Vũ Trạch Huy chỉ chờ những lời này, sau khi Trần Lộ Dao làm xong bước đệm, hắn trầm giọng báo cáo:
- Bí thư Hầu, tôi vừa nhận được điện thoại của người anh họ, vị bí thư Tử Quân của chúng ta có lẽ là vì quá sốt ruột cầu kiến lãnh đạo thị ủy An Dịch, thế nên lấy danh của lãnh đạo thị ủy Hồng Ngọc để đi gặp mặt người ta. Kết quả là bí thư Trịnh của thành phố An Dịch tưởng là thật, cho rằng lãnh đạo chủ chốt của thành phố Hồng Ngọc chúng ta đến thăm, thế cho nên sớm bày ra nghi thức chào đón long trọng ở quán Nghênh Tân. Đi đến hội trường xem xét thì thấy đủ mặt bốn bộ ban ngành của thành phố An Dịch, điều này làm cho chuyện xấu phát sinh, nghe nói phía bên kia rất tức giận, bọn họ yêu cầu thành phố Hồng Ngọc chúng ta cho ra câu trả lời phù hợp.
Vũ Trạch Huy nói đến đây thì thở dài nặng nề nói:
- Nghe nói vị bí thư Vương này cũng thật là, tôi đã đưa số điện thoại của anh họ cho anh ấy, hôm qua anh tôi bận không thể rút thời gian gặp mặt bọn họ được, nhưng người ta đã sắp xếp thời gian gặp mặt bí thư Trịnh sẵn rồi. Không ngờ bí thư Vương lại là quá nóng lòng mà ăn đậu hũ nóng, sao lại không hiểu chút đạo lý đơn giản như vậy? Không phải là nóng vội thì không thành công sao?
- Ngoài miệng không có lông thì làm việc không tốn sức, bí thư Hầu, nếu truy cứu chuyện này, tôi và anh cũng khó tránh khỏi liên quan.
Trần Lộ Dao vỗ bàn thật mạnh, hắn nổi giận đùng đùng nói với Hầu Thiên Đông.
Lúc này vẻ mặt của Hầu Thiên Đông cũng xám xịt, lão biết tính cách của Vương Tử Quân, tiểu tử này thường xuyên ra bài không theo lẽ thường, những chuyện này chắc chắn sẽ không phải do hắn làm ra. Dù sự việc này có chút kỳ quặc nhưng nếu sự thật giống như những lời của Vũ Trạch Huy, nếu bên kia thật sự muốn làm lớn chuyện, thật sự là một sự kiện khó lường.
Hầu Thiên Đông không có ý nghĩ động vào Vương Tử Quân, lão chỉ muốn tạm thời lôi kéo, cố gắng để đối phương hoàn thành con đường nối liền với thành phố An Dịch. Nhưng tiểu tử này nếu làm ra những chuyện như Vũ Trạch Huy vừa nói, như vậy cũng đừng trách Hầu Thiên Đông lão ra tay độc ác. Nếu không làm đường thì cùng lắm là năm sau Hầu Thiên Đông sẽ bị mắng một chặp, nhưng nếu Vương Tử Quân đến thành phố An Dịch và làm ra những chuyện đáng ghét kia, sợ rằng tất cả tội lỗi sẽ đổ lên đầu lão.
- Bí thư Hầu, bây giờ thời gian khẩn cấp, có câu nói người nào làm người đó chịu, Vương Tử Quân làm ra những chuyện không hợp lẽ thường, cả ban ngành huyện Lô Bắc chúng ta cũng không thể nào đứng ra gánh tiếng xấu cho anh ta được. Tôi thấy hay là chúng ta không bằng tranh thủ thời gian cho ra một quyết định, báo cáo với thị ủy, tranh thủ chủ động.
Trần Lộ Dao dừng lại một chút rồi nói:
- Chủ động thừa nhận sai lầm dù sao cũng tốt hơn chờ cờ lê đập xuống đầu.
Hầu Thiên Đông khẽ dựa lưng lên ghế, lão cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài, sau đó nói:
- Chủ nhiệm Tiếu, cậu thông báo cho các vị thường ủy, chín giờ mở hội nghị thường ủy.
Tiếu Tử Đông bên kia không biết nói gì thì Hầu Thiên Đông đã cúp máy, bên này Trần Lộ Dao và Vũ Trạch Huy đưa mắt nhìn nhau, đều thấy nụ cười trong mắt nhau.
Trong phòng họp huyện Lô Bắc, các vị thường ủy đều ngồi xuống vị trí của mình, nhưng bọn họ phần lớn đều không biết bí thư Hầu Thiên Đông tổ chức hội nghị thường ủy khẩn cấp rốt cuộc để làm gì.
- Các vị đồng chí, hôm nay tôi mở hội nghị thường ủy, chỉ có một đề tài cần thảo luận, chính là bí thư Vương Tử Quân lấy danh của lãnh đạo thành phố để nhận lấy sự tiếp đón từ phía thành phố An Dịch.
Hầu Thiên Đông hăng giọng một cái rồi quay sang Vũ Trạch Huy nói:
- Đồng chí Trạch Hy, anh nói rõ sự việc cho mọi người nghe một lần nữa đi.
Vũ Trạch Huy nghe thấy bí thư Hầu Thiên Đông cho mình lên tiếng thì lập tức cười tươi như một đóa hoa, hắn khẽ ho khan một tiếng, sau đó trầm giọng nói:
- Các vị thường ủy, chuyện này nói ra cũng đau lòng, Vương Tử Quân đến thành phố An Dịch vốn là giúp chúng ta tìm mối hợp tác cùng làm đường nối liền hai bên. Ai ngờ anh ta làm xằng làm bậy, không những làm tổn hại hình tượng của huyện Lô Bắc, càng tổn hại hình tượng của thành phố Hồng Ngọc.
- Một sự việc quan trọng như vậy không thể nào không truy cứu, nếu đã truy cứu thì đừng nói là Vương Tử Quân, cho dù là cả ban ngành huyện Lô Bắc cũng sẽ phải chịu sự phê bình của thị ủy. Tôi nói lời này cũng không phải là chối bỏ trách nhiệm, vì tôi tán thành đồng chí Vương Tử Quân đến thành phố An Dịch để kêu gọi mở đường, nên tôi cũng có một phần trách nhiệm. Nhưng tôi cảm thấy ban ngành huyện Lô Bắc chúng ta không thể vì hành vi liều lĩnh của một người mà gánh chịu những trách nhiệm không nên. Bí thư Hầu, ý kiến của tôi là chúng ta nên chủ động kiểm điểm càng sớm càng tốt, chúng ta càng chủ động thì sự việc càng phát triển theo hướng có lợi.
Vũ Trạch Huy nói làm cho đám thường ủy đang ngồi trong phòng họp trở nên yên lặng, không gian lạnh ngắt như tờ. Bọn họ vốn không biết gì về nội dung của hội nghị thường ủy như thế này, nhưng sau khi Hầu Thiên Đông và Vũ Trạch Huy lên tiếng, nó giống như hai quả bom ném vào trong mặt hồ yên tĩnh.
- Vương Tử Quân đã giả danh của lãnh đạo thành phố Hồng Ngọc để lừa bịp ở An Dịch, kết quả làm cho người ta phải tiếp đãi với quy cách rất cao.
Chủ tịch huyện Lưu Thành Quân sau khi nghe được tin này thì hai bàn tay đang ma xát vào nhau cũng dừng lại.
Vương Tử Quân là ông cụ non, sao có thể làm ra một chuyện không có đầu óc như vậy? Lưu Thành Quân thật sự rất nghi hoặc, nhưng khi nhìn bộ dạng sắt son của Vũ Trạch Huy, hắn cũng không khỏi có chút ý nghĩ dao động.
Khi Lưu Thành Quân đang trầm ngâm thì trưởng phòng tổ chức Tôn Quốc Lương đã mở miệng:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Vũ, loại chuyện này nên sớm không nên trễ, nếu như để lãnh đạo thành phố An Dịch bên kia bày tỏ bất mãn, khi đó bí thư Hùng nổi cơn lôi đình, chỉ sợ cả ban ngành chúng ta cũng khó gắng gượng được.
Tiếu Tử Đông lúc này cũng đã tỉnh táo trở lại, khoảnh khắc hắn nghe được tin tức kia thì ý nghĩ đầu tiên rõ ràng là thêu dệt vô cớ, cũng không phải hắn không tin Vũ Trạch Huy, căn bản là hắn có lòng tin với Vương Tử Quân.
Hắn thấy bí thư Vương sẽ tuyệt đối không làm ra những chuyện như vậy, mà sự việc theo lời của Vũ Trạch Huy chỉ sợ cũng có gì đó giấu diếm, chí ít cũng đã là dị bản.
Tiếu Tử Đông trầm ngâm một lát, hắn đợi Tôn Quốc Lương nói xong thì khẽ đặt ly trà xuống và nói:
- Chủ tịch Mao từng dạy chúng ta một câu, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, chuyện này nếu chúng ta chỉ căn cứ vào luồng tin vỉa hè, như vậy đã chủ động đưa ra quyết định kiểm điểm với thị ủy, có phải đã quá qua loa rồi không? Theo ý tôi, hay là chúng ta cứ gọi điện thoại cho chủ tịch Vương để xác nhận, hoặc là đợi anh ấy quay về hỏi rõ tình huống rồi hãy quyết định.
Tiếu Tử Đông rõ ràng đang chuẩn bị kéo về phương án tự quyết, nhưng bây giờ hắn thế đơn lực bạc, muốn chặn sự việc lần này cũng là quá khó khăn.
Nhưng tâm tư của Tiếu Tử Đông đã nhanh chóng bị người ta đâm phá, Trần Lộ Dao không đợi Tiếu Tử Đông nói hết lời đã trực tiếp chen ngang, lời nói cực kỳ ẩn ý:
- Chủ nhiệm Tiếu gần đây quá trưởng thành, kế sách của anh vào những lúc bình thường đều kín kẽ không chỗ hở, nhưng bây giờ là lúc nào? Nếu đợi đến lúc chính thức xác nhận, chẳng phải là chờ cờ lê của thị ủy gõ xuống đầu mới nhận sai lầm sao?
Trần Lộ Dao nói nhìn có vẻ giống như khen sự ổn định trưởng thành của Tiếu Tử Đông, nhưng thực tế lại có ý nghĩa di động. Hắn nó Tiếu Tử Đông làm việc không chịu xem xét cho rõ ràng, tất nhiên Tiếu Tử Đông cũng nghe rõ điều này, nhưng hắn đối mặt với một Trần Lộ Dao cường thế, cũng chỉ có thể nuốt lời nói vào trong bụng.
- Chủ tịch Lưu, anh có ý kiến gì? Anh nói cho mọi người xem thế nào.
Hầu Thiên Đông cũng không quan tâm đến việc hai vị thường ủy tranh chấp với nhau, lão trực tiếp đá quả bóng cao su vào trong lòng Lưu Thành Quân.
- Ý kiến của bí thư Trần và trưởng phòng Vũ rất đáng quan tâm, mà ý kiến của chủ nhiệm Tử Đông cũng không phải không có lý. Theo ý của tôi, cần phải làm song song hai hướng, vừa phải tìm hiểu tình huống, vừa phải nhanh chóng báo cáo cho thị ủy để tìm sự chủ động.
Lưu Thành Quân một phương án tiện cả đôi đường, lúc này chưa hiểu nguyên nhân của sự việc, còn chưa định vị được phong ba, hắn cũng không muốn tự quyết định vội vã.
Lưu Thành Quân nói thì Hầu Thiên Đông ném ánh mắt về phía bí thư ủy ban kỷ luật Tả Minh Phương, những ngày qua bí thư Tả Minh Phương đi rất gần với Lưu Thành Quân, lúc này thấy Lưu Thành Quân tỏ thái độ thì cũng lên tiếng phụ họa:
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Lưu.
Đỗ Tự Cường ngồi ở bên cạnh Tả Minh Phương, thấy Tả Minh Phương đã mở miệng thì hắn có chút trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu nhìn Hầu Thiên Đông rồi trầm giọng nói:
- Theo tôi thấy thì chúng ta có nên chờ một chút không? Việc này có thể lớn có thể nhỏ, chúng ta ở đây mở hội nghị thường ủy với khí thế ngút trời, nếu người ta chỉ cho rằng đó là chuyện hiểu lầm, gió mạnh mây nhẹ, như vậy chẳng phải chúng ta đang dùng kính hiển vi để phóng đại sự việc sao? Tôi cảm thấy nên lấy tĩnh chế động, cái này không phải chuyện tốt, tôi cũng không muốn mình biến thành một quả dưa hấu bị xẻ thịt.
Nếu như nói Tiếu Tử Đông phản đối nằm trong dự đoán của Hầu Thiên Đông, lúc này Đỗ Tự Cường cũng lên tiếng bênh vực Tiếu Tử Đông, điều này làm Hầu Thiên Đông lắp bắp sợ hãi.
Đỗ Tự Cường là trợ thủ đáng tin của Hầu Thiên Đông, mà Hầu Thiên Đông là lãnh đạo huyện ủy, vừa rồi lão tuy tỏ thái độ trung dung, cũng công bằng, nhưng Đỗ Tự Cường là kẻ lão luyện quan trường, phải nhìn ra khuynh hướng của mình. Không ngờ Đỗ Tự Cường lại có thái độ khác thường như vậy, một vị cán bộ thường là tâm phúc của mình chẳng lẽ bây giờ lại đứng sang bên bí thư Tiểu Vương?
Hầu Thiên Đông nghĩ như vậy thì cũng không còn tâm tư tiếp tục suy xét, lão nhìn trưởng phòng tổ chức Tôn Quốc Lương, sau đó khẽ vung tay lên:
- Nếu mọi người đã như vậy, chúng ta cũng khó thể nào quyết đoán, thôi thì giơ tay biểu quyết.
- Đồng chí nào đồng ý đề xuất sự việc với thị ủy và cho ra ý kiến xử lý thì giơ tay.
Hầu Thiên Đông nói rồi ném ánh mắt về phía đám thường ủy huyện ủy đang ngồi trong phòng họp.
Trần Lộ Dao, Tôn Quốc Lương, Vũ Trạch Huy tất nhiên sẽ giơ tay phải lên không chùn bước, trưởng phòng vũ trang Tân Quân Tắc có chút do dự, cuối cùng cũng giơ tay phải lên. Hầu Thiên Đông rất không hài lòng với kết quả biểu quyết thế này, lão suy nghĩ một lát rồi cũng giơ tay phải của mình lên.
Hầu Thiên Đông nhấc tay cũng xem như quyết định cho hội nghị thường ủy, trong số chín vị thường ủy huyện ủy thì đã có hơn một nửa giơ tay lên: Đồng ý nhanh chóng cho ra phương án xử lý Vương Tử Quân. Biểu quyết đã xong, cũng không cần tiếp tục làm gì khác, nhưng Hầu Thiên Đông lại trầm ngâm một chút và trầm giọng nói:
- Ai phản đối thì giơ tay lên.
Tiếu Tử Đông thấy đại cục đã qua, trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh cho Vương Tử Quân, nhưgn lúc này hắn cũng kiên định với ý nghĩ của mình. Thế nên khi Hầu Thiên Đông vừa nói xong thì Tiếu Tử Đông đã kiên quyết giơ tay phải lên. Nhưng Tiếu Tử Đông cũng không phải chỉ đi một mình, nhấc tay cùng hắn còn có Đỗ Tự Cường.
- Các đồng chí bỏ quyền mời giơ tay.
Hầu Thiên Đông dùng giọng đâu ra đấy nói.
Lưu Thành Quân và Tả Minh Phương là hai vị thường ủy bỏ quyền biểu quyết, Hầu Thiên Đông nhìn hai phiếu bỏ quyền hai phiếu phản đối mà vẻ mặt biến đổi. Vào lúc này Vương Tử Quân không có mặt ở huyện Lô Bắc, nhưng trong huyện Lô Bắc có mười lá phiếu thường ủy mà mình chỉ có thể tìm được năm phiếu, nếu tiếp tục như vậy thì uy tín của mình là không ổn. Xem ra lần này nhất định phải ra tay thật mạnh, phải chèn ép chết Vương Tử Quân.
- Được, đã xong kết quả, dựa theo nguyên tắc số ít phục tùng đa số, nếu mọi người đã đồng ý báo cáo sự việc của đồng chí Vương Tử Quân lên thị ủy, như thế chúng ta thực hiện cho nhanh chóng. Trưởng phòng Vũ, hôm nay anh phục trách viết tài liệu, sáng mai chúng ta đi lên thị ủy kiểm điểm với bí thư Hùng.
Hầu Thiên Đông cho ra sắp xếp như vậy làm cho tâm tình của Tiếu Tử Đông chợt lạnh lẽo, chuyện ghi tài liệu này vốn là sự việc của văn phòng huyện ủy, thế nào lại đẩy sang cho phòng tuyên truyền rồi? Đây không phải nói Hầu Thiên Đông có chút bất mãn với văn phòng huyện ủy và đặc biệt là Tiếu Tử Đông hắn sao?
Vẻ mặt Tiếu Tử Đông chợt trầm xuống, hắn chợt phát hiện có nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng nở nụ cười nhìn về phía các vị thường ủy khác.
Vũ Trạch Huy nghe được lời phân phó của bí thư Hầu Thiên Đông thì vẻ mặt tràn đầy nụ cười, sau khi Hầu Thiên Đông đứng lên rời khỏi phòng họp thì hắn cũng tươi cười theo sau, động tác kéo ghế càng mạnh hơn bình thường.
Vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của lãnh đạo, các vị lãnh đạo gần đây phối hợp nghiệp vụ không quá tốt, bây giờ lại khác hẳn. Không những vài viên thư ký giỏi nhất huyện được điều đến nhà khach huyện ủy ghi tài liệu, hơn nữa còn kéo vào nhân viên đài truyền hình có thâm niên xuống hỗ trợ, bẩn thân Vũ Trạch Huy càng vứt bỏ công tác tự mình tọa trấn ở nhà khách huyện Lô Bắc, yêu cầu dùng từng lời vàng ngọc, cân nhắc từng câu, không nên dông dài và cũng đừng thiếu ý.
Sự việc là như vậy, Vũ Trạch Huy nếu không quá coi trọng phần tài liệu báo cáo kia, sợ tằng sẽ nhận được tin tức Vương Tử Quân đã đàm phán thành công với thành phố An Dịch. Nhưng hắn quá tích cực, đến ở luôn trong nhà khách huyện ủy, đặt tất cả tâm tư lên phương diện viết tài liệu, cũng quên gọi điện thoại cho Vũ Trạch Nhân.
Mà Vũ Trạch Nhân muốn đi nhắn tin cho Vũ Trạch Huy, thế nhưng vừa đi được nửa đường thì bị vị thư ký trưởng sắp di dời vị trí kéo đi điều tra sự việc vừa rồi, thế là không thể làm gì được.
- Bí thư Hầu, tôi vừa nhận được điện thoại của người anh họ, vị bí thư Tử Quân của chúng ta có lẽ là vì quá sốt ruột cầu kiến lãnh đạo thị ủy An Dịch, thế nên lấy danh của lãnh đạo thị ủy Hồng Ngọc để đi gặp mặt người ta. Kết quả là bí thư Trịnh của thành phố An Dịch tưởng là thật, cho rằng lãnh đạo chủ chốt của thành phố Hồng Ngọc chúng ta đến thăm, thế cho nên sớm bày ra nghi thức chào đón long trọng ở quán Nghênh Tân. Đi đến hội trường xem xét thì thấy đủ mặt bốn bộ ban ngành của thành phố An Dịch, điều này làm cho chuyện xấu phát sinh, nghe nói phía bên kia rất tức giận, bọn họ yêu cầu thành phố Hồng Ngọc chúng ta cho ra câu trả lời phù hợp.
Vũ Trạch Huy nói đến đây thì thở dài nặng nề nói:
- Nghe nói vị bí thư Vương này cũng thật là, tôi đã đưa số điện thoại của anh họ cho anh ấy, hôm qua anh tôi bận không thể rút thời gian gặp mặt bọn họ được, nhưng người ta đã sắp xếp thời gian gặp mặt bí thư Trịnh sẵn rồi. Không ngờ bí thư Vương lại là quá nóng lòng mà ăn đậu hũ nóng, sao lại không hiểu chút đạo lý đơn giản như vậy? Không phải là nóng vội thì không thành công sao?
- Ngoài miệng không có lông thì làm việc không tốn sức, bí thư Hầu, nếu truy cứu chuyện này, tôi và anh cũng khó tránh khỏi liên quan.
Trần Lộ Dao vỗ bàn thật mạnh, hắn nổi giận đùng đùng nói với Hầu Thiên Đông.
Lúc này vẻ mặt của Hầu Thiên Đông cũng xám xịt, lão biết tính cách của Vương Tử Quân, tiểu tử này thường xuyên ra bài không theo lẽ thường, những chuyện này chắc chắn sẽ không phải do hắn làm ra. Dù sự việc này có chút kỳ quặc nhưng nếu sự thật giống như những lời của Vũ Trạch Huy, nếu bên kia thật sự muốn làm lớn chuyện, thật sự là một sự kiện khó lường.
Hầu Thiên Đông không có ý nghĩ động vào Vương Tử Quân, lão chỉ muốn tạm thời lôi kéo, cố gắng để đối phương hoàn thành con đường nối liền với thành phố An Dịch. Nhưng tiểu tử này nếu làm ra những chuyện như Vũ Trạch Huy vừa nói, như vậy cũng đừng trách Hầu Thiên Đông lão ra tay độc ác. Nếu không làm đường thì cùng lắm là năm sau Hầu Thiên Đông sẽ bị mắng một chặp, nhưng nếu Vương Tử Quân đến thành phố An Dịch và làm ra những chuyện đáng ghét kia, sợ rằng tất cả tội lỗi sẽ đổ lên đầu lão.
- Bí thư Hầu, bây giờ thời gian khẩn cấp, có câu nói người nào làm người đó chịu, Vương Tử Quân làm ra những chuyện không hợp lẽ thường, cả ban ngành huyện Lô Bắc chúng ta cũng không thể nào đứng ra gánh tiếng xấu cho anh ta được. Tôi thấy hay là chúng ta không bằng tranh thủ thời gian cho ra một quyết định, báo cáo với thị ủy, tranh thủ chủ động.
Trần Lộ Dao dừng lại một chút rồi nói:
- Chủ động thừa nhận sai lầm dù sao cũng tốt hơn chờ cờ lê đập xuống đầu.
Hầu Thiên Đông khẽ dựa lưng lên ghế, lão cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài, sau đó nói:
- Chủ nhiệm Tiếu, cậu thông báo cho các vị thường ủy, chín giờ mở hội nghị thường ủy.
Tiếu Tử Đông bên kia không biết nói gì thì Hầu Thiên Đông đã cúp máy, bên này Trần Lộ Dao và Vũ Trạch Huy đưa mắt nhìn nhau, đều thấy nụ cười trong mắt nhau.
Trong phòng họp huyện Lô Bắc, các vị thường ủy đều ngồi xuống vị trí của mình, nhưng bọn họ phần lớn đều không biết bí thư Hầu Thiên Đông tổ chức hội nghị thường ủy khẩn cấp rốt cuộc để làm gì.
- Các vị đồng chí, hôm nay tôi mở hội nghị thường ủy, chỉ có một đề tài cần thảo luận, chính là bí thư Vương Tử Quân lấy danh của lãnh đạo thành phố để nhận lấy sự tiếp đón từ phía thành phố An Dịch.
Hầu Thiên Đông hăng giọng một cái rồi quay sang Vũ Trạch Huy nói:
- Đồng chí Trạch Hy, anh nói rõ sự việc cho mọi người nghe một lần nữa đi.
Vũ Trạch Huy nghe thấy bí thư Hầu Thiên Đông cho mình lên tiếng thì lập tức cười tươi như một đóa hoa, hắn khẽ ho khan một tiếng, sau đó trầm giọng nói:
- Các vị thường ủy, chuyện này nói ra cũng đau lòng, Vương Tử Quân đến thành phố An Dịch vốn là giúp chúng ta tìm mối hợp tác cùng làm đường nối liền hai bên. Ai ngờ anh ta làm xằng làm bậy, không những làm tổn hại hình tượng của huyện Lô Bắc, càng tổn hại hình tượng của thành phố Hồng Ngọc.
- Một sự việc quan trọng như vậy không thể nào không truy cứu, nếu đã truy cứu thì đừng nói là Vương Tử Quân, cho dù là cả ban ngành huyện Lô Bắc cũng sẽ phải chịu sự phê bình của thị ủy. Tôi nói lời này cũng không phải là chối bỏ trách nhiệm, vì tôi tán thành đồng chí Vương Tử Quân đến thành phố An Dịch để kêu gọi mở đường, nên tôi cũng có một phần trách nhiệm. Nhưng tôi cảm thấy ban ngành huyện Lô Bắc chúng ta không thể vì hành vi liều lĩnh của một người mà gánh chịu những trách nhiệm không nên. Bí thư Hầu, ý kiến của tôi là chúng ta nên chủ động kiểm điểm càng sớm càng tốt, chúng ta càng chủ động thì sự việc càng phát triển theo hướng có lợi.
Vũ Trạch Huy nói làm cho đám thường ủy đang ngồi trong phòng họp trở nên yên lặng, không gian lạnh ngắt như tờ. Bọn họ vốn không biết gì về nội dung của hội nghị thường ủy như thế này, nhưng sau khi Hầu Thiên Đông và Vũ Trạch Huy lên tiếng, nó giống như hai quả bom ném vào trong mặt hồ yên tĩnh.
- Vương Tử Quân đã giả danh của lãnh đạo thành phố Hồng Ngọc để lừa bịp ở An Dịch, kết quả làm cho người ta phải tiếp đãi với quy cách rất cao.
Chủ tịch huyện Lưu Thành Quân sau khi nghe được tin này thì hai bàn tay đang ma xát vào nhau cũng dừng lại.
Vương Tử Quân là ông cụ non, sao có thể làm ra một chuyện không có đầu óc như vậy? Lưu Thành Quân thật sự rất nghi hoặc, nhưng khi nhìn bộ dạng sắt son của Vũ Trạch Huy, hắn cũng không khỏi có chút ý nghĩ dao động.
Khi Lưu Thành Quân đang trầm ngâm thì trưởng phòng tổ chức Tôn Quốc Lương đã mở miệng:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Vũ, loại chuyện này nên sớm không nên trễ, nếu như để lãnh đạo thành phố An Dịch bên kia bày tỏ bất mãn, khi đó bí thư Hùng nổi cơn lôi đình, chỉ sợ cả ban ngành chúng ta cũng khó gắng gượng được.
Tiếu Tử Đông lúc này cũng đã tỉnh táo trở lại, khoảnh khắc hắn nghe được tin tức kia thì ý nghĩ đầu tiên rõ ràng là thêu dệt vô cớ, cũng không phải hắn không tin Vũ Trạch Huy, căn bản là hắn có lòng tin với Vương Tử Quân.
Hắn thấy bí thư Vương sẽ tuyệt đối không làm ra những chuyện như vậy, mà sự việc theo lời của Vũ Trạch Huy chỉ sợ cũng có gì đó giấu diếm, chí ít cũng đã là dị bản.
Tiếu Tử Đông trầm ngâm một lát, hắn đợi Tôn Quốc Lương nói xong thì khẽ đặt ly trà xuống và nói:
- Chủ tịch Mao từng dạy chúng ta một câu, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, chuyện này nếu chúng ta chỉ căn cứ vào luồng tin vỉa hè, như vậy đã chủ động đưa ra quyết định kiểm điểm với thị ủy, có phải đã quá qua loa rồi không? Theo ý tôi, hay là chúng ta cứ gọi điện thoại cho chủ tịch Vương để xác nhận, hoặc là đợi anh ấy quay về hỏi rõ tình huống rồi hãy quyết định.
Tiếu Tử Đông rõ ràng đang chuẩn bị kéo về phương án tự quyết, nhưng bây giờ hắn thế đơn lực bạc, muốn chặn sự việc lần này cũng là quá khó khăn.
Nhưng tâm tư của Tiếu Tử Đông đã nhanh chóng bị người ta đâm phá, Trần Lộ Dao không đợi Tiếu Tử Đông nói hết lời đã trực tiếp chen ngang, lời nói cực kỳ ẩn ý:
- Chủ nhiệm Tiếu gần đây quá trưởng thành, kế sách của anh vào những lúc bình thường đều kín kẽ không chỗ hở, nhưng bây giờ là lúc nào? Nếu đợi đến lúc chính thức xác nhận, chẳng phải là chờ cờ lê của thị ủy gõ xuống đầu mới nhận sai lầm sao?
Trần Lộ Dao nói nhìn có vẻ giống như khen sự ổn định trưởng thành của Tiếu Tử Đông, nhưng thực tế lại có ý nghĩa di động. Hắn nó Tiếu Tử Đông làm việc không chịu xem xét cho rõ ràng, tất nhiên Tiếu Tử Đông cũng nghe rõ điều này, nhưng hắn đối mặt với một Trần Lộ Dao cường thế, cũng chỉ có thể nuốt lời nói vào trong bụng.
- Chủ tịch Lưu, anh có ý kiến gì? Anh nói cho mọi người xem thế nào.
Hầu Thiên Đông cũng không quan tâm đến việc hai vị thường ủy tranh chấp với nhau, lão trực tiếp đá quả bóng cao su vào trong lòng Lưu Thành Quân.
- Ý kiến của bí thư Trần và trưởng phòng Vũ rất đáng quan tâm, mà ý kiến của chủ nhiệm Tử Đông cũng không phải không có lý. Theo ý của tôi, cần phải làm song song hai hướng, vừa phải tìm hiểu tình huống, vừa phải nhanh chóng báo cáo cho thị ủy để tìm sự chủ động.
Lưu Thành Quân một phương án tiện cả đôi đường, lúc này chưa hiểu nguyên nhân của sự việc, còn chưa định vị được phong ba, hắn cũng không muốn tự quyết định vội vã.
Lưu Thành Quân nói thì Hầu Thiên Đông ném ánh mắt về phía bí thư ủy ban kỷ luật Tả Minh Phương, những ngày qua bí thư Tả Minh Phương đi rất gần với Lưu Thành Quân, lúc này thấy Lưu Thành Quân tỏ thái độ thì cũng lên tiếng phụ họa:
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Lưu.
Đỗ Tự Cường ngồi ở bên cạnh Tả Minh Phương, thấy Tả Minh Phương đã mở miệng thì hắn có chút trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu nhìn Hầu Thiên Đông rồi trầm giọng nói:
- Theo tôi thấy thì chúng ta có nên chờ một chút không? Việc này có thể lớn có thể nhỏ, chúng ta ở đây mở hội nghị thường ủy với khí thế ngút trời, nếu người ta chỉ cho rằng đó là chuyện hiểu lầm, gió mạnh mây nhẹ, như vậy chẳng phải chúng ta đang dùng kính hiển vi để phóng đại sự việc sao? Tôi cảm thấy nên lấy tĩnh chế động, cái này không phải chuyện tốt, tôi cũng không muốn mình biến thành một quả dưa hấu bị xẻ thịt.
Nếu như nói Tiếu Tử Đông phản đối nằm trong dự đoán của Hầu Thiên Đông, lúc này Đỗ Tự Cường cũng lên tiếng bênh vực Tiếu Tử Đông, điều này làm Hầu Thiên Đông lắp bắp sợ hãi.
Đỗ Tự Cường là trợ thủ đáng tin của Hầu Thiên Đông, mà Hầu Thiên Đông là lãnh đạo huyện ủy, vừa rồi lão tuy tỏ thái độ trung dung, cũng công bằng, nhưng Đỗ Tự Cường là kẻ lão luyện quan trường, phải nhìn ra khuynh hướng của mình. Không ngờ Đỗ Tự Cường lại có thái độ khác thường như vậy, một vị cán bộ thường là tâm phúc của mình chẳng lẽ bây giờ lại đứng sang bên bí thư Tiểu Vương?
Hầu Thiên Đông nghĩ như vậy thì cũng không còn tâm tư tiếp tục suy xét, lão nhìn trưởng phòng tổ chức Tôn Quốc Lương, sau đó khẽ vung tay lên:
- Nếu mọi người đã như vậy, chúng ta cũng khó thể nào quyết đoán, thôi thì giơ tay biểu quyết.
- Đồng chí nào đồng ý đề xuất sự việc với thị ủy và cho ra ý kiến xử lý thì giơ tay.
Hầu Thiên Đông nói rồi ném ánh mắt về phía đám thường ủy huyện ủy đang ngồi trong phòng họp.
Trần Lộ Dao, Tôn Quốc Lương, Vũ Trạch Huy tất nhiên sẽ giơ tay phải lên không chùn bước, trưởng phòng vũ trang Tân Quân Tắc có chút do dự, cuối cùng cũng giơ tay phải lên. Hầu Thiên Đông rất không hài lòng với kết quả biểu quyết thế này, lão suy nghĩ một lát rồi cũng giơ tay phải của mình lên.
Hầu Thiên Đông nhấc tay cũng xem như quyết định cho hội nghị thường ủy, trong số chín vị thường ủy huyện ủy thì đã có hơn một nửa giơ tay lên: Đồng ý nhanh chóng cho ra phương án xử lý Vương Tử Quân. Biểu quyết đã xong, cũng không cần tiếp tục làm gì khác, nhưng Hầu Thiên Đông lại trầm ngâm một chút và trầm giọng nói:
- Ai phản đối thì giơ tay lên.
Tiếu Tử Đông thấy đại cục đã qua, trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh cho Vương Tử Quân, nhưgn lúc này hắn cũng kiên định với ý nghĩ của mình. Thế nên khi Hầu Thiên Đông vừa nói xong thì Tiếu Tử Đông đã kiên quyết giơ tay phải lên. Nhưng Tiếu Tử Đông cũng không phải chỉ đi một mình, nhấc tay cùng hắn còn có Đỗ Tự Cường.
- Các đồng chí bỏ quyền mời giơ tay.
Hầu Thiên Đông dùng giọng đâu ra đấy nói.
Lưu Thành Quân và Tả Minh Phương là hai vị thường ủy bỏ quyền biểu quyết, Hầu Thiên Đông nhìn hai phiếu bỏ quyền hai phiếu phản đối mà vẻ mặt biến đổi. Vào lúc này Vương Tử Quân không có mặt ở huyện Lô Bắc, nhưng trong huyện Lô Bắc có mười lá phiếu thường ủy mà mình chỉ có thể tìm được năm phiếu, nếu tiếp tục như vậy thì uy tín của mình là không ổn. Xem ra lần này nhất định phải ra tay thật mạnh, phải chèn ép chết Vương Tử Quân.
- Được, đã xong kết quả, dựa theo nguyên tắc số ít phục tùng đa số, nếu mọi người đã đồng ý báo cáo sự việc của đồng chí Vương Tử Quân lên thị ủy, như thế chúng ta thực hiện cho nhanh chóng. Trưởng phòng Vũ, hôm nay anh phục trách viết tài liệu, sáng mai chúng ta đi lên thị ủy kiểm điểm với bí thư Hùng.
Hầu Thiên Đông cho ra sắp xếp như vậy làm cho tâm tình của Tiếu Tử Đông chợt lạnh lẽo, chuyện ghi tài liệu này vốn là sự việc của văn phòng huyện ủy, thế nào lại đẩy sang cho phòng tuyên truyền rồi? Đây không phải nói Hầu Thiên Đông có chút bất mãn với văn phòng huyện ủy và đặc biệt là Tiếu Tử Đông hắn sao?
Vẻ mặt Tiếu Tử Đông chợt trầm xuống, hắn chợt phát hiện có nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng nở nụ cười nhìn về phía các vị thường ủy khác.
Vũ Trạch Huy nghe được lời phân phó của bí thư Hầu Thiên Đông thì vẻ mặt tràn đầy nụ cười, sau khi Hầu Thiên Đông đứng lên rời khỏi phòng họp thì hắn cũng tươi cười theo sau, động tác kéo ghế càng mạnh hơn bình thường.
Vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của lãnh đạo, các vị lãnh đạo gần đây phối hợp nghiệp vụ không quá tốt, bây giờ lại khác hẳn. Không những vài viên thư ký giỏi nhất huyện được điều đến nhà khach huyện ủy ghi tài liệu, hơn nữa còn kéo vào nhân viên đài truyền hình có thâm niên xuống hỗ trợ, bẩn thân Vũ Trạch Huy càng vứt bỏ công tác tự mình tọa trấn ở nhà khách huyện Lô Bắc, yêu cầu dùng từng lời vàng ngọc, cân nhắc từng câu, không nên dông dài và cũng đừng thiếu ý.
Sự việc là như vậy, Vũ Trạch Huy nếu không quá coi trọng phần tài liệu báo cáo kia, sợ tằng sẽ nhận được tin tức Vương Tử Quân đã đàm phán thành công với thành phố An Dịch. Nhưng hắn quá tích cực, đến ở luôn trong nhà khách huyện ủy, đặt tất cả tâm tư lên phương diện viết tài liệu, cũng quên gọi điện thoại cho Vũ Trạch Nhân.
Mà Vũ Trạch Nhân muốn đi nhắn tin cho Vũ Trạch Huy, thế nhưng vừa đi được nửa đường thì bị vị thư ký trưởng sắp di dời vị trí kéo đi điều tra sự việc vừa rồi, thế là không thể làm gì được.
/1843
|