Trong một huyện nghèo khó mà bừng bừng sức sống như Lô Bắc thì những chuyện phong lưu thường được người ta nói với nhau say sưa trong những lúc trà dư tửu hậu. Nhân vật chính là như thế nào, sự việc diễn tiến ra sao, mọi người giống như nuốt vào rồi lại có thể nhả ra, giống như nếm xong rồi còn có thể ăn nữa, những thứ như vậy làm cho người ta cảm thấy khoái cảm khi bàn luận với nhau vào những ngày tháng dài buồn chán.
Vì vậy mà sự kiện Liễu Yên Hồng là một người của công chúng trở thành trụ cột của dương học thiên được mọi người bàn tán rộng khắp, chỉ là không biết nam nhân vật chính là ai mà thôi.
Vũ Trạch Huy cũng không biết mình không là chỗ dựa duy nhất của Liễu Yên Hồng, thử nghĩ xem một vị cán bộ cấp phó huyện đường đường là trưởng phòng tuyên truyền sao có thể cùng cộng hưởng một người phụ nữ với kẻ khác? Tất nhiên hắn cũng không so đo với chồng của Liễu Yên Hồng, dù thế nào thì đó vẫn là chồng trên pháp luật của nàng, trưởng phòng Vũ cũng phải có chút độ lượng chứ?
Đã ăn rồi thì cũng khó dứt.
Vũ Trạch Huy thật sự đối xử rất tốt với Liễu Yên Hồng, nếu nàng nhìn trúng bộ quần áo hoặc một món phục sức nào đó, dù là bao ngày thì hắn cũng không quên, sẽ tìm mua cho nàng. Tất nhiên mọi chuyện đều phải có thu hoạch, mỗi lần gặp mặt thì cơ thể nàng giống như đất đai cho hoa cỏ vào mùa xuân, đầy chất dinh dưỡng và bừng bừng sức sống, làm cho hắn mỗi lần có thời gian đều chúi mũi vào, chen đến bên cạnh. Mỗi lần hắn nghĩ đến thân hình và âm thanh của nàng, hắn thật sự khó thể nào giữ được mình.
Sau khi Vũ Trạch Huy có Liễu Yên Hồng thì xem như thực hiện chiến lược tam quang với vợ ở nhà: Không có nhiều thời gian rảnh, tiêu hết tiền riêng, mất sạch tinh lực. Mỗi lần ở bên cạnh Liễu Yên Hồng quay về thì hắn chỉ còn lại một cơ thể suy yếu mà thôi.
Một thời gian thì vợ của Vũ Trạch Huy cũng nhìn ra chồng mình có vấn đề, vì hắn lâu lâu mới gần gũi vợ, hơn nữa mỗi lần như vậy đều là bất đắc dĩ, rất kiên cưỡng, chỉ cần có vài hoạt động thì đã xong, làm cho vợ liên tục nói lời oán hận. Sau đó vợ hắn quyết ý đưa chồng đến bệnh viện chuyên khoa nam tính để xem xét, hắn có nổi khổ khó tả nhưng thật sự không biết nói sao cho phải. Về sau thì hắn cảm thấy đâu không phải là biện pháp tốt, thế là dứt khoát thay đổi phương án, mỗi lần gần gũi vợ thì lại xem đó là gần gũi Liễu Yên Hồng, coi như ngoại tình tư tưởng. Thế là hắn lại thấy được mùa xuân ấm áp, giống như cây mọc bờ tường, tung hoành ngang dọc, dũng mãnh thiện chiến, căn bệnh “ quá nhanh “ đã được điều trị.
Có đôi khi ngồi xuống ghế và Vũ Trạch Huy cảm thấy rất đắc ý, rất nhiều người vì sự kiện thế này bị vạch trần mà làm cho gia đình rối loạn, nhưng hắn lại vẫn ổn định trong nhà, bên ngoài vẫn bồng bềnh. Khốn nổi lúc này ngồi trong hội nghị thường ủy, hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu, nghĩ lại thì thấy trước kia một trưởng phòng tuyên truyền như mình nhất ngôn cửu đỉnh, nói một không hai, bây giờ lại không thông qua chức vụ cho một cán bộ phó khoa của đài truyền hình. Thế là hắn cảm thấy rất bi ai, ánh mắt của hắn cũng mang theo vẻ cầu khẩn, nhìn thẳng vào bí thư Hầu Thiên Đông.
Lúc này Hầu Thiên Đông cảm thấy rất đau đầu, trước kia lão thường dễ dàng khống chế hội nghị thường ủy, nhưng bây giờ thế cục dần trở nên khó khăn. Đúng lúc lão đang cực kỳ khó xử, lão ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của Vũ Trạch Huy.
Vũ Trạch Huy là người của Hầu Thiên Đông, vốn cũng vì sự kiện của Vương Tử Quân mà mất hết uy tín, nếu bây giờ chức vụ giám đốc đài truyền hình không được thông qua, như vậy sẽ là một đòn trí mạng với uy tín nhỏ nhoi còn sót lại của trưởng phòng tuyên truyền.
- Các đồng chí mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, cứ nói thoải mái, xem như là dân chủ, điều này là rất tốt. Có một câu cửa miện thế này, đèn không khơi không sáng, lời không nói không rõ, tôi cảm thấy trên phương diện nhân sự thì chúng ta cần đàm luận công bằng, như thế mới bảo chứng được sự phân công của mỗi người, thiếu đi đường vòng và đường dốc.
- Tôi cũng biết vè đồng chí Liễu Yên Hồng, cá nhân tôi cho rằng đồng chí này có năng lực, có thể gánh vác trọng trách của đài truyền hình, điều này là không phải vấn đề. Hơn nữa đồng chí Liễu Yên Hồng lại trẻ đẹp, đây không phải là lỗi cá nhân, khác biệt là chúng ta cần phải cổ vũ cho những đồng chí như vậy sáng tạo sự nghiệp, tiến lên một con đường đầy hứa hẹn.
- Nhưng đồng chí Vương Tử Quân nói trên vấn đề nguyên tắc cũng không phải không có lý, tôi thấy thế này, cứ để cho đồng chí Liễu Yên Hồng tạm thời làm giám đốc đài truyền hình, chủ trì công tác, nếu như có thành tích thì chúng ta sẽ đẩy lên làm chính, nếu không thì chúng ta sẽ tìm phương án khác.
Hầu Thiên Đông nói rất có hương vị ba phải, nhưng thực tế lại khẽ nghiêng về phía Vũ Trạch Huy, rõ ràng là gián tiếp cho Liễu Yên Hồng làm phó giám đốc đài truyền hình, sau đó lại tiến lên làm giám đốc đài truyền hình.
Vũ Trạch Huy vốn đã nản lòng thoái ý, bây giờ nghe được lời của bí thư Hầu Thiên Đông thì giống như có được một liều thuốc trợ tim, cực kỳ có tinh thần. Hắn dùng ánh mắt dương dương tự đắc nhìn Vương Tử Quân, cho dù tiểu tử ngươi có năng lực thì sao? Dù thế nào cũng không cản được Vũ Trạch Huy tay đây, đúng là quá chê cười.
Vương Tử Quân thấy rõ ánh mắt khiêu khích của Vũ Trạch Huy, hắn nở nụ cười điềm nhiên như không, coi như căn bản không đặt trong lòng.
Hội nghị thường ủy duy trì được một lát thì kết thúc, Vương Tử Quân nâng ly trà về phòng làm việc của mình, sau đó hắn gọi một cuộc điện thoại. Sau khi điện thoại nối thông thì hắn chỉ nói một tiếng:
- Hội nghị thường ủy quyết định cho Liễu Yên Hồng làm phó giám đốc đài truyền hình, chủ trì công tác.
Đầu dây bên kia tỏ ra thầm hiểu, sau đó nói một tiếng tôi biết rồi, sau đó cúp điện thoại.
Khi Vương Tử Quân gọi điện thoại thì Vũ Trạch Huy lại tiếp điện thoại, hắn vừa mới về phòng làm việc thì đã nhận được cuộc điện thoại nhiệt tình như lửa của Liễu Yên Hồng.
- Cám ơn anh, em biết đàn ông của em là người giỏi nhất.
Âm thanh yêu kiều nũng nịu giống như thiêu đốt trái tim của Vũ Trạch Huy, tuy hắn biết rõ lúc này đi tìm đối phương là quá mức mẫn cảm, nhưng hắn vẫn không thể áp chế được cảm giác xuân ý rạo rực:
- Ha ha ha, bảo bối, chuyện của em có khi nào anh không làm cho xong? Hừ, Vương Tử Quân kia dám ngáng chân anh, thế là anh xin lãnh đạo giúp đỡ, mà lãnh đạo cuối cùng cũng giúp anh.
- Vương Tử Quân là loại không ra gì, hắn thì tính là cái quái quỷ gì? Sao có thể so với anh Vũ? Anh là một người đàn ông rất tuyệt, em đã được thể nghiệm sự lợi hại của anh.
Liễu Yên Hồng nói đến hai chữ thể nghiệm thì âm thanh càng tràn đầy sức quyến rũ.
Vũ Trạch Huy cảm thấy toàn thân hơi run, tâm tình như một con ngựa thoát cương, tình cảm bùng lên mãnh liệt, thật sự bị Liễu Yên Hồng khiêu khích cho không thể chịu nổi. Trong đầu hắn có chút ý nghĩ tâm viên ý mãn, một con sóng nhiệt bùng lên trong lòng, miệng lại cười hì hì:
- Bảo bối, anh mất nhiều sức lực để thành toàn cho em, tối nay có nên đáp ơn anh không?
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười cực kỳ yêu kiều, sau đó hai người thầm hiểu rằng buổi tối sẽ gặp lại nhau ở chỗ cũ.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, Vũ Trạch Huy sau khi nhận lấy thắng lợi ở hội nghị thường ủy thì cảm thấy hôm nay đặc biệt thắng lợi, dù là thế nào thì cũng xem như đã hoàn thành, thế cho nên cũng có vài người chạy đến nói lời nịnh hót.
Sau ăn cơm như sói như hổ, Vũ Trạch Huy tự mình lái xe đi, nóng lòng chạy đến khách sạn Phong Lâm, bên trong có một người đẹp còn có hương vị hơn cả bữa cơm tối vừa rồi đang chờ hắn.
Vì vậy mà sự kiện Liễu Yên Hồng là một người của công chúng trở thành trụ cột của dương học thiên được mọi người bàn tán rộng khắp, chỉ là không biết nam nhân vật chính là ai mà thôi.
Vũ Trạch Huy cũng không biết mình không là chỗ dựa duy nhất của Liễu Yên Hồng, thử nghĩ xem một vị cán bộ cấp phó huyện đường đường là trưởng phòng tuyên truyền sao có thể cùng cộng hưởng một người phụ nữ với kẻ khác? Tất nhiên hắn cũng không so đo với chồng của Liễu Yên Hồng, dù thế nào thì đó vẫn là chồng trên pháp luật của nàng, trưởng phòng Vũ cũng phải có chút độ lượng chứ?
Đã ăn rồi thì cũng khó dứt.
Vũ Trạch Huy thật sự đối xử rất tốt với Liễu Yên Hồng, nếu nàng nhìn trúng bộ quần áo hoặc một món phục sức nào đó, dù là bao ngày thì hắn cũng không quên, sẽ tìm mua cho nàng. Tất nhiên mọi chuyện đều phải có thu hoạch, mỗi lần gặp mặt thì cơ thể nàng giống như đất đai cho hoa cỏ vào mùa xuân, đầy chất dinh dưỡng và bừng bừng sức sống, làm cho hắn mỗi lần có thời gian đều chúi mũi vào, chen đến bên cạnh. Mỗi lần hắn nghĩ đến thân hình và âm thanh của nàng, hắn thật sự khó thể nào giữ được mình.
Sau khi Vũ Trạch Huy có Liễu Yên Hồng thì xem như thực hiện chiến lược tam quang với vợ ở nhà: Không có nhiều thời gian rảnh, tiêu hết tiền riêng, mất sạch tinh lực. Mỗi lần ở bên cạnh Liễu Yên Hồng quay về thì hắn chỉ còn lại một cơ thể suy yếu mà thôi.
Một thời gian thì vợ của Vũ Trạch Huy cũng nhìn ra chồng mình có vấn đề, vì hắn lâu lâu mới gần gũi vợ, hơn nữa mỗi lần như vậy đều là bất đắc dĩ, rất kiên cưỡng, chỉ cần có vài hoạt động thì đã xong, làm cho vợ liên tục nói lời oán hận. Sau đó vợ hắn quyết ý đưa chồng đến bệnh viện chuyên khoa nam tính để xem xét, hắn có nổi khổ khó tả nhưng thật sự không biết nói sao cho phải. Về sau thì hắn cảm thấy đâu không phải là biện pháp tốt, thế là dứt khoát thay đổi phương án, mỗi lần gần gũi vợ thì lại xem đó là gần gũi Liễu Yên Hồng, coi như ngoại tình tư tưởng. Thế là hắn lại thấy được mùa xuân ấm áp, giống như cây mọc bờ tường, tung hoành ngang dọc, dũng mãnh thiện chiến, căn bệnh “ quá nhanh “ đã được điều trị.
Có đôi khi ngồi xuống ghế và Vũ Trạch Huy cảm thấy rất đắc ý, rất nhiều người vì sự kiện thế này bị vạch trần mà làm cho gia đình rối loạn, nhưng hắn lại vẫn ổn định trong nhà, bên ngoài vẫn bồng bềnh. Khốn nổi lúc này ngồi trong hội nghị thường ủy, hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu, nghĩ lại thì thấy trước kia một trưởng phòng tuyên truyền như mình nhất ngôn cửu đỉnh, nói một không hai, bây giờ lại không thông qua chức vụ cho một cán bộ phó khoa của đài truyền hình. Thế là hắn cảm thấy rất bi ai, ánh mắt của hắn cũng mang theo vẻ cầu khẩn, nhìn thẳng vào bí thư Hầu Thiên Đông.
Lúc này Hầu Thiên Đông cảm thấy rất đau đầu, trước kia lão thường dễ dàng khống chế hội nghị thường ủy, nhưng bây giờ thế cục dần trở nên khó khăn. Đúng lúc lão đang cực kỳ khó xử, lão ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của Vũ Trạch Huy.
Vũ Trạch Huy là người của Hầu Thiên Đông, vốn cũng vì sự kiện của Vương Tử Quân mà mất hết uy tín, nếu bây giờ chức vụ giám đốc đài truyền hình không được thông qua, như vậy sẽ là một đòn trí mạng với uy tín nhỏ nhoi còn sót lại của trưởng phòng tuyên truyền.
- Các đồng chí mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, cứ nói thoải mái, xem như là dân chủ, điều này là rất tốt. Có một câu cửa miện thế này, đèn không khơi không sáng, lời không nói không rõ, tôi cảm thấy trên phương diện nhân sự thì chúng ta cần đàm luận công bằng, như thế mới bảo chứng được sự phân công của mỗi người, thiếu đi đường vòng và đường dốc.
- Tôi cũng biết vè đồng chí Liễu Yên Hồng, cá nhân tôi cho rằng đồng chí này có năng lực, có thể gánh vác trọng trách của đài truyền hình, điều này là không phải vấn đề. Hơn nữa đồng chí Liễu Yên Hồng lại trẻ đẹp, đây không phải là lỗi cá nhân, khác biệt là chúng ta cần phải cổ vũ cho những đồng chí như vậy sáng tạo sự nghiệp, tiến lên một con đường đầy hứa hẹn.
- Nhưng đồng chí Vương Tử Quân nói trên vấn đề nguyên tắc cũng không phải không có lý, tôi thấy thế này, cứ để cho đồng chí Liễu Yên Hồng tạm thời làm giám đốc đài truyền hình, chủ trì công tác, nếu như có thành tích thì chúng ta sẽ đẩy lên làm chính, nếu không thì chúng ta sẽ tìm phương án khác.
Hầu Thiên Đông nói rất có hương vị ba phải, nhưng thực tế lại khẽ nghiêng về phía Vũ Trạch Huy, rõ ràng là gián tiếp cho Liễu Yên Hồng làm phó giám đốc đài truyền hình, sau đó lại tiến lên làm giám đốc đài truyền hình.
Vũ Trạch Huy vốn đã nản lòng thoái ý, bây giờ nghe được lời của bí thư Hầu Thiên Đông thì giống như có được một liều thuốc trợ tim, cực kỳ có tinh thần. Hắn dùng ánh mắt dương dương tự đắc nhìn Vương Tử Quân, cho dù tiểu tử ngươi có năng lực thì sao? Dù thế nào cũng không cản được Vũ Trạch Huy tay đây, đúng là quá chê cười.
Vương Tử Quân thấy rõ ánh mắt khiêu khích của Vũ Trạch Huy, hắn nở nụ cười điềm nhiên như không, coi như căn bản không đặt trong lòng.
Hội nghị thường ủy duy trì được một lát thì kết thúc, Vương Tử Quân nâng ly trà về phòng làm việc của mình, sau đó hắn gọi một cuộc điện thoại. Sau khi điện thoại nối thông thì hắn chỉ nói một tiếng:
- Hội nghị thường ủy quyết định cho Liễu Yên Hồng làm phó giám đốc đài truyền hình, chủ trì công tác.
Đầu dây bên kia tỏ ra thầm hiểu, sau đó nói một tiếng tôi biết rồi, sau đó cúp điện thoại.
Khi Vương Tử Quân gọi điện thoại thì Vũ Trạch Huy lại tiếp điện thoại, hắn vừa mới về phòng làm việc thì đã nhận được cuộc điện thoại nhiệt tình như lửa của Liễu Yên Hồng.
- Cám ơn anh, em biết đàn ông của em là người giỏi nhất.
Âm thanh yêu kiều nũng nịu giống như thiêu đốt trái tim của Vũ Trạch Huy, tuy hắn biết rõ lúc này đi tìm đối phương là quá mức mẫn cảm, nhưng hắn vẫn không thể áp chế được cảm giác xuân ý rạo rực:
- Ha ha ha, bảo bối, chuyện của em có khi nào anh không làm cho xong? Hừ, Vương Tử Quân kia dám ngáng chân anh, thế là anh xin lãnh đạo giúp đỡ, mà lãnh đạo cuối cùng cũng giúp anh.
- Vương Tử Quân là loại không ra gì, hắn thì tính là cái quái quỷ gì? Sao có thể so với anh Vũ? Anh là một người đàn ông rất tuyệt, em đã được thể nghiệm sự lợi hại của anh.
Liễu Yên Hồng nói đến hai chữ thể nghiệm thì âm thanh càng tràn đầy sức quyến rũ.
Vũ Trạch Huy cảm thấy toàn thân hơi run, tâm tình như một con ngựa thoát cương, tình cảm bùng lên mãnh liệt, thật sự bị Liễu Yên Hồng khiêu khích cho không thể chịu nổi. Trong đầu hắn có chút ý nghĩ tâm viên ý mãn, một con sóng nhiệt bùng lên trong lòng, miệng lại cười hì hì:
- Bảo bối, anh mất nhiều sức lực để thành toàn cho em, tối nay có nên đáp ơn anh không?
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười cực kỳ yêu kiều, sau đó hai người thầm hiểu rằng buổi tối sẽ gặp lại nhau ở chỗ cũ.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, Vũ Trạch Huy sau khi nhận lấy thắng lợi ở hội nghị thường ủy thì cảm thấy hôm nay đặc biệt thắng lợi, dù là thế nào thì cũng xem như đã hoàn thành, thế cho nên cũng có vài người chạy đến nói lời nịnh hót.
Sau ăn cơm như sói như hổ, Vũ Trạch Huy tự mình lái xe đi, nóng lòng chạy đến khách sạn Phong Lâm, bên trong có một người đẹp còn có hương vị hơn cả bữa cơm tối vừa rồi đang chờ hắn.
/1843
|