Sau khi Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc thì Tiếu Tử Đông cũng theo sát phía sau, hắn cũng không khách khí với Vương Tử Quân mà thẳng thắn nói:
- Bí thư Vương, anh có lẽ đã hành động theo cảm tính, vì những chuyện thế này khả năng thành công không lớn.
Vương Tử Quân cười cười, hắn khẽ ngồi xuống ghế sa lông, sau đó ném cho Tiếu Tử Đông một điếu thuốc rồi nói:
- Chủ nhiệm Tiếu, chỉ sợ theo ý của anh thì khả năng thành công không lớn, như vậy cũng hơn chẳng có gì chứ?
Tiếu Tử Đông thấy Vương Tử Quân vạch trần ý nghĩ của mình thì khẽ gật đầu, sau đó hắn tiếp tục:
- Nếu đã như vậy thì, bí thư Vương, tôi cũng không gạt anh, tôi cảm thấy kế hoạch của anh cũng căn bản khó thành công. Nhưng cũng vì vậy mà lần này không nên đi, vì thành phố An Dịch sẽ có thể giúp chúng ta phát triển kinh tế, nhưng huyện Lô Bắc căn bản không có gì có thể làm cho thành phố An Dịch động tâm. Đám người ở thành phố An Dịch không phải là kẻ ngu, dựa vào cái gì để bọn họ chung tay cùng xây dựng cầu đường với chúng ta?
Thân trong quan trường có thể nghe đồng đạo nói một câu thật lòng cũng không phải chuyện dễ dàng, Tiếu Tử Đông nói những lời này tuy có chút khó nghe, nhưng Vương Tử Quân biết rõ đó là lời thật tình. Tiếu Tử Đông có xuất phát điểm rất thiện ý, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy ấm áp, khóe mắt hay chân mày cũng biểu hiện ý cười. Nhưng hắn cũng không phản biện, không nói ra ý nghĩ của mình, coi như không muốn phô trương.
Tiếu Tử Đông thấy Vương Tử Quân chỉ cười mà không nói lời nào thì lắc đầu lên tiếng:
- Bí thư Vương, có nhiều kẻ muốn anh bị chê cười, sao anh cứ gắng gượng như vậy?
Vương Tử Quân đặt một ly trà xuống trước mặt Tiếu Tử Đông, sau đó dùng giọng hời hợt nói:
- Chuyện này tôi đã có tính toán, chủ nhiệm Tiếu cứ yên tâm đi.
Tiếu Tử Đông thấy tâm ý của Vương Tử Quân đã quyết thì biết rõ có khuyên nữa cũng vô bổ, hơn nữa việc này đã được hội nghị thường ủy quyết định, hắn cũng không đảo ngược lại được. May mà sự việc nếu không thành thì cũng không ai quy trách nhiệm chính trị, nhiều lắm cũng chỉ coi đó là một đả kích với Vương Tử Quân mà thôi.
Xem ra cần phải nhanh chóng vung tay áp chế chuyện này xuống, đỡ phải truyền bá ra ngoài. Nhưng đúng lúc này hắn chợt nhớ đến tình huống ngày hôm qua V. có tìm mình nói chuyện, đã từng nói có người quen ở thành phố An Dịch, mà Vũ Trạch Huy hình như cũng có một người anh họ làm phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy An Dịch.
Chuyện này có liên hệ gì với nhau không?
Tiếu Tử Đông chợt có ý nghĩ, hắn lại khẽ lắc đầu.
Khi Tiếu Tử Đông đang thầm suy đoán đủ mọi hướng thì trong phòng làm việc của Trần Lộ Dao, trưởng phòng tổ chức Tôn Quốc Lương và trưởng phòng tuyên truyền Vũ Trạch Huy đang ngồi bên cạnh Trần Lộ Dao, trên mặt cả hai đều treo nụ cười đắc ý.
- Anh Vũ, vẫn là anh có trình độ cao, tôi vốn muốn đả kích lòng dạ của tên tiểu tử kia, bây giờ cậu làm cho hắn rơi vào tình huống như vậy, chỉ sợ sau này đối phương chỉ có thể cúi đầu đi về phía trước.
Tôn Quốc Lương nâng ly trà lên, sau đó nói lời tán dương với Vũ Trạch Huy.
Vũ Trạch Huy chỉ khẽ nhấp một ngụm trà, hắn khoát tay nói:
- Ôi, cái này đâu phải công lao của tôi? Có thể làm cho sự việc được nhanh chóng quyết định, không phải còn làm phiền bí thư Lộ Dao sao? Nhưng cũng vì tiểu tử kia quá mạnh miệng, cuối cùng cũng là cán bộ trẻ tuổi, cả ngày chỉ biết náo động, hắn nếu còn chưa có vài năm kinh nghiệm chơi trò cút bắt dưới nông thôn, căn bản còn chưa đủ trình độ phát triển ở huyện ủy, điều này cũng là đáng đời.
Trần Lộ Dao cười cười, sau khi Quách Vạn Thần bị bắt thì hắn chưa từng được sảng khoái như hôm nay. Hắn dựa lưng lên ghế sa lông rồi cười ha hả nói:
- Hai đồng chí các anh nói chuyện cần phải phân biệt rõ ràng, mọi người đều là đồng chí, nếu có tin gì đó truyền ra cũng không hay. Trưởng phòng Trạch Huy, Vương Tử Quân đại biểu cho huyện Lô Bắc chúng ta đi nói chuyện sửa đường với thành phố An Dịch, chính là một chuyện lớn trong công tác phát triển kinh tế của huyện, vì sự thành bại của sự kiện quan trọng này, phòng tuyên truyền các anh cần phải công tác mạnh mẽ hơn, cần phải tạo ra bầu không khí thật sự tốt, không nên qua loa, có biết không?
Trần Lộ Dao nói rất dõng dạc, người không biết còn tưởng rằng hắn đang giúp đỡ cho Vương Tử Quân, nhưng Vũ Trạch Huy và Tôn Quốc Lương là ai? Bọn họ nào lại không hiểu ý nghĩ thật sự của Trần Lộ Dao?
Nâng lên rồi giết, đây chính là muốn đưa Vương Tử Quân lên thật cao, người người đưa lên cao, sau đó chờ đến khi anh không thể nào hoàn thành công tác quan trọng để rồi rút thang, đến lúc đó anh sẽ té ngã trọng thương. Có hai tình huống xảy ra, một là thảm bại hay là mãi đứng giữa không trung mà chẳng ai đưa xuống, hoặc là khóc rống chảy hết nước mắt xin trợ giúp, hoặc là hỗ thẹn cúi đầu ngã xuống, cũng có thể là ngã chết tươi.
- Bí thư Trần, anh cứ yên tâm, phòng tuyên truyền chúng tôi nhất định sẽ không bao giờ buông lỏng sự kiện trọng đại này, nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của anh cực kỳ đúng chỗ, sẽ làm tốt công tác tuyên truyền. Chúng tôi sẽ đẩy mạnh công tác truyền bá về tin tức của bí thư Vương, sẽ làm cho bí thư Vương có hình tượng chói lọi, chiếu rọi tất cả tấc đất trên huyện Lô Bắc này.
Vũ Trạch Huy dùng giọng trịnh trọng lên tiếng, điều này làm cho đám người trong phòng cười lên ha hả không dứt.
Vũ Trạch Huy không hỗ danh là trưởng phòng tuyên truyền, tuy tin tức còn chưa phát ra ở huyện Lô Bắc, nhưng chỉ sau nửa ngày thì không những hai khu huyện ủy và chính quyền đều biết, dù các xã thị trấn cũng nghe được tin tức này. Tình huống hiện tại giống như có một cái trống khổng lồ đang gióng lên những âm thanh khủng bố trong huyện Lô Bắc.
Tôn Hạ Châu vừa đi làm thì nge được những tin tức này, hắn cũng bất chấp cầm văn kiện mà vội vàng chạy đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, sự kiện anh tiến hành đàm phán với thành phố An Dịch về chuyện mở đường sao lại được lưu truyền xôn xao như vậy?
Vương Tử Quân đang thu thập văn kiện, hắn nghe thấy Tôn Hạ Châu hỏi như vậy thì khẽ gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, cậu cũng chuẩn bị một chút, hôm nay chúng ta đến thành phố An Dịch, đường khá xa, chúng ta đi nửa ngày rồi hãy dùng cơm.
Bộ dạng đã tính trước của Vương Tử Quân làm cho Tôn Hạ Châu chợt sững sờ, hắn muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt xuống. Nhưng lúc này hắn có một nghi vấn khó thể nào xóa đi được: Bí thư Vương thật sự có thể thuyết phục được thành phố An Dịch mở một con đường không có lợi gì cho chính mình sao?
Lần này theo Vương Tử Quân đến thành phố An Dịch ngoài cục trưởng cục cầu đường và ba nhân viên công tác, chỉ còn có Tôn Hạ Châu và Thái Thần Bân. Bảy người ngồi trên hai chiếc xe chạy đến thành phố Hồng Ngọc, sau đi từ thành phố Hồng Ngọc sang thành phố Lam Tây, mới có thể tiến vào thành phố An Dịch.
Khi Vương Tử Quân xuất phát thì Vũ Trạch Huy tươi cười đi đến, hắn trịnh trọng đưa một dãy số điện thoại cho Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi đã sắp xếp xong, anh đến thành phố An Dịch cứ liên lạc với anh tôi, anh ấy nhất định sẽ sắp xếp tốt chuyện anh gặp mặt bí thư Trịnh.
Bộ dạng thật tình của trưởng phòng tuyên truyền Vũ Trạch Huy làm cho các nhân viên công tác cực kỳ cảm khái, thầm nghĩ đám người trong cục đúng là láo khoét, không phải hát bài ca đồng tâm hiệp lực, chẳng qua là giúp nhau phá cạnh tranh. Vì bí thư Vương và trưởng phòng Vũ Trạch Huy là hai người bằng mặt không bằng lòng, quan hệ bất hòa, hai người quan hệ bất hòa sao có thể giúp đỡ lẫn nhau cho được? Nhưng vẻ mặt vị cục trưởng cầu đường ngồi phía sau lại rất lạnh nhạt, không nói lời nào.
Xuất phát từ sáng sớm nhưng đến thành phố An Dịch thì đã là buổi chiều, các nhân viên công tác của cục cầu đường nhìn những dãy nhà hơn mười tầng nằm san sát nhau ở thành phố An Dịch mà thầm cảm thấy e dè sợ hãi. Tuy thành phố An Dịch chỉ cách huyện Lô Bắc một ngọn núi, nhưng nếu nói ra thì huyện Lô Bắc chỉ là một thôn nghèo hẻo lánh so với thành phố An Dịch, còn thành phố Hồng Ngọc, căn bản chỉ là một huyện thành so với An Dịch mà thôi.
- Bí thư Vương, chúng ta sắp xếp thế nào?
Sau khi xe dừng lại sau một quảng đường dài, cục trưởng cục cầu đường lên tiếng xin chỉ thị với Vương Tử Quân bằng vẻ mặt tươi cười. Cục trưởng cục cầu đường của huyện Lô Bắc có lọ Lộ, tên đầy đủ là Lộ Lục Thông, là cán bộ sắp đến năm mươi, tuy không có vẻ nhiệt tình xông xáo như cán bộ trẻ tuổi nhưng lại rất có kinh nghiệm ở phương diện đối nhân xử thế.
Lúc này Lộ Lục Thối đối mặt với một Vương Tử Quân với tuổi tác ít hơn mình một nửa mà vẻ mặt tràn đầy cung kính, không có chút chậm trễ. Nếu nhắc đến Lộ Lục Thông trước mặt đám phó chủ tịch lý lịch mỏng, hắn luôn cảm thấy mình là người có tư cách, nghe nói có một lần Tiền Diễm Lệ đến cục cầu đường kiểm tra công tác, vị cục trưởng Lộ này đã cứng nhắc đến mức ai cũng phải nể sợ.
Tiền Diễm Lệ là một vị phó chủ tịch nổi tiếng cường thế trong khối chính quyền huyện, nhưng nàng đứng trước mặt Lộ Lục Thông cũng chỉ có thể nuốt bồ hòn làm ngọt, thật sự rất ngột ngạt. Lộ Lục Thông có tích cách ra sao, đám nhân viên trong cục biết rất rõ, vì thế bây giờ bọn họ thấy cục trưởng tỏ ra thân thiện dễ gần như vậy thì trong lòng trộm mừng, con bà nó đúng là khỉ gặp khỉ, trâu gặp trâu.
- Trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi, cơm nước xong sẽ liên lạc với vị thư ký trưởng Vũ kia.
Vương Tử Quân khẽ cười với Lộ Lục Thông rồi khẽ nói.
- Được, tôi sẽ đi sắp xếp.
Lộ Lục Thông nói rồi cùng leo lên xe với Vương Tử Quân, nhưng khi đám người bọn họ tìm khách sạn thì điện thoại của Vương Tử Quân đã vang lên.
Vương Tử Quân cần lấy điện thoại ra xem, thấy trong đó có tin nhắn:
- Chào bí thư Vương, tôi là Vũ Trạch Nhân của thị ủy An Dịch, nếu anh đến thành phố An Dịch thì gọi điện thoại cho tôi.
Vương Tử Quân nhìn tin nhắn đầy vẻ nhiệt tình này mà hơi nhíu mày, sau đó hắn đi đến buồng điện thoại công cộng bấm số của Vũ Trạch Nhân.
- Chào anh, tôi là Vương Tử Quân của huyện Lô Bắc, xin hỏi anh có phải là thư ký trưởng Vũ không?
Vương Tử Quân thấy điện thoại đã nối thông thì dùng giọng khách khí nói.
Sau khi Vương Tử Quân báo danh thì đầu đây bên kia vang lên giọng nói nhiệt tình của Vũ Trạch Nhân;
- Chào bí thư Vương, tôi là Vũ Trạch Nhân, các anh đến thành phố An Dịch rồi à? Ôi, thật sự xấu hổ, làm chủ nhà mà không thể tiếp đón được, đúng là hỗ thẹn.
- Thư ký trưởng Vũ, anh quá khách khí rồi, chúng tôi còn có việc cần anh hỗ trợ, anh nói như vậy cũng không được, chúng tôi nào dám quấy rầy anh?
Tiếng cười của Vũ Trạch Huy ở phía bên kia càng thêm cởi mở, sau đó hắn lên tiếng:
- Bí thư Vương, tôi đã sắp xếp tiếp đón các anh, chúng ta gặp nhau ở quán Nghênh Tân.
Vũ Trạch Nhân vừa cười vừa nói địa chỉ của quán Nghênh Tân cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cúp điện thoại, lúc này Tôn Hạ Châu đứng ở bên cạnh hắn đã trả tiền điện thoại. Vương Tử Quân nhìn Tôn Hạ Châu đang cầm tiền lẻ còn thừa mà trong lòng thầm cảm thán, điện thoại di động của hắn ra khỏi thành phố Hồng Ngọc thì không có tín hiệu, xem ra muốn đi khắp cả nước cũng khó.
Thái Thần Bân tuy là lần đầu tiên đến thành phố An Dịch, nhưng sau khi Vương Tử Quân báo địa chỉ thì chỉ mất mười phút đã đi đến quán Nghênh Tân. Quán Nghênh Tân ở vào khu quy hoạch kinh tế của thành phố An Dịch, đưa mắt nhìn chỉ thấy đâu đâu cũng là nhà cao tầng, quán Nghênh Tân cũng là một tòa nhà cao mười tầng, những chữ lớn trên bảng hiệu càng phát ra ánh sáng chói mắt:
- Quán Nghênh Tân thành phố An Dịch!
Đám cán bộ huyện Lô Bắc nhìn những dòng chữ lớn như rồng bay phượng múa mà thổn thức không thôi, bọn họ coi như hoàn toàn chấn động. Nhà khách thị ủy Hồng Ngọc sáu tầng đã đủ khí thế, bây giờ một quán ăn ở thành phố An Dịch đã thật sự đánh sâu vào thần kinh của bọn họ.
- Bí thư Vương, anh có lẽ đã hành động theo cảm tính, vì những chuyện thế này khả năng thành công không lớn.
Vương Tử Quân cười cười, hắn khẽ ngồi xuống ghế sa lông, sau đó ném cho Tiếu Tử Đông một điếu thuốc rồi nói:
- Chủ nhiệm Tiếu, chỉ sợ theo ý của anh thì khả năng thành công không lớn, như vậy cũng hơn chẳng có gì chứ?
Tiếu Tử Đông thấy Vương Tử Quân vạch trần ý nghĩ của mình thì khẽ gật đầu, sau đó hắn tiếp tục:
- Nếu đã như vậy thì, bí thư Vương, tôi cũng không gạt anh, tôi cảm thấy kế hoạch của anh cũng căn bản khó thành công. Nhưng cũng vì vậy mà lần này không nên đi, vì thành phố An Dịch sẽ có thể giúp chúng ta phát triển kinh tế, nhưng huyện Lô Bắc căn bản không có gì có thể làm cho thành phố An Dịch động tâm. Đám người ở thành phố An Dịch không phải là kẻ ngu, dựa vào cái gì để bọn họ chung tay cùng xây dựng cầu đường với chúng ta?
Thân trong quan trường có thể nghe đồng đạo nói một câu thật lòng cũng không phải chuyện dễ dàng, Tiếu Tử Đông nói những lời này tuy có chút khó nghe, nhưng Vương Tử Quân biết rõ đó là lời thật tình. Tiếu Tử Đông có xuất phát điểm rất thiện ý, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy ấm áp, khóe mắt hay chân mày cũng biểu hiện ý cười. Nhưng hắn cũng không phản biện, không nói ra ý nghĩ của mình, coi như không muốn phô trương.
Tiếu Tử Đông thấy Vương Tử Quân chỉ cười mà không nói lời nào thì lắc đầu lên tiếng:
- Bí thư Vương, có nhiều kẻ muốn anh bị chê cười, sao anh cứ gắng gượng như vậy?
Vương Tử Quân đặt một ly trà xuống trước mặt Tiếu Tử Đông, sau đó dùng giọng hời hợt nói:
- Chuyện này tôi đã có tính toán, chủ nhiệm Tiếu cứ yên tâm đi.
Tiếu Tử Đông thấy tâm ý của Vương Tử Quân đã quyết thì biết rõ có khuyên nữa cũng vô bổ, hơn nữa việc này đã được hội nghị thường ủy quyết định, hắn cũng không đảo ngược lại được. May mà sự việc nếu không thành thì cũng không ai quy trách nhiệm chính trị, nhiều lắm cũng chỉ coi đó là một đả kích với Vương Tử Quân mà thôi.
Xem ra cần phải nhanh chóng vung tay áp chế chuyện này xuống, đỡ phải truyền bá ra ngoài. Nhưng đúng lúc này hắn chợt nhớ đến tình huống ngày hôm qua V. có tìm mình nói chuyện, đã từng nói có người quen ở thành phố An Dịch, mà Vũ Trạch Huy hình như cũng có một người anh họ làm phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy An Dịch.
Chuyện này có liên hệ gì với nhau không?
Tiếu Tử Đông chợt có ý nghĩ, hắn lại khẽ lắc đầu.
Khi Tiếu Tử Đông đang thầm suy đoán đủ mọi hướng thì trong phòng làm việc của Trần Lộ Dao, trưởng phòng tổ chức Tôn Quốc Lương và trưởng phòng tuyên truyền Vũ Trạch Huy đang ngồi bên cạnh Trần Lộ Dao, trên mặt cả hai đều treo nụ cười đắc ý.
- Anh Vũ, vẫn là anh có trình độ cao, tôi vốn muốn đả kích lòng dạ của tên tiểu tử kia, bây giờ cậu làm cho hắn rơi vào tình huống như vậy, chỉ sợ sau này đối phương chỉ có thể cúi đầu đi về phía trước.
Tôn Quốc Lương nâng ly trà lên, sau đó nói lời tán dương với Vũ Trạch Huy.
Vũ Trạch Huy chỉ khẽ nhấp một ngụm trà, hắn khoát tay nói:
- Ôi, cái này đâu phải công lao của tôi? Có thể làm cho sự việc được nhanh chóng quyết định, không phải còn làm phiền bí thư Lộ Dao sao? Nhưng cũng vì tiểu tử kia quá mạnh miệng, cuối cùng cũng là cán bộ trẻ tuổi, cả ngày chỉ biết náo động, hắn nếu còn chưa có vài năm kinh nghiệm chơi trò cút bắt dưới nông thôn, căn bản còn chưa đủ trình độ phát triển ở huyện ủy, điều này cũng là đáng đời.
Trần Lộ Dao cười cười, sau khi Quách Vạn Thần bị bắt thì hắn chưa từng được sảng khoái như hôm nay. Hắn dựa lưng lên ghế sa lông rồi cười ha hả nói:
- Hai đồng chí các anh nói chuyện cần phải phân biệt rõ ràng, mọi người đều là đồng chí, nếu có tin gì đó truyền ra cũng không hay. Trưởng phòng Trạch Huy, Vương Tử Quân đại biểu cho huyện Lô Bắc chúng ta đi nói chuyện sửa đường với thành phố An Dịch, chính là một chuyện lớn trong công tác phát triển kinh tế của huyện, vì sự thành bại của sự kiện quan trọng này, phòng tuyên truyền các anh cần phải công tác mạnh mẽ hơn, cần phải tạo ra bầu không khí thật sự tốt, không nên qua loa, có biết không?
Trần Lộ Dao nói rất dõng dạc, người không biết còn tưởng rằng hắn đang giúp đỡ cho Vương Tử Quân, nhưng Vũ Trạch Huy và Tôn Quốc Lương là ai? Bọn họ nào lại không hiểu ý nghĩ thật sự của Trần Lộ Dao?
Nâng lên rồi giết, đây chính là muốn đưa Vương Tử Quân lên thật cao, người người đưa lên cao, sau đó chờ đến khi anh không thể nào hoàn thành công tác quan trọng để rồi rút thang, đến lúc đó anh sẽ té ngã trọng thương. Có hai tình huống xảy ra, một là thảm bại hay là mãi đứng giữa không trung mà chẳng ai đưa xuống, hoặc là khóc rống chảy hết nước mắt xin trợ giúp, hoặc là hỗ thẹn cúi đầu ngã xuống, cũng có thể là ngã chết tươi.
- Bí thư Trần, anh cứ yên tâm, phòng tuyên truyền chúng tôi nhất định sẽ không bao giờ buông lỏng sự kiện trọng đại này, nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của anh cực kỳ đúng chỗ, sẽ làm tốt công tác tuyên truyền. Chúng tôi sẽ đẩy mạnh công tác truyền bá về tin tức của bí thư Vương, sẽ làm cho bí thư Vương có hình tượng chói lọi, chiếu rọi tất cả tấc đất trên huyện Lô Bắc này.
Vũ Trạch Huy dùng giọng trịnh trọng lên tiếng, điều này làm cho đám người trong phòng cười lên ha hả không dứt.
Vũ Trạch Huy không hỗ danh là trưởng phòng tuyên truyền, tuy tin tức còn chưa phát ra ở huyện Lô Bắc, nhưng chỉ sau nửa ngày thì không những hai khu huyện ủy và chính quyền đều biết, dù các xã thị trấn cũng nghe được tin tức này. Tình huống hiện tại giống như có một cái trống khổng lồ đang gióng lên những âm thanh khủng bố trong huyện Lô Bắc.
Tôn Hạ Châu vừa đi làm thì nge được những tin tức này, hắn cũng bất chấp cầm văn kiện mà vội vàng chạy đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, sự kiện anh tiến hành đàm phán với thành phố An Dịch về chuyện mở đường sao lại được lưu truyền xôn xao như vậy?
Vương Tử Quân đang thu thập văn kiện, hắn nghe thấy Tôn Hạ Châu hỏi như vậy thì khẽ gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, cậu cũng chuẩn bị một chút, hôm nay chúng ta đến thành phố An Dịch, đường khá xa, chúng ta đi nửa ngày rồi hãy dùng cơm.
Bộ dạng đã tính trước của Vương Tử Quân làm cho Tôn Hạ Châu chợt sững sờ, hắn muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt xuống. Nhưng lúc này hắn có một nghi vấn khó thể nào xóa đi được: Bí thư Vương thật sự có thể thuyết phục được thành phố An Dịch mở một con đường không có lợi gì cho chính mình sao?
Lần này theo Vương Tử Quân đến thành phố An Dịch ngoài cục trưởng cục cầu đường và ba nhân viên công tác, chỉ còn có Tôn Hạ Châu và Thái Thần Bân. Bảy người ngồi trên hai chiếc xe chạy đến thành phố Hồng Ngọc, sau đi từ thành phố Hồng Ngọc sang thành phố Lam Tây, mới có thể tiến vào thành phố An Dịch.
Khi Vương Tử Quân xuất phát thì Vũ Trạch Huy tươi cười đi đến, hắn trịnh trọng đưa một dãy số điện thoại cho Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi đã sắp xếp xong, anh đến thành phố An Dịch cứ liên lạc với anh tôi, anh ấy nhất định sẽ sắp xếp tốt chuyện anh gặp mặt bí thư Trịnh.
Bộ dạng thật tình của trưởng phòng tuyên truyền Vũ Trạch Huy làm cho các nhân viên công tác cực kỳ cảm khái, thầm nghĩ đám người trong cục đúng là láo khoét, không phải hát bài ca đồng tâm hiệp lực, chẳng qua là giúp nhau phá cạnh tranh. Vì bí thư Vương và trưởng phòng Vũ Trạch Huy là hai người bằng mặt không bằng lòng, quan hệ bất hòa, hai người quan hệ bất hòa sao có thể giúp đỡ lẫn nhau cho được? Nhưng vẻ mặt vị cục trưởng cầu đường ngồi phía sau lại rất lạnh nhạt, không nói lời nào.
Xuất phát từ sáng sớm nhưng đến thành phố An Dịch thì đã là buổi chiều, các nhân viên công tác của cục cầu đường nhìn những dãy nhà hơn mười tầng nằm san sát nhau ở thành phố An Dịch mà thầm cảm thấy e dè sợ hãi. Tuy thành phố An Dịch chỉ cách huyện Lô Bắc một ngọn núi, nhưng nếu nói ra thì huyện Lô Bắc chỉ là một thôn nghèo hẻo lánh so với thành phố An Dịch, còn thành phố Hồng Ngọc, căn bản chỉ là một huyện thành so với An Dịch mà thôi.
- Bí thư Vương, chúng ta sắp xếp thế nào?
Sau khi xe dừng lại sau một quảng đường dài, cục trưởng cục cầu đường lên tiếng xin chỉ thị với Vương Tử Quân bằng vẻ mặt tươi cười. Cục trưởng cục cầu đường của huyện Lô Bắc có lọ Lộ, tên đầy đủ là Lộ Lục Thông, là cán bộ sắp đến năm mươi, tuy không có vẻ nhiệt tình xông xáo như cán bộ trẻ tuổi nhưng lại rất có kinh nghiệm ở phương diện đối nhân xử thế.
Lúc này Lộ Lục Thối đối mặt với một Vương Tử Quân với tuổi tác ít hơn mình một nửa mà vẻ mặt tràn đầy cung kính, không có chút chậm trễ. Nếu nhắc đến Lộ Lục Thông trước mặt đám phó chủ tịch lý lịch mỏng, hắn luôn cảm thấy mình là người có tư cách, nghe nói có một lần Tiền Diễm Lệ đến cục cầu đường kiểm tra công tác, vị cục trưởng Lộ này đã cứng nhắc đến mức ai cũng phải nể sợ.
Tiền Diễm Lệ là một vị phó chủ tịch nổi tiếng cường thế trong khối chính quyền huyện, nhưng nàng đứng trước mặt Lộ Lục Thông cũng chỉ có thể nuốt bồ hòn làm ngọt, thật sự rất ngột ngạt. Lộ Lục Thông có tích cách ra sao, đám nhân viên trong cục biết rất rõ, vì thế bây giờ bọn họ thấy cục trưởng tỏ ra thân thiện dễ gần như vậy thì trong lòng trộm mừng, con bà nó đúng là khỉ gặp khỉ, trâu gặp trâu.
- Trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi, cơm nước xong sẽ liên lạc với vị thư ký trưởng Vũ kia.
Vương Tử Quân khẽ cười với Lộ Lục Thông rồi khẽ nói.
- Được, tôi sẽ đi sắp xếp.
Lộ Lục Thông nói rồi cùng leo lên xe với Vương Tử Quân, nhưng khi đám người bọn họ tìm khách sạn thì điện thoại của Vương Tử Quân đã vang lên.
Vương Tử Quân cần lấy điện thoại ra xem, thấy trong đó có tin nhắn:
- Chào bí thư Vương, tôi là Vũ Trạch Nhân của thị ủy An Dịch, nếu anh đến thành phố An Dịch thì gọi điện thoại cho tôi.
Vương Tử Quân nhìn tin nhắn đầy vẻ nhiệt tình này mà hơi nhíu mày, sau đó hắn đi đến buồng điện thoại công cộng bấm số của Vũ Trạch Nhân.
- Chào anh, tôi là Vương Tử Quân của huyện Lô Bắc, xin hỏi anh có phải là thư ký trưởng Vũ không?
Vương Tử Quân thấy điện thoại đã nối thông thì dùng giọng khách khí nói.
Sau khi Vương Tử Quân báo danh thì đầu đây bên kia vang lên giọng nói nhiệt tình của Vũ Trạch Nhân;
- Chào bí thư Vương, tôi là Vũ Trạch Nhân, các anh đến thành phố An Dịch rồi à? Ôi, thật sự xấu hổ, làm chủ nhà mà không thể tiếp đón được, đúng là hỗ thẹn.
- Thư ký trưởng Vũ, anh quá khách khí rồi, chúng tôi còn có việc cần anh hỗ trợ, anh nói như vậy cũng không được, chúng tôi nào dám quấy rầy anh?
Tiếng cười của Vũ Trạch Huy ở phía bên kia càng thêm cởi mở, sau đó hắn lên tiếng:
- Bí thư Vương, tôi đã sắp xếp tiếp đón các anh, chúng ta gặp nhau ở quán Nghênh Tân.
Vũ Trạch Nhân vừa cười vừa nói địa chỉ của quán Nghênh Tân cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cúp điện thoại, lúc này Tôn Hạ Châu đứng ở bên cạnh hắn đã trả tiền điện thoại. Vương Tử Quân nhìn Tôn Hạ Châu đang cầm tiền lẻ còn thừa mà trong lòng thầm cảm thán, điện thoại di động của hắn ra khỏi thành phố Hồng Ngọc thì không có tín hiệu, xem ra muốn đi khắp cả nước cũng khó.
Thái Thần Bân tuy là lần đầu tiên đến thành phố An Dịch, nhưng sau khi Vương Tử Quân báo địa chỉ thì chỉ mất mười phút đã đi đến quán Nghênh Tân. Quán Nghênh Tân ở vào khu quy hoạch kinh tế của thành phố An Dịch, đưa mắt nhìn chỉ thấy đâu đâu cũng là nhà cao tầng, quán Nghênh Tân cũng là một tòa nhà cao mười tầng, những chữ lớn trên bảng hiệu càng phát ra ánh sáng chói mắt:
- Quán Nghênh Tân thành phố An Dịch!
Đám cán bộ huyện Lô Bắc nhìn những dòng chữ lớn như rồng bay phượng múa mà thổn thức không thôi, bọn họ coi như hoàn toàn chấn động. Nhà khách thị ủy Hồng Ngọc sáu tầng đã đủ khí thế, bây giờ một quán ăn ở thành phố An Dịch đã thật sự đánh sâu vào thần kinh của bọn họ.
/1843
|