- Bí thư Vương đang ở trong phòng làm việc, hiện tại không tiếp khách.
Âm thanh trầm thấp của Tôn Hạ Châu từ bên ngoài truyền vào, âm thanh có chút dồn dập, nhưng phần nhiều lại là vẻ kiên định chém đinh chặt sắt.
- Hì hì, trong phòng làm việc? Bí thư Vương còn có thể làm việc sao? À, đúng rồi, nếu có công việc để làm, dù thế nào thì còn là bí thư ủy ban tư pháp sao? Bí thư Quách, anh nên sắp xếp công tác cho bí thư Vương, dù sao thì người ta cũng không thể làm không công, dù sao cũng phải cho người ta chút cơ hội được làm việc chứ?
Một âm thanh trào phúng chợt truyền đến, Vương Tử Quân dù nhắm mắt cũng biết chủ nhân của những âm thanh kia là ai.
Thịnh Thanh Long, không ngờ Thịnh Thanh Long lại xuất hiện ở chỗ này, đối phương ngoài ý nghĩ muốn thị uy với mình, còn có ý gì nữa?
- Bí thư Vương, tên cẩu vật này được tiện nghi còn muốn khoe mẽ, đúng là quá khoa trương, để tôi đuổi bọn họ đi.
Trương Tân Dương xúc động và chợt mở miệng nói tục, hắn ngẩng đầu lên tiếng.
- Không cần, không cần quản nhiều, cứ để cho bọn họ tùy tiện, nước bọt có thể dìm chết người sao? Cục trưởng Trương, nếu Thịnh Thanh Long đã đến đây, vậy thì chúng ta gặp mặt đối phương, xem anh ta muốn nói gì.
Vương Tử Quân nói rồi quay đầu đi ra ngoài cửa phòng.
Thịnh Thanh Long đứng đó, một bộ quần áo màu đen thẳng thớm, một một mắt kính cũng đen kịt, thật sự rất có phong thái của một vị lãnh đạo hắc đạo. Lúc này hắn đang hất hàm dùng ngón tay sai khiến Tôn Hạ Châu, khi thấy Vương Tử Quân đi ra thì trong mắt có chút oán độc.
- Tiểu dân bái kiến bí thư Vương đại nhân!
Thịnh Thanh Long cười lớn giống như toàn thân ngứa ngáy, hai tay chắp lại đưa về phía Vương Tử Quân, bộ dạng giống như dân chúng bình thường gặp quan lớn, nhưng vẻ mặt của hắn chỉ tràn đầy trào phúng.
- Ha ha ha ha...
Vài tên đàn ông đi theo sau lưng Thịnh Thanh Long thấy tình huống như vậy thì chợt cười lớn điên cuồng không kiêng nể ai.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thịnh Thanh Long, hắn cũng không nói gì, giống như đứng trước mặt cũng không phải là Thịnh Thanh Long.
- Ôi, tôi đã quên mất rồi, ngài là bí thư ủy ban tư pháp, không phải là bí thư huyện ủy, hèn gì ngài không đáp lời. Nhưng không sao, tôi muốn nói cho ngài biết, chức vụ bí thư ủy ban tư pháp cũng không còn giữ được mấy ngày, tôi đến xem như chúc mừng ngài.
Thịnh Thanh Long khẽ cúi người và dùng ánh mắt trêu tức nhìn Vương Tử Quân, hắn lại đi vòng quanh Vương Tử Quân và chậc chậc lên tiếng:
- Bí thư Vương, hồi bé anh có xem Tây Du Ký chứ? Anh thấy Tôn Ngộ Không có bản lĩnh cao cường chứ? Nhưng một Tôn Ngộ Không thông minh tuyệt đĩnh cũng không dám vơ đũa cả nắm với đám yêu quái. Đám yêu quái không có hậu trường sẽ bị hắn đánh một gậy chết tươi, còn những yêu quái có hậu trường, cuối cùng không phải vẫn sống đường hoàng sao? Vì vậy đây là địa bàn huyện Lô Bắc, làm người vô tình sẽ gặp phải những chuyện vô tình, những kẻ muốn động vào Thịnh Thanh Long này đều không gặp phải kết cục tốt.
- Thật không?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thịnh Thanh Long rồi trầm giọng hỏi.
- Tất nhiên, bí thư Vương không phải là ví dụ tốt nhất sao? Khi chưa ra tay với tôi thì bí thư phát triển đắc ý như thế nào? Bây giờ thì sao? Tâm tình của anh rất uất ức, hì hì, không cần tôi nói, chính anh cũng cảm khái rất nhiều phải không?
- Còn nữa, chủ tịch Hoàng của chúng ta cũng từng có một câu so sánh rất hay, đó là mở cửa sổ ra không những có gió mà còn có cả ruồi muỗi, đây là một lời tổng kết cực kỳ hay, sâu sắc và sắc sảo, nói quá đúng với bí thư Vương. Những năm nay muốn tạo ra chút danh tiếng cũng không dễ dàng gì, lưu danh hậu thế cũng tốt, tiếng xấu muôn đời cũng tốt, nhưng ít nhất cũng phải có lực. Anh cứ yên tâm, lịch sử của huyện Lô Bắc sẽ nhớ đến anh, nhớ kỹ anh từng một lần làm bí thư ủy ban tư pháp ở nơi này.
Thịnh Thanh Long cười hì hì nói:
- Nhưng trước khi đi thì tôi muốn đến tiễn anh, đồng thời cũng muốn cho anh một con đường sống. Bí thư Vương, nếu anh tình nguyện nhặt cái đồng hồ này lên, Thịnh Thanh Long hứa sau này sẽ bỏ qua hiềm khích, vẫn con nhau là anh em.
Thịnh Thanh Long vừa nói vừa cầm lấy một chiếc đồng hồ rồi ném thẳng xuống đất.
Quách Vạn Thần lạnh lùng đứng xem tất cả những gì đang diễn ra, giống như hắn chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi, đám du côn đi theo Thịnh Thanh Long thì liên tục huýt sáo chế nhạo.
- Anh Thanh Long, làm rất hay.
- Anh Thanh Long cực kỳ uy vũ, hì hì, phượng hoàng thất thế không bằng gà, tranh thủ thời gian nhặt lên đi. Anh Thanh Long trước nay mở miệng thì tứ mã nan truy, chỉ cần nhặt lên, sau này anh Thanh Long sẽ phối hợp với mày, sẽ cho mày tiếp tục làm một tên bí thư ủy ban tư pháp.
Thịnh Thanh Long khẽ vung tay áo với người ở phía sau, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân. Hắn chờ mong tên cán bộ thanh niên kia sau khi bị ép một trận thì có thể nhận thấy rõ tình thế, biết bày ra tư thái chính đáng, giống như một con chó bị đánh phải quay lại với mình.
- Thịnh Thanh Long, nếu anh tiếp tục kiêu ngạo, coi chừng tôi bắt anh.
Trương Tân Dương giận dữ mắng một tiếng, sau đó muốn tiến về phía Thịnh Thanh Long.
- Cục trưởng Trương, ha ha, tôi rất sợ, dân không đấu với quan. Nếu cục trưởng Trương muốn bắt tôi, như vậy thì tới mà bắt, đến đi, đến đi, tôi muốn được bắt để ăn cơm nhà nước, ha ha ha!
Thịnh Thanh Long nói rồi vươn hai cánh tay ra, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cho Trương Tân Dương cơ hội tiến lên bắt mình.
Quách Vạn Thần nhíu mày:
- Giám đốc Thịnh, bên kia còn nhiều chuyện cần cậu xử lý.
Thịnh Thanh Long không biết có phải nghe thấy giọng điệu mất hứng của Quách Vạn Thần hay không, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Quách, tôi nghe lời ngài, ha ha ha, bí thư Vương, bây giờ tất cả đã xong, ai cũng không chạy thoát, nếu nghĩ thông thì nhặt đồng hồ lên và đến tìm tôi.
Thịnh Thanh Long đi ra dưới tình huống được đám thủ hạ tiền hô hậu ủng, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi khu văn phòng huyện ủy, chiếc đồng hồ vẫn nằm trên mặt đất.
- Bí thư Vương.
Trương Tân Dương lên tiếng, hắn chuẩn bị nói tiếp thì Vương Tử Quân đã khoát tay:
- Chuyện này tôi rất nắm chắc tâm lý, anh chuẩn bị một chút, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất để hành động.
Sau khi Trương Tân Dương ra ngoài, Vương Tử Quân hút một điếu thuốc, hắn đã chuẩn bị đủ, cũng nên hành động được rồi.
- Tút, tút, tút...
Chuông điện thoại vang lên dồn dập, Vương Tử Quân tùy tiện nhấc máy mà không nhìn số điện thoại.
- Alo, là bí thư Vương Tử Quân phải không?
Trong loa truyền đến âm thanh trầm thấp của một người đàn ông, Vương Tử Quân cảm thấy giọng điệu này rất xa lạ, khi hắn đang phỏng đoán thân phận của đối phương, người kia lại tiếp tục lên tiếng:
- Bí thư Vương, bí thư Lâm trên tỉnh ủy muốn nói chuyện điện thoại với anh.
"Bí thư Lâm? Là Lâm Trạch Viễn sao?"
Khi Vương Tử Quân đang trố mắt suy xét thì đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh của Lâm Trạch Viễn:
- Bí thư Tiểu Vương, nghe nói lần này cậu chịu áp lực rất lớn phải không?
Đầu óc Vương Tử Quân vận chuyển siêu tốc, hắn biết Lâm Trạch Viễn không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho mình, hắn có thể không cần nghĩ cũng biết Lâm Dĩnh Nhi đã nói ra tất cả sự việc xảy ra ở đây cho Lâm Trạch Viễn.
- Thật sự có một việc xảy ra.
Vương Tử Quân lên tiếng cũng không khách khí với Lâm Trạch Viễn, hắn nói ra tất cả sự việc cho bí thư tỉnh ủy.
- Hay cho một câu nói ruồi bọ, ha ha ha...
Lâm Trạch Viễn cười rất vui vẻ nhưng Vương Tử Quân lại có thể cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo đến run người từ trong tiếng cười. Nếu như vị chủ tịch Hoàng Long Chương kia biết bí thư tỉnh ủy tán thưởng câu nói này, không biết sẽ sinh ra cảm thụ tâm lý như thế nào.
Lâm Trạch Viễn cũng không nói gì mà cúp điện thoại, nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy một cuộc điện thoại như vậy đã là quá đủ.
- Bí thư Vương Tử Quân, đại đội XX đã đưa tin, người dẫn đội chính là Mạc Tiểu Bắc.
Một nữ quân nhân mặc áo màu xanh khẽ cúi chào Vương Tử Quân, dưới ánh mặt trời vào lúc hoàng hôn, toàn thân nữ quân nhân biến thành màu vàng.
"Mạc Tiểu Bắc?"
Vương Tử Quân dù thế nào cũng không ngờ Lâm Trạch Viễn đưa đến cho mình một đại đội đặc biệt mà người dẫn đội lại là Mạc Tiểu Bắc.
Vương Tử Quân nhìn vẻ nghiêm trang của Mạc Tiểu Bắc, hắn cảm thấy tâm tình hơi sôi trào, vô tình không biết làm sao cho đúng.
- Xì!
Mạc Tiểu Bắc chợt nhếch môi cười để lộ hàm răng trắng ngần:
- Nghe nói có người ức hiếp anh, tôi lập tức cùng Vương Tiểu Giang chạy về thành phố Giang Thị, tự mình dẫn đội đến đây.
Vương Tử Quân không biết Vương Tiểu Giang là ai, nhưng hắn nghe rõ ý nghĩ của Mạc Tiểu Bắc, chuyện này chỉ sợ là do Vương Tiểu Giagn kia phụ trách. Hắn nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của Mạc Tiểu Bắc, trong đầu chợt lóe lên hai chữ nghịch ngợm.
Nhưng lúc này không phải là thời điểm cho hai người nói những chuyện riêng tư, ly biệt hơn mười ngày làm cho Vương Tử Quân cảm thấy hai người như có gì đó ngăn cách. Nhưng lúc này hai bên chợt gặp lại, điều này làm cho hắn chợt cảm thấy hai bên vẫn khăng khít như lúc dạo chơi trên tường thành, có một cảm giác ngầm hiểu ý không thể nói nên lời.
Vương Tử Quân định sử dụng lực lượng của cục công an huyện Lô Bắc cho hành động lần này, nhưng sau này Lâm Trạch Viễn lại gọi điện thoại đến, vì đảm bảo tính cẩn thận, cũng vì không cho cá lọt lưới nên đã liên lạc với bộ đội địa phương, vận dụng đại đội đặc biệt, cần phải bắt tất cả những người liên quan.
- Chức vụ của cô không phải là kỹ sư máy tính sao?
Vương Tử Quân thấy Mạc Tiểu Bắc cười tươi như hoa thì đưa ra một câu hỏi ngây ngốc.
- Đúng vậy, nhưng cũng không ai ép tôi không được tham gia tổ đặc biệt.
Mạc Tiểu Bắc có chút thất vọng, nàng khôi phục lại vẻ trong trẻo lạnh lùng như ngày thường, giọng điệu cũng có hơi lạnh nhạt.
- Được, vậy chúng ta xuất phát.
Vương Tử Quân thấy Mạc Tiểu Bắc tức giận thì tranh thủ gật đầu trầm giọng nói.
- Rõ!
Mạc Tiểu Bắc giơ tay lên cúi chào, sau đó nàng xoay người vung tay với đám người phía sau. Những binh sĩ nhanh chóng xếp thành hai hàng thẳng tắp, sau đó chạy ra xe quân sự, động tác thật sự đẹp mắt. Mạc Tiểu Bắc lại ngồi lên một chiếc mô tô chạy phía trước.
Vương Tử Quân tự nhiên ngồi sau xe mô tô của Mạc Tiểu Bắc, hắn chợt không nhịn được nói:
- Nha đầu, cô nên chuẩn bị cho tôi một thanh gươm để chỉ huy.
Âm thanh trầm thấp của Tôn Hạ Châu từ bên ngoài truyền vào, âm thanh có chút dồn dập, nhưng phần nhiều lại là vẻ kiên định chém đinh chặt sắt.
- Hì hì, trong phòng làm việc? Bí thư Vương còn có thể làm việc sao? À, đúng rồi, nếu có công việc để làm, dù thế nào thì còn là bí thư ủy ban tư pháp sao? Bí thư Quách, anh nên sắp xếp công tác cho bí thư Vương, dù sao thì người ta cũng không thể làm không công, dù sao cũng phải cho người ta chút cơ hội được làm việc chứ?
Một âm thanh trào phúng chợt truyền đến, Vương Tử Quân dù nhắm mắt cũng biết chủ nhân của những âm thanh kia là ai.
Thịnh Thanh Long, không ngờ Thịnh Thanh Long lại xuất hiện ở chỗ này, đối phương ngoài ý nghĩ muốn thị uy với mình, còn có ý gì nữa?
- Bí thư Vương, tên cẩu vật này được tiện nghi còn muốn khoe mẽ, đúng là quá khoa trương, để tôi đuổi bọn họ đi.
Trương Tân Dương xúc động và chợt mở miệng nói tục, hắn ngẩng đầu lên tiếng.
- Không cần, không cần quản nhiều, cứ để cho bọn họ tùy tiện, nước bọt có thể dìm chết người sao? Cục trưởng Trương, nếu Thịnh Thanh Long đã đến đây, vậy thì chúng ta gặp mặt đối phương, xem anh ta muốn nói gì.
Vương Tử Quân nói rồi quay đầu đi ra ngoài cửa phòng.
Thịnh Thanh Long đứng đó, một bộ quần áo màu đen thẳng thớm, một một mắt kính cũng đen kịt, thật sự rất có phong thái của một vị lãnh đạo hắc đạo. Lúc này hắn đang hất hàm dùng ngón tay sai khiến Tôn Hạ Châu, khi thấy Vương Tử Quân đi ra thì trong mắt có chút oán độc.
- Tiểu dân bái kiến bí thư Vương đại nhân!
Thịnh Thanh Long cười lớn giống như toàn thân ngứa ngáy, hai tay chắp lại đưa về phía Vương Tử Quân, bộ dạng giống như dân chúng bình thường gặp quan lớn, nhưng vẻ mặt của hắn chỉ tràn đầy trào phúng.
- Ha ha ha ha...
Vài tên đàn ông đi theo sau lưng Thịnh Thanh Long thấy tình huống như vậy thì chợt cười lớn điên cuồng không kiêng nể ai.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thịnh Thanh Long, hắn cũng không nói gì, giống như đứng trước mặt cũng không phải là Thịnh Thanh Long.
- Ôi, tôi đã quên mất rồi, ngài là bí thư ủy ban tư pháp, không phải là bí thư huyện ủy, hèn gì ngài không đáp lời. Nhưng không sao, tôi muốn nói cho ngài biết, chức vụ bí thư ủy ban tư pháp cũng không còn giữ được mấy ngày, tôi đến xem như chúc mừng ngài.
Thịnh Thanh Long khẽ cúi người và dùng ánh mắt trêu tức nhìn Vương Tử Quân, hắn lại đi vòng quanh Vương Tử Quân và chậc chậc lên tiếng:
- Bí thư Vương, hồi bé anh có xem Tây Du Ký chứ? Anh thấy Tôn Ngộ Không có bản lĩnh cao cường chứ? Nhưng một Tôn Ngộ Không thông minh tuyệt đĩnh cũng không dám vơ đũa cả nắm với đám yêu quái. Đám yêu quái không có hậu trường sẽ bị hắn đánh một gậy chết tươi, còn những yêu quái có hậu trường, cuối cùng không phải vẫn sống đường hoàng sao? Vì vậy đây là địa bàn huyện Lô Bắc, làm người vô tình sẽ gặp phải những chuyện vô tình, những kẻ muốn động vào Thịnh Thanh Long này đều không gặp phải kết cục tốt.
- Thật không?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thịnh Thanh Long rồi trầm giọng hỏi.
- Tất nhiên, bí thư Vương không phải là ví dụ tốt nhất sao? Khi chưa ra tay với tôi thì bí thư phát triển đắc ý như thế nào? Bây giờ thì sao? Tâm tình của anh rất uất ức, hì hì, không cần tôi nói, chính anh cũng cảm khái rất nhiều phải không?
- Còn nữa, chủ tịch Hoàng của chúng ta cũng từng có một câu so sánh rất hay, đó là mở cửa sổ ra không những có gió mà còn có cả ruồi muỗi, đây là một lời tổng kết cực kỳ hay, sâu sắc và sắc sảo, nói quá đúng với bí thư Vương. Những năm nay muốn tạo ra chút danh tiếng cũng không dễ dàng gì, lưu danh hậu thế cũng tốt, tiếng xấu muôn đời cũng tốt, nhưng ít nhất cũng phải có lực. Anh cứ yên tâm, lịch sử của huyện Lô Bắc sẽ nhớ đến anh, nhớ kỹ anh từng một lần làm bí thư ủy ban tư pháp ở nơi này.
Thịnh Thanh Long cười hì hì nói:
- Nhưng trước khi đi thì tôi muốn đến tiễn anh, đồng thời cũng muốn cho anh một con đường sống. Bí thư Vương, nếu anh tình nguyện nhặt cái đồng hồ này lên, Thịnh Thanh Long hứa sau này sẽ bỏ qua hiềm khích, vẫn con nhau là anh em.
Thịnh Thanh Long vừa nói vừa cầm lấy một chiếc đồng hồ rồi ném thẳng xuống đất.
Quách Vạn Thần lạnh lùng đứng xem tất cả những gì đang diễn ra, giống như hắn chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi, đám du côn đi theo Thịnh Thanh Long thì liên tục huýt sáo chế nhạo.
- Anh Thanh Long, làm rất hay.
- Anh Thanh Long cực kỳ uy vũ, hì hì, phượng hoàng thất thế không bằng gà, tranh thủ thời gian nhặt lên đi. Anh Thanh Long trước nay mở miệng thì tứ mã nan truy, chỉ cần nhặt lên, sau này anh Thanh Long sẽ phối hợp với mày, sẽ cho mày tiếp tục làm một tên bí thư ủy ban tư pháp.
Thịnh Thanh Long khẽ vung tay áo với người ở phía sau, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân. Hắn chờ mong tên cán bộ thanh niên kia sau khi bị ép một trận thì có thể nhận thấy rõ tình thế, biết bày ra tư thái chính đáng, giống như một con chó bị đánh phải quay lại với mình.
- Thịnh Thanh Long, nếu anh tiếp tục kiêu ngạo, coi chừng tôi bắt anh.
Trương Tân Dương giận dữ mắng một tiếng, sau đó muốn tiến về phía Thịnh Thanh Long.
- Cục trưởng Trương, ha ha, tôi rất sợ, dân không đấu với quan. Nếu cục trưởng Trương muốn bắt tôi, như vậy thì tới mà bắt, đến đi, đến đi, tôi muốn được bắt để ăn cơm nhà nước, ha ha ha!
Thịnh Thanh Long nói rồi vươn hai cánh tay ra, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cho Trương Tân Dương cơ hội tiến lên bắt mình.
Quách Vạn Thần nhíu mày:
- Giám đốc Thịnh, bên kia còn nhiều chuyện cần cậu xử lý.
Thịnh Thanh Long không biết có phải nghe thấy giọng điệu mất hứng của Quách Vạn Thần hay không, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Quách, tôi nghe lời ngài, ha ha ha, bí thư Vương, bây giờ tất cả đã xong, ai cũng không chạy thoát, nếu nghĩ thông thì nhặt đồng hồ lên và đến tìm tôi.
Thịnh Thanh Long đi ra dưới tình huống được đám thủ hạ tiền hô hậu ủng, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi khu văn phòng huyện ủy, chiếc đồng hồ vẫn nằm trên mặt đất.
- Bí thư Vương.
Trương Tân Dương lên tiếng, hắn chuẩn bị nói tiếp thì Vương Tử Quân đã khoát tay:
- Chuyện này tôi rất nắm chắc tâm lý, anh chuẩn bị một chút, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất để hành động.
Sau khi Trương Tân Dương ra ngoài, Vương Tử Quân hút một điếu thuốc, hắn đã chuẩn bị đủ, cũng nên hành động được rồi.
- Tút, tút, tút...
Chuông điện thoại vang lên dồn dập, Vương Tử Quân tùy tiện nhấc máy mà không nhìn số điện thoại.
- Alo, là bí thư Vương Tử Quân phải không?
Trong loa truyền đến âm thanh trầm thấp của một người đàn ông, Vương Tử Quân cảm thấy giọng điệu này rất xa lạ, khi hắn đang phỏng đoán thân phận của đối phương, người kia lại tiếp tục lên tiếng:
- Bí thư Vương, bí thư Lâm trên tỉnh ủy muốn nói chuyện điện thoại với anh.
"Bí thư Lâm? Là Lâm Trạch Viễn sao?"
Khi Vương Tử Quân đang trố mắt suy xét thì đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh của Lâm Trạch Viễn:
- Bí thư Tiểu Vương, nghe nói lần này cậu chịu áp lực rất lớn phải không?
Đầu óc Vương Tử Quân vận chuyển siêu tốc, hắn biết Lâm Trạch Viễn không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho mình, hắn có thể không cần nghĩ cũng biết Lâm Dĩnh Nhi đã nói ra tất cả sự việc xảy ra ở đây cho Lâm Trạch Viễn.
- Thật sự có một việc xảy ra.
Vương Tử Quân lên tiếng cũng không khách khí với Lâm Trạch Viễn, hắn nói ra tất cả sự việc cho bí thư tỉnh ủy.
- Hay cho một câu nói ruồi bọ, ha ha ha...
Lâm Trạch Viễn cười rất vui vẻ nhưng Vương Tử Quân lại có thể cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo đến run người từ trong tiếng cười. Nếu như vị chủ tịch Hoàng Long Chương kia biết bí thư tỉnh ủy tán thưởng câu nói này, không biết sẽ sinh ra cảm thụ tâm lý như thế nào.
Lâm Trạch Viễn cũng không nói gì mà cúp điện thoại, nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy một cuộc điện thoại như vậy đã là quá đủ.
- Bí thư Vương Tử Quân, đại đội XX đã đưa tin, người dẫn đội chính là Mạc Tiểu Bắc.
Một nữ quân nhân mặc áo màu xanh khẽ cúi chào Vương Tử Quân, dưới ánh mặt trời vào lúc hoàng hôn, toàn thân nữ quân nhân biến thành màu vàng.
"Mạc Tiểu Bắc?"
Vương Tử Quân dù thế nào cũng không ngờ Lâm Trạch Viễn đưa đến cho mình một đại đội đặc biệt mà người dẫn đội lại là Mạc Tiểu Bắc.
Vương Tử Quân nhìn vẻ nghiêm trang của Mạc Tiểu Bắc, hắn cảm thấy tâm tình hơi sôi trào, vô tình không biết làm sao cho đúng.
- Xì!
Mạc Tiểu Bắc chợt nhếch môi cười để lộ hàm răng trắng ngần:
- Nghe nói có người ức hiếp anh, tôi lập tức cùng Vương Tiểu Giang chạy về thành phố Giang Thị, tự mình dẫn đội đến đây.
Vương Tử Quân không biết Vương Tiểu Giang là ai, nhưng hắn nghe rõ ý nghĩ của Mạc Tiểu Bắc, chuyện này chỉ sợ là do Vương Tiểu Giagn kia phụ trách. Hắn nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của Mạc Tiểu Bắc, trong đầu chợt lóe lên hai chữ nghịch ngợm.
Nhưng lúc này không phải là thời điểm cho hai người nói những chuyện riêng tư, ly biệt hơn mười ngày làm cho Vương Tử Quân cảm thấy hai người như có gì đó ngăn cách. Nhưng lúc này hai bên chợt gặp lại, điều này làm cho hắn chợt cảm thấy hai bên vẫn khăng khít như lúc dạo chơi trên tường thành, có một cảm giác ngầm hiểu ý không thể nói nên lời.
Vương Tử Quân định sử dụng lực lượng của cục công an huyện Lô Bắc cho hành động lần này, nhưng sau này Lâm Trạch Viễn lại gọi điện thoại đến, vì đảm bảo tính cẩn thận, cũng vì không cho cá lọt lưới nên đã liên lạc với bộ đội địa phương, vận dụng đại đội đặc biệt, cần phải bắt tất cả những người liên quan.
- Chức vụ của cô không phải là kỹ sư máy tính sao?
Vương Tử Quân thấy Mạc Tiểu Bắc cười tươi như hoa thì đưa ra một câu hỏi ngây ngốc.
- Đúng vậy, nhưng cũng không ai ép tôi không được tham gia tổ đặc biệt.
Mạc Tiểu Bắc có chút thất vọng, nàng khôi phục lại vẻ trong trẻo lạnh lùng như ngày thường, giọng điệu cũng có hơi lạnh nhạt.
- Được, vậy chúng ta xuất phát.
Vương Tử Quân thấy Mạc Tiểu Bắc tức giận thì tranh thủ gật đầu trầm giọng nói.
- Rõ!
Mạc Tiểu Bắc giơ tay lên cúi chào, sau đó nàng xoay người vung tay với đám người phía sau. Những binh sĩ nhanh chóng xếp thành hai hàng thẳng tắp, sau đó chạy ra xe quân sự, động tác thật sự đẹp mắt. Mạc Tiểu Bắc lại ngồi lên một chiếc mô tô chạy phía trước.
Vương Tử Quân tự nhiên ngồi sau xe mô tô của Mạc Tiểu Bắc, hắn chợt không nhịn được nói:
- Nha đầu, cô nên chuẩn bị cho tôi một thanh gươm để chỉ huy.
/1843
|