Khi Vương Tử Quân định lên tiếng thì Lâm Dĩnh Nhi mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt chạy từ trong nhà ra ngoài, nàng hưng phấn chạy đến, vừa chạy vừa dùng giọng không kịp thở giải thích:
- Vừa rồi nấu nước, em quên tắt.
Vương Tử Quân thấy Lâm Dĩnh Nhi bày ra lý do như vậy thì không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng khi nhìn nụ cười ẩn giấu của Lâm Trạch Viễn, hắn vẫn cố gắng thu lại nụ cười của mình, hắn nghiêm trang gật đầu nói:
- Vấn đề an toàn là trên hết, an toàn là đệ nhất.
Lâm Trạch Viễn tuy có thể nghe rõ lời nói dối của Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng thầm nghĩ máu nước nóng trong nhà nào cần phải tắt đi? Lão thấy con gái mình giải thích mà bộ dạng có chút ngốc nghếch, vẻ mặt có hơi đỏ hồng, hơi xấu hổ và thẹn thùng. Lão là một bí thư tỉnh ủy, mỗi ngày đều duyệt qua vô số hạng người, nào không phải là hạng cao nhân? Chỉ cần nhìn bộ dạng con mình đỏ mặt chạy ra, liếc mắt nhìn đã thấy một bộ dạng thật sự chính mình còn chưa từng được gặp trong quá khứ, thế là trong lòng đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
Thật ra ấn tượng của Lâm Trạch Viễn về Vương Tử Quân là rất tốt, đứa bé này xuất thân danh môn, trên người lại không có bất kỳ khí tức gì của đám công tử ăn chơi trác táng, luôn giữ khuôn phép, lại cắm rể phát triển ở cơ sở, hơn nữa gia đình còn có bối cảnh cực cao, lão thấy rõ tất cả. Đối phương không quá dựa giẫm vào bối cảnh đã có thể phát triển một cách sinh động như vậy, nếu như cho hắn một khoảng không rộng lớn, lại giúp đỡ một tay, như vậy đứa nhỏ này chẳng phải như rồng bay lên chín tầng trời sao? Lão thầm nghĩ như vậy, khi nhìn mặt Vương Tử Quân thì trong lòng có thêm vài phần tán thành.
Con gái Lâm Dĩnh Nhi chính là khối thịt mềm nhất trong lòng Lâm Trạch Viễn, các vị đồng sự và chiến hữu của lão đều biết rõ điều này. Có một lần Lâm Dĩnh Nhi phát sốt, mở miệng nói lời mê sảng, nói mớ muốn bố làm cá Tương Hương cho mình ăn. Thế là Lâm Trạch Viễn chạy từ đơn vị về nóng lòng như lửa đốt, lão tắt điện thoại, ở cùng với con gái một ngày. Đối với một vị bí thư tỉnh ủy mà ngày thường luôn xem công tác là đệ nhất thì đây đúng là một việc chưa từng có.
Sau này Lâm Trạch Viễn nói thẳng với con gái:
- Dĩnh Nhi, con là cây trụ tinh thần của bố, là điểm yếu của bố, con cũng đừng hại bố nhé.
Lâm Dĩnh Nhi không biết điểm yếu là gì, sau này nàng xem phim kiếm hiệp mới biết người ta luyện võ đến tầng cao nhất thì toàn thân cứng rắn như sắt, cực kỳ khủng bố. Thế nhưng trên người những cao thủ như vậy cũng có một điểm cực kỳ yếu, là bộ vị có sức chống đỡ kém nhất, đây chính là điểm yếu. Nàng hiểu được câu nói của bố mình có nghĩa là gì, thế là không khỏi nở nụ cười đắc ý. Nhưng sau này nàng càng khôn khéo hiểu chuyện, học tập tốt, học xong phổ thông thì thi vào đại học chính quy, hơn nữa thành tích là cực tốt, mỗi lần về trường, dù Lâm Trạch Viễn có cho nàng đi nhờ xe, nàng vẫn kiên trì với chiếc xe đạp của mình, nàng không muốn làm ảnh hưởng đến bố mình.
Không biết từ lúc nào, Lâm Trạch Viễn phát hiện con gái mình bắt đầu tỏ ra vui vẻ hưng phấn khi gặp mặt tiểu tử Vương Tử Quân, cuối cùng lão cũng sinh ra cảm giác bất an. Với một người đầy kinh nghiệm cuộc đời và quan trường như lão, tất nhiên lão có thể đoán được con gái mình đang thích tiểu tử kia.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện hôn sự đã được đàm phán thành công giữa Vương gia và Mạc gia thì Lâm Trạch Viễn lại mơ hồ cảm thấy trong lòng có hơi đau, con gái mình từ nhỏ nếu gặp chuyện đau lòng sẽ chui vào một góc co rút người lại, sẽ yên lặng chảy nước mắt như một chú mèo nhỏ bất lực. Lão nghĩ đến tương lai một ngày nào đó Vương Tử Quân sẽ thành thân với con gái của Mạc gia, lão nghĩ điều đó sẽ gây nên thương tổn rất lớn cho Dĩnh Nhi của mình, thế là lão không khỏi hất tay lên giống như muốn chụp lấy thứ gì đó bóp lại thật chặt. Trái tim lại chợt co thắt rất mạnh, giống như dù là chính mình bị đau cũng không muốn con gái bị tổn thương.
- Tiểu Vương, cậu đến tìm tôi có việc gì?
Lâm Trạch Viễn kéo Vương Tử Quân vào trong phòng rồi mỉm cười hỏi.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn nhìn bộ dạng tùy ý của Lâm Trạch Viễn, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bác Lâm, cháu bị người ta ức hiếp, cần bác đến làm chủ.
Lâm Trạch Viễn thấy Vương Tử Quân nói rất nghiêm trang, thế cho nên chút cảm giác bức bối vì chuyện con gái sẽ đau lòng chợt tan biến sạch sẽ. Con gái mình thích ánh mắt thanh tỉnh của tiểu tử kia, cá tính thẳng thắn cũng không phải là lỗi của lão, lão cũng không vì con gái mình thích Tiểu Vương mà vung tay ném lưới nhốt lại được. Lão nghĩ như vậy mà trong lòng cũng bình thường trở lại, biết đâu sau này Vương Tử Quân lấy vợ sinh con, như vậy con gái sẽ tốt hơn.
- Bị người ta ức hiếp sao? Bí thư Tiểu Vương cậu không phải làm việc rất tốt sao, thế nào lại có người ức hiếp cậu? Hùng Trạch Luân ức hiếp cậu sao? Nếu như vậy, tôi sẽ cho anh ta biết tay.
Lâm Trạch Viễn cười cười nhìn Vương Tử Quân, sau đó lão cười ha hả dùng giọng trêu chọc nói.
Cho Hùng Trạch Luân biết tay, đúng là chỉ có bí thư tỉnh ủy mới nói ra được những lời như vậy, Vương Tử Quân nhìn người đàn ông ngồi giống như một ngọn núi trước mặt mình, trong lòng thầm sinh ra một cảm giác kính sợ.
Lâm Trạch Viễn tuy nói cười với vẻ mặt làm cho người ta sinh ra cảm giác như tắm gió xuân, thế nhưng sau khi gió xuân thổi qua thì ngọn núi lớn vẫn bất động và uy nghiêm.
- Bí thư Lâm, những lời này của ngài cũng không nên cho bí thư Hùng nghe được, nếu anh ấy nghe thấy vậy thì sẽ đêm ngày ngủ không yên. Người ức hiếp cháu không phải ở thành phố Hồng Ngọc, mà chính là người ở thành phố Giang Thị.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt không chút biến đổi của Lâm Trạch Viễn, chút lo lắng trong lòng càng tăng tiến.
- Người này có một đống rác thải tuồn ra bên cạnh, lại ỷ mình có một ông bố hùng mạnh mà đi gây rối khắp nơi, chưa nói đến những thứ khác, hắn đi buôn lậu các loại siêu xe, trò này cũng đủ để cho hắn vào tù bóc lịch, đừng nói đến những thứ khác.
Vương Tử Quân nói xong thì bắt đầu uống trà, vẻ mặt bí thư Lâm Trạch Viễn vẫn không biến đổi, nhưng hai mắt sáng ngời lại lóe ra luồng sáng nhàn nhạt.
- Cậu chuẩn bị đấu với hắn một trận?
Vẻ mặt Lâm Trạch Viễn chợt khôi phục lại bình tĩnh trong nháy mắt, lão đặt ly trà xuống và khẽ hỏi.
- Dù thế nào cũng phải cho hắn biết tay, nếu không hắn sẽ cho rằng Vương đại bí thư là người dễ ức hiếp, lúc này cháu muốn cắt đứt chân chó của hắn, cũng không biết một con chó không có chân còn chạy được nữa không?
Vương Tử Quân nói rất hời hợt, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Viễn, coi như nói một câu chuyện đáng cười cho bí thư Lâm.
Nhưng vấn đề là trong lời nói của Vương Tử Quân có ẩn giấu nhiều nội dung, Lâm Trạch Viễn hiểu, hơn nữa cực kỳ hiểu rõ. Lão dùng ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi sinh ra chút cảm khái. Lần đầu tiên gặp mặt thì Vương Tử Quân đã làm mình sinh ra cảm giác vui vẻ, cũng không biết một người như Vương Quang Vinh thế nào lại sinh ra một đứa con trai tốt như vậy?
- À, chó đã không còn chân thì tất nhiên sẽ không chạy được, hơn nữa đôi khi chặt đứt chân chó còn kéo cả chủ của nó nhảy vào.
Âm thanh của Lâm Trạch Viễn không quá lớn nhưng lời nói lại đi theo đường mê cung, nhưng ý nghĩa thật sự của nó thì hai người đều hiểu.
- Nhưng chỉ sợ cậu không đánh gãy được chân chó, lại bị chó cắn vào người, vì thế sẽ thua thiệt lớn.
Vương Tử Quân thấy Lâm Trạch Viễn nói một câu hai nghĩa thì cũng không khỏi nở nụ cười, hắn khẽ cười và dùng giọng tự tin nói:
- Điều này bí thư Lâm không cần quan tâm, tôi đã chuẩn bị xong đả cẩu bổng, dùng nó đánh chó là cực kỳ thuận tay.
- Cốc, cốc, cốc!
Khi hai người đang nói chuyện vui vẻ thì tiếng đập cửa khẽ vang lên, ngay sau đó thì cửa mở, Lâm Dĩnh Nhi thò đầu vào bên trong với nụ cười rạng rỡ:
- Hai vị đại bí thư đã quên dùng cơm, bố, không phải bố muốn ăn thịt chó đấy chứ, con chạy đến chú Đào mua một cái chân chó về hầm cách thủy, nhưng cũng không dễ ăn đâu.
Vương Tử Quân và Lâm Trạch Viễn nghe được lời của Lâm Dĩnh Nhi thì không khỏi phá lên cười ha hả, điều này làm cho Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy khó hiểu, nhưng hỏi vì sao thì hai người lại không trả lời.
Trong nồi đất là những phần thịt kho thơm nức mũi, Lâm Trạch Viễn con lấy ra một chai rượu Mao Đài được cất giấu lâu năm, dù là Lâm Dĩnh Nhi uống một ly thì gương mặt cũng đỏ bừng bừng. Nhưng hai người Lâm Trạch Viễn và Vương Tử Quân lại không tiếp tục nói về vấn đề đánh chó, giống như sự việc chưa từng phát sinh.
Đêm tĩnh lặng không một tiếng động, Vương Tử Quân sau khi rời khỏi nhà của Lâm Trạch Viễn thì cũng không về nhà ông nội, hắn trực tiếp rời khỏi khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy.
Tuy Vương Tử Quân đã lệnh cho Thái Thần Bân đi nghỉ ngơi, thế nhưng xe của Thái Thần Bân vẫn dừng trước cổng khu nhà thường ủy tỉnh ủy để chờ hắn. Khi hắn thông qua đèn đường nhìn thấy Thái Thần Bân vẫn đợi trong xe, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị mở cửa xe, một luồng ánh sáng mạnh từ xa chiếu đến, dưới luồng sáng rực rỡ, một chiếc xe thể thao màu đen từ xa chạy đến với tốc độ như tên rời cung.
- Vừa rồi nấu nước, em quên tắt.
Vương Tử Quân thấy Lâm Dĩnh Nhi bày ra lý do như vậy thì không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng khi nhìn nụ cười ẩn giấu của Lâm Trạch Viễn, hắn vẫn cố gắng thu lại nụ cười của mình, hắn nghiêm trang gật đầu nói:
- Vấn đề an toàn là trên hết, an toàn là đệ nhất.
Lâm Trạch Viễn tuy có thể nghe rõ lời nói dối của Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng thầm nghĩ máu nước nóng trong nhà nào cần phải tắt đi? Lão thấy con gái mình giải thích mà bộ dạng có chút ngốc nghếch, vẻ mặt có hơi đỏ hồng, hơi xấu hổ và thẹn thùng. Lão là một bí thư tỉnh ủy, mỗi ngày đều duyệt qua vô số hạng người, nào không phải là hạng cao nhân? Chỉ cần nhìn bộ dạng con mình đỏ mặt chạy ra, liếc mắt nhìn đã thấy một bộ dạng thật sự chính mình còn chưa từng được gặp trong quá khứ, thế là trong lòng đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
Thật ra ấn tượng của Lâm Trạch Viễn về Vương Tử Quân là rất tốt, đứa bé này xuất thân danh môn, trên người lại không có bất kỳ khí tức gì của đám công tử ăn chơi trác táng, luôn giữ khuôn phép, lại cắm rể phát triển ở cơ sở, hơn nữa gia đình còn có bối cảnh cực cao, lão thấy rõ tất cả. Đối phương không quá dựa giẫm vào bối cảnh đã có thể phát triển một cách sinh động như vậy, nếu như cho hắn một khoảng không rộng lớn, lại giúp đỡ một tay, như vậy đứa nhỏ này chẳng phải như rồng bay lên chín tầng trời sao? Lão thầm nghĩ như vậy, khi nhìn mặt Vương Tử Quân thì trong lòng có thêm vài phần tán thành.
Con gái Lâm Dĩnh Nhi chính là khối thịt mềm nhất trong lòng Lâm Trạch Viễn, các vị đồng sự và chiến hữu của lão đều biết rõ điều này. Có một lần Lâm Dĩnh Nhi phát sốt, mở miệng nói lời mê sảng, nói mớ muốn bố làm cá Tương Hương cho mình ăn. Thế là Lâm Trạch Viễn chạy từ đơn vị về nóng lòng như lửa đốt, lão tắt điện thoại, ở cùng với con gái một ngày. Đối với một vị bí thư tỉnh ủy mà ngày thường luôn xem công tác là đệ nhất thì đây đúng là một việc chưa từng có.
Sau này Lâm Trạch Viễn nói thẳng với con gái:
- Dĩnh Nhi, con là cây trụ tinh thần của bố, là điểm yếu của bố, con cũng đừng hại bố nhé.
Lâm Dĩnh Nhi không biết điểm yếu là gì, sau này nàng xem phim kiếm hiệp mới biết người ta luyện võ đến tầng cao nhất thì toàn thân cứng rắn như sắt, cực kỳ khủng bố. Thế nhưng trên người những cao thủ như vậy cũng có một điểm cực kỳ yếu, là bộ vị có sức chống đỡ kém nhất, đây chính là điểm yếu. Nàng hiểu được câu nói của bố mình có nghĩa là gì, thế là không khỏi nở nụ cười đắc ý. Nhưng sau này nàng càng khôn khéo hiểu chuyện, học tập tốt, học xong phổ thông thì thi vào đại học chính quy, hơn nữa thành tích là cực tốt, mỗi lần về trường, dù Lâm Trạch Viễn có cho nàng đi nhờ xe, nàng vẫn kiên trì với chiếc xe đạp của mình, nàng không muốn làm ảnh hưởng đến bố mình.
Không biết từ lúc nào, Lâm Trạch Viễn phát hiện con gái mình bắt đầu tỏ ra vui vẻ hưng phấn khi gặp mặt tiểu tử Vương Tử Quân, cuối cùng lão cũng sinh ra cảm giác bất an. Với một người đầy kinh nghiệm cuộc đời và quan trường như lão, tất nhiên lão có thể đoán được con gái mình đang thích tiểu tử kia.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện hôn sự đã được đàm phán thành công giữa Vương gia và Mạc gia thì Lâm Trạch Viễn lại mơ hồ cảm thấy trong lòng có hơi đau, con gái mình từ nhỏ nếu gặp chuyện đau lòng sẽ chui vào một góc co rút người lại, sẽ yên lặng chảy nước mắt như một chú mèo nhỏ bất lực. Lão nghĩ đến tương lai một ngày nào đó Vương Tử Quân sẽ thành thân với con gái của Mạc gia, lão nghĩ điều đó sẽ gây nên thương tổn rất lớn cho Dĩnh Nhi của mình, thế là lão không khỏi hất tay lên giống như muốn chụp lấy thứ gì đó bóp lại thật chặt. Trái tim lại chợt co thắt rất mạnh, giống như dù là chính mình bị đau cũng không muốn con gái bị tổn thương.
- Tiểu Vương, cậu đến tìm tôi có việc gì?
Lâm Trạch Viễn kéo Vương Tử Quân vào trong phòng rồi mỉm cười hỏi.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn nhìn bộ dạng tùy ý của Lâm Trạch Viễn, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bác Lâm, cháu bị người ta ức hiếp, cần bác đến làm chủ.
Lâm Trạch Viễn thấy Vương Tử Quân nói rất nghiêm trang, thế cho nên chút cảm giác bức bối vì chuyện con gái sẽ đau lòng chợt tan biến sạch sẽ. Con gái mình thích ánh mắt thanh tỉnh của tiểu tử kia, cá tính thẳng thắn cũng không phải là lỗi của lão, lão cũng không vì con gái mình thích Tiểu Vương mà vung tay ném lưới nhốt lại được. Lão nghĩ như vậy mà trong lòng cũng bình thường trở lại, biết đâu sau này Vương Tử Quân lấy vợ sinh con, như vậy con gái sẽ tốt hơn.
- Bị người ta ức hiếp sao? Bí thư Tiểu Vương cậu không phải làm việc rất tốt sao, thế nào lại có người ức hiếp cậu? Hùng Trạch Luân ức hiếp cậu sao? Nếu như vậy, tôi sẽ cho anh ta biết tay.
Lâm Trạch Viễn cười cười nhìn Vương Tử Quân, sau đó lão cười ha hả dùng giọng trêu chọc nói.
Cho Hùng Trạch Luân biết tay, đúng là chỉ có bí thư tỉnh ủy mới nói ra được những lời như vậy, Vương Tử Quân nhìn người đàn ông ngồi giống như một ngọn núi trước mặt mình, trong lòng thầm sinh ra một cảm giác kính sợ.
Lâm Trạch Viễn tuy nói cười với vẻ mặt làm cho người ta sinh ra cảm giác như tắm gió xuân, thế nhưng sau khi gió xuân thổi qua thì ngọn núi lớn vẫn bất động và uy nghiêm.
- Bí thư Lâm, những lời này của ngài cũng không nên cho bí thư Hùng nghe được, nếu anh ấy nghe thấy vậy thì sẽ đêm ngày ngủ không yên. Người ức hiếp cháu không phải ở thành phố Hồng Ngọc, mà chính là người ở thành phố Giang Thị.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt không chút biến đổi của Lâm Trạch Viễn, chút lo lắng trong lòng càng tăng tiến.
- Người này có một đống rác thải tuồn ra bên cạnh, lại ỷ mình có một ông bố hùng mạnh mà đi gây rối khắp nơi, chưa nói đến những thứ khác, hắn đi buôn lậu các loại siêu xe, trò này cũng đủ để cho hắn vào tù bóc lịch, đừng nói đến những thứ khác.
Vương Tử Quân nói xong thì bắt đầu uống trà, vẻ mặt bí thư Lâm Trạch Viễn vẫn không biến đổi, nhưng hai mắt sáng ngời lại lóe ra luồng sáng nhàn nhạt.
- Cậu chuẩn bị đấu với hắn một trận?
Vẻ mặt Lâm Trạch Viễn chợt khôi phục lại bình tĩnh trong nháy mắt, lão đặt ly trà xuống và khẽ hỏi.
- Dù thế nào cũng phải cho hắn biết tay, nếu không hắn sẽ cho rằng Vương đại bí thư là người dễ ức hiếp, lúc này cháu muốn cắt đứt chân chó của hắn, cũng không biết một con chó không có chân còn chạy được nữa không?
Vương Tử Quân nói rất hời hợt, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Viễn, coi như nói một câu chuyện đáng cười cho bí thư Lâm.
Nhưng vấn đề là trong lời nói của Vương Tử Quân có ẩn giấu nhiều nội dung, Lâm Trạch Viễn hiểu, hơn nữa cực kỳ hiểu rõ. Lão dùng ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi sinh ra chút cảm khái. Lần đầu tiên gặp mặt thì Vương Tử Quân đã làm mình sinh ra cảm giác vui vẻ, cũng không biết một người như Vương Quang Vinh thế nào lại sinh ra một đứa con trai tốt như vậy?
- À, chó đã không còn chân thì tất nhiên sẽ không chạy được, hơn nữa đôi khi chặt đứt chân chó còn kéo cả chủ của nó nhảy vào.
Âm thanh của Lâm Trạch Viễn không quá lớn nhưng lời nói lại đi theo đường mê cung, nhưng ý nghĩa thật sự của nó thì hai người đều hiểu.
- Nhưng chỉ sợ cậu không đánh gãy được chân chó, lại bị chó cắn vào người, vì thế sẽ thua thiệt lớn.
Vương Tử Quân thấy Lâm Trạch Viễn nói một câu hai nghĩa thì cũng không khỏi nở nụ cười, hắn khẽ cười và dùng giọng tự tin nói:
- Điều này bí thư Lâm không cần quan tâm, tôi đã chuẩn bị xong đả cẩu bổng, dùng nó đánh chó là cực kỳ thuận tay.
- Cốc, cốc, cốc!
Khi hai người đang nói chuyện vui vẻ thì tiếng đập cửa khẽ vang lên, ngay sau đó thì cửa mở, Lâm Dĩnh Nhi thò đầu vào bên trong với nụ cười rạng rỡ:
- Hai vị đại bí thư đã quên dùng cơm, bố, không phải bố muốn ăn thịt chó đấy chứ, con chạy đến chú Đào mua một cái chân chó về hầm cách thủy, nhưng cũng không dễ ăn đâu.
Vương Tử Quân và Lâm Trạch Viễn nghe được lời của Lâm Dĩnh Nhi thì không khỏi phá lên cười ha hả, điều này làm cho Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy khó hiểu, nhưng hỏi vì sao thì hai người lại không trả lời.
Trong nồi đất là những phần thịt kho thơm nức mũi, Lâm Trạch Viễn con lấy ra một chai rượu Mao Đài được cất giấu lâu năm, dù là Lâm Dĩnh Nhi uống một ly thì gương mặt cũng đỏ bừng bừng. Nhưng hai người Lâm Trạch Viễn và Vương Tử Quân lại không tiếp tục nói về vấn đề đánh chó, giống như sự việc chưa từng phát sinh.
Đêm tĩnh lặng không một tiếng động, Vương Tử Quân sau khi rời khỏi nhà của Lâm Trạch Viễn thì cũng không về nhà ông nội, hắn trực tiếp rời khỏi khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy.
Tuy Vương Tử Quân đã lệnh cho Thái Thần Bân đi nghỉ ngơi, thế nhưng xe của Thái Thần Bân vẫn dừng trước cổng khu nhà thường ủy tỉnh ủy để chờ hắn. Khi hắn thông qua đèn đường nhìn thấy Thái Thần Bân vẫn đợi trong xe, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị mở cửa xe, một luồng ánh sáng mạnh từ xa chiếu đến, dưới luồng sáng rực rỡ, một chiếc xe thể thao màu đen từ xa chạy đến với tốc độ như tên rời cung.
/1843
|