ hỏi.
Vương Tử Quân lấy ra một điếu thuốc ném cho Đỗ Tự Cường, hắn cười nói:
- Tôi và Dương Quân Tài xem như có quen biết, tuy tôi cũng biết rõ mình và đối phương không có khả năng sống hòa bình, thế nhưng tôi vẫn phải chào đón, cũng không phải giả vờ cho có, chính là tôi cũng muốn sống chung với anh ta.
Đỗ Tự Cường không ngờ chủ tịch Vương lại có quen biết với bí thư mới nhận chức, hắn cũng là người có đầy kinh nghiệm quan trường, biết rõ lúc này Vương Tử Quân còn nói ra suy nghĩ của mình, thế nên cũng không mở miệng mà ngồi yên chờ đợi.
- Tình huống hôm nay anh cũng thấy ro rang rồi, bọn họ xuất phát từ lúc tám giờ, hai giờ sau còn chưa đến huyện Lô Bắc, có người tin sao?
Đỗ Tự Cường khẽ gạt tàn, không nói gì, nhưng lửa thuốc lá lúc sáng lúc tối lại có vẻ rất thu hút sự chú ý của người khác.
Bầu không khí trong xe lại rơi vào trạng thái trầm lắng, năm phút trôi qua, xe của Đỗ Tự Cường chạy đến. Lúc xuống xe Đỗ Tự Cường khẽ bắt lấy bàn tay của Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:
- Cám ơn anh.
Khi Đỗ Tự Cường chui vào trong xe thì Thái Thần Bân lại tiếp tục chạy xe đi như bay, Vương Tử Quân ngồi trong xe nhìn bóng đêm cuồn cuộn, trong lòng không khỏi liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ.
- Thần Bân, cậu nói xem, sự việc hôm nay có phải rất lỗ mãng không?
Vương Tử Quân đốt thuốc rồi dùng giọng thản nhiên nói.
Thái Thần Bân là lái xe của Vương Tử Quân, hắn thật sự biết rõ sự việc hôm nay là thế nào, hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, tôi không hiểu đạo lý lớn, nhưng tôi biết rõ nếu một người cứ để kẻ khác ức hiếp mà không dám đánh trả, như vậy sẽ làm cho người ta được một tấc tiến lên một bước, được một thước tiên lên một trượng.
Vương Tử Quân cười cười mà không nói thêm điều gì, nhưng Thái Thần Bân thầm hiểu, chủ tịch Vương đã thừa nhận ý nghĩ của mình.
…
Vương Tử Quân quyết định quyến rũ vợ của mình, tất nhiên cách xưng hô như vậy vào tình hình trước mắt rõ ràng có chút tự chủ trương, danh không hợp với thực, cũng không thật sự chân chính. Trước khi hắn cho ra quyết định như vậy thì Mạc Tiểu Bắc đang đưa ra những câu hỏi về máy tính, đồng thời cũng nghiêm túc khoe khoang tri thức về máy tính của mình.
Mạc Tiểu Bắc dù có hơi lạnh lùng thế nhưng Vương Tử Quân tin tưởng sự nhiệt tình của nàng có thể bùng phát, hắn có chút đắc ý với tri thức máy tính của mình, giống như hắn nắm một quả bom trong tay, hơn nữa lại nắm luôn cả bộ phận kích hoạt trong tay mình. Hắn có thể làm cho quả bom nổ tung ngay lập tức, cũng có thể làm cho nó nổ vào thời hạn nhất định. Thật sự khó tưởng nếu mình có thể kích phát sự nhiệt tình của Mạc Tiểu Bắc, như vậy cô gái này sẽ nhiệt tình đến mức nào.
Vương Tử Quân cũng không phải loại người giỏi quyến rũ các cô gái, hắn loay hoay với chiếc máy tính của Mạc Tiểu Bắc mà thật sự khó thể nào thành công. Mạc Tiểu Bắc không phải là khách qua đường của hắn, cô gái này chính là người sẽ tiến đến hôn nhân với mình. Sau khi thành hôn thì Vương Tử Quân có thể lợi dụng vào mối quan hệ với Mạc gia để chậm rãi tiến lên, hưởng thụ hạnh phúc gia đình, đồng thời còn đẩy mạnh các chất phụ gia của một cuộc hôn nhân chính trị, do đó làm cho vấn đề tình dục và chính trị được hoàn thiện, nhất cử lưỡng tiện.
Dù là máy tính loại cũ, hệ điều hành cũ, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn sử dụng rất trôi chảy, nếu so với các máy tính hệ điều hành tốt vào thời sau thì sẽ có khoảng cách nhất định, nhưng muốn vượt qua cũng không phải là vấn đề gì lớn.
- Thế nào?
Cô gái mặc quân trang đứng sau lưng Vương Tử Quân nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng lúc này trong mắt lại có chút không yên.
Đúng, là không yên, Mạc Tiểu Bắc nhìn thì có vẻ điềm nhiên như không, thế nhưng nàng lại sợ Vương Tử Quân làm hỏng hệ điều hành của mình.
Vương Tử Quân rất ít khi thấy bộ dạng của Mạc Tiểu Bắc như vậy, thế là trong lòng khẽ động, hắn muốn hù nàng một chút, thế là khẽ lắc đầu rồi thở dài thật sâu.
/1843
|