Sau khi từ thành phố Hồng Ngọc quay về, Vương Tử Quân đặt tất cả tâm tư lên con đường nối huyện Lô Bắc và thành phố An Dịch, ngoài việc xử lý những sự vụ thường ngày của ủy ban tư pháp, phần lớn thời gian hắn đều đặt tâm tư lên hạng mục này.
Sau khi huyện ủy chính quyền xác định Vương Tử Quân là cán bộ phụ trách xây dựng đường, trong khu huyện ủy chợt bùng lên một tin đồn, đó chính là Vương Tử Quân không có việc gì sao lại lao đầu xuống vực? Làm việc không ra gì? Đúng là ăn no rửng mỡ.
Còn có một phiên bản khác được truyền lưu, chính là Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân đã ở lại huyện Lô Bắc quá lâu, bí thư thị ủy đã quyết tâm ném ra một khúc xương vừa cứng vừa thối chính là làm đường, đó chính là không vừa mắt hai người bọn họ, nếu một khi công tác không có kết quả, như vậy chờ đợi hai vị lãnh đạo chỉ có kết quả chia ly.
Khi huyện Lô Bắc đang bùng lên đủ mọi loại tin đồn như gió bão thi trên hội nghị công tác tư pháp của huyện Lô Bắc, không những các vị lãnh đạo bốn ban ngành công an - kiểm sát - tư pháp - tòa án cùng tụ tập, tất cả các phó chủ tịch xã nắm công tác tư pháp cũng phải tham gia.
Hội nghị lần này Vương Tử Quân đứng lên đọc tổng kết công tác tư pháp trong năm qua, đồng thời cũng đưa ra những yêu cầu đối với công tác tư pháp vào năm nay.
Khi Vương Tử Quân phát biểu ý kiến trên đài, ánh mắt hắn lơ đãng quét qua đám người bên dưới, đó chính là vị trí được sắp xếp cho các cán bộ tòa án, hắn gặp một người quen, ánh mắt chợt lóe lên.
“ Gương mặt kia sao lại quen thuộc như vậy? Sao có thể được? Mình mới đi đến tòa án một lần, sao mình có thể gặp được người quen. “
Trong lòng Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ, hắn lại nhìn về phía những nhân viên công tác của tòa án, nhưng có hơn chục tên nhân viên, hơn nữa bọn họ đều mặc chế phục như nhau, điều này làm cho hắn nhìn một vòng vẫn không có thu hoạch gì.
Chẳng lẽ mình nhìn lầm? Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy.
Hội nghị tổng kết và mở rộng công tác tư pháp tất nhiên sẽ kết thúc trong thắng lợi, sau khi kết thúc hội nghị thì Vương Tử Quân cùng cục trưởng cục công an Liên Giang Hà và chánh án Phó Thuấn Triêu cùng nhau đi ra ngoài.
Phó Thuấn Triêu hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi hồng hào, nói chuyện rất vang dội, lúc này hắn đang cung kính nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tòa án chúng tôi đã cung kính chờ đợi anh đến thăm từ rất lâu, anh là lãnh đạo công tác bận rộn, hôm nay chúng tôi cũng không thể để anh đi được, cũng phải đưa anh về tòa án kiểm tra chỉ đạo công tác một lần. Lúc này ba mươi sáu nhân viên cán bộ của tòa án chúng tôi đang rất chờ mong sự xuất hiện của anh.
Vương Tử Quân cười cười:
- Tôi không đến được không phải vì thời gian gần đây quá bận sao? Thế này đi, đợi đến khi nào có thời gian thì tôi sẽ cho Hạ Châu thông báo với anh.
Hai người vừa nói chuyện thì từ xa có chục người đi đến, mười người này chạy rất nhanh, nhưng bọn họ còn chưa tiếp cận được Vương Tử Quân thì đã bị đám cảnh sát tham gia hội nghị chặn lại.
- Chúng tôi muốn gặp bí thư Vương, khụ, khụ, khụ...
- Bí thư Vương, chúng tôi có chuyện muốn phản ánh với anh...
Tiếng la hét vang ra từ trong đám người, Phó Thuấn Triêu nghe thấy nhóm người la hét rối loạn thì không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn về phía đám người chạy đến kêu oan, nhìn cách ăn mặc thì biết bọn họ là nông dân đến từ nông thôn. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó vung tay với Tôn Hạ Châu:
- Cậu đưa những vị nông dân kia đến phòng văn thư, hỏi xem bọn họ có vấn đề gì cần phản ánh, một giờ sau báo cáo tình huống cho tôi.
Tôn Hạ Châu lúc nào cũng theo sát Vương Tử Quân, bây giờ nhóm người kia chợt xuất hiện kêu oan, hắn cũng có vài phần tâm tư gánh chịu. Những tình huống kêu oan đột nhiên như thế này thật sự là một khảo nghiệm với lãnh đạo, nếu không chú ý thì sẽ bị hãm sâu vào bùn, làm cho chính mình rơi vào tình huống khó xử.
Khi cán bộ lãnh đạo rơi vào vòng vây kêu oan, tất nhiên sẽ phải bày tỏ thái độ, hai môi mấp máy dễ nói nên lời nhưng nếu muốn tỏ thái độ ngay lập tức với nhân dân cũng thật sự khó khăn. Không ngờ đạo cao một thước mà ma cao một trượng, bí thư Vương tránh mạnh đánh vào chỗ yếu, thế là nhanh chóng làm cho tâm tình kích động của quần chúng yên ổn trở lại, rõ ràng là tiến có thể công, lùi có thể thủ, phương án xử lý rất cao xa.
Tôn Hạ Châu đồng ý một tiếng, hắn đi về phía đám thôn dân đang bị cảnh sát ngăn cản, còn Vương Tử Quân lại ngồi lên xe của Thái Thần Bân chạy về phía khu vực huyện ủy.
Vương Tử Quân ngồi trên xe mà không khỏi đặt tâm tư lên đám người kêu oan vửa rồi. Những năm qua khi công tác phổ cập pháp luật xâm nhập xuống nông thôn, dân chúng đã biết và hiểu về pháp luật, biết rõ mình có thể bảo hộ lợi ích của mình, thế là sự kiện kêu oan cứ kéo dài mãi không thôi.
Nếu nói trắng ra thì trong một huyện chỉ có bí thư và chủ tịch huyện là hai đối tượng được người kêu oan thích nhất, bí thư ủy ban tư pháp và phó chủ tịch cũng không phải là đối tượng lựa chọn thích hợp nhất. Theo cách nói của dân chúng thì bắt người trước tiên phải bắt ngựa, bắt giặc phải bắt vua, những vị cấp phó khó thể nào làm chủ được mọi việc, nếu cứ phải chờ xin chỉ thị từng bậc, sợ rằng sẽ chẳng còn ra thể thống gì.
“ Những người dân kia sao lại tìm đến mình? Hơn nữa lại chọn đúng thời điểm vừa mở hội nghị tư pháp toàn huyện? “
Vương Tử Quân thầm suy đoán, cuối cùng hắn tìm ra một đầu mối: Sau lưng đám người kêu oan kia chắc chắn có kẻ chỉ điểm.
Nếu như không có người chỉ điểm cho đám người kêu oan kia, bọn họ sao có thể tìm đến một vị bí thư ủy ban tư pháp xếp ở vị trí sau cùng trong hội nghị thường ủy như mình? Chỉ sợ bọn họ cũng không biết hội nghị vừa rồi nói về vấn đề gì.
Những ý nghĩ quay cuồng trong đầu Vương Tử Quân, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, kiếp sống quan trường trong hơn nửa năm qua đã làm hắn ý thức được sự nguy hiểm của nó, chính mình bây giờ dù đã đứng vững bàn chân ở huyện Lô Bắc, thế nhưng điều này cũng không thể khẳng định không có ai muốn tạo ra thiêu thân sau lưng mình.
Không có tâm hại người nhưng phải có tâm đề phòng, Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, thế là các vị lãnh đạo huyện ủy chợt hiện lên trong mắt.
Nửa giờ sau, Vương Tử Quân quay về phòng làm việc đang xem xét văn kiện thì Tôn Hạ Châu gõ cửa đi vào, trong tay là vài tờ giấy.
- Bí thư Vương, đã tìm hiểu rõ ràng.
Tôn Hạ Châu đặt một phần tài liệu viết tay xuống trước mặt Vương Tử Quân rồi dùng giọng cung kính nói.
Vương Tử Quân cũng không xem tài liệu, hắn đưa mắt nhìn Tôn Hạ Châu. Bây giờ Tôn Hạ Châu đã dần đạt thành ăn ý với lãnh đạo Vương Tử Quân, đây là bí thư Vương muốn nghe cái nhìn của mình.
Tôn Hạ Châu lập tức ngồi xuống vị trí của mình, hắn mở miệng nói:
- Bí thư Vương, đến kêu oan là thôn dân của thôn Lưu Gia. Trước nay vài năm bọn họ đi làm công ở mỏ than của huyện Lô Nam, bây giờ có sáu bảy thôn dân bị bệnh ho dị ứng, nhưng những mỏ than kia lại không chịu bồi thường, đuổi bọn họ về nhà.
Vương Tử Quân cầm những tài liệu viết tay lên xem, đó là những tờ giấy viết bài của học sinh, bên trên là những dòng chữ xiên xẹo nhưng nội dung thì rưng rưng nước mắt.
- Chào bí thư Vương, tôi là Lưu Nhị Tinh người thôn Lưu Gia, tôi đại biểu cho hơn mười người phản ánh nan đề mà chúng tôi đang gặp phải, hy vọng bí thư Vương có thể giúp đỡ chúng tôi...
Chỉ có hai trang giấy ghi lại những nông dân bị bệnh khi tham gia công tác ở một mỏ than tư nhân ở huyện Lô Nam, Vương Tử Quân nhìn qua mà không khỏi run rẩy.
Tuy Vương Tử Quân không phải là một kẻ chí sĩ trải lòng nhân ái ra khắp thiên hạ, nhưng hắn là một người có lương tri, hắn cảm thấy mình khó thể nào bỏ mặc vụ này, dù là người hữu tâm đang nhắm vào mình, hắn cũng không quan tâm.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân đặt hai trang giấy tố cáo xuống, hắn sắp xếp:
- Hạ Châu, lúc này trời đang còn lạnh, dân chúng đến huyện thành cũng không dễ dàng, cậu sắp xếp bọn họ đến nhà khách dùng cơm nóng canh nóng, hóa đơn cứ ghi cho tôi. Đồng thời cậu đi gọi chủ nhiệm Nhâm đến gặp tôi.
Chủ nhiệm Nhâm trong lời nói của Vương Tử Quân chính là Nhâm Thu Phương, là chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền huyện Lô Bắc, là đại quản gia của khối chính quyền huyện. Bình thường người này hay đi theo tiến độ của chủ tịch Lưu Thành Quân, nhưng sau khi vị trí của Vương Tử Quân càng thêm vững chắc thì hắn càng tỏ ra cung kính.
Tôn Hạ Châu đồng ý một tiếng rồi lui ra ngoài, hơn mười phút sau chủ nhiệm Nhâm Thu Phương đã tươi cười đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Chào chủ tịch Vương, nghe nói nơi này của anh có trà ngon, tôi mỗi ngày đều trông mông lãnh đạo triệu kiến thuộc hạ, cũng coi như nhân cơ hội được hưởng thụ một chút. Ai ngờ mãi đến nay ngài còn chưa cho cơ hội, hôm nay là lần đầu tiên, anh cũng không thể cho tôi cứ mãi đứng ngoài nuốt nước miếng thèm thuồng được.
Nhâm Thu Phương năm nay hơn bốn mươi tuổi, là người có nhiều kinh nghiệm quan trường, là một kẻ tám mặt lung linh. Hắn tiến vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn vừa mở miệng nói chuyện vui vẻ, vừa nhấc ấm nước nóng châm đầy ly cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân chỉ khẽ cười với một cán bộ linh hoạt và ăn nói khéo léo như Nhâm Thu Phương, hắn ném cho đối phương một điếu thuốc, sau đó cười nói:
- Chủ nhiệm Nhâm, toàn huyện Lô Bắc này có ai mà không biết anh là trà thần? Tôi chậm chạp trong công tác chào đón ánh, không ngờ anh lại học cách của Trư Bát Giới để trả đũa.
Hai người nói vài câu vui đùa làm cho bầu không khí trở nên rất thoải mái, Vương Tử Quân cũng không có nhiều tâm tư với Nhâm Thu Phương, người này là tâm phúc của Lưu Thành Quân, chỉ cần đối phương không gây phiền cho mình, như vậy mình và hắn cũng sẽ chẳng phát sinh vấn đề gì.
- Lãnh đạo Vương, anh có gì cần dặn dò sao?
Nhâm Thu Phương rót cho mình một ly trà rồi dùng giọng cung kính hỏi.
- Anh xem cái này.
Vương Tử Quân đưa tờ đơn tố cáo cho Nhâm Thu Phương rồi khẽ nói.
Nhâm Thu Phương đã từng xem qua nhiều loại đơn tố cáo, tất nhiên bây giờ cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng sau khi hắn nhìn qua nội dung của tờ đơn, vẻ mặt cũng dần trầm xuống.
- Bí thư Vương, chuyện này cũng không dễ làm.
Nhâm Thu Phương trở nên trầm ngâm, sau đó lên tiếng khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn không nói thêm điều gì mà đưa mắt nhìn chằm chằm vào Nhâm Thu Phương. Nhâm Thu Phương vốn đang chuẩn bị chờ Vương Tử Quân hỏi không dễ làm ở chỗ nào, lúc này thấy Vương Tử Quân nhìn mình như vậy thì không thể không tiếp tuc mở miệng:
- Bí thư Vương, việc này phát sinh ở huyện Lô Nam, chúng ta khó nhúng tay vào.
- Nhưng người bị hại lại thuộc về huyện Lô Bắc.
Vương Tử Quân khẽ gạt tàn rồi khẽ nói.
Tuy lời nói của Vương Tử Quân không mang theo chút tình cảm nào, nhưng Nhâm Thu Phương vẫn đoán được thái độ của Vương Tử Quân. Hắn là một vị chủ nhiệm văn phòng, hắn không những biết rõ những chuyện ở huyện Lô Bắc như trong lòng bàn tay, hơn nữa cũng không xa lạ gì chuyện của huyện Lô Nam.
Những dòng chữ “ mỏ than Chính Tân “ thật sự giống như làm cho dây thần kinh của Nhâm Thu Phương bị đau nhói lên, hắn biết rõ mỏ than kia không dễ chọc vào, muốn nhắc nhở Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lúng túng một lúc lâu mà không nên lời.
- Bí thư Vương, anh xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?
Nhâm Thu Phương ném vấn đề về trong lòng Vương Tử Quân.
- Dưới tình huống bình thường thì khối chính quyền xử lý những vụ việc thé này sẽ sử dụng biện pháp gì?
Vương Tử Quân cũng không trực tiếp cho ra kết luận, hai mắt hắn khẽ nhấp nháy, ánh mắt sáng như điện.
Dưới ánh mắt chăm chú của Vương Tử Quân, Nhâm Thu Phương chợt cảm thấy áp lực. Hắn chính là chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền huyện, là đại quản gia của khối chính quyền, hắn cũng không quá e ngại những vị phó chủ tịch bình thường. Nhưng lúc này dưới khí thế của Vương Tử Quân, hắn chợt sinh ra cảm giác như đối diện với Lưu Thành Quân.
- Bí thư Vương, chúng tôi bình thường đều phát ra thông báo hỗ trợ điều tra với những sự việc thế này.
- Hỗ trợ điều tra?
Vương Tử Quân vô thức lặp lại hai lần, sau đó khẽ gật đầu nói:
- Vậy chúng ta gửi công hàm cho huyện Lô Nam, mời bọn họ đốc thúc.
- Vâng, tôi sẽ lập tức đi xử lý.
Nhâm Thu Phương nói thêm hai câu với Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Ngọn lửa trong lò sưởi vẫn bùng lên như cũ, nhưng tâm tình của Vương Tử Quân vào lúc này lại không thể nào tốt hơn được. Bệnh ho dị ứng, hắn nghĩ đến những miêu tả về căn bệnh này trên int vào kiếp trước, còn có tình huống khổ sở của những người mắc bệnh, thế là tâm tình xúc động không thôi.
Đây là những nông dân sống dưới tầng thấp nhất của xã hội, bọn họ chỉ ôm chặt tư tưởng kiếm tiền về nuôi sống gia đình, từ mùa xuân đến mùa thu, mỗi năm bốn mùa chỉ biết cúi đầu vào lòng đất, đào hầm móc động, trải qua cuộc sống không có mặt trời dưới hầm than. Vài năm qua đi, tất cả sức khỏe đều đã bị đánh đổi sạch sẽ, còn nhiễm một căn bệnh ho dị ứng cực kỳ khổ sở và cơ thể đau ốm khi trái gió trở trời.
Kiếp trước ở thôn Yên Chi Nam cũng có những dân công bị bệnh ho dị ứng, khi đó Vương Tử Quân đang dạy học, hắn thật sự rất đồng tình với bọn họ.
Nhưng đồng tình thì làm được gì? Trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân khẽ cầm lên hai văn kiện về vấn đề xây dựng đường nối liền huyện Lô Bắc và thành phố An Dịch lên xem.
Phần văn kiện luận chứng này Vương Tử Quân đã xem qua rất nhiều lần, tổng đầu tư là ba chục triệu nhân dân tệ, nó giống như một ngọn núi lớn chiếm giữ phần lớn nội dung quyển sách, làm cho tất cả đám cán bộ lãnh đạo thấy được sách này đều phả vò đầu bứt tóc không thôi.
Trước kia Vương Tử Quân có thể bỏ ra hai giờ liền để nghiên cứu quyển sách này, nhưng bây giờ trong đầu hắn lại chỉ là tiếng ho khan của dân chúng.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, cuối cùng đặt văn kiện xuống, sau đó đi ra ngoài phòng làm việc. Lúc này ngoài hành lang của khối chính quyền có những tốp năm tốp ba cán bộ đi lại vội vàng, khi thấy Vương Tử Quân đi ra thì cả đám cung kính chào hỏi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu bắt chuyện, sau đó đi đến khu ký túc xá. Thái Thần Bân đng nghỉ ngơi trong ban lái xe cũng chạy đến khi Vương Tử Quân mới bước xuống lầu.
- Bí thư Vương, anh muốn ra ngoài sao?
Thái Thần Bân khẽ hỏi Vương Tử Quân, Thái Thần Bân dùng ánh mắt sắc bén của mình để phân tích, bí thư Vương lúc này rõ ràng có tâm tình không được tốt.
- Thần Bân, cậu cứ nghỉ ngơi, tôi muốn tùy tiện đi lại trên đường một chút.
Vương Tử Quân khẽ phất tay với Thái Thần Bân, sau đó hắn đi ra ngoài khối chính quyền huyện Lô Bắc.
- Vừa vặn tôi cũng muốn ra ngoài dạo chơi, bí thư Vương, nếu không tôi đi với anh nhé?
Thái Thần Bân nói lời này rất có trình độ, nếu là Vương Tử Quân muốn làm việc tư, hắn có thể từ chối, nếu như lúc này lãnh đạo có tâm tình, Thái Thần Bân có thể giúp đỡ giải tỏa.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Thái Thần Bân, hắn khẽ gật đầu, hai người một trước một sau đi ra khỏi khu văn phòng khối chính quyền.
Lúc này huyện thành Lô Bắc vẫn còn chưa mất đi hết không khí đầu xuân, tuy đã đến ngày mười lăm tháng giêng nhưng tiếng pháo nổ vẫn còn vang lên, những đứa trẻ còn chưa phải đi học vẫn chạy chơi đùa đi khùng ngoài đầu đường.
Trong khu văn phòng khối chính quyền huyện thì Vương Tử Quân là một đại nhân vật, nhưng hắn đi trên đường thì không có mấy người quen biết, điều này làm hắn sinh ra chút đắc ý. Thử nghĩ xem, có vị lãnh đạo huyện nào mà không chịu ngồi trên xe riêng, lại xuống đường đi bộ như mình?
- Nhị Ngưu, bố mua cho con một cái bánh bao, con ăn đi.
Khi Vương Tử Quân tùy ý đi lại, những tiếng ho khan vang lên dồn dập làm hắn phải đưa mắt nhìn sang một người đàn ông trung niên mặc áo bông rách rưới.
Người đàn ông trung niên này rất gầy, vẻ mặt khô vàng, lúc này đang dùng bàn tay run rẩy đưa một cái túi nhựa cho một cậu bé chưa đến mười tuổi. Cậu bé này cũng mặc một chiếc áo bông rách, cũng không còn nhìn ra đó là màu gì, áo bông rất lớn, hầu như có thể phủ kín một cậu bé.
- Bố, bố ăn đi...Con không đói.
Cậu bé nói rồi khẽ mím môi, cổ họng vang lên một tiếng ực, nó đang nuốt nước miếng.
- Con ăn đi, bố đã ăn rồi.
Người đàn ông trung niên ho khan hai tiếng, sau đó nói tiếp:
- Hôm nay đi đến huyện ủy tìm bí thư Vương, bí thư Vương đã sắp xếp cho mọi người dùng cơm.
Cậu bé không biết bí thư Vương đại biểu cho thứ gì, nhưng nó vừa nghe nói bố mình đã ăn rồi, thế là cầm lấy cái bánh bao nhai ngấu nghiến.
Vương Tử Quân nhìn cậu bé ăn bánh bao mà lắc đầu, khi hắn đang định lên tiếng thì chợt nghe thấy có người phía trước dùng giọng run rẩy nói:
- Lưu Lão Ngũ, mau đến đây, thẩm phán Y đến.
Người đàn ông trung niên đang dùng ánh mắt vui vẻ nhìn con trai ăn bánh bao, chợt nghe thấy có người nói như vậy thì vội vàng kéo con trai đang ăn chạy về phía người đang kêu gọi.
- Chào thẩm phán Y!
- Cám ơn thẩm phán Tiểu Y, cô xem, lần này nếu không có cô hỗ trợ, sợ rằng chúng tôi đã đi về tay không.
- Đa tạ thẩm phán Y, khụ khụ, nếu không phải cô nói cho chúng tôi biện pháp này, sợ rằng chúng tôi cũng không biết chạy đến bao giờ.
Đám người nhiệt tình bao quanh một cô gái trẻ rất yểu điệu vào giữa, không ngừng nói lời cảm tạ. Cô gái mặc chế phục màu xanh cũng lên tiếng khẽ an ủi những thông dân của thôn Lưu Gia.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng quen thuộc kia mà những hình ảnh và sự việc tương quan kéo đến mãnh liệt như thác lũ, từng hình ảnh, từng sự việc giống như liên tục biểu hiện trong lòng hắn. Khi hắn vừa mới trọng sinh, cô gái này đã chặn xe mình mà không quan tâm; khi hắn đến thôn Hồng Lĩnh, đây là cô gái chạy xe đạp chở mình; càng làm cho hắn khó quên chính là vào một buổi chiều hoàng hôn, nha đầu kia hôn mình. Đây chính là thứ mà hắn khó quên, nụ hôn của nàng rất nhẹ nhàng, nàng dò xét tìm kiếm trên mặt hắn giống như hơi thở của người tình nhỏ, điều này làm cho lòng hắn ngứa ngáy. Đó là lần đầu tiên hắn được một cô gái hôn, hắn thật sự hưởng thụ nụ hôn của nàng, giống như quên đi tất cả...
Sau khi tiễn chân Y Phong đến học tập huấn luyện ở tòa án thành phố, Vương Tử Quân tưởng rằng tỉ lệ gặp lại cô gái này sẽ rất thấp, không ngờ bây giờ đột nhiên xoay đầu lại thấy nàng xuất hiện ở đây.
- Bí thư Vương, xem ra cô thẩm phán kia là người xúi dục dân chúng kêu oan, đúng, chính là cô ấy...
Thái Thần Bân tất nhiên biết rõ tình hình lúc lãnh đạo của mình tan họp, lúc này thấy quần chúng kêu oan vây quanh nói lời cảm tạ với Y Phong, thế là nghĩ ngay ra chân tướng sự việc.
Vương Tử Quân phất tay, tỏ ý cho Thái Thần Bân không tiếp tục lên tiếng. Những chuyện này đối với một cô gái cũng không phải chuyện nhỏ, mình có thể giúp được nàng, tất nhiên sẽ không thể không giúp.
Thái Thần Bân thấy Vương Tử Quân không cho mình tiếp tục lên tiếng thì cũng ngậm miệng lại, nhưng trong lòng bắt đầu nghĩ về lai lịch của nữ thẩm phán kia.
Thôn dân Lưu Gia chậm rãi tản đi, lúc này hình bóng màu xanh cũng chuẩn bị đi về một hướng khác. Vương Tử Quân thấy Y Phong muốn đi thì la lớn:
- Thế nào? Cô Y, huyện Lô Bắc là địa bàn của tôi, cô đến sao không báo danh?
Lúc này vẫn còn những ngọn gió lạnh đầu xuân, mây phủ kín trời, Y Phong đang yểu điệu bước đi, trong lòng thầm nghĩ nên làm chút chuyện cho những thôn dân này. Đột nhiên nàng nghe được một âm thanh vang lên sau lưng, lại là một cách xưng hô quá quen thuộc.
Y Phong cảm thấy đầu váng mắt hoa, tâm tình hoảng loạn, cảm giác bất ngờ chợt đánh úp lên người. Cách xưng hô là cô Y thật sự đã lâu rồi chưa ai dùng, bây giờ nghe thấy tiếng kêu gọi quen thuộc thì nàng chợt quay đầu nhìn, đúng lúc thấy được hình bóng quen thuộc thường xuyên xuất hiện trong mơ. Nàng thấy hắn đứng cách mình không quá xa, hắn đang dùng ánh mắt như cười như không nhìn mình.
Những ngày Y Phong đến học tập huấn luyện ở tòa án thành phố, nổi nhớ của nàng với Vương Tử Quân không những chẳng hao mòn theo thời gian, mà là càng ngày càng mãnh liệt. Trong những đêm dài, nàng trông mong người đàn ông này có thể gọi điện thoại cho mình, có một cuộc điện thoại an ủi, như vậy nàng sẽ thổ lộ hết những ý nghĩ thương nhớ và yêu thương của mình. Nàng thậm chí sẽ hạ quyết tâm, nếu gặp lại hắn, nàng sẽ lao vào vòng tay ấm áp của hắn.
Y Phong muốn thổ lộ hết tất cả những tình cảm chất chứa trong lòng mình, nàng nhớ ánh mắt và nụ hôn của hắn, gương mặt hắn, sau đó người đàn ông này sẽ ôm nàng vào lòng, sẽ phá bỏ tất cả để đến với nàng. Tướng mạo đường đường và khí vũ hiên ngang kia thật sự quá mức đáng chú ý, hơn nữa lúc này hắn lại đang ngồi trên vị trí mà mọi người phải đưa mắt nhìn, điều này làm cho nàng sinh ra một cảm giác nguy hiểm theo bản năng, cảm thấy mình và người đàn ông này phải nhanh chóng xác định mối quan hệ, hoặc là phát sinh thứ gì đó. Tình yêu cũng giống như một ván cờ, chỉ cần có chút buông lỏng thì đời này kiếp này mình sẽ không bao giờ được chung giường chung gối với người đàn ông mình yêu.
Y Phong gặp lại người mình yêu mà cảm thấy khó thể áp chế được bản thân, nàng hầu như lao đến trước mặt Vương Tử Quân, nếu như không phải vào khoảnh khắc cuối cùng nàng còn có thể áp chế được tình cảm của mình, sợ rằng nàng đã ôm chầm lấy hắn, trao cho hắn nụ hôn nồng cháy. Nhưng khi hai người đối diện nhau thì tất cả ảo tưởng của nàng chợt biến mất hầu như không còn chút nào, chỉ còn một trái tim nóng đang đập mạnh lên trong lồng ngực giống như đang an ủi.
Y Phong khẽ nở nụ cười, nàng nhìn người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong đứng trước mặt, tất cả ý nghĩ chợt biến thành một câu, thậm chí là giọng điệu của nàng cũng rất lạnh nhạt:
- Chào bí thư Vương.
Vài tháng không gặp, Y Phong lúc này mặc một bộ chế phục màu xanh, đã không còn quá nhiều vẻ trẻ trung như một cô gái tiểu học ở thôn Hồng Lĩnh trước kia, mái tóc ngắn, đội mũ, ngược lại còn có thêm vài phần quyến rũ.
Lúc này là mùa xuân, chế phục của Y Phong cũng làm cho người đối diện thấy được mùa xuân về, nhìn qua thật sự khéo léo giỏi giang. Vương Tử Quân không tự giác được phải đi đến nhìn, hai chân của nàng thon dài, thẳng tắp, cân xứng, dù không quá dài nhưng lại rất thẳng; không những thẳng mà còn thanh mảnh. Hai chân của nàng giống như hai cặp ngó hành, trắng, tươi non, mượt mà. Vương Tử Quân thậm chí còn nghi ngờ nàng có học múa, nhưng thực tế thì đó là cặp chân trời sinh.
Nếu so sánh thì mông của Y Phong càng thêm đẹp mắt hơn, to tròn, no đủ, hơi vểnh lên, cùng với vòng eo tạo nên một đường cong vút. Dù Vương Tử Quân đã có chuẩn bị nhưng lúc này thấy bộ dạng trưởng thành của Y Phong thì không khỏi ngẩn ngơ, không khỏi nở nụ cười vui sướng.
- Cô không phải tham gia khóa huấn luyện của tỉnh sao? Thế nào lại chạy đến huyện Lô Bắc?
Vương Tử Quân chỉ chần chừ trong nháy mắt, sau đó hắn dùng giọng tiêu sái tự nhiên nói.
Y Phong áp chế cảm giác như sóng triều của mình, nàng nghe xong câu hỏi của Vương Tử Quân, một lúc lâu sau mới lúng túng nói:
- Sau khi được huấn luyện nửa năm về kiến thức pháp luật, chúng tôi phải xuống cơ sở rèn luyện nửa năm.
Y Phong nói đến đây thì nở nụ cười xấu hổ:
- Tôi cũng không biết vì sao lại bị phân đến huyện Lô Bắc.
Cuối cùng vẫn là một câu giải thích vẽ rắn thêm chân, rõ ràng có hiệu quả giấu đầu lòi đuôi. Điều này làm cho khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười vui vẻ, trong lòng bùng lên cảm giác lâng lâng.
- Tiểu tử kia, lá gan của cô khá lớn, dám sai người đến náo loạn sau hội nghị tư pháp, cô không sợ tôi nói cho chánh án tòa án biết sao? Coi chừng anh ấy phát hỏa lên người cô.
Y Phong nở nụ cười sáng lạn, nàng khẽ hừ một tiếng nói:
- Hừ, tôi cũng không tin, tôi chẳng lẽ nhìn lầm? Tôi biết rõ anh không phải loại người như vậy.
- Cô cũng đừng quá tự tin, con người của tôi đã thay đổi rất nhiều, tôi rất quan tâm đến những người có tính toán với mình. Tôi thấy không bằng thế này, hoặc là cô mời tôi một bữa cơm hối lộ chặn miệng của tôi, nếu không tôi sẽ tìm đến làm phiền chánh án tòa án.
Vương Tử Quân hùng hổ nói.
- Anh Tử Quân, anh không phải là loại người như vậy, dù anh giả vờ thế nào cũng không giống, đừng lãng phí thời gian.
Y Phong phát hiện nụ cười xấu xa của Vương Tử Quân như một đứa bé, thế là nàng híp mắt, hàm răng trắng ngần lộ ra, điều này cũng làm cho Vương Tử Quân ngẩn ngơ và động tâm.
Vương Tử Quân nhìn vẻ đẹp của Y Phong, hắn lập tức lấy điện thoại ra giả vờ gọi đi, khi ngón tay của hắn đặt lên nút gọi thì đã bị Y Phong giật lấy điện thoại.
- Tôi mời anh dùng cơm không được sao? Anh đã là bí thư ủy ban tư pháp huyện Lô Bắc, không ngờ lại vẫn giống như một đứa bé thế này.
Y Phong liếc mắt nhìn Vương Tử Quân một cái, sau đó đi về phía trước.
Thái Thần Bân nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt mà biết nhiệm vụ đi theo bí thư Vương của mình đã kết thúc, hắn không đợi Vương Tử Quân nhìn mình mà dùng giọng nôn nóng nói:
- Bí thư Vương, nhà tôi có việc gấp, tôi phải về xử lý ngay.
Vương Tử Quân thầm khen Thái Thần Bân có ánh mắt tinh đời, hắn phất tay cười nói:
- Tiểu Thái, cậu cứ đi đi.
Y Phong đến huyện Lô Bắc thực tập cũng không có nhiều tiền lương, thế cho nên nàng sẽ không mời Vương Tử Quân vào khách sạn lớn, mà đi vào trong một quán ăn tên là Phao Phao.
Nếu nhìn từ bên ngoài thì bên trong quán ăn đầy sương khói, có rất nhiều thực khách. Sau khi đi vào thì Y Phong lấy ra một chiếc khăn tay, nàng vừa lau bàn vừa dùng giọng oán trách nói với Vương Tử Quân:
- Anh xem anh kìa, mới vào đã đặt mông ngồi xuống, không chờ tôi lau xong rồi hãy ngồi sao?
Ông chủ quán ăn thấy tình hình như vậy thì khẽ chậc lưỡi, nhưng khi nhìn bộ chế phục thẩm phán của Y Phong, lão vẫn phải áp chế cảm giác bực bội của mình, sau đó dư quang ánh mắt rơi lên người Vương Tử Quân. Lão thầm nghĩ, đúng là kẻ có phúc thì không cần bận rộn, không có phúc thì hoang mang rối loạn, một nữ thẩm phán xinh đẹp như vậy lại dịu dàng như thế, lại phải lau ghế cho tên kia ngồi. Nếu so ra thì vợ mình ở nhà đúng là một con cọp mẹ, nếu về dung mạo thì không bằng một phần mười của cô gái này, hơn nữa còn cả ngày la hét chửi bới, sai khiến mình như cu li.
Y Phong tuy mặc chế phục nhưng cổ vẫn trắng như tuyết, gương mặt đỏ hồng, hai tay thon dài và đẹp đẽ như ngọc. Nàng lau sạch chiếc ghế mà Vương Tử Quân đang ngồi, sau đó ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười:
- Anh Vương, anh muốn ăn gì? Đừng khách khí, dù thế nào thì tôi cũng là người mời khách.
Sau đó Y Phong ngồi xuống rất quy củ trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vừa xắn tay áo vừa cố làm ra vẻ nói:
- Tốt, cô đã nói vậy thì tôi cũng muốn vung đao chặt chém.
Vương Tử Quân tuy nói vậy nhưng cũng chỉ gọi vài món ăn bình thường mà thôi, sau khi chủ quán cầm menu đi ra thì hắn mới cười hỏi:
- Cô đến huyện Lô Bắc được bao lâu rồi?
- Tôi cũng chỉ vừa đến mà thôi, mùng bảy đi làm.
Y Phong chần chừ một chút rồi nói tiếp:
- Tôi vốn muốn tìm anh, nhưng sợ anh bận, cho nên...
- Cô không phải sợ tôi bận, sợ người ta nhìn thấy sẽ bảo là nịnh hót lãnh đạo phải không?
Vương Tử Quân vẫy tay gọi ông chủ đưa đến một lon nước trái cây cho Y Phong, ngoài miệng vẫn không khách khí mà vạch trần lời nói của nàng.
Sau khi huyện ủy chính quyền xác định Vương Tử Quân là cán bộ phụ trách xây dựng đường, trong khu huyện ủy chợt bùng lên một tin đồn, đó chính là Vương Tử Quân không có việc gì sao lại lao đầu xuống vực? Làm việc không ra gì? Đúng là ăn no rửng mỡ.
Còn có một phiên bản khác được truyền lưu, chính là Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân đã ở lại huyện Lô Bắc quá lâu, bí thư thị ủy đã quyết tâm ném ra một khúc xương vừa cứng vừa thối chính là làm đường, đó chính là không vừa mắt hai người bọn họ, nếu một khi công tác không có kết quả, như vậy chờ đợi hai vị lãnh đạo chỉ có kết quả chia ly.
Khi huyện Lô Bắc đang bùng lên đủ mọi loại tin đồn như gió bão thi trên hội nghị công tác tư pháp của huyện Lô Bắc, không những các vị lãnh đạo bốn ban ngành công an - kiểm sát - tư pháp - tòa án cùng tụ tập, tất cả các phó chủ tịch xã nắm công tác tư pháp cũng phải tham gia.
Hội nghị lần này Vương Tử Quân đứng lên đọc tổng kết công tác tư pháp trong năm qua, đồng thời cũng đưa ra những yêu cầu đối với công tác tư pháp vào năm nay.
Khi Vương Tử Quân phát biểu ý kiến trên đài, ánh mắt hắn lơ đãng quét qua đám người bên dưới, đó chính là vị trí được sắp xếp cho các cán bộ tòa án, hắn gặp một người quen, ánh mắt chợt lóe lên.
“ Gương mặt kia sao lại quen thuộc như vậy? Sao có thể được? Mình mới đi đến tòa án một lần, sao mình có thể gặp được người quen. “
Trong lòng Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ, hắn lại nhìn về phía những nhân viên công tác của tòa án, nhưng có hơn chục tên nhân viên, hơn nữa bọn họ đều mặc chế phục như nhau, điều này làm cho hắn nhìn một vòng vẫn không có thu hoạch gì.
Chẳng lẽ mình nhìn lầm? Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy.
Hội nghị tổng kết và mở rộng công tác tư pháp tất nhiên sẽ kết thúc trong thắng lợi, sau khi kết thúc hội nghị thì Vương Tử Quân cùng cục trưởng cục công an Liên Giang Hà và chánh án Phó Thuấn Triêu cùng nhau đi ra ngoài.
Phó Thuấn Triêu hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi hồng hào, nói chuyện rất vang dội, lúc này hắn đang cung kính nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tòa án chúng tôi đã cung kính chờ đợi anh đến thăm từ rất lâu, anh là lãnh đạo công tác bận rộn, hôm nay chúng tôi cũng không thể để anh đi được, cũng phải đưa anh về tòa án kiểm tra chỉ đạo công tác một lần. Lúc này ba mươi sáu nhân viên cán bộ của tòa án chúng tôi đang rất chờ mong sự xuất hiện của anh.
Vương Tử Quân cười cười:
- Tôi không đến được không phải vì thời gian gần đây quá bận sao? Thế này đi, đợi đến khi nào có thời gian thì tôi sẽ cho Hạ Châu thông báo với anh.
Hai người vừa nói chuyện thì từ xa có chục người đi đến, mười người này chạy rất nhanh, nhưng bọn họ còn chưa tiếp cận được Vương Tử Quân thì đã bị đám cảnh sát tham gia hội nghị chặn lại.
- Chúng tôi muốn gặp bí thư Vương, khụ, khụ, khụ...
- Bí thư Vương, chúng tôi có chuyện muốn phản ánh với anh...
Tiếng la hét vang ra từ trong đám người, Phó Thuấn Triêu nghe thấy nhóm người la hét rối loạn thì không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn về phía đám người chạy đến kêu oan, nhìn cách ăn mặc thì biết bọn họ là nông dân đến từ nông thôn. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó vung tay với Tôn Hạ Châu:
- Cậu đưa những vị nông dân kia đến phòng văn thư, hỏi xem bọn họ có vấn đề gì cần phản ánh, một giờ sau báo cáo tình huống cho tôi.
Tôn Hạ Châu lúc nào cũng theo sát Vương Tử Quân, bây giờ nhóm người kia chợt xuất hiện kêu oan, hắn cũng có vài phần tâm tư gánh chịu. Những tình huống kêu oan đột nhiên như thế này thật sự là một khảo nghiệm với lãnh đạo, nếu không chú ý thì sẽ bị hãm sâu vào bùn, làm cho chính mình rơi vào tình huống khó xử.
Khi cán bộ lãnh đạo rơi vào vòng vây kêu oan, tất nhiên sẽ phải bày tỏ thái độ, hai môi mấp máy dễ nói nên lời nhưng nếu muốn tỏ thái độ ngay lập tức với nhân dân cũng thật sự khó khăn. Không ngờ đạo cao một thước mà ma cao một trượng, bí thư Vương tránh mạnh đánh vào chỗ yếu, thế là nhanh chóng làm cho tâm tình kích động của quần chúng yên ổn trở lại, rõ ràng là tiến có thể công, lùi có thể thủ, phương án xử lý rất cao xa.
Tôn Hạ Châu đồng ý một tiếng, hắn đi về phía đám thôn dân đang bị cảnh sát ngăn cản, còn Vương Tử Quân lại ngồi lên xe của Thái Thần Bân chạy về phía khu vực huyện ủy.
Vương Tử Quân ngồi trên xe mà không khỏi đặt tâm tư lên đám người kêu oan vửa rồi. Những năm qua khi công tác phổ cập pháp luật xâm nhập xuống nông thôn, dân chúng đã biết và hiểu về pháp luật, biết rõ mình có thể bảo hộ lợi ích của mình, thế là sự kiện kêu oan cứ kéo dài mãi không thôi.
Nếu nói trắng ra thì trong một huyện chỉ có bí thư và chủ tịch huyện là hai đối tượng được người kêu oan thích nhất, bí thư ủy ban tư pháp và phó chủ tịch cũng không phải là đối tượng lựa chọn thích hợp nhất. Theo cách nói của dân chúng thì bắt người trước tiên phải bắt ngựa, bắt giặc phải bắt vua, những vị cấp phó khó thể nào làm chủ được mọi việc, nếu cứ phải chờ xin chỉ thị từng bậc, sợ rằng sẽ chẳng còn ra thể thống gì.
“ Những người dân kia sao lại tìm đến mình? Hơn nữa lại chọn đúng thời điểm vừa mở hội nghị tư pháp toàn huyện? “
Vương Tử Quân thầm suy đoán, cuối cùng hắn tìm ra một đầu mối: Sau lưng đám người kêu oan kia chắc chắn có kẻ chỉ điểm.
Nếu như không có người chỉ điểm cho đám người kêu oan kia, bọn họ sao có thể tìm đến một vị bí thư ủy ban tư pháp xếp ở vị trí sau cùng trong hội nghị thường ủy như mình? Chỉ sợ bọn họ cũng không biết hội nghị vừa rồi nói về vấn đề gì.
Những ý nghĩ quay cuồng trong đầu Vương Tử Quân, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, kiếp sống quan trường trong hơn nửa năm qua đã làm hắn ý thức được sự nguy hiểm của nó, chính mình bây giờ dù đã đứng vững bàn chân ở huyện Lô Bắc, thế nhưng điều này cũng không thể khẳng định không có ai muốn tạo ra thiêu thân sau lưng mình.
Không có tâm hại người nhưng phải có tâm đề phòng, Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, thế là các vị lãnh đạo huyện ủy chợt hiện lên trong mắt.
Nửa giờ sau, Vương Tử Quân quay về phòng làm việc đang xem xét văn kiện thì Tôn Hạ Châu gõ cửa đi vào, trong tay là vài tờ giấy.
- Bí thư Vương, đã tìm hiểu rõ ràng.
Tôn Hạ Châu đặt một phần tài liệu viết tay xuống trước mặt Vương Tử Quân rồi dùng giọng cung kính nói.
Vương Tử Quân cũng không xem tài liệu, hắn đưa mắt nhìn Tôn Hạ Châu. Bây giờ Tôn Hạ Châu đã dần đạt thành ăn ý với lãnh đạo Vương Tử Quân, đây là bí thư Vương muốn nghe cái nhìn của mình.
Tôn Hạ Châu lập tức ngồi xuống vị trí của mình, hắn mở miệng nói:
- Bí thư Vương, đến kêu oan là thôn dân của thôn Lưu Gia. Trước nay vài năm bọn họ đi làm công ở mỏ than của huyện Lô Nam, bây giờ có sáu bảy thôn dân bị bệnh ho dị ứng, nhưng những mỏ than kia lại không chịu bồi thường, đuổi bọn họ về nhà.
Vương Tử Quân cầm những tài liệu viết tay lên xem, đó là những tờ giấy viết bài của học sinh, bên trên là những dòng chữ xiên xẹo nhưng nội dung thì rưng rưng nước mắt.
- Chào bí thư Vương, tôi là Lưu Nhị Tinh người thôn Lưu Gia, tôi đại biểu cho hơn mười người phản ánh nan đề mà chúng tôi đang gặp phải, hy vọng bí thư Vương có thể giúp đỡ chúng tôi...
Chỉ có hai trang giấy ghi lại những nông dân bị bệnh khi tham gia công tác ở một mỏ than tư nhân ở huyện Lô Nam, Vương Tử Quân nhìn qua mà không khỏi run rẩy.
Tuy Vương Tử Quân không phải là một kẻ chí sĩ trải lòng nhân ái ra khắp thiên hạ, nhưng hắn là một người có lương tri, hắn cảm thấy mình khó thể nào bỏ mặc vụ này, dù là người hữu tâm đang nhắm vào mình, hắn cũng không quan tâm.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân đặt hai trang giấy tố cáo xuống, hắn sắp xếp:
- Hạ Châu, lúc này trời đang còn lạnh, dân chúng đến huyện thành cũng không dễ dàng, cậu sắp xếp bọn họ đến nhà khách dùng cơm nóng canh nóng, hóa đơn cứ ghi cho tôi. Đồng thời cậu đi gọi chủ nhiệm Nhâm đến gặp tôi.
Chủ nhiệm Nhâm trong lời nói của Vương Tử Quân chính là Nhâm Thu Phương, là chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền huyện Lô Bắc, là đại quản gia của khối chính quyền huyện. Bình thường người này hay đi theo tiến độ của chủ tịch Lưu Thành Quân, nhưng sau khi vị trí của Vương Tử Quân càng thêm vững chắc thì hắn càng tỏ ra cung kính.
Tôn Hạ Châu đồng ý một tiếng rồi lui ra ngoài, hơn mười phút sau chủ nhiệm Nhâm Thu Phương đã tươi cười đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Chào chủ tịch Vương, nghe nói nơi này của anh có trà ngon, tôi mỗi ngày đều trông mông lãnh đạo triệu kiến thuộc hạ, cũng coi như nhân cơ hội được hưởng thụ một chút. Ai ngờ mãi đến nay ngài còn chưa cho cơ hội, hôm nay là lần đầu tiên, anh cũng không thể cho tôi cứ mãi đứng ngoài nuốt nước miếng thèm thuồng được.
Nhâm Thu Phương năm nay hơn bốn mươi tuổi, là người có nhiều kinh nghiệm quan trường, là một kẻ tám mặt lung linh. Hắn tiến vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn vừa mở miệng nói chuyện vui vẻ, vừa nhấc ấm nước nóng châm đầy ly cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân chỉ khẽ cười với một cán bộ linh hoạt và ăn nói khéo léo như Nhâm Thu Phương, hắn ném cho đối phương một điếu thuốc, sau đó cười nói:
- Chủ nhiệm Nhâm, toàn huyện Lô Bắc này có ai mà không biết anh là trà thần? Tôi chậm chạp trong công tác chào đón ánh, không ngờ anh lại học cách của Trư Bát Giới để trả đũa.
Hai người nói vài câu vui đùa làm cho bầu không khí trở nên rất thoải mái, Vương Tử Quân cũng không có nhiều tâm tư với Nhâm Thu Phương, người này là tâm phúc của Lưu Thành Quân, chỉ cần đối phương không gây phiền cho mình, như vậy mình và hắn cũng sẽ chẳng phát sinh vấn đề gì.
- Lãnh đạo Vương, anh có gì cần dặn dò sao?
Nhâm Thu Phương rót cho mình một ly trà rồi dùng giọng cung kính hỏi.
- Anh xem cái này.
Vương Tử Quân đưa tờ đơn tố cáo cho Nhâm Thu Phương rồi khẽ nói.
Nhâm Thu Phương đã từng xem qua nhiều loại đơn tố cáo, tất nhiên bây giờ cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng sau khi hắn nhìn qua nội dung của tờ đơn, vẻ mặt cũng dần trầm xuống.
- Bí thư Vương, chuyện này cũng không dễ làm.
Nhâm Thu Phương trở nên trầm ngâm, sau đó lên tiếng khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn không nói thêm điều gì mà đưa mắt nhìn chằm chằm vào Nhâm Thu Phương. Nhâm Thu Phương vốn đang chuẩn bị chờ Vương Tử Quân hỏi không dễ làm ở chỗ nào, lúc này thấy Vương Tử Quân nhìn mình như vậy thì không thể không tiếp tuc mở miệng:
- Bí thư Vương, việc này phát sinh ở huyện Lô Nam, chúng ta khó nhúng tay vào.
- Nhưng người bị hại lại thuộc về huyện Lô Bắc.
Vương Tử Quân khẽ gạt tàn rồi khẽ nói.
Tuy lời nói của Vương Tử Quân không mang theo chút tình cảm nào, nhưng Nhâm Thu Phương vẫn đoán được thái độ của Vương Tử Quân. Hắn là một vị chủ nhiệm văn phòng, hắn không những biết rõ những chuyện ở huyện Lô Bắc như trong lòng bàn tay, hơn nữa cũng không xa lạ gì chuyện của huyện Lô Nam.
Những dòng chữ “ mỏ than Chính Tân “ thật sự giống như làm cho dây thần kinh của Nhâm Thu Phương bị đau nhói lên, hắn biết rõ mỏ than kia không dễ chọc vào, muốn nhắc nhở Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lúng túng một lúc lâu mà không nên lời.
- Bí thư Vương, anh xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?
Nhâm Thu Phương ném vấn đề về trong lòng Vương Tử Quân.
- Dưới tình huống bình thường thì khối chính quyền xử lý những vụ việc thé này sẽ sử dụng biện pháp gì?
Vương Tử Quân cũng không trực tiếp cho ra kết luận, hai mắt hắn khẽ nhấp nháy, ánh mắt sáng như điện.
Dưới ánh mắt chăm chú của Vương Tử Quân, Nhâm Thu Phương chợt cảm thấy áp lực. Hắn chính là chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền huyện, là đại quản gia của khối chính quyền, hắn cũng không quá e ngại những vị phó chủ tịch bình thường. Nhưng lúc này dưới khí thế của Vương Tử Quân, hắn chợt sinh ra cảm giác như đối diện với Lưu Thành Quân.
- Bí thư Vương, chúng tôi bình thường đều phát ra thông báo hỗ trợ điều tra với những sự việc thế này.
- Hỗ trợ điều tra?
Vương Tử Quân vô thức lặp lại hai lần, sau đó khẽ gật đầu nói:
- Vậy chúng ta gửi công hàm cho huyện Lô Nam, mời bọn họ đốc thúc.
- Vâng, tôi sẽ lập tức đi xử lý.
Nhâm Thu Phương nói thêm hai câu với Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Ngọn lửa trong lò sưởi vẫn bùng lên như cũ, nhưng tâm tình của Vương Tử Quân vào lúc này lại không thể nào tốt hơn được. Bệnh ho dị ứng, hắn nghĩ đến những miêu tả về căn bệnh này trên int vào kiếp trước, còn có tình huống khổ sở của những người mắc bệnh, thế là tâm tình xúc động không thôi.
Đây là những nông dân sống dưới tầng thấp nhất của xã hội, bọn họ chỉ ôm chặt tư tưởng kiếm tiền về nuôi sống gia đình, từ mùa xuân đến mùa thu, mỗi năm bốn mùa chỉ biết cúi đầu vào lòng đất, đào hầm móc động, trải qua cuộc sống không có mặt trời dưới hầm than. Vài năm qua đi, tất cả sức khỏe đều đã bị đánh đổi sạch sẽ, còn nhiễm một căn bệnh ho dị ứng cực kỳ khổ sở và cơ thể đau ốm khi trái gió trở trời.
Kiếp trước ở thôn Yên Chi Nam cũng có những dân công bị bệnh ho dị ứng, khi đó Vương Tử Quân đang dạy học, hắn thật sự rất đồng tình với bọn họ.
Nhưng đồng tình thì làm được gì? Trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân khẽ cầm lên hai văn kiện về vấn đề xây dựng đường nối liền huyện Lô Bắc và thành phố An Dịch lên xem.
Phần văn kiện luận chứng này Vương Tử Quân đã xem qua rất nhiều lần, tổng đầu tư là ba chục triệu nhân dân tệ, nó giống như một ngọn núi lớn chiếm giữ phần lớn nội dung quyển sách, làm cho tất cả đám cán bộ lãnh đạo thấy được sách này đều phả vò đầu bứt tóc không thôi.
Trước kia Vương Tử Quân có thể bỏ ra hai giờ liền để nghiên cứu quyển sách này, nhưng bây giờ trong đầu hắn lại chỉ là tiếng ho khan của dân chúng.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, cuối cùng đặt văn kiện xuống, sau đó đi ra ngoài phòng làm việc. Lúc này ngoài hành lang của khối chính quyền có những tốp năm tốp ba cán bộ đi lại vội vàng, khi thấy Vương Tử Quân đi ra thì cả đám cung kính chào hỏi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu bắt chuyện, sau đó đi đến khu ký túc xá. Thái Thần Bân đng nghỉ ngơi trong ban lái xe cũng chạy đến khi Vương Tử Quân mới bước xuống lầu.
- Bí thư Vương, anh muốn ra ngoài sao?
Thái Thần Bân khẽ hỏi Vương Tử Quân, Thái Thần Bân dùng ánh mắt sắc bén của mình để phân tích, bí thư Vương lúc này rõ ràng có tâm tình không được tốt.
- Thần Bân, cậu cứ nghỉ ngơi, tôi muốn tùy tiện đi lại trên đường một chút.
Vương Tử Quân khẽ phất tay với Thái Thần Bân, sau đó hắn đi ra ngoài khối chính quyền huyện Lô Bắc.
- Vừa vặn tôi cũng muốn ra ngoài dạo chơi, bí thư Vương, nếu không tôi đi với anh nhé?
Thái Thần Bân nói lời này rất có trình độ, nếu là Vương Tử Quân muốn làm việc tư, hắn có thể từ chối, nếu như lúc này lãnh đạo có tâm tình, Thái Thần Bân có thể giúp đỡ giải tỏa.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Thái Thần Bân, hắn khẽ gật đầu, hai người một trước một sau đi ra khỏi khu văn phòng khối chính quyền.
Lúc này huyện thành Lô Bắc vẫn còn chưa mất đi hết không khí đầu xuân, tuy đã đến ngày mười lăm tháng giêng nhưng tiếng pháo nổ vẫn còn vang lên, những đứa trẻ còn chưa phải đi học vẫn chạy chơi đùa đi khùng ngoài đầu đường.
Trong khu văn phòng khối chính quyền huyện thì Vương Tử Quân là một đại nhân vật, nhưng hắn đi trên đường thì không có mấy người quen biết, điều này làm hắn sinh ra chút đắc ý. Thử nghĩ xem, có vị lãnh đạo huyện nào mà không chịu ngồi trên xe riêng, lại xuống đường đi bộ như mình?
- Nhị Ngưu, bố mua cho con một cái bánh bao, con ăn đi.
Khi Vương Tử Quân tùy ý đi lại, những tiếng ho khan vang lên dồn dập làm hắn phải đưa mắt nhìn sang một người đàn ông trung niên mặc áo bông rách rưới.
Người đàn ông trung niên này rất gầy, vẻ mặt khô vàng, lúc này đang dùng bàn tay run rẩy đưa một cái túi nhựa cho một cậu bé chưa đến mười tuổi. Cậu bé này cũng mặc một chiếc áo bông rách, cũng không còn nhìn ra đó là màu gì, áo bông rất lớn, hầu như có thể phủ kín một cậu bé.
- Bố, bố ăn đi...Con không đói.
Cậu bé nói rồi khẽ mím môi, cổ họng vang lên một tiếng ực, nó đang nuốt nước miếng.
- Con ăn đi, bố đã ăn rồi.
Người đàn ông trung niên ho khan hai tiếng, sau đó nói tiếp:
- Hôm nay đi đến huyện ủy tìm bí thư Vương, bí thư Vương đã sắp xếp cho mọi người dùng cơm.
Cậu bé không biết bí thư Vương đại biểu cho thứ gì, nhưng nó vừa nghe nói bố mình đã ăn rồi, thế là cầm lấy cái bánh bao nhai ngấu nghiến.
Vương Tử Quân nhìn cậu bé ăn bánh bao mà lắc đầu, khi hắn đang định lên tiếng thì chợt nghe thấy có người phía trước dùng giọng run rẩy nói:
- Lưu Lão Ngũ, mau đến đây, thẩm phán Y đến.
Người đàn ông trung niên đang dùng ánh mắt vui vẻ nhìn con trai ăn bánh bao, chợt nghe thấy có người nói như vậy thì vội vàng kéo con trai đang ăn chạy về phía người đang kêu gọi.
- Chào thẩm phán Y!
- Cám ơn thẩm phán Tiểu Y, cô xem, lần này nếu không có cô hỗ trợ, sợ rằng chúng tôi đã đi về tay không.
- Đa tạ thẩm phán Y, khụ khụ, nếu không phải cô nói cho chúng tôi biện pháp này, sợ rằng chúng tôi cũng không biết chạy đến bao giờ.
Đám người nhiệt tình bao quanh một cô gái trẻ rất yểu điệu vào giữa, không ngừng nói lời cảm tạ. Cô gái mặc chế phục màu xanh cũng lên tiếng khẽ an ủi những thông dân của thôn Lưu Gia.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng quen thuộc kia mà những hình ảnh và sự việc tương quan kéo đến mãnh liệt như thác lũ, từng hình ảnh, từng sự việc giống như liên tục biểu hiện trong lòng hắn. Khi hắn vừa mới trọng sinh, cô gái này đã chặn xe mình mà không quan tâm; khi hắn đến thôn Hồng Lĩnh, đây là cô gái chạy xe đạp chở mình; càng làm cho hắn khó quên chính là vào một buổi chiều hoàng hôn, nha đầu kia hôn mình. Đây chính là thứ mà hắn khó quên, nụ hôn của nàng rất nhẹ nhàng, nàng dò xét tìm kiếm trên mặt hắn giống như hơi thở của người tình nhỏ, điều này làm cho lòng hắn ngứa ngáy. Đó là lần đầu tiên hắn được một cô gái hôn, hắn thật sự hưởng thụ nụ hôn của nàng, giống như quên đi tất cả...
Sau khi tiễn chân Y Phong đến học tập huấn luyện ở tòa án thành phố, Vương Tử Quân tưởng rằng tỉ lệ gặp lại cô gái này sẽ rất thấp, không ngờ bây giờ đột nhiên xoay đầu lại thấy nàng xuất hiện ở đây.
- Bí thư Vương, xem ra cô thẩm phán kia là người xúi dục dân chúng kêu oan, đúng, chính là cô ấy...
Thái Thần Bân tất nhiên biết rõ tình hình lúc lãnh đạo của mình tan họp, lúc này thấy quần chúng kêu oan vây quanh nói lời cảm tạ với Y Phong, thế là nghĩ ngay ra chân tướng sự việc.
Vương Tử Quân phất tay, tỏ ý cho Thái Thần Bân không tiếp tục lên tiếng. Những chuyện này đối với một cô gái cũng không phải chuyện nhỏ, mình có thể giúp được nàng, tất nhiên sẽ không thể không giúp.
Thái Thần Bân thấy Vương Tử Quân không cho mình tiếp tục lên tiếng thì cũng ngậm miệng lại, nhưng trong lòng bắt đầu nghĩ về lai lịch của nữ thẩm phán kia.
Thôn dân Lưu Gia chậm rãi tản đi, lúc này hình bóng màu xanh cũng chuẩn bị đi về một hướng khác. Vương Tử Quân thấy Y Phong muốn đi thì la lớn:
- Thế nào? Cô Y, huyện Lô Bắc là địa bàn của tôi, cô đến sao không báo danh?
Lúc này vẫn còn những ngọn gió lạnh đầu xuân, mây phủ kín trời, Y Phong đang yểu điệu bước đi, trong lòng thầm nghĩ nên làm chút chuyện cho những thôn dân này. Đột nhiên nàng nghe được một âm thanh vang lên sau lưng, lại là một cách xưng hô quá quen thuộc.
Y Phong cảm thấy đầu váng mắt hoa, tâm tình hoảng loạn, cảm giác bất ngờ chợt đánh úp lên người. Cách xưng hô là cô Y thật sự đã lâu rồi chưa ai dùng, bây giờ nghe thấy tiếng kêu gọi quen thuộc thì nàng chợt quay đầu nhìn, đúng lúc thấy được hình bóng quen thuộc thường xuyên xuất hiện trong mơ. Nàng thấy hắn đứng cách mình không quá xa, hắn đang dùng ánh mắt như cười như không nhìn mình.
Những ngày Y Phong đến học tập huấn luyện ở tòa án thành phố, nổi nhớ của nàng với Vương Tử Quân không những chẳng hao mòn theo thời gian, mà là càng ngày càng mãnh liệt. Trong những đêm dài, nàng trông mong người đàn ông này có thể gọi điện thoại cho mình, có một cuộc điện thoại an ủi, như vậy nàng sẽ thổ lộ hết những ý nghĩ thương nhớ và yêu thương của mình. Nàng thậm chí sẽ hạ quyết tâm, nếu gặp lại hắn, nàng sẽ lao vào vòng tay ấm áp của hắn.
Y Phong muốn thổ lộ hết tất cả những tình cảm chất chứa trong lòng mình, nàng nhớ ánh mắt và nụ hôn của hắn, gương mặt hắn, sau đó người đàn ông này sẽ ôm nàng vào lòng, sẽ phá bỏ tất cả để đến với nàng. Tướng mạo đường đường và khí vũ hiên ngang kia thật sự quá mức đáng chú ý, hơn nữa lúc này hắn lại đang ngồi trên vị trí mà mọi người phải đưa mắt nhìn, điều này làm cho nàng sinh ra một cảm giác nguy hiểm theo bản năng, cảm thấy mình và người đàn ông này phải nhanh chóng xác định mối quan hệ, hoặc là phát sinh thứ gì đó. Tình yêu cũng giống như một ván cờ, chỉ cần có chút buông lỏng thì đời này kiếp này mình sẽ không bao giờ được chung giường chung gối với người đàn ông mình yêu.
Y Phong gặp lại người mình yêu mà cảm thấy khó thể áp chế được bản thân, nàng hầu như lao đến trước mặt Vương Tử Quân, nếu như không phải vào khoảnh khắc cuối cùng nàng còn có thể áp chế được tình cảm của mình, sợ rằng nàng đã ôm chầm lấy hắn, trao cho hắn nụ hôn nồng cháy. Nhưng khi hai người đối diện nhau thì tất cả ảo tưởng của nàng chợt biến mất hầu như không còn chút nào, chỉ còn một trái tim nóng đang đập mạnh lên trong lồng ngực giống như đang an ủi.
Y Phong khẽ nở nụ cười, nàng nhìn người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong đứng trước mặt, tất cả ý nghĩ chợt biến thành một câu, thậm chí là giọng điệu của nàng cũng rất lạnh nhạt:
- Chào bí thư Vương.
Vài tháng không gặp, Y Phong lúc này mặc một bộ chế phục màu xanh, đã không còn quá nhiều vẻ trẻ trung như một cô gái tiểu học ở thôn Hồng Lĩnh trước kia, mái tóc ngắn, đội mũ, ngược lại còn có thêm vài phần quyến rũ.
Lúc này là mùa xuân, chế phục của Y Phong cũng làm cho người đối diện thấy được mùa xuân về, nhìn qua thật sự khéo léo giỏi giang. Vương Tử Quân không tự giác được phải đi đến nhìn, hai chân của nàng thon dài, thẳng tắp, cân xứng, dù không quá dài nhưng lại rất thẳng; không những thẳng mà còn thanh mảnh. Hai chân của nàng giống như hai cặp ngó hành, trắng, tươi non, mượt mà. Vương Tử Quân thậm chí còn nghi ngờ nàng có học múa, nhưng thực tế thì đó là cặp chân trời sinh.
Nếu so sánh thì mông của Y Phong càng thêm đẹp mắt hơn, to tròn, no đủ, hơi vểnh lên, cùng với vòng eo tạo nên một đường cong vút. Dù Vương Tử Quân đã có chuẩn bị nhưng lúc này thấy bộ dạng trưởng thành của Y Phong thì không khỏi ngẩn ngơ, không khỏi nở nụ cười vui sướng.
- Cô không phải tham gia khóa huấn luyện của tỉnh sao? Thế nào lại chạy đến huyện Lô Bắc?
Vương Tử Quân chỉ chần chừ trong nháy mắt, sau đó hắn dùng giọng tiêu sái tự nhiên nói.
Y Phong áp chế cảm giác như sóng triều của mình, nàng nghe xong câu hỏi của Vương Tử Quân, một lúc lâu sau mới lúng túng nói:
- Sau khi được huấn luyện nửa năm về kiến thức pháp luật, chúng tôi phải xuống cơ sở rèn luyện nửa năm.
Y Phong nói đến đây thì nở nụ cười xấu hổ:
- Tôi cũng không biết vì sao lại bị phân đến huyện Lô Bắc.
Cuối cùng vẫn là một câu giải thích vẽ rắn thêm chân, rõ ràng có hiệu quả giấu đầu lòi đuôi. Điều này làm cho khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười vui vẻ, trong lòng bùng lên cảm giác lâng lâng.
- Tiểu tử kia, lá gan của cô khá lớn, dám sai người đến náo loạn sau hội nghị tư pháp, cô không sợ tôi nói cho chánh án tòa án biết sao? Coi chừng anh ấy phát hỏa lên người cô.
Y Phong nở nụ cười sáng lạn, nàng khẽ hừ một tiếng nói:
- Hừ, tôi cũng không tin, tôi chẳng lẽ nhìn lầm? Tôi biết rõ anh không phải loại người như vậy.
- Cô cũng đừng quá tự tin, con người của tôi đã thay đổi rất nhiều, tôi rất quan tâm đến những người có tính toán với mình. Tôi thấy không bằng thế này, hoặc là cô mời tôi một bữa cơm hối lộ chặn miệng của tôi, nếu không tôi sẽ tìm đến làm phiền chánh án tòa án.
Vương Tử Quân hùng hổ nói.
- Anh Tử Quân, anh không phải là loại người như vậy, dù anh giả vờ thế nào cũng không giống, đừng lãng phí thời gian.
Y Phong phát hiện nụ cười xấu xa của Vương Tử Quân như một đứa bé, thế là nàng híp mắt, hàm răng trắng ngần lộ ra, điều này cũng làm cho Vương Tử Quân ngẩn ngơ và động tâm.
Vương Tử Quân nhìn vẻ đẹp của Y Phong, hắn lập tức lấy điện thoại ra giả vờ gọi đi, khi ngón tay của hắn đặt lên nút gọi thì đã bị Y Phong giật lấy điện thoại.
- Tôi mời anh dùng cơm không được sao? Anh đã là bí thư ủy ban tư pháp huyện Lô Bắc, không ngờ lại vẫn giống như một đứa bé thế này.
Y Phong liếc mắt nhìn Vương Tử Quân một cái, sau đó đi về phía trước.
Thái Thần Bân nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt mà biết nhiệm vụ đi theo bí thư Vương của mình đã kết thúc, hắn không đợi Vương Tử Quân nhìn mình mà dùng giọng nôn nóng nói:
- Bí thư Vương, nhà tôi có việc gấp, tôi phải về xử lý ngay.
Vương Tử Quân thầm khen Thái Thần Bân có ánh mắt tinh đời, hắn phất tay cười nói:
- Tiểu Thái, cậu cứ đi đi.
Y Phong đến huyện Lô Bắc thực tập cũng không có nhiều tiền lương, thế cho nên nàng sẽ không mời Vương Tử Quân vào khách sạn lớn, mà đi vào trong một quán ăn tên là Phao Phao.
Nếu nhìn từ bên ngoài thì bên trong quán ăn đầy sương khói, có rất nhiều thực khách. Sau khi đi vào thì Y Phong lấy ra một chiếc khăn tay, nàng vừa lau bàn vừa dùng giọng oán trách nói với Vương Tử Quân:
- Anh xem anh kìa, mới vào đã đặt mông ngồi xuống, không chờ tôi lau xong rồi hãy ngồi sao?
Ông chủ quán ăn thấy tình hình như vậy thì khẽ chậc lưỡi, nhưng khi nhìn bộ chế phục thẩm phán của Y Phong, lão vẫn phải áp chế cảm giác bực bội của mình, sau đó dư quang ánh mắt rơi lên người Vương Tử Quân. Lão thầm nghĩ, đúng là kẻ có phúc thì không cần bận rộn, không có phúc thì hoang mang rối loạn, một nữ thẩm phán xinh đẹp như vậy lại dịu dàng như thế, lại phải lau ghế cho tên kia ngồi. Nếu so ra thì vợ mình ở nhà đúng là một con cọp mẹ, nếu về dung mạo thì không bằng một phần mười của cô gái này, hơn nữa còn cả ngày la hét chửi bới, sai khiến mình như cu li.
Y Phong tuy mặc chế phục nhưng cổ vẫn trắng như tuyết, gương mặt đỏ hồng, hai tay thon dài và đẹp đẽ như ngọc. Nàng lau sạch chiếc ghế mà Vương Tử Quân đang ngồi, sau đó ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười:
- Anh Vương, anh muốn ăn gì? Đừng khách khí, dù thế nào thì tôi cũng là người mời khách.
Sau đó Y Phong ngồi xuống rất quy củ trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vừa xắn tay áo vừa cố làm ra vẻ nói:
- Tốt, cô đã nói vậy thì tôi cũng muốn vung đao chặt chém.
Vương Tử Quân tuy nói vậy nhưng cũng chỉ gọi vài món ăn bình thường mà thôi, sau khi chủ quán cầm menu đi ra thì hắn mới cười hỏi:
- Cô đến huyện Lô Bắc được bao lâu rồi?
- Tôi cũng chỉ vừa đến mà thôi, mùng bảy đi làm.
Y Phong chần chừ một chút rồi nói tiếp:
- Tôi vốn muốn tìm anh, nhưng sợ anh bận, cho nên...
- Cô không phải sợ tôi bận, sợ người ta nhìn thấy sẽ bảo là nịnh hót lãnh đạo phải không?
Vương Tử Quân vẫy tay gọi ông chủ đưa đến một lon nước trái cây cho Y Phong, ngoài miệng vẫn không khách khí mà vạch trần lời nói của nàng.
/1843
|