Bí Thư Trùng Sinh

Chương 262: Phải thử, Phải đổi mới

/1843


Cuối cùng thì người chờ đợi cũng đến, mọi người túm tụm chung quanh như sao quanh trăng, đó là một người đàn ông cao lớn, quần áo phẳng phiu, bộ dạng nhàn nhã như đi dạo chơi.

Bốn năm vị lãnh đạo tỉnh Sơn Nam túm tụm ở bốn phía, bọn họ liên tục khẽ lên tiếng với người đàn ông kia, mà bí thư thành phố An Dịch là Trịnh Đông Phương chỉ có thể đi theo sát ở phía sau mà thôi.

Vương Tử Quân nhìn con đường của đám người bên kia, biết đó không phải là gian hàng của mình, có lẽ đây sẽ không phải là khu vực mà thủ tướng Phong đi qua, thế cho nên trở nên buông lỏng một chút. Hắn lại tiếp tục đặt tâm tư của mình lên vấn đề kêu gọi đầu tư cho huyện Lô Bắc.

So sánh với sự thả lỏng của Vương Tử Quân thì Trịnh Đông Phương rõ ràng bị dày vò nhiều hơn, dù lão rất tin tưởng vào kết quả tốt đẹp của hội chợ kêu gọi đầu tư lần này, nhưng lão vẫn rất căng thẳng, sợ sẽ sinh ra cạm bẫy, xuất hiện thiêu thân.

Trịnh Đông Phương nhìn nụ cười nhạt trên miệng thủ tướng Phong, lão biết rõ lần này có lẽ mình đã vượt qua kiểm tra, rõ ràng thủ tướng Phong rất hài lòng với hội chợ đầu tư thương mại lần này.

- Ừ, đồng chí Quốc Văn, hội chợ thương mại đầu tư lần này làm khá tốt, có chút đặc sắc, chúng ta bây giờ chú trọng phát triển kinh tế, không thể bảo thủ, không nên ngồi nhà chờ đợi, cần phải chủ động tiến ra. Các anh xem ra đã tiến một bước dài trên phương diện này.

Thủ tướng Phong mỉm cười nhìn bí thư tỉnh ủy Sơn Nam là Trần Quốc Văn rồi nói.

Trần Quốc Văn cười nói hai câu khiêm tốn, sau đó di chuyển chủ đề:

- Thủ tướng, bây giờ chúng ta đến thăm khu công nghiệp hay đến khu nông nghiệp An Dịch?

Thủ tướng Phong nhìn bốn phía, đang định lên tiếng, ánh mắt chợt nhìn về phía bức tranh của huyện Lô Bắc, lại thấy đám người tụ tập đông như trẩy hội, thế là cau mày nói:

- Chúng ta đi đến đó xem thế nào.

Lúc này Trịnh Đông Phương thật sự là không yên, lần này thủ tướng Phong đến làm cho bọn họ trở tay không kịp. Vốn dĩ sắp xếp tuyến đường của thủ tướng Phong cũng không đến thành phố An Dịch, nhưng không biết thế nào mà trạm đầu tiên của thủ tướng lại chính là An Dịch, lão không biết đây là vị lãnh đạo nào trong tỉnh phát lời mời, tuy lão rất tin tưởng vào công tác của mình, thế nhưng vì vội vàng nên trong lòng cũng không khỏi có vài phần lo lắng.

Trịnh Đông Phương nhìn về phía ngón tay của thủ tướng, trong lòng không khỏi biến đổi, vẻ mặt cũng biến đổi.

Gian hàng bên kia ngoài có một bức tranh lớn thì căn bản không có bất kỳ thứ gì đặc sắc, nếu so sánh với các gian hàng khác thì thật sự là một trời một vực. Nhưng nơi đó lại cực kỳ đông người, đây là có chuyện gì.

"Lừa gạt?"

Hia chữ này hiện ra trong lòng làm cho Trịnh Đông Phương cảm thấy da đầu run lên, nhưng việc đã đến nước này, lão cũng chỉ có thể đi theo.

- Đồng chí Đông Phương, chỗ đó không có vấn đề gì chứ?

Chủ tịch tỉnh Hứa Mậu Đức cố ý đi rớt ra phía sau, lão khẽ nói với Trịnh Đông Phương.

- Không có gì.

Trịnh Đông Phương thầm cắn răng, lão bình tĩnh nói, nhưng lúc này sau lưng lão đã là một tầng mồ hôi lạnh.

Vương Tử Quân đang trầm ngâm xem nên làm sao để hôm nay mình có được kết quả tốt nhất, hắn cũng tuyệt đối không ngờ thủ tướng Phong lại quay lại và trực tiếp đi đến chỗ này.

Vương Tử Quân nhìn đám nhân viên công tác đang phân tán đám người đứng sang hai bên, lúc này hắn mới chợt phản ứng.

Đám thương nhân vốn đã đứng dạt sang hai bên, lúc này trong gian hàng của huyện Lô Bắc chỉ còn lại hai cô gái xinh đẹp là Y Phong và Đỗ Tiểu Trình. Hai người cũng ý thức được có chuyện sắp xảy ra, thế cho nên trong mắt có chút kích động và bất an.

- Hai cô gái, chỗ này của các cô đang làm gì thế?

Thủ tướng Phong nhìn thoáng qua bức tranh phong cảnh và con đường, sau đó cười khẽ hỏi Đỗ Tiểu Trình đứng cách đó không xa.

Đỗ Tiểu Trình tuy có bộ dạng tùy tiện, thế nhưng dù sao nàng cũng là một cô gái hơn hai mươi, quan viên cấp cao nhất nàng từng gặp chính là bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông, bây giờ đối mặt với phó thủ tướng quốc gia, trong lòng không khỏi cảm thấy kích động.

- Chào thủ tướng, chúng tôi...Chúng tôi đang triển lãm con đường...

Vì có khá nhiều kích động trong lòng thế cho nên Đỗ Tiểu Trình cũng có chút lắp bắp.

Gương mặt Trần Quốc Văn hơi trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ, cô gái kia bộ dạng xinh đẹp, cũng coi như là gấm hoa, có thể đặt lên mặt bàn nói vài câu. Nhưng khi nhìn bức tranh phong cảnh, lão thật sự không biết nói sao cho phải.

- À, bức tranh này khá tốt, có thể nói là sẽ làm tăng không khí kêu gọi đầu tư, có câu rằng văn hóa và phát triển kinh tế là hai phương diện khó thể xa rời.

Thủ tướng Phong cười cười rất ôn hòa, cũng không định nói tiếp, nhưng lời này của hắn rơi vào trong tai đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, điều này làm cho đám lãnh đạo chấn động mãnh liệt.

Bọn họ làm quan nhiều năm, lúc này sao không biết rõ cho được? Tuy thủ tướng Phong nể mặt mũi của mình, thế nhưng lời nói của lãnh đạo rõ ràng đang chĩa vào một vấn đề, đó là hội chợ lần này bọn họ làm có hơi giả dối. Nếu một khi lưu lại ấn tượng thế này cho lãnh đạo, sợ rằng sẽ có lực sát thương rất lớn với tỉnh Sơn Nam.

Hai môi Trịnh Đông Phương càng run rẩy dữ dội, vô tình không biết làm sao cho phải, lão muốn giải thích nhưng á khẩu không trả lời được, hơn nữa lão cũng không biết nên giải thích thế nào. Nếu mình để lại ấn tượng rỗng tuếch thế này cho lãnh đạo trung ương, sợ rằng hy vọng trở thành thành phố cấp phó bộ của An Dịch sẽ càng thêm xa vời.

Khi đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam đang cảm thấy cực kỳ ảm đạm, đúng lúc một âm thanh bình tĩnh vang lên cách đó không xa:

- Thủ tướng, anh nói văn hóa và kinh tế đi đôi với nhau, tuy đó là một vấn đề để chúng tôi học hỏi, thế nhưng bức tranh con đường này không phải là triển lãm, nó là một hạng mục đầu tư rõ ràng.

Hội trường vốn yên tĩnh lại ồn ào hẳn lên, giống như bom nổ trên đất bằng, tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

Người lên tiếng giống như có chút ý nghĩ nịnh nọt thủ tướng, thế nhưng thực chất lại uốn nắn lời nói của thủ tướng, tình huống này xảy ra càng làm cho đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam cảm thấy da đầu căng thẳng.

Nếu so sánh với đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam thì vẻ mặt thủ tướng vẫn tươi cười như trước, hắn khẽ xoay đầu lại, thấy một người thanh niên hơn hai mươi tuổi dang bình tĩnh ung dung đứng đó, gương mặt điển trai làm cho người ta sinh ra cảm giác thân cận theo bản năng.

- Cậu thanh niên, cậu vừa nói đây là một hạng mục đầu tư sao?

Thủ tướng Phong vẫy tay với Vương Tử Quân, muốn Vương Tử Quân đi lại bên cạnh.

Vương Tử Quân tiến lên hai bước đến bên cạnh thủ tướng Phong, hắn tiện tay chỉ vào bức tranh rồi chăm chú nói:

- Đúng vậy, thủ tướng, đây là một con đường, một con đường nối từ thành phố An Dịch đến huyện Lô Bắc, trước mắt con đường này chưa được xây dựng, bây giờ chúng tôi cầm nó ra để kêu gọi đầu tư.

- Cầm nó ra để kêu gọi đầu tư?

Vẻ mặt thủ tướng Phong chợt xuất hiện hứng thú dào dạt.

- Đúng vậy, con đường này nối thành phố An Dịch và huyện Lô Bắc, tuy chỉ có năm mươi kilomet, nhưng vì nó xuyên qua núi cao, đầu tư tương đối lớn. Số tiền đầu tư này không đáng là bao so với thành phố An Dịch, thế nhưng đối với một huyện tài chính ít ỏi như Lô Bắc chúng tôi, căn bản là khó thể nào chèo chống được. Có câu thế này, nghèo thì phải thay đổi, đã thay đổi thì đường lối sẽ thông, huyện Lô Bắc chúng tôi dự kiến sẽ xã hội hóa con đường, dùng phương thức hai bên cùng hợp tác để quyết định, căn cứ vào nguyên tắc đầu tư sẽ được lợi, thu nạp tài chính của xã hội, cùng nhau hợp mưu hợp sức, mọi người đồng tâm hiệp lực sức mạnh thành đồng, cùng xây dựng con đường.

Thủ tướng Phong càng nghe càng chăm chú, lúc này gương mặt có nụ cười nhạt cũng hơi căng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân. Hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu nói:

- Đó là một biện pháp rất tốt, bây giờ kết quả thế nào?

- Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi đưa hạng mục ra phổ biến, nhưng nếu nhìn vào phản ứng của các vị lãnh đạo xí nghiệp, tôi thấy cũng không tệ.

Trong đầu Vương Tử Quân nhanh chóng suy nghĩ đủ mọi phương diện, ngoài miệng lại mỉm cười nói.

- Phải không? Để tôi hỏi một chút.

Thủ tướng Phong vừa nói vừa vung tay vẫy một vị thương nhân đứng cách đó không xa, hắn nói:

- Công ty của anh cảm thấy con đường này thế nào? Anh cứ nói, không cần cố khỵ.

Vị thương nhân kia không ngờ mình lại có cơ hội nói chuyện trực tiếp với thủ tướng, thế là trên mặt có chút kích động, hắn di chuyển cơ thể mập mạp đến trước mặt thủ tướng Phong, sau đó cung kính nói:

- Thủ tướng, tuy tôi mới nghe nói về con đường này, thế nhưng chúng tôi thật sự rất động tâm. Anh xem, con đường này nối thông phía tây với thành phố An Dịch, phía đông là quốc lộ, nếu một khi xây dựng xong, đây tuyệt đối là động mạnh chủ nối liền Sơn Nam và Chiết Giang, lưu lượng người và xe sẽ là không nhỏ.

Trần Quốc Văn và Trịnh Đông Phương nhìn tình huống vị thương nhân trao đổi với thủ tướng Phong, cả hai cùng nhìn nhau cười, đồng thời cũng thở dài một hơi. Bọn họ nhìn Vương Tử Quân đang đứng bên cạnh thủ tướng Phong, không ngờ một nguy cơ lớn lại được người thanh niên kia hóa giải thoải mái như vậy.

Thủ tướng Phong dùng giọng hào hứng trò chuyện thêm với vài vị thương nhân, sau đó nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, hắn khẽ gật đầu nó với Vương Tử Quân:

- Đồng chí, các cậu có ý tưởng tốt, bây giờ chú trọng dám nghĩ dám làm, dám mạo hiểm, phải thử, phải tạo ra con đường mới, chỉ cần không mất tư tưởng thì sẽ có nhiều biện pháp giải quyết khó khăn. Cậu là cán bộ huyện Lô Bắc sao?

- Đúng vậy, thủ tướng, tôi đến từ huyện Lô Bắc.

Vương Tử Quân dùng giọng khiêm tốn nói với thủ tướng Phong.

- Thủ tướng Phong, vị này chính là đồng chí phó chủ tịch của huyện Lô Bắc, con đường này tôi đã cùng bàn bạc thương lượng và nhất trí với cậu ấy.

Trịnh Đông Phương thấy thủ tướng Phong rất hứng thú với Vương Tử Quân, thế nên vội vàng lên tiếng giới thiệu cho thủ tướng. Nhưng lúc này lão còn không biết Vương Tử Quân không còn là phó chủ tịch huyện Lô Bắc, hắn đã là phó bí thư huyện ủy rồi.

- Huyện Lô Bắc?

Thủ tướng Phong chợt lặp lại ba chữ kia, sau đó hắn khẽ cười nói:

- Huyện Lô Bắc tỉnh Chiết Giang chính là một trong mười sáu huyện nghèo của quốc gia, chính là vùng giải phóng cũ, trung ương và quốc hội rất xem trọng sự nghiệp phát triển kinh tế của những huyện như thế này. Chúng ta cần đẩy mạnh phát triển các vùng giải phóng, trọng điểm quan tâm đến các vị cán bộ cơ sở ở các địa phương như vậy. Hôm nay tôi thấy các đồng chí không có tâm tư dựa giẫm vào người khác, tìm cách đổi mới để phát triển, điều này rất tốt, tôi rất vui.

Nguy cơ được hóa giải, nhưng bí thư tỉnh ủy Trần Quốc Văn vẫn có chút tiếc nuối. Đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam lên tiếng mời thủ tướng Phong, nhưng bọn họ không đề phòng lại đẩy đám người của tỉnh Chiết Giang lên đài làm nhân vật chính. Nơi đây có rất nhiều huyện thị của tỉnh Sơn Nam, thủ tướng Phong không khen ngợi ai, lại khen ngợi một vị cán bộ huyện Lô Bắc.

Nhưng Trần Quốc Văn cũng không phải hạng người hẹp hòi, hắn nhìn Vương Tử Quân đang đứng bên cạnh thủ tướng Phong, trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ rất hay.

Sau đó thủ tướng Phong tiếp tục đi thăm thú khắp nơi, nhưng lúc này đám khách hàng và thương nhân cứ mãi say sưa bàn luận về chuyến thị sát của thủ tướng, còn Đỗ Tiểu Trình thì giống như còn chưa hoảng hồn lại sau tình huống khiếp sợ.

Vương Tử Quân hít vào một hơi thật sâu, hắn cố gắng làm cho tâm tình bình tĩnh trở lại. Hắn vốn cho rằng dựa vào tu dưỡng và kinh nghiệm của mình, dù thế nào cũng không bao giờ sinh ra cảm giác sợ hãi, bình tâm tĩnh khí, nhưng bây giờ xem ra đã quá đề cao mình rồi.

Dù Vương Tử Quân là kẻ đã sống hai đời, thế nhưng khi thấy mặt thủ tướng Phong thì hắn vẫn thấy trong lòng khó thể nào ức chế được kích động, đây có lẽ là vì nguyên nhân kiếp trước mình rất sùng bái vị thủ tướng này.

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân tiếp tục đặt tâm tư lên phương diện kêu gọi đầu tư, dù sao thì một cơ hội tốt như thế này nếu bỏ qua thì quá đáng tiếc.

Đến trưa nhưng cuộc họp ở thành phố Hồng Ngọc vẫn không có dấu hiệu tản ra, bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân và vị thay mặt chủ tịch Thôi Tín Hiện vừa mới đến nhận chức vẫn ngồi trên đài rất nghiêm túc.

Nếu so sánh với các cuộc họp trước kia thì vẫn như nhau, bên dưới vẫn là các vị lãnh đạo quận huyện trong thành phố, nhưng lúc này vị trí đầu tiên cũng không phải dễ ngồi, ít nhất lúc này Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân cũng sinh ra cảm giác như ngồi đống lửa như đứng đống than.

- Năm ngoái kinh tế huyện Lô Bắc dù phát triển có chút đặc sắc nhưng phương diện kêu gọi đầu tư lại chênh lệch quá lớn so với các quận huyện khác, chênh lệch này đã ánh xạ lên mắt tất cả các vị lãnh đạo thị ủy, mà các vị lãnh đạo quận huyện khác cũng thấy được rõ ràng. Đối với vấn đề này, các anh cần phải cúi người tìm ra nguyên nhân, cần phải làm sao cho thật tốt và thật chú tâm vào công tác kêu gọi đầu tư, tạo ra hiệu quả, tìm ra lợi ích.

Thôi Tín Hiện năm nay hơn bốn mươi, hắn đeo một cặp kính gọng vàng nhìn qua rất thanh nhã và yên tĩnh, thế nhưng lời phê bình với cán bộ cấp dưới lại không thua kém gì bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân. huyện Lô Bắc là đơn vị thứ ba bị hắn phê bình, hai đơn vị đầu đều bị thay mặt chủ tịch mắng cho phun máu chó lên đầu, không chút khách khí.

Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân tuy trong bụng ôm hàng ngàn lý do mà lúc này khó thể nói ra được, bây giờ không phải thời điểm anh tự đứng lên giải vây cho mình, dưới những lời phê bình nghiêm khắc của lãnh đạo, hai người chỉ có thể cúi đầu khiêm tốn tiếp nhận mà thôi.

- Năm nay thị ủy định mục tiêu kêu gọi đầu tư của huyện Lô Bắc là mười triệu, phải làm cho kinh tế tiến lên một bậc thang mới, bí thư Hầu và chủ tịch Lưu, hai anh có lòng tin không?

Thôi Tín Hiện lật qua lật lại sách trách nhiệm trong tay, thế là dùng giọng nghiêm túc hỏi.

Không có lòng tin cũng phải có, bây giờ là lúc nào? Nếu anh chỉ cần có chút ý nghĩ phản đối, chỉ sợ sẽ phải tiếp nhận cơn thịnh nộ của lãnh đạo. Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân đưa mắt nhìn nhau, cả hai người cùng đứng lên khỏi ghế, sau đó dùng giọng cực kỳ có khí phách nói:

- Có.

Thôi Tín Hiện lúc này mới nở nụ cười thoải mái, hắn gật đầu nói:

- Tốt, có áp lực mới sinh ra động lực, chỉ có tiếp nhận khó khăn thì công tác mới có thể đi ngang đi dọc, mới chịu khó tìm tòi phát triển, mới tìm ra kinh nghiệm để làm tốt và sinh ra hiệu quả cao. Các đồng chí, bây giờ cả nước đang đi cùng một hướng: Đó là coi vấn đề phát triển kinh tế là trung tâm kiến thiết, tất cả các quận huyện đều phải toàn tâm toàn ý kiến thiết kinh tế. Thành phố Hồng Ngọc chúng ta không có nhiều tiềm lực, cơ sở kém, nhưng càng như vậy thì chúng ta càng nên cố gắng, nếu không chúng ta sẽ bị các thành phố khác bỏ lại sau lưng. Các đồng chí, các vị không nên để cho mình tụt hậu, nếu không sẽ bị đánh...

Thôi Tín Hiện thật sự có tài ăn nói, nhưng hai vị lãnh đạo chủ yếu của huyện Lô Bắc là Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân lại cảm thấy không thoải mái. Bọn họ biết rất rõ, kêu gọi đầu tư mười triệu vào trong huyện thật sự không phải là một chuyện nhỏ.

Năm ngoái số tiền kêu gọi đầu tư vào huyện Lô Bắc hình như chỉ là một triệu, mà một triệu kia đầu tư sinh ra bao nhiêu hiệu quả, hai người bọn họ đều hiểu rất rõ.

Khi hai người đang cực kỳ đau đầu thì thư ký của bí thư Hùng Trạch Luân đi vào, trong tay hắn là một chiếc điện thoại di động, hắn nhanh chóng bước đến trước mặt bí thư Hùng.

Cũng không biết vị thư ký kia cúi đầu nói những gì, Hùng Trạch Luân vội vàng vung tay lên với Thôi Tín Hiện, sau đó mỉm cười dùng giọng khách khí nói:

- Chào bí thư Lâm, tôi là Hùng Trạch Luân.

- Vâng, tôi sẽ đi xem xét ngay.

Hùng Trạch Luân nói một câu với đầu dây bên kia, sau đó phân phó thư ký ở bên cạnh:

- Mau mở tivi.

Tuy chỉ là hai câu nói nhưng lại làm cho tất cả đám lãnh đạo quận huyện bên dưới cảm nhận được tình huống này là có chuyện lớn xảy ra, bí thư Lâm, có thể được bí thư Hùng Trạch Luân gọi bằng giọng cung kính như vậy, chỉ có thể là bí thư Lâm Trạch Viễn của tỉnh Chiết Giang. Lúc này lại xem tivi, như vậy càng nói rõ có vấn đề, tivi làm gì? Đó là có thứ gì đó cần cho ra ánh sáng, bí thư tỉnh ủy tự mình gọi điện thoại yêu cầu xem tivi, như vậy có gì là tốt?

Ngàn vạn lần không nên rơi xuống đầu mình, trong lòng Hầu Thiên Đông hay tất cả lãnh đạo quận huyện ngồi trong phòng đều khẽ lên tiếng cầu nguyện, mà vẻ mặt các vị lãnh đạo thị ủy lúc này cũng không chút đẹp mắt.

Đám lãnh đạo quận huyện liên tục cầu nguyện làm sao cho sự việc không liên quan đến mình, mà bọn họ cũng căn bản không phải cầu nguyện một mình, đặc biệt là thay mặt chủ tịch thành phố là Thôi Tín Hiện, tuy hắn có biểu hiện cực kỳ trấn định thế nhưng từ sâu trong lòng vẫn thật sự không yên. Hắn mới làm thay mặt chủ tịch thành phố Hồng Ngọc được hơn một tháng, cũng chưa thể thật sự được đưa lên làm chủ tịch thành phố, nếu bây giờ có vấn đề thì thật sự khổ sở.

Tivi được mở ra rất nhanh, chính là bản tin thời sự trưa của đài truyền hình trung ương, trên đó là hình ảnh thủ tướng chính phủ đang đi khảo sát công tác ở tỉnh Sơn Nam, nhìn vào tình huống chung quanh, hình như thủ tướng Phong đang đi đến hội chợ nào đó.

Bí thư Lâm muốn mình xem cái gì? Chẳng lẽ đã qua mất rồi? Hùng Trạch Luân nhìn tiết mục thời sự mà trong lòng chợt kinh ngạc.

Thôi Tín Hiện lúc này thật sự ngồi không yên, hắn vung tay lên với viên thư ký bên cạnh:

- Cậu đi đến đài truyền hình thành phố, mượn băng ghi hình của tiết mục thời sự đài truyền hình trung ương trưa nay, quay lại đây cho mọi người xem.

- Thủ tướng cho ra lời khẳng định với hội chợ đầu tư thương mại của thành phố An Dịch, đồng thời khi đi đến giang hàng của huyện Lô Bắc thành phố Hồng Ngọc, phó thủ tướng Phong Quốc Khải càng dừng lại chăm chú quan sát, đồng thời cho ra lời khen ngợi với hình thức kêu gọi đầu tư đổi mới và sáng tạo của huyện Lô Bắc...

Hình ảnh rất rõ nét, phòng họp thị ủy gần đây mua hai chiếc tivi hai mươi chín int, hình ảnh hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người. Trong hình ảnh tươi đẹp, một hình bóng quen thuộc với Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân đang đứng bên cạnh phó thủ tướng Phong Quốc Khải.

Vương Tử Quân, đây không phải là vị phó bí thư luôn làm ra những chuyện ngạc nhiên sao?

Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân nhìn bộ dạng tươi cười của Vương Tử Quân ở bên cạnh phó thủ tướng, cả hai đều sinh ra cảm giác giống như không tin vào mắt mình.

Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân đưa mắt nhìn nhau, cả hai thật sự kinh ngạc khó tin. Còn Hùng Trạch Luân là bí thư thị ủy, lúc này lão cũng mở to mắt, thật sự khó tin vào tình huống trước mặt.

Vương Tử Quân này sao lại chạy đến thành phố An Dịch? Đồng thời lại to gan lớn mật xuất hiện bên cạnh phó thủ tướng Phong Quốc Khải? Hùng Trạch Luân nhìn Vương Tử Quân đang nói chuyện với phó thủ tướng, gương mặt càng thêm ngưng trọng.

- Phó thủ tướng chăm chú nghe nhân viên công tác của huyện Lô Bắc báo cáo, đồng thời tỏ ra cực kỳ có hứng thú với phương án mới lạ này. Phó thủ tướng đã tỏ ra tán thành với phương án không dựa giẫm vào ai, dám nghĩ dám làm, dám tiến vào mạo hiểm, dũng cảm đẩy mạnh phát triển địa phương của cán bộ huyện Lô Bắc, đồng thời phó thủ tướng cũng yêu cầu các vị lãnh đạo huyện Lô Bắc tiếp tục bảo trì trạng thái công tác tốt đẹp này...Sau đó phó thủ tướng có nói chuyện với vài vị thương nhân đến tham gia đầu tư, bọn họ đều tỏ vẻ cực kỳ sẵn sàng tham gia đầu tư vào huyện Lô Bắc...

Âm thanh mượt mà của biên tập viên vang lên, sau đó hình ảnh thay đổi, sau đó là một vị thương nhân dùng giọng Quảng Đông trầm giọng nói:

- Nếu như huyện Lô Bắc đồng ý, tập đoàn Chính Hồng chúng tôi tình nguyện bỏ ra hai chục triệu để đầu tư hạng mục này, đối với hạng mục này...

Tin tức kéo dài hơn nửa phút, sau khi xem xong bản tin thì cả phòng họp chợt trầm mặc, chỉ là các vị bí thư và chủ tịch của các quận huyện khác đang liên tục thở dài, ánh mắt ghen ghét cũng nhìn về phía Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân. Nhưng không gian chỉ trầm lắng một chút, sau đó là những tiếng vỗ tay vang lên rộn rã.

Hai tên khốn Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân sao lại tốt như vậy? Chuyện nở mày nở mặt như vậy lại vào tay hai tên này, đúng là không ra gì.

Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện cũng đưa mắt nhìn Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân, lúc này thật sự giống như thấy đó là hai dĩa bánh trái ngon ngọt.

- Đồng chí Vương Tử Quân đến thành phố An Dịch sao?

Hùng Trạch Luân mỉm cười hỏi Hầu Thiên Đông.

Hầu Thiên Đông còn có thể làm gì hơn? Lão gật đầu nói:

- Bí thư Hùng, lần này đồng chí Vương Tử Quân đến thành phố An Dịch để kêu gọi và đàm phán về vấn đề đầu tư con đường An Lô.

- Đồng chí Tử Quân thật sự là đồng chí tốt, đứng trên địa bàn tỉnh Sơn Nam mà có thể làm cho thành phố Hồng Ngọc và cả tỉnh Chiết Giang trở nên nổi tiếng, điều này rất tốt. Đúng rồi, chút nữa anh đưa cho tôi số điện thoại liên lạc với đồng chí Vương Tử Quân.

Hùng Trạch Luân vung tay lên với Hầu Thiên Đông, cho Hầu Thiên Đông ngồi xuống.

Thôi Tín Hiện dù chưa từng gặp mặt Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này ý nghĩ muốn gặp mặt vị cán bộ trẻ tuổi kia cũng cực kỳ bức thiết. Hắn nhìn Hầu Thiên Đông đang ngồi xuống, sau đó hắn chợt nghĩ ra vấn đề gì đó, thế là dùng giọng điều tra hỏi:

- Bí thư Hùng, chúng ta có phải đã đặt cho huyện Lô Bắc nhiệm vụ quá thấp rồi không? Vừa rồi nghe vị thương nhân kia nói, như vậy đã quá rõ rồi, chúng tôi sẽ không đưa xuống nhiệm vụ mười triệu nữa, vì huyện Lô Bắc đã căn bản hoàn thành vượt mức.

Hùng Trạch Luân vỗ đầu nói:

- Đúng vậy, chủ tịch Thôi nói ra thì tôi mới nhớ, nếu không đã quên mất. Hầu Thiên Đông, nhiệm vụ của anh đã xong, nếu không có bí thư Lâm gọi điện thoại đến, suýt nữa tôi đã cho anh lừa dối vượt qua kiểm tra. Như vậy là không nên, chúng ta cần phải sửa lại nhiệm vụ, chúng ta cần căn cứ vào tình huống thực tế để cho ra nhiệm vụ, đặt mục tiêu quá thấp thì đó là năng lực của anh có vấn đề, chúng tôi bỏ qua cho anh; nhưng các anh nếu được gia tăng trọng trách, như vậy là các anh có năng lực cao, thị ủy chính quyền tín nhiệm các anh. Ha ha ha, bí thư Hầu, anh nói xem có đúng không?

Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân thấy hai vị lãnh đạo lên tiếng như vậy, dù có tâm phản đối nhưng cũng biết bây giờ dù anh có phản đối thế nào cũng không hiệu quả. Hơn nữa vừa rồi mình tìm được danh tiếng lớn ở ngoài tỉnh Chiết Giang, hai người cũng không biết nói gì hơn, miễn cho người ta nói mình quá khiêm tốn thành ra kiêu ngạo.

Khi cuộc họp vẫn đang được tiến hành ở thành phố Hồng Ngọc, Lâm Trạch Viễn ở bên kia đang nối thông điện thoại với Trần Quốc Văn. Trần Quốc Văn nói hai câu lòng vòng, sau đó dùng giọng bình tĩnh nói:

- Anh Lâm, tôi có một việc cần hỏi ý anh, có một vị lãnh đạo chào hỏi tôi, nói rằng anh ấy có một người thân tên là Vương Tử Quân, muốn điều đến tỉnh Sơn Nam chúng tôi. Tôi không thể nào không nể mặt lãnh đạo cũ, anh xem, nếu không thì ngày mai chúng ta làm thủ tục nhé?

Lúc này Lâm Trạch Viễn đang nâng ly trà lên, vừa uống nước vừa nghe điện thoại, lúc này nghe được lời của Trần Quốc Văn thì thiếu chút nữa đã làm rơi ly nước xuống. Lão nghĩ đến bản tin thời sự trưa nay, thế là nở nụ cười:

- Chuyện nhỏ này sao? Anh Trần, vị lãnh đạo cũ mà anh nói có phải họ Vương không?

- Đúng, đúng, đúng, không phải là ông ấy thì là ai, anh Lâm, dù sao tôi cũng đi theo ông cụ nhiều năm, ông cụ chưa từng đề ra yêu cầu gì với tôi, anh nói xem, bây giờ vất vả lắm ông cụ mới mở miệng, tôi có thể từ chối sao? Thế này nhé, chờ anh đến tỉnh Sơn Nam, tôi sẽ mời anh một bữa thật vui vẻ linh đình, anh giúp tôi chuyện này nhé?

Trần Quốc Văn khẽ gõ bàn rồi nói vào trong điện thoại.

Khi phó thủ tướng Phong nghỉ trưa thì Trần Quốc Văn đã cho người tìm hiểu về đồng chí Vương Tử Quân, sau khi được chính miệng Trịnh Đông Phương nói Vương Tử Quân đơn thương độc mã đến thành phố An Dịch để thương lượng về vấn đề cầu đường An Lô, Trần Quốc Văn chợt cảm thấy yêu thích, thế là kết luận đây tuyệt đối là một vị cán bộ có thể mang đến tài lộc.

Trần Quốc Văn là một người cầu hiền như khát nước, vô tình động tâm với Vương Tử Quân, lão cảm thấy một mầm mống tốt như vậy, không bằng lấy từ tỉnh Chiết Giang về để tạo điều kiện cho phát triển.

- Anh Trần, tôi cũng muốn đồng ý với anh, nhưng thật sự đáng tiếc. Đúng rồi, là ông nội của Vương Tử Quân sẽ không đồng ý. Dù sao người một nhà cũng ở tỉnh Chiết Giang, Vương lão sao có thể cho cháu trai của mình đến tỉnh Sơn Nam?

Lâm Trạch Viễn thầm mắng Trần Quốc Văn xảo quyệt, lão cũng không tiếp tục pha trò mà dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.

- Anh...Anh không phải cũng biết Vương Tử Quân kia đấy chứ?

Trần Quốc Văn sờ lên đầu rồi dùng giọng kinh ngạc nói.

- Đây chỉ là cũng biết, tiểu tử này mỗi tháng chạy đến nhà tôi không dưới hai lần, còn liên tục dùng cơm trong nhà tôi nữa là.

Lâm Trạch Viễn cười lớn đánh tan nghi ngờ.

Trần Quốc Văn thấy chút thủ đoạn của mình bị Lâm Trạch Viễn vạch trần, lão cười lên ha hả, sau đó dứt khoát gọn gàng nói:

- Anh đúng là, không ngờ lại giả vờ như vậy, tôi không nói chuyện với anh nữa.

Trần Quốc Văn nói rồi cúp điện thoại, lão nghĩ đến tình huống mình vừa rồi bị Lâm Trạch Viễn trêu chọc, thế là không khỏi cười phá lên ha hả.

Vương Tử Quân căn bản không thể biết được những gì liên quan đến mình đang xảy ra, lúc này hắn đang chuẩn bị mở thầu.

Mở thầu lần này có thể nói là rất thành công, có hơn hai mươi xí nghiệp muốn đến bàn chuyện hợp tác với Vương Tử Quân, lại có hơn mười lãnh đạo xí nghiệp gọi điện thoại đến, muốn mời hắn đi dùng cơm.

Vương Tử Quân tiếp điện thoại liên tục mà cảm thấy có chút đau đầu, khi hắn đang nghĩ có nên tắt điện thoại hay không thì Trịnh Đông Phương gọi đến. Thì ra là phương thức của Vương Tử Quân được Trịnh Đông Phương đồng tình, vì vậy muốn liên hợp với huyện Lô Bắc, cho ra hạng mục là cả con đường, tiến hành kêu gọi đầu tư cả tuyến đường.

Vương Tử Quân cũng rất đồng ý với lời đề nghị của Trịnh Đông Phương, dù sao cũng là một con đường, nếu như có thể gom lại thành chỉnh thể, như thế sẽ càng có lực hấp dẫn.

- Cốc, cốc, cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, Trương Thắng Lợi khẽ đi đến, hắn nở nụ cười nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư, bên ngoài có người đến tìm.

Vương Tử Quân tươi cười nhìn Trương Thắng Lợi, sau đó hỏi:

- Người đến là ai?

- Bí thư Vương, là giám đốc Cừu của công ty xây dựng cầu đường Bác Minh.

Trương Thắng Lợi dùng giọng chú ý nói với Vương Tử Quân, rõ ràng hắn đã có liên hệ với vị giám đốc Cừu này.

Vương Tử Quân thật sự là lần đầu tiên nghe nói đến công ty xây dựng cầu đường Bác Minh, hắn có chút trầm ngâm, sau đó nghe thấy Trương Thắng Lợi nói:

- Bí thư Vương, công ty Bác Minh này chính là một công ty xây dựng lâu đời của tỉnh Chiết Giang, được hình thành khi tỉnh Chiết Giang thay đổi chế độ công ty xây dựng Ngũ Kiến, tổng giám đốc Cừu Thiên Khôi chính là một trong những nhân vật nổi tiếng ở tỉnh Chiết Giang.

- Anh có quen biết với anh ấy sao?

Vương Tử Quân nhìn Trương Thắng Lợi, khóe miệng càng lộ ra nụ cười nhạt.

- Cũng chỉ dùng qua bữa cơm mà thôi, cũng là một cơ hội gặp mặt vài người bạn.

Thấy nụ cười thản nhiên của bí thư Vương Tử Quân, Trương Thắng Lợi dùng giọng mang theo chút hư vinh nói, giống như chuyện dùng cơm với vị giám đốc Cừu Thiên Khôi kia làm một việc gì đó cực kỳ đáng được khoe khoang.

Vương Tử Quân thầm suy tư trong nháy mắt, sau đó phân phó:

- À, nếu giám đốc Cừu đã đến đây, vậy anh mời vào cho tôi.

Trương Thắng Lợi nghe thấy giọng điệu hời hợt của bí thư Vương thì không khỏi có chút sững sờ, trong lòng sững sốt. Hắn trước kia chỉ nhờ vào một người bạn mà từng gặp mặt vị giám đốc Cừu này một lần, khi đó nhìn thấy vị giám đốc Cừu đang trò chuyện vui vẻ với nhiều quan viên, bộ dạng ứng đối tự nhiên, thế là không khỏi thầm cảm thấy kính ngưỡng, cảm thấy đối phương là một đại nhân vật. Nhưng lúc này nghe bí thư Vương nói mời đối phương đi vào, hắn chợt phát hiện giám đốc Cừu Thiên Khôi tuy là giám đốc một công ty lớn, thế nhưng đến trước mặt Vương Tử Quân vẫn không là thứ gì quá to tát.

- Ha ha ha, bí thư Vương, sự việc hôm nay thật sự làm cho người ta cảm thấy quá sức thoải mái.

Một người đàn ông trung niên gầy còm, da mặt hầu như biến thành màu đen vừa mới đi qua cửa thì đã chào hỏi Vương Tử Quân, thân hình của người này không cao, thế nhưng âm thanh lại không nhỏ.

Vương Tử Quân nhìn Cừu Thiên Khôi đang duỗi hai tay ra chào đón, hắn cũng tiến lên cười nghênh đón:

- Đại danh của giám đốc Cừu thật sự như sấm nổ bên tai, không ngờ giám đốc Cừu cũng đến thành phố An Dịch.

Cừu Thiên Khôi từ ngoài cửa đi vào, hắn nhìn Vương Tử Quân từ trên xuống dưới, trong lòng đang suy nghĩ về những truyền thuyết về vị cán bộ trẻ tuổi này. Sau khi hai bên bắt tay nhau thật chặt, hắn cười hì hì nói:

- Chút thanh danh của tôi nào so sánh được với bí thư Vương? Hôm nay tin tức trên thời sự được phát âm, chỉ sợ cả tỉnh Chiết Giang sẽ không ai không biết bí thư Vương.

- Đến tỉnh Sơn Nam nhưng lại làm vẻ vang Chiết Giang, tôi là một người Chiết Giang, tôi cũng cảm thấy cực kỳ có thể diện. Bí thư Vương, hôm nay anh chính là anh hùng của tỉnh Chiết Giang, tôi là một người con dân của chiết giang, tôi vô cùng kính ngưỡng với anh, thế cho nên có tổ chức một bữa tiệc rượu, mong bí thư Vương cũng đừng nên từ chối, tôi rất hân hanh được đón tiếp anh.

Cừu Thiên Khôi là người giỏi ăn nói, chỉ vài câu đã khéo léo kéo sát quan hệ với Vương Tử Quân.

Có thể lăn lộn tạo nên danh tiếng mạnh mẽ ở tỉnh Chiết Giang, Cừu Thiên Khôi tất nhiên là một nhân vật mạnh vì gạo bạo vì tiền, thế cho nên chuyện kết giao với người ta cũng cực kỳ dễ dàng. Vương Tử Quân chợt có một ý nghĩ, hắn khẽ cười nói:

- Tôi thật sự cảm thấy cực kỳ vinh hạnh và không nên từ chối lời mời thịnh tình của giám đốc Cừu, nhưng hôm nay tôi đã có hẹn với bí thư Đông Phương, kính xin giám đốc Cừu bao dung tha thứ cho.

Ánh mắt Cừu Thiên Khôi chợt lóe lên, nu cười trên mặt càng tăng thêm vài phần, hắn dùng giọng vô cùng tiếc nuối lắc đầu nói:

- Tôi cảm thấy mình chạy đến hen ước đã đủ sớm, thế nhưng không ngờ còn có người sớm hơn một bước. Thế này vậy, bí thư Vương, nếu có thời gian, ngày mai anh có thời gian không?

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Ngày mai chúng ta sẽ liên lạc, anh thấy thế nào?

Ánh mắt Cừu Thiên Khôi chợt chớp động, sau đó hắn đột nhiên đứng lên cười cười với Trương Thắng Lợi:

- Cục trưởng Trương, làm phiền anh một chuyện, tôi để quên danh thiếp trên xe, kính mong cục trưởng Trương xuống nói với tài xế của tôi một tiếng, để cậu ấy đưa lên đây cho tôi.

Trương Thắng Lợi vừa nghe thấy bí thư Vương từ chối mời của Cừu Thiên Khôi thì trong lòng khẽ động, lúc này lại nghe thấy một lời yêu cầu giống như không có lễ phép của Cừu Thiên Khôi, sao hắn không thấu hiểu ý nghĩ của Cừu Thiên Khôi?

Làm người cần phải có ánh mắt, đặc biệt là làm quan, trên nhiều phương diện anh phải đưa mắt nhìn khắp chung quanh, tai nghe tám hướng, cần phải có nhiều ngộ tính. Dù hắn cảm thấy bực bội với lời sai khiến của Cừu Thiên Khôi, thế nhưng lại sảng khoái cười nói:

- Không có chuyện gì lớn, tôi sẽ đi làm ngay.

Vương Tử Quân nhìn Trương Thắng Lợi xoay người đi mà trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ, hắn thản nhiên nói:

- Anh Trương đã vài chục tuổi rồi, không ngờ vẫn còn làm việc ẩu tả như vậy, những chuyện nhỏ nhặt thế này nào cần một vị cục trưởng như anh phải chạy vội vàng? Anh gọi điện thoại cho Tiểu La, để cậu ấy đi xuống liên hệ với lái xe của giám đốc Cừu không được sao?

Trương Thắng Lợi đang định xoay người bỏ đi thì nghe được lời nói của Vương Tử Quân, thế là không khỏi có chút run rẩy. Hắn biết mình vừa rồi không làm tốt phương diện phỏng đoán ý nghĩ của lãnh đạo, dù đa số lãnh đạo đều có ý liên hệ với các vị ông chủ xí nghiệp, thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại không muốn cho Cừu Thiên Khôi một cơ hội sống chung.

- Ôi, bí thư Vương, anh xem đầu óc của tôi kìa.

Trương Thắng Lợi vỗ đầu mình, sau đó đi đến cầm điện thoại gọi xuống.

Hào quang trong mắt Cừu Thiên Khôi lại càng sáng rực lên, nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn rất sáng lạn. Khi Trương Thắng Lợi gọi điện thoại thì hắn vẫn điềm nhiên cười nói với Vương Tử Quân, giống như không thèm quan tâm đến vấn đề kế hoạch của mình không thực hiện được.

Một lát sau có một người thanh niên thông minh tháo vát cầm một hộp danh thiếp đi đến, Cừu Thiên Khôi lấy từ bên trong ra một tấm danh thiếp, sau đó cung kính dùng hai tay đưa cho Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, đây là danh thiếp của tôi, bên trên có số điện thoại liên lạc, nếu ngày nào đó bí thư Vương có thời gian rảnh, kính xin bí thư Vương có thể kêu gọi tôi bất kỳ lúc nào.

Trên tờ danh thiếp màu vàng và khá mỏng có một cái tên và số điện thoại, nhưng khi tấm danh thiếp rơi vào trong tay thì Vương Tử Quân đã biết ngay chất liệu làm nên nó.

Vàng, danh thiếp của Cừu Thiên Khôi không ngờ là làm bằng vàng, tuy chỉ nặng và gam, vào lúc này chỉ là vài ngàn đồng, thế nhưng làm danh thiếp bằng vàng cũng một phương pháp khoe khoang kín đáo của Cừu Thiên Khôi, rõ ràng là một thủ đoạn lôi kéo cực kỳ biến tướng.

Vương Tử Quân nhìn tấm danh thiếp trong tay mà khẽ cười, hắn tiện tay đặt nó lên mặt bàn, Cừu Thiên Khôi lúc này đang nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, thấy đối phương đặt danh thiếp lên mặt bàn thì thở dài một hơi.

Trương Thắng Lợi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn tấm danh thiếp, tuy hắn không được cầm nhưng cũng biết nó làm từ chất liệu gì.

Cừu Thiên Khôi cũng thấy được vẻ mặt hâm mộ của Trương Thắng Lợi, thế nên hắn lại lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Trương Thắng Lợi:

- Cục trưởng Trương Thắng Lợi, sau này nên liên lạc nhiều hơn, khi ngào bí thư Vương đến thành phố Giang Thị, cũng không nên đến chào một người bạn như tôi.

Cừu Thiên Khôi tiếp tục nói vài câu khách khí với Vương Tử Quân, sau đó hắn cùng lái xe bỏ đi. Vương Tử Quân tiễn chân đối phương đến cửa khách sạn, sau đó mới quay về phòng mình.

Vương Tử Quân khẽ đẩy cửa, hắn gặp một cô gái xinh đẹp với một cặp mông ngọc, cơ thể đầy đường cong lung linh, một chiếc quần jean bao bọc cặp chân dài và trắng, có thể nói là mỗi đường nét đều được bộc lộ rõ ràng.

Một cảm giác khô đắng chợt bùng lên trong lòng Vương Tử Quân, khi hắn đi vào phòng thì chợt nghe cô gái kia nói:

- Y Phong, cậu nói xem đây có phải thật sự là vàng không?

Vương Tử Quân khẽ hít vào một hơi, lúc này mới áp chế được kích động trong lòng, hắn thấy trong phòng làm việc của mình là Y Phong và Đỗ Tiểu Trình, cả hai đang mặc trang phục bình thường lật qua lật lại xem xét chiếc danh thiếp trên bàn làm việc của mình.

Y Phong mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, có vẻ quyến rũ thanh nhã, còn Đỗ Tiểu Trình lại mặc quần jean áo sơ mi, đầy sức quyến rũ.

- Có lẽ là giả, cậu nghĩ xem có ai dùng vàng để làm thứ này không?

Y Phong dùng giọng nghi hoặc nói, sau đó nàng quay đầu, chợt phát hiện Vương Tử Quân đi vào. Lúc này nàng khẽ cười quyến rũ, lại xấu hổ đỏ mặt, trong miệng lúng túng:

- Bí thư Vương.

Vương Tử Quân thấy nha đầu Y Phong nghiêm trang gọi mình là bí thư Vương thì lửa nóng bùng lên trong lòng càng gia tăng cường độ, hắn nghĩ đến hình dáng yêu kiều của cô gái này khi ở trong lòng mình, thế là không khỏi cảm thấy oán hận con kỳ đà cản mũi Đỗ Tiểu Trình.

Nếu như không phải Đỗ Tiểu Trình cứ kiên trì đòi ở cùng một phòng với Y Phong thì Vương Tử Quân sao lại không thể một lần vào trộm hương?

- Là thật.

Vương Tử Quân nhìn Y Phong, hắn lơ đãng cho ra động tác sẽ thu thập hai người, sau đó cất bước đi về phía hai người kia.

Đỗ Tiểu Trình nghe được lời của y phong, nàng giống như cảm ứng được cái gì đó, nàng chợt nhảy dựng lên như mèo bị giẫm đuôi. Lúc này nàng dùng ánh mắt trong suốt và cũng có chút oán hận nhìn Vương Tử Quân, giống như hắn chiếm một tiện nghi gì đó rất lớn của nàng.

- Cháu gái, sao cháu lại có thời gian rảnh đến đây chơi thế này?

Dù Vương Tử Quân cũng rất ghét cách xưng hô chú cháu thế này, nhưng lúc này thấy bộ dạng oán hận rất đáng cười của Đỗ Tiểu Trình, Vương Tử Quân không nhịn được phải mở miệng.


/1843

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status